Ôsin Nổi Loạn Full
|
|
Sáng hôm sau Nguyên Khang cố tình ngồi trong căn tin chờ Chi Mai ló mặt. Đúng như dự tính,giữa giờ Kim Ah và Chi Mai đã xuất hiện. Nguyên Khang định đi tới thì Chi Mai đã nhìn anh bằng ánh mắt như người không quen, cô quét mắt qua anh với cái nhìn lạnh băng. Nguyên Khang khựng người dừng bước chân, mắt cậu cụp xuống, quay đầu bước đi với dáng vẻ của một kẻ thất bại. Kim Anh vừa nhìn thấy bóng dáng Nguyên Khang, côlên tiếng nói: - Ê,kia có phải Nguyên Khang không. - Ừ. Thì sao- Chi Mai vô hồn nói. - Ơ.Chẳng phải mày đang truy lùng nó à.- Kim Ah vừa nhai miếng xoài dầm vừa nói. - Tao tức quá mày ạ.-Chi Mai bỗng đập bàn sổ một tràng kể lại chuyện hôm qua tiếp – Nhìn mình thế này mà bị mấy thằng ranh đấy lừa mới đau chứ. Kim Anh nghe cô nói chuyện buồn mà như chuyện hài, cố lắm Kim Anh mới nén cười được, cô ra vẻ cảm thông nói: - Thôi giờ gặp nó cứ bơ đi cho nó sợ. Tưởng N05 là ngon à. Gặp chồng mình tắt điện. Kim Anh nói xong cũng tự thấy mình vô duyên, cô cười hề hề nhìn Chi Mai rồi cúi đầu ăn tiếp.Chi Mai trề môi: - Ừ chồng là N01 thì nhất rồi còn gì.Mà dạo này tao hay thấy mày khoe về n01 lắm đấy, yêu cậu ấy lắm rồi đúng không. Ôi mặn nồng quá….hoho – Chi Mai cố tạm quên đi nỗi buồn trong lòng mà gắng cười. - Điên à. Tao mà thích… - Sao? – Chi Mai nhìn Kim Ah trân trân dò xét. - À không tao rất yêu chồng tao rồi..hềhề…- Kim Anh nói lái đi “Suýt thì lộ”. - Kinh à nha…haha. - Cuời gì mà vui vậy -Lập Hàn đi tới kéo ghế xuống ngồi đối diện hai người. - Lập…Lập..H..- Chi Mai tắt tiếng cười,lắp bắp nhìn người đối diện. - Ơ anh cũng xuống căn tin mua gì à – Kim Anh hỏi một câu ngớ ngẩn. - Ừ - Lập Hàn mỉm cười nói – Kim Anh chiều có rảnh không. - Em lúc nào trả rảnh. Chi Mai lặng im nhìn hai người cười cười nói nói với nhau.Cô cau mày không biết giữa họ cố quan hệ gì. Chẳng nhẽ Kim Anh bạn cô đi ngoại tình…Chi Mai lắc đầu xua tan ý nghĩ bậy bạ đó. “chồng là n01 rồi còn ai hoàn mĩ hơn nữa…”. Cô chú ý theo dõi nhất cử nhất động của hai người. - Vậy tầm 3h em ra “Carmen” nhé.Anh có chuyện muốn nói. - Có chuyện gì vậy – Kim Anh tòmò. - Bí mật. Nhớ ra nhé.Anh chờ em. -Lập Hàn cười sau câu nói rồ iđứng dậy đi mất. Cậu không quên quay lại nhìn cô với xua tay chào, miệng ẩn nét cười. Kim Anh nuốt miếng nước trong miệng, lẩm bẩm: - Chuyện gì vậy nhờ.Chẳng nhẽ định tỏ tình với mình. - Cũng có thể - Chi Mai gãi gãi cằm nhìn theo Lập Hàn. Kim Anh bật cười : - Tao đùa vậy mà cũng tin à. - Này – Chi Mai quay xang Kim Anh nói – Khai thật đi giữa mày và LậpHàn là mối quan hệ gì sao lại hẹn hò nhau.Mày ngoại tình đúng không. - Luyên thuyên.- Kim Anh đập bốp vào đầu Chi Mai rồi đứng dậy thanh toán tiền đi về lớp. Chi Mai ngồi trầm ngâm một lúc nữa mới lững thững đi về lớp. Cô suy nghĩ có nên báo cuộc hẹn này cho Trịnh Kim biết không nhỉ. Như vậy thì có lỗi với Kim Anh quá. Nếu mà không báo nhỡ đâu Kim Ah và Trịnh Kim sẽ xảy ra lục đục thì sao. Haizz…Chi Mai thở dài…”Thân mình còn lo chưa xong đi lo bao đồng” Chi Mai chẹp miệng rồi chạy về lớp. … Hết giờ học.Kim Anh xuống phòng ytế tìmTrịnh Kim. Đang đi trên hành lang, Hữu Thiện bỗng kéo tay cô lại, cười thân thiện nói: - Cậu đã giúp mình hẹn với tiểu Kim chưa. Kim Anh lắc đầu.Mà nhắc cô mới nhớ. Kim Anh gãi gãi đầu nói: - Để tý tớ nói cho. Có gì tớ gọi cho. - Cố giúp tớ nha bạn. Tớ sẽ đền ơn sau nha. - Thôi ơn iếc gì. Giúp được thì giúp. - Cảm ơn nhé. Bạn đáng yêu thật.- Hữu Thiện béo hai má Kim Ah cười nói.