Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi
|
|
Buổi tối lâu như vậy, ép buộc qua lại, chính xác là một chuyện vô cùng hao phí tinh thần. Nhưng năm đó khi Eve dụ dỗ Adam ăn vụng trái cấm, cũng không đoán được kết quả sao? Còn không phải là ăn tại chỗ sao, cho nên nói, đây ** mới là tiên phong cho nhân loại. Đợi đến sau khi tất cả gió êm sóng lặng, Chu Chú ôm Đường Kiều đã không thể động đậy, đặt cô ở trên chiếc giường mềm mại, ngồi quỳ ở bên giường nhìn khuôn mặt cô ửng hồng còn cố lui lại, nhẹ nhàng hôn hôn khóe miệng của cô. Đường Kiều hừ một tiếng, “Khát.” Haizz, quả nhiên là ép buộc người. “Ngoan, anh đi rót nước cho em, đợi một lát.” “Nhanh chút.” Tuy rằng cô đã mệt đến không dậy nổi phim ma xem tối nay một chút cũng không nhớ gì, nhưng mà, nếu động tác của anh quá chậm, đảm bảo cô cũng đã đang ngủ. “Rất nhanh.” Vỗ vỗ đầu Đường Kiều, Chu Chú đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đi xuống lầu. Trong phòng khách một mảnh tối tăm, để lộ bầu trời ngoài cửa sổ, cũng không khó coi, trên sofa còn một người đang ngồi. Chu Chú bật đèn lên, bởi vì đột nhiên có ánh sáng khác, người ngồi ở trên sofa đem tay che mặt lại, nháy mắt mấy cái, đợi thích ứng với ánh sáng sau mới bỏ tay xuống. “Làm sao vậy?” “Xuống dưới rót ly nước, làm sao còn chưa ngủ?” Chu Chú đổ cốc nước đi, đi đến bình nước ấm trên bếp, Trần Ương nhìn động tác của anh, không nói gì. “Không ngủ được?” Chu Chú xoay người đối mặt với Trần Ương, uống một hơi cạn sạch nước trong chén, bất tri bất giác nhớ tới, người muốn uống nước hình như là Đường Kiều. “Đúng vậy, không ngủ được, vừa nhắm mắt, cả đầu đều là hình ảnh người kia, phảng phất thấy cô ấy ở bên trong chịu khổ, thấy cô ở bên trong bị khi dễ. . . . . “ Có phải anh không ngủ được không, không nhắm mắt, không nhìn thấy hình ảnh này đó, liền thể hiện, cô còn rất tốt? Cho nên, anh không dám ngủ, không dám nhắm mắt lại. Chu Chú trầm mặc một hồi, anh không phải là người thích nghe chuyện xưa, huống hồ vẫn là chuyện xưa của một người không có quan hệ. Mỗi người đều có con đường bản thân phải đi, trên đường gặp một vài người, phát sinh một vài chuyện xưa, hồng trần nghiệp chướng 3000, bất quá bọn họ đều là tới trả nợ, khi nào thì còn xong, khi nào thì xong việc. “Tôi sẽ tận lực nghĩ biện pháp giúp cho hai người gặp mặt.” Nhưng, lúc này, Chu Chú cũng sai lầm rồi, người kia chẳng phải giúp gặp mặt là có thể giúp được ngay sao, đây là nói sau. “Cảm ơn.” Lời nói của Chu Chú cũng không có làm Trần Ương tốt lên rất nhiều, trong bóng đêm, thật làm người ta tuyệt vọng, anh muốn gạt đi một ít, nhưng mà lại xuất hiện càng nhiều làm người ta càng thêm tuyệt vọng. Anh bất lực, đấu cùng bọn họ, anh quả thực vô năng không làm được. Một chuyện này một chuyện khác, giống như một bộ phim nhiều tập, không, bọn họ là đào cho cô ấy rất nhiều cái hố, dẫn cô nhảy vào trong, buộc cô nhảy vào trong. “Nghỉ ngơi sớm một chút.” Chu Chú gật gật đầu, lại tiếp rót tiếp một cốc nước, sau đó đi lên lầu. So sánh với Trần Ương, dù sao trong mắt anh, chuyện của Đường Kiều mới là chuyện quan trọng nhất, chẳng sợ cô chính là muốn uống chén nước. Lúc Chu Chú trở về phòng, quả nhiên Đường Kiều đã ngủ, nhưng mà Chu Chú biết, hiện tại không gọi cô đứng lên uống nước, ngủ được một lát, cô cũng sẽ không chịu được mà phải dậy uống. Đặt tạm cốc nước lên bàn trên đầu giường, Chu Chú dè dặt cẩn trọng ôm lấy nửa người Đường Kiều. “Kiều Kiều, uống nước thôi.” Đường Kiều cũng rất quen thuộc, Chu Chú chỉ kêu một tiếng, cô liền mở mắt ra, đại khái là rất khát, Đường Kiều lần này hoàn toàn không có làm ầm ĩ ngoan ngoãn để Chu Chú đưa nước đến uống một hơi, một cốc nước cô cũng uống hết phân nửa Sau khi uống xonng, Đường Kiều tựa đầu ngửa cổ ra sau, nhăn mặt nói: “Không uống nữa.” Chu Chú cũng không ép cô uống nữa, đặt cốc lại trên bàn, sau đó nhẹ nhàng đỡ đầu Đường Kiều đặt lên gối. “Ngủ đi.” Chu Chú tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Đường Kiều. Thời gian thật là quá muộn, chỉ chốc lát Chu Chú cũng ôm Đường Kiều ngủ thật say. Ngày tiếp theo, sắc trời đã sáng, Chu Chú mở mắt ra, nhìn nhìn Đường Kiều trong lòng, lại nhìn nhìn thời gian, không còn sớm, nhưng cũng không có ý muốn rời giường, xét thấy đêm qua ép buộc quá muộn, cho nên hôm nay, để cho tất cả mọi người ngủ nướng một giấc đi. Đợi đến khi Chu Chú lại mở mắt ra, đã là qua giữa trưa rồi, mà anh, vẫn là bị Đường Kiều làm cho tỉnh. Vừa mở mắt đã thấy trên mặt Đường Kiều tràn đầy ý cười, loại cảm giác này quả thực là không tệ. Chu Chú nhìn Đường Kiều cười giống như mèo trộm