Hôn Ước Quý Tộc
|
|
Chương 61: VÔ DUYÊN GẶP NẠN
Mới sáng sớm biệt thự nhà Trần Vũ được dịp bùng nổ. Chào buổi sáng mọi người là một tiếng hét “vàng oanh” đến kinh thiên động địa của cô chủ tương lai.
Đối với việc này hầu hết tất cả mọi người đều giật mình, ngoại trừ Trần Vũ Dương hôm nay đặc biệt vui sướng, tâm trạng tốt không vì việc này mà thay đổi.
Trần Vũ Văn vẫn như thường ngồi ở phòng khách vừa uống cà phê, vừa xem tin tức. Bộ dạng lười biếng vừa giống như không quan tâm đến náo động ở trên lầu cũng vừa như đã dự đoán được hết thảy.
Mà vị tiên sinh “chân nhân bất lộ tướng” này ở trong mắt Hải Nghi hay Hải Nam đều là người cực kì nguy hiểm. Không vì cái gì khác, chỉ là nụ cười vô hại thường trực trên môi ông ta rất dễ khiến người khác buông lỏng cảnh giác. Nếu không cẩn thận sẽ sa vào cái bẫy mà ông ta sắp đặt.
Vấn đề này thì Hải Nam đã triệt triệt để để cảm nhận sâu sắc trong 18 năm qua.
Hải Nghi nổi giận đùng đùng mà bước xuống lầu, nhìn thấy vài người làm trong nhà nhìn cô với ánh mắt kì lạ, hiển nhiên đối với âm thanh khủng bố vừa rồi vẫn còn dày đặc hoài nghi.
Cậu chủ của bọn họ khi nào đã trở nên biến thái vậy?
Nhưng mà ánh mắt nghi hoặc của bọn họ không dừng lại quá lâu trên người cô mà nhanh chóng nhìn đến “cái đuôi” theo sau cô.
Chỉ thấy Hải Nam vui vui vẻ vẻ lẽo đẽo phía sau cô, nhiều lần muốn tiến lên sánh vai cùng cô đều bị cô quay lại trừng mắt, rất thức thời mà thu chân lại, giữ vững khoảng cách một bước chân phía sau cô.
Rất nhanh hai người dưới con mắt tò mò của mọi người thì đã đến được phòng khách. Cả hai nhìn thấy Trần Vũ Văn cười vô hại với bọn họ, thì ăn ý nổi lên lòng cảnh giác.
Quả nhiên, ngay sau đó Trần Vũ Văn làm như vô ý mà nói.
-Nghe nói tối qua hai đứa ngủ cùng một phòng.
Cố ý.
Chính xác là cố ý. Đây chính là tiếng lòng của Hải Nam giờ phút này. Từ khi bước vào phòng khách hắn đã cảm nhận được người này nhất định sẽ đối với hắn trả thù việc hắn nói ông ấy không giữ được vợ. Cho nên đối với hắn trả thù.
Bộ dạng hắn bây giờ đã đủ chật vật rồi, người này còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà đổ thêm dầu vào lửa. Hải Nam trừng mắt nhìn người cha vĩ đại đến vô hại của hắn. Bất quá người kia dưới cái nhìn cực nóng của hắn cũng không có phản ứng gì. Chỉ là một bộ hứng thú nhìn người đứng bên cạnh hắn- Hải Nghi.
Khi hắn ý thức được chuyện không ổn đang xảy ra thì Hải Nghi cho hắn một cái nhìn lùng lùng rồi xoay người đi ra ngoài.
-Ấy, vợ à, thật ra anh không có làm gì em cả.
Hải Nam giờ này cũng chẳng rãnh rỗi so đo với Trần Vũ Văn, lập tức cong đít chạy theo.
-Vợ à. Anh thề anh không có ý xấu.
Hải Nghi đi ra tới cửa đột ngột dừng bước, khiến cho người nào đó đuổi theo phía sau bất ngờ “phanh gấp”, không kịp chuẩn bị mà ngã người về phía trước theo lực hút của Trái Đất.
Và hệ quả tất yếu của sự việc bất ngờ trên là thân hình cao lớn của Hải Nam ngã đè lên vóc người mảnh khảnh của Hải Nghi.
“A… ui”
Tình thế cấp bách không biết tiếng rên này của ai phát ra. Nhưng mà Hải Nam biết hẳn không phải là hắn đi. Bởi vì hắn cảm nhận được mình đang ở trên một thân thể mềm mềm, xúc cảm nơi bàn tay cũng dị thường thoải mái. Không nhịn được tiếp tục sờ sờ mó mó. Cho đến khi cảm thấy có gì đó không ổn, kí ức vài giây trước đó ồ ạt tập kích, khiến hắn nhất thời xanh mặt, dự cảm bất an truyền đến. Đồng thời cũng ý thức được người dưới thân mình là ai, và hắn thật không dám nghĩ tiếp hắn vừa chạm vào thứ gì.
Chống tay.
Ngẩng đầu.
Hai giây kế tiếp, lấy hết dũng khí mở mắt ra. Quả nhiên đập vào mắt hắn là gương mặt đỏ hồng của Hải Nghi, dưới ánh mặt trời càng thêm kiều diễm. Nhưng mà giờ phút này hắn quả thật dù muốn cũng không có tâm tình thưởng thức vì hắn nhìn thấy được trong mắt cô hai ngọn lửa đã cháy bùng bùng có thể sẵn sàng thiêu chết hắn bất cứ lúc nào.
-Hải Nam đáng chết! Anh còn không mau buông tay ra.
Hải Nghi nén giận, nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu vừa rồi không xoay người lại thì tình huống bi ai như thế này sẽ không xảy ra. Nhìn bàn tay của hắn trên người cô sờ sờ nắn nắn, nếu không phải ở dưới tình thế khó khăn này thì lúc này đây cô sẽ cho hắn một đấm nhớ đời.
Hải Nam lúc này mới vội vàng buông tay ra, khuôn mặt đẹp trai thoáng chốc đỏ bừng.
-Đứng lên.
Đối với giọng điệu ra lệnh của Hải Nghi có cho vàng hắn cũng không dám có ý kiến. Lật đật ngồi dậy, nhưng mà khi hắn đã hoàn toàn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống thấy cô vẫn một mực nằm yên ở đấy, mắt hạnh trừng trừng nhìn hắn, thân thể cứng ngắc không động đậy được.
Hải Nam hoảng hốt ngồi xuống, hắn không dám động vào cô, chỉ có thể vô cùng lo lắng hỏi.
-Vợ à. Sao em không đứng dậy.
