Nhẹ Bước Vào Tim Anh
|
|
Tầng 5 : căng tin .Vì đã là quá trưa nên ko nhiều người lắm.
Nếu ko nhìn thấy logo thì tôi cứ tưởng đây là một nhà hàng sang trọng độc lập. Tất cả mọi người vừa nhìn thấy Duy Phong bước vào thì đều đứng dậy cúi người chào nhưng ko che được sự ngạc nhiên và cả phấn khích. Thật lạ. Trong giây lát, căng tin im bặt một lúc và sau đó bắt đầu vang lên những tiếng xì xầm bàn tán. Cũng may là đã quá trưa nên ko nhiều người lắm.
Tôi chỉ lắc đầu trước những ánh mắt đang ghim chặt lấy anh đầy ngưỡng mộ và ..cả say mê.Một số ánh mắt còn như muốn chiếm lấy anh. Anh ít tuổi hơn họ cơ mà. Thái độ của họ như vậy làm tôi nghĩ rằng chắc tôi thích anh còn nhiều ko bằng một nửa của những người ở đây. Thật đáng sợ. Bây giờ thì tôi hiểu tại sao anh lại có ko gian làm việc riêng rồi. Vừa ngồi xuống bàn, tôi lại nghe tiếng xì xầm xì xầm.
Họ làm sao thế nhỉ ? Tôi đã bối rối giờ còn bất an hơn.
Còn anh thì trông cực kì thản nhiên, dựa người vào ghế, vẻ mặt điềm tĩnh ...lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính.
Còn tôi...chăm chú nhìn anh. Một cảm giác khó chịu trỗi dậy.
Tại sao lúc nào anh cũng có cái vẻ trống rỗng và thật buồn như vậy.
Dáng vẻ hiện tại của anh làm cho người khác muốn ngay lập tức đến bên cạnh nhưng lại e ngại sự lạnh lùng và bất cần ấy . Tôi cũng ko ngoại trừ.
Có lẽ chẳng bao giờ tôi có được anh.
Thôi ko nghĩ nữa, làm gì có chuyện bỏ cuộc nhanh như vậy. Ko phải bây giờ tôi và anh đang cùng ăn trưa sao ?
Tôi khẽ thở dài, từ khi gặp anh, tôi cứ phải giải quyết mâu thuẫn nội bộ giữa những suy nghĩ đối ngược nhau như thế đấy.
Nếu nói đây là một nhà hàng độc lập như lúc đầu tôi nghĩ cũng ko sao. Có căng tin nào ma flại xuất hiện cả pphục vụ bàn như thế này ko !
Nữ nhân viên đó nhìn trộm anh, có chút e thẹn :
- Tổng giảm đốc, anh dùng món gì ạ ?
Anh vẫn ko chịu ngoảnh đầu lại :
- Cho tôi một phần giống như cô ấy.
Cô ấy ? Tôi nhìn xung quanh, làm gì có ai khác nữa. Anh đang ám chỉ tôi à ? Nữ nhân viên thấy tôi còn cười một cách ngốc nghếch thì giở sẵn cuốn menu ra, nhắc nhở :
- Xin mời chọn món .
Tôi ngượng , chỉ bừa vào một dòng :
- Cho em suất này.
Nữa nhân viên cúi chào lịch sự rồi rời đi.
Đột nhiên, ko khí trong căng tin bùng nổ :
- Này Mai, cho tớ suất số 19 nhé.
- Ba suất 19, bàn này.
- Ôi, vừa rồi tổng giám đốc gọi suất 19 đấy.
- Từ nay số 19 là số may mắn của tớ.
- Cho tôi 19 suất 19 luôn đi. Đưa về ăn cả tuần cũng ko sao.
- Đăng kí cho tôi tháng nay suất 19 thôi nhé.
- Còn tôi, 1 năm.
.............
Tôi rùng mình trước phản ứng quá khích của họ. Họ cứ như là đấu giá ko bằng.
Người đang ngồi trước mặt tôi đây có thể tạo ra xu hướng đấy.
Nhưng thật kì lạ, dù căng tin có ầm ĩ đến thế , người đó vẫn chẳng để lộ một chút biểu cảm gì cả.
Tới lúc món ăn được đưa ra, đầu tôi vẫn còn bị ám ảnh con số 19.
A, bít tết bò và khoai tây rán. Tôi sáng mắt. Nhưng đột nhiên, ko khí lại chùng xuống . Khuôn mặt của tất cả những người vừa nãy sôi nổi bao nhiêu thì lúc này đau khổ bấy nhiều.
Nhìn trên bàn của họ chỉ toàn salat va fnước lọc tôi mới hiểu ra. Haha, như vậy “ món 19 „này là kẻ thù của những người luôn kiêng kị như họ rồi.
Nhưng ngay khi anh vừa đưa một miếng bít tết lên miệng thì tất cả cũng hùng hồn cắt xé bít tết ăn một cách thật mãnh liệt.
Tôi suýt nữa thì phì cười.
Ăn được một chút, tôi bắt đầu đưa dĩa vờn vờn mấy miếng khoai tây mặc dù đang cực kì đói. Như thế này tôi thật sự ko sao quen nổi.
Thấy bộ dạng chật vật của tôi, anh ngẩng đầu lên :
- Ko ngon ?
Tôi lắc lắc đầu mạnh :
- Ko phải, ko phải đâu.
Rồi cúi xuống ăn.