thịt, “Em ở trên đầu anh làm cái gì?” Sáng sớm da đầu run lên, tuyệt đối không phải là quỷ nhập vào người, mà là tên Đường Kiều kia, lại lên mặt rồi. “Cột cho anh bím tóc nhỏ, cái này gọi là kiểu đầu thuốc nổ.” Đường Kiều tâm tình tốt lắm cười to, nâng mặt Chu Chú lên, chà xát khuôn mặt làm cho người ta đố kỵ này. “Chu Chú, anh thật sự là đại mỹ nhân.” Chu Chú đầy vạch đen, nhưng mà làm anh càng thêm hắc tuyến còn ở phía sau nữa. “Đến, cười cho đại gia xem một cái nào?” Vì thế, mặt Chu Chú càng thêm đen. Nhìn Chu Chú mặt ngày càng đen, người nào đó nhanh chóng chuyển biến tốt, “Nếu không, đại gia ta cười một cái cho xem?” Nói xong quay về phía Chu Chú cố cười một cách ngốc nghếch. Chu Chú buồn bực kéo tay cô từ trên mặt anh xuống, “Tâm tình tốt lắm?” Đường Kiều cười cười, ánh mắt sáng lấp lánh, “Cũng không tệ.” Anh thế nào tâm tình tuyệt không tốt? Đứng dậy, Chu Chú đi vào toilet, chuẩn bị rửa mặt. Đợi đến khi nhìn thấy mình trong gương, mài nghiến răng, cảm thấy sáng sớm bản thân mình còn có loại xúc động muốn ăn thịt tươi. “Như thế nào, rất đẹp đi?” Trong gương ngoại trừ cái đầu, Chu Chú hận không thể đi qua bóp chết cô. Nhịn xuống xúc động, cúi đầu tháo dây thun xuống, lấy tay vò vò. Ách, tóc thật nghịch ngợm, vẫn là ném lên trên. Gân xanh củaChu Chú ẩn ẩn hiện ra, này mới sáng sớm, thật thương thân. “Hắc hắc, em giúp anh em giúp anh.” Người nào đốt lửa thì người đó phải dập lửa, Đường Kiều kiễng chân cầm lấy lược giúp Chu Chú chải đầu. Nhưng mà. . . . . . Tóc Chu Chú thật sự là nghịch ngợm! Một chút ý tứ dễ chịu đều không có. Đường Kiều vụng trộm chăm chú nhìn sắc mặt Chu Chú, được rồi, thật dọa người. “Em gội đầu giúp anh!” Sắc mặt Chu Chú mới hòa hoãn một chút, đánh răng rửa mặt xong, an vị chờ Đường Kiều giúp anh gội đầu. Haizz, Đường Kiều thở dài một tiếng, đến cùng là ai ép buộc ai vậy. Tuy rằng Đường Kiều tùy tiện, nhưng so với Chu Chú, dù sao vẫn là nữ nhân, cho nên nhận làm chuyện như vậy, cảm giác cũng không tệ, ít nhất Chu Chú cảm thấy rất tốt. Đợi đến khi người nào gội đầu xong cho anh, “Kiều Kiều, về sau em đều giúp anh gội đầu đi.” Dựa vào, , , cái gì? “Em không cần.” “Anh muốn .” “Không cần.” “Muốn “ “Nói không cần.” “Anh có thể bảo cậu nhỏ đến đây ở vài ngày nha.” Đương nhiên, chính là nói mà thôi. “Này. . . . . . Đây có phải là uy hiếo.” Cô hối hận, thật sự hối hận, cô không nên chơi đùa anh, cô làm gì mà lại nghịch ngợm như vậy chứ? Đường Kiều thực hận không thể chặt bàn tay kia của mình đi, mình lại chọc vào chuyện gì rồi chứ.
|
Đường Kiều giúp Chu Chú gội đầu, lúc hai người dinh dính bầy nhầy đi ra, Trần Ương đã làm xong cơm trưa rồi, gặp hai người xuống lầu, ngẩng đầu cười. “Vừa vặn có thể ăn cơm trưa rồi.” Đối với trong nhà đột nhiên thêm một người bảo mẫu, Đường Kiều trừ bỏ bên ngoài có chút không thói quen, hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không ổn, dù sao cô cũng nhờ phúc đứa nhỏ này, rốt cục có thể giải thoát. Nhưng Chu Chú đối với cái này rất có phê bình kín đáo, anh nói qua, anh không thích cuộc sống ba người, tuyệt đối không thích, thập phần không thích. Chu Chú sau khi ăn cơm trưa còn muốn đến công ty, đề nghị Đường Kiều cùng đi, nhưng mà, Đường Kiều thật mất mặt hừ một tiếng, bản thân tiếp tục ăn cơm trưa, tỏ vẻ mình cũng không muốn đi. Trần Ương có chút muốn, nhưng ngẫm lại tình cảnh của bản thân, quyết định vẫn là không nên làm cái gì, miễn cho đắc tội với ai đó bị đuổi ra ngoài. Chu Chú lạnh mặt nhẫn nhịn vất vả nhìn lướt qua Trần Ương, không còn biết làm sao nữa nhìn thoáng qua Đường Kiều, “Được, em ở nhà ngoan ngoãn cho anh, nhớ không được xem phim ma.” Chu Chú xách cặp ra cửa, câu trước đúng là nói cho Đường Kiều, nhưng câu sau là nói cho Trần Ương, khẩu khí hung ác, làm cho Trần Ương không khỏi rùng mình một cái. Chu Chú vừa đi, Trần Ương cảm thấy sống được, đoạt được bát cơm trong tay Đường Kiều, cũng không quản người ta ăn nó chưa, lấy di động nhét vào tay Đường Kiều. “Này này, cậu làm cái gì vậy?” “Dì, cô đừng ngốc nghếch ăn nữa được không, nhanh cho tôi hỏi một cậu, chuyện của tôi có thể làm hay không.” Đường Kiều không nói gì nhìn trời, cô chỉ biết, hiện tại đứa nhỏ không tốt như vậy, cam tâm tình nguyện nấu cơm cho cô? Tưởng chuyện tốt đi. “Được được được, tôi hỏi một chút, tên bạn của cậu là gì?” “Cô ấy tên Tần Văn.” Đường Kiều cầm di động dừng lại một chút, Tần Văn tên này cô biết, đương nhiên không là bởi vì 《 Hồng Lâu Mộng 》, cô giống loại ngụy văn nghệ nữ thanh niên này, trong《 Hồng Lâu Mộng 》 chỉ biết Lâm Đại Ngọc, cái khác đều là mây bay. “Là Tần Văn?” “Là