- Thôi tớ về trước nhé. Đơị tin vui của bạn. - Ờ. Vừa quay người bước đi Hữu Thiện đã đổi ngay vẻ mặt thay vì nụ cười đáng mến là nụ cười gian xảo “Ngây thơ quá hoá ngu đấy”. Kim Anh đi tiếp đến phòng y tế thì vừa lúc Trịnh Kim đi ra. Hai người đi song song cạnh nhau. Kim Anh dò hỏi: - Này cậu có muốn đi chơi không. - Thích thì sao mà không thích thì sao. - Lại hỏi ngược rồi đấy.- Kim Anh lườm Trịnh Kim. - Không thích. - Chết rồi – Kim Anh lẩm bẩm “Cậu ta không thích đi chơi mà mình nhỡ hứa với nhỏ Hữu Thiện rồi giờ mà không được chắc ê mặt lắm.” - Sao, có chuyện gì. - Du đẹp zai à – Kim Anh bỗng đổi giọng ngọt lợ. Trịnh Kim nhìn cô đủ biết chuyện không lành nữa lại đến với mình. Cứ mỗi lần Kim Anh khen cậu đẹp trai là đủ hiểu rồi đấy. - Lại chuyện gì nữa - Trịnh Kim cảnh giác nói. - Chuyện là thế này…..Cậu giúp tôi một lần thôi1 lần này thôi nhé. Dù gì cũng là đi chơi với người đẹp mà có thiệt gì đâu. Đi nhớ.Nhớ… - Không - Trịnh Kim nhấn mạnh một từ làm Kim Anh rụng rời. Cô vừa chạy theo chân anh vừa năn nỉ: - 1 lần thôi. Tôi nhỡ hứa với cậu ta rồi. Để tôi có thể diện chút đi.Nếu cậu không thích thì đến chỗ hẹn đấy rồi tìm cớ bỏ về cũng được. Đi mà```````.- Kim Anh kéo dài giọng. - Cậu muốn tôi đi lắm à - Trịnh kim bỗng dừng chân lại quay xang nhìn đối diện Kim Anh hỏi nghiêm chỉnh. Kim Anh lúng túng : - Tại…cũng không phải là muốn hay không muốn…mà là tôi thấy nhỏ đấy tha thiết quá nên..nên mới… - Thôi được. Gặp ở Thảo Cầm viên đi. Kim nghe Trịnh Kim nhận lời. Cô tủm tỉm cười huých eo cậu: - Cũng biết điạ điểm hẹn hò đấy chứ…hoho…nãy lại còn giả vờ không thích nữa chứ…bày đặt. Trịnh Kim không nói gì, đi tiếp. Kim Anh lôi điện thoại trong cặp ra gọi cho Hữu Thiện hẹn giờ giấc điạ điểm. Qua điện thoại Kim Anh thấy có vẻ Hữu Thiện rất vui và háo hức. Kim Anh đã làm tròn nhiệm vụ của mình mà sao cô không thấy vui chút nào mà chỉ thấy có gì đó hơi khó chịu khi Trịnh Kim đã nhận lời đi chơi với Hữu Thiện.
|
2h Kim Anh đang ngồi xem phim mà mắt cô lại cứ tia về phiá Trịnh Kim. Đến khi cậu quay xang cô thì Kim Anh lại giả vờ nhìn lên tivi thật chăm chú. Còn cậu quay đi thì cô lại liếc mắt theo. “Xời xời…không thích đi đây à…có cần phải diện vậy không chứ...” Kim Anh trề môi nhìn Trịnh Kim từ sau lưng rồi quay đi. Trịnh Kim lấy khoá xe ra ngoài không quên dặn Kim Anh: - Chiều tôi không ăn cơm đâu. - Biết rồi – Kim Anh dài giọng đáp. Kim Anh nhìn lên đồng hồ còn nửa tiếng nữa mới đến lịch hẹn của cô. Kim Anh còn lại một mình, cô vào phòng thay đồ. Tự dưng cô lại cảm thấy chán không muốn đi nữa nhưng nhỡ hẹn rồi huỷ thì ngại lắm.Bây giờ Kim Anh chỉ muốn chạy theo theo dõi Trịnh Kim và Hữu Thiện sẽ làm gì với buổi hẹn hò cô đã dày công sắp đặt này. Kim Anh bèn lấy điện thoại gọi cho Lập Hàn,giọng tỏ ra yếu ớt: - Anh à - … - Em thấy khó chịu trong ngườinên có lẽ không đến chỗ hẹn được. - … - Ơ thôi không cần đâu, phiền anh quá. Mà ba em thấy con trai đến nhà mắng em chết. - … - Em ngủ một giấc là khoẻ thôi ấy mà. - … - Vầng. Kim Anh tắt máy, rồi lại gọi cho Chi Mai rủ rê làm một phi vụ bí ẩn. Chi Mai chỉ Ok rồi Kim Ah thay đồ không quên mang theo đồ nghề đến đón Chi Mai và hai người lên đường. Kim Anh cùng Chi Mai thập thò ngoài cổng ThảoCầm Viên. - Hai cô làm gì mà cứ lén lút thập thò ngoài đây. Định ăn trộm hả. 2 người giật mình ngước lên nhìn hai tên bảo vệ, mặt mày cau có nhìn hai cô nghi ngờ. 2 cô đứng thẳng người dậy, Kim Anh cười cươì: - Làm gì có. Chú cho cháu hai vé vào đi. - Khách mà tôi cứ tưởng trộm.Lần sau đừng rình mò làm người ta hiểu lầm. - Dạ vầng. Người bảo vệ đưa vé cho hai cô,mặt mày tươi