Nhưng cũng chỉ được một lát, lại ủ rũ nhìn đĩa thức ăn gần như còn nguyên trên bàn. Có những thứ ko phải cố gắng là được.
Lần này, anh đứng dậy. Tôi mở to mắt nhìn theo bóng dáng toát lên vẻ thànhđạt và đầy kiêu ngạo đó.
Đến khi anh quay lại , tôi còn phải kinh ngạc hơn.
Có tiếng ồ lên.
Anh đặt một khay đựng đầy những ly kem hạnh nhân xuống, nghiêng nghiêng đầu nói với tôi :
- Ở đây ko có ly to.
Tôi sững sờ. Một niềm vui bé tí nảy lên. Làm sao anh có thể biết mà đem kem tới cho tôi chứ.
Nhưng đâu cần nhiều như thế này. Tôi nhìn anh với vẻ mặt đáng thương :
- Em đã nói với anh là em ko ham ăn mà.
Khóe miệng anh nâng lên một nụ cười ấm áp.
Tôi ngơ ngác đắm chìm trong nụ cười ấy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười như vậy đấy.
Trong nháy mắt, ko khí lại trở nên sôi nổi và náo loạn hơn , phá tan khoảnh khắc hiếm có này.
- Tôi cũng ăn kem hạnh nhân.
- Tôi cũng thế, tôi thích nhất là kem hạnh nhân đấy.
- Haha, chúng ta có cùng sở thích rồi.
...............................
Mọi người ...thật giống nhau đấy.
- Em có muốn ăn thêm ko ?
Tôi mở to mắt, giọng anh đầy nghiêm túc chẳng có vẻ gì là đùa cả. Nhưng tôi còn ăn được nữa ko . Gần như tất cả đã đều bị tôi tiêu diệt, thậm chí tôi còn ăn gấp đôi anh . Chính tôi còn ko tin nổi làm sao mình ăn nhiều như thế. Câu hỏi của anh làm tôi cực kì xấu hổ.
- À, ko, em ... ăn đủ rồi.
Anh gật đầu . Thật lạ. Tới bây giờ, anh vẫn ko thắc mắc hay đề cập tới chuyện hôm qua.
- Em tới đây như thế nào .
Nếu nói thật là xe đạp thì có lẽ anh sẽ phải hoảng sợ mất, như vậy tôi khác gì những nhân viên phấn khích lúc nãy đâu. Xe bus , taxi ? Có chút ko đúng. Tôi tới được đây cũng nhờ một phần do Bùi Quang cơ mà. Ko nên lãng quên người ta như thế.
Tôi tỉnh bơ :
- Em đi xem ôm tới.
- Hự. – Anh đang uống cà phê bỗng nhiên ho sặc sụa.
|
Anh cau mày :
- Ko an toàn.
Một niềm vui bé nữa lại nảy lên.
Tôi cười cười, lảng sang chuyện khác :
- Hôm nay nắng đẹp thật đấy.
- Hự . – Anh lướt qua cửa kính trời còn âm u xám xịt như sắp mưa ho vài tiếng.
Sao thế nhỉ ? Căng tin rất ấm mà, đâu lạnh đâu mà anh ho nhiều như vậy.
- Vy Anh, nếu muốn tới đây . Gọi anh. Sẽ có người tới đón em.
Câu nói với nói giọng ấm áp của anh nhẹ nhàng tiến thằng vào tai tôi.
Tôi bị anh làm cho choáng váng, chỉ biết ngây người nhìn anh ko nói được một câu.
Người bên cạnh tôi lúc này thật sự là Duy Phong sao ? Là một Duy Phong luôn lạnh lùng ko biểu lộ cảm xúc, là Duy Phong ko thèm để ý tới ai đây sao ?
Tim tôi đập thật nhanh và não loạn. Cứ như thế này tôi ko chịu được nổi mất. Tốt hơn anh tạm thời cứ giữ nguyên cá tính lạnh lùng đi.
Tôi đứng bật dậy, bối rối :
- Em phải về rồi.
Anh gật đầu :
- Sẽ mưa. Để anh bảo người đưa em về .
- Ko cần đâu, ko cần, em tự về được mà.
Anh gật đầu, ko nói gì , nhưng tay lại lôi điện thoại ra :
- Cậu giúp tôi chuẩn bị xe nhé. 5 phút nữa.
Tôi còn làm được gì nữa. Điểm này sao anh lại giống Bùi Quang tới vậy.
A, nhắc tới Bùi Quang mới nhớ, Bùi Quang dặn tôi khi nào xong thù gọi cơ mà. Nhưng mà gọi để làm gì thì tôi thật sự ko biết. Người lúc nắng lúc mưa , lúc thế này lúc thế kia như hắn chắc gì đã nhớ nói với tôi những gì. Có khi bây giờ tôi gọi hắn sẽ la lối, đe dọa cho xem. Và lại , hôm trước do bực bội nên tôi xóa mất số Bùi Quang rồi.
***
Thư kí Hoàng dẫn tôi ra tận xe. Còn anh, vừa gọi xe cho tôi xong thì đi họp luôn.Anh bận thật đấy.
- Tổng giám đốc rất hiếm khi tới căng tin.
Bây giờ thì đối với tôi, điều đó ko còn lạ nữa. Đã nhìn qua sự bùng nổ kinh hoàng lúc ở căng tin vừa rồi, tôi có thể hiểu được. Nhưng có một số diều tôi vẫn còn băn khoăn.
