Vương Xà
|
|
_ Ừm…_ Hắc Xà trầm ngâm. Ông ta có thể sai người tới tận bang truy sát tức là ông ta đã nắm rõ về Vương Xà và chắc chắn nắm trong tay chín mươi phần trăm cơ hội chiến thắng. Tức là, đối với ông ta thì Vương Xà không có chút nào đáng ngại cả và Vương Xà bây giờ chính là bị ông ta truy sát. Hắc Xà hiểu rằng, dù là ai, chỉ cần là người của bang Vương Xà nếu để lộ thân phận và bị ông phát hiện chính là chết không toàn thây. Ông đã làm tới mức như thế này, Hắc Xà cũng đã phải hy sinh rất nhiều thứ thì anh quyết không thể nào chịu thua được. Siết chặt tay, Hắc Xà khẽ nói: _ Tôi nợ cậu và nợ em ấy…. Tất cả…. Có lẽ, ông không bao giờ biết được rằng trong bang Vương Xà còn hai gian phòng ngầm dưới đất là “tầng âm” – của Bạch Xà và “tầng dương” của Hắc Xà. Nơi đây không phải ai muốn vào cũng có thể vào, có khả năng vào được cả và càng không đơn giản có thể tìm thấy được. Hai căn phòng này Hắc Xà làm ra vốn chính là để cả hai tập luyện khả năng vô hình với hữu hình của mình nên mỗi lần ra vào nơi đây đều có bẫy chính là để tập luyện khả năng của cả hai. Tuy nhiên, giờ đây Hắc Xà đã cho phá cánh cửa ra vào duy nhất dẫn lối dẫn từ nhà chính vào rồi nên chúng không thể phát hiện được hai căn phòng tuyệt mật này; lối ra chỉ có thể chờ ngày Bạch Xà bước ra mà thôi. Nhưng trốn tránh không bao giờ là cách hay nhất cả, Vương Xà mà anh đã dầy công xây dựng không thể bị hủy đơn giản như thế được. Hắc Xà – anh biết rõ ông ta sẽ không bởi vì đơn giản không tìm thấy Bạch Xà mà bỏ cuộc bao giờ cả. _ Joker, hãy nói họ chuẩn bị đi. _ Dạ! Dáng nhỏ nhắn của cậu bé mất hút trong bóng tối. Hắc Xà trầm ngầm nhìn nơi đâu đó. Ánh mắt anh bất giác hướng về phía cửa phòng nơi nối liền phòng âm và phòng dương với nhau. Nghĩ tới, bên kia cánh cửa phòng, cô em gái mình phải chịu đựng đau đớn cùng dằn vặt. Hắc Xà không kìm được lòng mình thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt. Anh tự hỏi rằng: Trò chơi này đến tột cùng thì bao giờ mới kết thúc được đây?
|
Vương Xà - Chương 21-Trá hình
_ Đã xong chưa? _ Một giọng nói lạnh lùng vang lên. _ Rồi ạ _ Người đứng phía sau nói. Người kia không nói gì nữa. Anh lại trầm ngâm. Dường như từ ngày đó tới giờ anh thường cứ hay như vậy. Chẳng thể suy nghĩ được gì nhiều nhưng vẫn không ngừng lục lọi trí óc trống rỗng của mình mà chẳng biết là vì sao. Anh đang tìm gì? Có phải ký ức của ngày trước khi anh chứng kiến Bạch Xà mỉm cười, chứng kiến họ bên nhau từ lúc ghét đến lúc yêu như thế nào hay không? Hay là ký ức xa xưa hơn nữa lúc cả bốn vẫn còn bé, vẫn chỉ là đứa trẻ ngây thơ chưa vướng chút tơ máu nào? Mãi một lúc sau anh mới khẽ nói: _ Hãy bảo cô ấy cẩn thận. _ Dạ _ Người kia gật đầu rồi biến mất. Ngay sau đó, phía sau anh lại xuất hiện bốn bóng đen. Không quay lại, anh khẽ nhắm mắt rồi mở để thả lòng con mắt đang mệt mỏi vì mấy ngày hôm nay không ngủ của mình. Quyết định rót cho mình một ly rượu để trấn tĩnh lại tâm trạng cũng như giúp mình tỉnh táo hơn, anh nói: _ Sao rồi? _ Đã ổn ạ. _ Tốt… _ Chủ nhân… chủ nhân đang luyện thứ đó! Người con trai