Nơi Ấy Có Anh
|
|
Lâm Phong biết cô không ở nhà mình nên cũng không miễn cưỡng, cậu dừng xe để cô xuống. Ngân Hằng chờ cho Lâm Phong chạy đi rồi mới quay người về nhà của Minh NHật.
Về đến nhà Minh Nhật cô đã thấy một bong người đứng chờ trước cổng. Cô thở dài bước đến, vẫn biết bà Kim Lương không dễ gì chấp nhận như vậy.
- Chị ….- Tiếng Ngân Hằng khe khẽ gọi, giọng thập thò sợ hãi.
Ngân Hằng nhìn bộ dáng e dè sợ hãi của em gái thật đáng thương, cô đứng lại nhưng không nói gì.
- Mẹ bảo em đến gọi chị và bé Bảo về – Ngân Quỳnh lưỡng lự rồi cuối cùng cũng nói ra, cô sợ Ngân Hằng nổi giận.
- Nói với bà ấy, chị sẽ không về đâu – Ngân Hằng lạnh lùng đáp.
- Chị! Đừng như vậy mà, chúng ta là người một nhà – Ngân Quỳnh cố sức khuyên nhủ.
- Em về đi.
- Chị, chúng ta vẫn là chị em chứ?
Ngân hằng không ngờ Ngân Quỳnh sẽ hỏi mình câu này. Cô thấy rõ Ngân Quỳnh rất trân trọng tình cảm chị em giữa cô và cô ấy. Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn Ngân Quỳnh, trong đôi mắt cô, Ngân Quỳnh lúc này không khác gì Gia Bảo, đều là những đứa em thân thương của cô, đều chảy cùng một dòng máu. Cô cảm thấy thương xót cho đứa em phải đứng giữa hai đầu cầu. Bên nào cũng nặng như nhau, không muốn mất bên nào cả.
- Chúng ta mãi mãi là chị em – Cô đáp lời rồi mĩm cười.
Gương mặt của Ngân Quỳnh bỗng giản ra, cô cười tươi nhìn chị gái mình rồi lao đến ôm lấy Ngân hằng gọi : - Chị ….
- Đồ ngốc ….
- Em cứ tưởng chị sẽ ghét bỏ luôn em….
- Không đâu.
- Chúng ta cùng về nhà đi chị – Ngân Quỳnh buông Ngân Hằng ra cầu xin lần nữa.
- Hiện bây giờ chị không muốn về, đợi đến khi ba về rồi hãy tính – Ngân Hằng nhượng bộ đáp.
- Em đã điện thoại báo cho ba biết, ba bảo sẽ lập tức về đây.
Ngân Hằng chưa từng thấy ba nổi giận như thế bao giờ. Khi ba đứng trước cổng trường đón cô, Gia Bảo cũng được ba đón từ trường về, ba đưa cô về nhà Minh Nhật cám ơn và thu dọn đồ đạc. Muốn gửi nhà Minh Nhật một số tiền cảm tạ nhưng họ nhất quyết từ chối.
Khi raxe, ba cô nhìn cô một hồi lâu rồi mới nghẹn ngào nói:
- Đã làm khổ con nhiều rồi.
Cô không đáp, chỉ lẳng lặng ngồi vào xe.
Họ vừa về đến nhà đã thấy bà Kim Lương đứng đón, bà vội vàng chạy đến đón đồ đạc trong tay ông, nhưng ông dằn ra tự mình xách túi lớn túi bé vào nhà. Bà Kim Lương mặt mày xanh loét sợ hãi vội bước theo ông.
Ông vừa vào đến nhà, đã mở cái vali xách tay của mình ra, lôi ra một tờ giấy đặt xuống bàn cùng một cây viết, ông ngã người vào bàn:
- Đọc đi rồi ký tên.
Ngân Hằng ôm lấy Gia Bảo nép một bên, Ngân Quỳnh thì cũng sợ hãi không dám lên tiếng.
Bà Kim Lương phát run lên, bà run run cầm tờ giấy lên, đọc từng chữ từng chữ một trên tờ giấy. Bà thấy rõ bốn chữ lớn in hoa” ĐƠN XIN LY HÔN” ( Víp Truyện Chấm Prồ - Đơn giản là chia sẻ ) Bà Kim Lương nhìn ba Ngân Hằng run run nói không thành lời:
- Ông …ông ..ông …
- Nếu bà ký tên, những thứ đó thuộc về bà. Còn nếu không đồng ý thì một đồng bà cũng sẽ không có, bà chọn đi – Ba Ngân hằng lạnh lùng nói.
- Ông à, tôi biết mình sai rồi, tôi xin ông tha lỗi cho tôi….- Bà Kim Lương khóc lóc chạy đến ôm chân ba Ngân Hằng cầu xin – Ông đừng ly dị với tôi mà.
Ngân Hằng nghe thấy cũng giật mình, cô không chưa từng thấy nét mặt của ba lại giận đến như thế, càng không ngờ ông lại có thể hạ quyết tâm đến như vậy, quyết định ly hôn với bà.
Ngân Quỳnh nghe đến hai từ “ Ly Hôn” cũng giật mình hoảng hốt, cô nhìn ba mình không chớp mắt.
Ba Ngân hằng hất bà Kim Lương ra đứng dậy, hai tay đút vào túi quần nói:
- Bà biết không? Tui đã sai lầm một lần rồi, lại tiếp tục sai lầm lần nữa. Sai lầm thứ nhất của tui là có quan hệ với bà, sai lầm thứ hai của tôi là đưa bà về nhà. Để rồi cái nhà này bị bà làm cho tan nát. Từ trước giờ tôi nhẫn nhịn bà, không phải là tôi sợ bà, tôi chỉ là nghĩ, mình đã phụ lòng một người phụ nữ, không thể tiếp tục phụ người thứ hai. Cho nên dù biết đứa con gái của mình đã chịu biết bao nhiêu ấm ức và đau khổ, tôi cũng giả vờ như không biết. Tôi chọn lựa im lặng để cho cái gia đình này được êm ấm, để nó có thể được gọi là một cái gia đình. Nhưng tôi sai rồi, sai lầm rất nghiêm trọng. Chính vì thái độ im lặng của tôi khiến bà được nước làm tới, càng ngày càng quá đáng.
- Tôi sai rồi – bà Kim Lương nhào đến ôm chân ông khóc nức nở .
- Người sai là tôi. Là do tôi dung túng cho bà, nếu tôi tỏ thái độ ngay từ đầu, thì con gái tôi sẽ không phải chịu khổ, không phải sống trong những chuỗi ngày đau thương bị bà đánh đập. Bà có biết nhìn thấy những vết thương trên người Ngân Hằng tôi đau đến cỡ nào hay không hả. Tôi là cha mà không thể bảo vệ con mình, tôi quá nhu nhược, cứ nghĩ im lặng để duy trì cái mái nhà đã mục nát này.
- Tôi sai rồi, ông đánh tôi đi, mắng tôi đi, tôi xin ông đừng li hôn….cầu xin ông …..
- Bà cũng làm mẹ, bà có từng nghĩ đến việc Ngân Quỳnh cũng bị hành hạ như thế, bà có đau lòng đứa ruột hay không hả. Bà đánh nó, mẹ nó ở dưới suối vàng biết được sẽ đau lòng ra sao? Bà nói đi, con bà thì là con, con người ta không phải là con hay sao hả. Bà quá ư độc ác mà.
