Vợ Ơi Là Vợ Full
|
|
- Cứ không thích là được lựa chọn à ?
- Tại sao lại không ?
Khả Vy gật đầu ngước nhìn anh, đơm đầy chí khí.
- Cô muốn thử làm cảnh sát bắn súng pằng chéo không ?
Thêm một lần cô bị cuốn vào thế giới của anh, được cùng con người tự toại vô lo này vẽ lên dòng cảm xúc hoàn toàn khác biệt.
Sau hai lăm phút chạy xe, Gia Minh dẫn cô băng qua nhà thi đấu thành phố tới sàn bắn.
- Bắn !
- Đoàng ! Đoàng ! Đoàng !
Tạp âm từ các phòng tập luyện vang lên ồn ào, mỗi tiếng hô khẳng khái đi kèm hành động đồng đều thả cò súng vang lên trong dãy hành lang trải dài.
- Bạo lực ! - Khả Vy theo dõi mấy xạ thủ nam nhằm thẳng vào hồng tâm từ cự li xa rồi bắn đoàng. Trông họ dứt khoát từ mọi động tác, vì thế viên đạn không thể từ chối lao về tầm hướng bắn. Cô theo anh chọn phòng hai người.
- Thế mà muốn làm cảnh sát !? Đạn là bi sắt, bắn chơi thử cảm giác để giải trí thôi ! - Gia Minh nhếch mép, anh xoay đầu cô nhìn thẳng thay vì cứ ngó nghiêng hết bên này sang bên khác.
Ngăn cách mỗi phòng là tấm kính thủy tinh hữu cơ chống chịu va đập và cách âm, khi đã đóng cửa phòng mình thì chẳng còn nghe những tiếng súng nổ của “hàng xóm”. Vũ Gia Minh chỉ cô cách sử dụng và chỉnh tọa độ như người phòng bên.
- Đó, nhìn tôi làm mẫu đây này ! - Anh quệt tay vào mũi ra oai, xác định mục tiêu bằng một con mắt, kĩ càng đặt hướng lòng súng.
Khả Vy nom anh chuyên nghiệp hệt như đã có nhiều năm tay nghề khoác lên mình trang phục quân đội, cô ti hí và ấn chặt bảo vệ tai hơn khi ngón trỏ của anh co lại.
- Cô yên tâm không điếc tai và bị co giật đâu, mặc đồ trang bị thì lo gì nữa ! - Anh cười nửa miệng rồi bóp cò.
- Đoàng ! - Màng nhĩ hai người chỉ rung động nhẹ. Giá đỡ súng bị lực đẩy ra chệch khỏi vị trí. Vũ Gia Minh trật hướng, khung vai và cánh tay giật mạnh.
- Ơ, cái lông mi bay vào mắt, làm hỏng hết ! - buông câu cảm thán nhẹ thõng, anh thờ ơ coi không thất bại vừa rồi.
Khả Vy chú mục vào tác phong nghiêm túc vài giây trước, cô cảm nhận thấy ở anh có một nhiệt huyết cháy bỏng với nghề này.
- Đoàng ! - Anh thử lần hai, viên đạn bắn chưa tới đích đã rơi xuống vì góc ngắm không chuẩn và giữ súng quá chặt.
- Khỉ, cái súng này hỏng rồi, khó dùng quá ! Lại bị rơi cái mi nữa.
- Anh có chắc tại khách quan không ? Anh nhìn xem, người ta toàn bắn tới gần tâm, không trúng vòng trong thì cũng được vòng ngoài, còn anh... để tôi coi xem anh có cái mi mắt bị rơi nào không ?
Khả Vy vỗ vai Gia Minh, cô săm soi lời giải thích khách quan, - Chẹp, không bắn được thì đừng cố, ha ha ! - kĩ thuật bắn thực chất anh không hề có.
- Cô đánh giá quá thấp tôi rồi đấy coi lại lần nữa xem !
Anh lên đạn và bắn, lần này súng thậm chí còn không thèm nhả đạn chỉ vì anh bóp cò mạnh quá khiến nó bị tắc, rồi khi buông ra thì vỏ và đạn rơi ngay dưới chân.
- Ba lần rồi, anh còn chối được không, xem ra anh không có tướng làm cảnh sát rồi. May mắn anh không theo nghề này đấy !
Gia Minh bị chọc quê, nhìn cô ôm bụng cười mỉa mai, tức mình :
- Muốn làm cảnh sát phải đi đào tạo và học hành bài bản, đây là lần đầu tôi cầm con súng to thế này, cần có thời gian làm quen, cô tưởng cầm súng dễ lắm à ? Huh ?
- Để tôi ! - Khả Vy phiền anh tra đạn hộ, cô nhằm bắn bằng cả hai mắt.
- Dớ dẩn, nhìn tác phong đã thấy thiếu kinh nghiệm, nhòm bằng mắt trái thì thôi mắt phải mới ngắm được đúng !
- Anh yên nào, tôi đang coi mắt nào nhìn rõ hơn - Khả Vy nổ súng.
- Đoàng ! - viên đạn đi từ bờ bên này vào được bả vai của tấm bìa nộm.
Cô reo lên phấn khích :
- Ha ha, cái trò này dễ ợt, anh kém quá đấy Gia Minh ạ.
- Đã nghe câu chó ngáp phải con ruồi mập chưa ?
- Này, anh coi tôi là con milu hả ? - Cô vênh mặt bắn lần hai, quả đúng, viên đạn bay được hơn một mét rồi rơi xuống, tay cô co gập theo phản xạ.
- Chao ôi, tưởng nữ cảnh sát Khả Vy có tài năng lắm cơ,...
Anh và cô không ai chịu thua ai, cả hai cùng bắc súng bắn thử, Gia Minh cố gắng cũng chỉ được như lần may mắn của Khả Vy.
- Không chơi trò này nữa, vừa đau tay lại chẳng hay ho gì !
- Ờ, cái trò vớ vẩn ! - Gia Minh đồng ý.
