Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh
|
|
Nó chỉ biết gọi tên hắn, mắt bắt đầu nhòe đi. Màng nước nặng trĩu trên mắt chỉ chờ nó chớp đôi mi sẽ rơi xuống ngay. Nhưng một bàn tay quẹt ngang mắt nó, ngăn chặn màn mưa sắp rơi xuống khuôn mặt thon dài đó. Là hắn, một lần nữa hắn ngăn giọt nước mắt của nó. -Tiểu…Du…u…em…em đừng khóc. Như dồn hết sức lực cuối cùng, tay hắn dần buông thỏng, hắn lịm đi. Nó như bừng tỉnh, không còn cảm giác cay xè nơi khóe mắt nữa, ôm chặt hắn vào người nó hét lớn: -MAU GỌI XE CỨU THƯƠNG
|
Chap 30: Đưa hắn vào phòng cấp cứu nó ngồi bên ngoài, lấy điện thoại bấm số: -Mạnh…Mạnh Khang…giúp em! *30 PHÚT SAU Mạnh Khang, Bảo Như không biết tại sao có Khải Tuấn cũng vội vã chạy tới phòng cấp cứu Thấy nó ngồi đó, ánh mắt vô hồn, tay nó, chân, mặt, bộ đồng phục trên người, toàn thân nó đầy máu. Cả 3 lo lắng chạy tới. Khải Tuấn sốt ruột -Tiểu Du, em sao vậy? có sao không? Bi thương chỗ nào? -Chị có sao không vậy? Nó vẫn thất thần nhìn ra khoảng không phía trước: -Không…không sao. Khải Tuấn càng lo lắng -Người đầy máu mà còn không sao? -Đây….không…không phải máu của em. Mạnh Khang vẫn chưa hiểu chuyện gì vì khi nãy trong điện thoại nó cũng lắp bắp không nói gì rõ ràng: -Không phải 2 người gặp tai nạn sao? -Không. Chỉ Gia Huy…anh ấy mua kem…rồi xe lao tới…. Bảo Như nhìn nó mà không khỏi thương cảm -Thôi thôi, có gì tí nữa rồi nói phải xem tình hình anh Huy đã. Bốn người ngồi đó nhìn nhau lo lắng không ai nói câu nào, riêng nó khuôn mặt cứ như vậy, không có chút cảm xúc, không nói gì, cũng không khóc. Nó như vậy càng làm mọi người lo lắng. Khải Tuấn dùng một cái khăn ướt giúp nó lau mặt. -Để anh lau cho em. Nhưng khi nắm lấy tay nó để lau thì 2 tay nó cứ nắm chặt vào nhau, nói đúng hơn là đang nắm chặt tay đeo nhẫn bây giờ đang nhuốm máu. Khải tuấn đành để yên nó như thế. *MẤY TIẾNG SAU: Thời gian cứ trôi thật chậm, nó không nhận thấy bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh , đầu óc nó bây giờ trống rỗng như lần đầu tiên nó thức dậy và phát hiện mình không có ký ức gì cả. Cạch… Tiếng cửa mở, bác sĩ bước ra theo sau là các y tá đẩy hắn ra khỏi phòng mổ. Mạnh Khang và bảo Như vội vàng chạy tới -Sao rồi bác sĩ? -Bị mất máu khá nhiều nhưng đã không sao rồi, cần nhập viện để theo dõi kỹ hơn. Riêng những vết trầy xướt trên người thì sẽ từ từ bình phục. Nghe tới đây Bảo Như và mạnh Khang thở phào nhẹ nhõm. Một người đi làm thủ tục nhập viện còn một người đi theo y tá đưa hắn vào phòng hồi sức. Nó cứ ngồi đó, đầu óc mơ màng , chờ đợi nhưng lại sợ kết quả không như nó mong đợi. Khải Tuấn lay mạnh nó. -Tiểu Du,….Gia Huy không sao rồi, em nghe không? Phải 2 lần như vậy lời nói của Khải Tuấn mới làm nó chú ý. -Thật sao? -Ừ, cậu ta…. Không đợi