Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi
|
|
Đường Kiều bị làm lụng vất vả cả đêm, vừa rạng sáng ngày thứ hai đã bị người nào đó kéo từ trong ổ chăn ra, nói ra cho oai: phu xướng phụ tùy. “Anh đi ca hát sao em phải theo.” Đi làm gì chứ. “Không muốn báo thù nữa rồi hả ?” Một câu bừng tỉnh người trong mộng! “Muốn, chờ em!” Đường Kiều lấy tốc độ ánh sáng nhanh chóng xông vào toilet, không đến mười phút đã đi ra, hết thảy đều OK, còn trang điểm nhẹ. Tục ngữ nói, người phụ nữ đẹp vì người họ yêu thương. Nhưng Đường Kiều muốn nói đúng lắm, cô trang điểm cùng Chu Chú một chút quan hệ cũng không có, cô chính là muốn trước mặt kẻ địch xinh đẹp một chút. Đường Kiều lấy một bộ báo thù giả vờ tư thái đi theo Chu Chú đến công ty, thấy đồng chí Ngô Hiểu cười nhạt một tiếng. Ngô Hiểu lập tức run lên bần bật, “Tổng giám đốc Chu, Chu phu nhân buổi sáng tốt lành.” “Sáng sớm, Tiểu Ngô, tôi lại muốn ăn bánh bao chiên uống sữa trà rồi.” Tôi gọi Ngô Hiểu. . . . . . Bất quá, chuyện này đã không còn quan trọng, quan trọng là, bà chủ đại nhân lại đến đây ép buộc cô rồi. “Được tôi sẽ đi mua cho ngài.” Phản kháng là không cần dùng đến, đồng chí Ngô Hiểu có thể nhận rõ sự thật trước mắt. “Đợi chút.” Cười, cô tiếp tục cười, cô là bà ngoại sói độc ác. “Chu phu nhân, cô còn có cái gì dặn dò nữa?” “Mọi người trong văn phòng mỗi người một phần.” Tốt lắm, đồng chí Ngô Hiểu phảng phất cảm thấy máu trong người đang chảy ngược, hiện tại điều duy nhất cô có thể làm, đại khái chính là nên cảm thấy may mắn, bà chủ đại nhân còn không có yêu cầu ăn dưa hấu. Nhưng ý tưởng này, cô quả thật là sai rồi. Đến khi cô mất bao nhiêu công sức khó khăn lắm mới được mua bánh bao chiên cùng trà sữa về, bà chủ đại nhân kính yêu, chính là bỏ qua hết một bên, vừa dũa móng tay vừa nói. “Thời tiết nóng như vậy, nếu không cô đi mua một ít dưa hấu về cho mọi cùng ăn cho mát đi.” Ta giết ngươi nhị đại gia! Ngô đồng chí rất muốn cầm lấy dưa hấu nện vào trên mặt bà chủ nhà cô. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết vẫn là phải có dưa hấu đã? “Chu phu nhân, tôi phải đi ngay.” “Đúng, mua hắc mỹ nhân nha, tôi muốn thật ngọt, không ngọt tôi trừ tiền lương cô.” Tiền lương a, hiện tại tiền lương chỉ là mây bay, cô chỉ cầu mong đống phân tròn này có thể nhanh chóng biến mất, không phòng bị mà bắt cóc mất BOSS đại nhân đẹp trai nhà cô, cô sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi. Rất muốn khóc. Nếu cô cho rằng như vậy là kết thúc, thì đã sai mười phần rồi, độ dày da mặt của Đường Kiều, không chỉ như thế. Ở Ngô Hiểu hoạt động gần một giờ, sau khi mang một thùng lớn dưa hấu trở về, còn chưa kịp thở một hơi, bánh bao cũng chưa ăn một miếng, trà sữa không uống một ngụm, dưa hấu từ đầu đến cuối cũng chưa kịp nhìn bên trong, bà chủ vạn ác lại tới phân phó nữa. “Tiểu Ngô, cô đem tất cả tài liệu này mỗi cái sao chép một bản đi.” Đường Kiều bê một chồng tài liệu ra. Một vị nào đó đang uống trà sữa vụng trộm chăm chú nhìn, lập tức lại lùi đầu về, tuy rằng rất muốn cười, nhưng mà anh nhẫn! “Được, Chu phu nhân!” Cô rất muốn trần truồng, không, là rơi lệ, đến cùng là cô đắc tội bà chủ ở điểm nào, hay là chuyện lần trước bị cô chặn lại? Không phải là cô đã bị ép buộc một trận rồi sao? Vì sao còn đến nữa? Mua bánh bao chiên, mua trà sữa, mua dưa hấu, này đó còn chưa tính, sao chép văn kiện tư liệu, đây cũng đúng là bình thường. Nhưng vấn đề là văn kiện trong tư liệu vì sao lại có tuần san cùng tạp chí thời thượng? Đây đến cùng là có ý tứ gì? Ngô Hiểu tin tưởng vững chắc, mọi người trong công ty không phải là người bát quái, nhưng mà đã quên mất nếu bọn họ mà bát quái, quả thực sẽ không còn là người. Từ giờ phút này, công ty lưu truyền một cái truyền thuyết như vậy. Hôm nay, kì thực là chính thê cùng tiểu tam so đo. Đơn giản là, bà chủ đại nhân, thật sự là thật khí phách rồi. Thủ đoạn này đó, chậc chậc, tất cả mọi người muốn bắt đầu cúng bái cô rồi. “Tiểu Ngô, ở bên người ông chủ có phải rất vất vả hay không? Có phải rất mệt hay không?” Đứa nhỏ đáng thương, đều bị chà đạp thành cái dạng gì rồi. “Tôi gọi Ngô Hiểu, cám ơn.” Ngô Hiểu đứng ở trước mặt máy copy mặt không biểu cảm đáp lại một câu, thiệt tình muốn nói một câu: cải thìa a. . . . . . Mặt than của cô không phải là bệnh, là mệnh! “Ngô Hiểu, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu.” “Có khổ hay không, ngẫm lại Hồng Quân hai vạn quân, có mệt hay không, ngẫm lại Lôi Phong đổng Thành Thụy.” Ngô Hiểu tiếp tục