Học Yêu Full
|
|
CHƯƠNG 22 _Tôi hoàn thành nhiệm vụ tốt đấy chứ_Giọng nói trầm bổng của hắn vang lên ngay sau lưng nó. Trở lại với vài tiếng trước. Hắn đã nhận được một cuộc gọi từ nó với nhiệm vụ được giao là tìm nơi trú ẩn của Thần Nam,hắn thấy bực bội khi nó bắt hắn phải làm như vậy nhưng hắn không từ chối mà vẫn đồng ý giúp nó moi móc thông tin từ cô em họ của mình. Hắn khéo léo đi theo và phát hiện ra nơi ở của cậu,nhanh chóng hắn gọi nó tới và mọi chuyện đã xảy ra như trên. Bây giờ nó im lặng,quay lưng về phía hắn. Anh nó đã bị nó đuổi về từ trước nên bây giờ trên quãng đường vắng vẻ chỉ có nó và hắn. Đôi bờ vai nhỏ bé của nó run lên bần bật,những tiếng thút thít nho nhỏ được phát ra nhanh chóng lọt vào tai hắn. Hắn tưởng rằng tai mình nghe nhầm liền tới gần xoay vai nó lại đối diện với hắn. Trước mặt hắn bây giờ là gương mặt tiều tụy đang thấm đẫm nước mắt. Hai hàng nước mắt cứ thi nhau tuôn ra,hơi thở nó ngắt quãng khó nhọc. Chưa bao giờ hắn thấy nó khóc ấy vậy mà giờ đây nó đang khóc ngon lành như đứa trẻ điều này làm hắn không biết phải làm sao. _Nếu biết trước như vậy thì tôi đã nói xin lỗi dù là lỗi của ai đi chăng nữa,nếu biết trước thì tôi đã không dồn cậu ấy vào góc chân tường như thế để rồi cậu ấy quay lưng bỏ tôi mà đi_Nó nói như hét trong làn nước mắt,nó không ngần ngại ôm chặt tấm lưng rộng của hắn và ngả đầu vào vòm ngực của hắn mà khóc như mưa. Đôi bàn tay hắn từ từ ôm lấy nó vào lòng,nó như tìm được một chỗ dựa liền khóc to hơn,tiếng khóc nó vang vọng vào bầu trời đêm tối,xé nát trái tim cậu đang đập vì nó. Hắn vuốt nhẹ mái tóc rối bù bị gió chơi đùa của nó cũng như hắn vỗ về nó. Tâm can hắn cảm thấy bất lực và đau đớn vô cùng,hắn cũng biết rằng trong nó có hình bóng của Thần Nam. Sáng hôm sau nó thức dậy với cặp mắt sưng to,nó không tài nào nhớ nỗi mình đã về nhà bằng cách nào. Nhưng nó vẫn nhớ được giọng nói lạnh lùng của cậu,vẫn nhớ được đôi mắt xanh lạnh lẽo nhìn nó như người xa lạ,nhớ tới điều đó thì tim nó cũng nhói đau. Nó cúp học buổi sáng ở nhà để cho đôi mắt bớt sưng và tan đi vết thâm quầng to tướng. Hôm nay khí trời ảm đạm u ám như tâm trạng của bốn con người. Hắn thì cứ nhớ tới những giọt nước mắt đẹp đẽ rơi vì người khác chứ không phải hắn. Thần Nam thì hối hận với việc mình đã làm,với điều mình đã nói. Thiên Vân thì thấy xấu hổ và lo sợ tràn ngập trong cô,cô sợ rằng điều đó có thể làm tình bạn giữa cô và nó biến mất đi trong phút chốc. _Cậu nói chuyện với tôi_Hắn bất giác xuất hiện kéo cậu đi trước sự ngỡ ngàng của cậu và cô. Cứ nghĩ tới nó tối hôm qua thì hắn không thể nào chịu nổi,những giọt nước mắt đó giằng xéo con tim hắn khiến hắn không thể nào không dạy cho cậu một trận. Vân sợ hãi điều sắp xảy ra bởi cô biết được người cô gọi là anh đấy đang tức giận tột độ và có thể giết bất cứ ai nếu phạm tội tới hắn nên cô chạy theo để ngăn ngừa việc xấu nhất có thể xảy ra. _Cậu nói đi,Băng đã làm gì mà cậu phải đối xử với cô ấy như vậy chứ hả?_Sự tức giận của hắn bộc phát và trào ra như một núi lửa. _..._Đáp lại cơn thịnh nộ của hắn thì cậu chỉ im lặng và nhìn thẳng vào hắn bằng con mắt như được bao phủ một lớp lửa. _Mày nói đi,mày có biết rằng hôm qua cô ấy đã khóc rất nhiều không hả,cô ấy khóc vì mày đấy_Hắn nổi điên gào lên với cậu. Lời nói của hắn như đâm thẳng vào tim cậu khiến cậu đau nhói mà thở hắt ra. Cô ở đằng sau đã nghe thấy,cô cảm thấy mình như một kẻ xấu xa biết được sự thật nhưng không nói làm tan vỡ một tình bạn lâu dài,một tình yêu thuần khiết. Tội lỗi trong con người cô dâng trào khiến cô càng xấu hổ hơn khi nghĩ đến một ngày sẽ đối diện với nó. _Khóc sao? Không phải cậu ấy đã có anh bên cạnh rồi sao? Không phải hai người đã là người yêu rồi sao?