-Hải Nam chết tiệt. Anh còn không mau đỡ em dậy.
Hải Nghi tức giận nói, nếu không phải tại hắn bây giờ cô cũng không thê thảm như thế này. Ôi, tấm lưng mảnh khảnh của cô nếu không gãy thì đã là một kì tích rồi.
Hải Nam nghe lời nâng cô dậy, động tác nhẹ nhàng giống như sợ trong lúc vô tình sẽ làm vỡ thủy tinh.
“Rắc”
“Ahhhhhhhh”
Nhưng mà ngay khi hắn động vào cô thì một âm thanh không hợp thời đúng lúc vang lên, ngay sau đó là tiếng hét như giết heo của Hải Nghi. Lần thứ hai trong cùng một buổi sáng làm kinh động trên dưới Trần Vũ gia.
Bên trong phòng khách, Trần Vũ Văn đang uống cà phê cũng không nhịn được mà phun ra, sắc mặt có chút khó coi. Nghĩ lại hắn muốn chỉnh người, người này cũng không phải là con dâu tương lai của hắn a. Người hắn muốn chỉnh là Hải Nam, nghịch tử nhà hắn. Nhưng như thế nào lại có tiếng hét thê thảm như vậy.
Đúng lúc này, Hải Nam lo lắng cuống cuồng vội vội vàng vàng ôm Hải Nghi đang đau đến mức mồ hôi hột đổ đầy người xông vào phòng khách. Hướng quản gia lớn tiếng nói.
-Chú Lâm, nhanh gọi Bác sĩ đến đây.
Quản gia Lâm cũng không hỏi nhiều lập tức gọi điện cho bác sĩ riêng của biệt thự nhanh chóng đến.
Còn Trần Vũ Văn ngây ngốc ngồi tại chỗ, sửng sốt hồi lâu mới ý thức được sự việc nghiêm trọng. Nhanh chân hướng trên lầu đi tới.
Náo động này cũng kinh động đến vợ chống Trần Vũ Dương, hai ông bà ngay sau đó cũng lập tức đi đến. Nhìn tình hình rối loạn bên trong, Trần Vũ lão phu nhân đau lòng đi vào hỏi.
-Hải Nam, chuyện này là thế nào?
-Đúng vậy, tại sao lại xảy ra chuyện này?
Trần Vũ Văn cũng không nhịn được lên tiếng hỏi, hắn cảm nhận được việc này cùng hắn không tránh khỏi có liên quan a. Hải Nam nghe tiếng nói, lập tức ngẩng đầu nhìn Trần Vũ Văn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Im lặng cúi nhìn Hải Nghi đau đến chết lặng, ngay cả trừng mắt nhìn hắn cũng lười.
Trần Vũ Dương nhìn tình hình này, biết là không ổn rồi, việc này với cháu đích tôn của ông không tránh khỏi liên quan. Mặc dù, thương thế này có thể nhanh chóng giải quyết nhưng ông phải tìm cách giải thích với lão già cố chấp kia.
Miệng không nhịn được nói thầm.
-Nguy rồi, lão già kia, chắc chắc sẽ làm ầm lên cho xem.
“Hắc… xì”
Bên này, Nguyễn Hà Trung khó chịu hắc xì, mi tâm nhíu chặt lại. Nghĩ rằng, Jerry nhà ông lại gây chuyện rồi.
|
Chương 62: SỰ THẬT KHÓ TIẾP NHẬN
Tại phòng khách biệt thự Trần Vũ, một cảnh tượng không mấy xa lạ đang được diễn ra. Nguyễn Hà Trung bộ dạng hùng hổ, đôi mắt già nua hằn hộc nhìn Trần Vũ Dương đang chột dạ ở đối diện.
Hừ, bởi vì chuyện ầm ĩ của Hải Phong, mà gia tộc Nguyễn Hà cùng nhà họ Hoàng rước lấy không ít rắc rối. Cho nên mới mắt nhắm mắt mở cho Trần Vũ Dương có cơ hội cướp lấy cháu gái ông yêu thương nhất. Nhưng mà mới được một ngày thì Jerry hoạt bát đáng yêu của ông phải giống như cái bánh chưng để người ta quấn tới bó lui, cuối cùng phải nằm bất động trên giường. Thử hỏi cơn giận này ông không tìm hắn tính sổ thì kiếm ai đòi đây.
Dưới cái nhìn như tia tử ngoại của Nguyễn Hà Trung, Trần Vũ Dương mấy mươi năm nay luôn kiêu ngạo nhưng giờ phút này cũng chột dạ mà lãng tránh. Quả thật ông có chút xấu hổ a, hơn năm mươi năm nay cuộc chiến giữa ông và Nguyễn Hà Trung diễn ra như cơm bữa, nhưng lúc nào cũng ở thế cân bằng, không nghĩ tới vì chuyện nhỏ nhặt này mà bất đắc dĩ phải lâm vào thế yếu.
-Thôi được rồi, hai cái người này! Nguyễn Hà Trung mục đích chúng ta đến đây không phải là đấu mắt a.
Ngồi bên cạnh hai người, Hoàng Khương uống hết một ấm trà mới bất đắc dĩ lên tiếng. Làm bạn với hai người tính tình trẻ con này, những chuyện như vậy ông nhìn cũng quen mắt. Chỉ là một tiếng đồng hồ trôi qua, trà cũng uống hết, ông không lên tiếng thì không được rồi.
-Hừ, tôi mới không thèm chấp với ông ta. Hôm nay tôi nhất định phải mang Jerry về.
Nguyễn Hà Trung lúc này mới hừ lạnh, nhìn Trần Vũ Dương lớn tiếng nói.
-Ách… Gia gia chuyện này là cháu không tốt. Vì cháu không cẩn thận nên mới… Cháu xin nhận lỗi với ông. Nhưng mà xin ông cho cháu được chăm sóc Hải Nghi đi.
Hải Nam đứng bên cạnh Trần Vũ Dương nghe thấy lời nói của Nguyễn Hà Trung, lập tức cúi đầu nhận lỗi. Bộ dạng chân thành khiến người ta không nỡ trách tội.
-Được rồi, nên bỏ qua đi thôi. Dù sao con bé chỉ bị trẹo lưng, sẽ không đáng ngại. Hôm nay, chúng ta đến đây là có chuyện quan trọng để nói.
Hoàng Khương nghiêm túc nói. Giọng nói đầy uy lực không ai dám phản đối. Điều này chứng tỏ ông cũng đã một thời oanh liệt trên thương trường, nếu không cái bảng hiệu Hoàng Gia chắc chắn sẽ không thể bằng vàng và rực rỡ cho đến ngày nay.
