Giả Yêu Thành Thật
|
|
Thư ký Nghê trở lại trước bàn làm việc, nhìn cánh cửa chính mình đóng lại, nhớ tới mới vừa rồi xem được một màn, liền tức giận đến phát điên. Lấy điện thoại di động ra, thư ký Nghê không chút do dự bấm số di động Vưu Ứng Nhuỵ. ” Nhuỵ Nhuỵ! Cô đang ở đâu?” “Chuyện gì, phải ra nước ngoài?” Thư ký Nghê hạ thấp giọng. “MR xảy ra chuyện lớn, Phó Nhiễm đang ở phòng làm việc Lvan, cô không tới đây quản sao?” Bên kia mơ hồ hiểu hết. “Sao lại nói không có chuyện gì? Cô không lo lắng sao?” Thư ký Nghê nghĩ tới trăm lí do vẫn không thể hiểu được. “Tôi nhìn thấy nguy hiểm.” Cửa phòng làm việc mở ra, Phó Nhiễm bình tĩnh “Tôi không thèm nghe cô nói nữa, cô tự suy nghĩ đi.” Thư ký Nghê tắt điện thoại di động. Phó Nhiễm đi theo hành lang chính trở lại phòng làm việc của mình, cô kéo ghế làm việc tới hướng cửa sổ. Phó Nhiễm có thể lựa chọn không đến MR, nhưng cô biết rõ ràng lựa chọn của mình, phòng làm việc cần cơ hội để phát triển tốt hơn. Mặc dù cô cùng Minh Thành Hữu có mâu thuẫn, nhưng công việc là trên hết, Phó Nhiễm tự nhận mình có thể phân biệt rõ ràng. Phó Nhiễm đi đến nơi chụp ảnh xong trở lại phòng làm việc, trong đầu toàn công việc, nhân viên MR lần lượt tan việc. Phó Nhiễm tắt máy tính chuẩn bị rời đi, ánh mắt lướt qua cửa chính khép chặt của phòng làm việc CEO, trước khi đi Minh Thành hữu nói cô tan việc gọi hắn một tiếng, nói muốn cùng đi ăn cơm với cô. Phó Nhiễm tránh mọi tầm mắt, đi tới chỗ thang máy. Cô chờ thang máy từ tầng dưới cùng đi lên. Hai ngày vừa qua rất tốt, hoạt động vừa kết thúc Phó Nhiễm lập tức trở về FU. Cửa thang máy rộng mở, Phó Nhiễm bước vào, vừa muốn ấn phím, bất ngờ bóng dáng cao lớn thừa dịp chui vào, bàn tay Minh Thành Hữu nhấn nút tầng một, thang máy rộng rãi bởi vì có thêm người mà có vẻ chật chội, Phó Nhiễm tự giác đứng áp vào góc. Minh Thành Hữu dựa vào tường thang máy, một tiếng động xen lẫn cố ý đè thấp âm thanh truyền đến. “Đã từng nghe nói rất nhiều sự kiện kỳ quái cũng xảy ra ở bên trong thang máy chưa?” Tưởng cô như những nữ sinh nhỏ, hai ba câu nói có thể doạ sợ chết khiếp. “Ở đây trừ anh ra thì có tôi, chẳng lẽ anh giống như u linh sao?” Minh Thành Hữu chỉ chỉ vào gương bao quanh ba mặt tường. “Nghe nói chiếc thang máy này trước kia đã xảy ra sự cố, từ tầng 33 trực tiếp rớt xuống tầng trệt. Em cũng có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm? Lá gan Phó Nhiễm không coi là nhỏ, huống chi bên cạnh còn có hắn. “Anh quên anh là mỏ quạ đen sao?” Phanh —— Đột nhiên Phó Nhiễm cảm thấy rung mạnh, đèn trong thang máy bị tắt. Ngay sau đó là mấy đợt âm thanh va chạm truyền đến, bên trong thang máy tối đen như mực, không biết là bị mắc kẹt ở tầng nào đó. Phó Nhiễm không biết cô cùng Minh Thành Hữu, ai mới là mỏ quạ đen. Tiếng chửi rủa của hắn truyền tới tai, hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện, hắn mở ra điện thoại di động soi sáng, nhấn nút gọi khẩn cấp trong thang máy. Phòng an ninh lại không có người nhận. Lúc này Phó Nhiễm mới có chút sợ, ánh đèn chiếu tới gò má Minh Thành Hữu, từ góc độ của cô nhìn thấy lạnh lùng biết bao. Phó Nhiễm không kìm được bả vai co lại, phần lưng dựa vào tường thang máy, từng chút một lạnh lẽo tiến vào. “Thang máy hư, xem ra phải ở đây đợi.” Minh Thành Hữu bày ra vẻ cười khổ. “Ai cho em nói anh là mỏ quạ đen chứ?” “Làm sao bây giờ?” Phó Nhiễm nóng ruột dậm chân. “Phòng an ninh của anh có thể đi ra ngoài, lập tức sẽ trở lại.” Phó Nhiễm không núp ở góc nữa, cô đứng ở bên một cánh tay Minh Thành Hữu. “Tôi là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như thế này.” Minh Thành Hữu “Có phải bị nhốt ở trong thang máy sẽ thiếu không khí?” Phó Nhiễm kịp chạm đến ánh mắt sâu sắc của hắn, lại phát hiện hắn mới vừa mới nói cười giờ thần sắc thoáng lại trở nên nghiêm nghị. Minh Thành Hữu mím chặt môi không mở miệng nữa, ánh đèn làm tăng thêm sắc mặt cũng đã gần như trắng bệch. Hơn nửa giờ sau, vẫn không thấy có người tới đây. Phó Nhiễm cảm thấy bức bách rõ ràng, bên trong không gian chật hẹp ngoại trừ tiếng hít thở nặng nề của hai người thì chính là một khoảng yên lặng. Cánh tay Minh Thành Hữu rũ xuống bên ống quần, điện thoại di động soi sáng lên trên mặt đất tạo thành một vòng tròn nhỏ. Phó Nhiễm không thấy rõ vẻ mặt hắn, hơn nữa đột nhiên trong lòng không biết tại sao lo lắng, mở miệng nói chuyện lại thở gấp. “Nên báo cảnh sát không?” Đột nhiên Minh Thành Hữu ngã về phía sau, sau lưng đập vào tấm kính phát ra tiếng vang to, cả người thuận thế nằm vật xuống trên mặt đất, Phó Nhiễm sợ hãi vội vàng ngồi xổm xuống. “Anh làm sao vậy?” Minh Thành Hữu mím chặt môi, lồng ngực lại không ngừng phập phồng. Phó Nhiễm cũng cảm thấy sắp không hô hấp được nữa, cô vội vàng gọi 120, may mắn bên trong thang máy còn có tín hiệu. Phó Nhiễm tháo cà vạt giúp Minh Thành Hữu. Sau đó giúp hắn cởi nút áo đầu tiên ra. “Không sao chứ?” Hắn ôm thắt lưng Phó Nhiễm, nhân tiện tựa đầu lên vai cô. Minh Thành Hữu lắc đầu, ngay cả hơi sức để nói cũng không có, sau khi hết pin điện thoại đèn liền vụt tắt. Khoảng không gian bên trong thang máy đen kịt, đưa tay còn không thấy được rõ năm ngón tay. Phó Nhiễm vểnh tai, muốn nghe âm thanh bên ngoài dù chỉ là một tiếng bước chân. Cô bị Minh Thành Hữu đưa tay vỗ vỗ lên mặt. Phó Nhiễm quay mặt đi. Cô cảm giác Minh Thành Hữu rất gần cô, bởi vì hơi thở gần sát khuôn mặt “Phó Nhiễm, cho anh mượn hô hấp.” Phó Nhiễm giật mình. Một bàn tay cố định ở sau đầu cô kéo lên trước, môi hắn có mang theo chút lạnh lẽo. Lưỡi hắn mang theo sức lực suy yếu cạy môi của cô ra, mặc dù như vậy, trời sinh ưu thế vẫn để cho hắn chiếm ưu thế, Phó Nhiễm bị hắn áp vào tường tự tìm lấy. Từng đợt tiếng bước chân hỗn độn chạy đến liên tục, nhân viên phòng cháy chữa cháy mạnh mẽ cạy cửa thang máy ra, Phó Nhiễm lấy tay muốn đẩy hắn ra, Minh Thành Hữu giống như hít thở không thông, hận không thể cướp lấy toàn bộ hơi thở của cô, hai tay càng lúc càng ráng sức ôm chặt cô. Ầm, cửa mở ra, ánh đèn trong hành lang chiếu vào không gian riêng tư bên trong. “Lvan——” Mọi người đồng thanh la lên. Mọi người đều kinh ngạc. Nhân viên chữa cháy nhìn nhau, quá kịch liệt, quấy rầy thật có tội. Thư ký Nghê đứng ở cửa thang máy cùng Hàn Tuyển, Phó Nhiễm bị ánh sáng chiếu vào mắt, theo bản năng lui người về phía sau. Lúc này Minh Thành Hữu mới buông tay ra. Hai người được nhân viên phòng cháy chữa cháy mang ra khỏi thang máy. Minh Thành Hữu đẩy đám người ra bước chân lảo đảo đi về phía cửa sổ, hai tay hắn thả bên người, bóng lưng kiên định kéo dài trên hành lang, bả vai vì hô hấp mà run rẩy. Phó Nhiễm dựa vách tường, ngoài cảm giác yếu đuối tất cả đều khỏe. Thư ký Nghê bước nhanh theo tới sau lưng Minh Thành Hữu. “Lvan, ngài nên đi bệnh viện kiểm tra?” Tay hắn đè ngực hướng thư ký Nghê lắc nhẹ. “Không cần.” Mấy người trực ở phòng an ninh vội vã chạy tới, , trực tiếp đuổi việc. “Không phải hai người tan sở rồi sao?” Minh Thành