Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 23: Về nhà, cô đi thẳng lên phòng, khóa trái cửa. mặc kệ Thiên đức đã về hay chưa. Cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Xua hết mọi thứ trong đầu, cô tự dỗ mình đi ngủ. Nửa đêm, Tuyết Vũ chợt cảm thấy có cái gì đó âm ấm sau lưng cô. Hơi thở đều và nhẹ. Mùi hương xà phòng nước Pháp hơi nồng. Cô biết chắc là Thiên đức. Không thèm đếm xỉa đến anh, cô giả bộ cựa quậy rồi gạt tay anh ra. Thiên đức khẽ cười anh biết cô vẫn chưa ngủ. ôm cô chặt hơn, Thiên đức khẽ đặt một nụ hôn sau gáy cô. Tuyết Vũ vội ngồi dậy, cô cau mày: - Anh làm cái gì vậy? Thiên đức mỉm cười: - Thì hôn vợ anh. - Em là vợ anh từ khi nào thế? Chúng ta có đăng ký kết hôn đâu! đúng thật. Mọi việc cứ rối cả lên khiến anh quên mất cả chuyện đó. Giọng Tuyết Vũ pha chút bực tức: - Vậy nên nếu anh dẫn theo người khác về rồi đuổi em đi thì cũng không ai nói gì đâu, làm gì mà phải lén lút gặp mặt như thế! - Em đang nói đến mấy tấm hình đó hả? Tuyết Vũ im lặng, mặt cô cứ hằm hằm như ăn phải ớt. Thiên đức phì cười: - Em mà cũng tin mấy tờ báo lá cải đó ư?Thật trẻ con mà! - ừ em trẻ con đấy, trẻ con nên mới tin anh, suốt ngày đi làm lo về sớm! Thiên đức lại cười, Tuyết Vũ nhìn anh khó chịu. Nhìn thấy sự tức giận của cô, anh lấy lại sự nghiêm túc. - Thôi nào! Nghe anh giải thích đã. Lúc đó anh và Bạch Băng đi ký một hợp đồng quan trọng, vậy nên phóng viên chụp ảnh lại thôi! Em không thấy trong ảnh là một nhà hàng sao, bọn anh cùng ăn tối ở đó! Tuyết Vũ nghĩ lại, hình như mọi thứ giống như lời anh nói. Cô chợt nhớ Thiên đức là doanh nhân, bàn chuyện làm ăn với đối tác như cơm bữa, anh sao có thể tránh được. Nhưng cô vẫn cay cú: - Sao trong ảnh thấy hai người thân mật thế? Cô ấy còn nghiêng người qua phía anh nữa! - Bé con của anh ạ! Chỉ là trao đổi để người đối diện không nghe được thôi! Em đừng đa nghi quá như vậy nữa! Tuyết Vũ bĩu môi: - Em thèm vào! Hôm nay em gọi điện anh còn không nghe máy? - Lúc em gọi có một cuộc họp quan trọng, đến khi xong rồi thì anh gọi lại nhưng em không bắt máy. Biết em giận nên tối nay anh về sớm ai ngờ em lại giận dai đến thế! Thế nào nghe hết rồi, còn giận anh nữa không? Tuyết Vũ không nói gì cô chỉ cười nhẹ, Thiên đức xoa xoa mái tóc hơi rối của cô, ánh mắt anh ẩn chứa sự dịu dàng vô cùng. Anh ôm cô vào lòng, khẽ nói như dỗ trẻ, ai bảo cô giống trẻ con làm gì. - Anh hứa sau này sẽ không có chuyện này nữa đâu! - Anh dám? Anh mà còn như thế, em sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa. - Anh biết rồi, anh sợ em không thèm anh nữa lắm! Bé con ngốc nghếch của anh ạ! Tuyết Vũ phì cười. Cảm giác được anh nâng niu thật dễ chịu. Tuyết Vũ gần như quên đi nỗi ấm ức mà cô đã gặm nhấm suốt ngày hôm nay. … Thứ hai đi làm, Tuyết Vũ cứ cười khúc khích khiến Hiểu Khiết không hiểu ra làm sao. Không nén nỗi tò mò, vừa đến giờ nghỉ trưa, Hiểu Khiết đã kéo cô ra một góc hỏi chuyện. - Hôm qua tụi mình vừa đi chơi! - Vui nhỉ? Lớn rồi mà cứ như con nít ấy. Bồ đúng là mãi không chịu lớn mà. Tuyết Vũ mỉm cười: - Tại bồ không biết đó thôi! Từng này tuổi rồi mà anh ấy còn dẫn mình đến công viên rồi chợ đêm nữa, cứ như thời cấp ba đi chơi cùng bạn bè vậy! Anh ấy còn bảo đến dịp nghỉ xuân bọn mình sẽ đi du lịch châu âu. Hiểu Khiết xuýt xoa: - Chà chà...Chồng bồ đúng là quá lãng mạn! Tuyết Vũ cười hạnh phúc, cô rất an lòng với cuộc sống hiện tại. Có một người chồng như Thiên đức, cô còn mong gì hơn. - Mà bồ chưa nói chồng bồ làm gì đấy nhé! Có tiền đưa vợ đi đây đó chắc hẳn không tầm thường rồi, lại còn chiếc nhẫn trên tay bồ nữa, không rẻ đâu! Tuyết Vũ bối rối: - Có gì đâu! Anh ấy chỉ là trưởng phòng một công ty thôi! - Công ty nào vậy? Chắc mình biết đấy! Tuyết Vũ càng lúng túng hơn. Cô bèn lái sang chuyện khác: - à bồ đi xem mắt sao rồi? Mấy bữa nay, Hiểu Khiết chẳng tìm được ai lại sắp đến tuổi ế, bố mẹ cô đành tìm mối cho cô con gái đi xem mặt. Nhưng hình như mọi việc chẳng khấm khá hơn là bao. Mặt Hiểu Khiết xụ xuống: - Chẳng ra làm sao cả! Chán quá đi, bạch mã hoàng tử của mình sao không chịu xuất hiện kia chứ? Chẳng lẽ mới nghe thấy tên mình, anh ấy đã bỏ chạy mất dép rồi sao? Tuyết Vũ vỗ vai an ủi cô bạn: - An tâm đi nếu bồ cứ kiên trì chờ đợi nhất định anh ấy sẽ đến thôi! - Hy vọng lời bồ nói là đúng! Hiểu kHiết ngửa mặt lên trời, khẽ than - Sao số tôi hẩm hiu thế này?
|
Chương 24: - Ai lại đi mua sắm vào ngày này chứ? Thật xui xẻo. Hiểu Khiết vừa đi vừa cằn nhằn. Cô đang nghĩ đến lời nguyền thứ sáu ngày 13, Tuyết Vũ cười cười: - Có phải mình muốn vậy đâu. Mai là valentine mà, hôm qua mới được lãnh lương. - Thật hết cách với bồ! Chọn nhanh đi cô nương! Tuyết Vũ cười sung sướng. Cô nhìn thấy một chiếc kẹp cà vạt rất đẹp trong tủ kính. Tưởng tượng nào, có lẽ sẽ rất hợp với Thiên đức đây. Cô nhìn xuống bảng giá. Trời ơi hơn nửa tháng lương của cô. Phân vân mãi cô cũng cắn răng mua nó. đang hớn hở cầm hộp quà trên tay đi ra thì cô đã bị Hiểu Khiết châm chọc: - Người ta nói khi yêu thường tốn kém nhiều thứ quả đúng thật! Kết hôn rồi lại còn thiệt hại hơn nữa. Haiz! Tuyết Vũ phản bác: - Cái đó gọi là sự cho đi chứ không phải tốn kém. Mình muốn anh ấy vui khi nhận được món quà này. đó gọi là sự hy sinh cao cả của tình yêu. Hiểu Khiết vỗ vỗ lên trán: - Chóng hết cả mặt. Bồ thôi ngay bài giảng được không? đúng là lí lẽ của người đang hạnh phúc vì tình yêu. Tuyết Vũ bật cười: - Mà mai bồ có dự định gì chưa? Hiểu Khiết thở dài: - Với một người cô đơn như mình thì làm gì có kế hoạch cho valentine chứ! Mình đã xin Hồ tổng đi chuyến công tác ngày mai rồi! Giữa khung cảnh thơ mộng ở đà Lạt biết đâu lại tìm được bạch mã hoàng tử của mình thì sao? Tuyết Vũ cũng chẳng biết nói gì hơn đành mời Hiểu Khiết một bữa để an ủi cô vậy. ... Tối 14/12 7h , Tuyết Vũ đã đợi Thiên đức dưới tòa nhà đồng Gia. Chắc anh sẽ bất ngờ lắm đây! Tuyết Vũ mân mê hộp quà hình trái tim trên tay như báu vật. Dưới tiết trời của mùa xuân cô chỉ mặc một chiếc áo lên mỏng bên ngoài chiếc váy cách điệu mà chẳng cảm thấy lạnh. Nhìn ra đường từng đôi đang khoác tay nhau đi thật hạnh phúc. Cảm giác thật tuyệt, chút nữa anh