Lẽ Nào Em Không Biết ?
|
|
Tay cầm bức vẽ mà run run, phải mất cả tối hôm qua, cậu mới hoàn thành tác phẩm, và cũng phải đắn đo mấy tiếng mới dám kí tên DMM – Wind.
Không biết Nguyệt Dương đã nhận được bản scan chưa?
Thông minh như vậy, những lần trước, cậu hỏi, không đoán được, chứ lần này, chắc phải nghĩ ra chứ, rõ ràng như thế mà!!!
Hi vọng, lần này sẽ mở ra một trang mới cho hai người.
Có thông báo mail mới, Vũ Phong nín thở click vào hòm thư đến, hồi hộp hơn bao giờ hết.
Mặt cậu ngắn tũn…
Hà Nguyệt Dương cũng vẽ, mà là 6 bức tranh nhỏ lồng ghép thành một câu truyện. Bức đầu giữ y nguyên bức của cậu.
Từ bức thứ hai, thằng con trai bị đấm, đá, tát…chà đạp không thương tiếc.
Tới cuối cùng, là hình ảnh đứa con gái kiêu ngạo, còn thằng bé thì quỳ gối van xin, khúm núm ôm lấy chân con bé.
Bên dưới kí:”D… Me May…P/s: Lần sau chửi thì chửi thẳng, không phải viết tắt, hèn!!!”
Đất trời cái IQ154…lại một lần nữa khiến cậu méo cả mặt. DMM…ngọt ngào như vậy mà với Hà Nguyệt Dương, thành một câu chửi mất dậy như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, phải, chắc chỉ có cậu ta mới hoang tưởng đến mức đó được thôi!
Quá là chán, cậu gõ gõ, gửi tối hậu thư cuối cùng tới Nguyệt Dương:
‘Nguyệt, tôi xin lỗi về thời gian vừa qua
Giỏi, công nhận cậu rất giỏi, tôi chịu thua
Uẩn khúc của chúng ta, tạm gác lại đi!!!’
Hà Dương nhận thư, lúc đầu liếc qua, cảm thấy hơi nguôi nguôi, nhưng chỉ chưa đầy một phút sau, đã điên cả người…
‘Vũ Phong, dám chơi chữ hả?!’
Ba chữ cái đầu tiên của mỗi câu…N…G…U…mịa!!!
Dám chửi xéo ngay trong thư xin lỗi.
Ngay lập tức, ăn miếng trả miếng, dùng lại chiến thuật của cậu ta, cô làm một bài thơ con cóc, tựa là:”Hãy nói cho em biết, Vũ Huỳnh Phong, anh ở nơi đâu? Anh đang làm gì???”
“Phương trời xa
Hồ nước lạnh, trong vắt
Ong bướm vo ve
Nhiều lúc cảnh vật làm em nhớ anh
Gào thét tên anh trong vô vọng
Đời đời kiếp kiếp,
Anh có biết?Anh có hiểu?
Nỗi niềm này?
Gió thổi, chim bay, đàn lợn kêu
Ỉn in, in ỉn, làm em nhớ anh
Anh đang ở nơi đâu? Anh đang làm gì?
Điệp điệp trùng trùng nỗi nhớ nỗi mong
Ùn ùn bay về trong lòng, đau đau đớn đớn…
Nói cho em biết, anh đang ở đâu, đang làm gì…?
”
Có người xúc động, tim tưởng chừng muốn rơi ra ngoài. Nhưng cảm xúc đó chỉ được vài tích tắc thôi…Thật tiếc!
Trên đời này, chắc chỉ có Hà Nguyệt Dương…chỉ duy nhất cô mới đưa được máu điên lên tới đỉnh đầu của Vũ Huỳnh Phong, nén giận, cậu rep lại ngay lập tức:
“Dù sao anh cũng cảm động
Em chửi anh, anh biết, nhưng vẫn là cảm động
Anh cũng nhớ em
Rất rất nhớ…
Mình đừng cãi nhau nữa nhé, đó không phải là cái anh muốn!
Yên tâm, trận này anh sẽ nhường em, em thắng
Mưa nhẹ, gió thổi, mây trôi, trên cánh đồng
Ong bay, bướm lượn
Oải hương thơm mát
Nguyệt đẹp như Nguyệt….”
5 phút, 10 phút, 30 phút…
Cả tiếng sau, Hà Nguyệt Dương vẫn ngây ngô…thường thì cô cũng chỉ gây sự khi người ta gây sự với cô.
Nhưng tên Phong này, gửi cái của khỉ gì vậy, dùng cả kính lúp soi cũng không thấy ý tứ xỉa đểu ở đâu cả.
Còn các chữ đầu dòng, chả nhẽ đây mới là DMM mà hắn viết lần trước… không phải chứ…nghĩ tới mà Dương đỏ bừng.
Không, nhất định là cậu ta cố ý làm cô mất tập trung mà ra đòn hiểm, cũng may là cô lí trí. Tuy nhiên, lần đó Nguyệt Dương cũng không gửi gì lại nữa, chuyện đó cứ thế mà qua.
….
Tháng tư, ngoài việc các đội tuyển của trường, học sinh lấy từ khối 11, 12 tập trung thi Quốc gia, thì khối 10 cũng sôi nổi không kém bởi kì thi Olympic duyên hải Bắc Bộ.
Mỗi khối chuyên chỉ chọn ba người, chính vì vậy, cạnh tranh rất khắt khe.
Thầy phụ trách khối chuyên Toán nói, tổng điểm tất cả các bài kiểm tra từ trước tới nay nhân hệ số 1, còn một bài quyết định, thi 4 tiếng thứ ba tuần tới, nhân hệ số 5.
Đây cũng là cơ hội cho các học sinh cùng nhau cố gắng.
Vũ Phong rất chăm chỉ, cố gắng, không phải vì cái suất đi Hải Phòng, mà bởi một lý do rất củ chuối, cậu muốn điểm của mình, vượt trội điểm của con bàn trên.
Cậu với người khác chưa từng quan tâm tới điểm chác, xếp hạng, nhưng lúc nào cũng mong, so với Hà Nguyệt Dương, cậu giỏi giang hơn một chút…
Mà khổ nỗi, điểm của cậu và cô, xưa nay, trừ đi, lấy trị tuyệt đối luôn nhỏ hơn hoặc bằng 0.5…haizz…
Cho nên, rất mong chờ vào bài kiểm tra lần này!
Ngày thi…
Đề ra rất sát, độ khó tăng dần, lần này có bài hình học cuối cùng rất hiểm, muốn làm được phải thực sự xuất sắc, chính vì vậy, không khí kiểm tra cũng khá căng thẳng.
Còn hai mươi phút mới hết giờ, vậy mà Vũ Phong đã đặt bút. Thật không ngờ!
Tới tận phút thu bài, Hà Dương vẫn viết chưa xong, nài nỉ xin thầy thêm một phút nữa, lớp trưởng Toán 2 thấy vậy, không khỏi cười thầm trong bụng!
Chiều thứ năm
Biết học sinh hồi hộp đợi chờ kết quả, thầy giáo cũng chấm điểm rất nhanh, thời khắc trả bài, đứa nào đứa đó nín thở.
Con 10 đỏ chói được phát cho Vũ Phong làm mọi người kính nể, cũng có nghĩa, chỉ còn hai chỗ trống.
-“Thầy, lớp nhiều bạn được 10 không ạ?”
-“Chỉ một thôi…”
Các bạn học càng thêm trầm trồ, khóe môi ai đó khẽ mỉm cười, bài này hệ số 5, vậy là, cuối cùng cũng có ngày hơn được con bé đáng ghét đó!
Cố đứng lên liếc sang bài Dương, xa xa nên chỉ nhìn thấy số 1 rất to…mà cả lớp học chuyên chỉ có mình cậu được 10, vậy chả nhẽ…trời, không thể nào!!!
Thành tích học tập của cậu ta sao có thể giảm đáng kể vậy!
Chẳng nhẽ có gì uẩn khúc???
Từ bé tới lớn đều học chung, năm nào tổ chức thi Olympic, cũng là hai người đi thi cùng nhau, lần này, là lần đầu tiên Phong ra chiến trận một mình, nghĩ ngợi, trong lòng thật không thoải mái.
