Nhẹ Bước Vào Tim Anh
|
|
Trước cổng bệnh viện, sau một lúc bàn luận thì Mạnh Vũ sẽ đưa Bùi Quang về còn tôi và Trúc Vũ tự về.
Tôi lảng tránh ánh mắt miễn cưỡng của Trúc Vũ. Hứ, lại định bỏ mặc tôi để về với Mạnh Vũ chứ gì ? Còn lâu nhé !
Bùi Quang sắp bước lên xe, đột nhiên ngoảnh lại hỏi tôi :
- Em có gì muốn nói với tôi ko ?
A. Tôi gật đầu thật mạnh, mắt cũng mở to hơn và lóe sáng .
Bùi Quang có hơi giật mình trước thái độ của tôi, giọng cũng khác hơn .
- Em nói đi.
Phải chớp lấy cơ hội này mới được, tôi bắt đầu thổ lộ :
- Trong công ty Diamonds ' World có thần tượng Rin baby của em, anh giúp em xin chữ kí anh ấy nhé.
Sắc mặt Bùi Quang trong giây lát trở nên cực kỳ khó coi, nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí, gằn từng chữ :
- Hoàng Vy Anh.
Cái gì thế ? Ko xin thì thôi , làm gì phải gọi ra hết họ tên người khác như vậy. Thế mà cũng hỏi tôi có muốn nói gì ko . Tôi bĩu môi rồi chạy thật nhanh lên xe Trúc Vũ...
Con người này thật đáng sợ !
***
Ráng chiều dày đặc. Duy Phong ngước lên nhìn bầu trời, anh cười :
- Bé con, anh sẽ cất em vào một góc nơi trái tim. Lời hứa đó anh ko hề phản bội, em vẫn là bầu trời của anh. Bé con, anh đang nhớ một người, người ấy là cả thế giới của anh. Còn Hoài Vân, cô ấy chẳng phải là em, chẳng phải là bé con nên anh ko phải là anh Duy Phong của cô ấy. Có thể cô ấy yêu anh, nhưng anh sẽ ko mang lại hạnh phúc cho cô ấy được. Có thể cô ấy sẽ buồn một thời gian nhưng ko cần phải gượng ép làm những điều cô ấy ko thích chỉ vì anh nữa. Bé con, cô ấy sẽ có được những gì cô ấy thật sự muốn. Hoài Vân sẽ hạnh phúc. Em cũng vậy, có đúng ko ?
Những lời này là anh nói cho một bé con của quá khứ.
Trái tim anh dù lì lợm và bướng bỉnh tới đâu thì vẫn phải ngoan ngoan chịu nghe lời một người.
|
Những ngày sau đó, Bùi Quang rất kì lạ. Thường xuyên đến lớp tôi nhưng chỉ ngồi im...nghe nhạc và chơi PSP. Làm hại ko khí lớp tôi ngày càng u ám.
Có ngày Bùi Quang còn đi xe đạp cùng Mạnh Vũ tới trường rồi cùng chúng tôi về nhà Trúc Vũ ăn trưa.
Đôi khi lớp tôi đang có tiết sinh hoạt giữa giờ, ở đâu chạy tới, vứt cho hai đứa tôi và cả lớp một đống đồ ăn vặt rồi bỏ đi.
Bùi Quang cứ như là ...bị thần kinh ấy.
Còn tôi với anh thì ko có tiến triển gì cả. Ko phải là tôi ko chịu chủ động mà là ko có cơ hội. Thư kí Hoàng bảo tôi anh ấy phải sang công ty con bên Thái Lan một tuần để tham dự một gói thầu lớn.
Trước khi đi...anh ấy chủ động gọi cho tôi một lần.
Anh chỉ nói một câu :
- Vy Anh, em ở nhà ngoan nhé.
Rồi tắt máy. Thật sự tôi ko hiểu câu nói ấy lắm. Nhưng dù sao, điều đó làm tôi vui cực kì nhiều.
***
Giờ thể dục, tôi với Trúc Vũ miễn cưỡng đứng xếp hàng.
Thể dục làm gì ko biết, tốn thời gian, hại sức khỏe.
Nhưng hôm nay sân thể dục rất đông vui, nửa sân dành cho lớp 11A1 của tôi, nửa còn lại dành cho lớp 12C1.
