Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
|
|
Chương 180: Về kết hôn (hạ) "Như vậy ý của các con là không kết hôn?" Phượng Vũ Mặc nhẹ nhàng hỏi.
"Đương nhiên là phải kết hôn, chúng con sẽ cho Tịch Nhi một hôn lễ tuyệt nhất tốt nhất, để cho cô ấy được gả đi trong ánh mắt hâm mộ của toàn thế giới." Long Tịch Bác cầm ly tử sa lên, nhấp một ngụm trà, trong giọng nói có sự dịu dàng hiếm thấy.
"Ý của chúng con là giữa con và Bác sẽ có một người tham gia hôn lễ, người kia cả đời không kết hôn." Long Tịch Hiên cười khẽ giải thích.
Hai đôi vợ chồng liếc nhau một cái, không biết nên nói gì. . . . . .
Một lúc sau, Long Phi Tịch lên tiếng: "Như vậy đứa nào sẽ kết hôn?"
"Rút thăm quyết định đi, ai kết hôn đều như nhau." Long Tịch Bác nhẹ nhàng nói.
15 phút sau, kết quả được xác định, cô dâu: Long Tịch Bảo. Chú rể: Long Tịch Hiên. Người cả đời không cưới: Long Tịch Bác.
"Các con đã quyết định, thì đi nói cho Bảo Bảo biết đi, để con bé chuẩn bị làm cô dâu xinh đẹp nhất." Nam Cung Viễn lộ ra nụ cười bí ẩn, nhẹ nhàng nói.
Vì vậy, cặp sinh đôi trở về phòng.
Chờ bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi ở thư phòng, Phượng Vũ Mặc không nhịn được nói: "Như vậy thật sự tốt sao? Bác thật đáng thương."
"Đúng a, nếu như là tôi, nhìn người mình yêu cùng người khác đi vào lễ đường, hứa hẹn lời hứa cả đời, mà trong lời hứa đó không có mình, tôi nhất định sẽ rất khổ sở." Tiêu Lộ Trúc nhỏ giọng phụ họa.
"Bảo Bảo còn chưa tỏ thái độ, chuyện này vẫn chưa biết được." Long Phi Tịch nhìn Nam Cung Viễn khoan thai tự đắc, kéo Phượng Vũ Mặc vào trong ngực.
"Heo nhỏ, chúng ta phải chuẩn bị của hồi môn rồi." Nam Cung Viễn cười khẽ ôm Tiêu Lộ Trúc đang nhíu mày vào trong ngực, không coi ai ra gì giúp vợ yêu vén tóc ra sau tai.
Hai người phụ nữ khó hiểu nhìn ông xã của mình, nhưng dù sao kết hôn là chuyện vui, rất nhanh họ liền quên chuyện mới vừa rồi, bắt đầu hưng phấn thảo luận chi tiết hôn lễ. . . . . .
----- ta là đường phân cách tuyến chuyện vui -----
Trong phòng…
"Em không muốn." Một câu cự tuyệt nhàn nhạt từ trong miệng Long Tịch Bảo phun ra.
"Không muốn cũng phải làm." Long Tịch Bác không vui nhìn cô.
"Em chính là không muốn, các anh nếu ép em, em liền rời nhà trốn đi." Long Tịch Bảo tức giận ngồi xuống giường lớn.
"Em dám, em hãy thử xem." Long Tịch Bác cười lạnh một tiếng, kéo người nào đó đang có ý nghĩ muốn chạy loạn vào trong ngực.
"Em chính là không muốn… không muốn… không muốn." Long Tịch Bảo giãy giụa vỗ nhẹ vào ngực anh, hết sức không vui.
"Em…" Long Tịch Bác bị cô cự tuyệt làm cho cơn tức xông lên, vừa muốn bộc phát, liền bị Long Tịch Hiên cắt đứt.
"Bảo Bảo, tại sao không muốn?" Long Tịch Hiên nhẹ giọng hỏi.
"Chính là không muốn!" Long Tịch Bảo vểnh đôi môi trái tim, vành mắt hồng hồng.
"Em cứ như vậy không muốn gả cho tụi anh sao?" Long Tịch Bác ẩn nhẫn cơn tức giận, có chút lạnh nhạt hỏi.
"Em đây là gả cho các anh sao? Em đây là gả cho anh Hiên!" Long Tịch Bảo uất ức hít mũi một cái.
Cặp sinh đôi ngẩn người, có chút không rõ chân tướng…
"Có phải các anh sợ chuyện của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến Long Vũ hay không?" Long Tịch Bảo buồn bã hỏi, vật thể bằng nước trong đôi mắt đã vận sức chờ phát động.
"Nói cái gì đó… Có liên quan gì tới Long Vũ chứ?" Long Tịch Bác ôm chặt cô, không hiểu cô rốt cuộc khó chịu chuyện gì.
"Các anh từng nói em là quan trọng nhất, các anh gạt người." Long Tịch Bảo uất ức nói, nước mắt rất phối hợp với biểu tình của cô, trực tiếp nhỏ giọt … rơi xuống tay Long Tịch Bác, đây gọi là điềm đạm đáng yêu. . . . . .
"Em khóc cái gì…" Long Tịch Bác nhíu mày, lau nước cho mắt cô.
"Tụi anh lừa gạt em lúc nào? Đừng khóc, có lời gì nói rõ ràng." Long Tịch Hiên bị bộ dáng đáng thương của cô kích thích, trái tim cũng thắt lại.