đó nghe vậy, ly rượu trên tay đang đưa lên miệng đột nhiên dừng khựng lại trong không trung. Nhưng rồi, anh lại nâng ly rượu lên uống cạn, lúc sau lại cười lớn. Giọng cười đó không phải là khoái trí mà nó mang sự thương tâm: _ Nghiệt duyên… đúng là nghiệt duyên mà…! Phải, có duyên có phận nhưng chưa chắc đã kết thành đôi chính là một cái nghiệt duyên như thế này đây. Anh hận thế giới này không phải bởi vì nó bất công mà bởi vì thứ gọi là “diệu kỳ” trong tình yêu dường như không có tồn tại. Tình yêu – chính là thứ nhấn chìm ta đến chết, bao phủ ta tới ngạt thở trong hố đen của bóng tối chứa đựng: tuyệt vọng, bi thương, khổ đau, nước mắt… * * *
|
Trên tòa nhà cao nhất, tòa nhà bảy hai tầng đang diễn ra một bữa tiệc lớn. Người được mời tới đây nếu không phải các quan chức cấp cao cũng là người có máu mặt trong thế giới ngầm. Họ gặp nhau, những gương mặt, nụ cười, cử chỉ xã giao nhưng lời nói lại chứa đầy ẩn ý bên trong, có thể là thiện ý và cũng có thể là ác ý hàm chứa một lời nói khinh miệt nào đó hay cũng có thể là một cuộc bàn giao nào cho tương lai sau này. Những bữa tiệc, cuộc vui như thế này chưa bao giờ là một buổi gặp mặt đơn giản bình thường được cả. Đúng, nó không đơn giản bởi lẽ thiệp mời này được gửi tới bởi chính bang chủ bang Vương Xà. Họ tới đây không chỉ vì là thiệp mời mà một phần lớn người tới là vì sự tò mò. Vương Xà là bang rất ít khi tham gia các buổi tiệc, chứ đừng nói là tổ chức tiệc để phô trương thanh thế của mình. Đối với Vương Xà việc đó là không cần thiết, những gì Vương Xà cần cho người ta biết đều đã biết hết cả rồi. Đối với Vương Xà nếu không làm đối tác thì chỉ có thể làm kẻ thù mà thôi, bởi Vương Xà không thích xu nịnh ai, cũng không muốn dây dưa với những kẻ chẳng ra gì. Chính vì vậy, bữa tiệc đặc biệt được tổ chức ở tầng nhà cao nhất của khách sạn nổi tiếng này không khỏi làm mọi người phải tò mò. Rốt cục, Hắc Xà – con cáo chín đuôi này định làm gì đây? _ Ông thử nghĩ xem vì sao Hắc Xà lại tổ chức bữa tiệc này? _ Một người đàn ông mặc vest xám, chất giọng ồm ồm nói. _ Chắc không phải là vì tin Bạch Xà chết rồi chứ?_ Một người khác nói. _ Tôi cũng nghe tin đồn đó. Thật không vậy? Ai đủ khả năng có thể giết được cô ta thế? _ Thật không ngờ có người có thể giết được quỷ nữ sao? _ Chẳng lẽ đúng như tiin đồn, ngày tàn của Vương Xà đã tới rồi sao? … Những tiếng ồn ào, xôn xao bắt đầu lan rộng theo câu chuyện xoay quanh việc Bạch Xà đã chết và ngày tàn của Vương Xà đã tới. Những tên ở đây, người cười kẻ nói nhưng không có ít người trong lòng đang thầm đắc chí về tin đồn thất thiệt này. Không biết việc Bạch Xà bị giết chết được tung tin từ đâu nhưng ngày càng lan rộng tới mức chóng mặt khiến cho kẻ thù của Vương Xà bắt đầu nhúc nhích hoạt động. Chúng muốn nhân thời cơ này nhổ đi cái gai trong mắt mình từ lâu rồi. Bạch Xà mất, Song Xà chính là rắn mất một đầu, Hắc Xà dù có giỏi đến cỡ nào thì cũng không để gánh đỡ được cả Vương Xà. Huống chi, họ còn biết được rằng Bạch Xà chính là người tình của Hắc Xà chứ; Hắc Xà yêu quý cô còn hơn chính mạng sống