Chuyện Tình: Công Chúa và Hoàng Tử
|
|
Chap 43
Thấm thoát tháng 10 cũng đã gần trôi qua. Cả bọn suốt gần 1 tháng nay k ai có thể tìm ra điểm yếu của Ngọc, k ai có thể tìm ra Ngọc sợ thứ gì. Nhìn mọi người với vẻ mặt thất vọng, Ngọc chỉ tủm tỉm cười. Có lẽ cô bạn nghĩ mình đang là người chiến thắng. Hôm nay là tuần cuối cùng của tháng 10, tụi nó tất bật chuẩn bị cho ngày lễ halloween đang cận kề. Sân khấu sẽ do 3 chàng lo. 3 nàng nhà mình thì lo về phần thức ăn trong bữa tiệc Buffe và trang phục cho người dẫn chuơng trình_ tức là tụi nó đó mà. Phuơng thì nghiên cứu món ăn nào phù hợp và cùng Trinh nêm nếm thức ăn. Ngọc được giao cho trọng trách thiết kế trang phục và lấy số đó cho mọi người. Thiết kế đồ cho mọi người thì ok rùi, phải nói là đẹp ngất ngây con gà tây luôn nhưng trang phục của Ngọc thì khỏi nói. Đơn giản tới mức đơn điệu, chả có gì làm nổi bật lên cái sắc đẹp thuần khiết mà sắc sảo của NGọc cả. Đơn giản là vì cô nhóc có bao giờ lo cho mình đâu ? Thế nên Phuơng và Trinh quyết định nhờ tới nhà thiết kế khá nổi tiếng của hiện nay. Ngọc thì lúc nào cũng nói k cần nên việc lấy số đo cho Ngọc gặp rất nhiều khó khăn. Tới khi Phuơng dọa nếu k chịu nghe lời thì sẽ bắt học nấu ăn cô nhóc mới miễn cưỡng đồng ý. Cũng tại Phuơng thôi, ai bảo hù dọa rằng sẽ may cho Ngọc 1 bộ váy thật sexy làm chi, khiến con nhỏ sợ. Phuơng mua thêm thật nhiều các loại thực phẩm cùng vài cuốn sách nấu ăn, ngoài ra còn gọi thêm ài món ở nhà hàng 5 sao tới để nếm thử. Ai cũng đóng góp ý kiến của mình, trừ Ngọc. Hỏi cái gì Ngọc cũng nói :" Cũng được, nhưng nó có gì đó vẫn chưa được hoàn thiện. Có cảm giác thiếu thiếu 1 thứ gì đó" Đó cũng chính là lí do vì sao mà cả chiều hôm nay, Phuơng dùi đầu vào nhà bếp để xào xào, nấu nấu. Cũng đúng thôi, Ngọc tui nấu ăn dở ẹc nhưng lại có vị giác cực nhạy, có thể sánh ngang 1 ẩm thực gia. Vì thế, nếu Ngọc thấy món đó ngon thì ai cũng đều cảm thấy ngon. Đang hăng say nấu ăn thì có tiếng chuông gọi cửa....... -Phuơng ơi! Mẹ về rồi đây_Mẹ Phuơng gọi -Mẹ!!!!_Phuơng vui mừng chạy ra ôm chầm lấy mẹ vì sau bao ngày xa cách Phuơng cũng được gặp lại bà -E hèm! Con gái đúng là con gái, chỉ biết có mẹ thôi còn người cha già này thì xen như đồ thừa vậy_Ba Phuơng xị mặt nhìn như con nít -Be! Con cũng nhớ ba lắm đó. Ba mẹ đi London 3 tháng nay làm con ở nhà buồn muốn chết_+Phuơng ôm ba nhõng nhẽo -Ba cũng vậy, nhớ con gái chết đi được. Nhưng ba biết chắc rằng con k buồn đâu vì lúc nào con với thằng Vũ chẳng....._Ba Phuơng chọc -Ba này kì ghê! Tên đó chẳng được tích sự gì. Toàn gây lộn với con thôi, cãi mỏi cả miệng_Phuơng chu mỏ -Thôi, 2 cha con vào nhà đi. Chúng ta còn phải giới thiệu 1 người cho Phuơng mà_Mẹ Phuơng nói -Ai vậy mẹ?_Phuơng hỏi -Rồi con sẽ biết ngay thôi_Mẹ Phuơng nói rồi gọi người đó vào -Là cô?/ Là anh?_cả 2 -2 đứa biết nhau à?_Ba Phuơng hỏi -K ạ! Oan gia ngõ hẹp thôi_Phuơng nói -Hay nhỉ, con bé này_Mẹ Phuơng mắng yêu -Sao 2 đứa biết nhau được thế?