CHƯƠNG 37: HỌC VIÊN MỚI
– Leon, theo những gì Sun nói, cậu mau điều tra tất cả những người có khả năng là nội gián cho tôi.
Anh tiến lại, đặt tay lên vai nó tỏ ý trấn an rồi quay sang nhìn linh thú của mình – Leon – ra lệnh. Nhận được lệnh từ chủ nhân, Leon cúi đầu:
– Tuân lệnh chủ nhân.
Leon toan quay bước đi thì hắn lên tiếng:
– Gọi Haku. Hai người cùng điều tra sẽ nhanh hơn.
Anh gật đầu:
– Đúng vậy, cứ như Ren nói đi. Cậu cũng cho đội điều tra đến giải quyết chuyện của Sun đi. Chúng ta phải thu thập càng nhiều manh mối càng tốt.
Leon nhận thêm mệnh lệnh lập tức cúi đầu rồi lập tức chấp hành.
Nó vẫn còn sốc trước sự việc của Sun. Anh tay vẫn đặt lên vai nó, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt tím đặt biệt của nó, mỉm cười dịu dàng:
– Không sao đâu Ryu, chuyện này nhất định sẽ được làm sáng tỏ, em cứ yên tâm.
Nó nhìn anh, hít thở sâu, cố nở một nụ cười cho anh yên lòng.
Hắn vẫn im lặng, không nói gì mà chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn nó, lặng lẽ quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt nó, quan sát từng cảm xúc trong đôi mắt tím của nó.
– Em… muốn nghỉ học hôm nay.
Nói rồi, nó không đợi anh nói thêm gì hay có bất kì phản ứng gì, vội vã bước đi trở về phòng kí túc xá.
Anh hơi bất ngờ, toang đuổi theo nó thì đã bị lời nói của hắn chặn lại:
– Cứ để nhóc đó ở một mình đi. Trong phòng còn có bé Pi, không phải lo.
Anh gật đầu. Cả hai cứ thế tiếp tục bước lên lớp.
***
Trong khu rừng cấm ở học viện Witchard.
– Nữ hoàng, mừng người đã đến đây.
Một người trong bộ trang phục phù thủy ánh sáng của Witchard đang quỳ gối, cúi đầu đầy cung kính trước người phụ nữ tóc đỏ vận trang phục đen từ trên xuống dưới, trên tay là một con quạ cũng mang màu đen.
Người phụ nữ tóc đỏ không ai khác chính là Gurena.
Gurena quay người nhìn về phía người đang quỳ, lạnh lùng lên tiếng:
– Ngươi vừa đi đâu vậy?
Người kia cúi đầu:
– Thần vừa giải quyết rắc rối của chúng ta.
– Rắc rối?
Gurena khẽ nhíu mày. Người kia ngẩng đầu nhìn Gurena, trên môi nở một nụ cười đầy nguy hiểm:
– Đúng vậy thưa Nữ hoàng. Dự đoán của người không hề sai sót chút nào, quả nhiên con nhãi đó đã khôi phục trí nhớ. Tên Sun kia cũng không ngoài dự đoán, hắn đã sắp nói ra danh tính của thần thì…
Cô ta nhìn xem phản ứng của Gurena, nhận được một nụ cười ma mị của mụ ta, cô ta mới mỉm cười đầy hài lòng nói tiếp:
– Cái giá của kẻ dám phản bội Nữ hoàng chính là… chết.
Gurena nghe xong liền cười lớn, mụ ta tiếng lại gần cô gái đang quỳ, đỡ cô ả đứng dậy, vẻ mặt đầy hài lòng:
– Tốt, ngươi làm rất tốt. Quả không phụ lòng tin ta dành cho ngươi. Để ngươi làm nội gián ở Witchard thật không sai chút nào.
***
– Thưa Hoàng tử.
Hắn đang ngồi trên cành cây ngắm nhìn những đám mây trắng trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh ngát thì một giọng nói vang lên. Hắn quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói, thì ra là Haku.
Hắn vẫn im lặng. Haku hiểu, hắn đang muốn nghe Haku nói tiếp. Khẽ thở hắt ra, Haku lên tiếng:
– Thần vừa nhận được một tin khẩn cấp từ cung điện.
