Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
|
|
"Vậy phải như thế nào?" Mẫn Luyền Y lạnh nhạt nói: "Nghiên Nghiên, xin nói cho Mộc Tây, tình cảm phải dựa vào bản thân mà tranh thủ. Mỗi người đều có quyền lợi theo đuổi tình yêu, nhưng tình yêu chắc chắn sẽ không làm mà hưởng, càng chờ đợi, càng chạy mất nhanh hơn. Mặc kệ như thế nào, cũng không thể dễ dàng buông tha."
"Lời này của em là có ý gì?" Quý Nghiên cau mày hỏi.
Mẫn Luyến không nói gì, cấtg bát đũa xon, liền rời khỏi phòng bếp.
Còn một mình Quý Nghiên đứng tại chỗ, nghĩ tới lời nói vừa rồi của em ấy, trong lòng như có một viên đá ném xuống, không khỏi dâng lên gợn sóng. Nếu em ấy nói không thể dễ dàng buông tha, là chỉ Mẫn Y Thần sao? Vậy là em ấy chưa quên được Mẫn Y Thần, bởi vì Mộc Tây xuất hiện, khơi dậy cảm giác nguy cơ của em ấy, cho nên phải lần nữa tranh thủ tình cảm với Mẫn Y Thần?
"Tiểu Bạch, anh nói cho em biết chuyện của Luyến Y cùng Mẫn Lão Đại, là bởi vì đã sớm chú ý tới hành động gần đây của Luyến Y rất không thích hợp có đúng không?" Quý Nghiên ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng tổng hợp mọi chuyện, cô dứt khoát mở ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, ngồi dậy.
Bạch Thắng mới vừa tắm xong ra ngoài, vén một góc chăn lên ngồi vào, thuận miệng hỏi: "Em nhận thấy được điều gì?"
Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi nói: "Em cảm thấy cô ấy giống như cố ý chen vào giữa Tây Tây cùng Mẫn lão đại, nhưng cô ấy không phải đã có Hàn Niệm rồi sao? Chẳng lẽ. . . . . ." Lại thay lòng?
Bốn chữ phía sau, Quý Nghiên không nói ra miệng.
Nuốt vào trong bụng.
Bạch Thắng nhíu mày, quả nhiên, lấy độ mẫn cảm của Quý Nghiên, là anh biết cô sẽ rất nhanh phát hiện.
Bạch Thắng nói: "Chuyện này, em không cần phải lo."
"Tại sao?"
"Nghiên Nghiên, mỗi người đều có tình cảm của mình. Bọn họ cũng không phải là đứa bé, mình phải có chừng mực."
Quý Nghiên không nghĩ như vậy. "Nhưng em không thể trơ mắt nhìn Tây Tây chịu uất ức, Mẫn Lão Đại rõ ràng cũng không phải không có cảm giác với cô ấy, nếu như không có người quẫy nhiễu, mặc cho bọn họ tự nhiên phát triển nói không chừng còn có thể một con đường. Nhưng nếu như Luyến Y tới thò một chân vào, chuyện sẽ thành khác rồi."
Cô sẽ không quên ngày mưa đó dáng vẻ Mộc Tây nhếch nhác, Mẫn Luyến Y đang suy nghĩ gì cô không biết, nhưng nếu như tổn thương tới Mộc Tây, Quý Nghiên quyết không thể dễ dàng tha thứ. Mẫn Luyến Y cùng Mộc Tây, mặc kệ nói thế nào, cô nhất định đứng về phía Mộc Tây, điểm này không cần hoài nghi.
"Không có ai muốn khi dễ Mộc Tây, em không cần nghĩ quá nhiều." Bạch Thắng lý trí nói.
" Luyến Y làm chuyện này sẽ giải thích thế nào?"
Có lẽ cô hỏi được quá nhanh, cho nên giọng nói có vẻ có chút cao. Bạch Thắng đè cái trán, nói: "Luyến Y không có làm chuyện gì, hơn nữa có một số việc, không thể kết luận quá sớm ."
Quý Nghiên cau mày."Nhưng Tiểu Bạch, anh không phải cảm thấy, em ấy nếu cùng ở cùng một chỗ với Hàn Niệm, Hàn Niệm cũng không có ở đây, cũng không có việc gì tìm Mẫn Lão Đại. Hơn nữa còn là người đã từng thích như vậy, nói như thế nào đây? Này rất không khoa học! Hơn nữa đồng thời đem Hàn Niệm, Mẫn lão đại, còn có chính cô ấy đẩy vào một tình cảnh rất lúng túng. Dĩ nhiên còn có Tây Tây. . . . . ."
"Đây chính chuyện bọn họ phải tự giải quyết, em cũng không cách nào nhúng tay vào. Ngoan, không cần nghĩ!"
"Anh không lo lắng sao?" Quý Nghiên bật thốt lên.
Dù nói thế nào tất cả đều là người nhà của anh, tại sao Tiểu Bạch có thể làm được dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì vậy? Quý Nghiên trong lòng đột nhiên không khỏi một hồi phiền não.
"Không có gì đáng lo lắng ." Bạch Thắng nhẹ nhàng nói.
Quý Nghiên cảm giác trong lòng phiền não càng sâu, nhất thời cảm thấy ở ngực có một cỗ tích tụ, xua đi không được."Nhưng em không nhìn nổi dáng vẻ Tây Tây khổ sở như vậy."
"Luyến Y sẽ không làm gì với cô ấy, em yên tâm đi. Về phần chuyện cô ấy cùng lão đại, cái này phải xem ý tứ của lão đại, em lo lắng cũng không làm được gì. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, Mộc Tây cũng hiểu. Chúng ta cũng chỉ là người đứng xem, em dù quan tâm cô ấy thế nào, hạnh phúc của cô ấy, em cũng không thể khống chế được, phải xem vận mệnh của cô ấy."
"Làm sao anh xác định em ấy sẽ không làm cái gì với Tây Tây?" Quý Nghiên hỏi.