và cô cũng sẽ giống như bọn họ, vai kề vai đi bên nhau. Tuyết Vũ nhìn đồng hồ, sao Thiên đức vẫn chưa ra nhỉ? Cô ngó nghiêng phía trước cổng nhìn tòa nhà lớn nơi Thiên đức làm việc. A, đó là xe của anh. Trần Lương đang mở cửa xe, Tuyết Vũ vui mừng chạy tới. Bất chợt cô đứng sững lại. Thiên đức đang đi ra cùng ai đó. Là Bạch Băng. Tuyết Vũ dụi mắt, cô không lầm. Hai người họ còn đang trao đổi về vấn đề gì đó rất vui vẻ. Anh không nhìn thấy cô ở bên này. Chiếc xe đi lướt qua chỗ cô, hình như Tuyết Vũ còn thấy nụ cười hiện trên môi Bạch Băng. Bần thần một lúc lâu, cô vỗ vỗ đầu mình để chắc chắn đây không phải là một cơn ác mộng. Không biết cô đã tự trấn an mình biết bao lần bọn họ chỉ là quan hệ làm ăn nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô hoàn toàn suy sụp. Cô đối với anh rốt cuộc là cái gì? Suốt bấy lâu cô đã quên bọn họ đã từng có thời gian mặn nồng bên nhau, bây giờ tuy anh đã có cô nhưng hai người suốt ngày gặp nhau, không nảy sinh vấn đề mới là lạ. Chỉ có cô ngốc nghếch không nhìn thấy hiện thực trước mắt. Tuyết Vũ vào quán bar. Tiếng nhạc xập xình trong vũ trường khiến cô đau đầu. Tuyết Vũ vừa uống vừa lằn mằn trong miệng: “Này là đồng Thiên đức. Này thì Bạch Băng. Hai người là đồ đểu.Tôi khinh hai người. Lại còn thề thốt này nọ nữa chứ. Tên đểu chết tiệt này. Cái gì mà sau này không có nữa? Anh nghĩ tôi là con ngốc hay sao? Từ nay tôi không thèm quan tâm anh nữa cho anh biết!” Cứ như vậy Tuyết Vũ uống dần từng ly một cho đến khi say khướt. Chợt chuông điện thoại của cô reo lên, Tuyết Vũ loay hoay mở ví ra tìm. Vừa lục túi xách cô vừa lẩm bẩm: "Gọi gì giờ này nữa không biết?" Là Thiên đức, Tuyết Vũ ngây người. Cô nhìn chằm chằm màn hình cái điện thoại đang nhấp nháy. "à thì ra vẫn nhớ tới tôi đấy hả? Lại định nói anh bận việc không về nhà được sao? Tôi cũng chẳng cần! Này thì đi với Bạch Băng yêu quý của anh đi, đồ tồi ạ!" Tuyết Vũ tắt cuộc điện thoại cuả Thiên đức. Cô nhấn nút gọi cho Hiểu Khiết. - Alo! Cô bạn gái của Tiểu Vũ đâu rồi ấy nhỉ? ở đầu dây bên kia, Hiểu Khiết hình như đoán được điều gì, giọng cô lo lắng: - Bồ say à? - Mình bị đá rồi huhu... Tuyết Vũ khóc như mưa trong điện thoại. Cũng may là nhạc của vũ trường đã lấn át đi nếu không chắc chắn hôm nay cô là người nổi bật nhất ở đây. đợi Tuyết Vũ bù lu bù loa một lúc lâu, Hiểu Khiết mới hỏi cô: - Chồng bồ làm gì mà để bồ leo cây vậy, hắn ngoại tình à? - Hình như là thế! - Cái tên khốn này... Dù ở trong điện thoại nhưng Tuyết Vũ vẫn nghe thấy tiếng Hiểu Khiết đang chửi thề. Nếu bây giờ Thiên đức và Bạch Băng nghe thấy thì hay biết mấy. - Bây giờ bồ định ở đó qua đêm à? Nguy hiểm lắm! - Không, Tiểu Vũ này không sợ trời, không sợ đất, sao lại phải sợ lũ đầu trâu mặt ngựa đó! Bình thường nếu nghe câu này chắc chắn Hiểu Khiết sẽ hùa theo bạn nhưng tình huống bây giờ khiến cô phải nghĩ theo chiều hướng khác. -Bồ cứ ở yên đó, mình sẽ gọi cứu trợ đến! -Không... Không đâu. Mình về luôn đây, ở đây đau đầu quá! Nói rồi cô cúp máy, chẳng kịp nghe thấy tiếng thét thất thanh của Hiểu Khiết.
