Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Không ?
|
|
-Được rồi, ý ông, ông muốn Tử Ân thiếu gia cùng con gái tôi kết thành đôi!_Rời người khỏi chiến tuyến, Hàn lão gia lên tiếng cắt ngang bầu ko khí kì dị của bữa ăn. Những câu từ ông vừa nói, nghe thật nhẹ, nhưng từ khi nào, đã biến thanh thành tiếng sét nổ đoàng đoàng kinh rợn trong tai Gia Băng.
Có phải cha cô vừa nói rằng sẽ để cô và người đối diện kết thành đôi ko nhỉ? Ko phải chứ, mấy ngày này cô ko có ngoáy tai nên nghe nhầm mất rồi chăng?
Ko khỏi hãi hùng, Gia Băng đưa mắt liếc nhìn người con trai đối diện, cái nhìn đụng chạm vô tình làm cho cô ko khỏi cụp mắt lảng tránh.
Lăng Tử Ân, anh ta chăm chăm soi cô và cười, nụ cười ấy, quá đẹp, quá thanh tịnh, quá tinh khiết. Nó làm cô nghẹt thở, chật vật và cảm thấy xấu hổ với sự xấu xa của bản thân. Có vẻ như, anh ta hoàn toàn đồng ý lấy cô thì phải.
-Đúng vậy, tiểu tử đáng yêu này của tôi ko ngày nào là ko nhắc đến Hàn tiểu thư đây, mỗi lần nhắc là nó lại cười tủm tỉm một mình rất hạnh phúc. Tôi tin, với trực giác của một người cha, nó chắc là đã phải lòng ái nữ nhà ngài mất rồi. Tử Ân là một chàng trai tốt, khi yêu ai, nó sẽ ko ngần ngại xả thân bảo vệ người đó. Vì thế, tôi nghĩ, hai đứa chúng rất đẹp đôi. Hơn nữa, chúng cũng mang chung trong mình một dòng máu, tôi thấy, có lẽ, đó là định mệnh mà hai chúng ta cần phải vun vén, Hàn lão gia_Gắp đại miếng thịt bỏ vào miệng, Lăng lảo gia sảng khoái đề nghị, ý tứ rất mực rõ ràng tuy hơi chút lòng vòng.
-Ông nói cũng phải!_Ra vẻ thuận ý, Hàn lão gia đưa tay vuốt cằm, đôi mắt đen ko rõ biểu thị xúc cảm gì lướt qua người cô con gái đang đỏ mặt e thẹn cúi đầu rồi cẩn trọng liếc sang phía đại thiếu gia họ Lăng, lười biếng mỉm cười đầy tiếc nuối_Nói như vậy, tôi sẽ phải từ bỏ chàng con rể tài năng kia rồi.
-Haha, ý Hàn lão gia là Tử Thần phải ko?_Nhận thấy kế hoạch của mình tiến triển khá thuận lợi ngoài dự kiến, Lăng lão gia ko ngần ngại dìm hàng đứa con mình yêu quý nhất_Thằng nhóc đó thì tài năng gì, tuy bề ngoài nó ngông nghênh, kiêu ngạo thế, nhưng chỉ được cái mác thôi, để so sánh với Tử Ân thì vẫn còn nhiều khuyết điểm lắm. Hơn nữa, tính cách thằng bé này còn rất bốc đồng, thất thường, cố chấp, nếu nó có tài đến mức Hàn lão gia cân nhắc thì thật tôi đây sẽ đi đầu xuống đất mất, ngài bị nó lừa rồi.
-Vậy sao?_Tỏ ra rất đỗi ngạc nhiên, Hàn lão gia ngẫm ngợi_Xem ra tôi phải cân nhắc lại mắt nhìn người của mình rồi, chắc tại tôi tuổi đã cao nên ko mấy minh mẫn lắm thì phải. Tự dưng là để tuột mất nhân tài như Tử Ân thiếu gia đây.
-Hàn lão gia khiêm tốn quá rồi! Vậy ngài thử đánh giá lại Tử Ân xem. Nó là một thiên tài, nhất định sẽ ko làm ngài thất vọng đâu..._Cảm thấy bản thân còn thừa quá nhiều calo, Lăng lão gia thao thao bất tuyệt tâng bốc thằng con trai của mình với vẻ mặt rất chi là sảng khoái, tự hào, đôi lúc lại cười ha hả phụ họa thêm, làm bầu ko khí buổi gặp mặt này dần bớt đi ám muội và căng thẳng.
Cũng ko để người kia phải gánh danh tự kỉ, Hàn lão gia niệm tình chốc chốc lại gật đầu, cười nhạt đáp trả vài tiếng lấy lệ, mồ hôi lạnh the thẻ đổ ra trên vầng thái dương khẽ nhíu lại.
