CHƯƠNG 58: KẾ HOẠCH CỦA SAPHIA
Hắn chạy mãi, chạy mãi, cứ kiếm tìm bóng dáng thân thuộc khắp cả xung quanh. Đoàn khách được mời đến dự lễ đính hôn của hắn cũng đã ra về gần hết nhưng hắn vẫn chẳng tìm thấy người mình cần đâu cả. Đám đông cứ tan dần, tan dần. Cánh cổng cung điện đã đóng lại chứng tỏ khách tham dự đã ra về hết rồi.
Trong một góc tối, hắn ngồi phịch xuống, cả nét mặt lẫn ánh mắt đều là sự chua xót và bất lực. Hắn không ngừng tự trách mình. Giá như hắn biết nó sẽ đến thì hay biết mấy, giá như hắn nhanh hơn thì có lẽ hắn đã có thể nhìn thấy nó dù chỉ một lần, dù chỉ là ở khoảng cách rất xa rồi.
Còn về phần anh.
Anh tạm biệt cha mình xong thì lập tức dịch chuyển về lại Witchard.
Bước đến kí túc xá, lòng anh đang rất lo lắng, không biết nó thế nào rồi. Nó ra về từ lúc nào anh cũng chẳng hay, anh tự hỏi liệu nó có trở về kí túc xá hay không hay lại đi đâu rồi.
Anh mang theo nỗi lo lắng dành cho nó về đến tận kí túc xá. Anh ngẩng người khi thấy trước cửa phòng kí túc xá của mình là ba bóng người quen thuộc đang đứng. Có lẽ họ cũng đã đứng đó từ khá lâu rồi. Rồi, anh lại nhìn vào cửa sổ bên hông phòng mình, nơi đó có ánh sáng chíu ra. Anh khẽ thở phào, vậy là nó đã về đây rồi.
Anh tiến gần đến chỗ Saphia, Gin, Kai đang đứng trước cửa, lên tiếng hỏi:
– Mọi người về lâu chưa?
Kai lên tiếng:
– Cũng được một lúc rồi.
Anh nhẹ gật đầu rồi hỏi:
– Sao không gọi Ryu rồi vào trong phòng? Đứng đây vào thời gian này rất lạnh, dễ bị bệnh lắm đấy.
Gin nhìn mọi người một lượt rồi quay sang nhìn anh:
– Tụi em gọi cửa nhưng không có ai trả lời cả?
Anh hơi sững sờ:
– Đèn sáng như vậy thì chứng tỏ Ryu có ở trong phòng, sao lại không có ai trả lời kia chứ???
Saphia, Gin và Kai lặng lẽ lắc đầu. Gin thở dài:
– Tụi em cũng nghĩ Ryu có trong phòng, tụi em cũng muốn qua đây trò chuyện với Ryu xem cậu ấy thế nào rồi, có ổn không. Nhưng dù phòng sáng đèn nhưng tụi em đứng đây gọi một lúc rồi vẫn không có ai đáp lại hay mở cửa. Đây là phòng anh, tụi em không dám tùy tiện nên quyết định đứng đây đợi anh về xem sao.
Anh gật đầu:
– Được rồi. Để anh mở cửa rồi chúng ta cùng vào trong xem sao.
Saphia, Gin và Kai khẽ “vâng” rồi đứng nép sang một bên, nhường đường cho anh mở cửa phòng.
Cánh cửa phòng được mở ra, ánh đèn từ trong phòng hắt ra bên ngoài.
Cả bốn người lần lượt bước vào phòng. Đi đầu là anh, theo sau lần lượt là Saphia, Gin và Kai. Kai đi vào sau cùng nên là người đóng cửa.
Anh ngay lập tức tiến đến cửa phòng nó, chậm rãi gõ cửa, kèm theo đó anh cũng nhẹ nhàng gọi tên nó:
– Ryu. Ryu à.
Anh cứ gõ cửa rồi gọi tên nó nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.
Saphia, Gin và Kai đứng cạnh anh cũng lo lắng cho nó mà lên tiếng:
– Ryu à. Cậu có trong phòng không vậy???
Tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi tên nó dồn dập nhưng mãi một lúc sau, bên trong vẫn không có chút động tĩnh gì.
Sự lo lắng đã lên đến đỉnh điểm, anh lập tức lên tiếng, giọng nói ẩn chứa rõ rệt sự lo lắng:
– Em không nói gì thì anh buộc phải phá cửa đấy.
Phía trong vẫn im lặng như tờ. Anh lập tức phá cửa.
Cánh cửa bị anh đạp mạnh, mở toang ra.
Cả bốn người, anh, Saphia, Gin và Kai đều vô cùng lo lắng tiến vào phòng nó. Nhưng bên trong không có ai, chẳng có dấu hiệu gì là nó đang ở trong phòng, cả bé Pi cũng chẳng thấy đâu. Căn phòng của nó vẫn rất gọn gàng và ngăn nắp, cửa sổ cũng được đóng lại cẩn thận.
– Ryu à? Cậu đâu rồi? Ryu.
Saphia lên tiếng gọi nó. Gin cũng bắt đầu gọi theo Saphia. Cả bốn người chia ra tìm kiếm khắp kí túc xá nhưng kết quả cuối cùng nhận được cũng là chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả.
Chán nản, Gin ngồi xuống ghế ở phòng khách, thầm thở dài, tự hỏi nó đang ở đâu. Bất chợt, Gin hét toáng lên:
– Mọi người.
Anh, Saphia và Kai đang tìm kiếm khắp phòng nghe tiếng gọi của Gin thì lập tức lao ra, tiến lại chỗ Gin.
Gin nhìn cả ba người rồi đưa ra trước mặt họ một bức thư, bên ngoài có đề dòng chữ
“Gửi anh Yun”.
Anh, Saphia và Kai nghi hoặc nhìn bức thư trên tay Gin rồi nhanh chóng ngồi xuống đối diện với Gin. Anh thong thả mở bì thư rồi lấy ra lá thư trong đó.
– Em rất xin lỗi vì em rời buổi tiệc từ sớm mà không nói cho ai biết. Em nhờ anh chuyển lời xin lỗi này đến với Saphia, Gin và Kai giúp em. Anh đừng lo lắng gì cho em cả, em không sao đâu. Anh cũng nói với mọi người như vậy nhé. Tạm thời phiền anh tiếp tục giúp em nghỉ học ở Witchard, em vẫn còn muốn đi tham quan thế giới phép thuật này, còn rất nhiều điều em muốn tìm hiểu và khám phá. Em sẽ trở về lại đây nhanh thôi, em chỉ cần hai tuần nữa là đủ rồi. Xin anh thông cảm cho em.
Anh đọc lớn nội dung bức thư cho tất cả mọi người cùng nghe. Đặt bức thư xuống bàn, anh khẽ buông tiếng thở dài. Saphia buồn bã lên tiếng:
– Chắc chắn chuyện của Ren và Monika khiến Ryu buồn và tổn thương nhiều lắm. Tội nghiệp cho Ryu.
Gin cũng gật đầu, lên tiếng cảm thông, đồng ý với Saphia:
– Ừm. Mình cũng nghĩ vậy. Dù không biết rốt cuộc giữa hai người đó đã xảy ra chuyện gì nhưng mình khẳng định tình cảm Ryu dành cho Ren rất sâu đậm, Ryu dù cố gắng tỏ ra vui vẻ, xem như không có chuyện gì xảy ra nhưng nhất định là đang cố che giấu nỗi buồn cho riêng mình.
Anh cũng gật đầu tán thành. Những điều Saphia và Gin nói cũng giống hệt như suy nghĩ của anh.
Kai bất ngờ lên tiếng:
– Chuyện hai người họ nhất định không đơn giản, chắc chắn có ẩn tình. Dường như Ryu đang che giấu chúng ta chuyện gì đó.
Trước lời nói này của Kai, Gin lập tức chem vào:
– Che giấu sao? Ryu có chuyện gì che giấu chúng ta cơ chứ???
Kai gãi gãi đầu, cười trừ:
– Ừ thì… chỉ là… buộc miệng nên nói vậy thôi, cũng chẳng biết thế nào nữa.
