Hotgirls Siêu Quậy
|
|
Chương 15.1 : ĐÊM KINH HOÀNG
“Kịt…” Tiếng phanh của chiếc xe hơi màu đen trên nền đường vang lên. Xung quanh đây vắng vẻ đến kì lạ. Thậm chí cũng ít có căn nhà nào ở khu này. Ở nơi đây giống như bị cô lập vậy. Cánh cửa xe bật mở, ba người con gái bước xuống xe. Cả ba hôm nay có cùng một cách ăn mặc: áo da đen cộc tay cùng với chiếc quần da bó cũng màu đen, chân đi đôi bốt da đen. Mái tóc dài của nó và Thảo Anh được buột lên gọn gàng, tạo sự thuận tiện nhất khi hành động. Vi đeo cái cạp đựng năm con dao ngay hai bên eo còn Thảo Anh thì giắt hai cây súng lục. “Ngắt điện hàng rào đi!” – Nó nói vào cái bộ đàm liên lạc với Trang. “Xong rồi…nhanh lên đi.” – Giọng Trang vang lên qua cái bộ đàm nhét tai của nó. Ngước lên nhìn cái hàng rào cao hơn hai mét, cả ba bắt đầu lùi ra xa, lấy đà bật người nhảy qua hàng rào. “Bịch…” Cả ba đáp người gọn nhẹ xuống nền cỏ được chăm sóc kĩ lưỡng. Bỗng nhiên tiếng bước chân chạy dồn dập càng ngày càng gần tụi nó hơn. - Tìm xem có ai đột nhập không? Ta vừa nghe thấy tiếng động ở đây! – Một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ chỉ chỉ chỏ chỏ ấy tên mặc áo vest đen có vẻ là vệ sĩ. Sau một hồi lùng sục, một tên vệ sĩ bảo: - Không có ai hết. - Kì lạ…rõ ràng có tiếng động mà! – Ông bảo vệ chau mày. - Nhưng rõ ràng là không tìm thấy ai. – Tên vệ sĩ bảo. - Vậy thôi. Đi. – Ông bảo vệ gật đầu rồi ngoắt cả đám vệ sĩ đi mất. “Hự…” Ba thân ảnh từ tên ngọn cây to ở đó đáp xuống. - Phù…suýt bị phát hiện! – Thảo Anh lấy tay quệt mồ hôi. - Thôi. Nhanh đi trước khi tụi đấy quay lại. Mười lăm phút nữa là 9g rồi. Sắp tới giờ thay ca trực. – Nó nói rồi lấy sợi dây có cái móc sắt ở phần đầu ra, dùng lực ném lên ban công tầng hai của toà biệt thự. Xong, nó kéo dây. Cái móc sắt mắc vào cái lan can của ban công. Nó lại giật giật sợi dây thêm vài lần nữa để đảm bảo chắc chắn. Sau đó nó bám vào sợi dây, leo lên. Thảo Anh và Vi cũng lần lượt leo lên. “Cộp…” Tiếng gót giày của nó chạm vào nền gạch lát đá hoa cương ở ban công vang lên khô khốc. Tiếp theo đó là Vi và sau cùng Là Thảo Anh. Trước mặt tụi nó bây giờ là một cánh cửa kính to, bên trong là sảnh lớn với ánh đèn lung linh. Tuy nhiên, tụi nó không hề thấy bất cứ tên vệ sĩ nào canh gác làm tụi nó thấy lạ. Vi quỳ xuống, rút ra con dao, khoanh một vòng tròn trên tấm kính rồi nhẹ nhàng tháo tầm kính tròn đó ra. Tụi nó lần lượt chui vào bên trong. …
|
Chương 15.2 : ĐÊM KINH HOÀNG
Men theo các lối đi hành lang, tụi nó tìm phòng của Lãnh Cao Trình. Đang đi, trước mặt tụi nó là bức tường với ngã rẽ hai bên. Thảo Anh hồn nhiên đi. Khi chuẩn bị rẽ sang bên trái, cô đột nhiên bị nó kéo lại bịt miệng. Thảo Anh hoảng hốt không biết chuyện gì đang xảy ra thì nghe tiếng nói ở hướng cô tính quẹo. - Đi thôi. Tới giờ thay ca trực rồi. – Một tên nói. - Ừ. – Tên còn lại trả lời. Hoá ra phòng Lãnh Cao Trình nằm ở đây! Nó khẽ nhếch môi lên. Cũng may là lúc nãy nó kịp kéo Thảo Anh lại chứ nếu không thì đã bị phát hiện từ lâu rồi. Đợi hai tên gác đi, cả ba tiến tới trước cửa phòng Lãnh Cao Trình. “Cạch cạch…” - Khoá rồi! – Vi điềm nhiên trả lời sau khi xoay thử nắm đấm cửa vào lần. - Để tao. – Thảo Anh ngồi xuống, rút cái kẹp tăm trên tóc ra, cố gắng phá khoá. - Nhanh đi. Tụi mày cố gắng nhanh nhanh rồi vào xử lí, tao đi đây chút. – Nó nói rồi đi mất, không để Thảo Anh và Vi kịp trở tay. “Cạch” Cánh cửa được mở, cả hai đẩy cửa bước vào. Bên trong là một không gian tối om không một ánh sáng. “Phụt…” Bỗng dưng đèn mở sáng toang và trước mặt cả hai là…một hàng rào vệ sĩ dày đặc. - Hahaha…Khá khen cho các ngươi đã đột nhập vào được tới tận đây! – Một người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế xoay nhàn nhã cười, nói. - Ông… - Vi trừng mắt. - Các ngươi đừng nghĩ ta không biết gì! Đồ con nít ranh. Vắt mũi chưa sạch mà đã đòi ám sát ta sao? Các ngươi còn non lắm. – Ông ta giễu. - … - Vi phồng mang trợn má. - Vậy thì xin thứ lỗi. Thế ông nghĩ có thể ngăn được bọn tôi sao? Lãnh Cao Trình? – Thảo Anh cười nhạt hỏi. - Tất nhiên! – Lãnh Cao Trình tự đắc. - Hahaha…Nếu đánh bại hết được đám này thì ông tính sao? Đến lúc đó chắc không phải ông định quỳ xuống van xin đấy chứ? – Thảo Anh cười khanh khách. - Trong từ điển của ta không hề có chữ van xin lạy lục người khác… - Lãnh Cao Trình hất mặt. - Vậy thì thử xem nhé! – Đến lúc này, Vi mới nhếch môi trả lời.