- Thư kí Hoàng, anh...những lời anh nói đều là sự thật chứ.
- Vy Anh ko tin tôi ?
- À, ko phải, ko gì đâu. Vy Anh sẽ tự về một mình. Thư kí Hoàng có thể vào được rồi. Thư kí Hoàng đẩy gọng kính :
- Ko được. Đợi Vy Anh vào xe tôi mới có thể đi. Nhiệm vụ tổng giám đốc đã giao như thế.
Tôi khó xử. Tôi ko đi được ô tô cơ mà.
- Thật ra lát nữa sẽ có người tới đón Vy Anh.
Lại đẩy gọng kính :
- Vậy tôi cùng Vy Anh chờ người đó đến.
Người này...thật khó gạt. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành bước vào xe.
Thư kí Hoàng vẫy vẫy tay :
- Vy Anh, sau này đến đây nữa nhé.
Thư kí Hoàng nhìn theo chiếc xe đi khuất cười tinh quái - chủ nhân một số điện thoại đối với anh ko phải là quá dễ dàng hả Vy Anh.
***
Xe đi được một đoạn, tôi nhìn snag người tài xế trẻ có khuôn mặt cực kì hiền lành , bắt đầu toan tính âm mưu :
- Anh cho em xuống đây. Nhà em ở ngay kia rồi.
Người tài xế trẻ vẫn chăm chú lại xe, mặt ko hề thay đổi ,đọc vanh vách địa chỉ nhà tôi.
- Tổng giám đốc đã giao phải đưa em về tận nhà. Bây giờ cũng ko còn sớm, ở đây là trung tâm nên khá phức tạp. Em đi một mình ko an toàn đâu.
Tôi thở dài. Sao công ty này, ai cũng...cáo hết vậy.
Cuối cùng, dù mất hình tượng tôi cũng đành phải nói thật :
- Em bị say xe.
Người tài xế trẻ nhìn lướt qua tôi, cười cười :
- Yên tâm. Tài xế là tôi thì em ko có cơ hội say xe đâu.
Tôi hơi ngạc nhiên :
- Thật ko ?
Xe dừng lại. Người tài xế trẻ lôi ra một cái túi nhỏ, đưa cho tôi một lọ thuốc, 1 chai nước suối.
- Thuốc say xe. Em uống đi.
Có hơi kì lạ, tôi chần chừ, vân vê viên thuốc trong tay.
- Em sợ à ? Mặt tôi đâu có gian, ngay cả tổng giám đốc cũng khen là ngây thơ và hiền lành đấy.
Tôi phì cười.
- Ko. Nhưng hình như anh biết trước là em say xe.
- ừ, tổng giám đốc nói .
Và cả đoạn đường, mặc dù tôi gặng hỏi bao nhiêu là thứ nhưng tuyệt nhiên người tài xế ấy ko chịu trả lời, chỉ nhắc tôi :
- Em nhìn thẳng vào phía trước, nếu em còn cứ quay bên này quay bên kia thì sẽ bị say xe đấy.
Cuối cùng, về tới nhà, tôi ko hề bị say xe.
Người tài xế trẻ mở cửa xe cho tôi , cười thân thiện :
- Vy Anh , lần sau tới công ty nữa nhé.
Người tài xế trẻ nhìn chiếc gương hậu vẫn còn dáng cô bé đứng thẫn thờ. Anh cười và nhớ lại cuộc điện thoại lúc nãy :
" Tổng giám đốc, xe đã đợi sẵn trước công ty "
Duy Phong vừa đi tới phòng họp vừa nói :
" Tốt lắm. Nguyên, cậu nhớ đưa người ấy về tận địa chỉ tôi nói. Còn nữa, người ấy bị say xe. Cậu chuẩn bị nhé. Điều cuối cùng, tuyệt đối ko được tiết lộ điều gì . "
|
Gần 7 giờ tối, mẹ mới về nhà , kể bao nhiêu là chuyện ở cô nhi viện. Rồi mẹ thở dài đầy tâm trạng :
- Đến bao giờ mới hết những mảnh đời như thế.
Hai mẹ con tôi cứ im lặng như thế một lúc lâu. Lần nào đi từ thiện về mẹ cũng buồn như thế.
- Mẹ đi ngủ đây. Con cũng ngủ sớm đi nhé.
Tôi gật đầu rồi chui vào phòng.
Hôm nay tôi được ở cạnh anh lâu thật đấy . Liệu có nên vui ko ? Anh thật sự đã để ý tới tôi chưa ? Chắc là còn phải một thời gian dài nữa lắm. Cũng có thể... là ko bao giờ.
Tôi đang bị anh ám ảnh, nhất là ánh mắt lạnh băng và trống rỗng ấy. Mặc dù tâm trí tôi bây giờ hoàn toàn bị anh chiếm lấy nhưng vẫn phải cố gắng tập trung vào môn toán.
Ngày mai, kiểu gì thầy phù thủy độc ác cũng tìm cách *** hại tôi cho xem.
Giữa đêm. Trời mưa thật to, tới nỗi tôi phải tỉnh dậy để khép chặt cửa sổ.
Định chui vào chăn ngủ tiếp nhưng màn hình di động lại nhấp nháy nhấp nháy.
Giờ này mà ai còn gọi thế này. Hay thật : là một dãy số lạ.
Tôi với tay tắt máy, ko thèm nghe. Họ rảnh rỗi thì cứ việc gọi.
