Có Một Điều Em Không Biết : Anh Yêu Em
|
|
Chap 84
Khi ông mặt trời còn ngái ngủ trong tầng tầng lớp lớp mây xanh nhẹ nhàng thì trong biệt thự nhà họ Lâm, một chàng trai đã thức dậy và dành một khoảng thời gian đáng kể đứng soi mình trong gương – một việc mà chỉ có tụi kẹp nơ mới khoái
Lâm Duy rời khỏi phòng và còn tạt qua phòng nó, toan gõ cửa thì chợt khựng lại. Tốt nhất nên để nó thực hiện thủ tục ngủ nướng thêm một lúc nữa. Nghĩ vậy nên cậu một mình rời khỏi nhà. Chắc trí nhớ của nó không tệ đến nỗi quên mất hẹn với cậu. Mà nếu có quên thì điện thoại để làm gì?
Tiệm Windy Ice-Cream dịu nhẹ trong tiếng nhạc bài A little Love.
Người phục vụ dẫn cậu lên sân thượng với giàn hoa tigôn rợp bóng.
- Còn sớm mà. – Lâm Duy nhìn đồng hồ rồi tự an ủi bản thân.
Cậu khẽ đằng hắng rồi tựa như một tên ngốc trong phim tình cảm Hàn Quốc, cậu tập duyệt lại những lời định nói với nó hết sức ngớ ngẩn.
Đồng hồ trong tiệm điểm 7h.
Một con người hồi hộp chờ đợi một con người.
Đồng hồ điểm 7h30.
Một con người lo lắng cho một con người.
Đồng hồ điểm 8h.
Một con người đang cố nâng dần sức chịu đựng để tiếp tục đợi chờ.
Đồng hồ điểm những tiếng não nề. Bỗng chiếc muỗng trên tách cà phê của cậu rơi xuống đất. Điềm báo như người ta vẫn nói chăng?
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Bực bội bóp chặt chiếc điện thoại trong tay, cậu đứng dậy và đi về nhà. Không hiểu sao trong lòng cậu trỗi lên một nỗi bất an đến khó tả.
“Nếu giờ này mà vẫn còn ngủ thì không xong với tôi đâu”
Dòng suy nghĩ vây quanh đầu. Cậu đấm mạnh vào cái vôlăng để trút bực.
- Lam Bình! – Cậu cất tiếng gọi.
Không thấy tiếng trả lời. Cậu đẩy nhẹ cửa phòng nó. Và đập vào mắt cậu là một căn phòng gọn gàng khiến cậu ngỡ ngàng. Mọi thứ trong phòng được sắp xếp ngăn nắp và có cảm giác như...trống trơn.
Giờ thì cậu lại ước mong giá như... nó vẫn còn ngủ.
Mở tủ đồ của nó, Lâm Duy chết sững khi tủ đồ cũng trống nốt. Còn nó? Nó đã đi đâu rồi? Liệu có phải cậu đã mất nó rồi không?
- Lam Bình đâu rồi? – Cậu bóp mạnh hai vai của người giúp việc, gằn giọng. Một cái gì đó...đang dần tuột khỏi tay cậu. Trong đầu cậu chỉ văng vẳng lên câu nói: “Nắm lại! Nắm Lại!” Nhưng bằng cách nào bây giờ?
- Tiểu thư... đã đi từ sớm rồi. Cô ấy còn xách cả vali đi nữa! – Giọng người giúp việc lắp bắp đến tội.
- Tại sao không thông báo với tôi?
- Tiểu thư bảo... không được....
Chưa kịp nói hết câu, người giúp việc nhỏ đã bị cậu xô ngã va vào chiếc ghế sôfa gần đó. Cậu bước ra khỏi nhà, leo lên xe và nhấn số.
Chiếc xe lao đi xé gió nhưng dường như chính gió đã xé nát lòng cậu, xé nát cái tình yêu chớm nở trong tim cậu. Có phải chăng gió... gió đã cướp đi người con gái cậu yêu?
Tại sân bay.