_Ba Phuơng hỏi -Hôm trước lúc lên Đà Lạt thăm vài người bạn cũ, cháu có gặp cô bé ạ_Tên đó nói -Là sao? Cháu nói rõ hơn xem?_Mẹ Phuơng hỏi -Là vầy nè mẹ!_Phuơng nói rồi đưa cái chân đang bó băng trắng -Chân con bị sao vậy?_Mẹ Phuơng lo lắng -Hôm trước trường cho nghỉ vài hôm, tụi con lên Đà Lạt choi. Hôm đó con hơi bực nên ra bờ hồ chơi, ai dè gặp trúng tên này nè mẹ. Nhờ tên xui xẻo đó mà chân con mới bị bong gân nè_Phuơng kể -Haiz, con lại cãi nhau với Vũ hả?_Ba Phuơng thở dài -Chứ còn ai vào đây nữa ạ! Tên đó lúc nào cũng thế_Phuơng xị mặt -2 đứa tụi con lúc nào cugnx thế cả, mẹ quen rồi_Mẹ Phuơng xoa đâu Phuơng nói -À, quên mất! Cháu ngồi xuống đi. Ta sẽ giới thiệu 2 đứa với nhau_Ba Phuơng nó -Đây là Phuơng, con gái của cô chú_Mẹ Phuơng nói -Còn đây là Thiên, con của bác Thanh đó_Ba Phuơng nói -Con bác Thanh? Vậy sao con k biết?_Phuơng ngạc nhiên -Vì mấy năm nay cậu ấy đi du học, lại ít khi về nên con k biết đấy thôi_Mẹ Phuơng cười -Vậy có nghĩa tên đó là anh họ con?_Phuơng nhăn mặt -Uk_Pama Phuơng -Con k chịu đâu. Con méc bác Thanh cho coi, con giận bác Thanh cho coi. Tại sao tên khùng này lại là anh họ của con chứ? K chịu đâu!!!_Phuơng hét lên -Phuơng!_Ba Phuơng quát -Thôi nào Phuơng_Mẹ Phuơng nói_Khoan đã! Mùi gì vậy ta?_mẹ Phuơng khịt mũi -Um.....đúng rồi. Phuơng, con có nấu cái gì k?_ba Phuơng hỏi -Nấu cái gì?_Phuơng đơ người_Thôi chết con rồi, nồi súp của con!_Phuơng hét lên rồi chạy thẳng vào bếp -Ha ha ha, con bé lúc nào cũng vậy, cháu đừng để ý làm gì_ba Phương cười -Vâng_Tên đó cười -Chết rồi chết rồi! Nồi súp coi như đi tong rồi. Thật là bực mình quá đi_Phuơng mở nắp vung ra than vãn -Trời ơi Phuơng, con làm gì thế này? Mẹ biết căn bếp này vốn xây ra là để dành cho con nhưng con cũng k cần phải quậy lung tung lên như thế này chứ?_Mẹ Phuơng vào đã gặp ngay 1 đống rác chặn ở cửa -Con xin lỗi_Phuơng cười nói rồi quay sang nhìn nồi súp -Con nấu món gì nữa vậy? Cho ai ăn thế?_ba Phuơng hỏi
|
-Buổi tiệc buffe nhân ngày halloween của trường ba à. Con cần phải tạo ra 1 món gì đó mới lạ chứ mấy món kia cũ cả rồi_Phuơng nói -Thế con đã nấu được chưa?_mẹ Phuơng hỏi -Chưa ạ. Có người nói rằng những món ăn này vẫn chưa thật sự đặc biệt, vẫn còn thiếu 1 thứ gì đó nên con đang cố gắng đây_Phuơng nhăn mặt nói -Hay con thử nhờ bác Long xem. Dù sao bác ấy cũng là ông chủ của 1 chuỗi các nhà hàng khách sạn 5 sao mà. Bác ấy cũng l;à 1 đầu bếp tài ba đấy_ba Phuơng nói -Nhưng con sợ làm phiền bác ý lắm. Bác ý bận nhièu việc lắm mà. Với lại hình như hôm nay bác ấy đã bay sang singapo từ sáng sơm rồi_Phuơng xụ mặt -Người đó nói đúng đấy_Thiên nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng -Hả?_Phuơng quay lại và thấy Thiên đang nhấp nháp những món ăn mình nấu -Người góp ý cho món ăn của cô nói đúng đấy. Theo tôi cô nên làm thế này thì tốt hơn_Thiên nói rồi bắt tay vào công việc nấu nướng -Nè, ai cho anh đụng vào bếp của tôi vậy?