Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em
|
|
Chương 40: Cuộc Vui Sáng Nó bụi một khay đồ ăn bước vào . Ánh nắng sau cơn mưa chiếu vào căn phòng . Đặt trên gương mặt Thiên đang ôm laptop làm việc . Nó đứng hình . Thiên quay lại , hướng ánh mắt đến cô đang đơ vài giây
- Em làm gì vậy ?
- À . . . Ờ ! Không có gì . Bữa sáng của anh - cô nhanh chóng đến bên giường . Đặt khay thức ăn lên chiếc tủ mây đầu giường . Ngồi xuống bên mép . Nhìn cậu một lần nữa gần hơn
- Mặc dù buổi sáng ăn bánh không tốt nhưng chịu khó nhé !
- Tại sao ? - Thiên hỏi
- Ờ . . . . . . Thì là . . . Là ngủ quên ! - nó đỏ mặt
Cậu cười , đưa tay nghịch mái tóc nó
- Anh quyễn rũ đến như vậy sao ?
- Anh . . . . Anh ăn đi - nó gượng nhất thời không tìm ra lí lẽ
- Anh cần bơ hay sữa ! - nó giơ miếng bánh mì trước mặt hắn . Thiên lại cười . Cậu nhìn nó ăn . Thật dễ thương và đáng yêu
- Sữa ! - Nhi giơ cốc sữa trước mặt Thiên trong khi cậu đang mải ngắm cô - Hàn Thiên . Sữa
Thiên giật mình . Cậu nhanh chóng nhận lấy li sữa và uống . Nó uống hơn nửa rồi đặt bên chiếc cốc của cậu . Trên đôi môi mềm mại còn vương lại một ít . Cậu luồn tay vào mái tóc dài mềm , kéo nó lại gần . Đặt nhanh lên đó một nụ hôn nhẹ nhưng không kém phần dây dưa bất tận . Hai người chìm đắm mãnh liệt , nó như ngã vào lòng hắn trên giường . Thật đen tối .
- Ay da ! Thế này là không được đâu nha . Trong nhà còn có trẻ nhỏ . Không thể được . Không thể được ! Vũ và Băng đang đứng trước cửa , chúng kiến nụ hôn của cặp đôi tình nhân . Nhi đỏ mặt . Cô xô Thiên ra rồi rúc đầu xấu hổ vào bờ ngực rộng của cậu . Cậu chưa đủ thỏa mãn . Là như vậy ! Nếu như không có hai kẻ phá đám này . Có lẽ bây giờ cậu vẫn đang còn được thưởng thức đôi môi đó . Nhìn nó đỏ mặt trong lòng mình , cậu càng yêu hơn . Đem ánh mắt đe dọa hai kẻ đang nhìn : Có ra không thì bảo . Vũ biết nhưng Băng thì không .
- Nụ hôn ngọt ngào còn ở một tư thế rất . . . - chưa để Băng khen hết câu , Vũ đã lôi đi . Cậu không biết nếu mình còn ở lại sẽ bị xử trảm như thế nào
Ra đến ngoài sân
- Này ! Hoàng Minh Vũ ! Tại sao anh lại lôi em xềnh xệch như vậy hả . Anh có biết là em đang rất hứng thú không . Đáng ghét . Đáng ghét - Nhỏ đánh liên hồi vào người cậu
- Vợ ! Phải để họ tự nhiên chứ . Em không thấy ánh mắt đe dọa của Hàn Thiên sao ! Em mà ở lại một chút nữa thì anh đảm bảo với em là chúng ta sẽ bay như chim trên trời - Vũ đe dọa
- Không ! Em muốn xem . Trong phim cũng vậy . Đến đoạn này là cắt . Em phải xem tiếp , ít nhất cũng phải biết chứ ? Anh quá đáng . Ai biểu anh nói lên , cứ thế mà xem ! - Băng định chạy vào
- Băng ! - Vũ níu tay nhỏ lại - Em lại phá cuộc vui của em chồng vậy . Nếu không chừng mai mốt bỗng dưng mình có cháu . Cháu của bác Minh Vũ và Băng Băng ! Chà ! Nói nghe mà hấp dẫn - Vũ cố thuyết phục
- Ừk ! Cũng hấp dẫn nha . Nhưng mà em muốn biết mà ? - Băng bất lực nhìn Vũ
- Vậy thì vào phòng anh cho em biết - Mặt Vũ gian tà
- Anh . . . . Đen tối - Băng cứng họng
Trong phòng nó và hắn
Nó vẫn đang ngồi trên người hắn . Mặt úp vào ngực cậu . Hai tay víu lấy áo cậu . Sau đó là một khuôn mặt ửng đỏ . Hôm trước là Vũ thấy làm này thì cả Băng luôn . Quả thật xấu hổ . Quá xấu hổ . Thiên cười ! Lúc nào cũng vậy . Cậu cứ cười , cười và cười ! Cậu không thấy xấu hổ sao ? Mặt dày
- Băng Nhi - Thiên ôn nhu
- Không . Không - nó càng chui sâu vào lòng cậu như trốn tránh một cái gì đó .
- Băng Nhi ! Đừng . . . - cậu đang nghĩ từ thích hợp cho hành động của nó trên người mình - nhảy nhót trên người anh !
