Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ
|
|
Phòng làm việc của An Ôn. “Thôi chủ quản, ngồi đi!” Thanh âm của An Ôn có chút nhạt, công ty xuất hiện những chuyện này khiến cho An Ôn cũng không nhịn được nhức đầu, hai chức vị trống khiến cho bà nhức đầu, mà vừa vặn không khéo, tối một ngày trước Lâm Khải đi Pháp, bởi vì khách sạn ở chi nhánh công ty bên kia làm xong, hơn nữa cũng cần nghe báo cáo tài vụ có liên quan, cùng với tiền lời và các phương diện hao tổn. “Phương án ngài giao cho tôi làm, tôi đã làm xong, ngài xem còn có cái gì không hài lòng hay không?” Cô đưa tư liệu trên tay cho bà, mang trên mặt mỉm cười thản nhiên, cùng ung dung không vội vã. An Ôn mở tài liệu ra xem một chút, trên mặt hơi có chút vui sướng “Không tệ, phương án của Thôi chủ quản tôi thật hài lòng.” Bà khó có dịp lộ ra thưởng thức với một người. “Cám ơn An tổng thưởng thức, nếu như ngài còn có cái gì cần, cũng có thể tìm tôi, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực đi làm.” Cô nhàn nhạt biểu hiện sự trung thành. An Ôn nhìn cô một cái, ở trước mặt bà, Thôi Viên Viên này vĩnh viễn đều thật ổn thỏa, không loạn địa thế. “Công ty đi hai người, nhất định là cần có người bổ túc, năng lực của Thôi chủ quản không tệ, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có cơ hội.” Lời của bà nói tới đây liền dừng, người thông minh liền nghe ra được. “Cám ơn An tổng, tôi có thể làm chính là dâng hiến sức lực của mình cho Dung Khoa, hỗ trợ cho An tổng và Lâm tổng thêm một phần năng lực non yếu.” “Thôi chủ quản có lòng như vậy, là rất tốt, dĩ nhiên, nếu như Thôi chủ quản có người thích hợp cũng có thể hướng công ty đề cử.” Bà nhìn cô nhẹ nhàng c ười một tiếng, đối với Thôi Viên Viên, bà vẫn có điều tra chút, tốt nghiệp ngành quản lý doanh nghiệp ở đại học Harvard nước Mĩ, có thể nói là thiên chi kiều tử. “Nếu như có, tôi nhất định sẽ đề cử với An tổng.” Cô vẫn nhẹ nhàng, bàn về trầm ổn, bàn về mưu kế sâu xa, cô hình như tuyệt không thua kém An Ôn trước mắt. “Được! Vậy làm phiền Thôi chủ quản phí tâm.” Bà giống như đang cố ý thử dò xét, Thôi Viên Viên này cũng không có bởi vì bà ám hiệu cho cô thăng chức mà hưng phấn, cũng không có bởi vì bà cho cô quyền đề cử mà muốn biểu hiện, loại trầm ổn và lão luyện này bà quả thật thích, phụ nữ ở kinh doanh làm việc có lúc nên như vậy Tất cả đều giống như Thôi Viên Viên đã đoán trước, thậm chí so với cô nghĩ còn thuận lợi hơn. Cô không đề cử người với An Ôn, là bởi vì cô biết An Ôn nhất định là đang thử dò xét cô, nếu như cô biểu hiện tích cực đề cử người, nhất định sẽ nhìn chằm chằm người cô đề cử tới có phải là tâm phúc của cô hay không, cô muốn cho một người đi vào, tuyệt đối có thể đi một con đường khác, nhưng sẽ không ngốc đến tự mình đưa mồi câu tới khóe miệng người