Họ gác súng lại, bất chấp những ánh nhìn kì quặc từ hai phòng bên. Với việc chỉ quan sát hành động đã diễn ra của cả hai dù không nghe những lời đấu đá cũng đủ khiến xung quanh tỏ thái độ khó chịu.
Và họ chuyển sang trò chơi súng nước.
- Ha ha ha, tôi cho anh ướt như con chuột lột ! - Khả Vy bóp cò làm những tia nước bắn ra chĩa thẳng vào mặt anh, cô cười khúc khích.
- Hãy nhận sự trừng phạt của ta đây kẻ tù nhân kia ! - Gia Minh cũng hóa trẻ con, hai người đã vào một tiệm đồ chơi mua hai khẩu súng nước màu mè, họ bắn nhau tùm lum ngoài công viên.
- Ố ồ, anh nhìn thấy cái gì kia không ? - Khả Vy tưởng Gia Minh mất cảnh giác, cô phun một lượng nước vào thẳng mặt anh, nhưng anh vốn đã có sự chuẩn bị, ném trả ướt hết mái tóc cô không nhường nhịn.
- Cái này trả cho con nhỏ nào đã nhổ nước vào mặt người đàn ông đẹp trai nhất quả đất !
- Nhổ ? Tôi phun chứ tôi đâu có nhổ ?
- Cô chối à, cái hôm tổ chức tiệc ở nhà Tuấn Kiệt cô đứng từ trên lầu toẹt một vũng mưa xuống đầu tôi đây thây, hôm ấy tôi điên tiết kinh khủng và sẵn sàng bóp nghẹt cô nếu không có kẻ ra can !
- Chính anh là kẻ mời tôi uống thứ nước vừa đắng vừa chua loét, lại còn mặn chát ghê tởm thì có.
- Cô giỏi bịa chuyện thật ấy, tôi quen cô hồi nào mà bày đặt.
- Phục vụ bàn nói Vũ Gia Minh mời tôi ly nước, tôi uống thì cứ uống thôi, đúng thật là không biết ai ...
- Vô lí, tôi rỗi hơi không đâu mời đứa xấu xí như cô làm gì,...
Hai người nói qua nói lại vẫn không tìm được lí do vấn đề tại cô nàng Tâm Như choi xỏ, chăng chỉ có thể giải thích qua phép suy luận về duyên số. Hễ anh nói lời nào lại bị chắn ngang bởi Khả Vy ương ạnh, rốt cuộc thì đành nhìn nhau mỗi người nhịn một chút.
Khi nhìn vào đồng hồ Khả Vy lại lo sợ, đến giờ phải về rồi. Cô sắp phải đối mặt với dối trá.
- Cái súng này chứa được ít nước quá, cứ chốc chốc lại phải nạp một lần. Cô sao thế ? - anh tạt nước vào người nhưng không thấy cô trả đũa.
- Sắp đến giờ tôi không được làm theo nguyện vọng của bản thân ! - Mặt cô sầu muội, tay đặt khẩu súng sang một bên rồi kéo anh ngồi nghỉ - Hong cho khô quần áo thì về nhé !
- Khùng, tôi khì không sao nhưng cô sẽ bị cảm lạnh đấy. Đi kiếm bộ khác mặc !
- Không thích, tôi chẳng muốn phải giải thích với Lạc Thiên và bà quản gia về những thay đổi của mình, mệt lắm, mà không được tin đâu !
- ... Thế chuyện mang thai giả, cô gạt Lạc Thiên à ?
- Phải !
- Cô không tính đến chuyện bị phát hiện ra ư ? Mà tôi không hiểu cái trò này có tác dụng gì ?
- Bị phát hiện thì ra đi ! - câu nói nhẹ tựa gió thoảng lại là nặng nề hơn cả ngọn núi. Khả Vy để lại câu hỏi còn lại của anh trong lòng.
Một lát sau anh kéo cô vào trong xe, Khả Vy quàng bụng giả vào người, kể cả khi nước trên người vẫn chảy thành giọt. Nhiệt độ xe chỉnh thích hợp, con đường tiến tới căn nhà của anh.
- Thay tạm cái này vào, để khô đồ rồi tôi đưa cô về, cách này ổn chứ ? - Anh đưa cho bộ áo nhỏ nhất của mình, cô răm rắp làm theo.
- Nhưng mà tôi sẽ tự về, tôi sợ ánh mắt nghi ngờ của Lạc Thiên !
- Không được, tôi không an tâm. Đành thế này, Lạc Trung đang ở chỗ Phi Hàm, lát nữa tôi nhờ anh ta đón cô về, như thế còn sợ bị Lạc Thiên dị nghị không ?
- Tôi không đáng được quan tâm như thế, à, chuyện của anh Trung với chị ấy thế nào rồi, vẫn tiến triển tốt chứ ? - Khả Vy ái ngại trước người đã dắt tay cô trong lễ đường. Lạc Trung rồi cả Lạc Nhã, những người nằm ngoài kế hoạch sẽ nghĩ gì khi sự thật bị vách trần. Về Phi Hàm, cô mong rằng Lạc Trung không bị bức tường ngăn cản như chuyện của mình.
- Chẳng tốt ! - Anh đáp gọn.
Và Khả Vy leo lên xe của Lạc Trung, thật "tình cờ" khi có một ống kính chộp được bức hình đó.
Tay phóng viên đã chầu chực để đoạt được bức ảnh giá trị nhất, anh ta dự định sẽ nhằm lúc Lạc Trung gặp mặt Vũ Gia Minh và nói chuyện cùng Phi Hàm để ép giá buộc đại thiếu gia họ Cao chuộc lại bức ảnh với số tiền khổng lồ. Nhưng thật bất ngờ, hoạt cảnh còn có sự tham gia của dâu thứ nhà họ Cao.
|
Chương 12.13: Vén bức màn sự thật
- Cậu muốn gì ? - Lạc Thiên mất bình tĩnh áp sát tai vào di động, căn phòng cửa đóng kín mít.
- Tôi được trả số tiền với bảy con số cho bài viết này, và sẽ là nhiều hơn nữa trong các bài viết tiếp theo.