Saphia cười:
– Kai à, chắc là cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, Ryu làm sao giấu chúng ta chuyện gì được cơ chứ.
Anh cũng gật đầu tán thành:
– Anh cũng nghĩ vậy, Ryu sẽ không giấu chúng ta chuyện gì đâu.
Gin khẽ trầm tư:
– Ryu thật đáng thương. Vậy mà chúng ta chẳng giúp gì được cho cậu ấy.
Không gian trong phòng anh bỗng lắng đọng hẳn bởi lời nói của Gin, tất cả đều cúi mặt, ánh mắt đượm buồn, lặng lẽ buông tiếng thở dài não nề.
Bất chợt, Saphia lên tiếng, nét mặt trở nên rạng rỡ:
– Mọi người. Mình có cách này.
Lúc này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về Saphia. Gin vội vã lên tiếng:
– Cách gì???
Saphia vui vẻ nhìn mọi người hết một lượt, mỉm cười đầy tự tin:
– Ryu nói hai tuần nữa cậu ấy sẽ trở về. Và cũng trùng hợp, ngay ngày hôm sau chính là sinh nhật của cậu ấy.
Tất cả ánh mắt vẫn đổ dồn về Saphia, ai nấy đều chắm chú lắng nghe từng lời, từng tiếng mà Saphia thốt ra:
– Lúc đó, chúng ta sẽ tặng cho Ryu một bất ngờ bằng cách tổ chức sinh nhật cho cậu ấy. Thời gian qua, chắc chắn tâm trạng cậu ấy rất buồn, rất không tốt. Nếu như chúng ta làm vậy thì ít nhiều gì cũng giúp được cho Ryu của chúng ta vui vẻ, phấn chấn hơn. Mọi người nghĩ thế nào?
Saphia đưa ánh mắt mong chờ nhìn về cả ba người anh, Gin và Kai.
Sau vài giây ngơ ngác, Gin lập tức vỗ tay tán thành:
– Ý kiến rất hay, mình đồng ý.
Kai mỉm cười:
– Saphia à, cậu đúng là rất thông minh đấy, kế hoạch này mình sẽ tham gia.
Saphia vui vẻ nhìn hai người bạn của mình rồi nhìn về phía anh. Anh gật đầu:
– Ý kiến của em hay lắm, anh sao có thể từ chối được đây.
Saphia mỉm cười hạnh phúc:
– Được. Quyết định vậy nhé. Em sẽ lên kế hoạch cụ thể cho việc này. Lần này, nhất định phải làm Ryu vui vẻ hẳn lên, giúp cậu ấy phấn chấn tinh thần, trở lại là Ryu của trước đây.
– Được.
Gin và Kai cũng đồng thanh đáp lời.
Cả bốn người đều mỉm cười hết sức vui vẻ, ai cũng mong có thể ít nhiều giúp được cho nó phần nào.
Rồi, Kai quay sang nhìn Gin:
– Muộn lắm rồi, chúng ta cũng nên về thôi.
Gin và Saphia gật đầu, quay sang nói với anh:
– Vậy tụi em về đây, anh nghỉ ngơi đi.
Anh mỉm cười gật đầu, tiễn cả ba người ra khỏi cửa rồi mới quay người trở về phòng. Tuy nó đã để thư lại, bảo anh đừng lo lắng nhưng thử hỏi sao anh có thể không lo cho được. Anh đứng lặng trước cửa phòng nó một lúc, lặng lẽ buông tiếng thở dài đầy chán chường, buồn bã:
– Ryu à, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy hả? Rõ ràng yêu Ren đến như vậy mà tại sao em lại để cậu ta trở về đính hôn với Monika kia chứ??? Tại sao em cứ tự mình nhận lấy hết đau khổ như vậy hả?
Anh thở dài rồi cũng quay bước về phòng mình.
Còn về phần nó.
Sau khi trở về phòng, nó lấy những thứ cần thiết rồi cùng bé PI rời khỏi.
Nó đã tìm ra được một hang động trong khu rừng mà nó hay tập luyện phép thuật và nó đã quyết định sẽ tạm thời lấy đó làm nơi trú ẩn để tiện cho việc luyện tập của mình.