Xem ra, giờ thì ông đã sáng mắt, được thỉnh giáo thêm nhiều điều rồi. Người trong giới tương truyền rằng, người có thể ngồi nói chuyện với Lăng lão gia quá 1 tiếng thực sự là kì tài, ông bất quá cũng được cho là cao thủ trong số đó. Nhưng, có lẽ, lúc về, ông nên tham gia một khóa điều trị tâm lí mới được.
Nhẫn nhịn một hồi, Hàn lão gia như ko thể chịu hứng calo người kia bắn ra được nữa. Ông quay đầu về phía Gia Băng vẫn đang e lệ cúi đầu thẹn thùng nói gì đó, nở nụ cười qúy phái lôi cô vào cuộc làm bia đỡ đạn.
-&%@/..., Gia Băng, ý kiến của con thế nào?
1 phút trôi qua kể từ khi câu hỏi nhẹ nhàng của Hàn lão gia hiện hữu, đáp lại ông và ánh nhìn nóng lòng của những người có mặt ko có quyền xung quanh vẫn là điệu bộ cúi đầu e thẹn, một lời nói cũng ko thèm phát ra khiến ai nấy cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
-Gia Băng, trả lời đi chứ!_Cồn cào ruột gan trước sự vô phép vô lễ của con gái mình, Hàn phu nhân ngồi một bên lấy tay thục vào eo Gia Băng, cố nở một nụ cười nhạt méo mó.
Đến nước ấy, Gia Băng vẫn ngoan cố cúi đầu dán mắt lên mặt bàn, chỉ có tiếng thở hắt phì phò mệt nhọc của cô là vẳng lên ngày càng rõ mồn một. Lúc này, người cô cũng đột ngột run lên một cách giữ dội, hai bàn tay cầm muỗng nĩa đặt trên bàn của cô cũng ra sức nắm chặt, đến độ, làn da trắng mịn phải đỏ lên gay gắt.
-Hàn Gia Băng! Ngẩng đầu dậy!_Bất nhẫn gọi lớn cả tên lẫn họ của con bằng tông giọng trầm uy lực, Hàn lão gia ra lệnh, khuôn mặt lịch lãm trong phút chốc như có lớp mây đen bao phủ quanh, tăm tối kì lạ.
Bị tiếng quát ôn nhu làm cho giật mình, Gia Băng từ trạng thái bỏ lơ mọi thứ xung quanh thuận ý ngẩng khuôn mặt đỏ gay dàn dụa nước mắt hoà nước mũi cùng mồ hôi lên, đôi mắt đen có phần dại đi vô hồn nhìn cha mình, khoé miệng nhỏ nhắn chỉ biết giật giật ko bật tiếng.
-Con đang làm trò gì vậy hả?_Qúa quen thuộc với mấy trò phản kháng đánh đòn tâm lí của con gái, Hàn lão gia giận dữ toan hỏi tội thì chẳng thể nói được gì thêm nữa.
Trong hai con ngươi đen sâu của ông, có một thằng oát dám đặt đôi bàn tay to khoẻ lạnh lẽo lên gò má ửng hồng của Gia Băng một cách tình tứ. Rồi...rồi thì nó còn cúi đầu...đặt đôi môi mỏng đa tình lên bờ môi tái nhợt của con gái ông mà...mút...mà khóa chặt.
Giây phút ấy, ông cảm thấy như có một bàn tay đấm mạnh vào bụng, toàn thân như ngấm thuốc mê mà bủn rủn cả chân tay.
Đám người xung quanh có diễm phúc được chiêm ngưỡng nhất thời hoá đá, làm vật trang trí.
Bầu ko khí điên đảo lắng động một cách kì dị, như sóng yên biển lặng trước một cơn bão dần ập đến...
Trong giây phút dường như chỉ có riêng hai người, Gia Băng nghe thấy tiếng cục thịt dê bự chảng mắc nghẹn trong cổ mình nãy giờ rơi tủm xuống dạ dày, tan xèo trong acid đặc quánh rồi phiêu du xuống hậu môn.
Trong im lặng ngột ngạt và quay cuồng của trái tim, Gia Băng nghe thấy tiếng đập thình thịch cùng tông, cùng nhạc điệu phả ra từ lòng ngực ai kia, tựa một bản nhạc ko lời mà chỉ có cô và người đó mới hiểu, mới thưởng thức được.
Trong khoảnh khắc rạo rực, Gia Băng còn nhìn thấy, trong đôi mắt đen ôn nhu kì lạ kia, hình ảnh của mình được thu lại thật rõ nét...
...sao mà...
...trông ngu ko thể tả...="=
Một lúc lâu sau, con người ko biết ngượng kia cuối cùng cũng chịu thả đôi môi của Gia Băng ra, đôi môi mỏng cong lên nửa như cười, nửa như ko mà kính cẩn chào đám người còn lại.