- Bọn nhà báo các người quá rỗi việc rồi đấy ! Ra giá nhanh ! - Lạc Thiên bóp nát những tấm hình nét căng, dồn giận dữ vào các đầu ngón tay.
- Ấy ấy, đừng nghĩ xấu về sự nghiệp viết lách của chúng tôi. Ông Thiên nghe tôi phân tích nhé : Ở tấm hình số 1, nhân vật chính là cô nàng Phi Hàm xinh đẹp đứng bên phía thiếu gia họ Vũ. Ai chẳng biết cô ta là gái đứng hát trong các hộp đêm, và cũng thừa đoán ra hành động trao đổi bưu phẩm từ anh trai ông, Lạc Trung nhằm mục đích gì. Nếu lỡ nguồn tin này được phát tán trên trang báo thị trường diện rộng của chúng tôi chẳng hay hình ảnh của họ Cao sẽ sụp đổ.
- Đừng đánh giá con người ta qua công việc của họ, cô Phi Hàm bán tiếng hát chứ không hơn !
- Vậy ư ? - tay phóng viên để lửng câu hỏi tùy ý con mồi ngẫm.
- Tóm lại cậu muốn gì ?
- Nghe tôi tiếp tục nào. Tấm ảnh sau chẳng phải là Cao thiếu phu nhân ư, đi từ nhà riêng của cậu Vũ ra, rồi lên xe anh chồng. Sự việc này cho tôi hai dòng liên tưởng - đầu dây bên kia không lên tiếng nên y phân tích thêm - Thứ nhất, cũng như quý cô Phi Hàm ấy. Thứ hai, ông là kẻ bị cắm sừng !
Y nói nhanh trước khi Lạc Thiên nổi cơn thịnh nộ. Thông tin truyền đạt tới, tức là đồng hóa vợ anh - Khả Vy là con hàng bị Vũ Gia Minh bóc lột, nhắm Phi Hàm cho anh trai, rồi đến Khả Vy cho cậu em, kế hoạch khôn ngoan nhằm chuốc nhục nhã cho họ Cao. Hoặc là bắc cầu qua anh trai để vợ phản bội lại anh cùng với tên Vũ Gia Minh đó. Tay này vừa được ăn vụ bưng bít của nhà họ Vũ, nay tố cáo với Lạc Thiên, hắn sẽ còn được ăn dầy nhờ trí tưởng tượng phong phú.
- Thằng khốn, mày đừng để tao nhìn thấy mặt lần nữa, nói số tài khoản và hủy toàn bộ đống rác rưởi này đi. Tao cấm mày cho Cao Lạc Trung và gia đình tao biết ! - Từng đường gân nổi lên lớp da tay, Lạc Thiên tức tối trước những cáo buộc vô căn cứ xúc phạm tới Khả Vy. Từ Triệu Đông Kỳ rồi đến Vũ Gia Minh, những cái tên không thể để anh yên lòng. Giờ nếu bài báo thổi phồng đăng tải, chắc chắn quan hệ giữa Lạc Trung và Phi Hàm, gia đình họ Cao và họ Vũ, kèm danh dự của không chỉ Khả Vy mà còn tất cả đều bị đem ra phỉ báng. Anh tức khắc chuyển khoản từ số tiền trong sổ tiết kiệm của mình sang, quăng rắc rối vào dĩ vãng, vậy là thâm hụt không ít trong tài khoản cố định.
Khả Vy gõ cửa phòng, cô mang cốc café đen đặc không đường cho anh, không định vào trong, thế nhưng khi cửa được mở, Lạc Thiên vội vã tu một hơi rồi kéo cô về bên mình. Chất lạnh làm anh tỉnh táo và minh mẫn phân biệt điều gì mới đáng quan trọng hơn.
- Đừng mà anh ! - Cứ để ẩn mình trong vòng tay anh sẽ không thể tách ra khỏi, cô chủ động từ chối.
- Cho anh ôm em một lát thôi ! Anh muốn che chở em mãi mãi !
Khả Vy thả lỏng người, khẽ khàng hơi thở, cô nhắm mắt để không còn bị chi phối bởi ràng buộc bên ngoài, chỉ còn bản năng mách bảo rằng hãy cứ ngoan ngoãn theo đuổi tình yêu.
- Ngày hôm qua em đã đi đâu vậy ? - Lạc Thiên cất tiếng hỏi dẫu không hề tin một tí tẹo nào từ tay tống tiền .
- Em... gặp anh Minh, em không vui nên tìm anh ấy để san sẻ. Anh còn bận chuyện công ty, em không muốn vì mình làm anh mất tập trung. Khi về thì anh Trung chở em. - Khả Vy xoay hẳn người đối diện với đôi mắt anh, cô sẵn sàng chân thực mọi thứ trừ chuyện có con.
Lạc Thiên vuốt lên mái tóc cô, tận hưởng hương thơm tinh dầu. Anh mãn nguyện với những gì mình nghe được. Giờ thì chẳng còn điều gì làm anh không vui được cả. Lòng tin lấp đầy hơn bao giờ hết.
- Anh yêu em !
*
Dương Mẫn sợ sệt ngước nhìn ông Trương như cầu xin hãy hủy kế hoạch. Vậy mà ông nhất nhất bắt cô phải nghe.
- Cháu à, làm dâu nhà họ Cao là có tất cả, cha cháu sẽ không phải trật vật lo miếng cơm manh áo nuôi cháu chỉ biết học hành. Hơn nữa, gần đây chuyện tình cảm của Lạc Trung với người không đứng đắn khiến phu nhân ta đau đầu, cháu tuy nghèo khó nhưng chịu thương, có học thức, đầu óc, lại cách mấy đời họ hàng... - Miệng khuyên nhăn nhưng ông Trương đã lập sẵn tiến trình buộc con rối Dương Mẫn phải tuân theo rồi để mặc cô tự biên tự diễn, tránh rủi ro bị phát hiện.