Nó cùng bé Pi rời đi. Nhưng ngay sau đó, nó giao cho bé Pi một nhiệm vụ quan trọng là tìm ra nơi ẩn náu thật sự của Gurena. Bé Pi theo lệnh chủ nhân lập tức thi hành nhiện vụ của mình.
Lúc này, chỉ còn mình nó trong hang động.
Ngoài kia, trời đang mưa, mưa mỗi lúc một nặng hạt.
Nó nhìn theo những giọt mưa long lanh dưới ánh trắng, khóe miệng khé nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ nhưng rõ ràng, nụ cười này đầy buồn bã và mang năng nỗi niềm tâm sự. Nhìn theo những hạt mưa trong đêm, tận hưởng cái cảm giác lạnh giá, nó nhớ lại buổi lễ đính hôn vừa rồi.
Nó nhớ mãi cái cảnh anh và Monika sánh bước cùng nhau trong buổi lễ, nhớ cả cái cảnh tượng hai người cùng nhau trai nhẫn đính hôn trước sự chứng kiến của rất nhiều người, trái tim nó chợt nhói lên, tưởng như bị ai đó bóp nghẹn.
Nó không muốn khóc nhưng nước mắt không tự chủ mà cứ tuông rơi. Đôi vai nhỏ khẽ run lên từng đợt, bàn tay ôm chặt lấy lồng ngực để ngăn những cơn đâu quặn thắt của trái tim mình.
Phải nói làm sao đây, dù nó biết như thế là không đúng nhưng nó vẫn rất nhớ hắn, nó vẫn không thể thôi nghĩ về hắn và nó còn ước rằng mình sẽ mãi mãi được ở bên hắn. Nó đau đớn, nó xót xa khi người mà nó yêu đính hôn với người con gái khác mà không phải là nó.
Nhưng nó có thể làm gì hơn đây, nó làm gì có tư cách trách hắn, nó làm gì có tư cách đau lòng, nó cũng chẳng có tư cách ghen tị với Monika khi chính nó là người đã đẩy hắn ra xa, chính nó là người đã buông tay hắn, đã từ bỏ tình yêu giữa hai người.
Trong màn đêm tĩnh mịch, xem lẫn tiếng mưa đêm là những tiếng nấc nghẹn ngào chứa đầy tổn thương của nó. Trong tiếng nấc, nó khẽ thì thầm: “Ren à, anh phải hạnh phúc nhé. Em… yêu anh rất nhiều!!!”.
|
CHƯƠNG 59: SINH NHẬT CỦA RYU
Nó luyện tập miệt mài, không chút ngừng nghỉ. Một phần, nó muốn quên đi mọi muộn phiền trong lòng mình và cũng một phần để chuẩn bị cho những gì mà nó sắp sửa phải đối mặt.
Nó nằm dài trên mặt đất, hai tay vòng ra sau ôm lấy đầu, ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm cùng những đám mây hờ hững trôi đi.
Thời gian qua, nó thực sự đã rất cố gắng. Nó đã nâng cấp được nhiều phép thuật, sáng tạo thêm được vài phép thuật mới cho riêng mình và cũng đã tự do hóa giải cũng như đặt lại phong ấn mà ngày trước cha mẹ nó đã dùng để phong ấn sức mạnh thực sự của nó.
Thế nhưng, mọi việc không hề suôn sẻ như vậy. Tuy đã rất cố gắng nhưng nó vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển được sức mạnh thực sự của mình. Nó biết sức mạnh này rất quan trọng cho cuộc chiến sắp tới của nó nhưng sức mạnh này lại vượt qua tầm kiểm soát của nó, nó chỉ có thể sử dụng một phần trong lượng sức mạnh đó. Giới hạn mà nó có thể chịu được là một nửa sức mạnh này.
Nó lặng lẽ buông tiếng thở dài. Nó tự hỏi liệu với khả năng đó của mình, nó có thể chống lại nổi sức mạnh của Gurena cùng toàn thể lực lượng phù thủy hắc ám của bà ta hay không???
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng đã đến lúc nó phải đối mặt rồi. Nó không thể thấy khó mà lui, bỏ mặt sự sống chết của mẹ nó được.