Khải Tuấn nói hết nó đã chạy đi mất, nó một lần nữa làm trái tim Khải Tuấn nhói đau: -Tiểu Du…em yêu cậu ta đến vậy sao? Nó cứ chạy, không nhớ ra là nó không biết hắn đang ở đâu. May mà Bảo Như đúng lúc quay ra tìm nó -Chị ơi, anh Huy ở đây Nó thở gấp sau một hồi chạy thục mạng, đứng trước cửa phòng nhìn thấy hắn đang nằm, tiến vào trong nó thấy khuôn mặt xanh xao của hắn, trên đầu quấn một lớp băng trắng, trên mặt có vài vết xước. -Gia Huy! Anh đang ngủ à? Nó nói như để chứng thực hắn vẫn còn sống, vẫn còn bên nó. Khuôn mặt dãn ra nó đưa một tay lên định chạm vào mặt hắn thì 2 cô y tá bước vào -Xin lỗi bệnh nhân cần nghỉ ngơi cô quay lại sau nhé. -Cô ổn chứ? Cô có bị thương không? Một người lo ngại hỏi khi nhìn thấy toàn thân nó đầy máu. -Không! Lẳng lặng quay ra nó gặp Mạnh Khang và Bảo Như ngoài cửa, Bảo Như nhìn nó -Chị về thay quần áo nghỉ ngơi đi em ở lại với anh Huy cho. Nó vẫn đứng im như không muốn bước, Mạnh Khang kéo tay nó -Đi, anh đưa em về. -Đừng mà -Nhưng em…. -Làm ơn… Nhìn ánh mắt nó cả 2 người cũng biết không thể làm gì, Bảo Như đành đưa ý kiến: -Vậy chị ở đây, em về lấy quần áo cho anh chị -Ừm
|
Mạnh Khang Và Bảo Như đi rồi , y tá vẫn đang kiểm tra cho hắn, nó đi tới nhà vệ sinh ở hành lang, xả nước rửa sạch vết máu trên tay, nó làm thật nhanh để có thể quay về phòng bệnh hắn sớm nhất có thể. kHi quay ra nó gặp một người mà nó không mong đợi -Em có yêu hắn không? Thấy Quốc Minh hỏi một câu ngu ngốc nó lãnh đạm nhìn -Anh điên à? -hừ…nếu vậy em thật lợi hại, người yêu như vậy cũng không rơi một giọt nước mắt. -Nước mắt tôi không phải người như anh có thể thấy. -Nhìn em đi, người dính đầy máu nhưng vẫn xinh đẹp như thế. Màu đỏ của máu rất hợp với em -Anh thật bệnh hoạn Nhìn Quốc minh bằng ánh mắt khinh bỉ nó bước đi bỏ lại Quốc Minh nhìn theo thích thú, miệng nở một nụ cười nửa miệng. -Tôi sẽ nhuộm em bằng….. máu của hắn để thấy nước mắt em!
*ĐÊM: Sau khi thay quần áo xong nó không ăn uống hay nói gì, chỉ ngồi bên cạnh hắn, chăm chú nhìn hắn đang nhắm nghiền. cứ như nếu nó lơ là thì hắn sẽ biến mất. Bảo Như và Mạnh Khang biết làm gì cũng không thể kêu nó ăn nên đành để nó ở đó rồi cũng ra về. Đã gần nửa đêm, nó vẫn ngồi đó nhìn hắn không biết mỏi mệt, nó xen 5 ngón tay vào bàn tay hắn, 2 chiếc nhẫn lại được gần nhau. Nghe hắn thở đều nó mỉm cười: -Đồ khó ưa…anh nghĩ sẽ thoát khỏi em sớm thế sao? Cứ như vậy nó truyền hơi ấm vào vào lòng bàn tay hắn. Mi mắt nặng trĩu, hắn cảm thấy cả người ê ẩm, đầu là nơi khiến hắn đau nhất, các dây thần kinh cảm giác như đang hoạt động cật lực, chẳng thế mà hắn thấy mệt mỏi rã rời. Nhưng xen vào đó là một chút cảm giác ấm áp nơi bàn tay, hắn cảm nhận thấy hơi ấm quen thuộc đó. Cố gắng hết sức hắn từ từ mở mắt. -“đây là đâu”?