Tần Văn.” “Thật là Tần Văn?” Khóe miệng Trần Ương giật giật. “Thật là Tần Văn.” Thiên kim thị trưởng thành phố S, Tần Văn! Đường Kiều sở dĩ biết cô ấy, tuyệt đối không phải là vì cô ấy là con gái thị trưởng, kỳ thực cũng là bởi vì cô ấy là thiên kim thị trưởng. Mấy ngày trước đây mấy tờ báo lớn, thậm chí là tin tức trên TV, con gái thị trưởng bị bắt, liên tục giật tít trang đầu, đến nay vẫn chưa hết nóng. Nếu như cô ấy không phải con gái thị trưởng, tuyệt đối không nóng như vậy, nhưng mà vụ của cô ấy không phải chỉ bởi vì cô ấy là con gái thị trưởng mà thu hút như thế, mà là, thân là con gái thị trưởng lại phạm pháp, đang bị tố cáo tội giết người. Đường Kiều không biết chuyện giết người này là thật hay giả, trên tivi thấy nói cũng đúng, tựa hồ là sự thật, nhưng mà theo như lời Trần Ương nói, lại giống như là giả . Nhưng thế giới này chính là như vậy, có đôi khi không phân biệt được thật giả nữa rồi. Bất quá, chuyện này vốn cũng không liên quan đến cô, chính là vì cô đáp ứng giúp cậu ta hỏi một chút, có thể giúp cậu ta gặp mặt vị thiên kim thị trưởng trong truyền thuyết kia một lát hay không. Đường Kiều rất muốn hỏi cậu, làm sao có quen biết con gái thị trưởng, vẫn là một cô gái bị bắt vào tù, nhưng ngẫm lại, lúc đó thiên kim thị trưởng chẳng phải làm cho người ta biết à? Dưới ánh mắt chờ đợi của Trần Ương, Đường Kiều gọi cho cậu nhỏ Đường. “Kiều Kiều, thế nào? Mới trở về một ngày, đã nhớ cậu rồi hả?” Người, vì sao đều tự kỷ như vậy chứ. “Đúng vậy a, cậu, con rất nhớ người.” Khi nói lời này, bản thân Đường Kiều không khỏi run lẩy bẩy, khóe mắt nhìn đến Trần Ương bên cạnh hình như cũng run lẩy bẩy. “Tốt, cậu đã biết, con rất cậu, cậu cúp máy đây.” Thanh âm cậu nhỏ Đường rất là nhẹ nhàng, xem ra chuyện nghỉ ngơi này làm anh thập phần khoái trá. “Ai ai ai, cậu, đừng cúp đừng cúp, con tìm người có việc, hắc hắc.” Sự thật chứng minh, chỉ số thông minh của Đường Kiều , trêu đùa ai đều bị người ta trêu đùa lại. “Nói đi, chuyện gì?” Cậu nhỏ Đường cười khẽ. “Cậu, con có một người bạn có chuyện muốn hỏi, cậu ta muốn đi thăm nữ tử tù.” “Đi theo trình tự bình thường không được sao?” “Không đi được.” “Thăm ai?” “Tần Văn.” “A.” Âm thanh này của Cậu nhỏ Đường, có chút ý tứ hàm xúc không rõ, Đường Kiều nghe cũng không hiểu ý gì nữa. “Cậu, người có thể giúp hay không.” Thật là chuyện khó giải quyết, hiện tại thị trưởng cũng đã bắt đầu bị điều tra, không chừng nửa bầu trời thành phố S đều bị chấn động, cho nên, giờ phút này có thể không chọc phiền toái, tốt nhất không cần chọc phiền toái, nhưng mà. . . . . . “Bạn rất quan trọng sao?” “Cũng không có quan trong, nhưng mà, người giúp người ta thôi, cậu ta thật đáng thương mà.” Bạn tốt nhất của coi, đại khái chỉ có Chu Du cùng Ngu Châu. Đường Kiều liếc mắt nhìn cai người đáng thương kia, người kia giống như con chó trông mong nhìn cô, a, thật là thật đáng thương. “Được, cậu hỏi một chút, tối nay sẽ trả lời con.” “Tốt, con cúp máy đây.” Cơm cũng chưa ăn xong đâu. “Gọi điện thoại cho cậu chỉ để hỏi chuyện này thôi sao? Cậu chỉ có chút giá trị lợi dụng ấy?” “Ai nha, không phải, cậu, chúng ta là người ngoài hay sao, con cũng không luôn xem người là vợ à?” Cậu nhỏ Đường xấu hổ, nghĩ rằng văn hóa này của Đường Kiều đến cùng là học như thế nào, học thành như vậy cũng thật sự là làm khó cô rồi. “Tốt lắm, không đùa co nữa, con tiếp tục ăn cơm đi.” Vì ngăn ngừa Đường Kiều nói ra cái gì càng kỳ quái hơn nữa, cậu nhỏ Đường cảm thấy vẫn nên cúp điện thoại thì hơn. “Vâng, bái bái cậu.” “Gặp lại sau.” Để điện thoại xuống, Đường Kiều đối với Trần Ương nhún vai, “Phải hỏi trước đã, có tin tức gì sẽ báo cho cậu sau.” Trần Ương có chút thất vọng nho nhỏ, nguyên bản đang chờ đợi con ngươi nghe thấy Đường Kiều nói lời này thì tối sầm lại. “Tiểu tử, không cần nghĩ nhiều, sẽ có biện pháp.” Nhéo nhéo mặt Trần Ương, Đường Kiều cảm thấy, giữ đứa nhỏ này ở lại trong nhà thật sự là cái lựa chọn sáng suốt, Chu Chú tuy rằng cũng nhỏ hơn cô, nhưng cô đối với anh tóm lại không dám thật công khai đến, ngay buổi sáng hôm nay chơi đùa tóc của anh, còn bị ký hiệp ước không bình đẳng. Ai, loại nào thê thảm. “Dì, cô một đống tuổi rồi, không cần tùy tiện ăn đậu hủ người khác, dượng sẽ tức giận.” Trần Ương kéo tay Đường Kiều xuống, dụi dụi mặt, nếu không có chuyện nhờ cô, cậu đã sớm nhăn mặt, khi nào thì có người dám véo mặt cậu rồi. Đường Kiều hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, không có so đo lấy lại bát cơm bị Trần Ương lấy đi, tiếp tục ăn cơm. “Dì, đừng ăn, tôi cảm thấy người rất béo, vẫn là ăn ít một chút.”