của bản thân mình. Chính vì vậy, mất đi Bạch Xà, anh không những mất đi người yêu còn mất đi một phần sức mạnh rất lớn. _ Bang chủ bang Phụng Phương, tôi mời ngài một ly được chứ? _ Một cô gái bước tới nâng ly rượu màu vàng mời ông. Cô gái này đeo mạng che mặt nên người ta không nhìn rõ gương mặt cô ra sao nhưng nét đẹp từ gương mặt, cuốn hút từ thân hình cũng đủ bất cứ ai nhìn vào mê mẩn. Chiếc váy màu da bó sát ôm cơ thể tôn lên từng đường cong từ ngực, eo đến hông của cô. Mái tóc đen dài chấm đất được thả tự nhiên mượt mà như làn suối chảy. Ánh mắt ẩn hiện phía dưới mạng che có chút đưa tình, có chút uyển chuyển lại khiến lão mê luyến. Đặc biệt, bàn tay dù đã đeo găng dài tới quá đầu gối nhưng lão vẫn có thể tưởng tượng được những ngón tay thon dài trắng mịn, mượt mà phía sau bàn tay mời rượu lão kia. Lão quả thực rất tò mò cô là con gái của vị bang chủ nào hay là người nào có phước sở hữu được cô như vậy.
|
_Cô là…? _ Ông hỏi nhưng bàn tay nhận ly rượu đưa lên miệng, còn cô tình chạm nhẹ lên tay cô, ánh mắt vẫn dán sát vào người cô. Cô gái khẽ mỉm cười. Đúng lúc đó có người hét lên vì về phía lớp cửa kính bao quát toàn thành phố trong đêm. Ở giữa khung cảnh đó là biển lửa lớn đang cháy bừng bừng. Lửa hòa cùng khói sáng rực cả trời đêm không trăng. Lửa đỏ bừng cháy như nỗi tức giận của ai đó đang đến cực điểm. Lửa rừng rực như nhuốm máu kẻ nào đó gây nên sự tức giận của tử thần này mà phải chịu kết cục hỏa thiêu kia. _ Nơi đó… _ Một người nào đó ngập ngừng nhìn về phía biển lửa kia muốn nói rồi lại ngập ngừng không thể nói rõ. _ Là Phụng Phương… _ Mấy người liền đều đồng thanh nói. Nơi đấy chính xác là nơi ở của bang Phụng Phương. Và… nơi đó đang cháy rừng rực. Họ đổ dồn ánh mắt về phía bang chủ bang Phụng Phương nhưng… nhưng ông ta đã ngã lăn dưới đất. Bàn tay ông ta ôm lấy cổ, móng tay cào xước cổ thành những vệt xước đỏ tới bật máu, hai mắt trợn tròn long sòng sọc, môi thâm tím, miệng sùi lên thứ bọt mép màu xanh tím ghê rợn. Tất cả sững lại một lúc rồi cùng lao về phía ông, nhưng người ông ta đã bắt đầu lạnh ngắt, không cử động; chính là không thể cứu được nữa. _ Tại sao… tại sao lại như vậy? _ Một người ngỡ ngàng, bàng hoàng nói. Dường như đây là một điều không thể tin được. Vô thanh vô thức, một tiếng động nhỏ cũng không có. Thậm chí, còn chẳng ai nghe thấy tiếng bang chủ bang Phụng Phương kêu rên. Trước mặt bao nhiêu vị bang chủ lẫy lừng vẫn có thể hạ sát được quả thực không đơn giản tý nào. Cách này còn gián tiếp giáng một đòn cảnh cáo đau cho tất cả các bang chủ về khả năng hạ sát bất cứ ai ở đây của người kia… _ Vương Xà…_ Một người đàn ông nói, đôi lông mày nhíu lại khi nhìn tấm thẻ bài in gia huy của Vương Xà được cài ở trong túi áo vest của bang chủ bang Phụng Phương. Nghe được vậy, tất cả lao xao bàn tán. Những gì họ nói trước kia dường như đang bị sự thật trước mắt phủ định. Một người con trai khá trẻ, gương mặt chỉ tầm hơn ba mươi tuổi một chút thôi nhưng hiện giờ đang tái nhợt, ánh mắt cậu ta sợ hãi, giọng nói run run: _ Là… là cô ta… _ Ai cơ? _ Ai vậy?
