Anh Tan Rồi Đó
|
|
- Anh đúng là quá tự cao rồi _ Loan
.....Thiên Kì không nói gì , anh nhìn thẳng vào khuôn mặt trái xoan trắng hồng thích thú mỉm cười
" Đúng là 1 món đồ chơi tốt mà "
Không thấy anh nói gì nhỏ Loan đang chuẩn bị quay người bỏ đi ...... Không thấy anh nói gì nhỏ Loan đang chuẩn bị quay người đi thì giọng nói trầm ấm vang lên...
- Đúng là 1 món đồ chơi thú vị! _ Thiên Kì mỉm cười
- Anh đang nói tôi sao? _ Loan trỏ tay vào mặt mình , mặt ngơ ngơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mĩ của người con trai trước mặt
- Đúng! _ Chất giọng lành lạnh , nhỏ nhẹ vang lên rất kiên định
Loan tiến lại gần Thiên Kì , đưa đôi bàn tay nhỏ trắng nõn áp lên trán của cậu......
- Anh bị bệnh thật rồi !_ Loan bỏ tay ra nhanh của khuôn mặt thiên Kì , nhẹ giọng than thở nói
Không phản ứng gì , cậu để yên cho cô nàng tự biên tự diễn.....
- Người ta bảo tôi xinh như búp bê, nhưng anh đừng có nhầm lẫn được không? Thôi thì ra cái quán bán đồ lưu niệm kia mà mua 1 con búp bê mà chơi nha!_ Loan vỗ nhẹ vai Thiên Kì , thích thú trêu chọc anh. Cô cứ nghĩ anh chàng có vẻ đẹp hoàn hảo này rất ngu ngơ , dễ tính
Nhưng thật sự là cô đã lầm....
- Búp bê?_ Mặt Thiên Kì đen xì lại
- Đúng vậy! Anh đừng ngại mà, tôi cũng có thằng bạn có sở thích kì quái như anh. Nhưng yên tâm đi tôi không kì thị anh đâu!_ Loan cười teo
- Cô thực sự muốn chết rồi !_ Thiên Kì nắm chặt cô tay của Loan hằn giọng đe dọa
" Chết chọc vào tổ kiến lửa rồi !" Loan than dài trong lòng. Bây giờ thì phải chuồn thôi , vừa nghĩ đến đây nó liền đưa chân định đá chân cậu. nhưng đã thất bại
- Nhắc cho cô biết 1 điều là : đừng bao giờ sử dụng lại chiêu đã dùng qua vs người khác để đối phó vs tôi _ Thiên Kì bỏ tay nhỏ Loan ra, chân bước về phía trước bỏ mặc cô nàng ở đó 1 mình .....
" Tên điên này, đừng để tôi gặp lại anh nữa..." Loan nhìn bóng dáng cao đã khuất sau bức tường cảm thán nói
--------------------------------
Tại một tòa biệt thự cao cấp:
- Ưhm
- Tiểu thư đã tình rồi sao_ Giọng nói dễ nghe của 1 cô gái vang lên , đáng thức sự mơ màng cuả nó hiện giờ
" Thôi xong, hôm qua mình đi uống rượu , không có về qua nhà" nó thoáng nhớ lại chợt mặt nó tái lại , giọng nói run run hổi cô nàng giúp việc đang đứng cúi đầu bên cạnh
- Quần....quần...áo..áo tôi đâu _ nó
- Dạ , đồ của tiểu thư hôm qua bị dơ cho lên chúng tôi đã mang đi giặt rồi ạ !_ người hầu
- Ý là mấy người đã thay quần áo cho tôi có đúng không?_ nó cẩn thận dò hỏi
- Vâng ạ...
Phù! Sợ hết cả hồn . Nó vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm
- Mà đây là đâu vậy?_ nó
- Nhà của thiếu gia ạ!_ người hầu
- Thiếu gia?_ nó
- Vâng
Không để nó hỏi gì nữa đám người hầu đã tự mình bước ra ngoài
Oa ! đẹp quá ! đây là nhà ở sao ! nó nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê phát sáng giữa phòng , cùng những vật dụng hoàn mĩ mà cảm thán . ...