Tự nhiên lại thấy thương thương.
Vừa muốn xem con bé thế nào, vừa sợ quay sang, bắt gặp nét buồn trong mắt nó… ai đó trầm tư hẳn, khẽ thở dài!
Lưỡng lự một lúc, mới dám từ từ liếc sang.
Bắt gặp nó vẫn đang toe toét với thằng An đó, từ thương thành bực, thật bực…kết quả kém như thế mà vẫn có thể vui được, đúng là yêu đương lăng nhăng chẳng để ý tới học hành, đáng đời!
-“Ok, mọi người đều nhận được kết quả rồi… ”
Tiếng thầy giáo trầm ấm.
-“Bây giờ, tôi sẽ đọc tổng điểm của 10 bài kiểm tra từ đầu năm tới giờ, 9 bài hệ số 1, bài cuối hệ số 5, chúng ta sẽ bắt đầu từ cuối lên…”
Thầy rất hay, đôi khi chỉ cần kết nối máy tính vào máy chiếu là được, lại còn đem đọc từng đứa, từng đứa một, làm chúng sinh nhột tim muốn chết.
Thói quen là kết quả luôn được công bố từ thấp nhất tới cao nhất. Theo nhẩm tính của Phong, lần này Dương chỉ được cộng vào điểm tổng 5 điểm, chắc chắn vinh dự được đọc gần đầu rồi…
Chỉ có điều, Hà Nguyệt Dương trước giờ luôn luẩn quẩn trong top 5, không biết hôm nay thì rớt xuống tới tận chỗ nào???
“75. Nguyễn Thế Hiển Toán 2. Tổng điểm: 79
74. Nguyến Tiến Lập Toán 2. Tổng điểm: 80.5
73. Trần Văn Quỳnh Toán 2. Tổng điểm: 85
…..
…..
35. Nguyễn Thị Tố Uyên. Toán 1. Tổng điểm: 103
34. Nguyễn Thị Dung Toán 2. Tổng điểm:105
33. Lê Hương Như Huệ Toán 1. Tổng điểm: 109
….”
|
Nghe mãi, mãi mà không thấy tên Dương, cậu quả thật sốt ruột…
“10. Trần Như Quỳnh Toán 2. Tổng điểm: 125”
….
Đã chuẩn bị vào top 5, không thể chứ, không thể nào nó lại lọt top 5 được, chắc chắn lúc nãy thầy đọc cậu đã lơ đãng không nghe thấy rồi!
“5. Kiều Huyền Trang Toán 1. Tổng điểm 120
4. Lại Việt An Toán 1. Tổng điểm 123
3. Hoàng Nguyên Bảo Toán 1. Tổng điểm 127
2. Vũ Huỳnh Phong Toán 2. Tổng điểm 132”
-“Và người thứ nhất là người chưa được đọc tên!”
Thầy giáo nở nụ cười trìu mến, lần này được 10, Vũ Phong cũng không ngờ mình vẫn xếp thứ hai, quả thật bây giờ cậu rất tò mò về người thứ nhất bí ẩn kia?
Toán 2 thì cậu biết tên hết, vậy là người này phải thuộc Toán 1 rồi.
-“Cuối cùng….Hà Nguyệt Dương Toán 2. Tổng điểm 141.”
Thầy nhìn học trò cưng trìu mến, phía dưới có đứa chết sốc!
-“Ok, vậy là ai đi thi thì mọi người cũng biết rồi nhé, năm nay Toán 2 học rất khá…”
Toán 2 được bữa nở mày nở mặt!
Tan học, không kìm nổi tò mò, lớp trưởng chạy thật nhanh sang giật bài bạn. Hả? Hóa ra nó được 12 điểm, bài hình cuối giải bằng ba cách khác nhau, khiến thầy rất hài lòng, thưởng thêm một điểm cho mỗi cách…
Thảo nào lại nộp bài muộn tới vậy!
Thầy cũng chỉ nói, lớp có duy nhất một người được 10, cũng đâu có nói, cao điểm nhất là 10…hix…
Thầy ơi là thầy, nếu thầy nói sớm, 20 phút cuối cậu đã không ngồi chơi!
-“Đừng buồn, cậu cũng cố gắng hết sức rồi!”
Dương mở lời, thản nhiên như không.
-“Tôi chẳng có gì phải buồn…”
Phong chối.
-“Cậu luôn muốn hơn điểm tôi!”
Có người càng sốc, con bé nhìn ra từ lúc nào vậy chứ, đối diện ánh mắt nó, không thể phủ nhận, cậu chỉ nói:
-“Đúng, nhưng không phải vì so đo thứ tự, cũng không phải tôi hiếu thắng hay ích kỉ, nói chung, sau này cậu sẽ hiểu!”
Đoạn, cậu bỏ về.
Câu nói đó, quả thật phải mất 9 năm sau, Hà Nguyệt Dương mới hiểu rõ!
…..
Việc anh chị đi thi Olympic với nhau không còn xa lạ gì với Hà Anh nữa, dù gì cũng chỉ hai ngày một đêm, với lại, cô cũng bận với dự án phim mới, không muốn lỡ dở.
Tuy nhiên, lần này họ đi đúng vào sinh nhật cô, quả thật rất buồn…hai người mà cô vô cùng vô cùng yêu quý.
-“Sao hôm nay trầm tĩnh vậy em?”
Phong hỏi, Nguyệt Anh chỉ nói bâng quơ:
-“Nhớ mua quà cho em, ở đó có đặc sản gì khuôn hết về cho em.”
-“Ừ, làm quà sinh nhật luôn nhé!”
Cô khẽ cười, thì ra anh vẫn nhớ sinh nhật cô.
-“Anh hứa nhé!”
-“Tất nhiên.”
Đi được một đoạn, Hà Anh lại hỏi dò.
-“Anh Phong này, nếu có người tỏ tình với anh thì sao, bây giờ ý….”
-“Chẳng sao cả!”
-“Cũng đúng, thực ra trước giờ cũng có nhiều người tỏ tình với anh rồi nhỉ, chỉ từ khi tin đồi về giới tính đó mới ít đi thôi…đúng là số phận của họ rất thảm, tự dưng thấy thương họ quá…”
-“Nè, em không thương ông anh này thương gì họ…mà nếu…”
Phong ngập ngừng, Hà Anh sốt ruột.
-“Nếu gì anh?”
-“Nếu là người ấy, anh sẽ rất vui!”
Trời, anh đã có người mình thương…từ bao giờ vậy? Sao ngày ngày cô đi học với anh, về cùng anh, mà không biết gì cả, người ấy là ai? Anh nói nếu người ấy tỏ tình anh sẽ vui ư? Liệu cô có nên liều?
-“Vậy là cái người mà anh thích tỏ tình với anh, anh sẽ nhận lời…và hẹn hò hả?”
-“Tất nhiên…”
Tim cô tự dưng đập rất nhanh, đang lưỡng lự thì anh lại bảo:
-“Nhưng mà anh thực sự không thích cô ấy tỏ tình trước với anh lắm, bởi vì anh không muốn sau này người ta hỏi, lại gán ghép cho cô ấy cái mác cọc đi tìm trâu…Như thế nào nhỉ, nói chung là anh không muốn cô ấy bị chịu một chút thiệt thòi nào cả, hãy cứ để anh cưa cẩm, tán tỉnh, chiều chuộng cố ấy…để cô ấy có thể tận hưởng mọi ngọt ngào…”
Ngồi sau lưng anh, trái tim xao xuyến, cái người này, đã thích anh giờ lại thích nhiều hơn.
-“Hà Anh của chúng ta sao tự dưng hỏi thế, em thích đứa nào rồi hả?”
-“Đâu có, bé tý mà, yêu đương gì…”
Hà Anh vội vã thanh minh.
-“Ừ, nếu thích đứa nào cũng đừng tỏ tình vội, cứ bảo với anh để anh gợi ý cho thằng đó, yên tâm, em gái anh xinh đẹp giỏi giang như thế, ai mà từ chối nổi…”
Không biết Hà Nguyệt Anh nên buồn hay vui? Anh nói, sẽ không đứa con trai nào từ chối cô, nhưng anh lại nói…đây là lần thứ hai, cô nhớ rất rõ, cái chữ “em gái”…sao như dao cứa qua tim gan, hận mà không làm gì nổi!!!