Cái ngày định mệnh đã rất gần kề, nó ngồi nhổm dậy, phủi bụi trên bộ đầm tím, vuốt nhẹ lại mái tóc, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời:
– Mẹ à, hãy chờ con. Con nhất định cứu được mẹ.
Nó mỉm cười tự nhủ rồi quay sang gọi lớn:
– Bé Pi à, đến lúc chúng ta trở về rồi.
Bé Pi sau một tuần vất vả tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được nơi trú ẩn thực sự của Gurena. Ngay lập tức, bé Pi trở về báo cho nó biết rồi ở lại cùng nó, chứng kiến nó miệt mài luyện tập như thế nào.
Bé Pi đang bay lượn dạo chơi cùng với những cành cây, nghe tiếng nó gọi thì vội vã bỏ qua tất cả thú vui của bản thân, bay đến sà vào lông nó.
Nó vuốt ve bộ lông tím mềm của bé Pi, nở nụ cười hiền dịu, giọng nói cũng rất ngọt ngào, đầy yêu thương:
– Chúng ta về thôi. Đến lúc rồi.
Rồi, bé Pi bay lên đậu trên vai nó, rúc đầu vào má nó nũng nịu. Nó khẽ cười rồi nhanh chóng cùng bé Pi trở về.
Nó trở về lại kí túc xá cũng là lúc trời về đêm. Nó lặng lẽ bước từng bước nhẹ nhàng vào phòng để không làm anh thức giấc. Nó không muốn gây ồn ào và cũng không muốn anh chứng kiến bộ dáng nhếch nhác vì tập luyện phép thuật của nó như bây giờ.
Nó đặt bé Pi xuống giường rồi bước vào phòng tắm, tắm rửa, thay bộ pijama hình mèo màu tím rất đáng yêu. Nó bước ra, đặt lưng xuống giường thì ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Thời gian qua nó đã quá mệt mỏi rồi, có lẽ vì vậy mà nó có thể ngủ nhanh đến vậy. Mà cũng rất lâu rồi, kể từ cái ngày hôm đó, nó chưa hề có một đêm ngon giấc bởi những cơn ác mộng đầy đau thương cứ bám víu lấy nó không thôi. Cũng có lẽ bởi cái thời khắc định mệnh ấy đang gần kề nên nó mới tìm được cho mình chút thư thái trước khi tham gia cuộc chiến sinh tử, cuộc chiến một mất một còn.
Nó không hề biết rằng, anh đã phát hiện ra sự trở lại của nó từ khi nó vừa bước chân vào phòng kí túc xá và đứng lặng trước cửa phòng nó một lúc lâu rồi mới quay người trở về phòng mình.
Sáng hôm sau, anh vẫn đến trường như thường lệ.
Từ phía xa, Saphia, Gin và Kai vội vã chạy đến chỗ anh, thở hồng hộc vì mệt, giọng đứt quãng:
– Anh… Ryu… về chưa?
Anh mỉm cười gật đầu:
– Em ấy về rồi, mới về tối hôm qua. Mà anh thấy Ryu ngủ rất say, có vẻ là còn mệt nên hôm nay anh không gọi Ryu dậy, để cho Ryu nghỉ học thêm một hôm nữa cũng không vấn đề gì.
Cả ba người gật đầu. Saphia mỉm cười rất tươi:
– Vậy thì tốt quá rồi. Kế hoạch của chúng ta sẽ được tiến hành thuận lợi.
Gin gật đầu tán thành với Saphia:
– Đúng vậy. Vậy thì chiều nay chúng ta sẽ cùng nghỉ học để thực hiện như kế hoạch.
– Được.
Anh, Saphia và Kai cùng đồng thanh.
Rồi, bốn người họ quay sang nhìn nhau, mỉm cười đầy vui vẻ. Cả bốn cứ thế giữ vững niềm vui trong lòng, cùng nhau bước lên lớp học nhưng trong tâm trí không ngừng suy nghĩ về kế hoạch của nhóm và không ngừng tưởng tượng xem nó sẽ vui như thế nào.
Sau giờ ăn trưa, bốn người cùng nhau tập trung tại phòng của Saphia.