|
Chương 25: Tuyết Vũ bước đi xiêu vẹo trên phố, chẳng hiểu là cô muốn đi đâu nữa. Cô cứ đi tới đi lui rồi lại về đúng vị trí quán bar kia."Có phải mình bị hoa mắt không nhỉ?" Tuyết Vũ vỗ vỗ cái đầu. Chợt một lão già đi qua nhìn cô có vẻ thích thú. Cũng phải hôm nay cô trang điểm đẹp để gặp Thiên đức mà. Càng nghĩ càng thấy tức. Cô quát lão già kia một trận: - Nhìn cái gì mà nhìn! Bộ chưa thấy gái đẹp bao giờ à? Nhưng hắn dường như chẳng để ý gì đến lời cô vừa nói, khóe miệng cong lên: - Thì em đẹp nên mới nhìn chứ sao? - Vậy hả? Tuyết Vũ cười bí hiểm - Vậy thì qua đây còn nhiều trò khác hay hơn nhiều. Tuyết Vũ dẫn hắn qua một cái cây gần đó. Hắn vẫn miệng cười tí tởn vì tưởng gặp được món mồi ngon: - Trò gì vậy, cô em? - đây nè! Tuyết Vũ vừa nói vừa lấy túi xách đập loạn xạ lên đầu hắn khiến hắn trở tay không kịp."Nói cho mày biết nhé đồ dê già, chị mày đã từng vào chỗ buôn người rồi nhé! Có muốn chị giới thiệu cho mấy tay anh chị không? Lại còn dám lên giọng nữa, tán gái như mày ai mà đổ!" Mọi người xung quanh hiếu kỳ xúm lại xem. đánh được một hồi, thấy nạn nhân cũng đã toe tua tan nát, Tuyết Vũ mới ngừng lại: - Lần sau mà để chị còn nhìn thấy mày thì khỏi có đường về luôn nhá! Nói xong cô lại xiêu vẹo bước đi. Chợt có người chặn ngang trước mặt cô.Tuyết Vũ quát lên: - Lại tên khốn nào nữa thế? - Tên khốn lần này là anh đây! Tuyết Vũ ngẩng đầu lên nhìn: - à là Lâm Phong đáng ghét! Anh tới đây làm gì? Lâm Phong cau mày, anh ngán ngẫm nhìn bộ dạng lúc này của cô: - Hiểu Khiết nhờ anh tới! để anh đưa em về! Tuyết Vũ khoát tay: - Làm gì còn nhà mà về! Không ... Tôi không muốn về ! Lâm Phong dịu giọng: - được rồi, không về nhà em vậy! Tuyết Vũ ngoan ngoãn hơn. Lâm Phong dìu cô ra chỗ xe anh. Cũng chẳng còn cách nào, anh đành đưa cô về nhà mình. Con bé này không biết từ bao giờ lại tập tành thói xấu uống rượu vào rồi gây sự thế nhỉ? đã vậy trên xe còn nôn ra cả người anh. đem được cô lên đến tầng 15 nhà anh đúng là một kỳ tích. Anh đặt cô lên giường rồi kéo chăn đắp cho cô. Tuyết Vũ là chúa quậy phá khi uống rượu. Lát nữa thể nào cô cũng đạp chăn lung tung cả lên. Anh ngồi lặng bên cô hàng giờ. Người con gái ấy chưa bao giờ anh quên được. Chỉ tiếc rằng thời gian không bao giờ có thể quay trở lại để anh có thể làm lại từ đầu. Nhất định anh sẽ không ra đi để cô phải chịu khổ một mình trong khoảng thời gian đó. Lâm Phong nhớ lại lần gặp bố của Tuyết Vũ tháng trước. ông đến tìm anh và cho hay chính bệnh tình của ông đã khiến Tuyết Vũ rời bỏ anh để theo đồng Thiên đức, cả những nguyên nhân sâu xa dẫn đến cảnh ngộ hôm nay. ông cầu xin anh: "Tuyết Vũ vẫn còn chưa biết việc