_Phuơng cáu -Con bình tĩnh đi. Cậu ấy cũng là 1 đầu bếp nổi tiếng ở Pháp đấy, cứ để cậu ấy làm xem sao_mẹ Phuơng nói -Dạ? Đầu bếp? Nổi tiếng?_Phuơng ngạc nhiên -Um_pama Phuơng gật đầu |Phuơng có vẻ k tin nhưng Cũng phải tin khi nhìn thấy thao tác nấu nướng của Thiên. Nhanh nhẹn, gọn gàng và rất chuyên nghiệp. Phuơng tiến lại gần và nhìn quá trình nấu ăn của Thiên.................... "Thì ra là vậy. Thế mà mình k nghĩ ra. Tên này đúng là k thể khinh thường được"_Phuơng nghĩ thầm ............ -Xong rồi! Cô nếm thử đi_Tên đó, à k, bây giờ thì phải gọi là Thiên -Um......trời ơi, ngon quá_Phuơn gnois rồi nhìn chằm chằm vào Thiên -Cô nhìn gì mà dữ vậy?_thiên hơi sợ cái ánh nhìn đó -Tới giờ tôi vẫn k tin anh là đầu bếp. Lại càng k tin anh nấu những món này_Phuơng nói -Ủa? Nhìn tôi k giống đầu bếp sao? À, chắc tại tôi đẹp trai quá chứ giwf?_Thiên cười -Đừng có mơ! Tại nhìn mặt anh khả ố lắm, có ai nghĩ lại có thể nấu ra những món này? Nhìn anh người ta toàn nghĩ anh sẽ nấu ra những món ăn mất vệ sinh thôi_Phuơng chơi nguyên 1 dây làm Thiên quê độ -Phuơng, con nói gì vậy?_mẹ Phuơng nói -Con chỉ nói ra những gì con nghĩ thôi_Phuơng nhún vai_Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh về những món này_Phuơng cuối cùng cũng nói được 1 câu dễ nghe -Vũ hả? Tới nhà chở tui lên trường nha_Phuơng gọi điện thoại -......... -Nhanh lên, tui chờ đó_Phuơng nói rồi cúp máy -Con gọi cho Vũ à?_mẹ Phuơng hỏi -Dạ vâng, nhờ tên khùng đó làm tài xế vài hôm ạ_Phuơng cười --Con lớn rồi mà lúc nào cũng vậy. Chỉ có thằng Vũ chịu được thôi_ba Phuơng lắc đầu -Ba này kì ghê. Có mà chỉ có con chịu nổi tên hâm đó ý_Phuơng chu mà -Mình thấy ba cậu nói đúng hơn. Mình mới chính là kẻ khổ mà_Vũ đứng ngay cửa -Ủa? Tới khi nào vậy?_Phuơng giật mình -Mới tới thôi, nhưng cũng lâu, đủ để nghe cậu nói gì_Vũ nhăn mặt -Hi hi, nghe rồi hả? Thấy đúng k?_Phuơng cười -Đúng cái con khỉ!_Vũ nói rồi bước vào -Ý, món gì vậy?_Vũ nhìn thấy chiếc hộp trên bàn thì mắt sáng rỡ -Đừng có đụng vào. Lát nữa tui cho ăn_Phuơng nói -Hix, chán chết_Vũ nói_Mà chân bớt đau chưa?_Vũ hỏi -Chưa_Phuơng trả lời
|
-Biết ngay mà. Chạy nhảy cho lắm vào_Vũ than thở rồi ngòi xuống, quay lưng về phí Phương -Chi vậy?_Phuơng hỏi 1 cách ngây thơ -Cỗng chớ chi? Chân vậy định đi bộ hả?_Vũ nói -Hì, bạn tốt ghê_Phuơng nói rồi trèo lên -Thưa bà mẹ con đi. Đi nhé ông anh khùng_Phuơng le lưỡi -Ai thế? Chả phải cậu bạn đã đưa cậu về hộ hôm trước ở Đà Lạt sao?_Vũ bây giờ mới để ý -À! 1 người tự kiêu về bản thân và từ bé tới giờ chưa soi guơng nên k biết trông mình tệ thế nào_Phuơng nói đầy châm chọc -Phuơng à, đừng có nói tầm bậy_mẹ Phuơng nói -Thôi, cháu xin phép 2 bác, cháu đi. Chào anh!_Vũ chào mọi người rồi đi ra cổng Khi đi vẫn còn nghe vọng lại -Trời ơi! Ăn gì mà nặng dữ vậy?_Vũ -Nói cái gì đó?_Phuơng -K có gì_Vũ cười "Đúng là nặng thật!"_Thiên nghĩ thầm rồi cười vì dù sao cậu cũng đã được vinh hạnh cõng Phuơng mà -Cháu đừng đê ý những gì con bé nói nhé. Nó lúc nào cũng vậy đấy_ba Phuơng nói -Vâng, cháu biết mà_Thiên lại cười -Phuơng ơi, món này có ai giúp cậu sao?