cười khác hẳn ban nãy: - Đây hai cô vào đi. - Dạ. Kim Anh dắt xe dựng bên ngoài vào. Chi Mai hỏi: - Mày để mặt trần này mà vào bị phát hiện thì sao. Kim Anh cười nhếch lông mày.Cô dựng chân chống xuống mở cốp ra lấy đồ nghề chia cho Chi Mai: - Tao chuẩn bị hết rồi. - Thông minh. - Quá khen. Hai người gửi xe rồi đi một quãng vào trong mới đeo khẩu trang, kính, mũ xích lô vào để khỏi lộ diện. Kim Anh nói qua chiếc khẩu trang: - Mày êi, ở đây rộng lắm biết tìm chỗ nào giờ. - Cứ đi bừa đi là thấy. - Phải vậy thôi. Hai người vừa đi vừa ngó trước ngó sau. Chi Mai còn quên mất nhiệm vụ khi thấy mấy con thú trong vườn. Cô lại nhìn chúng, cười nói: - Con con hổ này đẹp chưa. Kim Anh kéo cô đi cho nhanh: - Mày đến đây để làm gì vậy. - Quên mất. Mà tại mày ai bảo tạo cơ hội cho người ta.- Chi Mai làu bàu. - Thôi đi nói nhiều. - Thì đi. Hai người đi mãi mà vẫn không gặp. Họ liền ngồi xuống băng ghế đá nghỉ ngơi. Tháo hết mọi trang bị ra Chi Mai cau có nói: - Mệt thế. Tại mày cả đấy. Giờ chắc hai người họ đã tay trong tay đi đâu đó riêng tư rồi. Kim Anh nghe Chi Mai nói cô cũng tưởng tượng đến viễn cảnh “tiểu Kim à tớ yêu cậu - Hữu Thiện ngượng ngùng tỏ tình. Me too - Trịnh Kim cầm tay Hữu Thiện đặt lên tim cậu. Hữu Thiện e ấp ngả đầu vào vai Trịnh Kim…” - Này…- Chi Mai lay người Kim Anh khi thấy cô cứ ngồi im. - Không thể…- Kim Anh bỗng dưng nói to lên như người bị động kinh rồi nhìn quanh thì ra chỉ là mình nghĩ ngợi. - Mày sao vậy. - Không có gì. Chi Mai bỗng nảy ra ý kiến: - Hay mày thử gọi điện hỏi nhỏ Hữu Thiện xem nó ở đâu đi. - Như vậy vô duyên quá không. Đi đâu kệ người ta chứ. - Thì mày giả vờ hỏi han đi có vui không rồi hỏi luôn đi ở đâu. Ngu vậy. - Ờ cũng phải. - Gọi nhanh lên phải sai gì. - Từ từ. Kim Anh gọi cho Hữu Thiện: - Ơ Hữu Thiện à. Sao rồi đi vui không. - …. - Vui à. Vậy cậu đang ở đâu đấy. - … - À không tớ hỏi để lần sau có người yêu thì dắt đến đấy chơi ấy mà. - … - Ờ. Ờ. Kim Anh tắt máy,mặt hầm hầm nhớ lại câu Hữu Thiện nói “vui lắm, cậu ấy rất tuyệt”. Chi Mai dục: - Sao ở đâu. - Ở đây.
|
- Sao không thấy.Chắc mình đi đầu này họ đi đầu kia nên không gặp.Thử làm vòng nữa xem sao. Hai người đứng dậy, vừa đeo xong khẩu trang. - Ê ê – Chi Mai huých huých người Kim Anh quay xang phiá trái. - Trịnh Kim kia đúng không. - Núp núp nhanh –Kim Anh kéo tay Chi Mai chạy nhanh xang góc khuất núp chờ hai người kia đi ngang qua.rồi mới theo sau. Chi Mai ngó ngó nghiêng nghiêng: - Tình tứ quá nhỉ. Đi mấy vòng mà vẫn không mỏi chân. - Thế mà lúc mình hẹn hộ thì bày đặt dãy nảy lên không đi. Họ không biết đến nét mặt Trịnh Kim lúc này. Cậu đi chỉ vì Kim Anh muốn thôi chứ nó thật trả có mục đích gì. Trịnh Kim định đến rồi về nhưng về cũng trả làm gì thôi bỏ ra một buổi để đi linh tinh đốt thời gian cũng tốt. Hai người họ đi với nhau chủ yếu là Hữu Thiện nói chứ Trịnh Kim chỉ góp vài câu trả lời cho qua. Hữu Thiện đề nghị. - Chúng ta đến khu giải trí đi như thế sẽ vui hơn ở đây. - Ừ - Trịnh Kim cũng không phản đối. Kim Anh cùng Chi Mai trùm kín mặt mũi lẻn lẻn chạy vào nhà xe trước.Lấy xe ra ngoài đứng góc lác rình rập. Đối tượng đã xuất hiện. Kim Anh cắn răng cắn lợi khi nhìn thấy Trịnh Kim và Hữu Thiện đi chung một xe. Cô không hiểu tại sao mình lại có cảm giác bực mình thế này trong khi chính cô là người tác hợp cho họ cơ mà. Chi Mai dục: - Đi thôi. Kim Anh cho xe rè rè theo sau. Đến Khu giải trí.. Hữu Thiện mạnh bạo khoác tay Trịnh Kim đi vào trong. Kim Anh trố mắt nhìn theo “Cái gì.Lại còn khoác tay nhau nữa chứ “. Chi Mai vuốt