-“Nếu em không lấy chồng, anh sẽ chăm sóc em cả đời chứ?”
-“Ôi dào, còn phải hỏi, anh trai đây và chị gái em sẽ chăm em sung sướng béo tốt cả đời luôn, thách đứa nào bắt nạt…chỉ sợ trong ba đứa mình, em là người xuất giá trước thui…”
Lại thêm một chữ “anh trai”…mắt mũi đỏ quạch hết cả, được, thích thế thì cô cũng sẽ lợi dụng cái chữ “anh trai” này vậy!
-“Anh, em mệt quá, mượn lưng anh tý nhé…”
Vũ Phong một hồi yên lặng.
-“Tưởng anh trai tốt với em cơ mà, anh trai em gái thì có gì mà ngại…”
-“Ừ, sợ thiệt thòi cho em thôi, dựa đi…”
Hà Anh dựa vào anh, mùi bạc hà của anh rất thơm, rất ấm áp, một cảm giác thoải mái nhẹ nhàng bao phủ trái tim cô!
Từ phía xa, có người chị nhìn thấy cảnh tượng đó, cô cũng không ngờ trong mình lại dâng lên hai cảm giác, đầu tiên, là hạnh phúc cho tiểu muội muội, rốt cuộc ước mong của nó cũng thành hiện thực…nhưng sau đó, lại là một cái gì đó hơi khó chịu, cố lý giải mà không ra!
………
Vì cái thói lười, ham phim, hay ăn vặt nó ngấm vào máu, nên khác với muội muội phòng một màu hồng ngăn nắp gọn gàng thì phòng của Hà Dương chẳng khác gì tổ chuột cả, trước tối đi Hải Phòng cô mới cuống cuồng vơ vét áo quần, sách vở, bút mực và đồ cần thiết.
Trong lúc tìm kiếm, điều thú vị nhất là Hà Dương thấy chiếc đồng hồ nam trong bộ đồng hồ đôi cô mua nằm dưới góc tủ, gần bàn học, nó rơi xuống đây từ lúc nào?
Vậy cũng có nghĩa Vũ Phong không lấy trộm đồ gì của cô cả…Bao nhiêu ân ân oán oán, là cô đổ tội nhầm sao?
Mà tại sao cậu ta lại có chiếc đồng hồ giống hệt cô? Rõ ràng chỉ chỗ thi Olympic năm ngoái mới có mà…giờ mới nhớ ra, thì ra năm ngoái cậu ta cũng đi thi, mua cũng không có gì lạ cả.
Trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
……….
Buổi sáng khai mạc, buổi chiều các thí sinh vào phòng thi.
3 rưỡi chiều, sau hai tiếng chiến đấu cực nhọc, Hà Dương mệt mỏi định về phòng ngủ một giấc thì chuông điện thoại reo.
-“Tỷ, làm bài tốt không?”
-“Không tốt lắm, ta bỏ ý cuối…”
-“Tỷ mà bỏ thì chắc chẳng đứa nào làm được”
-“Không biết, cũng nhiều bạn học giỏi mà!”
-“Tỷ này, đừng giận muội nhé!”
Hà Anh giọng run run…
-“Có chuyện gì?”.
Hà Dương vừa ngáp vừa hỏi.
-“Thực ra…thực ra…lúc sáng, có phóng viên tới phỏng vấn, chị ấy hỏi nhiều quá…lại còn hỏi, muội ngoài học, ca hát, vũ đạo, đóng phim còn tài lẻ gì không…muội lúc đó cuống, muội đã nói truyện đang nổi tiếng trên mạng là do muội viết…muội không muốn tỷ biết việc đó qua báo nên…”
-“Được rồi, không sao!”
-“Tỷ không giận?”
-“Nếu muội thấy tốt thì ta không sao, vả lại cũng không hoàn toàn là ta viết…nó bị biến chất đi nhiều rồi…”
-“Đó, đấy mới là muội lo nhất, tỷ tỷ…giúp muội đi…”
Hà Anh run rẩy.
-“Được, phía thằng Phong ta sẽ giải quyết cho muội!”
-“Trời, yêu tỷ nhất, bye nhé!!!”
Khổ thân Hà Nguyệt Dương, lưng suýt nữa là chạm được vào thành giường rồi, giọng Hiếu lại the thé:
-“Muội muội, giúp ta, giúp ta mau…”
Giọng cô nàng thều thào:
-“Có gì, tỷ nhanh lên, muội mệt muốn chết đây!”
Hiếu từ từ giơ ra hai cái quần đùi, hai cái áo may ô, thỏ thẻ:
-“Muội bảo ta mặc bộ nào đẹp?”
Mắt đã sắp díp lại rồi, vẫn phải cố mở ra thẩm định, nhìn qua nhìn lại, soi xét kĩ càng, cuối cùng thì chịu, ngẩn ngơ:
-“Ơ…muội có thấy khác nhau chỗ quái gì đâu?”
Hiếu đỏng đảnh:
-“Sao lại không khác, cái ao may ô tay bên trái so với cái áo may ô tay bên phải cổ trễ hơn 1cm…cái quần đùi tay bên phải dài hơn cái quần đùi tay bên trái 0.5cm…”
Có ai đó há hốc, vò đầu bứt tai…mẹ ơi, con đi chết đây!!!
-“Muội ngẩn cái gì mà ngẩn, nói mau…”
Bị hỏi dồn, đành đáp bừa cho xong việc:
-“Tỷ nên mặc cái nào càng ngắn càng tốt, như thế mới khoe được hết đường nét quyến rũ của tỷ…”
-“Ý muội trùng ý ta quá…thôi, ta về đây, không chàng lại đợi!!!”
Cô vừa ngả người, tỷ tỷ yêu quý không kìm được vui sướng mà quay lại khoe:
-“Đợt này ta ở cùng huynh ấy…Phong huynh ý…”
Miệng tỷ cười đã không ngậm được! Bây giờ cô mới nhớ ra, nhà trường xếp hai người một phòng, mà Hạnh phòng cô đâu rồi, chắc lại hẹn hò cùng Nguyên Bảo chăng?
Tỷ tỷ và Vũ Phong một phòng ư? Thầy phụ trách cố ý hay vô tình vậy? Thảo nào tỷ ý lại trau trau chuốt chuốt tới thế!!! Quả này hắn chết chắc, nghĩ vậy mà có người sung sướng vùi đầu vào chăn, khóe môi khẽ nhếch đắc ý!!!
Người ta dạy, con gái nhà lành, đi ngủ phải đóng cửa cẩn thận, quả không sai.
Hôm đó, có người cứ thế mà ngủ, rốt cuộc, bị kẻ xấu lợi dụng không thương tiếc!
Kẻ xấu lấy đuôi tóc, chọc chọc lên mũi.
Kẻ xấu cù nách.
Kẻ xấu véo mặt.
Vậy mà vẫn ngủ ngon được, khiến kẻ xấu tức điên.
Kẻ xấu cứ thế mà nhìn, chẳng hiểu sao, nhìn một lúc, lại không thấy bực, đáng ghét chuyển hết thành đáng yêu…
Tay mân mê từng đường nét trên khuôn mặt, rồi ai đó từ từ, rón rén vén những lọn tóc, đặt một nụ hôn nhẹ trên trán.
Có người cựa mình, khiến kẻ xấu sợ hãi mà ngã chỏng vó, dập cả mông!
|
Hà Nguyệt Dương bị tiếng động mà thức giấc.
Mặt mày vẫn còn nhăn nhó.
-“Hey!”
Có đứa đang ngồi ở tư thế “rất đẹp” ở chân giường vẫy cô. Chẳng lẽ cô mơ sao? Bị ám ảnh tên đó tới thế sao? Ngủ còn mơ thấy…
Người mệt lả ra, mắt lại díu vào, miệng bé xinh chóp chép, công chúa Moon thẫn thờ tiếp tục vục đầu vào chăn.
Để chó Wind ngồi dưới sàn, mặt mày tiu ngỉu!!!
Chứng kiến toàn bộ quá trình Nguyệt tỉnh, rồi nhìn mình khinh khỉnh phát, sau lại lăn ra ngủ, Vũ Phong tức điên, cố lê cái mông đau lên giường, đánh thức nó bằng được.