Hữu chậm chạp hỏi, sắc mặt còn hơi tái nhợt. “Điện thoại di động của tôi quên ở phòng làm việc.” Nghê thư ký liếc nhìn Hàn Tuyển. “Vừa đúng gặp trợ lý Hàn.” Hàn Tuyển mỉm cười chỉ chỉ vào khóe miệng mình. “Ăn vụng cũng không biết chùi miệng sạch sẽ.” Ngón trỏ Minh Thành Hữu chùi chùi, là son nước của Phó Nhiễm. Hắn đi thẳng tới phía Phó Nhiễm. “Không sao chứ?” “Không có gì.” Vừa nãy Minh Thành Hữu ở bên trong thang máy khác thường làm trong lòng Phó Nhiễm thấy bất an. “Vừa rồi anh sao thế?” “Anh có chứng sợ hãi không gian tối.” Hắn như cười như không cười liếc nhìn Phó Nhiễm. “Thật sao?” Hắn không trả lời, sắc mặt không nhìn ra thật giả trong lời nói. Phó Nhiễm ra khỏi MR sau đó tự lái xe về nhà, cô cùng Minh Thành Hữu ở chung một chỗ ít nhất sẽ không nói lung tung lần nữa, nếu không sợ sẽ thật không linh. Lần đầu hợp tác với MR thành công ngoài dự đoán, Phó Nhiễm cũng được một khoản thù lao không nhỏ, vừa lúc gặp dịp MR thưởng cho nhân viên, quản lý Lý theo hợp đồng quy định, cũng tính cho toàn bộ nhân viên FU. Ở ngoại ô thị trấn Nghênh An có một sân trượt tuyết rất lớn, mấy tháng một lần sẽ nghênh đón một lượng khách rất lớn. Phó Nhiễm kéo hành lý cùng mấy cô giáo của phòng làm việc xuống xe, người phụ trách của tổ chức đi đầu hướng dẫn, sân trượt tuyết có kích thước rộng lớn, nơi dừng chân giải trí lớn chờ du khách tham quan. Họ vào khách sạn cất hành lý xong, lúc này mới hợp thành đội tới sân trượt tuyết. Mọi người đều là nghiệp dư, chỉ dám ở bên cạnh bắt chước, Phó Nhiễm mặc quần áo xong cũng không dám lộn xộn, không ít người là cao thủ, đang hăng say trượt vui vẻ hét to. Phó Nhiễm chống gậy trượt tuyết đi phía trước, ván trượt ổn định mà cơ thể như nghiêng ngả, cô cố gắng giữ thăng bằng, lại thấy cách đó không xa có một bóng dáng người mặc quần áo trượt tuyết màu đỏ lao tới nhanh chóng, cô sợ tới mức cũng không biết né tránh, đến khi ván trượt tuyết của đối phương thiếu chút nữa đụng vào cô, Phó Nhiễm vội vàng tránh ra. Phanh— vừa lúc ngã xuống tuyết. Động tác Minh Thành Hữu thành thạo trước mặt Phó Nhiễm, hắn lấy mắt kiếng trượt tuyết xuống. “Em dũng cảm vậy sao?” Phó Nhiễm phủi bông tuyết trên người, Minh Thành Hữu khom lưng kéo tay cô đứng dậy, thật vất vả Phó Nhiễm mới đứng vững, chống gậy trượt tuyết muốn vượt lên trước. Minh Thành Hữu tiến tới. “Để anh dạy cho em?” Phó Nhiễm trang bị đầy đủ, cô bỏ mắt kiếng xuống. “Tôi nghe quản lý Lý nói anh sẽ không “Muốn tới thì tới thôi.” Minh Thành Hữu đứng ở bên người Phó Nhiễm xoay vài vòng, hoàn toàn không chú ý cô giống như vịt con xấu xí nửa bước cũng khó đi, Phó Nhiễm đánh bạo chống gậy, bên tai nghe Minh Thành Hữu nói cẩn thận. Cô lại ngã xuống, trên mặt phất nhẹ lạnh như băng, chóp mũi còn lưu lại bông tuyết màu trắng , Minh Thành Hữu ngồi xổm trước mặt cô, khóe miệng nhếch lên cười như có như không, Phó Nhiễm cởi bao tay ra, dùng sức lau những bông tuyết trên mặt. “Rõ ràng như vậy còn thể hiện nỗi gì? Không làm em té chổng bốn chân lên trời cũng là nhẹ.” Cách đó không xa, ánh mắt thư ký Nghê chuyên chú nhìn qua, Hàn Tuyền chờ xuất phát. “Cô lo lắng vớ vẩn gì chứ, có phải thầm mến Lvan rồi không?” “Anh mới thầm mến !” Thư kí Nghê không cam lòng hung hăng trừng mắt. “Tôi không thích đàn ông.” Minh Thành Hữu lần nữa đưa tay đỡ Phó Nhiễm đứng dậy, cô đeo bao tay và mắt kiếng trở lại, Minh Thành Hữu dùng gậy trượt tuyết gõ gõ bắp đùi Phó Nhiễm. “Ai cho em đứng như vậy?” Lại gõ đầu gối Phó Nhiễm một cái.
|
“Dáng đứng không đúng.” Phó Nhiễm hơi nhếch môi không trả lời, lại làm theo Minh Thành Hữu sai khiến, nếu hạ quyết tâm học môn này thật ra không khó, mấu chốt của trượt tuyết là không sợ ng đứng ở đỉnh núi không cao lắm nhìn quanh, không ít người trượt rất vui vẻ, hiên ngang mạnh mẽ, trượt mỗi lúc một cao hơn, tiếng huýt sáo thật làm kích động lòng người. Trái tim Phó Nhiễm rung động, mới vừa rồi Minh Thành Hữu dạy cô học bước kĩ thuật đầu tiên, tựa như tay mới vừa học lái xe xong sẽ rất ngứa tay, Phó Nhiễm thấy từng bóng người xọat xoạt lướt qua bên cạnh cô. Phó Nhiễm không nhịn được nữa. Tay cầm gậy trượt tuyết chống xuống, thuận lợi trượt ra ngoài, cô cảm nhận tốc độ mang tới kích thích, không thể không nói trượt tuyết cùng vận động khác không giống nhau, dù trong lòng là bình thản đang bay lượn trong nháy mắt có thể kích động ngay. Phó Nhiễm trượt xuống từ đỉnh núi, Minh Thành Hữu đi theo bên cạnh cô. Phó Nhiễm cũng chỉ mới nắm giữ kỹ thuật đầu tiên nên vô thức không để ý so sánh, lúc trượt ra không suy nghĩ nhiều như vậy, quần áo trượt tuyết màu đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng lăn xuống với tốc độ cực nhanh. Minh Thành Hữu vươn tay ra nhưng không giữ được Phó Nhiễm, chỉ có thể trơ mắt nhìn màu đỏ bất ngờ lăn đi. Phó Nhiễm không cảm thấy bị đau, chỉ thấy đầu óc choáng váng, lăn tới giữa sườn núi mới dừng lại. Phó Nhiễm nằm không nhúc nhích tại chỗ, xuyên qua mắt kiếng trượt tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt, thật ngạc nhiên là không khí rất tốt, nằm ở đây mà cũng không cảm thấy lạnh, thậm chí còn muốn bỏ qua mọi suy nghĩ nằm ngủ một giấc tại đây. Một bóng dáng màu đỏ đậm đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, sau đó là giọng người đàn ông khẩn trương lo lắng, chỉ có tiếng chim hót mang tới những bông tuyết trước mặt rơi xuống người Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu giống như quỳ một gối xuống đến bên cạnh cô, Phó Nhiễm bị hắn cố gắng kéo ngồi dậy. “Phó Nhiễm?” Hắn đưa tay lấy mũ cùng mắt kiếng xuống giúp cô, một mái tóc đen xõa ra rơi xuống vai, Minh Thành Hữu lấy bao tay xuống, tay phải vỗ nhẹ mặt Phó Nhiễm. ” Không sao chứ? Phó Nhiễm?” Phó Nhiễm cảm thấy hai má rất lạnh, sau khi phục hồi mới phát hiện là tay Minh Thành Hữu vỗ vỗ mặt mình, cô mấp máy miệng muốn nói chuyện, ánh mắt chạm đến một ánh mắt khác rất thâm thúy gần trong gang tấc, hơi thở hai người rối loạn. Hai tay hắn nâng mặt Phó Nhiễm lên, ánh mắt vội vàng lo lắng, thấy cô nói không ra lời, Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm lên nhìn kỹ. “Té đau chỗ nào ?” Dường như nhớ rõ là chưa từng có ai quan tâm cô như vậy, khi còn bé ngã nhào đau đến nỗi không bò dậy nổi, nghe được nhiều nhất lại là lời nói lạnh lùng của Vưu Chiêu Phúc. “Đứng lên! Nếu không mày nằm ở đây sói xám lớn ngậm mày trong mồm tha đi.” Sau khi lớn lên, Phó Nhiễm không còn bị ngã, lại càng không có cơ hội được hưởng sự quan tâm của người khác. Phó Nhiễm giật mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn gương mặt Minh Thành Hữu, gương mặt hắn vẫn đẹp như trước, như điêu khắc mà không thấy bất cứ dấu vết gì của hai năm đã qua. Minh Thành Hữu cho rằng cô ngã không nhẹ, giọng nói khẽ run rẩy. ” Nói gì đi!” Ánh mặt trời chiếu qua gò má hắn, Nhó Nhiễm nheo mắt, giơ cánh tay lên đẩy tay của hắn ra. “Tôi không sao.” Hắn khẽ nhíu mày. “Thật sự là không sao?” Phó Nhiễm phủi bông tuyết đọng trên vai, vén