- Tôi sai rồi….tôi sai rồi….là vì tôi quá yêu ông…ông biết mà, từ lúc học đại học tôi đã yêu ông rồi. Nhưng ông yêu bà ấy, ông cưới bà ấy, tui đau khổ biết bao nhiêu. Tôi bất chấp liêm sĩ chấp nhận làm người thứ ba chỉ để ở bên ông mà thôi. Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, tôi xấu xa nên mới đánh đập và hành hạ con bé, nhưng là vì tôi ghen. Từ trước đến nay tôi đều ghen với mẹ nó. Là bà ấy đã cướp mất ông, là bà ấy khiến tôi đau khổ, tôi hận bà ấy. …Ngân Hằng quá giống mẹ nó…cho nên tôi không chấp nhận được…cho nên dù biết là mình đã sai nhưng tôi lại không thể dừng lại. Bởi vì tôi biết, cho đến bây giờ trái tim ông cũng thuộc về bà ấy, nó chưa từng thuộc về tôi. Cho nên tôi hận, tôi ghen tỵ, mới hành động mất hết suy nghĩ như vậy. Tôi sai rồi ….tôi sai rồi ….từ nay tôi không dám nữa đâu, tôi xin thề ….tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu. Tôi sẽ coi Ngân hằng và Gia Bảo như con mình, tôi sẽ đối xử với chúng nó thật tốt để bù đắp….tôi xin ông …là vì tôi quá yêu ông mà thôi, ông tha thứ cho tôi lần này đi, đừng ly hôn, tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần ông mà thôi – Bà Kim Lương nức nở cầu xin.
- Quá muộn rồi – Ba Ngân Hằng khẽ nhắm mắt đau khổ buôn ra mấy tiếng – Tôi không thể tha thứ cho bà được nữa. Ly dị là cách tốt nhất hiện nay để giữ lại cái gia đình này.
Bà Kim Lương khụy xuống, thái độ ông dứt khoát đến thế này bà chưa từng thấy, bà biết dù có cầu xin thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa, ông nhất định sẽ không thay đổi quyết định ly hôn. Bà quay đầu nhìn Ngân Quỳnh đau khổ nói:
- Ngân Quỳnh, con mau cầu xin ba con đi, cầu xin ba con đừng ly dị với mẹ đi.
Ngân Quỳnh nãy giờ cũng đã khóc nức nở đầy sợ hãi, ngeh bà Kim Lương gọi cũng vội vàng quỳ xuống cầu xin ba mình:
- Ba! Con cầu xin ba, xin ba đừng li dị với mẹ. Con cầu xin ba, con không muốn xa mẹ đâu.
- Ba đã để lại cho bà ta số tiền không nhỏ, nếu biết tiết kiệm, bà ấy có thể sống tốt. Nếu con không muốn rời xa bà ấy, con có thể đi cùng bà ấy. Ba sẽ mua cho hai người một căn nhà riêng, hàng tháng sẽ gửi tiền phụ cấp cho con. Con yên tâm – Ông dứt khoát nói.
- Ba đừng như vậy mà ba – Ngân Quỳnh quỳ trên hai chân bò lại gần ông, nắm lấy ống quần ông cầu xin. - Không, ông không cần tôi, lẽ nào cả Ngân Quỳnh ông cũng không cần Tôi sai rồi, ông cứ phạt tôi đi. Nhưng xin đừng vứt bỏ hai mẹ con tôi – Bà Kim Lương nức nở gào lên.
- Ngân Quỳnh mãi mãi là con tôi. Nó có thể trở về đây bất cứ lúc nào, còn bà thì tuyệt đối không được – Ông không chút nương tình đáp.
Bà Kim Lương nghe xong thì sợ hãi vô cùng, bà vẫn mong ông nghĩ chút tình cảm con cái mà tha thứ, nhưng xem ra người có thể làm ông thay đổi thái độ chỉ có mỗi mình Ngân Hằng và Gia Bảo mà thôi. Bà liền lếch lại dưới chân hai chị em Ngân Hằng đang đứng đó mà đập đầu cầu xin.
- Ngân Hằng, Gia Bảo…cầu xin hai con hãy nói giúp dì đi, xin ba con đừng ly dị với dì.
Gia Bảo nãy giờ thấy cảnh tượng ba nổi giận thì sợ hãi, lại thấy bà Kim Lương với Ngân Quỳnh khóc lóc giàn dụa thì hoảng sợ nép vào lòng chị mình. Bây giờ thấy bà Kim Lương bò đến cúi đầu thì hoảng hốt đến bật khóc, ôm xiết lấy Ngân Hằng mếu máo gọi chị.
Ngân Hằng từ lâu đã không còn cảm xúc trước việc rôi nước mắt, nhất lại là nước mắt của bà Kim Lương. Mặt cô lạnh lùng ôm lấy Gia Bảo lùi lại mấy bước cách xa bà Kim Lương, chưa bao giờ cô thấy bà ta thảm hại đến như thế. Cô nhìn bà ta lạnh lùng đáp:
- Người ly hôn với bà là ba chứ không phải tôi, bà có cầu xin tôi cũng vô ích mà thôi.
Nói xong, cô dẫn Gia Bảo đi lên lầu, bỏ mặc bà Kim Lương với sự cầu xin của bà ta.
Bà Kim Lương càng run lên, tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt, bà khổ sở quay lại ôm Ngân Quỳnh nói:
- Ngân Quỳnh, mau cùng mẹ cầu xin ba con đi.
Nhưng chẳng để cho hai mẹ con cầu xin, ba Ngân Hằng đã quay người nói:
- Trong thời gian tìm nhà và giải quyết đơn ly hôn, tôi để mẹ con bà ở đây. Từ hôm nay tôi sẽ ngủ ở phòng Gia Bảo.
Nói rồi, ông cũng bỏ đi lên lầu.
- Ba…đừng như vậy mà ba – Ngân Quỳnh nước mắt ràn rục nhìn theo ông van cầu.
- Ngân Quỳnh làm sao đây. Ba con không thương hai mẹ con mình nữa rồi. Ba con không cần chúng ta nữa rồi – Bà Kim Lương ôm chầm lấy Ngân Hằng, hai mẹ con ôm nhau khóc không ngừng, tiếng khóc vang vọng khắp căn nhà.
Ngân hằng dỗ Gia Bảo ngủ xong, ba cô nhìn cô áy náy nói:
- Ba xin lỗi con. Chắc là con oán trách ba nhiều lắm cho nên mới không chịu gọi cho ba biết – Ba Ngân hằng nhìn cô tự trách.
Giận ông thì chắc chắn là có, nếu như ông không ngoại tình, nếu như ông không dẫn bà ta về nhà này thì sẽ không có sự việc đau lòng ngày hôm nay. Nhưng nói oán trách ông thì cũng không đúng. Ít ra cô biết ông vẫn yêu thương cô vô cùng, cũng biết ông luôn thấy có lỗi với cô, cố gắng bù đắp cho cô những thứ cô cần. Ngân Hằng thở dài nhìn ba mình nói:
|
- Ba! Cám ơn ba đã yêu thương con và Gia Bảo. Mọi chuyện từ trước đến nay, con không hề trách ba. Con không gọi cho ba là vì con không muốn ba phân tâm khi làm việc. Thật sự đã từ lâu rồi con muốn rời khỏi ngôi nhà này. Con không ép ba phải vì con mà li dị với bà ấy, nhưng con có một điều kiện muốn ba chấp nhận. Dù bất cứ giá nào, cũng xin ba đừng giao ngôi nhà này cho bà ấy. Công ty, tài sản con không cần, nhưng ngôi nhà này là nơi gia đình mình từng hạnh phúc, là nơi chất chứa hình bóng của mẹ. Dù con không muốn ở đây, nhưng cũng không muốn giao cho bà ấy.