mặt không biểu cảm, một vị nào đó cầm ly trà rảnh rang chuẩn bị tốt tốt cùng cô nói chuyện, tự động bay đi. Trái đất này thật hung hiểm, bọn họ đều là người thường, lý giải không xong cũng không phải việc của mình. Ngô Hiểu làm xong cũng đã buổi chiều rồi, cơm trưa cũng không có ăn, bởi vì Chu phu nhân nói, cô ấy cần gấp! Ni Mã a, tuần san cùng tạp chí thời thượng thì vội vã muốn cái gì chứ? Lấy chữ trằng đen khắc vào bia mộ sao? Nhưng những lời này Ngô Hiểu chỉ có thể đặt ở trong lòng, ai bảo người ta là giai cấp bóc lột, mà cô, là giai cấp bị bóc lột chứ. Cô là hi vọng cỡ nào, BOSS đại nhân đẹp trai nhà bọn họ có thể nói ra một câu công bằng, nhưng mà, lại làm cho cô thất vọng rồi, Chu tổng trước mặt Chu phu nhân, hoàn toàn thành kẻ điếc người câm, anh hoàn toàn không có nhìn đến cô bị ức hiếp cực kỳ thảm. Chu Chú cố ý giả câm vờ điếc, một ngày này, Đường Kiều đùa cơ bản vẫn là thật khoái trá. Chính là cô còn tưởng rằng vị cơ hữu này còn có thể phản kháng một chút, sau đó cô mới lấy cơ trừ tiền lương, kết quả cô ấy hoàn toàn không có chống cự, nhưng lại là ngoài dự kiến của cô rồi. Trước khi tan việc, lúc Chu Chú đưa Đường Kiều rời khỏi cong ty, các đồng nghiệp uống trà sữa ăn dưa hấu cử hành nghi thức đưa tiễn nhiệt liệt vui vẻ. “Chu phu nhân, đi khỏe mạnh.” “Chu phu nhân, tạm biệt.” “Đi mạnh khỏe, Chu phu nhâ.”
|
“Tạm biệt, Chu phu nhân.” “Chu phu nhân, lần sau đến chơi.” Chơi cái em gái nhà ngươi, trà sữa là cô mua được không? “Lần sau lại đến chơi, Chu phu nhân.” Chơi cái nhị đại gia nhà ngươi, dưa hấu là cô chọn từng quả một? Các ngươi có chút trật tự được không?! Ngô Hiểu chen chúc trong đám người cũng vui vẻ đưa tiễn cực kỳ nhiệt liệt. Mẹ, rốt cục cũng đi rồi, nếu mà cô ấy lại không đi, cô phải đưa mình đi bệnh viện đi, lệ rơi đầy mặt. “Tiểu Ngô, có quả dưa hấu chọn không tốt, cũng không ngọt lắm.” Ngô Hiểu kéo đầu nhìn trời, chọn cái nhị đại gia nhà ngươi, ai cũng đừng ở trong lúc này đến chọc cô, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cô muốn đi đến cục lao đọng tố cáo, tố cáo cô ấy ngược đãi công nhân! Chu Chú cùng Đường Kiều hai người trực tiếp từ công ty trở về nhà, dọc theo đường đi tâm tình hai người đều tốt lắm, Đường Kiều là vì rốt cục báo thù được, Chu Chú còn lại là bởi vì Đường Kiều ở công ty cùng anh một ngày, tuy rằng làm công ty cho gà bay chó sủa. Đường Kiều vốn cho là về nhà sẽ có bữa tối phong phú chờ cô, dù sao trong nhà có chế độ nhân công – nô lệ ở đây. Nhưng đến lúc bọn họ về đến nhà, trên bàn cơm cũng không có gì, trong phòng khách cũng không có người, nhưng mà giày của Trần Ương lại ở cửa. “Đã chạy đi đâu rồi?” Lúc Đường Kiều đang buồn bực, phòng tắm bỗng nhiên truyền đến tiếng thét. “A!” Đường Kiều liền phát hoảng, théo phản xạ ôm cổ Chu Chú bên cạnh. Đợi phản ứng kịp mới buông tay ra, “Có phảiTrần Ương không?” Chu Chú vỗ vỗ tay cô, “Em đứng đây chờ, anh đi nhìn xem.” Chu Chú đi đến phòng tắm lầu một phát ra âm thanh, gõ gõ cửa, “Trần Ương, là cậu ở bên trong sao?” Đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm Chu Chú chỉ nghe được tiếng nước chảy, anh đặt tay trên quả đấm cửa thử vặn, là khóa. “Trần Ương?” Như cũ không có người trả lời. “Trần Ương, nếu không trả lời tôi lấy chìa khóa mở cửa nha.” Bên trong chậm chạp mới truyền đến một cái thanh âm suy yếu. “Dượng, là tôi, tôi đang tắm, một lát nữa sẽ ra đi.” “Không có việc gì chứ?” “Không có việc gì không có việc gì.” Chu Chú đứng một hồi ở ngưỡng cửa phòng tắm, xác định bên trong không lại phát ra âm thanh kỳ quái gì mới đi. “Cậu ta làm sao vậy?” Đường Kiều cau mày hỏi. Đây là chịu kích thích gì, giống như dã thú vậy, hay là hành vi nghệ thuật mới? “Em đã quên hôm nay cậu ta đi làm cái gì sao?” Đúng rồi, hôm nay cậu ta đi thăm tù, nhưng mà xảy ra tình huống gì mà khiến cậu ta rống như vậy chứ. Đường Kiều rất hiếu kỳ. Nhưng Trần Ương này tắm rửa thật lâu, lâu đến lúc Đường Kiều cảm thấy bụng đói meo, cậu mới chậm chạp từ trong phòng tắm bước ra. “Trần Ương, cậu đánh nhau với người ta à?” Trần Ương trên tay tất cả đều là vết thương, vết bầm khắp nơi, thoạt nhìn thật đáng sợ. “Thực xin lỗi, dì, phá tan phòng tắm nhà hai người, nhưng mà tôi không có tiền đền.” “Không có việc gì không có việc gì, mảnh thủy tinh nát, cậu có nặng lắm không, muốn đi bệnh viện không?” Dạo này, đều lưu hành tự ngược sao? Chu Chú nhìn Trần Ương hai tay nắm thành quyền, nghĩ đến hôm nay thăm tù mặc kệ thành công hay không, đại khái đều là tin tức xấu.