mấy sợi tóc rối sang một bên. “Thấy tôi giống có chuyện sao?” “A ——” Cánh tay Minh Thành Hữu cầm tay cô trực tiếp đưa hướng xuống tuyết, Phó Nhiễm bất ngờ không kịp chuẩn bị vội vàng thét chói tai. ” Anh Bàn tay Minh Thành Hữu kiểm tra trên cổ Phó Nhiễm. “Không việc gì, em giả câm giả điếc cái quái gì chứ?” Phó Nhiễm lạnh run cầm cập, vội vàng muốn tránh, người khác nhìn vào chắc sẽ nghĩ cô đùa giỡn. Minh Thành Hữu khom lưng bế Phó Nhiễm lên, cô ngồi ở trên mặt tuyết, khóe miệng còn dính tuyết, hai người mặc quần áo trượt tuyết dày, đôi tay Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm vào trong lòng, bả vai cô bị hắn ghì chặt, chợt nghe Minh Thành Hữu thở dài. “Làm anh sợ muốn chết.” Đầu ngón tay cô rủ xuống mặt đất, đến một chút sức lực cũng không thể nâng lên, đành phải mặc cho Minh Thành Hữu ôm lấy. Buổi tối, tầng dưới cùng ở khách sạn tổ chức tiệc nướng, từng bàn tròn đặt ở bên ngoài, mặc dù gió vẫn xào xạc nhưng không khí lại cực kỳ náo nhiệt, có người đứng trên sân khấu làm chủ trì, cầm micro nói nghe có chút chói tai, nhưng không ai để ý, không phải là không khí vui chơi sao? Phó Nhiễm cùng mấy vũ sư ngồi chung một bàn, trên bàn bày nhiều loại món nướng cùng thức uống nóng và các loại trái cây. Vì ở bên ngoài khách sạn, hơn nữa lại là ban đêm, mỗi một người đều mặc áo khoác thật dày ở đây chịu đựng. Người chủ trì sau khi đọc diễn văn đơn giản, thấy Minh Thành Hữu tâm tình cũng không tệ, liền nhân cơ hội thét ồn ào mọi người. “Để Lvan lên hát một bài, được không mọi người?” “Được, được.” Hàn Tuyển cùng thư ký Nghê ở bên cạnh cũng tham gia náo nhiệt. Minh Thành Hữu chỉ cười không nói, xua xua tay, áo khoác ngoài vải nỉ trên người rất phong lưu, trong công ty có không ít trái tim thiếu nữ rung động. Mấy người bên cạnh Phó Nhiễm cũng la lên. “Hát nào, hát m thanh bài ‘Sau khi xoay người’ từ sân khấu chính nhẹ nhàng vang lên, mọi người rất nhanh vỗ tay phối hợp, Minh Thành Hữu nhận micro từ người chủ trì đưa tới. “Tôi không biết hát, nên thay vào đó sẽ tăng lương cho mọi người.” Giọng như thế lại nói không biết hát, người chủ trì tự nhiên không chịu bỏ qua. “Nghe nói kỹ thuật nhảy của Lvan cũng rất tuyệt, nếu không hãy cho chúng tôi mở rộng tầm mắt?” Bàn tay thư ký Nghê đang bưng thức uống run lên, chất lỏng màu nâu tràn ra mu bàn tay, cô không khỏi không lo lắng nâng tầm mắt lên, thấy khoé miệng Minh Thành Hữu ban đầu có chút dịu đi, hắn mất 5% cổ phần ở Hào Khôn không phải do khiêu vũ mà chắp tay nhường cho sao? Người chủ trì cũng ý thức được không khí không thích hợp, Phó Nhiễm như có điều suy nghĩ nhìn về Minh Thành Hữu, bởi vì họ ngồi ở hàng sau, cô cũng không thể nhìn rõ sắc mặt của người đàn ông này. Thư ký Nghê cùng Hàn Tuyển quay ra nhìn nhau, ánh mắt Minh Thành Hữu mất hồn trong chốc lát, mọi người cũng không dám ồn ào, không khí trở nên khó xử. Hàn Tuyển buông ly rượu, tiến lên nhận lấy micro từ người chủ trì, hắn tìm đề tài khác, mọi người cũng vui vẻ tự nhiên phối hợp. Minh Thành Hữu uống rượu, sắc mặt ở trong đêm càng phát ra vẻ đen tối. Di động trong tay Phó Nhiễm chợt vang lên, cô cầm lên vừa nhìn là tin nhắn của Minh Thành Hữu. Ngón tay nhấn mở, tin nhắn chỉ đơn giản ba chữ: đi ra ngoài. Phó Nhiễm xoá tin nhắn, tiếp tục tham gia náo nhiệt. Phía trước có một người đột nhiên đứng lên, Minh Thành Hữu bỏ ly rượu xuống đi về phía Phó Nhiễm. Phó Nhiễm vô thức nhìn sang hướng khác. Vũ sư ngồi cùng bàn lấy cùi chỏ chạm vào tay cô. “Hôm nay tôi thấy trai đẹp của MR dạy cô trượt tuyết.” Mấy vũ sư đó ít nhiều cũng biết quan hệ của Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu, cô ống ly nước nóng. “Tôi cũng thấy có một cậu nhóc cao lớn dạy cô trượt tuyết.” “Khụ khụ ——” Cô giáo nghiêm nghị. “Đó là nhân viên của MR, chúng ta gọi việc này là quan hệ hữu nghị biết không?” Minh Thành Hữu đi qua bàn Phó Nhiễm, hắn dậm chân, lòng Phó Nhiễm thấp thỏm trả lời giấu vẻ lo lắng. “Được rồi, quan hệ hữu nghị.” Điện thoại di động đổ chuông lần nữa, ánh sáng phát ra chiếu rõ mặt Phó Nhiễm. Cô đưa mắt nhìn, vẫn là Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm ngay cả điện thoại cũng không động tới, chuyên chú xem tiết mục biểu diễn trên sân khấu. Một âm thanh lại vang lên lần nữa, mấy vũ sư lần lượt nhìn về hướng Phó Nhiễm. “Ai vậy?” Phó Nhiễm ấn phím mở, trong tin nhắn là hai chữ. Phó Nhiễm tắt chuông di động rồi để vào túi xách, nhất thời cảm thấy bả vai hơi nặng, chưa kịp quay đầu lại, bên tai nghe được giọng nói. ” Em sợ anh gì chứ?” Bởi vì Phó Nhiễm ngồi chỗ khuất sau nên trừ những vũ sư ngồi cùng bàn, mọi người đều không thấy được bên này, nữ vũ sư nói chuyện lúc nãy cứng họng, đây chính là Minh Tam Thiếu đẹp trai đến nỗi thần cũng phải ghen tị sao, cuối cùng nhờ phúc có thể nhìn rõ mặt hắn ở khoảng cách gần. Phó Nhiễm nhìn cô giáo trong bộ dạng miệng cũng không khép lại được, không khỏi làm nhiều người chú ý hơn, cô đẩy ghế ra đi ngoài theo Minh Thành Hữu. Bên trong khách sạn có một vườn hoa, Minh Thành Hữu phía trước, thấy cô chậm chạp không theo tới liền đi chậm lại đợi Phó Nhiễm. “Phó nhiễm, tại sao em bày ra dáng vẻ kiêu kỳ như vậy? Anh chỉ là muốn bắt đầu cùng em một lần nữa, em không cần trốn tránh anh khắp nơi như vậy.” “Tôi không tránh anh!” Giọng điệu Phó Nhiễm bình thản. “Thật ra thì trong lòng anh rất rõ ràng, lúc trước tôi có thể rời bỏ anh, thì lúc này càng không thể trở về với anh.” “Anh không rõ lắm.” Minh Thành Hữu ngắt lời cô. “Nếu như không phải là em để ý lời của người khác, lúc trước cũng không đến mức cuống cuồng rời đi.” Phó Nhiễm nghe vậy sao có thể không hiểu, rốt cuộc là trong lòng hắn có oán hận. “Tôi nghe lựa chọn trong lòng tôi.” Cô lướt qua người Minh Thành Hữu, lại bị một tay hắn kéo về trước người. “Vẫn câu nói kia sao? Không yêu?” Phó Nhiễm bị hắn buộc ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt hắn, lời nói đến khóe miệng đột nhiên bị nghẹn lại không thể nói ra. ” Buông tay được không?” “Muốn cũng đừng nghĩ.” Cô đã từng thấy sự cố chấp của hắn, Minh Thành Hữu ghìm chặt hai vai nâng Phó Nhiễm đến trước người. Phó Nhiễm giống như kiễng đầu ngón chân lên, bỗng nhiên có tiếng chuông cùng ánh sáng nhấp nháy phá vỡ tình cảnh này. Minh Thành Hữu nghe có di động reo bàn tay buông lỏng, đẩy Phó Nhiễm ra thật mạnh. Gót chân cô bị đẩy trúng mấy hòn đá, cả người chật vật gần như sắp ngã nhào. Minh Thành Hữu vẫn đứng tại chỗ, trong mắt đầy ắp phức tạp và nôn nóng không rõ, hắn lấy di động trong túi quần ra, ngón tay bấm trên màn hình, tắt máy. Phó Nhiễm bị hắn dây dưa đến khuya muộn, lúc trở về hội trường, đã không thấy bóng dáng ai. Phó Nhiễm ấn thang máy đi vào, thấy Minh Thành Hữu cũng theo vào . “Không phải anh có chứng sợ hãi không gian nhỏ sao?” “So với đi thang bộ vẫn tốt hơn.” Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn cửa thang máy đóng lại. “Huống chi, cho dù anh có bị choáng cũng sẽ có người hô hấp nhân tạo giúp anh.”