|
Đường Kiều đen mặt, lần này thật sự đen. Nam nhân chính là chán ghét ở điểm ấy, trẻ con cũng vậy! Cuối cùng lúc tâm tình ngươi được dịp, nói một chút cũng không tốt. Cúi đầu, Đường Kiều nhìn ngó bản thân mình cánh tay với chân, còn nhìn xem bụng, cô không cảm thấy mình bép nha. “Thật là béo rồi hả ?” “Ừ.” Trần Ương kiên định gật đầu, nguyên lai Đường Kiều định ăn thêm một bát cơm nữa nháy mắt liền do dự rồi. Trần Ương thừa dịp Đường Kiều do dự , nhanh chóng dọn dẹp thức ăn bát đũa trên bàn, cuối cùng, lấy đôi đũa cùng chiếc bát trên tay cô. Cậu nhanh chóng làm xong việc, lát nữa đi ra ngoài còn có việc. Đợi đến lúc Đường Kiều phục hồi lại tinh thần, Trần Ương đã ở phòng bếp bắt đầu rửa bát rồi. Haizz. Đường Kiều thở dài, không thể ăn cơm, cô ăn trái cây cũng được. Lấy quả táo ở trong tủ lạnh, đi đến phòng bếp, ở dưới vòi nước tùy tiện rửa sạch. Chu Du nói rất đúng, có đôi khi bản thân làm gì đó, cũng không nhất định đại biểu cho vệ sinh sạch sẽ, ít nhất Trần Ương cảm thấy quả táo kia của Đường Kiều tuyệt đối không có rửa. “Dì, rửa quả táo.” Trần Ương vừa rửa bát vừa nhắc nhở người nào đó, cũng bắt đầu nói lảm nhảm, liệt kê một đống ăn đồ ăn không sạch sẽ gì đó hậu quả sẽ thế nào, ý đồ thức tỉnh lại Đường Kiều thân là nữ nhân, không, là loài người tự giác. Chỉ tiếc. . . . . . Đường Kiều quay sang nhìn cậu ta, sau đó, cắn một miếng. Nói vô ích. “Tiểu tử, tôi cảm thấy tôi nhìn thấu bản chất của cậu.” Đường Kiều vừa cắn quả táo vừa lắc đầu, giống như bản chất của cậu ta thật khó coi. “Cái dạng bản chất gì.” Nhưng mà nói. “Bản chất bác gái, không có người nói cậu thật dông dài sao? Giống như bác gái, cậu so với dì tôi còn hơn nữa?” Hoàn hảo ý tứ gọi cô là dì, bọn ta ngượng ngùng đáp ứng rồi. Tay Trần Ương rửa chén dừng lại, chỉ còn lại có tiếng nước chảy, sau một lúc lâu, mắt cụp xuống, nói thật nhỏ một câu, “Là có người từng nói qua.” Tần Văn cũng nói qua lời này, cô ngại cậu phiền, cô không muốn cậu quản cô ấy. Được, cậu không phiền cô, cậu không quản nữa, chỉ cần cô ấy tốt. Nhưng mà, anh liếc mắt một cái không dừng lại ở cô, chuyện lại thành ra như vậy. Sắc mặt Trần Ương không tốt lắm, Đường Kiều nghĩ rằng, khả năng đứa nhỏ này nghĩ đến chuyện gì không thoải mái, cô là một người thức thời, mỗi lần cô chọc người khác không thoải mái, sẽ thật thông minh dừng lại. Vì thế, cô thôi! Ngồi vào sofa trong phòng khác, tiếp tục ăn quả táo của cô, để lại Trần Ương một mình ở phòng bếp rửa bát. Đợi đến lúc Trần Ương rửa bát xong đi ra, Đường Kiều ăn quả táo cũng ăn chỉ thừa cái lõi, có chút không tha ném nó vào thùng rác, rút tờ khăn giấy lau lau tay. “Trần Ương, không bằng cậu ở nhà chúng tôi chế độ công nhân-nô lệ (*)đi, dù sao trong nhà cậu cũng không cần cậu rồi.” (*): biến tướng của hình thức buôn nô lệ. Người thanh niên bị bán do bị cai thầu lừa đến nhà máy khu mỏ làm công mất quyền tự do, tiền công làm ra bị cai thầu lấy hết, bị hai tầng bóc lột là tư bản và cai thấu Người này nói . . . . . . Quả thực sẽ không phải người nói rồi. Nhưng Đường Kiều một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, cả đầu chính là tính toán chế độ công nhân-nô lệ này. “Sắp khai giảng, đợi đến khai giảng tôi sẽ đến trường học rồi.” Trần Ương uyển chuyển nói cho Đường Kiều, chế độ công nhân-nô lệ này, không có cửa đâu. “Như vậy sao, thật sự là tiếc nuối, thật sự là đáng tiếc.” Một người tiếc nuối này cũng là tiếc nuối, một người đáng tiếc này cũng là đáng tiếc. Chuyện này vốn là vậy, chờ đứa nhỏ này khai giảng, cô lại trở về bác gái rồi. Chân thành là vô cùng tiếc nuối. “Cậu cũng là năm nay thi đại học phải không?” Cô nhớ được hình như cậu ta từng nói với cô, lại giống như chưa nói. Ai nha, cô mất trí nhớ rồi. “Vâng”. “Học đại học nào vậy?” “Bắc Kinh.” Đường Kiều vốn rất là khoái trá mặt, lập tức còn có chút vặn vẹo. Cô vô cùng chán ghét một số người, có một loại người tên là học sinh xuất sắc. Bắc Kinh, thật là làm người ta hâm mộ ghen ghét! “Buổi tối nấu cho tôi nồi canh bạch quả đi.” Trần Ương không rõ chân tướng, kỳ quái thế nào đề tài