Hôn Ước Quý Tộc
|
|
Chương 46: TẠI SAO?
Vút… Vụt… Vút… Vút…
100… 140… 180… 200… 240… 240km/h!!!
-Hải Nghi, anh ra lệnh cho em dừng lại ngay!-Hải Nam cơ hồ là gầm lên giận dữ.
Mồ hôi lạnh nổi lên tầng tầng, Hải Nam nhìn không rõ cảnh vật trước mắt, sốt ruột nhìn Hải Nghi đang mặt lạnh lái xe, trong lòng lửa giận bùng lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái này.
Hắn không sợ chết, chỉ sợ vạn nhất cô có việc gì thì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Nếu biết trước như vậy hắn sẽ không bao giờ đưa chìa khóa xe cho cô.
Hắn thề đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng!
-Dừng xe, dừng xe. Em điên rồi hay sao?
Không biết đây là lần thứ mấy, Hải Nam lập lại câu nói này nhưng Hải Nghi vẫn làm bộ mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm chạy đua với tử thần bộ dáng còn tỏ ra rất thích thú với tốc độ như thế này.
Xe đã chạy đến một con đường vắng, hai bên là đồng cỏ lau mênh mông, lung lay uyển chuyển trước gió. Hải Nam nhân cơ hội lao tới bẻ ngoặt tay lái, Hải Nghi nhất thời không kịp phản ứng trơ mắt nhìn hành động bất ngờ của Hải Nam.
“Kettttttttttttttttttt”
Tiếng bánh xe va chạm với mặt đường trở nên cực kì chói tai, xe đột ngột phanh gấp khiến cả hai ngã nhào về phía trước.
“Ưm…”
Do Hải Nam tự ý tháo dây an toàn, bất chấp ôm Hải Nghi vào lòng cho nên bị đẩy về phía trước, lưng và vai bị va chạm mạnh có chút đau.
Hải Nam rên nhẹ, cúi xuống nhìn Hải Nghi không sao cả mới an tâm. Hắn nắm chặt tay cô đến phát đau, ngay lập tức hung dữ quát.
-Hải Nghi em điên sao? Em có biết như vậy nguy hiểm…
-Anh quên em còn là một Black của Black Rose sao?
Hải Nghi nhẹ nhàng cắt đứt lời hắn, hai mắt không chút gợn sóng chống lại ánh mắt tức giận của hắn.
-Em… -Hải Nam không biết nên nói sao, hắn biết cô là Black thì sao chứ, hắn vẫn không kìm lòng mà thực sự lo lắng cho cô.
Cuối cùng Hải Nam thỏa hiệp, nghiêm túc nhìn cô nói.
- Em không biết anh sẽ rất lo lắng sao?
Nhìn vào ánh mắt tràn ngập lo lắng cùng hoảng hốt của hắn, Hải Nghi nhìn hắn thành thật nói.
-Em biết.
-Em biết tại sao còn…
-Đây là trừng phạt dành cho anh.-Hải Nghi lần nữa đánh gãy lời hắn.
Cô đẩy Hải Nam ra, mở cửa bước xuống xe.
Gió thổi lung lay làn váy, Hải Nghi để mặt cho gió thổi bay tóc mình, nhẹ nhàng đi về phía trước, ngồi xuống bên cạnh gốc cây gần đó, nhìn toàn cảnh thành phố xinh đẹp dưới chân mình.
Hải Nam đứng phía sau cô, vẫn nhìn Hải Nghi chăm chú.
Nếu cô gái này cứ lặng im không nói, thì cô là một cô gái dịu dàng, an tĩnh như nước…
Nếu cô ấy nói chuyện thì sẽ là một cô gái thông minh, lạnh lùng cao ngạo như một công chúa…
Và lúc cô ấy cười thì hoạt bát, đáng yêu…
Cô khóc thì mềm yếu, mỏng manh khiến người ta thương tiếc…
Không biết từ khi nào hắn đã thích quan sát cô như thế.
Hải Nam chầm chậm bước tới ngồi bên cạnh cô, chân thành nhìn cô nói.
-Chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi.
-Em không có hiểu lầm.-Hải Nghi kiên định nói, nhìn thấy Hải Nam định mở miệng giải thích, cô nhanh chóng giải thích.
-Em biết anh không thích cô ta. Nếu không anh cũng không an toàn ngồi bên cạnh em.
Hải Nghi lạnh nhạt, nửa thật nửa đùa nói. Mắt không có nhìn Hải Nam, cô bình tĩnh nói như vậy khiến Hải Nam rất khó chịu, trong lòng có cảm giác mất mác khó hiểu.
Hải Nam nhìn cô thật lâu cố gắng muốn nhìn xem có thể phát hiện bí mật gì trên đó. Nhưng hắn vẫn không thấy gì ngoài vẻ mặt thờ ơ kia.
-Anh nhìn đủ chưa? Có cảm thấy hài lòng không?
Hải Nghi đột ngột lên tiếng, xoay người đối mặt với hắn, dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười.
-Hài lòng. Tất nhiên là hài lòng rồi, vị hôn thê của tôi rất xinh đẹp.
Hải Nam chua xót cười, nhìn nụ cười xinh đẹp treo trên gương mặt cô tại sao lại chói mắt như thế, không nhịn được Hải Nam nhìn cô hỏi.
-Hải Nghi, em có yêu anh không?
Hải Nghi ngây ngốc nhìn hắn có chút không phản ứng kịp. Câu hỏi này Hoàng Tử Minh đã từng hỏi cô, và ngay cả chính bản thân mình, cô cũng tự hỏi hàng ngàn lần.
“Mình… có yêu Hải Nam không?”
-Hải Nghi, em thực sự không có chút xíu cảm giác nào sao? Em không thấy khó chịu khi có người con gái khác thích anh sao? Em không cảm thấy tức giận khi có người con gái khác chạm vào anh sao? Tại sao em lại có thể bình tĩnh như vậy? Tại sao em có thể… một chút cũng không để ý chứ?
Hải Nam từng chút từng chút lên tiếng chất vấn cô, hắn muốn đánh cược một phen, muốn biết hắn đối với cô là như thế nào.
Đây cũng là lí do hôm qua hắn không quay về biệt thự Nguyễn Hà, vì sợ phải đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của cô, sợ cô chán ghét hắn.
Hải Nam nhìn cô thật lâu, chờ đợi cô trả lời nhưng mà cô thật lâu vẫn không mở miệng nói gì.
Đây là lần đầu tiên hắn thật tâm yêu một người con gái, hắn cũng muốn cô cũng sẽ yêu hắn, để ý hắn.
Lần đầu tiên một Hải Nam kiêu ngạo như hắn phải đi hỏi người ta có yêu hắn hay không. Thực nực cười, từ bao giờ hắn lại thiếu lòng tin như vậy?
Từ khi biết Hoàng Tử Minh là thiên thần lúc bé của cô thì hắn cảm thấy rất bất an, nóng lòng muốn biết trong lòng cô hắn có vị trí như thế nào.
Được rồi, lần đánh cược này hắn thua, hắn đã thua. Có lẽ đối với cô mà nói hắn chỉ là tên hôn phu không đáng có.
Nhưng mà hắn có muốn buông tay? Không muốn. Dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ giữ cô bên người.
Hải Nam hít thở thật sâu khống chế tâm tình tồi tệ của mình lúc này, mỉm cười nhìn cô nói.
-Đi thôi, chúng ta bị muộn giờ học rồi!
Hải Nghi im lặng nhìn Hải Nam đưa mình lên xe, trong lòng cô rất phức tạp, rốt cuộc tình yêu là gì cơ chứ, tại sao phải yêu nhau mới được ở bên nhau.
Cô thực sự chỉ vì thực hiện lời hứa với gia gia là chỉ bảo vệ Hải Nam cho nên mới ở bên cạnh hắn sao? Hay, là vì một nguyên nhân nào khác?
Nếu một ngày hắn không cần cô bảo vệ thì làm sao bây giờ, cô lấy lý do gì để ở bên cạnh hắn?
Thực sự là cô có khó chịu, có để ý người khác chạm vào hắn. Nhưng như thế thì thế nào, cô vẫn không hiểu tình cảm trong lòng mình.
Hải Nghi giống như bị thôi miên trong đầu lẩn quẩn vô vàn câu hỏi “tại sao”.
|
Chương 47: SỢI DÂY CHUYỀN
Trên đời này có những chuyện luôn luôn vượt ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Điển hình là một Nguyễn Hà Hải Nghi vô tâm vô phế- Black, thủ lĩnh lạnh lùng một Black Rose hắc ám, cũng có ngày nghĩ không ra một vấn đề.
Tình yêu?
Thật phiền phức!
Hải Nghi, à không… phải nói bây giờ cô là Black. Hải Nghi cải trang thành Black ngồi trong một quán cà phê xinh đẹp.
Gương mặt tuấn mĩ, thoáng chốc suy tư không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn. Không thèm quan tâm đến ánh mắt si mê của mấy cô gái bàn bên. Black chống cằm suy nghĩ.
Rõ ràng cô đã từng quen biết rất nhiều bạn trai, White vẫn thường hay nói cô rất đào hoa, thậm chí còn biên soạn các cuộc tình của cô thành sách. Vậy tại sao đến giờ cô vẫn không biết tình yêu là gì?
Hải Nghi đã từng quen 112 người bạn trai, cũng như cùng lúc có 112 cuộc tình, nhưng cô lại không biết rằng tất cả bọn họ chỉ muốn che chở, bao dung cô giống như một đứa em gái mà thôi. Bởi vậy mới có một Nguyễn Hà Hải Nghi nghịch ngợm không sợ trời, không sợ đất như bây giờ.
Mấy ngày hôm nay, Hải Nam cố ý tránh mặt mặt cô, có lẽ cô cần thời gian để suy nghĩ. Cho nên hôm nay cô không muốn tới trường, không muốn gặp mặt hắn.
Làm sao đây, làm sao đây, Hải Nghi mày thật ngốc!
Hải Nghi ảo não thở dài.
Hải Nam là chàng trai thứ 113 mà cô biết, hắn từng nói hắn là cảnh sát truy tìm tội phạm là cô, vậy sao bây giờ tìm được rồi lại không chờ đến lúc tòa phán án “chung thân” là được rồi sao? Như thế nào lại phiền phức như thế?
Bất tri bất giác Hải Nghi cũng không biết rằng cô cũng không ghét hôn sự này như trước, thậm chí còn xem việc ở bên cạnh Hải Nam là việc hiển nhiên.
Đúng thế, cô ở bên cạnh hắn chẳng phải là hiển nhiên sao! Tại sao phải hại não như vậy chứ?
Giống như mới phát hiện ra một châu lục thứ bảy nào đó, Black bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười sáng lạn, hào quang chói mắt, khiến các cô gái xung quanh lập tức ngây ngốc, trái tim bắt đầu nhảy điệu “cha cha cha”.
-Cẩn thận.
Black đứng dậy đi ra tới cửa vô tình đụng trúng một người phụ nữ xinh đẹp.
Vóc người hoàn mĩ, tóc được búi cao lên, ăn mặc sang trọng giống như một quý phụ phu nhân, ánh mắt sáng ngời nhìn sợi dây chuyền lộ ra trên cổ của cô, dịu dàng nói.
-Cô gái, cẩn thận chút, sợi dây này rất đáng quý, nếu đánh mất thì cô vĩnh viễn đánh mất tình cảm của người con trai cô yêu.
Người phụ nữ sâu kín nói rồi nhanh chóng lướt qua cô đi vào trong. Để lại một mình Hải Nghi có chút ngốc lăng.