_Ngọc hỏi sau khi ăn thử món mới xủa Phuơng -Um, tên khùng hôm trước cõng mình về hộ ở Đà Lạt đó. Thấy sao?_Phuơng hỏi -Thật sự là rất ngon! K phải ai cũng có thể nấu ra 1 món ăn ngon như thế này, trong nước, à k, phải nói là trong toàn khu vực đông nam á, k phải ai cũng có thể nấu được thế này đâu_Ngọc nhận xét -Chà, cậu ta lợi hại ghê_Vũ nói -Vậy chắc là nhất rồi?_Phong nói -K, k hẳn vậy. Có 1 người vẫn nấu ngon hơn thế này nhiều nhưng người đó..........._Ngọc ngập ngừng -Người đó làm sao?_cả bọn -K, k sao cả. Chắc bây giờ có ăn mình cũng k còn cảm nhận được thứ quan trọng nhất của những món ăn đó nữa rồi_Ngọc nói rồi lại cúi xuônga ăn như để che dấu đi 1 nổi buồn hiện lên trên khuôn mặt_Xin lỗi, mình đi toilet 1 lát_Ngọc đứng dậy và quay lung đi Nhưng cái quay lưng nhanh chóng đó k tài nào qua được mắt của Phong, 1 người vốn nổi tiếng với đôi mắt sâu khinh người mà nếu ai vô tình lọt vào thì khó lòng thoát nổi -Cậu ấy đang buồn. Dáng người đó làm người ta cảm thấy cậu ấy yếu đuối và cần 1 bờ vai để che chở_Phong nói như 1 bác sĩ tâm lí có lâu năm kinh nghiệm "Nếu mình có thể làm bờ vai cho cậu dựa vào thì hay biết mấy"_Bất chợt cái suy nghĩ đó hiện lên trong đầu Kiệt làm Kiệt thoáng bối rối, k biết mình bị sao ............................... -Nè, trang phục đồ các cậu lo tới đâu rồ?i_Phong hỏi khi tất cả duyệt chuơng trình lần cuối cho buổi lễ halloween ngày mai -Ok hết rồi. Mình và các chị trong nhóm thiết kế làm sắp xong rồi, chỉ còn vài chi tiết nhỏ nữa là xong_Ngọc nói rồi cười nhẹ -Phiền cậu thật, chỉ trong 1 tuần mà phải may tới 6 bộ lễ phục, chắc cậu mệt lắm_Vũ nói (lâu lâu mới thấy ông này nói được 1 cậu nghe có lí) -Có sao đâu, chẳng phải mình còn có sự giúp sức của các chị trong phòng may vá sao? Hơn nữa còn có Trinh và Phuơng giúp mà_Ngọc nói rồi lại mỉm cười Những câu nói dường như vô hại đó lại làm cho 2 người cảm thấy nao lòng. Biết đâu nó sẽ làm sáng tỏ hơn cảm xúc trong lòng họ???????? Thời gian trôi qua k phải chậm nhưng đối với những học sinh ở đây thì thật sự rất lâu. Họ đang háo hức, chờ đợi từng giây, từng phút, từng giờ trối qua để đồng hồ điểm 18h_Thời gian chính thức buổi dạ vũ halloween được mong chờ hàng năm bắt đầu. Tuy thế nhưng chỉ mới 5h chiều, sân trừong đã bắt đầu đông nghẹt, mọi người xuất hiện với những hình tượng ma quỷ, trông vừa ghê rợn, sờ sợ nhưng cũng có gì đó rất đáng yêu của tuổi học trò sớm nắng chiều mưa -Các cậu chuẩn bị tới đâu rồi?_Kiệt hỏi -Gần xong cả rồi. Chỉ có điều cần phải sắp xếp thêm 1 vài việc nữa thì mới xong_Ngọc nói -Vậy thì các cậu làm nhanh lên nhé. Có lẽ buổi tiệc sẽ phải bắt đầu sớm hơn dự kiến vì mọi người đã tới đông đủ rồi_Kiệt nói -Uk.....Khoan đã!_Ngọc gật đầu rồi bỗng dưng gọi giật lại -Sao thế?