Tới lần thứ tư, tôi quyết định tắt nguồn nhưng vừa chạm tới điện thoại thì một cảm giác lạ ập tới, vậy là tôi đã ấn nút nghe.
Một giọng nói quen thuộc vang lên hòa lẫn theo tiếng gió rít và cả tiếng mưa rơi mạnh bạo :
- Nơi này cũng đã đóng cửa rồi. Em còn định bao giờ mới gọi cho tôi.
Tôi ngồi bật dậy. Là Bùi Quang. Tại sao giọng Bùi Quang lại có vẻ thất vọng như thế.
Một Bùi Quang như thế này tôi hoàn toàn ko biết đối phó như thế nào nên chỉ im lặng .
- Em ... ko được xóa số của tôi . – Tuy vẫn là giọng điệu đe dọa nhưng có gì đó rất khác.
Tôi ngẩn ngơ cầm chiếc điện thoại đã tắt.
Bùi Quang luôn đe dọa người khác, Bùi Quang ngang ngược và bất cần đâu ?
Bây giờ có phải Bùi Quang đang buồn ko ? Nhưng lí do ?
Lí do thì tôi ko thể nào đoán được.
Đếm đó, tôi ko ngủ được. Cùng mưa đêm, tôi đắm chìm trong những suy nghĩ.
***
Trước trung tâm mua sắm bị chìm trong mưa, một chàng trai đứng yên lặng, mặc cho gió và mưa cứ thế mà quấn lấy. Người anh ướt sũng, tay bóp chặt chiếc di động xám bạc.
Anh nói đầy bất lực :
- Em đừng ghét tôi như thế.
Câu nói ấy của anh...tan vào mưa.
***
Cô bé ngước đôi mắt trong veo, nói như reo lên với anh :
- Anh Duy phong, lúc sáng em đã tới nhà anh đấy nhé. Thích thật đấy.
Anh kinh ngạc pha lẫn hụt hẫng, đôi mắt thoáng thất vọng :
- Bé con, em đã tới rồi à.
Cô bé gật đầu, ko ngừng khoe khoang :
- Vâng. Anh Duy Phong, em còn chơi cả xích đu nữa đấy. Anh Duy Phong, anh giỏi thật . Cô Mai đưa cho em xem bao nhiêu là giải thưởng của anh.
Anh chỉ cười lắng nghe.
- Anh Duy Phong, em thấy anh rồi. Em xem hết ảnh của anh luôn rồi đấy nhé.
Anh thẫn thờ nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, giọng điều buồn bã, nói như thì thầm :
- Còn anh. Anh chưa được thấy bé con.
Ko thấy anh nói gì, cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng như người mắc lỗi :
- Anh Duy Phong. Cả sáng nay, em chỉ xem ảnh anh ko phải vì anh đẹp trai đâu. Thật đấy. Em chỉ đang xem đôi mắt của anh thôi .
Trước sự ngốc nghếch đó, anh nghiêng nghiêng đầu, tia cười hiện rõ trong đôi mắt :
- Vậy bé con, em đã thấy gì ?
Cô bé vặn vẹo hai bàn tay , chu miệng :
- Anh Duy Phong, em ko thấy gì cả.
Anh bật cười. Và ngày hôm sau, anh đã nghỉ học ở nhà nhưng cũng chỉ được ngồi bên cánh cửa gỗ, lắng nghe bé con nói chuyện.
*** Duy Phong đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm đen đặc đang mưa ko ngớt.
" Ở đây ko có ly to "
" Vy Anh, nếu muốn tới đây . Gọi anh. Sẽ có người tới đón em "
.......
Anh làm sao thế này ?
Anh ko thể phủ nhận rằng càng ngày anh càng nhớ tới cô bé phá điện thoại anh bằng những tin nhắn dễ thương và có chút ngốc nghếch một nhiều hơn.
Tại sao anh có thể như vậy ? Chính anh biết rõ mình ko thể dứt bỏ quá khứ, ko thể ko nghĩ tới người ấy. Vậy tại sao còn có những hành động như thế ?
Vì cô bé kia rất giống người ấy của anh sao ? Vì cô bé kia cũng nói những câu ngốc nghếch giống người ấy của anh sao ? Vì cô bé kia cũng rất thích ăn kem hạnh nhân giống người ấy của anh sao ?
Mỗi người chỉ có một bầu trời cho riêng mình. Chẳng ai có thể trốn chạy điều đó cả. Và anh cũng chẳng thể.
***
Thư kí Hoàng lặng nhìn Duy Phong đang bị bóng ma của quá khứ dày xé. Một Duy Phong làm gì cũng rất nhanh gọi và chuẩn xác. Một Duy Phong trẻ tuổi và thành đạt, đứng trên địa vị mà bao nhiêu người mơ ước. Một Duy Phong luôn toát lên vẻ lạnh lùng, rất đàn ông, luôn tỏ ra lãnh đạm và tác phong làm việc phải khiến bao người kính nể. Một Duy Phong hoàn hảo và bất bại.
Nhưng ...sẽ chẳng ai có thể biết được một Duy Phong luôn bị ám ảnh bới quá khứ, luôn nhìn bầu trời với đôi mắt u ám, luôn trỗng rỗng và chơi vơi. Một Duy Phong đầy vết thương.
Đây là thứ duy nhất mà một Duy Phong bất bại ko thể nào thoát ra được.