- Không . Tại anh . Tất cả là tại anh - nó càng dụi sâu hơn và vô tình những hành động lại càng nhanh hơn . Thiên chịu hết nổi . Thật sự cậu không biết tại sao con mèo nhỏ này lại làm dục vọng của cậu đang ngày càng nhiều . Bằng lúc cậu bằng không chịu đựng thêm được nữa . Còn nó . Cứ ngây thơ mà tiếp tục
- Băng Nhi ! Anh . . . . Thật . . . . Sự . . . . Là . . . Không chịu được nữa ! - giọng cậu ngắt quãng bởi hơi thở đồn dập Nhi vội đẩy Thiên ra . Cô cảm thấy cái gì đó không ổn . Và điều cô nghĩ tốt nhất là nên tránh xa . Song không kịp . Cô chỉ nhận thấy qua một lớp vải , một quá nóng kinh khủng . Thiên nhanh chóng xoay người đẩy cô xuống giường . Ngạc nhiên . Là cảm xúc của nó lúc này . Thiên chống hai tay lên . Đôi ngươi nhìn xuống người con gái nhỏ bé dưới thân . Cậu từ từ cúi xuống . Lại một làm nữa tiếp tục chiếm đoạt đôi môi đó . Cuồng nhiệt . Mang chút bản năng . Tay Thiên lần trên đôi tai gầy . Cảm nhận được sự mát mẻ từ xác thịt . Cậu càng bị kích thích . Bàn tay trượt theo đường cong của cơ thể . Từ từ rút nhẹ dải lụa buộc ở eo trên chiếc váy ngủ mỏng . Môi cậu nhẹ nhàng rồi khỏi môi cô một cách luyến tiếc , chạm nhẹ lên làn da bên má , rồi trượt dài . Cậu cúi xuống , hôn nhẹ lên cổ và xuống xương quai xanh . Con rối trong người cậu không ngừng đòi hỏi , cậu không thể từ chối vì con mời trước mắt rất khó bỏ qua . Cậu nhìn nó . Cái nhìn tà mị . Nhanh chóng cúi xuống phủ lên đôi môi thêm một làm nữa . Bàn tay không để yên , nhanh chóng chạm vào bờ tai và kéo một bên dây váy
- Lâm Hàn Thiên khốn nạn . Mau nghe điện thoại ! Tên khốn nạn . Mau nghe điện thoại . Nhanh lên tên rùa bò - con Iphone bên giường kêu liên hồi . Thiên nhăn mặt . Chưa bao giờ đặt nhạc chương đặc sắc như vậy . Mất hứng . Hắn bỏ mặc chiếc điện thoại . Cúi xuống tiếp tục . Nhưng . Nó đẩy hắn ra . Khuôn mặt đôi ửng
- Thiên ! Anh có điện thoại
Ruốt cuộc . Thiên cũng phải cắt đứt . Cậu khó chịu lấy điện thoại . Còn nó . Nhanh chóng ngồi dậy chỉnh lại trang phục . Cậu đứng nhìn nó , tai vẫn áp điện thoại . Nó cười gượng , đến bên Thiên và đẩy nhanh cậu ra cửa rồi đóng lại . Dựa người vào thành cửa , Nhi lắc đầu . Khuôn mặt bối rối tột cùng . Thiên đấm vào tường
- Khốn nạn !
Cuối cùng , Nhi cũng chịu chui ra khỏi phòng . Bỏ qua xấu hổ . Ngoài vườn . Thiên và Vũ đang ngồi trên võng lắc lư nói chuyện . Trong nhà . Nhi và Băng đang ăn bim bim tán gẫu . Trong cùng một nơi . Ta không thể không đối mặt nhau dù chỉ một lần . Và điều đó đã xảy ra . Sau khi chén hết , hai tiểu thư cũng phải ra khỏi bụi điện . Đang đi ra vườn , một nơi khá lí tưởng . Nhi và Băng đều khá vui . Không khí thật trong lành sau cơn mưa tối qua . Rồi . Đập vào mắt hai cô nàng là hai chàng trai đang nói gì đó trên võng . Một giây liếc nhìn , hai người đã trao đổi xong kế hoạch tác chiến . Tiến nhanh lại phía sau lưng . Hai người ra sức đẩy mạnh . Võng đưa vèo vèo . Thiên và Vũ nhăn mặt . Vũ hét - Hai nhóc dừng lại ngay !
Nhưng
- Không . Bay lên . Bay lên . Bay cao . Bay xa ! - Băng cuồng độ
Vèo ! Vèo ! Vèo ! Vèo ! Rọt roạt ! Rọt roạt ! Rọt roạt ! Phực ! Rầm ! Chiếc võng bay theo chiều gió kéo hai anh chàng cùng bay rồi tiếp đất vào giữa bầy gà đang kiếm ăn phía đối diện ! Chíc . Chíc . Oác . Oác . Cục tác . Cục tác . Bầy gà chạy toán loạn rồi còn bay lên cả người hai mĩ nam . Lông gà nhẹ nhàng đáp lên đầu và thân thể . Nó và Băng cười không còn biết trăng sao trời đất . Thiên và Vũ nhìn . Ánh mắt toé lửa
- Hoàng Ngọc Băng Nhi Nguyễn Hàn Băng Băng - đồng thanh - Em chết với anh
- Hả ! - nó và Băng nhìn nhau . Chạy . Rượt đuổi . Hai từ có thể diễn tả lúc này . Nó và Băng chạy trước , đằng sau là hắn và Vũ . Cái một đoạn khá xa . Nó chợt dừng lại . Băng đâm sầm vào người nó
- Oái ! Sao mày dừng vậy ! Nếu mà bị tóm thì toi đấy ? - Băng nói . Song rồi nhỏ cũng nhận ra được vấn đề nan giải trước mắt . Một chiếc hồ nhỏ . Nếu không chạy qua sẽ bị bắt . Mà bị bắt thì không biết thân xác liệt có còn nguyên vẹn . Bắc ngang qua bờ bên kia là ba thân cây dừa làm thành một cây bầu nhỏ sang bờ bên . Từ xa truyền lại tiếng chạy . Nhi nhìn Băng . Băng nhìn Nhi .