_Kiệt hỏi -Chờ mình 1 lát, áo cậu bị sút chỉ rồi. Chịu khó tí nha_Ngọc cười rồi lấy kim chỉ khâu khâu vá vá phần hông áo Kiệt Nhìn guơng mặt chăm chú của Ngọc khi làm được công việc mình thích trông thật dễ thuơng, khiến người ta cứ gọi là muốn bẹo lên đó 1 cái cho hả dạ (ác qué). Và Kiệt cũng k phải là ngoại lệ. Đôi tay từ từ đưa lên và khi nó gần chạm vào đôi má hồng hồng, phúng phính của Ngọc thì chợt có tiếng gọi -Ngọc ơi! Sao cậu còn chưa thay đồ đi? Cậu thật là bướng bỉnh, mình dạn cậu từ nãy rồi cơ mà_Phuơng nhăn mặt, chống hông tỏ vẻ k hài lòng -Mình biết rồi, chờ mình 1 tí . Chẳng phải cậu cũng chưa thay đồ đó thôi_Ngọc chu mỏ -Mình chưa thay đồ được là vì những đứa như cậu đó. Lúc nào cũng làm mình phải lo lắng. Chắc hôm sau phải phạt cậu thật nặng mới được_Phuơng nói va flia ánh mắt sắc lẻm đầy âm mưu -Phạt gì?_Ngọc hỏi -Nấu cho mình 5 món ăn đãi tiệc_Phuơng nói làm Ngọc như có cảm giác sét đánh ngang tai -Á! Đừng, luộc ra mình còn chẳng biết luộc nữa. Đưng có bắt mình nấu mấy món rắc rối đó, mình chỉ biết ăn thôi. Mình đi thay đồ ngay đây_Ngọc nói rồi chạy biến vào phòng thay đồ Phuơng ở lại cười 1 mình. Ngọc dễ bị lừa thật. Ai nói gì cũng tin. Phuơng đâu nỡ lòng nào để cho em bếp của mình tanh bành khói lửa dưới bàn tay đầy "ma lực" Của Ngọc chứ? Phuơng cười 1 lát rồi cũng vào trong Kiệt 1 mình ở lại mà cứng đơ người. Kiệt k hiểu mình vừa làm ggif và tại sao mình lại làm thế. Chẳng lẽ trái tim và cả ý chí của Kiệt k còn là của cậu nữa rồi hay sao? Chẳng lẽ bây giờ nó muốn 1 mình hoạt động mà k cần tới chủ nhân của nó rồi hay sao?????? "Đồ phản bội!"_Kiệt nghĩ rồi tự đánh thật mạnh vào ngực mình. Đau nhưng cũng k tìa nào làm vơi đi nỗi thắc mắc chứa chan trong đầu Kiệt
|
Buổi tiệc Halloween bắt đầu, đánh dấu những sự việc đầy hấp dẫn.................. Chap 44
Kiệt, Phong và Vũ xuất hiện đầu tiên làm cho các nàng phía dưới phải nói là ngất ngây con gà tây vì các chàng quá chi là điẻn trai và handsome. -Xin chào các bạn! Sau những giờ phút đầy hồi hộp và mong chờ, giờ đây chúng ta đã chính thức được có mặt ở đây để dự buổi lễ halloween hàng năm. Tuy năm nào trường ta cũng tổ chức nhưng năm nay chắc chắn sẽ đặc biệt hơn vì có sự xuất hiện của thêm 1 thành viên mới của hội học sinh, hơn nữa sẽ có thêm những món ăn ngon và cả những tiết mục đặc biệt....._Kiệt mở màn và kéo dài phần cuối như để tạo sự tò mò cho mọi người -Waaaaaa_Cả sân trường ồ lên -Vậy bây giờ các bạn hãy cùng chúng tôi chờ đợi sự xuất hiện của 3 nhân vật nữ chính......._Phong nói, giọng vẫn lành lạnh. Nếu là bình thường thì người ta đã cảm thấy e sợ nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác bởi trong ngày halloween, chất giọng này là hoàn toàn hợp lí và được nhiều người ưa thích -Chỉ cần họ tới, bữa tiệc của chúng ta sẽ bắt đầu_Vũ nói rồi nháy mắt làm bao con tim xao xuyến -Vậy chúng ta cùng chờ đợi họ bước ra nào_Kiệt cũng cười và tất nhiên, Phong cũng cười (OMG) Và rồi cả sân trường rộng lớn như nghẹt thở để chờ đợi sự xuất hiện của nhưngc công chúa trường Green Dream. Rồi sự chờ đợi của họ cũng được