- Ba hiểu, con yên tâm. Lần này ba dứt khoát li dị với bà ta, ba sẽ chia cho bà ấy một số tiền, để bà ta ra đi. Gia đình chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, xây dựng một cuộc sống hạnh phúc mới – Ông nhìn Ngân Hằng quyết tâm nói.
- Ba – Ngân Hằng xúc động kêu lên rồi ôm chầm lấy ba mình. Đây là ước mơ từ rất lâu của cô, cuối cùng nó cũng được thực hiện.
- Nhưng dì sẽ không chịu li dị dễ dàng như vậy đâu – Ngân Hằng buâng khuâng nhìn ba mình.
- Yên tâm….ba chưa từng đồng ý đem tài sản đứng tên chung cho bà ấy, cho nên dù có li hôn, bà ấy cũng chẳng có được bao nhiêu. Bà ấy không ngu ngốc đến nỗi cứ giữ lại một chút tiền ít ỏi đó mà bỏ qua một món tiền lớn như thế.
Ngân Hằng gật đầu, vậy thì cô yên tâm rồi, bà ta cũng không có cớ gì mà đe dọa cô, cô cũng không cần ngày ngày cam chịu để ba mình không mất mặt. Cô nhìn ba mình chậm rãi gật đầu, hóa ra ông vẫn là người đàn ông lí trí, vẫn biết để chỗ đứng cho cô và Gia Bảo trong căn nhà này.
Khi Ngân hằng trở về phòng mình, cô đã thấy Ngân Quỳnh ở trong đó, gương mặt ủ dột, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt không ngừng rơi, đáng thương vô cùng. Thấy cô vào, Ngân Quỳnh vội vàng lau nước mắt đứng dậy, gọi khẽ:
- Chị ….
Ngân hằng biết Ngân Quỳnh vào phòng cô với mục đích gì, cô không đáp, chầm chậm bước vào, lấy một cái khăn giấy khe khẽ lau nước mắt cho Ngân Quỳnh. Ngân QUỳnh nhìn cô cảm kích rồi lần nữa kêu lên:
- Chị …
- Đừng nói gì hết, chị không giúp được đâu – Ngân Hằng vội vàng lên tiếng ngắt lời.
- Không phải đâu chị, em biết chỉ cần chị nói một câu, ba nhất định sẽ nghe theo chị mà ….xin chị hãy nói với ba hãy tha thứ cho mẹ em – Ngân Quỳnh lắc đầu tuyệt vọng cầu xin.
Ngân hằng nhìn Ngân Quỳnh lắc đầu đáp:
- Chị xin lỗi, chị không thể ….
- Chị…em cầu xin chị mà …em cầu xin chị mà ….chị làm ơn đi, chỉ cần chị lên tiếng, ba nhất định sẽ không li hôn với mẹ – Ngân hằng nức nở khóc quỳ xuống đất cúi lạy Ngân Hằng.
Ngân Hằng nhìn thấy cảnh đó đau lòng muốn rơi nước mắt, đứa em gái đáng thương của cô. Luôn là người đứng giữa giữa cô và bà Kim Lương.
- Xin lỗi em, chuyện đó là chuyện giữa ba và dì, chị không có quyền xen vào. Nếu ba vẫn muốn tiếp tục chung sống vớ dì, chị cũng không phản đối, ba muốn li hôn, chị cũng không thể xen vào. Nếu muốn xen vào thì chị đã xen vào từ lúc dì bắt đầu đánh chị, cho nên bây giờ muốn cầu xin, em hãy đến cầu xin ba – Cô dứt khoát từ chối.
- Chị … – Ngân Quỳnh yếu ớt gọi.
- Chị mệt rồi. Chị muốn nghỉ ngơi, em về phòng mình đi – Cô từ chối bàn luận tiếp.
Nói rồi cô bước lên giường nằm nhắm mắt lại. Ngân Quỳnh nhìn theo đôi mắt từ từ khép lại của Ngân Hằng, nỗi tuyệt vọng dâng cao trong lòng, cô biết, không thể cầu xin hay trách cứ gì Ngân Hằng được. Đó là tội mà mẹ cô phải gánh chịu . Tất cả đều là lỗi của bà không thể trách ai được. Cô lặng lẽ đứng dậy, nhìn Ngân Hằng khẽ nói:
- Chị, em xin lỗi chị. Đã làm khó chị rồi.
Cô ra ngoài khép cửa lại, Ngân Hằng bèn mở mắt ra thờ dài một hơi. Đã đến bước này rồi, cô không thể nhân từ. Ít ra phải làm cho bà ta hiểu ra và sau này không còn như vậy nữa. Đối với bà ấy, phải một lần cứng rắn mới khiến bà ta từ bỏ.
Nghĩ tới dáng vẻ tội nghiệp của Ngân Quỳnh, nước mắt cô rơi ra, khẽ nói thầm:
- Chị xin lỗi. - Là thật sao? – Hà Nhi reo lên mừng rỡ khi nghe Ngân Hằng nói là cô đã trở về nhà và ba đã bàn vấn đề ly hôn với bà Kim Lương.
- Thật là tốt quá. Cuối cùng thì mình cũng thấy ba bạn sáng mắt ra – Bảo Trâm không chút nể tình thẳng thắn nói vê ba Ngân Hằng.
- Thôi đi, dù sao bác ấy cũng cũng lựa Ngân Hằng, chứng tỏ bác ấy rất yêu thương con mình – Nhật Tân xưa nay hiền lành nên không muốn chỉ ra sai lầm của ba Ngân Hằng.
- Mình là mình nóng lòng xem cái bản mặt của bà ta méo mó thế nào sau khi ly hôn với ba bạn – Xuân Phương ngước mặt nhìn trời tưởng tượng đến gương mặt đau khổ của bà Kim Lương .
Ngân Hằng nhìn sự vui mừng của các bạn dành cho cô cảm thấy yêu các người bạn này của mình biết bao nhiêu. Vốn dĩ chuyện trong nhà, cô cũng chẳng muốn nói ra bên ngoài, nhưng từ bao lâu nay, nhờ sự thông cảm và giúp đỡ của các bạn như việc giúp cô trực nhật lớp, hay hoàn thành công tác đoàn viên. Bởi vì bà Kim Lương thường hạnh họe làm khó khi cô đi sớm hay về trễ.
Giống như chuyện lần này cô bỏ nhà đi, cũng nhờ các bạn giúp đỡ nói với cô giáo chủ nhiệm, bởi bất kì lí do nghỉ học nào cũng phải có chữ ký của ba mẹ, nhà trường mới không truy cứu. Cho nên cô cũng không muốn giấu họ, đành kễ rõ mọi chuyện.
- Chiều nay chúng ta đi ăn mừng đi, thoát khỏi bàn tay của mụ phù thủy Kim Lương độc ác – Bảo Trân hào hứng tuyên bố.
- Đúng vậy, thoát khỏi bàn tay của bà Bất Lương – Xuân Phương vỗ tay hửng ứng.
- Nhưng mà …- Ngân hằng ngập ngừng.