-“Nguyệt!”
-“Dậy đi tôi bảo…”
-“Nguyệt ơi….”
‘Mịa, cậu không phải Nguyệt, cậu là lợn mới đúng!!!’
Bực mình, cậu kéo chăn, cúi xuống, má cậu chạm má cô, tim như muốn rơi ra ngoài…
Cố gắng bình tĩnh, ai đó hít thật sâu, dùng hết sực lực, hét vào tai người trên giường, với công lực mạnh nhất có thể:
-“DẬY!!! ĐI!!! CON!!! NHỢN!!!”
Nguyệt Dương đang ngủ say, giật nảy mình, Phong nhìn cô, trông cậu ta lúc này ngây thơ ghê gớm…cậu trả vờ vội vàng:
-“Nguyệt ơi, dậy đi, mau lên, sắp đọc giải trao thưởng rồi…”
Nguyệt Dương cuống cuồng.
-“Hả, sao nhanh thế?”
-“Ừ, nhanh lên, thầy mắng cho bây giờ!”
-“Tôi ngủ từ hôm qua tới giờ hả? Trời đất ạ, tối qua mọi người đi ăn tối không rủ tôi à?”
Phong cố nín cười, đáp:
-“Thì cậu ngủ ngon quá, ai dám gọi, mau đi thôi, đi thi có mỗi cái giải lại không lên nhận là sao?”
-“Ừ, thế tôi được giải gì…cậu nữa…chết…tôi còn chưa đánh răng rửa mặt, trời ơi, đầu tóc bù xù…trời ơi, từ sáng qua tới giờ tôi còn chưa tắm…”
-“Tôi cũng chưa biết, tôi ra tập trung rồi lại về đây gọi cậu luôn, nhanh một chút…hay thôi tôi đi trước nhé, cậu chuẩn bị xong thì đi cũng được…”
-“Đừng, đợi tôi với, hôm qua đi về cùng mấy bạn chuyên Địa, hôm nay tôi sợ không nhớ đường ra đó…”
Hà Dương rối hết cả, buột miệng nài nỉ.
Lần đầu tiên, cô nài nỉ cậu, đã nở mày nở mặt, ai đó còn kiêu:
-“Ừ, được rồi, nhưng phải nhanh lên đấy…không nhanh là tôi đi trước đấy!”
-“Biết rồi…”
Nhìn bộ dạng con bàn trên cuống tới mức đi đi lại lại quanh phòng khách sạn, ra nhà tắm, rồi lại cuống vào tủ lấy đồ, vội vội vàng vàng mà Phong phát sướng…
Mãi về sau, đó là một trong những kí ức cậu không thể quên, lúc đó, cậu đã thầm nghĩ…trên đời có thể có người đáng yêu hơn được nữa không???
Cậu cứ khoanh tay, ngồi lặng lẽ trên giường mà thưởng thức.
Thật tiếc, cuộc vui nào rồi cũng có phút tàn, đang vui vẻ, thì lại bị “người yêu tin đồn” của mình phá đám, mặt Phong không khác cái bị rách!
-“Muội muội, có thấy Phong huynh của ta không? Ta tìm mãi…”
Hiếu chộp lấy Nguyệt Dương, thở hổn hển. Cô cũng hất hàm về phía trong, ra điều là vật tỷ cần tìm kia kìa.
Nhìn thấy Phong, mặt cậu ta đỏ ửng. Hiếu, suy cho cùng là mẫu người khá truyền thống, cậu ấy có tôn nghiêm của mình, mặc dù, trước mặt Dương, cậu không hề che giấu cảm xúc dành cho Phong, nhưng trước mặt Phong, thì cậu vẫn giữ đúng chừng mực.
Nguyệt Dương thấy thái độ tỷ tỷ khác hẳn, chợt nhớ lại, hình như trước kia, có lần tỷ đã nói với cô:”Đàn ông ý à, phải để họ theo đuổi mình chán chê, mới được gật đầu, chứ cái loại phụ nữ dễ dãi quá, chúng sẽ chán ngay…”
Nhìn Hiếu, nhìn Phong, cố nén cười.
Chỉ vài tích tắc, lại hoảng loạn:
-“Tỷ, tỷ sao còn ở đây, mau về thay quần áo đi, sắp trao giải rồi…nhanh lên”
Lớp trưởng Anh 1 nhìn muội muội mà không nói lên lời.
-“Tỷ nhé, tối qua đi ăn chẳng gọi muội gì, để muội ngủ quên tới sáng nay…tý tính sổ tỷ sau!”
Hiếu chết sững, kéo Nguyệt Dương lại, tay sờ mặt, rồi lại sờ trán.
-“Muội sốt à, ngộ độc bánh canh Hải Phòng hay say xe tới giờ chưa tỉnh?”
-“Hả…”
-“Mẹ Dương ơi, con lạy mẹ, giờ mới 5 giờ chiều, mẹ ra đấy ma nó trao giải cho mẹ hả? Hay mẹ định nhận giải con điên của năm??!”
-“Hả, 5 giờ chiều…???”
Thấy muội vẫn ngây ngốc, Hiếu đành dơ chiếc đồng hồ yêu quý chỉ thẳng vào mặt nó.
Hà Nguyệt Dương sau một hồi đã trở về thông minh như ngày thường, lao về phía ai đó đang cười lăn cười bò, ánh mắt đầy căm hận:
-“Thằng kia, hôm nay không giết mày không phải là bà…”
Cứ thế mà đi, dù hôm nay không đánh được, dù sức lực hèn mọn, cô cũng quyết cùng hắn một trận sống chết rõ ràng. Tiếc là phúc hắn lớn, tỷ tỷ lại lo cho người trong mộng, ôm chặt cô không buông.
-“Tỷ, thả muội ra…chó Wind kia, đừng có mà đắc chí, ta tới đây…”
-“Muội muội bình tĩnh…có gì từ từ nói!”
-“Nếu hôm nay tỷ không thả muội thì chúng ta đoạn tuyệt…”
-“Đừng, con gái con nứa, muội hiền lành dịu dàng tý đi, thế này ai mà yêu cho được…”
Hai đứa trước mặt, một đứa cứ vùng vẫy, một đứa lại ôm ấp can ngăn, dù biết rõ Hiếu, nhưng trong lòng ai đó vẫn có tia khó chịu, xen vào:
-“Thả nó xuống đi, tới đây, xem nó làm được gì….”
-“Đúng, tỷ thả muội ra…nhanh lên…”
Thấy muội muội máu ngày càng nóng, “tình yêu” cũng sẵn sàng nghênh chiến, lo lắng hai người mình yêu quý sẽ gặp thương tích, một phát, lớp trưởng Anh 1 vạm vỡ đã bế phốc Nguyệt Dương trên vai, đi về phòng khóa chặt cửa.
Phong thấy vậy cũng vội chạy theo, đập rầm rầm.
-“Hiếu, mở cửa ra…đây cũng là phòng tôi đấy!”
-“Tỷ, thả muội ra…”. Dương nài nỉ.
Hiếu nói vọng ra:
-“Phong à, yên tâm đi, cái con ranh ương bướng này, tôi sẽ ném nó ra ngoài cửa sổ trả thù cho cậu…”
-“Tỷ, tỷ vì trai mà quên tình nghĩa…”
Phong ở ngoài sợ tái xanh mặt:
-“Này, lỗi là tại tôi, đừng có ném nó xuống, tội nghiệp nó…”
Hiếu thấy vậy, quay lại nhìn Dương, ánh mắt trìu mến:
-“Muội thấy chưa, Phong huynh là người có tình có nghĩa, không biết hai người có ân oán gì, nhưng hôm nay, vì muội huynh ấy đã xin ta, muội cũng nghe thấy rồi đấy…”
Hà Dương vừa tức vừa buồn cười, lời nói của tỷ, so với lời thoại phim kiếm hiệp không khác là mấy nha!!!
-“Muội à, muội có quý tỷ không? Muội biết tỷ thương Phong mà, cả muội muội của muội cũng thương Phong, nếu Phong làm sao, cả hai chúng ta sẽ cùng thấy rất đau…muội coi như nể mặt đi, có chuyện gì cho qua đi mà…”
Cô chưa kịp đáp lời tỷ thì cửa phòng bị mở, có người quá sốt ruột đành phải chạy xuống mượn chìa khóa phụ của khách sạn, giây phút nhìn thấy cô, cậu mới thở phào, xoắn lấy hỏi han:
-“Nguyệt, sao không Nguyệt…”
-“Sao trăng gì, biến!”