_Giọng cậu vang lên chế giễu kèm theo một nụ cười xé toạc không gian và thời gian vang vọng cả đất trời xem thường lời nói của hắn. _Mày nói cái gì? Tao và Băng là người yêu sao?_Hắn nhíu mày tỏ vẻ không hiểu. _Dưới khung trời lãng mạn hai người đã trao nhau nụ hôn nồng thắm không phải sao?_Sự chịu đựng của cậu như vỡ òa,cậu hét lên với hắn. _Cậu nhìn thấy tớ hôn anh ta khi nào hả?_Tiếng nó từ sau cánh cửa thốt ra. Sự xuất hiện đột ngột của nó làm ba con người còn lại trong căn phòng ngạc nhiên cực độ. Đôi mắt tro xám của nó nhìn thẳng vào cậu,ở đáy mắt ấy cũng hằn lên những tia tức giận. _Nói tớ xem,cậu thấy tớ và anh ta hôn nhau khi nào hả?_Nó tức nước vỡ bờ hét lên. _Trong…thư viện_Cậu lắp bắp trả lời. _Đó là lí do cậu bỏ đi sao,là lí do cậu lơ tớ sao?_Nó không kìm được mà chạy tới tát cậu một cái. Âm thanh đó chói tai làm sao,cũng đau đớn làm sao,không ai có thể ngờ được nó lại ra tay như vậy. Ai cũng tròn mắt ra nhìn nó,cái tát đau thấu đó như thức tỉnh cậu,như xóa tan đi cái cơn ghen,sự điên cuồng của cậu. _Cậu bị ngốc hả,cậu nghĩ sao vậy hả? Tớ và anh ta sao có thể hôn nhau được chứ,cậu tự suy diễn mọi chuyện rồi làm hành động như cậu là người bị hại trong khi đó tớ chính là người bị cậu hiểu lầm,là người bị hại. _Tớ không tin,chính tớ đã thấy cậu… _Thật ra họ không hề hôn nhau_Thiên Vân lên tiếng cắt lời cậu,cô không thể chịu đựng nỗi cái cảm giác tội lỗi này một chút nào nữa_Họ không hề hôn nhau,chính tớ đã thấy. Nam à,cậu hiểu lầm mọi chuyện rồi. Và tớ cũng xin lỗi khi giấu mọi người. Nói rồi cô chạy đi chỉ có thể thấy được những giọt nước mắt lấp lánh dưới ánh nắng vàng. Ba con người ở lại trong căn phòng im lặng đến mức rợn người. Cậu đứng bất động,hóa ra tất cả mọi chuyện chỉ là do cậu ngu ngốc,do cậu bị cơn ghen tuông làm mờ mắt. Trong cậu bây giờ rất hỗn loạn,cậu không biết phải làm gì nhưng bên cạnh đó cậu cũng cảm thấy thất vọng và một chút nhói đau trước sự lừa dối của cô. Nó cũng cảm thấy rối bời,hóa ra mọi chuyện có thể giải quyết êm đẹp nếu như Thiên Vân nói ra sự thật nhưng cô đã không làm vậy,tình yêu làm cô mù mờ,tình yêu khiến cô phải làm điều hổ thẹn với lương tâm mình. Nó vừa trách nhưng cũng vừa thông cảm cho cô,bởi đó là tình yêu. _Cậu nên đi theo nó đi. Dù nó làm vậy nhưng người bên cạnh cậu trong thời gian qua không phải nó sao,lí do cho mọi chuyện là bởi nó yêu cậu thôi. Cậu cũng đã và đang yêu nên chắc có thể thông cảm cho hành động của nó chứ?_Hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngự trị. _Kim Băng,tớ xin lỗi vì mọi thứ,hành động trẻ con của tớ đã khiến cậu khổ sở nhiều,tớ không mong cậu tha thứ nhưng… _Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu nên hình phạt của cậu là phải làm người chăm sóc cho Vân_Nó nói rồi quay đi. _Tớ yêu cậu,mãi mãi như vậy nhưng cũng đã có gì thay đổi trong tớ. Cảm ơn cậu_Câu cuối cậu nói nhỏ rồi chạy đi ngay tức khắc.
|
CHƯƠNG 23 Căn phòng được chiếu sáng bởi ánh sáng mặt trời chói chang,bóng nó và hắn in trên sàn nhà,cả hai đều có nhưng tâm tình khó nói. Nó đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống cậu bạn đang chạy khắp nơi tìm người con gái đã khiến cậu thay đổi,trong nó dấy lên một nỗi buồn khôn tả. Sự cô đơn trống vắng được hình thành nên khi cậu bước chân ra khỏi cánh cửa đó,hình như nó đã mất cậu bạn thân đã bên cạnh nó suốt 15 năm,nó luyến tiếc. _Cậu ta đã nói là sẽ mãi mãi yêu cô mà nên cô không cần phải có cảm xúc như vậy đâu,dù gì thì cũng có…tôi bên cạnh mà_Hắn ngại ngùng khi câu nói kết thúc. Nó quay lại nhìn hắn cười. Một nụ cười nhẹ,một nụ cười rất khẽ như cánh hồng nhưng lại vương trên mình một nỗi buồn. Dưới