Người ra vào nườm nượp. Lâm Duy hốt hoảng vừa chạy vừa nhìn quanh, hy vọng vẫn còn kịp, hy vọng ông trời cho cậu nhìn thấy nó, cậu sẽ tiến đến và giữ nó lại, không để nó rời xa cuộc đời cậu một cách dễ dàng như vậy...
- Tìm cho tôi. Người có tên Lam Bình đi chuyến bay nào? – Cậu bực bội đập vào danh sách khách bay.
Cô nhân viên lúng túng:
- Thưa! Chuyến bay ấy vừa mới cách cánh cách đây vài giây ạ.
Vài giây ư? Cất cánh rồi sao? Lâm Duy đứng chôn chân tại chỗ rồi lẳng lặng nhìn ra phía bên ngoài bầu trời kia. Trời cao và trong xanh đến lạ... nhưng trong lòng cậu, những đám mây đen khịt cứ bủa vây.
Rồi một chiếc máy bay với dòng chữ màu xanh lam còn in rõ từ từ cất cánh hòa lẫn vào mây. Trên đó, có một người con gái... người mà cậu yêu... Máy bay xa dần cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ trên bầu trời.
- Chuyến bay đó đi đến đâu? – Lâm Duy quay lại hỏi nữ nhân viên, vẻ mặt đăm chiêu.
Cái gì đã thuộc về cậu thì nó nhất định sẽ là của cậu. Còn cái gì không thuộc về cậu thì dù có làm thế nào đi chăng nữa, nó cũng chẳng bao giờ là của cậu. Nhưng Lam Bình, nó nhất định là người con gái của cậu....
|
Nó lơ đãng nhìn ra quang cảnh phía ngoài. Tiếng động cơ êm ru kèm theo một vài tiếng xì xào của vài người khách khác tạo thêm những nét sinh động nhưng sao lòng nó nặng trĩu. Nó định sẽ đi ăn với cậu bữa cuối cùng nhưng nó không thể. Phải, nó yếu đuối thế đó, nó nhát gan thế đó, nó tự ti thế đó. Thế thì đã sao nào, nó không cho phép trái tim mình chịu thêm bất cứ một thương tổn nào nữa... bằng mọi giá, nó không cho phép kể cả trốn chạy...
- Hi nhóc! – Một bàn tay cốc đầu nó, đau điếng.
Nó quay người định xả cho một trận cho đỡ tức thì người kia đã cướp lời.
- Anh ngồi đây được chứ?
- Ngồi thì cũng ngồi rồi. Với lại có chỗ ngồi quy định, không phải chỗ của anh thì anh có dám ngồi không? – Nó lầm bầm đầy khó chịu.
- Bộ nhóc không nhận ra anh thật à? – Chàng trai khẽ nhướn đôi chân mày tuyệt đẹp.
- Thứ nhất, tôi không phải là nhóc. Thứ hai, tôi và anh mới gặp nhau lần đầu thì làm gì mà nhận ra với chả nhận không ra? – Sẵn bực bội mà có người tự chui đầu vào thì nó cũng không dại gì mà giữ nguyên nỗi buồn trong lòng.
- OK. Sorry! Không phải là nhóc. Nhưng mà nhóc... à không... em không biết anh thật à? Có gặp rồi mà. Chà, gay thật! Không phải là sinh đôi chứ? Giống như hai giọt nước. – Anh chàng lắc đầu.
Nó quay sang để nhìn chàng trai kia rõ hơn. Tóc đen hơi lòa xòa, kính cận đen kèm theo nụ cười khuyến rũ nhìn quen quen.
Nó lắc đầu.
- Nhờ phúc em mà anh được uống bao nhiêu là thuốc do bội thực vì ăn nhiều kem đây mà. Nhớ anh chứ nhóc? – Anh chàng tiếp lời.
- À, thì ra là cái anh phục vụ dễ thương đó. – Mắt nó sáng lên.
Anh chàng chợt ngượng ngùng vì cái từ đi kèm “anh phục vụ”.
- Nhưng sao anh lại ở đây? Giờ này chắc phải phục vụ ở tiệm kem chứ? – Nó thắc mắc.