lại chuyển tới canh bạch quả rồi. Nhưng mà Đường Kiều đã lắc lắc đầu, vừa lắc đầu vừa thở dài. Haizz, đầu óc của cô, hẳn là nên bồi bổ rồi, sao cô lại không thi đỗ đến Bắc Kinh chứ? Nếu cô có thể thi đỗ đến Bắc Kinh, hiện tại là có thể ở trước mặt Chu Chú vênh vênh tự đắc rồi. Hazzi, cô ưu thương rồi. Ngẩng đầu 45 độ, bi thương chính khoan khoái ngược dòng sông nha. Nếu Bắc Kinh biết cô sùng bái nó, chỉ là vì muốn ở trước mặt Chu Chú vênh váo tự đắc, Bắc Kinh sẽ vì cô mà di chuyển mất. Đường Kiều sở dĩ chưa cùng Chu Chú đến công ty anh một nguyên nhân là, cô lười! Một nguyên nhân khác là vì, hắc hắc, đó là bởi vì cô còn chưa nghĩ ra muốn đối phó với đồng chí cơ hữa gọi cô là đống phân kia. Đường Kiều sải bước vào thư phòng, mở máy tính ra, lên mạng tìm một số phương pháp chỉnh nhân. Bất quá đại đa số đều là thả châu chấu a, thả sâu bọ linh tinh, còn có kinh hơn là, thả rắn! Dựa vào, đây toàn là chủ ý cùi bắp. Còn chưa có chỉnh người, tuyệt đối cô sẽ bị chính mình chỉnh trước rồi. Vì thế, Đường Kiều tìm thời gian ba mươi giây, ở thiên nhai nhanh chóng phát ra một cái thiệp, đề mục là: “Làm thế nào để chỉnh người.” Sau đó nội dung phía dưới khuyếch đại cùng bịa đặt cô cũng ghi nhận một số ít. Bởi vì đề mục cái thiệp này của Đường Kiều thật sự là….., theo lý mà nói, vừa vặn lựa ý hùa theo làm rối loạn tâm tình của trạch nam trạch nữ, vì thế, chỉ trong chốc lát, chải quét cũng đến vài trang rồi. Mọi người gửi đến cho Đường Kiều “Hãm hại” ào ào phát biểu cái nhìn của bản thân. (Đoạn này trên thiên nhai nên mình để một số từ “ngươi” “ta” nha) Đường Kiều lật đi lật lại, theo phương pháp mọi người cung cấp, chọn lọc ra mấy cái. Thứ nhất, ảnh âm hiểm. Ví dụ như chụp ảnh, tung lên mạng, làm cho cô ta tức giận. Biện pháp này cũng không tệ, nhưng mà, có phải hơi khó khăn không? Dù sao máy quay phim chìm, cô cũng không có. Thứ hai, thành thục hình. Có người đề nghị lâu chủ, cũng là Đường Kiều, trực tiếp hẹn người ta ra, tìm nhiều người, trước dùng ngôn ngữ trấn áp cô ta, trấn áp không xong liền cà phê a nước trái cây a đồ ăn nước a cái gì 沷 cô, mấy thứ này, nhà ăn đều có, tuyệt đối làm chút thành tựu đại chế tác. Phương pháp này cũng không sai, phí tổn cũng không tốn kém, nhưng mà, cô có phải bị bắt vì tội nhiễu loạn xã hội không? Thứ ba, vĩ đại hình. Có người nói, không chửi không đánh ngươi, ta dùng yêu thương đến hành hạ ngươi đến chết. Hơn nữa phương pháp này còn có ví dụ cụ thể thực tế nghiệm chứng nó khả năng, cụ thể là, cái kia giày vò đích thị Đường trưởng lão, bị tra tấn đích thị Tôn trưởng lão. Đứa nhỏ, ngươi thật nghịch ngợm rồi.
|
Đường Kiều nhịn cười, tiếp tục lật xuống. Phốc, cơ hữu đồng chí cũng đến vô giúp vui rồi. “Lâu chủ nói cái này nhìn quen quen, cụ thể cái thục pháp thế nào không nhớ nổi, nhưng mà, nếu ta lâu chủ, ta tuyệt đối sẽ hành hạ cô ta thật tốt, dạo này, cực phẩm nữ nhiều lắm, không cho cô ta nhìn chút nhan sắc, còn tưởng rằng trên đời này toàn quả hồng mềm. Lâu chủ, ta mãnh liệt đề nghị ngươi bắt cô ta, bằng không thực xin lỗi thế giới nhân dân đối với ngươi tín nhiệm cùng ủng hộ. Lâu chủ không phải nói cô ta là nhân viên của lão công người sao? Lâu chủ ngươi có thể dùng thân phận bà chủ mạnh mẽ trấn áp cô ta, sai bảo cô, làm cô ta chân chạy, đem cẳng chân chạy thành đùi, đem E tráo cup chạy thành A tráo cup, làm không tốt thì trừ tiền lương của cô ta, làm cho cô ta béo thành gầy, người gầy đói thành gậy, gậy trúc đói thành chiếc đũa. . . . . .” Đường Kiều ngũ quan vặn vẹo rút vài cái. Thật ngoan độc! Nhưng mà, vị đồng chí cơ hữu này nếu biết cô chỉnh đích thị là cô ta, không biết có hối hận vì đã nhiệt tình bày mưu tính kế như thế không. Hơn nữa, cô không có E không có E, không có E! Không cần dán vàng lên mặt mình nữa! Bất quá, vị đồng chí cơ hữu này nói biện pháp, thật sự là tốt, phi thường tốt. Theo tiếng hô của mọi người cũng có thể thấy được, đại đa số phương pháp của cô ấy vẫn tương đối thuyết phục, vậy thì dùng của cô ấy rồi. Đường Kiều cảm thấy mỹ mãn chép lại một chút, rất sợ rơi rớt mất một