đền đáp bằng sự xuất hiện của Phuơng.Phuơng hóa thành 1 nữ phù thủy xinh đẹp cực kì đáng yêu với bộ váy ngắn trên đầu gối, Màu đen và được đính lông vũ ở phần ngực và đuôi váy, kết hợp cùng với pốt cao cổ và chiếc mũ to sụ làm cho Phuơng trông càng nổi bật. Đặc biệt hơn là trên tay Phuơng còn cầm theo 1 cây gậy phép thuật mà mỗi khi vẫy lại có những hạt lấp lánh rơi ra, bay bay như tỏa sáng giữa nhưng tông màu tối. Mọi người thì ồ lên kinh ngạc, Vũ thì đứng ngây người. Phuơng tiến gần về phía Vũ và đứng bên cạnh tạo thành 1 dôi hoàn hảo vì Vũ đang hóa thân thành 1 vị pháp sư. ( Pháp sư_Phù thủy, cũng hợp chứ bộ, đánh nhau thì xìa phép thuật cho nó oai) Tiếp theo đó, Trinh bước ra với hình tượng của 1 tiểu công chúa của vuơng quốc Ma cà rồng với chiếc váy ngắn trên đầu gối cũng màu đen, phần từ cổ áo đến ngực áo được may thêm 1 lớp vải lưới, chiếc váy dạng bí, bó phía dưới làm Trinh trông bầu bĩnh hơn. Đi thêm 1 đôi tất lưới, đôi cánh nhỏ xíu của quỷ và đôi tai nhỏ gắn trên đầu làm Trinh trông thật dễ thuơng. Bước về phía Phong đứng và sau đó cùng hòa vào k khí hồi hộp chờ đón công chúa cuối cùng của buổi tiệc Giờ đây tất cả mọi người đều hồi hộp nhưng có lẽ hồi hộp nhất chính là Kiệt, cảm giác hồi hộp, bồn chồn k yên, k biết ngọc như thế nào, có giống như những gì mà mình đã tương r tượng hay k, có cảm giác như từng giây trôi qua là cả 1 thế kỉ dài đằng đẳng. Rồi Ngọc cũng xuất hiện trong sự trầm trồ và ngưỡng mộ của mọi người. Khác hẳn vẻ dễ thuơng và trong sáng của Phuơng và Trinh, Ngọc xuất hiện với hình tượng 1 bà hoàng của địa ngục tối tăm, sắc bén, sâu sắc và vô cùng lạnh lùng, kiêu ngạo. (hợp ghê) Ngọc mang trên mình bộ váy ngắn màu đen có đính lông có chiếc nơ to ở phần eo, phía sau là 1 đôi cánh to đính đầy lông vũ, nhẹ nhàng và thướy tha theo từng chuyển động của chủ nhân. Thỉnh thoảng lại có 1 vài sợi lông uvx rơi xuống, tung bay trong cơn gió nhẹ nhàng. Mái tóc được uốn xoăn thành từng lọn, xõa dài và được gắn thêm chiếc vuơng miện đầy uy quyền. Make-up nhẹ nhưng lại làm nên sự thanh tao của gương mặt, phần đuôi mắt được vẽ nổi bật với những đường kẻ đậm màu đen kéo dài về phía sau và đượng đính thêm nhưngtx hạt cường lung linh, trong sáng. Ngọc với khuôn mặt lạnh như băng tiến về phía Liệt. Kiệt ngây người, đôi mất di chuyển theo từng chuyển động của người con gái diễm lệ. Mùi huơng thoang thoảng của hoa cỏ ngày càng rõ hơn như đánh dấu bước tiến của cô gái. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Kiệt trong vai 1 quốc vương của thế giới tối tăm địa ngục, đưa tay ra đỡ bà hoàng của mình. Ngọc cảm thấy hơi ngượng nhưng bây giờ đang phải hóa thân vào nhân vật nên NGọc cũng đưa tay ra nắm lấy bàn tay ấm ấp của Kiệt. Chợt, đôi giày cao gót làm Ngọc bị vấp ngã, may nhờ có Kiệt nhanh tay đỡ được. Và thế làm giờ đây, Ngọc đnag nằm trọn trong vòng tay của Kiệt. Mọi người phía dưới ồ lên. Tuy là Ngọc vô tình nhưng cũng có nhiều người cho rằng đó chỉ là âm mưu của ngọc nằm lấy được tình cảm của hotboy. Đó chính là fan của Kiệt hay tiêu biểu hơn có lẽ là Trức, Trà và Linh_Những kẻ vốn đã ganh tị và k ưa gì Ngọc -Hừ, cái con nhỏ đó giả vờ sao mà hay thế k biết_Trúc nói -Mày coi chừng đó, kẻo nó cướp mất anh Kiệt thì ngồi đó mà khóc nha em_Trà nói -Chị!