Định Mệnh Nhóc Là Của Anh
|
|
Chương 15: Nụ hôn đầu…!!!
Đi một hồi, Diệu Phương chợt nhìn thấy cô đứng trước ngôi trường cấp 3 năm nào. Ngôi trường cô học từ năm lớp 11. Ngôi trường vẫn vậy, vẫn cao lớn, mọc sừng sững giữa thành phố. Nhưng được sơn màu mới, hàng cây cao lớn năm xưa không còn thấy nữa mà thay vào đó là những cây xanh còn khá non. Giờ này có lẽ học sinh cũng đã ra hết. Cô khẽ đẩy cửa bước vào, gặp ông bảo vệ, cô khẽ gật đầu chào.
-Hình như cháu đã từng là học sinh trường này?
-Vâng, cháu học cách đây bốn năm ạ!-Diệu Phương lẽ phép.-Cháu có thể đi tham quan trường để ôn chút kỉ niệm được không bác!
-Tất nhiên!-Bác bảo vệ cười.
Được sự chấp nhận của bác bảo vệ, Diệu Phương bước vào ngôi trường, đi qua từng phòng học, cô dừng ở hành lang tầng 1. Nhìn thật lâu…
*Vào một ngày của sáu năm trước, tại một ngôi trường cấp 3*
Một cô gái đang vội vàng vì vào lớp trễ tiết. Hôm nay cô học lớp chiều, buổi sáng tranh thủ đi làm thêm vì vậy nên đi trễ. Đang tính chạy lên lầu thì va phải một người đang chậm rãi bước lên lầu. Cô quay lại ríu rít xin lỗi rồi tiếp tục chạy như bay. Anh chàng bị đụng trúng thì lúc đầu khẽ cau mày nhưng khi nhìn thấy gương mặt cô gái thì thấy quen quen, định giữ cô lại nhưng cô chạy mất. Anh thấy thế nên đuổi theo, và dừng lại ở lớp 11 chuyên của trường.
Cô đã bước vào chỗ, nhìn thì biết được cô khá cô lập với những người xung quanh, chắc là học sinh mới. Anh bước khẽ huýt tay kêu một đứa em học ở lớp 11 chuyên bước ra:
-Anh Huy, anh gọi em?
-Ừ!-Anh gật đầu nhẹ rồi nhẹ hất đầu về phía cô gái ấy.-Cô gái ngồi bàn chót dãy một, là ai?
Thằng nhóc nhìn theo hướng của Khắc Huy chỉ, rồi đếm thật kĩ bởi vì sợ sai sót. Một cô gái bình thường về nhang sắc lẫn gia thế mà cũng được sự chú ý của Hội trưởng Hội học sinh!
-Cô ấy mới vào lớp được mấy ngày! Có vẻ cô lập! À, hình như vào được nhờ học bổng, gia thế có vẻ không khá giả cho lắm!
-Tên?-Anh hỏi ngắn gọn.
-Hình như cái gì đó Phương!-Thằng nhóc trả lời như có vẻ không nhớ rõ.
-Họ và tên?-Khắc Huy nhắc lại.
-Vâng, Hạ… Diệu… Phương thì phải!-Thằng nhóc cố nhớ lại bữa đầu tiên cô chủ nhiệm có giới thiệu.
-Hạ Diệu Phương?-Anh nhìn chằm chằm như muốn xác nhận lại.
Thằng nhóc gật đầu vẻ khẳng định. Anh bước đi miệng nhẩm lại cái tên kia. Hạ Diệu Phương, cái tên thoát lên thuỳ mị! Hạ Diệu Phương, cái tên rất tuyệt!
Vào một ngày khác, cô đang chậm rãi, thông thả bước lên lầu thì bị một bàn tay kéo lại và gọi:
-Hạ Diệu Phương!
Ai mà lại biết tên cô chứ?! Cô quay lại thì thấy người này rất quen, nhưng là ai? Nhìn trên bảng tên trên ngực thì thấy tên là Âu Khắc Huy. Âu Khắc Huy… Âu Khắc Huy… cái tên này quen quá! Nhưng cô không nhớ nổi! Thời gian sau cô mới biết cái tên này quen bởi vì cô đã thấy tên anh ở bản thông báo của nhà trường, anh là Hội trưởng Hội học sinh.