đó, xin cháu hãy ở bên chăm sóc nó giúp ta! Ta biết điều này thật ích kỷ nhưng xin cháu hãy ở bên khi nó đau khổ và cần sự giúp đỡ. Có thể đồng Thiên đức yêu nó thật lòng nhưng cũng không ngoại trừ việc con bé sẽ bị tổn thương bởi tình yêu đó. Xin hãy thay ta bảo vệ cho Tuyết Vũ !" Mọi việc anh suy nghĩ bấy lâu nay đã có câu trả lời. Cuối cùng thì chính anh là người đã đẩy Tuyết Vũ ra khỏi cuộc đời mình. Anh còn có tư cách gì để trách cô chứ. Một người mà ngay đến nỗi bạn gái mình rơi vào cảnh nguy hiểm cũng không hề hay biết thì làm gì có quyền can thiệp vào cuộc sống hiện tại của cô ấy. Chỉ vì anh quá nhu nhược nghe theo lời sắp xếp của gia đình mà bỏ cô lại nên bây giờ kết quả mới thành ra như thế! Anh đúng là quá ngu ngốc. Không biết đã bao lần anh đã tự dằn vặt mình, trong mỗi giấc mơ, trong mỗi bữa ăn và cả khi anh bước qua những nơi có nhiều kỷ niệm của hai người . Tất cả đã quá trễ, cô đã có niềm hạnh phúc mới. Thiên đức có lẽ là một lựa chọn sáng suốt hơn anh. Con người quả quyết và cương nghị đó, anh tin chắc Thiên đức sẽ khiến cô hạnh phúc. Nhưng sao Valentine này cô lại đi uống rượu một mình thế này? Hai người xảy ra chuyện gì rồi sao? ...
|
Chương 26: ánh sáng chiếu trực tiếp vào mắt khiến Tuyết Vũ tỉnh dậy. Cô nhìn xung quanh rồi dụi mắt. "Có phải mình đang mơ không? đây là đâu vậy?" Tuyết Vũ vỗ vỗ cái đầu vẫn còn hơi nhức. - Em dậy rồi sao? Tuyết Vũ quay lại, cô ngớ người. - Anh... Lâm Phong mỉm cười đôn hậu: - Hôm qua em uống say, là Hiểu Khiết nhờ anh đến đón em! Tuyết Vũ thầm trách cái con bạn vô duyên này, ai không nhờ lại đi nhờ Lâm Phong. Chỉ tại cô không nói cho Hiểu Khiết biết được mối quan hệ trước đây giữa hai người nên mới thế. Giờ thì đẹp rồi. Hiểu Khiết ơi là Hiểu Khiết . Lâm Phong vẫn kiên nhẫn đứng đợi ở cửa: -Em rửa mặt rồi xuống nhà nhé! Anh nấu bữa sáng xong rồi đấy! -Dạ! Tuyết Vũ chỉ còn nước gật đầu. Tình cảnh khốn khổ của cô lại bị Lâm Phong thấy được. Thật xấu hổ! Bát cháo cà rốt giữa bàn bốc hơi lên nghi ngút. Thơm quá! Tài nấu ăn của Lâm Phong vẫn là giỏi nhất! Anh mỉm cười nhìn cô. Bụng đói từ tối hôm qua không ăn hết chỗ này mới lạ. Vậy mà chưa kịp nuốt trôi miếng đầu tiên, Tuyết Vũ đã gần như bị sặc. - Dương Tuyết Vũ ! Em ra đây! Trời ơi là Thiên đức, sao anh biết cô ở đây? Không được rồi, nếu nhìn thấy bộ dạng cô lúc này anh sẽ giết cô mất. Lâm Phong nhìn Tuyết Vũ lo ngại: - Anh đi mở cửa! Tuyết Vũ rối lên. Cô bèn chạy vào trong phòng ngủ. Mặc kệ anh, là anh sai chứ đâu phải cô. Việc gì cô phải sợ. Dù nghĩ vậy nhưng Tuyết Vũ vẫn thấp thỏm không yên. Cô trùm chăn kín mít. Lâm Phong vừa mở cửa Thiên đức đã vội xông vào