"Hu hu… em không gả, hôn lễ như vậy em không muốn, các anh nếu sợ quan hệ của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến Long Vũ, vậy thì đừng công khai là được, dù sao ở trong mắt các anh, công ty quan trọng hơn em." Long Tịch Bảo khóc thét lên.
"Em đang nói bậy bạ gì đó…" Long Tịch Hiên nghe được sửng sốt một chút, không hiểu ý của cô.
Long Tịch Bác không chịu được rống to: "Im miệng! Không cho phép khóc."
Long Tịch Bảo bị anh dọa giật mình, sững sờ nhìn anh… Một lúc sau, tiếp tục khóc, chỉ là không phát ra âm thanh.
"Còn khóc nữa hả?" Long Tịch Bác không vui nhíu mày kiếm, lạnh lùng uy hiếp.
Long Tịch Bảo cắn môi dưới, lau nước mắt của mình, được rồi… cô sợ kẻ ác.
"Nói, em rốt cuộc muốn thế nào?" Long Tịch Bác hài lòng nhìn cô thức thời, trầm giọng hỏi.
Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, meo meo nói : "Nếu gả, em chỉ gả cho các anh, hoặc là em liền không lấy chồng."
"Em bây giờ không phải là gả cho tụi anh sao?" Long Tịch Hiên vuốt ve mái tóc của cô, đối với cô cũng không có biện pháp nào.
"Là các anh, không phải là anh, có thêm chữ CÁC, xin chú ý nghe rõ từng chữ phát âm." Long Tịch Bảo không vui né tránh tay của anh, buồn buồn nói.
Cặp sinh đôi ngẩn người, giống như đã hiểu ý của cô…
"Em bây giờ biết rồi, Long Vũ quan trọng hơn em, như vậy các anh ôm Long Vũ đi ngủ là được, em không phục vụ." Long Tịch Bảo không vui muốn chạy, lại bị Long Tịch Bác giữ chặt eo thon nhỏ, nhúc nhích cũng không được, cô chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cái mông đau xót, bị đánh lén rồi…
"A, anh còn đánh người!" Long Tịch Bảo che cái mông của mình, uất ức nhìn về phía Long Tịch Bác, lập tức nước mắt lại muốn tuôn ra.
"Chính là đánh con sói mắt trắng như em đó, dám nói loại lời nói khốn kiếp này." Long Tịch Bác không vui nhìn cô.
"Dạ, em là con sói mắt trắng đó, em về nhà với ba Viễn là được, các anh lại tìm một đứa bé khác về mà nuôi!" Long Tịch Bảo bốc đồng giãy giụa, muốn thoát khỏi cái ôm của anh.
"Bảo Bảo, tụi anh cũng là vì em a." Long Tịch Hiên đè lại tay chân lộn xộn của cô, dịu dàng nói.
"Vì em?" Long Tịch Bảo không tin tặng anh một cái liếc mắt xem thường.
"Đương nhiên là vì em, tụi anh đương nhiên muốn đường đường chính chính kết hôn với em, nhưng dư luận xã hội khủng bố đến mức nào, em không phải không biết, tụi anh thì không sao cả, nhưng em có thể chịu đựng sao? Khi người khác dùng những từ ngữ bẩn thỉu khinh bỉ để miêu tả em, em có thể chịu đựng sao? Chuyện này không có một chút liên quan nào với Long Vũ." Long Tịch Hiên thở dài, nhẹ giọng nói.
Long Tịch Bảo ngẩn người, ngay sau đó chăm chú nhìn anh: "Anh vì sao cho rằng em không thể chịu đựng được? Làm sao anh biết em không thể chịu đựng? Em ở trong lòng các anh yếu ớt không chịu nổi như thế sao? Yếu ớt đến mức không gánh vác được tình yêu mà mình đã chọn sao? Yếu ớt đến mức cần hy sinh một trong hai người để bảo hộ danh dự của chính mình sao? Anh Hiên, có lẽ trước kia em không đủ kiên cường, nhưng bây giờ em cực kì mạnh mẽ đến độ có thể bảo vệ hạnh phúc của chính mình, nếu như em ngay cả điểm này cũng làm không được, như vậy em liền không xứng làm Bảo Bảo của anh, không xứng làm Tịch Nhi của anh Bác, càng không đáng để Hồ Hồ cùng Ly Ly dùng tính mạng đổi lấy kiếp này cho em. Tóm lại, em muốn làm chính là làm cô dâu của Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên, ngược lại, em thà rằng vĩnh viễn độc thân, trên giấy chứng nhận kết hôn hoặc là có tên của ba người hoặc là ngay cả một người cũng không có." Đúng, cô Long Tịch Bảo, muốn đường đường chính chính gả cho hai người đàn ông mà cô yêu nhất cõi đời này, ngẩng đầu ưỡn ngực bảo vệ hạnh phúc của chính mình.
|
Chương 181: Ba người kích tình (H) Cặp sinh đôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên trì của cô, trong phút chốc, không còn lời nào để nói. . . . . .
"Anh Long Tịch Hiên, anh Long Tịch Bác, các anh có nguyện ý lấy em làm vợ không?" Long Tịch Bảo mở đôi môi đỏ mọng, nhu hòa hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ tràn đầy nụ cười ngọt ngào, mỹ lệ đến mức khiến người ta lóa mắt.
"Anh nguyện ý." Miệng đống thanh, cặp sinh đôi phun ra ba chữ, không chút do dự cho cô đáp án.