Lí do là vì tuần này, một số thầy cô tham gia giáo viên dạy giỏi nên lớp tôi dùng thời khóa biểu tạm thời.
Giáo viên thể dục lớp tôi lúc nào cũng vậy, mặt hình sự rồi nghĩ cách tra tấn học sinh cả một tiết học.
- Hôm nay, chúng ta sẽ chỉ chạy và chạy. Đầu tiên là khởi động, tất cả các em, chạy quanh sân 20 vòng cho tôi.
Cả lớp im phăng phắc...nhìn nhau.
Khởi động ...20 vòng.
Bọn con trau thì ko bận tâm lắm, chạy tiên phong. Thầy bắt đầu tiến tới chỗ chúng tôi vẫn còn đang đứng im.
Tôi nghiêng người dựa hẳn vào Trúc Vũ, nhăn nhó :
- A, Trúc Vũ, mau đỡ tớ với, tớ bị tai nạn đau chân cả tuần nay.
Trúc Vũ đột nhiên ngồi xuống, ôm chân :
- Cậu lúc sáng thấy tớ ngã cầu thang còn gì, đang bị sái chân đau muốn chết đây, còn đỡ cậu nữa.
Bọn con gái đứng gần đó thấy thế cũng đồng than vãn :
- Tớ bị tai nạn với Vy Anh đấy chứ ai.
- Lúc sáng tớ với Trúc Vũ ngã cầu thang , khổ ghê.
........
Thầy chắp tay sau lưng, liếc liếc chúng tôi :
- Chuyện gì ? Sao chưa chạy mà còn tụ tập ở đây ?
- Bọn em bị đau chân.
- Gần 10 người đau chân cùng một lúc, các em tưởng tôi dễ bị lừa thế à ?
- Bọn em nói thật mà.
- Được thôi. 20 Vòng , đaa chân như các em chắc là ko thể chạy được rồi.
Thầy lướt qua những khuôn mặt hí hửng của chúng tôi, ra lệnh :
- Các em, 30 vòng cho tôi, xem còn đau chân nữa ko ?
30 vòng...30 vòng !!!
- Còn ko chạy là tôi tăng lên 40 đấy.
Tất nhiên là cả đám chen nhau chạy.
Còn thầy thì cứ chắp tay sau lưng, hết liếc bên này rồi liếc bên kia, ko cho chúng tôi có cơ hội để giở trò.
Chạy qua còn thấy thầy lẩm bẩm :
- Có thời gian rèn luyện còn ko biết quí.
***
- Doanh thu so với năm ngoái tăng 10%, số lượng những căn hộ trung tâm mua sắm và khu vui chơi của ta tại Bangkok cũng thu hút thêm gấp đôi số lượng người so với năm ngoái.
- Tốt lắm. Vậy cuộc khảo sát những người chủ căn hộ thuộc tập đoàn ?
- Thưa tổng giám đốc, tất cả đều rất hài lòng, chưa có trường hợp khiếu nại gì cả.
- Trong năm nay, hãy tổ chức một số sự kiện và từ thiện. Ngay tuần sau, thúc đẩy công trình xây dựng cô nhi viện phí Bắc . Hai tháng nữa, tôi muốn thấy một kết quả cụ thể.
- Vâng , thưa tổng giám đốc. Hiện cô nhi viện phía Bắc đã hoàn tất khâu thiết kế và lập nền móng.
- Tốt lắm. Tháng sau, tập đoàn sẽ trao đổi kiến trúc sư giữa Thái Lan và Việt Nam với thời hạn là 1 năm. Mọi người hãy chuẩn bị.
- Vâng, thưa tổng giám đốc.
- Điều cuối cùng tôi muốn nhắc tới. Kể từ tháng sau , tăng lương 10% cho tất cả mọi người.- Anh nhấn mạnh – tuyệt đối , ko được bỏ sót bất kì một cá nhân nào.
- Vâng ,thưa tổng giám đốc.
- Mọi người làm tốt lắm. Cảm ơn sự hợp tác và giúp đỡ của mọi người trong thời gian tôi ở Thái Lan vừa qua.
Tuy cuộc họp đã chấm dứt nhưng thấy Duy Phong vẫn ngồi yên , vẻ mặt trầm ngâm như suy nghĩ điều gì đó nên mọi người nán lại.