Và chẳng còn cách nào khác, cô đành nhắn tin vào máy của “Lạc Trung”, hẹn gặp mặt tại một nhà nghỉ. Đương nhiên người nhận tin nhắn đó chính là Lạc Thiên.
- Anh/Cậu chủ đi đâu vậy ?
- Anh có chút việc bên ngoài cần giải quyết ngay, bác và em an tâm, anh sẽ về sớm ! - Lạc Thiên khoác áo bước ra cửa - Anh đi nhé !
Cô gái mặc chiếc váy màu đen mỏng đợi chờ người đến trong phòng đặt riêng, hoang mang, sợ hãi, lo âu là tình thái từ cô mắc phải hiện tại. Trước khi đi, cô đã ngắm nhìn mình rất lâu trước gương, tội lỗi với chính bản thân và người trong cuộc.
Khá bất ngờ khi Dương Mẫn đặt trước phòng, Lạc Thiên nghe nhân viên nói số phòng, đĩnh đạc đi lên, trong đầu dự định nói mọi sự thật với cô gái. Anh không muốn cô chịu thiệt thòi vì bị đem ra quay vòng.
- Anh đến rồi à, anh uống một ly rượu nhé !
Chưa để Lạc Thiên đáp lại, cánh tay run run của Dương Mẫn đã mang ly nước đặt trước mặt, cô rón rén nhìn anh như mình là kẻ trộm bị phát giác.
- Cũng phải tháng trời rồi không gặp em ! - Lí do khiến anh không nhắc tới cô lâu lâu vì muốn giúp Trần Hùng có cơ hội tấn công. Nếu cô rung động trước anh thì cũng chỉ nhất thời, còn Trần Hùng mới là nửa cần tìm kìa.
- Cạn ly nhé ! - Dương Mẫn nhắc lại, cô cầm ly chạm vào ly của anh, uống hết. Thực chất ly của cô là nước lọc.
Lạc Thiên không thể từ chối đưa ly lên miệng nhấm nháp giữ phép lịch sự, rồi uống một hơi.
*
Đã quá giờ bữa tối mà Lạc Thiên vẫn chưa về. Khả Vy lo lắng gọi điện liên tục nhưng dường như điện thoại đã tắt nguồn. Đúng lúc cô hy vọng bấm số lần nữa thì Trần Hùng gọi tới :
- Chị dâu, anh Thiên về nhà chưa ?
- Chưa, anh có biết Lạc Thiên đã đi đâu không ? Tôi lo quá !
- Vẫn chưa về ư, à, chị có biết chuyện Dương Mẫn và anh Trung không ? - Để chắc chắn trước khi kể, Trần Hùng hỏi rõ.
- Dưỡng Mẫn ? À, tôi nhớ rồi, tôi biết !
- Hì hì, hôm nay anh Thiên nhắn em tới nhà nghỉ Campus để đón Dương Mẫn về nhà, chị biết em thương cô ấy chưa ? Anh Thiên nói Dương Mẫn sẽ buồn khi anh Trung nói gì đó với cô ấy rồi nhân lúc đó em sẽ là điểm tựa để tấn công trái tim cô ấy. Em ngại quá, anh ấy lại bảo đón ở nhà nghỉ mới lạ, em định đi từ sớm nhưng cứ thấy hồi hộp thế nào. Em định hỏi anh ấy về chưa để em tới, nhưng sao anh ấy chưa về cơ à ?- Trần Hùng thiết nghĩ Lạc Thiên chẳng giấu vợ nên cùng cau chuyện nói luôn.
- Anh Thiên đi hơn ba tiếng rồi, thế anh chưa biết rõ việc hoán đổi của anh Trung và anh Thiên sao ?
- Việc gì cơ ? Em đến đón chị rồi vừa đi vừa kể cho em nhé !
*
Lạc Thiên lờ mờ nhận thấy ánh đèn phòng, anh vừa thiếp đi một lúc thì phải. Ly rượu vang nhẹ có chất gì đó khiến anh mệt mỏi, uể oải. Có lẽ nhờ ly café đặc từ chiều tối kéo lại giúp anh tỉnh ngủ hơn. Tiếng thút thít đâu đó quanh đây, chợt anh nhận ra, chiếc áo sơ mi đã không còn trên cơ thể.
Dương Mẫn bước ra, cô mặc duy nhất chiếc áo của Lạc Thiên, để cổ phanh, tóc làm rối và trang điểm nhoen nhoét, đặt mình xuống giường, cô than vãn:
- Anh Trung, em có lỗi với anh nhiều lắm. Bác Trương ép em chuốc rượu và làm anh mất kiểm soát, bắt anh phải chịu trách nhiệm vì đêm nay nhưng em không thể. Em biết anh không thương em, như thế là quá đáng với anh. Em chỉ có thể cầu xin bác và được chỉ cho cách này,... Em không muốn thế đâu nhưng không còn cách nào khác...
Dương Mẫn để chiếc váy của mình xuống sàn, cô nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ. Người nào có thể nghĩ ra cách hèn hạ như thế này để làm dâu nhà giàu được chứ, cô không cần, cô chỉ thiết cuộc sống giản dị của mình thôi. Nhưng kế hoạch thì không được sửa.
- Xin anh đừng hận em nhé, nếu sau đó anh muốn gạt bỏ em ra thì em chấp nhận, vì lúc này em đang lừa dối anh đây. Anh Hùng ơi, em thương anh lắm, nhưng anh mà biết em thế này thì sẽ ra sao ?
Lạc Thiên co cơ mặt đôi chút, giọt nước nóng hổi rơi trên làn da anh, cảm giác có ngón tay đang tháo thắt lưng mình, sự việc này khiến anh nhớ tới đêm tân hôn. Bất giác anh mở mắt giữ lấy ngón tay cô.
- Anh ! - Dương Mẫn không giấu khỏi nét hốt hoảng, bại lộ toàn bộ.
- Nói xem cô định làm gì tôi ? - Lạc Thiên trở dậy, anh xoáy vào mắt cô gái, việc mà đáng lẽ ra anh phải hay từ trước đó.