Long Tịch Bảo nhớ tới thời điểm kiếp trước, sự lùi bước của mình, sự trốn tránh của mình, khiến cho ba người đau khổ thế nào, hạnh phúc thật vất vả có được lại nghênh đón cái chết của cô, trong lòng đau xót, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, cả đời này, cho dù thế nào, cô cũng muốn bảo vệ hạnh phúc của mình, không lùi bước nữa, không trốn tránh nữa.
"Đừng khóc" Cặp sinh đôi đau lòng lau nước mắt cho cô, trong lòng vẫn đang cảm động vì lời nói vừa rồi của cô.
Long Tịch Bảo ôm lấy Long Tịch Hiên ngồi gần cô nhất, rưng rưng hôn lên đôi môi mỏng khiêu gợi của anh, thì thầm: "Em yêu các anh, cho nên, một người cũng không thể thiếu, các anh có trách em tùy hứng hay không?"
"Không đâu, không đâu, Bảo Bảo…" Long Tịch Hiên dán lên môi của cô, khẽ nói, động tình vuốt ve thân thể của cô.
Long Tịch Bảo đỏ mặt, biết anh hiểu sai ý mình rồi, cô không có ý muốn quyến rũ anh… có chút cà lăm mà nói: "Anh… anh đừng kích động."
"Anh muốn, anh rất muốn." Long Tịch Hiên thanh âm khàn khàn, lẩm bẩm ở bên tai cô, khiến cô run rẩy. . . . . .
"Anh Bác… anh Bác…" Long Tịch Bảo cầu cứu khẽ gọi.
"Anh cũng muốn." Long Tịch Bác trả lại cô ba chữ, thanh âm khàn khàn giống hệt Long Tịch Hiên.
Long Tịch Bảo nhìn bọn họ một chút, khéo léo đáp lại những cái vuốt ve của bọn họ, chỉ chốc lát sau, nhiệt độ trong phòng rõ ràng lên cao…
"Ừm… A… Ừm…" Tiếng rên rỉ mềm mại không ngừng phát ra từ trong miệng Long Tịch Bảo, làm tê dại thần kinh của hai người kia.
"Đợi… đợi một chút, em muốn… ừm… em muốn tắm trước." Long Tịch Bảo nhẹ nhàng đẩy một cái đầu đang ‘tàn sát bừa bãi’ ở trước ngực cô, né tránh đôi môi đang cướp đoạt môi mình, nhẹ giọng nói.
Long Tịch Bác từ trên người cô lật người xuống, ôm cô đi vào phòng tắm… Chỉ chốc lát sau, Long Tịch Bảo hoàn toàn hối hận…
Phòng tắm…
Trong bồn tắm to lớn, sương mù tràn ngập, tinh dầu hoa hồng cao cấp tản ra mùi hương nồng đậm mà không ngấy, thơm mát mà không tầm thường, tinh dầu hoa hồng thúc giục tình dục của người trong đó, cộng thêm tiếng rên rỉ yêu kiều của phụ nữ, tạo thành một loại hoàn cảnh cực kỳ ái muội, dẫn dụ người sa đọa.
Lúc này Long Tịch Bảo, giống như miếng thịt kẹp bên trong miếng sandwich, bị cặp sinh đôi một trước một sau vây lại, liếm liếm lỗ tai, vuốt ve bộ ngực, bất lực rên rỉ: "A… Nơi đó không cần… Ưm… A…"
Long Tịch Bác nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô, ấn xuống nơi xương bướm xinh đẹp của cô dấu vết thuộc về mình…
Long Tịch Hiên lại yêu thích xương quai xanh của cô, ở trên đó vừa liếm vừa cắn, khiến Long Tịch Bảo cảm giác mình giống như cục xương… mà anh giống như con chó nhỏ, nhưng loại xương nào lúc bị chó ăn lại có khoái cảm giống như cô? Cái so sánh này hình như không thành lập a… Đang lúc cô suy nghĩ lung tung, Long Tịch Hiên động thân tiến vào trong cô…"A… Nhẹ một chút đi… Không phải của anh nên không cần yêu thương à." Long Tịch Bảo yêu kiều thét lên.
"Không phải của anh thì là của ai?" Long Tịch Hiên cười tà rút ra cắm vào nơi hạ thân của cô, hài lòng nghe được cô rên rỉ.
"A… ưm… A… là… A… Là của em…" Long Tịch Bảo nói không thành câu.
"Em lặp lại lần nữa, là của ai?" Long Tịch Bác giọng tà mị từ phía sau truyền đến, kẻ ngu cũng nghe ra có mùi vị uy hiếp.
"Là… A… là… của các anh… A… ưm… Nhẹ một chút… ưm…" Long Tịch Bảo rất không có dũng khí mà nói.
"Rất tốt." Long Tịch Bác hài lòng ngậm vành tai của cô, khiến cô càng rên rỉ nhiều hơn.
Long Tịch Bác ngồi lên thành bồn tắm, khàn khàn giọng nói nhỏ: "Tịch Nhi, anh cũng muốn."
Long Tịch Hiên rút ra khỏi cơ thể cô, xoay người cô lại, đưa lưng về phía anh hơi cúi xuống, động thân một cái, tiểu Hiên lại lần nữa tiến vào trong cô…
"A…" Long Tịch Bảo kêu lên một tiếng sợ hãi, phát hiện Long Tịch Hiên hôm nay đặc biệt gấp gáp…
"Tịch Nhi…" Long Tịch Bác thấp giọng hô, sờ sờ mái tóc dài đã sớm ẩm ướt của cô, có chút bất mãn chỉ chỉ tiểu Bác.