Duy Phong ngày trước ko như vậy. Dù cậu vốn sẵn trầm tính nhưng là một tên đại nghịch. Đã nghe cô Mai – người chăm sóc Duy Phong từ nhỏ thì mới biết : cậu ấy cực kì ngang ngược.
Lạnh lùng và ko quan tâm tới ai cả - đó là Duy Phong. Nhưng ...người ấy là một ngoại lệ.
Lúc Duy Phong ở Mỹ, có bao nhiêu cô gái phát điên vì cậu ấy nhưng Duy Phong lại ko thèm để ý, cũng chẳng cho bất kì ai một cơ hội, luôn kết thúc ngay khi còn chưa bắt đầu. Chỉ khổ cho anh, suốt ngày bị bao nhiêu cô tóc vàng, mắt xanh bám theo, dò hỏi về Duy Phong. Ngay trước khi về nước, Duy Phong thì luôn cười , làm gì biết anh phải khó khăn lắm mới trốn được khỏi vòng vây của những cô nàng đang khóc thét , làm náo loạn sân bay .
Duy Phong lúc ấy – lạnh lùng nhưng ko có dáng vẻ như bây giờ.
Duy Phong luôn kể cho anh nghe về người ấy với đôi mắt ấm áp.
" Anh Hoàng, nếu anh gặp người ấy ,anh sẽ ko thể ko yêu được đâu "
" Người ấy rất ngốc, luôn miệng anh Duy Phong , anh Duy Phong "
" Em rất muốn nghe giọng người ấy "
...
Anh luôn cười khi nghe Duy Phong kể , cô bé ấy đúng thật là đáng yêu.
Những năm tháng đó, là một Duy Phong luôn chờ đợi với một tình yêu bất diệt và một niềm tin mãnh liệt.
Và khi trở lại nước, Duy Phong đã tìm thấy người ấy...người ấy vẫn ở nguyên nơi đó ... nhưng ...đã hoàn toàn thay đổi. Tới nỗi, anh gặp lại mỗi lần còn phải sững sờ, cứ tưởng rằng cô ta là nhiều người khác nhau.
Bắt đầu từ đó, đôi mắt Duy Phong luôn đầy tối tăm và tuyệt vọng, như người rơi xuống vực thẳm.
Duy Phong lao vào làm việc, chẳng để cho mình thời gian nghỉ ngơi, dù chỉ một phút.
Rất nhiều lần, anh đã khuyên Duy Phong hãy dứt bỏ quá khứ, cô ta đã thay đổi rồi, ko hề giống người ấy chút nào. Duy Phong chỉ im lặng nhưng vẫn bướng bỉnh chờ đợi ,mặc kệ mình có đau như thế nào.
Và một ngày, khi anh ko chịu nổi , kể ra mọi chuyện đáng xấu hổ của cô ta thì Duy Phong đã cắt ngang lời anh.
Giọng Duy Phong lúc ấy, anh còn nhớ rất rõ, là giọng nói như rên rỉ , âm u như từ địa ngục vọng tới :
- Anh Hoàng. Từ nay đừng nhắc tới chuyện này nữa. Em ...thật sự ko sao. Chắc chắn sẽ có một ngày, người ấy sẽ trở lại là bé con ngốc của em.
- Duy Phong , cậu điên rồi. Đừng tự hủy hoại mình chỉ vì cô ta, chỉ vì một con người đã hoàn toàn thay đổi. Cậu biết ko , cô ta...
- Anh Hoàng, từ nay, anh đừng điều tra cô ấy nữa.
- Duy Phong, cậu...
- Em ko thể. Phản bội lại lời hứa đó, phản bội lại bé con ấy ? Em ko thể. Bé con ...cô ấy rất ngốc, rất ngốc. Em phải bảo vệ cô ấy.
Anh hiểu, những lời Duy Phong nói cho anh nghe cũng chính là tự nói với mình.
Và từ đó, những ngày tháng này, là Duy Phong vẫn chờ đợi, dù niềm tin ấy đã chết ...chết hẳn.
Cậu ấy biết hết tất cả mọi chuyện. Cậu ấy biết sẽ chẳng thể tìm lại một bé con với hiện thực quá trái ngược như thế này. Nhưng cuối cùng...vẫn là...Duy Phong cố chấp chọn lựa để trái tim nguội dần theo năm tháng.
Duy Phong là vì ...bé con trong quá khứ.
Duy Phong bây giờ....cậu ấy ko cho người khác cơ hội là cũng tự vứt bỏ hết cơ hội của chính mình.
Duy Phong có thể xuất sắc hơn bất kì người nào, nhưng về điều này...chẳng ai ngốc bằng cậu ấy cả.
Hy vọng một ngày nào đó, cậu ấy sẽ chịu cho mình bước tiếp. Nhưng điều đó chắc chắn phải là kỳ tích mới có thể xảy ra. Người bạn nhỏ ấy có làm được ko ?
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính, lặng lẽ rời khỏi phòng...
***
- Này bé con, em ko được khóc đâu đấy.
Cô bé chớp chớp đôi mắt còn ngân ngấn nước mắt :
- Anh Duy Phong, sao em lại ko được khóc .
- Nếu em khóc, trời sẽ mưa .
Cô bé đưa bàn tay bé xíu của mình lên chùi chùi :
- Tại sao em khóc là trời sẽ mưa hả anh Duy Phong ?
Anh chỉ cười, ko đáp lời. Bé con ấy làm sao hiểu được vì bé con là cả bầu trời của anh.