_Trúc nói -Thôi đi. 2 đứa tụi bay im lặng cho tao nhờ, ồn ào quá_Linh quát -Nhưng nhìn con nhỏ đó nằm gọn trong vòng tay anh Kiệt, em tức k chịu được_Trúc cáu -Thôi đi, mày tức làm như tao thì k à? Mày nghĩ tao có thể để yên khi con nhỏ Trinh được đứng bên và đóng cặp với anh Phong sao? Mày nghĩ tao k ghét con nhỏ Ngọc đó à?? Nếu mày ghét nó 1 thì tao ghét nó 10. Tao k thể để yên cho nó nhởn nhơ quyến rũ những thần tượng trong lòng tao được, nhưng mày cũng phải cho tao thời gian để tính cách. Con nhỏ đó đâu phải hạng vừa_Linh nói 1 tràng -Vâng_Trúc xụ mặt -Chị nghĩ ra cách gì chưa?+Trà nói -Từ từ, gần ra rồi_Linh nói
|
-Nhanh lên chioj ơi_Trúc giục -Rồi, ra rồi, nhưng cũng chưa hẳn là ra_Linh nói -Là sao?_Trúc và Trà hỏi -thì là tao vẫn chưa biết làm sao để thực hiện được kế hoạch đó_Linh nói -Chị nói rõ hơn xem_Trà hỏi lại -Là tao đang muốn tìm ra nhược điểm của nó, tức là tao muốn biết nó sợ gì nhưng giờ đây tao vẫn chư tìm tra. Con nhỏ đó khác người, nó k sợ những thứ mà mấy đứa con gái khác sợ đâu_Linh nói -Um, chị nói cũng đúng_Trúc gật đầu -Thôi, cái đó bây giờ chưa biết thì sau này sẽ biết, còn bây giờ thì chơi thôi, nói mấy chuyện này đâu đầu quá, em chỉ quan tâm tới anh Vũ của em có bị ai cướp mất k thôi_Trà nói -Mày đúng thật là....Coi chừng anh Vũ cũng bị con Phuơng cỗm mất đó_linh lắc đầu đe dọa -Xì, con nhỏ đó k xứng tầm để đấu với em. Xét về góc độ nhan sắc và tính tình thì em hơn hẳn con bé xấu xí đó_Tà tự kiêu -Vậy sao?_Linh hỏi lại -Vâng_TRà trả lời chắc nịch (sai rồi bà ạ, bà mới chính là kẻ bị lép vế đó) -Thôi, dì sao chị ấy nói cũng đúng, chúng ta chơi thôi_Trúc nói -Ok_Linh gật đầu chấp thuận Còn Ngọc thì đang tỏ ra vô cùng khó khăn với đôi giày cao gót. K ai biết, chỉ có tụi nó biết, trước giờ Ngọc ít khi mang mấy thứ này nên với Ngọc nó chẳng khác nào là 1 thứ cực hình. Ngọc đã phản đối kịch liệt khi nghe tới việc mình phải mang giày cao gót. Nếu k phải Phuơng và Trinh năn nỉ+đe dọa thì hôm nay Ngọc đã k thèm mang cái này vào chân rồi. Nãy giờ Kiệt đã phải đứng cạnh Ngọc để đỡ cho cô nhóc, nếu k k biết giờ Ngọc đã ra sao -Nè, cậu k sao chứ? Mình nhìn cậu có vẻ k ổn. Mang giày cao gót khó chịu lắm à?_Kiệt hỏi nhỏ khi thấy mồ hôi đang toát ra trên trán NGọc -Um_Ngọc ngượng nghịu cuòi và gật đầu -Vậy mình đưa cậu vào trong, ở đây để 4 người họ lo được rồi_Kiệt nói rồi ra hiệu cho Phong và Vũ Sau khi Kiệt nhận được tín hiệu ok từ 2 thằng bạn chí cốt, cậu đưa Ngọc vào bên trong -Cậu ngồi đây đi, bây giờ mọi người đi hết rồi nên chẳng còn ai nữa đâu_ Kiệt nói rồi đỡ Ngọc ngồi xuống ghế, sau đó thì cúi xuống tháo giày cho NGọc -K cần đâu, mình tự làm được mà_Ngọc vội ngăn lại -Cậu ngồi yên đi, để mình làm_Kiệt ra lệnh -um_Ngọc khẽ đỏ mặt -Xong rồi, cậu ngồi đây, mình đi lấy thứ gì cho cậu uống, mình thấy cậu xanh xao lắm_kiệt nói rồi buowcs đi Còn ở bên ngoài thì.................... -Và bây giờ chúng ta cùng đếm ngược để chào đón 1 sự kiện đặc biệt của buổi tối ngày hôm nay_Vũ nói -Three_Two_One!