Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi
|
|
Bởi vì ăn nhiều bánh bao chiên cùng với trà sữa, đến lúc ăn cơm trưa, Đường Kiều cái gì cũng ăn không vào. Nhưng Chu Chú nói, muốn hiểu thêm về nhân viên. Cho nên, Đường Kiều cứ việc không tình nguyện, vẫn là bị kéo đến căn tin đối diện dưới lầu, nhân viên một số văn phòng gần đây cơ bản đều ăn ở đây, lúc cơm trưa, người đông vô cùng. Đối với nhân viên trong công ty Chu Chú, Đường Kiều trừ bỏ vị Tiểu Ngô mua trà sữa cho cô, những người khác cũng không biết, vì thế vừa vào căn tin, mọi người ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô cùng với Chu Chú, cô vẫy tay giống như đi duyệt binh ngày Quốc Khánh, còn thiếu kêu câu khẩu hiệu: các đồng chí vất vả rồi! Chu Chú buồn cười kéo tay Đường Kiều xuống, nắm trong tay. Sau đó lôi kéo cô đi gọi cơm, dẫn đến mọi người một phen xì xào bàn tán. Chu Chú thay Đường Kiều cầm cốc nước trái cây, cầm miếng sandwich, tuy rằng cô không đói bụng, nhưng Chu Chú này. . . . . . cũng quá keo kiệt rồi. Cứ như cho mèo ăn không bằng. “Tổng giám đốc Chu, cho bà chủ ăn cái này sao.” Đường Kiều còn chưa có kháng nghị, đã có người thay cô bất bình, nhìn xem, ánh mắt quần chúng đều sáng như sao. Đường Kiều nhanh chóng thể hiện bộ dạng tiểu nhân đắc ý, chờ Chu Chú tự mình kiểm điểm, đáng tiếc, quá trình thập phần không thuận lợi, ngay cả kết quả cũng không như cô mong muốn. “Bà chủ các người vừa mới ăn nhiều lắm, hiện tại không thể để cho cô ấy lãng phí.” Mọi người bối rối. Chu Chú nhìn mọi người xung quanh, nghiêm túc như lúc làm việc, sau khi tan tầm Chu Chú tương đối dễ gần, bình thường cũng sẽ cùng mọi người nói cười linh tinh, cho nên mọi người cũng đều thích nói chuyện như vậy với Chu Chú, duy nhất không quen, đại khái là bình thường Chu Chú vẫn một mình đi làm, mà hôm nay lại còn đưa phu nhân đi cùng. Chuyện này làm nhóm nhân viên nam vô cùng hưng phấn, nhưng lại làm tan nát trái tim các nữ nhân viên trong công ty, đây là lúc cho bọn họ vùng dậy, a a, thời đại này, là của bọn họ. Đường Kiều uống một hớp nhỏ nước trái cây, rảnh rang ngồi ở ghế tựa xem Chu Chú cùng mọi người trêu đùa, khuôn mặt mỉm cười. Đợi nhìn đến một bóng dáng vô cùng quen thuộc đi tới, ánh mắt lập tức phát sáng lên. “Tiểu Ngô Tiểu Ngô, mau tới đây.” Cô thích đứa nhỏ này nha. Vốn chuẩn bị lấy đồ ăn rồi đi ra ngoài Ngô Hiểu xúc động như muốn táo bón, cô tình nguyện ngồi ở đường lớn ăn còn hơn, cô cố ý chọn lúc nhiều người chen vào, tính toán thừa dịp lúc mọi người hỗn loạn đi ra ngoài, sự thật chứng minh, ánh mắt bà chủ quả thật là quá tốt. Về phần Đường Kiều vì sao muốn gọi đứa nhỏ đáng thương này. Kỳ thực, lý do thật đơn giản, bởi vì, cô ngoại trừ Chu Chú, cũng chỉ biết duy nhất cô ấy thôi. “Chu phu nhân, ăn cơm trưa à.” Ngô Hiểu run rẩy nghiêm mặt bất đắc dĩ bưng đồ ăn đứng trước Đường Kiều, không có biện pháp, bà chủ đều ở trước mặt mọi người gọi cô, cô nếu dám chuồn mất, phỏng chừng ngày mai phải cuốn gói chạy lấy người, không, không cần ngày mai, không chừng buổi chiều ở công ty sẽ không nhìn thấy cô rồi. “Ngồi đi.” Đường Kiều chỉ vào bên cạnh vị trí đối diện. Ngô Hiểu hút một ngụm khí, cùng ông chủ ngồi một chỗ, không không không, đánh chết cô cũng không ngồi, cô sẽ không tiêu hóa được. “Ngồi đi, không có việc gì.” Ông chủ Chu mở miệng, Ngô Hiểu khóc không ra nước mắt ngồi xuống, ông chủ nếu muốn cô không tiêu hóa nổi, thì cô chính là không tiêu hóa được. “Ăn đi, đừng khách khí.” Khụ. Bà chủ đại nhân, cô đây là bản thân dùng tiền mua đồ ăn, cô vì sao muốn khách khí, hơn nữa, vì sao bà chủ thoạt nhìn như vậy lại nói không khách khí. Ngô Hiểu đưa từng chút thức ăn vào trong miệng, ở trong lòng yên lặng tính toán thời gian, không biết đến lúc làm việc cô có thể ăn xong bữa cơm này không. “Cô sang bên cạnh ăn đi.” Chu Chú đại khái cảm giác được người ngồi bên cạnh anh cứng ngắc, giống như Đường Kiều nói, muốn tận dụng mọi khả năng làm việc của bọn họ, cho nên, vì không ảnh hưởng buổi chiều đồng chí Tiểu Ngô làm việc có hiệu quả, anh quyết định vẫn không thể dung túng Đường Kiều luôn luôn chơi đùa đứa nhỏ này. “Vâng tổng giám đốc Chu.” Cô muốn khóc, quá cảm động. Tổng giám đốc Chu, tôi cảm