Tiểu Công Chúa Đáng Yêu
|
|
_Em hiểu_mai em cũng về Hà Nội Đến lượt Nguyệt Hương ngạc nhiên, _ em về HN á, để làm jì _ Em về thăm ông, ba mẹ , các má và mí ông anh nữa _ Em đã nói với bác Trần chưa _ chưa, còn chị , Nguyệt đoan thì sao ạ _ chưa, lát chị sẽ nói _ Chị cho em đi cùng nha _ OK, tối nay em dọn đồ phụ chị đi _ Ko được lợi dụng a` nha _ Thôi được oi`, dẫu sao thì em cũng dọn đồ xong rồi _ Em về có mí ngày mà cũng dọn đồ là sao _ Hi hi hok có ji`, ý em bảo là hok có ji` để dọn nên xong rôi` _ Hai con cho bác gửi lời hỏi thăm sức khoẻ tới đại gia đình ngoài đó nha, Nguyên nữa trở lại sớm nha con _ mẹ hắn nhắc trước khi 2 chị em nó lên máy bay _ Dạ con tụi con nhớ rồi bác_ Nguyệt Hương lễ phép_ mà Nguyên chỉ là hộ tống con về thôi mà, rồi sẽ vào sớm bác hok phải lo _ Xin lỗi tui hok đi cùng 2 người được, này khỉ đưn`g giận nha tui con` phải làm một sô’ việc _ Anh đi hay ko đâu liên quan ji` tơi’ tui , nhiu` chuyện quá đi _ nó vênh cổ lên cãi _ hi hi hok phải khỉ đang giận tui hok đi cùng đấy chứ, sao phải nhăn nhó vậy_ hắn cười hiền Nguyệt Đoan mặt tỏ vẻ khó chịu khi nhìn thấy nó nói chuyện vui vẻ với hắn _ Chị lên đường bình an nha, em sẽ nhớ chị lắm_ Nguyệt Đoan sụt sịt tỏ vẻ sắp khóc nhưng trong lòng đanh khấp khởi mừng thầm vì đã mất đi một đối thủ và hơn nữa là có cơ hội gần gũi với hắn trong vài ngày tới mà không bị cản trở bởi nó. Mà sao hok thèm chào nó một câu nhỉ ? _ Hay cô đi cùng Hương và Nguyên đi, rồi nếu muốn có thể quay lại cùng Nguyên_ hắn đề nghị _ em cũng nhớ và muốn về thăm gia đình lắm nhưng thể trạng sức khoẻ không tốt bác sĩ bảo không nên đi lại đường dài nhiều_hic hic ….nước mắt cá sấu lại được dịp tuôn ra _ Con gửi chị Nguyệt Đoan lại cho bác giữ làm tin đó_ Nó cười toe với mẹ hắn _ Còn anh nữa, chị ý mà sứt mẻ tí nào thì anh chít với tôi_ nó nghiêm mặt cảnh cáo hắn Hắn buồn buồn không đáp Tiếng loa giục nó biết sắp đến giờ bay. Nó vội cáo từ cùng với Nguyệt Hương lên máy bay Hắn đứng nhìn cái bóng nhỏ bé liêu xiêu của nó khuất dần, khuất dần, xa mãi, xa mãi Rồi máy bay cũng cất cánh, hắn thấy lòng nặng trĩu cũng ko hiểu vì sao _ Về thôi con trai, 3 ngày nữa lại gặp Nguyên mà_ Bà Trần khoác tay hắn kéo đi trong khi hắn vẫn ngoái đầu nhìn theo hướng nó Nguyệt Đoan bĩu môi dài cả thước rồi cũng quay gót bước theo
|