-Anh thả tay ra! Anh là ai?
-Mau quên vậy sao?-Khắc Huy nhếch nhẹ môi cười.-Cô gái có thân hình chưa trưởng thành!
Câu này quen nha!
-Mong anh nói chuyện lịch sự một chút!-Cô gạt tay ra nhưng không được vì sức nam và sức nữ chênh lệch nhau lắm.
-Này, ngẩn mặt lên, nhìn cho kĩ vào! Chưa đến một tuần đã quên tôi rồi sao?
Nói rồi anh nâng mạnh cằm của cô lên, mặt đối mặt, không gian thời gian tất cả như dừng lại…
Sau một vài giây đơ người, cô hất tay anh ra dễ dàng bởi vì anh vẫn còn đơ người. Sau khi bị hất tay ra, anh nói tiếp:
-Nhớ rồi chứ?
Cô im lặng nhưng khẽ gật đầu.
-Vậy không định nói gì à?-Anh hỏi.
-À, xin lỗi! À không, phải cảm ơn anh chứ!-Cô ngẩn mặt lên.
-Lời nói không chưa đủ! Tôi muốn cảm ơn bằng hành động!
Vừa nói, anh nắm tay cô, kéo thật mạnh để cô ngã vào người mình. Rồi cúi xuống, môi anh nhanh chống phủ môi cô, ép cô sát vào tường. Anh hôn cô ngay tại hành lang tầng 1 dưới sự chứng kiến của hàng ngàn con mắt. Hội trưởng Hội học sinh cưỡng hôn một nữ sinh vừa đến nhập học, tin hot nha! Cô giãy dụa nhưng không thể chống lại sức của anh.
Không chỉ là môi chạm môi, anh mạnh mẽ tiến sát vào bên trong hút hết mật ngọt. Cô có một cảm giác rất lạ nhưng nhanh chóng lấy lại lý trí, cắn vào môi anh, một chất lỏng tanh chảy ra trong miệng hai người.
Một lúc sau anh mới buông ra. Vừa buông ra, anh nhận ngay một cái tát rất mạnh.
“Bốp…”
Cô tát anh xong rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Gương mặt ửng đỏ, môi sung tấy lên. Anh khẽ bang hoàng, thái độ này là sao đây? Trước đây không phải là anh chưa hành động như thế với ai bao giờ, nhưng thường nhận lại sự đáp trả, thẹn thùng, đỏ mặt… Lần này là một cái tát… Anh sờ môi mình, tuy có vết máu, có chút rang rát cảm thấy có một vị ngọt, rất thanh khiết, rất ngọt nào…
*Thực tại*
Diệu Phương đứng lại nhìn hành lang rất lâu, kí ức về nụ hôn đầu của anh và cô ùa về.
-Đến ôn kỉ niệm à?
Tiếng của một người con trai vang lên trong không trung. Cô ngước nhìn người mà lòng khẽ nhói. Là Khắc Huy.
-Vâng!-Cô vẫn trả lời.-Sao anh ở đây?
-Tôi…-Khắc Huy úp mở.-Có việc vào trường.
Cô không trả lời, nhìn chăm chú vào hành lang.
-Em còn nhớ nơi này?-Khắc Huy hỏi.
-Xin lỗi, lâu quá nên em không nhớ!
Cô khẽ hoảng hốt không biết trả lời như thế nào thì cô buộc miệng trả lời.
-Cũng phải! Lâu rồi nhỉ?-Khắc Huy nói.-Để tôi nhắc lại cho em!