giận cho bạn: - Bình tĩnh. Xem sao đã. - Đi. Kim Anh hầm hầm đi theo sau. Hai cô cứ nấp nấp chui lủi làm mọi người xung quanh nhìn chằm chằm.Kim Anh và Chi Mai cũng cảm thấy ngượng. Họ cố gắng đi thẳng người lại nhưng tác phong vẫn cứ lấm lét làm mọi người phải có suy nghĩ sai lệch. - Hai cô à. Hai người đang núp sau chậu cây cảnh to ở đại sảnh trung tâm theo dõi thì có người đến vỗ vai Kim Anh. Cô khoát tay không nhìn về sau: - Cái gì. Nói sau đi. Đang bận. - Mục tiêu quẹo rồi. Đi theo thôi – Chi Mai cũng không để ý đến người sau là mấy. Cô nói với Kim Anh. Người bảo vệ cầm bộ đàm,gọi thêm nhân viên đến. Họ kéo Kim Anh và Chi Mai lại. Kim Anh trố mắt, nói to qua khẩu trang: - Các chú làm gì vậy. Người bảo vệ lớn tuổi nhanh tay kéo chiếc khẩu trang trùm kín mặt hai người ra quát: - Hai cô định đến đây giở trò hai ngón sao. Đưa chúng nó ra ngoài phòng an ninh. Người bảo vệ nói với mấy tên bảo vệ trẻ tuổi khác. Chi Mai vội vàng giải thích: - Chú à…Có gì từ từ nói đã… - Các cô có hành vi đáng nghi ngờ nên chúng tôi cần điều tra tránh tình trạng gây ra trường hợp đáng tiếc cho khách hàng.- Ông ta hất mặt cho mấy tên đàn em trong tổ bảo vệ - Đưa họ đi. Kim Anh giở khóc giở cười, tay chân muá loạn cả lên: - Chú à…thật ra…Hêi….- Kim Anh nhăn nhó không biết phải giải thích ra sao. Chẳng nhẽ nói cô đi rình chồng…Thế thì mất mặt quá. Thấy Kim Anh cứ ấp a ấp úng người bảo vệ lớn tuổi càng thêm nghi ngờ và tin rằng mình không nhìn nhầm ăn trộm. Lúc này mọi người trong đại sảnh đều hướng ánh mắt tò mò về hai cô gái trẻ. Kim Anh, Chi Mai cúi đầu không biết phải nên nói thế nào để họ hiểu đây chỉ là hiểu lầm thôi. Họ xì xầm chỉ trỏ, rồi quay xang hỏi nhau có chuyện gì nhưng đều lắc đầu không biết. Còn có người không biết gì cũng dựng chuyện nói hai người lén lút thập thò định ăn trộm gì đó bị bắt qủa tang nên bảo vệ tóm lại. Những cái nhìn khinh bỉ ném vào hướng hai cô gái. Trịnh Kim cùng Hữu Thiện đúng lúc đó định trở ra uống nước thì nhìn thấy cảnh đấy. Ông bảo vệ ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ: - Thôi không lằng nhằng đưa họ vào phòng an ninh rồi giải quyết sau. - Sao cơ…Chú đừng làm thế mà. Trịnh Kim nhíu mày nhìn Kim Anh rơi vào tình trạng đang níu tay níu chân người bảo vệ cố gắng giải thích điều gì đó. Hữu Thiện nhếch môi cười “Trò vui đây”. - Kim Anh sao vậy.- Hữu Thiện tỏ ra quan tâm nói. Trịnh Kim cũng không hiểu tại sao cô rơi vào tình trạng này. Cậu bỏ mặc Hữu Thiện,liền đi đến chỗ Kim Anh. - Chú à. Làm ơn đừng cho cháu lên đồn. Thật ra chú hiểu lầm thôi… Kim Anh đang ra sức thuyết phục người bảo vệ thì Chi Mai nhìn thấy Trịnh Kim đang tiến về phiá mình. Chi Mai khều khều Kim Anh đang thảm thiết kể lể với ông bảo vệ trưởng. - Trịnh Kim kià…sao giờ. Kim Anh ngoái lại nhìn. Đúng Trịnh Kim rồi. Sao cậu ta mới vào đã ra rồi. Kim Anh vội vàng lúng túng nhìn quanh cô không biết trốn vào đâu đây. Kim Anh dựt đại chiếc khẩu trang đang nằm trong tay ông bảo vệ nhanh tay đeo vào mặt cúi cúi đầu che giấu mặt để cho Trịnh Kim không thấy nhưng cô đâu ngờ cậu đã nhìn thấy lâu rồi. Người bảo vệ nổi cáu: - Thôi không nói gì hết mau đưa hai cô ta đi. - Dạ. Kim Anh đành chịu để im cho họ đưa đi. - Khoan đã.- Trịnh Kim cản họ lại, anh quay xang ông bảo vệ, nghiêng đầu hỏi:- Chú à. Có chuyện gì vậy. - À không có gì nghiêm trọng mọi người cứ an tâm. Ở đây an ninh rất tốt.Những người móc túi này sẽ không thể lọt vào được đâu. Người bảo vệ vỗ vỗ vai Trịnh Kim cười: - Cậu cứ yên tâm mà vui chơi. Mấy tên trộm vặt này chúng tôi sử lý quen rồi. - Cái gì.