Sân bay Nội Bài : 8h sáng Nó cùng Nguyệt Hương lỉnh kỉnh vác 2 cái valy to uỳnh. Vật lộn mãi hai chị em cũng đem ra ngoài cổng . Nguyệt Hương móc từ túi ra chiếc iphone, bật nguồn định gọi tài xế riêng ra đón nhưng nó ngăn lại. _ Thui khỏi gọi đi chị, về thía này cho mọi người bất ngờ ( thực sự thì nó hơi lo lắng về quyết định của mình hay nói đúng hơn là nó sợ ông nội, không muốn ông nội buồn và thất vọng khi biết được quyết định của mình ) Còn đối với Nguyệt Hương thì việc chuyển hẳn về Hà Nội mà không báo trước cũng là một điều không hay mặc dù cô biết vốn dĩ cái hôn ước kia không phải của chị em cô _ Uhm cũng được, vậy để chị gọi taxi _ Về căn nhà nhỏ ngoại ô đi chị, em chưa muốn về nhà lúc này _ nó đan hai tay vào nhau ngước mắt lên bầu trời Nguyệt Hương giật mình, cô nhận ra được sự khác thường trong cách cư sử của Nguyên, cô gật đầu đồng ý, cô nghĩ Nguyên cần một khoảng lặng để tỉnh táo hơn Còn nó chưa bao giờ nó cảm thấy mệt mỏi như lúc này, giá như lúc này nó được xà vào lòng mẹ, dụi đầu vào ngực để cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Một giọt nước long lanh nơi khoé mắt_ Nó buồn ư. Không ! có gì buồn đâu ?_ chính nó cũng không thể hiểu được cái cảm xúc hỗn độn trong nó bây giờ. Hay đây là cái cảm giác xúc động mà Hà Nội thân yêu mang lại cho nó trong những ngày xa nhớ. Thôi mặc kệ là cái gì đi chăng nữa, bây giờ nó cần nghỉ ngơi để ổn định tinh thần sau chuyến bay dài và có thêm chút sức lực để đối mặt với quyết định đã chọn. _ Lên xe thôi Nguyên_ Nguyệt Hương réo tên khiến nó giật mình Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Nguyệt Hương nó hơi mủi lòng, nó làm cho mọi người xung quanh khổ nhiều quá rồi _ Em không sao đâu, chị đừng lo, chỉ là hơi mệt sau chuyến bay thôi_ nó trấn an Nguyệt Hương khi đã yên vị trong xe _ Nguyên hôm nay mà cũng biết mệt hả, chắc nhớ “ai đó” chứ gi`_ Nguyệt Hương chọc _ Hic, nhớ ai đâu, nhớ con Lucky thui a`, mà tại chị bóc lột sức lao động của em tối qua đấy _ Bóc lột hồi nào hử, em tự nguyện giúp chị mà Đẩy kính xuống nó ngóc đầu ra ngoài để gió tạt vào mặt để tỉnh táo hơn _ Lạnh quá chị hương ơi, nó vén mấy cọng tóc bị gió thổi rối _ Hụ…hụ…hụ, những tràng ho liên tiếp của Nguyệt Hương làm nó giật mình quay lại với cái mặt tội nghiệp _ Em xin lỗi, nó nhanh chóng kéo kính lên cho không còn một ngọn gió nào lùa vào _ Không sao đâu, em mở ra cho thoáng đi, chị quàng thêm cái khăn ở cổ là OK _ Chị xem thường bệnh của mình quá đấy_ viêm phổi không phải là bệnh hiểm ngèo nhưng cũng ko thể chủ quan được_ Nó nghiêm khắc nhắc nhở _ con gái đất Hà Thành mà ko chịu được lạnh, em thấy buồn cười không Nguyên_ N.Hương quay qua hỏi nó _ Sao mà buồn cười, đó là việc rất bình thường mà. Nguyệt Hương à, mỗi người khi sinh ra không thể tự quyết định được bố mẹ mình, hình hài hay giới tính, cũng như không phải bao giờ cũng khoẻ mạnh bình thường, bệnh tật luôn là bạn đồng hành trong cuộc sống của con người, nó đến lúc con người cảm thấy buồn, mệt mỏi trước cuộc sống. _ Nó ngước nhìn vô định vào không trung_ Nó cũng đâu thể tự quyết định được số phận của chính mình, và