nhà. Nhìn quanh một lượt, anh quay sang hỏi Lâm Phong: -Cô ấy đâu? -Trong phòng ngủ! "Phòng ngủ?" Lại còn như vậy nữa. Phen này chắc anh phải nhốt cô ở nhà cô mới thôi đi gây chuyện. Thiên đức ngán ngẩm nhìn Tuyết Vũ cuộn tròn trong chiếc chăn như một con mèo nhỏ. -Dậy đi! -Không! -Anh bảo em ngồi dậy! Tuyết Vũ vẫn bướng bỉnh: - Không em không muốn! Em không về nhà nữa! Thiên đức trợn mắt: - Em vừa nói cái gì? Tuyết Vũ gào lên: - Em không muốn về đó nữa! Anh đi mà tìm Bạch Băng ấy! Em ngán anh tận cổ rồi! Thiên đức ngạc nhiên: -Em nói cái gì vậy? Mau theo anh về nhà!Chúng ta nói chuyện! -Không! Em không thích! -Vậy à? Thiên đức lật tấm chăn ra, anh bế thốc cô trên vai rồi đi ra cửa. Tuyết Vũ quơ tay chân loạn xạ: - Anh làm cái gì vậy? Mau bỏ em xuống! Thiên đức vẫn im lặng đi tiếp. Ra đến cửa, anh nói với Lâm Phong: - Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho cô ấy tối qua nhưng tôi mong nếu chuyện này còn tiếp diễn, xin hãy báo cho tôi! Lâm Phong chỉ biết im lặng gật đầu. Tuyết Vũ nhìn anh vẻ có lỗi. Cô chắc đã làm phiền anh nhiều lắm. Sau này có dịp cô sẽ mời anh một bữa. Còn bây giờ cô phải nghĩ cách làm sao để thoát khỏi Thiên đức cái đã. -Thả em xuống đi! đồ tồi! -Lại còn dám gọi anh là đồ tồi nữa đấy? -Sao không? Anh là đồ tồi thì em bảo là đồ tồi chứ sao nữa! Chẳng lẽ em cứ phải gọi anh là ông hoàng? -Một đêm không về nhà mà lại dám cả gan như thế đấy! Chút nữa về em chết với anh! Tuyết Vũ hất hàm: - để xem ai sợ ai! Hai người họ cứ như ở chỗ không người trong khi hàng chục con mắt ở xung quanh nhìn vào. Nếu ai đó quay lại chắc sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất. Ra đến cổng chung cư, Trần Lương đã chờ sẵn phía trước. Thiên đức đặt cô vào trong xe một cú rõ đau. Anh đẩy cô vào bên trong rồi ngồi xuống bên cạnh. Trần Lương lại lái xe quay về nhà. Suốt đường đi, Tuyết Vũ không thèm nói gì, cứ quay mặt sang phía cửa sổ. Thiên đức cố gặng hỏi mấy lần có chuyện gì nhưng cô không nói, chỉ ứa nước mắt, cô tức đến nghẹn mất. Thiên đức càng lo lắng hơn, anh chẳng hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà lại khiến cô khóc nhiều đến thế. Vừa dừng xe trước cổng nhà, Tuyết Vũ đã mở cửa xe rồi chạy vào nhà. Cô lên lầu rồi tự nhốt mình trong phòng mặc Thiên đức nói hết lời. Sau cùng Thiên đức đành bỏ cuộc, anh lặng lẽ đi về phòng. Tuyết Vũ nằm trên giường khóc thút thít như môt đứa trẻ. Gần 7h, dì Trương dùng khóa dự phòng mở cửa mang vào cho cô bát cháo nóng. Bà nhẹ nhàng vỗ về cô như một người mẹ, Tuyết Vũ ôm lấy bà òa khóc. Cô kể lại việc mình chờ Thiên đức thế nào rồi thấy anh và Bạch Băng đi cùng nhau ra sao, nỗi