Long Tịch Bảo đỏ mặt, dùng đôi môi trái tim đến gần nó, đầu tiên là dò xét thử liếm liếm, sau khi nghe được Long Tịch Bác thô khàn thở gấp, liền ngậm tiểu Bác vào trong miệng… đổi lấy âm thanh hài lòng của Long Tịch Bác…
Sau lưng tiểu Hiên tiến công làm cho cô theo bản năng muốn rên rỉ, nhưng trong miệng đang ngậm tiểu Bác, muốn kêu lại kêu không ra tiếng, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ưmh ưmh ưmh’, càng thêm dẫn dụ người ta mơ màng.
Hai tay của Long Tịch Hiên đang ôm lấy cái mông rất tròn ngạo nghễ vểnh lên của cô, liến tiếp thẳng tiến, nghĩ đến cái loại cảm giác khủng hoảng và bất lực của một tháng trước, nghĩ tới sự cảm động và thỏa mãn mới vừa rồi, giống như muốn xác định cái gì đó, càng lúc càng dùng sức hơn.
Long Tịch Bảo theo bản năng muốn tránh, bất đắc dĩ PP (cái mông) của mình bị người ta gắt gao nắm lấy, nhúc nhích cũng không thể.
"Còn muốn." Long Tịch Bác phát ra tiếng hừ hừ như tiểu thú, mang theo tư vị nũng nịu mà cường thế, thúc giục Long Tịch Bảo.
Long Tịch Bảo thật muốn liếc mắt xem thường, tại sao mỗi lần hoan ái, bọn họ lúc nào cũng còn muốn…còn muốn…còn muốn…, còn muốn không ngừng… Người ta cũng muốn! Muốn nghỉ ngơi /
Không biết trải qua bao lâu, Long Tịch Bảo cảm giác một luồng chất lỏng nóng rực phun về phía miệng của cô, khiến cô mãnh liệt ho khan : "Khụ ~ khụ ~ khụ ~~~"
"Tịch Nhi…" Long Tịch Bác đau lòng vỗ nhẹ sống lưng của cô, bọn họ từng nói trước khi muốn bắn ra phải lui ra ngoài, kết quả cô bé ngốc nói như vậy không thoải mái, kiên trì để cho bọn họ xuất ra trong miệng của cô, thật không biết nên nói cô ngốc, hay là đáng yêu nữa.
----- ta là đường phân cách tuyến đáng yêu -----
|
Chương 182: Hứng thú tệ hại! (H) "Không… Không sao…" Long Tịch Bảo nhẹ nhàng nói, phía trước là không có việc gì, nhưng phía sau có chuyện… "Anh Hiên, ưm… nhẹ… A… Nhẹ một chút… A."
"Đau không?" Long Tịch Hiên sờ sờ cái mông của cô, tiếp tục thẳng tiến.
"Đau… ưm… A…" Long Tịch Bảo nắm chặt tay của Long Tịch Bác, muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát.
Long Tịch Hiên nhìn bộ dáng đáng thương của cô, rút tiểu Hiên ra, sau đó lại dùng lực thẳng tiến vào trong, Long Tịch Bảo run rẩy thân thể ngẩng đầu lên nói : "A… Không cần…"
"Ngoan, Bảo Bảo, một chút nữa thôi, nghe lời." Long Tịch Hiên nhẹ nhàng dụ dỗ, giọng nói rất dịu dàng, nhưng động tác một chút cũng không qua loa.
Long Tịch Bảo có chút không nhịn được nức nở, một lúc sau, Long Tịch Hiên tiến vào thật sâu mấy cái, rồi để cho mầm móng của mình phun vào trong cơ thể của cô.
Long Tịch Bảo đầu óc đột nhiên trống rỗng, thân thể trống rỗng yếu ớt, cảm giác muốn mệt lả…
Long Tịch Hiên rút tiểu Hiên ra, dùng nước ấm rửa sạch thân dưới của cô, cuối cùng còn vỗ vỗ vào cái mông vểnh cao của cô.
Long Tịch Bảo xụi lơ ở trong ngực Long Tịch Bác, thở hồng hộc, một chút hơi sức cũng không còn.
Long Tịch Bác ôm cô lên trên đùi của mình, cô chưa kịp phản ứng, tiểu Bác đã thành công chiếm đất rồi…
"A…" Long Tịch Bảo kêu khẽ một tiếng, muốn đứng lên, lại bị anh giữ chặt eo nhỏ, chỉ có thể phối hợp với luật động của anh.
"Hu hu…, người ta không cần…" Long Tịch Bảo không nhịn được nức nở nghẹn ngào.
"Không cần cũng phải cố, chịu đựng, vì tốt cho em." Long Tịch Bác kéo ra một nụ cười tà ác.
"Hu hu… tốt cho em cái gì? Hả… a… em không muốn nữa, mệt quá." Long Tịch Bảo giọng nói mềm mại meo meo kêu.
"Để cho em rèn luyện thân thể a, không sao, em cứ xem anh như máy chạy bộ là được, anh không ngại." Long Tịch Bác vừa nói vừa ngậm chặt ‘bánh bao nhỏ’ đứng thẳng trước mắt, không đúng, là hạt đậu đỏ nhỏ phía trên bánh bao.