Nguyệt Dương bực mình, đứng dậy về phòng! Bao nhiêu sự hối hận ăn năn cô dành cho cậu về vụ chiếc đồng hồ, tới giờ phút này, tan sạch theo mây khói!
….
7h
Vũ Phong đã đặt đũa, thủng thỉnh đứng dậy, tay xỏ túi quần, miệng mời chào:
-“Có ai muốn đi dạo phố thăm thú, ăn thử quà đêm Hải Phòng không? Tôi mời!”
Mọi người chưa kịp phản ứng thì Hiếu đã lên tiếng:
-“Có, có, tôi, tôi…”
Bao nhiêu ánh mắt đổ về, lớp trưởng Anh 1 ngượng thối cả mặt…trời đất, còn ra thể thống gì nữa, đành chữa ngượng:
-“Tôi đi, cả muội muội cũng đi…”
Hà Dương sặc cả canh chua đang húp dở, gì chứ, điên hả?
-“Không….”
Tiếng không rất nhỏ thôi, vì bên dưới eo đang bị tỷ tỷ cấu tới đau đớn, tỷ gì mà tỷ cơ chứ, toàn lấy mạnh đè yếu…Dưới con mắt lầm lừ đe dọa của Hiếu, cũng chẳng ai dám lên tiếng đi thêm.
Vậy là, tối đó, bộ ba Phong Dương Hiếu cùng dắt tay nhau, dung dăng dung dẻ đi ngắm cảnh đêm Hải Phòng.
Không khí có vẻ ngượng ngập, Hiếu đành đánh tiếng:
-“Muội này, sao nhìn muội phờ phạc mệt mỏi thế, cả lúc chiều về cái là ngủ, muội ốm à…”
Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tên xấu xa cướp lời:
-“Ốm gì mà ốm, hôm qua nó lại đọc truyện thâu đêm là cái chắc…”
Có người bực, mà hắn nói đúng quá, chẳng làm gì được, sao hắn biết hay vậy nhỉ?
-“Con gái đừng thức khuya quá, phải giữ gìn nhan sắc, thức khuya nhanh già lắm, muội cứ thế này ai nó rước…”
Nhìn sang Vũ Phong đang cười rất đểu, Hà Dương đành đánh trống lảng:
-“Hôm nay tỷ làm bài có tốt không?”
-“Ta á, đề dễ ẹc, ta phải cố gắng nán lại trong phòng thi đó, sợ về trước các bạn ý lại bị áp lực tư tưởng…haizz…làm người tốt đúng là khổ mà…thế còn Phong?”
-“Tôi cũng được, Hà Dương thì sao?”
-“Lần này cậu thỏa mãn rồi, tôi bỏ con cuối…”
Dù sao ý cuối cũng có 1 điểm thôi, nhưng khóe môi ai đó khẽ nhếch…cuối cùng, cuối cùng cũng có ngày này!!!
Đi được một đoạn, lớp trưởng Toán 2 gợi ý cậu ta biết một Spa rất khá, phục vụ từ A tới Z, xả stress rất đã, hai đứa kia nghe thấy, mắt sáng lên, gật đầu lia lịa.
Tới nơi, đúng là tiệm uy tín, khách khứa đông nghịt. Phong xếp hàng, Dương và Hiếu ngồi ghế chờ.
Một lúc, cậu đi ra, tay giơ giơ ba cái vé, đầu tiên đưa cho Hiếu:
-“Cái này của cậu, tôi mua cho cậu vé đặc biệt, xông hơi, tắm thủy lực, matxa, đắp mặt nạ…cậu thích làm gì thì tùy, nhưng vào nhanh lên, vào mà xí chỗ tốt không hôm nay đông lắm…”
Phải nói, lớp trưởng Anh 1 cảm động tý rơi nước mắt, vẫy chào hai người trước mặt, lập tức đi hưởng thụ.
Dương nhìn Phong, ánh mắt tò mò, không biết cậu ta mua mình loại vé gì, họ ân ân oán oán như thế?
-“Còn lại cũng là hai vé đặc biệt…”
Có người chưa kịp sung sướng thì ai đó đã nói thêm vào:
-“Nguyệt, nhưng tôi đổi ý rồi.”
Đoạn, cậu ta không thương tiếc xé hai chiếc vé trên tay, bộ mặt nham hiểm:
-“Mình đi chơi đi! Chỉ hai đứa mình thôi!”
|
-“What???”
Mịa, Vũ Phong này, ngứa đòn hả?
Đá một phát thật mạnh vào chân kẻ thù, Hà Nguyệt Dương tức tưởi bỏ đi.
Hắn chạy theo, kéo tay cô:
-“Sao vậy?”
-“Bỏ ra, tôi ghét cậu lắm…”
Mặt ai đó tiu nghỉu:
-“Sao lại ghét tôi? Tôi làm gì?”
Có người ức nghẹn cả cổ, quay lại chém một tràng:
-“Đứa nào lúc chiều phá hoại giấc ngủ ngon của tôi?”
-“….là tôi…”
-“Thằng khốn nạn nào trả vờ đi tập trung khiến tôi vội vàng?”
-“…là tôi…nhưng…”
‘Cậu lúc đó đáng yêu lắm!’ Tiếc là chưa kịp nói, đối phương đã cướp lời:
-“Vì ai mà nhẽ ra tôi ở nhà đọc truyện thì lại phải đi ra đây?”
-“…tôi…”
-“Con chó nào mời mọc đi Spa khiến tôi sướng hết cả người, sau đó xé vé trước mặt khiến tôi ăn cả rổ dưa bở…”
-“…tôi…”
Bực mình, nói một hồi, Dương phăng phăng bỏ đi.
-“Nguyệt, đợi tôi với…nếu cậu thích thì tôi mua lại vé cho cậu!”
-“Không cần, cậu muốn trả thù tôi, thỏa mãn rồi nhé, tôi đang tức điên đây!”
Có người vừa đi vừa hậm hực, tự hỏi, sao mọi khi mình bình thản tới vậy, mà hôm nay lại dễ nổi nóng thế, người ta nói trẻ con không ngủ đủ giấc sẽ hay cáu, chả nhẽ…cũng đúng với cô sao.
-“Nguyệt!”
-“Nguyệt!”
Tiếng Vũ Phong đằng sau gọi với.
-“Cậu nghĩ tôi làm tất cả mọi việc chỉ vì trả thù cậu sao?”
-“Sao không nói gì?”
-“Tôi nói cho cậu biết, IQ cao khỉ gì chứ, CẬU LÀ CON NGU!!!”
-“HÀ NGUYỆT DƯƠNG, CẬU NGU LẮM!!!”
-“HÀ NGUYỆT DƯƠNG, VỀ NHÀ TỪ GIỜ ĐỪNG ĂN CƠM NỮA, ĂN CÁM LỢN ĐI…”
Chưa hôm nào Nguyệt Dương máu nóng như hôm nay! Mà chả nhẽ giữa đường giữa chợ lại quay lại chửi nhau với hắn.
Cái tên lắm mồm, có gì tốt đẹp giỏi giang mà cả tỷ tỷ lẫn muội muội đều say như điếu đổ…điên cả người!!!
Bực quá, quá bực…chỉ ước ao về khách sạn tắm cho xả stress thôi…
Đi mãi, đi mãi, mà chẳng tìm nổi khách sạn ở đâu cả, rõ ràng là nó rất to mà, nằm ở ngay trung tâm mà, bây giờ biết làm sao?
Bốn mươi phút, toát cả mồ hôi hột…
Lại có đám thanh niên đi chơi tối, nhìn thấy bé con, buông lời trêu ghẹo:
-“Này cô em, đi với anh không?”
-“Cô em, sao lại một mình thế này…”
…
Cô thừa hiểu, chúng chỉ trêu cho vui, vả lại đường thì đông người, chúng cũng chẳng làm gì được mình, nhưng một cô bé ở tuổi trăng rằm, gặp cảnh này, dù lí trí có mạnh mẽ tới mấy, vẫn theo phản xạ chạy mà thôi…
Chân thì chạy, đầu thỉnh thoảng quay lại, bảo sao không “hôn” ổ gà?