- Thế nào đây ?
- Chạy nếu không muốn chết - Nhi nói
Băng phóng trước , tiếp sau là nó . Hai đôi dép tông chạy trên cầu dừa khi trời vừa mới mưa xong . Trơn . Vèo . Ùm . Hai thân thể ngã xuống giờ uống nước . Thiên và Vũ đang chạy . Dừng lại ! Cẩn trong trước sai lầm của hai người vợ . Thiên đứng bên Vũ , cùng nhau ngồi xuống . Không khỏi nhịn cười trước hoàn cảnh oái oăn
- Vợ . Em như thế này đến lần thứ mấy rồi - Thiên nhìn , bàn tay buông thõng
- Nhìn giống vịt đang bơi đứng không Thiên . Quặc . Quặc . Quặc . . . . - Vũ thõng tay khuơ khuơ
Nó tức giận nhìn Thiên , Băng cũng chẳng kém cạnh . Nó với tay , cầm lấy tay Thiên . Cậu ngạc nhiên . Căn cảm là không hiểu nó đang muốn gì . Chắc là muốn cậu kéo nó lên . Thiên cười dịu hiền quyễn rũ . Nhi cùng cười . Bàn tay tăng lực lôi tay Thiên xuống . Và thế là . Trong tư thế ngồi không mấy an toàn , Thiên ngã xuống . Băng nhanh chóng hiểu những hành động của bạn thân , nhỏ nhanh chóng lôi Vũ xuống trong khi anh chàng đang ngồi ngẩn ngơ nhìn chiến hữu bị tấn công . Quan điểm sống của nó và nhỏ luôn giống nhau . Sắp chết đến nơi sẽ kéo theo người cùng chết . Biết cùng chết . Sống cùng sống . Có lẽ hôm nay Minh Vũ không may mắn cho lắm khi quên mất triết lí này . Cuối cùng . Dưới ao . Cũng có những đôi vịt đang tung tăng với nhau . Không cô đơn như lúc nãy
|
Chương 41: Cuộc Vui 2 Ngày thứ 3 tại đây Vào một trưa trời oi bức
Trong miệt vườn của F2 công chúa hoàng tử
Chiếc võng phía trước nhà
Cặp đôi vợ chồng Vũ và Băng đang lắc lư nói chuyện sau một thời gian tu bổ lại hậu chiến trường hôm qua Phía sau
Một vườn cây um tùm tỏa bóng mát . Hoàng tử Lâm Hàn Thiên đang nằm võng lôi Iphone ra lướt lướt . Từ trong nhà , Nhi bước ra phía sau . Buổi trưa quá oi bức khiến cô không thể ngủ được và lựa chọn của cô là ra vườn đi dạo . Quả là sự lựa chọn không tồi . Không khí mát mẻ của vườn cây làm dịu bớt cái nóng của đất trời . Cô nghĩ mình sẽ tìm một nơi nào đó để an toàn cho giấc ngủ rồi cho đến khi bắt gặp chiếc võng . Một địa điểm tuyệt vời . Nhưng cậu đã chiếm mất . Phải làm sao ? ? Tốt nhất là nên cầu xin nhường chỗ . Chẳng lẽ Thiên lại nhỏ mọn đến không nhường
- Hàn Thiên ! Anh có thể nhường chỗ được không ! - họng nhường nhịn
- Hả ? ? - Thiên ngẩng đầu lên đồng thời tắt luôn chiếc điện thoại - Lại đây
- Làm gì ? - cô hỏi nhưng chân vẫn bước đến . Đứng trước mặt cậu . Thiên vòng bàn tay rắn chắc vào eo nó rồi nhanh chóng kéo nó người xuống trên người mình . Bàn tay lại tìm đến thói quen vuốt mái tóc
- Anh rất nhớ em ? Nhớ rất nhiều !
- Nhớ ! Anh nhớ về ai ? - nó nhìn hắn , ánh mắt khó hiểu
- Nhớ em ! Rất nhiều
- Tại sao lại . . . . ! - nó chứ kịp nói hết câu
- Nếu em xa anh . Anh sẽ rất nhớ em ? Nhớ đến phát điên mất . Mới có chút xíu mà anh đã không chịu nổi rồi ! Bảo bối thiên tài , anh nhớ em !
- Bảo bối thiên tài là ai vậy ! - Nhi hỏi . Những vấn đề mà Thiên nói cô thật khó hiểu
- Là em . Anh yêu em rất nhiều ! - Thiên kéo cô xuống
- Sao !!! - nó ngớ người . Dù biết ! Câu nói này đã quá quen thuộc .
- Yêu em mãi mãi - bàn tay Thiên lườm nhanh vào tóc . Cẩn thận kéo sát xuống . Trong khoảng khắc vô cùng lãng mạn . Phực . Dây võng dứt . Cả hai cùng tiếp đất , môi chạm môi . Nhưng ông trời thật vô duyên
* **
Chiều
Rầm . Rầm . Rầm .