Trần Vũ Dương hiểu ý, cho mọi người lui ra. Trong phòng chỉ còn lại năm người, đó là: Nguyễn Hà Trung, Trần Vũ Dương, Hoàng Khương, Hải Nam, cùng một người nảy giờ vẫn im lặng là Hoàng Tử Minh.
-Chúng ta điều tra được, Đặng Chi Dân lần này cũng quyết định tranh cử người thừa kế.
Nguyễn Hà Trung trở về bộ dáng nghiêm túc, âm trầm mở miệng.
-Là ai? -Trần Vũ Dương hỏi, ông thật tò mò muốn biết con át chủ bài chưa lật của kẻ phản bội là gì.
-Cháu trai hắn- Đặng Vũ Khánh.
Hoàng Khương trịnh trọng nói.
Kết quả này không nằm ngoài dự liệu của mọi người. Từ khi Đặng Vũ Khánh trở về, không chút che dấu thân phận, thì bọn họ đã hoài nghi. Ngay sau đó Đặng Chi Dân ẩn nấp bấy lâu nay cũng đột ngột xuất hiện, đúng lúc việc lựa chọn người thừa kế sắp diễn ra của Dark.
Suy tính của ông ta mọi người ai cũng rõ cả. Hải Nam nắm chặt nắm tay, từ đầu hắn đã cảm nhận được ánh mắt Đặng Vũ Khánh nhìn Hải Nghi rất đặc thù, không phải là ánh nhìn lạnh lùng với người khác, hắn cảm nhận sâu sắc tình cảm đè nén của Đặng Vũ Khánh đối với Hải Nghi thực sự không kém hơn hắn.
-Như vậy…
Sắc mặt Trần Vũ Dương lúc này đã vô cùng khó coi.
Điều này biểu thị cho cái gì ông là người rõ ràng nhất. Lúc trước mục đích Nguyễn Hà Trung mang Hải Nghi ra nước ngoài đã dự tính được chuyện này.
Hải Nghi là người duy nhất có thể thừa kế Dark. Chỉ khi người nào kết hôn với Hải Nghi mới có thể thay cô gánh vác trọng trách này. Hiển nhiên trong trong tâm lý mọi người, người được chọn lần này không ai khác ngoài Hải Nam. Nhưng mà Đặng Chi Dân xuất ra con bài cuối cùng này, ý định giành lại quyền độc chiếm Dark của ông ta thật không thể nghi ngờ gì nữa.
Chỉ là với tư cách kẻ phản bội như ông ta lấy quyền gì mà độc chiếm Dark chứ.
-Đúng vậy, Hải Nghi chỉ là nước đi che mắt người khác mà thôi. Người thừa kế thực sự sẽ là một trong ba người: Hải Nam, Tử Minh và Đặng Vũ Khánh. Và chuyện hôn ước trước đây cũng chỉ là che mắt những thế lực ngầm đang có âm mưu tiêu diệt Dark mà thôi.
Nguyễn Hà Trung chậm rãi nói, trong mắt thoáng hiện lên một tia bất đắc dĩ. Đây cũng là điều ông dấu Hải Nghi, lừa gạt con bé suốt 17 năm. Kế hoạch của ông đã vô cùng hoàn hảo, có thể dụ được con cọp như Đặng Chi Dân lộ diện nhưng điều ông không nghĩ tới là Hải Nghi nhà ông đã thực sự có tình cảm với Hải Nam.
Ông sợ cho dù kế hoạch thành công hay thất bại thì Hải Nghi cũng sẽ không tha thứ cho ông.
Mọi người lúc này cũng đang lâm vào trầm mặc.
Nhìn Hải Nam đang nắm chặt bàn tay, Hoàng Tử Minh cười khổ. Hắn đã quyết định là người đứng sau mang cho Hải Nghi hạnh phúc, nhưng mà kết quả cuối cùng hắn đành bất đắc dĩ cướp đi hạnh phúc của cô.
Mọi người lâm vào trầm tư đều không có chú ý đến dáng người nhỏ nhắn đang đứng trên cầu thang. Hải Nghi lê tấm lưng còn đau nhói bước từng bước kiên định xuống lầu.
Nghe tiếng bước chân, mọi người đồng loạt xoay người nhìn lên, thì thấy Hải Nghi sắc mặt lạnh nhạt, một đường đi thẳng đến trước mặt bọn họ.
-Jerry con…
Lời đến khóe miệng lại không cách nào nói ra, Nguyễn Hà Trung chỉ chăm chú đối diện ánh nhìn thẳng tấp của cô.
Hải Nghi không biết đến đây từ lúc nào nhưng nhìn vẻ mặt của cô, mọi người mặc dù không muốn nhưng chắc rằng Hải Nghi có lẽ đã nghe được rõ ràng. Ánh mắt lạnh nhạt không gợn sóng, nhìn một lượt mọi người, cuối cùng dừng lại ở Nguyễn Hà Trung không nóng không lạnh nói.
-Tất cả là vì kế hoạch sao? Những chuyện ông làm đều vì giữ lại cái thế giới hắc ám mà ông cho tâm huyết suốt đời của ông sao?
-Ta…
Nguyễn Hà Trung muốn giải thích, muốn nói với cô rằng, không phải vậy. Thật ra ông không muốn tổn thương cô. Nhưng mà Hải Nghi không có cho ông cơ hội giải thích, cô nhìn Hoàng Tử Minh.
Hoàng Tử Minh vẫn như trước dịu dàng nhìn cô, nhưng mà lúc này đối với cô ánh mắt dịu dàng như thế thật đáng châm chọc.
-Hoàng Tử Minh. –Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc gọi tên hắn như vậy. Nhưng mà cảm giác này thật khiến cho hắn bất an, hắn chưa từng thấy cô lạnh nhạt như vậy nhìn hắn.
-Lúc trước anh tiếp cận tôi là vì gia gia sao? Năm đó anh đi Anh quốc cũng là vì gia gia sao? Bởi vì từ trước tới nay anh đã là một thành viên của Dark, hay nói đúng hơn anh chính là người của gia gia. Lần này anh về có phải hay không cũng vì Dark?
Từng câu từng chữ cô thốt ra giống như một quả chùy nặng nện thật mạnh vào lòng hắn. Hoàng Tử Minh chỉ lẳng lặng nhìn cô, hắn không muốn giải thích. Bởi vì hắn làm tất cả cũng chỉ mang đến hạnh phúc cho cô.
Hải Nghi thất vọng, người cô coi trọng nhất xem cô là phần thưởng, là món quà dành cho người thừa kế Dark. Người cô tin tưởng nhất lại dùng phương thức như vậy để tiếp cận cô. Vậy thì người cô yêu nhất thì thế nào?