- Trịnh Kim trố mắt nhìn ông bảo vệ. Kim Anh, Chi Mai đang mải che đậy khuôn mặt mình nên không dám lên tiếng, hai người chỉ nghĩ chắc Trịnh Kim tò mò nên mới lại hỏi rồi sẽ đi ngay thôi. Trịnh Kim đi thẳng đứng trước mặt Kim Anh, anh đưa tay định dựt chiếc khẩu trang của cô ra thì Kim Anh đã giữ chặt, lấy tay đánh vào tay cậu: - Này này, cậu làm gì thế. Điên à…buông,bỏ ra… Mọi người xung quanh xúm lại xem ngày càng đông hơn. Những tiếng xì xào không ngớt vang lên. Kim Anh ngượng chín mặt, Chi Mai thì cũng cùng tâm trạng vậy thôi “biết thế không đi cùng nhỏ này giờ mang nhục vào thân thế này”. Trịnh Kim quay xang người bảo vệ nói: - Chú hiểu lầm rồi. - Sao cơ - Người bảo vệ bật cười nói – Sao cậu lại biết, tôi làm bảo vệ bao nhiêu năm rồi làm sao không nhìn rõ được mấy tên móc túi này chứ. Ông bảo vệ chỉ vào Kim Anh và Chi Mai mà nói. Hữu Thiện cũng đã đi tới. Cô khoanh tay cười chế giễu đứng ngoài xem trò hề này ra sao. Trịnh Kim nói: - Đây là vợ cháu mà. “Ồ…”
|
Những tiếng kêu lên kinh ngạc của mọi người xung quanh. Cô người con ôm miệng không tin - Sao có thể chứ. Đẹp trai vậy mà… - Ừ đẹp trai thật đấy. Còn trẻ thế mà đã có vợ rồi cơ á. - Cậu ta nhìn như công tử thế kia mà vợ làm trộm vặt à… Mọi người lại đổ ánh nhìn tò mò về phiá hai cô gái. 1 trong 2 ai là vợ của cậu ta. Chi Mai lẫn Kim Anh cũng sửng sốt trước câu nói của Trịnh Kim. “Cậu ta không hề xấu hổ khi thừa nhận mình là vợ sao…”. Đến lúc này Kim Anh tháo hẳn khăn bịp mặt ra,cô không còn gì để giấu giếm nữa. Chi Mai cũng vậy.Cô nhìn Trịnh Kim bằng ánh mắt kích động vô cùng “Công nhận Kim Anh có người chồng như vậy thật quá lí tưởng”. Ông bảo vệ có vẻ vẫn hoài nghi về thân thế của họ. Ông hỏi: - Vậy hai cô cho tôi xem chứng minh. Kim Anh móc trong túi sách ra chứng minh,Chi Mai cũng thế. Hai người đưa cho ông bảo vê. Xem xong ông ta tươi cười trả bù cho ban nãy: - Có chút hiểu lầm. 2 cô thông cảm tại tôi… Hữu Thiện cũng đờ người vài giây khi Trịnh Kim dám nhận thân quen lại còn nhận là vợ một người bị tình nghi là dân hai ngón nữa chứ. Hữu Thiện cắn môi lườm Kim Anh đầy tức tối. Cô thấy tình hình xuôi lặng, nên liền nhảy vào lấy điểm với Trịnh Kim: - Chú à, lần sau phải nhìn người cho kĩ một chút chứ. Làm ăn vậy thì mất hết khách mất. Bạn cháu như này mà chú bảo ăn cắp là sao? Người bảo vệ cúi đầu xin lỗi. Mọi người cũng dần dà tản đi.Hữu Thiện hỏi han Kim Anh: - Sao lại ra nông nỗi này vậy cậu. Kim Anh cười cười gãi đầu không biết nên trả lời câu hỏi của Hữu Thiện sao đây. Chi Mai thấy bạn rơi vào thế bí cô liền chen vào: - Thì…tại tôi rủ…rủ.- Chi Mai cũng không biết phải nói thế nào cho hợp lý.Cô gãi đầu tình thế gấp quá nên nói bừa: - Tại tôi thấy Nguyên Khang đi cùng nhỏ khác nên tôi rủ Kim Anh theo dõi thập thòmãi ngoài đây nên bị bảo vệ hiểu nhầm…Đúng không Kim Anh. Chi Vai hích nhẹ khửu tay vào eo Kim Anh dựt dựt mắt.Kim Anh nuốt khan gật gật đầu. Trịnh Kim cau nhìn Kim Ah dò xét. Hữu Thiện thấy hai người này như có gì đó đang giấu giếm nhưng không tiện hỏi nên đành thôi. Hữu Thiện gật gù: - Ra vậy. Kim Anh cười nói: - Thôi hai người đi chơi tiếp đi.Mình về. Kim Anh kéo tay Chi Mai.Chi May ớ người,vừa đi vừa hỏi: - Sao mày để hai người họ đi chung vậy.Phải bảo Trịnh Kim đưa mày về chứ.Vợ chồng kiểu gì thế. - Thôi về.Nói bé thôi. - Nói bé cái gì,mày là vợ cậu ta cơ mà. - Im. – Kim Anh bịpmồm kéo nhanh Chi Mai ra khỏi đấy. Ra đến ngoài Chi Mai bực mình hất tay Kim Anh ra , nhăn nhó nói: - Mày phải đòi lại vị trí chứ. Để Trịnh Kim đi với