|
Phó Nhiễm nhìn chăm chú về phía con số đi lên từng tầng một, sau khi trùng hợp trải qua mấy chuyện không tốt, cô không thể không tin là Minh Thành Hữu mà mở miệng thì tốt không linh xấu thì lại linh. Phó Nhiễm đi tới tầng ba, thấy Minh Thành Hữu vẫn còn đi theo phía sau. “Phòng của nhân viên MR không ở cùng tầng chúng tôi, huống chi anh ở là phòng cho tổng thống, ở tầng cao nhất.” Phó Nhiễm có ý nhắc nhở. Minh Thành Hữu không đáp lại, đưa Phó Nhiễm đến trước cửa phòng. Cô ấn vang chuông cửa, nửa ngày không thấy có người ra mở cửa. Phó Nhiễm nghi ngờ, ấn Lặp đi lặp lại mấy lần, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho một cô giáo trong nhóm. “Này, Lâm Lâm, mấy người ở đâu vậy?” “Tiểu Nhiễm, chúng tôi chuyển địa điểm đi chơi lâu rồi, nghe nói trong một câu lạc bộ đồng tính hàng đầu, tất cả đều là mỹ nam, chúng tôi đi cùng mấy người của MR, cô đừng lo lắng.” “Cái gì?” Phó Nhiễm rét run, dừng một chút nghĩ đến chuyện chính. “Mấy người đặt chìa khóa ở đâu rồi hả ?” “Tôi không cầm.” Lâm Lâm giống như ở hỏi người bạn đi cùng. “Ồ, Bình đang cầm trong tay, nếu không cô cũng tới đây đi?” “Mọi người ở đâu?” Lâm Lâm nói địa chỉ. “Rất xa, hơn nữa cũng khó tìm.” Phó Nhiễm ở cùng một phòng cùng cô giáo tên Bình. Minh Thành Hữu thấy cô nhíu chặt chân mày. “Thế nào?” “Không mang chìa khóa bên người.” Phó Nhiễm đứng ở ngoài cửa, mãi mới lấy ví da từ trong túi xách ra, vẻ mặt thất vọng sau khi lục lọi “Lúc nào thì họ trở lại?” Phó Nhiễm cúi đầu. “Nói còn muốn chơi thêm chút nữa.” Một đám sắc nữ, lại có thể đi quán bar đồng tính ngắm nhìn mỹ nam. Minh Thành Hữu dựa vào vách tường. “Phòng anh rất lớn, nếu không thì em ở lại một đêm?” Phó Nhiễm cầm túi đi về phía trước, Minh Thành Hữu cùng cô đi đến trước quầy lễ tân, nhìn cô nếm mùi thất bại. “Có thể giúp tôi mở cửa phòng ra không? Bạn đồng nghiệp của tôi có chuyện đi ra ngoài.” “Xin chào, cô có thể đưa thẻ căn cước cho tôi xem không?” Vẻ mặt Phó Nhiễm lộ vẻ khó xử. “Thật xin lỗi, thẻ căn cước của tôi để trong va li trong phòng rồi.” Nhân viên lễ tân nở nụ cười chuyên nghiệp. “Thật ngại quá, khách sạn có quy định này.” Phó Nhiễm vịn vào quầy. “Vậy tôi có thể đặt phòng mới không?” “Đặt phòng mới cũng cần đưa ra thẻ căn cước.” Phó Nhiễm giống như quả bóng bay xì hơi, cô xoay người thấy Minh Thành Hữu, ánh mắt ảm đạm thêm “Có thể mượn thân phận của anh ấy để đặt phòng không?” Ít nhất có gian phòng, không cần chờ đến sau nửa đêm. “Không mượn được.” “. . . . . .” Phó Nhiễm cũng không còn kiên trì nữa, định ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh đợi các cô. Minh Thành Hữu móc ra thẻ căn cước đặt lên quầy, một tay kéo Phó Nhiễm lại bên người, cô nhìn thấy Minh Thành Hữu lấy thẻ căn cước cùng thẻ mở cửa phòng, cũng không đưa cho cô, chỉ lôi cô đi. Quẹt thẻ mở cửa ra, mỏi mệt đồng thời kéo tới. “Không mời anh vào ngồi một lúc sao?” Minh Thành Hữu nói xong đã đẩy cửa phòng ra chen qua Phó Nhiễm đi vào trước. Bên trong phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, cái gì cũng có, Minh Thành Hữu đứng ở trước tủ rượu, ngón tay lướt qua một hàng rượu ngon trưng bày ở trong quầy. “Có muốn uống chút rượu không?” “Không cần, tôi mệt.” Phó Nhiễm đặt túi xách lên tủ đầu giường, ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng. Minh Thành Hữu lại làm ngơ, tự chọn bình rượu đỏ. “Em đi ngủ đi.” Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, suy nghĩ là không nên coi thường, cô mở ti vi ra để nâng cao tinh thần, Minh Thành Hữu bưng ly rượu ngồi vào ghế sa lon, vẻ mặt nhàn nhã, giống như đây là phòng của hắn. Một hồi lâu sau, vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì. Phó Nhiễm gửi tin nhắn cho Lâm Lâm hỏi lúc nào thì mấy cô trở lại, mãi mà không thấy có hồi âm. Minh Thành Hữu nghiêng người đứng dậy đặt ly rượu trong tay xuống, bước chân vững vàng đi tới giường, Phó Nhiễm thấy hắn đúng là đi thẳng tới chỗ mình, vô thức khép chân lại. Minh Thành Hữu nhân tiện lăn một vòng trên giường đến bên cạnh cô, cầm điều khiển ti vi lên điều chỉnh kênh. Phó Nhiễm vụt ngồi dậy. “Thời gian không còn sớm, anh cũng nên trở về phòng của anh đi.” Minh Thành Hữu gối một tay sau đầu, tay kia vỗ vỗ túi quần. “Thẻ phòng của anh cũng không mang trên người, giao cho Hàn Tuyển rồi.” “Anh có thẻ căn cước, có thể mở một phòng.” “Thẻ căn cước chỉ có thể mở một phòng, công ty có chuyên gia phụ trách đặt phòng, hiện tại anh cũng không có nơi có thể đi.” Minh Thành Hữu trả lời với một lý do thuyết phục nhất. “Anh có thể tìm Hàn Tuyển.” “Ban nãy hỏi rồi, hắn về nhà.” Phó Nhiễm nhìn chiếc giường trong phòng lớn như vậy, cùng người đàn ông đang dang tay dang chân ra ngủ rất thoải mái, ban ngày vui chơi thỏa thích, giờ này toàn thân mệt đến nỗi mỏi nhừ chỉ muốn ngâm mình trong nước nóng tắm, hệ thống sưởi trong phòng lại rất ấm, đương nhiên là thoải mái hơn đại sảnh của khách sạn Cô đi về phía ghế sa lon, thật sự không có can đảm nói muốn đi ra ngoài chờ mọi người, người dựa vào thành ghế, ngay cả hơi sức đứng lên cũng không có. Phó Nhiễm tựa vào chỗ để tay trên ghế sa lon, mí mắt nặng nề hạ thấp xuống, cô muốn ngủ một lát, mơ mơ hồ hồ nghe thấy phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy. Minh Thành Hữu chỉ buộc chiếc khăn tắm màu trắng bên hông, nửa người trên cao lớn có sức sống, cơ bụng sáu múi hiện rõ trước bụng, bụng thắt chặt, xuống chút nữa càng làm cho người khác suy nghĩ xa xôi. Bước chân hắn nhẹ nhàng đi về phía Phó Nhiễm, vừa rồi cô gửi tin nhắn xong để điện thoại bên cạnh, bởi vì để chế độ im lặng nên điện thoại có cuộc gọi đến cũng không phát ra âm thanh nào. Màn hình liên tục lóe lên, Minh Thành Hữu cầm lên nhìn, là Minh Tranh. Ngón tay hắn