Hải Nghi chậm rãi bước tới trước mặt Hải Nam, chăm chăm nhìn hắn, hi vọng có thể từ trong ánh mắt của hắn có thể tìm ra chút tình cảm nào đó.
Cuối cùng cũng không khiến cô thất vọng, cô nhìn thấy trong khóe mắt hắn là tình cảm nồng đậm, nhưng nhiều hơn là đau lòng cùng bất đắc dĩ. Hải Nghi nhìn hắn hỏi.
-Hôn ước là giả? Người thừa kế gì đó cũng giả? Vậy tình cảm của anh đến tột cùng là thật hay giả?
Nói rồi cô mỉm cười, nụ cười này làm chói mắt hắn, cũng làm tim hắn thật sâu rung đụng. Cô xoay người lạnh lùng bước đi, cô không muốn nghe thấy bất kì đáp án nào. Dù đúng hay sai, hắn cũng đã làm cô đau lòng.
-Đừng đi theo tôi.
Bỏ lại một câu như thế, thân hình nhỏ bé nhưng quật cường bước những bước chân kiên định ra đi. Từng bước chân cô đi giống như một cước một cước thật đau đánh vào lòng Hải Nam…
|
Chương 63: KẾ HOẠCH
Mưa… mưa… Từng hạt mưa tí tách tí tách rơi…
Từng hạt mưa to như hạt đậu phát ra những tiếng lộp bộp vui tai khi chúng va chạm với mặt đường bê tông.
Gió gào thét. Hạt mưa nhỏ dần và tốc độ rơi cũng nhanh hơn. Màn mưa che kín tầm mắt. Gió lùa dữ dội, mưa như vô tình tạt vào người cô… đau rát.
Trên đường lớn có một cô gái trẻ bước đi trong mưa, đôi vai nhỏ gầy run lên vì lạnh. Mái tóc dài bết lại dán chặt vào bên má. Đôi mắt đỏ hoe không ai biết cô khóc hay do mưa tạt vào mắt.
Hải Nghi bước đi vô định về phía trước, mặc cho mưa thấm ướt cả người, chiếc váy mỏng manh không che dấu được thân hình con gái. Thực ra cô chỉ là giận mình, giận bản thân dù có cố gắng đến mấy vẫn không bảo vệ được người cô yêu thương. Mà ngược lại, chính họ đang bảo vệ cô.
Cô biết gia gia rất thương cô, không muốn cô tham gia vào thế giới hắc đạo cho nên mới dùng cách đó. Tất cả vì muốn bảo vệ cô, cho cô cuộc sống bình thường như các anh trai.
Cô cũng biết Tử Minh luôn âm thầm đứng sau bảo vệ cô, giống như lúc này đây có lẽ hắn đang ở phía sau đi theo cô, chờ cô ngã gục rồi xuất hiện như một thiên thần xinh đẹp, xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng cô.
Còn Hải Nam, cô chỉ cảm thấy hổ thẹn với những gì mình hứa. Cô từng nói rằng cô sẽ bảo vệ hắn, đó là lý do cô tự thuyết phục mình ở bên hắn. Nhưng mà bây giờ, khi cô biết tất cả chỉ là giả dối.
Hôn ước gia tộc gì đó là giả?
Người thừa kế Dark cũng không phải là cô?
Vậy cô sẽ lấy tư cách gì để bảo vệ hắn?
Cô không ngốc đến nỗi không nhận ra tình cảm của Hải Nam là thật. Chỉ là, sự thật này giống như cướp mất của cô tất cả, cô không chịu đựng được. Cô cảm thấy mình đã trắng tay. Cô không muốn tình yêu của cô lại phải phụ thuộc vào vị trí người thừa kế. Cho nên cô trốn chạy.
Cô không muốn nghe bất kì lời giải thích nào. Vì cô biết những gì cô nói chỉ là tự lừa gạt chính mình. Che dấu cảm xúc thật của bản thân. Cô thấy mình không đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người cô yêu thương.
Thân thể nhỏ bé không biết lạnh cứ một mực đi về phía trước không lí do. Có lẽ trong lòng đã quá lạnh, lạnh đến nỗi cô không cảm giác được sự lạnh lẽo của mưa đêm.
-Hắc hắc… Đại ca, cô gái này trong rất xinh nha.
Phía trước chợt vang lên tiếng cười cợt nhã, giọng nói một tên con trai vang lên rõ ràng. Nhưng Hải Nghi một mực chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bước chân cũng không vì thế dừng lại, cho đến khi đâm sầm vào một bức tượng thịt.
-Ai nha, cô em đi đâu trong trời mưa thế này. Hay là theo tụi anh tìm một chỗ ấm áp nha.
-Ha ha ha…
Tên vừa nói hẳn là “đại ca” trong lời tên đàn em lúc trước. Giọng nói kinh tởm không chút che đậy ham muốn xấu xa vang lên. Ánh mắt bất thiện lướt trên thân người ướt sủng của cô. Bọn đàn em vì thế mà cũng hứng thú cười ha ha…
Nhìn đám thanh niên ngu xuẩn trước mặt, Hải Nghi chỉ nhếch mép cười nhạt nhẽo. Khóe môi yêu kiều bắn ra một câu.
-Không biết tự lượng sức.
Câu nói tuy rất nhỏ rất nhỏ nhưng từ khẩu hình miệng cô, bọn chúng có ngu đi nữa cũng biết cô em xinh đẹp trước mắt vừa nhục nhã bọn hắn.
Tên cầm đầu gương mặt tái xanh, khóe miệng co co giật giật, rốt cuộc cũng mỉm cười dâm đãng nhìn Hải Nghi nói.
-Cô em, bọn anh có sáu người, như thế nào lại không biết lượng sức. Hay là em chê không đủ…
“Bốp”
Tên kia còn chưa kịp hoàn thành nốt câu nói, thì bên má phải lãnh trọn cái tát tay của người đẹp. Hai mắt vì tức giận mà trợn lên đáng sợ, hướng năm tên còn lại quát to.
-Còn đứng đó làm gì? Bắt con nhỏ lại cho tao. Hừ
Ngay sau đó năm tên còn lại như được tỉnh ngủ mà tóm lấy Hải Nghi. Nhưng trước mặt bọn chúng, cô gái nhỏ tưởng chừng như yếu đuối, vô hại lại cực kì nhanh nhẹn bọn chúng có bắt thế nào cũng không được. Ngược lại mỗi khi vừa chạm vào người cô, thì một cái tát tay dùng tốc độ kinh người mà rơi trên mặt bọn hắn.
