Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
|
|
"Không phải cô đã đi rồi sao? Sao bây giờ còn trở lại? Cô còn muốn gieo họa cho con tôi tới khi nào? Khi đó cô đã nói thế nào? Cô nói sẽ không gặp lại nó nữa, sẽ không có bất kì quan hệ gì với nó, vậy bây giờ là sao? Cô muốn lừa tôi sao?"
"Vu Tư Ngọc, khi đó tôi thấy cô còn nhỏ, cảm thấy cô cũng là người hiểu chuyện, nên đã khách sáo với cô, bây giờ cô lại đối với tôi như vậy sao?"
"Tôi còn tra ra được cô từng đến quán bar làm việc một thời gian, người như cô làm sao xứng với con trai tôi chứ? Giả bộ thanh cao, ngoài mặt thì không quan tâm đến chi phiếu, nhưng nói không chừng là tham tiền nhà chúng tôi, kết quả là vừa xoay người liền làm mấy chuyện mất mặt như vậy. Nhà họ Phượng chúng tôi tuyệt đối không cho loại phụ nữ không sạch sẽ còn đầy bụng tâm cơ bước vào cửa, cô đừng có mà mơ tưởng."
"Bây giờ Vi Nhiên chính là nhất thời bị ma ám, chờ nó tỉnh lại, chắc chắn sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của cô, đến lúc đó, cái gì cô cũng không lấy được. Thay vì chờ bị vạch mặt rồi bị đuổi ra khỏi cửa thì còn không bằng chính cô thức thời, tự mình rời đi."
"Tôi nói đến đây thôi, tốt nhất cô nên suy nghĩ cho kĩ."
Cả đoạn đối thoại đều là giọng của một người phụ nữ, Vu Tư Ngọc không nói lời nào, Quý Nghiên nghĩ đây hẳn là mẹ của Phượng Vi Nhiên.
Bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó tiếng giày cao gót nện càng ngày càng gần, Quý Nghiên trốn sang một bên, không lâu sau thì cửa bị mở ra. Một người phụ nữ mặc quần áo đẹp đẽ đi ra ngoài.
Cửa vẫn mở.
Quý Nghiên do dự, cũng không bước vào ngay.
Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cũng không muốn bị bạn bè của mình bắt gặp.
Cô sợ Vu Tư Ngọc sẽ lúng túng.
Đợi khoảng mười mấy phút sau, Quý Nghiên mới bước vào, Vu Tư Ngọc ngồi dưới đất, tóc tai bù xù, có dấu vết bị lôi kéo, trên mặt cũng có vết thương, cả người vô cùng chật vật. Trong phòng khách cũng rất lộn xộn, đồ đạc vất đầy sàn, bên cạnh Vu Tư Ngọc có vài chai rượu, chính cô ấy cũng cầm một chai, đang uống từng ngụm từng ngụm.
Thật sự là kiểu uống liều mạng.
Rượu không ngừng chảy ra từ bên môi cô ấy, cô ấy cũng không thèm để ý, miệng cũng không rời miệng chai, cứ như thế uống không ngừng.
Nào còn có Vu Tư Ngọc vinh quang chói lọi trên màn ảnh?
Ánh mắt Quý Nghiên đau xót, để đồ xuống chạy tới, giật lấy chai rượu trên tay cô ấy, đặt lên khay trà.
"Đừng uống nữa."
Vu Tư Ngọc ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt trống rỗng như vậy khiến người ta không đành lòng nhìn. Khóe miệng cô ấy lại nâng lên một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Cậu đến rồi."
Quý Nghiên ngồi xổm bên người cô ấy, nói cái gì cũng cảm thấy vô lực.
Cô đau lòng nói: "Tư Ngọc, đừng tự chà đạp bản thân mình nữa."
Vu Tư Ngọc ra vẻ "không sao cả" nói: "Mình không có tự chà đạp, chỉ là áp lực quá lớn, cho nên mình uống rượu giải sầu. Cậu đừng lo lắng, mình rất tốt, thật mà. . . . ."
Cô chợt im bặt.
Quý Nghiên ôm cổ Vu Tư Ngọc, giọng nói ấm áp: "Ở trước mặt mình cậu không cần phải che giấu cái gì cả. Cậu đã quá mệt mỏi rồi, Tư Ngọc, cậu không cần phải giờ giờ phút phút sống đau khổ như vậy."