"A… Không cần, anh Bác, a… em không thích… không thích ở trên người anh… A… ở trên người anh ‘chạy bộ’." Long Tịch Bảo muốn đẩy đầu anh ra, lại bị anh giữ chặt hai tay ở phía sau lưng, hai cái ‘bánh bao nhỏ’ càng thêm gần sát mặt của anh…
"Anh thích." Long Tịch Bác nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, nhẹ nhàng cắn cắn ‘bánh bao trắng’ mềm nhũn, để lại một dấu răng ở phía trên đó.
"Anh Hiên… A… anh còn không cứu em… em chết mất… A… sau khi em chết sẽ không có người phục vụ tiểu Hiên của anh đâu." Long Tịch Bảo nhìn về phía Long Tịch Hiên cách đó không xa, nức nở nghẹn ngào thét lên.
"Bảo Bảo, kiên trì chính là thắng lợi, cố gắng lên, sau đó anh còn muốn." Long Tịch Hiên kéo ra một nụ cười ôn nhu, lời nói ra lại làm cho Long Tịch Bảo tức muốn phun máu.
"Các anh… A… ưm… em chỗ nào… a… đắc tội với các anh chứ…" Long Tịch Bảo có trì độn hơn nữa, cũng nên biết bọn họ là cố ý nha.
"Trí nhớ thật kém, nên phạt." Long Tịch Bác cắn cắn ‘hạt đậu đỏ’ của cô, đau đến ngay cả ngón chân cũng cong lên… "A…"
"Anh nói rồi, chờ em khỏe hơn anh sẽ xử lý em, quên rồi sao?" Long Tịch Bác liếm liếm môi mỏng, bộ dạng tà mị tựa như ma quỷ dẫn dụ người sa đọa.
"Thì ra là… hai người các anh quỷ hẹp hòi… A… ưm… A… không cần, em biết em sai rồi…" Long Tịch Bảo thử khước từ anh, nhưng sức lực thật sự cách nhau quá xa rồi.
"Suỵt… Ngoan ngoãn, đừng lãng phí hơi sức, chúng ta là đang làm tình, không phải đang nói chuyện phiếm, em vẫn nên chừa chút hơi sức kêu lên thì tốt hơn, nếu không ngoan ngoãn kêu thành tiếng, anh sẽ không dừng lại nha." Long Tịch Bác vẻ mặt cưng chiều, nói ra lời tà ác…
Long Tịch Bảo ngay cả khí lực tranh cãi cũng không có, chỉ yên lặng nhìn về phía trần nhà, chảy xuống một giọt ‘nước mắt hối hận’… Long Tịch Bác… anh có hứng thú…
Có thể nghĩ ra, kết quả cuối cùng, người nào đó ‘tử trận’ rồi, cặp sinh đôi sảng khoái, cô bất tỉnh. . . . . . . . . . . .
|
Chương 183: Hoả Vũ Sau sự kiện bồn tắm hôm đó, Long Tịch Bảo không gây chuyện nữa, là hoàn toàn đàng hoàng, mỗi ngày cửa lớn không bước, cửa trong không ra, ngây ngốc ở nhà, ngoan ngoãn ăn những thứ cô không thích nhưng cặp sinh đôi quy định, bắt đầu từ hôm qua, cô đã không còn là công chúa của nhà họ Long, mà là con gái duy nhất của nhà Nam Cung, tên là Nam Cung Yên, sau khi buổi họp báo kết thúc, cổ phiếu của nhà họ Long tăng lên rất nhanh, trên tờ báo, tuần san, tạp chí, tất cả đều đăng câu chuyện ‘Nhà họ Long nhân từ thu dưỡng một bé gái nhỏ, nhà Nam Cung tìm về con gái ruột "… Vốn muốn công bố tin tức kết hôn, nhưng bởi vì sinh nhật của cặp sinh đôi sắp tới, cho nên Long Tịch Bảo yêu cầu chờ qua sinh nhật rồi công bố, cô muốn để bọn họ trải qua một sinh nhật tuyệt vời. Khi cặp sinh đôi tuyên bố tin tức ba người cùng nhau kết hôn, Phượng Vũ Mặc cùng Tiêu Lộ Trúc đối với Long Tịch Bảo là sùng bái có thừa, yêu thương càng tăng. Nam Cung Viễn cùng Long Phi Tịch lại có vẻ mặt như đã đoán trước được sự việc…
Hôm nay là sinh nhật của cặp sinh đôi, Long Tịch Bảo bế quan một ngày, không biết ở trong phòng làm gì, đến lúc ăn cơm tối, cô nhóc biến mất hơn nửa ngày rốt cuộc xuất hiện ở phòng bếp, tự mình làm một bàn lớn các món ăn, tự mình làm một cái bánh ga-tô chocolate đen.
Sau khi ăn cơm tối xong, mọi người tụ tập trong phòng khách, hưởng thụ thời khắc bình thản mà hạnh phúc.
"Quà của tụi anh đâu?" Long Tịch Bác ôm Long Tịch Bảo, không vui hỏi, anh không quên, lần trước cô tổ chức sinh nhật cho Doãn Thiên, làm bánh ngọt còn tặng quà nữa.
"Lát nữa đưa cho các anh, chờ em tiêu hóa mấy thứ trong bụng trước đã." Long Tịch Bảo vùi trong ngực anh, meo meo nói.
"Bảo Bảo chuẩn bị gì cho tụi anh?" Long Tịch Hiên uống một ngụm trà Long Tĩnh, cười khẽ hỏi.
"Bí mật." Long Tịch Bảo giơ ngón trỏ lên lay động một cái.
"Nếu không tốt hơn món quà của Doãn Thiên, tối nay em cũng đừng hòng ngủ." Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, bắt được ngón trỏ của cô nhỏ giọng nói.
