Ôsin Nổi Loạn Full
|
|
KimAnh tắt máy, cô hồ hởi vì chuyến đi được tài trợ 100 % không mất đồng nào. Đây chính là phần thưởng trong cuộc đi leo núi của trường. Kim Anh chạy ù ra phòng khách thông báo cho Trịnh Kim: - Này, chuẩn bị đồ đi mai chúng ta đi nghỉ mát. - Đi đâu? - Trịnh Kim dời mắt khỏi màn hình quay xang nhìn Kim Anh. - Chưa biết. Nhớ cái vụ ma lafn trước mình thắng không, mai họ sẽ đưa xe đến đón mình đấy. - Vậy à. - Đi chuẩn bị đi, sáng mai còn đi sớm. - Ờ. - Trịnh Kim ngoan ngoãn làm theo. Kim Anh phấn khởi đến nôĩ không thể ngậm miệng lại. Cô rất hồi hộp về cuộc đi chơi này. Trịnh Kim thì cũng bình thường thôi nhưng thấy Kim Anh thích vậy cậu cũng không nỡ từ chối. Chuẩn bị vài bộ quần áo cho vào túi sách xong, Kim Anh về phòng, cô cười: - Ngủ ngon. - Ừ, ngủ ngon - Trịnh Kim mỉm cười chúc lại Kim Anh. Trịnh Kim đóng cửa cho Kim Anh rồi cậu quay về phòng mình nằm nghỉ. Sở dĩ hai người có phòng riêng là vì Trịnh Kim đã gọi người đến khuân dọn phòng chứa quần áo riêng đấy thành một phòng ngủ. Quần áo đồ đạc liên quan đến của Kim Anh đã được đưa vào phòng riêng của cô còn lại Trịnh Kim đã mua thêm một chiếc giường đặt vào phòng rồi trang trí lại tất cả thành một phòng ngủ khang trang. … Sáng sớm hôm sau, Kim Anh dậy thật sớm so với giờ hẹn. Cô vào bếp làm đồ ăn sáng xong vừa lúc Trịnh Kim thức dậy. Kim Anh ngỡ ngàng vì kỳ tích không cần đánh cũng tự tỉnh ngủ của Trịnh Kim. Cô ngạc nhiên: - Cậu uống nhầm thuốc mất ngủ à. - Có loại thuốc đấy à - Trịnh Kim cũng ngây thơ hỏi lại. Kim Anh lắc đầu : - Không. Thấy hôm nay tự nhiên dậy sớm vậy, đang định vào dục cậu. – Kim Anh cười – Có tiến bộ. Trịnh Kim ngồi vào bàn ăn. Kim Anh cũng ngồi xuống cùng ăn sáng. Họ vừa ăn xong là có người gọi đến cho Kim Anh nahwsc hai người xuống dưới. Kim Anh vội vàng dọn nhanh rồi cùngTrịnh Kim đi ra ngoài. Cô thấy có một người đứng bên một chiếc xe rất sịn đang vẫy tay về hướng mình. Kim Anh vội đưa tay lên chào lại, cô định tung tăng bước đến chiếc xe đó vì tưởng là xe đến đón mình. Vụt…1 cô gái từ đằng sau chạy đến đấy trước. Kim Anh đứng sững lại thì ra người đứng bên chiếc xe bóng loáng kia đang vẫy tay gọi cô gái này. Kim Anh tiu nghỉu đi từ từ lại. Trịnh Kim vẫn lững thững theo sau. Một chiếc xe khác chờ tới. Một người đàn ông đứng tuổi bước xuống chiếc xe với vẻ rất oai nghiêm mặc véc đen, đeo kính đen như ma trận. Ông ta vẫy vẫy tay như gọi Kim Anh. Cô trố mắt ra nhìn ông ta với chiếc xe lâu ngày không được rửa bám đầy bụi bẩn đất cát nhìn lại cà tàng kia. Cô không biết có phải gọi mình không. Kim Anh khẳng định lại bằng cách chỉ tay vào mình. Ông ta gật gật đầu,Kim Anh thụt lại vào bước cho đi ngang Trịnh Kim cô hỏi: - Đi nhanh lên xe đến rồi. Trịnh Kim nhíu mày nhìn chiếc xe đang chờ mình, cậu hỏi Kim Anh : - Liệu cái xe này có đi được không vậy ? - Được hết – Kim Anh cười tươi nhanh chân chạy đến. Mà cô cũng công nhận nhìn cái xe này cũng kinh khủng thật, vừa xấu lại còn vừa nát nữa chứ. Nhưng thôi được tài trợ thì cứ đi ngu gì không đi. Trịnh Kim nhăn nhó nhìn bề ngoài chiếc xe 1 lát đợi Kim Anh dục vào cậu mới miễn cưỡng lên xe. Bác tài hiểu ý cậu nên vừa cho xe chạy vừa cười nói: - Cậu đừng nhìn vẻ bề ngoài mà chê xe tôi nha. Nó sịn lắm đấy. Trịnh Kim nuốt khan “sịn đâu không thấy, điều hoà cũng không có”. KimAnh trả để ý đến việc này mấy, cô ngó đầu lên hỏi bác tài: - Bác ơi bây giờ đi đâu đây ạk. - Tôi phải giữ bí mật cho đến lúc đến nơi. - Không gợi ý được ạ - Kim Anh cười cười cố năn nỉ bác tài. - Cô thông cảm. Không được. Kim Anh xụ mặt, ngồi dựa vào thành ghế, định quay xang Trịnh Kim nói chuyện thì thấy cậu đã nhắm mắt như đang muốn ngủ nên cô cũng đành im lặng nhắm mắt cố ngủ. Xịch…xịch…cờ xịch…két… Chiếc xe bỗng nhiên dựt dựt vài cái rồi dừng hẳng. Kim Anh cũng như TRịnh Kim đang ngả người thiu thiu ngủ thì tỉnh hẳn. Kim Anh mở mắt hỏi: - Có chuyện gì vậy bác. Người tài xế nhăn nhó lẩm bẩm: - Lại chết máy rồi. Trịnh Kim mở cửa xe đi ra ngoài, cậu nhìn đằng sau *** xe bốc cả khói. Trịnh Kim đưa mắt ngó quanh nơi này. Cậu mải ngủ nên không biết đi đến đâu bây giờ mới nhận ra chỗ này thật vắng vẻ, giữa những