Cái loại cảm giác đầy một bụng uất ức và đau lòng, lại khắp nơi không có người nào hiểu được này, cô là rõ ràng hơn ai hết.
Vu Tư Ngọc nhắm mắt, gương mặt chói lọi, lần đầu tiên, mờ đi.
Bên môi tràn đầy chua xót, cô ấy nhếch miệng, lại ra vẻ thoải mái như trước nói: "Mình và Phượng Vi Nhiên làm lành rồi."
Quý Nghiên sửng sốt.
"Chuyện cách đây không lâu, rất cẩu huyết, đang làm việc thì gặp lại, sau đó dây dưa quấn quýt, anh ta nói hãy ở bên nhau một lần nữa, mình đã đồng ý rồi." Vài ba lời giải thích, tựa như cô ấy đang kể về lần đầu gặp gỡ năm cấp ba, hời hợt, mà sự chua xót cay đắng ở trong đó thì người nào nghe cũng có thể hiểu rõ.
Quý Nghiên mím môi, sau một lúc lâu mới hỏi: "Cậu còn yêu anh ta không?"
Trải qua nhiều chuyện như vậy, bị tổn thương nhiều như vậy, tình yêu năm đó, vẫn còn chứ?
Vu Tư Ngọc im lặng.
Quý Nghiên nói: "Quan trọng nhất là mình phải mở lòng, Tư Ngọc, mặc kệ cậu có còn yêu anh ta hay không, cậu phải tự hỏi mình, bây giờ cậu có vui vẻ không?"
Thật ra thì không hỏi những lời này, Quý Nghiên cũng đã biết câu trả lời.
Làm sao có thể vui vẻ? Mỗi ngày phải lên đủ loại tiết mục, đủ loại thông báo, còn phải chịu đủ bọn "chó săn" và tin tức làm phiền. Nhất là scandal, Vu Tư Ngọc bị tổn thương chưa đủ sao? Bây giờ còn phải tiếp nhận sự trách cứ của mẹ bạn trai, cho nên chỉ có thể dựa vào say rượu để giải quyết nỗi khổ trong lòng.
Rốt cuộc cô ấy đã như vậy bao lâu rồi? Bỏ đi tất cả thì Vu Tư Ngọc cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi.
Tại sao phải chịu đựng nhiều như vậy?
Quý Nghiên lại đau lòng, lại khổ sở. Cô nhìn chằm chằm Vu Tư Ngọc, kiên định nói với cô ấy: "Tư Ngọc, cậu nhớ kĩ, cho dù là như thế nào, một người mượn cớ sa đọa luôn không đáng được tha thứ, càng không ai muốn, cho nên cậu càng phải biết yêu chính mình hơn."
Quý Nghiên giúp Vu Tư Ngọc nấu cơm, lại quét dọn sạch sẽ phòng ở, nhìn cô ấy ngủ rồi mới rời khỏi.
Lần này tới đây, cô mới biết được cuộc sống của Vu Tư Ngọc có bao nhiêu hỏng bét. Ở đầu giường của cô ấy còn có một bình thuốc ngủ lớn, chỉ còn lại một phần ba, mỗi ngày đều say rượu, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ sống qua ngày, đồ ăn nếu không phải là mì ăn liền thì chính là đồ mua bên ngoài. Thân thể cô ấy không biết đã bị giày vò thành cái dạng gì rồi, có thể nhịn đến bây giờ mà không gặp chuyện không may đã là rất rất may mắn!
Quý Nghiên nghĩ, về sau cô phải thường xuyên đến thăm cô ấy mới được.
Từ nhà Vu Tư Ngọc đi ra đã là gần đến hai giờ. Từ phòng trọ đến khu vực đô thị hoá của Hồng Kông tầm nửa tiếng, hẳn là còn kịp giờ.
Quý Nghiên ngàn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện kẹt xe này.