Đập vào mắt hắn là một màu trắng, tạo cho người ta cảm giác có phần đau thương tan tóc. Đôi mắt nâu giờ đây nhuốm thêm màu mệt mỏi. Nhìn bên cạnh hắn thấy một người con gái đang khép đôi mi, khuôn mặt có phần lo lắng. tay vẫn nắm chặt tay hắn không rời. Là nó. Rất nhẹ hắn dùng tay kia khẽ vén lọn tóc dài. Khộng ngờ vẫn động tác đó nhưng nó lập tức bật dậy -Gia Huy! -Em làm gì vậy? canh chừng người bệnh mà ngủ vậy đó hả? -……………………….-im lặng Vốn định lợi dụng cơ hội này chọc lại nó nhưng hắn không ngờ nó không cãi lại mà chỉ nhìn hắn, khuôn mặt như sắp khóc. Hắn lo lắng -Em sao vậy? -…………………… -Mạnh Khang lại chọc em nữa à? -…Không…. Nó như sắp không chịu nổi càng làm hắn bối rối. -Chứ sao? -Vì….vì lúc sáng anh bảo em…đừng khóc…nên…nên bây giờ… Như gắng gượng hết sức để nói, chỉ được nửa câu nó không thể kìm ném nữa, nước mắt không biết để dành từ khi nào lã chã rơi . nước mắt làm ướt khuôn mặt nó đồng thời cũng làm mềm trái tim hắn. Rất cản thận hắn đưa tay lên khuôn mặt nó -Vậy nên em…”nhịn”…từ sáng tới giờ đó hả? Nó gật đầu, cái gật đầu của nó cũng cùng lúc làm lòng hắn trào dâng bao cảm xúc. Không thể kìm lòng hắn đưa tay kéo nó nằm lên ngực mình. Nó cứ khóc những giọt nước long lanh ấm nóng thấm ướt ngực áo hắn, có lẽ thấm vào cả trái tim đang thổn thức của hắn nữa. -Tiểu Du….? Hắn hỏi khi thấy nó ngừng thút thít , thấy khong trả lời hắn đoán chắc nó đã ngủ. cố gắng không làm nó thức giấc hắn bế nửa người còn lại của nó lên giường. Đêm đó “bệnh nhân” canh chừng cho nó ngủ. Ở một nơi khác, một ánh mắt sắc lẻm đang nhìn ra màn sương đêm mỏng manh, tư thế ung dung dựa vào ghế tay khẽ nhịp trên mặt bàn theo tiếng nhạc phát ta từ chiếc tai nghe. -Chuyện này là sao? -Gì? -Muốn giết anh ấy luôn hả? -À, chỉ là tai nạn -Tai nạn? Sao lại bất cẩn như vậy? Ph…. -Chưa chết là được rồi. -Được thôi nhưng nên nhớ, chỉ lấy quyền lực trong tổ chức thôi còn Gia Huy…Cấm động vào. -Hình như có nhầm lẫn thì phải? ở đây tôi mới là người ra lệnh. Bây giờ thì đi ra đi , tôi đang nghe nhạc -Nhưn…. -Biến!
|
Cạch…. Cửa phòng vừa đóng một ánh mắt nham hiểm cùng cái cười nhạt, môi mấp máy giọng tham lam -Bây giờ ngoài quyền lực tôi còn muốn một thứ khác từ hắn…. một thứ mà khi hắn chết tôi mới có được. *SÁNG: Cạch…. -Tôi có mua thức ăn….. Mạnh Khang bước vào chưa nói hết câu thì đã thấy hắn ra hiệu. nhìn sang thấy nó đang ngủ say Mạnh Khang nhỏ tiếng hơn -Có mua thức ăn cho 2 người đây. -Cám ơn. Bảo Như đâu? -Đi học rồi, nói tan học sẽ vào ngay Thấy hắn không đáp Mạnh Khang hỏi: -Tôi đang phân vân có nên nói cho 2 bác biết không. -Đừng nó, phiền phức lắm Nhỏ giọng hơn hắn hỏi: -Điều tra chưa? -Rồi. -là hắn à? -Ừm. Mạnh Khang nét mặt nghiêm túc: -Tôi thấy cậu nên cẩn thận, hắn bắt đầu rồi đó. Nhìn sang nó Mạnh Khang mỉm cười -May mà voi con không sao. -Ừ. Nhìn nó hắn thấy thật may mắn, may vì người gặp tai nạn không phải là nó. Nhưng lần sau thì sao? nếu không phải là hắn mà là nó? Liệu hắn có đủ can đảm như nó đã làm hôm qua không?