Vừa nói, Khắc Huy nhanh chống ôm Diệu Phương, rồi ép sát cô vào tường, cô chưa kịp phản ứng gì thì anh nhanh chống khoá môi cô. Một nụ hôn bá đạo, nhanh chống tiến vào khoang miệng. Cảm giác lạ mà quen lại xuất hiện trong cô. Cô nhanh chống theo lý trí và quán tính, lại cắn thật mạnh vào môi anh. Vị tanh bắt đầu lan trong khoang miệng, cô cảm nhận được môi anh đang chảy máu. Nhưng anh không buông, anh vẫn tiếp tục hôn cô.
|
Năm năm trước, tại nơi đây, anh và cô hôn nhau nụ hôn đầu tiên của hai người…
Năm năm sau, cũng chính nơi này, anh và cô lại hôn nhau sau năm năm chia cách…
Nếu nuối tiếc tan trong bao tiêc nuối để yêu thương xa thật xa..
Nếu nỗi nhớ tan trong quên buốt giá và thời gian sẽ qua...
Cố giữ lấy dù chỉ là nước mắt..
Để ngày mai được khóc dẫu muộn màng..
Và giữ lấy dù chỉ là những nỗi xót xa ưu buồn...
Hoài niệm rơi trong nỗi buồn hay là tan trong lỡ làng..
Cuộc đời như con nước cuốn trôi dạt về đâu, về đâu...
Đừng để những kí ức là tiếc nuối..
Đừng để yêu thương này xa khuất chân trời..
Đừng để ta tan trong con sóng buốt giá..
Cô đơn giữa muôn trùng quên lãng…
Dù cho tháng năm kia đổi thay..
Dù cho bao mong manh mãi nơi này..
Dù nỗi đau theo muôn ngàn kiếp sau..
Ta vẫn yêu một lần và mãi mãi...
Này người yêu hỡi xin tan trong vòng tay..
Giữ chặt nhau cho yêu dấu đong đầy..
Níu thời gian dừng lại nơi đây..
Trở về những phút giây ban đầu…
Đến khi không khí như dần mất đi, Khắc Huy mới buông Diệu Phương ra.
“Bốp…”
Anh bị cô tặng ngay một cái tát sau khi vừa buông ra.
-Tôi không phải bạn gái anh, cũng không phải đồ chơi của anh! Mong anh tìm người khác!
Cô nói rồi nhanh chống chạy đi với tình trạng môi bị sung tấy cùng gương mặt ửng đỏ.
Anh chưa vội rời khỏi. Cô vẫn vậy, vẫn như ngày xưa, vẫn là Diệu Phương của ngày xưa! Anh khẽ chạm vào môi mình, vẫn là vị ngọt ngào và thanh khiết… Như chưa từng có ai động đến ngoài anh...
Thật ra thám tử gọi cho anh, nói rằng cô đang đi đến hướng trường cấp ba năm xưa của bọn họ, nên anh mới tức tốc đến đây…
|
Chương 16: Tìm anh…
Ngày hôm sau, vào giờ ăn trưa, Khắc Huy ngồi trong phòng VIP trong một nhà hàng. Hai phút sau, cô gái tên Ngọc Yến xuất hiện với phong cách hiện đại, váy ngắn và áo đỏ, mặc áo khoác đen, đeo kính râm và đội mũ xoè.
-Chào anh, Chủ tịch Royal!
Ngọc Yến đưa tay ra yêu cầu bắt tay, Khắc Huy rất lịch sự, đứng lên bắt tay.
-Mời cô ngồi, cô Jenny Yến!
-Anh không cần phải khách sáo thế!-Ngọc Yến cười rồi ngồi vào ghế.
-Tôi nghe thư ký mình nói là cô muốn gặp tôi!-Khắc Huy nói rồi nở một nụ cười bình thường nhưng hết sức quyến rũ.
-Vâng, tôi có gửi lời qua thư ký Phan!-Ngọc Yến nói.
Anh phục vụ bước ra, hai người gọi món. Sau khi phục vụ đem thức ăn và nước uống ra, hai người vẫn tiếp tục nói chuyện.
-Âu tổng, anh ngoài đời quyến rũ, cuốn hút hơn trong hình ảnh báo chí nhiều!-Ngọc Yến khẽ cười, rất duyên dáng nha.-Vị Chủ tịch tài ba trẻ tuổi của Royal, thường xuyên xuất hiện trên các trang báo!