Cố gắng đứng dậy mà vô ích, đau quá!
Ngồi giữa phố phường hoa lệ, tự dưng thấy chạnh lòng!
Trong truyện hay trong phim, nữ chính mà ngã kiểu gì cũng gặp nam chính khí chất phi phàm hoặc nam phụ đẹp trai tuấn tú…còn cô, vẩn vơ chỗ này, một bóng ma cũng không có?
Nhưng cũng vì thế, kí ức đẹp đẽ nhất lại hiện lên, mối tình đầu ngọt ngào của cô…
Nhiều năm về trước…
Khi đó, có một cô bé con, bé lắm, bé thế nên là vừa ngã đã khóc toáng lên.
Một bàn tay bụ bẫm xòe ra:
-“Nín đi …”
Mắt cô bé long lanh nhìn lên, đó là một cậu bé rất mập, rất đáng yêu.
-“Đau lắm….”
-“Nín đi rồi tớ cho đằng ấy cái này…”
Cậu bé lấy ngay cái kẹo mút đang cắn dở, đưa về phía trước, cô bé không ngần ngại, lập tức nhận lấy.
Kẹo rất ngọt, vị dâu tây, ngon lắm! Đó cũng chính là lý do, mà từ đó, cô thích mọi thứ liên quan tới dâu tây!
Bàn tay bé xíu của cậu bé lau nước mắt cho cô bé, sau đó cậu bé cõng cô bé trên lưng, đi những bước đi chậm chạp.
Có lẽ cậu bé chỉ nghĩ, đó là hành động bình thường, giúp đỡ kẻ gặp khốn khó. Nhưng đối với cô bé con, đó lại là cả thế giới nhỏ, thế giới màu hồng tràn ngập yêu thương…
Cô bé lên mẫu giáo bé, mẫu giáo lớn, lớp một, lớp hai…và tới nay, là lớp mười…vẫn không thể quên được ngày hôm đó! Chỉ tiếc là chi tiết quan trọng nhất, mặt mũi cậu bé ra sao, thì chẳng thể nào nhớ nổi…
-“Trời ơi tôi tìm cậu đứt cả hơi…đi đâu mà mò tận ra chỗ này….”
Ai đó vừa thở vừa trách, cắt ngang cái quá khứ ngọt ngào, ngẩng mặt lên, lại là…Vũ Phong, chỉ có thể là cậu ta mới vô duyên tới vậy được.
-“Sao ngồi đây?”
Phong hỏi.
-“Chân tôi đau lắm…”
-“Mắt lại trợn lên trời chứ gì…đưa đây tôi xem”
Chưa kịp kháng cự thì đã bị tên xấu xa lần mò nghiên cứu.
-“Sưng tím hết lên rồi này, đi mới chả đứng, cậu là chẳng được cái tích sự gì hết, đã ngu lại còn vụng…”
Nếu có cậu ấy, mối tình đầu của cô ở đây thì tốt biết mấy, sẽ không như tên này, cậu ấy sẽ cho cô một cái kẹo ngọt ngào, dỗ dành cô…Kiếp này, nếu có thể gặp lại cậu ấy, thật là tốt!
Tự dưng, một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má.
Vũ Phong phát hoảng, Hà Nguyệt Dương, cứng đầu nhất nhì quả đấ… vội vàng lau nước mắt cho bạn, dỗ:
-“Thực ra tuy vậy nhưng cậu rất xinh…”
Đoạn, cậu quay người lại, ngoảnh đằng sau, nhắc nhẹ:
-“Lên đi…”
Hà Dương vẫn không nhúc nhích.
-“Hay cậu thích tôi bế hả?”
Người nào vẫn còn kiêu căng lắm.
-“Thôi được, tôi về đây, mặc xác cậu, cho mấy thằng nghiện tới nó chích cho cậu vài phát, xử cậu một hồi rồi vứt xác xuống ao…”
Hà Dương run cả người, ngậm ngùi vòng tay ra trước, để mặc cậu ta cõng mình…Đi một đoạn, mới thủ thỉ:
-“Sao cậu quay lại tìm tôi?”
-“Còn phải hỏi, tại đứa nào sinh ra đã dốt phương hướng cơ…”
-“Ai bảo cậu là tôi dốt phương hướng…tôi cực kì giỏi, chẳng qua tôi không để ý thôi…”
Nguyệt Dương cãi.
Vũ Phong bật cười, buồn cười tới mức không nói gì nổi.
-“Cậu cười gì chứ, mà này…lúc nãy tôi khóc, không phải vì đau đâu.”
Phong biết, tính Dương kiên cường, nhưng vẫn muốn trêu:
-“Khóc thì khóc, có gì mà phải xấu hổ!”
Cô gân cổ:
-“Thật mà…tại tôi nhớ cậu ấy thôi…mối tình đầu của tôi…”
Có người tức nổ bong bóng mắt, suýt nữa thì đem của nợ trên lưng ném ra đường.
-“What? Mối tình đầu? Mọc ra cái mối tình đầu từ bao giờ thế? Sao cậu quá đáng thế? Thế đã hôn nhau chưa? Quen từ bao giờ? Vì sao mà quen? Sao tôi không biết thế?”
Vũ Phong xả một tràng, Hà Dương cứng cả lưỡi, ngây ngô:
-“…cậu sao vậy…?”
Cố lấy bình tĩnh, cậu cười xuề xòa:
-“À, tôi chỉ muốn biết xem đứa nào mà sức chịu đựng giỏi thế thôi!”
Ngay lập tức, bị vật thể đằng sau véo tai rõ mạnh.
Tay cô rất mát, chạm vào tai cậu, rõ là cô véo cậu, mà sao cậu không thấy đau???
Một đoạn đường tim đập, một đoạn đường yên lặng.
-“Thực ra, tôi quên mặt người ấy rồi, cũng chẳng thể trách tôi được, khi ấy tôi còn rất bé…”
-“Bé là mấy tuổi?”
-“Ba tuổi rưỡi hay bốn tuổi gì đó…”
Phong hậm hực:
-“Tôi chấp, chấp hết….”
-“Cậu chấp gì cơ?”
Người đằng trước khẽ cười mỉm:
-“Không có gì, tôi cũng vậy đó, nhưng tôi chưa bao giờ quên mặt cô ấy cả…”
-“Ừ, trí nhớ cậu tốt thật, nhỏ như vậy mà vẫn nhớ, thế sau đó cậu có tìm cô ấy không?”
Lớp trưởng trầm ngâm, sau đó đáp:
-“Không phải tìm, cô ấy luôn ở bên tôi!”
Với IQ cao vật vưỡng, Hà Nguyệt Dương có thể đoán ra ngay, 99.99% mối tình đầu của cậu ta là muội muội yêu quý của mình, nó mà biết chắc sướng điên mất! Cô cũng chẳng dám hỏi nhiều, Nguyệt Anh đã cấm cô không được để hé nửa lời việc nó yêu đơn phương Phong.
-“À, Phong này, cái truyện cậu đọc trong quyển sổ của tôi ý, là của em tôi viết, quyển sổ đấy của Hà Anh…”
Tính bổ sung thêm mấy chi tiết để cậu ta tin tưởng, vậy mà bị chặn lời luôn:
-“Nguyệt nói như nào thì sẽ là như thế!”
-“Ừm…”
-“Cậu lấy hộ tôi một vật trong túi áo được không?”
-“Cậu không có tay à?”
-“Tôi còn đang cõng cậu đó!”
Nguyệt Dương cũng bất đắc dĩ lấy vật thể ra cho lớp trưởng, đang định đưa thì cậy ta nói luôn:
-“Quà sinh nhật đấy!”
Ánh đèn đường mở mờ…là một con hạc giấy.
-“Sao lúc nào cậu cũng tặng hạc giấy cho tôi vậy? Sợ tốn tiền mua quà thì không phải tặng đâu, chúng ta cũng đâu có thân…”
Có người tức sặc máu.
-“Muốn ném cậu xuống biển cho cá mập ăn thịt quá Nguyệt ạ, cho nó ăn bớt bã đậu trong óc cậu đi….”