chạy trốn có giải quyết được vấn đề jì Nguyêt Hương không nói jì thêm, ngồi bất động _ Em có chuyện jì phải không Nguyên_ có thể nói cho chị biết được chứ_ Nguyệt hương bất chợt hỏi làm nó thấy giật mình Dù Nguyệt Hương là chị nó thật và nó cũng rất tin tưởng nhưng nếu N.Hương biết thì chắc chắn ngăn cản nó. Nó muốn mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của mình _ Dạ hok có jì đâu, em chỉ hơi mệt và đói thôi, nhớ cô Ba quá ( giúp việc cuả gd nó ) Chiếc taxi dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ có chiếc cổng gỗ sơn xanh và giàn hoa giấy tuyệt đẹp _ Cô Ba ơi ! cô Ba, cháu đói quá a`_ Chưa vào đến nhà nó đã oang oang gọi to Một phụ nữ trung nien bước ra, vẻ mặt ánh lên niềm vui hiền hậu _ Cô Ba ! con đói quá hoa cả mắt rùi nè cô Ba còn cơm nguội hok ? _ Con về sao hok báo trước, ông nội con mà biết thì sao ? _ Thì con hok về bên đó nữa,con ở đây với cô Ba lun nhá ? _ Để cô gọi sang cho ông nội con rồi cô đi nấu cơm cho tiểu công chúa ăn, chịu hok ? _ Hok , hok con vế để rạo bất ngờ cho ông nội, cô ba báo truớc còn jì hay nữa, thui cô Ba đi nấu cơm cho con ăn đi, sắp xỉu lun rồi nè_ Nó được dịp làm nũng _ Hic, cô Ba nhớ Nguyên thui àh, hok nhớ con nữa àh, hic hic_ Nguỵêt Hương cũng nhõng nhẽo theo _ Trời, bó tay với 2 con luôn đó, lớn rồi mà nhõng nhẽo hoài à_ Thui vào tắm rửa, thay đồ đi rồi xuống ăn cơm _ Dạ, chúng con bít rùi thưa cô Ba, 2 cô nàng đồng thanh 2 chị em nó vác chung 1 cái valy lên còn cái lại nhờ anh tài xế vác giúp _ Chị có thể ở đây không Nguyên, Nguyệt Hương e dè hỏi nó Đây là nơi hội họp tụ tập của mí anh em nhà nó, Nguyệt Hương và cả Nguỵêt Đoan đều rất ít khi tới đây. Căn biệt thự không quá lớn nên cũng không có quá nhiều phòng, mỗi người chỉ có 1 phòng thui và không có phòng dư ngoài cái phòng khách và bếp _ Được chứ, chị ở phòng em đi, em qua phòng anh heo ở cũng đc _ Thui hay chị sang ở với cô Ba cũng đc _ Cô Ba bị bệnh đau lưng khi trời trở gió chị ko nhớ à, sang đó sao mà chị ngủ được, vả lại cô ý cũng khó ngủ_ chị cứ ngủ đây đi_ nó trải lại tấm ga giường rồi ấn Nguyệt hướng ngồi xuống
|
_ Thui chị nghỉ đi, em qua phòng anh heo Nó lê những bước chân nặng nhọc vào phòng, rồi dùng chân đá mạnh khép cửa phòng Định đi tắm cho nhẹ người nhưng chợt nhớ hok mang theo quần áo sang . _ Thôi thì mặc tạm đồ của anh heo dzị _ nó chẹp miệng rùi bước tới tủ đồ Chọn bộ đồ có vẻ nhỏ nhất, nó bước vô nhà tắm, hơi nước ấm phả vào mặt khiến nó cảm thấy dễ chịu vô cùng. Mệt mỏi, nó thiếp đi trong bồn tắm _Nguyên, em có trong đó không_ Nó lờ mờ nghe được tiếng ai đó gọi mình Tiếng gõ cửa mạnh và dồn dập kèm theo tiếng réo làm nó tỉnh hẳn, bây giờ nó mới biết mình ngủ quên trong bồn tắm , nó vội tắm