Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
|
|
"Tư Ngọc, thật ra thì Phượng Vi Nhiên và cô gái kia. . . . . ." Quý Nghiên suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy nên nói sự thật của năm đó cho cô ấy biết. Về phần Vu Tư Ngọc lựa chọn thế nào thì không phải là chuyện cô có thể quản. Vu Tư Ngọc cắt đứt cô: "Mình biết." Quý Nghiên: "Cái gì?" "Mấy ngày trước mình đã gặp cô gái kia." Vu Tư Ngọc lạnh nhạt nói. Quý Nghiên càng kinh ngạc hơn."Vậy cậu. . . . . ." "Cô ấy đã nói tất cả cho mình biết." "Nếu đã biết, tại sao còn phải nói với Phượng Vi Nhiên như vậy?" Thật là làm người ta rất đau đớn nha. Vu Tư Ngọc: "Đây mới là kết cục tốt nhất cho bọn mình." Quý Nghiên không có nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của cô ấy, còn tưởng rằng Vu Tư Ngọc là bị tổn thương quá sâu, không muốn quay đầu lại nữa. Im lặng một hồi. Vu Tư Ngọc đột nhiên ý vị sâu xa nói với cô: "Nghiên Nghiên, nhất định đừng dễ dàng từ bỏ tình cảm của mình, dù là trở ngại lớn hơn nữa, bị hãm hại nhiều hơn nữa thì hạnh phúc của cậu, cậu nhất định phải giữ vững. Có một số thứ, một khi đã buông tay thì sẽ không lấy lại được." Quý Nghiên cảm thấy hôm nay Vu Tư Ngọc có chút kỳ quái, cách nói chuyện cũng không giống như bình thường cô ấy sẽ nói. Nhưng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy cũng không có gì, có lẽ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, có cảm mà phát ra thôi. Quý Nghiên tuyệt đối không ngờ, lời của cô ấy sẽ thành một câu sấm. Sau này nhớ lại một màn này, lần nào cũng làm cho Quý Nghiên đau thấu tim gan. Vu Tư Ngọc đi Thượng Hải, ngày cô ấy rời đi, không có ai thông báo, Quý Nghiên cũng không có đi tiễn cô ấy. Ngày nhìn như bình bình ổn ổn, nhưng Quý Nghiên lại cảm giác có một thứ gì đó xao động đang quấy phá ở trong người, mơ hồ có chút lo lắng. Mấy ngày nay Bạch Thắng rất vội, có lúc cả ngày lẫn đêm cũng không thấy bóng dáng, mọi người trong nhà bọn họ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ có Hàn Niệm và Mẫn Luyến Y là còn có thể thường xuyên nhìn thấy ở nhà. Chỉ là vợ chồng son người ta ân ân ái ái, Quý Nghiên ngượng ngùng làm kỳ đà cản mũi, cho nên cũng rất ít khi lượn qua trước mặt bọn họ. Vì vậy cô lại bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu nâng cao súng đạn của cô, loại vũ khí này uy lực phá hoại siêu quần, chỉ dựa vào một mình Quý Nghiên nhất định là không được, cô còn chưa có mạnh mẽ như vậy. Tuy lúc đầu là Quý Nghiên đưa ra ý tưởng về cái này, nhưng đa số thời gian đều vẫn là cùng các nhân viên NSA nghiên cứu tham thảo, bọn họ có một hệ thống chuyên dùng để nói chuyện phiếm, Quý Nghiên sẽ liền nói ra suy nghĩ, những chỗ không hiểu của mình cho những chuyên gia này, sau đó hoàn