Mồm miệng không giữ được, thành ra bị đứa đằng sau véo tai mạnh.
Họ cứ thế đi, nói chuyện phiếm, có lẽ từ khi quen biết, đấy là lần họ nói chuyện nhiều nhất.
Có người nhiều năm về sau mới tự nhận ra khả năng xác định phương hướng của mình quả thật rất ngu, chỉ mất mười phút đi từ chỗ ổ gà tới Spa; vậy mà, lại bị ai đó cõng đi lòng vòng tới cả tiếng đồng hồ!!!
|
Tỷ tỷ say mê chăm sóc sắc đẹp, giờ vẫn chưa ra. Phong để Dương ngồi ở ghế chờ, chạy biến mất.
Một lúc sau, cậu ta về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tay cầm lọ cao.
Đoạn, quỳ xuống trước mặt cô, không nói không rằng giật cái chân sưng về phía mình, nhẹ nhàng xoa bóp.
-“Ê làm gì đấy!”
Dương hốt hoảng.
-“Làm thế này mới hết đau…”
-“Không cần đâu, tôi tự làm được”
Phong cau có:
-“Vụng thối vụng nát làm cái gì mà làm, tránh ra…”
Ai đó chẳng nghe lời, giành giật chủ quyền, cái thằng này điên, chân cô chứ chân cậu ta hả?
Nhưng mà tay nghề cậu ta khá lắm nha, rất là thoải mái, cũng đỡ đau hẳn.
-“Nguyệt, thích không?”
Hà Dương ngượng, đỏ bừng, chẳng thể nói dối:
-“Ừ, cũng được…”
-“Sau này tối nào tôi cũng sẽ matxa cho cô ấy, như thế này này…”
Phong buột miệng, có đứa tò mò:
-“Ai vậy?”
-“Mối tình đầu của tôi…”
Dương để ý thấy mặt cậu ta hơi hồng, thắc mắc:
-“Chắc gì nó đã lấy cậu?”
-“Không lấy cũng phải lấy!”
Cô nghĩ ngợi, cậu ta tự tin cũng có cơ sở thôi, Hà Anh thích cậu ta như vậy, kể cả nó không nói thì chắc Phong cũng cảm nhận được.
Đoạn, tự cảm thấy mình rất thông minh, có người lân la ra giao hẹn:
-“Này, người ta bảo nam nhân tốt ý, thì không chỉ tốt với một mình vợ đâu, mà lo cho cả gia đình vợ nữa đấy, thế cho nên là, mai sau cậu hàng đêm matxa cho vợ, giả sử chị vợ mà có sang chơi, cũng nên hầu hạ tận tình…”
Phong há hốc, bã đậu này, lại dở chứng gì không biết, tự dưng lại nói mấy điều giáo lý đâu đâu, tuy vậy, cậu vẫn trả lời:
-“Nếu đó là điều vợ tôi muốn thì tôi sẽ làm…”
Muội muội bé nhỏ đáng yêu, nói gì muội ý chả nghe, chút việc nhỏ này làm gì có chuyện muội ấy từ chối, môi khẽ cười, có người sung sướng tới đờ đẫn…
-“Sao vậy, thấy tôi đẹp trai quá à… ”
-“Hả?”
Cậu ta vẫn đang dùng một lực rất đều nắn chân cho cô, cảm giác rất sảng khoái; Dương nhìn Phong, trước đây chưa từng nhìn kĩ cậu bao giờ…
Thì ra cũng đẹp trai như vậy? Vầng trán rất cao, hàng lông mày đen rậm, mặt nam tính chứ không kiểu baby cute…thảo nào nhiều em chết là phải!
Thái độ chăm sóc người khác của cậu ta cũng rất cẩn thận, chân thành, cười cũng rất có duyên.
Bỗng, cô giật nảy, Vũ Huỳnh Phong, kẻ thù không độ trời chung với mình, sao lại có ngày, ngồi trước mặt mình, tay thì nhẹ nhàng, mắt thì trìu mến, miệng cười ấm áp thế này…hỏng, hỏng rồi…nhất định là có ý đồ…
Người nào đó theo phản xạ nhanh chóng thu chân về, miệng quát lớn:
-“Tên kia, haha, đừng tưởng ta không nhận ra bộ mặt thật của ngươi nhé, có gì mờ ám, mau, mau khai ra…hahaha…”
Ai đó hận muốn bóp chết ngay con ranh trước mặt, mới tốt với nó tý mà nó đã xù lên, không biết một ngày mà tỏ tình chắc nó chạy mất dép!
-“Chắc chắn cậu bỏ gì vào trong lọ cao đúng không? Cậu muốn hại tôi, giờ thì cảm thấy dễ chịu, nhưng ý đồ là càng thấm vào da đêm càng đau nhức không ngủ được…”
Vũ Phong ném luôn lọ cao vào thùng rác, bực mình tu chai nước khoáng ừng ực, nói ngắn gọn:
-“Cậu im đi…”
-“Nếu không đúng thì chỉ có thể là cậu đang có việc gì rất cần tới sự trợ giúp của tôi thôi, phải không, thôi nói luôn đi, đừng màu mè làm gì…”
Chán chẳng muốn đôi co, ai đó chỉ buông một câu rất nhẹ, rất thâm:
-“Nguyệt, hôm nào đi kiểm tra lại IQ đi!”
Nguyệt Dương tức tím mặt, đang định ném dép vào mặt cậu ta, tội là nhìn thấy Hiếu tỷ tỷ, đành thu hồi, mắt vẫn lườm nguýt.
-“Ây da, vắng ta tý là hai ngươi lại cãi nhau rồi…mà Phong này…cảm ơn cậu nhé, rất tuyệt vời, ở đây họ làm tốt thật đấy…mọi người sảng khoái không?”
-“Không cần khách sáo, ít ra còn được lời cảm ơn, không như cái loại vô ơn bạc nghĩa nào đó!”
Nói xong, lớp trưởng Toán 2 giận đùng đùng, bỏ về trước.
Nguyệt Dương lúc này mới ngước lên cầu cứu tỷ tỷ, giải thích ngọt lịm với tỷ là mình vừa bị ngã cầu thang, tất nhiên, có tỷ tỷ nào mà bỏ muội muội đâu?
Lưng tỷ cũng rất rộng rãi, êm ái, mà chẳng hiểu sao, cô lại thấy thiếu thiếu cái gì đó…
………………………..
Đêm ấy, trong phòng khách sạn, có kẻ lấy gối, chăn làm vạch ngăn giường, thẹn thùng đi ngủ…Lại có kẻ bên cạnh, lúc nghĩ ngợi thì tức tới điên người, lúc mường tượng ra mùi ly ly thoang thoảng lại bần thần, ngây ngô…rốt cuộc chẳng thể ngủ nổi.
Tầm 12 giờ, đang đọc truyện thì Nguyệt Dương nhận được tin nhắn, rất dài:
-“Muội muội, Phong huynh khi thì ánh mắt trìu mến, khi lại hầm hầm khí nóng, ta đoán huynh ấy bị ta mê hoặc, nhưng lại khó chịu bởi hành động chia giường của ta, nhưng mà ta cũng khó xử lắm, ta không muốn trong mắt huynh ấy ta là người dễ dãi, với lại, huynh ấy còn chưa chính thức ngỏ lời…ta phải làm sao???”
Là người bình thường chắc nghẹn mất, nhưng cô cũng coi như được rèn luyện, nhắn lại ngắn gọn:
-“Đá hắn xuống đất!”
Hiếu nhắn lại, cũng ngắn không kém:
-“Muội ác độc!”
Dương khẽ cười, cũng chẳng rõ, hôm ấy tỷ xử lí ra sao!!!??? Tỷ thanh cao là vậy, xem ra Vũ Phong có đổi ý định rồi muốn ăn thịt cũng khó nha!!! Haha!!!
……………………………
Giây phút hồi hộp nhất với mỗi thí sinh trong cuộc thi Olympic rồi cũng tới. Năm nay trường chuyên Biên Hòa thành tích khá tốt. Duy chỉ có đội Toán là khiến thầy giáo có tý nuối tiếc.
Ý cuối cùng là ý khó nhất, trong tất cả các học sinh dự thi chỉ có một người làm được; tuy nhiên, ở câu số học đầu tiên dễ nhất, bạn mắc một sai lầm nghiêm trọng: dùng modulo nghịch đảo nhưng không xét tính nguyên tố cùng nhau!