-Tử...Tử Thần, sao con lại ở đây?_Kinh hãi nhìn thằng con vừa làm chuyện tày đình của mình, Lăng lão gia gần như thét lên, khuôn mặt già cỗi đỏ au lên vì giận.
-Con đã nói với cha rồi! Đừng nên làm chuyện gì dại dột trước khi xem cái này!_Nói đoạn, Tử Thần đặt một xấp dấy phôtô lên bàn, phân phát từng tờ cho những người có mặt, tất nhiên, Gia Băng cũng có một tờ để nhìn cho kĩ.
Nhận tờ giấy kì lạ, Gia Băng tò mò đảo mắt nhìn, một lúc lâu, ko khỏi đơ người chết đứng tại chỗ.
S/p: Đố mấy bà bít, tờ giấy Tử THần đem đến là giấy gì????
a, Giấy báo tử của Gia Băng b, Giấy siết nợ c, Hợp đồng bán thân d, Phương án trả lời khác
|
Chương 76: Ôi! Cái ngày ấy!!!
Nếu thời gian có thể lộn cổ quay ngược trở lại quá khứ, thì con người ta sẽ tham lam sửa chữa lại những lỗi lầm mình đã gây ra. Trong những kí ức được chôn giấu vào dĩ vãng, có 50% làm người ta sau này nhớ lại ko khỏi ngoác miệng há mồm cười sung sướng đến sái quai hàm, 50% còn lại thì ra sức đâm chọt, rắc muối, xả ớt vào trái tim người ta, khiến người ta đau đớn đến lú lẫn, hoang phí tiêu xài cả đống chất xám chỉ để nghĩ ra một cái chết kết thúc sự đời đẹp, ko đau, ko đớn, trái lại thanh nhàn cho bản thân rồi theo tiếng gọi mù mờ của tổ tông 18 đời trong đám sương mù dày đặc mà khoác túi nải ra đi.
Gia Băng luôn tự hào mình là con người cầu toàn, chuyện gì cũng thông minh đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu, thế nên, cô ko bao giờ phải hối hận vì những gì bản thân đã chằm chày may rủi lựa chọn. Nhưng, cô lại chưa bao giờ nghĩ rằng, cái quá khứ đẹp đẽ ngợp sắc hồng mà cô trân trọng, giấu kĩ trong thâm tâm như bảo vật quốc gia ấy giờ đây, lại tiểu nhân hãm hại cô thê thảm thế này.
Nó...giờ làm cô ghét cay ghét đắng thực sự rồi, ghét tới mức cô muốn cướp giật cỗ máy thời gian của doremon, phi thẳng về quá khứ 10 năm trước, xắn tay xắn áo tát cho con bé khờ dại 6 tuổi lúc đó vài tát vì sự ngu ngơ khù khờ nhất thời của nó và sẵn tiện, nếu có thể, đập nát toàn bộ những kí ức giờ chẳng thể đẹp nổi kia đi, trả lại an nhàn cho bản thân bây giờ luôn.
Lội ngược dòng thời gian trở về quá khứ một chút...có những điều có thể đã quên...
Nhưng những kỉ niệm ấy lại ko thể phai...
Lúc đó, Gia Băng nhớ, cô chỉ mới là một cô bé 6 tuổi hết sức hồn nhiên, cực kì trong sáng và có một tâm hồn rất ư là thuần khiết. Cô ko rõ tại sao hồi ấy, cô đến Hawai và cũng chẳng buồn tìm hiểu mình, nhưng sau mỗi buổi sáng kiệt sức làm gì đó cô cũng ko rõ, cô thường vác mặt đến nhà một cậu nhóc cùng tuổi trong khu phố nhỏ cô ở, giương mắt nhìn bước tường trắng dày đặc dấu chân bằng bùn khô rồi lẹ làng trèo lên thân thể nó, nhảy tọt vào ngôi nhà bên trong Số lần đến thì cô ko thể kể được vì đơn giản, cô ko hay viết nhật kí nên cũng ko thể đếm xem mình đến lần thứ mấy chục là nữa, có điều, trí óc cô lại luôn khắc rất sâu những gì cô có được cùng với cậu nhóc ấy. Cậu ta có cái tên giống với 3 chữ cái đầu trong tên ngoại quốc của cô-Jun.
Nguyên nhân tại sao cô lại quen cậu ấy, tại sao ngày nào cũng ở lì trong phòng cậu ấy, muốn kể, e dài quá. Nhưng tóm gọn là như thế này.