Tổng giám đốc bên Thái Lan lên tiếng :
- Tổng giám đốc, anh còn muốn đề cập tới điều gì nữa phải ko ạ ?
Duy Phong gật đầu :
- Tôi có một câu hỏi . – Ánh mắt vẫn kiên định – Mọi người có biết...con gái thích gì ko ?
“............“
Bầu ko khí trong nháy mắt đã trở nên kỳ quái. Xung quanh đều im lặng, mọi ngườii đều choáng váng, ánh mắt nhìn anh kinh hoảng.
Có tiếng cười phát ra, thư kí Hoàng lên tiếng :
- Thắc mắc này cứ để tôi giải đáp cho tổng giám đốc. Mọi người có thể đi được rồi.
|
Llớp bên cạnh cực kì thoải mái. Giáo viên bên đó cho tự chọn. Con gái thì cầu lông, con trai thì tụ tập chơi bóng rổ.
Mấy người quen thấy chúng tôi chạy qua thì hét lên :
- Hai đứa cố lên !!!
Mới được vài vòng đã thấy nản.
- Thầy mình cứ âm thầm mà nguy hiểm sao ấy nhỉ ? Trúc Vũ thì thầm .
- Chắc là thầy ấy ở nhà hay bị vợ la nên thế đó mà.
- Vy Anh, cậu ngây thơ lắm, như thầy ấy mà có vợ được chắc.
Hai đứa tôi bắt đầu nói xấu thầy.
Tới vòng thứ 6 thì dây giày của tôi bị bung ra.
Thầy thấy như vậy lại lẩm bẩm câu mới :
- Lớp 11 còn chưa biết thắt dây giày.
Thật kinh khủng !!!
Chạy được nửa vòng, tôi bắt đầu ngồi xuống thắt lại dây.
Vì thấy lườm nên Trúc Vũ ko thể dừng lại chờ được :
- Tớ chạy chầm chậm trước, lát cậu theo nhé.
- Ừ. – tôi cúi người, ko ngoảnh lên.
Đột nhiên có tiếng hét lớn :
- Mau tránh ra.
Ầm...Tôi bị ai đó đột ngột kéo văng sang một bên.
Có chút choáng váng.
Bùi Quang đứng dậy, sa sầm mặt, quát lên một cách hung dữ :
- Các cậu chơi bóng kiểu gì thế hả ?
Cả sân im bặt. Chưa bao giờ tôi lại thấy vẻ mặt Bùi Quang đáng sợ như thế này .
- Ai vừa làm, ra ngay đây cho tôi – bùi Quang ném mạnh quả bóng vào sân, giọng điệu như muốn đánh người.
Tất nhiên chảng ai dám đứng ra. Ngay cả anh Vinh cùng hội với Bùi Quang như định muốn nói gì đấy lại thôi.
Tôi từ từ đứng dậy, vẫn còn chưa hết hoang mang .
Thấy Bùi Quang lại định giơ tay ra đếm, tôi nhỏ giọng :
- Là do em ko để ý. Đây là khu vực chơi bóng mà.
Bùi Quang buông tay xuống, nhìn tôi, giọng bình tĩnh hơn :
- Ko sao chứ ?
Tôi lắc đầu thật mạnh.
Bùi Quang nhìn ra sân, gằn giọng :
- Tôi còn chưa bỏ qua đâu.
Trúc Vũ chạy tới, vẻ mặt còn sợ hãi hơn cả tôi :
- Cậu có làm sao ko hả Vy Anh ?
Hai giáo viên bộ môn cũng đi tới, thấy Bùi Quang ko còn giận dữ như lúc nãy nữa thì nói :
- Việc này là ngoài ý muốn.
- Ko bị sao là được rồi, nào, các em trở lại hoạt động của mình đi .
Bùi Quang hừ một tiếng :
- Dẹp .Các thầy có biết nếu lúc nãy mà ko kịp tránh thì hậu quả sẽ ra sao ko ?
Thầy lớp chúng tôi liếc liếc, lẩm bẩm :
- Chuyện này là ko ai muốn cả ?
- Các người nói muốn thử xem ?
- ....
Nhìn thầy mỗi tiết học đều tra tấn , đàn áp chúng tôi bây giờ trước mặt bùi Quang lại ngay cả lẩm bẩm cũng ko dám, tôi có chút hả hê.
Nhưng thứ 2 tuần sau, kiểu gì tên Bùi Quang lại được xướng cho mà xem.