đồi cỏ xanh. Kim Anh cũng xuống xe. Cô thấy người tài xế đang loay hoay sửa xiếc gì đó. Sau một hồi lụi cụi người tài xế đưa tay vuốt mồ hôi nhễ nhại trên trán phán một câu: - Có lẽ cô cậu phải đón xe đi vào làng dưới kia tạm nghỉ thôi. Xe bị chết buzi rồi không sửa được nữa phải gọi người kéo xe thôi. Kim Anh trố mắt nhìn ông ta: - Chú đuà à. Giữa nơi vắng vẻ này xe ở đâu ra mà đón. Người tài xế lắc đầu vẻ vô tội: - Cái này tôi không biết cô cậu tự sử đi, xe tôi hỏng thân tôi không biết về bằng cách gì đây. - Nhưng… Trịnh Kim chen vào: - Ở đây cách thành bố bao xa rồi. - Khoảng 80 cây rồi. Người tài xế chỉ về con đường thẳng phiá trước nói: - Cô cậu chịu khó đi bộ xuống dưới kia một đoạn sẽ thấy một ngôi làng nhỏ. Hai người ở tạm đó nghỉ qua 1 đêm sáng hôm sau tôi sẽ đến đón. Kim Anh lau lau mồ hôi trên trán vì phải đứng dưới nắng, cô than: - Sao đen vậy. Đành phải thế thôi. Giờ cũng trưa rồi, tìm chỗ nào tạm nghỉ đã. Trịnh Kim gật đầu, cậu mở cửa xe lấy hết túi xách của hai người ra. Vừa đóng lại.. Cạch… Trịnh Kim trốmắt nhìn cửa xe bị rơi ra. Người tài xế mếu mặt chạy lại cánh cửa bị long : - Ôi xe của tôi…cậu cậu…- Người tài xế chỉ tay vào mặt Trịnh Kim giọng tức run – Sao cậu nỡ mạnh bạo với chiếc xe “nghìn vàng” của tôi chứ…Ôi con của bố… Người tài xế ôm cánh cửa sướt mướt nói. Trịnh Kim cũng nhăn nhó nhìn ông ta, cậu suýt bật cười vì thái độ xót xa của ông ta. Mà chiếc xe cùi này có gì đáng giá đâu cơ chứ. Trịnh Kim tủm tỉm cười rồi đi ra một chỗ khác tránh cười trước mặt ông . Kim Anh cũng buồn cười nhưng cô vẫn nhịn được, lại gần ông tài xế đang sướt mướt ôm cửa xe, cô nói: - Thôi bác ạ… Kim Anh chưa nói hết người tài xế đã buông cánh cửa ra đứng lên hùng hổ đi lại phiá Trịnh Kim. Kim Anh hoảng hồn nhìn gương mặt hầm hầm của người tài xê, cô tưởng ông ta định hành hung Trịnh Kim nên chạy theo níu kéo lại: - Bác bình tĩnh, có gì từ từ bàn. - Cô buông tôi ra - Người tài xế hất tay Kim Ah ra ông ta lao về phiá Trịnh Kim trong tay cầm một chiếc comlê. Kim Ah với sức con gái không thể nào kéo ông ta lại, cô đành nói to: - Du. Chạy đi.
|
Trịnh Kim quay người lại, mái tóc khẽ bay bay trong gió hai hàng lông mày khẽ nhíu lại…nhìn người tài xế đi về phiá mình với gương mặt đằng đằng sát khí, tay cầm “đồ”. Cậu nuốt khan, Kim Anh đã cố ngăn bước chân ông lại cho Trịnh Kim chạy đi nhưng cậu vẫn bình thản đứng im tại chỗ, tay đút vào túi quần, gương mặt không chút lo sợ, chỉ hơi nhíu mày lại, người tài xế đến trước mặt Trịnh Kim. Ông ta dơ chiếc comlê trên tay lên. Kim Ah che mặt lại , cô không dám nhìn thấy cảnh tiếp theo. - Cậu à…híchíc…chiếc xe này là mạng sống của tôi đấy, cậu làm hỏng nó làm sao tôi sống được đây, tôi chết quách đi cho song. Kim Anh mở bừng mắt ra, cô thấy người tài xế sướt mướt kể khổ với Trịnh Kim, hoá ra chiếc comlê đấy là ông ta dơ lên định doạ tử tử với Trịnh Kim chứ không phải là để đập cậu một trận. Kim Anh thở phào nhẹ nhõm, cô vuốt ngực đi lại chỗ hai người. Người tài xế than tiếp: - Không những tôi mà cả nhà tôi chỉ trông chờ vào chiếc xe này để kiếm sống đấy cậu à…sịt sịt.- Ông ta lau nước mũi rồi tiếp tục - Cậu…giàu có…làm ơn giúp tôi… Trịnh Kim nhăn mặt nhìn ông đóng phim buồn, Kim Anh cũng nhăn nhó theo cảm xúc của ông ta. Rất truyền cảm.= ]~. Trịnh Kim giờ mới lên tiếng : - Chú cần bao nhiêu. Người tài xế mặt mày tươi hẳn lên ngẩng phắt đầu nhìn Trịnh Kim với đầy lòng biết ơn. Ông ta dùng tay nãy lau nước mũi nắm lấy tay Trịnh Kim. Cậu vội thụt lại ngay, Trịnh Kim hốt xua tay: - Không cần kích động vậy đâu chú. Kim Anh đứng im cười đến đau cả bụng. Người tài xế gật gật đầu: - Tuỳ tâm cậu…cậu giúp tôi là mừng lắm rồi đâu dám đòi hỏi. Trịnh Kim vừa lấy ví ra vừa nhìn ông ta cảnh giác, sợ thấy tiền ông ta lại phấn khích quá nhảy sổ lên ôm hôn cậu thắm thiết thì chết. Trịnh Kim vét hết số tiền mặt trong ví tổng cộng 4triệu700. Cậu đứng xa xa rồi chià tay đưa cho ông ta. Người tài xế lấy tay quyệt nước mắt nước mũi rồi lau vào quần áo của mình, nhận lấy số tiền trong tay Trịnh Kim. Ông vui vẻ lấy tay quẹt vào lưỡi rồi đếm số tiền. Làm Trịnh Kim cảm thấy kinh khủng, cậu nuốt nước bọt