Không biết thiếu gia ở đây là ai nhỉ?
Nó bước ra khỏi căn phòng đó , đi ra ngoài hàng lang, một dãy hàng lang thẳng tắp được thiết kế nhất độc đáo , tùng ngọn đèn hình ngôi sao sáng trưng , điều đặc biệt ở đây là chỉ có 2 căn phòng. Tò mò nó mở cánh cửa phòng bên cạnh.....
"Cạnh"
Ngỡ ngàng....
Ngạc nhiên tột độ.....
Đôi mắt mở to hết cỡ ......
Nó nhìn không chớp mắt vào căn phòng rộng lớn chỉ có 1 thứ duy nhất ......
Đó là.....
Ảnh...
Mà nhân vật chính trong đó lại là nó......
Những bức ảnh mà chưa bao giờ nó được nhìn thấy .
Ở giữa căn phòng là bức ảnh nó đang nô đùa trên cánh đồng hoa bồ anh, khuôn mặt nhỏ đang ướt đẫm mồ hôi , mái tóc theo gió mà bay theo nhiều hướng trong nó thật là thần khiết đáng yêu như những bông hoa bồ công anh
" cạnh"
- Sao em lại vào đây !_ Quân nhìn chằm chằm vào nó. Lúc nghe đám người hầu báo là cô đã tỉnh anh liền bỏ việc kí kết hợp đồng quan trong chạy tức tốc về đây. Nhưng khi vào trong phòng anh lại không thấy cô , .....
Lúc đó anh rất sợ mất cô.....
- Anh..._ nó chạt đến ôm chầm lấy Quân , nước mắt cứ thế tuôn ra...
- Đừng khóc _ Quân nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ của nó lên , khẽ hôn lên những giọt nước mắt trong như thủy tinh của nó , thật nhẹ , thật ôn nhu .....
- hức....hức ...hức....
- Thôi ra đây hai chúng mình cùng nói chiện_ Quân nhẹ nắm tay nó kéo đi............................
Trong vườn hoa ti gôn từng tia nắng khẽ chiếu rọi lên mọi nơi......
- Lúc 5 tuổi mẹ anh bỗng rời bỏ anh, mà không để lại lý do. Lúc ấy anh liền chạy ra hỏi bố thì ông ấy nói là: do anh vô dụng quá lên bà ghét anh và không muốn anh xuất hiện trước mặt bà nữa ,...._ Giọng Quân nghẹn ngào , có vẻ hơi run run,....
Nó nắm chặt lấy tay anh
|
- Lúc đó anh đã khóc rất nhiều, trong lòng tự nhủ là phải học thật giỏi để lớn lên tìm bà....Nhưng chỉ có 1 người mới biết bà đang ở đâu....
- Là ai vậy?_ nó
- Ba anh!_ Quân
- Ông từ bé đã không thích anh, nhưng mà có gì khó khăn lại lôi anh ra. Hiện giờ ông ấy đang muốn hợp nhất 2 công ti bất động sản lớn nhất thế giới lại vs nhau vì thế ông ta bắt anh phải kết hôn vs con gái của công ti đó
.....nó không nói gì chỉ yên lặng nhìn anh
- Ông ấy rất thủ đoạn phải không?
- Ưhm...
- Anh cương quyết phản đối . nhưng chỉ bằng 1 câu anh đã không thể làm gì được.....