Cô cũng không muốn chất vấn Mẫn Luyến Y, dù sao em ấy đã từng giúp mình, hơn nữa cho tới nay, Mẫn Luyến Y giống như thiên sứ rất lý trí. Em ấy có lúc làm cho người ta có cảm giác như một tiên nữ không dính khói bụi trần, Quý Nghiên rất thích em ấy. Nhưng gần đây xảy ra những việc này, lại làm cho cô dao động, đây là do cô tận mắt nhìn thấy, còn theo như lời nói Mẫn Luyến Y ngày đó, lại có ý khác.
Quý Nghiên không khỏi nghĩ đến Tôn Tịch, người phụ nữ có gương mặt thiên sứ thực tế lại giống như ma quỷ, điều này cũng thúc đẩy cô không thể xác định Mẫn Luyến Y rốt cuộc là người như thế nào.
Nhưng trong lời nói Bạch Thắng đều vô tình hay cố ý bảo vệ Mẫn Luyến Y, Quý Nghiên không biết, anh chắc bởi vì Mẫn Luyến Y là người nhà của anh, mà Mộc Tây với cô không quen không biết, cho nên có thể thoải mái nói chuyện Mẫn Luyến Y như vậy, hay là thế nào? Dù sao thời gian dài chung đụng như vậy, cô có thể cảm thấy, người nhà bọn họ cực kỳ bao che cho nhau.
Mặc kệ là Ứng San, Bạch Tinh, Bạch Thắng, còn là những người nhà họ Y nữa, đều là như thế. . . . . .
Bạch Thắng khẽ cau mày: "Em không tin tưởng anh?"
Tất cả tâm tư Quý nghiên đều viết ở trên mặt, cô nghĩ cái gì, Bạch Thắng nhìn một cái cũng biết.
Quý Nghiên cắn môi. "Em không phải không tin anh, chỉ là chuyện này, em từ đầu đến cuối đều cảm thấy Luyến Y làm không đúng. Em ấy biết rõ Mẫn lão đại thích em ấy, hơn nữa dưới tình huống mình đã có bạn trai, vẫn như thế. . . . . . Được rồi, em thừa nhận, em cũng vì Tây Tây mà bất bình. Nhưng nhìn tất cả mọi chuyện, cách làm Luyến Y, làm cho người ta rất khó giải thích không phải sao? Anh một mực nói em ấy không có làm cái gì, không biết làm cái gì, nhưng là cô ấy làm, đã tổn thương tới người khác. Tiểu Bạch, đây không phải là bao che."
"Em cho là anh bao che?
|
Chương 161: 113. Ôn Ninh Lạc "Em cho là anh bao che?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Anh không ngờ em sẽ nghĩ như vậy." Bạch Thắng thở dài. "Luyến Y là em của anh, anh so với em hiểu rõ nàng, tin tưởng anh, em ấy sẽ không làm gì với Mộc Tây."
Quý Nghiên không nói.
Bạch Thắng thấy cô vẫn buồn bực như cũ, đưa tay ôm chầm lấy cô nói. "Được rồi, đừng lo lắng. Không nên đem chuyện nghĩ hỏng bét như vậy, em cũng đã lâu không có đi đến Thánh Y rồi, ngày mai đi studio của Y Nhân xem một chút đi. Chị ấy đang diễn một bộ kịch mới, biên kịch là Mộc Tây."
Lời này nhìn như là dụ dỗ, nghe vào trong tai Quý Nghiên, làm thế nào có cảm giác nói sang chuyện khác.
Tiểu Bạch đúng là vẫn còn quan tâm đến Luyến Y một chút.
Đây là chuyện thường tình, nhưng không biết vì sao, Quý Nghiên vẫn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Cô cố gắng thuyết phục mình, đây không phải là chuyện ồn ào gây chia rẽ buộc ai đứng ở bên ai, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Mẫn Luyến Y làm, cô theo bản năng cảm thấy không đúng. Đúng sai phải trái, không nên như vậy. Hơn nữa Quý Nghiên cũng rất đau lòng cho Mộc Tây.
Trong lòng buồn phiền tích lại không tiêu tan, tiếp tục như vậy, cô rất có thể cùng Bạch Thắng cãi vả. Quý Nghiên tuyệt không muốn gây gổ với anh, cho nên cũng lười cãi lại cái gì, anh có lòng cho lẫn nhau một cái bậc thang để đi xuống, Quý Nghiên dứt khoát không lên tiếng nữa. Cất phần không vui này, yên lặng nhìn hình ảnh trước mắt đen như mực.
Ngày thứ hai, Quý Nghiên cùng Mộc Tây cùng đi studio.
Lại nói Mộc cô nương bây giờ đã chính thức ký hợp đồng biên kịch với Thánh Y rồi, mặc dù chưa có tác phẩm gì ra đời, nhưng ánh hào quang lịch sử của cô ấy ở đó. Lúc đại học vô địch cả nước cuộc thi tranh tài chiêu mộ kịch bản, vả lại kế thừa văn học Hongkong của bậc thầy giáo sư Tưởng, thực lực nói thế nào cũng có tiêu chuẩn nhất định .
Lần này cùng Y Nhân hợp tác, là cô ấy từ lúc vào Thánh Y tới nay sáng tác bộ điện ảnh và tác phẩm truyền hình đầu tiên.
Còn được Y Nhân trước sau như một phong cách tinh giản biên tập chặt chẽ, chừng mười tập tả chuyện tình yêu xưa của tuổi thanh xuân, nghe nói là vì nâng một vị nam nghệ sĩ đẹp trai anh tuấn mà bình tĩnh suy tính chế tác.
"Là hạng người gì?" Quý Nghiên tò mò hỏi.
Mộc Tây suy nghĩ một chút nói: "Rất đẹp trai, nhìn mặt không có chút nữ tính, nhưng phong cách cực kỳ tốt, toàn thân cũng tản ra một cỗ sức quyến rũ phái nam. Tuyệt sẽ không cho người ta có cảm giác giống mẹ. Ừ, rất có lễ phép, thấy ai cũng chào hỏi, đối với người khác cũng rất được, không có dáng vẻ minh tinh. Nói chuyện rất khôi hài, rất biết làm không khí sinh động, năng lực xã giao rất mạnh. . . . . ."