|
“Việc kia, hai người không có gặp mặt sao?” Duỗi duỗi cổ, Đường Kiều dè dặt cẩn trọng hỏi, cậu nhỏ rõ ràng nói là có thể, chẳng lẽ có gì trục trặc sao? Trần Ương ánh mắt lóe lóe, mở to mắt, làm như không muốn trả lời vấn đề này, xoay người chuẩn bị rời đi. “Tôi đi làm cơm chiều cho hai người.” Đáng tiếc, đi không thành công. “Không cần, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn, trước tiên băng bó lại tay đã.” Đường Kiều nhanh tay kéo cậu ta lại, vừa lúc Chu Chú đã đem hòm thuốc ra. Ấn Trần Ương lên trên ghế sofa, Đường Kiều vừa băng bó cho cậu ta vừa rối rắm rất muốn hỏi có chuyện gì đã xảy ra. Toàn bộ quá trình băng bó, Trần Ương lông mày cũng không nhăn một chút, cô nhớ đến lần trước mình băng bó chân, khẽ chạm vào một chút thôi cũng đau đến hít hà. Ngẩng đầu, Đường Kiều nhìn Chu Chú ngồi đối diện, trao đổi một cái ánh mắt bất an. Dù sao Chu Chú cũng hiểu rõ Đường Kiều, nếu cô muốn biết chuyện gì mà chưa biết được, đại khái là sẽ bị nghẹn chết. “Trần Ương, nếu cậu có khó khăn gì, có thể nói với chúng tôi, nếu có thể giúp được chúng tôi sẽ cố hết sức.” Tuy rằng anh vẫn không thể nào biết được đứa nhỏ này Đường Kiều nhặt về như thế nào, vấn đề là nhặt về cũng lâu như vậy rồi, cậu ta một chút ý muốn về nhà cũng không có, hơn nữa, người lớn trong nhà, hình như có chút lạnh nhạt, tuy rằng là thằng nhóc mới lớn, nhưng mà hình như cũng không có ý muốn tìm về. Rút về cái chân đã được băng bó tốt, Trần Ương hít một hơi. “Không cần, không có gì cần giúp nữa rồi.” Mọi người không có, cái gì đều không có rồi. “Cô ấy. . . . . . Ở bên trong không tốt sao?” Đường Kiều cuối cùng không nhịn được nữa, trong phim thường diễn như vậy, người mới đi vào, đều bị ma cũ bắt nạt, thẳng đến lúc lại có người mới đi vào thay thế. Cô không biết cô gái này đến cùng là tội phạm chính trị hay là tội phạm hình sự, nếu là người trước, đại khái có thể tốt hơn một chút, tuy rằng không có tự do, nhưng ít nhất bản thân cũng an toàn, nhưng nếu là người sau, nhất định sẽ không rồi. Trên đời này cực kỳ hung ác, nhiều người cũng phát điên, khó tránh khỏi gặp phải một hai người, mà này một hai người nàỳ, đã đủ là đả kích trí mạng rồi. “Không tốt? Tất nhiên là không tốt rồi, cô là một người tính tình cao ngạo như vậy, làm sao có thể chịu được ở chỗ ấy cơ chứ, toàn thân cao thấp đều là vết thương.” Lúc anh nhìn thấy cô, xương sườn cô bị gãy ba cái, ngón út bị người ta cắt, toàn thân cao thấp, tất cả đều là vết thương. Ngay cả trên mặt cũng có vài vết thương, cô là một người thích xinh đẹp vậy mà. . . . . . Cô vẫn nằm đó không nhúc nhích, không có một chút hơi thở. Anh thậm chí không dám nhìn kỹ khuôn mặt của cô. Trước kia cô rất thích cười, lúc khổ sở, cô cũng chỉ cười cười, giống như cười chính là bản tính. Mà giờ đây, rốt cuộc cô cũng không cười được nữa, trên vầng trán của cô ngoài sự lạnh lùng cô độc, cái gì cũng không có, gương mặt cô đã lõm vào thật sâu. Mới mười bốn ngày, tính cả hôm nay, cô đi vào mới mười bốn ngày, anh không biết đến cùng ở bên trong cô gặp phải cái gì. Làm anh thống khổ nhất không chịu nổi chính là, anh còn quá trẻ, mặc kệ cô ở bên trong gặp phải cái gì, cái gì cũng làm không xong. Anh chưa từng có một phút hận bản thân như lúc này, hận mình trẻ tuổi, hận bản thân vô năng. Trần Ương dừng lại một chút, thanh âm nghẹn ngào, có chút không nói được. Đường Kiều ngã ngửa ra, có chút khó có thể tin được, “Không có ai chăm sóc cô áy sao?” “Quan tâm? Bọn họ muốn cô chết như vậy, ai tới chăm sóc cơ chưa, làm sao có thể quan tâm cô được.” “Bị thương thì tính là gì chứ, chẳng sợ cô bị thương nặng hơn một chút, chỉ cần cô còn sống là tốt rồi, chỉ cần cô còn sống, cuối cùng tôi cũng nghĩ được biện pháp cứu cô ấy ra, bọn họ muốn cô chết như vậy, một