ơn cả nhà anh! Đồng chí Ngô Hiểu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhanh chóng chạy mất, cứ như sau lưng có quỉ đuổi theo. Nhìn xem dọa đứa nhỏ chạy mất. Haizz, Chu Chú làm đồ chơi của cô chạy mất, vì thế lúc Chu Chú cúi đầu ăn cơm, Đường Kiều chỉ có ngồi nhàm chán liếc nhìn xung quanh. “Chu Chú, mau nhìn, soái ca!” Đường Kiều lời nói cùng với động tác, Chu Chú thậm chí có thể nghe được bốn phía âm thanh hút không khí. Mọi người nhìn theo hướng ngón tay Đường Kiều chỉ, quả thật, là một soái ca. So với ông chủ bọn họ, người này lớn lên, càng trẻ tuổi, càng xinh xắn. (định để đẹp trai nhưng người này dùng xinh xắn đi ^_^) Nhưng mà, đợi lúc Đường Kiều thấy rõ ràng người cô chỉ, cô liền hận không thể bẻ ngón tay mình rồi. Chu Chú cũng thấy rõ soái ca Đường Kiều chỉ, ho một tiếng nói, “Em thưởng thức càng ngày càng trẻ tuổi rồi.” Đường Kiều tũng quẫn, cô tiện tay chỉ không được hay sao. “Kỳ thực, cẩn thận nhìn kĩ một chút, cũng không đẹp trai lắm, mắt em vụng về rồi.” Tha thứ cô đi, Amen. Đáng tiếc, Thượng Đế không tính toán tha thứ cô. “Dì.” Dì em gái nhà cậu, cả nhà cậu đều là dì! “Dì à, trên đất không rơi cái gì, không cần tìm đâu.” Không có nghe thấy không có nghe thấy, Đường Kiều tiếp tục cúi đầu, ra vẻ bận rộn. “Dượng, người với dì đang ăn trưa sao?” Dượng cái em gái cậu. “Ngồi.” Còn ngồi? Vì thế người nào đó không khách khí ngồi xuống vị trí bên cạnh Đường Kiều. Đường Kiều rốt cục ngẩng đầu, lấy ánh mắt mãnh liệt khiển trách Chu Chú. Lúc này, có người đã ăn xong, đi ngang bàn qua bọn họ, ra vẻ quen thuộc nói. “Tổng giám đốc Chu, vị này là cháu trai sao, không sai, lớn lên thật đẹp trai.” Chu Chú: . . . . . . Đường Kiều: . . . . . . Cháu trai: . . . . . . Được rồi, cháu trai, Đường Kiều kéo dài mặt, nén cười. “Cháu trai, sao lại đến đây?” Chỗ này. . . . . . vào ăn cơm đều là những người đi làm gần đây. “Cháu đi làm thêm ở công ty vào mùa hè.” Cháu trai nhét đầy một miệng cơm, vừa ăn vừa nói. Đường Kiều có chút chán ghét nhích người tránh xa cậu ta, sợ ăn phải cái cái gì phun trong miệng ra, đừng nhìn đứa nhỏ này phong nhã, tướng ăn kém không ai bằng. “Làm việc gì đấy?” Chu Chú đối với bộ phận công tác tương đối có hứng thú. “Cũng không có gì, chỉ làm vài việc lặt vặt. Chào dượng, tôi gọi Trần Ương, ương trong quốc ra rộng lớn mênh mông khí phách.” (ý anh này là tên của anh ấy vô cùng khí phách) Chu Chú gật đầu, nhìn hai tay đều cầm đũa, liền không có ý muốn bắt tay rồi. “Làm việc vặt nhưng cũng là công việc quan trọng, mặt khác, tên cũng cũng không tệ.” Công ty của anh, cũng là từ làm việc vặt mà phát triển lên. “Chính xác.” Cháu trai Trần Ương cau mày, gật đầu đồng ý quan điểm của Chu Chú, về công việc, về tên. Bên này Đường Kiều vẫn còn đang suy nhĩ, ương trong miệng cháu trai ”quốc gia rộng lớn mênh mông khí phách” là ý nghĩa nào. ( nguyên bản trong cv: ương ương đại quốc đích ương ,từ ương vừa có nghĩa là rộng lớn vừa có nghĩa là khí phách). “Dì, người nghĩ cái gì vậy?” Cô đương nhiên không thể nói cô còn đang suy tên của cậu ta ý nghĩa là gì. “Cậu có thể ăn chậm một chút không, cứ như vội đi đầu thai không bằng.” Nhìn tướng ăn này của cậu ta, Đường Kiều một mặt thống khổ, dạ dày này chắc bị chịu khổ nhiều lắm. “Không có biện pháp, tôi còn vội đi làm việc, ăn nhanh cho xong.” Được rồi, làm việc thêm nghỉ hè cái gì, các loại khổ cực cô hiểu hết. “Dì làm việc gần đây? Cụ thể là công ty nào, ngày khác tôi đi tìm dì.” Trần Ương gió cuốn mây bay đem thức ăn trong khay nhét hết vào bụng, Đường Kiều trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu cũng chưa lấy lại bình tĩnh, cô thua, thật sự thua. Nhưng không biết khi nào Chu Chú đã cơm nước xong, lấy ra một cái danh thiếp, đưa cho Trần Ương. “Cậu nếu muốn tìm cô ấy, gọi điện thoại trước, cô ấy là người lười như vậy, cũng không cố định có thể mỗi ngày qua đây.” Trần Ương nhìn danh thiếp, đối với con dấu trên danh thiếp của Chu Chú, cũng không kinh ngạc lắm, cất kỹ sau đó đứng dậy. “Dì, dượng gặp lại sau.” Đường Kiều nhìn theo”cháu trai” cô rời đi, kỳ thực rất muốn hỏi cậu ta, cậu ta tìm cô làm cái gì? Sau đó kỳ quái liếc Chu Chú một cái. “Anh làm sao lại luôn đem theo danh thiếp?”