Đáng ghét.
|
Chương 58: Mẹ chồng con dâu chung đụng. Quý Nghiên sốt ruột nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ rồi. Muốn khóc quá đi, cô không nên vì thuận tiện mà đi taxi, nếu cô đi xe điện ngầm thì bây giờ đã sớm đến nơi rồi. Lỡ chân một bước hận muôn đời. Quý Nghiên hận chiếc xe này không thể đột nhiên mọc ra một đôi cánh trực tiếp bay qua dòng xe đông nghẹt này. . . . . . . . Mẹ của Bạch thiếu gia hẳn là đang đợi cô. Lần đầu tiên hẹn gặp mà lại đến trễ, không biết Ứng San sẽ nghĩ sao? Ngộ nhỡ cảm thấy Quý Nghiên không tôn trọng bà ấy, vì vậy mà sinh ra hiểu lầm với Quý Nghiên thì thảm!
Quý Nghiên lại đợi mười mấy phút đồng hồ, đã qua ba giờ, rốt cuộc dòng xe cộ có dấu hiệu khởi động, cô muốn cắn lưỡi tự sát.
Trải qua tốc độ "nhanh" như ốc sên, cuối cùng con đường cũng thông thuận, xe taxi rốt cuộc có thể tăng tốc, giống như mũi tên bắn về phía khu vực đô thị hoá của Hồng Kông.
Xe thật vất vả ngừng lại, Quý Nghiên vừa xuống xe liền chạy như điên, vừa tới cửa Peninsula Hotel đã nhìn thấy bóng dáng của Ứng San. Khí thế quanh thân bà ấy cường đại như thế, nhìn một cái là có thể nhận ra.
"Xin lỗi, con đến muộn ạ." Quý Nghiên dừng lại trước mặt Ứng San, thở hồng hộc.
Ứng San nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cặp lông mày xinh đẹp khẽ nâng lên: "Đi thôi."
Quý Nghiên sửng sốt một chút, Ứng San đã muốn đi tới cửa hàng, Quý Nghiên đuổi sát theo.
Muộn nửa ngày. . . . . nhưng chuyện gì cũng không có!
Lần này Bạch thiếu gia thật sự không lừa cô.
"Lần sau bác hẹn con, con nhớ nhắc bác hoãn thời gian lại một giờ." Ứng San thản nhiên nói.
Quý Nghiên khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu.
Ứng San đi đường rất nhanh, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng, Quý Nghiên phải chạy chậm mới đuổi kịp.
Hơn bữa bộ dạng Ứng San thong thả như vậy, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người ta, dọc theo đường đi đủ loại ánh mắt đều nhìn lại đây, một màn này càng kì lạ.
Quý Nghiên thật sự không quen.
Nhưng mà cô vui mừng khi phát hiện, hôm nay Ứng San mặc là bộ đồ mà cô tặng khi lần đầu tiên họ gặp mặt. Mặc dù là Bạch Thắng đưa cô đến cửa hàng, nhưng quần áo thì vẫn là Quý Nghiên chọn, Bạch Thắng chỉ đứng bên cạnh góp ý kiến.
Loại cảm giác này, giống như tâm ý của mình đã được sự tán thành.
Khiến cô rất vui vẻ.
Ứng San dẫn cô vào một cửa hàng, phong cách trẻ tuổi rất tươi sáng. Bà ấy nhìn về phía Quý Nghiên: "Con lựa xem có thứ mình thích hay không."
Quý Nghiên vẫn không biết Ứng San hẹn cô ra ngoài làm gì, thấy bà ấy vào tiệm cô mới suy đoán, nhưng vẫn không dám xác định. Giờ Ứng San nói như vậy, cô liền thực sự kinh ngạc. Mẹ của Bạch thiếu gia là tới mua quần áo cho cô sao?
Cô làm sao không biết xấu hổ như vậy.
Theo bản năng Quý Nghiên muốn từ chối thì Ứng San nói: "Chọn nhiều một chút, dù sao thì tiền cũng là của nhà hàng xóm."
Quý Nghiên: ". . . . . . . ."
Cô xem biển hiệu của nhà này, Tĩnh Y, quả nhiên là tiệm quần áo của Y Mạt Thuần.
Lấy quan hệ của Ứng San và Y Mạt Thuần thì đâu cần trả tiền, muốn lấy bao nhiêu thì trực tiếp lấy bấy nhiêu là được.