|
Chương 15.3 : ĐÊM KINH HOÀNG
“Xoẹt” Ngay lúc đó, Vi rút một dao ra và hành động. Con dao như xé toạt tất cả mọi thứ chắn ngang đường nó. Không ai có thể tưởng tượng sự sắc bén của nó đến khi được chứng kiến tận mắt. Khi vừa chạm vào người đầu tiên, nó đã xuyên qua cơ thể tên ấy và tiếp tục phóng đi với vận tốc kinh khủng. Con dao ấy liên tục xé tan cơ thể của mấy tên đứng sau cho đến khi cắm phập vào bức tường. Tất cả mọi người quay lại nhìn cái thảm cảnh đó… Máu tràn ra ướt đẫm sàn nhà lát gạch trắng… Hơn chục thân ảnh nặng nề ngãng xuống mà còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra… Lãnh Cao Trình kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt mình… Bất giác, ông ta nhìn thấy nụ cười sung sướng trên mặt hai cô gái mặt non choẹt… Một nụ cười tàn nhẫn! - Thế nào? Ông không còn khinh thường bọn tôi chứ? – Vi hất mặt nhìn Lãnh Cao Trình. - Tụi…tụi mày…còn đứng đó làm gì? Lao…lao vào giết chết nó…cho tao! Ngay…ngay lập…lập tức! – Ông ta hốt hoảng hét lên với bọn vệ sĩ. Cả đám vệ sĩ lao vào hai cô gái một cách ngu xuẩn. Đến lúc này, trận chiến mới thực sự bắt đầu. Vi và Thảo Anh không dùng dụng cụ mà đánh tay không.Trận đấu có vẻ không cần bằng vì 2 chọi gần 300 nhưng bất ngờ rằng phần thắng dường như nghiêng về phía hai cô gái. Lãnh Cao Trình vẫn lo lắng. Ông quản gia đứng cạnh ông ta lên tiếng: - Ngài có muốn uống chút trà nóng để ổn định lại tinh thần? Nếu cứ lo lắng e là sẽ không có cách giải quyết sáng suốt. - Ừ…có lẽ ngươi đúng. Mang cho ta ít trà. – Lãnh Cao Trình gật đầu. … Lát sau, có một cô gái tóc búi cao, mặc đồng phục người giúp việc đẩy chiếc xe vào. Trên chiếc xe đẩy là bộ ấm trà vừa pha con hơi nóng bốc lên. - Trà đây ạ! – Cô gái nhanh nhẹn rót cốc trà đưa tận tay Lãnh Cao Trình. - Ừ! Ông ta cẩn thận đón lấy, đưa lên miệng nhấp từng ngụm một mà không hay biết gì. Một nụ cười đắc ý xuất hiện rồi nhanh chóng vụt tắt… Cô gái đứng nép người sau chiếc ghế xoay của Lãnh Cao Trình quan sát mọi việc. Có vẻ cô gái đang chờ đợi cái gì đó…
|
Sau khi nó và Thiên trở về xe, chuyến đi bắt đầu khởi hành. Hiện tại thì Nó ngồi trước hắn vả cả hai ngồi một mình hai băng ghế, Thiên và Thảo Anh cũng ngồi như vậy nhưng có điều rằng hai băng ghế chỉ cách nhau mỗi lối đi ở giữa. Chính vì thế mà chỉ cần quay sang là chạm mặt đối phương. Vi và Khánh ngồi cùng nhau phía sau lưng Thảo Anh, Minh và Trang ngồi sau lưng Thiên. Tất nhiên, mấy dãy ghế của tụi nó là ở phía cuối xe. Đột nhiên, một luồng khí lạnh phát ra làm quay qua quay lại tìm nơi phát ra luồng khí ấy. Và cuối cùng tụi nó cũng đã tìm thấy thủ phạm. Là Vi, và người tội đồ kế bên đang năn nỉ ỉ ôi. Nguyên nhân: Ban đầu, cả hai ngồi chơi vui vẻ, lát sau, Khánh đeo tai phone nghe nhạc và lim dim chuẩn bị ngủ. Bên cạnh thì Vi đang ngồi nghịch cái điện thoại của Khánh mà ban nãy nhỏ giật được từ tay Khánh. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến tên này khó chịu và đi ngủ. Khánh không nghĩ nhỏ lại khoẻ vậy, để một đứa con gái thắng mình thì còn gì nhục nhã hơn? T-T Còn về phía Vi thì nhỏ sau khi chơi game chán chườn thì lại quyết định chụp hình. Sau khi tạo dáng và chụp một pô thì Vi vào xem lại nhưng bất chợt, nhỏ phát hiện ra một thứ khá là “thú vị”. Ảnh. Phải, rất nhiều ảnh. Và đặc biệt hơn nữa lại toàn những em mặc áo khá mát mẻ. Nói trắng ra là bikini. Nhỏ nhìn chăm chăm vào từng bức ảnh và bắt đầu suy nghĩ: “Có cái gì hay đâu mà anh coi mấy cái thứ này? Có đẹp đẽ gì đâu cơ chứ? Toàn mấy con phẫu thuật thẩm mĩ thôi mà. Nhìn cái là biết toàn là hàng đã qua dao kéo và đã được lưu thông sử dụng. Bộ hay lắm sao? Coi con này này, da đen hơn cả mình. Hừ…còn con này nữa, eo nó có đẹp bằng mình đâu? Cả con này với con này nữa, ba vòng chưa bằng cả mình nữa là…Tức!!!” (Giống như chị ấy đang tự sướng vậy! Pó tay =.=”) Khánh lúc này cảm thấy hình như nhiệt độ vừa giảm xuống bất chợt nên quay đâu sang nhìn Vi. Cu cậu giật mình khi thấy ngón tay Vi đang lướt qua từng bức ảnh trên điện thoại. Nguy hiểm hơn là gương mặt tối om chứa vô vàn sự đáng sợ. Không biết, Vi biết tên này thức từ lúc nào mà lại lên tiếng hỏi: - Thế này là sao? - Ơ…em…để anh giải thích… - Khánh giật mình. - Thì tôi đang chờ anh nói đây! – Vi không bộc lộ một chút cảm xúc nào qua câu nói của mình. Nó lạnh đến mức có thể khiến mọi thứ đóng thành băng và đó cũng chính là tình trạng Khánh lúc này. - Ơ…anh…anh… - Khánh lắp bắp. - Sao? – Vi nhướn cặp lông mày thanh tú lên. - Anh xin lỗi… - Khánh cúi đầu. - Xin lỗi là thế nào? Tôi đang chờ nghe giải thích hay chờ nghe câu xin lỗi mà anh lại nói thế? – Vi nhếch môi. - Anh…thực ra là mấy tấm đó là từ trước khi chúng ta…quen nhau. Anh quên chưa kịp xoá…Anh xin lỗi em mà. Anh thề là từ lúc quen em anh không còn động vào mấy tấm hình đó nữa. Tin anh đi mà…Em… - Khánh lay lay cánh tay Vi.
|
- Hừ… - Vi liếc xéo Khánh một cái toé lửa, hất tay tên này ra, nhỏ thảy cái điện thoại về cho chủ nhân của nó rồi đeo tai phone vào nhắm mắt lại không thèm để ý nữa. ... Cả đám nhìn chỉ biết cảm thông cho tên này một chút chứ không biết làm sao để giúp. Ai bảo Khánh lại để mấy tấm hình đó ở nơi dễ thấy như thế chứ? Nếu hắn ta biết khôn một chút thì tìm chỗ nào kín kín mà giấu chứ để đấy thì một sớm một chiều cũng bị phát hiện ra thôi. Ở ngay vị trí ba ghế đầu của chuyến xe có ba ánh mắt đầy phẫn nộ, ghen tức, khó chịu đang chiếu về hướng tụi nó. Đâu đó trong ba ánh nhìn ấy có pha lẫn vài tia khinh bỉ và một chút mưu mô đang ánh lên… Khi sắp tới nơi, nó vẫn đang đep tai phone vào nhắm hờ đôi mắt lại. Hằn thì bên dưới ngồi chơi game. Đột nhiên, Thiên cầm cái điện thoại của mình xem cái gì đó xong lại hốt hoảng: - Đăng, Minh, Khánh…tụi mày xem này! – Anh chồm người lên, tay chìa cái điện thoại ra. Ba người kia tuy lưởi nhác nhưng cũng tò mò rướn cổ lên xem. Đó là một mẩu tin tức với tiêu đề: “Chủ tịch Lãnh Cao Trình bị ám sát một cách bí ẩn”. Kèm theo đó là tấm hình ông ta nằm dưới đất chết. - Cái gì? – Khánh và Minh giật mình.
|