Ko khí đang cực kì căng thẳng.
Tôi là nguyên nhân. Phải làm gì đó mới được.
***
Tới lúc phòng họp chỉ còn lại hai người, Duy Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt trầm tư đầy nghiêm túc đó.
Thư kí Hoàng chỉ biết lắc đầu, Duy Phong thật sự chẳng để ý là vừa rồi anh đã làm mọi người choáng như thế nào.
Thấy thư kí Hoàng đứng bên, Duy Phong lên tiếng :
- Bây giờ anh giải đáp thắc mắc được chứ ?
Thư kí Hoàng dù có quen với Duy Phong lâu tới cỡ nào, lúc này cũng cảm thấy lạ :
- Cứ đưa cho cô bé ấy trái tim của cậu.
Anh lắc đầu, cười khổ :
- Trái tim bây giờ ko thuộc quyền sở hữu của em nữa rồi.
- Có cần tôi tìm luật sư giúp cậu tranh chấp ko.
Một tia cười hiện lên trong mắt Duy Phong :
- Chả có luật sư nào đủ giỏi tới thế cả.
Thư kí Hoàng cũng cười. Cuối cùng, kỳ tích đã chịu xuất hiện rồi. Cũng ko thể nói là kỳ tích được, mà là cuối cùng Duy Phong đã trở lại rồi.
|
Tôi đứng lại gần Trúc Vũ :
- Thầy, bọn em còn phải chạy bao nhiêu vòng nữa.
Thầy định nói gì đó nhưng liếc Bùi Quang rồi thôi. Nếu tôi đoán ko nhầm thì câu thầy định nói là : 50 vòng cho tôi.
- Giờ học cũng ko còn nhiều thời gian, tiết học hôm nay các em tự quản. – thầy giáo lớp 12 ra lệnh.
Tất cả đều tự tản ra, tụ tập nhưng cũng ko ai nói gì.
Tôi với Trúc Vũ ngồi dưới gốc cây.
- Vy Anh, cậu thật sự ko sao chứ. Lúc nỹ tớ suýt nữa thì đứng tim rồi. May mà có anh Bùi Quang.
Tôi nghịch nghịch đôi giày :
- Tớ ko sao. Nhưng cũng như cậu, suýt đứng tim.
- Vy Anh, nhiều lần rồi đấy. Tại sao ko để ý gì hết vậy. Có biết tớ sợ lắm ko ? – Trúc Vũ xúc động, gần như muốn khóc.
- Tớ...ko phải là tớ ko bị gì đấy sao. - Tôi dí mặt trước Trúc Vũ - Cậu xem, có lệch bên nào đâu .
Trúc Vũ đột nhiên đứng dậy , lau qua hai bên mắt :
- Tớ đi WC đây. Cậu mau đi cảm ơn người ta đi.
Trúc Vũ chạy đi rồi, tôi nhìn Bùi Quang đang đứng cách đó ko xa . Con người này kì lạ thật. Luôn làm người khác ko thể nào nhận ra đâu là tính cách thật sự của mình.
Phản ứng của Bùi Quang lúc nãy rất đáng sợ, nhưng lại giống như là bảo vệ tôi .
Hừm...Có lẽ Bùi Quang thấy tôi lúc ở bệnh viện quá tốt đấy mà.
Dù sao, Trúc Vũ nói đúng.
Tôi đứng dậy đi tới cạnh Bùi Quang :
- Cảm ơn anh nhé.
Bùi Quang ko thèm nhìn tôi :
- Ko cần.
Sao tôi lại thấy như là mình mang tội lớn thế này nhỉ ? Cảm giác này là sao đây ?
Tôi nhíu mày :
- Áo khoác anh bị bẩn rồi.
Bùi Quang cũng ko nói gì, cởi áo ra ...ném đi.
Thật là...Vì tôi nên áo mới bẩn nhưng cũng ko cần giận hờn như thế chứ . Giống trẻ con, chê thứ gì đó rồi thì vứt đi.
Tôi bĩu môi, lại nhặt chiếc áo khoác xám lên :
- Anh đã ko cần thì nó là cuả em nhé.
Bùi Quang cau mày nhìn tôi.