thiện bản thiết kế của mình. Lúc nào tiện thì cô cũng len lén đi qua căn cứ nghiên cứu của NSA cùng bọn họ tiến hành việc tìm kiếm nhập thực tế càng sâu hơn. Tất cả mọi người đều nói, nếu lần nghiên cứu này thành công thì tuyệt đối sẽ là một thành quả vĩ đại có thể khiến thế giới rung động. Quý Nghiên rất hưng phấn, cũng rất mong đợi. Cô cảm thấy đã đến lúc nên thẳng thắn với Bạch Thắng, Vu Tư Ngọc nói rất đúng, hạnh phúc của mình phải dựa vào mình nắm chắc, cô không thể cứ bị động như vậy được. Nếu không Bạch Thắng đi cùng với cô cũng sẽ rất mệt mỏi đúng chứ? Cô nên thử cố gắng nhiều hơn một chút, chủ động đến gần Bạch Thắng. Nghĩ như vậy, Quý Nghiên lên đường đến phân bộ Hương Cảng của Cục Quốc An. Địa chỉ rất bí mật, Quý Nghiên bảo tài xế dừng ở một đầu đường, sau đó đi bộ tới. Dịch Vĩnh Quân đã từng cho cô thẻ chứng nhận, ám hiệu Quý Nghiên cũng biết, cho nên rất thuận lợi liền tiến vào. Cô đứng ngoài cửa phòng anh, đưa tay, gõ cửa. Sẽ lập tức gặp được. . . . . . Tâm trạng dần dần dâng lên, cô đột nhiên có chút sốt ruột. Phải mở miệng với anh thế nào đây? Nhìn thấy cô ở chỗ này, nhất định Bạch Thắng sẽ cảm thấy kinh ngạc. Lại có chút tâm tư đùa dai, Quý Nghiên cười he he hai tiếng, thật muốn xem phản ứng của anh lúc nhìn thấy cô. "Cạch. . . . . ." Cửa mở ra. Quý Nghiên nâng khuôn mặt tươi cười lên, mở to miệng định nói, lại bỗng chốc dừng lại tất cả hành động. Vẻ mặt đông cứng. Trước mặt cô là một cô gái cao gầy mặc áo sơ mi sĩ quan nam, cổ áo có chút rộng, lộ ra nửa bên bả vai. Áo sơ mi vừa đúng che kín cái mông của cô ấy, lộ ra một đôi chân thon dài trắng như ngọc, tóc thẳng dài màu đen xõa trước ngực, khuôn mặt tinh xảo thuần mỹ, mùi thơm trên người thoang thoảng lộ ra hấp dẫn không thể tả. Cực kỳ ướt át. "Cô là ai?" Cô gái đó mở miệng. Giọng nói cực kỳ dễ nghe. Đầu óc Quý Nghiên trống rỗng, sững sờ hai giây, sau đó phản ứng đầu tiên trong đầu là cô đã đi nhầm cửa rồi. Thế nhưng lúc trong phòng lần nữa truyền đến tiếng bước chân "Bịch. . . . . . Bịch. . . . . ." trầm ổn. Càng ngày càng gần. . . . . . Càng ngày càng gần. . . . . . Quý Nghiên xuyên qua cửa phòng nhìn vào trong, chỉ cảm thấy một hồi mê mang, cả người lắc lư. Bạch Thắng mặc áo ngủ màu trắng, vừa đi vừa dùng khăn lông lau tóc, cảm thấy tiếng động ở cửa, anh vừa ghé mắt ra xem vừa miễn cưỡng nói: "Sương, em đi. . . . . ." Giọng nói chợt dừng lại, tùy ý nhìn nhưng khi tầm mắt lại chạm phải cô thì nhanh chóng tập trung, nhìn lại cô gái bên cạnh một chút, anh trầm giọng nói: "Sao cô còn chưa đi?" Giọng nói thanh nhã sau khi tắm lại càng lộ ra trầm thấp hấp dẫn. Rồi lại mơ hồ có vẻ ngầm tức giận. Quý Nghiên đứng im lặng, trong mắt phản chiếu khuôn mặt quen thuộc, không có một chút biểu cảm.