- Lo gì chứ? Bây giờ đã khác trước rồi. Bây giờ Hằng đã tự do rồi, không còn phải lo nhìn sắc mặt của bà ấy nữa – Hà Nhi bèn khích lệ.
- Phải đó, chúng ta cùng đi đi – Nhật Tân cười hiền lành bảo.
Trước sự nhiệt tình của mọi người, Ngân hằng vui vẻ đồng ý.
Mọi người đang cười nói bàn nhau nên đi đâu thì thấy Ngân Quỳnh đi ngang qua, cô cười ngượng chào mọi người một cái rồi đi tiếp, tất cả bỗng trầm mặc xuống. Tuy không ưa gì bà mẹ của Ngân Quỳnh, nhưng theo đánh giá của mọi người thì Ngân Quỳnh là một cô bé hiền lành. Tuy vậy Xuân Phương và Bảo Trâm cũng không thích Ngân Quỳnh cho lắm. Hai người thường bảo nhau:” Mẹ nào con nấy thôi”
- Bạn ấy có nghe thấy lời của chúng ta nói không? – Nhật Tân lo ngại nhìn mọi người hỏi.
- Nghe thì nghe, sợ gì nào. Tụi mình có sao nói vậy, việc gì phải lo lắng người ta buồn phiền chứ – Bảo Trâm bĩu môi đáp.
- Phải đó, có trách thì trách bạn ấy đào thai nhầm người mẹ xấu thôi – Xuân Phương gật đầu nói.
Ngân Hằng nhìn theo dáng vẻ buồn bã của Ngân Quỳnh mà thấy xót thương cho đứa em gái vô cùng. Cô biết, Ngân Quỳnh sẽ chịu đã kích rất lớn nếu như ba cô và bà Kim Lương ly hôn với nhau. Cô vốn sức khỏe kém, chỉ sợ không chịu nổi đã kích này.
- Dẹp mấy bà đi, con người ta hiền lành như vậy, có cần độc miệng thế hay không? – Sơn Hải bỗng từ đâu chen miệng vào nói, theo sau là Bảo Duy.
- Gì đây ? Bênh vực à? Không phải ông thích nhỏ đó chứ – Xuân Phương hất mặt nhìn Sơn hải hỏi.
- Tui thích đó thì sao nào, còn hơn thích chằn cái như bà – Sơn Hải trợn mắt nhìn Xuân Phượng đáp lại.
- Ông nói ai chằn cái hả ? – Xuân Phương tức giận cung tay trước mặt Sơn Hải đe đọa hỏi.
- Tui sai rồi, tui xin lỗi bà – Sơn Hải làm ra vẻ sợ hãi nói – Đáng lí ra không nên nói bà là chằn cái, phải nói bà là sư tử hà đông mới đúng …haha…
Nói xong Sơn Hải liền bỏ chạy đi thật mau lẹ. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn kẻ còn đứng ở lại, được xem là đồng bọn của tên chạy trốn kia. Bảo Duy thấy tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn mình thì cười hehe nói: - Mình vô tội nha….
Nói xong thì nhìn theo hướng Sơn Hải bỏ chạy gào lên:
- Hải! Chờ tao……
|
Nói xong cũng bỏ chạy giữ lấy mạng.
Xuân Phượng tức giận chỉ có thể xách giày chọi theo mà thôi. Nhưng Sơn Hải đã chạy xa mất rồi, Bảo Duy cũng chạy đi rồi, chiếc giày bay vèo một cái vào đầu một bạn nam lớp khác.
- Ui da ….- Người đó quay đầu , mặt nhăn nhó nhìn dáo dát tìm kiếm thủ phạm gây ra tai nạn này. Xuân Phượng biết mình gây họa lớn, nuốt nước miếng cái ực lùi lại phía sau mấy bước.
Nhật Tân đành chạy lại nhận lỗi với bạn nam đó:
- Bạn không sao chứ? Thàn thật xin lỗi bạn, bạn mình không cố ý.
Bạn nam đó quay lại nhìn vẻ mặt có chút cau có khó chịu, mọi người đều nhìn rõ gương mặt bạn ấy. Đó là một gương mặt dễ thương với cặp kính cận , mái tóc rũ xòa trước kính, dáng vẻ thư sinh rất đáng yêu. Bạn nam đó nhìn Nhật Tân nhận lỗi, rồi nhìn mấy cô gái phía sau lấm la lấm lét thì cũng không trách gì nữa, khoát tay nói:
- Bỏ đi. Mình cũng không việc gì .
Nói xong bạn ấy bỏ đi, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhỏm.
- Mà này, bạn ấy là ai vậy? Nhìn dễ thương ghê nha – Bảo Trâm thấy trai đẹp thì mắt sáng rỡ.
- Biết vậy mình chạy đến xin lỗi, sẵn tiện xin làm quen luôn – Hà Nhi chạy đến tỏ vẻ luyến tiếc nhìn theo cậu bạn đẹp trai đeo kính kia.
- Thôi đi, mê trai vừa vừa thôi – Xuân Phượng lườm hai nhỏ bạn mình rồi nói – Vô lớp rồi kìa.
Cả nhóm lục tục kéo nhau vào lớp.
- Xin lỗi, mình đến hơi muộn – Ngân Hằng nhìn thấy Lâm Phong ra mở cửa vẻ mặt chờ đợi đến buồn ngủ bèn hối lỗi nói. Vì cùng cả nhóm đi ăn nên đến trễ giờ dạy kèm cho Lâm Phong, lại không có cách gì thông báo cho cậu ấy biết.
- Không sao – Lâm phong tươi cười đáp.
- Mình không biết số điện thoại của bạn nên không gọi được. Bạn cho mình số đi, lần sau nếu có đến trễ, mình sẽ gọi điện thoại báo trước cho bạn một tiếng.
- Uhm…- Lâm Phong gật đầu rồi nhìn Ngân Hằng đọc mấy con số.
Ngân Hằng bèn cẩn thận viết lại, sau đó cất vào trong cặp.
- Vậy bạn cũng cho lại mình số điện thoại đi – Lâm Phong nhân cơ hội này bèn hỏi xin số điện thoại của Ngân Hằng.
- Mình không sài điện thoại – Ngân Hằng cười ngượng đáp.
Lâm Phong không biết điều này, thấy vẻ ngại ngùng trên mặt Ngân Hằng thì bối rối. Thời đại hiện nay, lớp trẻ không ai không sắm cho mình một chiếc điệnt hoại dù là rẻ tiền đi chăng nữa, cho nên cậu cũng đinh ninh là Ngân Hằng có điện thoại, mặc dù cậu chưa từng thấy cô sài. Nhưng cậu nghĩ người trầm lặng như cô ít sử dụng mà thôi.
- Chúng ta học bài thôi. Bài mình đưa bạn làm tới đâu rồi – Ngân Hằng lên tiếng để Lâm Phong không còn thấy bối rối nữa.
- Cái này ….- Lâm Phong cầm cây viết gãi gãi đầu mình.
- Bạn chưa làm à ? – Ngân Hằng chau mày khó chịu nhìn Lâm Phong.
- Mình làm rồi – Lâm Phong sợ Ngân Hằng giận nên vội vàng phân bua, sau đó cắn môi tiếp tục gãi đầu buồn bã nói tiếp – Nhưng làm không ra.