- Tối qua anh làm thay thằng bạn thôi. Giờ trên đường về nơi học tập. Anh đang trong kỳ nghỉ. Còn em nhóc? Sao lại lang thang ở đây?
- Em hả? Bật mí cho anh biết nha... em bỏ nhà đi bụi. – Nó đưa tay lên làm dấu im lặng rồi cười tinh nghịch.
Anh tên là Tùng Kha, là sinh viên năm nhất Học viện Báo chí và Tuyên truyền.
- Anh chị cho xem vé ạ. – Một nữ nhân viên bước lại chỗ hai người.
Nó lục tung các ngóc ngách vali rồi sau đó mới chuyển qua cái xách chéo màu trắng . Mọi thứ văng ra khỏi xách nó không thương tiếc và kết quả cuối cùng là nó vẫn tìm được cái vé đã cố nhét thật sâu.
- Đây ạ. – Nó chìa ra cho chị nhân viên kiểm chứng.
- Này, sao em không hỏi tuổi chị ấy. Anh thấy chị ấy lớn hơn tuổi em nhiều mà em vẫn để người ta gọi là “chị” sao nhóc? – Tùng Kha nhớ về lần đầu tiên “chạm trán” nó.
- Tại thấy anh dễ thương nên em mới hỏi vậy thôi. – Nó thì thầm vào tai anh làm hai gò má ai đó đỏ ửng.
Tùng Kha giúp nó thu xếp lại đồ đạc. Chợt anh nhíu mày:
- Bộ em giàu có lắm sao nhóc?
- Nhà em nghèo không có mồng tơi mà rớt chứ giàu nỗi gì. – Nó bĩu môi.
- Sao lại có vé máy bay ở đây? Mua vé rồi sao không đi máy bay, cớ gì phải ngồi tàu cho khổ vậy nhóc?
Nó ngớ người rồi khẽ cười:
- Em sợ độ cao. Vào đến sân bay, điên điên mua hai vé thì mới sực nhớ ra nên tặng cho chị gì đó cái vé máy bay, em giữ lại một cái và quay sang đi tàu cho nó...êm.
Anh chỉ biết cười trước cái kiểu trả lời của nó nhưng không thể phủ nhận sức hút của nụ cười đó. Đúng như người ta vẫn nói “Mật ngọt chết ruồi, cười ngọt chết người”
- Em là học sinh lưu ban sao? – Anh lại một lần nữa nhíu mày hỏi nó.
Nó thoáng sững sờ rồi đanh mặt lại:
- Anh xem thường em thế à?
- Á, anh không có ý đó. Chỉ là hôm qua em bảo em nhỏ tuổi hơn anh nhưng mà trong giấy khai sinh thì...em lại bằng tuổi anh nên... – Anh chàng tỏ vẻ khó nói.
Nó chộp nhanh bản sao giấy khai sinh trong tay anh ta, há hốc mồm. Trời ơi, cái tuổi 17 của nó đẹp thế mà sao lại “già” đi hai tuổi thế này?
Nó lục lại trong đầu óc đang rối bời của mình để tìm ra nguyên nhân. Và nó chợt nghĩ đến khoảng thời gian hai tháng sống cạnh ai đó, nghĩ về một lễ cưới và rồi một nụ cười buồn hiện trên môi nó.
|
- Kệ nó đi anh. Lớn thêm chút cũng không sao đâu nhỉ? Chúng ta bằng tuổi đấy “bạn” ạ. – Nó mỉm cười nham hiểm.
Tàu lăn bánh đều đặn trên đường ray. Nó ngồi cạnh anh và thao thao bất tuyệt những câu chuyện không đầu không đuôi, chỉ có phần thân là đáng nói.
Nó sẽ đến một nơi mới, bắt đầu một cuộc sống mới....
- Anh xuống ga này à? – Nó hỏi khi thấy anh bước theo nó xuống tàu.
- Ừ. Em cũng vậy sao? Trùng hợp nhỉ? – Anh khẽ cười.