-Cô Jenny, cô quá khen!-Khắc Huy cũng rất khiêm tốn nha.-Cô ngoài đời cũng đẹp hơn trong ảnh và tập chí rất nhiều!
-Tôi hẹn gặp anh cũng vì chuyện hợp đồng mà thư ký Phan đã yêu cầu!-Ngọc Yến cười.
-Cô cảm thấy hợp đồng không thoả đáng?-Anh nhìn vào gương mặt Ngọc Yến.
-Không, hợp đồng rất tốt!-Ngọc Yến dừng một chút rồi nói tiếp.-Chỉ là, như anh biết, tôi đang làm việc cho Phú Nhuận! Tôi cũng đã kí hợp đồng thời hạn dài với Phú Nhuận, không thể nói bỏ là bỏ được!
-Tôi sẽ giúp cô thanh toán khoảng bồi thường hợp đồng!-Khắc Huy nói, gương mặt toát chút hàn khí.-Lương chúng tôi trả cô gấp ba lần Phú Nhuận, điều kiện khá tốt!
-Nhưng tôi có một yêu cầu!-Ngọc Yến nói.
-Cô cứ nói!-Khắc Huy vẫn cười cười, giọng đều đều.-Nói có thể chúng tôi sẽ đáp ứng!
-Không! Điều này chỉ có anh mới đáp ứng được!-Ngọc Yến cười khá gian.-Tôi sẽ công bố với giới truyền thôi rằng tôi và anh có quan hệ tình cảm, rồi sau đó đường đường chính chính kí hợp đồng với Royal với lý do là làm công ty của bạn trai!
-Chẳng phải cô muốn dựa vào tôi để đánh bóng tên tuổi sao?-Khắc Huy nhếch môi cười.
-Cứ coi là như thế!-Ngọc Yến cười.
-Được!-Khắc Huy nhếch môi rồi nói.-Tôi sẽ không phủ nhận cũng không khẳng định điều này với báo chí!
-Được!-Ngọc Yến khoé môi cong lên.-Hợp tác tốt!
-Hợp tác tốt!-Khắc Huy nói.-Hẹn gặp vào buổi ra mắt lĩnh vực điện ảnh và thời trang của Royal!
-Nhất định!!-Ngọc Yến trả lời.
***
Công ty Phú Nhuận…
Diệu Phương đang làm việc thì trưởng phòng vào phòng thông báo.
-Mọi người nghe gì chưa! Royal đang có ý định thâu tóm Phú Nhuận của chúng ta!
-Sao? Sao?-Các nhân viên trong phòng ùa đến hỏi.
Diệu Phương tuy không hỏi nhưng cũng chăm chú lắng nghe.
-Phú Nhuận chúng ta trước giờ vốn chẳng liên quan gì đến Royal. Vậy mà bây giờ Royal bước sang lĩnh vực điện ảnh và thời trang. Còn giành người mẫu đại diện cho Phú Nhuận là người mẫu Jenny Yến.-Chị trưởng phòng nói.-Cứ như là muốn làm cho Phú Nhuận suy kém để dễ dàng thâu tóm. Royal và Phú Nhuận trước giờ không ân không oán, không qua lại, như nước sông không phạm nước giếng, vậy mà bây giờ Royal đang từng bước lấn áp Phú Nhuận thấy rõ.
-Chưa hết đâu!-Một nhân viên trong phòng chen vào.-Em nghe nói Phú Nhuận chúng ta mới bước đầu tham gia vào lĩnh vực chứng khoáng lúc đầu rất thuận lợi nhưng không hiểu sao hai hôm nay giá cổ phiếu xuống đến mức chống mặt!
Diệu Phương nghe đến Royal thì nhớ đây là Tập đoàn của nhóm Khắc Huy. Cô bước ra ngoài gọi điện cho Dương Thắng.
-“Alo…”
-Dương Thắng, Tập đoàn Royal là của bọn anh?-Diệu Phương hỏi để chắc chắn hơn.
-“Ừ!”-Dương Thắng trả lời.
-Các anh đang lấn sang lĩnh vực điện ảnh và thời trang?-Cô nói.