Hắn vẫn vậy, cứ tiếp tục yên lặng, ánh mắt chăm chăm nhìn về Haku.
– Đức vua… ngài ấy đã…
Haku khó khắn lắm mới nói ra được chuyện mình biết được. Nghe xong, độ băng giá của hắn cũng đột ngột tăng lên. Nở một nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ, hắn nhìn thẳng lên bầu trời, lạnh lùng lên tiếng:
– Ông ta càng ngày càng tự tiện rồi đấy. Ông ta nghĩ ta là ai mà ông ta thích áp đặt thế nào cũng được chứ. Cứ chờ xem, không bao giờ ta chấp nhận chuyện đó đâu.
Nói rồi, hắn nhảy xuống khỏi cành cây, cứ thế bước đi nhưng không quên nói với Haku:
– Được rồi, cứ tiếp tục việc điều tra đi. Chuyện này ngươi không cần lo lắng.
Haku cuối đầu tuân lệnh.
Nó cuối cùng cũng đã lên lớp trở lại.
Hắn và nó bước vào lớp học, nó không khỏi ngạc nhiên khi trong lớp có những tiếng bàn tán xôn xao:
– Này, nghe nói sắp có học sinh mới chuyển đến đấy.
– Học sinh mới sao? Không biết là nam hay nữ nhỉ?
– Là nữ. Đã vậy, tớ còn nghe nói rất xinh đẹp nữa.
– Wow, thật vậy sao.
– Mà biết là ai không?
– Cũng không rõ. Nhưng nghe đâu là gia đình cô ta rất có chức quyền đấy, không xem thương được đâu.
– Chà… Tò mò thật đấy.
Nó ngồi vào chỗ, nghe những lời bàn tán đó của những học viên trong lớp cũng thấy khá tò mò. Nó quay sang nhìn hắn:
– Ren, anh có biết gì về học sinh mới không?
Hắn nhìn nó, giọng lạnh lùng:
– Có vấn đề gì sao?
Nó lắc đầu, giọng nói nhỏ chỉ đủ nó và hắn nghe:
– Em chỉ tò mò thôi. Anh không nghe sao, những bạn khác bảo cô ấy rất xinh đẹp, gia đình lại có chức quyền…
Nó chưa nói xong thì trên môi hắn đã nở một nụ cười nhẹ. Điều này làm nó có cảm giác rất lạ, chẳng bình thường chút nào. Hắn nhìn thẳng vào nó:
– Em cứ yên tâm, dù cô ta có xinh đẹp hay thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay thế vị trí của em trong lòng anh đâu.
Câu nói của hắn mang đầy ý châm chọc khiến nó không thể nói thêm gì. Nó vội vã quay mặt đi để che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. Còn hắn thì lại thích thú nhìn biểu hiện cùng hành động của nó, mỉm cười vui vẻ.
Hắn thầm nghĩ: “Không phải châm chọc em đâu, lời thật lòng của anh đấy ngốc ạ.”
Giáo sư bước vào lớp.
Cả lớp hoàn toàn im lặng. Ai ai cũng mong chờ được nhìn thấy học viên mới mà họ tò mò từ đầu buổi đến giờ.
Như hiểu được tâm trạng các học viên, giáo sư nhanh chóng vào thẳng vấn đề:
– Lớp ta có bạn mới, chắc các em đã biết.
Nói rồi, cô quay qua phía cửa lớp:
– Em hãy vào đi.
Theo lời giáo sư, một cô gái trong bộ đồng phục phù thủy bóng tối xuất hiện.
Cô ta bước vào, tất cả ánh mắt đều tập trung về phía học viên mới (ngoại trừ hắn vẫn chăm chăm nhìn nó).
Nó nhìn kĩ cô gái này. Cô ta có mái tóc nâu đỏ, làn da trắng, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp nhưng không phải là hoàn mỹ. Theo nhận xét của nó thì cô ta không thể đẹp bằng Saphia được. Nó cũng khá thất vọng vì cô ta chẳng giống những gì nó tưởng tượng khi nghe lời đồn. Cả lớp cũng có tâm trạng hệt như nó.