Khoan đã “cô gái” là sao? Bà ta là ai? Bà ta biết cô là con gái sao?
-Bà là ai?
Hải Nghi xoay người nhìn theo bóng lưng người phụ nữ, lớn tiếng hỏi.
-Ta là… là một thầy bói.
-Thầy bói?
-Đúng vậy. Cô gái cẩn thận, hẹn gặp lại.
Nói rồi người phụ nữ kì lạ nhanh chóng khuất sau hành lang.
Hải Nghi bất giác hoảng sợ, lần thứ hai rơi vào suy nghĩ của chính mình.
Người con trai cô yêu? Đánh mất tình cảm?
Không hiểu sao cô lại có dự cảm bất an. Lời người phụ nữ tự xưng là thầy bói đó nói khiến cô hoảng sợ. Bà ta thực sự là thầy bói sao? Bà ta nhắc cô phải cẩn thận, bà ta biết trước tương lai sao?
“Bựt”
Hải Nghi bất thình lình bị người ta đẩy ngã, hoảng hốt sờ trên cổ một mãnh trống không.
Sợi dây chuyền?
Chết tiệt! Bên tai lại quanh quẩn câu nói của người phụ nữ kia.
“Cô gái, cẩn thận chút, sợi dây này rất đáng quý, nếu đánh mất thì cô vĩnh viễn đánh mất tình cảm của người con trai cô yêu”
Hải Nghi hoảng sợ vội vàng đuổi theo tên cướp. chưa bao giờ cô lại thấy hoảng sợ như vậy. Cô sợ đánh mất sợi dây chuyền, cũng chính là món quà sinh nhật Hải Nam tặng cô hay sợ mất đi tình cảm của Hải Nam?
Cô không muốn biết, trong lòng cô gào thét phải lấy lại sợi dây chuyền đó, phải lấy lại, nếu không cô sẽ hối hận, sẽ hối hận suốt đời.
Hải Nghi cố gắng đuổi theo tên cướp kia. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo hai má, không phải mệt mà là sợ…
Bên trong con đường nhỏ, tên con trai ngắm nhìn sợi dây chuyền có đính 12 viên kim cương nhỏ xếp thành kí tự “N”, cái này đủ để cho hắn sống cả đời, đương lúc hắn cười đắc ý, thì từ đâu lao ra một bóng đen nhìn chăm chăm hắn.
-Trả cho tôi.
Hải Nghi lạnh lùng ra lệnh, xung quanh tỏa ra khí thế lạnh như băng, khiến người ta không rết mà run.
Đáng tiếc vẫn có người nào đó làm bộ trấn định, không sợ chết hùng hồn nói.
-Trả cho mày? Nhóc con, tốt nhất nên về nhà với mẹ đi.
Hắn nhìn Hải Nghi toàn thân quần áo hàng hiệu, da trắng mắt to, một bộ công tử bột bộ dáng, khinh thường mở miệng.
-Tao lập lại một lần nữa, trả sợi dây chuyền cho tao.
Hải Nghi cắn răng mở miệng, uy hiếp rõ ràng, hai nắm tay đã nắm lại thật chặt, cô không có kiên nhẫn chờ đợi hắn.
-Ha ha… đúng là muốn tìm chỗ chết. Nhóc con đây là tự mày tìm lấy.
Nói rồi hắn huýt sáo một tiếng, từ bên trong có rất nhiều người cầm gậy đi ra, ánh mắt bỡn cợt nhìn cô giống như đang nghiên cứu con mồi.
Hải Nghi vẫn đứng yên bất động, cắn răng ném ra hai chữ. “Bỉ ổi”
-Ha ha… Lão đại xem ra tên này là công tử nhà giàu, hôm nay chúng ta gặp may rồi.
Một tên trong số đó nhìn lão đại nói, ánh mắt tham lam quan sát cô từ trên xuống dưới.
-Còn đứng đó làm gì? Lên hết đi.
Người được xưng là lão đại lớn tiếng nói. Nhanh chóng hơn chục người cầm gậy đánh về phía Hải Nghi.
Hải Nghi bị vây trong đám người cố gắng đánh lại bằng tay không, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi tên cầm đầu, nhìn chăm chăm sợi dây chuyền trên tay hắn.
Trong lúc sơ ý bị người ta đánh trúng một gậy vào vai. Hải Nghi nhịn đau đá cho tên kia một phát, phía trước lại bị đánh mạnh vào ngực, chân lại bị gậy đập vào đầu gối, chạm đến vết thương mới lành khiến mồ hôi trên trán túa ra như suối.
Hải Nghi giật lấy một cây gậy, cố gắng không chế đau đớn trên người, liên tiếp đánh ngã mười mấy tên.
Ánh mắt không độ ấm nhìn chằm chằm tên cầm đầu, lạnh lùng nói.
-Trả sợi dây chuyền cho tôi.
Tên kia bây giờ nhìn ánh mắt đáng sợ của cô, thân mình bắt đầu run run, nhìn Hải Nghi từng bước từng bước tới gần, không khí xung quanh hắn giống như bị cô hút hết. Lúc này hắn mới ngu ngốc nhận ra, người này thật đáng sợ, giống như Tu La từ địa ngục đến đồi mạng vậy.
Hắn run run ném sợi dây chuyền cho cô, nhanh chóng cùng đám người kia khó khăn chạy đi.
Hải Nghi nắm chặt sợi dây chuyền thỏa mãn cười, trong lòng nhất thời hiểu rõ một chút chuyện, mệt mỏi ngã xuống…
|
Chương 48: EM YÊU ANH
Tình yêu là một đề tài khó, nó giống như một bài toán có muôn vàn cách giải. Nhưng Hải Nghi dù có thông minh cách mấy cũng suýt chút nữa bó tay.
Trước khi ngất đi cô biết mình đã có câu trả lời cho bài toán đó. Cô cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhỏm, cô đã giải được bài toán khó, đã có câu trả lời cho Hải Nam.