|
“Đi thôi.” Công tác đánh vào quần chúng đã xong, bọn họ cũng nên đi, dù sao không khí căn tin cũng không tươi mát bằng văn phòng. Đường Kiều đi theo phía sau Chu Chú rời khỏi căn tin, trong tay còn cầm cốc nước trái cây chưa uống xong, sandwich lấy ở trong tay Chu Chú, nếu không nhìn đến trong tay hai người có gì, bức tranh vẫn là vô cùng xinh đẹp. Chính là khi đi đến cửa, Đường Kiều bị cánh cửa ánh vàng rực rỡ chiếu vào lóa mắt. Nhóm kiến trúc sư vất vả cần cù, luôn khiến mọi người kinh ngạc về tài nghệ điêu luyện của bọn họ, nói rõ sẽ làm cho sáng chói, không làm cho người ta giật mình thề không ngừng. Sau khi trở lại công ty, Chu Chú tiếp tục xem văn kiện, phê văn kiện, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn xem Đường Kiều đang làm cái gì. Mà nội dung công việc của Đường Kiều, lại phức tạp hơn. Đầu tiên là ngồi ở ngồi ngay ngắn ở sofa chơi máy tính, sau đó lại nằm nghiêng trên sofa nghịch điện thoại di động, cuối cùng tứ chi rất không đoàn kết chân tay chổng vó lên trời ở trên ghế sofa ngủ. Chu Chú đứng dậy giảm nhiệt độ điều hòa, sau đó lấy áo vest trên lưng ghế dựa xuống, khoác lên người Đường Kiều. Ngồi xổm trước ghế sofa, nhìn tư thế ngủ của Đường Kiều, Chu Chú khẽ cười, lập tức cúi đầu, hôn nhẹ vào khóe môi Đường Kiều. Thừa dịp lúc Đường Kiều ngủ trưa, Chu Chú nhanh chóng đem nhiều phần văn kiện ra kí, mỗi phần đều xem cẩn thận, rồi mới kí. Trong lúc chờ tin tức của Chu Du, bữa tối hỏi một chút về hạng mục công việc, nhưng mà, Chu Du người này tương đối phiền toái, trực tiếp nói “Tự mình xem thế nào mà làm” là xong việc, hoàn toàn không có để ý, bữa cơm buổi tối này phải ăn ra cái kết quả gì. Chu Chú vốn đang muốn gọi Ngu Châu đến đi cùng, dù sao tửu lượng của cậu ta thập phần tốt, nhưng nghĩ đến cái chân tàn phế của Ngu Châu, anh vẫn nên từ bỏ suy nghĩ này. Chu Chú không có lừa Đường Kiều, đến lúc cô dậy, bọn người Chu Du đã đến, Chu Chú cùng những người khác họp ở trong phòng hội nghị, một mình Chu Du lại vào văn phòng Chu Chú. Cho nên, lúc Đường Kiều mở mắt mắt, liền nhìn thấy Chu Du kéo cái ghế ngồi gần chỗ cô, nhìn cô, một bộ dạng đây là ai, khuôn mặt không chút biểu cảm. Đường Kiều nhanh chóng từ trên ghế sofa bò dậy, hắc hắc cười gượng hai tiếng, lại bởi vì một câu nói của Chu Du, ngã trở về. “Cô cùng Chu Chú buổi tối làm cái gì, mà ban ngày ngủ nhiều như vậy.” Cái kia. . . . . . Chuyện này thì tương đối phức tạp, Đường Kiều cũng không giỏi biện minh. Mấy ngày nay Đường Kiều cũng không biết Chu Du đến cùng là như thế nào, vẫn là bản thân mình đắc tội cô ấy, dù sao Chu Chú cùng những người khác đang ở phòng họp trong khoảng thời gian này, cô biểu hiện hành động rõ ràng với Chu Du, tận lực lấy lòng Chu Du, Chu Du mặt lạnh nhìn cô nỗ lực. Nếu không xem Chu Du là cấp trên, Đường Kiều rất muốn đi lên đánh cô ấy hai bạt tai. Nha, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt rồi. Nhưng Chu chú nói, hôm nay không thể đắc tội với Chu Du, chuyện buổi tối, anh còn phải nhờ vả đến cô ấy. Được rồi, cô liền miễn cưỡng phu xướng phụ tùy một phen, đem khuôn mặt cô ấy, không đếm xỉa đến. “Cô làm sao?” Thời kì tiền mãn kinh. Được, tốt lắm, hỏi đến trọng điểm rồi. “Theo như mẹ tôi nói, Chu Chú muốn giới thiệu nam nhân cho tôi?” Này, hình như lúc đó đúng là nói như vậy. “Như vậy không tốt sao.” Ngay lúc này không khí, nói lời này, hoàn toàn phù hợp các loại ngôn ngữ ngữ pháp, đều là ngọn đèn chọc họa! “Cho nên mẹ tôi một ngày gọi điện thoại cho tôi ba lần, hỏi Chu Chú có giới thiệu nam nhân cho tôi không.” Chu gia quả nhiên toàn người làm việc hiệu suất. “Cũng không thể vội ngày một ngày hai mà được.” Vốn ý tứ Đường Kiều là, mẹ Chu Du cũng quá nóng vội, đậu hũ nóng không thể ăn như vậy, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại càng thêm đắc tội với Chu Du. Nếu Đường Kiều có thể dự đoán ý nghĩa đằng sau câu nói này, cô nhất định sẽ không nói lời đắc tội này với Chu Du. Là cô sai rồi, cô biết Chu Du, biết cô ấy là người có thù tất báo, một câu này của cô, liền đẩy Chu Chú đến đầu sóng ngọn gió. Lúc ăn cơm tối, trên bàn cơm chỉ có Chu Du cùng Đường Kiều là nữ, cho nên, Chu Du cố ý hướng tới, phía trưóc cô kính rượu, giống như Chu Du chơi zombi, một lượt lại một lượt, đánh thế nào cũng không đi xuống. Theo lý thuyết, bữa cơm này là Chu Chú làm chủ, đáng lẽ là Chu chú cùng cô kính bọn họ, hiện tại kết quả đảo ngược hoàn toàn, Chu Du ngoại trừ ở ngoài xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn ác ý mời thêm rượu. “Uống đi uống đi.” Uống cái đại gia nhà ngươi uống, nếu cứ uống hết rượu bọn họ kính, ngày mai cô ấy có thể trực tiếp đến bệnh viện tìm cô rồi. Chu Chú không thể nhìn vợ nhà mình bị chuốc, vì thế, mười ly rượu thì chín chén vào bụng Chu Chú. Đương nhiên, Chu Du cũng không phải có ý định trút rượu Đường Kiều, mục đích cuối cùng của cô vẫn là trả thù Chu Chú, cho nên lúc mọi người trút Chu Chú uống rượu, Chu Du nhanh tay nhanh chóng ngăn cản Đường Kiều chuẩn bị cho Chu Chú chắn rượu bằng trà. Đường Kiều nhìn sắc mặt Chu Chú càng ngày càng trắng, sốt ruột, nhưng không có biện pháp nào khác, quay sang tức giận trừng mắt với Chu Du, cô ấy lại quay đi làm như không để ý đến. Khó trách