- Hoàng Minh Vũ . Nguyên Hàn Băng Băng . Hai người chết rồi àh . Mau ra đây - nó đập cửa sầm sầm
- Em cẩn thận làm sập nhà người ta bây giờ - hắn nói
- Có sập anh thì có ! Hứ - nó nhìn Thiên quay ngắt qua tiếp tục đập cửa
- Gì vậy ? Anh vừa mới . Bốp . . - nó theo phản xạ đập luôn vào mặt Vũ đang ngái ngủ - Á ! Băng Nhi ! Em sao dám đánh vào mặt anh như vậy ! Thật là xấc xược . Y chang thành chồng em . Đúng là chồng nào vợ mấy
- Cậu vừa nói gì ? - Thiên gằn giọng
- Thì đó ? Cậu không nghe thấy sao ! - Vũ xoa xoa cái mặt . Đồng thời Băng bước ra . Mặt nhỏ còn vẻ muốn ngủ hơn . Chắc vừa mới ngủ dậy
- Vợ tôi hơi bị ngoan . Lại xinh đẹp nữa . Học giỏi . Nấu ăn ngon - cậu ôm lấy nó . Còn nó . Cười trước những lời khen . Và . Vì một điều . Cậu đang xem nó như vợ mình . Những tại sao nó lại vui . Chẳng phải lúc trước cậu vẫn như vậy hay vì trái tim nó tình yêu đã và đang lớn lên từng ngày một ở bên Thiên .
- Cưng chiều vợ nhiều quá coi chừng vợ hư đấy ? - Vũ nói . Nhìn đứa em gái đang hạnh phúc trong lòng đứa bạn . Tim cậu như được nắng chiếu rọi . Cậu muốn nó có thể mãi hạnh phúc như vậy . Cậu sẵn sàng cho Thiên tất cả . Chỉ cần nó được hạnh phúc . Quá đủ rồi . Với một quá khứ đau khổ . Như vậy có thể là thiên đường
- Anh nghĩ em sẽ hư sao ? - nó cười . Hạnh phúc
- Tất nhìn là không . Em gái của anh rất ngoan . Lúc nào cũng vậy . Chúng ta chơi đá bóng . Lâu rồi đấy . Anh rất muốn đọ tài cùng em
- Được . Em muốn xem anh trai em giỏi với mức nào mà dám đọ tài với em
***
Trận đất giữa Hoàng Nhỏ Vũ và Nguyễn Hàn Băng Băng đối đầu với Hoàng Ngọc Băng Nhi và Lâm Hàn Thiên - Anh trai . Anh làm tiền đạo àh . Băng làm thủ môn có an toàn không - Nhi dè chừng
- Ok mà - Băng ra hiệu - Còn bên đối thủ . Cậu làm tiền đạo còn Thiên làm thủ môn àh . Hơi bất cập
- Không . Vợ chồng phải bên nhau - Thiên nói
- Vậy hai người cùng làm tiền đạo - Vũ nghi hoặc
- Có thể
- Bắt đầu - nó hét . Rồi đôi chân nhanh nhẹn đưa quả bóng là trái bưởi ria lia lịa làm bụi bay mù mịt . Vũ cũng chẳng kém . Ống quần xắn bao đang răm re cướp bóng . Chỉ có hai kẻ vô cùng nhàn rỗi là thủ môn Băng Băng đang vô cùng phấn khích , hò hét ầm ĩ . Thiên đứng nhìn . Khung thà của vợ chồng Thiên vô cùng rảnh rỗi . Chỉ mỗi em thủ môn gà oái cùng mấy cầu thủ nhí gà con . Là một cơ hội phản công hơi bị tốt cho Vũ và Băng nếu như Thiên không ra mặt . Song có người chồng nào để vợ mình bị bắt nạt trước mặt cơ chứ . Tất nhiên là không ? Thêm Thiên làm cho tình hình thêm phức tạp . Và rồi . Cơ hội đã đến với Nhi . Cô đang giữ bóng . Cấp tốc phóng nhanh về phá khung thành của đối phương . Vũ nhìn
- Hàn Băng Băng - cậu hét lên trong khi Băng đang mải mê " mắc võng ngủ "( ý nói chủ quan ) . Băng giật mình , nhìn thấy nó đang tiến lại rất nhanh .
- Ối mẹ ôi . Ám sát - nhỏ chạy . Khung thành trống không . Và tất yếu là vào rồi . Nhi chạy lại chỗ Thiên . Nhảy lên ôm lấy người cậu như để bày tỏ cách ăn mừng của một cầu thủ chuyên nghiệp . Thiên đứng im . Quá bất ngờ . Vũ và Băng đều nhìn thấy cảnh đó , tự động rút lui . Thiên nói
- Em vui đến như vậy sao ?
- Ừk . Rất vui rất vui - nó nhảy xuống khỏi người Thiên mà hai chân cứ nhảy nhót như con sáo
Thiên phì cười . Cậu thấy vui trước những hành động trẻ con ấy
- Anh cười gì chứ ? - Nhi đánh vào người Thiên - Rõ thật là . . . Ủa ! Băng và Vũ trốn mất tiêu đâu rồi . Hay là xấu hổ quá mẹ tìm đại một cái lỗ chui xuống
- Em suy nghĩ thật cao ? Đi thôi - Thiên khoác vai nó rồi lôi đi - Anh đúng là . . . . . Nè . Hai người đang nhìn gì vậy . Ở bên đó có gì sao? - Không . Tất nhiên là có ! - câu trai lời của Vũ
- Phi logic - Thiên nói
- Vốn dĩ đã không logic rồi
- Băng . Bà làm gì mà ngẩn ra thế . Anh chàng đẹp trai nào ở bên đó chăng . Lee Min Ho à
- Không ? Chẹp . . . . Chẹp . . . Nhìn ngon thật - Băng nhìn miệt vườn bên kia - Trời ! - nó hét - Sang đi
- Làm sao ? - Băng - Qua như hôm bữa ?
- Sợ lắm nha . Ngã nữa là ăn giun đấy !