- Anh Trung, em xin lỗi, em... em... em không biết làm gì khác cả. Bác nói là chị Phi Hàm không hợp với anh, bác muốn em kết hôn, bác bắt em phải ở đây với anh, huhuhuhu...
- Tức là chuốc cho tôi say, rồi giả vờ nằm cạnh tôi và bắt tôi chịu trách nhiệm. - Lạc Thiên thuật lại với hình dung người con gái này chính là Khả Vy.
|
- Em sẽ xin bác ấy, em không làm dâu nhà họ Cao đâu, coi như chúng ta chưa có chuyện gì, em... - Dương Mẫn khóc ròng, đầu cô lắc liên hồi, bàn tay bám chặt vào anh thành khẩn.
Nhắc lại về đêm tân hôn ấy, khi mà người anh hoàn toàn không vương chút gì của Khả Vy, không một chút gì, như lúc này, Dương Mẫn cũng mái tóc xơ xác, phấn son tèm nhem mà...
- Sẽ phải có con sau đêm nay ? - Anh không chất vấn Dương Mẫn, thay vào đó là xét hỏi kẻ thực hiện. Anh cũng biết bằng cách này không thể có chuyện em bé được.
- Không, em không hiểu nhưng anh Trung rất hiền, anh sẽ không để em bị lỡ làng phải không, bác nói với em như thế, chỉ cần nằm cùng giường thì anh phải thuộc về em ? Hức hức... Nhưng chúng ta thuyết phục bác đi, em không muốn làm kẻ xấu xa đâu, em không muốn lấy chồng đâu... Em xin lỗi,...
Nghĩa là việc có em bé nằm ngoài trông đợi của cha mình ư, ông vừa muốn thằng con thứ hai lấy vợ, lại đến con cả. Như cô gái này nói, ông lợi dụng trọng trách của Lạc Trung với cái đêm định mệnh này để trói buộc anh. Và thì sẽ ly dị sau một thời gian nhất định, chia tài sản cho cô vợ một phần, khi ấy ông bòn rút của họ. Khả Vy và Dương Mẫn có “sứ mệnh” là quân cờ hái tiền của ông.
Chuyện này Cao phu nhân không hề biết. Ông Trương thừa biết tính cách của hai người con trai. Lạc Thiên đời nào chịu rúc đầu vào rọ khi không có đứa con làm căn cứ, còn Lạc Trung, quá dễ dàng để dùng lại màn kịch này.
- Nín đi, tôi không trách em đâu ! Em không có lỗi, tôi phải cảm ơn em vì đã cho tôi biết người ta gạt tôi bằng cách nào ! Tôi sẽ giải quyết việc này nên đừng lo ! - Lạc Thiên với tay lấy hộp khăn giấy gần đó, quệt lên đôi mắt Dương Mẫn. Cô gái này quá thánh thiện so với con người vô tình ấy. Cô ta còn có cái thai trong bụng, thì ra anh bị cắm sừng từ lâu rồi.
- Dương Mẫn, em có ở đây chứ ? - Trần Hùng vặn nắm đấm đi vào. Cửa khóa nhưng anh mượn được chìa sơ cua từ việc giải thích cặn kẽ với Tuấn Kiệt, chủ của nhà nghỉ.
Cảnh tượng đập vào đôi mắt anh thật không thể ngờ. Trên chiếc giường màu trắng tinh khôi, người bạn-người anh-cấp trên lưng trần bên cạnh cô gái anh theo đuổi.
- Anh Hùng... !
Dương Mẫn và Lạc Thiên đồng thời quay ra, khuôn mặt kẻ đứng sừng sững tối sầm, nuốt khan :
- Thật vô liêm sỉ !
Khả Vy đứng bên ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm, cô ngó trong, Trần Hùng nắm chặt tay cách hiên cửa vài bước, thêm tiếng phụ nữ khóc lóc, cô tiến vào. Người chồng cách đây vài tiếng rót lời đường mật vào tai cô bỏ tới đây để làm trò gì thế này.
- Anh Hùng nghe em nói đã, em với anh Trung không có...
- Im đi, tôi không muốn nghe bất kì điều gì nữa ! - Nắm đấm hình thành, Trần Hùng xông tới, anh điên cuồng nhìn vào chiếc váy đen sóng soài dưới đất, phút chốc hoắc mắt về hai kẻ được cho đã xúc phạm tới tình bạn và tình yêu của mình - Lạc Thiên, mày là thằng khốn, tao không có loại bạn như mày !
- Hùng ! - Lạc Thiên đưa tay phòng thủ, đương nhiên cần giải thích rõ ràng nhưng nhìn thấy khuôn mặt người đàn bà kia, anh cũng điên cuồng không kém.
Phản bội.
- Bốp !
Cú đấm từ gò má xoẹt qua miệng, giáng xuống khiến Lạc Thiên đổ rạp xuống giường, máu từ hốc miệng rỉn ra. Anh quay cuồng.
- Anh Hùng, đừng đánh nữa, anh nghe em nói, anh phải tin em ! - Dương Mẫn giữ lấy vạt áo Trần Hùng, ngăn cản việc đánh người.
- Kinh tởm ! - Trần Hùng khoát tay đẩy cô ra một bên, lửa hận phập phùng khi chạm vào da thịt người-đàn-bà.
Lạc Thiên vẫn úp mặt trên lớp đệm, “Kinh tởm”, anh kinh tởm đến không còn sức lực để dậy nữa. Quá khứ ào ào như dòng thác hiện về, anh đã từng mang phim ma ra, dùng tới kem chống nắng, biết bao ngày dằn đầu suy nghĩ về đêm động phòng kinh tởm ấy. Đúng là chỉ có bản thân ta không lừa lọc chính ta, anh biết mình đã say và ngủ tới sáng mà, nhưng ngu xuẩn khi bị con-mụ-đàn-bà che giấu hết lần này tới lần khác.
- Khả Vy, đi ! - Trần Hùng quay người, anh lao ra cửa, bắt gặp Khả Vy thất thần nhìn. Anh kéo xệch cổ tay đưa đi.