câu cửa miệng thường xuyên nhắc tới của Ngu Châu là: thà rằng đắc tội tiểu nhân, cũng chớ đắc tội với nữ nhân. Được rồi, tuy rằng cô cũng là nữ nhân, nhưng chiêu này của Chu Du cũng quá độc ác. Đến lúc cuối cùng cùng tan cuộc, Chu Chú đã nằm sấp xuống rồi. Đường Kiều chẳng phải lần đầu tiên thấy Chu chú say rượu, nhưng là lần đầu tiên thấy anh chật vật như thế. Cuối cùng Chu Du còn có chút lương tâm, giúp bọn họ gọi xe, sau đó cùng Đường Kiều đỡ Chu Chú, đưa anh nhét vào bên trong xe. Nhìn Chu Chú khó chịu ôm bụng, Đường Kiều đỏ mắt. “Chu Du, cô rất quá mức rồi.” Đường Kiều nặng lời nói, mặc dù cô cùng Chu Du lớn lên, nói nặng lời cũng chỉ có một lần này, nhưng cô không nghĩ thu hồi. Chu Du không có phản bác lời nói của Đường Kiều, chỉ nói một câu, “Cô nhanh đưa Chu Chú về nghỉ ngơi đi.” Chu Chú dọc theo đường đi khó chịu xuống xe ói ra nhiều lần, ngay cả tài xế taxi cũng không nhìn được, có lòng tốt mua giúp bọn họ bình nước. “Có chuyện gì mà uống thành như vậy?” Đến cùng cũng không phải cao hứng uống mà là thương tâm uống, nhìn như chịu tội. “Nói chuyện làm ăn, khách hàng trút.” Đường Kiều nhận lấy chai nước, cho anh súc miệng, sau đó đổ một chút ở trên tay, lau miệng cho anh. “Haizz, dạo này, làm ông chủ đều không được, khách hàng chính là thượng đế, chúng ta chính là tôn tử.” Cũng không phải là tôn tử sao, đáng giận nhất chính là Chu Du, cô muốn cáo trạng, cô nhất định cáo trạng. Về đến nhà, Đường Kiều lấy hai tờ 100 trả cho tài xế, bảo không cần trả lại, buổi tối khuya như vậy, lại gặp hai người bọ họ phiền phức không ít, lái xe cười cười cũng không nhiều hơn tiền thừa nhận lấy. Nhưng lại giúp đỡ Đường Kiều đưa Chu Chú xuống xe, nhìn thoáng qua thấy Chu Chú không đứng dậy nổi, lại nhìn Đường Kiều, tốt bụng khóa cửa xe lại giúp Đường Kiều đỡ Chu Chú lên lầu. Nếu không, với sức lực của Đường Kiều, tối hôm nay phải ngủ bên ngoài rồi. “Cám ơn chú nhiều, bằng không tối hôm nay cháu cũng không biết làm sao nữa.” “Không có việc gì, tôi là người thô kệch, cũng có khả năng làm việc này, tôi đi đây, cô chiếu cố cậu ta đi, tôi thấy cậu ta uống nhiều quá, nếu thật sự không được, cô nên đưa đi bệnh viện.” “Vâng, cám ơn chú.” Sau khi cảm ơn ông chú lái xe, Đường Kiều cũng cố không xong nhiều như vậy, chạy đi chạy lại. Lần này Chu Chú, thật là uống rất nhiều. “Kiều Kiều, anh khó chịu, khó chịu!” “Em biết, em biết, em đi chuẩn bị nước, lau người cho anh.” Đường Kiều không phải người biết chiếu cố người khác, đối mặt với Chu Chú như vậy cũng không biết làm thế nào cho phải. Cầm chậu nước, ném tấm khăn lông vào bên trong, Đường Kiều đem chậu đặt ở trên bàn trà, sau đó ngồi trên sàn nhà ở trước sofa lau mặt cho Chu Chú. Đại khái là khăn lông ướt làm anh dễ chịu hơn một chút, Chu Chú cọ xát, nhưng miệng vẫn ồn ào kêu khó chịu. Ném khăn lông lại trong chậu, Đường Kiều đứng dậy, trước cởi giầy Chu Chú, sau đó cởi cúc áo trong. Sau khi cởi toàn bộ cúc áo, Đường Kiều nâng Chu Chú dậy, khó khăn đem áo sơ mi kéo xuống dưới. Lúc cởi quần lại khó khăn hơn một chút, Chu Chú thế nào cũng không nguyện ý phối hợp, Đường Kiều vừa nóng vừa giận, tát một cái lên mặt Chu Chú. “Không phải nói khó chịu sao, khó chịu còn không nghe lời.” Cô thật sự là, muốn điên rồi. Vô duyên vô cớ đã trúng một cái tát Chu Chú lúc này có vẻ phối hợp hơn, vô ý thức nâng mông lên, tùy ý để Đường Kiều cởi quần ra, cởi cả quần lót bên trong. Lúc quấn khăn lông lên thân thể Chu Chú, anh trừ bỏ cọ vẫn là cọ, muốn giữ lại cảm xúc lạnh lẽo dễ chịu. Đường Kiều luôn không ngừng vắt khăn lông chà xát người cho Chu Chú, qua lại đều thay đổi vài chậu nước. Chu Chú ngoại trừ nói khó chịu, cũng không nói thêm lung tung gì nữa. Ban đêm, Chu Chú nằm ở trên sofa hừ hừ, Đường Kiều sợ anh rơi xuống, hoặc là có chuyện khác, quyết định an vị trước ghế sofa, đầu gối lên một góc nhỏ, gục ở chỗ này ngủ. Trong lúc Chu Chú đứng lên ói ra nhiều lần, vừa có động tĩnh, Đường Kiều lập tức liền bừng tỉnh, như vậy ép buộc qua lại, cô thật sự là khó chịu. Nhưng Chu Chú lại càng thêm khó chịu, Đường Kiều không biết anh đến cùng là có bao nhiêu khó chịu, chỉ biết là Chu Chú ghé vào cái chậu bên cạnh phun toàn bộ ra sau đó liền ngồi phịch ở đây, tay còn ôm dạ dày. “Kiều Kiều, anh khó chịu.” Đường Kiều cấp bách khóc. “Nếu không chúng ta đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện.” Chu Chú miễn cưỡng hé mắt, lắc lắc đầu, lại ghé vào chậu ói ra. Rốt cục, đợi đến Chu Chú không ói nữa, Đường Kiều dìu anh về trên giường, lại thay anh lau một lần thân thể nữa, chuyện đầu tiên Đường Kiều làm là gọi điện cho Chu Du. Bên kia Chu Du tựa hồ đang ngủ, điện thoại vang thật lâu sau mới nhấc lên, tiếp theo là một âm thanh hữu khí vô lực. “Gì.” “Chu Du mẹ nó hỗn đản.” Nói xong câu này Đường Kiều cũng không chờ điện thoại đầu kia người ta nói cái gì, lập tức liền cúp điện thoại, Chu Chú khó chịu cô cũng khó chịu theo, Chu Du lần này thật sự rất quá đáng, cô chán ghét cô ấy. Bị Chu Chú ép buộc một phen, rốt cục đến lúc nửa đêm cũng ngủ, Đường Kiều cũng mệt mỏi nhanh chóng ngã xuống, tắm cũng không còn sức lực đi tắm, trực tiếp hướng trên đất ngã xuống, ngủ ngay tại chỗ, cũng may trong phòng Chu Chú trên mặt đất có thảm dày.