không chút do dự ấn vào phím nhận cuộc gọi, Minh Thành Hữu đem nhét di động vào một chiếc gối dựa phía sau, hắn cất giọng đánh thức Phó Nhiễm. “Phó Nhiễm, tỉnh lại đi.” Cô ngủ say sưa, sau khi bị Minh Thành Hữu khẽ đẩy không muốn tỉnh lại, nửa bên mặt gối lên mu bàn tay hằn lên vết đỏ, cô khẽ nhíu mi, bộ dáng còn buồn ngủ nên tâm tình không tốt. “Làm gì, tôi ngủ.” “Đi tắm rửa trước đã.” Minh Thành Hữu nói xong túm cô đứng dậy, không cho Phó Nhiễm có thời gian kịp phản ứng . “Anh chờ em ngủ cùng.” Phó Nhiễm bị lời này chọc cho giật mình, cô tỉ, lấm lét nhìn trái nhìn phải. “Anh. . . . . .” Minh Thành Hữu đưa cô tới cửa phòng tắm, dùng sức đẩy Phó Nhiễm vào, hắn khép cửa nhìn xuyên qua khe hở không lớn, Phó Nhiễm đưa tay kéo lại cánh cửa. “Sao anh còn ở đây?” Phòng tắm cách ghế sa lon khá xa, Minh Thành Hữu thu tay lại. “Yên tâm đi, em tắm xong ra ngoài chắc chắn là không thấy anh, lúc này anh không chìa khóa dự bị.” Phó Nhiễm đóng sầm cửa lại. Minh Thành Hữu quay lại trước ghế sa lon, lấy ra điện thoại di động giấu ở phía sau gối dựa, vừa nhìn, cuộc trò chuyện đã kết thúc. Hắn mới đặt trên khay trà, không ngờ Minh Tranh lại gọi tới. Lúc này Minh Thành Hữu cũng không ấn phím nhận, cũng không tắt máy, chỉ là đem điện thoại ở chế độ im lặng bỏ vào túi xách của Phó Nhiễm, tiếp theo lại đem túi của cô treo lên móc áo, phía trước còn treo áo khoác của mình phủ lên. [ Edit: MiKa Beta: Ying ] Tắm rửa xong Phó Nhiễm ra ngoài, ngang qua trước sô pha phát hiện Minh Thành Hữu vẫn chưa rời đi, hắn đắp tấm thảm mỏng nằm trên giường ghế Italy rộng 1m5. Phó Nhiễm khom lưng đẩy đẩy bờ vai của hắn. “Này.” Hô hấp Minh Thành Hữu trầm ổn, bộ dáng mệt mỏi, hai mắt có quầng thâm xanh nhạt. Phó Nhiễm đặt tay trên vai Minh Thành Hữu có chút do dự rồi thu tay lại, cô đứng yên tại chỗ đi tới trước giường, Phó Nhiễm bật đèn hai bên đầu giường, trằn trọc khó ngủ, cuối cùng không nổi cơn buồn ngủ liền mệt mỏi ngủ say. Hai mắt Minh Thành Hữu nhắm chặt từ từ mở ra, hắn tới cạnh giường Phó Nhiễm, hai bên ánh đèn toả ánh sáng bao phủ hơn một nửa chiếc giường, đôi tay Phó Nhiễm níu chặt cổ áo, phòng bị như vậy trong mắt Minh Thành Hữu không khỏi châm chọc. Khóe miệng hắn nở nụ cười nhạt, xoay người ngồi ở mép giường bên cạnh Phó Nhiễm. Hắn không biết hai năm qua, có phải mỗi đêm Phó Nhiễm đều có thể ngủ ngon hay không, Minh Thành Hữu nhìn ánh mắt cô có chút mất hồn, hắn mang theo ánh sáng khắp người trở lại đây nơi đã từng đem hắn nâng lên trời cũng nặng nề đẩy hắn té rớt xuống – thị trấn Nghênh An. Minh gia ở đây, người ngoài coi trọng vì hắn có năng lực lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhưng lại không biết thành tựu của hắn hôm nay hoàn toàn cũng nỗi buồn lớn nhất trong lòng hắn. Không ai biết, hắn đã từng không ngủ không nghỉ ba ngày ba đêm, lúc uống nước có cả máu ói vào trong ly thủy tinh, lúc đó, hắn nhìn bên trong nước nhanh chóng bị nhuộm thành màu đỏ, càng không sợ hãi, miệng đầy mùi máu tươi giúp cho mỗi giây thần kinh của hắn cũng rõ ràng hơn. Mọi người chỉ thấy thành công của hắn, nói sâu nữa hơn là một kỳ tích, nhưng cũng bỏ quên những gian nan sau lưng hắn. Phó Nhiễm đối với hắn không gần gũi như cũ, không ham mê, thái độ rõ ràng của cô đối với tình cảm này khiến hắn phải xử lý theo biện pháp dây dưa, nhưng tại sao Phó Nhiễm có thể không đếm xỉa đến?
|
Nhớ chuyện hai năm trước, Minh Thành Hữu lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ của Phó Nhiễm. Hắn đã có thể đẩy cô ra khỏi tim mình, nhưng thái độ dứt khoát rời đi của cô càng thúc đẩy vẻ lạnh lùng hôm nay của hắn. Phó Nhiễm đang chìm trong giấc ngủ, bất giác lại cau mày. Hai bên chân mày nhíu lại thành mũi nhọn. Minh Thành Hữu không có ý muốn vuốt ra, hắn lạnh lùng nhìn, một lúc sau đứng lên Đi qua cửa sổ sát đất, trong gương là gương mặt tuấn tú hờ hững, ngũ quan lạnh lùng giống như băng. Phó Nhiễm bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, cô mở mắt ra, nhịp tim bởi vì đột nhiên bị quấy rầy mà đập mạnh, cô vén chăn đứng dậy, lại không thấy bóng dáng Minh Thành Hữu. “Ai vậy?” Phó Nhiễm lên tiếng. “Rầm rầm rầm ——” Trên ban công có bóng người nhanh chóng đi tới, Phó Nhiễm chăm chú nhìn kỹ, Minh Thành Hữu đổi áo ngủ, trong tay vẫn còn nửa đoạn thuốc lá dập tắt sau đi thẳng tới cửa, Phó Nhiễm đi theo phía sau hắn, Minh Thành Hữu mở cửa phòng. “Trần Hi!” Đối phương mở miệng trước, đợi nhìn thấy rõ ràng có người tới sau đó kêu lên. “Minh tổng! Ngại quá, tôi tìm nhầm phòng.” “Cô là nhân viên MR?” Nữ nhân viên khoảng ba mươi tuổi ngẩng đầu lên nhìn vào trong, thấy Phó Nhiễm theo sát sau lưng Minh Thành Hữu cũng mặc áo ngủ giống nhau. “Đúng.” Minh Thành Hữu giống như lơ đãng tùy tiện hỏi. “Ở phòng nào?” Trong giọng nói nữ nhân viên mặc dù hết sức che giấu lo lắng, nhưng vẫn bị lộ ra ngoài. “Phòng thiết kế “Cô tìm nhầm phòng rồi, xuống quầy lễ tân hỏi lại đi.” ” Vâng !” Cô đi ra khỏi cửa. ” Ngại quá!! Đã quấy rầy ngài…” Minh Thành Hữu đóng cửa phòng lại, Phó Nhiễm nhìn đồng hồ treo tường, cô suy nghĩ Lâm Lâm đã trở về, cô tìm kiếm nửa ngày mới tìm được túi mình trên tủ áo, lấy điện thoại di động ra nhìn, thậm chí có tới mười cuộc gọi nhỡ của Minh Tranh. Phó nhiễm gọi cho Lâm Lâm, đổ chuông vài tiếng bên kia đã nhanh chóng nghe máy. ” Alo! Tiểu Nhiễm, giờ mới chịu gọi điện thoại cho tớ, cậu ở đâu? Bọn mình về rồi.” Gánh nặng trong lòng Phó Nhiễm mau chóng được xua tan. ” Được. Tớ lập tức trở lại.” Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm cầm y phục đi vào phòng tắm, lúc đi ra đã đổi thành trang phục ban đầu, cô cầm túi xách chuẩn bị rời đi. “Anh ngủ trên giường đi, bọn họ về rồi.” Minh Thành Hữu gật đầu, đưa mắt nhìn Phó Nhiễm mở cửa ra ngoài. Nữ nhân viên gõ cửa lúc trước sau khi rời đi cũng không trở về phòng, mà tìm chỗ yên lặng không có người gọi điện thoại. “Này Eve, tôi mới đi xem qua, quả thật bọn họ ở chung một phòng.” “Hắn nói thế nào?” “Hắn hỏi tôi làm ở phòng nào, có thể đã nghi ngờ.” “Được rồi.” La Văn Anh tắt điện thoại, Hào Khôn mới mở hội nghị tầng trên cùng, cô liên tục canh 15 giờ đồng hồ, không có cảm giác buồn ngủ, tay cô chỉ mệt mỏi đặt nhẹ lên mi mắt, Minh Tranh ngồi trong phòng họp xử lý công việc, chốc lát yên lặng, La Văn Anh ném di động lên bàn. “Anna là tôi vất vả bồi dưỡng nên, anh biết phòng thiết kế MR nhiều khó khăn chưa? Nhưng anh mạo hiểm khiến cô ấy bại lộ vì cái gì? Chỉ để xem bọn họ có ngủ ở cùng nhau không? Đối phó với Thành Hữu có rất nhiều khó khăn, anh vô duyên vô cớ làm tổn thất một con cờ tốt, đến tột cùng là muốn gì?” Cuộc điện thoại vừa rồi hắn nghe được câu được câu chăng, Minh Tranh vắt tay lên trán. “Thật xin lỗi, Eve.” “Không cần nói xin lỗi với tôi, công ty này là của anh.” Sắc mặt khó chịu được La Văn Anh khôn khéo giấu đi. Minh Tranh cũng biết hắn hành động lần này không lí trí đến cỡ nào, thế nhưng không gọi điện thoại được quả thật khiến hắn tức điên lên, hơn nữa di động Phó Nhiễm vẫn luôn không gọi được, hắn biết hôm nay là ngày ra ngoài ăn mừng hằng năm của MR. La Văn Anh nâng tay đeo đồng hồ lên xem giờ. “Không còn sớm, tôi phải về.” Minh Tranh ngồi ở ghế làm việc bên trong vẫn không nhúc nhích, La Văn Anh cầm tài liệu đứng dậy. “Suy nghĩ một chút, việc chúng ta làm ban đầu đối với MR, lần thứ nhất tôi đã nhịn đau đem nhân viên của mình đẩy ra ngoài, anh còn muốn dẫm lên vết xe đổ mấy lần?” Minh Tranh nhìn bóng lưng c ra ngoài, như có điều suy nghĩ. Hôm sau, Phó Nhiễm bị mấy người thay nhau chọc ghẹo. “Tối hôm qua trở lại quá muộn không kịp dùng hình phạt với cô, thành thật khai báo, cùng Tam Thiếu đi đâu? Còn nửa đêm ngủ ở chỗ nào?” Phó Nhiễm đẩy Lâm Lâm duỗi móng vuốt đến. “Còn có thể sao? Tự nguyện chờ mọi người tới hơn nửa đêm, nhìn trai đẹp thấy vui đến quên cả trời đất.” “A, xem ra không dùng cực hình thì không chịu khai báo.” Mấy người cãi nhau ầm ĩ, ra khỏi khách sạn thấy nhân viên MR cũng tụ trước cửa chờ xe, Minh Thành Hữu cùng Hàn Tuyển và thư ký Nghê đứng xa xa trên quảng trường, vóc người tiêu chuẩn mặc Tây phục màu xám cao quý và hấp dẫn, thân thể hắn đứng thẳng, đang nói gì đó với Hàn Tuyển. Một chiếc xe vững vàng dừng trước mặt ba người, Hàn Truyển thay Minh Thành Hữu mở cửa xe, lúc hắn khom lưng quay đầu lại nhìn quanh, lướt qua đám người chỉ nhìn gương mặt Phó Nhiễm, một lúc sau mới ngồi vào trong xe. Thư ký Nghê cùng Hàn Tuyển lần lượt vào theo. Lâm Lâm kéo tay Phó Nhiễm. “Thật hâm mộ người ngồi trong xe của Minh tổng, chúng ta mà được ngồi cùng thì thật dễ chịu biết bao.” “Cô sướng nhé, tối hôm qua được nhìn trai đẹp.” Phó Nhiễm hơi nhếch môi, thấy xe màu đen đi một vòng qua hồ phun nước cao hơn ba thước sau đó rời khỏi khách sạn. Minh Thành Hữu đưa tay mở rèm. “Tư liệu về người ở phòng thiết kế kia điều tra” Hàn Tuyển đẩy tài liệu lưu trong máy tính tới bên Minh Thành Hữu. “Lý lịch trước kia vừa xem là hiểu ngay, không có làm việc ở Hào Khôn.” “Cậu tìm cô ấy nói chuyện, tốt nhật tự mình thừa nhận, nếu không. . . . . .” “Nếu không thế nào?” “Thà rằng giết lầm 100…” Hàn Tuyển gập màn hình lại. “Nằm vùng, nhưng cũng không hẳn là thế.” “Bất kể có thừa nhận hay không, cậu tìm lý do trục xuất cô ta ra khỏi MR, sau này cũng đừng mong cho những công ty khác thuê cô ta.” Minh Thành Hữu nghiêng mặt ngó ra ngoài cửa sổ. “Lvan, ngài làm thế nào mà phát hiện ra cô ấy?” Thư ký Nghê tò mò. “Phát hiện ra trong lúc ngủ.” Khoé miệng Minh Thành Hữu không mang ý cười, đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ thư ký Nghê. “Động não một chút.” “À?” Sắc mặt thư ký Nghê trắng bệch, vẻ mặt chán ghét lắc đầu. “Sắc dụ à?” “Phụt Hàn Tuyển đang uống nước suối thiếu chút nữa phun ra ngoài, sắc mặt Minh Thành Hữu xám xịt, Hàn Tuyển ôm bụng cười lăn lộn. “Cô thật là tài tình.” [ Edit: MiKa Beta: Ying ] Sau khi Phó Nhiễm trở về, trước tiên cho họ một ngày nghỉ, hành lý cô cũng không đem về nhà mà đi thẳng tới công ty, không nghĩ là đi tới cửa lại thấy Minh Tranh. Hắn đợi cả đêm, bên chân là mười mấy tàn thuốc vứt bừa bãi. Phó Nhiễm đi lên trước, nhìn thấy khuôn mặt u sầu của hắn. “Ca ca?” Hắn nâng tầm mắt lên, ánh mắt nhìn Phó Nhiễm chằm chằm không hề chớp. “Tiểu Nhiễm, tối hôm qua em ở đâu?” “Cùng nhân viên MR đi trượt tuyết.” “Anh hỏi em ở đâu?” Minh Tranh vứt bỏ một điếu thuốc cuối cùng trong tay, Phó Nhiễm đưa tay bịt chóp mũi, mùi thuốc lá trên người của hắn gần như làm cô cay mũi. “Anh tại sao hỏi vậy?” “Anh đã gọi điện thoại cho em biết không?” Phó Nhiễm gật đầu. “Lúc ấy tôi ngủ, di động để ở chế độ yên lă “Vậy sao?” Cô phát hiện ra trong lời nói của Minh Tranh có gì đó không đúng. “Sao vậy?” Thần sắc Phó Nhiễm nghi ngờ, lúc này Minh Tranh mới nghĩ đến có thể là mình quá nóng nảy, hắn thử dò xét trong lời nói. “Nếu lúc ấy kiên quyết rời khỏi hắn đi như vậy, anh không hy vọng em lại rơi vào nữa.” “Anh đứng đợi ở đây chỉ vì muốn nói mấy lời này với tôi?” Phó Nhiễm nhún vai. “Mọi việc tôi tự biết đúng mực.” Minh Tranh không nghĩ tới Minh Thành Hữu không cố ý khiêu khích một lần lại khiến trong lòng hắn hoàn toàn náo loạn, nhưng Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu ở chung một phòng đúng là sự thật, hắn cố gắng trấn tĩnh, bắt gian còn muốn tận giường, lại nói thêm là hắn cũng không phải gì đối với cô. “Chơi vui vẻ sao?” “Tạm được.” Phó Nhiễm chuẩn bị vào trong. “Sao mới sáng sớm mà anh đã ở đây?” Minh Tranh khẽ thở dài. “Đi ngang qua, muốn xem em có ở đây không.”
