Chuyện Tình: Công Chúa và Hoàng Tử
|
|
-Hu hu hu hu.....Mình.sợ..sợ lắm...Sao cậu lại bỏ đi vậy?.Cậu biết ở đây 1 mình...mình sợ.. lắm k..?_Ngọc ôm Kiệt, vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc nghẹ ngào -Cậu sợ ư?_Kiệt khẽ ôm Ngọc hỏi -Uk...mình sợ..sợ bóng tối......sợ ở 1 mình....sợ bị người khác bỏ rơi_Ngọc nói -Cậu bình tỉnh lại đi, trời sáng rồi, cậu cũng chẳng ở 1 mình, cậu cũng k bị người khác bỏ rơi, cậu còn có mình mà_Kiệt an ủi -Uk_Ngọc gật đầu rồi lau nước mắt 1 lát sau, khi Ngọc đã bình tĩnh lại........ -Mình k nghĩ 1 người k sợ bất cứ thứ gì như cậu lại sợ ở 1 mình và bóng tối_Kiệt nói -Trước đây thì k, nhưng bây giờ thì có. Bởi vì mình đã từng bị bỏ rơi trong bóng đêm 1 lần rồi_Ngọc thở dài -Vậy đây chính là thứ mà cậu sợ ư! thì ra bạn mình vất vả để tìm ra nó nhưng k được, còn nó thì lại xuất hiện thật tình cờ_Kiệt cười -Cậu đwungf nói cho ai biết nhé_Ngọc nhờ vả -Ok thôi, mình biết mà. Mình đã giữ bí mật cho cậu mấy lần rồi còn gì_Kiệt cười -Hì_Ngọc cũng mỉm cười -K dễ vậy đâu_1 tiếng nói vang lên cả 2 cùng quay lại thì thấy đó là Phuơng và Trinh -Bây giờ thì tụi này biết rồi nhá. K giấu được đâu_Phuơng nhìn Ngọc bằng đôi mắt cực kì gian -Mình cũng biết rồi. Phuơng này, hay chúng ta nói cho 2 ông kia biết đi_Trinh trêu -Í í, đừng nói, làm ơn mà. 2 cậu mà nói thì mình sẽ bị chọc quê mất_Ngọc năn nỉ -thôi đi, chọc Ngọc hoài_Kiệt lên tiếng -E hèm, có người binh nhá. Sướng ghê_Trinh hắng giọng nói với Ngọc -Là sao?_Ngọc ngây ngô -Tự hiểu! Ha!_Phuơng chốt lại 1 cậu rồi nháy mắt nhìn Kiệt đang vô cùng bối rối vì bị chọc -Thôi, tụi này đồng ý giữ bí mật cho cậu.Đây sẽ là bí mật của 4 chúng ta. Ok?_Trinh nói -Ok_Ngọc cười -Ê, có chuyện gì vậy?_Vũ đi vào -Nghe mọi người nói chuyện vui vẻ ghê, có chuyện gì vậy? Kể nghe đi|_Phong cũng tỏ ra rất tò mò -Bí mật_3 nàng đưa tay lên miệng, nháy mắt nói làm 3 chàng ngượng ngùng, đỏ mặt, tim đập liên hồi
Trong lòng mỗi người lại có 1 cảm xúc khác nhau, rồi 1 ngày nào đó, họ cũng sẽ nhận ra được tình cảm của mình. Và ngày đó, sẽ k còn bao xa
|
Chap 45