Biểu hiện của Lâm Phong như đứa bé biết mình đã làm người lớn giận, cứ lấm lét nhìn sắc mặt rồi lại cúi đầu khiến Ngân Hằng muốn giận cũng không thể giận, phì cười nói:
- Lại đây, mình giảng cho.
- Không được đánh, bà chị hung dữ – Lâm Phong nói giọng mè nheo
- Được rồi không đánh – Ngân hằng lườm cậu rồi khẽ cười một cái, nhưng lại càng khiến Lâm Phong thấy đáng sợ hơn nữa. Nói không đánh nhưng không có nghĩa là không kõ đầu hay đại loại gì đó.
Nhưng Lâm Phong vẫn tiến đến ngồi bên cạnh cô, cậu lịch sự tạo khoảng trống giữa hai người, ngồi nghe Ngân Hằng giảng từng bước một. Giọng Ngân Hằng trầm đều thanh thanh khiến Lâm Phong chăm chú lắng nghe, ngón tay trắng hồng cầm bút của cô viết những con số như đang múa. Tuy cố gắng nghe giảng, nhưng đầu óc cậu bị giọng nói và hương thơm bên người cô làm hỗn loạn, tim đập không ngừng. Nhịn không được lén lút nhìn cô một cái, bị Ngân Hằng bắt gặp thì đỏ mặt vội quay mặt đi.
Ngân Hằng cũng hơi đỏ mặt, đang giảng bài, cảm thấy một luồn hơi ấm phủ lên mặt, thậm chí nghe rõ tiếng tim đập của Lâm Phong, cô cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, thường xuất hiện những rung động e ấp, cho nên đối với phản ứng dồn dập của người bên cạnh không thể không có cảm giác. Đối với những ánh mắt nồng nàn như thế này tim không khỏi đập mạnh, càng nhận ra khoảng cách giữ hai người khá gần, không gian bỗng chốc trở nên mờ ảo. Cô tằng hắng một cái nói:
- Hiểu rồi chứ?
Lâm Phong vô thức gật đầu. Cô bèn đẩy quyển vở sang bên cậu, rồi tạo khoảng cách giữ hai người nói: - Bạn tự giải thử xem.
Lâm Phong gật đầu rồi cằm bút hý hoáy giải. Thật ra, những bài Ngân Hằng ra đều đơn giản, cậu không ngốc đến nỗi không giải được, nhưng những khi ngồi giải, chẳng hiểu tại sao lại cứ nghĩ đến vẻ mặt chuyên chú của cô, từng nét mặt cử chỉ của cô mà thôi, nên chẳng thể nào giải được. Bây giờ đành ngồi giải nghiêm túc.
Ngân Hằng thấy đôi lúc Lâm Phong xoay xoay bút là biết cậu đang bí, bèn đến sát bên chồm người nhìn bài giải của cậu để xem cậu giải đến đâu tiện đường hướng dẫn. Lâm Phong cao lớn hơn cô rất nhiều, nên Ngân hằng chỉ có thể chồm người từ phía sau lưng cậu nhìn lên, tóc cô rớt xuống vai chạm nhẹ lên tay của Lâm Phong ngay lên một xung động nhẹ trong lòng cậu, cảm nhận được hơi thở thơm ngát của cô, hơi ấm của cô đang bao trùm lên cậu, cả thân người bỗng cứng đờ. Tay cầm bút run nhẹ, cậu phải hít thật sâu cố gắng giấu đi cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mình.(Vầy sao học được hả trời)
Chỉ chốc lát cậu có thể giải xong hết mấy bài tập. Ngân Hằng cười vui vẻ nói với Lâm Phong:
- Không khó lắm, đúng không? Chỉ cần nắm vững công thức thì có thể giải được.
- Đúng vậy – Lâm Phong vui mừng đáp rồi quay lại muốn nói tiếng cám ơn với Ngân Hằng thì ….
Hai gương mặt đối với nhau, bốn mắt giao nhau, cả hai gần trong gan tất.
Lần đầu tiên Ngân Hằng mới nhìn kỹ Lâm Phong ở khoảng cách gần như thế. Cô thấy chân mày của Lâm Phong rất rậm, đôi mắt cậu rất đẹp, sâu và trong. Sóng mũi rất cao, vầng trán nhô, mái tóc bóng mượt. Cô đã hiểu vì sao mà con gái lại thích cậu ấy đến như vậy.
Anh mắt Lâm Phong vẫn bất động nhìn cô không rời. Ngân Hằng thấy bối rối vô cùng, cô chưa từng trải qua cảm xúc này, một cảm xúc rất khác lạ, vừa muốn từ chối, lại vô tình bị thu hút không muốn rời ra. Cũng may ngay lúc đó, người làm đã bê một khay trái cây đem đến, mới cắt đứt không khí như bị ngưng đọng kia. Hai người ngượng ngạo ngồi rời nhau ra.
Cả hai sau đó không ai dám nhìn ai, Ngân hằng thấy mặt Lâm Phong còn đỏ hơn mặt mình. Cô cảm thấy Lâm Phong có chút gì đó, giống như một con gió mát đang len lõi vào tim.
Khi Ngân hằng về đến nhà, đã thấy bà Kim Lương thân chinh ra mở cửa. Bà ta nhìn Ngân Hằng đầy ngượng ngập, rồi ấp úng nói:
- Dì nấu cơm rồi, con cứ về phòng tắm rửa đi, lát nữa ba con về, chúng ta ăn cơm.
Ngân Hằng nhìn bà ta một cái không nói gì đi thẳng lên phòng.
Cô đi ngay qua phòng của NGân Quỳnh, cửa khép hờ, nhìn vào bên trong, thấy Ngân Quỳnh đang úp mặt xuống bàn khóc lóc. Cô biết Ngân Quỳnh khóc vì điều gì, long cô cũng vô cùng đau đớn.
Ở đời, con người ta có nhiều sự chọn lựa, nhưng đ số điều ích kỷ, chọn lựa việc có lợi cho bản than. Lần này cô cũng muốn ích kỷ một lần, Muồn để cho bản thân mình một lần tự do.
Khi ba cô về nhà, người giúp việc lên gọi cô xuống ăn cơm, trên bàn chỉ có ba cô, bà Kim Lương, bé Bảo, còn Ngân QUỳnh thì không.
- Ngân Quỳnh sao không xuống ăn cơm – Ba cô hỏi người giúp việc.
- Cô ấy bảo, cô ấy khó ở trong người, không muốn ăn cơm.
- Để em lên xem con bé thế nào – Bà Kim Lương e dè nói – Mọi người cứ ăn cơm trước đi.
Nói rồi bà ta đi lên lầu, Ngân Hằng nhìn theo. Trong long cô một chuỗi bất an dang trào.
Đêm đó, Ngân Quỳnh sốt cao, miệng nói lảm nhảm, nhưng nhất quyết không chịu đi bệnh viện. Ba cô lo lắng vô cùng, khuyên bảo hết lời. Bà Kim Lương nước mắt ngắn dài bên cạnh năn nỉ, NGân Hằng đứng một bên lo lắng.