ánh vàng thì nụ cười đó thêm phần buồn bã,đôi mắt tro xám đó đục màu u buồn nhưng gương mặt nó lại toát ra một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời. Hắn nhất thời ngây người nhìn nụ cười đó,nhìn gương mặt thanh thoát ảm đạm đó mà cảm xúc trong hắn hỗn loạn không ngừng. Còn cậu thì chạy khắp ngõ ngách trong khuôn viên trường to lớn đi tìm bóng hình tinh nghịch làm xáo trộn cảm xúc của cậu. Mồ hôi cứ chảy ra không ngừng làm bết dính mái tóc vàng tỏa sáng,chiếc áo sơ mi của cậu cũng vì thế mà ướt đẫm một vùng lưng. Đôi chân cậu dừng lại khi bắt gặp cơ thể nhỏ bé đang run rẩy,thu mình vào một góc vườn. Tiếng xin lỗi từ dó cứ phát ra không ngừng,tiếng khóc cũng vang lên da diết. _Khóc một mình mà không rủ tớ là không được đâu đấy_Cậu cất lời chọc ghẹo,đôi bàn tay đã ôm cô từ lúc nào. _Thần Nam…tớ xin lỗi_Cô òa khóc to hơn. _Tớ không trách cậu,lí do thì tớ biết rồi. Tớ và Băng đều hiểu nên cậu không cần phải tự trách mình như vậy đâu_Cậu dùng bàn tay mình lau đi những giọt nước mắt ấm nồng vương trên khóe mắt cô. Cô khịt mũi,ngẩng gương mặt đầy nước mắt nước mũi nhìn cậu. Thấy gương mặt thấm đấm nước đó của cô mà không thể nhịn cười nhưng cũng có đôi chút đau nhói trong tim. Cậu cười hiền lau nước mắt cho cô. _Cậu khóc xấu quá,nước mắt nước mũi tèm lem hết rồi kìa. Câu nói có hiệu lực ngay lập tức,cô liền vùng dậy lau mặt và soi mình trong gương,chỉ đến khi đã ổn thì cô mới quay lại đối diện với cậu. Cô cứ cúi đầu không dám nhìn cậu. Trong cô vẫn còn vương chút sự xấu hổ về việc làm của mình. Thấy trời đã ngã màu chiều,cậu đứng dậy phủi quần áo bị dính đầy cỏ và đất. Cô ngẩng và bắt gặp bàn tay đang dơ ra trước mắt. _Về thôi,tớ đưa cậu về. Cả ngày hôm đó nó không hề lên lớp nên kiến thức bị lỡ rất nhiều nhưng nó cũng chẳng quan tâm là mấy. Tối đến Thần Nam cũng ngoan ngoãn về nhà. Cậu bị anh nó giảng đạo một trận suýt chút nữa là anh tặng cậu vài cú đấm để xả tức. Nó thấy vui vẻ hơn khi cậu và nó có thể như trước nhưng cũng không hẳn là như trước,bởi nó biết cậu còn một thứ quan trọng ngoài nó. Sự vắng mặt của cậu đã làm cho nữ sinh trong trường hoang mang và buồn rầu ghê gớm nên khi thấy cậu đi học lại đều đặn thì sinh khí của các cô nàng dường như cũng trở lại. Mối quan hệ giữa cậu và Thiên Vân cũng gắn bó hơn trước. Còn giữa nó và hắn vẫn có xa cách như có mọt bức tường vô hình đang ngăn cản hai đứa. Trong khoảng thời gian đó cậu và cô đều cố gắng phá tan bức tường giữa hai người để nó và hắn có thể thân thiết với nhau hơn nhưng bất thành. Hôm này là chủ nhật nên cả bốn đứa hẹn nhau đi chơi nhưng thật sự thì người bày ra trò này là cô nàng lắm chiêu Đặng Thiên Vân. Kế hoạch của cô nàng là đi chơi để phát triển tình cảm giữa nó và hắn nhưng cũng đồng thời thúc đẩy tình cảm giữa cô và Thần Nam. Cô rất vui sướng với kế hoạch tuyệt vời ông mặt trời này nên cô ép buộc nó phải đi dù thích hay không. Điểm đến của bốn đứa là công viên nước. Cho dù nó có từ chối như thế nào cũng không thể phản kháng lại sự độc tài của cô bạn. Công viên nước to lớn hiện lên trước mắt nó,trái ngược với vẻ năng động của Thiên vân thì nó ảm đạm u ám nên không ngờ,gương mặt nó tối sầm đi trông thấy. Đơn giản vì nó không biết bơi và nó chưa bao giờ thấy thích thú với nước mặc dù nước là tinh thể đẹp tuyệt. _Ra rồi đây_Thiên Vân vui vẻ chạy ra chỗ cậu và hắn đang đợi. Cô diện cho mình bộ tắm hai mảnh màu hồng để lộ những đường cong chuẩn người mẫu. Cậu nhìn thấy cô như vậy mà ngại ngùng quay đi chỗ khác,gương mặt cậu đỏ ửng lên. Hắn thì không bận tâm cho mấy nhưng hắn rất hiếu kỳ muốn thấy nó trong bộ áo tắm như vậy. Chỉ nghĩ tới thôi mà hắn đã ho khụ khụ mặt cũng đỏ lên và tự trừng phạt mình bởi cái suy nghĩ đen tối đó,nó chắc chắn không bao giờ mặc những bộ đồ như vậy,hắn chắc mẩm điều đó. _Sao đi trước vậy hả?