-Ê, sắp tới no-en rồi, đi đâu chơi k?_Vũ nói -Ông lúc nào cũng chỉ biết chơi với bời thôi_Phuơng nói -Thế bà k vậy à? Tui thấy bà ghi trong nhật kí là mong tới ngày Giáng sinh lắm mà_Vũ nói -Á! ông lục nhật kí của tui? Tui cất kĩ lắm mà_Phuơng hét lên -Trời, bà cất chỗ nào tui cũng biết. Tui rành bà quá mà_Vũ tự tin -Ông là đồ vô duyên. Nhật kí của tui mà ông dám xem trộm. Giận ông luôn_Phuơng quay mặt đi chỗ khác -Tui k biết là giữa 2 chúng ta ai nên giận ai đâu. tui thấy trong đó bà toàn **** rủa tui k à. Nào là Vũ ngốc, Vũ đáng ghét, Vũ là đồ con heo...._Vũ nói -Ý! Hi hi, xin lỗi bạn mà. Bạn tốt của tui, đừng giận nghe_Phuơng quay sang năn nỉ -Tha cho bà đó. Nhưng bà phải nấu đồ ăn cho tui nha, món bà nấu là ngon nhâtys đó_Vũ nói -Uk_Phuơng gật đầu rồi cười -Bó tay 2 người này. Giận nhau, cãi nhau cho đã rồi lại làm hòa. Đúng là k hiểu nổi_Trinh lắc đầu -Như vậy mới sống được với nhau chứ nếu như suốt ngày cãi nhau rồi rồi giận cho lâu thì còn gì là tình bạn nữa_Phong nói -Cũng k hẳn. Có thể mối quan hệ đó còn trên cả mức tình bạn nữa_Ngọc nói -Vậy là sao?_Kiệt hỏi -Đó là 1 bí mật_Ngọc nhún vai -Chán cậu thật. Lúc nào cũng bí mật_Kiệt chu mỏ làm mặt giận -Thôi mà, đừng có giận nữa. Cậu mà giận thì sẽ có rất nhiều các cô gái đau lòng đó. Tới lúc đó thì mình k được yên đâu_Ngọc vỗ vai Kiệt nói -Thì k giận như phải có cái gì gọi là điều kiện chứ_Kiệt nói -Điều kiện gì nữa?_Ngọc nói -Um..bao mình 1 chầu đi_Kiệt nói -Trời, sao nhà giàu vậy mà còn bắt kẻ nghèo khó này bao vậy. Ác ghê_Ngọc làm mặt mếu trông yêu cực -Thôi mà, 1 chầu thôi. Ăn bình dân thôi, phở cũng được_Kiệt năn nỉ -Trời, theo ai mà giờ đòi ăn cả mấy món đó vậy công tử?_Ngọc trêu -Theo cậu chứ ai_Kiệt hùa theo -Ok! Chiều nay mình đưa cậu đi_Ngọc nói -Oh yeah! Được ăn miễn phí, đỡ tốn tiền_Kiệt cười K biết từ bao giờ Kiệt đã thay đổi. K còn là 1 tay chơi thứ thiệt, k còn là 1 kẻ ngông cuồng, coi con gái như những món đồ chơi, k còn là người thanh niên hằng đêm vẫn có mặt trong các quán bar, vũ trường mà thay vào đó là 1 cậu thanh niên có trách nhiệm, thân thiện và hay cười nhiều hơn Chiều hôm đó, 2 người rủ nhau đi ăn phở thật vui. Cả 2 thi xem ai ăn được nhiều hơn và kết quả là Kiệt thắng với tỉ số 2_3. Kiệt đã phải cố ăn lắm mới thắng được Ngọc. Ngọc tức lắm vid mình chỉ thua có 1 tô thôi nhưng tới khi trả tiền thì mặt cô nàng méo xệt như sắp khóc vì phải trả tiền tới 5 tô còn Kiệt thì cười hè hè