- Câu gì vậy?_ nó
- " Chỉ cần việc này thành công thì ta có thể cho con biết tung tích của bà ấy "_ Quân thuật lại lời nói của ba anh
- Vì vậy , anh sẽ cưới cô ấy sao? _nó nhỏ giọng hỏi, khuôn mặt cúi gằm xuống
- Không , vì bây giờ anh phải làm 1 việc quan trong hơn hết ._ Quân
- Chuyện gì..?_ nó thắc mắc hỏi
- Đi theo anh....._ Quân kéo nó đi
----------------------------
- Em không sao chứ !_ Quân nheo mắt nhìn cô nàng đang cắm đầu đang đọc tờ giấy công chứng trước mặt ...thích thú mỉm cười nhẹ
-.....lắc đầu
- Em nói gì đi _ Quân lo lắng vỗ nhẹ vào khuôn mặt bầu bầu của cô , hiện giờ cô đang đơ toàn tập
- Hai ..chúng ta...đã...đã...._ nó ấp úng không nói lên lời, khuôn mặt đỏ dần lên
- Đúng vậy ! _ Quân khẳng định như đinh đóng cột
- Sao anh lại có giấy chứng minh thư của em?_ nó thắc mắc hỏi , nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy hôn thú đã được đóng giấu đỏ , trong đó có tên của cô và anh
- Ba mẹ em đưa cho anh
- Sao lại thế được ? Anh đã gặp bố mẹ em đâu?
- Đồ ngốc ! anh đã tính hết rồi _ Quân xoa đầu cô âu yếm nói
- Họ đồng ý bán em sao ?_ nó mếu máo
- Ý em là gì?_ Quân nheo mắt lại
- Không !
- Vậy từ giờ chở đi cấm nhìn thằng con trai nào đấy!_ Quân ôm nó vào lòng khẽ mở miệng đe dọa
- Êu , Anh bá đạo thế ! em ứ thèm chơi vs anh nữa!_ nó thoát khỏi vòng tay anh chạy về phía trước ....
Đã thế lại còn quay lại lè lưỡi lêu lêu anh chứ!
" Vợ mình đáng iu thật ! Thế này thì mình phải quản lý cô ấy thật nghiêm mới được!"
Quân thầm nghĩ , rồi anh nhanh chóng đuổi theo cô [/size] **Giới thiệu nhân vật:
- Hoàng Gia Huy_(17 tuổi) : Bằng tuổi nó , được mệnh danh là " hoàng tử ban mai" vì anh có 1 nụ cười rất ư là đẹp. Thích nó . Là người sẽ cạnh tranh vs Quân
- Trương tử hạo _( 23 tuổi) : Người đào hoa, lăng nhăng, cũng có thế lực trong tổ chức thế giới ngầm. Là người có nhiều mưu mô nhất thích Loan. Là người sẽ cạnh tranh vs Thiên Kì ...
- Trịnh Kim anh_ ( !7 tuổi) : Xinh đẹp , mưu mô, rất thích Quân. cô chính là vị hôn phu hờ của Quân
|
- Bà thôi ngay cái vẻ mặt kinh dị đó đi! _ Thiên Kì lạnh lùng nói , ánh mắt nhìn chằm chằm vào bà chị mình
- Ưhm......_ Nó lơ đang trả lời đầu óc vẫn treo trên mây
- Bạn bà...._ Thiên Kì chưa nói hết thì nó đã hét toáng lên....
- Không xong rồi ! Nhỏ loan không phải vẫn còn ở đó chứ?
- Nhỏ ta về rồi ?_ Thiên Kì chán nản , đôi bàn tay thon dài cầm lấy điều khiển tivi lười biếng chuyển từng kênh
- Ê sao em lại biết?_ Nó như bừng tỉnh, hai mắt hiện lên sự tò mò nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt tuấn tú của thằng em
" Có bao giờ cái thằng ác ma này để ý đến người khác đâu nhỉ?" Nó nghĩ thầm
- Tôi .....
Reng ! Reng ! Reng!
Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên đúng lúc. Nó đãng cứu Kì 1 bàn thua trông thấy
- Alo...._ Nhìn màn hình hiển thị tên người gọi là Loan, nó nhẹ giọng nói ....
- Hức ...hức.......