|
Chương 62:Bạn gái trước xinh đẹp. "Không phải tối hôm qua rất khuya anh mới ngủ sao? Em đoán chắc hôm nay anh cũng sẽ không được nghỉ ngơi tốt, nhất định sáng sớm sẽ vội vàng đi làm việc, cho nên có em ở bên cạnh, sẽ giúp anh được một tay. " Khóe miệng cô ta tràn ra cười nhẹ, giọng nói dịu dàng thân mật. Bây giờ điều duy nhất Bạch Thắng quan tâm chính là Quý Nghiên. "Chuyện không phải. . . . . ." "Không phải trước kia chúng ta cũng thường như vậy sao?" Vân Song Chỉ lần nữa lên tiếng, chặn lại lời anh đang định nói. Sau đó quay đầu nhìn Quý Nghiên: "Xin chào, tôi tên là Vân Song Chỉ. Là bạn gái trước. . . . . . . của anh Thắng" Cô ấy cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng. "Hi vọng cô đừng hiểu lầm." Quý Nghiên vẫn im lặng như trước, cô không có cách làm cho mình giả mù sa mưa chào hỏi với đối phương vào lúc này. Không thể làm như không có chuyện gì xảy ra nói một câu: "Xin chào~, tôi là bạn gái hiện tại của Tiểu Bạch." Loại tình huống này, thật là hoang đường và buồn cười. Bạch Thắng chú ý tới quần áo trên người Vân Song Chỉ, không kịp tra cứu nữa, bước chân anh nhanh chóng đi về phía Quý Nghiên. Đầu óc Quý Nghiên trong nháy mắt khôi phục tỉnh táo, theo phản xạ xoay người, không cho anh cơ hội nhích lại gần mình, đi thật nhanh về phía trước. Cô nghe thấy anh từ sau lưng gọi cô, còn có tiếng của cô gái kia, Quý Nghiên cảm thấy thật là rối loạn, lập tức sửa sang lại suy nghĩ đang mơ hồ của mình. Cô nên tin tưởng anh. Tiểu Bạch không phải là người như thế. Nhớ lại chuyện của Phượng Vi Nhiên và Vu Tư Ngọc, bọn họ không phải là bởi vì thiếu hụt tin tưởng và giải thích cho nhau mà mới biến thành bộ dạng ngày hôm nay sao. Cho nên nói, mắt thấy cũng không nhất định là thật, không nên phán đoán chủ quan. Lý trí một chút đi nào Quý Nghiên, anh ấy đã hứa với mày rồi mà. Đừng làm chuyện để cho mình phải hối hận. Ít nhất phải nghe thử xem anh ấy nói thế nào trước đã. Những chuyện đã từng trải qua nhanh chóng xẹt qua đầu, nhất là cái đêm dưới ánh sao trên ban công kia, lấy cảnh đêm sáng chói mộng ảo của thành thị làm bối cảnh, anh thâm tình tỏ tình với cô, hình trái tim hứa hẹn dưới cảng Victoria. . . . . . Quý Nghiên nhắm mắt, khiến cho mình dừng bước lại. Bạch Thắng đuổi theo, nhìn cô, nói thật nhỏ: "Anh vẫn là làm cho em không có cảm giác an toàn như vậy sao?" Nhưng một giây kia, giọng điệu vẫn là có bao nhiêu thả lỏng. Chịu dừng lại, nói rõ cô vẫn còn lý trí, đối với anh vẫn còn tin tưởng. Sương cũng vừa vặn đi ngang qua đây, thấy tình huống trước mắt này liền giật mình. Bạch Thắng đối mặt với Quý Nghiên, không khí giữa hai người có chút kỳ quái, xa xa Vân Song Chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng nhìn sang bên này. Chuyện gì đây? 3P. . . . . . À? "Sao cô gái kia lại ở đây? Chỉ huy, không phải là nửa đêm cô ấy lén vào phòng anh đó chứ?" Sương cà lơ phất phơ nói.