Hôm ấy, trời mưa rất to. Anh lặng lẽ ngồi tựa người vào cánh cửa gỗ và để kệ mưa rơi ướt . ***
Hôm nay , trời cũng đang mưa. Mưa dai dẳng bướng bỉnh ko chịu ngớt .
- Bé con, em cũng đang khóc , có phải ko ?
|
-Vy Anh , Vy Anh , cậu làm sao thế ?
Giờ chào cờ, tôi tựa vào người Trúc Vũ, uể oải :
-Tớ muốn ngủ, cậu ngồi im đi.
Trúc Vũ xô đầu tôi ra, lải nhải :
-Tớ mới là người phải ngủ mới đúng. Mới 4, 5 giờ sáng, Mạnh Vũ đã nhắn tin ầm ỹ.
Tôi bĩu môi :
-Xì, hai người đúng là lắm chuyện. Đi chơi cả ngày rồi về nhà còn tí tởn.
-Tí tởn ? – Trúc Vũ đánh nhẹ vào người tôi – Nhắn tin bảo tớ tới bệnh viện .
-Bệnh viện ? Mạnh vũ bị gì ?
Trúc Vũ lấy tay bịt miệng tôi :
-Cậu hét cái gì . Anh ấy dặn tớ mua cháo tới bệnh viện sớm. Lúc tớ đến thì đã Mạnh Vũ chờ ở cổng, lấy cháo xong, dặn tớ trưa học xong thì lại đến rồi chạy biến.
-Sao cậu ko hỏi kĩ ?
-Tính Mạnh Vũ cậu cũng rõ, anh ấy đã ko muốn nói thì chả ai có thể ép được cả. Mà Amnhj Vũ cũng bảo trưa tới rồi mà.
-Thế sao cậu ko nói sớm cho tớ ?
Trúc Vũ lườm tôi :
-Cả sáng nay cậu cứ lơ mơ như thế, tớ nói gì cậu có để ý đâu .
-Thật à ? Tại tớ buồn ngủ.
-Được rồi. Trưa có đi cùng tớ ko ?
-Có chứ. Nhưng mà bây giờ bọn mình cùng tập hợp trí tuệ để suy đoán xem Mạnh Vũ nhà cậu có bí mật gì đi.
Trúc Vũ đồng ý, sau một lúc nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ thì bắt đầu khua tay :
-Mạnh Vũ nhà tớ bây giờ sống cùng bố mẹ. Nhưng thời gian này, bố mẹ anh ấy sang Đài Loan thăm bạn nên anh ấy ở một mình.
Tôi gật gật .Hay lắm...Toàn những điều mà ai cũng có thể nghĩ ra được.
Trúc Vũ lại tiếp một dăng lí luận ngoằn nghèo :
-Hôm qua, hai đứa tớ 8 giờ thì tạm biệt nhau trước cửa nhà tớ, từ nhà tớ đến nhà Mạnh Vũ cách 20 phút đi xe máy, mà hôm trước, dự báo thời tiết là hôm qua có mưa lớn lúc hơn 8 giờ tối. Vậy nên lúc Mạnh vũ nhà tớ về đã bị dính mưa.
Tôi gật gật. Đúng là em anh Huy, đưa ra đống lí luận thật rắc rối.
Trúc Vũ khoanh tay, nói đầy vẻ chắc nịch và đắc chí :
-Kết luận là Mạnh Vũ dầm mưa bị bệnh nên vào viện. – lại bắt đầu vênh váo – Vy Anh, cậu thấy tớ ko . Haha, chỉ trong nháy mắt đã đưa ra kết luận. Cậu là sướng nhất đấy, sau này cứ đễ nữ luật sư tương lai vạch đường, tư vấn cho cậu.
Thật là quá ...logic. Thế mới biết, dù Trúc Vũ và anh Huy có là anh em ruột thì cũng chẳng thể giống nhau được.
Trúc Vũ bỗng nhiên cuống lên :
-A, Mạnh Vũ nhà tớ ốm. Làm sao đây. Anh ấy ốm nặng ko . Vy Anh, mau, gọi mẹ cậu xem người ốm nên ăn gì.
Từ nãy giờ, tôi vẫn tập trung suy nghĩ, thây Trúc Vũ như thế cũng ko chịu nổi :
-Cậu hâm ơi là hâm. Nếu Mạnh Vũ nhà cậu ốm thì lúc sáng ai chạy ra lấy cháo đấy ?
Trúc Vũ ngẩn người một lúc, lại nói ngay lập tức :
-Thì anh ấy ra lấy. Ơ, sao cậu lườm tớ. Mạnh Vũ đang ốm nặng, nằm mê man trên giường bệnh. Nhưng một linh tính đã báo cho anh ấy biết là tớ đến, vậy là anh ấy đã cố gắng chống chọi thoát khỏi tất cả các bác sĩ và y tá để ..ra lấy cháo của tớ. Quá tuyệt. Haha, Vy Anh, cậu là may mắn nhất đấy. Sau này tớ là đạo diễn nổi tiếng thì sẽ cho cậu một vai chính.
Đúng là hết chịu nổi. Hôm qua hai người ấy đi leo núi bị ngã nên Trúc Vũ mới như thế này à !!!
Mà sáng nay, tôi chưa thấy Bùi Quang . Có khi nào...
Những tiết học hôm đó, tôi ko tài nào tập trung được dù đã tự trấn an mình rằng Bùi Quang rất hay cúp học để gây chuyện , có lẽ hôm nay cũng vậy thôi. Nhưng một linh cảm cứ bám lấy tôi ko chịu rời đi : chuyện này có liên quan tới Bùi Quang...và cả tôi.