Cô ta bước vào lớp, không thèm nhìn bất kì ai trong lớp mà chỉ chăm chú nhìn hắn. Thấy hắn không có chút gì chú ý đến mình, cô ta cảm thấy rất khó chịu nhưng cố giữ trong lòng. Cô ta cúi chào nhưng mắt vẫn hướng về phía hắn, nở một nụ cười, cô ta giới thiệu, giọng nói hết sức nhẹ nhàng:
– Xin chào các bạn, mình là Monika. Mình là con gái duy nhất của ngài tể tướng Vướng quốc bóng tối. Mong mọi người sẽ giúp đỡ trong thời gian mình học ở Witchard.
Nói rồi, cô ta lại cúi đầu chào.
Cả lớp tuy khá thất vọng về nhan sắc của cô nàng nhưng cũng không quên vỗ tay chào đón. Dù sao cô ta vẫn là con của Tể tướng, không nên gây sự làm gì.
– Chỗ ngồi của em…
Giáo sư chưa nói xong Monika đã ngắt lời:
– Em nghĩ em biết mình nên ngôi ở đâu rồi.
Không để giáo sư phản ứng thêm, cô nàng cứ thế thẳng tiến về chỗ mà cô ta nghĩ cô ta nên ngồi, đó chính là cạnh hắn.
Từ đầu buổi đến giờ việc hắn lơ cô ta đã làm cô ta thấy khó chịu, đã vậy, nhìn thấy nó được ngồi cạnh hắn còn làm cô ta khó chịu hơn.
Bước đến cạnh chỗ nó, cô ta lên tiếng:
– Chào bạn.
Nó ngơ ngác nhưng thấy rõ ràng là cô ta đang nhìn mình nên cũng lịch sự mỉm cười.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nó nay nở nụ cười lại càng xinh đẹp hơn khiến cô ta ngẩng người. Nhưng rất nhanh, lấy lại bình tĩnh, Monika mỉm cười đáp lại:
– Cậu có thể ngồi chỗ khác và nhường chỗ này cho mình không?
– Mình…
Nó ngập ngừng, không biết trả lời thế nào. Liếc mắt nhìn hắn, nó thấy hắn vẫn lạnh như băng.
Thấy hành động của nó như vậy, Monika cảm thấy cực kì khó chịu. Cô ta cố gắng nở nụ cười nói tiếp:
– Mình nghĩ chỗ này hợp với mình hơn. Bạn nên nhanh chóng chuyển chỗ để còn vào học, được chứ?
Hình tượng cô gái hiền lành lịch sự từ đầu đến giờ ngay giây phút này đã chính thức tiêu tan trong lòng cả lớp lẫn trong lòng nó.
Nó khẽ thở dài. Nó chẳng muốn chuốc lấy rắc rối, nếu hắn đã không nói gì vậy thì nó cứ đổi chỗ cho lành. Nó vươn tay gom mấy cuốn sách trên bàn toan đặt vào cặp thì ngay lập tức tay nó bị tay hắn giữ lấy. Hắn vẫn nhìn nó chằm chằm, không thèm liếc nhìn Monika dù chỉ một lần, lạnh lùng nói:
– Đây là chỗ của Ryu. Lớp còn nhiều chỗ, cô đi chỗ khác mà ngồi.
– Anh…
Monika bực tức, bàn tay nắm chặt lại. Bản tính tiểu thư của cô giờ đây hoàn toàn bộc lộ, cô nói thật to cho cả lớp cùng nghe:
– Em là vị hôn thê của anh, vị trí đó em ngôi là đúng rồi.
Cả lớp bất ngờ trước những gì Monika nói, nó cũng hoàn toàn bất ngờ. Nó thấy tim mình nhói lên, quay sang nhìn hắn. Hắn cũng nhìn nó, ánh mắt ấm áp như để trấn an nó.
Lúc này, hắn mới quay sang nhìn Monika. Nở nụ cười nửa miệng, hắn vẫn lạnh lùng như cũ:
– Tôi và cô chưa từng đính hôn, cô lấy tư cách gì mà nói tôi là vị hôn phu của cô.
Cô ta cũng mỉm cười đầy đắc ý, đáp trả:
– Nhưng quốc vương đã đến nhà em và nói vậy đấy. Vì vậy nên em mới đến đây.
Hắn vẫn thái độ như cũ:
– Nói là việc của ông ta còn đồng ý hay không là quyết định ở tôi.