Bọn hắn lúc này mới cảm nhận triệt để cảm giác mà đại ca phải chịu. Quả thật là hoa hồng có gai a.
Hải Nghi trong lòng buồn bực khó chịu, không nghĩ tới mấy tên ngốc này cư nhiên dám đâm đầu vào ổ kiến lửa. Bọn chúng tưởng cô là quả hồng mềm dễ bắt nạt chắc. Hôm nay gặp đúng Black này, xem như chúng xấu số.
Nghĩ vậy, động tác càng nhanh hơn, giải quyết nhanh gọn năm người. Chỉ thấy một hồi sau, năm tên con trai nằm quằn quại kêu đau trên đường. Hải Nghi buồn bực giậm thật mạnh lên tấm lưng vô tội của người nào đó ở ngay bên cạnh cô, khiến hắn kêu la thất thanh.
Ánh mắt sắc bén nhìn tên cầm đầu giờ đây đã run cầm cập không biết là do lạnh hay sợ hãi.
-Tới lượt mày.
Hải Nghi trào phúng cười, nụ cười giai nhân quyến rũ chúng sinh trong màn mưa dày đặc càng thêm xinh đẹp động lòng người. Nhưng mà giờ khắc này tên cầm đầu có một loại xúc động muốn hét lên. Hắn chọc phải ác quỷ rồi.
Cô gái đứng trước mặt hắn nở nụ cười cười quyến rũ như một ác ma trước khi ban cho kẻ xấu số cái chết dã man nhất.
Đúng vậy, từ trong mắt cô hắn cảm thấy sát ý nồng đậm. Thân hình run run không nhịn được “Phịch” một cái quỳ trên mặt đất. Miệng vừa định cầu xin tha thứ nhưng không kịp rồi.
Ác ma một khi đã thức tỉnh chưa thấy máu làm sao lại ngủ yên. Xem như hắn không có mắt dám đụng vào cô. Hải Nghi một cước đá vào mặt hắn. Ngay tức khắc lời van xin trong khóe miệng biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Hai chân không rãnh rỗi mà đạp, mà đá, mà giẫm vào người dưới đất không nương tình. Năm người kia thấy vậy, lồm cồm bò dậy chạy đi.
Trên đường lớn chỉ còn lại tiếng đấm đá của Hải Nghi. Thân hình tên cầm đầu giờ đây bê bết máu. Đau đến nỗi không còn sức để rên. Gương mặt sưng phù như đầu heo.
Nhưng mà người đánh vẫn không biết thỏa mãn. Nắm đấm tung ra toàn là dùng hết sức bình sinh giáng vào người hắn. Giống như phát tiết nỗi khó chịu trong lòng, Hải Nghi giờ đây giống như một người khác, đánh đấm không biết mệt.
Cho đến khi, nắm tay vung lên không trung còn chưa hạ xuống thì bị ai đó chặn lại.
Tức giận xoay người liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của Đặng Vũ Khánh. Ánh đèn xe phía sau hắn khiến cô không nhìn rõ sắc mặt hắn lúc này nhưng trong khoảnh khắc cô quay đầu lại cô bắt gặp một tia đau lòng trong mắt hắn. Nhưng chớp mắt một cái lại không thấy đâu.
Chắc cô đã nhìn lầm. Hắn như thế nào lại đau lòng chứ. Hắn đã từng là đối thủ của cô, bây giờ lại là đối thủ của Hải Nam. Hắn không có khả năng vì cô mà đau lòng.
Hắn cũng dầm mưa đứng sau lưng cô, giọt mưa như phát họa góc cạnh gương mặt hắn thêm càng lạnh lùng.
-Hắn chỉ còn nửa cái mạng cô cũng muốn lấy sao?
Giọng nói bình thản giống như đang nói chuyện thời tiết. Hải Nghi nhìn lại tên đại ca thấy hắn giống như cái xác chết vô tri bê bết máu nằm trên đường thì không khỏi nhíu mày.
Còn ra tay nhẹ quá chăng?
Vung tay tránh khỏi bàn tay của Đặng Vũ Khánh, từ khi biết được mọi chuyện, người cô không muốn thấy nhất là hắn. Thân ảnh quật cường không nói gì, xoay người bước đi.
Mưa vẫn không ngừng tuông. Đặng Vũ Khánh nhìn thấy bờ vai run lên vì lạnh của cô, gương mặt mặt lạnh lùng có chút bất đắc dĩ, tiến lên nắm tay cô, không nói không rằng kéo cô đi về phía xe thể thao màu xanh lá. Hải Nghi vô lực để hắn mang vào trong xe. Cơ thể nhỏ bé cuộn lại mệt mỏi nhắm mắt ngủ thiếp đi…
Ở một góc khuất nọ, có một chàng trai mang dù, đứng nhìn theo chiếc xe thể thao cho đến khi biến mất. Rõ ràng là Hoàng Tử Minh đúng như Hải Nghi đã nghĩ, hắn vẫn luôn đi phía sau cô.
Hoàng Tử Minh rất nhanh dùng di động gọi một dãy số. Điện thoại vừa nhấc máy thì lập tức nói.
-Lão gia, Đặng Vũ Khánh đưa Hải Nghi đi rồi.
-Tốt, vậy kế hoạch bắt đầu đi.
|
Chương 64: NẾU TÔI NÓI TÔI YÊU EM
Bên trong căn phòng cực kì sa hoa nhưng vô cùng âm u, khói thuốc lào đục ngầu lan ra không khí, làm cho gương mặt người đàn ông đang dựa lưng vào chiếc ghế làm bằng gỗ quý hiếm, phía bên trên được chạm trỗ hình rồng càng lộ ra sự quỷ dị.
Gương mặt già nua, lúc ẩn lúc hiện không cảm giác được mà phát ra nguy hiểm đối với người phía trước. Đặng Chi Dân ngồi bắt chéo chân, đặt một bàn tay lên bàn tùy ý gõ xuống từng nhịp từng nhịp tạo nên một áp bách vô hình.
Theo mỗi một nhịp gõ xuống tên thuộc hạ đứng phía trước không tự chủ mà run lên nhè nhẹ. Đây chính là uy hiếp, là triệt để uy hiếp. Mặc dù hắn không dám ngẩng đầu lên nhưng hắn có thể cảm nhận tường tận ánh mắt nguy hiểm giống như con sói hoang đang dò xét hắn.
Cho đến lúc hắn không chống cự được nữa, rốt cuộc Đặng Chi Dân cũng lên tiếng, cấp cho hắn một cái thở phào nhẹ nhõm.