|
Kết quả mới vừa nói xong liền liếc thấy sắc mặt của Bạch Thắng và Quý Nghiên đồng thời trầm xuống, lúc này mới ý thức được mình nói sai. Thầm buồn một tiếng, lập tức nghiêm túc lại nói: "Chỉ huy, xử lý như thế nào?" "Biến mất trong vòng ba giây." Đây không phải là cố ý làm khó cô sao. Gương mặt Sương khổ sở. "Nếu cô ta không chịu đi thì làm thế nào?" Mặt Bạch Thắng không vẻ gì nói: "Ném ra ngoài." Sương: ". . . . . ." Chỉ huy thật là khí phách! Nhưng mà cái này cô thích, Sương vui vẻ đi tới chỗ Vân Song Chỉ. Anh em Cục Quốc An ở gần đó mắt vẫn nhìn thẳng giữ vững cương vị của mình như cũ. Cho dù đối mặt một màn kịch hay này, nhất là liên quan đến chỉ huy của mình thì cũng có phần tò mò nhiều chuyện, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra nửa phần. Bạch Thắng kéo Quý Nghiên rời đi, cô không phản kháng, hai người một đường im lặng đi vào một gian phòng. Bạch Thắng ấn cô ngồi xuống ghế, anh đứng ở trước mặt cô, ánh mắt dần dần mềm lại. "Em tức giận sao?" Quý Nghiên mím môi, cơn tức này còn chưa có tiêu hết, lồng ngực khó chịu buồn bực như bị đá đè. Cô biết mình nên tin anh, chỉ bằng vào thái độ kiên định vừa rồi của anh, anh không chút do dự lựa chọn cô thì cô nên tin tưởng giữa Bạch Thắng và cô gái kia không có xảy ra cái gì. Nhưng cô không khống chế được mình, nghĩ tới cách ăn mặc hôm nay của Vân Song Chỉ, còn có tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây? Cục Quốc An cảnh giới luôn luôn nghiêm khắc. Không phải nhân viên nội bộ, hoặc là không có Bạch Thắng chỉ thị thì căn bản là không vào được. Huyệt Thái Dương của Quý Nghiên nhảy thình thịch, không nên nghĩ nữa. Càng nghĩ càng phiền lòng, càng nghĩ càng sợ hãi. Cô không có quên, cô gái kia nói mình là bạn gái trước của Bạch Thắng, cô ấy gọi anh là anh Thắng. Giọng điệu tự tin như vậy. Bọn Hàn Niệm cũng đã nói Bạch Thắng vẫn không thể quên Vân Song Chỉ, anh còn vì cô ấy mà đã từng chán chường một thời gian. Bộ dạng Bạch Thắng chán chường, đến nay Quý Nghiên cũng không thể tưởng tượng ra được, phải là đau đớn bao nhiêu, đến tột cùng có bao nhiêu khổ sở mới có thể khiến cho người kiêu ngạo thanh nhã như anh lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Nhất định là anh rất thích cô ấy, trong lòng Quý Nghiên đau xót, không phải cô muốn truy cứu quá khứ của anh, chuyện đã qua thì để cho nó qua, níu lấy không thả sẽ chỉ tự làm mình khổ sở. Nhưng cô quan tâm là bây giờ trong lòng Bạch Thắng có còn dành chỗ cho Vân Song Chỉ hay không? Nếu như trước kia anh và Vân Song Chỉ chỉ là tức giận nhất thời, hoặc là bây giờ anh hiểu rõ tình cảm của mình sâu hơn trước, sau đó lại yêu Vân Song Chỉ lần nữa, vậy thì cô phải làm thế nào đây? Quý Nghiên đúng là không có lòng tin với ông trời, quá khứ có quá nhiều dẫn chứng, chỉ cần giữa cô và người khác xuất hiện người thứ ba thì kết quả cuối cùng thường không phải là duy trì hai người, cũng không phải là sống chung, mà là chỉ còn lại một mình cô.