– Anh…
Monika càng thêm tức giận. Hắn lại cười lạnh:
– Làm vị hôn thê của tôi sao? Dù cô có nằm mơ cũng không thấy được ngày đó đâu. Nhanh chóng biến đi cho khuất mắt tôi.
Nó nghe lời hắn nói cảm thấy khá tội nghiệp cho Monika còn cả lớp lại thấy cực kì hả hê. Nó đưa ánh mắt cảm thông nhìn về Monika nhưng sự cảm thông của nó không được đền đáp mà ngược lại còn phản tác dụng. Cô ta càng thêm nổi điên, chỉ thẳng mặt nó:
– Vì con nhỏ thấp hèn này mà anh đối xử vậy với tôi sao Hoàng tử?
Hắn không chút khoan nhượng giáng thẳng vào mặt cô ta một cái tát làm cô ta không thể tin được. Hắn nói, giọng đầy đe dọa:
– Đừng bao giờ có thái độ như vậy với người của tôi.
Cô ta ôm mặt đầy tức giận nhìn nó. Cả lớp tròn mắt nhìn cảnh vừa rồi lại cực kì kinh ngạc trước lời hắn nói. Hắn nói vậy chẳng phải khẳng định Ryu chính là vợ tương lai của hắn sao. Nó nhìn hắn kinh ngạc, tim đập mạnh, mặt đỏ bừng.
Monika bực tức đứng dậy, liếc nhìn nó đầy căm hận:
– Con nhỏ kia, mày cứ đợi đó, tao không để mày yên đâu.
Nói rồi cô ta mang cặp sách bước ra khỏi lớp. Nhưng mới được vài bước giọng hắn đã truyền đến:
– Cứ thử làm gì cô ấy xem, tôi chắc chắn cho cô chết không toàn mạng.
Monika khẽ run trước hàn khí hắn tỏa ra. Cảm giác sợ sệt cũng bắt đầu truyền tới, Monika biết hắn lạnh lùng, vô tình đến mức nào, hắn nói được nhất định sẽ làm được. Thế nhưng cô là vị hôn thê của hắn cơ mà, cô lại là một đại tiểu thư sao lại có thể thua một con nhỏ thấp hèn như nó được. Suy nghĩ này làm cô ả có thêm động lực, xua tan những sợ hãi, cứ thế bước ra khỏi lớp.
Monika đã đi rồi, hàn khí của hắn cũng đã giảm.
Cả lớp kinh hãi trước chuyện vừa rồi nhưng vì sợ làm hắn tức giận nên giáo sư lập tức bước vào bài học.
Nó nhìn hắn chằm chằm, quả thực, hắn giận lên cực kì khủng khiếp.
***
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:
Monika: là con gái công tước. Được đức vua vương quốc bóng tối chọn làm vị hôn thê của Ren. Tính tình rất giả tạo. Luôn giả vờ hiền lành, yếu đuối và thân thiện nhưng bản chất thật sự rất độc ác, nham hiểm, đanh đá, hay ghen tị. Rất thích độc chiếm, muốn có được thứ gì thì nhất định phải lấy cho bằng được dù phải giở thủ đoạn gì.
|
CHƯƠNG 38: BUỔI CẮM TRẠI (1)
Tại khu vườn rộng bao phủ bởi sắc hoa tím đặc biệt hòa lẫn với vài sắc hoa khác trông thật đẹp mắt, một cô gái với mái tóc tím xõa dài cùng một chàng trai mái tóc màu bạch kim đứng đối diện với nhau.
Đó không ai khác là nó và hắn.
Những cơn gió cứ nhè nhẹ thổi qua khiến mái tóc tím của nó khẽ lay động theo, nhẹ nhàng cuốn theo chiều gió.
Hít một hơi thật sâu, nó ngẩng đầu, đưa đôi mắt tím biếc nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, cất giọng nhẹ nhàng:
– Về chuyện vị hôn thê của anh – Monika...
Nó chưa nói xong thì chất giọng băng giá của hắn lại vang lên:
– Cô ta không phải.
Nó cúi đầu, khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn:
– Nhưng cô ấy đã nói rõ ràng rồi còn gì, cha của anh đã…
Lại một lần nữa, hắn chen vào câu nói của nó, giọng nói băng giá nay có thêm chút gì đó như đang giận:
– Đã nói cô ta không phải, vĩnh viễn không phải. Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra thì anh vĩnh viên không chấp nhận cô ta.