|
Phó Nhiễm nói với hắn mấy câu sau đó từ từ tiến vào cửa, Minh Tranh vẫn đứng tại chỗ, khi Phó Nhiễm còn là thiếu nữ trẻ trung, cũng đã từng yêu hắn say đ Phó Nhiễm từng nói là muốn dẫn Vưu Dữu ra ngoài, bởi vì phòng làm việc rất bận rọn sau khi ký hợp đồng nên mới kéo dài tới tận mấy hôm gần đây. Thím dặn đi dặn lại Phó Nhiễm phải chăm sóc tốt cô bé, Vưu Dữu nghe nói hôm nay được đi ra ngoài vui đến nỗi cả đêm không ngủ được. Phó Nhiễm giúp cô thu dọn lại đồ cô đã chuẩn bị mang đi. “Cơm trưa sẽ ăn ở ngoài, chỗ đó có nhà hàng và khách sạn, chơi mệt có thể mở phòng thuê ngắn hạn nghỉ ngơi.” “Chị đừng lo lắng cho em, thân thể em rất tốt.” Nói tạm biệt với chú thím, sau đó hai người đi xuống lầu, xe của Phó Nhiễm đậu ở lầu dưới, cô cầm đồ ra, một chiếc Hummer bất ngờ lao tới, Phó Nhiễm chưa từng thấy ở khu này có người có xe như vậy, cô vội vàng tránh ra, lại thấy Vưu Dữu vui vẻ nhào qua. “Anh rể.” Quả nhiên là Minh Thành Hữu bước ra từ trong xe. Vưu Dữu mang khăn quàng cổ, chỉ lộ ra nửa mặt trên. “Chị, lần trước em nói với anh rể là đàn ông đi xe Hummer rất tuấn tú. Chị xem, quả nhiên là anh rể có một chiếc.” Minh Thành Hữu đi tới nhận lấy đồ trong tay Phó Nhiễm, Vưu Dữu rất tốt đối với hắn, chuyện này không cần phải nói ra cũng biết là vì cô. Vưu Dữu cũng có tâm tư của mình, ban đầu giấu giếm chuyện hủy dung nhan khiến Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu mâu thuẫn sâu sắc cuối cùng dẫn đến chia tay, trong lòng cô vẫn cảm thấy áy náy. Mặc dù về sau thiếu chút nữa lại đối đầu cùng Lý gia trên tòa án, nhưng Minh Thành Hữu che chở Vưu Dữu mà nói thực chất có thể rất rõ ràng nhận thấy. Thậm chí Vưu Dữu cảm thấy Minh Thành Hữu bảo vệ mình và Phó Nhiễm giống nhau, đều có thể hoàn toàn hiểu được. Vưu Dữu quấn lấy Phó Nhiễm muốn lên xe Hummer, Minh Thành Hữu đem đồ cầm vào bên trong xe, cô cùng Vưu Dữu ngồi ở hàng sau, vừa gặp thời tiết đẹp, là ngày đi ra ngoài tốt. Xe chậm rãi lái ra tiểu khu, nhìn bên ngoài thấy rất nhiều xe lướt nhanh qua, Minh Thành Hữu đành phải lái xe chậm lại. Nhìn qua kính chiếu hậu, hắn đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe có biển số quen thuộc, nếu không nhìn lầm là Lý Sâm. Chỉ là tại sao xe của Sâm tử lại ở đây? Theo sát bên trong chiếc xe, cửa sổ xe khẽ mở ra, lộ ra gương mặt anh tuấn khôi ngô khác thường của người thanh niên trẻ tuổi, nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi. Phó Nhiễm kéo lại khăn quàng cổ cho Vưu Dữu, Minh Thành Hữu đem túi đồ ở ghế cạnh tài xế đưa ra chỗ ngồi phía sau. “Thấy có mấy mẫu mới ra, em nhìn thử xem có thích hay không.” Vưu Dữu đưa tay nhận lấy. “Anh rể thật tốt, cám ơn.” Minh Thành Hữu liếc mắt nhìn về chiếc xe phía sau qua kính chiếu hậu, chiếc xe mới vừa đi theo đã không thấy bóng dáng đâu nữa. “Trở lại trường học có quen không?” “Rất tốt ạ, bài tập cũng lúc trước em cũng học qua, hơn nữa đại học không thể so với trung học được.” Tháng 6 năm nay Vưu Dữu tham gia kỳ thi vào trường cao đẳng, bởi vì tình huống đặc biệt, vừa đúng lúc cần trị liệu, cộng thêm chịu khá nhiều ảnh hưởng của vụ án hơn một năm trước, ở trường sau khi được lãnh đạo phê chuẩn cũng rất quan tâm, cho thầy giáo giám thị tới bệnh viện, Vưu Dữu mới hoàn thành kỳ thi vào trường cao đẳng. May mắn là, bình thường cô nắm vững bài tập, mặc dù là không thể đạt được nguyện vọng thi lên trường tốt hơn, nhưng cũng được coi là không tồi, vào trường sư phạm nổi tiếng nhất ở thị trấn Nghênh An. “Chờ em tốt nghiệp xong ra ngoài lại trở thành bà cô già.” Vì nguyên nhân thân thể mà Vưu Dữu tham gia thi tốt nghiệp trung học muộn một năm, Vưu Dữu đưa khăn quàng cổ cho Phó Nhiễm thay Minh Thành Hữu. “Chị, nhìn”Rất đẹp mắt.” Phó Nhiễm cầm lấy khăn quàng cổ của Vưu Dữu bỏ vào trong túi. “Em là bà cô thì chẳng phải chị là lão quái vật sao?” “Chị không giống như em, chị có anh rể!” Phó Nhiễm kéo khóe miệng thấp xuống, nghiêm túc nói. ” Vưu Dữu, hắn không phải anh rể em.” Ánh mắt Minh Thành Hữu xuyên qua gương chiếu hậu nhìn hướng Phó Nhiễm. “Đúng, anh đã giải trừ hôn ước với chị em rồi.” Nụ cười trên gương mặt Vưu Dữu tan biến, cô xoa nhẹ khoe mắt, Phó Nhiễm có chút buồn phiền, cô không nên chấp nhất với Vưu Dữu về đề tài này, Phó Nhiễm lấy nước mang theo ra. “Khát không?” Vưu Dữu ngoan ngoãn nhận lấy, uống một hớp nhỏ. Ngón tay Minh Thành Hữu gõ nhẹ tay lái, đem xe vững vàng đi về phía trước. Đến nơi, Phó Nhiễm cùng Vưu Dữu đứng tại cửa ra vào, Minh Thành Hữu đi mua vé, Phó Nhiễm thấy Vưu Dữu không có hứng thú. “Sao vậy, mới vừa rồi còn thật tốt mà.” Vưu Dữu cúi đầu nhìn mũi chân mình. “Chị, chị không nhận ra được sao? Anh rể muốn làm hòa với chị.” “Vưu Dữu Phó Nhiễm giơ tay đặt lên đỉnh đầu Vưu Dữu. “Chuyện của bọn chị không phải như em nghĩ đâu.” “Em đều biết, chị đừng an ủi em.” Ánh mắt Vưu Dữu lướt qua đám người nhìn về Minh Thành Hữu. “Vốn là tình cảm của chị cùng anh rể rất tốt, vừa lúc lại xảy ra chuyện như vậy, chị trách anh ấy bảo vệ Lý Sâm, nhưng. . . . . . Tất cả sai lầm là em tạo ra, em nói dối với chị, hại hai người phải chia tay, nhưng nếu em có thể sớm nói thật với chị , chuyện sẽ không tới mức như hôm nay.” “Vưu Dữu, chị sống cùng Minh Thành Hữu vẫn luôn yên ổn, cũng được đối xử rất tốt, nhưng em phải hiểu được, lúc đó là lúc không có bất kỳ khó khăn nào, rất nhiều mối liên quan không được xem xét, khi hắn cố gắng cho luật sư ra tay muốn giải quyết chuyện này không để lại dấu vết thì giữa chị và hắn đã trở nên cách xa nhau.” Có lúc Phó Nhiễm cũng nghiêm túc nghĩ tới lúc cô cùng Minh Thành Hữu rời nhau, đúng, trong đó là có hiểu lầm lẫn nhau, nhưng quan trọng vẫn không tin tưởng nhau mới dẫn đến gây chuyện xích mích. Cô xem Vưu Dữu là người thân duy nhất, khi cô cần hắn giúp đỡ nhất, nếu hắn có thể giúp cô trong chuyện này thì có thể sẽ làm thay đổi sự lựa chọn của cô về sau, nhưng mà, hắn lại không làm thế. Ánh mắt Vưu Dữu tỏ ra áy náy cùng đau thương. “Nói cho cùng, đều do chuyện của em.” “Không!” Phó Nhiễm an ủi vỗ vỗ bả vai Vưu Dữu. “Chị cũng đã tính là sẽ rời đi, chẳng qua là sau đêm đó quyết định rời đi mà thôi.” “Tại sao Vưu Dữu không hiểu, ngẩng đầu hỏi. Phó Nhiễm làm bộ như thoải mái cười một tiếng. “Chị không muốn lại bị cuốn vào, nhà giàu có quyền thế tranh giành nhau, bên trong nước quá sâu.” Vưu Dữu vẫn không hiểu, Phó Nhiễm nói thẳng thắn. “Nói đơn giản, là bởi vì hai bên chỉ là tạo mối quan hệ, chứ không yêu nhau.” Nếu như tình cảm đầy đủ, mọi