***
Đứng trước cửa phòng bệnh, Trúc Vũ đá đá mấy túi chất đầy đồ ăn, lay lay tôi :
- Cậu còn ko mau mở cửa đi.
Tôi đưa một ngón tay lên miệng, ra dấu im lặng :
- Đừng ồn ào. Tớ đang suy nghĩ.
- Còn nghĩ gì nữa. Vào rồi biết, tớ tò mò muốn chết.
- Đã bảo cậu đừng ồn mà.
- Cả hai đứa mình đứng đây gần nửa tiếng rồi, cậu định để mọi người đưa mình đến khoa thần kinh đấy à ?
Tôi bịt miệng Trúc Vũ lại :
- Cậu yên đi. Tớ chỉ nghĩ một chút nữa thôi.
Trúc Vũ đẩy tay tôi ra , hết kiên nhẫn tiến tới định mở cửa.
Tôi cuống quít dựa người chắn trước cửa.
Bỗng...
...Rầm...
Mạnh Vũ còn giữ tay nắm cửa, kinh ngạc nhìn tôi ngã dưới chân, dù cố tỏ vè như bình thường nhưng khuôn mặt lại tố cáo rõ ràng là anh ấy đang muốn-cười-gần-chết :
- À Vy Anh, em vào đi.
Chuyện này...làm sao có thể xảy ra được với tôi cơ chứ. Bây giờ dù có hàng ngàn cái lỗ để chui vào thì cũng chẳng thể nào hết xấu hổ cả.
Tôi khổ sở đứng dậy, xua tay Mạnh Vũ đang định đỡ tôi ra :
- Anh cố tình.
Mạnh Vũ nhịn cười :
- Đâu có. Thấy hai em ở ngoài mãi mà ko chịu vào nên...
Lúc này có thể nói tôi là đang thẹn quá hóa giận, lườm lườm Mạnh Vũ :
- Anh và cả Trúc Vũ nhà anh, hai người gài bẫy em.
Mạnh Vũ vừa cười vừa lắc đầu :
- Ko có mà.
Rồi trốn ra xách đồ, giả bộ kêu Trúc Vũ :
- Em vào đây đi chứ.
Trúc Vũ ngồi bệt trước cửa phòng bệnh, ôm bụng cười ha hả :
- Haha, oa, Vy Anh, haha, cậu thật là...giờ thì tha hồ nghĩ nhé. Haha.
Mạnh Vũ vẫn làm như ko có gì, cười cười kéo Trúc Vũ vào trong...tránh tôi.
Bình tĩnh. Bĩnh tĩnh lại . Xem như hôm nay là ngày xui xẻo vậy.
Mọi chuyện tưởng như đã xong nhưng lại xuất hiện thêm một tiếng cười còn kèm theo cả tiếng ho.
Điều mà tôi linh cảm đã trở thành sự thật...
|
- Lâu lắm rồi hai chúng ta mới cùng ăn như thế này đấy .
Ánh mắt anh thoáng chút trầm tư, anh gật đầu :
- Ừ. - Anh đừng làm việc nhiều quá nhé, ko tốt đâu.
- Được. Phim của em tới đâu rồi ?
- Khoảng trong tuần này sẽ hoàn thành những cảnh cuối. Buổi họp báo ra mắt phim mới, anh đến dự với em chứ ?
- Anh sẽ sắp xếp.
Những câu nói của anh luôn gượng gạo như vậy. Dù anh đã cố gắng, đã tự dặn mình đó chính là Bé con đấy nhưng lúc đối diện với Hoài Vân, anh lại ko thể ngăn được bán tính lạnh lùng vốn có của mình. Có lẽ...trái tim anh đã phân biệt rõ ràng Bé con và Hoài Vân là hai người hoàn toàn khác nhau.
***
Trên giường bệnh trắng tinh, Bùi Quang mặc bộ đồ bênh nhân, đầu tựa vào tường, nửa nằm nửa ngồi, chăn đắp hờ, khuôn mặt trắng nhạt hiện rõ sự mệt mỏi...vừa cười vừa ho. Nhìn bộ dạng Bùi Quang lúc này, muốn bực cũng ko được.
Mạnh Vũ bỗng nhiên dắt Trúc Vũ đi :
- Vy Anh ở lại giúp Bùi Quang ăn và uống thuốc, anh đã để sẵn thuốc trên bàn rồi đấy. Anh về nhà nghỉ ngơi một chút, chiều sẽ quay lại ngay.
Tôi bối rối :
- Anh về thì về đi nhưng anh còn kéo Trúc Vũ đi làm gì. Trúc Vũ, cậu ở lại đây với tớ. Trúc Vũ le lưỡi lắc đầu, trốn sau lưng Mạnh Vũ .
- Vy Anh, anh để Trúc Vũ lại với em...ko an toàn.
Nói xong, hai người ấy kéo nhau chạy. Rõ ràng là cố tình. Gạt tôi tới đây với Bùi Quang để thoải mái chơi bời. Bùi Quang ơi, anh với em thật là đáng thương, đều bị bạn bè bỏ rơi. Quá đáng thật đấy.
Phòng bây gờ chỉ còn lại hai người, Bùi Quang nhìn tôi, tuy ko còn cười nhưng cũng chẳng nói gì.