Nghe lời hắn nói, lòng nó thoáng nét vui. Thế nhưng, nó vẫn cảm thấy chút gì đó có lỗi với Monika, nó ngẩng đầu, đưa ánh mắt long lanh nhìn hắn:
– Nhưng…
Nó lập tức không nói thêm gì khi nhận thấy ánh mắt khó chịu của hắn cùng tiếng thở dài.
Nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn chợt thay đổi. Hắn đặt hai tay lên vai nó, cúi người, mặt đối mặt với nó:
– Này, em đang phủi bỏ trách nhiệm phải không?
Nó hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu gì, ấp úng:
– Phủi… phủi bỏ trách nhiệm… gì chứ???
Hắn cười. Thế nhưng sao nó lại thấy bất an thế này, nụ cười này… phải nói sao nhỉ… chính xác là nụ cười cực kì gian tà. Mặt hắn tiến sát mặt nó hơn. Lúc này, nó có thể cảm nhận rõ từng hơi thở của hắn. Hắn lên tiếng:
– Nhớ thử xem, là ai ở chỗ này mắng mỏ anh thậm tệ, gọi anh là đồ vô sĩ, thêm vào đó, lại còn tặng anh hai cái tát.
Từng lời nói của hắn làm nó chột dạ. Chuyện lúc đó, quả thực hoàn toàn là lỗi của nó. Nó biết sai, nó xin lỗi rồi mà, tại sao hắn lại nhỏ nhen như vậy, nhất quyết không chịu bỏ qua cho nó kia chứ.
Nó khóc trong lòng, thầm than khổ. Nó nhìn hắn đầy áy náy:
– Là lỗi của em. Em… em biết lỗi… xin lỗi rồi mà.
Hắn bỏ tay khỏi vai nó, chấp tay ra sau lưng, quay lưng về phía nó:
– Anh không quan tâm. Em phải chịu trách nhiệm với anh.
Nói rồi, hắn bỏ đi. Để lại nó phía sau nhìn theo bóng lưng hắn đầy hối lỗi, tự trách. Nó không hề biết rằng trong khi nó đang khổ sở vì cảm giác tội lỗi thì hắn lại cực kì thích thú, hả hê, mỉm cười đầy đắc ý.
***
– Các em chú ý, ba ngày nữa học viện Witchard sẽ tổ chức một buổi cắm trại ba ngày hai đêm ở ngoài học viện. Các em nhớ tham gia đầy đủ, ai không thể tham gia phải ngay lập tức thông báo với thầy hiệu trưởng và trình bày rõ lí do.
Giáo sư vừa thông báo xong lập tức bước ra khỏi lớp. Không khí lớp trở nên náo loạn, mọi người đều háo hức muốn tham gia buổi cắm trại này.
Nó cũng vậy. Từ lúc ở Trái Đất, nó đã cực kì thích đi chơi và đi cắm trại rồi. Lần này có cơ hội, nó làm sao có thể bỏ qua được.
Nghe xong thông báo, nó trở nên cực kì vui vẻ, nụ cười luôn hiện hữu trên môi.
Không để mất thời gian, nó lập tức kéo hắn chạy đi.
Bị nó kéo như vậy, hắn cảm thấy rất bất ngờ nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ cùng nụ cười tươi trên khuôn mặt nó, hắn cũng bất giác mỉm cười theo, cứ thế chạy theo nó.
– Saphia.
Nhìn thấy bóng dáng Saphia, nó vội vàng kêu lớn.
Cô nàng tóc vàng quay lại mỉm cười, vẫy tay với nó. Theo sau Saphia, Gin và Kai cũng xuất hiện.
Nó chạy đến chỗ mọi người, thở hổn hển vì mệt. Anh từ cầu thang bước xuống, khá bất ngờ khi thấy nó.
Nó điều hòa lại hơi thở rồi quay sang, mỉm cười vui vẻ với mọi người:
– Buổi cắm trại sắp tới, mọi người cũng tham gia chứ?
Tất cả hơi ngây người. Thì ra nguyên nhân nó chạy đến nổi thở hổn hển như vậy chỉ vì một đợt cắm trại.