- Lạc Thiên !? - Câu hỏi mang bao nhiêu câu hỏi đè nén trong lồng ngực, Khả Vy không tin vào chuyện này, cô cần anh giải thích.
Song Trần Hùng bước rất vội, cướp đi tầm nhìn người chồng của cô mất rồi.
- Loại đàn ông như thế đừng khóc làm gì ! Chị... à, hắn có xứng đáng để làm bạn đâu, - Trần Hùng bác bỏ cách xưng hô chị dâu - Vy và tôi đều không tin được nhỉ, loại người tôi từng kính trọng đó, hóa ra lại đê tiện chiếm đoạt những hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi. Như thế cũng hay, phát hiện sớm càng tốt, hắn không xứng làm chồng Vy đâu !
Khả Vy không dám nhìn sâu vào đôi mắt Trần Hùng, điều anh nói ra và hành động mang cô đi thực chất vì vẫn còn chút gì tình nghĩa với Lạc Thiên và cô gái đó. Phải rồi, có vợ ở đấy chứng kiến tất cả sẽ lồng lộn mà tức, **** bới chồng ngoại tình này nọ, mạt sát con bồ nhí đến không còn danh dự. Trần Hùng như bị đánh từ sau lưng, lồng ngực phập phùng trút khí hô hấp, anh tăng tốc xe nhanh chóng.
Còn Dương Mẫn, cô đã định đuổi theo, vì mỗi chiếc áo sơ mi trên người, cô còn “liêm sỉ” để được phát ngôn nữa không.
- Anh Trung, chúng ta phải làm sao bây giờ ! Em... - Cô ngồi thụp xuống, cầu xin Đức Mẹ ban cho cơ hội.
- Tôi không phải Lạc Trung, tôi là Lạc Thiên. Nghe đây, em không có lỗi, tôi nhất định sẽ nói với Trần Hùng cho sáng tỏ.
Ánh mắt Lạc Thiên trở nên lạnh như băng khi dứt câu. Anh đau khi bị chính người bạn chỉ thẳng vào mặt mà rủa, nhưng không hề đau khi bị vợ, không, cô ta không xứng đáng làm vợ anh, lừa ngoạn mục !
Khả Vy bị gió tạt thẳng vào mặt, tốc lực của xe kinh hoàng, từng sợi tóc bay vòng vòng rối rắm. Trần Hùng cứ rồ ga như đang chơi trò điện tử, không màng nguy hại đến tính mạng khi cứ lao vùn vụt về phía trước. Hốc mắt anh tối tăm và tâm hồn mục rỗng. Cô bị lạnh, lạnh thấu xương khi nhìn Trần Hùng vô cảm, đàn ông khi bị phản bội sẽ như thế đấy. Cô có cần chuẩn bị trước tinh thần không nhỉ, mà cô cũng đâu có biết Dương Mẫn đã diễn lại vai của mình. Hiện thời, cô còn có quyền giận Lạc Thiên, khi nghĩ rằng anh mới là kẻ quay lưng.
- Khả Vy đi đâu đây ? - Trần Hùng sực nhớ còn có người bên cạnh, anh định trở cô về rồi tiếp tục màn đua xe đơn độc. Không muốn hệ lụy tới ai.
- Về... nhà ! - Những người bạn của Lạc Thiên vẫn luôn có trách nhiệm, cô thoáng do dự khi một ngày mình không còn được về ngôi nhà ấy nữa, tiếp xúc với những người bạn thân thiện này nữa.
- Cái đó không phải là nhà !
- Nhưng... tôi không còn nơi nào để đi cả !
|
Chương 12.14: Vén bức màn sự thật
Lạc Thiên dừng xe trước cửa nhà Dương Mẫn, đợi cô vào rồi chầm chậm hóng gió trên đường. Hai con người, một có học thức, một là trẻ mồ côi, một có sự giáo dục của bậc sinh thành, một chung giống với đám trẻ cùng bần, quả là khác nhau. Cùng thực hiện chung kế hoạch, bó buộc người thừa kế tập đoàn lớn bằng cách đê-tiện, vì sao chỉ mình Dương Mẫn biết đau, còn cô ta thì không ? Hay cô ta đã bị đồng tiền làm lu mờ, hơn thế nữa còn đổ-vạ cho kẻ sẵn sàng hiến dâng cả đời cho cô ta - là anh.
Cô được lắm, tôi chẳng còn gì thanh minh cho hình ảnh cô trong thâm tâm tôi nữa. Thì ra cô là một con cáo hoang dã chứ không phải chú Cáo trong giới hạn tưởng tượng của Lạc Thiên này !
Không để bà quản gia mở cổng, Lạc Thiên lặng lẽ xuống xe, đẩy khóa sắt, cho xe vào gara, lững thững bước. Anh vẫn trở về nơi đã đi khỏi.
- Vy không về cùng cậu chủ à ? Cô ấy đi cùng cậu Hùng để tìm cậu chủ.
- Bác chẳng không thích tôi kè kè đi cạnh Khả Vy ?
Bà quản gia định nói gì đó lại thôi, đã quá mười giờ, Khả Vy chưa bao giờ ở ngoài muộn. Hay chăng giữa cậu chủ và cô ấy xảy ra xích mích nhỏ. Nhìn vào bàn ăn, Khả Vy đã hâm lại các món trước khi đi, bà ở nhà cũng đảo qua. Bây giờ thì thịt, cá nhũn ra do nhiều-lần-cố-gắng làm nóng, trở nên nguội ngắt, vô vị. Chiếc ghế thiếu hơi ấm thật cô đơn.
*
Trần Hùng đưa Khả Vy tới phòng trà của Gia Gia. Anh gọi một vài đồ uống nhẹ.
- Chị... - anh quen miệng - Vy dùng chút men giải khát ! Phụ nữ cũng có quyền thưởng thức rượu khi gặp sầu ! - Còn anh dốc cả chai bia xuống họng, mặc cho bia làm ướt cổ và vai áo.
- Tôi... muốn về ! - Khả Vy thều thào.