-“Ừ, sao vậy?”-Dương Thắng trả lời ngắn gọn như thể đang bận việc gì đó.
-Các anh nhắm vào Phú Nhuận?-Diệu Phương hỏi thẳng vào vấn đề chính.
-“Không, Royal không nhắm vào Phú Nhuận!”-Đầu máy bên kia dừng lại một chút.-“Chỉ có Khắc Huy mới nhắm vào Phú Nhuận!”
-Tại sao?-Diệu Phương bất ngờ khi nghe câu sau của Dương Thắng.-Anh ấy muốn làm thâu tóm Phú Nhuận để làm khó dễ em?
-“Em đừng nghĩ vậy! Nhưng điều này em hãy hỏi Khắc Huy!”-Dương Thắng giọng đều đều.-“Cậu ấy là người biết rõ hơn ai hết!”
-Được rồi, cảm ơn anh!-Diệu Phương nói rồi tắt máy.
Khi vừa tan sở, Diệu Phương đến Royal để tìm gặp Khắc Huy vì cô không có số điện thoại của anh.
|
Chương 17: Lựa chọn…
Tập đoàn Royal nằm ở một toà nhà cao. Đứng bên ngoài một hồi, cô lấy hết can đảm, thở vào rồi bước vào cổng Royal. Cô mặc trang phục công sở nên vào Royal cũng không bị gây khó dễ. Đến quầy tiếp tân.
-Chào chị, em có thể giúp gì cho chị!-Một cô gái tiếp tân trẻ lên tiếng hỏi.
-Tôi muốn gặp Âu Khắc Huy!-Diệu Phương trả lời.
Kỳ thật là cô cũng không biết anh làm chức vụ gì nữa nên nói thẳng họ và tên.
-Ý chị là Chủ tịch Âu?-Cô tiếp tân tỏ vẻ kinh ngạc.-Chị có hẹn trước không?
-Không!-Diệu Phương không mấy ngạc nhiên vì trước đây cô cũng biết về gia thế của anh.
-Chị cho em biết tên?-Cô tiếp tân nói.
-Hạ Diệu Phương!
Cô tiếp tân gọi cho một ai đó, sau khi gác máy thì quay qua Diệu Phương.
-Chủ tịch đang bận họp. Thư ký Phan sẽ xuống dẫn chị lên phòng Chủ tịch để đợi!
Cô đoán thư ký Phan có thể là chị Phan Bảo Anh. Một lúc sau, Bảo Anh bước xuống…
-Diệu Phương, em tìm Khắc Huy?-Bảo Anh tỏ ra không tin.
-Vâng!-Diệu Phương nhìn Bảo Anh đôi chút.
-Em lên phòng Chủ tịch đợi nhé!-Bảo Anh cười.
Diệu Phương gật đầu. Trước đây Bảo Anh là hoa khôi của khối trên cô, làn đàn chị của cô. Cô rất mến Bảo Anh, lúc ấy Bảo Anh lại cùng lớp với Khắc Huy. Bảo
Anh với nhóm Khắc Huy lúc ấy cũng khá thân do Bảo Anh là bạn gái của anh kết nghĩa của bọn họ. Bảo Anh tác hợp rất nhiều cho cô và anh cũng như Hạ Lâm và Dương Thắng. Bây giờ Bảo Anh trông cũng không khác gì mấy, vẫn xinh đẹp, vẫn dễ gần, nhưng người toát ra khí chất sắc xảo.
Vào phòng Chủ tịch, Bảo Anh làm hai ly café rồi ngồi xuống ghế sofa nói chuyện với nhau. Đến khi trời chạng vạng tối, hai ly café đã cạn từ bao giờ, cánh cửa phòng mới mở ra, có người bước vào.
Vẫn khí chất hùng hồ toát ra hàn khí nồng nặc.
-Thư kí Phan, cậu có thể về!
Bảo Anh gật đầu rồi dọn hai cốc café sau đó ra ngoài để lại không khí nặng trịch trong căn phòng. Anh ngồi trên ghế làm việc của Chủ tịch, mắt nhìn văn thư, chân vắt chéo.
-Em tìm tôi?