Hắn đứng sau nó, lặng lẽ lắc đầu. Hắn thật không ngờ con nhóc này ham chơi đến vậy.
Anh bật cười, dịu dàng:
– Em chạy đến đây thật nhanh để rủ mọi người cùng đi cắm trại sao?
Nó gật đầu vui vẻ.
Lúc này, Saphia, Gin và Kai cũng bật cười. Saphia lên tiếng:
– Dĩ nhiên là đi rồi. Nếu đã vậy tới lúc đó chúng ta cùng đi chung nhé!!!
Nó lại gật đầu, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
***
Cả hắn và anh đều có mặt tại phòng của anh.
Từ phía cửa sổ, hai bóng người cũng đã xuất hiện. Hai bóng người đó không ai khác là hai linh thú trung thành của hắn và anh – Haku và Leon.
Cả hai cúi chào cung kính trước hai hoàng tử. Không làm mất thêm thời gian, anh lên tiếng:
– Được rồi, hai người báo cáo tình hình đi.
Leon và Haku nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Leon lên tiếng:
– Thưa hai hoàng tử, theo những gì Sun cho chúng ta biết trước lúc chết, bọn thuộc hạ đã thu hẹp được phạm vi tìm kiếm nội gián.
Anh và hắn gật đầu, ra hiệu nói tiếp.
Leon lại tiếp tục:
– Witchard là trường học phù thủy duy nhất tại thế giới phép thuật nên số lượng học viên rất đông. Số người thuộc diện tình nghi trong học viện mà thần và Haku đã lọc ra thì có khoảng hơn hai trăm người.
– Nhiều vậy sao?
Anh lên tiếng hỏi, có phần lo lắng.
Leon gật đầu:
– Vâng, thưa hoàng tử. Việc điều tra lí lịch của tất cả bọn họ cũng mất khá nhiều thời gian nên hy vọng hai hoàng tử có thể…
Leon chứ nói hết thì anh đã lên tiếng:
– Không sao. Cứ bình tĩnh mà điều tra cho thật chính xác, không nên gấp quá lại trở thành làm hỏng việc.
– Vâng.
Leon cúi đầu. Anh mỉm cười nhẹ, hỏi tiếp:
– Còn về đội điều tra cái chết của Sun?
Lúc này, Haku mới lên tiếng:
– Thưa hai hoàng tử, nguyên nhân hoàn toàn là do mũi tên kia. Đó là một mũi tên được tạo ra từ sức mạnh của đất. Người đã giết Sun chắc chắn là một cao thủ dùng phép thuật, người đó ra tay cũng rất độc ác, không thể xem thường.
Hắn trầm ngâm. Anh gật đầu:
– Được rồi. Hai người cứ cố gắng điều tra tiếp. Nếu cần cứ gọi thêm người giúp đỡ.
– Tuân lệnh. Cả Leon và Haku đều đồng thanh.
Trong màn đêm tĩnh mịch, hai cái bóng bay ra khỏi khung cửa sổ rồi biến mất. Hắn lặng lẽ bước ra khỏi phòng anh, trở về phòng của mình.
***
Thời gian tổ chức buổi cắm trại cúi cùng cũng đã đến.
Nó cảm thấy vô cùng thích thú, thức dậy thật sớm, chỉ mong nhanh chóng được đi chơi. Thấy hắn và anh đã chuẩn bị xong, nó không suy nghĩ thêm gì, ngay lập tức bắt lấy bé Pi đặt lên vai mình rồi kéo cả hắn và anh chạy lao ra sân trường, đến địa điểm tập trung.
Cả anh và hắn đều bất lực trước sự háo hức của nó.
Chạy thật nhanh ra ngoài. Cuối cùng, nó cũng đã đến chỗ hẹn. Saphia, Gin, Kai đã đến từ trước. Thấy nó, hắn và anh xuất hiện liền vui vẻ vẫy tay chào.
Dừng lại trước Saphia, Gin, Kai, nó mỉm cười thật vui vẻ.
Ngày hôm nay, cả Witchard không ai mặc đồng phục như thường ngày mà đều mặc những bộ trang phục mà mình yêu thích, những bộ trang phục mà mình tự cho là thoải mái khi đi cắm trại.
Tuy vậy, sáu người bọn nó vẫn như thường lệ là tâm điểm của sự chú ý, nhất là nó, hắn và anh.
