Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó ?
|
|
Chương 18: Điều Tôi Không Biết
5
Hai năm sau Hôm nay là đám cưới của Ngọc Huệ, cô ấy quyết định nghỉ học để lấy một người đàn ông giàu có, không biết là vô tình hay hữu ý, người đó lại là người mà trước kia đã cứu Ngọc Huệ khi cô ấy bị đánh ghen. Tôi không biết họ gặp lại nhau thế nào, nảy sinh tình cảm ra sao, nhưng tôi biết họ yêu thương nhau thật lòng. Lãnh Phong là một người đàn ông tốt, tôi có cảm giác như vậy có lẽ vì trước đây anh ta đã từng cứu giúp Ngọc Huệ một lần. Cử chỉ và hành động cũng rất nho nhã lịch thiệp. Lúc ở bên Ngọc Huệ thì quan tâm yêu chiều khỏi phải nói. Nhà anh ta giàu có, nhưng tôi nghĩ lí do Ngọc Huệ đến với Lãnh Phong không đơn giản chỉ vì tiền. Lúc nhắc đến Lãnh Phong, tôi có thể nhìn thấy tia sáng lấp lánh trong đôi mắt cậu ấy, má hây hây đỏ, biểu hiện đó rất chân thật, điều đó chứng tỏ cô ấy cũng yêu người đàn ông kia rất nhiều. Ngày vu quy, Ngọc Huệ khoác trên mình chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi vô cùng rực rỡ, cô ấy trông rất xinh đẹp lại có vẻ thẹn thùng hạnh phúc mà trước giờ tôi chưa thấy. Khi nghe cô ấy nói đến chuyện này tôi cũng khá bất ngờ, nhưng đã là quyết định của cô ấy, dù tôi có khuyên ngăn hay phản đối thì cũng chảng giúp gì được hơn. Chú rể cũng khá bảnh bao, đứng trong lễ đường dõi đôi mắt ngập tràn yêu thương nhìn cô dâu từ từ bước vào. Hai người nắm lấy tay nhau cùng nhau đọc những lời thề ước răng long đầu bạc. - Họ thật đẹp đôi…- tôi thốt lên đầy ngưỡng mộ. - Đang ghen tị à?- Hạo Thiên hỏi tôi, tôi ngước mắt nhìn nhìn cậu ấy, nhăn mày chối:
- Làm gì có… Hạo Thiên bật cười. Rồi vòng tay qua ôm lấy tôi, tôi dựa đầu vào vai cậu ấy, để mặc bàn tay cậu ấy vân vê những lọn tóc rối của mình, một lúc sau Hạo Thiên nói. - Không cần phải ghen tị như vậy. Sau này chúng ta nhất định sẽ còn đẹp đôi hơn họ nhiều.- câu nói này cậu ấy nói ra rất tự nhiên, lại khiến tôi không khỏi bất ngờ mà ngẩng đầu nên nhìn. Hạo Thiên cũng nhìn tôi, mắt ánh nên nét cười ngời sáng. Tôi vội cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt ấy. Biểu hiện này cũng khiến tôi khá ngạc nhiên về mình. Cậu ấy nói vậy, chẳng khác nào muốn nói sau này chúng tôi nhất định sẽ lấy nhau sao? Mặc dù chúng tôi yêu nhau, ở bên nhau cũng được khoảng thời gian khá lâu rồi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này cả. Liệu tôi có thực sự muốn như vậy hay không? Mắt tôi cụp xuống, vô tình liếc thấy chiếc nhẫn bạc được xâu qua một sợi dây đeo trên cổ mình, viên kim cương đính trên chiếc nhẫn ánh lên một màu sáng bạc kiêu hãnh làm tôi thấy nhoi nhói trong tim. Tôi chợt nhớ đến giấc mơ khi trước mình từng gặp, lúc đó trước mắt tôi là cảnh tượng rực rỡ hoa bóng bay ngập trời, trên người tôi là bộ váy cười màu trắng tinh khôi đẹp đẽ, bên cạnh là Y Thần cũng mặc một bộ vest thanh lịch trang nhã, phía trước là cha sứ. Ông ta đang nói gì đó, sau đó ngẩng đầu lên nói với Y Thần. Hỏi hắn có muốn lấy tôi làm vợ không, hắn nói đồng ý, rồi sau đó tuôn ra một tràng dài những lời thề non hẹn biển. Nhiều tới nỗi tôi không nhớ hết. Tôi thấy buồn cười quá, trong giấc mơ đó thấy hắn cũng dễ thương quá chứ. Đến lúc cha sứ quay sang hỏi tôi, rằng tôi có đồng ý làm vợ hắn không, lúc đó tôi… - Con đồng ý – Ngọc Huệ nói, câu nói khiến tôi giật mình ngước nhìn lên, sau cùng cô dâu và chú dể ôm hôn nhau trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ và chúc phúc của mọi người. Tôi khẽ mỉn cười. * Mạc Tỷ Tỷ* Một ngày nọ, tôi vô tình gặp được nã Nã. Kể từ sau buổi họp lớp cách đây hai năm, chúng tôi chưa gặp lại nhau lần nào cả, chỉ thi thoảng gọi vài cuộc gọi, nói đôi câu, nhắn vài cái tin trao đổi qua lại mà thôi. Nã Nã hào hứng rủ tôi đi ăn, tôi dĩ nhiên là đồng ý rồi. Hôm đó không biết ma xui qủy khiến thế nào mà cả hai lại cùng không mang theo nhiều tiền, thế nên chúng tôi đành chọn đại một quán rượu nhỏ bên lề đường để ăn uống. Quán hôm nay đông khách, tuy hơi chật chội, nhưng vệ sinh có vẻ sạch sẽ, an toàn. Tôi gọi đồ ăn, Nã Nã còn to mồn gọi thêm một chai rượu. Tôi chớp mắt nhìn cô ấy ngạc nhiên, Nã Nã mỉn cười lém lỉnh. - Lâu lâu mới có dịp, uống một chút thì có làm sao. Tôi thấy cũng có lí liền nói: - Thôi được, nhưng cậu đừng uống nhiều quá, tớ không thể vác cậu về nhà đâu. - Xí, ai nói là cần cậu đưa về nhà, đừng có coi thường tớ. – Nã Nã hất hàm nói- Không biết chừng người không thể lết xác về nhà phải là