Anh hỏi làm phá tan bầu không khi im lặng đến đáng sợ. Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa tiến lại gần anh, anh vẫn không ngước mặt lên.
-Anh muốn thâu tóm Phú Nhuận?-Câu hỏi của cô giống một câu khẳng định hơn.
Anh khẽ gật đầu.
-Anh muốn gì?-Diệu Phương cũng không muốn vòng vo nhiều.
-Em đủ thông minh để biết chứ nhỉ?-Anh dừng tay lại, ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích.
-Anh nhắm vào tôi?-Diệu Phương nói.-Anh muốn trả thù tôi chuyện năm xưa?
Khắc Huy đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào mắt Diệu Phương, anh bước đến gần cô.
-Chuyện năm xưa tôi nghĩ em sẽ không nhắc lại nhưng em đã nhắc thì tôi sẽ nhắc lại cho em nhớ!-Khắc Huy giọng đều đều có pha chút tức giận.-Ai đã bỏ rơi ai? Năm đó em bỏ rơi tôi mà đi theo người khác, cuộc sống của em bây giờ vẫn rất ổn định bên người ấy, tôi không cho phép những điều tốt đẹp tiếp tục đến với em!
Ông trời không cho em gặp báo ứng thì chính tôi sẽ thay.
Cô nghe những lời anh nói, tim đau thắt lại, cảm giác như muốn khuỵ xuống nhưng vẫn cố đứng vững.
-Anh muốn gì tôi cũng sẽ chấp nhận! Chỉ cần anh đừng làm khó dễ cho Phú Nhuận!
-Em đang muốn bảo vệ Công ty của người yêu à?-Anh nhếch môi cười rồi nhìn cô từ đầu đến cuối.-Em nghĩ em có thể chấp nhận bất cứ yêu cầu của tôi?
Nhìn thấy trong mắt anh có sự đen tối. Diệu Phương khẽ rùng mình, cô im lặng. Nếu trước đây chẳng phải La Bá Thông giúp cô nhiều như vậy, đối xử tốt với cô như vậy thì chắc Phú Nhuận sẽ chẳng đi đến bước này.
-Dù thế nào tôi cũng sẽ thâu tóm Phú Nhuận! Vì thâu tóm Phú Nhuận đem về cho Royal cũng không ít lợi nhuận!-Khắc Huy nói rất kiên định.-Nhưng tôi sẽ cho em hai sự lựa chọn.
Cô đưa mắt nhìn anh, chờ đợi…
-Tôi sẽ thâu tóm Phú Nhuận sau đó đẩy La Bá Thông vào tù vì nợ nần!-Khắc Huy nói đều đều, cố ý để người nghe nghe thật rõ.-Hoặc tôi sẽ Thâu tóm Phú Nhuận nhưng vẫn để La Bá Thông quản lí Phú Nhuận, chỉ có điều lợi nhuận phải chia 60% cho Royal và với một điều kiện…
Cô vẫn nhìn anh…
-Em hãy rời khỏi Phú Nhuận! Tôi có thể sắp xếp được cho em một công việc tốt ở Royal!-Anh nói.-Em có quyền suy nghĩ trong 24 tiếng đồng hồ, sau 24 tiếng Phú Nhuận sẽ rơi vào tay tôi! Bây giờ mời em ra về!
Cô đơ người nghe anh nói, làm việc ở Royal tức là sẽ gặp anh hằng ngày… Nếu anh thâu tóm Phú Nhuận thì chắc chắn cô sẽ nộp đơn xin nghĩ việc ở đấy, dù gì cũng nghĩ ở Phú Nhuận nhưng đến Royal thì… Như vậy có khác gì anh ép cô vào đường cùng.
-Khắc Huy, tôi thất vọng về anh!-Diệu Phương lên tiếng, giọng cô đậm nét buồn.-Tôi cứ tưởng anh thay đổi, anh sẽ chính chắn hơn trước!