- Anh Vũ ấy để mà làm cảnh àh . Hai người sang trước đi - nó nói rồi xô Băng và Vũ lên cầu . Cô cười
- Em đang bầu mong cho họ té ngã đấy àh . Sao em thân hiểm quá vậy . Nhìn nụ cười thật gian tà - Thiên chậc lưỡi - Này ! - nó la toáng lên
Thật may vì Vũ và Băng đã đi được hơn phân nửa nếu không có lê cũng té ùm mất
- Em sao vậy . Bị anh đoán trúng tim đen chứ gì ?
- Đen cái đầu anh . Anh làm như ai cũng độc ác như anh vậy đó . Xứ . Có đi không . Không thì thôi nhá
- Chỉ đùa thôi mà . Em đúng là siêu giận dỗi - Thiên cười rồi bước lên trước . Chìa tay ra - Nắm lấy tay anh . Cẩn thận ngã
Nhi đặt bàn tay mình vào tay Thiên , cậu nắm chặt lấy . Đôi môi nở nụ cười và mái tóc lãng tử đen mượt bay lên trong gió . Ánh nắng chiều và càng làm cho vẻ đẹp đó thêm phần mĩ lệ mà thôi . Trên cây cầu đùa lắc lẻo , chông chênh như con đường tương lai phía trước của họ . Vô cùng gồ ghề và khó đoán nhưng người con trai vẫn nắm chặt tay người con gái cùng nhau đi tới cuối chân trời dưới ánh nắng tắt dần của hoàng hôn và gió vẫn thi nhau đùa bay những lọng tóc
* * *
Ngày thứ 4
Một buổi chiều tà thật đẹp
Trên chiếc cầu bình dị
Có bốn người đang ở bên nhau
- Sao cá lâu ăn vậy . Hay tại chúng chê thức ăn không ngon - Băng than thở
- Câu cá mà em làm như chạy maratông vậy - Vũ nói
- Tại sao anh không nói thẳng ra là anh bất tài . Xí . Nhìn Lâm Hàn Thiên và Băng Nhi xem . Họ đầy cá rồi mà trong khi anh chỉ có mỗi con cua xấu xí đáng ghét này - nhỏ lấy que , bực mình hành hạ con cua
|
- Tại bên ấy nhiều cá hơn chứ bộ - Vũ thanh minh
- Từ lúc bắt đầu đến giờ anh đã đổi không biết bao nhiêu nơi . Họ chỉ ngồi mọnt chỗ . Anh lúc nào cũng tìm lí do biện minh cho bản thân
- Anh . . . A . Cá ăn rồi - Vũ reo lên khe khẽ
- Đâu đâu - Băng nói
- Nhìn nhé . Anh mới giỏi . Hàn Thiên chỉ mới được một góc móng tay của anh thôi - Vũ hứng khởi giật câu . Do ngã người phía sau quá đà . Ùm . Tiếng động chói tai vang lên . Nước bắn tung toé . Băng nhăn mặt . Còn Vũ thì đang bơi - Hoàng Minh Vũ . Anh câu cá hay cá câu anh vậy trời
* * *
Ngày cuối cùng
Sáng sớm
Nắng đẹp vô cùng
Và
Đó cũng là điều báo cho một cơn giông tố lớn
Nó mở tung cánh cửa đơn sơ , hít những luồng không khí mát lạnh vào buổi sáng trong veo chia cho từng tế bào . Tâm trạng hôm nay khá tốt . Nụ cười luôn ngự trị trên môi
- Mới sáng ra em đã như vậy rồi không biết hôm nay trời có mưa gió bão bùng gì nữa ! - Thiên bước ra
- Xí - nó lườm cậu
Một tiếng sau
- Lại chuẩn bị cúi đầu vào học hành ! Thật chán quá ! - Băng than thở
- Nếu không chơi lúc này thì chúng ta có thể chơi lúc khác ! Vì hôm nay là ngày cuối cùng nên em sẽ vào bếp
- Anh biết ngay mà ! Hôm nay kiểu gì cũng vậy ! - Thiên chẹp miệng
- A . Nếu anh không muốn ăn thì thôi
- Tất nhiên là không . Vì anh rất hiểu tâm lí của em . Có mấy người chồng nào được như an
h - A ! Anh Vũ ! Anh bị làm sao vậy ! - Băng chạy theo Minh Vũ
- Oẹ . . . . Oẹ . . . . Trời ơi ! Trong đó thật kinh . Anh mà ở một lát nữa chắc vợ yêu tội nghiệp thành góa phụ mất ! ! * * *
- Thiên ! Anh vào đây ! Còn anh Vũ và Băng nấu nước !
Thiên đi theo nó bởi cậu chẳng biết làm gì ngoài việc làm theo nó
- Cá ? ? ? - Thiên nheo mắt
- Ừk ! Anh bắt chúng ra đi ! - Nhi nói
- Anh sao ? Bắt chúng ! - Thiên chỉ tay vào mình rồi lại chỉ tay vào lũ cá
- Tất nhiên !
- Vợ àh ! Anh không làm được . Thật đấy ! Nếu bây giờ em bảo anh lấy súng ra và bắn chết chúng thì anh đảm bảo rằng sẽ làm được . Àh không . Rất tốt . Em bảo anh đánh với một đám mafia anh hẳn cũng sẵn sàng nhưng cái này anh xin đầu hàng
- Anh . . . Đúng . . . Là . . . - những âm thanh thật khó chịu vang lên . Nó và Thiên không hẹn mà cùng nhau quay ra phía cửa .
- Ma . . . . . !