Hơn nữa bà ấy nhất định là có thẻ hội viên của Tĩnh Y.
"Không cần đâu, con không thiếu quần áo ạ."
Được rồi, mặc dù lời này rõ ràng là nói dối.
Nhà cô vừa bị cháy, tất cả quần áo để ở cư xá Dương Quang chắc chắn không thể may mắn thoát khỏi, không thiếu quần áo mới là lạ.
Ứng San vẫn chưa trả lời, nhân viên bán hàng liền nhiệt tình tiến lên đón, nhưng khi thấy Ứng San và Quý Nghiên nói chuyện thì cũng không tiện xen vào. Khí thế của Ứng San vừa nhìn liền biết là "đại gia" rồi, vốn nghĩ lần này trúng lớn, ai ngờ đột nhiên Quý Nghiên nói không cần mua, mẹ nó, có người mua quần áo cho mình còn bày đặt từ chối, người này bị ngu à! Trong lòng nhân viên phục vụ gào thét.
Vì không để cho con vịt đã nấu chín còn bay mất, cô ta nở một nụ cười tiêu chuẩn, nói với Ứng San và Quý Nghiên: "Hai vị khách quý, nhìn các vị giống nhau, còn xinh đẹp như vậy, có phải là chị em không? Quần áo của tiệm chúng tôi đều là Elva tự tay thiết kế, rất thích hợp với những người có dung mạo xinh đẹp như vậy, nữ sinh có khí chất tao nhã mặc vào đảm bảo phát huy vẻ đẹp cao quý của các vị bla bla bla bla. . . . . . . . . .( Phía sau lược bớt N câu ca ngợi như trên). . . . . . . . . ."Quý Nghiên vô hạn sùng bái cô ta, không hổ là nhân viên bán hàng, trợn mắt nói dối cũng không bị vấp, lợi hại, thật sự lợi hại. . . . . nói quần áo tiệm họ tốt coi như xong, dù sao đó cũng là sự thật. Khen Ứng San xinh đẹp cao quý cũng được, đó cũng là sự thật. Nhưng con mắt nào của cô ta nhìn thấy cô giống Ứng San? Còn khắc họa Quý Nghiên giống như con chim khổng tước. . . . . Rõ ràng cô chính là đóa hoa sen trắng mà. . . . .
|
Ứng San nhíu mày nhìn Quý Nghiên, không chút để ý nói: "Con dâu, thì ra chúng ta còn có tướng chị em."
"Phụt. . . . . . ." Quý Nghiên không nhịn được cười ra tiếng.
Vẻ mặt quả quyết của nhân viên bán hàng hiện ra vết nứt, vốn là Ứng San rất ít xuất hiện trước mặt công chúng, lúc còn trẻ, bà đi khắp nơi trên thế giới... là vì giết người. Sau khi về hưu, cũng vẫn chạy khắp nơi trên thế giới, chẳng qua là đi du lịch. Cơ bản là không có tham gia mấy cái hoạt động công cộng, không ai nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Cô gái kia không hổ là nhân viên bán hàng cao cấp, không bao lâu liền khôi phục như cũ, cười híp mắt nói: "Thì ra hai vị là mẹ chồng con dâu, thật không nhìn ra, mẹ chồng quá trẻ tuổi, vóc dáng lại đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng giống như người chị. . . . . . ."
Sau đó là tiếp tục bla bla bla khen ngợi-ing. . . . . . . .
Nhưng trải qua náo loạn như vậy, lòng hồi hộp của Quý Nghiên cũng thả lỏng không ít, thậm chí còn cảm thấy khoảng cách giữa cô và Ứng San được kéo gần lại rất nhiều. . . . . . . Bà ấy gọi một tiếng "Con dâu" đã là lời khẳng định tốt nhất đối với cô.
Bạch thiếu gia nói rất đúng, mẹ của anh không khó gần như cô nghĩ.
Có một số người, tuy nhìn thì có vẻ khó gần, nhưng chỉ cần thử là biết, thật ra họ rất dễ thân thiết.