chút cơ hội cũng không buông tha, 14 ngày, cô đi vào mới mười bốn ngày.” Muốn quệt quệt mặt, giơ tay lên, nhưng tay đã bị Đường Kiều chặn lại, Trần Ương chỉ đành suy sụp buông tay xuống. “Cô ấy. . . . . .” Như thế nào? “Đã chết.” Đường Kiều hô hấp cứng lại, ngay cả Chu Chú cũng ngừng hô hấp, ánh mắt luôn luôn dừng lại ở trên mặt Trần Ương. Thật lâu, trong phòng khách một chút thanh âm cũng không có, ngay cả tiếng hô hấp cũng là cực nhẹ. Cuối cùng, Trần Ương nhẹ nhàng xuy một tiếng, như là đang cười, hoặc như là đang khóc. “Chết cũng tốt, chết sẽ không cần chịu tội nữa, chết rồi cũng không lo lắng có người muốn hại cô.” Đã chết rồi thì không còn gì nữa, trên đời này tất cả mọi tội lỗi với cô cũng không còn quan hệ gì nữa. Chính là trong lòng có cái gì không phát tiết được ra, giống như là bị người ta hung hăng bóp vào tim một cái, nên lấy cái gì để lấp đầy được đây? “Hậu sự làm sao bây giờ, có cần chúng tôi làm gì không?” “Không, không cần.” Nghe nói người kia đã làm, chọn nghĩa trang tốt nhất thành phố S, anh có chút muốn cười, chỉ sợ nghĩa trang này cô vào đã là được chọn trước rồi. Đến cùng là cô làm sai cái gì, làm cho bọn họ hận cô như vậy, muốn giết chết cô. Anh chỉ nhìn cô một cái, lập tức bị người ta ném xuất ra. Anh biết là ai làm, nhưng không phản kháng đươc. Thôi, coi như là cô chết sạch sẽ, anh hẳn là nên thay cô thở phào nhẹ nhõm. Đường Kiều nói không nên lời nén lại mấy câu bi thương, thật là tái nhợt, không có người để ý. Đứa nhỏ này, mới mười bảy mười tám tuổi. . . . . . Lúc cô ở tuổi này mới biết thế nào là hạnh phúc, mới biết được bản thân hạnh phúc như thế nào. Cô mười bảy mười tám tuổi, tốt xấu cũng có thể tính cả là không ưu không sầu, không chịu để tâm. Lúc tối, Chu Chú lôi kéo Đường Kiều ra ngoài ăn cơm, Trần Ương không muốn ăn, bọn họ cũng không ép, dù sao chuyện thành ra như vậy, cậu ta cũng cần thời gian để có thể chấp nhận đuọc. Khi ở nhà hàng Đường Kiều cùng Chu Chú thấy được mẩu tin tức này, “Thiên kim thị trưởng ở trong tù sợ tội tự sát.” Còn giống như sợ người ta không nhìn thấy, màn ảnh cố ý kéo gần lại làm nổi bật lên, Đường Kiều hít vào một hơi, những người này thật sự là tàn nhẫn và lạnh lùng. Cô nhớ Trần Ương từng nói qua, cô ấy bị oan, giết người không phải là cô ấy. Chính là cô ấy vừa chết, đã đem tất cả tội danh gán cho rồi. “Hình như là chuyện giống nhau ở một thế khác vậy.” Đường Kiều không biết đến chính trị, mặc dù ở tin tức trung cũng thường xuyên nhắc đến, nhưng không nghĩ tới chuyện như vậy lại có thể phát sinh ở bên mình, quả thực không thể hiểu được. “Đừng nghĩ nhiều làm gì, Trần Ương còn rất trẻ, rồi sẽ khá hơn thôi.” Đối với vị con gái thị trưởng kia, Chu Chú cũng không biết, ngay cả Trần Ương, anh cũng không biết nhiều. Nhưng mà, tốt xấu gì cũng là người trẻ tuổi, đại khái qua vài năm nữa, sẽ quên hết thôi, sẽ có cuộc sống mới. Mà những đau xót này, cũng chỉ có thể để lại vết thương bên những người thân xung quanh thôi, nói ví dụ như, vị thị trưởng hiện đang bị bắt giam kia. Thật sự là giống với câu nói kia, nửa đời phú quý, mai kia xuống ngựa, lại bị người khác coi rẻ đi. Những ngày tiếp theo, Trần Ương tiếp tục ở nhà Chu Chú làm bảo mẫu, mỗi ngày vẫn là giống như trước đây, nấu cơm cho bọn anh, dọn dẹp nhà cửa, giống như cho tới bây giờ chưa có ai chết cả, chỉ trừ bỏ một ngày kia đột nhiên biến mất cả một ngày, sáng hôm sau Đường Kiều dậy đã có bữa sáng chuẩn bị thật tốt. Giống như lời Chu Chú nói, cậu ta cũng dần đứng lên được, hơn nữa còn rất nhanh, ngoại trừ thỉnh thoảng ngẩn người, tất cả đều bình thường. Nhưng mà mỗi ngày buổi sáng khi Đường Kiều rời giường nhìn thấy trên bàn cơm bữa sáng được chuẩn bị tươm tất, luôn có chút ngượng ngùng, nói muốn cho cậu ta tiền công.