- Nhân làn đầu gặp mặt... à không, lần thứ hai chứ, anh... mời em ăn kem nha? – Nó dụ.
- Trời, nhìn anh giống người dễ dụ đến thế sao?
Nó đực mặt, cách trả lời của anh làm nó cứng họng. Đúng là kì phùng địch thủ.
- Nhân sự kiện lần đầu tiên anh làm em... không nói được câu nào, anh mời em đi ăn kem. – Anh chuyển vế một cách siêu đẳng rồi kéo nó đi giới thiệu về thành phố mới.
|
Chap 85
Băng Di ngồi nhấm nháp ly kem lạnh . Con nhóc thích vị lạnh buốt của kem .Có người bảo rằng kem ăn tuy lạnh nhưng vào đến cổ họng thì lại thấy ấm vô cùng và có thử thì mới biết điều đó là đúng hay không.
- Tên lạnh, thích mùa đông lạnh, thích mưa lạnh, thích kem lạnh, tính cách cũng lạnh nốt. Bạn là người gì vậy không biết? – Jun kéo ghế ngồi trước mặt con nhóc.
Con nhóc chỉ lặng lặng không nói gì, chăm chú hoàn thành nốt ly kem của mình.
- Này bạn có nghe tôi nói gì không vậy?
Vẫn im lặng.
Jun bực mình đi về phía quầy phục vụ. Khi anh chàng quay về, trên tay đã thủ sẵn một chai ớt tương cay xé lưỡi.
Jun dốc ngược chai và ớt đỏ từ trong chai tràn xuống ly kem của con nhóc.
- Một sự kết hợp hoàn hảo giữa thích và ghét đấy. Ngon miệng nhé.
Con nhóc thoáng bực bội nhưng rồi khẽ nhếch mép cười. Nụ cười làm Jun ngạc nhiên hết mức. Vẫn biết người con gái trước mặt cậu có một “sức nhẫn nhịn” phi thường và tính cách lạnh hơn cả băng Nam Cực nhưng trong trường hợp đó mà không phản kháng thì họa chăng có vấn đề về thần kinh.
Đoạn con nhóc cúi đầu ăn tiếp phần kem trộn tương ớt của mình, Jun đã không khỏi bàng hoàng.
Mặt con nhóc đỏ lừ, mồ hôi rịn xuống trán và con nhóc... khóc.
Jun đứng sững, chẳng hiểu vì sao mình làm vậy và cũng chẳng hiểu vì sao con nhóc lại xử sự một cách ngốc nghếch như vậy.
- Này... bạn... – Jun lắp bắp.
Con nhóc chẳng thèm ngẩng mặt lên nhìn Jun lấy một lần, vẫn lặng lặng ăn hết cốc kem của mình mặc cho vị có khó chịu đến đâu đi chăng nữa.
“Rầm”
Chiếc ghế bị xô ngã, con nhóc chạy vụt đi, trên bàn, cốc kem hết sạch.
“Con nhỏ đó bị làm sao vậy?”
Jun cảm thấy như vừa rồi không phải cậu đổ tương ớt vào ly kem của con nhóc mà là đang đổ tương ớt vào lòng mình.
Trong nhà vệ sinh sinh nữ, tiếng nước chảy lấn át cả tiếng khóc của một đứa con gái. Nó đã từng bảo rằng khi khóc đừng cố kìm nén mà hãy khóc thật lớn. Nếu không muốn ai nghe thấy mình khóc thì vặn nước thật to chứ đừng dại gì mà khóc trong câm lặng vì như vậy sẽ rất khó chịu.
Không hiểu sao lúc này lại thấy nhớ nó đến vậy. Muốn biết giờ nó đang ở đâu, làm gì?
Rửa qua khuôn mặt ướt đẫm, con nhóc nhìn mình trong gương rồi khẽ mỉm cười. Cay quá... tất cả các giác quan đều cay.
But If you wander cry Cry on my shoulder If you need someone Who care for you.
Điện thoại reo dai dẳng trong túi áo.
- Alo.
-
- Vâng.