Sáng hôm sau, cả bọn tụ tập và quyết địn sẽ đi Pari chơi nhân ngày lễ Giáng sinh nhưng trước tiên cả bọn phải bay ra Hà Nội vì nhà Phong có chút việc cần phải ra đó để giải quyết. Sẽ mất k lâu thời gian, cả bọn chỉ phải ở sso khoảng 2 ngày, tiện thể ngắm cảnh Hà Nội ngày cuối đông luôn _Cốc cốc cốc!_Tiếng gõ cửa phòng Ngọc -Cạch -Nè,đi chơi k?_Kiệt hỏi -Đi chơi? Đi đâu?_Ngọc hỏi -Thì cứ đi đi rồi biết_Kiệt nói rồi kéo Ngọc đi -Ê nè, mình chưa thay đồ_Ngọc nói -K cần đâu, như vậy cũng được rồi_Kiệt nói rồi lôi Ngọc đi mất hút -Nè, biết đường k vậy? Lạc mình k chịu trách nhiệm à_Ngọc đi theo kiệt đầy nghi ngờ -Yên tâm, mình rành đường ở đây lắm. Để mình dắt cậu đi chơi Hồ Guơm_Kiệt nói đầy chắc chắn -Đành giao mạng sống cho cậu vậy_Ngọc thở dài rồi đi theo Kiệt ----------
|
Tại Hồ Guơm -Qua, đẹp ghê ta. Lần đầu tới đây đó_Ngọc tỏ rõ sự vui thích -Lần đầu tới hả? Mình cũng đoán vậy nên mới đưa cậu tới đây_Kiệt cười -Sao mà đoán được?_Ngọc hỏi -Thì cậu nói cậu từ Trung Quốc tới đây mà, k nhớ sao? mình nghĩ chắc cậu chưa tới Hà Nội_Kiệt nói -Um. Cậu đoán hay thật. mình chưa bao giờ tới đây. Ở đậy đẹp thật_Ngọc nói -Um, nơi đây là nơi mình cảm thấy đẹp nhất đó. Có cái gì đó cổ kính và mờ ảo khiến tâm hồn thanh thản là thường. K nơi nào đẹp bằng quê huơng của mình_Kiệt hít 1 hơi thật sâu để tận hưởng k khí nơi đây -K ngờ 1 người như cậu lại có thể nói ra những điều này, hay thật_Ngọc cười thích thú rồi nhéo mũi Kiệt -Ê, quá đáng rồi nha_Kiệt k vừa, bẹo lấy đôi gò má phúng phính của Ngọc -Thôi, giỡn đủ rồ. Ngồi đây đi, mình mua cà phê cho cậu_Kiệt nói rồi chạy đi khi thấy đôi gò má đỏ ửng và lạnh ngắt của Ngọc. cũng đúng thôi, lúc nãy Ngọc bị cậu lôi đi, đã kịp mặc áo ấm gì đâu. Ở Sài Gòn lâu như vậy, vào đây chắc chắn là sẽ thấy lạnh hơn người bình thường ở đây rồi Trong lúc đó, Ngọc 1 mình ngồi ngắm cảnh hồ Guơm. Ở đây thật đẹp khiến Ngọc cảm thấy tâm hồn thật thanh thản.Chợt NGọc nghe thấy tiếng rao:"Ai khoai lang nướng k!!!!!" -Cô ơi, cho cháu 1 gói_Ngọc vẫy tay gọi -Đây nè cháu_Cô bán hàng thân thiện -Cảm ơn cô. Tiền đây ạ_Ngọc cười nhẹ đưa tiền cho bán hàng. Cũng may là lúc nãy còn kịp mang thao ví tiền .......... -Nè, cà phê tới rồi đây_Kiệt chạy lại -Cảm ơn_Ngọc đưa tay ra -Khoan đã, mình mua có 1 li hà_Kiệt nói -1 li thì ai uống ai nhịn_Ngọc nhăn mặt -Thì uống chung. Như vậy cho đỡ tốn kém_Kiệt cười -Keo kiệt. Ngồi xuống đi_Ngọc chu môi rồi bảo Kiệt ngồi xuống ghế đá -Cái gì vậy?_Kiệt hỏi khi nhìn thấy túi nilon trên tay NGọc -Khoai lang nướng, ngon lắm đó. Nè_Ngọc nói rồi lấy 1 củ, bóc vỏ đưa cho Kiệt -Cái này mình thấy người ta ăn mà chưa ăn bao giờ. Ăn được k?_Kiệt hỏi -K ăn được thì mua làm gì? Yên tâm đi, ngon k kém gì phở bò đâu_Ngọc nói -Vậy hả?_Kiệt cầm lấy và ăn -Sao?