Đó là một lỗi vô cùng cơ bản, vậy mà rất nhiều thí sinh mắc phải. Một điều cực kì đáng buồn!
Để giúp các học sinh nhận ra một bài học thích đáng, mãi mãi đừng bao giờ chủ quan, ban tổ chức quyết định, câu một năm điểm, những ai bỏ quên trường hợp sẽ bị trừ bốn điểm.
Riêng học sinh làm được ý cuối cùng, mọi người cũng muốn thảo luận cộng thêm điểm cho cậu ta, thật không ngờ rằng, chính thầy lãnh đội tuyển Toán của cậu ta lại nhất quyết không đồng ý.
Lý do của thầy rất đơn giản, mỗi cuộc thi, quan trọng nhất là những điều mà học sinh học được, chứ không phải giải thưởng, vẫn là mong cậu ta cả đời đừng bao giờ quên.
Rốt cuộc, kết quả của đội Toán là, Hà Nguyệt Dương: 19 điểm, Huy Chương Vàng; Hoàng Nguyên Bảo, Vũ Huỳnh Phong cùng nhận Huy Chương Đồng.
Đó là nỗi nhục nhã lớn nhất từ trước tới giờ với Vũ Huỳnh Phong. Nghe được lý do mình bị trừ điểm, còn thấy nhục hơn nữa, cả ngày hôm đó gần như bị cấm khẩu.
Ngồi ăn, nhìn “người thương” đau lòng mà Hiếu cũng không nuốt nổi, lặng lẽ tháo Huy Chương Vàng đang đeo cất vào túi quần…
Cơm nước xong xuôi, tầm hai giờ chiều, chuyến xe về quê của các sĩ tử cũng chuẩn bị khởi bánh, đúng lúc này, điện thoại của Nguyệt Dương đổ chuông, là muội muội yêu quý.
Cô kể qua tình hình với muội, cái con bé này, điên mà, chẳng chúc mừng được chị nó câu nào đã sốt sốt xắng xắng:
-“Tỷ ơi, tỷ an ủi anh Phong đi, xin tỷ đó, chắc anh ấy buồn lắm, bao lần thi Olympic anh ấy đã bao giờ bị Huy Chương Bạc đâu, lần này thì chắc anh ấy sốc lắm…”
-“Mịa, nó ngu thì chết, liên quan gì tới ta?”
-“Ặc, con người ai chả có lúc bất cẩn, ngu gì chứ, tỷ quên IQ anh ý còn hơn tỷ à, 157 đó…”
-“Kệ nó!”
-“Thôi, tỷ không an ủi thì thôi, nhưng trước mặt anh ấy thì đừng cười cười nhé, kẻo anh ấy đau lòng…, cái huy chương của tỷ, cũng đút vào balo đi, đừng để anh ấy nhìn thấy…”
-“Thế thì ta lại càng phải đeo…”
-“TỶ!”
Bực mình dập máy, muội mới chả muội, mất cả hứng!!!
Chưa dừng lại ở đó, ngay cả tỷ tỷ cũng không tha, vừa lên xe đã bị ai đó tóm lại, ra lệnh:
-“Muội, nhờ muội xuống kia ngồi cùng huynh ấy, nói vài lời động viên”
Nguyệt Dương giãy này:
-“Tỷ lo thì xuống đó mà ngồi, liên quan gì tới muội?”
-“Ặc, còn ra thể thống gì nữa…”
-“Tỷ sợ mất thể diện thế muội thì sao…”
-“Muội khác ta, muội không thích huynh ấy…hay là …đừng nói là muội…”
Hà Dương ức:
-“Không, tất nhiên là không, tỷ tìm người khác đi …”
Hiếu đành thỏa thuận:
-“Vé xem Titanic 3D, hàng ghế Vip…”
Hà Dương chau mày, tính toán, rốt cuộc món lợi lớn quá, đành nhận lời.
-“Nếu muội làm được huynh ấy cười, bánh gato dâu tây, đãi muội ăn thoải mái một tháng…”
-“Phải là bánh tỷ làm đó!”
-“Được…”
Ặc, chưa gì đã thèm chảy cả nước miếng…cái bánh tỷ làm, nó xốp ơi là xốp, thơm ơi là thơm, ngon ơi là ngon, không đâu sánh bành, mà tội tỷ ít khi làm lắm…
Nghĩ lại, cái nhà này, tỷ tỷ, muội muội, toàn dại trai nha!!! May mà còn có Hà Nguyệt Dương ta đây giữ gìn thể diện cho phụ nữ …haizz.
…..
Xe bắt đầu tuýt còi, các bạn học vội vã lên tìm chỗ…
Có đứa ôm một bụng âm mưu, xuống hàng ghế cuối cùng!
-“Hey!”
Hà Dương mỉm cười, Phong chỉ gật đầu nhẹ, cậu ta vẫn đeo tai nghe, mắt nhìn xa xăm phía ngoài cửa kính…
Nhiệm vụ khó khăn quá, cô chưa bao giờ biết an ủi ai cả, ngay cả con em ở nhà, mỗi lần nó khóc, cô cũng cho nó “tự sướng” tới chán thì thôi…
Ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ… ‘Vé xem phim, bánh gato…làm thế nào để đưa các em về đội của chị đây???’
-“ Con người ai chả có lúc bất cẩn, cậu không hề ngu tý nào, IQ cao hơn cả tôi…”
Hà Dương nhại lời em mình một cách trắng trợn! Người kia vẫn không ngoảnh đầu lại. Làm sao đây?
Bỗng, cô nhìn thấy chiếc Huy Chương Đồng được vứt không thương tiếc dưới chân, tự nảy ra ý định mới.
Vội vàng lục cặp, lấy Huy Chương Vàng của mình ra, cũng hơi tiếc, nhưng thôi, không sao, cái này cũng có ăn được đâu? Đoạn, đeo lên cổ Vũ Phong.
-“Cậu buồn vì cái này sao? Đây, tôi cho cậu đấy, hết buồn nhé!!!”
Ai đó đã tức nay còn lộn cả tiết, giật lấy huy chương, ném vào đứa bên cạnh:
-“Tôi đã biết là cậu chẳng có ý tốt đẹp gì mà, bực cả mình, tránh ra đi…”
Ặc, cậu ta buồn vì không được Huy Chương Vàng, giờ cô rộng lượng cho cậu ta cái của cô, tưởng sướng chứ, ai dè cáu nhặng xì ngậu, con người này thật khó hiểu?
Nhưng Hà Nguyệt Dương là ai?
Đã lâm trận quyết không bỏ cuộc, hít một hơi, lại ngồi xuống, cười hì hì:
-“Không thích thì thôi, tôi ngồi lại với cậu cho vui…”
Xe chuyển bánh hồi lâu rồi mà hắn vẫn chưa mở lời, đường tới gato dâu tây của cô xa quá, chông gai quá…haizz…
-“Phong ơi!”
-“Gì?”
-“Phong mệt không?”
-“Bình thường!”
-“Phong uống sữa không?”
Cậu ta tháo tai nghe, nhìn cô như thể vật thể ngoài hành tinh mới rơi xuống chỗ mình, sau lại tỉnh bơ đeo lại. Hà Dương vẫn kiên trì:
-“Uống sữa nhé…uống sữa bổ lắm, để Dương lấy sữa cho Phong uống!”
Có đứa cắm ống hút vào hộp sữa, rồi cầm đưa tới miệng đứa kia.
Vũ Phong mở mắt to tròn, ngạc nhiên còn hơn cả cái tin trừ bốn điểm bài một cậu nghe được lúc sáng, chân tay rụng rời, đỡ lấy hộp sữa từ tay con bé ngồi cạnh.
-“Phong ăn quýt không? Dương bóc quýt cho Phong ăn nhé! Ăn xong Phong hết buồn nhé, vui lên, rồi cười thật tươi cho Dương nhìn…Phong cười là đẹp trai nhất!!!”
Chưa bao giờ toàn thể các nơ-ron thần kinh trong bộ não của Vũ Huỳnh Phong lại phải hoạt động hết công suất như hôm nay, rốt cuộc, rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào…
|