- Sao thằng đó trở về rồi ah?_ Nó hét ầm lên, chiếc cốc thủy tinh trên tay cũng theo đó mà hi sinh oanh liệt
- Phải làm sao bây giờ? Hắn lại còn là giáo viên dạy tiếng anh của tao nữa chứ? hix...hix.._ Chất giọng nhỏ nhẹ kèm theo sự sợ hãi nghe thật đáng thương
- Được rồi ! mày đừng khóc ! Ah thằng em tao nó học ở đó đấy , hay là tao bảo nó bảo vệ mày nha !_ nó
- hức ....nhưng tao vẫn sợ ...huống hồ thằng em mày lại không biết võ ..._ Nhỏ Loan
- Yên tâm....nó rất bá đạo , tao là chị ruột của nó mà còn thấy sợ nữa là!_ Nó vừa nói vừa nhìn sang người con trai hoàn mĩ bên cạnh
-.....................
----------Cuộc nói chuyện kết thúc---------------------
- Ê chị nhờ mày việc này có được không?_ nó nở nụ cười thật tươi , hai tay bưng cốc nước lọc nhẹ giọng nịnh Thiên Kì
- Bảo vệ cô bạn của bà ?_ Thiên Kì nhường như đã nghe thấy hết cuội nói chuyện giữa hai người họ, cậu dựa nửa người vào chiếc ghế sô pha , đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp ánh lên sự hứng thú
- Ưhm..._ Nó như vớ được vàng , gật đầu như trống bỏi
- Với 1 điều kiện! _ Thiên Kì
" Biết ngay cái thằng ác quỷ này lại đòi hỏi mà!" nó thở dài , gật đầu vì sự an toàn của nhỏ bạn ......
- Nhỏ bạn của bà phải làm đồ chơi của tôi !
- Hả...em có bị sao không?_ nó vỗ vỗ khuôn mặt hoàn hảo của Thiên Kì nhỏ giọng hỏi thăm
- Không được thì thôi vậy ?_ Thiên Kì đứng dậy bước về phía cánh cửa , như đang rời đi
- Khoan.....được rồi chị sẽ cố gắng thuyết phục nó!_ Nó
- Tốt! À mà tôi quên mất từ nãy tới giờ anh Quân đang đứng đợi bà ở trước cửa đó
- Á....Sao bây giờ em mới nói vs chị! _ Nó trách móc , bật nhay ra khỏi ghế chạy ra ngoài .....
--------------------------------
Dưới gốc cây bên đường có 1 chàng trai đẹp , mái tóc màu bạch kim bồng bềnh , từng chi tiết trên khuôn mặt đẹp như thiên thần, khiến cho người đi đường phải dừng hết mọi việc để ngắm ....
- Có phải anh quá dễ dãi vs em không?_ Quân nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi , môi mỏng quyến rũ vẽ lên 1 nụ cười nhạt
- Em....em..._ Nó ni không ra hợi
- Thôi đi thôi !_ Quân nắm lấy đôi bàn tay của nó mà kéo đi
Chả là Từ bây giờ chở đi họ sẽ chả vờ không quen nhau ở trên trường vì ba anh đã cho người trong trường để theo dõi anh ...Vì thế anh đã tận dụng những giây phút khác để bù đắp những khoảng thời gian ít tiếp xúc trên trường .....
----------------------- Vừa đến trường là nó vs Quân coi như không quen nhau. Nó bước nhanh về phía lớp học nhưng cảm nhận có 1 luồng khí lạnh ...nó quay lại thì....
Lấy cô gái xinh đẹp ở cùng Quân trước kia đang nhìn nó khinh khỉnh....
Đã thế còn nở 1 nụ cười vô cùng đáng ghét ...rồi quay người bỏ đi
" Ứ , mình ghét cái nụ cười đó" Nó nghĩ thầm
Nó vẫn vậy đến trường là nằm ngủ , huống hồ hôm nay lại có 2 tiết văn nữa chứ!
Nhưng mọi chuyện lại không được yên ổn như vậy?
Chả là nhân lúc nó ngủ, thì thằng béo ngồi bên cạnh cầm cây bút màu đen vẽ lên mặt nó...