_Ngọc hỏi khi đang uống 1 ngụm cà phê -Um......Cho hết luôn đi!!!_Kiệt im lặng rồi bất ngờ la lên, giật lây túi khoai -Nè, trả lại đây, mình chưa ăn mà_Ngọc bỏ li cà phê xuống, giật lại -K _Kiệt đưa túi khoai lên cao -Hừ_Ngọc ngồi xuống cúi gầm mặt -Ê, giận rồi hả? Nè, ăn đi, mình giỡn thôi mà_Kiệt nói -Tha cho lần này đó_Ngọc nói rồi cầm lấy túi khoai Rồi tụi nó 8 đủ chuyện trên trời dưới đất. Đột nhiên có 2 cụ già đi tới........... -Hôm nay chắc chúng ta phải về thôi ông ạ. Ở đây hết chỗ ngồi rồi_Cụ bà nói -Bà nó nói phải, xem ra hôm nay chúng t6a k ngắm cảnh hồ Guơm được rồi. Tiếc nhỉ? Hôm nay là kỉ miệm 50 năm ngày cưới của chúng ta, nếu được ngồi vào chiếc ghế đã lần đầu chúng ta gặp nhau thì còn tuyệt gì bằng_Cụ ông nói Và Kiệt, Ngọc đã nghe được những điều đó, cả 2 đồng loạt đứng dậy, chạy tới chỗ 2 cụ già -Ông bà lại đấy ngồi đi ạ, bọn cháu đi bây giờ đây, 2 cụ cứ ngồi đi ạ_Ngọc nói lễ phép -Ta thấy 2 cháu đang nói chuyện vui vẻ mà, ta thấy đâu có vẻ gì là chuẩn bị đi đâu?_Cụ ông tinh ý -Dạ cô ấy nói đúng đây ông ạ, bọn cháu đi ngay bây giờ, ghế là của chung, đâu thể chiếm cho riêng mình mãi được?_Kiệt nói -Cảm ơn 2 cháu, 2 cháu tốt quá. Chắc chắn sau này 2 cháu sẽ được hạnh phúc, gắn bó bên nhau suốt đời. Ta chúc phúc cho 2 cháu_Cụ bà vui vẻ -Ơ, bà nhầm rồi ạ, bọn cháu chỉ là bạn thôi mà_Ngọc rối rít -Thôi đừng giấu bän ta, bọn ta tuy già nhưng mắt còn tinh lắm. Ông nhỉ?_Cụ là nói -Um_Cụ ông gật đầu -Ông bà à....bọn cháu..._Ngọc cố gắng thanh minh -Ông bà nói đúng rồi đấy ạ. Tại cô ấy xấu hổ nên mới thế thôi, ông bà thật là tinh mắt_Kiệt nói và khoác vai Ngọc -Ha ha ha, bọn ta biết mà_2 ông bà...... -Nè, ;làm gì vậy? Sao lại nói vậy?_Ngọc nói, mặt vẫn còn đỏ -K nói thế thì 2 ông bà cũng k tin những gì cậu nói đâu_Kiệt nói rồi dắt Ngọc đi tiếp Thật ra thì lúc nãy Kiệt cố tình làm như vậy, cũng k hiểu vì sao. Lúc 2 ông bà nói Kiệt và Ngọc là người yêu, rồi chúc họ hạnh phúc bền lâu thì trông lòng Kiệt dâng lên 1 cảm xúc khó tả, vui lạ thường. Thậm chí cậu còn ước mình và Ngọc được như 2 ông bà khi nãy Ngọc và Kiệt đi thì tất nhiên Phong và Trinh cũng đánh lẻ -Nè, đi chơi k?