- Em về lớp. Dù sao cũng cảm ơn anh . – Tôi cúi đầu trốn đi để lại Bùi Quang với vẻ mặt ko hiểu nổi.
|
- Cái áo con phơi trong nhà tắm là của ai đấy ?
Tôi vừa ăn bim bim vừa xem hoạt hình :
- Của một người bạn đó mẹ. Vì con làm bẩn nên mang về giặt.
Mẹ có vẻ ngạc nhiên :
- Con làm gì mà bẩn của người ta thế ?
Nếu nói ra sự thật thì kiểu gì cũng bị mắng té tắt vì ko chịu để ý cho xem.
- Con có làm gì đâu. Tại người đó bị té xe.
- Con làm người ta té xe ?
Tôi chớp chớp mắt :
- Vâng. Người đó thấy con mẹ xinh tươi quá, ko chịu để ý gì nữa nên té xe.
Mẹ biết tôi chỉ đùa nên cười :
- Con ở lớp thì đừng nghịch phá quá. Tuổi bọn con sẽ có khi thích một ai đó, mẹ ko cấm. Nhưng tuyệt đối phải đặt việc học lên hàng đầu. Mẹ tin con sẽ ko làm mẹ phải lo lắng.
- Vâng. Con hứa sẽ ko làm mẹ thất vọng.
- Ừ, chuyển sang kênh thời sự cho mẹ đi.
Tôi miễn cưỡng làm theo. Hôm nay bài tập ít nên tôi nán lại xem tivi với mẹ, mặc dù mấy cái tin thời sự tôi có quan tâm bao giờ đâu.
Tôi là một người ko hề kiên nhẫn, xem được mấy tí đã có ý định bỏ vào phòng.
Nhưng ...tôi thấy anh.
Vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo đó, mặc dù ko trực tiếp thấy nhưng có thể nhận ra rất rõ.
- Tổng giám đốc Hoàng Duy Phong đại diện tập đoàn Khánh Phong vừa có mặt tại buổi khánh thành khu trung tâm mua sắm lớn nhất Thái Lan giữa trung tâm Bangkok. Khu trung tâm mua sắm thuộc quyền sở hữu của tập đoàn K.P, bao gồm...
Tôi cũng ko để ý thời sự đưa tin những gì chỉ mở mắt thật to, chăm chăm nhìn anh .
Đây là lần đầu tiên anh chịu xuất hiện trên Tivi đấy.
Mẹ bỗng nhiên chuyển kênh :
- Con xem hoạt hình tiếp đi.
Tôi giật nảy lên :
- Mẹ, sao mẹ lại như thế. Con đang xem kênh kia mà.
- Con có bao giờ xem mấy tin đó đâu. Xem cũng ko hiểu.
- Anh Duy Phong đấy.
Ánh mắt mẹ có chút phức tạp :
- Con biết Duy Phong ?
- Tất nhiên là con biết rồi. Anh ấy rất rất nổi tiếng đấy.
Mẹ thở ra một hơi nhẹ nhõm :
- Ừ, rất nổi tiếng.
- Mẹ, con thích anh ấy đấy.
Mẹ bỗng nhìn tôi thật lâu, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Vy Anh, nếu con hâm mộ hay thích Duy Phong, mẹ ko cấm. Nhưng tuyệt đối ko được đi quá giới hạn đó. – Mẹ nhấn mạnh – Ko được phép tồn tại tình yêu. Con hiểu mẹ nói ko ? Tại sao mẹ lại có phản ứng kì lạ như vậy ? Thường ngày tôi vẫn thường nói với mẹ nào là thích Rin Baby, thích ca sĩ này, diễn viên này , ...mẹ cũng đâu có như vậy.
- Mẹ...
Mẹ cắt ngang lời tôi :
- Con chỉ cần biết như vậy. Đây là điều duy nhất mẹ muốn con thực hiện. Con làm được chứ ?
Tôi ko nghĩ chuyện lại có vẻ nghiêm trọng như thế này :
- Con...- tôi lảng tránh ánh mắt suy xét của mẹ - Con chỉ ...thích anh ấy thôi mà. Nhưng mẹ nói cho con lí do đi.
- Nếu con biết lí do thì con hứa là sẽ thực hiện , sẽ ko tồn tại tình yêu chứ ? Tôi do dự nhưng cũng gật đầu :
- Duy Phong là con trai duy nhất của tập đoàn K.P, gánh nặng nhất định phải là rất lớn. Hai bên gia đình chúng ta khoảng cách cũng là quá xa. Nếu hai đứa đến với nhau...sẽ ko có hạnh phúc. Con hiểu rồi chứ.