Cuối cùng Ngân Quỳnh khóc đầy nước mắt nắm lấy tay ba cô nhìn ông van cầu:
- Ba, ba đừng ly dị với má nha ba, con cầu xin ba
Ông đưa tay vuốt ve gương mặt đầm đìa nước mắt của Ngân Quỳnh, sau đó nhìn vẻ mặt hối lỗi của bà Kim Lương, cuối cùng ông nhìn Ngân Hằng. Cô quay mặt đi không nhìn lại ông, từ từ cất bước ra ngoài, đằng sau là tiếng thở dài của ba cô
|
Ngân Hằng bước vào trong ngôi chùa bỏ hoang đó. Không biết ngôi chùa này có từ bao giờ, nhưng nó bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi. Mỗi khi buồn bã, Ngân Hằng đều chạy đến đây ngồi khóc. Dường như chỉ có sự yên tĩnh nơi đây mới có thể làm lòng cô lắng dịu lại mỗi khi khóc xong. Nơi này giống như chỉ dành cho cô, bởi vì ngoài cô ra, ít thấy ai tới lui, vì người ta đồn rằng ngôi chùa này có ma nên các vị sư mới bỏ chùa mà đi. Nhưng cũng đã lâu lắm rồi cô không đến đây nữa, bởi vì bà Kim Lương hay làm khó cô mỗi khi cô đi đâu đó về.
Hôm nay cô lại đến đây ngồi, nếu như Minh Nhật không nhắc lại, cô đã quên mất là có một nơi vẫn dành cho mình. Tâm tư Ngân Hằng đầy mâu thuẫn và hỗn loạn.
Tha thứ hay tiếp tục hận thù?
Trong đầu cô hai mâu thuẫn này đối nghịch với nhau, đấu tranh với nhau. Bỏ qua cho bà Kim Lương, tiếp tục sống cuộc sống cam chịu, hay thẳng thừng xua đuổi bà ta để bắt đầu lại cuộc sống mới.
Nếu như cô chọn bỏ qua, vậy cuộc sống sau này của cô và Gia Bảo sẽ thế nào, có sự thay đổi khác không? Khi có lời hứa ăn năn của bà Kim Lương như thế.
Còn nếu cô không chấp nhận tha thứ cho bà ấy thì sao? Ba cô cuối cùng có chọn lựa ly hôn hay không? Ngân Quỳnh sẽ thế nào?
Cô nhìn Ngân Quỳnh đau khổ đến suy sụp như thế, cô cũng không đành lòng, không nhẫn tâm ép buộc hai mẹ con họ phải rời nhau ra.
Cô rơi vào cái cảm giác làm người xấu không được, làm người tốt cũng không thể.
- Mẹ ơi, con phải làm sao hả mẹ.
Ngân Hằng bỗng thấy nhớ mẹ vô cùng, nước mắt cô rơi xuống , cảm giác bất lực khó xử và đau khổ dồn đến. Nếu như có mẹ ở đây, có lẽ mẹ sẽ cho cô lời khuyên bảo tốt nhất. Mà nếu như mẹ cô còn sống, có lẽ cô sẽ không sống trong khổ sở thế này.
Một chiếc khăn đưa tới trước mặt cô, một chiếc khăn màu xanh nhạt, được xếp ngay ngắn. Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn lên. Minh Nhật đứng trước mặt cô, vẻ mặt trầm lặng rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh. Minh Nhật không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cứ thế im lặng dùng khăn giúp cô lau khô nước mắt.
- Lúc mình nhìn thấy Hằng lần đầu tiên, Hằng khóc rất nhiều rất lớn, không như bây giờ, đến khóc cũng kiềm chế. Hãy đem hết buồn phiền trong lòng theo nước mắt trôi hết ra ngoài.
- Bây giờ không giống như lúc đó, bị đánh một trận không khóc, rồi lén lúc khóc lớn ở đây. Bây giờ bản thân mình rất mâu thuẫn, bởi vì mình không biết có nên kiên quyết bắt ba mình ly hôn với dì hay không?
- Có muốn biết ý kiến của mình hay không? – Minh Nhật nhìn thật sâu trong đôi mắt Ngân Hằng hỏi.
Ngân Hằng chớp mắt một cái rồi khe khẽ gật đầu. Có lẽ bây giờ cô cần nhất là ý kiến của người khác để giải quyết mâu thuẫn trong lòng mình.
- Nếu là mình, mình sẽ chọn lựa sự ích kỷ cho bản thân – Minh Nhật lập tức đáp ngay câu trả lời của mình. Sau đó cậu chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về hướng xa xăm nói:
- Đó chính là cuộc đời. Cuộc đời vốn dĩ rất khắc nghiệt, mọi người dẫm đạp lên nhau mà sống. Đôi khi con người ta có thể rộng lượng bỏ ra hàng trăm triệu để quyên góp cho người nghèo, đôi khi người ta sẵn sàng giơ tay ra để cưu mang cho những số phận nghèo khổ. Nhưng một khi dính dáng đến lợi ích bản thân thì dù là anh chị em ruột đi chăng nữa họ vẫn kéo nhau ra tòa đòi quyền lợi cho mình. Đó chính là sự ích kỷ, sự tư lợi riêng trong lòng mỗi một con người. Chẳng ai có thể trách được họ, bởi vì ai cũng phải vì bản thân mình mà sống.
Nói đến đây, Minh Nhật quay lại nhìn Ngân Hằng, ánh mắt cậu ẩn chứa một sự lạnh lẽo vô cùng:
- Cho nên bạn cũng vậy, hãy vì bản thân mình mà sống ích kỷ một lần. Huống chi bạn còn có Gia Bảo, bạn có thể không vì mình, nhưng cũng nên vì thằng bé. Bạn không thể cứ mãi cúi đầu như thế. Dù là ích kỷ đi chăng nữa cũng cần một dũng khí rất lớn để thực hiện sự ích kỷ của bản thân mình.
Lời Minh Nhật nói gây xáo động không ngừng trong lòng Ngân Hằng. Bản chất của con người là tham lam và ích kỷ, không ai có thể trách được họ, bởi vì họ không chỉ sống cho bản thân mình mà còn là sống cho người mình thương yêu nhất. Cô không chỉ tham lam ích kỷ cho bản thân mình, mà còn là vì Gia Bảo.
Trong lòng Ngân Hằng hạ quyết tâm, cô phải ích kỷ một lần. Cô nhìn Minh Nhật gật đầu , khóe môi cong lên nói:
- Cám ơn bạn đã giúp mình có được dũng khí làm người này.
- Không có gì, mình đã nói, chúng ta có nhiều tâm trạng giống nhau nên mình hiểu rõ. Mình cũng là người chọn con đường ích kỷ cho bản thân mình, sự ích kỷ của mình vì bà nội đã mù của mình – Minh Nhật khẽ cười lắc đầu buồn bã đáp.
Ngân Hằng nở nụ cười tươi nhìn Minh Nhật, quả thật, chỉ có Minh Nhật mới có thể giúp cô tháo đi khúc mắc trong lòng mình.
- Bạn mau về nhà đi. Nếu sau này có chuện gì buồn thì nói cho mình nghe, chúng ta cùng bàn bạc thử xem. Bạn trốn đến đây, Gia Bảo không tìm thấy bạn nên rất sợ, thằng bé gọi đến nhà mình hỏi có phải bạn đã bỏ đến nhà mình ở hay không? Thằng bé tưởng bạn bỏ nó, nên khóc rất nhiều. Cho nên mình mới đoán bạn đến đây.
- Uhm ….mình sẽ về ngay, tạm biệt và cám ơn bạn.
- Tạm biệt
Ngân Hằng từ từ lui bước ra về, trong lòng cô nhẹ nhỏm hơn rất nhiều. Mặc kệ tương lai ra sao, cô nhất định phải tranh đấu tìm kiếm một vùng trời tự do.