nhìn ông ta “lau nước mắt xong quyệt nước mũi rồi bôi vào quần áo chưa rửa tay lại liếm nước bọt đếm tiền”, bất giác Trịnh Kim rùng mình. Kim Ah huých người cậu nói: - Cậu hào phóng vậy. - Ừ - Trịnh Kim chỉ đáp vỏn vẹn một từ. Người tài xế đếm tiền song mặt mũi sáng lạng hắn ra. Ông ta chìa lại tờ 200k trước mặt Trịnh Kim: - Tôi trả cậu. Tôi lấy tròn 4triệu rưỡi là được rồi. Kim Anh bật thốt: - Chú tốt quá. Trả lại hẳn 200k. Trịnh Kim lắc đầu: - Thôi chú cầm nốt đi. - Thế sao được cậu cầm lấy có gì dùng phòng thân chứ. - Cháu còn thẻ. Không sao - Trịnh Kim từ chối. Người tài xế kì quặc bước gần đến cậu, quát: - Cậu cầm lấy đi cho tôi vui…cầm đi… Ông ta cứ dấn tới đưa tiền trước mặt Trịnh Kim. Cậu nhăn nhó đến khổ sở, thấy ông ta định dùng bàn tay vấy đầy nước miếng nước mắt nước mũi đấy cầm lấy tay mình cậu vội vàng nói: - Thôi được rồi. Cháu cầm.- Trịnh Kim nhón tay dựt lấy tờ 200j - Thế chứ - Người tài xế đút tiền vào tuí rồi cười nó vui vẻ trở lạI Thôi cô cậu đi trước đi tôi ở lại chờ người đến sửa xe. Trịnh Kim kéo nhanh tay Kim Anh đi, cậu rất dị ứng với người mất vệ sinh. Ví dụ điển hình như ông tài xế này chẳng hạn. Kim Anh chỉ biết đi theo Trịnh Kim. Hai người đi thẳng về con đường phiá trước đã khá lâu rồi mà vẫn trả thấy ngôi làng nào như người tài xế kia nói. Trời vừa nắng vừa nóng làm hai người mệt lả. Kim Anh ngồi bệt xuống bãi cỏ nghỉ, đưa tay lên che nắng, cô làu bàu: - Cái này là đi đày ải chứ không phải đi nghỉ mát nưã. Mệt thế cơ chứ. Trịnh Kim cũng ngồi xuống nghỉ mệt, câụ nói: - Ai bảo tham đi. - Biết trước thế này thì ai muốn đi.- Kim Anh nhăn nhó nói. - Nhìn cái xe là không muốn đi rồi. - Vậy sao không ở nhà đi – Kim Anh ngang giọng nói. Trịnh Kim cũng trả thèm nói gì thêm, hiện tại cậu đang rất khát nước. Tất cả cũng tại cái xe cà tàng đấy. Ngồi nghỉ một lúc cho đỡ mỏi chân. Kim Anh đưng dậy phủi quần nói: - Thử đi một đoạn nữa xem sao. - Đi nữa à. - Trịnh Kim kêu lên. - Chứ ngồi đây làm được gì. – Kim Ah vừa nói rồi đi luôn. Trịnh Kim miễn cưỡng vác đồ đi theo sau cũng may toàn quần áo nên cũng nhẹ. Hai người bước đi khoảng 15p thì thấy một người đàn bà dáng vẻ nông dân đang đi ngược chiều. Kim Ah vội vàng hỏi bà : - Bác cho cháu hỏi còn bao lâu nữa là vào làng ạ? Người đàn bà nhìn hai người từ trên xuống dưới rồi nói: - Cô cậu từ trên phố về đây ? - Vâng. “Vậy thì đúng rồi”. Người đàn bà bỗng đổi sắc mặt, tươi tỉnh bảo: - Cô cậu cứ đi thẳng một chút nữa rồi kẹo phải là đến. Mà cô cậu có chỗ ngủ qua đêm không. Nhà tôi có cho ở trọ đấy, nếu có nhu cầu thì nói tôi nha. - Vâng. Vậy bác cho trọ từ giờ đến khoảng cả ngày mai là bao nhiêu ạ - Kim Anh thấy may mắn vì không cần tìm cũng có người cho ở trọ. Người đàn bà cười nói: - Rẻ mà cô. Nếu hai người ở thì tôi lấy 2 triệu có phục vụ ăn uống, nhà cửa sạch sẽ thoáng mát. Kim Anh trố mắt, dơ ngón tay lên: - Cái gì. Một ngày 2triệu. Trịnh Kim chen vào: - Được. Vậy bác chỉ đường cho bọn cháu luôn đi. Kim Anh quay xang nhìn TRịnh Kim. Cô kéo anh lại 1 góc: - 2 triệu một ngày cậu không thấy là quá đắt à. Ở đây là nông thôn chứ có phải khách sạn đâu mà đắt vậy. - Tôi mệt lắm rồi. Cần tắm rửa nghỉ ngơi hiểu không. - Thì từ đã để tôi trả giá xuống được đồng nào hay đồng đấy. Cậu chưa gì đã ừ vậy. Im nhé. Kim Anh nói xong cô bước lại chỗ người đàn bà: - Bác lấy vậy quá thành phố rồi đấy. - Vậy ý cô là muốn bao nhiêu? - Hai người 500k. - Gì. Cô đùa à. 500 sao mà được chúng tôi còn có cả phục vụ ăn uống mà. - Cháu chưa nói hết. Bây giờ bác đưa cháu về xem chỗ ở ra sao nếu sạch sẽ thoáng mát cháu sẽ trả thêm còn không thì 500 để ở một ngày ở đây là quá thừa thãi rồi đấy ạ. Người đàn bà cắn cắn môi nghĩ ngợi rồi nói: - Cô chờ tôi một chút. Bà ta đi ra một góc lôi con 1200 trong túi ra gọi cho ai đó để hội ý rồi quay lại gật đầu đồng ý với Kim Anh. Bà ta đi trước chỉ đường cho hai người đến một ngôi nhà trong làng. Kim Ah vừa nhìn thấy một người đang mỉm cười đứng dựa người vào một chiếc xe bóng loáng mỉm cười, gương mặt thật đẹp trai đang vẫy tay chào gọi mình. Trịnh Kim cũng trố mắt bất ngờ trước sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến đó.