"Quỷ hẹp hòi." Long Tịch Bảo cau mũi một cái, nói thầm.
"Cái gì?" Long Tịch Bác ôm lấy khuôn mặt của cô.
"Nhất định tốt hơn quà của anh ấy á." Long Tịch Bảo nhỏ giọng nói.
"Ừm, rất tốt." Long Tịch Bác gật đầu một cái, buông lỏng tay.
Hai giờ sau, Long Tịch Bảo dẫn bọn họ vào phòng vũ đạo, cùng đi theo còn có hai đôi vợ chồng ân ái, chỉ thấy trong phòng vũ đạo có mười cái trống to màu đỏ đại giữa phòng, từng cái đều cao cỡ một người, trên mặt trống vẽ các loại hoa khác nhau, dưới ánh đèn giống như một bức học Bách Hoa, mà công lao của họa sĩ cao siêu đã khiến cho những đóa hoa này giống như thật vậy, nở rộ trong căn phòng to lớn. Phía sau mấy cái trống là một tầng rèm mỏng, không biết phía sau tấm mành ẩn dấu huyền cơ gì…
"Bảo Bảo, đây là…?" Long Tịch Hiên khó hiểu nhìn về phía Long Tịch Bảo, nhẹ giọng hỏi.
"Quà sinh nhật cho hai anh, ở chỗ này chờ em… em lập tức ra ngay." Long Tịch Bảo thoạt nhìn rất hài lòng, nói xong chạy vào phòng thay quần áo.
Một lát sau, đèn đột nhiên đều tắt, trong phòng tối om, một hồi tiếng nhạc truyền vào tai bọn họ, ánh đèn cũng theo đó sáng lên, nhưng đều tập trung trên người cô gái dùng hai dây lụa cuốn lấy nửa treo giữa không trung, chỉ thấy cô mặc quần lụa mỏng và cái yếm thuần trắng, bên ngoài khoác lên một cái áo lụa trắng tinh, thể hiện rất tinh tế tư thái đẹp đẽ, mái tóc dài đen bóng tới đùi chỉ dùng một cái sợi tơ trắng nhạt nhẹ nhàng cột chặt lại, xem ra đơn giản lại đáng yêu, tóc đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, trên mặt không có bất kỳ thứ mỹ phẩm nào, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, nụ cười thản nhiên, mê hoặc lòng người…
Theo tiếng nhạc, Long Tịch Bảo lúc giang thẳng chân, hoặc nhấc chân, treo trên ở trần nhà cùng với cái trống to ở giữa, làm ra từng động tác vừa nguy hiểm lại duy mỹ, tay chân mềm dẻo quấn quanh dây lụa, hỗ trợ lẫn nhau, giống như bọn họ chính là một thể, mềm yếu không xương, chỉ thấy chân nhỏ của cô buông ra dây lụa đang quấn quanh, chỉ dùng hai tay bắt lấy dây lụa, hơi động eo, thân thể theo quán tính xoay tròn, mái tóc tung bay, duyên dáng tươi đẹp làm sao, đột nhiên một cú lật người, hai chân ưu nhã quấn chặt lấy dây lụa, một vòng lại một vòng, dây lụa bao quanh thân thể của cô, tạo thành kiểu dáng giống như lốc xoáy, cô lúc này, đầu hướng xuống đất, chân hướng lên trời, dựng ngược ở giữa không trung, có vẻ hết sức nguy hiểm. . . . . .
"Bảo Bảo (Tịch Nhi)" Cặp sinh đôi bất giác hô lên, mặc dù không phải chưa từng xem cô múa lụa, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng, vô cùng lo lắng…
Long Tịch Bảo nghịch ngợm cười cười, khẽ di chuyển, dây lụa liền ngoan ngoãn buông lỏng trói buộc ở trên người cô, mà cô to gan buông ra một bên dây lụa, dây lụa bên kia nhanh chóng tuột ra, tốc độ giống như rơi xuống dốc núi, làn váy tung bay, mái tóc bay múa, trong nguy hiểm mang theo thần thái tuyệt mỹ.
"A…" Phượng Vũ Mặc cùng Tiêu Lộ Trúc hoảng sợ hô lên.
Chỉ chốc lát sau, Long Tịch Bảo liền tư thế giang hai chân ra, đáp xuống trên chiếc trống to, hai tay chống cằm, lộ ra nụ cười tinh quái.
Mọi người rõ ràng thở phào nhẹ nhõm…
Tiếp đó, Long Tịch Bảo không biết từ chỗ nào trên người biến ra hai sợi tơ lụa trắng tinh, ưu nhã múa trên chiếc trống, trong lúc nhảy từ chiếc trống này qua cái trống khác, thấy khán giả mồ hôi lạnh đầy người, chỉ sợ cô té xuống, tiếng nhạc càng lúc càng nhanh, động tác của cô cũng càng ngày càng nhanh, đột nhiên đôi tay vung hai sợi tơ lụa hướng lên trời, hai chuỗi lửa quỷ dị liền từ bàn tay mảnh khảnh của cô tỏa ra ngoài, nhanh chóng bốc cháy dọc theo sợi tơ lụa, Long Tịch Bảo nhẹ nhàng ném đi hai sợi tơ lụa vừa được đốt, khiến chúng tung bay giữa không trung, giống như hai con rắn lửa đang nhảy múa, từ từ rơi xuống giữa chiếc trống lớn, tiếp tục cháy.