Nói đến ưu điểm của hắn thật là cuồn cuộn không dứt, Quý Nghiên nghe nghiêm túc, nhất thời cũng quên mất tối ngày hôm qua không vui vẻ. Thở dài nói: "Có người hoàn mỹ như vậy sao? Là người cấp dưới công ty chúng ta?"
"Không phải."
"Cái gì?"
"Là nghệ sĩ đối đầu của công ty."
"Khụ khụ. . . . . ." Quý Nghiên chút nữa bị sặc khoai tây chiên."Bộ phim này là vì hắn mà chế tạo riêng hay sao?"
"Ừ, vai nam chính là nhân vật vui vẻ, Nam Thần cấp, cộng thêm Y Nhân làm đạo diễn, người nào nhận vai nào nhất định phải hot. Lúc đầu Y Nhân cùng với mình thương lượng kịch bản đã nói nhất định phải làm cho hắn bùng lên như ngọn lửa."
Quý Nghiên 囧囧 có hồn nhìn về phía Y Nhân, người ta Đại Đạo Diễn đang chụp với một vai nữ chính kịch, tư thế rất nhàn nhã, trong tay còn cầm hai mảnh thịt heo khô, ăn rất vui mừng. Quả nhiên vô cùng hài lòng với cuộc sống! Quý Nghiên nói: "Em ấy không phải coi trọng người ta chứ? Y Nhân thấy thế nào cũng không giống biết tốn hết tâm tư đi nâng là một người nghệ sĩ, huống chi là nghệ sĩ đối đầu của công ty."
Em ấy ban đầu làm đạo diễn cũng chỉ là hứng thú, Y Nhân thích chụp ảnh, nhìn tồn kho trong máy vi tính cô ấy cũng biết. Hơn nữa cô ấy chỉ muốn tự mình chụp mấy cái gì đó, dù sao Thánh Y có tiền, Mẫn Y Thần tùy em ấy thích chụp. Y Nhân là người vừa rất có cá tính, không chịu gò bó, trừ phi tự nguyện, nếu không căn bản không có người nào bắt buộc em ấy cái gì!
Mộc Tây nhìn Quý Nghiên, nói: "Quý tiểu Nghiên, mình phát hiện bình thường cậu không có gì, nhưng bản lãnh ngửi bát quái ngược lại hạng nhất, mỗi lần đều siêu chính xác."
Quý Nghiên nhíu mày."Bị mình đoán trúng rồi hả ?"
"Không sai, em ấy đang theo đuổi người ta, chỉ là Ôn Ninh Lạc vẫn chưa tỏ thái độ. Không biết là thật không hiểu, hay là đang giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, cố ý làm người khác khó chịu vì thèm."
"Hắn không phải muốn lợi dụng Y Nhân để nâng cao sự nghiệp của mình chứ?" Quý Nghiên nghe cô nói như vậy, không khỏi kinh ngạc mà nói.
Mộc Tây liếc cô một cái. "Cậu nghĩ hơn nhiều, Ôn Ninh Lạc vốn là ca sĩ đoàn thể cao nhất châu Á, địa vị đã leo lên đỉnh rồi. Lần này diễn kịch do Y Nhân lừa gạt người ta mà đến, giống như Ôn Ninh Lạc trước thiếu một món nợ ân tình của em ấy, em ấy liền mượn cơ hội lừa gạt người ta. Chỉ là Y Nhân cũng từ ý tốt, Ôn Ninh Lạc không biết thôi."
"Hoá ra là như vậy ." Quý Nghiên yên tâm.
"Cậu cũng học chụp ảnh, tạp chí giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả Ôn Ninh Lạc cũng không biết, quá kém rồi !" Mộc Tây khi dễ cô.
Quý Nghiên cười nói: "Mình lại không đuổi theo minh tinh."
Nhất là ca sĩ, minh tinh điện ảnh cô vẫn còn tương đối biết, bởi vì thích xem điện ảnh. Giống như Y Tịch Nhược cũng bởi vì điện ảnh Hollywood đã thấy nhiều mới có thể đối với cô rất quen thuộc, nếu không Quý Nghiên cũng không biết. Cô không quá chú ý đến làng giải trí.
"Chỉ là bộ kịch này cậu ra có thể đi xem một chút, tình yêu thanh xuân thuần khiết, nữ theo đuổi nam. Nam chính kiêu ngạo thêm phúc hắc, nữ chính ấm áp mỏng manh vừa đáng yêu, gian tình nhiều hơn, phấn hồng tràn đầy. Là cậu thích giọng. . . . . ." Mộc Tây một chút."A, đúng rồi, chủ yếu nhất là, xem xong dù là bà lão trong nháy mắt hồi phục thành một thiếu nữ."
"Thật sao? Vậy tớ nhất định phải đi xem." Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi, vinh dự hướng Mộc Tây nói câu sau cùng kia liền quyết sẽ không bỏ qua? !
Nhất là bản nhân Ôn Ninh Lạc, Quý Nghiên hoàn toàn mong đợi đối với bộ kịch này. Mộc Tây không chút nào khoa trương, Ôn Ninh Lạc diện mạo tinh xảo vô cùng, vả lại khi giơ tay nhấc chân đều có phong cách không thể nói thành lời, loại thoải mái ưu nhã đó, rất dễ dàng hấp dẫn tầm mắt mọi người đến trên người hắn. Hơn nữa nụ cười kìa, nói năng bất phàm, Quý Nghiên nghĩ, nếu như không phải gặp được Bạch Thắng trước, cô nhất định sẽ động lòng với hắn.