-Tên nhóc kia đã làm những gì?
-Thưa lão gia, thiếu gia đã đưa Nguyễn Hà Hải Nghi về căn biệt thự gần biển.
-Tốt. Ít ra nó còn biết làm theo kế hoạch.
-Nhưng mà lão gia, hình như không giống như vậy. Người của chúng ta điều tra được thiếu gia chỉ vô tình gặp Nguyễn Hà Hải Nghi chứ không phải là cố ý bắt đi. Còn nữa, thiếu gia hình như không có ý làm hại cô ấy, mà hết sức chăm sóc cô ấy.
Tên thuộc hạ cẩn thận khai báo, không dám che dấu bất kì một chi tiết nào, chỉ sợ mỗi một chữ đều có thể dẫn tới họa sát thân.
-Hừ. Đúng là ngu ngốc. Nếu nó đã không thể ra tay vậy ta sẽ giúp nó ra tay. Thông báo với bên Hồng Kông, ta muốn gặp ngài Phỉ Dạ.
Đặng Chi Dân tức giận nói, khóe miệng mơ hồ hiện lên sát ý, trong lòng âm thầm tính toán, kế hoạch này chỉ có thể thành công chứ không được thất bại. Kế hoạch lần này hắn đã chờ rất lâu, hắn đã chờ ngày này 17 năm, vậy nên lần này không được có sơ sót.
-Vâng, thưa lão gia.
Tên thuộc hạ cung kính cúi đầu nói, sau đó nhanh chóng li khai, biến mất trong màn đêm.
……………..
-Mọi người chuẩn bị chưa? Cuộc chiến lần này là không thể tránh khỏi. Người thừa kế chỉ có thể có một, đó chính là Hải Nam. Ta tin rằng Tử Minh chắc chắn sẽ hỗ trợ Hải Nam thật tốt.
Trong căn phòng bí mật của Dark, Nguyễn Hà Trung mạnh mẽ nói. Tiếng nói uy nghiêm lấn át hết thảy. Dark ngày nay đã trở thành uy hiếp rất lớn đối với các quốc gia. Nếu kế hoạch lần này thành công thì Dark chỉ có thể ngày càng cường thịnh, vị trí trong giớu hắc đạo càng được khẳng định. Nhưng nếu một khi thất bại thì hậu quả khó mà tưởng tượng được. Không thể để Dark rơi vào tay kẻ khác, nếu không may thất bại chỉ còn cách giải tán nó trước khi mọi thứ sụp đổ.
-Gia gia, còn Hải Nghi?
Hải Nam lúc này không nhịn được lên tiếng hỏi. Từ khi biết được Hải Nghi đi theo Đặng Vũ Khánh lên xe, tim hắn lúc nào cũng treo ngược. Hai tay nắm chặt thành đấm, trong lòng ẩn ẩn có chút đau.
-Yên tâm. Em ấy sẽ biết tự mình hành động. Tôi tin khi biết kế hoạch của chúng ta em ấy không ngốc đến nỗi không biết làm gì. Vỡ kịch này là em ấy muốn diễn, chúng ta cũng chỉ có thể làm diễn viên phụ.
Hoàng Tử Minh vỗ vai Hải Nam an ủi nói. So với Hải Nam hắn biết Hải Nghi từ nhỏ, trong những năm qua hắn vẫn một mực bên cạnh bảo hộ cô chưa từng rời khỏi, chỉ là thời cơ chưa tới, hắn còn nhiệm vụ quan trọng cần làm. Cho nên chỉ có thể đứng từ xa quan sát cô.
Khi hắn nhìn thấy cô đi lên xe của Đặng Vũ Khánh thì hắn biết cô muốn làm gì. Lập tức tiến hành kế hoạch.
Nghe được lời của Hoàng Tử Minh nói, mi tâm của Hải Nam vẫn chưa có giãn ra ngược lại càng dính chặt hơn. Hắn biết cô rất thông minh, thủ lĩnh một Black Rose lừng danh há có thể là dở hơi. Nhưng mà kế hoạch lần này rất nguy hiểm, cô lại tự mình dâng tới cửa thử hỏi làm sao hắn không lo lắng cho được.
Hải Nghi rốt cuộc em có biết em đang làm gì hay không?
…………….
Tiếng sóng biển rì rào đổ ập vào bờ, gió càng ngày càng thổi mạnh. Cửa sổ sát đất vô ý bị mở ra từ lúc nào, gió thổi bay rèm cửa màu trắng.
Trong căn phòng tối đen, cô gái nhỏ khó khăn ngủ, cơn sốt vẫn hành hạ cô rất lâu vẫn không thuyên giảm. Đây có lẽ là hậu quả tất yếu của việc dầm mưa. Thân thể nhỏ bé không nhịn được vùi vào trong chăn nhưng khắp người mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo.
Cô khó thở than nhẹ. Tiếng rên khe khẽ đánh thức người con trai đang ngủ say bên cạnh, gió lạnh đánh úp vào phòng khiến hắn hoảng hốt vội vàng đứng dậy đóng lại cửa sổ.
Bật đèn. Ngay lập tức cả căn phòng được bao phủ một tầng sáng ấm áp. Chiếc khăn bên gối không biết đã lạnh từ lúc nào. Bàn tay sờ lên khuôn mặt thiên sứ xinh đẹp không khỏi co rụt lại.
Tại sao lại sốt cao như vậy? Rõ ràng đã hạ sốt rồi cơ mà?
Đặng Vũ Khánh nhanh chóng lấy nước ấm lau mồ hôi cô. Từng chút từng chút giống như đang nâng niu một con búp bê sứ dễ vỡ. Đôi mắt trầm ngâm nhìn gương mặt cô hồi lâu. Bàn tay lạnh lẽo áp vào má cô thì thầm.
-Nếu tôi bỏ qua tất cả. Nếu tôi không chấp nhất thù hận, em sẽ đi cùng tôi chứ?
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Bàn tay lạnh lẽo vẫn trân quý vuốt ve mỗi đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô. Trong giấc ngủ Hải Nghi cảm thấy dị thường thoải mái, gương mặt vốn rất nóng được bàn tay lạnh lẽo của hắn ôm lấy cảm thấy rất dễ chịu, cô không tự chủ được mà áp sát vào tay hắn.
Thấy thế khóe miệng Đặng Vũ Khánh hiện lên ý cười hạnh phúc như có như không. Trong mắt ngoại trừ đau lòng thì vẫn là đau lòng. Không khỏi hỏi tiếp.
-Mãi ở bên tôi. Có được không?