|
Tất cả nghe thế đều quay lại nhìn cậu ta, đồng loạt hỏi, bởi bị họ thực sự muốn biết có đúng là Vương Xà không và ai làm mà có thể không ai biết được như thế? Hắn nhìn mọi người một lượt, nuốt nước bọt cái “ực” lắp bắp nói: _ Tôi… tôi thấy bang chủ đứng nói chuyện với một cô gái, cô ta… đẹp… đẹp lắm. Cô ta… cô ta mời bang chủ rượu, rồi…. Cô ta mặc đẹp lắm, quyến rũ lắm… cô ta đeo mặt nạ! _ Hắn nói, ánh mắt đảo quanh bởi hắn rất sợ bị giết như ông. Hắn nhớ rõ, ánh mắt sắc lạnh khi cô gái bước đi còn liếc nhìn mình. Đôi môi đỏ bóng đỏ còn nhẹ nhếch lên tạo thành nụ cười nữa. _ BẠCH XÀ…_ tất cả trăm miệng một lời cùng đồng thanh. Xinh đẹp, quyến rũ, bí hiểm, che mặt, ra tay ngoan độc, thẻ bài,… tất cả đều chứng minh cho mọi người thấy rằng tất cả những gì diễn ra ở đây đều là do cô. Và chứng minh rằng… Bạch Xà chưa chết. Cũng là Vương Xà chưa bao giờ suy yếu cả; dường như nó còn mạnh lên. Chính vì vậy, sự thật hiện ra rõ rành rành trước mắt này chính là những tin đồn kia đều là nhảm nhí, thất thiệt mà thôi. Nhìn về biển lửa ngoài kia, nếu ai có chú ý sẽ thấy biển lửa này tạo thành hình bốn con rắn cuốn vào nhau cũng chính là biểu tượng của Vương Xà. Cái chết của bang chủ Phụng Phương chính là lời cảnh cáo của Hắc Xà đối với tất cả những người đang mưu tính lật đổ Vương Xà ở đây. Phụng Phương chính là một trong những bang đã ra mặt với ý đồ lật đổ Vương Xà rõ nhất. Tuy nhiên, kế hoạch của ông ta còn chưa thực hiện được đến đâu đã bị Hắc Xà tuyên cáo tử hình rồi. Đó chính là lời tuyên cáo mạnh mẽ nhất của vị bang chủ bang Vương Xà dành cho tất cả. … TẦNG DƯƠNG: Bốn bóng đen trùm áo choàng vụt xuất hiện, báo cáo: _ Bang chủ, đã xong ạ. _Ừm, cô ấy không sao chứ? _ Người con trai được gọi là bang chủ quay lại. _ Không ạ. Chị ấy đã đi nghỉ rồi ạ. _ Tốt, hay bảo vệ cô ấy cho tốt. Cô ấy cũng là mục tiêu của ông ta. _ Anh dặn dò. _ Dạ . _ Ừ, hãy đi nghỉ đi _ Anh khẽ gật đầu, phất tay bảo họ lui xuống. _ Dạ. Bên cạnh anh là màn đêm bao quanh. Bóng áo trắng anh hiện rõ nơi đêm đen u tịch này làm cho anh trở nên cô đơn hơn, tĩnh lặng hơn. Anh và Độc Xà phải tách nhau để đảm bảo an toàn cho chính cô. Hơn nữa, tới khi nào Bạch Xà chưa bước ra khỏi cánh cửa kia thì cô chính là mục tiêu đầu tiên của ông ta, bởi ông ta biết Bạch Xà và Độc Xà có liên kết rất mạnh mẽ. Chỉ cần có Độc Xà thì ông muốn Bạch Xà tự hủy là điều quá dễ dàng. Anh thà không có cô bên cạnh một thời gian còn hơn ở đây cùng anh gánh chịu nguy hiểm. Anh đã mất đi một nửa Bạch Xà và không thể mất cô mãi mãi được. Bảy năm là quá đủ cho đau đớn rồi. Anh chấp nhận cô đơn bây giờ để đổi lấy hạnh phúc và bình yên của cô sau này. Cái thứ mang tên tình yêu – hạnh phúc – niềm tin thật sự rất vô vọng như màn đêm đang bao phủ lấy anh vậy.
|