Mặc kệ ba cô quyết định ra sao đi chăng nữa, ít ra cô cũng thấy mình đủ dũng cảm, đủ mạnh mẽ để tiếp tục tồn tại trong cuộc sống đáng sợ này.
Thoảng trong gió, Ngân Hằng nghe vang vọng lời mẹ mình từng nói:” Phẩm chất tốt đẹp nhất của đời người là lòng khoan dung tha thứ”
- Này! Tặng cho bạn – Lâm Phong cười tít cả mắt giơ cao một cái hộp hình vuông được gói rất đẹp trên tay mình rồi đặt trước mặt Ngân Hằng, ánh mắt cực kỳ trông đợi, trông như chú cún con mong đợi được thưởng. - Cái gì vậy – Ngân Hằng ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn món quà trước mặt rồi nhìn Lâm Phong hỏi.
- Bí mật – Lâm Phong nhún vai lắc đầu cố tạo vẻ kì bí.
- Mình không lấy đâu – Ngân Hằng đẩy cái hộp trả về trước mặt Lâm Phong từ chối.
Gương mặt tươi cười của Lâm Phong bỗng xụ xuống buồn thiu như trẻ con bị lấy mất niềm vui, ngước đôi mắt đầy đáng thương hỏi Ngân Hằng:
- Tại sao?
- Không phải là sinh nhật mình, cũng không phải ngày gì đăc biệt vì sao bạn lại tặng quà cho mình – Ngân Hằng nhìn cậu hỏi ngược lại.
- Cứ coi như là quà học trò tặng cô giáo đi – Lâm Phong cố ép.
- Mình đến dạy có lãnh lương mà, không cần phải tốn thêm tiền mua quà tặng mình đâu – Ngân Hằng nhất quyết từ chối. Cô bất đắc dĩ mới đến dạy Lâm Phong, cho nên cô không muốn mắc nợ gì với cậu hết.
Lâm Phong thở dài một hơi chán nản rồi nói, giọng cậu có chút nhõng nhẽo:
- Coi như nể mặt mình mà nhận món quà này đi. Mấy hôm nay mình rất ngoan, lúc nào cũng ngồi ở nhà học, chỉ đi ra ngoài mua món này cho bạn thôi đó. Dù sao mình cũng đã mua rồi, không thể trả lại người ta được. Đây cũng là một tấm lòng, bạn lẽ nào cứ phải từ chối phụ lòng của mình sao.
Ngân Hằng nghe Lâm Phong nói như thế thì cũng không nỡ, bèn miễn cưỡng đưa tay ra nhận món quà của Lâm Phong, nhưng nghiêm nghị nhắc nhở:
- Mình chỉ nhận lần này thôi đó.
Lâm Phong bèn vui vẻ cười gật đầu. Nét mặt tươi rói như hoa hướng dương giữa trời xuân thật vô cùng đánh yêu khiến Ngân Hằng cũng vui theo mà khóe môi cười khẽ. Cô nhìn món quà trên bàn rồi tò mò muốn biết bên trong chiếc hộp là cái gì?
Khi Lâm Phong đưa Ngân Hằng về đến nhà, nhìn món quà cầm chắc trên tay Ngân Hằng cậu khẽ cười hài lòng, nhìn cô căn dặn:
- Khi về phòng, nhất định phải mở món quà này liền nha.
|
Lâm Phong làm Ngân Hằng tò mò vô cùng, không biết món quà cậu tặng cô là gì mà lại bí mật đến thế, cô khẽ gật đầu nhận lời cậu.
Lâm Phong bèn trèo lên chiếc xe đạp nhanh chóng chạy đi. Ngân Hằng nhìn theo một lát rồi quay lưng đi vào nhà.
- Con về rồi sao ! – Bà Kim Lương vội vã chạy ra mĩm cười nhìn cô hỏi thân thiết.
Ngân Hằng làm mặt lạnh nhìn bà một cái nhưng không trả lời rồi bỏ đi thẳng về phòng.
Mấy ngày hôm nay, bà ta rất cố gắng thay đổi, tự mình nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa mà không cần sai bảo người làm. Quần áo của Ngân Hằng cũng được bà ta xếp gọn gàng cho vào tủ. Trước đây, bà ta luôn để cô tự làm, không cho người giúp việc động đến.
- Bà làm ơn đừng có động đến đồ của tôi, tôi không thích bà bước chân vào phòng tôi – Ngân Hằng lạnh nhạt từ chối sự ân cần của bà ta.
Khi nấu cơm cũng toàn là món cô và Gia Bảo thích ăn.
Gia Bảo còn nhỏ cứ vô tư ăn không suy nghĩ, nhưng Ngân Hằng chỉ gấp vài đũa rồi hừ lạnh nói:
- Mùi vị chẳng thể nào bằng được với lúc mẹ tôi làm.
Bà Kim Lương tái mặt nhưng chẳng dám nói gì. Ngân Quỳnh cũng không dám lên tiếng bênh vực mẹ mình, chỉ biết cúi đầu ăn cơm.
- Chuyện của cái nhà này, từ nay không cần bà nhúm tay vào nữa – Thấy thái độ dứt khoát của Ngân Hằng, ba cô bèn nói.
Bà Kim Lương ôm mặt ngồi khóc, luôn miệng tự trách:
- Tôi biết lỗi của mình rồi mà….xin ông…xin ông…cho tôi một cơ hội đi có được không?
Ngân Quỳnh nhìn mẹ cũng rơi nước mắt khóc theo, cô nghẹn ngào gọi:
- Ba …..
Nhưng ông cũng chỉ đành thở dài buông đũa xuống rồi đứng dậy bỏ đi lên lầu. Gia Bảo nhìn mọi người khóc lóc, ba nổi giận bỏ đi, cũng mếu máo nắm tay Ngân Hằng lắc lắc gọi:
- Chị ….
Ngân Hằng quay đầu nhìn em trai, xoa đầu nó vài cái rồi cũng đứng dậy bỏ đi lên lầu.
Cô bây giờ mà nói, dù bà Kim Lương có tỏ thái độ ân cần bao nhiêu, ăn năn bao nhiêu, hối lỗi bao nhiêu đi chăng nữa, cô cũng không tiếp nhận. Cô không muốn bà ta có cơ hội mộng tưởng thêm nữa
Cầm món quà trên tay quay về phòng trong ánh mắt tuyệt vọng của bà Kim Lương, Ngân Hằng chẳng còn lòng dạ nào muốn mở ra xem món quà bên trong là cái gì.
Vì thế cô lấy quần áo đi tắm, khi trở ra bên ngoài trời sẫm tối bắt đầu đỗ mưa. Cô nghe tiếng nhạc êm dịu vang lên trong phòng mình, mở cửa bước vào thấy Gia Bảo đang ngồi trên giường mình, tay cầm một chiếc điện thoại di động màu hồng rất đẹp, chiếc hộp quà bị xé ra tan tành.
- Chị…chị mua điện thoại cho Bảo phải không chị – Gia Bảo thấy Ngân Hằng thì cười hớn hở reo lên hỏi.
Ngân Hằng nghe tiếng điện thoại reo, vội vàng đóng cửa lại chìa tay nói:
- Bé Bảo ngoan, trả điện thoại cho chị. Mai mốt chị mua điện thoại khác cho em.