ấm ức của cô khi bị anh phản bội. Dì Trương hiểu ra mọi chuyện, bà nhìn vào mắt cô mỉm cười: -Cô hiểu nhầm cậu ấy rồi! Tối qua chủ tịch tám giờ đã về tới, bảo tôi và lão Trần chuẩn bị mọi thứ để tạo bất ngờ cho phu nhân, mọi thứ đều sẵn sàng nhưng phu nhân lại không về khiến chủ tịch rất lo lắng, cậu ấy gọi cô nhưng không được. Tuyết Vũ sững sờ: -Nhưng còn Bạch Băng? -Hình như là xe cô ấy bị hỏng thì phải, tôi nghe Trần Lương nói vậy! Vậy là cô đã hiểu lầm anh thật sao? Tuyết Vũ cúi mặt xuống. Cô không chịu hỏi anh cho kỹ để nghe anh giải thích mà chỉ tự mình suy đoán. Cô sai thật rồi. Dì Trương dịu dàng nói: - Thế nào? Phu nhân có định qua chỗ chủ tịch không đây, từ sáng đến giờ cậu ấy cũng không hề ra khỏi phòng. Tuyết Vũ gật đầu. Cô lau vội nước mắt rồi chạy tới phòng anh. Cửa không khóa, cô đẩy cửa bước vào. Thiên đức vẫn ngồi bên bàn làm việc, anh không làm gì cả chỉ ngồi bất động trên ghế. Tuyết Vũ rón rén đứng trước anh. Thiên đức cũng chẳng buồn nhìn cô. Giọng Tuyết Vũ nhỏ nhẹ: -Thiên đức! -Em về đi! Giọng Thiên đức lạnh tanh, chắc anh giận lắm. -Em xin lỗi. Hình như em hiểu nhầm anh rồi! Thiên đức vẫn không nhìn cô, chỉ nói: - Anh bảo em về đi, anh không muốn thấy em nữa! Tuyết Vũ thực sự lo sợ. Chẳng lẽ Thiên đức lại không cần cô nữa sao. Cô lắp bắp: -Em... Vì em thấy anh đi cùng Bạch Băng tối qua. Cô ấy... -Cô ấy thì sao? Em thật quá trẻ con rồi. Anh chỉ cho cô ta quá giang một đoạn mà thôi! Có cả Trần Lương nữa, em không chịu hỏi một ai mà đã làm ầm lên rồi! Lại còn qua đêm ở nhà bạn trai cũ nữa, em… Tuyết Vũ khóc nấc lên. Cô thấy sự giận dữ của Thiên đức. Anh thật sự đang rất giận, cô chợt nghĩ có khi nào anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô không. Cô nói trong nước mắt: - Vì em không đẹp bằng cô ấy! Không giỏi giang như cô ấy! Tính tình lại trẻ con không dịu dàng như cô ấy! Em lại gặp anh muộn hơn cô ấy, anh yêu cô ấy ba năm nhưng chúng ta chỉ gặp nhau mới sáu tháng. Em... Em sợ mất anh! Em rất sợ ! Thiên đức ngẩn người, anh không ngờ cô lại mặc cảm đến thế. Thiên đức đứng dậy, anh đi về phía cô. Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng anh nói: -Có thể cô ấy đẹp hơn em, thông minh hơn em, dịu dàng hơn em, gặp anh trước em nhưng có một điều cô ấy không bằng em, đó là bây giờ và mãi mãi sau này anh chỉ yêu em chứ không bao giờ yêu cô ấy! -Thật không anh? Tuyết Vũ khẽ hỏi. Thiên đức gật đầu, anh xoa đầu cô "Ngốc quá!" Tuyết Vũ mỉm cười, Thiên đức lau nước mắt cho cô rồi anh đặt một nụ hôn trên trán cô. Cô tin anh! Trên đời này chỉ cần lời anh nói cô sẽ tin, sẽ không khiến anh và cô phải hiểu lầm thêm một lần nào nữa.