|
“Tốt.” Nhưng Trần Ương cũng không từ chối. Đường Kiều một hơi mắc kẹt ở trong cổ họng còn không kịp thở ra, hiện tại không phải nên đến kích thích một chút sao? “Dì à, tôi thật sự là thiếu tiền, cha tôi không phải người, lúc tôi đi một chút tiền cũng không cho, thẻ ngân hàng cũng bị khóa lại rồi, sắp khai giảng, tuy rằng tôi lấy được học bổng toàn phần, nhưng vừa đi phỏng chừng quá, thật may là có ngài cứu tế.” Cậu ta. . . . . . cha không phải người? Lời nói này, thật sự là làm Đường Kiều xấu hổ. Nhìn mặt Trần Ương tươi cười nịnh nọt, trong đầu Đường Kiều đánh xuống một đạo tia chớp, cô. . . . . . không phải là gặp kẻ lừa đảo rồi chứ? Ngẫm lại cũng đúng, cô cùng Chu Chú ngoại trừ biết tên đứa nhỏ này, tên này còn không biết là thật là giả, ngoại trừ biết cậu ta có bạn là thiên kim thị trường, cái này cũng là chính cậu nói, những cái khác hoàn toàn không biết gì cả. “Cậu muốn bao nhiêu?” “Dì à học đại học cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu? Đại khái một tháng tiền sinh hoạt là đủ rồi đi.” Cô đại học. . . . . . “Lúc tôi đi học ở nhà, trên cơ bản không cần tiền gì nữa.” “Thế còn dượng thì sao?” “Tôi nào biết được?” Đường Kiều điên cuồng rơi lệ, nhớ năm đó cô vẫn là cô gái hiền lành ngu ngơ, cậu ta sẽ không cho rằng cô ngu ngơ, thông đồng cùng Chu Chú lừa cô chứ. Những ngày ung dung tự tại của Đường Kiều rất nhanh đã kết thúc, Trần Ương cuối cùng đã đi rồi, Đường Kiều cho cậu ta 5000, đương nhiên đây chính là tiền riêng của cô, tuy rằng chính cô cũng rất nghèo. Trần Ương cũng nói không cần nhiều như vậy, nhưng trên người vẫn nên có chút tiền phòng khi có việc vẫn hơn, cho nên Trần Ương chỉ há miệng thở dốc, muốn nói cái gì nhưng lại nuốt xuống. Trần Ương đi ngày đó, Chu Chú cùng khách hàng bàn bạc hạng mục công việc, một mình Đường Kiều đưa cậu ta đến nhà ga. Thẳng đến giờ phút này, Đường Kiều mới thực sự cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương, không thể ngờ thật sự không ai đến đưa anh, cô bỗng nhiên có loại cảm giác như người lân đận lưu lạc nơi chân trời góc biển gặp được nhau. “Cậu không nói cho người trong nhà hôm nay phải đi sao?” Kỳ thực cô cũng không tính là đáng thương, ít nhất cô còn có ông bà ngoại thương cô như vậy, còn có hai cậu cô nói gì được nấy. Mà Trần Ương, hình như thật sự không có cái gì. “Xùy, nói cho bọn họ làm cái gì?” Phảng phất nghe giống như giọng cười châm chọc chế giễu, Chu Chú mà xùy một tiếng, cực kì châm chọc. “Haizz, cậu cứ như vậy cũng không tốt.” Dù sao cũng là người nhà, giống như cô, mặc dù cảm thấy có cái gì khó chịu, nhưng cô kỳ thực cũng rất muốn tốt hơn, muốn người một nhà không bị cái gì ngăn cách có thể được ở cùng nhau, nhưng mà, cố gắng đến đâu cũng không thành công. “Dì, cô thật là giống bác gái, nói cái này làm gì, mất hứng.” Trần Ương duỗi thẳng cổ nhìn xung quanh, giả bộ làm không có việc gì. Đường Kiều bị cậu ta làm chi nghẹn một chút, trong lòng thầm mắng một câu, lòng tốt của cô cứ như vậy bị cậu ta gạt sang một bên. Hai người đều là ngườ chưa từng ngồi qua xe lửa, thấy xe lửa này như vậy, hiển nhiên cảm thấy rất là mới lại. “Thật muốn đi cùng với cậu.” Đường Kiều thiệt tình hâm mộ, xe lửa a. “Chỉ vì để được ngồi xe lửa?” “Chứ còn gì nữa?” Cô không đến mức còn có thể vì cậu. “Chỉ là vì xe lửa cũng không được, dượng sẽ giết tôi.” Trần Ương cười cười, vẫn là giống như lúc trước kia Đường Kiều gặp cậu ta. Không chút để ý, giả bộ thiếu niên u buồn. Hazzi, thằng bé nhà ai không biết. . . . . . “Được rồi, dì, cô trở về đi.” “Được rồi, cậu chú ý an toàn, đến bên kia, nếu còn nhớ rõ dì, thì gọi điện báo tin cho tôi.” Đường Kiều nói xong, hắc hắc cười gượng hai tiếng, giấu xuống sống mũi đang cay cay chua xót. Trần Ương xoay người, khoát tay, đeo ba lô lên vai đi về phía nhà chờ, kỳ thực cậu không có gì cả, ngay cả quần áo tắm rửa, cái khác, đều là Đường Kiều mua cho, như là mì ăn liền chân giò hun khói linh tinh gì đó, nhưng thứ này còn tồn lại ở trong nhà cái gì cô đều nhét vào ba lô của cậu hết, rõ ràng cậu thấy được Chu Chú thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đại khái anh ta cảm tạ cậu thay Đường Kiều giải quyết nhiều đồ ăn không tốt cho sức khỏe như vậy đi. Trong bao còn có hộp Quân Sơn màu bạc, Đường Kiều lấy được ở chỗ Ngu Châu. Cô vừa ra vẻ vừa thì thầm nói, “Đây chính là hàng tốt nha, cậu không biết, lúc tôi lấy ở chỗ dân chạy nạn