khác. ********* Một quán trà tứ hợp viện nhỏ thanh tĩnh, hương trà bay nhàn nhạt, hòa lẫn mùi thơm điểm tâm, càng tôn lên hoàn cảnh cổ kính của tứ hợp viện này. “Mẹ gần đây si mê Phổ Nhĩ rồi?” Lãnh Tĩnh Thi nhìn An Ôn đối diện, đang tỉ mỉ pha trà, ưu nhã và an tĩnh như vậy, năm tháng lắng đọng xuống ở trên mặt bà là khí chất và cao quý. Người phụ nữ thong dong ưu nhã như vậy, lại bị lão công của mình lạnh lùng nhiều năm, thật dễ khiến cho người khác buồn bực. “Nếm thử.” Bà khuấy một ly trà ngon đưa tới trước mắt cô. Lãnh Tĩnh Thi nhẹ nhàng nâng ly trà lên, khép hờ mắt ngửi mùi thơm từ trà phát ra, sau đó nhẹ nhàng thưởng thức. “Nhạt mà sinh hương, vào miệng thanh trong, hương thơm như phảng phất còn lưu lại, thêm chút điểm tâm nhỏ bên cạnh, lại thêm cách pha của mẹ, đây là một buổi trà chiều rất mỹ diệu.” Cô phát biểu dụng tâm rất đúng mực. “Con bé này, chính là rất biết cách lấy lòng, tối hôm nay Khải sẽ về nhà, con đi đón máy bay thay mẹ đi!” Bà mỉm cười nhìn Lãnh Tĩnh Thi. “Vậy con đón xong sẽ cùng Khải về nhà dùng bữa tối với mẹ nha.” Cô thật biết điều đúng dịp, vĩnh viễn cũng biết đưa tay đến cho mẹ, ít nhất công phu ngoài mặt cô nhất định sẽ làm được, làm cho trong lòng người thư thản. “Tĩnh Thi a, mẹ chỉ có một đứa con trai là Khải, có lúc nhìn dì Vương có cháu trai lượn quanh đầu gối rất là hâm mộ, cho nên, mẹ hi vọng con và Khải cố gắng một chút!” Bà lại ám chỉ một lần nữa, đồng thời bà cũng đang giúp Lãnh Tĩnh Thi, có con, hôn lễ của cô và Lâm Khải nhất định thuận lợi theo lý thuyết, đến lúc đó hắn muốn cự tuyệt cũng không thể có bất kỳ lý do gì. “Mẹ…” Cô có chút xin lỗi cúi đầu. “Tối hôm nay chính là cơ hội, mẹ đã đặt bữa tối cho hai con, khung cảnh lãng mạn rất dễ dàng liền…” “Mẹ, thật ra thì con cũng rất muốn có một baby, nhưng…Nhưng Khải anh ấy gần đây đều không nguyện ý đụng vào con.” Nói xong, đôi mắt cô bịt kín một tầng ưu thương, mà cô cũng không để ý chút nào liền đem những thứ riêng tư này nói cho An Ôn nghe. Bởi vì cô phải để cho An Ôn nghĩ cô coi bà như mẹ ruột, dù là việc gì cô đều muốn chia sẻ với bà, cũng làm cho An Ôn càng thêm tín nhiệm và sủng ái cô. An Ôn không nhịn được lo lắng trong lòng, theo tính của Lâm Khải, nếu như hắn không muốn đụng vào ai vậy hắn tuyệt sẽ không đụng, cái này cũng đồng nghĩa với việc Lâm Khải đã bắt đầu bài xích Tĩnh Thi từ trong lòng rồi, chẳng qua là hắn tạm thời còn không tự biết. Nếu như thật là vậy, kế tiếp hẳn sẽ phiền toái… “Uống chút rượu sẽ say, thêm chút âm nhạc, khiêu vũ, không khí liền ái muội. Vào lúc thích hợp, con chủ động một chút cũng không sao.” Bà nho nhỏ đề nghị. “Cám ơn mẹ, Khải gần đây có thể là công việc quá bận rộn, nhưng con sẽ thật nỗ lực, cũng sẽ nghe đề nghị của mẹ, tranh thủ có thể sớm ngày để cho mẹ như nguyện.” Cô có