Ánh mắt Y Nhân quả nhiên rất tốt!
|
Chương 162: 113. Ôn Ninh Lạc 2 Quan trọng nhất là, hắn đối với người hâm mộ mình rất dụng tâm, Quý Nghiên ít thấy minh tinh quan tâm đến người hâm mộ mình như vậy. Còn lại là đại minh tinh, phần lớn là chuyên giả trang đẹp trai để chơi bời đùa giỡn, người hâm mộ đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một nhóm người mê luyến mình, sẽ không để ở trong lòng..., nhưng Ôn Ninh Lạc không như thế. Quý Nghiên có ấn tượng khắc sâu nhất chính là, có người hâm mộ đến thăm, tặng quà cho hắn, cả nhân viên làm việc cũng có đồ ăn.
Có thể người hâm mộ này trước cũng đã làm chuyện tương tự, nhưng hắn lại còn nhớ người ta, vẫn còn cười rất dịu dàng nói: "Lại tới?"
Lúc ấy người hâm mộ này liền choáng váng thật lâu.
Có cái gì làm cho người ta kích động so với người mình yêu thích nhớ mình? Hơn nữa người này là thần tượng của mình.
Ôn Ninh Lạc nói: "Cám ơn bạn đến xem tôi, thời tiết nóng như vậy cẩn thận đừng để bị trúng gió. Về nhà sớm, học tập tốt, đừng làm cho ba mẹ lo lắng. . . . . ."
Người hâm mộ này đặc biệt ngoan gật đầu.
Đoán rằng còn chưa có từ trong phần rung động phục hồi lại tinh thần.
Ôn Ninh Lạc vẫn đưa mắt nhìn cô bé rời đi khỏi tầm mắt của mình .
Trong lúc còn có rất nhiều người hâm mộ đến studio nhìn hắn, dù chụp hình đã rất mệt mỏi, hắn cũng vẫn mỉm cười truyền lại năng lượng cho họ, thỉnh thoảng hướng người hâm mộ phất tay, mỉm cười. Ánh mắt thành khẩn mà dịu dàng, một người đàn ông trà trộn ở làng giải trí lâu như vậy, lại còn có thể giữ vững ánh mắt trong suốt như vậy, khiến Quý Nghiên rất kinh ngạc.
Mặc dù hành động, ngôn ngữ rất bình thường, nhưng lại không khỏi làm cho lòng người ấm áp!
"Hắn không phải đã là ca sĩ cao cấp châu Á rồi sao? Tại sao còn phải dựa vào Y Nhân chụp hình để nâng hắn?" Lúc ăn cơm, Quý Nghiên nghĩ đến vấn đề này, không khỏi hỏi.
Mộc Tây trả lời: "Hiện tại thị trường đĩa nhạc ngày càng tàn lụi, giới âm nhạc cũng một mực đổi mới, đã sớm không còn như ban đầu. Hắn bây giờ mặc dù vẫn còn ở trên đỉnh cao, nhưng ai biết qua mấy năm nữa sẽ như thế nào? Đều sẽ từ từ chuyển sang diễn viên , huống chi so với ca hát, diễn một hai tẩu hồng, nhân vật càng có thể nổi tiếng hơn. Đối với sự nghiệp ca xướng cũng trợ giúp cho hắn, Ôn Ninh Lạc không phải là người để ý đến dáng vẻ, mình thấy Y Nhân rất quan tâm hắn, trước hắn cũng nhận một bộ kịch, chỉ là đề tài quá tẻ nhạt, hơn nữa không có kỹ xảo diễn, bị phê bình vô cùng thảm. Lần này Y Nhân quyết tâm giúp hắn vãn hồi cả mặt trong lẫn ngoài, hung hăng đánh những người đó một bạt tai!"
"Không nhìn ra, thì ra Y Nhân có thể vì người ta suy nghĩ như vậy." Quý Nghiên lắc đầu một cái, không nhịn được bật cười.
Sức mạnh của tình yêu, thật thần kỳ!
"Bề ngoài Y Nhân là thân leo, chống cự trái tim. Chẳng qua mình ngược lại không hoài nghi, lấy thực lực Ôn Ninh Lạc, muốn thành công rất dễ dàng. Hắn chỉ thiếu thời cơ, tựa như trước đây mình nói, năng lực xã giao hắn rất mạnh, thật ra đây mới là người đàn ông rất cường hãn. Hắn chỉ cần nguyện ý, thì có nhiều phương pháp thành công. Ôn Ninh Lạc cũng không phải là không có chỗ nào chụp hình, mặt xã giao hắn như vậy, người muốn nâng hắn đâu ít? Cũng chỉ có công ty rách của hắn, bởi vì kiêng kỵ thực lực của hắn, mới không dám trắng trợn nâng hắn, sợ đến lúc thoát khỏi lòng bàn tay, mình đập chân của mình. Nhưng Ôn Ninh Lạc cũng không có câu oán hận nào, có lẽ là cảm giác mình hiện tại có thể dựa vào công ty đi, ban đầu công ty từng bước một bồi dưỡng hắn ra, để cho hắn làm âm nhạc, giúp hắn tuyên truyền mới đi đến bây giờ." Mộc Tây hừ một tiếng, rất khinh thường mà nói: "Dù sao lão tử cũng không thể giải thích vì sao có ý nghĩ này, nếu là mình giúp một cái công ty kiếm tiền thì sống mệt chết, kết quả nó còn liều mạng chèn ép mình, lão tử không đem cái công ty này mở to mắt ra thì không được. Những thứ khác không nói, Ôn Ninh Lạc vẫn còn vô cùng làm cho người ta bội phục. Một người nghệ sĩ, có thể lẫn vào đến chính thương quân tam giới đều có bằng hữu của mình còn rất vững chắc kia... Cũng thật không đơn giản rồi, hơn nữa người nào nhắc tới hắn không phải đều rất tán thưởng, hận không được ước cất vào trong túi xách mang đi."
"Nhìn ra được." Quý Nghiên chống đầu, nói với Mộc Tây: "Vừa nhắc tới hắn cậu liền thao thao bất tuyệt, hơn nữa tất cả đều khen ngợi. Tây Tây, cậu chừng nào thì nhìn hơn một người đàn ông tốt như vậy? Như vậy phát triển tiếp, chẳng lẽ di tình biệt luyến, vứt bỏ Mẫn Lão Đại chuyển qua Ôn tiên sinh đem ôm vào lồng ngực chứ?"