|
Kim Ah há hốc mồm bật thốt: - Anh… Lập Hàn mỉm cười đi đến.Trịnh Kim thì đứng hình. Cậu quay xang nhìn Trịnh Kim cười gật đầu chào. Theo phản xạ Trịnh Kim cũng chỉ gật đầu lại. Người đàn bà cũng lên tiếng: - Ủa cô cậu quen nhau hết hả. Cậu đây cũng thuê phòng trọ mà. - Vâng - Lập Hàn quay lại người đàn bà nói - Họ đã gửi tiền cho bác chưa. Người đàn bà lắc đầu : - Chưa họ xem nhà mới đặt tiền. - Vậy cần đưa bao nhiêu - Lập Hàn hỏi. - 1triệu cậu ạ. Lập Hàn móc luôn bóp ra định rút tiền trả thì Trịnh Kim mới nói: - Không cần. Trịnh Kim cũng lôi ví ra. Bảo Lập Hàn trả tiền cho mình không khác gì cậu bị mất phong độ. Trịnh Kim mở ví ra. Cậu nuốt nước bọt nhìn. Tiền mặt cậu chỉ còn đúng 200k nãy ông tài xế tốt bụng để lại cho mình “dằn túi” còn lại toàn thẻ. Trịnh Kim ngước mắt lên nhìn 3 người đang chờ đợi mình làm cử chỉ hào phóng. Không còn đường lui, Trịnh Kim rút ra thẻ ATM đưa cho bà : - Bác cầm lấy ra pốt mà rút tiền. Người đàn bà tưởng cậu trêu mình. Bà ta cầm thẻ từ tay trịnh Kim đưa lên lật trước lật sau rồi cười nói: - Cậu cứ đùa mãi, cái thẻ nhựa này thì rút tiền gì. Thôi cậu đưa tiền mặt đi. Kim Anh phì cười nhìn bà ta. Đúng là ở cái làng hẻo lánh này nên họ không biết đến dùng thẻ là gì. Mà ở đây chắc chắn cũng trả có chỗ rút thẻ đâu mà Trịnh Kim lại đưa thẻ cho bà. Trịnh Kim nói: - Nhưng cháu không còn tiền mặt. Bà ta đập tay vào vai Trịnh Kim lại cười nói: - Ây da. Vậy cậu cứ để cho anh bạn đẹp trai này trả hộ cho ngại gì người quen cả mà. Trịnh Kim quét mắt xang nhìn Lập Hàn đang mím môi như cười nhạo mình. Tự ái trầm trọng, Trịnh Kim nhíu mày quay xang Kim Anh: - Có tiền không cho tôi vay 1triệu. Kim Anh gật đầu, cô định mở túi sách ra lấy tiền thì Lập Hàn đã giao tiền xong cho người đàn bà. Bà ta cười tươi rói nói: - Cậu này galăng ghê. Trịnh Kim trố mắt nhìn cậu, anh lấy tiền từ tay Kim Anh đưa cho Lập Hàn : - Không nợ nần. - Khỏi. Coi như tôi trả cho Kim Anh, cậu không cần quan tâm.- Lập Hàn nói câu đó đầy ngụ ý sâu xa. Trịnh Kim cũng hiểu Lập Hàn đang muốn đối trọi với mình. Lập Hàn nói với Kim Anh: - Vào trong tắm rửa nghỉ ngơi đi em. Đi đường chắc mệt rồi. - Ừ anh. – Kim Anh cười gật đầu – Cô quay xang nhìn Trịnh Kim đang đứng có vẻ bực bội lắm. Kim Anh cũng biết Trịnh Kim đang thấy khó chịu vì phải nhờ người khác trả tiền hộ. TRước nay cậu chỉ có khái niệm cho người khác chứ không có người khác ban cho mình. Kim Anh hiểu được điều đó vì mỗi lần cậu thấy tức hay không vừa ý cái gì đều có động tác nhíu mày mím môi. Kim Ah lên tiếng, kéo tay Trịnh Kim: - Đi thôi chẳng phải cậu muốn nghỉ sao. Trịnh Kim đành miễn cưỡng đi theo đà kéo của Kim Anh. Lập Hàn đi vào trước. Theo sự chỉ dẫn của bà chủ nhà. Mỗi người được một phòng trên tầng hai. Tuy có hơi bé nhưng sạch sẽ thoáng mát thật. Sau chặng đường mệt mỏi, mọi người đều tắm rửa nghỉ ngơi. Chiều 17h30’… Kim Anh thức dậy xuống nhà thì đã thấy Lập Hàn đang ngồi dưới. Nhìn thấy cô, Lập Hàn liền nói: - Đói chưa anh em mình đi ăn. - Chờ em gọi luôn Trịnh Kim dậy. Chắc vẫn đang ngủ. - Cứ để cậu ta ngủ đi. Anh em mình đi ăn rồi mua về. Kim Anh gật đầu đồng ý. Dù gì gọi thì Trịnh Kim cũng chưa chắc đã dậy. Lập Hàn lái xe đưa Kim Anh đi vòng quanh làng xã này tìm một chỗ ăn sáng sủa một tí nhưng toàn là cỡ trung bình kém. Kim Anh sốt ruột, bụng cô đang teo tóp dần, Kin Anh nhìn Lập Hàn rồi chỉ một quán ăn nhỏ bên đường, cô nói: - Vào đấy ăn đi anh. - Ừ. … Một lúc sau khi hai người vừa đi, Trịnh Kim cũng thức giấc, cậu rửa mặt rồi đi xuống dưới, thấy bà chủ nhà đang ngồi nhặt rau. Trịnh Kim lấy nước uống. Bà chủ thấy cậu liền hỏi: - Cậu không đi cùng hai người kia hả. - Ai cơ ? - Trịnh Kim ngưng uống, cậu hỏi lại. - Cái cô gì với cậu đẹp trai đi xe sịn ấy. - Họ đi đâu? - Chắc đi ăn. - Sao bác bảo phục vụ ăn uống cơ mà. - Thì có nhưng chắc hai người họ đói quá nên đi ăn trước. Cậu không thấy tôi đang làm cơm