|
Chap 31: -Ưm..m..m Nó trở mình , mắt hơi nheo lại vì ánh mặt trời. biết nó đã thức Mạnh Khang “lại bắt đầu” -Nè, em đi canh bệnh nhân như vậy đó hả? -Ủa…Khang khìn. Vậy còn…. Như chợt nhớ ra nó bật dậy -GIA HUY? …GIA HUY ĐÂU???? -Đây chứ đâu. Hắn thật sự “bó tay” với nó, biết vậy nó cười trừ -Hi….em ngủ quên! Mạnh Khang không bỏ qua tiến lại gần cúi xuống quan sát kỹ mặt nó, vẻ mặt đậm chất “bác học” -Nè, hình như em đâu có vòi …? -Tất nhiên, thì sao? -Sao ngủ chảy “ke” ghê vậy? Nghe Mạnh Khang nói mà nó “tá hỏa”, nó xanh mặt -Thật..thật hả? -Thật! Sau vài giây lo lắng, nó tỉnh ngủ hẳn và biết mình….”đã bị lừa”. nó tức tối đấm vào đầu Mạnh Khang -KHANG KHÌN ĐÁNG GHÉT DÁM LỪA TÔI HẢ… -Ui da đau anh. Mạnh Khang đắc ý chưa được bao lâu thì ôm đầu mếu máo nhìn sang hắn: -Gia Huy….hic hic -Cậu đừng có mà chọc “vợ tôi” nữa đi, nhức cái đầu quá -Hehe nghe chưa? Nhưng chưa kịp chọc lại mạnh Khang thì hắn đã cốc đầu nó một cái, hạ màn cái mặt đắc thắng của nó xuống: -Em nữa, đi rửa mặt đi. -Biết òi… Hình như bị thương cũng có cái lợi, lời nói của hắn bỗng “có giá trị” hơn hẳn. cả buổi “2 tên kia” không làm ồn ào như mọi ngày. -Anh ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii Nó Mạnh Khang và hắn nhìn ra hướng tiếng gọi “Điêu Thuyền” kia thì thấy Bảo Như đang ùa vào như một cơn bão -Anh Huy, anh sao rồi, em lo cho anh lắm hic hic Phía sau là Hải Yến, Đại Ảnh nhưng lần này không thấy Khải Tuấn như thường lệ. -Tiểu Du, bạn ổn chứ? Nghe Bảo Như kể chuyện hôm qua mà mình lo cho bạn quá. Hải Yến lo lắng nắm tay nó trong khi Đại Ảnh cũng nhào tới bên hắn đứng cạnh Bảo Như. Còn nó, trước lời “hỏi han” của Hải Yến mặt nó ngu ngơ: -Mình đâu có sao đâu. -Vậy sao? vậy mà hôm qua có người mặt mày bơ phờ người đầy máu cứ như trên mây ngồi như bức tượng trước phòng cấp cứu. Mạnh Khang nhìn nó đầy “dụng ý”, nó vẫn ngơ ngác: -Anh nói tôi hả? Vẻ ngu ngơ như trái bơ của nó đã phá tan tành ý đồ của mạnh Khang, tức tối Mạnh Khang cười nham hiểm: -Chứ ai trồng khoai đất này, muốn khóc thì cứ khóc còn giả bộ anh hùng nữa -ANH…. Nó mặt đỏ tía tai định cãi lại thì hắn nhanh chóng dập tắt cuộc chiến bằng cách kéo nó ngồi xuống bên cạnh -Gọt đi Nó đón lấy dao và một trái táo từ hắn ngoan ngoãn ngồi gọt Nhưng mọi chuyện đâu thể dễ dàng kết thúc, suốt buổi chiều hôm đó phòng bệnh của hắn có đủ thứ các loại tạp âm, tiếng cười nói, tiếng cãi nhau, tiếng mấy bà tám nói chuyện, tiếng chia phe đánh nhau… lúc này hắn chỉ thầm mừng trong bụng: -“May mà 2 bà tám kia không đòi qua nhà mình ở” *BUỔI TỐI -Thôi bọn mình về nhé, mai lại tới thăm 2 người. -Bái bai.
|