|
Sau khi Đường Kiều trở về mấy hôm luôn nỗ lực hẹn lại Chu Du, ăn một bữa cơm, dạo phố,… Kết quả Chu Du đều lấy “Ông đây muốn làm việc”, “Mỗi ngày vội như con lừa”, “Không muốn nhìn thấy người đã kết hôn” làm lí do, cự tuyệt tất cả cơ hội gặp mặt với Đường Kiều. Đường Kiều nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Chu Chú ầm ĩ một hồi, kiên quyết cho là chính Chu Chú phá hủy mối quan hệ hữu nghị của các cô. Lại bị Chu Chú dùng xong một câu rất là cẩu huyết, lại rất lưu hành đáp trả lại: “Có thể phá hủy được tình hữu nghị này thì không gọi hữu nghị.” Vì thế, anh còn cố ý tìm sự thật làm căn cứ để lý luận. Giống giữa bọn họ, mấy năm nay gặp đến vô số lần hãm hại, nhưng tình cảm bọn họ vẫn cứ kiên cố không thể lay chuyển. Những lời này thành công làm cho Đường Kiều buồn nôn, ôm dạ dày vẻ mặt khó chịu quyết định không xuất hiện trước mặt Chu Chú, không ai có thể chịu được Chu Chú này càng ngày càng không cần mặt mũi. Đối với việc phá hủy tình hữu nghị cách mạng của Đường Kiều cùng Chu Du, tuy rằng Chu Chú không chịu thừa nhận, chuyện này là anh sai. Nhưng anh hết sức hài lòng với kết quả này, đây đúng là chủ ý ban đầu của anh. Thiếu người hãm hại anh, ngày tự nhiên tốt hơn trước rất nhiều. Đại khái vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp nạn của anh quá mức rõ ràng, buổi tối, Đường Kiều quyết định, phân phòng ngủ! Chu Chú ỷ vào trong tay mình có chìa khóa, lấy đó làm chỗ dựa không hề sợ hãi, cũng không đem uy hiếp của Đường Kiều để ở trong lòng. Nhưng Đường Kiều lúc này học thông minh, cô đầu tiên là tịch thu chìa khóa dự phòng trong nhà trên tay anh, không cho? Có thể, tìm công ty mở khóa,thay đổi ổ khóa trước. Vì thế Chu Chú đáp lại bằng câu, “Buồn chứ, ngu chưa kìa, hối hận chứ.” Thật là, anh trợn tròn mắt, hối hận muốn chết. Trơ mắt xem Đường Kiều tịch thu chìa khóa của anh, trơ mắt xem cô đem ổ khóa thay đổi, trơ mắt xem cô đem chìa khóa mới bỏ vào túi của mình. Sau đó Đường Kiều lại trước mặt anh, hung hăng đóng sầm cửa phòng lại. Chu Chú kinh ngạc một lát, lấy lại tinh thần, ghé vào trên tường rít gào như bị ma nhập vừa đấm vừa cào vào vách tường. “Vợ à, em không thể như vậy, em không thể đối với anh như thế”. Không thể như vậy! Muốn hỏi Chu Chú gần nhất yêu nhất làm chuyện gì? Anh sẽ mười phần vui vẻ trả lời bạn: ngủ! Ngủ cùng Chu phu nhân! Cho nên, khi Đường Kiều đóng cửa phòng, không cho anh bước vào, anh cảm thấy cuộc sống hôn nhân của mình, lần đầu tiên có tai nạn, mà đầu sỏ gây nên lại còn là Chu Du. Mà lúc Đường Kiều mở cái khe cửa báo cho anh biết, tương lai vài ngày, bọn họ tiếp tục tình trạng này, cô ở bên trong, anh ở bên ngoài. Chu Chú cảm thấy lúc này tai nạn đã thăng cấp đến mức anh không thể khoan nhượng. Anh kháng nghị, bị không đếm xỉa đến. Anh khiếu nại, bị bác bỏ. Anh làm nũng, ở trên vai Đường Kiều cọ đi cọ lại, Đường Kiều vỗ vỗ mặt anh, xoay người đi lấy máy ảnh, cái dạng này của Chu Chú, nếu đặt ở trên mạng, page view tuyệt đối trên mười vạn, chị em ở trên thiên nhai, tuyệt đối sẽ điên. Anh ăn vạ, lăn qua lăn lại dưới đất, Đường Kiều ném khăn tắm cho anh, làm anh mặc vào tiếp tục lăn lộn, vừa vặn cô đỡ phải lau sàn. Khuyên anh đừng tiếc nói áo thêu vàng không thôi. Đối mặt Đường Kiều “Lãnh khốc vô tình” như thế, Chu Chú không thể không thay đổi kế hoạch của mình. Chuyện yêu thích nhất của anh là ngủ, buổi tối chuyển đến ban ngày. Hiện tại dù sao Đường Kiều cũng không đi làm, ban ngày trên cơ bản đều ở nhà, cái này là cơ hội cho anh tùy thời lưu manh. Chính là anh vừa lưu manh lại còn vừa oán giận: “Kiều Kiều, chúng ta đảo lại đi, anh thực sợ lúc này kém anh về sau đều đảo không được nữa rồi.” Đường Kiều đã bị anh làm cho không có sức lực, lẩm bẩm lầm bầm nhéo eo anh. Nhưng cô chút sức lực cũng không còn, nằm ở trên người anh, quả thực bắt đầu tán tỉnh. Vì thế, giữa trưa tại nơi nào đó, Chu Chú đánh hạ Đường Kiều thừa dịp lúc cô choáng váng ngửa cổ hưởng thụ bị lưu manh, cầm chìa khóa, tính toán từ đây đổi đời nông nô. Chu Chú chiếm được tiện nghi lớn, rung đùi đắc ý một phen nói: “Chúng ta thật là thê lương, phải làm việc hạ lưu này, lại vừa mong được sinh tồn.” Phải làm việc hạ lưu? Ai buộc anh làm? Ai cần anh làm? Đường Kiều hận nghiến răng, thiếu chút không kìm chế được đem gạt tàn trên bàn đập vào đầu anh, suýt nữa gây thành một vụ án mạng. Chu Chú nằm nghiêng trên sofa, Đường Kiều nằm nghiêng ở trên thân anh, Chu Chú nhìn ra Đường Kiều muốn mưu sát chồng, lông mày khoan khoái rạo rực, dưới thân va chạm, Đường Kiều liền hồn lìa khỏi xác, không còn sức lực trấn áp. Sau đó, Chu Chú đỡ đầu của cô tinh tế hôn nhẹ nhàng, cô đang trong mơ hồ vẫn hé mắt quan sát. Cô thấy được, từ trong mắt Chu Chú này, phát ra ánh sáng xanh như lang sói. Đường Kiều tức giận không thôi dùng hết chút sức lực cuối cùng, cắn lên cằm Chu Chú. Không tha, không tha, cô sẽ không thả. Trong mơ hồ, cô nghe thấy Chu Chú cười một hồi. “Chu phu nhân, em còn để cho anh ra ngoài hay không ?” Chính là không để! Đường Kiều không nói, tiếp tục cắn. “Anh chính là không muốn ra ngoài, sẽ luôn luôn muốn làm chuyện đi ngủ này.” Suy nghĩ một chút, Chu Chú lại tiếp tục bổ sung một câu: “Mặc kệ ban ngày hay ban đêm.” Vì thế, Đường Kiều yên lặng buông cằm Chu Chú ra. So sự vô sỉ, cô không sánh bằng Chu Chú, so không biết xấu hổ, cô cho tới bây giờ đều không phải là đối thủ của Chu Chú, trước kia liên hợp cùng Chu Du, còn có thể miễn cưỡng đấu tay đôi cùng với Chu Chú. Nhưng cô rất xui xẻo, Chu Du đã muốn trơ trẽn cô rồi. Vì thế, rất rõ ràng là cô thua triệt để rồi. Chu Du nói: đứa nhỏ, nhận chấp nhận số phận đi. Làm việc thiếu suy xét là mệnh, ngốc nghếch cũng là mệnh, đều là mệnh. Con bà nó em gái nó, cô mới không cần cái mệnh này. Đường Kiều nhìn trên cằm Chu Chú có dấu răng thật sâu, trong lòng vui vẻ một trận, nhưng đợi đến lúc thấy trên mặt của cô đầy nước miếng, cô bị chính mình làm cho ghê tởm. Thật bi kịch, làm sao có thể biến thành như vậy? Hóa ra ghê tởm cũng bị truyền nhiễm, cô quả quyết là bị Chu Chú lây bệnh cho rồi. Chu Chú biểu hiện vô cùng sung sướng, sờ sờ cằm, cùng với dấu răng trên mặt, tiếp tục trêu đùa. “Anh muốn đi ra ngoài, người ta hỏi anh dấu răng này là sao, anh nên trả lời thế nào?” “Tùy tiện.” Dù sao mặt mũi của cô đã mất hết, không còn thể diện nữa, còn có cái gì đáng so đo ,cô coi như bản thân mình cho tới bây giờ chưa từng có mặt mũi. “Ha ha. . . . . .” Chu Chú ôm Đường Kiều vui vẻ cười không ngừng, bởi vì cười to mà ngực rung động mạnh, Đường Kiều sờ lên, cảm thấy nó rung rung. Ôi, cô ngu ngốc thì ngu ngốc thôi. Ai làm cho tiểu tử này nói sao? Muốn trách, cũng chỉ có thể trách sức chiến đấu của bản thân thấp. “Ngày mai đưa em đi gặp Chu Du?” Chu Chú vì suy tính cho hạnh phúc sau này, cũng không quên muốn lấy lòng Chu phu nhân. Hai mắt Đường Kiều vừa sáng, lập tức tối sầm lại. “Nhưng là cô ấy tự mình trốn tránh, trong thời gian ngắn không muốn gặp em.” Oán niệm, vô cùng oán niệm. Chu Chú đưa tay vuốt tóc Đường Kiều, “Cô ấy không đến gặp em, em có thể đi tìm cô ấy.”