_Nó từ trong đi ra. Hắn mở to tròn mắt nhìn nó. Hắn không thể tin nỗi điều mình đã và đang thấy. Nó mang tren mình bộ tắm hai mảnh màu đen làm tôn lên nước da trắng không tì vết của nó,những đường cong quyến rũ lộ ra thu hút ánh nhìn của người đi đường. Đột nhiên hắn ho không ngớt,khuôn mặt còn đỏ hơn Thần Nam ban nãy. Sự nổi bật của bốn con người làm ai cũng ngoái nhìn,mỗi người một vẻ đẹp nhưng đều khiến người khác phải chăm chú nhìn ngưỡng mộ. Người đáng yêu nhí nhảnh,người tóc vàng tỏa sáng,người lạnh lùng cuốn hút,người bí ẩn lạnh lẽo làm lu mờ đi những nơi họ đi qua. Nó và hắn mỗi người đứng một nơi trên bờ chỉ có Thần Nam,Thiên Vân vô tư vui đùa dưới làn nước xanh mát lạnh. Nó nhìn hai người chơi đùa với nhau mà trong đầu hiện lên những sáng tác mới khiến cả người nó run bần bật vì hạnh phúc. Hắn nhìn thấy thái độ kì cục của nó cũng hiểu phần nào. Trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng không mấy tốt đẹp khi nụ cười khẽ nhếch lên rùng rợn. _Sao cô không xuống nước?_Hắn mở lời hỏi _Tôi không thích. _Vậy à_Hắn gật gù như hiểu nhưng nụ cười đó vẫn không tắt trên môi. Đột nhiên hắn áp sát người nó,dồn nó vào bức tường. Nó ngạc nhiên nhìn hắn,cái hành động bất ngờ này làm nó không thể nào phản ứng kịp. Khuôn mặt đẹp trai trước mặt nó nở nụ cười nửa miệng quyến rũ,đôi mắt nâu như có phép màu thôi miên nó mơ màng nhìn hắn. Càng ngày nó càng cảm nhận được hơi thở nồng ấm đấy tiến sát hơn,từng dòng thở phả vào mặt nó. Nhưng nó chưa kịp hiểu chuyện gì thì chiếc kính thân quen đã bị tước đoạt khỏi gương mặt nó. Nó hoảng sợ nhìn người con trai đang cười sung sướng trước mặt và trên tay cậu ta là cặp kính của mình. _Muốn lấy lại thì theo tôi đi_Hắn nói to. Nó hoang mang nhìn mọi thứ xung quanh,không có chiếc kính nó như người mù mò mẫm lối đi. Nó sợ người khác nhìn nó,sợ người khác cười nhạo đôi mắt nó như nhiều năm về trước. Bàn tay nó cứ giơ ra và cố gắng không đụng vào người khác. Nó chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn đang gọi mình. Bất giác nó cảm thấy mình không trọng lực trong khi chưa kịp định hình được chuyện gì thì nó đã cảm nhận được xung quanh mình là nước. Nó vùng vẫy dưới hồ bơi sâu,nó không biết bơi. Cơ thể nó cứ trồi lên ngụp xuống,nó không thể thốt ra được lời nào. Nó không cử động được,đôi mắt nhắm nghiền thả cơ thể mình lơ lững giữa làn nước trong xanh,nó sợ,nó rất sợ nhưng không thể làm gì được. Nó mở mắt ra thì thấy vẻ đẹp trai của hắn đập vào mắt mình và bên cạnh là Thần Nam và Thiên Vân đang lộ rõ vẻ lo lắng. Nó ho vài tiếng rồi ngồi dậy thấy mình đang ở trên bờ. _Cô không sao chứ?_Hắn tận tình hỏi thăm_Tôi xin lỗi. Nó không nói gì chỉ nhìn hắn căm phẫn,nó thật sự rất tức hắn,chỉ vì hắn mà nó suýt chút nữa đi gặp ông bà dưới suối vàng rồi. Nó cố gắng đứng dậy bỏ đi nhưng thấy chân mình rất đau không cử động được,nó thầm nghĩ chắc bị trật chân rồi. Hắn nhanh chóng nhận ra vẻ khác lạ trên gương mặt nó,liền bồng nó trên tay. Nó đỏ mặt ngại ngùng khi được bế như một nàng công chúa. Đôi bàn tay săn chắc ôm nó thật chặt không muốn buông. Nó nghe thấy tiếng nhịp tim đập rất nhanh nhưng nó không biết là của nó và hắn hay chỉ riêng mình nó thôi. Nó được đặt xuống một chiếc ghế đá,hắn thì quỳ dưới đất. Cái cảm giác hắn nhẹ nhàng nâng niu bàn chân nó làm nó cứ hoảng loạn không yên. Nhưng hắn thì vẫn điềm tĩnh xoa bóp chân nó,hai hàng lông mày hắn nhíu lại. Thực ra từ nãy giờ hắn vẫn luôn tự tránh bản thân mình đã là nó ra nông nỗi này. Cái cảnh tượng đó làm hiếu kỳ mọi người xung quanh.