chút những gì vị đồng chí bạn tốt này nói. Nhân sinh, quả nhiên rất thú vị. Thoát khỏi thiên nhai, Đường Kiều lại lên QQ, không có biện pháp, không có công việc trạch nữ, còn có cái lạc thú gì đáng nói đâu. Đường Kiều không có công việc, không có nghĩa là người khác cũng không có công việc. Người khác này, đương nhiên là chỉ Chu Du. Đường Kiều không ngừng quấy rầy cô ấy, không ngừng gửi hình ảnh cho cô ấy, có hay không đều được. Chu Du hô to đau đầu, hận không thể chui qua máy tính đến đập vào đầu Đường Kiều. “Cô có chuyện gì thì nói, đừng gửi hình ảnh, phiền chết rồi.” “Không có chuyện gì, chính là có chút nhàm chán, tìm cô tâm sự nhân sinh.” Đường Kiều gần đây mặt dầy càng làm Chu Du theo không kịp, này nha , ỷ có người chống đỡ, làm xằng làm bậy sức mạnh, thế như chẻ tre. “Vậy cô tán gẫu đi, tôi nghe.” Ngón tay ở trên bàn phím gõ xuống một hàng ký tự, Chu Du xoay người đi phòng trà nước pha coffee, để lại Đường Kiều một mình ở bên đầu kia thét lên. “Tôi nhặt được một tiểu soái ca, ôi ôi.” “Bộ dáng nhỏ này, rất có tư sắc của Chu Chú năm đó, ôi ôi.” “Giới thiệu cho cô có muốn hay không, ôi ôi.” “Cô cầu xin tôi đi, cầu xin tôi tôi liền giới thiệu cho cô.” “Thế nào không nói chuyện? Không tin? Có mặt thật đây.” “Thật không tin, tôi sẽ chụp cho cô, chờ tôi.” Chu Du pha xong cà phê, trở lại bàn máy tính, nhìn đoạn văn tự động kinh này, có loại xúc động muốn đổ cốc cà phê vừa pha xong lên máy tính. Đường Kiều căn cứ cơ hội ở trước mặt Chu Du hãnh diện không nhiều lắm, cho nên có thể bắt một cái liền nắm thật chặt, vì thế chạy xuống lâu, tìm chân tướng đi. Chỉ tiếc, khi cô xuống lầu, trong phòng khách đã không có người rồi. “Tiểu tử?” “Trần Ương?” “Tiểu tử Trần Ương?” Trong phòng khách một mảnh yên tĩnh, Đường Kiều chạy một vòng, không thấy người đâu, bỗng nhiên cũng có chút sợ hãi, tuy rằng là ban ngày ban mặt, nhưng là. . . . . . Cô sai lầm rồi, cô không nên xem phim ma. Đường Kiều tát hoan hướng trên lầu thư phòng chạy, chạy đến thư phòng sau băng một tiếng đóng cửa lại rồi. Em gái nó, cái nhà này làm chi làm lớn như vậy. “Tôi đã trở về.” “Chân tướng của cô đâu?” “Hắc hắc, khả năng cậu ta đi ra ngoài rồi, tối nay, tối nay tôi sẽ chụp ảnh cho cô xem nha.” Chu Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật may mắn. Để tránh Đường Kiều luôn luôn dây dưa chuyện cái vấn đề này, Chu Du chạy nhanh nói sang chuyện khác. “Đã nhiều ngày rồi cuộc sống thế nào?” “Rất tốt, nói đến đây cái, ngày đó cô làm gì cũng không nói cho tôi một tiếng đã bỏ chạy rồi.” “Không phải là tôi có việc gấp sao?” “Thôi, dù sao chuyện của cô đều là việc gấp. Đúng rồi, cậu nhỏ vẫn ở nhà nghỉ ngơi, ngày khác chúng ta cùng đi cưỡi ngựa?” Đường Kiều biết cưỡi ngựa là cậu nhỏ Đường dạy, tuy rằng đầu óc cô không sử dụng tốt nhưng mà phương diện thân thể phối hợp vẫn là rất tốt. Vài người trong đó, kỹ thuật cưỡi ngựa của cô cũng chỉ kém cậu nhỏ Đường một chút. Cho nên, cô đặc biết thích việc này. Vì sao? Để khoe khoang. “Cô rảnh rỗi, có lão công nuôi, tôi còn công việc, đi được sao?” Cô không đi, không muốn phải nhìn người kia. Mắt không thấy, tâm không loạn. “Hắc hắc, chúng ta có thể hẹn chủ nhật thôi.” “Chủ nhật cũng không đi, chủ nhật muốn nghỉ ngơi.” “Công việc này của cô, đi làm cũng như đi chơi? Còn nghỉ ngơi cái gì, đi đi, đi đi thôi.” Chu Du cảm thấy đầu động, làm cái quyết định phi thường đà điểu. “Ngài khỏe, tôi hiện tại có việc không ở đây, liên lạc với ngài sau.” Phốc! “Đừng cúp đừng cúp, tôi biết cô ở đây.” “Ngài khỏe, tôi hiện tại có việc không ở đây, liên lạc với ngài sau.” “Này này.” “Ngài khỏe, tôi hiện tại có việc không ở đây, liên lạc với ngài sau.” “Cô làm sao có thể như vậy?” “Ngài khỏe, hiện tại có việc không ở, một hồi lại cùng ngài liên hệ.” “Thực không ở đó?” “Ngài khỏe, hiện tại tôi có việc không ở đây, liên lạc với ngài sau.” “Được rồi, chờ cô quay lại rồi nói.” “Ngài khỏe, tôi hiện tại có việc bận không ở đây, liên lạc với ngài sau.” . . . . . . Tôi vĩnh viễn đều sẽ không ở đây, Chu Du đầy miệng cà phê, thật sự là mẹ nó khổ a.