"Biến, lão tử nào có tư tưởng bỉ ổi như vậy, cậu nghĩ quá nhiều được không? Lại nói, mình muốn xuống tay Ôn Ninh Lạc, Y Nhân không phải chém mình chết sao!"
Quý Nghiên cười khẽ.
Đúng lúc ấy thì, điện thoại di động vang lên, Quý Nghiên nhìn một chút, không có nhận, lại bỏ lại trên bàn.
Mộc Tây nhìn mặt mà nói chuyện, liếc nhìn cô để ở điện thoại di động trên bàn, rất tùy ý hỏi: "Làm gì không nhận?"
"Ừ, lúc đang ăn cơm, chuyên tâm ăn cơm mới được." Quý Nghiên lòng không yên lời cô.
Mộc Tây thầm nghĩ, lấy cớ này cũng quá thúi! Cậu nha vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại thời điểm còn thiếu sao?
Cô hỏi: "Bạch thiếu gia gọi?"
Quý Nghiên mím môi, không lên tiếng.
Mộc Tây dáng vẻ mình biết ngay mà, buông bát xuống , nhìn Quý Nghiên nói: "Trước mình muốn hỏi cậu, cậu hôm nay cả ngày đều không có tinh thần. Nói một chút coi, chuyện gì xảy ra? Cùng Tiểu Bạch nhà cậu cãi nhau?"
"Không có." Không thế nào trả lời rành mạch.
Mộc Tây lườm cô. "Cái rắm! Không có gây gổ cậu hỏi nhiều chuyện Ôn Ninh Lạc dời đi tầm mắt làm gì? Có phải là anh ta làm cái gì để cho cậu phiền lòng chuyện như vậy?"
"Thế nào, cậu phải giúp mình ra mặt?" Quý Nghiên cười giỡn hỏi.
Mộc Tây không chút do dự. "Dĩ nhiên, nếu anh ta khi dễ cậu, lão tử thứ nhất xông lên đập bẹp anh ta."
Quý Nghiên rất hiểu tính tình Mộc Tây, cô ấy nói được là làm được. Nếu để cho cô ấy hiểu sai ý, cô ấy thật sẽ chạy đi tìm Bạch Thắng. Người đàn ông của mình, nhất định phải che chở. Huống chi Bạch Thắng vốn cũng không có làm gì với cô, chẳng qua tất cả mình cố chấp, nhất thời không có cách đạt đến điểm chung. Quý nghiên nói: "Không tính là gây gổ, chỉ là ở chuyện hai người sinh ra khác nhau, mình đến nay còn không cách nào tán thành cách nhìn của anh ấy."
"Chuyện gì?" Mộc Tây hỏi.
Quý Nghiên trầm mặc một chút, nói: "Chuyện của hai chúng mình, không có gì, cậu đừng lo lắng."
Mộc Tây bĩu môi."Được rồi, chẳng qua nếu như anh ta không quá phận, cậu cũng nghĩ thông suốt đi. Đừng cứng ngắc, hai người ở chung một chỗ, khó tránh khỏi có lúc ý kiến không hợp, thỉnh thoảng chịu thua. Tiểu Bạch nhà cậu như vậy, chỉ cần cậu làm nũng, khẳng định chuyện gì cũng cho qua, đều ổn thỏa ."
Cô khó được người chị tri tâm như vậy.
Quý Nghiên không khỏi cười mà nói: "Cậu chừng nào thì hiểu rõ lí lẽ thế này rồi hả? Còn có thể khuyên bảo mình. . . . . ."
Mộc Tây đương nhiên nói: "Nói nhảm, nếu như hai người các cậu ầm ĩ rồi, chúng ta ở đâu đây? Ở nhà họ Bạch ăn tốt uống tốt còn có người phục vụ, rất thoải mái! Đi ra ngoài chúng ta uống gió tây bắc à? Lão tử mới không có ngu như vậy!"
|
Chương 163: 113. Ôn Ninh Lạc 3 Quý Nghiên: ". . . . . ."
Quả Nghiên, trông cậy vào Mộc Tây có thể dịu dàng săn sóc cái gì, cũng chì là Phù Vân.
Trừ thường xuyên tới studio thăm dò một chút, cùng Ôn Ninh Lạc thân quen ở ngoài, cuộc sống cũng không có biến hóa gì đó. Mẫn Luyến Y vẫn không có trở lại, giữa Mộc Tây với Mẫn Lão Đại vẫn là dạng ấy, không ai biết Mẫn lão đại đang suy nghĩ gì. Từ đề tài tính nhạy cảm, Quý Nghiên cũng không còn cùng Bạch Thắng nói qua vấn đề giữa bọn họ nữa, không khí giữa bọn họ từ sau đêm đó vẫn bất ôn bất hỏa. Nói chiến trang lạnh, cũng không có. Gây gổ hơn chưa nói tới, nhưng luôn cách một chút gì.
Mỗi khi không có người Quý Nghiên nghĩ đến Mộc Tây thì đột nhiên ánh mắt ảm đạm, mà Mẫn Luyến Y vẫn mỉm cười xuất hiện ở bên cạnh Mẫn Lão Đại, cô cảm thấy rất không thoải mái. Ngay tiếp theo cũng không biết làm sao đối mặt với Bạch Thắng , dù sao từ tình huống lần trước, anh vẫn hơn nghiêng về Luyến Y.
Lần này Bạch Thắng cũng không tỏ thái độ rõ ràng với cô, hoặc tốn tâm tư dụ dỗ cô. Quý Nghiên không cùng anh nói chuyện này, anh cũng xem như chuyện gì cũng không xảy ra, như thường ngày. Thái độ như vậy, càng làm cho trong lòng Quý Nghiên buồn phiền có mà không nói ra được.
Studio.