Cuối cùng Quý Nghiên dưới sự yêu cầu cứng rắn của Ứng San cũng lựa mấy bộ quần áo, bởi vì cái cớ cô lấy vừa nãy cơ bản là không dùng được. Ứng San nhận thấy phòng ốc của cô ở cư xá Dương Quang bị đốt hết, biết cô chưa kịp đi mua quần áo nên mới dẫn cô đi chọn lựa. Chỉ nhắc đến phần chăm sóc và cẩn thận này thôi thì Quý Nghiên cũng đã rất cảm động rồi.
Lại đi dạo qua mấy cửa hàng, thu hoạch được không ít chiến lợi phẩm, Quý Nghiên cầm không hết, Ứng San còn giúp cô cầm một ít. Quý Nghiên cảm thấy đã đủ rồi, Ứng San vẫn tiếp tục chọn, cầm không hết liền gọi chồng bà ấy đến đón.
Quý Nghiên: ". . . . . . . ."
Thì ra hưởng thụ sự yêu thương của mẹ chồng là như vậy.
"Ơ, tôi còn tưởng là ai, thì ra là đại tiểu thư nhà họ Quý, sao rồi, có thời gian nhàn rỗi thoải mái đi mua quần áo, không cần hầu hạ "núi vàng" của cô nữa sao?" Đang đi dạo, chợt nghe một giọng nói chói tai truyền đến.
Động tác của Quý Nghiên dừng lại, quay đầu, chỉ thấy một phụ nữ trung niên nghênh ngang đi về phía cô, người mập ù, còn mặc một bộ sườn xám, lộ ra nét xấu xí và sự tầm thường.
Đúng là mẹ của Mạnh Thiếu Tuyền.
Thật là oan gia ngõ hẹp, thật vất vả nhà họ Quý mới được yên tĩnh, giờ lại gặp phải vị tổ tông này.
Quý Nghiên không muốn để ý đến bà ta, dù sao cũng là nơi công cộng, cãi nhau chỉ khiến người ta chê cười, sẽ tổn thất đến mặt mũi của mình. Huống chi vẫn còn có Ứng San ở đây, bây giờ cô là bạn gái của Bạch Thắng, trên mức độ nhất định cũng là đại diện cho nhà họ Bạch, cô không muốn chuyện của mình liên lụy đến nhà họ Bạch.
"Ơ kìa, tôi nói cô như thế nào không để ý đến tôi nha? Bây giờ giàu sang liền khinh thường những bà già như tôi có đúng không? Trước kia lúc cô đi chung với con trai tôi cũng không như vậy, trở mặt thật nhanh mà, không trách được cha ruột của mình cũng có thể hãm hại, đúng là lương tâm bị chó ăn hết rồi." Vẻ mặt Tôn Quyên cay nghiệt.
Những người bên cạnh cũng trở nên ồn ào.
"Tôi mà nuôi phải cái loại con gái không tim không phổi như thế, chắc chắn tôi sẽ đánh gãy chân nó, tránh để lại tai họa cho đời."
"Đúng vậy, tôi đọc trên báo cô ta còn ở chung với nhiều người đàn ông nữa đấy. A, thật chưa từng thấy, tôi mà là ba mẹ cô ta, chắc chắn mất mặt chết luôn."
". . . . . . . ."
"Ồn ào chết đi được. . . ." Ứng San đi đến bên cạnh Quý Nghiên, nhíu mày hỏi: "Ruồi ở đâu ra mà miệng thối vậy chứ?"
". . . . . " Quý Nghiên hiền lành im miệng.
Quả nhiên là mẹ của Bạch thiếu gia, lời nói quá độc ác rồi.