- Chị... Vy đừng nghĩ đến thằng khốn ấy, hắn không xứng đáng ! - Anh nậy thêm chai nữa. - Chẳng ai ngờ anh em chơi với nhau bao năm nay lại đem đùa cợt với tình cảm của bạn bè !
- ... - Khả Vy rúc vào một xó. Có lẽ Trần Hùng nói đúng. Đi bên cạnh Lạc Thiên có biết bao nàng kiều diễm, Dương Mẫn... nằm trong số đó ? Cô lắc đầu nguầy nguậy, anh đã luôn về nhà mỗi ngày khi tan sở, thường mua cam, hoa, trứng,... cho mình, anh thương bé dê con nhiều lắm, sao có thể lén lút tìm niềm vui khác.
Biết bào chữa bằng cách nào cho đôi mắt đã nhìn thấy cảnh chăn gối của chồng với người phụ nữ khác. Chính anh còn chẳng dùng lí lẽ giải thích cho Trần Hùng và cô hiểu, thì còn biết đặt niềm tin nơi đâu ? Khả Vy tức tưởi khóc, hay vì cô xấu xa, che đậy anh bao nhiêu chuyện để ra nông nỗi này, anh chán ngấy cô rồi ?
- Trần Hùng, sao không vào sảnh lớn mà rúc ở đây ? Có chuyện gì à ? - Vũ Gia Minh cầm thêm lốc bia mang vào, anh ngồi cạnh bên người đàn ông mệt mỏi dựa tường.
- Anh Minh, chỗ anh còn khuyết chân quản lí không, cho thằng này theo ! - Trần Hùng vỗ vai Gia Minh cười cợt, cậu kết thân với anh ta không lâu từ Tuấn Kiệt.
- Cậu đang làm việc cho Trường Tồn, ngon ăn là thế. Chạy sang chỗ tôi có lợi lộc gì ? Làm ăn ở đây vất vả hơn cậu tưởng đấy ! Sao, coi bộ thất tình à ? Ai kia, giống nhỏ Khả Vy !
Khả Vy từ từ ngẩng mặt lên, tay khoanh trên mép bàn. Cô nhìn Gia Minh bằng đôi mắt sưng húp.
- Chuyện gì xảy ra với hai người bạn của tôi vậy ? - im lặng một lát, anh vẫn không nhận được câu trả lời - Liên quan đến Lạc Thiên ?
- Đừng nhắc tới kẻ bội bạc ấy ! - Trần Hùng gạt phắt, đưa tay quơ đồ uống. - Anh nhớ sắp xếp cho tôi công việc đấy, từ giờ tôi chẳng liên quan đến bọn nhà họ Cao nữa. Chúng bóc lột sức lao động của tôi lại còn cướp trắng trợn Dương Mẫn !
Gia Minh cười khẩy, anh chàng hẳn bị cú sốc tình cảm nên ăn nói hồ đồ. - Đối với đàn ông, phụ nữ chỉ là số hai, còn sự nghiệp mới là trên hết - Anh vừa dứt câu, Khả Vy đã ngồi lại gần và giật lấy chai bia đổ ra cốc.
- Chị... Vy à, để tôi uống, phụ nữ có thai uống thứ này không tốt đâu ! - Cậu vừa đề nghị cô dùng cách đây vài phút đối lập với việc ngăn cản khi giờ.
Khả Vy liếc nhìn Trần Hùng. Lạc Thiên ơi, bạn anh ngoài miệng ghét bỏ anh, lại luôn thấu đáo quan tâm đến mọi thứ thuộc về anh. Em không có em bé, anh không biết, Trần Hùng cũng không, mà lại luôn bao bọc em. Em sợ lắm, sợ sẽ bị hắt hủi như Trần Hùng hận anh,... vì anh ấy coi anh là người tri kỉ, nên đã đau còn hơn bật máu. Anh thương con nhiều lắm, ngộ nhỡ anh biết em đang dối lừa... em chết mất.
- Tôi muốn về ! - nhắc lại câu một lần nữa, Khả Vy để con mắt thỉnh cầu hai người đối diện.
- Chẳng hiểu phụ nữ bị hắn ta dùng chất keo gì mà không ai thoát nổi ! - Trần Hùng duỗi thẳng người nghỉ ngơi - Gia Minh, phiền anh đưa Khả Vy về giúp, tôi nốc nhiều bia quá, mà cũng chẳng thiết nhìn bản mặt hắn ! - nói xong câu cậu nhắm mắt ngủ.
*
Trên xe, Khả Vy là người lên tiếng trước :
- Khi nửa còn lại không... chung thủy, thì sẽ phải làm thế nào ?
- Cô đang nói cùng vấn đề của Trần Hùng ? Gì nhỉ, tôi nghĩ là Dương Mẫn nào đó và Lạc Thiên... - dựa vào cuộc nói chuyện không đầu đủ với Trần Hùng và tâm trạng Khả Vy, Gia Minh thừa sức đoán - phải không ?
- Phải ! - Cô cần nghe suy nghĩ của anh hơn sợ mất danh dự.
- Tôi không hiểu nhiều về Lạc Thiên, nhưng tôi biết hắn là người đàng hoàng, tử tế. Để xem nào, ngoại tình ?
- Tôi thấy anh ấy trên giường cùng Dương Mẫn, cô gái mặc áo chồng tôi ! - Khả Vy nuốt từng ngụm nước do tuyến nước bọt tiết ra.
- Thế thì cô phải xem lại chính mình, đàn ông trẻ tuổi không dễ gì vất bỏ vợ... Như cái bọng cô mang trên người chẳng hạn, tục ngữ có câu vải thưa che mắt thánh, cô làm thế là không được. - Anh đứng trên lập trường của Lạc Thiên chỉnh góc kính người ngoài cuộc, nhận xét có phần nâng cao tự tôn đàn ông hơn. Tuy nhiên rất chân thành.
- Tôi biết phải làm thế nào đây ? Chỉ cho tôi biết với !