Hôm nay, nó vận trên mình một bộ đầm chiếc eo tay dài màu hồng phấn, cực kì phù hợp với làn da trắng cùng mái tóc tím của nó. Chiếc đầm theo phong cách kiểu Pháp cổ kính, trên cổ là một chiếc nơ màu tím nhìn rất đẹp mắt. Phần váy xòe ra, xếp lớp. Nó đi đôi bốt cao màu đen. Mái tóc tím của nó vẫn như thường lệ xõa dài. Phải nói hôm nay, trông nó còn đẹp hơn thường ngày, hệt như một nữ thần.
Còn hắn và anh, hai người có phong cách khá giống nhau, chỉ khác nhau bởi cách chọn màu sắc. Hắn vẫn theo chủ trương lạnh lùng, bộ trang phục một màu đen, còn anh là màu trắng. Thế nhưng, trang phục của họ vẫn rất khác với phong cách ăn mặc thường ngày. Cả hai đều vận quần jean và áo thun. Anh mặc áo thun trắng cùng với đôi giày thể thao cũng màu trắng. Còn hắn là áo thun đen, giày thể thao cũng đen nốt. Cách ăn mặc của cả hai tuy rất đơn giản nhưng vẫn không làm suy giảm dù chỉ một chút vẻ đẹp hoàn mỹ của hai người.
Saphia, Gin, Kai cũng không kém cạnh.
Saphia vận áo sơ mi trắng, đuôi áo được buộc ngang bụng cùng chiếc quần shorts jean, đã vậy Saphia còn mang thêm một đôi giày thể thao màu trắng làm cô trông thật sự rất cá tính. Mái tóc vàng được búi cao lên một cách đẹp mắt, làm Saphia trông càng nổi bật và cá tính hơn.
Gin vận áo pull xanh kết hợp với chiếc váy xòe cùng đôi giày búp bê màu xanh. Tóc của cô nàng được uốn lọn, xõa dài ra. Hiện tại, trông Gin cực kì nữ tính và đáng yêu. Kai cũng mặc một chiếc áo pull xanh kết hợp quần jean và đôi giày thể thao cũng xanh nốt. Trông Kai lúc này rất điển trai, cũng có thêm một nét gì đó rất lãng tử.
Nhìn ngắm mọi người một hồi lâu, nó mới phát hiện ra một điều thú vị. Nó nở nụ cười đầy nham hiểm nhìn Gin và Kai khiến cả hai bất giác nổi gai óc.
Hài lòng, nó lên tiếng đầy ý trêu chọc:
– Gin, Kai, hai người mặc áo đôi luôn nhỉ.
Lời nói của nó vừa thốt ra, Gin ngay lập tức đỏ mặt, cúi xuống nhìn đất còn Kai cũng ngượng ngùng, đưa tay gãi đầu.
Nó cảm thấy phản ứng của hai người này thật thú vị.
Toang chọc phá thêm một chút thì trò đùa của nó bị thầy hiệu trưởng cắt ngang:
– Chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ. Kết giới đã được mở, các em mau chóng triệu hồi chổi thần để chúng ta di chuyển ngay lập tức.
Theo lời hiệu trưởng, tất cả học viên đều nhất loạt triệu hồi chổi thần của mình.
Nó thở phào, may mà anh và hắn đã dặn dò nó trước nên nó đã thay đổi hình dạng chổi thần của mình trước khi đến đây nếu không nó mà triệu hồi đến sẽ gây ra không ít rắc rối vì vẻ ngoài lấp lánh đặc biệt của chổi thần của nó.
Tất cả đã yên vị trên chổi thần, chuẩn bị khởi hành.
Thầy hiệu trưởng là người bay lên trước tiên, theo sau đó là các giáo sư của Witchard. Cứ thế, tiếp nối theo sau là các học viên lớp sơ cấp, đến trung cấp và lớp cao cấp. Nhóm của nó là nhóm bay cuối cùng.
Chổi thần từ từ di chuyển khỏi mặt đất, bay lên cao dần.
Nó ngoảnh đầu nhìn lại, Witchard đang dần dần thu hẹp lại trong tầm mắt nó. Vậy là chuyến đi cắm trại thú vị này đã sắp sửa bắt đầu rồi.
|