chút ngượng ngùng. “Như vậy là tốt rồi, thời gian kết hôn của các con, mẹ xem cũng có thể vội một chút rồi, quay đầu lại thương lượng một chút, xem ngày nào tốt.” “Chỉ cần Khải đồng ý, con đều có thể.” “Rút ra thời gian, cùng thương lượng một chút.” An Ôn cảm thấy cần nâng hôn lễ lên sớm chút, để tránh đêm dài lắm mộng! ********* Bên trong ‘phòng cho tổng thống’ cấp năm sao, bữa tối dưới nến, không khí giữa hai người cũng tương đối dễ chịu. Lâm Khải nói: “Cám ơn em!” “Khải… Nói với em cám ơn cái gì a!” Cô bưng ly rượu cụng với hắn. Cô nhìn hắn uống rượu xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bất kể loại thủ đoạn này ám muội, cô vẫn làm. Bất quá cô rất cẩn thận, chỉ xen lẫn một chút xíu thuốc, cũng chính là khơi dậy dục vọng mãnh liệt của hắn, để cho hắn uống vào mấy ly rượu, là sẽ cho rằng tác dụng của rượu cồn. “Khải, em rất vui vẻ, uống một ly với em được không?” Cô làm nũng, chu mỏ nói: “Em muốn uống giao bôi, hắc hắc…” Nói xong, cô đã kéo tay của hắn uống rồi, Lâm Khải hiểu rõ bật cười một chút, cũng cùng uống. Bất kể như thế nào, khi hắn ở Pháp, Lãnh Tĩnh Thi đã lợi dụng quan hệ bạn bè giúp hắn một lần, trong lòng hắn vẫn rất cảm tạ. Mặc dù không phải là chuyện lớn gì, nhưng cũng giúp hắn đỡ tốn sức không ít việc. Lãnh Tĩnh Thi ngồi vào bên cạnh, kéo cánh tay hắn, uống rượu, tiếng nhạc nhẹ nhàng một mực thả ra. “Khải… Nhảy với em một điệu, được không?” Cô mở to cặp mắt sương mù, ánh mắt khát vọng không nói nên lời. Hắn không nhịn được chiều ý cô, cùng nhảy với cô, tay của cô vòng cổ hắn thật chặt, thân thể mềm nhũn dán vào hắn. Từ từ, cô đá cởi giày cao gót, chân trần trụi đạp trên chân của hắn, ưu nhã xoay người, cô bưng ly rượu lên, từ từ nếm rượu ở trong miệng. Giương mắt nhìn về hắn, rất tự nhiên đem đôi môi dán hướng bờ môi của hắn, từng chút từng chút đem rượu đỏ rót vào trong miệng hắn, cảm nhận được chất lỏng kích động trong thân thể nhau. Đầu lưỡi khéo léo của cô trơn tru mà linh xảo, tùy ý ở trong miệng của hắn trêu đùa. Rượu mới vừa nuốt hết, cô rất nhanh uống một hơi cạn sạch ly rượu lần nữa, không đợi hắn có bất kỳ cơ hội cự tuyệt, cô lần nữa đem rượu thông qua đôi môi rưới vào trong miệng hắn, cô tin tưởng, không bao lâu nữa, trong cơ thể hắn sẽ có một chút phản ứng. Tay của cô dùng sức vòng cổ của hắn, hai chân rất nhẹ liền quấn hông của hắn, lần này, chỉ cần có thể lấy được, để cho cô làm dục nữ một lần thì đã làm sao? Cô chỉ đơn giản là muốn hắn! Cô hôn hắn, rất dùng sức, cả người cũng nằm ở trên người của hắn, cô muốn cho hắn cảm nhận được nóng bỏng của cô, tưởng niệm của cô, khát vọng của cô… “Khải… Em rất nhớ anh, thật là rất nhớ anh…” Chân của cô kẹp ở trên hông hắn chặt hơn. Lâm Khải nhìn cô, ánh mắt dần dần có chút hôn mê, chỉ cảm thấy cô rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho hắn muốn một hớp nuốt trọn cô. Đôi môi mê người kia giống như là một loại mời gọi, khiến cho hắn dũng cảm đi về phía trước, mãnh liệt đoạt lấy. Tay của hắn dùng sức ôm thân thể của cô thật chặt, giống như chỉ sợ cô rời đi. “Khải… Em nhớ anh… Muốn anh…” Thanh âm của cô mềm mại mà đê mê, tay cũng đã đưa vào trong y phục của hắn, chạm tới da thịt của hắn, nhiệt độ nóng bỏng kia đang nói cho cô biết, hắn đã có khát vọng. Nụ hôn của cô lại rơi thật sâu vào trên bờ môi của hắn một lần nữa, dây dưa thành một mảnh với đầu lưỡi của hắn. Hắn ôm thân thể của cô đem cô dán chặt ở trên tường, dùng sức chống đỡ cô, mà hai chân của cô quấn vòng quanh thật chặt, dán sát vào chỗ nóng bỏng của hắn. Cô bắt đầu dùng sức xé rách y phục của hắn, hai người cũng tích cực cố gắng làm cho đối phương gần hơn một bước. Thân thể hai người càng ngày càng nóng, ửng đỏ trên mặt cô nhìn qua là rượu say, thực chất là cô cũng chịu chút lượng thuốc, cô hi vọng đây là một lần kết hợp hoàn mỹ, cô muốn cho hắn mê luyến cô! Cô nhớ có một câu nói thật hay: “khiến cho một người đàn ông thích một người phụ nữ, khiến cho một người đàn ông mê luyến người phụ nữ này từ trên thân thể cũng là một loại thủ đoạn bắt đầu.” Mà cô, hi vọng mượn thủ đoạn này trói hắn bên người mình. “Ừ…” Cô thấp giọng rên nhẹ, một cái tay dán hướng bộ vị đang trướng lên, to lớn nóng bỏng khiến nhịp tim cô đập nhanh không dứt. Hai người ôm nhau lăn lộn, một đường lăn đến trên giường lớn, cô duỗi hai chân một cái, quấn ở trên cổ của hắn, thân thể nóng bỏng của hắn đã sớm khống chế không được, động thân, dùng sức đâm vào trong cơ thể cô, giờ khắc này, giống như là chờ đợi đã lâu. Lãnh Tĩnh Thi nhắm hai mắt, phát ra thanh âm hưởng thụ vui thích, cô rốt cục như nguyện, hơn nữa là trong thời gian cô dễ dàng mang thai nhất xảy ra chuyện cô nguyện ý nhất với người cô yêu. Vô luận là thân thể, hay là trong lòng, cô đều lấy được thỏa mãn cực lớn.
|
Mới vừa ngủ, Tô Tiểu Mễ bị điện thoại đánh thức, tùy ý đè xuống nút trả lời, chợt ngồi dậy, gật đầu liên tục nói: “Tôi lập tức tới ngay, lập tức tới ngay!” Cô mặc đồ ngủ khoác thêm một cái áo ngoài chạy xuống dưới lầu, phát hiện chiếc Bentley của Hiên thiếu gia đang dừng ở dưới lầu nhà cô, Hiên thiếu gia đang đứng bên cạnh xe nhìn cô, ánh mắt của hắn cũng là ngoài ý muốn. “Tiểu Mễ… Thế nào?” Nhìn cô dáng vẻ nóng nảy, hắn vừa vui mừng vừa lo lắng, không nghĩ sẽ tới gặp cô, nhưng hắn quá nhớ cô, mất ngủ đến không ngủ được, cho nên lái xe ra ngoài hóng gió, không kìm hãm được liền lái đến dưới lầu nhà cô, nhưng căn bản cũng không nghĩ tới gặp được cô. “Hiên thiếu gia, phiền toái anh, đưa tôi đến bệnh viện XX!” Tô Tiểu Mễ cũng không suy nghĩ nhiều, hiện tại ý niệm duy nhất chính là đến bệnh viện. Mới vừa rồi