_Phong vỗ vai Trinh nói -Đi chơi? Cũng hay đấy. Đi thôi_Trinh hứng thú --- -Hix! Trời lạnh dễ sợ_Trinh buông 1 câu -Cậu ngồi đây đi, mình qua đây 1 lát_Phong nói rồi chạy mất -Sao thế nhỉ? Người yêu gọi ư? Chắc đúng rồi_Trinh thở dài nhìn ngắm mọi vật xung quanh ------- -Nè, à phê đó, uống đi_Phong trở lại, đưa li cà phê còn nóng cho Trinh, khuôn mặt vẫn có phần lạnh nhạt vì cậu thuộc típ con trai lạnh lùng, ít khi tỏ rõ tình cảm -Cảm ơn cậu_Trinh đỏ mặt nhận lấy li cà phê -Bộp_1 tiếng động khẽ vang lên và trên đầu Trinh bậy giờ là 1 chiếc nón len_Đội vào đi. Thật, ở đây k phải Sài Gòn đâu mà cứ ăn mặc phong phanh như thế? Cậu mà bị sao thì mình k biết nói sao với bố mẹ cậu đâu_Phong nói, vẻ trách cứ nhưng cũng đầy yêu thương -Cảm ơn cậu_Trinh mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, uống phê như uống nước_A!_Và hậu quả là bị bỏng do nóng -Đó. Sao lúc nào cungx thế vậy? Thật là làm cho người ta lo lắng_Phong lấy khăn lau miệng cho Trinh vừa mắng yêu Rồi bất chợt 4 mắt nhìn nhau, trái tim đập liên hồi, mọi thứ dường như trở nên bất động. Khoảnh khắc này chỉ còn 2 trái tim cùng hoà chung 1 nhịp đập, hoà chung vào vòng quay của tình yêu. 15s sau, Trinh như bừng tỉnh, vội quay mặt sang hướng khác. Phong thấy vậy thì lí trí cũng quay về, thôi k nhìn Trinh nữa. Nhưng đôi tay thì choàng qua vai Trinh, kéo Trinh vào sát người mình, ôm lại -Để yên như thế này đi, nếu k cậu sẽ bị cảm lạnh đấy_Phogn nói, khuôn mặt quay sang hướng khác nhưng đôi tai thì đỏ lựng. Trinh im lặng ngồi im, uôgns nốt li cà phê của mình, Phong cũng vậy. Cả 2 đều im lặng nhưng trái tim thì đang đập liên hồi
|
Chap 46
-Trinh ơi, đi chơi k?_Phuơng ch¹y sang mở cửa phòng Trinh nhưng trống trơn_Quái, sao Ngọc k thấy đâu, đến Trinh cũng vậy -Haizzz, bọn họ đi chơi rồi, Phong và Kiệt cũng chẳng thấy đâu_Vũ nói -Hừ, dám đánh lẻ à? Đi!_)Phuơng nhăn mặt rồi kéo Vũ đi -Đi đâu?_Vũ hỏi -Đi chơi. Họ đã đi chơi 1 mình thì tui cũng vậy. Tui k thua đâu_Phuơng nói "Cảm ơn tụi mày. Tao rủ Phuơng k đi mà nhờ tụi mày Phuơng lại là người rủ tao đi mới hay chứ. Tao cảm ơn tụi mày"_Vũ thầm nghĩ, mặt tười roi rói đi theo Phuơng ......... -Sao lại tới đây?_Vũ hỏi khi Phuơng dừng lại ở 1 nơi bán hàng tự động -Tui đang muốn ăn kem nhưng k muốn đi xa. Ngồi đây đi, có ghế đá nè_Phuơng nói -Giờ này mà ăn kem hả?_Vũ nhăn mặt -Thì sao? Lãng mạn mà?_Phuơng cãi -Ừ, lãng mạn. Hôm sau bị viêm họng thì đừng có khóc_Vũ trề môi -Tui k khóc đâu. Ông đừng có coi thường_Phuơng nói -Vậy chứ ai mà mới năm trước lúc bị bệnh, bác sĩ tới tiêm thuốc và bảo uống thuốc thì khóc như mưa và doạ bỏ nhà đi vậy?