cậu mới đúng. - Thôi đi cô. Tửu lượng của tớ cũng cao lắm chứ. Chúng tôi bắt đầu đấu khẩu nhau, chán chê rồi bắt đầu kể chuyện cho nhau nghe. Tôi kể cho cô ấy chuyện Lăng Di đã thi đỗ vào trường đại học Thiên Hồi, năm học vừa rồi còn may mắn đạt học bổng, chuyện cô bạn cùng phòng Ngọc Huệ vừa mới lấy chồng, chuyện Hạo Thiên trở về, sự thật đằng sau sự ra đi bất ngờ của cậu ấy. Nã Nã vừa ăn vừa uống vừa nghe tôi huyên thuyên, thi thoảng gật đầu vài cái đồng tình, rồi nói thêm vài câu bình luận. Cô ấy cũng kể cho tôi rất nhiều chuyện thú vị xảy ra xung quanh cuộc sống của cô ấy. Chuyện vị giáo sư dạy môn Kinh tế bị lãng tai, mỗi khi phát biểu điều gì đó phải hét thật to, nói thật lớn mấy lần liền ông ấy mới nghe thấy. Chuyện cô bạn hot girl trong trường bất cẩn bị ngã vỡ mũi, phải đi phẫu thuật thẩm mĩ lại. Chuyện ở trường, có người thích cô ấy và đã mạnh dạn tỏ tình. - Hắn ta gia thế và dung mạo thì không đến nỗi, nhưng mà hơi ngốc, tớ không thích, thế là đập luôn cái bánh kem đó vào mặt hắn ta. Đáng đời…- Nã Nã bĩu môi, thật không còn gì để mà nói, Nã Nã đúng là bà na sát mà, người ta có tỏ tình hơi thất thố chút thôi mà cũng làm lớn chuyện như vậy, cho anh chàng kia ăn bánh kem bằng toàn thể ngũ quan, thật quá thê thảm.- Đã vậy, cứ hết lần này đến lần khác làm phiền tớ, khiến tớ vô cùng bực bội. - Nhưng cũng phải công nhận, dạo này Nã Nã nhà ta có sức hút quá cơ.- tôi cười, nhún vai nói. - Dĩ nhiên rồi, tớ mà nẹ- Nã Nã hếch mũi kiêu ngạo nói. - He he tớ đùa thôi. - Á à, cái con nhỏ này, muốn chết phải không? - Hi hii…. - Nè, mà sao từ nãy đến giờ cậu chỉ ăn mà không uống vậy?- Nã Nã miệng vừa nhai vừa hỏi tôi, má còn đầy thức ăn, phình ra phúng phính. Tôi cười nói: - Tớ phải tỉnh táo để đưa cậu về nhà chứ- Nã Nã từ nãy đến giờ uống khá nhiều, vừa ăn vừa uống, nói cậu ấy uống ít thôi, cậu ấy lại bảo tôi càng ngày càng giống mấy bà hàng rau ngoài chợ, lắm mồn không chịu được, còn nói tôi sau này sẽ thành một bà mẹ chồng vô cùng khó tính cho mà xem. Nhưng phải công nhận cô nàng uống ác thật. Tôi hồi nhỏ cũng có một lần uống rượu, hồi lớp sáu lớp bảy gì đó tôi không nhớ rõ cho lắm, hôm đó vừa đi học về, trên lớp lại hết nước, vừa đói vừa khát, tôi chạy ngay vào trong bếp tìm nước để uống. Thấy trên bàn có một cốc nước trắng, tôi liền cầm lấy tu một hơi, rồi mới phát hiện ra đó không phải là nước, cay nồng lên, tôi có muốn nôn hết ra nhưng nó đã chui tọt vào trong bụng từ lúc nào. Tôi khóc không ra nước mắt, kể cho mẹ tôi nghe, mẹ cười rồi nói không sao đâu. Tôi cũng yên tâm phần nào, nhưng sau đó không lâu lại thấy người ngợm chao đảo, nâng nâng, mặt mũi đỏ gay. Tôi bị say rồi, lần đầu tiên bị say, cảm giác cực kì khó chịu, từ đó tôi cạch luôn không bao giờ uống rượu. Lúc lên đại học, thi thoảng Bích Như có dành được học bổng hay gặp chuyện gì vui, chúng tôi bốn người đều mở tiệc ăn mừng, Ngọc Huệ mấy lần gạ gẫm tôi uống rượu, dĩ nhiên tôi chối bay. Mặc dù tửu lượng có kém đi chăng nữa, nhưng lúc tôi say lại vô cùng ngoan ngoãn, ngủ li bì không biết trời đất trăng sao gì,chứ không lèm bà lèm bèm, nổi nóng vô cớ hay khua chân múa tay lung tung như những người khác bao giờ. Điều đó cũng làm tôi tự hào không ít. - Hứ, ở đó mà lo hão- Cô ấy bĩu môi, rồi cầm lấy chai rượi bên cạnh, rót vào cái ly nhỏ trước mặt tôi- Nào nào, uống một chút thì có làm sao, cậu yên tâm, nếu có say tớ nhất định sẽ đưa cậu về tới nhà cẩn thận, lâu lâu mới có ngày vui như hôm nay.. Tôi định từ chối, nhưng nghĩ lại thì cô ấy nói cũng đúng, chẳng mấy khi chúng tôi được ngồi cùng nhau chén chú chén anh, huyên thuyên trò chuyện như thế này. Tôi cứ một mực từ chối, có khi lại làm không khí trở nên không vui. - Được rồi, được rồi, coi như tớ nể mặt cậu lần này- tôi đưa ly rượu lên, khịt mũi ngửi, rồi mới đưa lên miệng định nhấp một hơi, ai dè Nã Nã chơi ác, dốc luôn cả cốc vào miệng tôi. Tôi trở tay không kịp, vị cay nồng xông lên tận mũi, khiến tôi ho sắc sụa. Nã Nã thì bật cười khoái chí. - Ha…ha thế nào? Có ngon không? Rượu ở đây cũng không tệ a. Sau này nhất định tớ sẽ kéo cậu đến đây uống thêm vài lần nữa… a ha…ha- Nã Nã đã ngà ngà say, mặt đỏ ửng lên, chính cái hành động dốc rượu vào mồn tôi đã chứng tỏ điều đó, cậu ấy đã say tới nỗi không còn hiểu lí lẽ nữa rồi. Tôi mới đầu có hơi bực mình, nhưng nhìn dáng vẻ cậu ấy như vậy nên lại thôi, ngược lại còn thấy buồn cười vì cái mặt ngơ ngơ ngác ngác của cậu ấy, chốc chốc lại cười si mấy bận.