bệnh viện nói ba của cô đột nhiên tỉnh lại nhưng trạng thái thật không tốt, đang cấp cứu, bất kì lúc nào cũng có thể rời đi. “Tiểu Mễ, đừng nóng vội, anh đưa em đi!” Hiên thiếu gia vội vàng mở cửa xe, đối với cơ hội lần này, hắn tuyệt đối quý trọng, có thể ở cạnh người mình yêu lúc cô cần trợ giúp, đó cũng là một loại hạnh phúc! Lo lắng, chờ đợi, Hiên thiếu gia một mực yên lặng ở bên cô, vô luận cô khuyên hắn về nhà nghỉ ngơi như thế nào hắn cũng không rời đi, cuối cùng Tô Tiểu Mễ cũng thôi không nghĩ đến nữa. Cho đến trời sáng, bệnh tình của ba cô mới có chút khống ch ế được, lòng của Tô Tiểu Mễ cũng mới hạ xuống. Hiên thiếu gia lại không nhịn được nắm đôi tay lạnh như băng của cô thật chặt, nhẹ giọng nói: “Đã không sao rồi, nghỉ ngơi một ngày cho thật tốt, hôm nay em cũng không cần đi làm.” Nhìn Tiểu Mễ sắc mặt tái nhợt, dung nhan tiều tụy làm cho hắn đau lòng. Tô Tiểu Mễ rất cảm kích hắn, nhưng tay của cô không nhịn được nhẹ nhàng từ trong tay của hắn rút ra, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh, Hiên thiếu gia! Hiện tại ba tôi đã không sao, anh trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, bằng không trong lòng tôi sẽ rất áy náy.” Tay của cô từ trong tay của hắn hút ra, tim của hắn lại một lần nữa lạnh nửa đoạn, tại sao cô luôn muốn bài xích hắn như thế? “Tiểu Mễ…” Hắn còn muốn nói tiếp, Tô Tiểu Mễ lại cắt đứt lời hắn. “Không nên để cho tôi tội chồng thêm tội nữa, anh nhanh về nghỉ ngơi đi!” Cô cười, mắt hơi cong cong, nhưng là khuôn mặt mệt mỏi rất dễ nhìn thấy. “Ừ, nhưng em hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi. Lần trước bác sĩ nói em quá mệt nhọc, nếu như em lại đi làm thân thể sẽ không chịu nổi, anh sẽ thay em nói một tiếng với Khải, em an tâm chăm sóc ba đi!” Hiên thiếu gia không khống chế được mình, vẫn quan tâm cô. “Không cần phiền toái như vậy, tôi sẽ tự mình nói với Lâm tổng, chuyện công và chuyện tư tôi không thích xen lẫn một khối.” Cô nhẹ nhàng giải thích, vừa là một loại cự tuyệt. Cô biết Hiên thiếu gia là có lòng tốt muốn giúp đỡ, nhưng nếu như Lâm Khải biết Hiên thiếu gia thay cô xin nghỉ, đoán chừng có thể lại đem cô ra chặt chém, hắn đã cảnh cáo nhiều lần, cô coi như là can đảm lắm cũng không dám bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của Lâm Khải. “Ừ, vậy em bảo trọng, có bất kỳ chuyện gì nhất định phải nhớ điện thoại cho anh. Dù xem là bạn bè thôi, cũng muốn em gọi cho anh một cú điện thoại.” Hắn lặp lại một lần nữa. Tô Tiểu Mễ gật đầu, sau đó thúc giục Hiên thiếu gia đi về, nhìn bóng lưng cao gầy có chút cô đơn của hắn, cô chỉ có thể ở trong lòng đối với Hiên thiếu gia nói một câu thật xin lỗi. Hiện tại cô không có tư cách tiếp nhận bất kỳ hảo ý nào của hắn. Lâm Khải vừa mở mắt, lại phát hiện bên cạnh Lãnh Tĩnh Thi đang