- Không ! Là anh / tao đây - bộ dạng thản thương của Minh Vũ và Băng ( mặt đầy nhọ + tóc hơi rối + áo quần tả tơi ) - Ba người đúng là . . . . - nó chán nản - Bây giờ ! Thiên ! Anh ra sau vườn hái rau . Còn hai người ra chuồng gà lấy trứng ! Ok - nó nói rồi trừng mắt đe dọa
* * *
Sau khi chuẩn bị gần như xong xuôi tất cả . Vội vàng đi ra phía sau chuồng gà . Ôi chúa ơi . Trước mắt nó là một bãi chiến trường trứng gà be bét . Vũ còn đang hứng khởi ném trứng vào trong rổ cho Băng . Nhìn hai người có vẻ vô cùng thích thú . Mặt nó đen sì ! Tức giận sống lên !
- Hai người đang làm gì vậy hả ?
- Hả ? Chơi ném trứng ! Vui thật ! Cậu có muốn chơi không . Đảm bảo với cậu sẽ rất thích ! - Băng cười
- Thôi ! Hai người ra ngoài Lâm Hàn Thiên đi . Nếu ở đây chắc lúc nữa lông gà cũng không có đâu !
- Hả ? - Vũ ngớ người
- Gọi chung là hai người đi đi . Trước khi em không giữ được bình tĩnh
- Ok ! Ok - vèo
* * *
Ra thị sát tiếp vườn sau
- Lạy chúa ! - nó hét lên
- Gì vậy ! - cả ba người nhìn nó
- Ba người . . . Ba người đang tàn phá của công !
- Này ! Chính em bảo anh ra hái rau vậy mà em nói với anh tàn phá của công ! Nếu vậy thì em là chủ mưu - Thiên nói
- Đúng . Đúng . Quá chuẩn xác luôn ! - Vũ và Băng hùa theo - Stóp . Ba người . . . . VÀO NHÀ NGAY - nó tức giận gầm lên
. . . . . Biến mất không một dấu vết . . . .
Vài phút trước
- Thiên . Ông đang làm gì mà dán mắt vào cái điện thoại vậy ! Làm như chỉ mình ông có ! - Vũ đập tay vào vai cậu Cậu nhanh chóng tắt điện thoại . Quay sang thắc mắc với hai người kia . Chẳng qua là cậu đang ngắm ảnh vợ mình thôi
- Có tật giật mình . Cậu đang xem phim " mát mẻ " phải không ? Nhìn trình độ của cậu cũng không tồi ! Chắc vậy ! Này ! Phải phát biểu cảm xúc chứ !
- Điên - Thiên hững hờ
- Này - Băng không biết đã đứng phía sau Thiên từ lúc nào . Cô hét lên làm cho Thiên giật cả mình . Vợ chồng nhà này xuất hiện như ma . Hẳn nếu cậu yếu tim chắc đã vào viện từ lâu
- Gì ! - Thiên nhăn mặt
- Anh vừa nói cái gì hả ! Dám bảo chồng tôi điên sao . Anh khùng thì có . Đừng tưởng đẹp trai mà làm càn . Không được đâu nha - Băng lắc đầu , ngón tay ve vẩy tỏ vẻ giáo sự
- Vợ là số một - Vũ tán thưởng
- Cô . . . - Cô gì chứ ! - Băng trừng mắt
- Phải gọi là chị vợ ! - Vũ chen ngang
- Im - Thiên nói Cả hai im lặng khi nhận ra Thiên đang lạnh đến cực độ . Ánh mắt cậu phủ một lớp băng dày - Ok . Ok . Tôi sẽ không nói nữa . Sao cậu chưa làm cái gì cả , vợ mà ra chắc nó xé xác cậu luôn quá !
- Không biết
- Nghĩa là cậu không biết làm sao ? Tôi cũng vậy - Vũ tiếc nuối
- Vô dụng . Chỉ bàn nhổ lên thôi ! ! ! - Băng chỉ đạo Và thế là cả vườn rau bị ba kẻ tàn phá
* * *
Hiện tại . Băng và Vũ mỗi người một con dế yêu . Trong phòng bếp . Thiên ngồi trên ghế bắt chéo chân nhìn cô làm việc
- Vợ ! Lại đây !
- Gì ! - cô gắt lên . Mọi việc đều do cô làm vậy mà còn làm phiền cô . Song chẳng hiểu tại sao cô vẫn cứ đi đến bên cậu vô điều kiện
- Em không mệt sao . Làm nhiều như thế ? - Thiên kéo nó ngồi xuống lòng mình !
- Nếu không thì anh làm đi !
- Em đúng là thiên tài ?
- Thiên tài ! Cha anh tên là Tài àh
- Em . . . .
* * *
Tối !
Nhi ngồi trên giường lướt Ipad . Còn Thiên . Cậu đang nhíu mày nhìn cô chằm chằm
- Anh nhìn gì thế ?
- Không !
- Không là sao . Anh dám nói dối sao . Nhìn mặt anh kìa . Anh muốn mượn Ipad để xem phim nóng àh . Anh cứ nói đi . Không sao đâu . Nhu cầu của đàn ông mà ! Em rất thông cảm ?
- Sao ? - Thiên nhăn mặt
- Anh Vũ nói hết rồi . Không sao đâu
- Em nghĩ là anh xem mấy cái đó sao ? - Thiên gằn giọng
- Đấy là anh tự khai đấy nhé . Không thể trách ai vu khống
- Anh không thích xem
- Ừk
- Anh thích thực hành , như vậy cảm giác sẽ chân thật hơn ! - câu nói
- Ừk . Thì anh cứ làm đi . Đâu ai . . . Hả ? Anh nói cái gì ? Thật là trơ trẽn
- Trơ trẽn thì cũng là chồng em !
- Anh . . .