Ngu Châu biểu cảm của cậu ta giống như tôi hại mẹ cậu ta không bằng.” Mẹ cậu rõ ràng là tức giận cậu bỏ đi. Trần Ương nháy mắt mấy cái, cảm thấy có chút thương cảm. Dì người này rất tốt, sau này nếu cậu có thể trở về, nhất định anh sẽ cảm ơn cô thật tốt, đáng tiếc, đời này cậu không tính toán muốn trở về nữa rồi. Sắp khai giảng, người đợi xe ở đại sảnh rất nhiều, dù sao bạn học đi máy bay đến trường cũng ít, đại đa số đều lựa chọn xe lửa vừa tiện nghi lại an toàn này. Trần Ương cũng ngồi xe lửa, bởi vì anh không có tiền. Ngồi ở phòng đợi, Trần Ương lấy ra PSP vừa nghe nhạc vừa chơi trò chơi, chơi một trò chơi thật nhàm chán, Trần Ương cảm thấy thật buồn chán. Cho đến lúc có thông báo kiểm tra vé lên xe, Trần Ương mới cất PSP đi, đứng dậy theo dòng người đến cửa soát vé, vừa mới chỉ có thể xem như nhiều người đợi xe ở sảnh, lúc này bỗng chốc tất cả mọi người đều đứng dậy, Trần Ương đi theo dòng người chậm rãi di chuyển tới, bị người ta đụng phải nhiều lần, nhưng mà cậu cũng không có để ý. Nếu là trước kia, đại khái cậu đã sớm cãi nhau với người ta rồi. Nhưng mà Hoàng Mao nói rất đúng, bọn họ đều sẽ lớn lên. Lần này cậu rời đi, ngay cả Hoàng Mao cũng không thông báo, cậu quyết tâm muốn bắt đầu một cuộc sống khác, không còn dính dáng gì đến quá khứ nữa. Lên xe, Trần Ương tìm được vị trí ngồi của mình, vé xe lửa là Chu Chú mua cho cậu, nguyên nhân cụ thể, vẫn là bởi vì cậu không có tiền. Tuy rằng Chu Chú là cái Đại lão gia, nhưng mà rấy cẩn thận mua giúp cậu vị trí bên cửa sổ. Trần Ương ngồi xuống, đặt ba lô ở dưới chân, nghĩ rằng, Đường Kiều sẽ phải thật hạnh phúc, có người tốt như Chu Chú ở bên cạnh. Anh phải rời khỏi, thật sự phải đi rồi. Tạm biệt thành phố S, bỏ lại mọi thứ, tạm biết! ( được rồi, vai diễn của Trần Ương đến đây là hết, vốn tưởng chỉ một chút, người đọc không thích, ta hãy thu lại , hắc hắc. ) – Lời của tác giả Sau khi đưa Trần Ương trở về, Đường Kiều mới nhớ tới, Đường Uyển hình như cũng khai giảng, cậu nhỏ Đường ra lệnh cấm túc cho con bé, con bé thực sự không đến phiền cô nữa. Chuyện ngày đó tuy rằng Đường Uyển cũng có sai, nhưng sau đó Đường Kiều ngẫm lại, cảm thấy mình vẫn có chút quá mức, cho nên gần đây rất muốn tìm cơ hội cải thiện lại mối quan hệ tốt hơn một chút. Nhưng lại không dám gọi điện thoại cho bên kia, sợ bản thân không rõ ràng, chỉ biết làm mọi người càng thêm xấu hổ. Nngày đó cô không có xuống lầu, nhưng theo Chu Chú kể lại, đại khái có thể tưởng tượng đến mọi người đều xấu hổ. Sau đó Chu Chú muốn cô gọi một cuộc điện thoại về nhà, nhưng lúc đó cô cảm thấy kỳ quái, chết cũng không chịu gọi, hiện tại cũng lâu rồi, lại muốn gọi, ngược lại giống như không biết muốn nói gì nữa. Chu Chú nói, ngày khác cùng cô trở về một chuyến. Nhưng mà ngày khác này lại để cho cô rối rắm rồi. Giống như anh đi học đầu bếp, thầy giáo ra vẻ nói cho anh biết, muối một chút, hành gừng một chút, dầu mỡ vừa phải. Đường Kiều cảm thấy những người này rất thiếu đạo đức, một chút là bao nhiêu? Cái gì gọi là vừa phải? Nếu người người đều biết được một chút là bao nhiêu, thế nào xem như vừa phải, vậy thì người người đều là đầu bếp rồi. Chu Chú nói ngày khác này, kỳ thực so với đạo lý một chút cùng vừa phải là giống nhau. Ngày khác là ngày nào đó? Ngày mai hay là ngày kia? Mọi người đối với một chuyện không biết đều cảm thấy sợ hãi, ngày này qua ngày khác không biết, cho nên cô cảm thấy sợ hãi. Nghĩ theo một phương diện khác, nó đến càng sớm, thì càng nhanh tôys. Một phương diện lại muốn nó đừng tới, cô còn không nghĩ muốn nói chuyện với ba mẹ cái gì đó, thì không thể trở về được. Chu Chú này hình như còn cố ý, cô không hỏi, anh cũng không nói. Nhưng mà, tại sao cô có thể hỏi chứ, vạn nhất cô hỏi, Chu Chú nói cho cô: ngày mai. Đây chẳng phải là cô mất nhiều hơn được sao. Hiện tại tình huống hai người bọn họ, nói trắng ra là, kỳ thực chính là bệnh chung của người đang yêu. Cảm thấy, ngươi yêu ta, nên biết ta đang nghĩ cái gì, không cần thiết ta phải nói ra. Mà một cái khác lại cảm thấy, ta yêu ngươi, ta biết ngươi nghĩ muốn cái gì, cho nên ta không cần thiết nói. Tình yêu, chính là ép buộc, không thể nào ép buộc gặp chuyện không may, từ có chuyện ép buộc thành không có. Cuối cùng chính là hôn nhân, sau đó là cuộc sống. Đường Kiều ra sau nhà ga, cầm lấy di động chụp toàn cảnh nhà ga, trong màn ảnh tất cả đều là người, cầm di động nhìn xung