ngủ, thân thể nép vào khuỷu tay hắn, hắn lại cho là Tĩnh Dạ, không nhịn được nhẹ giọng gọi: “Tĩnh Dạ… Tĩnh Dạ…” Lãnh Tĩnh Thi bỗng trở mình, suy nghĩ của hắn mới bị kéo về thực tế, hắn không chút nào mệt mỏi liền đứng dậy mặc quần áo vào, đầu của hắn vẫn còn có chút váng vất. Ngày hôm qua chẳng lẽ là ngồi máy bay quá lâu, sau đó buổi tối uống đến có chút say…? Nghĩ đến tối hôm qua mình và Lãnh Tĩnh Thi xảy ra quan hệ kịch liệt như vậy, rượu này xem ra thật đúng là loại dễ dàng gây chuyện. Trong lòng của hắn thế nhưng cảm giác mình không nên cùng Lãnh Tĩnh Thi phát sinh quan hệ. Cái ý niệm này làm cho hắn thấy rối rắm một hồi. “Khải…” Không biết từ lúc nào, tay Lãnh Tĩnh Thi đã từ phía sau lưng ôm chặt hắn. “Ngoan một chút… Ngủ một giấc thật ngon, buổi sáng anh có cuộc họp, cho nên phải đi rồi!” Hắn tận lực để cho giọng của mình ôn nhu một chút. “Ừ, em sẽ nghe lời anh nói, ngoan ngoãn…” Cô ôm thật chặt một hồi, không muốn thả hắn đi. Lông mày Lâm Khải nhăn thành một đống, hắn từ trong miệng không tự chủ nói ra: “Tối ngày hôm qua… anh quá kích động, cho nên không có sử dụng biện pháp an toàn, cho nên… Em nhớ kỹ phải uống thuốc phòng ngừa!” Trước kia hắn thậm chí nghĩ rằng muốn có con với Lãnh Tĩnh Thi, nhưng bây giờ, hắn lại sợ, hắn cảm giác lòng của mình giống như vô tình biến hóa, mà loại biến hóa này lại làm cho hắn mê hoặc không chịu nổi. “Khải… Không quan hệ, em không ngại, nếu như lần này ông trời muốn ban thưởng cho chúng ta một baby, vậy chúng ta liền tiếp nhận, có được không? Chúng ta cũng có thể làm cha mẹ, không phải sao?” Cô cũng không bởi vì hắn muốn cô uống thuốc mà bày tỏ tức giận, mà là thể thiếp nói nếu như ngoài ý muốn có con, liền sinh hạ. “Nhưng em bây giờ còn nhỏ như vậy, anh công việc lại bận rộn như vậy, sợ không có nhiều thời gian, em sẽ rất cực khổ.” Hắn cũng rất tự nhiên lấy cớ, chính hắn cũng không biết tại sao hắn muốn nói lời này, nhưng có một điều hắn rất rõ ràng, đó chính là hắn tạm thời không muốn có con với Lãnh Tĩnh Thi. “Đừng nghĩ nhiều như vậy, mấy lần trước chúng ta cũng không có chọn lựa các biện pháp, em cũng không có mang thai, lần này là kỳ an toàn của em, càng không dễ mang thai như vậy, yên tâm đi! Cuộc họp sắp trễ rồi, đi nhanh lên đi!” Cô cười nhìn hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn đến cạnh cửa. Lâm Khải tựa hồ còn muốn nói tiếp, nhưng cuối cùng không có nói, dù sao người phụ nữ này không giống với những người phụ nữ khác, hắn không thể nào buộc cô đi uống thuốc, mang bầu cũng không thể buộc cô đi phá thai. Người phụ nữ này là vị hôn thê của hắn, còn một bước nữa sẽ trở thành vợ, đối với cô gái này, hắn phải có trách nhiệm, thế nhưng phần trách nhiệm này lại làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy như một vật đeo tăng sức