Từ khi oe oe sinh ra, người đầu tiên cô nhìn thấy là cha cô-người đàn ông quá hoàn hảo với gương mặt nam tính ngất trời, vì thế, cô luôn ngây thơ cho rằng, người bình thường là người đẹp như cha cô kia, còn những người khác là vô số ngoại lệ nằm trong cuốn 10 vạn câu hỏi vì sao mà cô vất xó dưới gầm dường. Trong quá trình trưởng thành từ lúc sinh ra đến năm cô 6 tuổi, mẹ cô đã ko ngần ngại suốt ngày chỉ vào khuôn mặt lạnh lùng của cha cô, hết calo mà ba hoa ước mơ bà cho là nhỏ nhoi, giả đơn nhất của mình:"Hàn Gia Băng, con sau này phải tìm một người chồng dung mạo ko sánh được thì cũng thua cha con một tí về ra mắt mẹ, nghe chưa! Con mà đem thằng nào ko đủ tiêu chuẩn làm hỏng mắt mẹ thì đừng có trách mẹ tống con ra khỏi nhà, rõ rồi chứ?" Đấy! Mục tiêu săn trai đẹp từ ấy bước đầu nhen nhói trong tâm hồn non nớt, trong sáng của Gia Băng và dần dà bén rễ, trở thành lí tưởng sống cao cả của cô.
Giác ngộ cách mạng từ sớm, Gia Băng cô cũng ko dè dặt nêu rõ quan điểm của bản thân qua hành động và thái độ. Gặp người, nếu đó là một chú đẹp trai, cô đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nhoẻn miệng cười, cúi nhẹ đầu chào dù đó là tên ăn mày hay bọn bắt cóc tống tiền; còn nếu người đó dung mạo bất đắc dĩ ko lọt nhãn thần của cô, cô sẽ ngang nhiên vênh mặt lên trời, bĩu môi và ko thèm nhìn, dẫu ông nội cô có đứng trước mặt bừng bừng giận.
Quan điểm sống cố chấp ấy cũng được Gia Băng gói gọn trong hành lí đem đến Hawai. Và vì nó, ngoài em trai song sinh của cô, cô ko thể kết bạn được với ai cả. Trong mắt cô, con người ở Hawai là ngoại lệ, và bọn họ ko xứng để kết thân với cô, rất rất ko xứng.
Có lẽ, ông trời đã thấu hiểu và thương cảm cho sự đơn độc mà cô phải gánh chịu nên một ngày nọ, ổng đã sai một thiên sứ, mọc nấm xuống trần gian để ở bên, che chở cho cô chăng?
Hôm ấy là một ngày nắng như muốn thiêu rụi lông người, Gia Băng sau một buổi sáng làm cái việc mà cô ko nhớ ra lang thang trên quãng đường dài hẹp của con phố, ánh mắt khinh khỉnh ko quên lướt đảo khắp mọi sự việc đang diễn ra qua trên đường. Bỗng, một dáng người con con xém chừng cao hơn cô tí chút mang mùi hương bạc hà thoang thoảng lướt qua trước mặt cô. Rồi, dáng người ấy dừng lại, đột ngột đến nỗi khiến cô dù chậm vẫn đập mặt vào khuôn ngực chưa ra thể thống gì hết của người đó.
Lùi lại hai ba bước, Gia Băng xoa xoa khuôn mặt xinh xắn của mình sau cú va chạm, cô nhăn nhó mở mắt toan tỏ rõ sự bất bình của mình thì...ko hiểu sao, những dòng lăng nhục chưa kịp trồi ra từ cuống họng của cô đã co ro chạy lẹ xuống dạ dày, đánh chết cũng ko chịu ra. Cả cơ thể cô cũng theo đó cứng dần, đờ ra một hồi.
Con người đó, ko xin lỗi cô nhanh chóng nhặt thứ gì đó trên đường rồi lạnh lùng xoay người bước đi.
Cho đến khi cái nắng chèn ép kia trở nên quá đáng, cho đến khi làn dó lạnh áp lên khuôn má đỏ rực, Gia Băng mới sực tỉnh khỏi cơn mê man ấy. Với quyết tâm muốn kiểm nghiệm lại dung mạo tuyệt mĩ ban nãy, Gia Băng mở kim khẩu, ra sức vừa chạy theo vừa í ới gọi bóng người xa xa đằng trước.
Cơ mà người đằng trước cũng ko điếc, lại có lòng hảo tâm. Con người đó dừng bước, quay người đưa đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn Gia Băng thở hắt trước mặt, lười biếng hỏi:
-Gì?
Vuốt tay bình ổn lại tinh thần chưa được bao lâu đã nghe tiếng nói lạnh lùng nam tính phát ra từ khuôn miệng người đối diện, Gia Băng toàn thân chấn động, ngu ngơ ngẩng mặt nhìn ai kia. Cảm giác cứng đờ, tê dại lại một lần nữa ùa vấy, bao trọn lấy người cô, khiến cô khó thở đến ko chịu nổi.
Cô đã chạy một quãng dài để đuổi kịp người này, và đáp lại thịnh ý muốn làm quen hằn rõ trên mặt cô là thái độ này ư?
Thái độ này...quả là...