Hải Nghi vui mừng đi tìm Hải Nam, nhưng khi đứng trước mặt hắn cô không thể tin vào mắt mình.
Hải Nam… hắn đang hôn Hiểu Lam.
Cô thấy hắn dùng ánh mắt thật lạnh lùng nhìn cô.
Hải Nghi cảm thấy chính mình giống như cô học trò nhỏ, vui mừng đem bài giải nộp cho thầy giáo nhưng khi làm xong mới biết đã hết giờ làm bài.
Không, cô không muốn. Không phải vậy, Hải Nam sẽ không như thế!
-Không, không phải. Hải Nam… Hải Nam…
Hải Nghi bất ngờ kêu lên, từ trong giấc mộng tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện mọi chuyện chỉ là mơ thôi.
Sau lưng mồ hôi ướt đẫm áo, rõ ràng trong phòng có máy điều hòa, nhưng mồ hôi vẫn cứ tuôn ra như mưa.
“Cạch”
Cửa phòng nhất thời mở ra, Đặng Vũ Khánh mang theo thức ăn đi vào, nhìn cô toàn thân mồ hôi lạnh, ngây ngốc ngồi đó, hắn nhíu mày đặt khay đồ ăn trên bàn, đi đến bên giường, lấy tay sờ trán cô.
-Không sốt. cô gặp ác mộng sao?
-Đây là đâu?-Hải Nghi nhìn xung quanh hỏi.
-Đây là nhà tôi.-Đặng Vũ Khánh thản nhiên trả lời.
Nhìn thấy Hải Nghi im lặng không nói, hắn hiếu kì hỏi.
-Cô không hỏi tôi tại sao cô lại ở đây à?
Hải Nghi cho hắn một cái liếc mắt, không quan tâm, im lặng bước xuống giường. Nhưng chân vừa chạm đất thì thân mình cũng lập tức ngã sóng xoài.
-Cô phải biết mình đang còn bị thương chứ!
Đặng Vũ Khánh bất đắc dĩ đỡ cô ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn cô. Giọng nói không rõ tình cảm tiếp tục vang lên.
-Có phải vì sợi dây chuyền đó? Lúc nhìn thấy cô thì cô đã giữ nó thật chặt, có làm thế nào cũng không chịu buông ra. Nhìn xem tay cô bị đâm đến chảy máu rồi kìa.
Hải Nghi nhất thời có phản ứng, cô nhìn sợi dây chuyền trong tay mình bị máu tươi nhiễm đỏ, tay lúc này mới phát giác đau.
Ngẩng đầu nhìn Đặng Vũ Khánh.
-Anh… đưa tôi đi tim Hải Nam được chứ.
Cổ họng có chút đau, cô khó khăn nói. Ánh chờ mong nhìn hắn, cô biết mình không thể tự đi cho nên lần đầu tiên mở lời cầu xin hắn.
Đặng Vũ Khánh nhìn cô thật lâu, muốn nhìn xem một chút cô có còn là Black mà hắn biết.
Người mà mười mấy năm nay hắn luôn cho là đối thủ, bây giờ là người hắn để ý nhưng lại cầu xin hắn đưa đi gặp người con trai khác.
Hải Nghi thấy hắn thật lâu vẫn không đáp ứng, cô đẩy hắn ra, cố gắng nhịn đau tự mình ngồi dậy, khó khăn bước đi.
Chợt trời đất quay cuồng, cô bị ngã vào lòng ngực vững chắc. Đặng Vũ Khánh không nói không rằng một đường im lặng bế cô đi ra ngoài.
Hắn thật là không biết thương hoa tiếc ngọc, cứ thế mà quăng cô lên xe, không nói một lời cấp tốc lái đi.
………..
-Tại sao lại đưa tôi tới đây?
Nhìn quán bar ầm ĩ bên trong, Hải Nghi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Đặng Vũ Khánh một bộ lạnh lùng bên cạnh. Không hiểu tại sao hắn lại đưa cô tới đây.
-Chẳng phải cô muốn tìm người sao? Hắn ở bên trong, cô tự mình đi đi.
Đặng Vũ Khánh giọng nói không mang theo chút độ ấm, lạnh lùng mở miệng.
Nghe được đáp án, Hải Nghi nhanh chóng xuống xe, cố gắng bước đi vững vàng đi vào bên trong.
Đặng Vũ Khánh im lặng nhìn theo bóng lưng cô, thật muốn chạy đến ngăn cô lại, nói với cô hắn cũng thích cô, thích cô mười mấy năm. Nhưng hắn không làm được chỉ có thể nhìn cô từng bước từng bước đi tìm người con trai khác.
“Xập xình… Xập xình…”
Bên trong quán bar vô số âm thanh tạp nham trộn lẫn vào nhau tra tấn màng nhĩ người nghe.
Bên trong một căn phòng Vip. Hải Nam uống một ly, rồi liên tiếp nhiều ly, từng giọt từng giọt rơi vào bụng hắn. Minh Quân không chịu nổi bộ dáng này của hắn, nhanh tay chụp lại chai rượu trước khi tên điên này rót nó vào bụng.
“Oành”
Cửa phòng bị người ta đẩy mạnh. Chỉ thấy Hải Nghi toàn thân chật vật không chịu nổi, ngay cả đứng cũng không xong, thân hình lung lay, khập khiễn đi tới trước bàn bọn hắn.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn hai cô gái bên cạnh Hải Nam, khiến cho hai cô ả sợ hãi càng nép vào người hắn hơn.
-Cút –Hải Nghi âm lãnh nâng khóe môi phun ra một chữ.
Ánh mắt như hai lưỡi dao sắc bén, không cho người ta kháng cự.
Hai cô ả tâm không cam tình không nguyện, dưới ánh mắt uy hiếp đáng sợ của Hải Nghi ỏng ẹo giậm chân rời đi.
Minh Quân cũng thức thời lui ra, nhường lại không gian cho hai người bọn họ.