Đặng Vũ Khánh cố chấp nói, hắn vẫn biết cô sẽ không nghe thấy, vì chỉ khi cô không thể nghe thấy hắn mới dám đối diện với tình cảm của mình, có thể thẳng thắn nói ra tâm sự trong lòng hắn mặc cho cô không để ý.
Hải Nghi, nếu tôi nói tôi yêu em thì em sẽ chấp nhận tôi chứ?
Nếu tôi nói tôi rất yêu em, yêu em đến điên cuồng không biết mình nên làm gì để có em, chỉ có thể đứng từ xa quan sát em thì em có dành chút tình càm nào cho tôi không?
Hải Nghi, tôi không thể hận em, không cách nào thuyết phục chính mình đi hận em, càng không thể làm tổn thương em. Tôi thực sự rất yêu em, em có biết không?
Tôi biết em bây giờ rất hận tôi, xem tôi là kẻ thù của em nhưng mà tôi vẫn cứ cố chấp yêu em. Nói cho tôi biết tôi nên làm thế nào bây giờ?
Đặng Vũ Khánh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô không rời ra, trong lòng không ngừng giả sử. Nếu hắn không phải họ Đặng. Nếu cô không phải là cháu gái của người đã hại chết ba mẹ hắn, sẽ hay không có thể yêu nhau?
Và lúc đó cô sẽ không bị trói buộc bởi cái hôn ước lõi thời kia, cô sẽ hay không chấp nhận hắn. Từ rất lâu rất lâu hắn đã yêu một cô nhóc giả trai, làm bộ lạnh lùng khiêu chiến với hắn nhưng mà hắn thật ngốc khi không nắm bắt cơ hội. Để rồi khi nhận ra mới biết mình đã đi một đoạn đường dài, đến lúc quay người lại thì người hắn yêu đã hạnh phúc sánh vai đi cùng người khác.
Hải Nghi, nếu tôi nói tôi yêu em…
|
Chương 65: NHƯỢC ĐIỂM CỦA ĐẶNG VŨ KHÁNH
Khi Hải Nghi tỉnh dậy thì phát hiện xung quanh một mảnh tối đen, cảm giác hai mắt thắt chặt, đau nhói cho cô biết mình đã bị bịt mắt. Toàn thân vô lực mệt mỏi chứng tỏ cô đã bị hạ thuốc mê. Thân hình lơ lửng trên không khiến cô không thoải mái, hai tay bị buột chặt bằng dây thừng làm cô đau rát.
Cái cảm giác lơ lửng trong không gian tối mịt khiến cô có chút hoảng sợ. Mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, tấm lưng áo cũng một mảnh ẩm ướt. Hải Nghi lúc này cảm thấy bóng tối đang xung quanh đùa giỡn với mình. Cô hoảng hốt thử động đậy nhưng điều này chỉ khiến vết thương nơi cổ tay càng nghiêm trọng hơn.
Tại sao lại thế này?
Chẳng phải Đặng Vũ Khánh đưa cô về nhà hắn sao?
Đây là đâu?
Hắn đi đâu rồi?
Hải Nghi trong lòng nghi hoặc tự hỏi nhưng mà kí ức của cô chỉ dừng lại lúc cô lên cơn sốt. Đúng vậy, cô như thế nào lại sơ ý như vậy? Tất cả đều tại con virut sốt trong người cô. Nếu không mọi chuyện cũng không vượt quá xa tầm kiểm soát của cô lúc này.
Hải Nghi bị bịt mắt cho nên không phát hiện dây chuyền trên cổ cô đang nhấp nháy ánh sáng màu đỏ.
Lúc này cô nghe thấy tiếng rống giận của ai đó phía dưới.
-Ông làm gì vậy? Ông bắt tôi tới đây làm gì?
“Đặng Vũ Khánh. Là hắn sao?”
Ngay khi nghe thấy tiếng nói kia, Hải Nghi liền biết ngay đó là Đặng Vũ Khánh. Mặc dù thời gian tiếp xúc không nhiều nhưng giọng nói của hắn cô có thể nhận ra rõ ràng.
Đúng vậy, lúc đầu cô ở nhà hắn. Nếu cô bị bắt đến đây thì có lẽ hắn cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự. Nhưng mà nghe cách nói chuyện hẳn là hai người họ có quen biết.
Hải Nghi âm thầm suy đoán, đồng thời cũng luôn tìm cách báo tin với gia gia. Lúc cô đánh tên đại ca kia đến thừa chết thiếu sống mà vẫn không thấy Hoàng Tử Minh ra mặt, cho nên cô mới liều lĩnh đi theo Đặng Vũ Khánh. Tin rằng gia gia tự có tính toán, cô chỉ việc thuận theo không phá vỡ kế hoạch của họ là được. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Hai mắt bị bịt kín, hoàn toàn không thấy gì ngoài một mảnh tối đen khiến cô rất khó chịu.
Đặng Vũ Khánh vừa tỉnh dậy liền phát hiện không ổn, hắn đang ở trong một căn phòng sắt, xung quanh âm u không thể nhìn thấy bên ngoài thế nào. Ngay cả là ban ngày hay ban đêm cũng không biết được. Đầu cảm thấy choáng váng đồng dạng bị người ta hạ thuốc mê.
Khóe mắt nhìn thấy Đặng Chi Dân giống như người ông hiền từ nhìn hắn, liền biết được ông ta đã hành động.
-Tỉnh rồi à! Ta sợ con quên mất nhiệm vụ hôm nay nên cho người mang con tới. Rất nhanh thôi Dark sẽ là của chúng ta.
Đối với lời rống giận của Đặng Vũ Khánh, Đặng Chi Dân không chút nào để tâm, ngược lại khi nghĩ đến kế hoạch sắp hoàn thành khóe miệng tươi cười càng thêm mở rộng.
Nhắc đến kế hoạch Đặng Vũ Khánh chợt giật mình hoảng hốt, nghĩ đến người con gái kia khiến tâm thần hắn bất an. Một cỗ giận dữ từ đâu bùng lên khiến hắn mất kiểm soát từ trên giường nhảy xuống đứng trước mặt Đặng Chi Dân chất vấn.
-Hải Nghi đâu? Ông đã làm gì cô ấy hả?
-Ta chỉ mượn dùng con bé cho trò chơi sắp diễn ra thôi.
Đặng Chi Dân nhún vai vô tội nói, hoàn toàn không để ý đến lửa giận trong lòng Đặng Vũ Khánh.
-Trò chơi? Rốt cuộc ông muốn làm gì hả?