"Mẹ ơi, con đã tìm được chồng cho mẹ rồi nè! Đến đây coi đi mẹ ơi! Là người này, người này sẽ là người chồng con đem ra mắt mẹ! Lipovitan! Quá tuyệt! Quá ư nam tính!" Ngoài mặt thì thẫn thờ vô đối, nhưng bên trong, lí trí của Gia Băng đã đủ tỉnh táo để ăn mừng chiến thắng. Như cô hằng ngày khấn vái cầu nguyện, cuối cùng thì, cô cũng đã rọi đèn tìm được chân mạnh thiên tử của mình rồi! Quan âm bồ tác, phật tổ như lai, chúa Zêsu, thánh Ala, đức mẹ đồng trinh, hỡi Tôn đại thánh, đường tam tạng, mấy người mau đưa tay ra cho cô hôn đa ta cái nào.
Đương lúc Gia Băng đang phá cỗ mở tiệc, 6 tinh linh cũng đang uống bia chạm cốc, con người mà Gia Băng ngầm định là người chồng đạt đủ tiêu chuẩn của cô lẫn mẹ kia lại quay mặt bỏ đi, thâm tâm chắc nghĩ thần kinh cô bị say nắng nên có vấn đề.
Nhưng, Gia Băng đâu phải người dễ tha cho những gì nằm trong tầm ngắm của mình. Cô theo phản xạ đưa hai tay chụp lấy cánh tay của người ta, ánh mắt ngân ngấn nước long lanh chờ đợi.
-Muốn gì?_Anh chồng tương lai nhíu mày khó chịu nhìn Gia Băng, bàn tay tự do kia tàn nhẫn gỡ tay cô ra.
Bực nhé! Gia Băng kìm lòng lưu luyến rời tay khỏi làn da mịn thua da cô nhiều kia, hai tròng đen đảo chiều ko biết nên nói gì cho phải. Nếu cô nói rằng "Tớ thích cậu, chúng ta làm quen nhé?" liệu con người lạnh băng này có tình tứ nắm tay cô, dẫn cô đến bệnh viện tâm thần ko nhỉ? Ko được, cô ko cho phép điều đó!
-Phiền phức!_Tảng băng lạnh lùng quay người đi lần nữa.
Cái thằng cha đó, nó nghĩ cô thích nó nên vênh mặt lên với cô kìa! Chờ đấy! Đợi cách mạnh thành công, xem ai cười cuối cùng.
Nắm chặt tay thành đấm, Gia Băng tự an ủi chính mình rồi trong chốc lát, rút kinh nghiệm xương máu đợ đầu, thay vì nắm lấy tay thằng chồng bất nghĩa, cô liều mạng túm lưng quần hắn.
Vì tốc độ di chuyển của nạn nhân quá nhân, vì lực ngăn cản của Gia Băng tác dụng lên lưng quần ấy quá lớn và vì lưng quần rất dễ dãn, thế nên...thế nên...
...có đánh chết Gia Băng cũng ko khai mình đã nhìn thấy cái mông tròn nhỏ của hắn bên trong đâu...
Sau khi nhận ra hành động sai trái với xã hội nhưng đúng với lương tâm của bản thân, Gia Băng chột dạ thả lưng quần người kia ra, hai gò má đỏ ửng tố cáo tâm trạng của bản thân. "Kiểu làm quen này thật mới lạ" Đó là những gì Gia Băng ngộ ra ngày hôm ấy.
-Cậu...muốn chết?_Toại ý Gia Băng dừng bước quay đầu lại, gương mặt hoàn mĩ kia hoàn toàn chìm hẳn trong bóng tối, giọng nói nam tính ko đúng tuổi trầm xuống mang đầy thù hận.
-Ko...ko!_Khó nhọc nở ra một nụ cười, Gia Băng cắn môi, viện đại một lí do chữa cháy cho bản thân_Tớ...tớ bị lạc...
|
-Thì sao?_Thờ ơ hỏi lại, cục băng đáng chết kia kiệm lời, đôi mắt dò xét nhìn Gia Băng tỏ ý nghi ngờ.
-Tớ...tớ nghĩ cậu là người ở đây nên...nên..._Tỏ vẻ e dè rất đạt, Gia Băng giương đôi mắt dễ khiến người khác mủi lòng trực diện đối kháng với đôi mắt kia, đôi môi nhỏ xinh hết mím rồi lại mở, ý tứ rõ ràng muốn nói gì đó rồi lại thôi.
-Nên?_Mặt mũi cục băng kia gần như lấy lại được sắc thái cũ.
-Cậu có thể đưa tớ đi được ko?_Gia Băng e lệ chớp chớp mắt, lòng ko khỏi cảm ơn bà mẹ thay đổi biểu cảm nhanh như lật sách ở nhà của mình, nhờ bà, khả năng diễn suất của cô mới có 6 tuổi đã thần sầu như thế.