|
Chương 27: Cứ ngỡ cuộc sống này sẽ mãi yên bình và lặng lẽ như cả hai mong muốn, nhưng Thiên đức đâu ngờ được chuyện mà anh không bao giờ muốn Tuyết Vũ biết lại kéo cô ra khỏi cuộc đời anh. Một buổi sáng đầu xuân, một người phụ nữ trung niên đứng trước biệt thự. Vẻ xa hoa và cao quý hiện lên trên người phụ nữ lạ mặt đó. Tuyết Vũ không biết đó là ai chỉ thấy nét biến sắc hiện lên trên gương mặt của tất cả người làm. Mãi sau này cô mới biết đó là mẹ Thiên đức. Một nghệ sĩ piano nổi tiếng ở nước ngoài. Lần đầu tiên gặp, đồng phu nhân nhìn cô dò xét. Bà ấy hỏi rất nhiều và sau mỗi câu trả lời của cô là một cái lắc đầu hay tiếng thở dài thất vọng. Tuyết Vũ cúi mặt, cô biết bà ấy là đang đánh giá cô và tất nhiên kết quả không hề tốt chút nào. Thiên đức trở về nhà vội vàng, có lẽ dì Trương đã báo cho anh. Thái độ của anh đối với mẹ mình thật lạ. Anh nói ra những lời lạnh lùng như thể bọn họ là người dưng. Rồi bà ấy rời đi, im lặng như lúc mới đến. Trông Thiên đức có vẻ không vui. Tuyết Vũ không hiểu chuyện gì đã khiến anh và mẹ mình trở nên xa cách đến vậy. Cô im lặng ngồi xuống bên cạnh anh an ủi. Cô biết Thiên đức không có thói quen nói nhiều, bất kể việc gì, anh muốn nói thì sẽ cho cô biết. Thiên đức gượng cười với cô. Tay anh khẽ vuốt lên tóc cô, anh không muốn gánh nặng của anh đè lên vai cô. Từ sau lần đến thăm đột ngột của mẹ anh, bà không đến lần nào nữa nhưng nhiều chuyện cứ liên tiếp xảy ra khiến cô và anh không có nhiều thời gian bên nhau. Một tai nạn ở công trường xây dựng khi Thiên đức đang xem xét công trình. Thiên đức chút nữa đã xảy ra chuyện nếu không có Bạch Băng lúc đó đang đến tìm anh đỡ giúp. Kết quả cô bị thương nặng, chấn thương ở đầu khiến một bên tai trái của cô không còn nghe được. Bác sĩ bảo sẽ giúp cô nhanh chóng phục hồi. Có lẽ đối với một người bình thường thì việc đó ảnh hưởng không nhiều nhưng một nghệ sĩ như Bạch Băng, chuyện đó thực sự ảnh hưởng không nhỏ. Tuyết Vũ biết mọi việc nghiêm trọng nên cô càng cố gắng chăm sóc Bạch Băng nhiều hơn. Nhưng có một điều cô không hề nghĩ tới. đó là việc mẹ Thiên đức gần như có mặt ngay lập tức khi chuyện xảy ra. Có vẻ tình cảm giữa hai người họ khá tốt, giống như đã thân thuộc từ lâu vậy. Tuyết Vũ tự trấn an lòng mình. Bạch Băng quen với mẹ Thiên đức có gì là lạ. Nhưng bà ấy đối với cô còn không bằng một góc cho Bạch Băng. Nói không tủi thân thì chắc chắn là nói dối. Hơn hai tuần trong bệnh viện, hôm nay Bạch Băng được về nhà. Thiên đức cũng đã đến. Tuyết Vũ đang dọn đồ giúp Bạch Băng thì nghe được lời đề nghị của mẹ Thiên đức, cô giật mình ngẩng đầu lên. - Theo mẹ thấy con nên đưa Bạch Băng về ở biệt thự đồng gia một thời gian, con bé đang bị thương, lại sống một mình… Tuyết Vũ sững người, cô không phải không nghĩ đến chuyện này, chỉ mong là nó không bao giờ xảy ra, vậy mà… Thiên đức không cần suy nghĩ, anh nói thẳng: - Không nên như vậy, Bạch Băng là nghệ sĩ nổi tiếng, nói về nhà con cũng đã khiến người ta dị nghị rồi. Con sẽ nhờ một hộ lý đến chăm sóc cô ấy! Nghe lời nói kiên định của con trai, đồng phu nhân cũng không dám nói gì thêm. Tuyết Vũ cảm thấy nhẹ lòng, biết được Bạch Băng là người yêu cũ của Thiên đức lại sống cùng nhà với vợ chồng cô, quả thực không dễ dàng gì. đúng như lời Thiên đức, anh thuê một người đến nhà Bạch Băng. Tuyết Vũ cũng thường xuyên qua đó thăm hỏi, lần nào cô cũng bắt gặp mẹ Thiên đức ở đó. Không hiểu sao bà ấy rất lạnh lùng với cô còn đối với Bạch Băng thì hoàn toàn trái ngược. Nói Tuyết Vũ không tủi thân thì đúng là sai hoàn toàn, hơn bất cứ ai cô không mong muốn mối quan hệ giữa bà và cô như những câu chuyện mẹ chồng nàng dâu trên tivi.
|