Hải Nam giống như không thấy sự có mặt của cô, tiếp tục nâng lên chai rượu vừa rồi tiếp tục uống.
Hải Nghi không có ngăn hắn, ánh mắt chỉ thản nhiên nhìn người này. Chậm rãi nói.
-Anh hỏi em có yêu anh không? Em không biết. Anh hỏi em có để ý người con gái khác thích anh không? Em có. Em không thích người khác thích anh, càng ghét người ta chạm vào người anh. Em không thích đọc những tin tức lá cải trong trường có liên quan đến anh. Không muốn biết trong tủ quần áo của anh có bao nhiêu lá thư. Không muốn bọn nữ sinh đó nhìn hình của anh chăm chú. Không muốn anh đến gần bất cứ cô gái nào. Không muốn anh cười với bọn họ… Em không muốn như vậy. Em chỉ muốn anh ở bên cạnh một mình em thôi. Anh đã nói anh sẽ là của em. Vậy nên đồ của em không cho phép bất kì kẻ nào chạm vào, càng đừng mong nhìn ngó đến.
Động tác uống rượu của Hải Nam ngay từ khi cô bắt đầu nói thì đã dừng lại. Trong đầu thanh tỉnh không ít nhưng không có mở miệng, cũng không có nhìn cô.
Hải Nghi hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế nước mắt có xu hướng vỡ đê. Ánh mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Hải Nam.
-Em rất yêu gia gia, muốn mình trở nên mạnh mẽ để bảo vệ gia gia. Em cũng muốn mình bảo vệ anh thật tốt nhưng không hiểu sao trong lòng em luôn có mong muốn giữ lấy mãnh liệt. Nó khác tình yêu mà em đối với gia gia. Nếu anh nói nó là tình yêu thì anh nhận được đáp án rồi chứ.
-Em xin lỗi vì đã sơ ý bị người ta cướp lấy cái này. Nhưng mà em tìm lại được rồi. Bây giờ em trả lại cho anh.
Hải Nghi đặt sợi dây chuyền lên bàn, lần nữa xoay người khó khăn rời đi. Nước mắt trong hốc mắt theo động tác của cô mà rơi xuống.
Hải Nam ngây ngốc nhìn sợi dây chuyền bị máu nhiễm đỏ, phía trên viên kim cương còn đọng lại giọt nước mắt trong suốt của Hải Nghi. Bên tai vẫn quanh quẩn những lời nói của cô.
Một lúc lâu sau hắn mới giật mình, nắm lấy sợi dây chuyền lao như bay ra ngoài, ngay cả đụng trúng Minh Quân cũng không hay biết.
-Này, cô gái! Tỏ tình với người ta thì phải nói “Em yêu anh” chứ.
Hải Nghi bất ngờ bị người ta kéo tay, nhất thời dừng lại cước bộ, ánh mắt mông lung nhìn thân hình cao lớn của Hải Nam đứng chắn trước tầm mắt, không tự chủ được mở miệng, nói.
-Em yêu anh?
Vốn dĩ đây là một câu hỏi, nhưng người nào đó vẫn cho rằng đây là lời tỏ tình. Bất ngờ Hải Nam cúi xuống bao trùm lấy môi cô, mãnh liệt hôn, bá đạo quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương. Vừa mạnh mẽ, vừa ôn nhu hút hết mật ngọt trong miệng cô.
Xa xa một chiếc xe thể thao lẳng lặng dừng trong bóng đêm, nhìn hai người bọn họ dây dưa hôn. Cuối cùng nhanh chóng biến mất sau màn đêm giống như chưa từng tồn tại…
|
Chương 49: HẢI NAM, GẢ CHO EM ĐI
Hải Nam ngồi trên ghế sa lon, ôm Hải Nghi ngồi trên đùi mình. Khoảng một giờ rồi, hắn không nói chuyện mà chỉ nhìn chăm chăm sợi dây chuyền trên bàn.
Hắn cứ giữ nguyên tư thế như thế này khiến cô dù có khó chịu cũng không dám nhúc nhích. Vòng tay ôm cô càng ngày càng chặt giống như muốn khảm cô nhập vào người hắn vậy.
Hải Nghi tức giận.
Cô không thể chịu đựng được sự im lặng nguy hiểm này. Vòng eo thon gầy của cô sắp bị hắn bóp nát. Cái tên chết tiệt này!
-Cái tên này…
“Á”
Hải Nghi dùng hết khí lực đứng dậy, nhưng bất ngờ lại bị hắn kéo ngược trở về. Lần nữa giống như mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn.
-Hải Nam, cái tên này. Anh có gì thì cứ nói thẳng đừng có im lặng hành hạ người khác như vậy. Chuyện sợi dây chuyền hôm qua em xin lỗi anh rồi còn gì. Anh rốt cuộc muốn gì nữa đây.
Hải Nghi rốt cuộc nhịn không được nữa, lửa giận bùng phát, từ trước đến nay cô không phải là người biết nhẫn nhịn, cho dù là mình làm sai trước tiên cũng không muốn bị người ta chèn ép.
-Hử? Anh muốn gì?- Hải Nam khó hiểu hỏi lại. Ánh mắt vô tội nhìn cô phát hỏa.
-Hừ! Muốn đánh muốn giết thì cứ làm lẹ đi, em không có thời gian chơi trò chơi không lên tiếng với anh. Tức giận gì chứ? Anh tức giận thì hay lắm sao? Đừng có trưng ra bộ mặt đáng sợ đó hù dọa tâm linh bé nhỏ của người khác.
Hải Nghi nhắm mắt, ngồi thẳng lưng, bộ dạng thấy chết không sờn.
Hải Nam cố gắng nhịn cười nhìn cô gái này. Hắn buồn cười hỏi.
-Ai nói anh tức giận?
Hải Nghi lập tức mở mắt nhìn khuôn mặt nhịn cười đến đỏ ửng của Hải Nam, cẩn thận hỏi.