nặng. Lãnh Tĩnh Thi buông tay ra nhìn hắn rời đi, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, hắn thế nhưng dám kêu cô uống thuốc ngừa thai? Lời như vậy cũng có thể từ trong miệng của hắn nói ra, có thể thấy được hắn đối với cô thật sự có ý khác rồi, thật toàn bộ là bởi vì Tô Tiểu Mễ sao? Cô thật không muốn tin một cô gái khắp mọi mặt so với cô đều bình thường như vậy lại có được tâm của Lâm Khải. Còn có một người khác cũng làm cho cô lo lắng. Hắn sau khi tỉnh lại, cô nghe thấy hắn gọi tên Tĩnh Dạ, cô biết người kia so với cô dung nhan không sai biệt lắm, nhưng mục đích cuối cùng của cô không phải làm thế thân, mà là muốn đánh bại vị trí của Tĩnh Dạ trong lòng hắn! “Tĩnh Dạ… Tôi sẽ cho cô thấy, anh ấy không phải dành riêng cho một mình cô! Lâm Khải một ngày nào đó sẽ là của tôi, cái cô nợ tôi, tôi sẽ từ trên người anh ấy từng điểm từng điểm đòi lại hết…” Lãnh Tĩnh Thi ở trong lòng thề, khóe miệng khẽ giơ lên, cô sẽ từng bước từng bước đạt tới thứ mình muốn. Tối hôm qua kịch liệt triền miên còn chưa tan trong cơ thể cô, cô có dự cảm, mấy lần trước không có mang thai, lần này nhất định có thể. ********* Lâm Khải trở lại công ty vội vàng đi họp, vội vàng cùng tất cả đổng sự thương thảo doanh thu quý tiếp theo, cùng với việc Dung Khoa mới đầu tư hai làng du lịch sẽ bắt đầu khởi công. Khi hắn đi qua vị trí của Tô Tiểu Mễ, phát hiện máy tính là một màu đen, hôm nay cô nghỉ làm. Trở lại phòng làm việc, hắn cầm điện thoại lên, rất nhuần nhuyễn bấm số 0 (là số điện thoại của nàng Mễ), người bắt máy chính là Tô Tiểu Mễ. “Hôm nay tại sao không tới làm?” Thanh âm của hắn không nhịn được mang theo chất vấn, giống như đã thành thói quen. “Thân thể ba em đột nhiên nổi lên phản ứng, cho nên em xin nghỉ một ngày, cũng mong Lâm tổng bỏ qua cho!” Cô nói. “Qua nguy hiểm chưa?” Hắn bất kinh hỏi, trong lòng cũng tự nhiên thay cô lo lắng. “Tạ Lâm tổng quan tâm, đã qua cơn nguy hiểm.” Cô nhàn nhạt đáp trả. “Ừ, biết!” Dứt lời, điện thoại liền cúp. Lâm Khải cúp điện thoại xong, lập tức gọi cho Jackson, hỏi rõ bệnh tình lão Tô, sau đó an bài phòng bệnh tốt nhất cho ông ở. Tất cả hắn đều làm rất tự nhiên, thậm chí trong lòng là vui vẻ, vẫn muốn tiếp tục làm như vậy, Tô Tiểu Mễ nhất định sẽ rất vui vẻ, hắn thậm chí ngồi chờ cô tới cảm ơn hắn. Tô Tiểu Mễ vẫn ngồi ở bên giường ba, nhìn tóc đã hơi bạc lại không thể mở miệng nói một câu, thỉnh thoảng hắn sẽ hơi mở mắt, nhưng trên mặt cũng không có bất kì biểu cảm gì. Bác sĩ nói phản ứng như thế là tốt, nhưng muốn khôi phục lại bình thường, cả đời này đoán chừng cũng là chuyện khó. Ba uống say, thay đổi cả cuộc sống của cô sau này, nhưng đây cũng chính là người thầy đầu tiên của cô, người đàn ông đầu tiên cô yêu nhất trên đời. Mẹ ở bên cạnh càu nhàu cô, ba luôn là đứng ở bên