Sự hiện diện của anh, Kai, Gin và Saphia trong phòng cùng với sự háo hức chuẩn bị của cả bốn người làm cho cả căn phòng nhộn nhịp, vui tươi hẳn lên, đầy ắp những tiếng cười.
Tiếng cười nói vui vẻ cùng những trò đùa nghịch của bốn người trong nhà bếp tuy khiến căn phòng không ít bừa bộn nhưng lại đầy sự ấm áp, tươi vui, làm náo động cả một khu kí túc xá.
Cũng may, giờ này tất cả học viên đều đang học ở Witchard, nếu không chắc nhóm bọn họ đã gây chú ý và làm tâm điểm cho cả kí túc xá này rồi.
Công việc chuẩn bị được tiến hành thật thuận lợi, mọi thứ đã gần xong. Đột nhiên, Gin chỉ tay vào mặt Saphia, cười lớn:
– Saphia. Mặt cậu… mặt cậu…
Lời chưa nói hết thì Gin đã ôm bụng cười ngặt nghẽo, tỏ vẻ rất vui. Anh và Kai tò mò nhìn Gin rồi quay sáng nhìn Saphia rồi ngay sau đó cũng hệt như Gin, không khỏi bật cười thành tiếng.
Saphia không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vã chạy vào phòng để soi gương xem rốt cuộc mặt mình đang có vấn đề gì.
Nhìn thấy hình ảnh trong gương, mặt Saphia đỏ bừng. Saphia lập tức chạy vào phòng tắm, dùng nước rửa mặt thật sạch nhưng khuôn mặt vẫn đỏ như gấc. Thật ra mọi người cười là vì mặt Saphia dính đầy bột, lại còn lem luốc nhưng thật sự mà nói thì trông Saphia lúc ấy rất đáng yêu.
Saphia ngượng ngùng bước ra ngoài, gãi gãi đầu, khuôn mặt vẫn đỏ.
Mọi người cứ thế cùng nhau tiếp tục chuẩn bị mọi thứ cần thiết.
Tất cả đã xong xuôi, giờ là lúc cho mọi người nhìn thấy thành quả của sự cố gắng nguyên một buổi chiều. Cả ba người Saphia, Gin và Kai cùng anh đem những thứ được chuẩn bị đến phòng kí túc xá của anh.
Cốc… cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, nó vội vã chạy ra mở cửa.
Thế nhưng bên ngoài chẳng có một người nào cả chỉ có khoảng không vắng lặng và yên tĩnh mà thôi. Nó ngơ ngác nhìn ngó xung quanh rồi bất chợt một hình ảnh đập vào mắt nó.
Nó tò mò, cầm thứ đó lên xem. Bất chợt, hàng lông mày của nó nhíu lại, đôi mắt tím như muốn nhìn xuyên thủng vật trên tay, hàn khí từ nó cũng tỏa ra đầy lãnh đạm và lạnh lẽo.
Nó nắm chặt thứ đó trong tay, bàn tay kia cũng siết lại.
Lúc này, nó chợt thấy bóng anh từ xa, có lẽ anh vừa đi học về.
Nó vội vã giấu nhẹm thứ vừa rồi rồi vội vàng đóng cửa lại, bước trở vào trong.
Cốc… cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Nó chắc mẩm là anh. Vội vã bước ra mở cửa, nó nở một nụ cười, kèm theo lời nói:
– Anh về rồi. Xin lỗi, em mệt quá nên ngủ dậy rất trễ, lại nghỉ thêm một buổi học nữa rồi.
Thế nhưng, nó hoàn toàn bất ngờ trước những việc đang diễn ra.
” Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday Ryu”
Tiếng hát đầy vui tươi vang lên đáp lại lời xin lỗi của nó.
Một chiếc bánh kem thật to và rất đẹp cùng những ngọn nến lung linh đang được anh cầm trên tay, đưa ra trước mặt nó.
Nó ngỡ ngàng đứng lặng tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Saphia nhanh chóng tiến đên đẩy nó vào phòng, cả Gin, Kai và anh cũng vào theo. Họ cùng đóng cửa lại, tắt hết điện trong phòng, tất cả cửa sổ đều được anh dùng phép thuật che đi hoàn toàn ánh sáng.