|
CHƯƠNG 24 _Phong à,là cậu sao?_Một giọng nói trong trẻo thánh thót vang lên sau lưng hắn,có lẽ quá quen thuộc nên ngay lập tức hắn quay lại. _Ái Thư? Cậu về rồi sao?_Hắn nở nụ cười rạng rỡ chào đón người con gái có vẻ đẹp thánh thiện. _Tớ mới về,lâu quá không gặp cậu,cũng 5 năm rồi chứ nhỉ_Cô cũng vui vẻ mỉm cười đáp lại. Nó nhìn nụ cười hạnh phúc luôn hiện hữu trêm gương mặt hắn mà không thể chớp mắt. Cái nụ cười đó rất thật,không hề có chút giả tạo,thật đến nỗi nó không thể tin vào mắt mình. Nó quan sát cô gái được gọi à Ái Thư đó. Cô là một người con gái rất đẹp với gương mặt thanh thoát phúc hậu,làn da trắng hồng ngọt ngào,mái tóc dài chấm lưng được uốn bồng bềnh phiêu du trong gió và cả nụ cười tỏa sáng kia nữa,nhìn lướt qua cũng biết được là một nữ nhân tài sắc vẹn toàn. Nhìn cặp đôi trai tài gái sắc đang cười đùa vui vẻ với nhau kia làm lòng nó trùng xuống,cảm giác lạc lõng lan tỏa khắp người nó. _Ái Thư,là cậu thật sao?_Tiếng Thiên Vân phát ra từ sau lưng nó. _Cậu cũng ở đây à,thật vui khi được gặp lại cậu_Ái Thư vẫn giữ nguyên nụ cười niềm nở đó chào mừng cô. Nó ghét cái cảm giác bị bỏ rơi nên nó đã bỏ đi từ lúc nào. Hắn định giới thiệu nó cho Ái Thư nhưng nó đã biến mất khiến hắn cảm thấy bàng hoàng mà cứ quay đi quay lại tìm nó không để ý đến cô bạn đang chăm chú nhìn cậu. Thần Nam cũng nhận ra sự vắng mặt của nó nên cậu đã tự động đi tìm nó,với bản tính mù đường bẩm sinh của nó thì việc đi lạc là điều rất dễ xảy ra. Đôi chân nó cứ đi mãi không thôi,cơn tức giận của nó cứ dâng trào mãi không thôi nhưng thực sự cái cảm giác này là do đâu mà ra thì nó không biết. Nó chỉ biết rằng nó không thích nhìn hắn trò chuyện vui vẻ với người con gái khác. Khi nó dừng lại thì nó mới phát hiện ra mình đã lạc mọi người từ lúc nào. Xung quanh nó là nhưng gương mặt mà nó chưa hề gặp qua,nó cảm thấy sợ hãi khi tất thảy mọi người đều đang nhìn nó chằm chằm. Nó cảm thấy hoang mang,đầu nó cứ quay mòng mòng,nó không thở được,cái cảm giác người khác nhìn nó không thể chịu được. _Kim Băng_Thần Nam đã đến bên cạnh nó từ khi nào,bàn tay to tướng của cậu đỡ lấy nó. Một lúc sau nó ổn định được rồi thì tất cả mọi người gồm cả Ái Thư nữa đều đã đến chỗ nó và cậu. Khi thấy hắn thì cơn giận của nó lại bắt đầu,nó không thèm nhìn hắn một cái mà bỏ về trước. Hắn cảm thấy khó hiểu không biết chuyện gì đã xảy ra với nó nên hắn cứ nhìn nó chăm chăm muốn tìm ra lí do. Ái Thư dường như đã phát hiện ra điều gì đó khác lạ,cô cứ nhìn nó và hắn. Cuộc đi chơi cứ nghĩ đến đó sẽ kết thúc nhưng Ái Thư đã ngỏ lời mời cả đám đi ăn. Với bản tính ham chơi thì Thiên Vân không thể nào không đồng ý. Nó không từ chối cũng không đồng ý chỉ lẳng lặng đi theo,như muốn quan sát thêm gương mặt khác của hắn. Cả bữa ăn nó ngồi im mà ăn không nhúc nhích nhưng đôi mắt ẩn sau lớp kính vẫn luôn theo dõi hắn. Những hành động của nó đều không qua nổi đôi mắt tinh tường của Ái Thư. Thần Nam cũng phát hiện ra được sự khác lạ nên bữa ăn cũng khó mà trôi nổi xuống dạ dày. Chỉ duy nhất có hắn và Thiên Vân là không thèm để ý gì đến xung quanh. Giữa bàn tiệc ngon mắt Thiên Vân không ngừng bàn tay của mình mà gắp lia lịa vào bát mình và ăn một cách ngôn lành. Hắn thì có vẻ rất vui mừng vì sự xuất hiện của người bạn cũ nên cũng không để ý gì mấy nhưng trong lòng vẫn có sự thắc mắc cho cái hành động kì quặc của nó. _Kim Băng,đây là Ái Thư,bạn thời thơ ấu của tôi,cô ấy đi Mỹ mới quay lại_Hắn đột nhiên giơ tay giới thiệu Ái Thư cho nó_Và đây là Kim Băng. _Chào cậu_Ái Thư nở nụ cười xã giao chào nó_Rất vui được gặp cậu _Chào,rất vui được gặp cậu_Nó cũng lịch sự nở nụ cười đáp lại. Thiên Vân cũng nhanh nhảu giới thiệu Thần Nam với tư cách là bạn trai hờ cho Ái Thư biết cũng như để khẳng định chủ quyền. Bữa ăn diễn ra một cách êm đẹp không có gì gọi là sự cố xảy ra. Sau ngày hôm đó thì tần suất Ái Thư xuất hiện bên cạnh hắn nhiều hơn. Cả trường đều đang đồn ầm lên rằng đó là người yêu của hắn nhưng hắn thì không có một lời giải thích. Khoảng cách giữa nó và hắn ngày càng xa hơn,bức tường ngăn cách hai đứa ngày một dày hơn. Trong