|
Tôn Quyên thấy có người nói chuyện dùm Quý Nghiên, lại còn là một phụ nữ xinh đẹp như vậy, nhất thời cất giọng the thé nói: "Cô là ai? Xem dáng dấp như vậy quả thật có tướng hồ ly tinh, không chừng cũng là cùng loại mặt hàng giống cô ta, chuyên đi quyến rũ đàn ông. Trời sinh mệnh gái đĩ, sẽ vĩnh viễn không được coi là gì, ngoài việc bị đàn ông chơi ra các cô còn có tác dụng gì nữa? Tôi mà sống thành cái dạng này thì đã sớm nhảy lầu tự tử rồi, chỉ là các cô không biết xấu hổ nên mới còn sống trong cái xã hội này." "Thật xin lỗi, bà nói ai không biết xấu hổ? Tôi nghe không rõ." Đột nhiên khuôn mặt Ứng San tràn ra một nụ cười tươi, nghiêng đầu nói. Nhất thời Quý Nghiên có loại dự cảm xấu, khuôn mặt tươi cười kia cô quá quen thuộc rồi. Mỗi lần Bạch Thắng lộ ra vẻ mặt như vậy thì người đắc tội với anh đều chết rất thảm! Quý Nghiên không nhịn được mặc niệm cho Tôn Quyên. Tôn Quyên hả hê nói: "Nghe không rõ sao? không rõ thì tôi nói lại lần nữa. Cô là cái đồ con đĩ không biết xấu hổ, hồ ly lẳng lơ, chỉ biết quyến rũ đàn ông, mất hết cả mặt mũi phụ nữ, cứ chết đi có phải tốt hơn không." "Đúng là miệng thật thối." Ứng San quăng túi mua hàng cho Quý Nghiên, ba ba ba ba ba ba ba . . . . . . . . tiến lên tung ra mười mấy cái tát, vừa nhanh vừa ác vừa chuẩn, nhìn y như đóng phim, khiến người xem trợn mắt há mồm. Tôn Quyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy người trước mắt nhoáng lên một cái, sau đó mặt đã bị tát qua tát lại, đau đến nổ đom đóm mắt. Ứng San hung hăng tát phát cuối cùng, tát cho bà ta té trên mặt đất. Tôn Quyên nặng hơn một trăm ba mươi kí nhưng lại bị Ứng San tát nghiêng đi dễ như ăn kẹo, những người đi cùng Tôn Quyên trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Ứng San. Ứng San dẫm một phát lên ngực Tôn Quyên, gương mặt xinh đẹp quyến rũ toát lên vẻ phong tình. "Miệng ti tiện nên trị, nếu không nói đến người không nên nói sẽ không tốt." Ánh mắt bà ngưng trọng, giọng nói cũng lạnh xuống: "Con dâu của tôi, là người mà mà loại người ngu xuẩn như bà cũng có thể tùy tiện nghị luận sao?" Nói xong tầm mắt nhàn nhạt quét qua mấy người phụ nữ trung niên đi cùng, trong nháy mắt những người đó sợ run cả người. Quá kinh khủng! Tôn Quyên đau đến oa oa gào to: "Tao sẽ kiện mày, phải kiện mày! Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày. . . . . . . " Vừa nghe được câu nói sau của Ứng San, cô ta dám gọi Quý Nghiên là con dâu? Đây là xảy ra chuyện gì? Cái người phụ nữ nhìn thế nào cũng giống như hồ ly tinh này thế mà có con trai, con trai cô ta còn là chồng của Quý Nghiên? Những người khác cũng kinh ngạc không kém. Tất nhiên Ứng San khinh thường giải thích với bọn họ, gọi Quý Nghiên cũng đang trong trạng thái ngu ngơ, tiếp tục đi tới các cửa hàng, tiện thể nói: "Bà mập kia có lai lịch gì?" Quý Nghiên vẫn còn chưa từ trong rung động hồi hồn lại, một màn kia thật sự là đánh sâu vào thị giác, cô không nghĩ tới Ứng San lại lợi hại như vậy. Mười mấy bạt tai kia, đều dùng hết sức lực, hơn nữa nhìn là thấy có luyện tập, đánh cái nào cái nấy hiệu quả giống nhau. Bây giờ ngoại trừ tôn kính ra thì Quý Nghiên còn sùng bái Ứng San nữa, mẹ chồng tương lai thật quá tuyệt vời! Đặc biệt là câu nói bảo vệ cô mới khiến Quý Nghiên rung động thật sự. Từ nhỏ tới lớn, trừ Mộc Tây và Bạch Thắng ra, chưa có người nào cho cô cảm giác giống như vậy. Trong nháy mắt đó, lòng của cô dao động dữ dội, được lấp đến tràn đầy.Trước kia cô vẫn luôn nghĩ rằng yêu đương chỉ là chuyện của hai người, nhưng cô không biết thì ra khiến gia đình của đối phương thừa nhận và quan tâm, cũng chân chính hòa nhập vào gia đình đó lại ấm áp đến như vậy. Suy nghĩ chuyện Vu Tư Ngọc một chút, chưa bao giờ Quý Nghiên cảm nhận sâu sắc như vậy, rằng cô quả thật là người may mắn! Thật lâu sau cô mới hồi hồn lại, Ứng San cũng không thúc giục cô, Quý Nghiên trả lời: "Bà ta là phu nhân chủ tịch tập đoàn Mạnh Phi, là mẹ của. . . . . bạn trai trước của con- Mạnh Thiếu Tuyền." Ứng San bĩu môi: "Ánh mắt thật kém." Không biết là nói Quý Nghiên hay là Tôn Quyên, hay là nói cả hai người. Quý Nghiên 囧囧, được rồi, cô cũng thừa nhận lúc đó ánh mắt cô còn rất kém. Mẹ của Bạch thiếu gia cũng không để ý đến chuyện trước kia của cô. Nỗi băn khoăn trong lòng Quý Nghiên cuối cùng cũng biến mất, ánh sáng trong lòng rộng mở. Ứng San giống như nhìn thấu tâm tư của cô, nhẹ nhàng nói: "Bác muốn chính là một người có thể thật lòng yêu thương con trai bác, có thể đối xử tốt với nó, giống như con là con dâu duy nhất. Về phần chuyện khác đều không sao cả." Trong lòng Quý Nghiên chấn động, ngẩng đầu nhìn Ứng San, ánh mắt càng thêm kinh ngạc. Sau một lúc lâu mới kiên định nói như đang thề: "Con nhất định sẽ thật lòng yêu anh ấy."
Rốt cuộc khóe miệng Ứng San lộ ra một nụ cười, Quý Nghiên nghĩ, thời này mẹ chồng sáng suốt như Ứng San chắc chắn rất ít.
Lúc trước sao cô lại nghĩ Ứng San khó gần nhỉ?
Quả nhiên, gì mà cái nhìn đầu tiên. . . . . . . đều là mây bay, mây bay cả. . . . . . . .
Ứng San nói: "Về nhớ trực tiếp nói Thắng "xử" bà ta."
Còn có Mạnh Phi gì kia, người địa vị cao mà đều có dạng này thì còn ra thể thống gì, sớm diệt đi cho xã hội hài hòa.
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Cô muốn hỏi, "Xử", là "xử" bằng cách gì?
Chẳng lẽ bọn họ sống ở tinh cầu khác nhau, cho nên dùng từ không giống nhau sao?
Quý Nghiên hỏi: "Chúng ta tiếp tục đi dạo nữa sao ạ?"
Ứng San: "Ừ, còn có một số thứ chưa mua."
Còn có cái gì?
Quý Nghiên đi theo Ứng San về phía trước, khi biết được "một số thứ" mà bà ấy nói là cái gì thì mặt cô liền đỏ tới mang tai, không nói được câu nào!
Bởi vì họ bước vào chính là. . . . . cửa hàng bán đồ lót. . . . . .
Ai có thể nói cho cô biết tại sao phải cùng mẹ chồng đi mua quần lót, áo ngực được không?
"Cái này không tệ, chính là kiểu mà đàn ông thích, mua đi." Ứng San cầm cái áo lót viền đen gợi cảm đưa cho Quý Nghiên, còn bình luận một câu đúng trọng tâm.
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Cái này còn có thể mỏng hơn được nữa không? Tiểu Bạch sẽ. . . . . thích. . . . . như vậy sao. . . . .?
Sao cô lại cần thứ này?
Quý Nghiên chảy nước mắt đầy mặt. Ứng San lại cầm một bộ đồ lót màu hồng nhạt đáng yêu. "Cái này cũng cầm, phù hợp với hình tượng của con, vừa nhìn liền khiến người ta muốn hung hăng nhào vào, sau đó ăn sạch cả xương." . . . . . Tại sao bà ấy có thể sử dụng bộ mặt nghiêm chỉnh kèm theo giọng nói lạnh nhạt như vậy để nói ra những lời nói khiến người ta không thể bình tĩnh nổi thế kia?
. . . . . Còn nói đến máu tanh như vậy.