-Không phải anh tức giận vì chuyện em làm đứt sợi dây chuyền chứ?
-Có.
Hải Nghi chột dạ cuối đầu. Phía trên lại truyền đến tiếng thở dài của Hải Nam, hắn bất đắc dĩ nói.
-Anh giận vì em không chú ý bản thân mình mà để bị thương nặng như thế này. Anh sẽ đau lòng.
Hải Nghi thật không nghĩ hắn sẽ không trách cô làm đứt sợi dây chuyền mà tức giận vì việc cô làm hắn lo lắng.
-Chỉ là vết thương ngoài da, không nặng lắm.-Hải Nghi cảm động nhìn hắn nói.
-Cái gì gọi là không nặng lắm. Bọn người đó không biết em là con gái sao, như thế nào lại đánh vào ngực người ta.
Hải Nam còn mang bộ dáng thực sự nghiêm túc nhìn ngực cô đau lòng nói.
Khóe miệng bạn nhỏ Hải Nghi mãnh liệt co rút. Không biết nói gì với tên này. Nhìn ánh mắt còn thực sự lo lắng cho vòng một của cô, Hải Nghi khó khăn mở miệng.
-Thật ra… họ không biết em là con gái a.
-Không sao, anh đã nhờ Minh Quân xử lí bọn họ tin rằng đám người đó bây giờ khó mà sống tốt.
Hải Nam sủng nịnh vuốt tóc cô, giọng nói êm tai không khỏi khiến cô rùng mình. Cái này có phải là người ta vẫn hay nói “Mặt trái của sự thật” không, ai mà nghĩ được chàng vương tử trong mơ của biết bao cô gái thực ra là một tên ác ma đáng sợ.
-Nhưng sợi giây chuyền này phải làm sao đây?
Hải Nam nghĩ nghĩ, cuối cùng buộc miệng nói ra. Bạn nhỏ Hải Nghi lần thứ hai rơi vào trạng thái hóa đá, chật vật nói.
-Anh dành ra một tiếng đồng hồ để suy nghĩ cách nối lại sợi chuyền?
-Đúng vậy. Sợi dây chuyền này là sợi dây có một không hai, dây đeo dùng bạch kim chế tác, các chi tiết trên đây đều được bằng thủ công. Mẹ anh đã đích thân thiết kế và tự tay làm. Trên đời này sẽ không có cái thứ hai.
-Có lẽ Như Băng có cách, cô ấy rất gỏi chế tác đồ trang sức.
Bất giác Hải Nghi chợt nghĩ tới người phụ nữ hôm qua, cảm thấy rất kì lạ cô ngẩng đầu nhìn Hải Nam nói.
-Hôm qua em vô tình gặp được một người phụ nữ rất kì lạ. Bà ấy tự xưng là thầy bói, nói với em… -Hải Nghi cẩn thận nhìn Hải Nam mới tiếp tục nói –Bà ấy nói nếu em đánh mất sợi dây chuyền này thì em sẽ mãi mãi đánh mất tình cảm của anh, cho nên…
-Cho nên em mới bất chấp đuổi theo sao. Đồ ngốc, sợi dây chuyền chỉ là vật tượng trưng thôi. Anh nói rồi, em mãi mãi sẽ phải chịu trách nhiệm với anh.
-Chịu trách nhiệm? -Hải Nghi khó hiểu hỏi lại.
-Em đừng chối, từ khi em nói ra ba chữ kia thì em kiếp này sẽ phải chịu trách nhiệm với tình cảm của anh.
Hải Nam rất chính nghĩa nói, thích thú quan sát sắc mặt càng ngày càng khó coi của cô. Bất quá trong mắt hắn thì đó là vô cùng đáng yêu.
-Ba chữ kia? Là ba chữ nào?
Hải Nghi thật sự không hiểu hắn đang nói gì.
-Nguyễn Hà Hải Nghi, em đừng có “qua cầu rút ván”.
Sắc mặt Hải Nam giờ phút này còn đen hơn cả đít nồi. Hai mắt nheo lại nhìn Hải Nghi chằm chằm, như thể một khi cô dám nói ra hai từ “Không có” thì hắn sẽ ăn thịt cô ngay lập tức.
“Qua cầu rút ván”? Mệt cho hắn nghĩ ra câu này. Nhưng cô thực sự không nghĩ ra mình đã nói gì.
-Em đã nói gì sao?
-Em… Thôi được rồi, hôm qua chẳng phải em tỏ tình với anh sao. Em cũng đã nói “Em yêu anh” rồi, không được chối.
Nhìn bộ mặt ngơ ngác của cô, Hải Nam chấp nhận thỏa hiệp, lần nữa nhắc lại cho cô.
Hải Nghi bất đắc dĩ nhìn hắn. Không sợ chết nói.
-Tự anh cho là vậy thôi. Rõ ràng không phải ý đó.
-Vậy ý của em là gì?
Giọng nói của người nào đó bắt đầu thấp xuống âm độ, ánh mắt nhìn chằm chằm Hải Nghi không che dấu uy hiếp đáng sợ.
Hừ! Cái cô gái không biết sống chết này. Cô dám nói không đúng ý hắn xem. Thật muốn đánh vào mông cô thật đau.
Cảm nhận không khí xung quanh có xu hướng đóng băng. Hải Nghi thức thời nói.
-Ý của em là… là… Hải Nam anh gả cho em đi.
Khóe miệng Hải Nam co rút kịch liệt, không thể tin nhìn Hải Nghi nghiêm túc hỏi.
-Vợ à, điểm thi khảo sát môn ngữ văn của em là bao nhiêu?
-Ách… cái này không quan trọng lắm, hình như là ba điểm rưỡi…
“Oành”
Hải Nam triệt để hóa đá, thật lâu nhìn Hải Nghi nói.