Soi soi Gia Băng một hồi, cục băng lạnh mới chấp thuận.
-Nhà cậu ở đâu?
-Xyz_Thoáng vui mừng thành công mĩ mãn của kế hoạch, Gia Băng sau khi nói tên địa chỉ vẫn tỏ ra là người rất hiểu chuyện, tiếp tục dè dặt_Cậu ko vội chuyện gì chứ? Nếu vội thì thôi vậy.
-Ukm, tôi đang vội, tạm biệt_Gật đầu đáp trả, cục băng lạnh quay người đi làm Gia Băng thiếu điều tức chết.
-Cậu bỏ tớ đi thật à? Mẹ ơi!_Quyết ko bỏ cuộc giữa chừng, Gia Băng đành thét lên. Cô thề, cô ko bao giờ nói mấy câu ngu ngơ như thế nữa.
-Còn ko mau theo tôi!_Cục băng lạnh dừng lại, hơi hơi quay đầu hếch cằm ra hiệu cho Gia Băng rồi bước tiếp.
Nhưng, Gia Băng là người có hận phải trả, có thù phải báo. Đương nhiên, cô ko dễ gì làm theo ý người khác.
-Tớ bị trật chân, ko đi được_Lê lết nhắc nhắc vài bước chứng minh, Gia Băng chườm bộ mặt sầu thảm kêu lên, tay từ từ mát sa bàn chân trái bé nhỏ. Phải, phải thế, đã chơi thì phải chơi đến cùng.
-Đồ phiền phức_Lẩm ba lẩm bẩm một câu, cục băng lạnh quay lưng ngồi xôm xuống mặt Gia Băng, nhanh chóng ra lệnh_Lên đi
Thức ăn đến tận miệng mà ko ăn thì thật ngu ngốc. Gia Băng đương nhiên ko do dự trèo lên tấm lưng nhỏ kia, khoé môi nhếch lên ma mãnh ko thể tả.
Nếu cục băng lạnh bảo cô phiền phức, được thôi, đồ phiền phức này sẽ cho cậu thấy thế nào mới là đỉnh cao của phiền phức.
Ngày hôm ấy, Gia Băng ở trên lưng cục băng lạnh ra sức điều tra pro5 của cậu, thông tin lấy về cũng ko phải ko ít. Dù sao mới buổi đầu mà biết tên với địa chỉ người ta cũng ngon lắm rồi, hơn nữa, Gia Băng tự thấy bản thân chưa lớn, sức hấp dẫn thua cô bán bánh bên đường cũng là lẽ thường tình. Sao lại so sánh như thế ư? Tại vì cả buổi cô hỏi mấy chục câu, cục băng lạnh cũng chỉ trả lời có 2 câu là "Tôi mệt" và "Cậu còn hỏi nữa tôi quẳng cậu xuống đường đấy". Còn cô bán bánh thì...
-Jun đấy hả? Bạn gái nào dễ thương thế này?_Cô bán bánh tay toàn mỡ véo má Gia Băng, nhưng nể tình cô ta có mắt nhìn, Gia Băng ko trách còn nở nụ cười tươi để lộ 2 lún đồng tiên sâu trên má.
-Mắt cô bị bụi bay vào ạ?_Câu thứ nhất cục băng lạnh đáp trả.
-Ừ, cháu tài nha, sao biết hay vậy?_Cô bán bánh trầm trồ khen ngợi trong khi mặt Gia Băng đen thành mảng lớn.
-Ko có gì, nhìn mắt thẩm mĩ của cô là biết ạ_Câu thứ 2 của cục băng lạnh phát ra rất đắc ý.
-Cháu ở nhà số 52, phố Xyz phải ko, chuyển dùm cô bao bánh này đến nhà 53 nhé?
-Vâng!_Đấy, những 3 câu trong khi cô có 2 câu, hjx.
Sau cái ngày định mệnh đó, Gia Băng thương xuyên mặt dày đến nhà Jun, mặt dày giới thiệu mình là bạn gái của cậu, mặt dày ở lì trong phòng ai đó ngả người trên giường nhìn ai đó đọc sách, chán thì lăn ra ngủ, ngứa miệng thì ngu ngơ bắt chuyện. Cô cũng mặt dày 7 ngày 1 tuần ăn cơm tối tại nhà ai kia mới xách dép về nhà. Cơ hồ, 1 ngày có đến nửa ngày Gia Băng ở phòng Jun.
Cơ mà, con người kia cũng dằn dần chấp nhận sự xuất hiện của cô trong phòng mình, ko những ko đuổi cô đi như ngày đầu còn rảnh rỗi dắt cô đi chơi với đám bạn lố nhố-trong đó có Gia Minh-của mình. Cũng nhờ Jun, Gia Băng dần thay đổi cách nhìn với những "ngoại lệ" trên đảo, cô cũng học được nhiều thứ mà đáng lẽ cô phải biết từ sớm như thế nào là bạn bè, thế nào là chơi, thế nào là "thích" một ai đó...