_Vũ kể lại -Nè, tui k giỡn nữa đâu đó. Tui lớn rồi, k vậy nữa đâu_Phuơng cãi, mặt đỏ lên vì ngượng. Rồi quay sang móc túi lấy tiền để mua kem -Để đó tui mua cho, bà ngồi yên ở đó đi_Vũ nói rồi nhấn nhấn mấy cái nút trên máy .... -Nè, bà ăn đi_Vũ đưa cho Phuơng li kem -Cảm ơn_Phuơng đưa tay ra lấy_Ủa? Sao ông cũng ăn kem?? -Thì thử xem có gì hay k mà bà lại thích ăn kem vào mùa này_Vũ đáp tỉnh bơ -woa, ngon ghê. Ngon k?_Phuơng hỏi vũ -Hix_Vũ nhăn mặt_Lạnh quá -Thiệt là. K ăn được mà cứ cố_Phuơng nói rồi đứng lên ......... -Nè, uống cà phê đi_Phuơng nói rồi đưa cho Vũ li cà phê đang oả khói nghi ngút -Um_Vũ nhận lấy, cảm thấy hơi bị...quê -Phù phù_Phuơng úp 2 tay vaof nhau, thôi hơi vào và xoa xoa 2 cánh tay rồi....đặt lên má Vũ_Phải biết giữ sức khoẻ chứ?_Phuơng mắng đầy yêu thương Nhận thấy sự ngạc nhiên của Vũ và cũng thấy như vậy hơi quá đà nên Phuơng chợt đỏ mặt, bỏ 2 tay ra và quay mặt đi chỗ khác. Ngồi quay lưng với Vũ và ăn phần kem của mình -Nè, ăn nữa k? Kem tui nè_Vũ đưa cho Phuơng li kem mà k quay mặt lại -Um_Phuơng cầm lấy rồi cắm cúi ăn. NHìn 2 người bây giờ tông thật buồn cười nhưg lại chẳng buồn cười. Giống như 1 cặp đôi mới yêu nhau đang còn lắm thẹn thùng ....................... Tình yêu, sự quan tâm và những cảm giác bồi hồi xuất phát từ trái tim. Mùa đông và những li cà phê nóng hổi như gắn kết mọi người với nhau................. Ngày hôm sau, tụi nó lên máy bay đi chơi lễ noen Tại Pari, sân bay Quốc tế............. -Cuối cùng cũng tới nơi_Phuơng vuơn vai -Công nhận mới xuống mà đã thấy k khí của no-en rồi. Nhạc nổi lên khắp nơi_Vũ nhìn mọi thứ rồi nói -Lạnh thật_Ngọc nói -Sao cậu k mang áo khoác?_Kiệt nhìn Ngọc -Mang mà_Ngọc cãi -Trời ạ, cái đó chỉ mang ở Việt Nam được thôi còn ở đây mang vào mùa hè cũng chẳng đủ_Kiệt nói -Ai biết đâu. Mình để hết mấy cái áo trong vali rồi, giờ lấy ra thì bất tiện lắm_Ngọc nói -Thật là......._Kiệt lắc đầu rồi đưa áo mình cho Ngọc -Nè, cậu mặc đi, coi chừng cảm đó_Ngọc đẩy lại -Mặc vào đi, nguoõi là cậu đó, con trai có sức khoẻ tôt hơn nhiều_Kiệt nói -Xem ra anh 2 mình sắp thuộc về ai đó rồi. Nhỉ?_Trinh nói to với Phong như để cho ai đó nghe đựoc -Cái con nhỏ này_Kiệt cốc đầu Trinh -Đau!_Trinh nhăn mặt, lè lưỡi trông cực đáng yêu
|