rửa qua loa rồi mặc nhanh quần áo chạy ra mở cửa _ Chị gọi em hả_ Nó hỏi tỉnh bơ _ Uhm , sao gọi mãi em mới chịu ra vây hả, làm chị đau tay muốn chết luôn ne` _ Hi hi em đi tắm, chị kêu sao mở cửa được _ Tắm gì mà lâu dzị cả tiếng trước chị kêu em hok trả lời chị tưởng là em đi tắm lúc đó _ Dạ lúc đó chắc em đang ngủ_ thui xuống ăn cơm đi chị Nó nhanh chân chạy xuống trước định phụ cô Ba don cơm nhưng mọi thứ đều tươm tất cả rồi _ Xin lỗi cô Ba con ngủ quên mất_ nó gãi đầu hối lỗi _ Còn phần con đó, lát rửa chén đi ha_ cô Ba cười hiền _ Yes, madam_ Nó giơ tay ngang trán _ Ha ha ha, con mặc đồ của thằng Huy hả, định nhát ma cô hả_ cô ba đưa tay vuốt ngực vừa cười ha hả Nó nhìn lại mình, ôi chúa ơi ! trông chẳng khác nào một người tí hon cả. Áo thì rộng thùng thình, quần thì dài quét đất nó thầm nghĩ _ may quá, lúc nãy chạy nhanh như dzị may mà hok vướng phải cái jì , hok thì tiu đời lun oi`. Ông heo đúng là người khổng lồ _ Dạ, dễ thương đúng hok cô ? nó cười toe _ Có mà dễ sợ thì có_ Cô Ba dí tay vào trán mắng yêu nó _ Thui ăn cơm nào_ Nguyệt Hương giục _ Ôi ngon quá, lâu lắm rồi con mới đc ăm món cô Ba nấu_ Ngon quá cô ba ơi Nó ra sức ngấu nghiến những món ăn có trên bàn, và luôn miệng khen ngon . nguyệt Hương quá bất ngờ trước cách ăn uống của nó, cô ngồi im không động đậy nhìn nó ăn ngon miệng _ Chị sao dzị ? sao hok ăn đi, nhìn em làm jì_ Nó ngước mặt lên hỏi, miệng vẫn nhai và tay thì đang ra sức với lấy viên thịt chiên giòn Cô Ba vẫn là người hiểu chuyện nhất, cô nhẹ nhàng : _ Nguyên, ăn từ từ thôi nào, cô không có thuốc chữa nghẹn đâu _ Hương nữa, ăn đi con_ không cần cung cách, ý tứ jì đâu Nguyệt Hương chưa bao giờ ăn như vậy, mặc dù có lúc cuộc sống không mấy tốt đẹp, cô từng bị cha bỏ đói, nhưng chưa bao giờ cô dám phá vỡ cung cách cư xử, giao tiếp của giới thượng lưu. Thật sự trong Nguyên có quá nhiều điều bất ngờ mà cô chưa dám nghĩ tới. _ Thìa, dĩa đầy đủ sao hok dùng mà lại bốc bằng tay hả Nguyên_ N.Hương nghiêm mặt hỏi, một chút jì đó ko hài lòng _ Không sao đâu, ông nội đâu có đây, ăn thía này mới ngon chứ_ chị hok ăn lát heets ráng chịu đói nha _ ăn thoải mái đi con, hok ai nhìn ngó gì đâu mà lo,con bé này ăn lẹ lắm đó_ hok mún đói tới chiều thì ăn đi con Không hiểu suy nghĩ thế nào N.Hương cũng buông thìa dĩa xuống , dùng tay bốc ăn ngon lành _ Ế con tôm đó của em mà, em xí trước rùi nhá_ Nó đang nhai mà vẫn cố giữ khi thấy Nguyệt hương lấy con tôm cuối cùng trong đĩa _ Hả, con này của em hả, giấy tờ sở hữu đâu_ N.Hương nói xong, ngửa cổ ném ngay con tôm vào mồm trước con mắt ấm ức của nó_ ha ha kì này lại có người dành ăn với nó rồi Bất chợt nó lại nhớ tới hắn. Không biết tên Đại Phong chết tiệt giờ này đang làm