thứ đều là trở ngại, dù là nước sâu hơn bẩn hơn nữa, cô đều nguyện ý bước đi cùng hắn. Cuối cùng những lời này cũng làm Vưu Dữu hiểu hơn. “Chị, thật sự hai người không có tình cảm sao?” Ánh mắt cô bé sáng sủa mà thuần khiết, khiến đáy lòng Phó Nhiễm không khỏi bất an cùng hỗn loạn, người thân của cô luôn làm cô không đề phòng chút nào, lúc này mới khiên Vưu Dữu có thể tìm hiểu đến cùng. “Chị, chính chị cũng không xác định được.” Minh Thành Hữu cầm vé đi tới. “Đang nói gì vậy?” “Bí mật.” Vưu Dữu khoác vai Phó Nhiễm thuận thế bước lên thềm đá. Thời tiết như vậy, bên trong vườn hoa mai chỉ lộ ra các nụ hoa, nụ hoa chưa nở, gió mát lạnh mang theo hương thơm nồng, bởi vì không phải Chủ nhật, nên du khách không nhiều, Vưu Dữu hiếm khi được ra ngoài, dĩ nhiên là thấy hân hoan vô cùng. Từ hai năm trước chú thím thường trông chừng Vưu Dữu, đừng nói chi là để cho cô bé ra ngoài một mình. Phó Nhiễm cũng chỉ sợ mệt mỏi, chơi gần nửa ngày chọn nhà hàng vào ăn cơm, tìm một chỗ yên tĩnh, gần cửa sổ có thể nhìn ra hồ nước óng ánh bên ngoài. Trên bàn bày đầy món ăn gia đình, có cá tươi, tôm, còn có rau sống. Một bàn cá chần nước sôi bưng lên bàn, màu đỏ của ớt gần như chiếm đến nửa bàn, màu sắc phối hợp làm người ta động lòng, Phó Nhiễm không cho Vưu Dữu đụng vào thức ăn cay, cô đưa tay lấy tôm đặt trước mặt Vưu Dữu. Minh Thành Hữu gắp lên một miếng cá, cẩn thận bỏ xương cá đi, Phó Nhiễm đưa một miếng cơm vào trong miệng, Minh Thành Hữu đưa chiếc đũa tới thiếu chút nữa đụng vào miệng cô, Phó Nhiễm khẽ ngẩng đầu lên, thấy một miếng cá chồng chất giữa miếng cơm. Ánh mắt cô cùng hắn chạm nhau, vẻ mặt hắn vẫn tự nhiên, cũng không cảm thấy có điều gì đặc biệt. Vưu Dữu vừa ăn vừa cười. “Anh rể, anh cũng nhặt xương cá cho em đi.” “Không cho phép em ăn.” Phó Nhiễm sợ cô không ăn được. Nụ cười của Vưu Dữu càng nhiều. “Được lắm, được lắm, chị, chị ăn nhiều một chút.” Phó Nhiễm nhìn miếng cá trong chiếc đũa Minh Thành Hữu đưa tới, suy nghĩ một chút cũng không thấy có gì khác người, cô đưa vào trong miệng, ngay sau đó Minh Thành Hữu lại đưa tới một miếng nữa. Phó Nhiễm nuốt, nơi cổ họng lại đau rát. “Chính anh cũng ăn đi.” Sau khi ăn xong, yêu cầu một bình trà xanh, Vưu Dữu muốn đi ngồi ca nô, Phó Nhiễm đứng dậy lại bị cô ấn ngồi vào chỗ. “Đừng coi em như là đứa bé, huống chi nhiều người cùng nhau ngồi cũng không có việc gì.” Phó Nhiễm ngồi ở bên cửa sổ, xuyên qua cửa kính có thể nhìn đến chiếc ca nô bên hồ, cô nhìn thấy Vưu Dữu mặc áo phao cứu hộ vào rồi cùng vài cô gái trạc tuổi như vậy lên ca nô. Minh Thành Hữu rót trà cho cô, hắn có chút không tập trung, Phó Nhiễm quay đầu lại thấy nước trà tràn ra khỏi chén. “Coi chừng.” Cô nhận lấy bình trà trong tay Minh Thành Hữu, tay kia rút khăn giấy lau ra nước đọng. Minh Thành Hữu như suy nghĩ có điều gì đó, ánh mắt lướt qua ngoài cửa sổ nhìn chiếc ca nô đi ra ngoài, cũng không lâu sau liền biến mất ở trong tầm mắt. Ước chừng nửa giờ, người trên thuyền mới lần lượt trở lại bên bờ. Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu ở trong quán cơm không đợi được Vưu Dữu, cho là có thể cô còn chưa chơi đủ, đợi mãi mà không thấy bóng người, Phó Nhiễm lấy điện thoại di động ra gọi cho cô, lại phát hiện điện thoại trong tay Vưu Dữu tắt máy. Cô nóng ruột đẩy chiếc ghế đứng dậy, bước ra khỏi quán đi tới bên hồ. Du thuyền cập bờ dừng lại, một nhóm người lần lượt bước lên bờ. Phó Nhiễm tìm được nhân viên lái thuyền. “Xin hỏi có thấy một cô gái quấn khăn quàng cổ màu tím nhạt không? Tóc rất ngắn.” “À, cô ấy mới vừa lên bờ liền nhận được điện thoại, sau đó vội vội vàng vàng đi ra cửa chính.” Người đàn ông chỉ chỉ nơi đó. Phó Nhiễm giật mình, đi rồi? Chuyện này không giống như Vưu Dữu hay làm, nếu cô có việc gấp thật cũng nên gọi điện thoại cho Phó Nhiễm, sẽ không để cho cô phải lo lắng. Chiếc xe BMW màu đen nhanh chóng quay đầu rời đi, hai bên cửa sổ xe đều chỉ mở ra một khe hở rất nhỏ, kính màu đậm làm bên ngoài rất khó nhìn rõ người đang ngồi trong ghế lái, một nhánh mai còn chưa nở hết liền bị người đó bẻ gảy, đặt nằm ngang kính chắn gió phía sau. Vưu Dữu căng thẳng nắm chặt vạt áo, nhìn sang chiếc điện thoại của mình bị ném ở ghế sau. Lời nói mấy lần đến khóe miệng cũng nuốt trở về, hơi ấm bên trong xe vốn nên làm người ta ấm áp thoải mái, cô lại cảm thấy bức bối đến mức sắp không thở được, cô co chân lên, một lúc sau lại duỗi thẳng người co rúc, xe lái với tốc độ cao, từng chiếc biển quảng cáo lướt qua tầm mắt, đôi tay cô cầm chặt dây an toàn. “Anh, anh dẫn tôi đi đâu?” Người thanh niên ngồi trên ghế lái không nói lời nào, đốt ngón tay nắm giữ tay lái bởi vì dùng sức mà trắng bệch, ở trong mắt cô, Lý Sâm cũng không thay đổi bao nhiêu, gương mặt anh tuấn giống như càng thêm lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, Vưu Dữu nhìn mình trong gương, xác định gương mặt đã được che kín sau đó mới thoáng yên tâm. Lý Sâm lái xe trở về trung tâm thị trấn Nghênh An, Vưu Dữu đẩy cửa xe ra thấy là trước cửa một khách sạn, trí nhớ hai năm trước đánh thức sợ hãi trong lòng cô, thừa dịp khoảng cách Lý Sâm vòng qua đầu xe cô nhấc chân lên muốn chạy. Lý Sâm chạy theo níu lại cánh tay của cô, kéo cô xoay người lại. “Nếu em còn dám chạy, tôi liền tháo khăn quàng cổ của em ra để cho mọi người tới xem bộ dáng bây giờ của em một chút.” Vưu Dữu lấy tay bảo vệ mặt, giọng nói khó nén được nghẹn ngào. “Anh muốn làm gì?” Bàn tay Lý Sâm vỗ nhẹ tay cô, mạnh mẽ tách mười đầu ngón tay của cô ra đan chặt vào tay mình. Vưu Dữu cảm thấy sợ hãi, đứng yên tại chỗ cũng không chịu đi. “Anh nói rõ ràng suy nghĩ của mình đi, nói ở đây thôi.” Ngón tay Lý Sâm thắt chặt, Vưu Dữu cảm giác đốt ngón tay bị cầm như muốn trật khớp, hắn không cần nhiều sức để lôi Vưu Dữu lên phía trước, không cần thông qua quầy lễ tân, đi thẳng ra thang máy sau đó lấy thẻ mở cửa phòng ra đi vào phòng. Ngón tay Vưu Dữu nắm chặt lấy khung cửa. “Lý Sâm, anh đừng như vậy, tôi biết rõ anh là vì chuyện gì. . . . . .” Lý Sâm xoay người, cánh tay ôm Vưu Dữu trực tiếp kéo cô đi vào phòng, chân phải khẽ đá cửa lại. Vưu Dữu tránh tay của hắn ra, đầy vẻ đề phòng. “Lý Sâm, giữa tôi với anh huề nhau, anh đừng tới tìm tôi nữa.” “Huề nhau?” Hắn giống như nghe được chuyện thật đáng cười. “Em cảm thấy có thể huề nhau sao?” “Tôi đã bị hủy thành như vậy, còn chưa đủ có phải không?” Bước chân Lý Sâm tiến tới gần, hắn vươn tay, Vưu Dữu vô cùng hoảng sợ tránh ra. “Anh đi đi!”
|