Một hôm, đám trẻ phá bĩnh chủ mưu là Gia Minh bỗng đột ngột cải tà quy chính, ko bày trò chọc phá người khác mà chủ trương chơi trò Cô dâu, chú rể. Phát kiến này làm cả bọn nhất quyết đồng tình cả hai tay hai chân, ai ai cũng muốn được phân vai chính.
Nhưng, 1 nước ko thế có hai vua, 1 lễ cưới thì ko thể có nhiều cô dâu, chú rể. Thế nên, để cho công bằng, dân chủ, văn minh, đám con gái trong hội phải bóc thăm.
Hồi hộp, khấn vái trong lòng rất thành tâm, Gia Băng mới bóc được phán quyết làm cô dâu cho mình. Khi cô hí hửng thông báo kết quả cho đám con trai đang dỏng tai hóng mắt chờ tin thì chúng hết thảy ngây người. Chiếc hộp bóc thăm ban nãy còn bị tranh chấp thảm khốc giờ nằm im re dưới đất, ko chút động tĩnh.
-Bố tớ bảo ko được lấy sư tử hà đông, tớ rút lui_Tên thư nhất nhún vai bất lực, tỉnh bơ nện cục sốc vào người Gia Băng.
-Tớ...tớ...tớ còn mẹ già em thơ, cậu tha cho tớ nhé!_Tên thứ 2 mặt mũi tèm lem cầu khẩn, môi Gia Băng cũng vì thế giật giật liên tục.
-Cậu có tiền ko?_Tên thứ 3 vô duyên hỏi, khi nhận thấy cái lắc đầu yếu ớt của Gia Băng thì thở dài đánh sượt_Tớ muốn lấy người môn đăng họ đối cơ.
-Sau này tớ sẽ làm cha xứ, vì thế, tớ ko muốn cậu làm ô uế sự trong sáng của tớ_Tên thứ 4 thẳng thắn trưng cầu chủ ý
|
-Luật pháp cấm chị em lấy nhau, mà dù có ko phải máu mủ, chết em cũng ko lấy chị_Gia Minh từ nhỏ đã khủng bố Gia Băng mấy câu đại loại như thế, nên cô cũng sớm chai lì rồi.
Nhưng, chẳng lẽ, chỉ là cưới giả thôi mà cô cũng ế đến thế sao? Gia Băng ko khỏi khóc thầm liếc nhìn tên cuối cùng, dù cậu ta ko nói thì cô cũng biết trước kết quả rồi.
-Tớ cũng như những người kia..._Cục băng lạnh khoanh tay trước mặt, người dựa vào tảng đá to trả lời, thanh âm trầm thấp như đang suy xét điều gì đó_...nhưng để cuộc vui tiếp tục, tớ sẽ lấy cậu.
Thời khắc chủ rể đồng ý cưới, là thời khắc Gia Băng muốn bóp cổ giết chết Cục băng lạnh.
Cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy. Cái cảm giác bị người ta thương hại dấy lên khiến cô rất mực khó chịu. Có lẽ vì thế, cô từ đó ko chấp nhận bất cứ ai thương hại mình, trừ 1 người duy nhất...
-Đứng đó làm gì, đi đến nhà thờ thôi!_Nhẹ nhàng đến mức kinh ngạc nắm lấy tay Gia Băng, cục băng lạnh kéo cô đi đến nhà thờ theo sau lũ trẻ chạy trước.
Giây phút tay nắm tay đầu tiên thế này thật ngắn, nhưng hơi ấm vương lại trên tay Gia Băng thật lâu mới phai.
Cánh cửa nhà thờ mở rộng, Gia Băng khoác trên mình chiếc khăn trải bàn trắng giả làm áo cưới bước lên tấm thảm đó dẫn vào trong, tay cô đặt lên tay Gia Minh đi bên cạnh. Tiếng nhạc đám cưới quen thuộc phát ra từ miệng lũ trẻ đóng vai quần chúng vang lên thật đều, thật nhịp nhàng. Phía xa, cục băng lạnh nhìn cô nheo mắt ẩn ẩn ý cười.
Thật ko thể tin được, khóe môi cậu ta vừa mới nhếch lên thì phải? Nhưng vì khoảng cách hơi xa, nên nó trở nên quá mơ hồ và mờ ảo chăng?
Đương lúc nghĩ ngợi, cánh tay "chú rể" đưa về phía cô, đón lấy bàn tay cô từ tay Gia Minh.
Lời thề nguyền văng vẳng bên tai y như phim truyền đến màng nhĩ cô, cô động khắp cả gian nhà thờ. Trời ạ, đám này thực biết chịu chơi, đến cả chuyện này cũng làm y như thật, nó làm cô thực sự cảm thấy lâng lâng rồi.