|
Núi không tới dựa mình, mình phải đi dựa núi. Người sống còn có thể bị phân nghẹn chết hay sao? Hơn nữa, anh vẫn luôn luôn làm như vậy, hơn nữa còn làm rất chính xác. Chu Chú dương dương đắc ý ở trong lòng tự khen ngợi bản thân mình, sờ dấu răng trên cằm mình, không biết ngày mai có thể đi ra ngoài gặp người hay không. Chẳng qua, chính như Đường Kiều suy nghĩ, dù sao anh cũng không để ý, người ta nghĩ đó là biểu hiện ân ái của hai vợ chồng họ. “Thật sự?” “Đương nhiên, người ta thường nói, ở nhà dựa vào cha mẹ, lấy chồng dựa vào chồng. Nghe chồng của em, chuẩn không sai.” Có cái “Câu cửa miệng” như vậy? Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa có chút hưng phấn, lúc này lại đen lại. Câu cửa miệng của Chu Chú, thật đúng là phổ biến. “Đến nhà cô ấy tìm cô ấy sao? Nhưng ngày mai cô ấy phải đi làm.” “Hạng mục công ty cuối cùng cũng đến ngày nghiệm thu, trong các nhân viên phụ trách nghiệm thu, còn có Chu Du.” Vì thế sáng sớm hôm nay, Chu Chu liền dẫn Đường Kiều đến công ty anh. Công việc của Đường Kiều bởi vì Chu Chú mà thất bại, cho nên anh tự nhiên có nghĩa vụ, nghĩ biện pháp làm cho cô không đến mức bởi vì không có việc làm mà trở nên nhàm chán. Khi Đường Kiều kéo cánh tay Chu Chú xuất hiện tại công ty của anh, vị “Bạn tốt nơi chân trời” là đồng chí Ngô Hiểu, thiếu chút nữa đem di động đang lướt thiên nhai ném ra ngoài, bị ông chủ bắt lỗi có thể tính là gì chứ, bị bà chủ bắt lỗi mới là chuyện khiến người người ta thống khổ nhất. Đường Kiều tự nhiên nhận ra cô ấy, lần trước chính là cô gái này ngăn cô ở ngoài cửa, tốt lắm, cô nhớ được, nhớ cực kỳ rõ ràng! Nhưng mà Ngô Hiểu dù sao cũng là nhân viên chuyên nghiệp, sửng sốt một lát lập tức trấn tĩnh lại ngay. “Tổng giám đốc Chu, Chu phu nhân, buổi sáng tốt lành.” Kỳ thực cũng không sớm, Ngô Hiểu vụng trộm nhìn chăm chú trên màn hình máy tính, đã sắp mười giờ, ăn bữa sáng thì muộn, ăn bữa trưa thì sớm. Đường Kiều cười, cười như gió xuân phơi phới. Cũng may vị đồng chí này là nữ, bằng không hướng về phía Đường Kiều cười chẳng rõ vì sao, không chừng lo lắng Chu Chú đuổi việc rồi. “Chu Chú, em muốn ăn bánh bao chiên.” Cô nhớ được cách công ty Chu Chú. . . . . . chỗ rất xa, còn có một chỗ bán bánh bao chiên. Vừa nghe lời này, Chu Chú trong mắt người ngoài lập tức biến thành “thê nô”. “Tiểu Ngô, cô đi mua bánh bao chiên cho bà chủ đi.” Lệ rơi đầy mặt, ông chủ đại nhân, cô kêu Ngô Hiểu là Ngô Hiểu, nói qua bao nhiêu lần rồi, cô không gọi Tiểu Ngô! Thật sự muốn cô đổi tên sao? Hơn nữa, cửa hàng bán bánh bao chiên kia khá xa, đi lại cũng mất nửa giờ, hiện tại thời tiết nóng như vậy. Bà chủ thân ái của tôi, cô không thể ăn cái khác sao? Cô ấy quả nhiên là bắt lỗi của cô rồi. Ngô Hiểu cảm thấy trong nụ cười vừa rồi của Đường Kiều, quả thực chính là “trong bông có kim”, vô số kim, một trong số đó đang hướng tới trên người cô mà đâm. “Chu phu nhân, kề bên này có một quán trà sữa,cô có muốn thử một chút hay không?” Quên bánh bao chiên này đi, trời rất nóng, ăn bánh bao dễ nóng trong người. Ngô Hiểu rất “thành kính”, rất “đúng trọng tâm” đề nghị. “Ừ, cũng được, vậy thì thử xem đi.” Ngô Hiểu thở dài một hơi, cảm thấy bản thân nhặt về một mạng tại cái mùa hè này, cũng không ngờ, bà chủ thân yêu, nói chuyện vẫn còn thở mạnh. “Vậy cô mua xong bánh bao chiên, lúc trở về cũng nhân tiện mua một cốc đi, không, mua rất nhiều cốc, nơi này có bao nhiêu người thì mua bấy nhiêu cốc, mọi người mỗi người một cốc, nói cho bọn họ, hôm nay tổng giám đốc Chu của mọi người mời.” Trong đám người nhanh chóng phát ra tiếng reo hò, đồng chí Ngô Hiểu quay đầu lại tức giận trừng mắt, mọi người nhanh chóng bị trấn áp, nháy mắt lại im hơi lặng tiếng. Cô đây là tự đào hố chôn mình sao? “Chu phu nhân, ở đây có phải là có quá nhiều người hay không?” Ngô Hiểu vùng vẫy giãy chết, công ty nhiều