sao. Trịnh Kim nhíu mày không nói gì nữa. Cậu đóng chai nước lại mặt hằm hằm hàn khí. Dằn mạnh chai nước xuống bàn Trịnh Kim đi về phòng. Bà chủ lắc đầu nhìn theo rồi lại nhặt rau tiếp. Kim Anh cùng Lập Hàn đi ăn về. Hai người cười nói đến tận khi vào nhà. Trịnh Kim đứng trên ban công nhìn thấy hết. Hai hàng lông mi cau lại tỏ rõ khó chiụ nhìn đến khi hai người khuất vào trong nhà. Kim Anh nói: - Em lên đưa đồ cho Trịnh Kim. - Ừm. Kim Anh hỏi bà chủ mượn một đôi đũa thià bà bát để bỏ mì ra cho Trịnh Kim rồi chạy lên phòng cậu, cô gõ cửa mà không thấy cậu ra liền tự mở cửa vào. Thấy Trịnh Kim đang nằm trên giường, Kim Anh tưởng cậu vẫn đang ngủ nên nhẹ nhàng đi vào đặt bát mì lên bàn. - Cậu đi đâu vậy. Kim Ah giật cả mình, cô quay xang thấy Trịnh Kim đang nhìn mình chằm chằm ánh mắt lộ rõ sát khí. - Đói quá nên đi ăn với Lập Hàn. Trịnh Kim ngồi bật dật, mặt đăm đăm: - Ngon nhờ. - Cũng tạm – Kim Ah ngây thơ nhận xét. Cô vô tư không hiểu câu đá đểu của Trịnh Kim càng làm cậu tức thêm. Trịnh Kim nghẹn lời. Kim Anh nói: - Tôi có mua về cho cậu này. Ăn đi. - Không, tí tôi ăn cơm. - Trịnh Kim đứng dậy, lại đi xuống dưới nhà. Kim Anh đần mặt nhìn theo. Cô không hiểu Trịnh Kim bị gì nữa. Kim Anh lẩm bẩm “không ăn thì tôi ăn, đói mà còn bày đặt cành cao”. Kim Anh đi xuống nhà theo Trịnh Kim. Tay cô đang cầm một tô mì vằn thắn nóng hổi nghi ngút khói. Đặt nó xuống bàn, Kim Anh kéo ghế ngồi đối diện Trịnh Kim, mắt đảo liên hồi quan sát cậu, mồm thì suýt xoa liên tục: - Ồ ôi…ngon chưa… Kim Anh đưa lên mồm từng gắp một ngon lành. Nói thật ra bụng Trịnh Kim cũng đang biểu tình sôi động lắm rôì nhưng vì chút thể diện của đàn ông nên cậu kiềm lòng. Trịnh Kim không thể há mồm ra mà ăn đồ của tình địch mình được. Trịnh Kim cười nhếch môi nhìn Kim Anh cố tỏ ra ngon lành trước mặt cho mình thèm: - Không cần phải diễn đâu. Nói xong Trịnh Kim đứng dậy đi xuống bếp gặp bà chủ nhà. Cậu nói: - Bác làm gì mà làm cơm lâu vậy. Cháu đói lắm rồi đấy. - Cậu từ từ. Tôi đang làm đây. - Nhanh lên. - Công nhận cậu khó chịu thật, bù cho cậu kia. Đẹp trai mà khó tính thế ai chịu cho nổi, lúc nào cũng nhăn mặt cau mày – Bà chủ nhà vừa làm đồ ăn vừa lẩm bẩm. Trịnh Kim định quay mặt đi thì nghe được những lời bà chủ nhà lẩm bẩm. Cậu nhíu mày quay lại: - Này bác. Bà chủ tưởng cậu đi rồi mới lải nhải ai ngờ Trịnh Kim quay lại gọi làm bà giật mình quay lại: - Cậu cần gì nữa à. Trịnh Kim mím môi nhìn bà vài giây rồi mới bật thốt: - Bác vừa nói gì vậy. Bà chủ nhà tưởng cậu nghe được định làm gì mình, bà ta chối bay chối biến: - Tôi có nói gì à. Làm gì có cậu nghe nhầm rồi. - Không đúng. Bác vừa nói cháu khó tính gì nữa. Bà chủ nhà không ngờ mình nói xấu sau lưng cũng bị bắt qủa tang, bà ta ái ngại nhìn Trịnh Kim. - Thật ra cũng không có gì…cậu… - Bác cứ nói đi… - Thì tôi chỉ bảo là cậu khó tính thế thì con gái sẽ không thích…Cậu thông cảm tôi có gì nói nấy….tôi… Trịnh Kim tròn mắt nhìn bà, rồi ngắt lời: - Vậy con gái thích dạng nào? Đến lượt bà chủ nhà trố mắt nhìn lại cậu. Bà ta chặt chặt lưỡi vừa quay lại nấu đồ ăn tiếp, vừa nhận xét quan điểm: - Theo tôi thấy, con gái thường thích mẫu đàn ông đẹp trai không lăng nhăng , không nói quá nhiều nhưng vẫn phải có tí máu hài, có tiền đồ, đặc biệt là dịu dàng không nên cứ cau mày suốt như cậu như vậy sẽ rất dễ gây áp lực với người con gái cạnh mình. Trịnh Kim gật gù chú ý lắng nghe. Bà chủ nhà kể một loạt xong rồi ngưng một lúc mới tiếp: - Thôi cơm sắp làm xong, cậu lên nhà chờ chút. Tôi dọn lên rồi dùng bữa. Trịnh Kim quay mặt đi lên nhà. Cậu vừa đi vừa ngẫm nghĩ về những lời bà chủ nhà nói. Trong những điểm nêu trên thì cậu chỉ được có ba điểm đẹp trai, có tiền đồ, đặc biệt là nói ít - cậu rất tự hào về điểm đấy. Trịnh Kim chú ý nhất là câu cuối của bà chủ nói về mình. Trịnh Kim vừa đi vừa nhíu mày chẹp miệng. Chẳng nhẽ cậu phải vui tươi lúc nào cũng nhe răng cười