nhỏ Hữu Thiện thế à. - Kệ đi. Về thôi. - Về là về thế nào.Thế mày rủ tao đến đây làm gì chẳng phải mày ghen nên mới đến đây rình à. “ghen”. Kim Anh nghe từ ghen của Chi Mai cô mới sực tỉnh. Mình ghen à?? Kim Anh lắc đầu “Không thể nào thế được,”. - Ghen cái gì. Chi Mailúc này mới cảm thấy có gì đólà lạ, Cô nhìn Kim Anh thăm dò: - Mày có bí mật gì đúng không. - Không. - Có.Tao chắc chắn. Giữa mày và Trịnh Kim có bí mật gì khai mau. - Đã bảo không rồi mà lại. - Chắc mày với cậu ta cãi nhau chứ gì nên cậu ấy mới bỏ đi theo gái đúng không. Kim Anh hú hồn tưởng Chi Mai đoán mình và Trịnh Kim chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi. May là Chi Mai lại nghĩ khác. KimAnh thở phào nhẹ nhõm. Cô gật đầu, giả vờ buồn buồn: - Đúng rồi. Thôi về đi, ở đây giây phút nào là nhục giây phút ấy. - Sao không nói sớm. Đi về. Hai người lên xe đi về. Hữu Thiện khoác tay Trịnh Kim tươi cười nói: - Mình đi ăn nhé. Cũng 5rưỡi rồi. - Ừ. Hữu Thiện không hề vừalòng với thái độ miễn cưỡng của Trịnh Kim nhưng vẻ mặt cô vẫn không biểu lộ ra ngoài. Hữu Thiện không biết như nào chỉ cần có Trịnh Kim bên cạnh và làm cho Kim Anh không thể gần Trịnh Kim là cô thoả mãn rồi. 6rưỡi… Trịnh Kim đưa Hữu Thiện về nhà cô rồi anh vòng xe qua nhà Tử Kỳ. 9h…rồi… Kim Anh ngồi xem phim mà ruột gan cứ nóng hết cả lên.Cô làu bàu :” Đi đâu mà suốt cả buổi chiều đến 9h vẫn chưa về vậy”. Kim Anh đói quá. Cô vào trong bếp mở tủ lạnh lên “Trả còn gì trừ mấy chai sữa bò” Kim Anh thở dài ngao ngán, cô đóng tủ lạnh lại ngồi chống cằm trên chiếc bàn ăn trong bếp. Trong túi cô bây giờ trả còn đồng nào. Chỉ còn tiền mừng hồi đám cưới trong thẻ.Cô vẫn chưa đụng tới lần nào. Kim Anh rất ngại khi dùng đến số tiền ấy mặc dù nó đã thuộc về mình, Trịnh Kim cũng rất hào phóng khi đã nhường hết số tiền mừng vào tài khoản của cô mà không lấy xu nào. Kim Anh xoa bụng. Thường ngày Trịnh Kim hay đưa cô đi siêu thị mua đồ đương nhiên hầu bao sẽ là cậu. Hôm nay TRịnh Kim đi chơi với gái rồi, cô cũng đói luôn. Kim Anh lững thững ra ngoài phòng khách nằm phịch xuống bộn salong xem phim tiếp để quên đi cơn đói.Cô ngủ quên lúc nào cũng không biết. 10h… Trịnh Kim mở cửa thay dép vào nhà.Cậu thấy Kim Anh đang nằm giang chân giang tay chình ình ngoài ghế. Trịnh Kim đi lại quẳng túi sách da xang một góc ghế đơn. Cậu cúi người lay cô dậy: - Này…vào kia ngủ không bị lau lưng đấy.. Trịnh Kim đã cố lay người cô rồi mà Kim Anh vẫn ngủ như chết. Cô trở mình quay người xang hướng khác. Trịnh Kim thở hắt ra. Cậu khom người.Nhẹ nhàng bế Kim Anh lên đưa cô vào phòng ngủ. Trịnh Kim từ từ đặt Kim Anh xuống giường chẳng may mất đà ngã ập xuống,mặt cậu chạm mặt Kim Anh và đương nhiên là môi cũng chạm môi. Kim Anh giật mình mở bừng mắt. Trịnh Kim cũng trố mắt ra…2 cặp mắt tròn xoe nhìn nhau…
|
Kim Anh vội vàng co chân đạp Trịnh Kim ngay giữa bụng khiến Trịnh Kim đau điếng, ôm bụng ngồi bệt dưới sàn nhăn nhó. Kim Anh sờ tay lên môi mình quát: - Cậu,cậu vừa có hành động dê già gì vậy. Trịnh Kim ngẩng đầu lên lườm cô, tay vẫn ôm bụng đau nhói: - Đầu óc đen tối. Kim Anh mặt đỏ bừng bừng,bịp miệng lại nói: - Chẳng phải cậu nhân lúc tôi ngủ nên nên…ấy ấy à –Kim Anh cố nói giảm nói tránh. - Ấy ấy cái gì, điên khùng - Trịnh Kim ôm bụng đứng dậy bực mình đi ra ngoài, cậu lẩm bẩm “làm ơn mắc oán” Kim Anh ngồi lại một mình trong phòng, tim vẫn còn đập mạnh, hai má nóng ran.Cô lẩm bẩm độc thoại một mình, tay sờ sờ lên môi: “ Sao cậu ta lại lén hôn mình “. Kim Anh cắn môi suy nghĩ mông lung. Một lúc sau Tr ịnh Kim vẫn không