|
"Nghiên Nghiên. . . . . ." Anh gọi cô. Quý Nghiên cau mày, cô nghĩ kỹ phải nói chuyện rõ với Bạch Thắng, đây không phải là lúc để hai người mâu thuẫn cãi nhau, nhưng cố tình nó lại tích tụ trong lòng, thế nào cũng không mở miệng được. Bạch Thắng nắm tay cô, đầu hơi cúi xuống hõm vai, lại mang theo vài phần làm bộ đáng thương nói: "Em thật sự không để ý đến anh sao?!" Quý Nghiên: ". . . . . ." "Anh và cô ấy không có gì." Quý Nghiên: ". . . . . ." "Nghiên Nghiên Nghiên Nghiên Nghiên Nghiên. . . . . ." Anh không từ bỏ, tiếp tục một lần lại một lần gọi cô, lần này thì hơi có mùi vị vô lại. Quý Nghiên vốn là không có tức giận nhiều, lại nhìn thấy bộ dáng của anh như vậy, một cái đầu tóc đen bóng vẫn còn cọ tới cọ lui bên cổ cô, thậm chí trên mặt còn hơi trẻ con nói: "Anh là trong sạch mà." Quý Nghiên bị những lời này làm cho chào thua. Thiếu chút nữa bật cười, Bạch Thắng hiếm khi trẻ con được như thế, giống như một đứa trẻ to xác đang làm nũng, trông đáng yêu thật. Thật là ranh mãnh trước nay chưa từng có. Quý Nghiên vừa thầm nói mình không có tiền đồ vừa cố làm bộ lạnh lùng đẩy anh một cái. "Nhột." Bạch Thắng cười khẽ. "Rốt cuộc chịu nói chuyện rồi." Quý Nghiên hơi lúng túng. Trong nháy mắt ý thức được mình lại bị lừa. Trong lòng quả quyết 'thăm hỏi' tên hồ ly phúc hắc này mấy chục lần. Cô đã nói làm sao anh có thể đột nhiên đổi tính, chợt bắt đầu đáng yêu như vậy. Đáng yêu thật xấu hổ, nhưng gài bẫy cô còn đáng xấu hổ hơn! Cô lại còn ngây ngốc bị lừa! Quý Nghiên tức không nhịn nổi, cầm lấy cánh tay anh trực tiếp cắn một cái, trong lòng nghĩ là hung hăng cắn, ai bảo anh lừa cô. Nhưng khi thật sự xuống miệng thì cuối cùng lại không nỡ quá dùng sức, Bạch Thắng mặc cho cô muốn làm sao thì làm, không lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô. "Cạch. . . . . ." Tiếng động phát ra từ cửa. Sương đẩy cửa vào. Quý Nghiên ngước mắt, vẫn đang cắn cánh tay Bạch Thắng như cũ, tầm mắt chậm rãi nhìn đến cửa. Bạch Thắng cũng quay đầu. Sương ngớ ngẩn, nhìn tình huống bên trong phòng một chút, sau đó dưới ánh mắt của cả hai người bọn họ, yên lặng một hồi lâu. Mới sững sờ nói: "A. . . . . . Có phải là em tới không đúng lúc?" Quý Nghiên 囧 囧. Buông tay Bạch Thắng ra, vẻ mặt càng lúng túng hơn. Bạch Thắng vuốt tay áo xuống, ngồi xuống ở bên cạnh cô, trên mặt không có thay đổi gì. "Chị dâu, sao chị lại ở đây?" Sương thong thả đi vào, hỏi Quý Nghiên. Quý Nghiên lại bị đứng hình lần nữa, từ lúc nào mà cô lại biến thành chị dâu rồi? Sương gọi thuận miệng như vậy, ngay cả một chút tâm lý cô cũng chưa chuẩn bị.