Tại sao tôi lại nghĩ Bùi Quang bây giờ và cuộc điện thoại tối qua và cả tôi nữa...có liên quan tới nhau. Sao cũng được. Có hay ko thì tôi cũng là người cực kì lương thiện, giúp chăm sóc Bùi Quang một ngày cũng ko sao. Đôi khi sau khi khỏi bệnh, Bùi Quang biết ơn mà ko phá tôi nữa thì sao.
Tôi cố nói thật bình thường :
- Anh bị ốm à ?
- Ừ, có lẽ là vậy.
Cách nói chuyện này thật là ...kì lạ. Bây giờ, nhìn thấy Bùi Quang hung dữ, đáng sợ nằm viện vì...bị ốm thì có chút buồn cười. Nhưng như vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
- Vui lắm à ?
- Ko có.
- Thế thì đừng cười.
Con người này vẫn thế. Tính tình thật là khó chịu. Quên đi , ko chấp.
- Lúc nãy, Trúc Vũ có mua cháo. Anh muốn ăn ko ?
- Còn em mua gì ?
- Em...
- Nếu em biết là tôi thì em có tới ko ?
Có tới ko ? Ko phải là tôi đã đoán ra Bùi Quang là người nằm đây sao , tôi vẫn đến đấy thôi. Nhưng nếu biết trước một cách chắc chắn thì tôi có tới ko ?
- Em...
- Tôi đói rồi. Em tới đây.
Thật ra tôi định nói " em có tới " nhưng kệ đi, đồ lập dị.
- Có bánh mì, bim bim, táo, cam, kem...anh định ăn gì – Những thứ này đều là tôi mua.
Bùi Quang ngồi luôn dậy :
- Em định cho bệnh nhân ăn mấy thứ đó ?
Tôi gật đầu. Ăn gì mà ko được.
Bùi Quang bất đắc dĩ nói :
- Tôi ăn cháo.
Cháo thì cháo. Cứ làm như ghê gớm lắm. Tôi lấy sẵn một tô con con đưa cho Bùi Quang, nhắc nhở :
- Còn nóng, anh đợi chút rồi ăn.
Bùi Quang ko nói gì, vứt chăn sang một bên, định ăn nhưng nghĩ nghĩ gì đó, ném thẳng chăn đến giường đối diện... Đây là đang ốm sao ?
- Ngồi đây.
- Thôi. Em đứng cũng được.
- Tôi bảo em ngồi thì ngồi đi. Em cứ đứng trước mặt tôi như vậy, tôi nuốt ko nổi.
Lại còn thế nữa . Cứ như thế này thì người ốm sẽ là tôi mất.
Nhịn đi. Mình là người tốt , ko sao, ko sao.
Mỗi người một góc giường, Bùi Quang ăn cháo còn tôi ăn kem.
Được một lúc, Bùi Quang hỏi :
- Còn nữa ko ?
Sao ăn nhanh vậy ?
- À, còn nhiều lắm. – Tôi nhận lấy tôi Bùi Quang đưa, định đi lấy thêm nhưng ....cháo trong tô vẫn còn nguyên cơ mà. Bùi Quang lại định làm trò kì quặc gì nữa thế !!!
Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, Bùi Quang cau mày :
- Đưa tôi kem hạnh nhân.
Huh ? Bị ốm thôi chứ có phải chấn thương ở đầu đâu ? Lúc trước thì luôn nhăn mặt, càu nhàu, tỏ vẻ ko hiểu nổi khi thấy tôi ăn kem, giờ lại đòi. Mà lại còn đang bị ốm nữa chứ. Tôi cũng chẳng thèm hiểu, lấy kem đưa cho Bùi Quang.
- Em thực sự rất thích cái này à ?
- Ừm.
- Tại sao ?
Chính tôi cũng ko biết. Hình như , sở thích này bắt đầu từ lâu lắm rồi, lớn lên, sở thích đó vẫn ko thay đổi và theo tôi tới bây giờ. Có nhiều người , thích một thứ gì đó cũng ko cần phải có lí do .
- Em ko biết.
Bùi Quang cũng ko nói thêm gì, nhưng một lúc sau lại nhăn mặt :
- Lạnh. Tôi ko ăn được. Em đưa cháo đây.
Biết ngay mà. Cứ phải lúc thế này , lúc thế kia mới là Bùi Quang.
Cũng chỉ được một lúc, lại đẩy cháo ra :
- Em cất hết đi.
Đến là hết kiên nhẫn mất. Nếu ko phải Bùi Quang ốm thì tôi đã mặc kệ rồi.
Nhưng mà Mạnh Vũ dặn phải cho Bùi Quang uống thuốc, chưa ăn gì thì đâu có uống được.
Tôi nhìn nhìn Bùi Quang đang nhắm mắt , tựa người vào tường :
- Anh ko muốn ăn à ?
- Ko.
- Lúc nãy anh ăn gì rồi nên giờ mới ko muốn ăn ?
- Ko.
- Anh ko đói à ?
- Ko.
Cố tình ko hợp tác đây mà. Chọn phương án khác vậy.
- Anh nên ăn gì đó rồi uống thuốc .
- Tại sao phải làm thế ?
- Vì anh đang ốm.
- Ừ
Hừm, ko hợp tác thì thôi. Bùi Quang làm sao mà hiểu được như người bình thường, bây giờ dù tôi có nói gì thì cũng chỉ nhận được câu trả lời là " ko " với " ừ " cho xem.
Tôi cũng mặc kệ.
|