Sau lời tuyên thệ, đám đông "thực khách" nháo nhào hai bên "Hôn đi!, hôn đi!" làm cô ko khỏi đó mặt. Cái này...hình như vượt quá xa tuổi tác rồi á nha. Nụ hôn đầu của cô...ko dễ để vào tay người trong trò chơi vớ vẩn này đâu...
Chưa dứt dòng suy nghĩ, bỗng một cánh môi từ xa áp lên môi cô, ướt át ngọt ngào...
Cái ngày xưa cũ ấy, thật đáng để người ta nhớ với một nỗi hận thù sâu như biển.
|
Chương 77: "Thủ đoạn" quá hoàn hảo Sâu hơn biển...
Sầu hơn biển mà...
6 tinh linh hiền lành, chất phác, trong trắng, thuần khiết chỉ biết chảy nước dãi mơ huyền mộng ảo trong giây phút kinh não động thân kia đã thông trí mát gan vác va li bay tán loạn ra khỏi chủ thể, oành tạc 4 phương tám hướng hướng, co ro run rẩy dưới góc cây ngọn cỏ xung quanh nhà thờ. Sau vài phút giác ngộ được hành động hèn nhát của bản thân, chúng thần giao cách cảm, tinh linh này phone cho tinh linh kia bàn kế sách đối ứng. Rồi, tựa những nghĩa sĩ lâm trận vài bước đã trúng đạn, chúng đồng loạt thoắt biến thoắt hóa ngẩng mặt lên, cùng với tiếng răng rắc của xương cốt mà oán hận nhìn bầu trời chói chang phía trên, miệng ko ngừng thét lớn đến khản như bầy sói đêm khuya heo hoắt, trăng thanh gió mát hú gọi bạn tình tâm sự.
Chúng bất bình dậm chân đòi rửa nhục lấy lại công bằng cùng tự tôn của bản thân, chúng phẫn nộ xúi giục lí trí chủ thể quyết nợ tinh thần phải trả bằng máu, người ko vì mình trời tru đất diệt, nhanh chóng bóp cổ ra cước đá chết kẻ thù kia đi.
Nụ hôn xương máu suốt 6 năm chúng xả hồn bảo vệ, nụ hôn thuần khiết suốt 6 năm chúng tích cực mộng tưởng.
Ấy vậy mà...có kẻ dám to gan đạp đổ công sức mồ hôi của chúng. Bảo chúng ko giận thì sao chúng sinh tồn được đến bây giờ.
Ko phải chúng cổ hủ, già nua, lạc hậu, thề sống thề chết bảo vệ sự trong trắng cho đôi môi cận thiếu nữ của chủ thể mình nên giận. Điều chúng giận chính là vì nụ hôn đầu lóng ngóng khờ dại này thực tẻ nhạt, quá tầm thường, và ko có xí gì gọi là lãng mạn hay romantic cả.
Cái động tác dễ hiểu lầm này mà gọi là hôn sao? Đúng là lừa đảo! Đúng là lừa đạo thị hiếu dân chúng!
Thường thì, theo kinh nghiệm mở căng mắt từ 6h tối đến 1h sáng cùng chủ thể xem phim, hôn mà ko có ôm nhau cuộn lưỡi thắm thiết, ko có thở hốc hồng hộc, ko có đẩy nhau lên nệm nằm cho đỡ mỏi lưng thì ít nhất cũng phải như người ta, pháo hoa nổ trên đầu lùm bùm, mắt nhắm say sưa mà cắn nhau chứ! Đằng này... Pháo hoa cũng ko có thấy bóng thấy dáng mà chủ thể cứ mở to mắt cứng đờ trừng trừng nhìn người như bị trúng thuốc độc chết ko kịp há miệng ấy. Xét trên phương diện nghệ thuật thẩm mĩ, cái hôn lừa đảo này là nổi ô nhục của những cái hôn bất hủ trên thế giới, ngoài môi chạm môi, da tiếp xúc da, ngoài biểu bì đụng biểu bì, vi khuẩn chọi mặt vi khuẩn thì chẳng có gì cả, tầm thường y như ăn một quả ổi chính mà thấy troi ngo ngoe bên trong vậy. Thậm chí, tệ hại thảm bại hơn, thời khắc kinh thiên động địa kia chỉ vẻn vẹn trong 3 giây đồng hồ, ko hơn ko kém rồi tắt phựt. Nhưng xét về ảnh hưởng thì có phần nhỉnh hơn người lớn nhiều, đám diễn viên quần chúng xung quanh cùng nữ chính-ko tình nguyện- đều đứt giây thần kinh phản ứng, đóng băng từ trên xuống dưới. Đây quả là biện pháp hữu hiệu giúp con người giảm tuổi thọ, cân bằng dân số nhanh nhất mà các nhà khoa học cần mua lại bản quyền đấy.
|