người như vậy, cô chắc chắn phải chết, khóc! Cô muốn khỏa thân, không, là muốn vừa chạy vừa khóc. “Không có việc gì, không cần thay tổng giám đốc Chu của các cô tiết kiệm tiền.” Đường Kiều cười cười, dáng vẻ cô là bà chủ, cô thay ông chủ của bọn họ chăm sóc nhân viên cấp dưới. Ngô Hiểu cúi đầu giả chết, không muốn di chuyển chút nào. “Thế nào?” Còn đứng đây làm cái gì? Nhanh đi mua đi. “Tôi có thể nhờ một số người giúp tôi đi mua không?” Ngô Hiểu nhỏ giọng thương lượng, trong lòng lại bộc lộ vẻ tiểu nhân cáu kỉnh, gào thét lớn: bà đây mặc kệ rồi! Một cái tát đem lòng dạ tiểu nhân kiềm chế lại, Ngô Hiểu vẻ mặt tươi cười, lấy lòng bà chủ, là một chuyện rất quan trọng. “Ừ, cô xem ai không bận việc, gọi họ cùng đi.” Đường Kiều từ bi mở miệng, tiếng nói vừa dứt, dựng thẳng lỗ tai lỗ lực nghe ngóng động tĩnh của nhóm người bên này, nhanh chóng cúi đầu, một lòng giả bộ làm việc. A! Rất bận rất bận, bận muốn chết. Ngô Hiểu lợn chết không sợ nước sôi vụng trộm chăm chú nhìn ông chủ đại nhân của cô, đợi nhìn thấy trên cằm BOSS nhà mình có dấu răng khả nghi, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Nhà bà chủ cô thực sự có khuynh hướng bạo lực? “Mau đi đi.” Chu Chú nghiêm mặt nói với Ngô Hiểu, Ngô Hiểu lập tức run lẩy bẩy. “Có thể đi được chưa?” Lúc quay sang, nhìn Đường Kiều với vẻ mặt đầy sủng nịch, đối với hành động ức hiếp người của cô mười phần dung túng. “Ừ, đi văn phòng của anh thôi.” Đạt được mục đích ép buộc người, bà chủ liền kéo cánh tay ông chủ rời đi, để lại khuôn mặt bị đả thương của đồng chí Ngô Hiểu. Haizz, nhà bà chủ có khuynh hướng bạo lực! Ông chủ thật đáng thương, tuổi trẻ, anh tuấn, nhiều tiền, có học vấn, có tố chất, có nhà có xe, ôi ông chủ. . . . . . Không được không được, cô tuyệt đối phải lướt thiên nhai. Thôi, cô vẫn nên chạy nhanh đi mua bánh bao chiên cùng trà sữa. “Mọi người ai đi cùng với tôi?” Ngô Hiểu uể oải hướng bên trong gọi một tiếng, công việc của mọi người như thêm bận rộn, toàn bộ đều làm như không nghe được lời nói của cô. “Mọi người ai đi cùng với tôi?” Ngô Hiểu nghiến răng, có loại xúc động muốn cắn người. Một cái tát lập tức làm bản thân tỉnh lại, không tốt không tốt, như vậy không tốt, học cái gì cũng đừng học bà chủ, cô không mệnh làm bà chủ, càng không thể có bệnh như bà chủ! “Tiểu Tân?” “A, Lưu Lưu, tôi nói cho anh chuyện này balabalabala. . . . . .” Ngô Hiểu hít sâu một hơi, mới vừa rồi ngồi đối diện cô, nhanh chóng xoay người, vô cùng tốc độ, cùng với anh Lưu như không có rào cản. “Anh Lưu?” “A, tiểu Tân, thực ra chuyện này là như vậy balabalabala. . . . . .” Ngô Hiểu nắm chặt tay thành quyền, em gái, đừng cho là cô không thấy được cô ta vừa rồi còn lấy đồ ăn! Thôi, cô tìm người khác. “Chị Phương.” “Tiểu Ngô, cô xem tôi đang rất bận rộn, cô tìm người khác đi.” Chị Phương vẻ mặt khó xử nhìn Ngô Hiểu. Lông mày cau lại, Ngô Hiểu gian nan phun ra một câu, “Tôi gọi Ngô Hiểu, cảm ơn.” “Bà chủ nói, cho một trong mấy người giúp tôi đi mua! Các người nhanh chút một người tự động đứng ra đi cùng tôi, đừng ép tôi!” Nhưng cô nắm giữ toàn bộ bí mật của mọi người trong công ty, đó là nguyên nhân cô nắm quyền sinh sát của họ, đừng bức cô, thật sự. “A Lạc, A Lạc đi cùng cô ấy.” Ngón tay mọi người đều đồng loạt chỉ về hướng một người. A Lạc bị chỉ đến vẻ mặt cầu xin đứng lên, bi kịch, việc này tuyệt đối là bi kịch, hôm nay nhân phẩm của anh thật sự là yếu kém rồi. Đã có người đi, mọi người cũng không giả bộ bận, bắt đầu nói vị trà sữa của mình. Ngô Hiểu một chưởng đập vào trên bàn, đối mặt với những người này, tức giận không nói thành lời. “Không có lựa chọn khác, bà chủ chọn còn lại tất cả đều là của các người.” Vừa lòng nhìn mọi người uể oải đi xuống. Vì thế, đồng chí Ngô Hiểu có thể cảm thấy mỹ mãn dẫn đồng chí A Lạc đi ra ngoài mua bánh bao chiên cùng trà sữa cho bà chủ.