nó luôn cảm thấy bực bội khi thấy Ái Thư và hắn xuất hiện bên nhau,cảm giác trống vắng cứ ăn mòn thâm tâm nó. Hắn luôn cố gắng bắt chuyện với nó nhưng mỗi lần như vậy Ái Thư lại xuất hiện và ngăn cản hắn. Hắn không thể từ chối cô bạn thân nên đành lòng nán lại cảm giác đang trực trào. Thần Nam và Thiên Vân đứng ngoài nên có thể thấy được tất cả nhưng cũng lực bất tòng tâm. Vân biết tình cảm của cô bạn chơi từ nhỏ đó là gì đối với hắn nhưng cô không biết làm cách nào để tách Ái Thư ra cũng như biết cái cảm giác bực bội của nó từ đâu mà ra nhưng cũng chả biết phải làm thế nào để nó hiểu. _Kim Băng_Hắn gọi nó và ngay tức khắc nó quay lại bởi lâu lắm rồi giọng nói này mới gọi tên nó nên nó cảm thấy có phần hạnh phúc. _Có chuyện gì sao?_Nhưng niềm hạnh phúc ấy nhanh chóng biến mất. _Sao lại nói như thể tôi và cô không quen nhau vậy?_Hắn ngạc nhiên bởi sự lạnh lùng của nó. _Không phải gần như vậy rồi sao_Khi nó nói ra câu này thì nó mới nhận ra giọng nói có vẻ đang hờn dỗi,y như đang trách móc người yêu vậy. _Ý cô là sao? Cô giận tôi vì tôi không nói chuyện với cô sao?_Hắn nắm được cái kiểu cách kì lạ của nó nên liền mở lời trêu chọc _Tôi không có gì để giận anh cả,anh mau quay lại với cô bạn thanh mai trúc mã của mình đi_ Mặt nó đổi sang màu đỏ trong chớp mắt,nó tức giận đẩy hắn ra định bụng bỏ đi. _Cô,đang ghen sao?_Bàn tay hắn cầm tay nó kéo lại,nụ cười của hắn hiện rõ hơn,trong đáy mắt phát lên tia thích thú. _Hà cớ gì tôi phải ghen,buông tôi ra_Khuôn mặt nó ngày càng đỏ hơn,tim nó đập nhanh hơn. Nó cảm thấy mình thật ngu xuẩn,rõ ràng đang rất tức hắn nhưng lại không dám nhận,nó hoang mang với chính con người mình. Không lẽ đây là ghen mà người đời hay đồn đại sao,một tia sáng lóe lên trong đầu nó nhưng đã bị nó dập tắt trong phút chốc. Hắn vẫn cầm chặt tay nó không buông,đôi mắt màu cà phê có sức mạnh thôi miên ấy quan sát từng đường nét trên gương mặt đỏ hồng của nó,đôi môi luôn tạo ra một nụ cười hoàn hảo ẩn chứa một niềm hạnh phúc trong thẳm sâu. Nó biết có vùng vẫy cũng chẳng ích gì nên đanh ngậm ngùi đứng im để mặc hắn quan sát mình. Tuy không trực tiếp nhìn hắn nhưng nó vẫn cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của hắn lướt qua trên cơ thể nó khiến tim nó cứ chạy ma ra tông mãi không thôi. _Cô đúng là con ngốc_Hắn buông tay nó ra,ý cười đã biến mất trong đôi mắt,bàn tay hắn chạm vào má nó_Nghe cho rõ đây,tôi yêu cô,hiểu chưa? Nên đừng suy nghĩ lung tung nữa. Nói xong hắn quay lưng bỏ đi. Hai má nó ngày càng đỏ hơn,thân nhiệt cũng vì thế mà cao lên đột ngột. _Cuối tuần này sinh nhật tôi nên cô nhớ đến đấy,địa điểm thì cô biết rồi,ăn mặc đẹp vào_Hắn mở lời mời nó nhưng vẫn quay lưng lại về phía nó. Nó bàng hoàng trong giây lát bởi lời mời sinh nhật hết sức kì cục của hắn. Nhưng giờ đây trong nó đã yên vui hơn nhiều,cả nụ cười hạnh phúc đó cũng hiện lên trên khóe môi của nó. Nhưng cả nó và hắn đều đâu biết được cuộc đối thoại đó đã có người nghe thấy. Khi nó đem chuyện này kể cho Thiên Vân thì cô đã hét lên với âm lượng không hề nhỏ khiến mọi người có mặt trong căn phòng đều nhìn hai đứa với con mắt kì dị. Nó hoảng hồn trước giọng hét oanh tác của cô liền lấy tay bịt miệng cô lại. Cô cứ như con điên nhảy cẫng cẫng lên. _Vậy là quá tuyệt rồi,anh ấy đã nói vậy rồi thì trong lòng anh ấy chỉ có cậu thôi,yên tâm đi_Cô vừa cười vừa vỗ vai nó. _Tớ không muốn hỏi về chuyện đó_Nó lập tức xua tay_Tớ muốn hỏi là tại sao tớ lại thấy khó chịu khi anh ta với Ái Thư đi với nhau và tại sao tớ lại thấy vui khi nghe anh ta nói vậy? _Cậu thực sự không biết sao?