- Nói với Lạc Thiên đi ! - những người không thích sự lòng vòng thường chẳng mấy khi đau đầu về các sự việc xảy ra xung quanh.
Từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống, Lạc Thiên vẫn đau đáu chờ Khả Vy. Anh giữ nguyên tư thế đó đã khá lâu rồi. Cuối cùng thì cô cũng về. Cảm giác thấy an tâm hơn nhưng cơn giận dữ vẫn không nguôi ngoai.
- Nếu cô sợ thì để tôi nói thay !
Gia Minh đặt ngón trỏ lên chiếc chuông nhà liền bị Khả Vy chặn lại:
|
- Xin anh đấy, đừng nói mà, Lạc Thiên mà biết sẽ ghét bỏ tôi mãi mãi, căm thù và...
- Nhưng cô không thể nhẫn tâm như thế được, nói cho hắn biết cũng là giải thoát cho bản thân ! Cô sẽ không chịu sự dày vò nữa, biết đâu hắn không những không trách mắng lại còn thương cô nhiều hơn. Rốt cục việc cô làm cũng đã đem hạnh phúc làm cha cho hắn. Rồi sau này đằng nào chẳng có con, không sớm thì muộn.
- Đừng, không thể. Anh ấy sẽ không như anh nói đâu, sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà đấy, hức hức, Vũ Gia Minh, anh làm ơn đứng ngoài chuyện của tôi đi !
- Khả Vy, cô bao giờ mới tỉnh ra được đây. Tôi can dự vào là muốn tốt cho cả hai, việc gì cô phải ôm cái thứ hóa học này trong khi hoàn toàn có thể trở thành sự thật. Hắn là chồng cô đấy ! - Vũ Gia Minh đang cố phân tích cho Khả Vy.
- Không... ! - Cô gào lên dữ dội, giữ chặt tay anh, ngăn không cho bấm chuông.
Lạc Thiên trông thấy cảnh tượng đó, và cũng như mọi lần, anh chỉ nhìn và chưa nghe sáng tỏ.
Khi bà quản gia thấy lục đục phía cửa đi ra Khả Vy vội vàng đẩy Gia Minh lên xe và bắt anh rời khỏi.
- Tôi tự biết mình phải làm gì, không khiến ai cả !
- Đồ khùng ! Cô cứ thế này thì sẽ càng làm mọi chuyện rối hơn ! Nhưng nhớ đấy, khi cần sự giúp đỡ thì gọi tôi - Gia Minh lái xe thoát ra con ngõ.
Khả Vy chỉ nói sơ qua về Gia Minh trước bà quản gia, cô lấy tay áo gạt nước mắt.
- Anh Thiên có ở nhà chứ bác ?
- Có, cậu chủ ở trên lầu. Hai người không gặp nhau à. Cô đã ăn gì chưa ?
Khả Vy cầm trên tay bát cơm nóng, bà quản gia không nỡ đã nấu mới một vài món đơn giản. Nhìn cô ăn như đã bị đói và mệt lắm rồi.
Lạc Thiên đi xuống, anh ngồi đối diện, và dùng cơm, bữa cơm tối lúc 11h đêm. Tuyệt nhiên không thể hiểu anh định làm gì.
Khả Vy nhìn anh, cô chẳng muốn ăn nữa. Khác với suy nghĩ của Gia Minh, cô mang chút giận dữ như Trần Hùng khi nhìn khuôn mặt tỉnh bơ của chồng.
- Anh... nói cho em biết chuyện tối nay ra sao ? - cô yêu cầu được nghe lời phủ nhận.
- Hiểu nhầm ! - Lạc Thiên đáp gọn lỏn. Anh tránh những thứ cô gắp ra. Người cần nghe phải là anh mới đúng.
- Anh có thể nói nhiều hơn hai từ ấy !
- Vậy ắt phải xảy ra chuyện gì ? - Thực ra thà anh im lặng còn hơn nói những lời đay nghiến này. Anh đang hỏi ngược cô đấy.
- Anh Hùng rất giận anh, và... em cũng không thể làm ngơ ! - Khả Vy nhắc đến tư cách một người vợ.
- Cậu ta sẽ hiểu. - Lạc Thiên không động tới vế sau của câu nói, Trần Hùng là bạn anh, còn người-đàn-bà này không là gì cả.
- Anh làm em thất vọng lắm ! - Khả Vy quay mặt đi, những hạt cơm trắng đã kịp thấm hai giọt nước mắt.
Nước mắt cá sấu, cô không hề nghĩ Dương Mẫn y hệt như cô hôm ấy à ? Cô cố tình không biết và đóng kịch giỏi lắm, tôi chẳng tin cô không lường được chuyện này.
Sự thật thì Khả Vy đã bị nỗi đau pha hờn ghen làm nhòa đi kí ức. Có mấy khi thước phim cuộc sống tua hai lần như kịch bản Triệu Đông Kỳ đã viết đó còn người khác đóng tiếp.
Lạc Thiên đặt đũa xuống, anh bỏ ra phòng khách, anh sẽ chờ đến khi nào chính miệng cô phải nhận lỗi. Lẽ tất nhiên, cuộc hôn nhân này sẽ chẳng đi tới đâu.
- Lạc Thiên,... Lạc Thiên !
Vọng vào nhà là tiếng gọi yếu đuối quen thuộc. Dù không nghe rõ lắm nhưng ngay lập tức anh phi thẳng ra.
- Em làm sao thế này ? Vết thương này ở đâu, ai đã đánh em ? - Anh chạy nhào tới đỡ lấy người con gái dùng hết sức dựa vào tường, sốt sắng.
- Em... sợ... lắm ! Cha biết em là con riêng...
Chưa hết câu, cô đã ngất đi vì quá sức, Lạc Thiên áp cô vào mình, bế vào trong.
- Bác pha chậu nước ấm, đem thuốc và nấu cháo mang lên phòng cho tôi !
Khả Vy đứng dậy nối theo gót anh, cô cầm theo băng gòn nhưng khi mang tới phòng thì cánh cửa đã đóng sầm lại.
|