-Haizz, mệt quá. Ngồi máy bay mỏi cả người_Phuơng nhăn mặt -Trời, mệt cái gì? Hồi nãy trên máy bay bà ăn hết luôn 2 phần cơm rồi còn gì? Làm tui phải mua hộp khác_Vũ nhăn nhó -Kệ tui. Ăn được ngủ được là tiên đó_Phương nói -Tiên hay heo?_Vũ chọc -Cái gì?_Phương gằn từng tiếng rồi cốc cho Vũ 1 cái rõ đau -Thôi, làm ơn lên taxi đi, tụi tui bỏ 2 người ở lại 1 mình bây giờ_Ngọc nói -Ê, đừng có giỡn nha_Phuơng leo tọt lên xe -Nè bà kia, sao bà lên ngồi ngon lành vậy? Rồi đống đồ này ai xách?_Vũ nói -thì ông chớ ai? Đi có chút xÝu hà. Ông chỉ cần bỏ nó ra cốp sau của xe là được rồi_Phuơng dạy khôn -Vậy sao bà k làm đi?_Vũ nói -K, ngu gì? Mấy cái vali đó nặng lắm_Phuơng trả lời rồi cắm headphone vào tai như để chuẩn bị tinh thần cho việc la lối của Vũ -Hừ, thật là tức chết_Vũ nhăn mặt -Thôi, đừng than nữa, tụi này cũng chả hơn đâu_Kiệt nói -Ủa? Tụi mày...._Vũ nói -Uk_Phong gật đầu phủ phàng -Chán thật_Vũ thở dài cho số phận hẩm hiu của mình_Ủa mà đi 2 xe hả?_Vũ hỏi -Chớ sao? Mấy người đó đi 1 xe rồi, tụi mình đi 1 xe_Kiệt nói -Sao tự nhiên tao thấy hơi bị hụt hẫng_Phong nói -Sao giống tao vậy?_Vũ và Kiệt đồng thanh -Haizzz_Phong nhún vai ra vẻ k biết rồi 3 chàng chui vào trông xe. Nhằm hướng khách sạn thẳng tiến 18h00' -Ngọc ơi, xuôgns ăn cơm đi_Kiệt gõ cửa gọi Ngọc -Cậu vào đi_Ngọc nói Cạch -Cậu sao vậy? Sao còn nằm đó?_Kiệt đi lại khi thấy NGọc nằm bẹp dí -Mình mệt quá. k ăn đâu_Ngọc nói -Trán cậu nóng quá. Chắc sốt rồi_Kiệt nói -K sao đâu_Ngọc nói -K được, như vậy mà cậu bảo k sao à?_Kiệt lo lắng -Ư ư ư.........mình muốn ngủ....mình mệt lắm_Ngọc nói -Nè, Ngọc! Ngọc!_Kiệt lo lắng nhìn Ngọc chìm vào giấc ngủ "K xong rồi, phải gọi người giúp thôi"_Kiệt lo lắng gọi phục vụ -Chị thay đồ giúp cô ấy được k ạ? Sẵn tiện chị đem thuốc cho cô ấy luôn nhé. Tôi nhờ chị đấy_Kiệt nói với cô phục vụ, khuôn mặt cực lo lắng -Cậu cứ yên tâm_Cô phục vụ nói rồi đóng cửa lại "Giờ làm gì đây? Sang phòng Trinh hỏi con bé xem tại sao Ngọc bị sốt"_Kiệt quyết định rồi quay gót đi -Nè, Trinh đâu rồi?_Kiệt hỏi Phong khi cậu đang đứng trước cửa -Bên trong, bị sốt rồi_Phong nói, ánh mắt hiện lên sự lo lắng -Sao? Bị sốt? Sao cả nó cũng vậy?_Kiệt nói -Chẳng lẽ Ngọc cũng.........._Phong nhìn Kiệt -Uk_Kiệt gật đầu -K chỉ 2 cậu ấy đâu, Phuơng cũng y hệt_Vũ nói -Chắc chắn có chuyện gì 3 người họ giấu chúng ta_Phong nói -Đợi khi họ tỉnh phải hỏi cho ra lẽ_Kiệt nói -Cạch!_Tiếng cửa phòng mở , cô phục vụ bước ra_Cô ấy bớt nóng rồi, cậu vào đi -Thôi, mình về xem NGọc thế nào rồi_Kiệt nói rồi chạy biến -Mình cũng vậy_Vũ cũng k khác gì Cảm động quá, k ngờ truyện của mình lại được mọi người ủng hộ như vậy ....................
|