jì nhỉ _Chắc cũng đang ăn cơm, hứ hok có mình dành ăn chắc hắn vui lắm_ Nó vừa ăn vừa lẩm bẩm _ Em nói jì Nguyên chị nghe hok rõ _ Dạ hok có jì, em đang tính xem chiều đi đâu _ Uhm Nó thấy có jì đó nhơ nhớ tới hắn, _hok có ai tranh giành với mình chán thật, hok có ai đứng bên hót líu lo lúc nó rửa chén, giá mà hắn có ở đây, chợt có cái jì đó cay cay nơi sống mũi_ nó thầm nghĩ, xong lại gạt ngay_ không, sao mình lại nhớ hắn chứ, hắn ám mình nhiều quá thôi, dẹp !dẹp ngay những ý nghĩ vớ vẩn Cuối cùng thì cũng giải quyết được vấn đề “bụng dạ”. Nó nhanh chân léo lên phòng mình mở tủ đò lấy đại một bộ rồi chạy qua phòng huy heo Thay bộ đồ của mình, nó cảm thấy thật thoải mái, thật tuyệt để đi dạo phố. Nó bước chầm chậm xuống phòng khách, hok có ai. N. Hương đã về phòng , hình như đã ngủ rồi, thôi thì mình mình đi vậy_ nó chẹp miệng rồi tung tăng bước ra ngoài Gió rít lên từng tiếng bên tai, hơi lạnh táp vào mặt nó, quấn thêm chiếc khăn vào cổ, đội 1 chiếc mũ len xám , xỏ tay vào túi quần, nó nhẹ nhàng bước đi trông như một thằng đàn ông làm mí cô nàng đi đường ai cũng ngoái đầu lại suýt đâm vào gốc sấu.
|
Đã lâu lắm rồi nó mới lại được dạo bước trên con đường này, _ Lạnh quá, nó khẽ kêu lên _ dường như mùa đông này HÀ Nội lạnh hơn thì phải Không hiểu mùa đông này Hà Nội lạnh hơn hay nó chịu lạnh kém hơn, phải chăng nó đã quen với nắng, quên mất gió_ quen với phương nam ấm áp. Hay tại trái tim hắn ở đó, nó cô đơn nên thấy lạnh _ Với thân hình khổng lồ của hắn, ôm mình chắc ấm lắm nhỉ_ Nó buột miệng nói ra trong vô thức và mỉm cười thích thú_ rồi lại giật mình xua đuổi Một mình lặng lẽ bước đi trên con đường vắng, chợt rùng mình khi đạp lên chiếc lá khô. Nó quyết định đến siêu thị mua quà cho mọi người _ dẫu sao thì cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, vui lên nào _ nó tự nhủ với lòng mình Rồi lại thấy một cô bé tinh nghịch nhảy chân sáo trên đường đầy lá bay _ Một chiếc áo dạ cho mẹ nè_ nó hí hửng cầm chiếc áo dạ lông trắng ở cổ lên ướm thử _ Gói lại giùm tôi _ Đôi giầy thể thao cho ba nữa _ dạo này ba còn bệ vệ hok nhỉ, nếu thế phải bắt ba chạy bộ thôi_ nó lẩm bẩm trong miệng Nó chọn cho ông nó một chiếc áo sơ mi màu tro và một chiếc cà vạt màu đỏ tươi trông khá trẻ trung, ông chắc chắn sẽ không mặc đâu nhưng kệ_ nó thích_ nhất định nó sẽ làm nũng cho ông mặc thì thôi_ ai bảo ông không thể chứ Thế đấy, nó thật trẻ con Nó gật đầu ưng ý trước đôi gang tay da đen định mua cho Huy heo_ lão này tha hồ đua xe hok sợ lạnh_ kèm theo một đôi tai thỏ màu đen nốt Đập vào mắt nó là 2 bộ mũ đôi, kiểu dáng tương đối giống nhau nhưng có 2 màu hồng và xanh lá.Nhìn thì ai cũng biết là cặp mũ dành cho tình nhân, một trong nhưng trang phục