Anh không hề thay đổi! Anh vẫn yêu cô! Anh muốn nói rất nhiều nhưng không thể nói được. Diệu Phương bước từng bước từng bước ra ngoài, lòng đầy những suy nghĩ mệt mỏi. Anh cũng không giữ cô lại, để cô đi lúc một xa dần…
|
Chương 18: Nổ bom…
*Luân Đôn, Anh Quốc*
Tuấn Anh đang ngồi trong phòng Phó Tổng giám đốc cùng thư ký của Khắc Huy ở Anh tên Anna.
-Trần Phó tổng, anh đã đi xem lô hàng lần này rồi!-Anna nói.-Vậy sao anh lại cân nhắc như thế?
-Làm kinh doanh bắt buộc phải như thế!-Tuấn Anh trả lời dứt khoát.-Huống hồ lão Bob không phải tay vừa!
Không gian yên lặng một chút… Tuấn Anh bỏ tài liệu trên tay xuống rồi đi ra ngoài. Anh vào shop thời trang, thay một bộ quần áo màu đen trẻ trung bình thường nhưng trông rất hấp dẫn.
Trong chiếc BMW, Tuấn Anh gọi điện cho một người mà anh lưu trong điện thoại là “My Wife”.
-“Alo…”-Đầu máy bên kia giọng nữ.
-Bảo bối, anh bận quá không liên lạc với em được!-Tuấn Anh nói, giọng rất nhẹ nhàng.
-“Không sao mà!”-Bảo Anh cười khi nghe giọng nói của Tuấn Anh.
-Đừng giận anh nhé!-Tuấn Anh cười.-Anh sẽ về sớm với em, chờ anh nhé!
Một lúc sau hai người ngắt máy. Lô hàng lần này là đá quý vừa mới khai thác được. Số lượng rất lớn, nếu lô hàng của lão Bob là thật thì lợi nhuận sẽ rất cao và ngược lại thì Khắc Huy có thể sẽ bán số cổ phần để trả nợ. Tuấn Anh đã đi xem lô hàng, nhưng đa số đều giống nhau, không kiểm tra được tất cả.
Tuấn Anh dừng xe ở một khoảng khá xa rồi đi bộ vào. Nơi đây nằm ngoài thành phố Luân Đôn, một căn nhà tương đối to giữa cánh đồng có hàng trào chắn lại.
Căn nhà này lần trước lão Bob đã dẫn anh đến. Có một tên mặc đồ đen đứng trước cổng, Tuấn Anh từ đằng sau đánh thẳng vào gáy tên này khiến hắn bất tỉnh rồi lôi hắn vào một gốc khuất. Tuấn Anh thấy cửa khoá trong khẽ nhếch môi lên, từng bước leo rào vào bên trong.
Vào bên trong, Tuấn Anh đứng sát mép tường nghe được cuộc đối thoại giữa lão Bob và một tên.
-Chúng ta hợp tác vui vẻ!-Một giọng lạ.
-Chắc Khắc Huy và Tuấn Anh không ngờ chúng có ngày này!-Giọng lão Bob.-Chỉ cần kí vào trong hợp đồng thì Royal sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta.
Tuấn Anh nhìn được khuôn mặt của lão già đang nói chuyện với lão Bob, là một cổ đông lớn trong Royal, đúng là tạo phản!
Khi hai kẻ này rời khỏi, thấy vệ sĩ không còn thì khá tức giận nhưng hoàn toàn không nghi ngờ gì. Tuấn Anh đột nhập vào bên trong lô hàng. Mở một chiếc rương ra, bên trong lấp lánh. Chính là đá quý, loại ngọc lục bảo Beryl này vừa khai thác được, cực kì quý hiếm. Tuấn Anh nhìn có thể biết được đây là đồ thật, anh rút một cái bật lửa. Khi lửa chạm vào viên đá thì loé lên ánh xanh da trời, trong rất đẹp, viên ngọc không hề sức mẻ. Tuấn Anh gật đầu bỏ một viên vào túi.
Nhưng những chiếc rương sau Tuấn Anh kiểm tra chỉ là hàng giả… Tuấn Anh nhắn cho Khắc Huy vỏn vẹn một tin nhắn: “Hàng đều là giả, không được hợp tác với lão Bob.”