Bây giờ mặt nó không khác gì 1 con mèo chính cống .....
Bực mình .....Nó đuổi theo thằng béo ...
- Thằng kia mày mau đứng lại cho bà!_ nó hét ầm lên , tay cầm cái thước kẻ rượt đuổi quân giặc
" Bộp " do chạy đến khúc quành nên nó đã va phải 1 người .....
- Anh đi như thế à?_ nó tức giận hét lên , hai tay xoa xoa bên hông
- Xin Lỗi bạn có làm sao không?_ một giọng nói rất dễ nghe vang lên
Nó ngẩng đầu lên......
Rất đẹp trai ......
Nhưng ....
|
Không đẹp bằng Quân
- Phì..haha...haha.._ Anh chàng đó bật cười
- Anh cười cái quái gì vậy ?_ nó hét ầm lên vì sự mất lịch sự của anh ta đã thế anh ta còn nở nụ cười đáng ghét đó chứ!
Sao nụ cười đó giống cô ta thế!
- Bạn thật dễ thương! _ Anh nín cười nghiêm túc nói
- Dễ thương..._ Nó lặp lại , bỗng mặt đỏ ửng lên ...
- Bạn đỏ mặt rồi kìa! _ anh chàng lại cười trước sự đáng yêu của cô nàng
" Lại nụ cười đó"
- Cậu thu ngay cái nụ cười đó lại cho tôi?_ nó hét vào mặt cậu ta
- Tại sao?_ Anh chàng ngạc nhiên hỏi , chả lẽ nụ cười của cậu không còn hữu dụng nữa sao...
- Tôi rất ghét nự cười đó !
Anh chàng mở to hai mắt như không tin vào lời nói đó, có người lại ghét nụ cười của anh sao ....
- HẠ MẪN CHI , theo tôi vào văn phòng!_ Giọng nói lành lạnh của Quân vang lên
- Tao sao chứ ?_ nó ngu ngơ hỏi , tự dưng thằng cha này lại gắt vs mình . Hồi sáng lúc đi học rõ ràng là cười nhiều lắm mà
- Đồng phục đâu?_ Quân
- Á...sao anh..._ nó tức giận đang định giải thích thì Quân đã bước đi . Quả thực là hôm nay đồng phục của nó còn chưa khô mà !
- Còn không mau đi theo tôi !_ Quân ngoảnh đầu lại
- Đang đi nè !_ Nó chu đôi môi nhỏ nhắn ra
-.....
- HOÀNG GIA HUY, đó là tên mình , bạn hãy nhớ lấy _ Gia Huy hét to lên khi thấy cô chuẩn bị rời đi..
- Không nhớ đấy!_ nó lè lưỡi trêu trọc
.......................
- Viết bản kiểm điểm đi! _ Quân vừa vào phòng là quăng cho nó cái bút và tờ giấy
- Anh bỏ qua cho em đi mà !_ nó nịnh nọt
- Không
- Tại sao?_ nó đổi giọng
- Vì em dám nói chuyện vs trai_ Quân nhẹ giọng định tội
- EO, anh như thế là sao?_ nó nheo đôi mắt to của mình vào tiến lại gần om lấy cổ của Quân
- Chả sao cả? _ Quân thấy cô nhiệt tình như vậy , tay anh cũng đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô
- Á, không phải anh đang ghen chứ !_ Như phát hiện ra điều đó , nó nhảy cẩng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Quân
- Bây giờ em mới biết có phải là quá muộn không..._ Quân ghé miệng vào sát tai nó thì thầm sau đó anh đặt 1 nụ hôn thật nhẹ lên cánh môi son hồng của nó.....
- Cấm thích ai ngoài anh đấy ?_ Quân luống tiếc rời khỏi môi nó , nhẹ giọng nói
- Nếu mà em cứ thích người khác thì sao?_ nó ngu ngơ hỏi
- Vậy thì anh phải cho em biết thế nào là ' điếc không sợ súng' ?_ Quân
- hihi..hi...anh...đừng cù ..em nữa......_ nó lăn lộn cười
- ..... - hiha...haha.......
|
- Ê, Anh Thiên Kì kìa !_ Một cô nàng mặt đỏ ửng bẽn lẽn nhìn về phía cửa lớp
- Áaaaaaaa.....Đúng là anh Kì rồi ! Đẹp trai quá !