|
Đường Kiều tâm tình tốt lắm, vô cùng tốt. Mỗi khi cô chiếm được tiện nghi, lúc phản kích ai thành công, tâm tình của cô có vẻ đặc biệt tốt, ngẫu nhiên báo đáp ân tình không tự kìm chế được ngâm nga hát lại còn sai nhịp, nói ví dụ như hiện tại. “Cô gái A Lý Sơn đẹp như nước nha, thiếu niên A Lý Sơn khỏe như trâu oa. . . . . .” Đường Kiều ngâm nga hát vui vẻ, Chu Chú cũng không biết lời bài hát này có đúng hay không nữa, dù sao lời bài hát này giọng điệu phía sau thật sự là quỷ dị. Đây cũng không phải trọng điểm, cô vui vẻ là tốt rồi. Chu Chú cũng thích nhìn dáng vẻ cô tâm tình tốt, tùy cô ở trong phòng làm việc lộn xộn, bản thân thì ngồi vào trước bàn làm việc, rút một phần văn kiện ra xem. Hôm nay là ngày nghiệm thu hạng mục, Chu Chú nói Chu Du sẽ đến, Đường Kiều mới cùng đi theo, kết quả ngồi ở trong văn phòng Chu Chú đợi nửa ngày cũng không thấy người đến, đợi đến bánh bao chiên cùng trà sữa của cô đều đã trở về rồi, đừng nói là Chu Du, mà ngay cả những người khác đến nghiệm thu cũng không thấy được. “Chu phu nhân, bánh bao chiên vẫn còn nóng , cô tranh thủ ăn đi.” Đứa nhỏ đáng thương, mồ hôi đầy đầu, cô cũng có chút không đành lòng rồi. “Tốt, cô đi ra ngoài đi.” Như được đại xá, lập tức bàn chân Ngô Hiểu như bôi dầu chạy vội đi. “Lần sau phát ra thiệp mới nói với tôi một tiếng, tôi cho người đi cổ vũ.” Phạch một tiếng, toàn bộ công ty đều nghe được một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy đồng chí Ngô Hiểu quang vinh ngã ở cửa, hơn nữa thành công tạo thành bộ dạng vô cùng khó coi. Vì thế mọi người lại là một hồi lúng túng đi đỡ cô từ trên cửa xuống dưới, quấy rầy nhiều đến vợ chồng son ông chủ nói chuyện yêu đương là không tốt, đứa nhỏ này, ngã không tốt, ngã nghiêng về phía trên cửa. Phốc! Ha ha, đứa nhỏ này, thật buồn cười. Đường Kiều nở nụ cười một lúc lâu, rốt cục chờ cười đủ, mới quyết định không phụ lòng này đứa nhỏ này giữa ngày hè, đi thật xa mua bánh bao chiên cho cô, cô ăn trước đã rồi nói sau. “Anh muốn ăn không?” Mĩ vị ôi mĩ vị. Chu Chú nghe vậy, từ giữa đống văn kiện ngẩng đầu, cười cười, lông mày giơ lên, rõ ràng tâm tình không tồi chút nào. Mở miệng, ý Chu Chú bảo cô đút cho anh. Đường Kiều cầm bánh bao chiên chạy chậm hai bước, đứng ở trước bàn làm việc, xiên cho Chu Chú một cái, nhìn anh ăn xong, sau đó vẻ mặt chăm chú chờ anh tán thưởng. “Ăn ngon không.” “Ừ, cũng không tệ.” Đường Kiều vừa lòng lại xiên một chiếc nữa cho Chu Chú. “Thôi, em ăn đi.” Chu Chú lắc đầu, tỏ vẻ bản thân khôg muốn ăn. Buổi sáng anh đã ăn qua cháo loãng, lúc này còn chưa kịp tiêu hóa. “Anh ăn đi.” Một tay Đường Kiều xiên bánh bao chiên giơ trước mặt Chu Chú, không chịu buông xuống, bĩu môi, hàm ý làm nũng rất rõ ràng. Vì thế, Chu Chú bị mỹ nhân kế mê hoặc cam tâm tình nguyện, há mồm ăn một cái, vừa ăn vừa nghĩ, dạ dày của anh, cũng đừng no đến hỏng. Mặc dù dạ dày chống đỡ có chút khó chịu, nhưng Chu Chú cảm thấy, trong lòng thật thỏa mãn, thật sự rất thỏa mãn. Anh cũng không dám cười lớn tiếng, sợ cười sẽ tỉnh lại, sau đó phát hiện đây kỳ thực là một giấc mộng. Haizz, anh là một đại nam nhân, khi nào biến thành bộ dạng này, nếu như bị Ngu Châu biết, sẽ bị cười chết mất. “Có phải Chu Du sẽ không đến không?” Người đâu? Thẳng đến ăn xong bánh bao chiên, trà sữa cũng uống đến một nửa, Đường Kiều cũng không nhìn thấy bóng dáng của Chu Du. “À, buổi chiều trễ một chút mới đến, hẹn ăn cơm cùng nhau.” “Này bọn họ đến cùng là tới nghiệm thu hạng mục hay là đến ăn cơm ?” Chu Chú không thể không nhíu mày nói, “Kỳ thực hai việc này có thể đồng thời tiến hành.” Được rồi, cô biết, nhưng cô quan tâm không phải là cái này, cô quan tâm là, nếu muộn như thế Chu Du mói đến, cô theo anh đến sớm như thế làm gì? “Em không đến, làm sao báo được thù lần trước?” Chu Chú ám chỉ chính là đồng chí Ngô Hiểu. Đường Kiều sờ sờ cái mũi, hắc hắc cười gượng hai tiếng. “Anh nhìn ra.” Anh nếu nhìn không ra chính là người mù. “Thật mang thù như vậy?” “Hắc hắc, cũng không có gì, em chỉ chơi đùa vậy thôi.” Hừ được rồi, chơi đùa cũng không sao, đừng làm người của anh người chạy loạn là tốt rồi, dù sao nhân viên trong công ti di chuyển quá lớn, cũng không phải chuyện tốt. Chu Chú dừng tay lật tài liệu lại, hướng Đường Kiều vẫy vẫy. Đường Kiều phát hiện một chuyện thập phần đáng sợ, đó chính là, bây giờ cô đối với dáng vẻ này của Chu Chú, thật sự hoàn toàn không có sức kháng cự. Nhìn người ta vẫy tay một cái, cô liền vui vẻ vui vẻ chạy tới. “Như thế nào?” Nhìn ánh mắt sói con này, thật sự là đẹp mắt, nói, cô vừa mới để ý, công ty Chu Chú mĩ nữ không ít, ách, chuyện này, có nên điều chỉnh lại hay không. Chu Chú cũng không trả lời, đứng lên, đem ghế dựa đá về phía sau, sau đó lướt qua cái bàn, một tay ôm lấy Đường Kiều, lại có thể ôm Đường Kiều vốn ở bàn làm việc bên kia đến bàn làm việc bên này. Đường Kiều một trận kinh hãi, làm cho Chu Chú cười khẽ. Chu Chú lập tức dùng ngay một cái ghế dựa, mình ngồi xuống dưới trước, sau đó đặt Đường Kiều lên đùi. “Chu phu nhân, phải làm thế nào mới tốt, anh phát hiện anh một khắc cũng không muốn rời em.” Là không dứt sữa đi. Đường Kiều hờn dỗi ngang ngược liếc Chu Chú một cái, lại làm cho anh cười khẽ. “Không cho phép!” Đường Kiều một tay che miệng Chu Chú, một bên đè lại ngực của anh, trên mặt nỗ lực giả bộ nghiêm trang vẻ mặt nghiêm túc. Chu Chú kéo tay cô xuống, đặt ở bên môi khẽ hôn một cái, “Được được được, không cười.” Đường Kiều ngồi ở trên đùi Chu Chú có chút kỳ quái xoay xoay thân mình, lập tức bị Chu Chú ngăn lại. “Chu phu nhân, ở văn phòng cũng đừng đến đây.” Phốc!
|