|
- Ừm.. cũng tàm tạm- tôi nói cho có thôi, biết là cậu ấy say nên nói cho cậu ấy vui. Chứ tôi thấy cái thứ đồ uống này chẳng có gì thú vị cả. Nã Nã nghe tôi nói vậy lại bật cười, ánh mắt mê mê, đảo quanh một vòng như có hơi nước. - Dĩ nhiên rồi, hi…hi- Nã Nã híp mắt cười, rồi lại cầm đũa gắp ăn lia lịa. - Mà này Nã Nã , sao nãy giờ cậu ăn nhiều vậy, không sợ tăng cân sao?- Tôi chỉ vô tình hỏi vậy, thế mà câu vừa dứt, mặt Nã Nã đã chùng hẳn xuống, bất động một hồi. Tôi trách mình ăn nói huyên thuyên, cân nặng có lẽ là một vấn đề vô cùng nhạy cảm đối với cô ấy, vậy mà tự dưng tôi lại nói ra. - Nã Nã , tớ nói gì sai sao? Tớ xin lối…- tôi hạ giọng nói, vẻ mặt Nã Nã cũng chẳng tốt hơn là bao, cô ấy liếc tôi một cái, môi mở ra nói mà như cười khẩy. - Cậu nói không sai, cũng không cần phải xin lỗi tớ- Nã Nã vơ lấy chia rượu, rót vào cốc rồi đưa lên miệng uống cạn, điệu bộ như người thất tình tìm rượu giải sầu. Tôi đang định ngăn không cho cô ấy uống nữa, thì cô ấy nói- Tớ bây giờ có mập hay ốm cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Cậu có biết trước đây tớ giảm cân là vì cái gì không? Tôi nghĩ là vì sự trêu chọc chế riễu của mọi người xung quanh, Nhưng nghĩ lại thì cũng không hẳn đúng, chẳng phải trước đây cô ấy đã rất táo bạo đả kích lại những người từng lấy ngoại hình cô ấy ra làm trò đùa sao? Tôi lắc đầu, nói không biết. - Ha… những chuyện cậu không biết, còn nhiều lắm- Cô ấy lại uống, rồi bật cười cay đắng, tôi thấy tình hình hiện tại thật là tệ, mới rồi vẫn còn nói chuyện cười đùa vui vẻ, chỉ tại tôi nên mọi chuyện với như thế này- Tiểu Phong, cậu ngốc thật đấy, nhiều lúc tớ còn thấy chán ghét sự ngốc nghếch này của cậu. Tớ trước đây giảm cân là vì Y Thần, tớ muốn mình trở nên xinh đẹp tự tin hơn khi đứng bên cạnh cậu ấy- nhắc đến cái tên ấy, trái tim tôi cũng chùng hẳn xuống, lâu lắm rồi mới có người nhắc đến hắn trước mặt tôi. Lam Thiên đã ra nước ngoài du học ngay sau khi kết thúc năm học, tôi cũng ngăn mình không nhắc đến hắn, bên cạnh lại có Hạo Thiên, Y Thần giống như đã bước ra khỏi cuộc sống của tôi hoàn toàn vậy.- Nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi, tớ hiểu dù mình có cầu cúng thế nào, có cố gắng ra làm sao thì cậu ấy cũng chẳng bao giờ thuộc về tớ đâu.- tôi lặng thinh chẳng biết nên nói gì - Trước giờ tớ cố chấp, ích kỉ, dẫn đến việc lừa gạt, hãm hại người bạn tốt nhất của mình là cậu. Những giọt nước mắt long lanh bắt đầu chảy dài trên gò má Nã Nã, tôi sững sờ nhìn cô ấy, không phải ngạc nhiên khi biết lí do cô ấy không muốn giảm cân nữa, mà vì, Nã Nã nói cô ấy ghen ghét tôi, Nã Nã lừa gạt tôi, cô ấy hãm hại tôi. Bao giờ và khi nào? - Nã Nã… - Tiểu Phong, tớ nhiều lần tự hỏi rằng, tại sao người mà Y Thần để ý lại không phải là tớ, tớ có gì không tốt, tớ có cái gì không bằng cậu nào? Vậy mà Y Thần, cậu ấy chẳng bao giờ chịu ngoảnh lại nhìn tớ dù chỉ một lần…- Nã Nã lại rót rượu, ngửa cổ lên uống cạn. - Nã Nã đừng uống nữa, cậu say rồi- tôi đưa tay lên định rằng lấy ly rượu trên tay cô ấy, nhưng lại bị cô ấy gạt ra. - Tớ không say… cậu để cho tớ uống. hấc.. cậu nói cậu không biết đúng không, vậy thì để tớ nói cho cậu hết mọi chuyện. Ngày trước, Trong giờ học, lúc nào tớ cũng nhìn trộm Y Thần, chốc chốc lại nhìn một lần, giống như một thói quen vậy, không nhìn lại cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy chân tay. Có lần tớ nói với cậu rằng, có đôi lúc tớ thấy Y Thần cũng nhìn tớ, tớ còn tưởng cậu ấy thích tớ, cậu nói rằng cậu ấy đang nhìn Giang Ly, nhưng không phải vậy, cậu có biết người cậu ấy thực sự nhìn là ai không? - Tớ không biết- tôi lắc đầu nói, chuyện này tôi cũng không để tâm lắm, Nã Nã hỏi tôi như vậy khi nào tôi cũng chẳng nhớ nữa. - Là Cậu đấy. Cậu ấy nhìn cậu, mắt dõi theo cậu, vậy mà tớ lại nghĩ là tớ, tớ tự mình ngộ nhận, thật buồn cười đúng không? Tôi im lặng không nói gì, Nã Nã lại nói tiếp - Cậu còn nhớ hồi trước cậu được điểm mười môn Tiếng anh không?- tôi gật đầu, chuyện này thì tôi nhớ, đó chính là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng , lần duy nhất trong đời tôi được mười môn Tiếng anh, cái môn học mà tôi ghét cay ghét đắng.- Cậu cho là Hạo Thiên giúp cậu làm bài, nhưng không phải vậy, cậu biết người đó là ai không? Tôi nói: - Tớ không biết- căn bản lúc đó, tôi cứ đinh ninh rằng Hạo Thiên đã giúp mình nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Nã Nã cười lớn: - Là Y Thần, chính là cậu ấy đấy, chính mắt tớ đã nhìn thấy cậu ấy cầm bút khoanh vào bài thi của cậu, tốc độ của cậu ấy rất nhanh, mọi người có thể không biết, nhưng làm sao mà qua được mắt tớ cơ chứ? Tôi bần thần cả người. Hồi đó, điểm phẩy môn tiếng anh của tôi rất kém, cũng nhờ lần kiểm tra học kì hôm đó tôi được mười, nên điểm phẩy mới được kéo lên, mới đủ tiểu chuẩn để xét tuyển vào Thanh Khê. - Cậu còn nhớ lần hai đứa mình đùa nhau trong lớp bị thầy Hóa bắt được không, nhưng chỉ có một mình cậu bị phạt.- lần đó tôi nhớ, Nã Nã cù tôi khiến tôi bật cười mãi không thôi, gây mất trật tự trong lớp, bị thầy Hóa bắt ra ngoài cửa lớp đứng cả tiết, cuối giờ còn phải ở lại làm hai tờ đề mới được về. Tối trước hôm đó tôi ngủ muộn, thế nên khi ngồi lại lớp làm đề, vừa buồn ngủ vừa đói, lại làm không được nên tôi ngủ gật, sau đó khi tỉnh dậy, bỗng dưng thấy bài tập của mình đã được làm xong hết tự bao giờ, như kiểu có bụt hiện hình vậy.