Thiên từ từ leo lên giường . Một tay chậm rãi tháo bung những khuy áo
- Này ! Anh không được . Ai cho anh chứ . Như vậy là anh phạm tội hình sự . Cưỡng bức trẻ vị thành niên . Không được - nó la toáng lên
- Em đồng ý . Anh cũng chấp nhận
- Ai nói chứ . Khi nào ? - nó trừng mắt
- Buổi sáng hôm đó . Chẳng phải em chính là người đã . . . . - Thiên bỏ lửng câu
- Anh . . . Gọi chung là không được . Chưa đủ tuổi !
- Đủ rồi . Em 20 . Anh 21
- Không - nó hét lên
- Được rồi ! - Thiên bịt miệng nó lại - Em cứ làm như anh chọc tiết em vậy . Anh chỉ đùa thôi
|
Chương 42: Phạm Thiên Di Buổi sáng đầu tiên sau những ngày nghỉ dài bất tận . Trong dãy bàn cuối lớp , bốn người nói chuyện vui vẻ nhưng chủ yếu là Băng và Nhi đang tán đủ chuyện trên trời dưới đất . Thỉnh thoảng là vài câu chen ngang của Vũ . Còn Thiên chỉ nhìn nó và đôi lúc lại chăm chú vào đống giấy tờ trên bàn Tùng . . . . Tùng . . . . Tùng . . . . .
Tiếng trống báo hiệu giờ học . Cô chủ nhiệm bước vào
- Cả lớp ! Hôm nay lớp ta sẽ đón một học sinh mới
- Ủa ! Lại học sinh mới àh ! Là ai vậy . . . .
Cả lớp nhao lên . Riêng bốn người vẫn bình thản
- Em vào đi ! Một cô gái mái tóc đen ngang vai , khuôn mặt khá xinh mang đậm phong cách Hàn Quốc
- Em giới thiệu về mình đi !
- Chào các bạn ! Mình tên là Phạm Thiên Di . Mình vừa từ Hàn Quốc chuyển về . Là con gái của tập đoàn AG - Thiên Di khá hãnh diện
Tất nhiên là khá nhiều boy chết mệt
- Trời ơi ! Cô ấy xinh thật - boy 1
- Là tiểu thư nhà AG cơ đấy ! - boy 2
V . . . . . . V . . . . . . . V
Nụ cười trên môi Thiên Di càng mở rộ
Còn mấy girl có vẻ dường như không vừa lòng
- Gì chứ ! Con gái AG thì sao chứ !
- Còn thua xa The ROSE ?
- Đúng rồi . Nghe nói là tiểu thư nhà The ROSE và SW là bạn thân !
- Họ rất đẹp . Tiểu thư nhà Hoàng Ngọc đẹp như thiên thần luôn . Ai cũng bảo thế !
- Chuẩn ! Cô ấy đẹp tuyệt vời . Ngưỡng mộ thật đấy !
- Chưa hết đâu ! Cô ấy học cực giỏi . Người ta hay gọi là thiên tài !
V. . . . . V . . . . V
Tất cả girl trong lớp đều khen nó tới tận trời xanh . Thiên Di đơ mặt . Còn nó . Miệng cười suốt . Thiên phá
- Em cười giống con đười ươi !
- Anh . . . - Nhi quay sang , trừng mắt nhìn Thiên . Đây là thành quả học tập Hoàng Minh Vũ về cách ăn nói . Nhưng có lẽ là khi học có chút sơ suất
- Em xuống ngồi chỗ đó - cô giáo chỉ về cái bàn khá gần bàn Thiên . Chỉ hơi nhếch về phía trên . Thiên Di đi xuống , nhỏ mở nụ cười không rõ là dành cho Thiên hay cho nó . Nó khó hiểu quay sang nhìn thấy hắn đang nghịch điện thoại của mình
- Anh đưa đây ! Tự động đụng vào đồ của người khác vậy !
- Em có bí mật gì àh !
- Không
- Nói dối - Thiên đáng giá
- Đưa ! Không thì tối về ra khách sạn mà ngủ !
- Được rồi !
* **
Giờ ra chơi ! !
Không biết nó và Băng đã chạy đi đâu đó , bỏ mặc lại hai prince một mình
- Lâm Hàn Thiên - một giọng nói vang lên
Thiên khó chịu nhìn lên thấy Thiên Di đang đứng trước mặt mình
- Cậu cũng học ở đây sao ? Rất vui được gặp lại ! - Thiên Di cười
- Cô . . . . ! - Thiên nghi vấn - Cậu không nhớ mình sao ! - nhỏ có chút thất vọng - Cô học sinh ngồi cuối lớp
- À - Thiên ngỡ hiểu
- Rất vui ! - Thiên Di giơ tay ra
Thiên không ngần ngại bắt tay . Cái cảnh đó lọt vào mắt của một người . Bàn tay Nhi siết chặt . Rồi . Cô cũng lấy lại bình tĩnh trong cơn ghen tức nhất thời . Bước lại giữa hai người đang tay trong tay như tình nhân . Rầm . Nó đặt mạnh chai nước xuống bàn , ngồi vào chỗ . Lấy điện thoại ra nhắn tin mà còn cố tình để cho hắn đọc . Một độc chiêu đánh ghen cho kẻ này , để xem hắn sẽ như thế nào khi đọc được những tin nhắn tình tứ này ?
" Anh yêu à - Băng Nhi
Em yêu ! Chụt chụt ! - Đối phương
- Anh đang làm gì vậy ?
ANH NGỦ . Đang ngủ
Bên anh có cô chân dài nào không đấy ?