rồi không được nhíu mày trước những chuyện khó chịu. Kim Anh ngồi xem tivi mà thấy Trịnh Kim cũng mấp máp mồm như đang lẩm bẩm gì đó, cô lên tiếng: - Êu êu… Trịnh Kim vẫn không trả lời. Cậu lại kéo ghế ngồi xuống như người mất hồn ngẫm nghĩ gì đó mà Kim Anh không thể hiểu nổi. Cô lắc đầu xem tivi tiếp: - Nhập rồi…- Kim Ah lẩm bẩm. Lập Hàn từ trên phòng cũng đi xuống. Cậu cũng thấy Trịnh Kim đang ngồi như người cõi trên. Cậu đi đến chỗ Kim AN ngồi xuống hỏi nhỏ: - Bị sao vậy? - Em không biết – Kim Anh lắc đầu, mắt vẫn mải mê xem phim. Vừa lúc ấy bà chủ dọn cơm lên bà. Trịnh Kim mới tỉnh người lại. Cậu bỗng nhiên đứng dậy, lông mày cố giãn hết cỡ sắp chén đũa ra hộ bà. Trịnh Kim ngồi xuống nói: - Kim Anh ra ăn cơm. Trịnh Kim thấy Lập Hàn cũng ngồi đấy, vì lịch sự nên cậu cũng phải lên tiếng mời: - Anh ăn cơm. Lập Hàn cũng nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại: - Nãy tôi đi ăn với Kim Anh vẫn no. Kim Anh cũng thêm vào: - Tôi cũng no rồi. Cậu với bác cứ ăn đi. Lập Hàn nói xong ánh mắt vẫn không quen quét qua Trịnh Kim dò thái độ. Trịnh Kim nuốt nước bọt nén ngọn lửa âm ỉ. Cậu cũng cố tạo ra nụ cười khả ái nhất mà đến Kim Anh cũng phải bất ngờ. Trịnh Kim cầm đũa lên ăn. Trong lòng cậu vẫn tức nhưng vì nghĩ đến mấy câu bà bác này nói nên đành tỏ ra lịch sự không cau có.
|
Lập Hàn mím môi khẽ cười, cậu quay xang nói với Kim Anh: - Anh em mình thử đi dạo xung quanh đây xem có gì hay không. Bà bác lúc này mới lên tiếng: - Cô cậu đi đi. Tối nay có hội chợ đó, đến đấy mà xem đông vui ra trò. Trịnh Kim đang ăn cơm như muốn nghẹn, cậu nuốt chửng miếng cơm chưa nhai xuống cổ, im lặng nghe câu trả lời của Kim Anh. - Vậy ạ. Thế thì đi anh. Trịnh Kim sốc nặng khi nghe sự đồng ý nhiệt tình của Kim Anh. Trịnh Kim không biết mình có thể giữ bình tĩnh được bao lâu nữa. Nếu giờ cậu xin đi cùng thì mất mặt với Lập Hàn quá. Trịnh Kim đành im lặng. Kim Anh vừa lúc ấy cũng lên tiếng rủ Trịnh Kim: - Đi không. - Đương nhiên… - Chắc cậu không có hứng thú đâu nhỉ? Trịnh Kim chưa nói hết Lập Hàn đã đánh đòn phủ đầu. Trịnh Kim ngậm luôn miệng lại, cậu khó chịu nhòn xang Lập Hàn thì chỉ nhận được vẻ mặt thản nhiên nơi ấy. Lập Hàn đã không muốn cậu đi thì cậu lại càng đi. Trịnh Kim nở nụ cười: - Đương nhiên là có hứng thú chứ. Chờ tôi lên thay đồ rồi cùng đi. Kim Anh bỡ ngỡ trước những sắc thái biểu lộ cảm xúc của Trịnh Kim hôm nay. Cô không biết Trịnh Kim có uống nhầm cái gì không nữa mà hôm nay lại hay cười mà cười mỉm nữa nó mới choáng chứ lại còn ăn nói rất từ tốn không cau có… “Bị ma nhập rồi” Kim Anh thầm nghĩ. Lập Hàn cố ý nói như vậy là để Trịnh Kim không đi nhưng ai ngờ tác dụng ngược lại so với dự tính. Tuy khó chịu nhưng cậu vẫn không tỏ ra mặt mà thay vào đó là thái độ điềm nhiên. Bà chủ nhà thầm quan sát mọi nhân vật. 1 lúc lâu mới lên tiếng: - Cô cậu biết đường đi không? Kim Anh lắc đầu. Bà ta tiếp: - Vậy để tôi đi cùng. - Vâng. Bà mau chóng dọn chén đũa trên bàn, vừa lúc Trịnh Kim cũng đi tới.Cả 4 cùng ra ngoài. Vì hội chợ cũng khá gần với nhà bà chủ nên chỉ cần đi bộ. 4 người đến đó nhanh chóng. Ở đây lễ hội đốt lửa nhảy muá rất vui. Ánh sáng của lửa bao trùm một khoảng không gian lung linh huyền ảo, mọi người thi nhau nhảy muá bên đóm lửa bập bùng. Đã thấy nhiều trên tivi những vụ này nhưng đây là lần đầu tiên Kim Anh được tận mắt thấy, ánh mắt cô nhìn họ tỏ ra rất hứng thú. Bà chủ nhà lên tiếng: - Mọi người cùng vào tham gia thôi. Bà kéo tay Kim Ah đi trước hai anh đẹp trai cũng từ từ đi sau. Kim Anh được bà chủ nhà đưa vào vòng nhảy, những tiếng reo hò rộn rã cả vùng trời tiếng cười, tiếng nói liên hồi. Mới đầu Kim Anh còn ngượng lóng ngóng không biết theo nhịp, một lúc sau cô mới bắt chước được một vài điệu của họ. KimAnh vừa cười vừa vui đùa. Trịnh Kim cũng như Lập Hàn chỉ đứng bên ngoài xem chứ không vào bên trong tham gia. Mọi người bên ngoài xem thì chỉ có nhiệm vụ vỗ tay theo nhịp riêng Trịnh Kim thì chỉ đứng im khoanh tay. Lập Hàn thì vừa vỗ tay vừa nhìn Kim Ah cười trìu mến. Cử chỉ đó lọt ngay vào mắt Trịnh Kim cậu chỉ khẽ cười nhạt rồi nhìn họ reo hò tiếp. Nhảy được một lúc Kim Anh mệt quá, cô chạy ra ngoài chỗ hai cậu đứng. Ngay lúc đó có một chàng trai mặc bộ đồ dân tộc bước đến dang hai tay ôm Kim Anh trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả hai người con trai đứng cạnh cô và ngay chính bản thân cô cũng bất ngờ. Cậu ta buông Kim Anh ra rồi nhoẻn miệng cười: - Xin chào. Bạn tên là gì chúng ta có thể làm quen chứ. Tôi rất thích bạn. Ôi choáng. Kim Anh say sẩm mặt mày khi người thanh niên nói một tràng ra với mình. Cô nửa cười cười trừ nhìn cậu ta. Trịnh Kim định lên tiếng nói gì thì Lập Hàn đã đi trước một bước: - Anh à. Lần sau nên biểu lộ cảm xúc bằng lời nói thôi chứ đừng hành động như vậy nhé. - Hành động gì cơ? - Người thanh niên hỏi lại như tạt nước vào mặt Lập Hàn. Cậu không hiểu người thanh niên này là ngờ nghệch thật hay giả nữa. Lập Hàn không còn biết nói gì thêm, Trịnh Kim thẳng thắn nói ngay: - Đừng ôm người khác như vậy. - À – Chàng trai bỗng bật cười à lên một tiếng rồi tiếp - Đấy chỉ là chào hỏi thân thiện của làng này thôi mà. Trịnh Kim lẩm bẩm “ Phong cách Tây à” rồi quay mặt đi không nói gì nữa. Chàng trai lại quay lại vấn đề nhìn Kim Anh hỏi: - Bạn là khách đến đây chơi đúng không. Kim Ah cười gật đầu. Lèng….ơi… Chàng trai quay lại hình như Lèng là tên của cậu ta. Kim Anh suýt phì cười vì quả tên của cậu ta. Cô nên cười. Chàng trai đáp to lại: - Chờ chút. Nói xong anh ta quay lại nói: - Chúng ta nói chuyện sau nha. Tôi ra kia với mọi người. Hẹn gặp lại. Chàng trai định dơ tay ôm Kim Ah lần nữa. Trịnh Kim nhanh chân bước xang ngang đứng trước mặt Kim Anh làm cậu ta hụt hẫng, hai tay nguyên hiện trạng. Trịnh Kim mỉm cười nhẹ giọng nói: - Chào nhé. Người thanh niên đành gật đầu cười rồi chạy về phiá mọi người. Kim Anh khẽ cười tủm vì hành động của Trịnh Kim, nó làm cô cảm thấy cậu như đang bảo vệ mình khỏi những người con trai khác. Nhìn mọi người đang hát hò, Lập Hàn bỗng đề nghị: - Kim Anh lại hát thôi. Nói xong anh kéo tuột tay Kim Anh đi không để ý đến sắc mặt của Trịnh Kim. Vào bên trong vòng tròn. Lập Hàn giao lưu mượn được chiếc đàn ghita anh kéo Kim Anh ngồi xuống mình nói nhỏ với cô: - Em biết hát bài gì? - Anh biết đánh đàn này à. - Ừm. - Lập Hàn cười khẽ gật đầu. - Nhưng em có biết hát đâu. Bên ngoài mọi người đang vỗ tay reo hò cổ vũ khích lệ: - Hát đi…hát đi… Lập Hàn nói với cô: - Nghe thấy gì chưa. KimANh nhìn mặt mọi người, chẳng nhẽ cô đứng dậy bỏ đi. Kim Anh đành ngồi lại cô cố tìm bài tủ của mình rồi nói với Lập Hàn: - Anh biết bài làn mưa ấm của Miu Lê không. - Có.Bài đấy là hát đôi mà. - Vậy anh hát cùng đi cho đỡ ngại. - Cũng được.
|
Chiều nay anh lê đôi chân bước trên đường dài Chợt cơn mưa kia tuôn rơi có ai nhìn lại Anh đang bên em ngọt ngào Cơn mưa đêm bao kỉ niệm Sao đôi chân kia đứng im Anh ngẩn ngơ rồi cười.
Hạt mưa đêm em trở về khi đôi ta lắng nghe mưa rơi Em bên anh cơn mưa ấm nồng nhẹ hôn đôi môi Nắm tay trong cơn mưa Em đang ôm thật chặt một người sao tuyệt vời Là nụ cười của người cùng hạt mưa Hạt mưa rơi... rơi ướt con đường!
Chìm đắm ánh mắt trong mưa Vui tươi bên nhau đôi ta cùng chơi này Lời nói sẽ mãi ta bên nhau Luôn ghi sâu trong tim không sao anh quên được.
Mưa rơi nhẹ rơi Em cùng anh vui đùa trong làn mưa kia Mưa bên anh làn mưa sao thật ấm êm Bên anh trọn đời.
Cơn mưa kia rơi rơi Cơn mưa kia rơi bên hiên Cơn mưa kia rơi rơi Cơn mưa rơi ấm trong lòng.
Cơn mưa rơi anh bên người Nụ cười người cùng làn mưa Mưa rơi cùng anh, mưa êm êm Welcome to Yeucahat.com Trao về em tất cả tiếng yêu này.
* Giờ đây bên hiên, mưa đang rơi, cho anh nhớ về em Giọt mưa vẫn ước thấm khoé mắt, khuất lấp sau hàng mi Ngày em ra đi trong cơn mưa chỉ mỗi anh ngồi đây.