sốt nhất mùa giáng sinh này. Nó gật gù rồi quyết định chọn tặng cặp mũ hồng cho đôi Hạnh- Bảo còn đôi màu xanh lá cho Trân và Nhật Không phải là người quá kĩ tính, nó nhanh chóng chọn được quà cho gia đình và bạn bè của nó, nhưng lại không biết nên chọn jì để tặng cho hắn. Nó vòng qua tất cả các shop hàng trong siêu thị mà vẫn không lựa được thứ jì ưng ý. Nếu như là trước đây nó sẽ chọn đại một thứ jì đó, nó là người vô tư mà! nhưng giờ đây nó lại không thể làm thế, nó muốn hắn thực sự hạnh phúc khi nhận được món quà. Dẫu sao thì cũng sắp đi rồi, coi như một món quà để cảm ơn_ Nó tự phủ nhận lòng mình bằng những suy nghĩ ngớ ngẩn nhất có thể. Gom tất cả đồ đã mua được đem ra quầy thu ngân, nó nhanh chóng trả tiền rồi định nhanh chóng rời siêu thị mặc dù chưa mua jì tặng cho hắn. Nhưng chợt nó khựng lại khi thấy khi thấy mấy cô nhân viên đang đứng đan những chiếc khăn len quàng cổ dài loàng ngoằng. Nếu như trước đây nó thất thật bình thường, thậm chí là “thừa hơi” nhưng bây giờ nó lại muốn đan một chiếc như vậy_ Chính nó cũng không thể hiểu nổi những suy nghĩ kì quặc đó_ Nó đã yêu hắn rồi hay chăng ? Mua vài cuộn len màu đen, với lấy một quyển sách dạy đan, nó trả tiền tất cả rồi ra khỏi siêu thị. Đem tất cả về nhà, nó sẽ đến công ty gặp anh nó. Nó bước vào công ty, mọi người ai có mặt trong đại sảnh đều nhìn nó với con mắt lạ lẫm, dò sét và soi mói. Nó thản nhiên bước vào thang máy không quan tâm tới những người xung quanh. Nó định đi thẳng vào phòng giám đốc nhưng bị ngăn lại bởi một cô thư kí trẻ _ Xin lỗi cô định đi đâu vậy_ Cô thư kí hỏi nó với thái độ không mấy niềm nở _ Đi vào đây không để gặp giám đốc thì cô nghĩ tôi định làm jì_ nó mỉm cười tươi đáp lời cùng với ánh mắt sắc lẻm, nó rất ghét những người mượn thế của giám đốc để tỏ ra ngạo mạn như vậy Tức giận, cô ta mím chặt môi _ Xin lỗi, cô không có hẹn trước vậy nên mời ra khỏi đây _ Ha ha ha ……..!!!! sao cô biết tôi không hẹn trước, không lẽ giám đốc hẹn ai cũng phải báo cho cô biết hay sao ?_ Đúng là tôi không có lịch làm việc với giám đốc của cô, nhưng hẹn riêng thì có đấy_ Nó nháy mắt khiêu khích _ Xin lỗi, đây là công ty, nếu có việc riêng thì cô nên đi về, giám đốc chúng tôi không tiếp ai vì việc riêng_ Cô ta nhếch mép khinh khỉnh _ Tôi thấy cô đang mượn quyền giám đốc để ngăn cản tôi đấy_ anh ta hay cô là giám đốc vậy ? Không muốn bàn cãi jì thêm nó sải chân bước về phía cửa, Cô ả vẫn chạy lại níu áo, kéo ra, đứng chắn trước cửa _ Cô không được vào đây Nó không nói jì, đẩy cô ta suýt ngã.. Định lại xem cô ta thế nào xong lại thôi, chẳng việc jig phải quan tâm đến loại người đó. Nó đẩy cửa bước vào, cô ả không thể cản được _Tôi đã bảo trước khi vào phải gõ cửa cơ mà, cô điếc àh _ tiếng lão Huy heo quát lớn làm nó giật mình _ Thưa giám đốc tôi không nghĩ cửa chịu được sức gõ của tôi, nên không dám gõ_ nó bình thản như chẳng hề có chuyện jì Nghe thấy giọng nói quen thuộc, huy heo sững người _ Xin lỗi sếp, tôi đã cản nhưng cô ta đẩy tôi ngã để vào đấy ạ_ ả thư kí nói vs huy heo liếc nó một cái sắc lẻm, khinh thường _ Cô không còn việc ở đây nữa, mau biến ra ngoài và đóng cửa lại_ Nó nói như ra lệnh _ Cô là jì mà dám ra lệnh cho tôi _ ả ta tức giận, mặt tím bầm _ “Anh iu” !, cô ta không không nghe lời em kìa Lão huy heo nãy giờ chứng kiến tất cả, xong giờ mới cất lời : _ “bé iu” ngoan nào_ nếu không có việc jì nữa thì cô có thể ra ngoài_ không thèm ngẩng mặt lên với cô ả Ả thư kí chắc thầm nghĩ nó là người iu của Huy heo, muốn níu lại lát nữa để phá hoại, nên ậm ừ. Ả nhìn nó với cái nhìn đầy ganh tị, thù hằn và một chút đe doạ _ Cô không nghe tôi nói sao_ Huy heo vẫn không thèm nhìn lên, giọng đều đều _ Dạ chào sếp, em ra ngoài_ ả cúi đầu chào, vẫn không quên liếc xéo nó một cái, nện đế giày vào nền nhà bước đi _ Sao heo về mà hok báo trước để anh ra sân bay đón_ Huy heo gấp lại tập hồ sơ ngẩng mặt lên nhìn nó _ Em đâu dám phiền giám đốc _ nó liếc xéo ông anh trai _ Ông nội có nói jì không ?_ Vứt chiếc kính trắng sang một bên huy heo hỏi nó _ Em chưa về nhà _ nó đáp tỉnh bơ
|
_ HẢ !!!!! _ Em ở đâu _ Biệt thự ngoại ô_ em tưởng được gặp mí anh ở đó chứ_ sao hok thấy ai hít dzị _ Bọn nó đang chịu đợt huấn luyện của ông, sống không nổi nữa chứ chơi bời jì nữa _ Thôi đi nào_ Huy heo đứng lên nói với nó _ Hả ! đi đâu cơ, em mới đến mà, mệt quá àh, anh có phải hành hạ em thía hok ? _ Ha ha ha hồi nãy còn “Thưa giám đốc tôi không nghĩ cửa chịu được sức gõ của tôi, nên không dám gõ”_ sức lực tràn trề dzị mà kêu mệt hả_ Huy heo nhái lại lời nó _ Nhưng mà đang giờ làm việc, hoe anh định đi đâu dzị_ em méc ba _ BA cũng hok bóc lột sức lao động của anh như em đâu_ Anh còn chưa ăn trưa lun Ák, em hok mún anh thành cái móc phơi đồ chứ _ há há há_ em sẽ giúp heo anh thành “siêu mẫu xì trum”_ nó toe toét rồi nhanh chân phóng nhanh ra cửa _ Dạ mời Giám đốc ạ !_ Nó mở cửa cúi đầu cung kính chào khi nhìn thấy bóng huy heo sát sau lưng _ Cốp_ một cái gõ đầu đau điếng Huy heo ưu tiên dành tặng nó_ dám nói xấu anh hả _ Hứ, phản đối hành hạ thân thể_ anh cậy lớn bắt nạt em, em méc ông cho coi_ mà xấu thật chứ còn jì nữa_ nó lẩm bẩm trong miệng chắc đủ cho Huy heo nghe được _ Đầu em có vẻ vẫn cứng nhỉ_ anh thử lần nữa nhá_ ổng giơ tay lên doạ _ Thui đầu em toàn phần mềm, anh cốc dzị hok may trấn thương não bộ thì sao_ nó ôm đầu chu mỏ lên cãi_ rồi chạy biến ra ngoài Huy heo lắc đầu rồi khép cửa phòng bước ra ngoài theo nó
|