|
Cậu nhỏ Đường làm việc hiệu suất quả nhiên là cao, rất nhanh đã có tin tức, chính là có thể giúp Trần Ương cùng Tần Văn gặp mặt một lần. Trần Ương thật cao hứng, buổi tối hôm trước bởi vì lo âu, cả đêm không ngủ, tối hôm nay nghĩ đến lập tức muốn gặp người kia, lại bởi vì hưng phấn quá mà cả đêm không ngủ. Nói đi nói lại, anh hưng phấn cũng không có việc gì, dạo này, người ta ăn cơm tán gẫu, người ta uống rượu đánh nhau, như vậy, có lẽ người ta quá hưng phấn, người ta cũng mất ngủ, mất ngủ. Chỉ cần, đừng quên nấu cơm chiều. Tới lúc ăn cơm Chu Chú trở về, trong tay cầm một bó hoa hồng vô cùng khả nghi. Đưa hoa cho Đường Kiều, Chu Chú đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm. Sau khi rửa tay xong, Đường Kiều vẫn như cũ đang đứng cầm hoa, bộ mặt như có thâm thù đại hân, thấy Chu Chú trở lại, khẽ cắn môi hung tợn nói. “Nói, hoa cô nương nào tặng cho anh!” Cô muốn đi cắn chết cô ta! Chu Chú lau mồ hôi, đối với vấn đề này của cô cười nhạt. “Ở đâu ra hoa cô nương. . . . . .” “Không phải là hoa cô nương chẳng lẽ là đàn ông? Ông chú? Thiếu niên?” Chu Chú há miệng thở dốc, có chút vô lực, thật sự là tò mò, đầu óc Đường Kiều này đến cùng là do cái gì tạo thành. Trong truyền thuyết, một nửa nước một nửa bùn, lắc lắc tạo thành đất sét sao? “Lại đọc tiểu thuyết linh tinh rồi hả ?” Đường Kiều trì trệ, tay cầm hoa ở trong không khí gãi gãi, đó là lương thực, lương thực hiểu hay không, lương thực tinh thần! Được rồi, cô thừa nhận, chủ yếu là bởi vì không có người nào để ý cô, một mình cô ở nhà nhàm chán, cho nên mới đọc. . . . . . chút lương thực tinh thần. “Là em tự vứt đi, hay là anh giúp em vứt đi?” Chu Chú ôm lại bó hoa từ tay cô, cứ nghĩ cho tặng cho cô bất ngờ cô sẽ cao hứng không ngờ lại bày ra bộ dạng như vậy. “Thôi đưa cho em đi.” Như vậy còn có thể cảm nhận được lâu một chút. Đường Kiều ôm hoa hồng bước qua bước lại trước sổ, đếm một bó hoa có mấy bông, đếm một bông hoa có mấy cánh, trong đó dùng đến toán cộng, phép nhân, còn có thêm phép tính trung bình nữa. “Em có ăn cơm nữa không vậy?” Thấy cô như vậy, Chu Chú có chút hối hận bản thân đã làm vậy, chỉ mong cô sẽ không muốn ôm nó ngủ, Amen. “Chu Chú, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em.” Đáp án thật rõ ràng, kỳ thực cô vẫn muốn được như vậy, hong gió, uống rượu, càng thêm lãng mạn. “Em rất thích hoa sao?” Theo anh biết, Đường Kiều trừ bỏ bề ngoài không thích động vật, đối với thực vật hình như cũng không có nhiệt tình quá lớn. Haizz. Đường Kiều thở dài. Nam nhân chính là nam nhân, nam nhân nếu là có thể hiểu nữ nhân, nam nhân đó liền biến thành nữ nhân. Trọng điểm không phải là cô thích hoa, mà là. . . . . . Hắc hắc, cô thích anh tặng hoa, rất thẹn thùng. “Hoàn hảo.” Khụ khụ, bà ngoại cô nói, phụ nữ cần dè dặt một chút, tuy rằng cô không biết nó có ý nghĩa gì. “Mau lại đây ăn cơm đi.” Đường Kiều cuối cùng cũng không tha cho bó hoa đặt xuống, chậm chạp ngồi xuống bên cạnh bàn. “Trần Ương, còn ở đó làm gì, mau ăn cơm đi.” Đường Kiều rống một tiếng vào trong nhà bếp, đầy một bàn đồ ăn, có phải quá nhiều hay không, bọn họ cũng chỉ có ba người thôi. “Bữa cơm này vì muốn cám ơn dì, tự nhiên muốn làm thêm nhiều món.” “Sẽ không phải là Hồng Môn Yến(*) đi?” (*):Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập triều đại nhà Hán với Lưu Bang, Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm Chu Chú thỏa mãn gắp đầy một đũa thức ăn nhét vào miệng, đại đa số thời điểm, anh cũng không phải một mình chiến đấu. “Dì nếu cô nói đây là Hồng Môn Yến vẫn là bỉ ổi đi!?” Cô đê tiện được chưa, cô cũng thuận miệng như vậy thôi, có gì mà cậu ta phải tức giận chứ. “Chu Chú ngày mai anh vẫn phải đến công ty sao?” “Muốn đi, có việc gì sao?” Một bát cơm thấy đáy, Chu Chú thật tự nhiên đưa bát không cho Trần Ương đang chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm. Nhìn bộ dạng này, thế nào cô lại có loại cảm giác muốn gây khó dễ? Bất quá, mặc kệ nó, dù sao cũng không phải là gây khó dễ anh. “Không có việc gì, ngày mai anh phải đi làm, này Trần Ương, tôi với cậu mai đi thăm tù đi.” Cô thật tò mò, không biết thiên kim thị trưởng lớn lên trông như thế nào. Động tác Trần Ương xới cơm dừng lại một chút, “Không cần, tự tôi có thể đi, cô ấy không thích gặp người lạ.” Rõ ràng là bị ghét bỏ, Đường Kiều có chút mất hứng. “Làm sao tôi có thể là người xa lạ chứ, tôi là dì của cậu, hai ta có quan hệ nha.” Đứa nhỏ mười tám tuổi thật sự là không đáng yêu, ra vẻ mười tám tuổi, cũng không thể xem như một đứa trẻ, đều là người trưởng thành rồi, nên làm không nên làm, đều có thể làm rồi. Khụ khụ. Năm đó, nhớ lại chuyện năm đó, lúc cô mười tám tuổi, chính là tích cực một lòng hướng Đảng, dưới sự quan tâm của Đảng và lãnh đạo, quyết chí tự cường, mỗi ngày một bức thư tình, nếu không phải mỗi bức đều bị Chu Chú ném đi, gom góp lại, Đường Kiều cảm thấy có thể làm thành quyển sách rồi. Chu Chú kiên quyết chặt đứt cơ hội của cô vốn có thể thanh danh nổi tiếng, anh sẽ gặp báo ứng, nguyền rủa anh cả đời đều bị chèn ép. Bất quá, Đường Kiều cảm thấy lệ rơi đầy mặt, thứ nguyền rủa này, thật sự chính là phim truyền hình dùng để lừa người xem, bởi vì cô nguyền rủa Chu Chú lâu như vậy, cô vẫn là bị chèn ép, tuy rằng cô cũng bị chèn ép cực kỳ khoái trá. Quả nhiên là cơ sở kinh tế quyết định địa vị gia đình, thậm chí cả địa vị “thịt”. Nhìn cô giả bộ Tôn Tử, haizz. ( Giả bộ cái nhị đại gia nhà ngươi ——! Ngươi đó là ra vẻ đáng thương? Khụ khụ, ngượng ngùng, mẹ Hòa kích động chửi ) Năm đó, nhớ lại năm đó, lúc Chu Chú mười tám tuổi đang làm cái gì? Hình như là thời kỳ thay đổi tính cách. Cái kia, là chuyển biến tính cách theo chu kỳ. Chính là vênh váo hò hét mặt thối như một tên thần kinh xấu xa. Biểu hiện cụ thể như, tịch thu thư tình của cô, tịch thu mì ăn liền của cô, tịch thu số điện thoại đúa con trai khác cho cô, tịch thu ảnh trai đẹp mà cô vụng trộm chụp lại trong máy ảnh. Đứa nhỏ này kiếp trước nhất định là địa chủ, lúc tịch thu mọi thứ của cô, trên mặt không có một chút xấu hổ, thật giống như những thứ kia là của anh không bằng. Vấn đề là, mì ăn liền có thể là của anh, nhưng là soái ca cũng muốn cho anh sao? Vì thế, cô rối rắm một thời gian rất dài. Sau này chuyện yên lặng bị ăn thực phát sinh, như vậy chứng minh, vấn đề này, thật sự chính là do cô nghĩ quá nhiều thôi. “Mẹ kế tôi trong mắt của cô đều là người xa lạ.” Đường Kiều mở to hai mắt nhìn, “Mẹ kế cậu với cậu quan hệ cái gì, tôi với cậu có quan hệ gì, mẹ kế cậu. . . . . .” Được rồi. Chu phu nhân, có thể đừng hiếu kỳ chuyện của người khác như vậy nữa được không? Chu Chú đang ăn cơm trầm mặc, trong lòng đã suy tính một phen. Không thể cứ để cô cứ nhàn rỗi như vậy được. Sau khi ăn tối xong, Đường Kiều cùng Chu Chú ăn no lau miệng, liền lên lầu, đáng thương Trần Ương một mình ở phòng bếp cùng bát đũa phân cao thấp. Thiếu niên tốt giống anh như vậy kiếm ở đâu được. Thánh kinh nói, nếu một người con trai lớn lên khuôn mặt đẹp trai, vậy ngươi nhất định phải bắt lấy anh ta. Thánh kinh nói, nếu một người con trai lớn lên dáng người đẹp, vậy ngươi nhất định phải bắt lấy anh ta. Thánh kinh còn nói, nếu một người con trai lớn lên khuôn mặt đẹp, dáng người đẹp, còn có thể nấu cơm làm việc nhà, nhất định phải túm lấy anh ta, chà đạp, chà đạp mạnh bạo, tóm lại, nhét vào trong cánh của mình. Thượng Đế nói, anh không có nói quá những lời này! Sau khi Chu Chú cùng Đường Kiều lưu manh xong, Đường Kiều chen chân vào đá đá một vị nào đó, “Đi ra.” Cô phát hiện ở cùng Chu Chú càng ngày càng biến thái, sửa. Chu Chú lại như cũ chôn ở bên trong, coi thường kháng nghị của Đường Kiều, “Chu phu nhân, chúng ta sinh một đứa đi.” Như vậy thì cô không rảnh rỗi đi quản chuyện người khác nữa rồi. Bọn họ ở cùng nhau cũng không có biện pháp tránh thai, theo lý thuyết cũng nên có động tĩnh rồi. ( đây tuyệt đối không là lẽ thường. ) “Không cần.” Đường Kiều hừ một tiếng, phủ định đề nghị của anh. Đứa nhỏ có cái gì tốt. Trời sinh quỷ đòi nợ. Nhìn cha mẹ cô, bị cô cùng Đường Uyển hai người phiền thành bộ dáng gì nữa, nếu cô là ba mẹ mình không chừng chuyện hối hận nhất bây giờ chính là, lúc sinh cô ra sao không bóp chết luôn đi. Chu Chú ánh mắt tối sầm u ám, vừa làm xong vận động, tóc có chút ướt con ngươi cụp xuống. “Vì sao không cần?” “Trẻ con thật phiền, vừa muốn mua quần áo vừa muốn mua đồ chơi.” Cô sợ anh. . . . . . Nuôi không nổi. “Anh nuôi được.” Như là biết Đường Kiều đang nghĩ cái gì, Chu Chú buồn cười nói. Nếu đây là lý do không cần đứa nhỏ, thì chẳng cần mấy cái kế hoạch hóa gia đình làm gì, cũng không biết có bao nhiêu gia đình không đứa nhỏ. “Bọn chúng thật phiền, ăn uống vệ sinh.” “Không sợ, em chỉ cần phụ trách sinh là được, những cái đó cứ để anh, nếu thật sự không được, chúng ta có thể thuê bảo mẫu.” Chu Chú không thiếu tiền, Đường Kiều thật sự là có chút nghe không vào. Anh nếu thừa tiền thì cho cô dùng, sinh gì đứa nhỏ thuê làm gì. “Anh muốn một đứa nhỏ? Hả?” “Thuận theo tự nhiên đi.” Phiền chán nhìn đi chỗ khác, Đường Kiều không muốn cùng anh tiếp tục thảo luận vấn đề này, quá sâu dễ dàng đả thương người. “Này này, anh đang làm cái gì?” Người nào đó thanh âm thở dốc: “Thuận theo tự nhiên.” . . . . . . Sát!
|