Tất nhên là không có rồi ! Anh mà có là chỉ em thôi
Em nhớ anh nhiều lắm
Anh cũng vậy
Yêu anh nhiều nữa
Anh yêu em nhiều hơn bất cứ ai !
|
Đêm nào trước khi đi ngủ em cũng nghĩ về anh
Anh thì luôn ngắm em Gửi anh một nụ hôn nè
Gửi em một nụ hôn nè . Bye . Bye . Chụt "
Kết thúc tin nhắn . Nó quay qua thấy ngay gương mặt đẹp trai của Thiên đang được phóng to lên - Anh làm gì vậy ! Như ma ! - nó nói , lôi sách vở ra
Còn Thiên thì . . . . . Vô cùng khó chịu
* * *
Vừa nói về đến nhà , Nhi đã lao nhanh vào phòng tắm rồi lập tức tấp tốc lên lên giường đánh một giấc tới tối , không để một lần Thiên kịp mở miệng . Thiên hẳn sẽ không chịu đầu hàng trong cảnh huống như thế này . Bởi vì một điều đơn giản . . . . Cậu là Lâm Hàn Thiên
Tối !
Dù không muốn nhìn mặt nhau thì cuối cùng cũng phải chạm . Thiên ngồi trên ghế sopha trắng . Cậu đang đợi tội phạm ra xử tử hình vì phạm tội ngoại tình . Hồi nãy cậu đã giả tờ ra ngoài và chắc bây giờ thì nó đang ung dung và vui vẻ . Làm này nó sẽ chết với hắn .
Cạch
Nó bước ra ngoài , trên người quấn độc mộc một chiếc khăn tắm màu trắng . Trên làn da mềm mại còn vương nước , bàn chân trần khẽ bước ra . Khuôn miệng nhỏ khẽ ngân nga bài hát
- A . . . . A . . . . . - nó hét lên
Thật kinh khủng . Mắt mở to hết cỡ . Miệng lắp bắp
- Anh . . . . Anh . . . Làm . . . . Làm . . . . Gì . . ?
- Anh về . Em đang giấu diếm ai sao ?
- A ! Xì ! Anh nói dễ nghe thật . Chỉ có anh mới cần dấu diếm thôi ? - nó nhìn hắn . Tay giữ chặt lấy khăn tắm
- Anh sao ! Tại sao lại phải như vậy chứ ! Em rất quyễn rũ em có biết không ! Hình như là chỉ những lúc anh không ở nhà ! - Thiên ghé sát vào tai cô . Rót từng chữ một
- Anh . . . .
- Em nên như vậy khi anh ở nhà . Anh sẽ rất thích - Tránh ra ? - nó lấy vai đánh vào người hắn
- Làm gì ? - Thiên lấy tay chặn lại
- Ra ! Anh định bắt em mặc như thế này sao ?
- Đẹp . Dễ . . .
- Ra ! - nó hét lên
- Ok . Ok
* * *
Nhi hằn học bước ra ngoài ! Cô nhìn Thiên đang ngồi trên giường nhìn mình
- Nhìn gì ! Nhìn gì ! Đáng ghét . Quay sang chỗ khác !
- Em . . .
Nhi nằm xuống . Lườm Thiên một phát
- Anh đi tắm . Lát sau sẽ xử tội em
- Ai cần anh thông báo chứ ! - nói nói nhưng có vẻ là Thiên không nghe được bởi cậu đã đi khuất - Tên này ! Cô vươn tay lên đầu giường , lấy chiếc điện thoại . Dạo này cô thường dán mắt chủ yếu vào điện thoại và Ipad làm cậu khó chịu . Và hiện tại cũng vậy . Vừa ra đến nơi đã thấy nó ôm khư khư lấy điện thoại . Cậu tức giận đến gần và giật phăng chiếc điện thoại . Nhi giật mình - Anh . . .
Thật may vì cô đã kịp tắt . Thiên vứt điện thoại vào đầu giường . Nhanh như cắt , Nhi với tay lấy nhưng có một người còn nhanh hơn cô . Thiên nhanh chóng lấy thân mình để áp đảo thân thể bé nhỏ phía dưới. Đối với cậu , cậu rất thích kiểu ép cung này
- Em dạo này không quan tâm đến anh !
- Gì chứ ?
- Em dám nhắn tin những lời mật ngọt với người đàn ông khác . Ngoài anh!
- Anh . . .
- Em chưa bao giờ nói với anh như vậy ! Thử nói với anh xem
- Không . Không bao giờ
- Em dám không nghe lời !
- Thì sao ? - Nhi cãi bướng
- Anh sẽ trị tội em ! - Thiên nhăn mặt
- Anh không được . Anh ghen àh
- Ừk . Anh ghen . Vậy thì sao ?
- Thiên cáu
- Anh muốn làm gì thì đi mà tìm cô người tình bí mật ấy ! Đừng có nhìn ? - nó hét thẳng vào mặt cậu
- Người tình bí mật - Thiên nhắc lại
- Anh đừng có mà giả vờ ! Phạm Thiên Di và anh chẳng phải vô vô cùng yêu nhau sao ? Đi đi . Đi đến nhà cô ta rồi ôm cô ta mà ngủ . Nhanh lên - Nhi dùng lực xô vào bờ ngực vững chãi - Em đang ghen !
- Không ? - nó phủ nhận
- Đúng rồi ? Lúc em đánh ghen em rất dễ thương
! - Dễ thương cái gì chứ . Dậy
- Không - Thiên nói rồi cúi xuống , phủ lên đôi môi đó một nụ hôn mãnh liệt
- Hãy nghe rõ những điều anh sắp nói đây . Anh chỉ yêu một mình em và em cũng đừng hòng ảo tưởng bất kỳ một người đàn ông nào khác ngoài anh ?
Nhi vô thức gật đầu
***************************************************** Ad: mình xin lỗi vì phải chuẩn bị thi học kỳ nên mình sẽ ngừng đăng truyện một thời gian tới ngày 28/12
|