- Đẹp thật!_ học sinh nữ
-.....Sao anh ấy lại đứng ở của lớp mình thế kia!_ Một nữ sinh thắc mắc
- Đúng rồi có khi nào anh ấy tìm ai trong lớp mình không?_ Học sinh nữ khác
- ......
- Gọi Phan Loan ra đây_ Thiên Kì dựa người vào cửa , anh lười biếng tím kiếm chỉ nhếch miệng bảo 1 lũ người cạnh đó
- ......Dạ....._ Một lũ đồng thanh dạ vâng
- Áaaaa..Mau bỏ tôi ra , mấy người làm gì vậy?_ Nhỏ Loan hét ầm lên, tuy học võ nhưng hơn 1 chục đứa vây vào thì nhỏ đành bó tay
- Ồn ào quá!_ Thiên Kì
- Anh....anh....sao lại _ Nhỏ Loan lắp bắp nói không lên lời
-HẠ MẪN CHI là chị tôi _ Thiên Kì lười biếng trả lời , ánh mắt ánh lên sự thích thú
- Hả ....là cậu sao.....?_ Loan như không tin vào tai mình nên cô hỏi lại lần nữa
- Đúng !_ Chất giọng lành lạnh của Thiên Kì vang lên
- Thế thì tôi không cần đâu_ Nhỏ Loan xua xua tay, vẻ mặt tỉnh bơ nhìn Thiên Kì. Thật sự nhỏ rất sợ cái người do nó phái đến, tuy đẹp trai thật nhưng mà thật sự rất lạnh mà. " Mình chưa muốn chết " Loan cảm thán
- Việc này không do cô quyết định! cứ làm như thỏa thuận ban đầu đi !_ Thiên Kì vứt lại câu đó rồi bỏ đi
- Ê...tôi ..nói..là không...cần ...mà._ Nhỏ đang định chạy theo nhưng đám con gái đã tóm lấy và hỏi tới tấp
- Sao mày quen được anh Thiên Kì vậy?_ Một cô nàng vs dáng người hoàn hảo , giẩu đôi môi đỏ chót ra hỏi
- Tôi đâu có quen anh ta , ngay cả tên tôi còn không biết mà!_ Loan ủ rũ trả lời trong đầu niệm ý là phải đi giết nhỏ HẠ CHI
- Nói dối , có phải mày đã dùng quỷ kế gì không?_ Một người khác bon chen vào hỏi
- Kệ mấy người ! tôi có việc phải đi đây!_ Loan bước chân về chỗ ngồi của mình tay cầm cái điện thoại......Chợt nhớ ra điều gì đó nó hét lên:
- Khoan đã ! mấy người bảo anh ta tên gì ?
- Anh Thiên Kì ! ....
- Có phải cái người còn đáng sợ hơn ác quỷ không?_ Nhỏ Loan ngập ngừng hỏi
- Mày dám nói anh ấy là ác quỷ sao?_ giọng nó hằm hè , mang rất nhiều sự tức giận bắn về phía nhỏ
- Không...không....tôi nói nhầm _ Nhỏ nhanh chóng sửa lại lời nói , và nhanh chóng chạy ra ngoài gọi điện thoại ......
Tút! Tút ! Tút.....
- Con Kia ! sao mày không nói là thằng em của mày nó lại kinh khủng thế chứ ?_ Nhỏ Loan như hét vào điện thoại
- .........
Thấy đầu dây bên kia im lặng , nhỏ Loan cứ tưởng con bạn thân của mình biết lỗi nên được đà cứ tuôn ra như mưa ....