quanh một chút, đăng lên weibo, thở dài, thế giới này, thật sự là phù hoa. Bắt xe, Đường Kiều đi thẳng đến chỗ Chu Chú làm, đương nhiên, trên đường đến mua chút đồ ăn, cứ tay không mà đến hình như không tốt cho lắm. Cô vốn không muốn đi, dù sao mỗi lần đi nhịn không được muốn khi dễ đồng chí Tiểu Ngô một chút, cứ tiếp tục nữa, phỏng chừng đứa nhỏ này cũng từ chức rồi. Muốn nói đồng chí Tiểu Ngô cũng còn rất thông minh, từ hôm đó trở về sau, cô lại lướt thiên nhai, nhận được tin nhắn của cô ấy, “Bà chủ đại nhân?” Đường Kiều không trả lời lại. Hắc hắc, không thể trước mặt địch nhân bại lộ thân phận. Tuy rằng cô chơi còn rất vui vẻ, nhưng mà ảnh hưởng đến công việc, vẫn là không nên làm nhiều lắm. Cho nên, cô cũng tận lực không đến công ty Chu Chú. Nhưng buổi sáng hôm nay ra cửa Chu Chú có nhắc đến một chuyện quan trongk, buổi tối dẫn cô lây danh hiệu Chu phuu nhân tham gia một hoạt động buôn bán. Nói là việc buôn bán, kỳ thực chính là phương thức bóc lột khác của nhà tư bản, hơn nữa nói ra cho oai là tiệc tối từ thiện. Chu Chú cũng không có gì không vui, có thời gian phải đi xuống cũng không có gì đáng ngại, huống hồ, lần này là chính phủ tổ chức. Nhưng Đường Kiều không vừa ý, bọn họ khó khăn lắm mới kiếm được tiền, vì sao đến nơi này phải cho không ít tiền chứ? Nói là chính phủ tổ chức, Đường Kiều tự nhiên lại nghĩ đến Chu Du, trong tất cả những người cô quen biết, chỉ có một vị người chính phủ như vậy đi làm treo QQ. Sau khi tan tầm, Chu Chú đưa Đường Kiều đi chọn lễ phục trước, bảo người ta thay đổi ngoại hình cho cô. Sau khi chuẩn bị topts, Đường Kiều nhìn mình trong gương, không khỏi lên mặt một trận, thật là đẹp ngây người, làm sao cô có thể đẹp như vậy được chứ. “Đang nghĩ cái gì?” Trong gương xuất hiện thêm một bóng dáng thon dài, tây phục màu đen, áo sơmi trắng, nơ đen, khuy tay áo mạ vàng. Được rồi, cũng rất tuấn tú. “Em thật đẹp, cảm thấy thật sùng bái bản thân rồi.” Chu Chú khóe miệng giật giật, một bên dựa vào hình đẹp trai lông mày cũng hung hăng giật giật, đại khái lần đầu tiên gặp một người không biết xấu hổ như vậy. “Đừng đắc ý, chúng ta đi ăn một chút gì ăn lót bụng.” “Chúng ta hẳn là ăn trước này nọ.” Hiện tại quần áo cùng trang đều chuẩn bị thật tốt, thế nào lại muốn ăn cái gì rồi. “Anh sợ em ăn một chút này nọ, quần áo sẽ mặc không vừa.” Sát, em gái!
|
Đây là lần đầu tiên Đường Kiều lấy thân phận Chu phu nhân cùng Chu Chú xuất hiện tại nơi công khai, cô thật cảm tạ Chu Chú, anh vừa mới đưa cô đi ăn cơm trước, là hoàn toàn chính xác. Hiện tại cô đã khẩn trương đến không biết làm gì, “Em có thể đi toilet không?” Đường Kiều một tay túm làn váy lễ phục, một tay kéo cánh tay Chu Chú, đầu thoáng hướng về phía bên kia Chu Chú, mỉm cười gật đầu với mọi người đang nhìn về phía cô, nhìn như tao nhã, kì thực là ở từ giữa kẽ răng nói với Chu Chú một câu. “Vừa mới đến em đã muốn bỏ đi.” “Vừa mới ăn hơi nhiều.” “Tin tưởng anh, thân ái, em ăn cũng không nhiều.” Chu Chú vỗ vỗ tay cô trấn an, anh biết mình cũng không thích xã giao, nhưng mà, anh đúng là vẫn còn muốn dẫn cô ra cho mọi người biết, miễn cho luôn một số người không hiểu chuyện, cả ngày nghĩ giới thiệu đối tượng cho anh. Anh đã nói qua vô số lần là anh đã kết hôn rồi, hơn nữa trên tay còn đeo nhẫn cưới cho bọn họ nhìn, nhưng mà đa số bọn họ đều chỉ cho rằng anh đang đùa. Haizz, anh lớn lên một mặt thành khẩn như vậy, vì sao không có ai tin anh kết hôn rồi chứ. Cho nên hôm nay, một phương diện thật là vì từ thiện mà đến, về phương diện khác, còn phương diện khác là cho mọi người thấy Chu phu nhân trong truyền thuyết, làm cho bọn họ triệt để hết hy vọng, không cần suốt ngày tìm đối tượng đến làm phiền anh nữa. “Nhưng mà em. . . . . .” Đường Kiều còn muốn nói thêm nữa, lại bị Chu Chú đánh gãy. “Chu Du cũng tới rồi, chúng ta tìm cô ấy đi.” “Thật sự?” “Ừ, bọn họ là người đứng ra tổ chức đương nhiên chị ấy sẽ phải tới.” Đường Kiều giống như làm trộm, ánh mắt lấm lét nhìn mọi nơi, được rồi, kỳ thực không là loạn chuyển, mà là có mục đích loạn chuyển. Mà mục đích của cô là Chu Du, chính là dạo qua một vòng cũng không có phát hiện bóng dáng Chu Du. “Không nhìn thấy Chu Du.” Hừ, lừa cô. Đường Kiều không đi nữa, tính tình trêu đùa đứng ở tại chỗ, Chu Chú vừa cố gắng nhận biết chào hỏi mấy vị chính khách nổi tiếng trong giới chính trị, còn vừa phải trấn an cô. “Có lẽ là vừa mới đến, anh