Đặng Vũ Khánh đột nhiên có cảm giác chẳng lành, hắn cảm thấy người đàn ông trước mắt này cực kì khó đoán, từ đầu đã là như vậy, hay nói đúng hơn, từ đầu hắn đã bị vẻ ngoài đạo mạo của ông ta lừa dối.
-Ha ha mọi chuyện cũng sắp bắt đầu rồi. Kế hoạch lần này của ta chỉ được phép thành công không được phép thất bại. Ta không cho phép ai phá hỏng nó… kể cả chính con.
Hai mắt phát ra ánh sáng nguy hiểm. Giọng nói quỷ dị giống như ma quỷ của Đặng Chi Dân không chút che dấu mà hoàn toàn lộ ra. Giống như đây chính là con người thật của ông ta- một con yêu quái không hơn không kém.
Hình ảnh người ông hiền lành vốn đã bị ông ta vứt ở xó xỉnh xa lơ xa lắc nào đó rồi.
Hải Nghi nhận ra giọng nói quỷ dị quen thuộc, giọng nói mà ngay cả ác mộng cũng không buông tha cô. Thân hình lơ lửng nhỏ bé trên không, không tự chủ mà phát run. Mặc dù đã đối mặt với cơn ác mộng kinh hoàng kia nhưng khi lần nữa chính tai nghe thấy lại có cảm giác khác.
Mồ hôi nơi trán liên tục ứa ra, nhưng mà ý nghĩ trong cô vẫn không cho phép bản thân lùi bước. Hải Nghi có cảm giác rằng tất cả không chỉ là ác mộng mà nó còn là một bí mật kinh khủng nào đó.
Lúc này cô có thể đoán được thân phận của người kia. Ông ta chính là Đặng Chi Dân, thành viên thứ tư thành lập nên Dark, cũng là kẻ phản bội trong lòng mọi người.
Hải Nghi chân chính có dự cảm rằng hôm nay cô sẽ biết được một bí mật động trời nào đó. Ví như cái chết đáng thương của người phụ nữ bất hạnh năm đó, cô muốn tìm hiểu mọi chuyện. Cô muốn chứng minh thứ mà cô nhìn thấy vào 13 năm trước không phải là ác mộng mà là sự thật.
-Tôi muốn điều tra rõ ràng. Tôi không muốn giúp ông thỏa mãn tham vọng biến thái của ông.
Đặng Vũ Khánh lạnh lùng nói. Cô có thể đoán được hai mắt hắn bây giờ bắn ra ánh sáng lạnh nhìn chằm chằm Đặng Chi Dân. Lúc đầu cô cứ nghĩ kế hoạch này cùng hắn không tránh khỏi có liên quan nhưng có lẽ cô đã nghĩ sai.
-Bây giờ con muốn quay đầu sao? Con đã quên cha mẹ con là do ai hại chết sao? Con quên rằng những năm qua con đã sống như thế nào sao? Ta cho con đi huấn luyện không phải để trở thành người thừa kế gia tộc mà sứ mệnh của con là phải thay ta báo thù. Đặng Vũ Khánh con đừng quên dòng máu chảy trên người con là máu nhà họ Đặng, con vốn không có quyền quyết định.
Mỗi một câu ông ta nói đều khiến nội tâm Đặng Vũ Khánh giằng xé kịch liệt. Hắn không quên ba mẹ hắn đã chết, chỉ là hắn không muốn mơ hồ làm theo lời ông ta mà không biết gì cả.
Nhìn ra rằng Đặng Vũ Khánh đang phân vân, Đặng Chi Dân một bộ sói già chậm rãi dụ dỗ.
-Con không biết sao? Người thưa kế Dark lần này sẽ là vị hôn phu của con bé Hải Nghi luôn kiêu ngạo kia. Đây chính là thỏa thuận trước kia của ta và bọn người Nguyễn Hà Trung, mặc dù có chút sai sót nhưng bất quá lúc này vẫn không muộn. Con bé sẽ thuộc về con nếu con giúp ta hoàn thành kế hoạch cuối cùng này.
Đặng Vũ Khánh nghe ra hai chữ Hải Nghi trong lời ông ta, tâm không nhịn được run lên.
Có thể sao?
Nếu hắn thành công trở thành người thừa kế thì có thể sao?
Cô có thể ở bên cạnh hắn mãi sao?
Hải Nghi lúc này vẫn không tiếng động lắng nghe. Ông ta nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ ông ta muốn dùng cô để uy hiếp Đặng Vũ Khánh mà không phải bọn người Hải Nam sao.
Ông ta thật ra có tính toàn gì? Ông ta dựa vào điều gì mà chắc chắn như thế? Chắc chắn Đặng Vũ Khánh vì cô mà có thể làm theo lời ông ta. Nội tâm nhất thời run lên. Chẳng lẽ là…
-Tôi yêu cô ấy nhưng không có nghĩa là tôi sẽ ép buộc cô ấy. Vậy nên tôi sẽ không làm theo ý ông.
Đặng Vũ Khánh xoay người đối mặt với ông ta, hai mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn Đặng Chi Dân kiên quyết nói. Trước khi làm rõ mọi chuyện hắn không muốn làm tổn thương cô.
Tim Hải Nghi lúc này kịch liệt rung động, không phải vì tình cảm của hắn mà vì lời nói của hắn. Có phải cô đã làm tổn thương hắn hay không?
-Ha ha nhưng làm sao đây, tất cả đã muộn rồi, con không làm không được. Con muốn nhìn thấy con bé, ta sẽ cho con nhìn thấy.
“Rầm, rầm rầm”
Hải Nghi cảm thấy một trận mát mẻ ùa tới từ dưới chân, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng va chạm cực lớn của kim loại. Đoán rằng cánh cửa bằng sắt dưới chân đã mở ra. Quả nhiên…
-Hải Nghi…
Đặng Vũ Khánh mừng rỡ khi nhìn thấy cô, nhưng ngay khi nhìn đến cổ tay ứa máu của cô, tâm không khỏi xiết chặt đau đớn, hướng Đặng Chi Dân quát.
-Ông làm gì vậy hả? Mau thả cô ấy ra?
-Không có khả năng, con không nhận ra trên người con bé được cài bom sao? Rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ được giải quyết.
-Ông điên rồi. Nếu làm vậy tất cả đều phải chết.
Đặng Vũ Khánh lúc này đã không thể kiềm chế được xúc động muốn giết ông ta. Nhìn khắp người cô bị cài bom khiến nội tâm hắn treo ngược.
Hải Nghi, thật xin lỗi!
Thật xin lỗi! Nếu tôi không yêu em thì có lẽ sẽ không đẩy em vào chỗ chết.
|