- Tao không cần người bảo vệ nữa ? tao có thể tự bảo vệ được mình? Huống hồ tao lại biết võ vì thế mày về bảo vs thằng em ác ma của mày tránh xa tao ra ! Mới đứng cạnh anh ta 1 tí mà tao có cảm giác như đứng cạnh cái tủ lạnh đấy !
- ......
- Ê, sao mày không nói gì?
- ......
- Chị tôi không cần máy !_ Thiên Kì lạnh lùng trả lời ., chả là bà chị ngốc của anh do sáng nay cầm nhầm điện thoại của anh thế nên anh mới cầm cái điện thoại của bà . Thật không ngờ lại nghe được lời oán giận ngút trời của cô về anh. Thật sự thú vị mà!
- Anh....anh...là? _ Nhỏ Loan sợ tới mức không thể bật ra lời nói
- THIÊN KÌ _ anh nói chen vào
- Haha...xin lỗi nha tôi gọi nhầm máy! _ tay run run vì sợ nhỏ đang định tắt điện thoại thì cái chất giọng lành lạnh đó lại vang lên
- Đi đến ngay trước cửa thư viện cho tôi !_ Thiên Kì
Nhỏ chưa kịp chả lời thì đầu dây bên kia đã cúp máy rồi
" Chi ơi mày hại tao thật rồi! tao hận mày!!!!!!" nhỏ Loan ngửa mặt lên trời mà ai oán
------------------------
- Hắt xì ! hắc xì ..._ Nó đưa giấy chấm nước mũi
- Em bị ốm à!_ Quân nhìn vào cái mũi nhỏ xinh đỏ ứng vì bị lau nhiều mà xót xa
- Không....em tự...dương....Hắt xí hắc xì !_ nó
- Lại đây nào !_ Quân dang tay ra ôm nó vào lòng , để ủ ấm
- Cứ thế này thì thích thật !_ nó dúi mặt vào khuôn ngực rắn chắc của anh mà nũng nịu nói
- Nếu em muốn vậy thì anh đành bất đắc dĩ ôm em mỗi ngày vậy !_ Quân nhỏ giọng trêu chọc. Thật thực anh rất thích cảm giác này !
Nó rất ấm áp
- Ứ ...thèm chơi vs anh nữa! _ nhỏ đẩy nhẹ anh ra , giận dỗi chạy về đằng trước......
- Đứng lại ngay trước khi anh nổi giận_ Quân lạnh giọng nói
- Không..._ nó chu đôi môi ra mà cãi
Không đợi nó nói thêm gì anh đã nhanh chóng tóm lấy nó và xử lý theo cách riêng của anh...
- Nặng lắm ! anh cầm hộ em đi_ nó hai tay hai chiếc cặp sách , mặt mày nhăn nhó
- Không! đây đã là hình phạt nhẹ nhất rồi! _ quân vẫn bước đi nhưng bước chân bước rất chậm để cho cô đuổi kịp.....
- Em sẽ giết anh!Anh đúng là ác quỷ mà !_ nó thểu lão rên thầm lên
- Cái gì ?_ Quân quay đầu , nheo mắt nhìn chằm chằm vào nó
- Không...em có nói gì đâu?
- Lại đây! _ Quân dùng 1 ngón tay ngoắc nó lại
Khi nó vừa tiến lại gần thì anh đã chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của nó mà hôn mà cắn ,...nụ hôn kéo dài cho tời khi nó chỉ còn lại hơi thở yếu ớt ...
- Lần sau mà nói xấu anh thì anh sẽ hôn cho em hết thở luôn _ Quân mỉm cười xấu xa nhìn vào khuôn mặt tròn tròn đang đỏ ửng lên...
Nó tham lam hít thở không khí , chưa bao giờ nó cảm thấy không khí quý giá như vậy?
" Mình yêu phải ai đây" nó âm thầm cảm thán , chân bước nhanh về phái trước để đuổi theo anh
..............................
Tại 1 góc khuất gần đó;
" Hạ Mẫn Chi xem tôi xử lý cô như thế nào!"
|