Mọi người thu dọn đồ, trên miệng Y Nhân ngậm miếng thịt heo khô, vừa ăn vừa đi về phía Ôn Ninh Lạc. Thuận theo tự nhiên nói với hắn: "Ôn Ninh Lạc, chúng tôi hôm nay muốn đi quán rượu, anh cũng cùng đi nhé."
"Quán rượu?" Ôn Ninh Lạc xoay người, nhìn Y Nhân, hỏi: "Nhất định phải đi sao?"
"Ừ." Y Nhân rất trịnh trọng gật đầu."Tất cả mọi người đi, anh cự tuyệt, quá không nể tình rồi."
Ôn Ninh Lạc rất dễ nói chuyện đồng ý. "Vậy cũng được, đợi lát nữa, tôi nói một tiếng với người đại diện."
"Ừ, nhanh lên một chút!" Y Nhân kết thúc, có chuyện cần đi nói.
Bên kia, Quý Nghiên nghi ngờ hỏi Mộc Tây. "Em ấy lúc nào thì nói qua muốn đi quán rượu? Chúng ta lại lúc nào thì đồng ý?"
Còn tất cả mọi người đi!
Mộc Tây rất hiểu giá thị trường nói: "Cái này gọi là chiến lược, có hiểu không? Muốn theo đuổi Nam Thần, không tốn chút tâm tư sao được? Hơn nữa Ôn Ninh Lạc vừa nhìn thì không phải là người hay đi ra ngoài ."
"Còn có thể như vậy?" Quý Nghiên bày tỏ thêm kiến thức, cô lại hỏi Mộc Tây. "Làm sao cậu không có học một chút?"
Nếu không nói không chừng sớm câu được Mẫn lão đại vào trong chén rồi!
"Phốc, lão tử là người rụt rè, đương nhiên muốn giữ vững một chút hình tượng!"
". . . . . ." Quý Nghiên im lặng. "Cậu lúc nào thì có hình tượng, mình thế nào không biết?"
"Đó là cậu không có mắt." Mộc Tây giọng điệu nặng nề. "Kêu cậu sớm sắm một cặp mắt kính đi, cậu còn không nghe! Hình tượng lão tử chói lọi thanh khiết cư nhiên không nhìn ra."
". . . . . ."
Được rồi, cô thua.
"Đi nha."
"Cô không phải nói tất cả mọi người đi sao?" Ôn Ninh Lạc nhìn Mộc Tây cùng Quý Nghiên ở bên cạnh, có hai người, vậy cũng là mọi người?
Y Nhân rất thản nhiên nói: "Đúng vậy, tôi, Mộc Tây, chị Tư, ba người, còn chưa đủ? Vậy để tôi gọi cả lão đại bọn họ đến."
Ôn Ninh Lạc. "Tôi cho là tổ diễn kịch tụ tập."
"Tôi cũng không nói, tôi chỉ nói mọi người, mọi người lại không có nghĩa là tổ diễn kịch, gia đình tụ tập cũng có thể nói mọi người, chính anh hiểu nhầm rồi." Y Nhân tựa như sói xám lớn lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ, nói năng hùng hồn.
Ôn Ninh Lạc: "Nếu là gia đình tụ tập, người trong nhà các cô tham gia là được rồi, tại sao còn mời tôi?"
"Nói rõ để mắt anh chứ, đi là được, so đo nhiều như vậy làm gì? Dù sao cũng không bán anh." Y Nhân nhìn một chút phía trước nói: "Xe tới rồi, đi thôi."
"Chờ một chút."
Mọi người đang chuẩn bị lên xe, Ôn Ninh Lạc đột nhiên nói. Y Nhân dừng bước lại, nghi ngờ nhìn hắn, Mộc Tây cùng Quý Nghiên cũng nhìn về phía Ôn Ninh Lạc. Chỉ thấy hắn đi tới mấy nữ sinh trước mặt cách đó không xa, cùng các cô nói cái gì. Ôn Ninh Lạc đưa lưng về phía họ, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng sau kết thúc công việc ở studio, giọng nói hắn đặc biệt mềm mại rất rõ ràng truyền đến trong tai đám người Quý Nghiên. "Sắc trời khuya lắm rồi, các em không cần nữa đi theo, về sớm một chút thôi. Muộn không an toàn, bọn tôi muốn đi quầy rượu, sau đó liền trực tiếp về nhà, các em cũng trở về nhà học tập tốt, đừng đi cùng nữa."
Mấy nữ sinh có chút trù trừ đứng tại chỗ, sắc mặt đỏ rực, hình như là xấu hổ.
Họ không ngờ sẽ bị phát hiện, càng không có nghĩ tới Ôn Ninh Lạc sẽ chủ động tới nói với các cô.
Một lòng đã sớm khẩn trương, ngay cả mặt của hắn cũng không dám nhìn thẳng.
Cách thật lâu, mới có một người nữ sinh nói: "Anh cũng phải chăm sóc mình thật tốt, chúng em đi."
"Biết, mau trở về đi." Mấy nữ sinh kia lưu luyến không rời xoay người, còn cẩn thận mỗi bước đi lui về phía sau nhìn, Ôn Ninh Lạc đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn họ, lại tăng thêm một câu: "Chú ý an toàn."
Quán rượu không khí vạn năm như một ngày càng náo nhiệt, mới vừa vào cửa, là có thể nghe được âm thanh nhạc đinh tai nhức óc. Đám người đông đảo, chơi được vô cùng high!
Họ đi tới vị trí một góc nhỏ, cách một khoảng cách, Quý Nghiên chợt dừng bước.
Y Nhân quay đầu lại hỏi: "Thế nào?"
Quý Nghiên nhìn ba người ngồi trên sofa kia, không nói gì.
"Hai người đi trước đi." Mộc Tây nói với Y Nhân.
Y Nhân gật đầu, lôi kéo Ôn Ninh Lạc đi về phía trước.
"Các cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mộc Tây đến bên cạnh Quý Nghiên, rất nghiêm túc nói.
Quý Nghiên mím môi, ánh mắt lóe lên. "Không có gì."
"Đã như vậy, còn không có gì, cậu cho mình ngu à?" Mộc Tây tức giận trừng cô. "Cái người này mấy ngày vẫn trốn tránh anh ta, ngày đó không phải nói chỉ sinh ra một chút bất đồng sao? Thế nào, còn chưa có làm hòa?"
Quý Nghiên không biết làm sao nói với cô ấy, lại không thể nói thật với Mộc Tây, cô ấy gần đây vốn tâm tình đã không tốt, để cho cô ấy biết mình vì cô ấy mới cùng Tiểu Bạch giận dỗi, chỉ ảnh hưởng đến tâm tình Mộc Tây hơn.
"Thật không có việc gì, mình cũng không có tránh anh ấy, chỉ không ngờ anh ấy cũng sẽ ở đây mà thôi." Lấy cớ như vậy có chút gượng ép, nhưng không có biện pháp, Quý Nghiên nói: "Là cậu gọi bọn họ tới sao?"
"Ừ." Mộc Tây gật đầu, không nhịn được liếc Quý Nghiên một cái."Cậu cho rằng nhìn các cậu náo như vậy trong lòng lão tử dễ chịu hơn sao? Ói chết mất, chỉ sợ cậu lúc nào thì động kinh lại thật sự cùng Bạch thiếu gia ầm ĩ, đến lúc đó lão tử bị ngủ ngoài đường chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Biết biết, vì để cho cậu ăn tốt uống tốt mình có chết cũng phải nương nhờ nhà họ Bạch được chưa?"
"Này còn tạm được." Mộc Tây hài lòng."Đi thôi, chuyện quá khứ đã qua nếu có việc gì thì cũng đã thay đổi rồi."
Quý Nghiên ngồi vào bên cạnh Bạch Thắng, người sau bưng ly rượu, rất thanh thản uống rượu, hai bên cũng không nói gì. Mộc Tây liều mạng nháy mắt với Quý Nghiên, Quý Nghiên cũng không có phản ứng gì, Mộc cô nương ở một bên thiếu chút nữa hộc máu. Chết tiệt, mới vừa còn nói hay lắm, đảo mắt lại đã chui trong vỏ rồi, cô ấy chủ động một chút sẽ chết sao?
"Giới thiệu một chút, đây là Ôn Ninh Lạc." Y Nhân chỉ vào Ôn Ninh lạc nói.
Bạch Thắng cùng Mẫn Lão Đại ngước mắt, hướng tới hắn báo cho biết một cái, Ôn Ninh lạc lễ phép chào hỏi. "Chào các anh."
"Hoan nghênh."
"Vậy, các anh từ từ chơi. Ôn Ninh Lạc, chúng ta đi khiêu vũ thôi." Trước nói một câu với bọn Bạch Thắng, một câu sau mới nói với Ôn Ninh Lạc.
Ôn Ninh Lạc cũng là người thông minh, thấy không khí bên này không đúng, không hề cự tuyệt. Cùng Y Nhân bước đến sàn nhảy.
Quý Nghiên đang lo không biết làm sao, thấy bọn Y Nhân đi tới sàn nhảy, không khỏi đưa mắt nhìn trên người Ôn Ninh Lạc. Tay chân hắn dài, vóc người tỷ lệ rất tốt, khiêu vũ hết sức đẹp mắt. Đã sớm nghe Mộc Tây nói qua, Ôn Ninh Lạc khiêu vũ hạng nhất, được xưng là Vũ Vương. Hôm nay vừa thấy, đúng thực với danh xưng.
Lúc hắn khiêu vũ rất tập trung, cũng rất hưởng thụ, không giống với cảm giác yêu nghiệt bình thường. Giống như bẩm sinh, quanh người đều mang một cỗ hơi thở yêu nghiệt không cách nào sao lãng. Thân thể mềm mại thế này, kỹ thuật nhảy đẹp mắt như vậy, dù đối với người vũ điệu không tinh thông của mà nói, trên thị giác cũng là một đại hưởng thụ. Chung quanh quán đã sớm có vô số tiếng than thở cùng tiếng huýt sáo, cho đến Y Nhân tham gia, cùng hắn khiêu vũ, trai tài gái sắc, đều là cao thủ khiêu vũ, quả nhiên là một phong cảnh xinh đẹp.
Quý Nghiên nghiêm túc nhìn thẳng, đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, tầm mắt bị người chặn lại.
|
Chương 164: 114. Tôi cưng chiều người đàn ông của tôi, anh có ý kiến? Bên tai chỉ nghe được một tiếng thét chói tai giống như nóc nhà bị nổ tung cùng tiếng ồn ào vang lên, Quý Nghiên cau mày, muốn lấy bàn tay trước mắt ra, thế nhưng người ta lại án binh bất động. Cho đến tiếng thét chói tai dần dần yếu đi, tay trước mắt mới rốt cuộc buông ra.
"Anh làm gì thế?" Quý Nghiên bất mãn hỏi.
Nói xong, mới phát hiện lời hỏi ra này không chỉ một mình cô.
Bên kia giọng nói của Mộc Tây cũng phát ra giống như vậy.
Quý Nghiên không nghĩ nhiều, tầm mắt quét qua sàn nhảy, thế nhưng đã không thấy bóng dáng của Y Nhân cùng Ôn Ninh Lạc. Người khiêu vũ muôn hình muôn vẻ nhiều như vậy, vậy mà đều không đủ hấp dẫn lấy một người. Cô nghiêng đầu nhìn về phía kẻ đầu sỏ gây nên, giọng nói thế nào cũng không thân thiện nói: "Làm sao?"
"A, ánh sáng sàn nhảy quá chói mắt, đối với mắt em không tốt."
Bạch Thắng trả lời rất tự nhiên, nét mặt kia giống như là đang nói, em xem, anh cũng vì tốt cho em, anh rất săn sóc khéo hiểu lòng người!
Quý Nghiên hung hăng liếc anh một cái."Anh cảm thấy lý do này tin được không?"