Còn nữa, cô càng lúc càng giống Hello kitty rồi (Hello kitty chỉ có mắt không có miệng: nghĩa là QN im lặng căm nín).
Hu hu. . . . . . con sai rồi, mẹ Bạch thiếu gia, hãy trở lại bộ dáng lúc trước đi!
|
Chương 59: Bạch thiếu gia bị giáo huấn. Kết quả liên tục mua rất nhiều loại, có thể quần áo cũng không mua nhiều bằng áo lót, Quý Nghiên im lặng. Vẫn đi dạo đến hơn tám giờ tối Ứng San mới gọi điện thoại bảo Bạch Thắng tới đón người. Lúc họ đi ra đã nhìn thấy xe Bạch Thắng dừng ở trước cổng khu thương mại Thánh Y rồi. Người đàn ông tuấn nhã mặc quần áo trắng tựa bên cạnh xe, cả người rất giống như đang phát sáng, người đi ngang qua đều rối rít nhìn đến muốn rớt hai tròng mắt. Hai tay Quý Nghiên đều là túi mua hàng, số lượng tương đối kinh người, Bạch Thắng nhấc chân dài tiến tới gần, thoải mái nhận lấy túi trên tay cô bỏ vào trong xe. Ngược lại không một chút cảm thấy họ mua nhiều đồ như vậy có gì không đúng, giống như chuyện đương nhiên. Maybach hòa vào dòng xe chạy đông đúc trên đường, trên xe Ứng San hỏi Bạch Thắng: "Chuyện Quý Nghiên ở trên báo, con không giúp con bé giải quyết sao?" Bạch Thắng không ngờ Ứng San lại đột nhiên nói cái này, nghiêng nghiêng đầu."Sao ạ?" Bình thường mẹ anh không hay xem báo chí, thỉnh thoảng chỉ xem một chút tin tức quốc tế, nếu không phải là xảy ra chuyện gì thì bà ấy sẽ không thể biết chuyện này. Càng sẽ không nói ra. Quý Nghiên cũng không nghĩ ra tại sao Ứng San đột nhiên nói đến cái này, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn bà. Ứng San nói: "Cái loại báo chí không đúng sự thật đó còn giữ lại làm gì? Sớm giải quyết cho xong đi." Bạch Thắng khẽ nhíu mày, ngược lại có chút kinh ngạc không ngờ bà sẽ bảo vệ Quý Nghiên như vậy. Mặc dù mẹ anh không lạnh lùng khắc nghiệt, nhưng cũng không dễ gần giống như Y Mạt Thuần, với ai cũng có thể làm bạn. Đa số thời gian Ứng San vẫn còn có chút cự người ngàn dặm, đối với người không thích bà sẽ rất rõ ràng ra vẻ không thích, một chút thể diện cũng không cho. Cho nên đối với Quý Nghiên thế này đã coi như là rất tốt. Mà người có thể để cho Ứng San quan tâm mua đồ đã ít lại càng ít, tâm trạng của bà cũng vẫn có thể làm cho người ta khó nhìn thấu, nhưng bảo vệ một người như vậy, ngược lại hiếm thấy. Chỉ là tóm lại Bạch Thắng rất hài lòng với kết quả này. Môi mỏng khẽ mở, anh thanh nhã nói: "Con đã và đang ra tay." Cho dù Ứng San không nói thì Bạch Thắng cũng sẽ không trơ mắt nhìn Quý Nghiên chịu tiếng xấu này, chẳng qua xử lý chuyện dư luận tương đối sẽ gây ra một ít phiền toái. Mặt ảnh hưởng quá rộng, anh không thể nào đối đãi giống như Quý Anh Bình, lựa chọn thủ đoạn cứng rắn. Dù sao báo chí đã đăng lên, nhiều người đọc như vậy, chẳng lẽ phải bắt từng người một lại đánh một trận, sau đó ép bọn họ không được hiểu lầm Quý Nghiên nữa hay sao? Sợ rằng đến lúc đó, đừng nói là Quý Nghiên mà ngay cả anh cũng có tên trong cuộc nói xấu của họ. Quý Nghiên cũng sẽ lần nữa được đưa lên đầu sóng ngọt gió. "Hôm nay ở khu thương mại đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Thắng hỏi.
|