Dưới ánh nến lung linh của chiếc bánh sinh nhật, bài ca mừng sinh nhật nó lại một lần nữa được cất lên bởi tiếng hát của anh, Saphia, Gin và Kai.
” Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday Ryu”
Bài hát đã kết thúc, Saphia, Gin, Kai và anh đồng thanh lên tiếng:
– Ryu à, chúc mừng sinh nhật.
Thấy nó vẫn đứng lặng người, ngơ ngác, Saphia huýt nhẹ vào tay nó:
– Ryu, sao còn đứng đó. Mau ước rồi thổi nến đi chứ.
Lúc này, một giọt nước mắt khẽ rơi trên gương mặt xinh đẹp và có phần xanh xao của nó. Nó lau vội giọt nước mắt rồi gật đầu, mỉm cười thật tươi với tất cả mọi người:
– Được. Vậy mình ước đây.
Rồi, nó nắm hai bàn tay lại đưa lên trước ngực. Nó nhắm chặt hai mắt, từ từ cầu nguyện. Nó mong rằng điều ước trong đêm sinh nhật này của mình sẽ có thể trở thành sự thực.
Ước xong, nó mỉm cười nhìn mọi người một lượt rồi ngay sau đó thổi nến.
Nến tắt, anh búng tay một cái, ánh sáng trở lại với căn phòng. Tiếng vỗ tay hoan hô đầy vui vẻ của Saphia, Gin và Kai cũng vang lên khiến không khí trong căn phòng trở nên cực kì náo nhiệt và vui vẻ.
Mở màn xem như đã hoàn tất. Lúc này, nó, anh, Saphia, Gin và Kai cùng nhau quây quần trên chiếc bàn ở phòng khách. Không khí cực kì vui vẻ.
Nó từ từ cắt chiếc bánh sinh nhật ra, chia cho mỗi người một phần. Gin lên tiếng:
– Ryu này, mọi thứ đều do bọn tớ tự chuẩn bị đấy. Vì làm chiếc bánh sinh nhật này mà mặt Saphia dính đầy bột, trông thực sự rất đáng yêu nhưng cũng rất buồn cười.
Nói rồi, Gin bật cười thích thú, anh và Kai cũng nhớ đến cảnh ấy mà cười theo. Saphia ngượng ngùng đến đỏ mặt, chỉ biết cười trừ. Nó xúc động trước những gì mọi người làm cho mình, mỉm cười đầy cảm kích:
– Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Saphia đáp lời nó:
– Cảm ơn gì chứ, chẳng phải chúng ta là bạn bè hay sao. Nhưng mà…
Saphia chống cằm nhìn về phía nó, ánh mắt tinh anh:
– Nếu cậu thực sự muốn cảm ơn chúng tớ thì phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc. Còn nữa, dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho bọn tớ biết để chúng ta cùng nhau chia sẻ. Không được giấu trong lòng bất cứ chuyện gì và không được tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện.
Mọi người đồng tình trước lời Saphia nói.
Nó nhìn Saphia và mọi người, ánh mắt thoáng buồn, nhưng rất nhanh, nó cố che giấu nỗi buồn của mình. Kai lên tiếng:
– Nói gì đi chứ Ryu.
Anh cũng nói thêm vào:
– Sao? Em có đồng ý không???
Nó nhìn hết thảy mọi người rồi miễn cưỡng gật đầu. Nó biết nếu nó không làm như vậy thì chắc chắn những gì nó sắp làm rất có khả năng bị anh, Saphia, Gin và Kai xuất hiện. Theo đó, buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Tất cả món ăn đều được dọn ra, đều là những món ăn rất ngon, những món mà nó thích và người làm không ai khác chính là bốn người anh, Saphia, Gin và Kai. Nó thưởng thức tất cả các món ăn, lòng dâng lên một nỗi niềm khó diễn tả. Nó thực sẹ rất hạnh phúc và cũng rất cảm động trước tình cảm mọi người dành cho nó, trước những điều mà mọi người đã làm vì nó.
|