|
Bạch Thắng nhếch môi, hiển nhiên đối với hành động 'có mắt nhìn tình hình như vậy' của Sương rất hài lòng. Sương cô nương nhất thời liền kiêu ngạo. Quý Nghiên vốn là tới đây để nói với Bạch Thắng chuyện cô là nhà thiết kế vũ khí của Cục Quốc An, nhưng bị quấy nhiễu như vậy, bây giờ đột nhiên hỏi làm cô cũng không biết nên mở miệng thế nào. Vốn đã dự đoán sẽ là chuyện tốt đáng chúc mừng nhưng lại trong nháy mắt trở thành có kinh ngạc mà không có vui vẻ. Nhiệt tình của Quý Nghiên giảm bớt nhiều, tạm thời không muốn nhắc tới chuyện này. Cô nói sang chuyện khác: "Cô gái vừa rồi đã đi chưa?" "Đi, dĩ nhiên là đi rồi. Có em ra tay, không có khả năng ngoài ý muốn." Dường như Sương có sự tích cực rất cao đối với đề tài này, cô ấy bước tới trước mặt Quý Nghiên nói: "Chị dâu, chị đừng quan tâm đến cô gái kia. Chỉ huy và cô ấy cũng đã là chuyện của tám trăm năm trước rồi, cho nên cô ấy xuất hiện ở đây cũng là do Tuyết năn nỉ, chuyện này không có liên quan gì đến chỉ huy." "Tuyết?" "Ừm." Rốt cuộc vẫn là phụ nữ hiểu rõ phụ nữ hơn, Sương cũng biết Quý Nghiên để ý nhất là cái gì, cô ấy giải thích: "Ngày hôm qua. . . . . ." Nhưng ý trời khó đoán, đúng lúc này điện thoại của Quý Nghiên lại đột nhiên vang lên. Trong lòng Sương nhất thời mắng to một tiếng: "Đệt!". Quý Nghiên cũng có chút cảm giác bị hắt nước lạnh, nhận điện thoại, không ngờ là Phượng Vi Nhiên gọi tới. "Em có máy bay tư nhân không?" Anh ta trực tiếp hỏi. Giọng nói còn mang theo thở dốc, Quý Nghiên không hiểu hỏi: "Anh có chuyện gì à?" Không biết người bên kia nói cái gì, mấy phút sau, sắc mặt Quý Nghiên biến đổi. Điện thoại di động xuýt chút nữa rớt xuống đất. Bạch Thắng nhìn cô, nói: "Có chuyện gì vậy?" Quý Nghiên sững sờ mấy giây, nước mắt đột nhiên liền rớt xuống, cô giống như đột nhiên thức tỉnh, nắm cánh tay Bạch Thắng, vội vàng nói: "Tiểu Bạch, nhanh lên, anh có máy bay tư nhân đúng không? Giúp em chuẩn bị một chiếc có được không?" "Ngoan, đừng nóng vội." Bạch Thắng trấn an cô. "Nói cho anh biết, có chuyện gì?" Quý Nghiên lắc đầu, chỉ là khóc. Bạch Thắng nháy mắt với Sương, cô ấy hiểu ý, lập tức đi chuẩn bị. Quý Nghiên thật vất vả mới bình tĩnh lại, nói lại đơn giản tình hình cho Bạch Thắng biết, sau đó gọi điện thoại cho Phượng Vi Nhiên hẹn địa điểm gặp mặt. Bọn họ nhìn anh ta lên máy bay, nhìn máy bay dần dần rời khỏi mặt đất, bay lên bầu trời, sau đó rất nhanh bay đi, không thấy bóng dáng. Vu Tư Ngọc đã xảy ra chuyện, cô ấy ở Thượng Hải bị lây bệnh, lúc phát hiện thì đã bị mắc bệnh mấy ngày rồi, rất nghiêm trọng. Bây giờ đã bị đưa đi cách ly, truyền thông ùn ùn kéo đến đưa tin, Phượng Vi Nhiên biết tin tức thì thiếu chút nữa điên mất, liền mua một vé đi chuyến bay nhanh nhất đến Thương Hải. Nhưng trước khi đi lại bị mẹ Phượng phát hiện, bà trăm phương ngàn kế ngăn cản Phượng Vi Nhiên, phong tỏa tất cả sân bay, trạm xe lửa, kể cả trạm xe buýt. . . . . . Nhốt Phượng Vi Nhiên ở trong nhà, chết sống không chịu để cho anh ta đi tìm Vu Tư Ngọc.
|