- cậu có biết là ai giúp cậu làm đống bài tập đó không.? Tôi lắc đầu. - Là Y Thần đấy.- cũng đúng, chỉ có cậu ta mới có thể làm được hết gần ấy bài tập trong thời gian ngắn như vậy. Sau đó, Nã Nã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, có chuyện tôi lờ mờ nhớ, nhưng cũng có chuyện tôi đã quên từ bao giờ. Toàn là những việc tôi không hề biết, cô ấy nói những việc tôi không biết còn nhiều lắm, quả đúng thật như vậy. Trước giờ tôi cứ nghĩ mình may mắn, hóa ra đều là do có người đứng đằng sau âm thầm giúp đỡ. ‘Đâu cần phải ngạc nhiên như vậy, chẳng phải tôi đã biểu hiện rất rõ ràng đó sao?’ Y Thần đã từng nói với tôi như vậy, đúng là biểu hiện rất rõ ràng, chỉ là tôi ngốc nghếch thơ ờ không để tâm đến mà thôi. Phải rồi, trước đây hắn cũng từng cho tôi mượn găng tay khi tôi quên mang, khoác áo cho tôi khi tôi thấy lạnh, cứu giúp tôi trong hiểm nguy, cõng tôi về nhà, còn giúp tôi học bài nữa,... - Tối hôm đó, thấy hai người lắm tay nhau, tớ đã rất tức giận, đến lúc chơi trò chơi trong rừng, là tớ cố tình muốn tách cậu ra đi riêng, tớ biết cậu mắc chứng mù đường, tớ đã từng có suy nghĩ, nếu như lúc đó cậu biến mất luôn thì hay biết mấy. Nhưng sau đó tớ bắt đầu hối hận vì sự ích kỉ của mình. Trời càng lúc càng tối, lại đang đông lạnh giá, là Y Thần không ngại khó khăn lao vào rừng tìm cậu. Khi thấy bóng cậu ấy đã khuất dần trong bóng tối, tớ biết tớ đã thực sự thua rồi. Sau khi tìm thấy cậu, tớ viện cớ tìm cậu ấy nói chuyện để tách hai người ra khỏi nhau, là tớ bảo Vân Nhi tới chăm sóc cậu, còn không quên nói với cô ấy, người cứu được cậu là Phong Tử. Hôm sinh nhật Y Thần, cậu bị nhốt trong nhà kho, là tớ đã khóa cửa lại không cho cậu ra ngoài, tớ nghĩ nếu cậu không đến thì sẽ tốt hơn. Ấy thế mà cậu không đến, Y Thần cũng chẳng thèm xuất hiện. Tớ nói buổi tiệc hôm đó diễn ra rất vui, nhưng chỉ là nói dối thôi, tớ chưa bao giờ thấy thất vọng và đau lòng như thế. Còn nữa, người ném bóng vào đầu cậu không phải là Y Thần, nhưng tớ lại nói là cậu ấy, cốt là để cậu ghét cậu ấy, khiến quan hệ của hai người trở nên tệ hơn. Khi cậu xung đột với Hạ Mỹ, là tớ cố tình đẩy cậu ngã, khiến cho đồ ăn trên tay cậu rơi trúng người Hạ Mỹ, khiến cô ấy tức giận rồi mắng chửi cậu… Nã Nã vừa kể vừa thút thít khóc, tôi sững sờ nhìn cô ấy, tay run run nắm chặt vào nhau lạnh toát. Tôi nhìn Nã Nã đầy vẻ không thể tin được, cô ấy chỉ biết nhìn tôi cười khổ. Rồi nói. - Sự thật là như vậy đấy. Tớ xấu xa như vậy đấy. Tớ sẽ không viện lí do vì tình yêu làm tớ trở nên mù quáng để xin cậu tha thứ cho những việc mà tớ đã làm đâu. Có lẽ là do khói từ trong bếp bay ra, khiến mắt tôi cay cay. Tôi mới chỉ chớp mắt một cái thôi mà nước mắt đã rơi xuống không ngừng. Không biết bao laai sau đó, tôi đưa tay ra nắm lấy tay Nã Nã nói. - Không sao đâu, chúng ta vẫn mãi là bạn tốt của nhau.- không phải là tôi cao thượng, mà là tôi tin Nã Nã, nếu cô ấy thực sự là người xấu, cô ấy đã không nói hết tất cả sự việc cho tôi nghe. Ngoại trừ những việc cô ấy vừa nói mà tôi không hay biết, thì trước giờ, trong mắt tôi cô ấy luôn là một người bạn tốt, đối xử với tôi không quá tệ, hòa đồng với bạn bè. Chỉ là do tình yêu làm cô ấy nhất thời trở nên mù quáng mà thôi. Nã Nã cảm kích nhìn tôi, sau đó đưa tay lên nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt. - Phải rồi, còn một chuyện tớ quên chưa nói cho cậu. - Chuyện gì?- tôi tò mò hỏi. - Đáng nhẽ ra điểm của cậu không thể thi đỗ vào Thanh khê… Là Y Thần đứng đằng sau âm thầm giúp đỡ????
|
Chương 19: Buông
5
Tôi một mình ngây ngốc đứng cô đơn giữa đường. Trời đêm đông lạnh giá, gió thổi tới cắt ngang qua má, lá cây xào xạc rơi… Mọi thứ giống y hệt như cái ngày hôm ấy, lần cuối cùng tôi với Y Thần gặp nhau. Chỉ khác là, người quay lưng bước đi không phải tôi. Mà là Y Thần. Bóng lưng lạnh lùng từng bước chậm dãi rời đi, không quá nhanh để tôi hiểu rằng hắn đang chạy trốn, không quá chậm để tôi nghĩ rằng hắn đang lưu luyến chẳng muốn rời chân. Giờ thì tôi hiểu cảm giác bị bỏ lại là như thế nào rồi, có thứ gì đó không ngừng cào cấu trái tim tôi, hối hận, đau đớn, tuyệt vọng,… Tôi không ngừng gọi tên hắn, nhưng miệng mở ra gào to nhưng tuyệt nhiên lại chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào. Tôi gồng chân chạy đuổi theo, càng chạy bóng lưng ấy càng xa dần, khảng cách giữa tôi với hắn như được định sẵn từ trước, chẳng thể rút ngắn lại. Bỗng nhiên mặt đất dưới chân tôi trở nên nhão nhoét, chân tôi dần chôn sâu xuống đống bùn đen ngòm đặc quánh không sao nhấc lên được. Tôi càng cố vùng vẫy lại lún càng sâu, tôi khóc lóc thảm thiết gọi tên hắn trong tuyệt vọng, tôi nói hắn đừng đi, đừng dời bỏ tôi như thế này. Nhưng bóng lưng ấy cứ dần mờ đi rồi biến mất theo cơn gió đêm lạnh lẽo. Xung quanh chỉ còn lại màn đêm đen lạnh lẽo. Tôi lim dim mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu chẳng thể nào nhắc lên. Tôi mơ hồ có thể ngửi thấy một mùi hương rất dịu, phảng phất bên cánh mũi mãi không phai. Có vài sợi dây gì đó mền mại cọ cọ vào mặt tôi hơi buồn buồn lại cảm giác rất thú vị. Tôi hình như đang ngồi trên lưng ai đó, muốn xem xem đó là ai nhưng mí mắt lại không tài nào mở ra được. Tôi đột nhiên nhớ đến buổi tối hôm nào trên biển, Y Thần cõng tôi trên lưng, chầm chậm bước từng bước chân chậm dãi trên nền cát sóng vỗ, tôi nhớ bầu trời đêm hôm đó rất đẹp, sao sáng ngợp trời, trăng soi mặt nước, gió thổi từng đợt, lùa sóng vỗ sóng xô. Tôi hát cho hắn