Coi cô như đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt à?
"Ừ, có thể rất đáng tin." Bạch Thắng một thoáng gật đầu.
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Bàn về vô sỉ, cô quả nhiên không phải đối thủ của Bạch Thắng.
"Đến đây." Bạch Thắng hướng cô nói.
Quý Nghiên vẫn đang nổi nóng, mặc kệ anh. Chẳng những thiên vị Mẫn Luyến Y coi như xong, bây giờ lại còn ngăn cản cô quan sát trai đẹp khiêu vũ, quá ác liệt rồi !
Không thể tha thứ.
"Còn tức giận?" Cô không đi sang ngồi, thì Bạch Thắng ngồi lại đây. Không nói lời nào đem người ôm vào trong lồng ngực mình, Quý Nghiên tránh thoát hai cái, dứt khoát tùy anh.
Chỉ là gương mặt còn cau có.
"Mặt đừng cau có, tất cả nếp nhăn sẽ hiện ra."
"Nói bậy, con mắt anh nhìn thấy em có nếp nhăn?" Cô 22 tuổi một cành hoa niên kỷ, nếp nhăn cái đầu anh? !
"Ưmh, hai con mắt đều thấy được."
"Vậy anh nên đi sắm cặp mắt kiếng đi, thị lực giảm xuống nghiêm trọng."
"Thật sự có." Giọng vô cùng nghiêm túc nói.
Quý Nghiên rất hoài nghi nhìn anh. "Chỗ nào?"
"Khóe mắt, đều có nếp uốn rồi."
"Anh xác định anh không lừa em?" Anh nói tựa như rất thật, trong lòng Quý cô nương mơ hồ có sóng lớn, không phải đâu? Cô còn trẻ như vậy sao có nếp nhăn, ông trời bất công a!
"Xác định."
Trái tim Quý Nghiên tan nát.
"Anh có biện pháp để nó biến mất." Giọng nói mát lạnh vang lên lần nữa.
Quý Nghiên một lòng chỉ nghĩ tới nếp nhăn, ánh mắt nhất thời tỏa sáng, hỏi: "Biện pháp gì?"
"Cười một cái." Người khác hướng dẫn từng bước.
Quý Nghiên: "Ách. . . . . ."
"Như vậy, miệng toét ra."
Quý Nghiên hoài nghi làm theo, bắt đầu ý thức được có cái gì không đúng.
"Ừ, quá cứng ngắc, tự nhiên một chút."
". . . . . ."
"Đường cong lớn hơn một chút nữa."
". . . . . ."
"Đúng, chính là như vậy."
"Bạch Thắng, anh đùa giỡn em!" Quý Nghiên vừa mới làm xong liền phản ứng kịp, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.
Cố gắng trước đó toàn bộ đổ xuống.
Nhưng Bạch Thắng hình như cũng không tiếc nuối, anh nhàn nhạt cười nói: "Cười như thế mới đẹp mắt."
"Ngây thơ." Quý Nghiên không chút khách khí đánh giá.
"Có thể nhìn thấy em cười, ngây thơ cũng nhận." Bạch Thắng rất khẳng khái mà nói.
Quý Nghiên im lặng, không nói ra được từ ngữ gì.
Mộc Tây không hiền hậu cười lên, Quý tiểu Nghiên đời này nhất định chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Bạch thiếu gia rồi, thực lực rất cách xa! Nhìn cô ấy mới vừa ngu như vậy, dễ dàng để bị lừa, chỉ là Bạch Thắng trêu chọc cô ấy ngược lại trêu chọc rất vui vẻ. Không khí giữa hai người cũng không còn cứng ngắc như vậy, ai, chuyện thương nhân cao thấp chính là không giống nhau!
"Đừng làm rộn." Quý Nghiên chụp tay của anh. Khóe mắt trong lúc vô tình liếc thấy nụ cười trên mặt của Mẫn Luyến Y, không khỏi sửng sốt một chút.
"Em làm gì ở đây?" Chợt truyền tới tiếng gầm nhẹ kéo suy nghĩ của cô về, bình tĩnh nhìn, trên tay Mẫn Luyến Y cầm ly rượu, mà Mẫn Y Thần bắt được cổ tay của em ấy.
"Em không thể uống rượu." Giọng nói khô khan nhạt nhẽo nói.
Mẫn Luyến Y khẽ mỉm cười."Anh, hiếm khi ra ngoài một lần, uống một chút không sao."
"Không cần tùy hứng." Mẫn Y Thần cau mày.
Lúc này Mộc Tây lạnh lùng nói: "Đúng vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, anh em sẽ đau lòng chết mất!"
Thân thể không tốt đừng cậy mạnh! Mộc Tây ngửa đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch. Đông ——, cái ly nặng nề đặt tại trên bàn."Tôi đi toilet."
Dứt lời liền đứng dậy lẩn vào trong đám người.
"Tây Tây. . . . . ." Quý Nghiên lo lắng gọi, theo bản năng muốn đuổi theo cô ấy, thân thể lại bị người khác đè chặt lại. Bạch Thắng nắm tay của cô gia tăng sức lực, Quý Nghiên không hiểu quay đầu lại, lại thấy sắc mặt anh như thường, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng Quý Nghiên tức giận, đang muốn nổi đóa, chợt nghe Mẫn Luyến Y nói: "Em cũng đi toilet."
Quý Nghiên sững sờ, ánh mắt nhìn theo em ấy. Mẫn Luyến Y vòng qua Mẫn Y Thần đi về phía trước, người sau mặt còn bình tĩnh, không chút nào nhận ra được có cái gì không đúng.
"Buông ra." Quý Nghiên lạnh giọng hướng Bạch Thắng nói.
Mẫn Y Thần đưa ánh mắt nhàn nhạt quét về phía bọn họ.
"Bà xã, hiếm khi ra ngoài một lần, em không thể ở cùng anh được sao?" Bạch thiếu gia lần nữa làm nũng ăn vạ, giọng nói còn mơ hồ mang theo chút buồn bã.
|