-Anh nghĩ em sống ở nước ngoài lâu quá nên đối với tiếng việt không thông hiểu. Phải nói là “Em nhất định sẽ gả cho anh”.
-Có khác nhau sao? Dù sao thì ba anh cũng chấp nhận gả anh cho em rồi. Anh ngoan ngoãn chờ vài năm nữa đi… ha ha ha… Ưm… Ưm…
Đương lúc cô cười rất đắc ý thì Hải Nam bất ngờ ngậm lấy môi cô, ở trên bờ môi trầm thấp mở miệng.
-Em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh. Làm sao đây, ai bảo em yêu anh rồi.
-Anh nói gì?
-Có sao? Em nghe anh nói gì.
-Anh nói “em yêu anh”.
-Ừm… anh biết em yêu anh.
Hải Nam cuối cùng cũng nghe cô lập lại ba chữ kia. Còn bạn nhỏ Hải Nghi đáng thương bị lừa giờ này còn đang đầu choáng mắt hoa, vô lực tựa vào người hắn, mặc hắn ôm hôn.
“Hải Nam, em yêu anh”.
|
Chương 50: TRÒ CHƠI
Trong phòng nhạc số 3.
Hải Nghi đứng trước cửa sổ sát đất, tay tùy ý đùa nghịch những họa tiết vô vị trên tấm rèm cửa màu kem. Bóng hình nhỏ bé đứng trong căn phòng âm u không mở đèn, kiên nhẫn chờ đợi.
“Xoạt”
Rèm cửa sổ đột ngột bị người ta kéo ra, ánh nắng buổi trưa nhanh chóng thừa dịp xuyên qua lớp cửa kính dày cộm, toàn bộ đổ lên người cô. Hải Nghi nheo mắt, bất ngờ đón nhận ánh sáng có chút khó chịu, xoay người đối mặt với người kia.
-Tôi không nghĩ cô lại tự động tìm tôi.
Hải Nghi dùng thái độ ngạo mạn, đúng hình tượng một tiểu thư sang chảnh, giọng điệu khinh khỉnh nhìn Hà Hiểu Lam đang đứng bên cạnh.
-Vậy cô nghĩ tôi sẽ chờ cô đến tìm tôi sao?
Ngón tay thon dài tùy ý đùa nghịch mái tóc ngắn ngang vai, Hà Hiểu Lam trêu cợt nhìn Hải Nghi hỏi ngược lại.
-Tôi tại sao phải đi tìm cô?
Khóe miệng nhếch lên nụ cười nửa miệng quen thuộc, Hải Nghi rất nhẹ nhàng đả thương tự tôn của người khác. Mặt không chút thay đổi nhìn Hà Hiểu Lam.
-Ha ha… đúng vậy. Một công chúa tự cao tự đại như cô sao lại quan tâm đến người như tôi chứ. Bất quá cô thực sự không hiếu kì quan hệ giữa tôi và Hải Nam sao?
-Không hứng thú.
Lần thứ hai tạt gáo nước lạnh vào mặt Hiểu Lam, Hải Nghi nhấn mạnh ba chữ “không hứng thú” cắt đứt lời nói của Hiểu Lam. Nhìn ánh mắt kinh ngạc, cùng gương mặt khó coi của Hiểu Lam, cô lười biếng nói.
-Không có việc gì thì tôi đi đây. Bye bye.
Nhưng trên đời này luôn có một loại người muốn tự tìm phiền phức. Hiểu Lam nhanh tay bắt được cánh tay buông lỏng của Hải Nghi, tức giận nói.
-Tại sao cô có thể trơ trẽn như vậy? Tại sao có thể ngang nhiên cướp đi người tôi yêu nhất? Cô là gì hả? Chỉ vì thân phận cao quý của cô hay vì một cái hôn ước lãng xẹt mà có được Hải Nam? Làm sao có thể như vậy? Cô nói xem tại sao cô vừa xuất hiện thì anh ấy lại không cần tôi?
-Có cần thiết không? Hải Nam có yêu cô sao?
Hải Nghi khó chịu nhìn Hà Hiểu Lam, cô đã muốn bỏ qua cho cô ta. Tại sao còn muốn tìm cô gây chuyện? Lạnh lùng hất tay cánh tay đang chạm vào người mình ra, xoay người nhìn ánh mắt sửng sờ của Hà Hiểu Lam.
-Chuyện tai nạn trên núi có liên quan đến cô? Từ đầu cô tiếp cận tôi là có mục đích? Ở phòng y tế là diễn trò cho tôi xem sao? Hà Hiểu Lam, cô xem thường năng lực của tôi quá rồi. Cô tưởng những việc cô làm tôi không biết sao? Lần đó ở trên núi, buổi sáng thức dậy tôi không thấy cô, cô nói cô đi xuống núi mua phim chụp hình. Thật ra, cô muốn tìm cái này, có phải hay không?
Từ trong túi, Hải Nghi lấy ra một cuốn phim chụp hình, cầm đưa ra trước mặt Hà Hiểu Lam. Không đợi cô ta lên tiếng Hải Nghi tiếp tục nói.
-Có lẽ cô lỡ tay đánh rơi vật này trong xe, là lần đó trước khi rơi xuống vách núi tôi vô tình thấy được. Cô vốn dĩ không có đi mua phim chụp mới mà đi tìm cuốn phim này. Cô nói xem tôi có nên nghi ngờ hay không?
Sắc mặt Hà Hiểu Lam khi nhìn thấy cuốn phim kia thoáng chốc kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó lấy lại bình tĩnh, nhìn Hải Nghi thản nhiên hỏi.
-Chỉ là một cuốn phim cô lấy gì có thể chứng minh là tôi giở trò chứ?
-Ha ha… tôi không nghĩ có người nào ngoài cô ra thích Hải Nam đến vậy, ngay cả ăn, học, nghe nhạc, đi đứng, thậm chí ngủ cũng chụp hình.
Hải Nghi mở cuốn phim ra chỉ thấy trong đó toàn hình ảnh của Hải Nam, người chụp rất khéo đến từng chi tiết nhỏ nhất, có thể thấy được tình cảm của người chụp hình đối với người trong ảnh.
-Đưa cho tôi.
Hà Hiểu Lam tức giận muốn đoạt lại, nhưng bị Hải Nghi nhanh tay lấy đi. Sắc mặt cô ta vặn vẹo đáng sợ nhìn chằm chằm Hải Nghi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cô ta hận Hải Nghi, hận cô cướp hết mọi thứ thuộc về cô ta. Tình yêu Hiểu Lam bảo vệ suốt năm năm lại chỉ trong một đêm sinh nhật của Hải Nghi mà cô ta mất hết tất cả. Chỉ có thể ở phía sau giúp bọn họ ca ngợi tình cảm.
Cô ta không cam lòng, không cam lòng chịu thua, không cam lòng mất đi Hải Nam…
-Đưa cho cô? Cô thừa nhận rồi sao? Còn một chuyện này nữa, tôi vừa điều tra được chuyện sợi dây chuyền cô là người đứng sau. Cô nói tôi nên làm thế nào với cô đây, Hà Hiểu Lam?
Hải Nghi từng bước tiến về phía cô ta, nhẹ giọng hỏi. Giọng nói âm lãnh không mang theo bất kì độ ấm nào, khí thế cường đại không cho phép người khác tránh né. Hai mắt từ đầu tới cuối đều mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như rất thích thú đùa giỡn với con mồi yếu ớt.
Bàn tay cầm lấy cuốn phim nhẹ nhàng buông lỏng, cuốn phim lập tức rơi xuống tấm thảm lông mềm mại, cố ý đưa mắt nhìn Hà Hiểu Lam, không chờ cô ta kịp phản ứng, đôi chân mang giày thể thao màu hoàng kim giống như vô ý mà giẫm lên cuốn phim vô tội.
-Cô… cô dám…
Hà Hiểu Lam trợn mắt lên mà nhìn, không nghĩ tới Hải Nghi cư nhiên dám làm như vậy. Lúc này cô ta mới chân chân chính chính biết được Hải Nghi thực sự là thiên thần đội lốp ác quỷ. Nhìn nụ cười nửa miệng thường trực trên môi Hải Nghi, Hà Hiểu Lam phẫn nộ muốn đẩy cô ra, nhưng cánh tay chưa kịp chạm vào người cô thì đã bị Hải Nghi mạnh mẽ bắt lấy.
-Hiểu Lam, có lẽ cô quên rồi. Để tôi nhắc cho cô nhớ, tôi chính là Nguyễn Hà Hải Nghi. Trên đời này không có chuyện gì dám hay không dám, chỉ là tôi thích hay không thích mà thôi. Lúc trước tôi cảm thấy cô rất nhàm chán cho nên không có vạch trần cô, nhưng mà bây giờ tôi rất có hứng thú đùa giỡn với con mồi như cô.
Hải Nghi hất mạnh tay của Hiểu Lam ra khiến cô nàng lảo đảo suýt ngã. Khóe miệng hiện lên nụ cười khinh khỉnh, bộ dáng thật không để Hà Hiểu Lam vào mắt.
Từ trước đến nay cô luôn sống với châm ngôn “Người không phạm ta, ta không phạm người”. Nhưng có người cố ý hết lần này đến lần khác hãm hại cô thì cô nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.
-Nói thật muốn đuổi học cô thì rất dễ nhưng tôi muốn chơi với cô một trò chơi để xem cô có thể chịu đựng được bao lâu.
-Có ý gì?
Hà Hiểu Lam cảm nhận được nguy hiểm, bất giác không tự chủ được cảm thấy lạnh lẽo, cảnh giác nhìn Hải Nghi.
-Tôi sẽ khiến cho cô tự động cút khỏi tầm mắt tôi. Cô chờ mà xem, trò chơi còn chưa có bắt đầu, cứ từ từ mà hưởng thụ đi.
Nói rồi Hải Nghi tao nhã xoay người bước đi. Sau lưng lại truyền đến giọng nói của Hà Hiểu Lam.
-Cô không biết những gì cô điều tra được thì Hải Nam anh ấy cũng điều tra ra sao? Cô không thắc mắc tại sao anh ấy buông tha cho tôi sao?
Câu nói này thành công khiến Hải Nghi dừng lại cước bộ. Tâm nhất thời chùng xuống. Cô hít sâu một hơi, khống chế tâm trạng khó chịu, xoay người bình tĩnh đối mặt với Hà Hiểu Lam.
-Cô nói chuyện này có ý nghĩa gì?
-Có nghĩa Hải Nam có tình cảm với tôi cho nên anh ấy không đem chuyện này nói cho cô không phải sao? Hải Nghi, cô đừng luôn tự cho mình là đúng, tự cho mình là thông minh. Thật ra những gì cô làm giờ phút này trở nên rất buồn cười… Ha ha ha.
Hà Hiểu Lam cười trào phúng nhìn sắc mặt Hải Nghi ngày càng khó coi, cô ta biết mình đã đạt được mục đích. Nguyễn Hà Hải Nghi tôi muốn nhìn xem cô có thể làm gì được tôi.
-Tôi không quan tâm cô nói gì? Cứ chờ mà nhận lấy hậu quả cô gây ra đi.
Bước chân dứt khoát đi nhanh ra ngoài. Cô không muốn nhìn nụ cười đắc ý trên mặt cô ta. Cô không muốn nghe những lời cô ta nói, nhưng những câu nói đó cứ lẩn quẩn trong đầu cô nói cho cô biết.
Hải Nam đã biết tất cả. Hắn đã biết tất cả tại sao không nói cho cô? Tại sao phải dấu cô? Là sợ cô làm hại Hà Hiểu Lam sao?
“Hải Nghi, mày thật không quan tâm sao?”
|