-
- Không ạ. Chúc mẹ vui vẻ. Con sẽ sống một mình.
|
Nói rồi, con nhóc gập máy. Thật ra đây có phải là điều con nhóc muốn hay không? Sống một mình chỉ với tiền trợ cấp hằng tháng của ba mẹ? Con nhóc đã từng khao khát ngày này biết nhường nào nhưng khi ngày đó đến thì sao lại cảm thấy thật nhanh, nhanh như một cái chớp mắt.
Bước một mình trên hành lang đầy nắng, khẽ suy nghĩ vu vơ về cuộc sống mơ ước, chợt tay con nhóc bị ai đó níu lại, một chàng trai ngược chiều.
- Tảng băng di động... à không... Băng Di, xin lỗi! Lúc nãy.... – Jun lắp bắp.
Con nhóc hít một hơi thật sâu, có lẽ đến lúc nên làm rõ tất cả những thắc mắc trong lòng nó đối với tên con trai này.
- Thật ra bạn ghét tôi đến thế sao? Lúc nào bạn cũng tìm cách gây sự, chọc tức tôi. Tôi có làm gì không phải với bạn thì bạn cũng nói cho tôi biết để tôi còn tránh chứ? Hay tại kiếp trước tôi nợ bạn cái gì chưa trả nên trời định bạn xuống cạnh tôi để đòi nợ?
Jun ngớ người. Cậu ghét con nhóc sao?
- Tôi...tôi đâu có ghét bạn.
Con nhóc nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
- Bạn không biết hay là giả vờ không biết vậy. Tôi... thực ra... tôi thích bạn nhiều lắm Di à! Nhưng bạn lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng với tôi, lúc nào bạn cũng xem tôi như những người bình thường khác, đối xử với tôi bằng thái độ mà bạn vẫn đối xử với những tên con trai quanh bạn không hơn không kém. Tôi chỉ muốn bạn chú ý đến tôi, muốn bạn phải nói với tôi nhiều hơn, không giữ khoảng cách với tôi nữa thôi mà. Những lúc tôi tỏ ra quan tâm đến bạn thì bạn lại gạt phăng như tạt gáo nước lạnh vào mặt tôi vậy nên lần nào gặp bạn, tôi cũng đều tìm cách gây sự với bạn. Tôi ghét bạn lắm vì... tôi thích bạn mất rồi!
Jun nói một tăng, con nhóc đứng sững vì tất cả những gì vừa nghe được.
Lúc Jun định thần xem mình vừa nói điều gì thì đã muộn mất rồi. Mặt cậu đỏ lự rồi quay lưng bỏ đi.
Còn lại một mình trên hành lang vắng, con nhóc khẽ cười. Một thứ cảm xúc mới mẻ đang len lỏi vào trái tim cô nàng 17.
~oOo~
Hoài An nhảy cẫng lên và thả mình xuống nệm. Cô bé cười tươi và dường như đó là lần cô vui nhất kể từ khi chị Hoài Anh mất.
Suy nghĩ một hồi, cô nghĩ rằng mình nên báo với một người.
- Alo, chị Thiên Kỳ! – Hoài An hí hửng.
- - Giọng Thiên Kỳ vui vẻ.
- Chị.... sẽ không giận em nếu em... quay về bên anh Key chứ? – Hoài An lo lắng hỏi.
- - Giọng nghèn nghẹn.
- Chị... sao lại nói vậy?
-
- Vậy nên chị mới bảo em phải làm cho anh ấy đau khổ?
-
Hoài An khẽ cười. Thì ra không hoàn toàn là vì Key. Thì ra “tội” của anh trong mắt Thiên Kỳ lại lớn đến vậy. Thì ra... cô cũng chỉ là con rối.
- Giờ thì kết quả là gì?
- - Thiên Kỳ đáp gọn và dập máy sau khi chúc phúc cho người em gái.
Thật ra, đâu phải là cô thua đâu? Khi thành thật thú nhận thì cô đã chiến thắng lòng hận thù và chiến thắng chính bản thân mình.
|