nghe bài hát mà tôi yêu thích nhất, hắn chê tôi hát không hay, hắn hứa khi nào tôi đỗ vào Thanh Khê, hắn sẽ đưa tôi đi xem sao băng rơi. Kí ức hiện hữu mãi không quên, tôi đột nhiên muốn khóc quá, mắt đã không thể mở ra được, lại có hơi nước che ngang tầm nhìn. Người đó vẫn cõng tôi trên lưng, tôi không biết đây có phải là mơ không, liệu người đang cõng tôi là Y Thần ư, liệu có phải hắn không? Hai năm không gặp lại, hai năm rồi chúng tôi vẫn chưa được nhìn thấy nhau. * * * Mở mắt,tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, hồi lâu mới nhận ra đây là phòng của Hạo Thiên. Sau khi về nước, Hạo Thiên đã mua căn nhà này để ở, tôi cũng thường xuyên đến đây. Tôi thấy đầu mình trống rỗng, nặng trịch, người boải hoải mệt mỏi, cổ họng khô khốc. Tại sao tôi lại ở đây nhỉ, sao tôi chẳng nhớ gì hết thế này? Tôi ngồi dạy, bước xuống giường. Trong phòng hiện không có ai, tôi nghĩ Hạo Thiên chắc đang ở đâu đó trong nhà thôi, liền đi đến bên cửa, mở ra rồi bước xuống dưới nhà. Trong bếp không có, sân sau không có, phòng khách cũng không có. Chắc cậu ấy đã ra ngoài rồi. Nghĩ vậy, nên tôi định quay lên phòng ngủ thêm một lúc nữa. Bỗng tôi nghe thấy có tiếng nói bên ngoài, sợi tơ hiếu kì giăng mắc trong đầu tôi. Tôi dừng bước, tiến về phía cửa sổ phòng khách, vén rèm đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Tôi thấy Hạo Thiên đang đứng đó, có người nào đó đang ôm cậu ấy từ phía sau. Tôi há hốc mồn sửng sốt, người đó là con gái, mà lại là Đình San San. Hai người họ, rốt cuộc là đang định làm gì đây? Tôi im lặng, nhăn mày quan sát tình hình bên ngoài. Hạo Thiên để cô ấy ôm hồi lâu, sau đó cậu ấy gỡ tay San San ra, quay người lại đứng đối diện với cô ấy. Họ nói chuyện gì đó nhưng tôi nghe không rõ, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại tôi có thể đoán được vài ba phần câu chuyện. San San đang khóc, dường như đang níu kéo Hạo Thiên, gương mặt xinh đẹp tha thiết nhìn Hạo Thiên thấm đẫm nước mắt. Hạo Thiên quay lưng về phía tôi, thế nên tôi không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của cậu ấy ra làm sao. Hạo Thiên đưa tay lên lau nước mắt cho San San, nói điều gì đó. Tôi chỉ hận một nỗi là không thể đập vỡ tấm cửa kính này để dỏng tai ra ngoài nghe ngóng. Vừa bực mình tôi vừa thấy mình thật buồn cười, ai đời lại đi nghe lén chuyện người khác. Nghĩ vậy nên tôi quyết định không thèm xem tiếp vở kịch hay ngoài kia nữa, liền đi lên phòng, sau đó chùm chăn nên đầu giả bộ ngủ. Trong đầu không ngừng thắc mắc không biết cái cô San San kia đến tìm Hạo Thiên để làm gì, họ có thường xuyên gặp gỡ nhau như thế này không. Không biết là vô tình hay cố ý, hôm nay tôi lại ở đây, à mà khoan, tại sao tôi lại ở đây được nhỉ? Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra những gì.? Tôi nằm dài trên giường suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra được một vài manh mối. Tôi nhớ là tối qua tôi có gặp lại Nã Nã, có đi uống rượu với cô ấy, sau đó cô ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, tôi chỉ nhớ mang máng, cố nhớ lại thì đầu lại hơi nhói, phải rồi, sau đó tôi có uống rượu, rồi say thì phải. Có lẽ Hạo Thiên đưa tôi về đây, có người cõng tôi về đây, là Hạo Thiên à? Bỗng cánh cửa phòng kêu lên rồi mở ra, có người bước vào, tôi hất chăn ra ngóc đầu lên nhìn, là Hạo Thiên. - Tỉnh rồi à?- cậu ấy mỉn cười dịu dàng. Tôi gượng cười đáp trả rồi khẽ gật đầu. Hạo Thiên tiến lại giường tôi đang nằm, ngồi xuống bên cạnh, lại hỏi: - Đã đỡ hơn chưa, có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? - Tớ không sao… - Tiểu Phong, từ lần sau cậu đừng có uống rượu nữa, cái đó không tốt cho sức khỏe. - Ừ, tớ biết rồi, chỉ là bạn bè, lâu lâu mới gặp một lần, uống cho vui thôi.- tôi cười cười. - Bạn Bè?- Hạo Thiên nhíu mày. -Uhm…- tôi gật đầu. - Là ai vậy? -À là Nã Nã- bỗng nhớ ra điều gì đó, tôi thốt lên- Ủa, lúc cậu đến đón tớ không thấy Nã Nã sao? Chết rồi, cậu ấy còn uống nhiều hơn cả tớ. Không biết bây giờ thế nào rồi. Hạo Thiên, lúc cậu tới thật sự không thấy Nã Nã đâu sao? Hạo Thiên trầm tư nhìn tôi, khiến tôi khựng lại, im lặng nhìn cậu ấy khó hiểu. - Hạo Thiên, mà sao cậu tìm được tớ vậy?- quán rượu đó không mấy nổi tiếng cũng không bắt mắt. Hạo Thiên làm cách nào mà lại tìm được tôi? - Tớ gọi điện cho cậu, có người nghe máy rồi nói địa chỉ cho tớ, lúc đến nơi thì thấy…hai cậu đang nằm gục trên bàn ngủ say như chết.- Hạo Thiên đưa cốc nước cho tôi, tôi cầm lấy, đưa lên miệng uống. Ồ, thì ra là vậy, à mà khoan, cậu ấy nói là ‘thấy..hai cậu’ tức tôi với Nã Nã, vậy tại sao ban nãy khi tôi nhắc tới Nã Nã lại khiến cậu ấy ngạc nhiên như vậy?- tớ gọi taxi đưa Nã Nã về , rồi cũng đưa cậu nên xe về luôn- Hạo Thiên có xe riêng, có lẽ cậu ấy đưa tôi về bằng xa của cậu ấy. Nã Nã đã về nhà an toàn, vậy là tôi yên tâm rồi. Tôi đặt cốc nước xuống chiếc bàn bên cạnh giường, rồi ngẩng đầu lên hỏi Hạo Thiên. - Ơ, nhưng rõ ràng…- tôi nhớ là có người cõng tôi về mà, chẳng lẽ lại là mơ. - Sao vậy?