Long Tịch Bảo cười một tiếng, ngón trỏ bắn ra, một tia lửa tinh tế trực tiếp đánh úp về phía vách tường, trong phút chốc, trong phòng rơi xuống cơn mưa cánh hoa, từng cánh hoa hồng màu trắng, từ trên trần nhà từ từ bay xuống, hai tay của cô bắt chéo với ngực, chuyện kỳ dị xảy ra, tất cả cánh hoa giữa không trung đều bắt lửa, biến thành ngôi sao lửa rơi xuống, mà cả người cô đều được bao bọc giữa một tầng ánh sáng trắng lờ mờ, mang theo nụ cười nhạt, đối mặt với nhóm ‘khán giả’ đang xem ngây người…
Ngàn vạn cánh hoa lửa rơi xuống trên chiếc trống to, rất nhanh, mặt trống bắt đầu bốc cháy, đôi tay Long Tịch Bảo bắt được dây lụa, hơi lắc eo, làm động tác xoay tròn giống như múa cột, tay phải nhắm ngay tấm rèm phía sau chiếc trống, một đám lửa bay qua, tấm rèm bắt đầu cháy xoay tròn hướng lên, dần dần, một mảnh tơ lụa màu đỏ rộng lớn như vách tường hiện ra trước mắt bọn họ, trên mảnh vải có một hàng chữ to ‘kiếp trước kiếp này, không xa không rời, nắm tay cả đời, bên nhau đến già, hai ông xã tương lai, sinh nhật vui vẻ! Long Tịch Bảo!’ Cặp sinh đôi ngơ ngác nhìn tấm vải, làm cho bọn họ cảm động chính là mỗi một chữ trên đó đều là dùng từng viên thạch anh nhỏ màu trắng hợp lại, dưới ánh đèn, tản ra ánh sáng mê người… mặt trống đã bị lửa đốt đến biến mất, nhìn kỹ lại, bên trong chiếc trống to thế nhưng đều là nước trong suốt, những cánh hoa lửa bay xuống trên mặt nước, hơi chìm xuống, còn một ít đang cháy trên mặt nước, trong nháy mắt, phòng vũ đạo cơ hồ biến thành tiên cảnh. . . . . . Mà Long Tịch Bảo treo ngược ở trên không trung, lại là tiên tử không dính khói bụi trần gian, giờ phút này cô đang cười ngọt ngào nhìn cặp sinh đôi… làm cho tất cả giác quan của họ mê muội, trong mắt chỉ còn lại sự tồn tại của cô…
|
Chương 184: Long Tịch Bảo? Đột nhiên, đèn tắt, trong bóng tối, chỉ còn lại ngọn lửa đang cháy phát ra ánh sáng màu đỏ, những cánh hoa đang bốc cháy toát ra màn vũ điệu chói mắt, một lúc sau, phòng vũ đạo khôi phục ánh sáng, cặp sinh đôi đi tới phòng thay quần áo.
Long Phi Tịch cùng Nam Cung Viễn mỗi người ôm vợ yêu đang rung động của mình trở về phòng, nhường không gian lại cho các con của mình.
Trong phòng thay quần áo…
Long Tịch Bảo vừa nghe tiếng cửa mở, liền chạy tới cạnh cửa, nhào tới trên người cặp sinh đôi: "Sinh nhật vui vẻ, anh Hiên, anh Bác."
"Long Tịch Bảo, em dám coi lời của anh như gió thoảng qua tai, anh nói rồi mấy lần, không cho phép em múa lụa vũ nữa, em nghe không hiểu phải không?" Long Tịch Bác ổn định thân thể của cô, một trận rống giận đổ ập xuống.
Long Tịch Bảo sững sờ, uất ức nhìn anh, thô lỗ giật xuống sợi tơ màu trắng nhạt trên tóc ném về anh: "Đầu heo, em chán ghét anh." Nói xong đẩy anh ra rồi chạy ra ngoài… Đây là người gì chứ… Vì buổi thịnh yến thị giác này, cô hao tốn bao nhiêu tâm sức, anh cư nhiên cho cô một câu nói như vậy… quá coi thường người rồi, bà cô đây mặc kệ!
Long Tịch Bác sững sờ, lập tức muốn đưa tay tóm cô, chỉ thấy cô sử dụng lửa trong tay, uy hiếp nhìn anh, vẻ mặt giống như anh nếu dám tới đây, em liền biến anh thành ‘người nướng’ khó ngửi.
Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, không chịu uy hiếp mà đi tới, chuyện nhỏ này, em có bản lĩnh thì cứ đốt.
Long Tịch Bảo nhìn thấy anh không sợ hãi đi về phía mình, không khỏi lui về phía sau, cuối cùng ngón trỏ bắn ra, một tia lửa bắn thẳng về phía rèm cửa của cửa sổ sát đất, khiến nó rất nhanh bốc cháy rừng rực.
Long Tịch Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, cổ tay vừa chuyển, một cột nước màu lam bắn về phía rèm cửa sổ, lửa… tắt, kèm theo âm thanh ‘sét đánh đoàng đoàng’, cửa sổ sát đất chung quanh xảy ra ‘phản ứng dây chuyền’, tất cả đều vỡ thành mảnh vụn thủy tinh…
Long Tịch Bảo trợn to hai mắt, nhìn hiện tượng trước mắt… Không phải nói… Bọn họ không có trí nhớ của kiếp trước sao?
"Tiếp nữa chứ?" Long Tịch Bác xem thường nhìn cô một chút, lạnh giọng cười.