trở lại phòng.Kim Anh len lén đi ra ngoài, ngó xem cậu đâu thì thấy Trịnh Kim đang nằm ở ghế salong. Cô rón rén đi tới nhìn Trịnh Kim đang nhắm mắt, đầu óc cô cứ thắc mắc sao có chuyện Trịnh Kim lại hôn lén mình thế. Kim Anh nhìn cậu một lúc bỗng à lên vỗ tay vào trán “ Nãy mình nhớ là nằm ngoài đây,xong ngủ gật. Khi ngủ mình có cảm giác lâng lâng như ai đó đang nhấc bổng mình lên….Chẳng nhẽ…” Kim Anh trố mắt tròn vo nhìn Trịnh Kim “Chẳng nhẽ cậu ta đang bế mình vào phòng…Nhưng mà sao lại hôn mình” Kim Anh gãi gãi cằm suy nghĩ. Dù đã nghĩ đến mọi trường hợp rồi cô vẫn không thấy hợp lý mấy. Tò mò trong lòng Kim Anh càng ngày càng tăng lên. Chẳng nhẽ cô lại đập Trịnh Kim dậy hỏi cho ra lẽ. Kim Anh tiến lên đứng gần chỗ bộ xalông giường. Ánh mắt chăm chú vào gương mặt “khả ái”của Trịnh Kim.Cô nghiêng đầu qua nghiêng đầu lại lông mày đan chặt vào nhau, tay chống cằm quan sát cậu. “Đẹp trai thật. Lần đầu tiên Kim Anh có dịp nhìn TRịnh Kim tỉ mỉ như vậy và đây cũng là lần đầu tiên cô thừa nhận vẻ đẹp của Trịnh Kimmột cách tuyệt đối.Công nhận nhìn gần những đường nét trên khuôn mặt của cậu thật hoàn hảo. Kim Anh mải mê ngắm mà không biết rằng Trịnh Kim biết hết. Cậu thấy nhột nhạt khi người khác cứ chăm chăm nhìn mình thế nhất là Kim Anh nữa chứ. Trịnh Kim mà mở mắt ra bây giờ chắc chắn Kim Anh sẽ ngượng lắm đây khi bị bắt qủa tang nhìn trộm Trịnh Kim đang ngủ. Biết thế nên Trịnh Kim cứ nhắm mắt, nhưng anh không thể chịu nổi cảm giác bị Kim Anh soi thế này nữa. Trịnh Kim liền làm động tác trở mình.Kim Anh giật mình tửởng cậu tỉnh, cô vội giả vờ cầm ly nước trên bàn lên,nghiá sang Trịnh Kim thấy cậu vẫn ngủ chỉ là đổi tư thế nằm úp thôi. Kim Anh vuốt ngực “hết hồn”. “Mà sao mình lại ngắm tên này”. Cô tự hỏi mình và cũng không có câu trả lời nào. Kim Anh định quay người về phòng thì bước chân cô lại không nghe theo. Chợt Kim Anh nảy ra một ý định.Cô quay người lại nhìn TRịnh Kim đang ngủ,nở nụ cười gian xảo. Kim Anh nhẹ nhàng bước lại phiá mặt Trịnh Kim đang quay xang, cô lấy điện thoại trong túi ra nhanh tay chụp lia liạ vài kiểu ảnh của Trịnh Kim. Máu tham trong Kim Anh dâng lên, cô không thoả mãn với mấy kiểu cỏn con này mà còn tìm mọi góc độ để chụp Trịnh Kim. Đương nhiên là nghe tiếng flas là Trịnh Kim biết chứ. Cậu đã cố chịu đựng để Kim Anh chụp vài bô rồi mà mãi cô vẫn không ngừng tay. Trịnh Kim không chịu nổi nữa.Anh ngồi bật giậy làm Kim Anh hoảng hồn suýt rơi máy. Trịnh Kim quát: - Cậu có để cho người khác ngủ không vậy. - Thì ngủ đi ai nói gì. Thôi ngủ ngủ đi tôi về phòng hehe…- Kim Anh cười cười rồi tót luôn về phòng. Trịnh Kim bất lực nhìn theo.Mà cậu cũng không hiểu Kim Anh chụp mình làm gì “chẳng nhẽ…” Trịnh Kim bất giác mím môi cười “Kim Anh bắt đầu yêu cậu nên mới chụp ảnh làm nên chẳng hạn hay để ngắm gì đấy” Trịnh Kim đặt người nằm xuống,mắt nhìn lên chùm đèn pha lê treo trên trần nhà,môi hé nở nụ cười hạnh phúc. … Lập Hàn đang đi ngoài đường thì thấy Kim Anh đang đi ra khỏi một cửa tiệm rửa ảnh.Anh cho xe tấp vào lề, Kim Anh đang dắt xe thì thấy Lập Hàn, cô cười nói: - Ơ anh đi đâu vậy. - Anh xang nhà bạn. Em vào rửa ảnh à. Kim Ah cầm phong bì một tệp ảnh,cười nói: - Ờ. Đang làm ảnh để kiếm cơm. Lập Hàn không hiểu, anh nheo mắt hỏi: - Là sao. Kim Anh cười cười, hếch hếch lông mày: - Nói anh cũng không biết đâu. Em mà làm ăn được vụ này mai s ẽ khao anh đi ăn. Lập Hàn nhìn mặt Kim Anh gian gian nhưng cũng không hỏi thêm,anh gật đầu cười: - Nhớ mồm đấy nhé. Thôi anh đi có việc trước. Có gì gọi cho anh. - Ôkê. Lập