Tiếng hát ngân vang làm mọi người im lặng dõi theo hai người.Trịnh Kim khoanh tay đứng nhíu mày nhìn hai người. Lại còn hát bài yêu đương mới kinh chứ. Bà chủ nhà đứng cạnh anh lúc nào cũng không biết, bà ta lên tiếng ồm ồm: - Cậu đang ghen. Trịnh Kim giật mình hết hồn. Cậu quay lại bà chủ nhà kì lạ này nhíu mày chưa kịp nói bà ta đã tiếp: - Lại nhíu mày rồi. Trịnh Kim bực dọc nói: - Cò gì liên quan đến bác không. - Cậu cũng thử lên làm một bài hát cùng cô bé kia xem sao. - Thừa hơi. - Trịnh Kim buông trống. Bà chủ nhà chẹp miệng: - Sớm muộn cậu cũng mất người yêu thôi. Bà ta nói xong rồi chắp tay sau lưng bỏ đi vào trong chỗ hai người kia đang hát,. Khi nghe xong mọi người vỗ tay rần rần làm vang động cả vùng trời. Lập Hàn trao trả lại cây đàn cho người chủ sở hữu nó. Anh cùng Kim Anh ra ngoài, thấy Trịnh Kim cứ đứng một mình im lặng suốt cả buổi trả có tinh thần văn hoá nghệ thuật gì, thấy vậy Kim Anh kéo tay cậu nói: - Lên thể hiện tí đi. - Không. - Đi đi. Hát để xả street. - Cậu cũng biết tôi đang bị street cơ à. - Trịnh Kim cố ý nói đểu nhưng Kim Anh nào đâu hiểu ý, cô tiếp: - Thế lên làm một bài cho đỡ chán. Đi đi. Kim Anh kéo tay Trịnh Kim vào bên trong, cô nói to: - Bây giờ mọi người sẽ được nghe giọng ca vàng đây. Tất cả đều vỗ tay rần rần. Kim Anh kéo ghế cho Trịnh Kim ngồi xuống. Với vai trò như MC, cô phỏng vấn: - Cậu sẽ hát bài gì. - … Lập Hàn khó chịu nhìn Kim Anh rất quan tâm đến Trịnh Kim. Trịnh Kim thấy mọi người đang reo hò vỗ tay, chẳng nhẽ cậu lại xách…đứng lên. Kim Anh không thấy Trịnh Kim trả lời, cô nói bừa một bài. - Cậu sẽ hát bài ngỡ như nhé. Biết bài đấy không? – Trịnh Kim miễn cưỡng gật đầu, Kim Anh chớp chớp mắt nhìn cậu rồi tiếp: - Trịnh Kim đây sẽ hát bài Ngỡ như cho mọi người thưởng thức. Thời gian trôi qua nhặt một chiếc lá cuối thu Nhẹ nhàng vang câu ca bên hiên đọng lại chút sương đêm Lát chốc lát ngồi lại với nhau Từng khoảng khắc nhẹ nhàng nắm tay em mím thật chặt đôi môi Khẽ nhìn hạt mưa rơi.
Lệ tuôn trên mi Từng dòng suy tư vấn vương Hòa cùng cơn mưa tan trong tim lặng thầm nhớ kí ức xưa Anh nhắm mắt mà lòng thoáng đau Từng khoảnh khắc nhẹ nhàng mãi xa em Níu thật chặt đôi tay Hãy ở lại nơi đây.
Yêu em mà anh cứ ngỡ mãi mãi Làm sao giữ con tim ở mãi bên anh khi tình yêu ở nơi rất xa Yêu em lòng anh xin yêu thương em mãi mãi Dẫu biết yêu thương chẳng thể nguyên vẹn (ở lại) với anh.
Nghe âm thanh gần gũi vang vọng về một miền kí ức xa xưa Welcome to Yeucahat.com Nghẹn ngào trong tim anh muốn nhìn em Hạnh phúc của anh là khi được gần bên em theo bao phút giây Nhìn ước muốn mãi xa tầm tay. nhìn quá khứ bỗng nhiên không còn anh nhớ em…
Giai điệu nhẹ nhàng trầm lắng của lời bài hát được cất lên làm không gian thêm yên tĩnh. Những tiếng ồn cũng vơi dần. Họ ngồi im lắng nghe như nuốt từng lời hát của Trịnh Kim. Cô không ngờ cậu hát “chay” cũng hay đến vậy. Trịnh Kim hát xong Cả khoảng không vẫn ngưng đọng. Một lúc sau tiếng vỗ tay mới vang lên rầm rộ. Cậu cũng không muốn hát đâu tất cả tại Kim Anh lôi cậu vào hết. Trịnh Kim đứng dậy bỏ đi ra bên ngoài. Mọi người vẫn đưa mắt nhìn theo bước chân cậu, ai cũng phải thầm công nhận cậu hát rất rất hay. Hình ảnh của Trịnh Kim đã đi vào một số tâm trí của các em gái vùng này. Họ nhìn Trịnh Kim không chớp mắt đến khi cậu đi khuất vào đám người đông mọi người mới tiếp tục ca muá háttiếpt. Kim Anh vội vàng lách người đi theo Trịnh Kim mà quên mất có cả Lập Hàn đang đứng một góc chờ mình. Kim Anh đuổi kịp Trịnh Kim, cô cười nói: - Mai là về rồi chơi tí làm gì khó chịu vậy. - Ai khó chịu. - Mặt cậu lúc nào cũng nhăn nhó vậy. Trịnh Kim chững bước lại. quay người xang đối diện với Kim Anh. Cậu đột nhiên nhoẻn miệng cười rồi lại tắt ngấm đi: - Cậu thích tôi thế à. Kim Anh gật gù vô tư nhận xét: - Công nhận nhìn mặt cậu lạnh cũng đẹp trai thật nhưng mà cười lên có phải hay hơn không. Trịnh Kim lắng nghe Kim Anh nhận xét mà thầm hài lòng, cậu vẫn thờ ơ đáp: - Vậy à. Hai người vừa đi vừa nói không hay đến nhà từ lúc nào. Kim Anh mới ớ người sực nhớ ra: - Thôi chết. Lập Hàn đây rồi. - Quan tâm thì đi tìm đi. Kim Anh cũng định vậy. Cô vừa có ý định đấy thì Lập Hàn cũng từng bước đi đến một mình. Cậu cố cười như bình thường nhìn Kim Anh., cô thờ phào khi thấy Lập Hàn không dỗi mình vì đã bỏ mặc cậu. Trịnh Kim quay người bỏ vào nhà lên thẳng phòng. Kim Anh cũng định về phòng thì Lập Hàn bước tới ôm Kim Anh từ đằng sau. Cô mở bừng mắt, người đứng khựng lại… Bà chủ nhà cũng đã đứng ngoài nhanh tay ghi lại những hình ảnh này bằng chiếc điên thoại mới cáu của mình….
|