- Hạo Thiên hỏi. - Hạo Thiên, cậu nói cậu đưa tớ về bằng xe của cậu, nhưng tại sao tớ có cảm giác không phải vậy, rõ ràng có người cõng tớ về mà. – chẳng lẽ Hạo Thiên thật sự có cõng tôi từ quán rượu về đây, vì sợ tôi ấy náy nên mới nói vậy. Vẻ mặt Hạo Thiên hơi biến đổi, trước giờ nếu không phải là chau mày lo lắng cho tôi thì cũng là dịu dàng nhìn tôi mỉn cười. Thần sắc của cậu ấy bây giờ, trầm ngâm một cách khó hiểu. Tôi bắt đầu nghi ngờ về cái suy nghĩ vừa rồi của mình. - Chẳng lẽ…không phải sao? - Không, đúng vậy, có người cõng cậu về, người đó không phải tớ. - Không phải cậu? vậu là ai? Hạo Thiên không đáp, điều này khiến tôi hơi bực mình. Không nói đến chuyện người đưa tôi về là ai… - Hạo Thiên, sao cậu phải nói dối tớ? Trước giờ cậu ấy chưa bao giờ nói dối tôi điều gì. Tôi thắc mắc cái gì, muốn hỏi cái gì cậu ấy một là im lặng không nói, hai là nói cho tôi biết tất cả. Trước đây cậu ấy thà không nói cho tôi biết, chứ chưa bao giờ nói dối tôi dù chỉ một câu gọi là có. Vậy mà giờ, cậu ấy... Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện mình vừa nhìn thấy cách đây không lâu. Phải ,Đình San San. - Hạo Thiên, cậu với San San là như thế nào, hai người vẫn còn qua lại với nhau sao? Lúc Hạo Thiên còn ở bên Mỹ điều trị, Đình San San cũng tới đó, suốt khoảng thời gian cậu ấy nằm viện, cô ấy luôn ở bên chăm sóc. Khi nghe Hạo Thiên nói tới việc này tôi lúc đó thấy vô cùng khó chịu, có hơi ấm ức và ghen tị. Tôi so với cô ấy, đối với Hạo Thiên, tôi chẳng làm được điều gì ra hồn cả, mặc dù tôi là bạn gái cậu ấy cơ đấy.- Hai người vẫn còn lén lút qua lại sau lưng tớ đúng không?- tôi tức giận hét lên. - Tiểu Phong…- Hạo Thiên nắm lấy vai tôi, bàn tay này trước đó đã từng nắm tay San San, còn đưa nên lau nước mắt cho cô ấy. - Cậu buông ra…- tôi hất mạnh tay Hạo Thiên ra khỏi vai mình, vô tình gạt phải chiếc cốc thủy tinh trên bàn, khiến nó rơi xuống vỡ ‘Choang…’ Tôi hoảng hốt nhìn những mảnh vỡ dưới sàn, Hạo Thiên nhìn tôi vẻ không tin. - Tớ…- tôi nhất thời không biết nên nói thế nào. Cả hai chúng tôi cùng im lặng, tôi còn nghe rõ mồn một cả tiếng trái tim mình, tôi đúng là quá quá đáng rồi. Tôi định cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ đó nên, nhưng Hạo Thiên đã nhanh tay ngăn tôi lại, ấn tôi trở lại giường, rồi cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh sắc nhọn . Một lúc sau, Hạo Thiên nên tiếng - Tớ trước giờ vẫn vậy. Người tớ yêu là cậu.Tớ với Đình San San chẳng có gì cả. Trước giờ vẫn vậy, bây giờ không có, sau này cũng không. Nếu tớ mà có tình ý gì với cô ấy, thì bây giờ đã không còn ở đây bên cạnh cậu như thế này. Hóa ra lòng tin của cậu đối với tớ chỉ thế thôi sao, cậu nghĩ tớ là loại người dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy à? Tiểu Phong, cậu làm tớ thất vọng quá.- Hạo Thiên nhẹ nhàng nói, cậu ấy ngẩng đầu nên nhìn tôi, Vẫn cái ánh nhìn thân thương ngày nào. Không trách móc, không oán hận. Tôi vô cớ ghen tuông, vô cớ tức giận, tôi làm như vậy mà cậu ấy cũng không thèm nổi nóng, vẫn nhẫn nại giải thích cho tôi nghe. Giống như ngày trước, khi tôi nhờ cậu ấy giảng bài hộ, cậu ấy cũng rất kiên trì, tôi nói không hiểu, cậu ấy lại giảng lại, nói cho tới khi nào tôi hiểu mới thôi. Tôi khóc, cảm thấy mình thật trẻ con ngu ngốc. Tôi thật quá đáng. Tôi cảm thấy hổ thẹn với lòng mình. Tôi chẳng có gì tốt đẹp cả. Hạo Thiên lại hoàn hảo như vậy. Tôi lúc nào cũng vô lí gây chuyện. So với Đình San San tôi chẳng là gì cả, tôi chẳng xứng với Hạo Thiên, chẳng xứng với tình cảm cậu ấy dành cho tôi. Tôi không dám ngẩng đầu nên nhìn, mắt ngân ngấn nước dán xuống sàn nhà, tôi cảm thấy hổi thẹn khi nhìn vào mắt người con trai đó.
|
Không gian trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi tung rèm cửa trắng xóa bay bay. Tôi nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Tôi vẫn không dám ngẩng đầu nên nhìn. Hạo Thiên qùy xuống trước mặt tôi, cậu ấy đưa tay lưng cằm tôi nên, tiện thể lau đi những giọt nước mắt long lanh nóng hổi đang lăn dài trên má tôi. Tôi đưa mắt sang nhìn cậu ấy, bắt gặp đôi mắt đẹp đẽ của Hạo Thiên, trong đó có in bóng hình của tôi. - Tiểu Phong, cậu hỏi tớ tại sao lại nói dối cậu đúng không?- tôi không đáp- Vậy cậu hãy trả lời những câu hỏi này của tớ trước đã. Tại sao khi ở bên tớ cậu lại luôn lơ đãng, lúc nào cũng ngẩn ngơ, buồn bã. Rốt cuộc trong khoảng thời gian tớ vắng mặt đã xảy ra những chuyện gì rồi. Khi tớ tỏ ra thân mật với cậu, cậu lại vờ vĩnh lảng tránh. Cố cố gắng làm mọi thứ để khiến cho cậu vui, cậu tuy có cười đấy, nhưng nụ cười không còn như ngày xưa nữa. Tiểu Phong, cậu nghi ngờ tớ với San San có tình ý với nhau, cậu nghi ngờ tớ lừa dối cậu. Vậy thì cậu nói xem, cậu với Y Thần là thế nào? Chiếc nhẫn kia từ đâu mà có? Tại sao khi cậu say, người cậu gọi tên lại không phải là tớ? Tôi sững sờ nhìn Hạo Thiên, cậu ấy cười nhạt, nụ cười đượm nỗi bi thương . Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, đúng rồi, tại sao vậy? tại sao lại như vậy hả Nhất Tiểu Phong, may trả lời đi, trả lời đi.. Hạo Thiên đứng dậy đi về phía cửa sổ, quay lưng lại với tôi, mắt tôi đăm đăm dõi theo bóng lưng ấy. - Tiểu Phong, có lẽ trước đây tớ không nên dấu cậu, càng không nên bỏ cậu lại một mình mà ra đi như thế. Thì bây giờ, mọi chuyện chắc không như thế này đâu. -…- tôi đứng dậy, nhẹ nhàng tiến về phía cậu ấy, chậm dãi từng bước một. - Suốt hai năm qua, dù ở bên nhau thật đấy, nhưng tớ luôn cảm thấy lo sợ bất an. Là do tớ quá cố chấp. Cứ nghĩ cuối cùng, tớ sẽ làm cậu lại yêu tớ như ngày nào, nhưng có lẽ tớ nhầm rồi, sai thực sự- Tôi đưa tay lên định ôm lấy cậu ấy- Tiểu Phong, cậu thay đổi rồi, cậu không còn yêu tớ như ngày xưa nữa. -tôi khựng lại, bàn tay hẫng lại trong không trung - Cậu nói tớ buông ra, tớ nghĩ, có lẽ đến lúc tớ thực sự phải buông rồi.
|
Chương 20: Tìm Ư?