Hàn cười rồi cho xe vụt đi. Chuyện anh muốn nói với cô vẫn chưa mở lời được nhưng thôi để sau cũng được. Kim Anh cho xe về nhà. Trong lòng cũng thấy tội lỗi với Trịnh Kim đôi chút nhưng dù gì cũng đang hết tiền tiêu cô đành làm vậy thôi.Dòng đời sô đẩy. … Sáng hôm sau Kim Anh dậy thật sớm, cô dục Trịnh Kim dậy đi học. Chưa no giấc Trịnh Kim cố chần chừ nằm thêm một lúc nữa nhưng Kim Anh đâu chịu để yên, bằng mọi thủ đoạn Kim Anh đã bắt anh dậy.Trịnh Kim bực mình,ném chiếc gối ôm xang 1 bên, miễn cưỡng ngồi dậy,vò đầu : - Ngủ tí cũng không yên. Sao mình có thể chịu đựng con ranh này 3tháng rồi cơ chứ. Trịnh Kim làu bàu, rồi đứng dậy lững thững vào toilet làm vệ sinh. Kim Anh nghe hết Trịnh Kim càu nhàu nhưng cô vẫn vui vẻ để yên. Kim Anh hớn hở đến lớp. Cô lôi trong cặp ra một phong bì bên trong đấy chứa một xấp ảnh đặt lên bàn.Chi Mai ngồi cạnh,nhìn Kim Anh hỏi: - Cái gì đây. - Cần câu cơm –Kim Anh cười tươi nói. Chi Mai không hiểu gì,cô cầm phong bì dày cộm đấy lên mở ra xem.Chi Mai trốmắt với những tấm hình chụp Trịnh Kim. “Good~~~”. Chi Mai mắt long lanh nhìn những tấm hình quá đẹp như sao Hàn ấy. Chi Mai vừa xem những tấm hình đấy, miệng nói lia lịa: - Mày định làm gì với số ảnh này. - Đoán xem – Kim Anh bí ẩn nói. Chi Mai dừng tay dở ảnh xem,cô từ từ nhìn xang Kim Anh: - Không lẽ….mày định bán mấy tấm hình này. - Không sai thì đúng là như vậy. Chi Mai trố mắt hỏi lại: - Thật à. Kim Anh gật dầu khẳng định: - Bán đi để lấy tiền trả nợ mày nữa chứ. Chi Mai bỗng đánh vào tay Kim Anh: - Sao mày lại vậy. Dù gì đấy cũng là chồng mày mà. Hoá ra hôm qua mày vay tiền tao gấp để dùng vào việc này à. - Thì sao. Đang móm đây. - Nhưng… - Nhưng nhị gì. Thôi tao đi quảng cáo đây. Kim Anh dựt phắt xấp ảnh trên tay Chi Mai lăng xăng đi đến mấy cô bạn cùng lớp fan ruột của Trịnh Kim cười hớn hở chào hàng.Mấy cô nàng fan cuồng của Trịnh Kim mắt sáng long lanh tranh nhau bu l ại chộp vội vài tấm xem rồi hỏi giá mua. Kim Anh cười hớn hở với thành qủa thu được cô nói: - Giá hữu nghị nhé. 30k một bô. Nghe vậy mấy cô nàng liền nhao nhao lên nhanh tay khươ vài ba tấm rồi đưa tiền cho Kim Anh r ồi c ầm ảnh giữ khư khư tấm ảnh trong tay ngắm,miệng liên tục suýt xoa: - Công nhận, nhìn cậu ấy Tây thật. - Ngủ mà cũng đẹp trai nữa chứ. - Nhìn góc nào cũng nuột…chẹp…chẹp… Có cô nàng nhìn ảnh Trịnh Kim mà tay ôm miệng cho khỏi trào nước dãi ra ngoài. Kim Anh cười tít mắt với vụ làm ăn thành công rực rỡ của mình. Đấy chỉ là mới ở trong lớp thôi, ra mấy lớp khác chắc cháy ảnh luôn quá.Cũng may Kim Anh cũng rửa kha kha không ít lắm. Hữu Thiện vừa lúc ấy đi vào lớp. Xấp ảnh trên tay Kim Anh không lọt qua mắt cô. Hữu Thiện lao vào vòng vây quanh Kim Anh, cô cầm mấy tấm ảnh của Trịnh Kim đặt trên bàn lên ngắm nghía,rồi nhìn xang Kim Anh nhíu mày hỏi: - Ơ sao cậu lại có hình của tiểu Kim. Kim Anh đang mải thu tiền, cô vừa cười vừa trả lời mà không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hữu Thiện: - Mua đi. Hình Trịnh Kim đấy. - Biết rồi.Mà tớ hỏi tại saocậu lại chụp được ảnh lúc tiểu Kim ngủ. Lúc này mấy cô nàng kia mới ớ người ra: - Đúng rồi. Sao cậu có hình này. Kim Ah thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, hỏi dồn mình. Kim Anh đâm ra lúng túng: - Ờ ờ thì tớ…đúng rồi…à tớ nhờ Tú Anh rình lúc cậu ta ngủ chụp hộ ấy mà…mọi người thông cảm, đang đói nên kiếm ít tiền…hìhì… - Ồh.-Mọi người gật gù cũng tin thật nên không hỏi gì nữa. Chỉ riêng Hữu Thiện vẫn không tin mấy. Cô nói: - Cậu còn bao nhiêu ảnh của tiểu Kim nữa, tớ mua hết.
|