_Thiên Vân mở to tròn đôi mắt nhìn nó,cô thực sự không thể tin nổi cái chỉ số EQ của nó là âm của âm luôn. _Tớ biết thì hỏi cậu làm gì_Nó nhíu mày khó chịu ra mặt. _Ôi bạn tôi ơi,tớ thật sự chia buồn với cậu_Thiên Vân không giải đáp thắc mắc cho nó mà chỉ vỗ vai an ủi. Cái hành động của cô khiến nó nổi điên lên,nó hết chịu nổi định đứng dậy đi về nhưng câu nói tiếp theo của cô bạn đã níu chân nó lại. _Là ghen đó,là yêu đó_Vân ung dung ngồi vắt chân like a boss. Nó nhất thời không hiểu câu nói của cô bạn là gì,chỉ nghiêng nghiêng đầu nhìn cô,đôi mắt tro xám mở to ra. Cơ thể nó tự động ngồi đối diện cô bạn như muốn cô giải thích rõ ràng hơn. _Tức là cậu yêu anh trai tớ rồi_Từng câu từng chữ được nói ra một cách rõ ràng. _Không thể nào đâu_Nó vội xua tay phản bác nhưng chính nó cũng rất mơ hồ về chuyện này. _Sao không,hai người tiếp xúc với nhau lâu vậy thì cũng phải nảy sinh tình cảm chứ. Vì cậu yêu anh ấy nên cậu mới ghen,vì cậu yêu anh ấy nên cậu mói thấy hạnh phúc khi anh ấy nói yêu cậu_Thiên Vân cố kìm nén cơn tức giận tỉ mỉ giải thích cho nó. Câu nói của cô cứ đọng mãi trong trí nhớ của nó và cứ lặp đi lặp lại không thôi. Nó tự hỏi chính mình thực sự nó có yêu hắn không nhưng với một đứa có chỉ số EQ dưới 0 như nó thì đây là một điều khó lí giải. Một mớ bòng bong cứ xoay quanh mãi trong đầu nó làm nó cứ đau đầu mãi
|
CHƯƠNG 25 _Kim Băng_Cái giọng nó trong trẻo đó gọi tên nó,nó biết chủ nhân của giọng nói này là ai nên cảm thấy rất lạ. _Có gì không Thư?_Nó quay lại đối diện với cô. _Cuối tuần này sinh thật Phong,cậu biết chứ?_Nụ cười ngọt ngào của cô cứ thường trực trên môi. _Anh ta nói với tôi rồi_Nó vẫn thản nhiên,gương mặt không chút cảm xúc nhìn cô. _Không biết cậu có muốn cùng tôi đi mua sắm vài bộ đồ không? _Không cần đâu,tôi có rồi nhưng cũng cảm ơn nhã ý của cậu_Nó luôn có cảm giác phải đề phòng với Ái Thư,nó từ chối lịch sự quay lưng đi nhanh chóng. Sự nghi hoặc cứ quay quẩn trong đầu nó. Nó không thân với cô thì hà cớ gì cô lại rủ nó đi mua sắm,đáng lẽ phải rủ Thiên Vân đi mới đúng chứ. Tiếng chuốn báo hiệu giờ học cũng vang lên,mọi suy nghĩ của nó về chuyện hồi nảy cũng được gác sang một bên. Trên giảng đường giáo sư đang thao thào bất tuyệt về những tác phẩm nổi tiếng của các tác gia được khắp mọi nơi trên thế giới biết đến. Nó không có hứng thú gì với việc đó nên không chú tâm là mấy. Gió thổi từ cửa sổ luồn vào tóc nó khiến mái tóc rối tung lên và bay bổng trong không trung nhưng nó không quan tâm để mặc cho cơn gió ấy chơi đùa với mái tóc của mình. Nó ngồi cúi lớp nên không được mọi người chú ý lắm nên nó tha hồ thả mình vào những suy nghĩ lên tận không trung. Nhưng chỉ một lát sau thì cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng,nó mệt mỏi gục xuống bàn và đánh một giấc thật say. Giờ học đã kết thúc từ lâu mà không thấy nó ra nên hắn cứ thấy bồn chồn đứng không yên. Khi hắn vào lớp thì bắt gặp cái hình dáng nhỏ bé quật cường đó đang mê man trong giấc ngủ nơi cuối lớp,hắn bật cười cho cái tính lo xa của mình. Mái tóc dài đen nhanh lõa xõa che hết khuôn mặt nó nhìn như một bóng ma đội mồ về. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vén những lọn tóc che gương mặt nó để lộ làn da trắng muốt cùng một khuôn mặt thanh thản ngủ ngon lành. Nó lúc này khác hoàn toàn so với lúc nó tỉnh. Khi tỉnh nó lạnh lùng,khó gần nhìn như ác quỷ đến mức nào thì bây giờ nó lại hiền lành,trong sáng như một thiên thần. Hắn mê mẩn ngắm nhìn nó không để ý đến thời gian,hắn cảm thấy thế gian này chỉ còn nó và hắn,tình cảm nơi hắn cũng nhiều hơn,mạnh mẽ hơn,mong muốn chiếm hữu nó cũng mãnh liệt hơn. Nó cựa quậy tỉnh giấc,ngủ trên bàn quá lâu làm cơ thể nó mỏi nhừ. Nó vẫn nhắm tịt mắt,phát ra những tiếng kêu khó chịu khe khẽ,cơ thể nó cử động một cách nặng nhọc. _Cái tội ngủ lang là thế đấy_Hắn ngồi bên cạnh lên tiếng. Nó dường như là tỉnh hẳn,hai mắt mở to nhìn người con trai đang chóng cằm ngồi bên cạnh nó,cái đôi môi mỏng đó cứ nhếch lên hiện ý cười. _Sa…sao anh ở đây?