_Phong và Vũ đồng thnah và sau đó là......... Bụp! _1 âm thanh vang lên và sau đó thì mọi thứ trở nên đen như mực -Hả????????????_Cả sân trường ồ lên -Nè, chuyện này là sao? Trong kịch bản làm gì có?_Phuơng hỏi -Làm sao cậu biết được? Cái này là bí mật giữa mình, Phong và Kiệt mà_Vũ đắc ý -Vậy ra 3 người đánh lẻ?_Trinh hỏi -Chứ sao?_Phong chọc rồi nói vào mic (lưu ý là tắt điện chứ k có cúp điện nha)_Đây là bí mật mà chúng tôi muốn dành cho các bạn, các bạn sẽ có 1 phút để chọn cho mình 1 người trong số đám đông mà khi ở gần bạn cảm thấy an toàn. Đây sẽ là nhịp cầu nối tơ duyên của thế giới quái vật -Woaaaa_cả sân trường ồ lên và bắt đầu di chuyển -Cái gì vậy hả? Sao mất người làm vụ này mà k cho tụi tui biết? Tui k thèm nói chuyện với mấy người nữa, vào trong đây_Phuơng bực tức và bỏ đi nhưng đi chưa được 1 bước đã vấp té -Í, coi chừn! Thấy chưa, may cho bà tui phản xạ tốt chớ nếu k bây giờ bà toi luôn rồi. Đứng yên ở đây đi, trời tối tui hà, k thấy cái gì đâu mà đi_Vũ đỡ Phuơng rồi cho 1 bài giáo huấn -Xí, k thích. Tui thích vô kia_Phuơng vẫn bướng -Đó! Lúc nào cũng uơng ngạnh như vậy. Hình như tui nhường bà nhiều quá nên giờ bà làm tới hay sao ý. Từ nay tui k để cho bà muốn làm gì thì làm đâu. Thử bước đi xem_Vũ nói -Đi thì đi, sợ gì?_Phuơng nói rồi bước đi nhưng k được_Bỏ ra coi_Phuơng nói -K thích! tui mà k giữ bà như vậy bà đi mất thì sao? tui sợ bà đi gây chuyện lắm_Vũ nói -Ông mới là kẻ chuyên đi gây chuyện đó_Phuơng cãi -Ừ, thì tui_Vũ đành chịu thua -Hi hi_Trinh bụm miệng cười -buồn cười lắm à?_Phong hỏi -Um, công nhận phục Vũ ghê, cái gì cũng chiều Phuơng được chứ như người khác thì có mà chạy mất dép_Trinh nói nhỏ -Thế còn cậu thì sao? Có ai chịu đuơc k?_Phong hoi -Um...chắc k đâu_Trinh cười nói -Vậy à?_Phong hỏi lại 1 cậu nghe thật vô nghĩa -Có lẽ vậy_Trinh nhún vai Còn Kiệt thì sao??Nãy giờ Kiệt đi lấy đồ uống cho Ngọc, bỗng dưng cúp điện làm Kiệt chợt nhớ tới cái kế hoạch của 3 đứa mà kẻ bày ra k ai khác chính là mình "Trời ạ, quên mất rồi. Tự nhiên lại quên mất vụ này. Biết thế mình ở lại hù ma Ngọc cho rồi"_Kiệt nghĩ mà tiếc hùi hụi Rồi đèn cũng được bật lên, cả sân trường náo loạn. Kiệt quay về cánh gà thì thấy........... Ngọc đang ngồi bệt dưới đất, mái tóc xõa dài, rối xù, k theo nếp. Ngọc dùng 2 tay ôm đầu, mặt cúi xuống, dựa vào đầu gối. Kiệt thấy vậy thì vội bỏ li nước ở chiếc bàn gần đó và chạy lại. -Ngọc! Ngọc ơi! cậu làm sao vậy?_Kiệt lay lay người Ngọc -Ư ư_Ngọc đưa đôi mắt đầm đìa nước mắt trông thật đáng thuơng nhìn Kiệt -Kìa, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì sao?_Kiệt vội hỏi
|