5
- Cái gì cơ..... A thật á..- tôi hét ầm cả lên, khiến cho Bích Như ở trên giường đang viết tiểu luận nhìn tôi nhíu mày khó hiểu, Tịch Vân - cô bạn mới được trường xếp vào ở cùng phòng với chúng tôi khi Lam Thiên ra nước ngoài - ngó đầu ra khỏi cửa phòng tắm, miệng còn đang ngậm bọt đánh răng. Hỏi. - Ó uyện ì ế? ( có chuyện gì thế) - Ngọc Huệ, cậu ấy sinh rồi.- tôi lắp bắp đáp. Đúng như dự đoán. Bích Như hét lên. - Cái gì? Sao lại sinh rồi....- Cô ấy còn nói thêm một tràng dài sau đó, có vẻ hoảng hốt ngạc nhiên lắm nhưng tôi không để tâm, hỏi Ngọc Huệ ở đầu dây bên kia. - Cậu đang ở bệnh viện nào? - Bệnh viện XYZ, nhanh lên nhé, hihi- cô ấy nói xong rồi tắt máy, tôi cất điện thoại vào trong túi, trèo xuống giường, quay đầu hỏi Bích Như. - Cậu có vào bệnh viện cả tớ không, Ngọc Huệ sinh rồi, vào xem nó thế nào. - Ừ Ừ, tớ đi với.- Bích Như cũng nhảy xuống giường, cùng tôi đi ra ngoài cửa. Tịch Vân nãy giờ chẳng biết đầu cua tai nheo gì, lúc chúng tôi khuất dạng mới hét với theo. - Hai con nhỏ đáng ghét kia, định để tớ lại một mình à. Tớ sợ ma....... Tịch Vân không biết Ngọc Huệ là ai, nếu mà có biết thì cũng chỉ là mới nghe người khác nói thôi chứ chưa gặp mặt bao giờ. Thế nên hai người cũng không thân nhau cho lắm. - Vậy cậu đi cùng bọn tớ cho vui.- tôi nhún vai cười. Tịch Vân đảo mắt sau đó bất đắc dĩ nói. - Thôi ạ. Chúng tôi ra cổng trường, bắt một chiếc taxi. - Bác cho chúng cháu đến bệnh viện XYZ nhé.- Người lái xe cũng trạc tuổi bố tôi, mỉn cười hiền lành, gật đầu đã nghe thấy rồi lái xe đi. Tôi quay sang hỏi Bích Như lúc này vẫn chưa hiểu ất giáp gì- Có cần mua gì đến cho cậu ấy không nhỉ? Không biết là sinh con trai hay con gái đây, thế mà không báo cho mình từ trước… - Này, khoan, chẳng phải hai người đó mới cưới nhau được mấy tháng chứ mấy, sao đã sinh rồi?- Bích Như ngây ngốc hỏi. Tôi bụm miệng cười. - Cậu vẫn chưa đoán ra sao? - Ừm, đừng nói với tớ là họ có thai trước rồi mới cưới nhé, con nhỏ Ngọc Huệ dám ăn cơm trước kẻng à? - Ăn cơm trước kẻng, sao cậu lại nghĩ vậy? - Chứ không phải à? - Không, chuẩn luôn rồi, ha ha. Sự thật là Ngọc Huệ có thai trước một thời gian rồi hai vợ chồng nhà họ mới quyết cưới nhau, tại Ngọc Huệ không thích gò bó bởi hôn nhân gia đình, tôi thấy suy nghĩ đó của cô ấy không đúng lắm, chẳng lẽ cô ấy không để tâm đến suy nghĩ của Lãnh Phong sao, nhưng mà Lãnh Phong sau đó cũng chẳng có ý kiến gì nhiều, tôi là người ngoài cuộc, thế nên đứng bên ngoài mọi chuyện thì sẽ tốt hơn. - Ai da, bảo sao- Bích Như vỗ tay cái đét, rồi nhăn mày nói- Ra là có thai trước à, con gái con đứa, Lãnh Phong chắc bị Ngọc Huệ cho vào chòng nên mới phải lấy Ngọc Huệ, chứ người như Lãnh Phong mà thèm vào Ngọc Huệ nhà mình á? - Không phải đâu, là Ngọc Huệ cầm dao kề vào cổ anh ấy uy hiếp, nói dám không lấy bà, bà đây cắt. - Hứ, đừng có trêu tớ. - Ha Ha… Chiếc xe dừng lại tại cổng bệnh viện, sau khi trả tiền, chúng tôi xuống xe, tiến vào trong. Khi nãy lúc nghe điện thoại, Ngọc Huệ có nói cho tôi biết số phòng rồi, thế nên tôi có thể nhanh chóng tìm ra phòng mà cô ấy đang nằm. Đẩy cửa bước vào, tôi thấy Ngọc Huệ đang nằm trên giường, mặt mày nhợt nhạt có vẻ mệt mỏi, nhưng môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc, mắt nhìn đứa bé còn đỏ hỏn nằm bên cạnh mãn nguyện. Lãnh Phong đứng bên cạnh giường bệnh, nhìn hai mẹ con bọn họ, nét cười cứ đọng mãi nơi khóe môi. Một gia đình thật hạnh phúc. - A, hai cậu đến rồi à?- Nhìn thấy chúng tôi, Ngọc Huệ reo lên. Bố mẹ cô ấy ở dưới quê, với lại tình cảm gia đình cũng không tốt, nên không ai đến thăm viện, ở đây cô ấy thân nhất với tôi và Bích Như, Lam Thiên lại ra nước ngoài, cô ấy coi chúng tôi là những người bạn thân duy nhất. Lãnh Phong nhìn chúng tôi mỉn cười, tôi cũng máy móc mỉn cười đáp lại. Bích Như tiếp bước tôi tiến lại gần giường bệnh của Ngọc Huệ. Ngọc Huệ rời ánh mắt về phía Lãnh Phong, nũng nịu nói. - Anh bế con dùm em, sau đó về nhà lấy dùm em chút đồ, mua cho em bát bún nhé, đói quá, nhớ là mua ở quán mà em hay ăn ấy. Lãnh phong ừ một tiếng, rồi bế đưa bé ra ngoài, lần đầu tiên tôi thấy trẻ sơ sinh, nhìn cứ hay hay mà kì kì sao ấy. Ngọc Huệ còn chưa cho chúng tôi thăm cháu, đã cất đi mất tiêu, chẳng lẽ sợ chúng tôi bắt cóc chắc. - Ghê nha, sai người ta như sai ô sin ý- Bích Như bĩu môi châm chọc, Ngọc Huệ nè lưỡi. - Không dám đâu. Chẳng mấy khi được như thế này, phải biết tận dụng thời cơ chứ.- Ngọc Huệ mới sinh nên hơi yếu, thế mà còn cười nói trêu chọc chúng tôi được. - Cảm giác làm mẹ thế nào hả? Thật không ngờ lại nhanh như vậy,tớ còn tưởng mấy ngày nữa cậu mới sinh- tôi nói. - Ừ, tớ cũng có biết đâu, tự dưng bụng đau dữ dội, rồi nó tòi ra luôn, còn chưa kịp xin phép tớ lấy nửa lời, đúng là quá hư hỏng. Cảm giác thì, cũng thấy vui vui, kì diệu lắm- Ngọc Huệ nói mà mắt lấp lánh như sao, niềm hạnh phúc trào dâng không dễ gì ngăn lại được. Sau đó quay sang chìa tay ra trước mặt tôi và Bích Như nói- Uầy, thế hai người vào thăm tôi mà không mang cái gì ăn được vào sao, quà của cháu đâu rồi? - Tớ quên mất rồi, tại đi gấp quá- tôi gãi đầu. - Được lắm- Ngọc Huệ lườm lườm, nhưng tôi có nói sai đâu, đúng là quá gấp gáp mà, đã vậy, khi nói chuyện điện thoại, cô ấy nói như thể sắp chết đến nơi rồi, giục tôi mau mau vào bệnh viện nhanh nhanh dùm cái, làm tôi thấp thỏm không yên. Bây giờ tôi mới hiểu, không phải cô ấy nguy kịch gì, chỉ là muốn khoe mẽ vòi quà làm nũng mà thôi. - Quà sau này tặng cũng được mà- Bích Như tò mò hỏi- thế cậu đã đặt tên cho em bé chưa? Ngọc Huệ nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu nói. - Không biết. - Ặc, cậu định đặt tên là ‘Biết’ à?