Tuấn Anh bật một cái máy tính lên, tất cả đều là tài liệu phạm tội của lão Bob, nếu đem chúng ra tố cáo thì lão Bob sẽ đi tù ít nhất là 10 năm. Tuấn Anh vội lấy một cái USB lúc nào cũng có trong người, coppy tất cả tài liệu ra. Vừa xong…
Cửa đột ngột mở ra, lão Bob chĩa súng vào Tuấn Anh.
-Trần Phó tổng, thật khâm phục! Hoá ra đã mò được đến đây! Đã đến thì không thể trở về!
Lão Bob lúc rời khỏi thì nhìn thấy có người trong gốc khuất, là vệ sĩ của lão, lão biết ngay có người xâm nhập. Tuấn Anh hiện đang bị lão Bob khống chế bằng súng.
-Ở đây chỉ có một rương chứa ngọc Beryl thật! Chỉ có vỏn vẹn năm viên! Lúc đi với ta, Trần Phó tổng không có thời gian kiểm tra kĩ, nên bây giờ quay lại?
Lão Bob với tay lấy một sợ dây thần, trói hai tay Tuấn Anh thật chặt ra phía sau, hai chân cũng bị trói.
-Ở đây có một trái bom hẹn giờ! Năm phút sau sẽ nổ! Chỉ cần Trần Phó tổng biến mất thì mọi thứ vân được tiến hành suông sẽ!
Lão Bob đá vào đầu gối chân Tuấn Anh cho anh khuỵ xuống, sau đó ra ngoài rồi khoá cửa… Bên trong Tuấn Anh đã nghe rõ tiếng “Bíp…Bíp…” của quả bom hẹn giờ.
-Chết tiệt… lại có bom nữa!
Tuấn Anh khẽ chửi thề một câu rồi nhìn xung quanh tìm cái gì đó cắt dây thừng, miếng ngọc Beryl từ người anh rớt xuống đất từu lúc nào. Tuấn Anh xoay vớ lấy viên đá, đập xuống đất. Viên Beryl rơi xuống thành nhiều mảnh. Lấy miếng to, Tuấn Anh cố cưa thật nhanh vào sợ dây, đến hai phút sau dây thừng mới đứt. Tuấn
Anh nhanh chống cởi trói chân, nhìn thấy cánh của khoá khẽ chửi thề rồi nhìn bom hẹn giờ, anh còn ba phút. Tuấn Anh vội lấy ra trong người một cây trâm sắt nhỏ, lúc đầu anh đem theo để mở cửa.
Tuấn Anh toát cả mồ hôi, ổ khoá được mở ra, cánh cửa cũng được…
“Bùm…”
Tiếng nổ lớn giữa vùng yên tĩnh nhanh chống lấp đi âm thanh cánh cửa được bật ra…
*Hồ Chí Minh, Việt Nam*
Bây giờ là ban đêm, Bảo Anh đang cắt mấy lát thịt bò để ăn chung với mì gói. Bỗng nhiên, lưỡi dao vô tình cắt trúng tay cô, máu chảy rất nhiều, Bảo Anh hoảng hốt, vớ lấy ly nước kế bên để rửa vết thương thì…
“Xoảng…”
Cốc nước từ trên tay rơi xuống làm Bảo Anh hoảng hốt hơn. Cô lên phòng khách tự băng bó vết thương cho mình, nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út lòng rất lo lắng.
Lúc này, Khắc Huy đang ở nhà, nhận được tin nhắn của Tuấn Anh nhưng không gọi lại được lòng như lửa đốt. Khắc Huy gọi cho Anna.
-Tuấn Anh có ở đó không?
-“Trần Phó tổng đi từ trưa đến giờ vẫn chưa về!”-Anna nói.-“Anh ấy không nói với tôi đã đi đâu!”
Khắc Huy có linh cảm chẳng tốt, dập máy rồi gọi cho ai đó.
-“Giúp tôi vé máy bay qua Anh nội trong đêm nay, càng nhanh càng tốt!
12 giờ đêm, một chàng thanh niên bịt kính mặt mày, không mang theo hành lý, gấp gáp ra sân bay.
|