đi gọi điện thoại cho chị ấy.” Chu Du thật sự là có đến đây, còn tới sớm, dù sao cũng là người chủ trù. Nhưng mà, lại trước Đường Kiều một bước, trốn vào trong toilet, không hổ là chị em tốt, có đôi khi phương pháp lẩn trốn này cũng giống nhau như đúc, không hề có ý tưởng mới mẻ nào đáng nói. Đường Kiều đứng bất động tại chỗ, chờ Chu Chú gọi điện thoại, Chu Chú bất đắc dĩ, cũng chỉ đành lấy di động trong túi áo ra, gọi điện thoại cho Chu Du. Điện thoại rất nhanh được kết nối, sau vài tiếng tút, thanh âm của Chu Du trong điện thoại cũng được truyền đến. “Xin chào, hiện tại tôi đang bận, xin mọi người liên lạc lại sau.” Chu Chú nhíu mày, nghe Chu Du ngu xuẩn giả bộ tiếng tổng đài. “Đừng giả bộ, đang ở đâu?” Hừ, Chu Du hừ nhẹ một tiếng, ngồi trên bồn cầu ở trong toilet, đối mặt với ván cửa biểu đạt mình đang bất mãn. Bất mãn thì bất mãn, Chu Du vẫn ngoan ngoãn nói ra chỗ ở của mình hiện tại. “Tôi ở Đào viên.” Đào viên đúng là khách sạn tổ chức bữa tiệc từ thiện này, cũng là nơi mà hiện tại Chu Chú cùng Đường Kiều đang ở đây. “Tôi biết chị ở Đào viên, chị trốn đi đâu vậy?” Chu Du nhịn nhẫn, trong lòng thầm nhủ Chu Chú này có thể là bởi vì cuộc sống vợ chồng không hài hòa, cho nên nói chuyện có chút hung hăng đi. “Toilet.” Chu Chú liếc nhìn Đường Kiều của anh một mặt như chó Nhật tha thiết mong chờ nhìn anh, haizz, thật lãng phí một thân ăn mặc như vậy. “Xuất hiện đi, Kiều Kiều đang ở đây.” Chu Du thở dài một hơi, cô có thể nói người cô trốn chính là Đường Kiều không? Chuyện phát sinh mỗi ngày khiến cô phải chạy trốn, cuối cùng cũng hiểu được, phụ nữ đã kết hôn không có công việc thật là đáng sợ. Ngươi không biết còn tưởng các cô có thể 24 giờ không ngủ được, luôn luôn không ngừng đối với ngươi mệt nhọc oanh tạc, trốn cũng không xong. Cúp điện thoại, Chu Du đứng lên, đá mạnh vào bồn cầu. Trong lúc Đường Kiều đang đợi Chu Du, cô với Chu Chú đã chảo hỏi ứng phó mười mấy người, luôn cố gắng mỉm cười, chỉ sợ mặt lúc này đã cứng hết lên rồi. Nếu muốn làm từ thiện, chỉ việc viết một tờ chi phiếu không phhair là xong sao? Cần gì phải ép buộc người ta như thế này chứ. Cho nên nói, Đường Kiều là cái người không hiểu cuộc sống, xã giao đối với nhân loại mà nói, là loại hứng thú cao cấp. Hiển nhiên, không hiểu loại hứng thú này, cũng không chỉ có một người, còn có Chu đại cô nương. “Kiều Kiều.” “Chu Du, cô đã chạy đi đâu vậy, tôi tìm cô khắp nơi.” Thấy Chu Du, Đường Kiều giống như đứa trẻ thấy mẹ, vứt bỏ Chu Chú vừa mới lợi dụng sang một bên, người sau cũng không để ý, chính là nhắc nhở cô chậm một chút, bởi vì trên chân cô đang đi giầy cao gót. “Đi toilet.” Chu Du giật nhẹ khóe miệng, nếu có thể, cô thật là không muốn đi ra, tìm cô làm cái gì, nhất định khiến cô chết sao? Đường Kiều buông Chu Chú ra, chuyển sang kéo tay Chu Du. “Lần trước cô nói muốn tặng tôi bảo bối gì vậy?” Nguyên bản trái tim Chu Du đang lơ lửng, rơi xuống đất, thở phào một hơi, nói chuyện này so với chuyện của cậu nhỏ Đường vẫn là tốt hơn đi. “Ở nhà rồi, nếu không tối hôm nay đến chỗ tôi đi?” “Cũng có thể.” Đường Kiều gật gật đầu, ánh mắt Chu Chú lập tức ngoảnh lại, lườm Chu Du liếc mắt một cái, Chu Du ngẩng đầu, nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, làm như không để ý đến ánh mắt không tán thành của anh. “Nếu không, cô nói trước ra là cái gì đi.” Sau đó cô lại lo lắng muốn đi hay không. “Cái này cũng không có nhiều ý nghĩa, tôi muốn cho cô bất ngời.” Amen, chỉ mong cô đừng cho kinh sợ. “Được rồi, khiến cho ta chờ mong một phen đi.” Tiệc tối người đến cũng không nhiều, nhưng không tính là thiếu, bởi vì còn chưa có bắt đầu, mọi người đã tranh thủ mọi nơi cùng người quen biết tán gẫu trêu ghẹo. Ngoại trừ Chu Chú, trong buổi tiệc này người Đường Kiều quen biết chỉ có Chu Du, cho nên tự nhiên là Chu Du đi đâu cô đi theo đó, Chu Chú lại giám sát chặt chẽ, rất sợ không để ý đến một cái là Chu Du sẽ đưa vợ anh đi mất. Vì thế nguyên bản chỉ có một mình Chu Du nhàm chán mà trốn vào toilet, bỗng chốc biến thành ba người. Bởi vì ba người đều là nhân vật quan trọng, cho nên có rất nhiều người tiến đến chào hỏi bọn họ, đương nhiên, nhân vật chính vẫn là Chu Chú. “Tổng giám đốc Chu.” Người vừa tới lên tiếng, bưng sâm banh đi lên chào hỏi. “Tổng giám đốc Vương.” Chu Chú gật đầu, tay nâng chén, đáp lễ. “Vị này là phu nhân của anh?” Người này chỉ vào Chu Du. “Đây là chị họ tôi.”
|