_Nó nói lắp bắp không nên lời. _Đợi cô không thấy nên tôi đi tìm thì phát hiện ra cô ngủ lang ở đây,không muốn cô bị cô thức giấc giữa chừng nên tôi ngồi đợi_Hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt như vậy nhìn nó. Nó thoáng đỏ mặt,ngại ngùng nhìn hắn. Nụ cười trên gương mặt sắp xuất hiện thì đã bị nó ngăn lại nhưng cái cảm giác hạnh phúc trong lòng nó thì nó không thể phủ nhận. _Cô tháo kính đi chứ,ngủ mà đeo kính không tốt đâu_Hắn khó chịu với cái thói quen không tốt của nó. _Nhưng tôi quen rồi. _Quen thì sửa. _Không dễ như vậy,tôi cũng không muốn. Tôi đã luôn được bảo vệ sau lớp kính này,tôi rất sợ bị người khác nhìn thấy. Khi đeo kính mọi thứ giống như là một vở kịch được diễn cho tôi xem vậy,bằng một cách nào đó điều đó không còn đáng sợ nữa. Nếu như không có kính thì tôi sẽ không biết như thế nào_Nó tự nhiên kể cho hắn nghe cái điểm yếu của mình,nỗi đau của chính bản thân mình. Gương mặt u ám đượm một nỗi buồn khôn xiết,ánh mắt nó sau lớp kính cũng có phần đau đớn nhưng nụ cười lại xuất hiện trên môi nó,cái nụ cười thống khổ đó cũng khiến hắn đau lòng. Nó không quan tâm đến việc hắn sẽ lợi dụng điểm yếu của nó mà trả thù hay không nhưng khi kể cho hắn thì nó thực sự cảm thấy rất nhẹ nhõm. Hắn ngơ ngác nhìn người con gái có cái điểm yếu không giống ai đó,trong hắn cảm thấy thương cảm và chua xót cho nó. Cả không gian chìm vào im lặng sau câu nói của nó. _Hãy dạy tôi tình yêu thực sự là gì,đó là nhiệm vụ tiếp theo của anh_Giọng nói nó chắc nịch,đôi mắt tro xám thoáng chốc cương nghị. Bàn tay nó run run cầm lấy chiếc kính luôn nằm yên vị một chỗ suốt bao năm qua. Đôi mắt nó từ từ mở ra nhìn hắn,cả người nó cũng run lên bần bật theo cử động của mí mắt. Cảm giác nhìn người khác khi không có chiếc kính thật khác lạ nhưng sự sợ hãi vẫn ngự trị con người nó. Hắn nhìn nó không chớp mắt,sự ngạc nhiên của hắn đạt đến cực độ,hắn không thể tin được nó có thể làm được điều đó nhưng hắn lại cảm thấy khó chịu khi nó cứ bắt ép mình làm điều quá sức như vậy. _Tôi sẽ dạy,sẽ dạy cô tất cả,sẽ dạy cô yêu tôi nên cô cứ yên tâm mà đeo kính vào đi,đứng bắt làm mình những việc mình không thể làm. Khi nào cô yêu tôi rồi thì tôi sẽ giúp cô thoát khỏi nỗi sợ đó,đến lúc đó tôi mới cho cô biết như thế nào là hôn. Được chứ?_Hắn không kìm được liền lao tới ôm nó thật chặt,giọng nói hắn tha thiết phả vào đôi tai nhạy cảm của nó. Cái ôm đột ngột đó làm nó không biết phải làm sao nhưng trong nó lại thấy ám áp kì lạ. Không biết tại hơi ấm hắn chuyền sang nó hay tại lời nói dịu dàng đó dành cho nó mà cả người nó ấm lên trông thấy. Hắn cũng ngạc nhiên bởi cái hành động táo bạo của mình nhưng hắn cũng rất hạnh phúc khi nó không khước từ hắn một cách phũ phàng. Dường như hắn không muốn buông người con gái nhỏ bé trong vòng tay mình nhưng hắn phải bắt buộc làm vậy bởi sự xuất hiện của Ái Thư. Hắn tiếc nuối xa rời cơ thể nó,nó cũng cảm thấy hụt hẫng lưu luyến hơi ấm cùng cơ thể to lớn. Ngày sinh nhật hắn cũng đã đến. Mấy ngày trước nó đã cùng Thần Nam và Thiên Vân đến khu mua sắm để mua cho hắn một món quà. Mang danh là đi mua quà cho hắn nhưng Thiên Vân chỉ chăm chăm đi mua đồ cho mình. Cô lượn khắp các cửa hàng trong khu mua sắm làm nó và cậu đi theo cũng đuối sức. Nó khâm phục năng lượng tiềm ẩn của cô,còn Thần Nam chỉ nhìn bóng hình nhanh nhẹn bay nhảy qua các khu hàng mà cười. _Cậu đã có tình cảm với cô ấy chưa?_Nó bất giác lên tiếng. _Có lẽ là rồi,bên cạnh cô ấy tớ thấy nhẹ nhõm một cách kì lạ,cô ấy luôn cố gắng làm tớ cười nên tớ rất vui_Cậu trả lời nhưng đôi mắt trìu mến không rời khỏi cô. _Vậy xin lỗi khi bên tớ cậu không được nhẹ nhõm và hạnh phúc như vậy_Nó liếc cậu giả vờ giận dỗi _Tớ đâu nói thế,tớ nói rồi tớ vẫn yêu cậu mà,mãi mãi là như vậy nhưng có lẽ với cô ấy nhiều hơn một chút_Cậu vội giải oan cho mình_Cậu và anh ta cũng tiến triển tốt đấy chứ _Tớ nghĩ vậy,tớ cũng không biết mình có yêu anh ta không nữa nhưng theo Vân nói thì rồi_Nó lơ đãng nhìn. Mài gót giày trong khu mua sắm cả ngày nó cũng chẳng tìm được một món quà gì vừa ý. Nó không biết một chút gì về hắn nên không biết phải mua quà như thế nào hắn mới thích. Nó cảm thấy bất lực vô cùng. Trong giây phút nó từ bỏ thì ánh sáng lấp lánh từ cửa hàng đối diện phản chiếu vào mắt nó. Một cái đồng hồ Rolex màu bạc nổi bật với mặt đồng hồ màu đen cùng những con số màu trắng được trung bày kiêu hãnh trong một shop bán đồng hồ Thụy Sĩ. Nó nhìn cái đồng hồ cao ngạo đó mà nghĩ đến hắn,nó bật cười với cái suy nghĩ của mình. Không chần chừ nó liền vào mua ngay lập tức. Khi bước ra nó khá hài lòng với món quà của mình,nó kh
|
không nhận ra rằng nụ cười hạnh phúc đó đã xuất hiện tự bao giờ
|