Long Tịch Bảo giận dỗi vươn tay, không đợi ngọn lửa phát huy tác dụng của nó, ‘phóng hỏa người’ đã bị người xối nước ướt sũng…
"A…" Long Tịch Bảo quát to một tiếng, chỉ cảm thấy nước từ trên đỉnh đầu cô đổ xuống, trong khoảnh khắc, cô từ xinh đẹp động lòng người biến thành chật vật không chịu nổi…
"Long Tịch Bác… anh… anh thật quá đáng, hu hu…" Long Tịch Bảo ho khan hai tiếng, bất chấp tất cả ngồi trên mặt đất, vừa khóc vừa đạp chân nhỏ, tóc cùng quần áo ướt đẫm dính ở trên mặt và trên người cô, đáng yêu vô cùng.
"Bác…" Long Tịch Hiên trách cứ thấp giọng kêu, đi tới ôm lấy cô gái nhỏ đang ngồi dưới đất ăn vạ, dỗ dành vỗ vỗ lưng của cô, bày tỏ sự đồng tình của anh.
"Hu hu… em cũng chưa nỡ ‘đốt’ anh… anh cư nhiên nhẫn tâm ‘xối’ em, hu hu… Các anh không biết xấu hổ… Các anh bắt nạt em… Các anh… Các anh… hu hu… nghĩ tới em ngày cũng chịu đựng, đêm cũng chịu đựng, chính là vì muốn mang đến ngạc nhiên này cho các anh, các anh không cảm kích thì thôi, còn muốn rống em, mắng em, khi dễ em… Các anh sẽ bị báo ứng… hu hu…" Long Tịch Bảo vừa khóc vừa gào, vừa gào vừa khóc, hận không thể bắc cái loa tố cáo ‘tội ác’ của bọn họ.
"Đừng khóc, chúng ta trở về phòng, tắm rửa, thay quần áo." Long Tịch Hiên lau đi nước mắt của cô, nhỏ giọng dụ dỗ.
Nghe vậy, Long Tịch Bảo lập tức thưởng cho anh một cái liếc mắt xem thường, "Lão nương còn cùng bước vào phòng tắm với hai người, lão nương liền đổi họ theo hai người!" Thật coi cô như kẻ ngốc hay sao?
"Em vốn là theo họ của tụi anh." Long Tịch Bác lành lạnh nói một câu.
"Lão nương hiện tại họ Nam Cung, tên một chữ Yên, anh biết chữ không? Có cần cho anh xem hộ khẩu không?" Long Tịch Bảo tức giận kêu to.
"Mấy ngày nữa gả về đây, vẫn phải theo họ của tụi anh thôi." Long Tịch Bác không sao cả gẩy gẩy tóc, dáng vẻ thản nhiên khiến Long Tịch Bảo hoàn toàn phát điên.
"Lão nương không lấy chồng, lão nương xuất gia đi tu."
"Lặp lại lần nữa?" Long Tịch Bác giơ tay lên giả vờ nhìn bàn tay một chút.
Long Tịch Bảo rõ ràng thấy nước ở trong lòng bàn tay anh đang dâng lên… chán nản rũ xuống bả vai, ngậm miệng im lặng không nói, cả người bị hắc ám bao quanh, hết sức chán nản…
"Được rồi, về phòng trước đi." Long Tịch Hiên xoa đầu của cô, ôm cô đi về phòng.
Trong phòng…
Tắm xong ra ngoài, Long Tịch Bảo tinh thần sa sút để cho Long Tịch Hiên giúp cô sấy tóc, tinh thần sa sút để cho Long Tịch Hiên ôm cô lên giường, tinh thần sa sút nằm xuống, tinh thần sa sút nằm lỳ ở trên giường, tinh thần sa sút vùi mặt vào trong gối, từ đầu tới cuối, không nói qua một câu…
Long Tịch Bác vuốt vuốt mái tóc dài của cô, dùng ngón tay chọc chọc bả vai của cô: "Long Tịch Bảo, hát một bài đi."
Long Tịch Bảo không để ý tới anh, duy trì nguyên trạng không nhúc nhích.
"Bảo Bảo, không nên vùi mặt vào trong gối." Long Tịch Hiên sờ sờ cái ót của cô, nhẹ nhàng nói.
Long Tịch Bảo vẫn không có phản ứng.
"Có nghe thấy không, còn muốn lại đi tắm nữa hả?" Long Tịch Bác chọc chọc eo của cô, bất mãn cô mắt điếc tai ngơ.
Long Tịch bảo ngửa mặt lên, nhắm mắt lại nghiêng qua một bên, vẫn không nói chuyện…
"Em… em khóc cái gì…" Long Tịch Bác nhìn nước mắt của cô, có chút cà lăm nói.
Long Tịch Bảo lắc đầu một cái, giấu mình vào trong chăn mỏng.
"Không phải làm em ướt một chút sao, phải dùng tới bộ dạng như vậy sao? Ai bảo em chơi lửa trước." Long Tịch Bác không vui kéo chăn mỏng ra, không để cho cô chui vào trong chăn, ôm thân thể của cô, thay cô lau nước mắt.
Long Tịch Bảo chép đôi môi đỏ mọng, vẫn không lên tiếng.
"Nói chuyện." Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, lạnh giọng nói.
"Các anh không thích quà sinh nhật em tặng." Long Tịch Bảo tủi thân meo meo nói, vì luyện điệu múa này, cô đã chịu bao nhiêu khổ… nhưng bọn họ không thích. . . . . .
|