Ui ! Tôi cứ tưởng phải là lí do đặc biệt gì lắm cơ, ko ngờ người mẹ xì tin của tôi lại mang những suy nghĩ nghiêm trọng và xa vời như thế.
Mẹ nhắc lại một cách nghiêm túc :
- Con hứa đi.
Để mẹ yên tâm thì cứ hứa vậy :
- Vâng, con hứa. – Tôi nói nhanh rồi lẻn vào phòng. Cảm giác như đang mang một tội lớn.
***
- Duy Phong, cậu đừng có đi nhanh như thế được ko ? – Thư kí Hoàng vẻ mặt khổ sở nói.
Chàng trai đi trước đó khá xa, bước chân soải dài vững chãi toát lên dáng vẻ thành đạt , lạnh lùng , thấp thoáng chút kiêu ngạo và ...ngang ngược. Đó là Duy Phong.
Đây cũng chính là hình ảnh Duy Phong tại sân bay Mỹ mấy năm về trước, để mặc lại thư kí Hoàng đằng sau và bước thật nhanh ...vì một người.
Chuyến đi sang thái lần này là để khánh thành khu trung tâm mua sắm, khảo sát tình hình và bao nhiêu là việc. Vậy mà Duy Phong chỉ dự kiến hoàn thành trong một tuần , như thế đã là quá ít. Nhưng Duy Phong chỉ mất 5 ngày đã xong tất cả, làm tất cả mọi người đều choáng váng và ko khỏi ngưỡng mộ. Sáng nay vừa chấm dứt cuộc họp cuối cùng , Duy Phong đã đến sân bay để kịp chuyến sớm nhất có thể. Dù tổng giám đốc Thái Lan đã chuẩn bị một bữa tiệc hoành tráng dành cho anh. Anh chỉ bỏ lại một câu :
- Tôi phải về nước rồi. Hãy xem như đây là bữa tiệc dành cho sự cố gắng của mọi người. Mời tất cả nhân viên đến dự nhé.
Ai cũng tự hiểu nhân viên ở đây bao gồm kể cả nhân viên quét dọn vệ sinh.
Dù việc gì, mọi cá nhân trong công ty đều được tham gia và hưởng chung quyền lợi. Đó chính là nguyên tắc ngầm trong tập đoàn này và có lẽ đó cũng chính là một phần để tạo nên K.P lừng lẫy ngày nay.
Thư kí Hoàng mỉm cười. Đã chẳng còn sự trống rỗng hay cô độc bám lấy Duy Phong nữa. Một Duy Phong bất bại đã trở lại thật rồi.
- Duy Phong, cậu thương tôi già rồi mà đi chậm lại được ko ?
Anh vẫn ko chịu ngoảnh đầu lại, nụ cười...tinh quái hiện ra.
Thư kí Hoàng hét lên :
- Duy Phong, chờ tôi.
Đến cửa kiểm soát, Duy Phong chịu ngoảnh đầu lại :
- Nếu anh ko nhanh lên thì phải đi chuyến sau rồi. – Anh chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ xám bạc trên tay – Chỉ còn 2 phút.
Thư kí Hoàng chỉ còn biết chạy , kêu lên :
- Duy Phong, cậu chơi tôi đúng ko !!!
Tốt rồi...Duy Phong bất bại trở về thì cũng là lúc Duy Phong bất trị và ngang ngược xuất hiện.
Những ngày tháy sau này, kiểu gì anh cũng bị tính cách bất trị và ngang ngược của cậu ấy hành hạ cho xem.
***
- Áo của anh – giờ ra chơi, tôi đưa cho Bùi Quang.
Bùi Quang lướt qua rồi ngoảnh mặt nơi khác.
- Ko cần.
- Em giặt sạch rồi đấy.
- Thì sao ?
- Anh nên nhận đi chứ. Áo của anh cơ mà.
- Tôi vứt rồi thì nó ko còn là của tôi.
- Cũng có phải là của em đâu.
- Vậy thì vứt đi.
- .....
Hết cách, biết vậy hôm qua kệ luôn cho rồi.
Bữa nào quyên góp tự thiện vậy. Đồ khó tính.
|