Bé bảo cứ nghĩ đây là điện thoại đồ chơi mà Ngân hằng mua cho nó, nên rất vui, nghe Ngân Hằng nói vậy thì xụ mặt buồn bã trả lại cho cô. Ngân Hằng xoa đầu em trai rồi nhìn thằng bé tiu nghỉu đi ra ngoài mới bắt máy.
Ngân Hằng trước nay chưa từng xài điện thoại di động nên lúng túng một lúc mới có thể bắt máy: - A lô!
Đầu dây bên kia im lặng không đáp, chỉ có tiếng thở run run.
- Lâm Phong! – Ngân Hằng khẽ gọi.
- Mình chờ bạn bắt máy rất lâu – Giọng Lâm Phong run rẩy nói.
- Xin lỗi ….- Ngân Hằng bèn đáp, nhưng nhận ra giọng nói run run của Lâm Phong thì hơi hoảng hốt hỏi – Bạn đang ở đâu?
- Mình …. – Đáp lại lời Ngân hằng là tiếng ngập ngừng của Lâm Phong và tiếng mưa quần vũ mỗi lúc một lớn. - Bạn ở trước nhà mình sao? – Ngân Hằng nhanh chóng đoán được nơi mà Lâm Phong đang ở.
- Uhm….
Ngân Hằng vội vơ cái áo khoác mặc vào vì cô đang bận trên người một bộ đồ bộ không tiện chạy ra ngoài với bộ dạng như thế.
Ngân Hằng cầm dù bước ra ngoài, nhìn trước ngó sau tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy Lâm Phong đang đứng bên ngoài mái hiên nhà hàng xóm. Thân hình cao lớn tựa vào cánh cửa nhà khẽ run lên từng trận theo những cái lạnh giá của gió lùa. Mái tóc bị ướt phủ trên trán lại khiến cậu tỏa ra một sức hút. Đôi mắt cậu cụp xuống để lộ đôi hàng mi đen dài rất đẹp phụ bên trên cái mũi cao thanh nhìn chiếc điện thoại trên tay cậu suy tư. Dáng vẻ của cậu lúc này trông vô cùng quyến rũ.
Ngân hằng bước nhanh về phía cậu, một tay siết chặt cây dù trên tay, một tay siết chặt cái điên thoại – món quà mà Lâm Phong vừa tặng.
- Đồ ngốc ….- Cô bước đến nhìn Lâm khẽ mắng – Sao lại không về nhà mà gọi cho mình, đứng dưới mưa thế này không lạnh sao.
Lâm Phong không ngờ Ngân Hằng lại ra đây, cô đột nhiên tắt máy khiến cậu buồn vô cùng, chỉ biết thẫn thờ nhìn cái điện thoại mà chẳng thể làm gì trong cơn mưa dầm dề này.
- Bạn ….- Lâm Phong sững sốt kêu lên…- Mình thấy lần trước bạn không biết số điện thoại của mình …cũng không có điện thoại …nên mình ….Mình chỉ là muốn để tiện liên lạc thôi, không có ý gì đâu – Lâm Phong vội vàng lên tiếng phân bua, cậu sợ Ngân Hằng hiểu lầm – Mình chỉ muốn chắc là có thể liên lạc được với bạn rồi mới ra về, chỉ là không ngờ trời lại mưa.
Ngân hằng nhìn cái vẻ ấp a ấp úng của Lâm Phong cố giải thích với cô tại sao cậu đã đánh xe chạy đi rồi còn vòng lại đợi trước nhà cô khác xa với dáng vẻ ngông cuồng ở lớp thì cảm thấy cậu đáng yêu vô cùng. Lâm Phong thoáng đỏ mặt khi nhìn thấy bộ dạng vô cùng bình dị của Ngân Hằng lúc ở nhà, cô bận một bộ đồ bộ cổ hình vuông, để lộ một khoảng vai trần, dù cho chiếc áo khoát che đi, vẫn để lộ một khoảng vai trần cùng chiếc cổ trắng thon thon của cô. Cái quần lững trên mắt cá chân một đoạn bị mưa làm ướt một khoảng bên dưới . Lâm Phong vội kêu lên:
- Bạn vào nhà đi, bên ngoài mưa ướt sẽ lạnh đó. Mặc kệ mình, mình không sao đâu.
Ngân Hằng nhìn Lâm phong bị mưa ướt lạnh run mà còn lo cho cô, trong lòng có chút run động, cô giương dù cao hơn một chút kéo Lâm Phong bước vào dù cùng mình.
- Vào nhà mình đi – Cô khẽ khàng bảo Lâm Phong.
Lâm Phong có chút ái ngại hỏi lại:
- Không sao chứ.
- Không sao – Ngân Hằng đáp.
Hai người cùng che dù dắt chiếc xe đi vào nhà Ngân Hằng.
Hai người vừa vào nhà, bà Kim Lương nhìn Lâm Phong dò xét lên tiếng hỏi Ngân Hằng:
- Bạn con à.
Ngân hằng thoáng đỏ mặt một chút, lúng túng gật đầu với bà Kim Lương. Cô chưa từng dẫn bạn nam nào về nhà, lại bị bà Kim Lương bắt gặp như thế này nên ngượng vô cùng.
- Bạn ấy bị mắc mưa, nên con cho bạn ấy vào nhà tạm trú – cô cố ý nhấn mạnh hai từ cuối để bà Kim Lương không hiểu lầm.
- Uhm, hai đứa lên phòng trước đi, dì làm cái gì ấm rồi đem lên sau – Bà Kim Lương gật đầu hiểu chuyện nói. Ngân Hằng vốn chỉ định để Lâm Phong vào nhà trú mưa một lát mà thôi, vốn định cho cậu ngồi ở phòng khách đợi tạnh mưa mới về. Không ngờ bà Kim Lương lại bảo cô dẫn Lâm Phong về phòng như thế, nếu bảo không được thì cũng thấy khó xử, nhưng nếu dẫn cậu vào phòng thì ….
Ngân Hằng kìm nén tiếng thở dài, miễn cưỡng dẫn Lâm Phong vào phòng.
Lâm Phong vừa bước vào phòng Ngân Hằng , cậu đã cảm nhận được một mùi hương nhè nhẹ, không khí trong phòng vô cùng ấm. Lần đầu tiên cậu bước vào phòng con gái, lại là phòng của Ngân Hằng, tim cậu không khỏi đập loạn xạ cả lên, mặt thoáng ửng hồng, cả người nóng bừng lên khiến cái lạnh nhanh chóng bị xua đi.
- Ngồi đi – Ngân Hằng chỉ tay vào ghế bàn học của mình nói.
Khi Lâm Phong ngồi xuống thì không khí giữa cả hai trở nên gượng ngạo vô cùng. Không phải chưa từng ở riêng với nhau, chỉ là bối cảnh lần này lại là phòng của cô.
Ngân Hằng đưa chiếc khăn của mình cho Lâm Phong lau tóc, Lâm Phong liền dùng nó lau khô đầu, nhưng khăn của cô có mùi hương chanh khiến tim cậu lần nữa co bóp mạnh. Tay cậu ngừng lại run run, ngây ngất. Ngân hằng cứ tưởng cậu vụng về nên đưa tay lấy khăn giúp cậu lau tóc. Tay hai người bất ngờ chạm vào nhau, một cảm giác kì lạ xuất hiện khi bài bàn tay chạm vào nhau như một luồn điện xẹt qua, cả hai ngây người nhìn nhau bối rối.
|