- tôi cười rung vai. Bích Như cũng phụ họa hùa theo. - Tên khá đặc biệt, khá hay, khá sáng tạo. Ha, Ngọc Huệ, chỉ số IQ của cậu đúng là quá CAO rồi.- Bích Như nhấn mạnh từ ‘cao’. Ngọc Huệ hiểu ý, biết mình đang bị sỉ nhục trí thông minh, hậm hực nói. - Hừ, hai cái người này, muốn ta đạp đít đuổi ra ngoài cửa không hả? - Giỏi thì đạp đê, đạp đê. - Ha..ha Nói vậy thôi, chứ tôi biết, chẳng qua Ngọc Huệ đang là người bệnh, nếu không, cô ấy nhất định sẽ xách cổ hai đứa tôi và Bích Như ném ra ngoài cửa thật. Chúng tôi nói chuyện thêm được một lúc nữa, đột nhiên Bích Như ôm mặt hét lên. - Thôi chết, bài tiểu luận của tớ vẫn chưa làm xong. Ngày mai là phải thu rồi- Bích Như là học sinh ưu tú, Giáo sư Trình đích thân nhờ cô ấy viết một bài tiểu luận nhỏ, chỉ riêng cô ấy là phải làm, chứ dân đen như tôi không phải động tay động chân gì. Nói là nhỏ, đối với tôi chưa chắc là nhỏ. Tôi thấy Bích Như hì hục ngồi gõ máy tính từ chiều tới lúc ăn cơm, ăn cơm xong lại gõ từ lúc đó đến khi bị tôi kéo vô đây mà vẫn làm chưa xong. - He, đi học làm gì cho mệt, đúng là khổ thật nha, ở nhà lấy chồng như tớ cho khỏe.- Bích Như cười hô hô, khiến tôi tự hỏi, liệu có thật là cô ấy mới sinh xong không, sao mà khỏe như trâu thế, tôi thấy trên ti vi mấy sản phụ mới sinh nhìn như cá chết trôi, thần sắc u ám mệt mỏi như hồn ma ấy. - Cậu thì biết cái gì, cậu tưởng ai cũng sướng như cậu chắc, may mắn như cậu chắc, được chồng yêu chồng chiều như cậu chắc?- Bích Như đứng dậy đi về phía cửa.- Tiểu Phong, cậu không về luôn à. Tôi rút điện thoại ra xem giờ, thấy còn gần nửa tiếng nữa mới tới giờ kí túc xá đóng cửa, mà Lãnh Phong thì đi chưa về, Ngọc Huệ lại một mình ở đây, tôi không an tâm. Tôi nói. - Thôi cậu về trước đi, tớ ở thêm lúc nữa cũng được- Ngọc Huệ lúc này mắt dưng dưng nhìn tôi, níu kéo, thấy tôi nói như vậy thì híp mắt cười. - Ừ, nhớ về trước giờ kí túc xá đóng cửa nhé, không thì tối nay ngủ ngoài đường đấy. Tôi gật đầu nói biết rồi, trong đầu lại nghĩ ‘ ở ngoài đường cũng không sao, cùng lắm thì tôi nằm ngủ luôn ở đây cũng được, đỡ tốn tiền taxi đi đi về về’ Bích Như ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại. - Ủa, sao bây giờ Bích Như dễ tính vậy nhỉ? Cái kiểu này giống như đang yêu á, chỉ có yêu mới làm người ta thay đổi nhiều như vậy- tôi thầm than, Ngọc Huệ đúng là vua tiên tri giỏi tiên đoán, quả đúng như vậy. Tôi gật đầu. - Thật à, ai vậy?- Ngọc Huệ hào hứng ra mặt, kể từ khi cô ấy lấy chồng, khoảng thời gian chúng tôi gặp nhau không nhiều, những chuyện xảy ra ở trường cô ấy biết cũng ít, cả việc Bích Như với Tấn Thành là một đôi cũng không biết. - Là Tấn Thành. - Tấn Thành, Tấn Thành….- Ngọc Huệ lẩm bẩm- a, có phải là cái anh đẹp trai học giỏi, nhìn thư sinh hay nên thư viện có phải không, cái anh gia sư của cậu á.? - Ừ đúng là anh ấy.- Tình cảm thầm lặng của Bích Như cuối cùng cũng có thể khiến Tấn Thành động tấm chân tình. Trước khi đến với nhau, họ có một trở ngại đó là tôi, nhưng bấy giờ tôi đã có Hạo Thiên, Tấn Thành bày tỏ với tôi, tôi liền từ chối, sau đó có lẽ là do có Bích Như luôn ở bên bầu bạn rồi nảy sinh tình cảm cũng nên. Bích Như rất ít khi nhắc đến chủ đề này với tôi, tôi cũng không hỏi thế nên hiểu biết của tôi cũng chỉ dừng lại ở đấy. Ngọc Huệ gật gật đầu, không còn gì để hỏi. Một lúc sau lại thảng thốt. - Chậc, cái tên Lãnh Phong này, bộ bò hay sao mà lâu thế không biết- Ngọc Huệ gối đầu lên hai tay cằn nhằn. - Cậu đói à, hay để tớ xuống dưới kia mua cái gì nên rồi ăn- tôi gợi ý, Ngọc Huệ cười hì hì, lắc đầu nói thôi khỏi, bây giờ cậu ấy chỉ muốn ăn bún ở cái quán quen thuộc mà thôi, mà cái quán quen thuộc đó của cô ấy tôi cũng biết, cách đây khá xa, thảo nào Lãnh Phong lại đi lâu như vậy. - Lãnh Phong đúng là chiều cậu quá rồi mà.- tôi lắc đầu cảm thán. - Chẳng phải Hạo Thiên cũng chiều cậu lắm sao? Còn nói tớ nữa- Ngọc Huệ dán mắt nhìn nên trần nhà. Buâng quơ nói, câu nói ấy đột nhiên khiến tôi khựng lại, không biết nên nói gì tiếp theo. Ngọc Huệ thấy tôi lâu quá không trả lời, liếc mắt nhìn tôi. - Ủa, cậu sao vậy?- thần sắc thể hiện trên gương mặt tôi thật sự rõ đến thế sao, hay Ngọc Huệ quá nhạy cảm- Cậu với Hạo Thiên xảy ra chuyện gì à?- cô ấy dè dặt hỏi. Ngọc Huệ là người đại khái qua loa, không coi trong tiểu tiết, thế mà lại biểu hiện giống như tôi sắp nổi nóng không bằng. Tôi thấy như thế thật không thỏa, liền mỉn cười, nói nhẹ bẫng. - Bọn tớ chia tay nhau rồi… - Hả, tại sao chứ, từ bao giờ vậy? - Cũng…mới đây thôi.- Ngọc Huệ đúng là mù thông tin kém hiểu biểu, chuyện tôi chia tay với Hạo Thiên sau đó còn đồn ầm cả trường nên, mọi người bàn tán ra vào rất sôi nổi, nói tôi bị đá thế này thế nọ, cũng đáng lắm, mấy bạn nữ trong trường cũng vui ra mặt, liên tục tấn công Hạo Thiên hết lần này đến lần nọ, trước đây có tôi là rào cản, bấy giờ thì hay rồi. - A…vậy tại sao lại chia tay thế?
|