cạnh đau lòng. Từ khi cô còn nhỏ ông đã liền đem những gì tốt nhất cho cô, chỉ dẫn cô phương hướng tốt, nhưng ông lại phạm vào thứ cô ghét nhất là say xỉn, nhưng là cô có thể hận sao? (a, chỗ này ta ko hiểu lắm, nàng Mễ cũng say hoài, sao lại hận nhỉ???) Nguyện vọng lớn nhất của cô là có một ngày ba có thể tỉnh lại, có thể đứng, cô không sợ ông không thể nói chuyện, không sợ ông không nhận ra cô, cô và mẹ chỉ hi vọng có cơ hội dìu hoặc đỡ ông đi trong công viên tản bộ, phơi nắng… Ngoài cửa sổ lá cây đã từ từ điêu tàn, bất tri bất giác, mùa đông Bắc Kinh đã tới, vừa mới qua sáu giờ, ngoài cửa sổ đã đen kịt, điện thoại di động của cô lại vang lên một lần nữa. Hạ Tử Vi ở bên kia hưng phấn nói: “Tiểu Mễ, mau ra đây! Quán rượu XX, mình hiện tại cùng chị Nam Nam đang ở đây, lập tức tới đây cho mình!” “Chị Nam Nam trở lại?” Cô có chút hưng phấn, có chút không tin hỏi một lần nữa. “Cậu mau gấp rút tới đây, nhanh lên một chút, bằng không để cho chị Nam Nam chờ lâu thì cậu ráng mà chịu hậu quả nha!” Hạ Tử Vi thậm chí không cho cô nói liền cúp điện thoại. Tô Tiểu Mễ lần nữa liếc mắt nhìn ba trên giường, nhẹ nhàng lui ra ngoài, mẹ từ thành phố W gọi điện thoại tới, cô báo cáo ba hết thảy mạnh khỏe!
|
Ba chị em lại một lần nữa hội tụ, Nam Nam ôm cô nói: “Tiểu Mễ, em gầy đi nhưng bộ ngực lại lớn rồi, có phải hay không được ai đó săn sóc…” Ôm cô cười lăn cười lộn, Tô Tiểu Mễ nhẹ vung tay lên, “Bớt nói xàm đi, em đây vẫn vô cùng thanh thuần, vẫn là em gái giản dị như ngày nào.” “Thôi đi, sắp thành bà cô già rồi còn kêu mình em gái!” Hạ Tử Vi ở một bên không nhịn được lên tiếng. Ba người ầm ĩ một phen, Nam Nam nắm cả bả vai của cô nói: “Góc 45 độ, mặc áo sơ mi màu lam đậm, như thế nào?” “Không tệ, rất đẹp trai, nhìn qua vẫn còn rất có phẩm vị bộ dạng, thế nào? Đừng có nói với em là hôn nhân phai nhạt nghĩ ra ngoài ăn vụng nha!” Tô Tiểu Mễ không chút lưu tình phủ quyết cô. “Đó là người đàn ông lần trước chị đã sắp xếp cho em, hai người lần trước trời xui đất khiến không gặp được, lần này chị đây lại ban cho em thêm cơ hội, như thế nào?” “Chị nói người kia chính là người lần trước chị sắp xếp cho em đi gặp mặt?” Tô Tiểu Mễ mở to mắt nhìn về phía cô. “Đúng vậy a, như thế nào? Lần trước không thành, lần này nhất định thành, hắn là người đàn ông độc thân hoàng kim, khắp mọi mặt đều được ca tụng!” Cô dán vào lỗ tai Tô Tiểu Mễ, ánh mắt của cô nhìn về nơi đó, hướng người đàn ông kia vẫy vẫy tay. Người kia cũng đưa tay về phía Nam Nam chào lại. Tô Tiểu Mễ buồn buồn bưng lên một ly rượu, thật TMD! Nếu như mình không lầm đối tượng, không chừng cuộc sống sẽ là một loại tư vị khác, không chừng hiện tại cô chính là bạn gái của người đàn ông đó, không chừng… Nhưng giờ phút này, hình ảnh người kia lại khắc sâu trong tâm trí cô như vậy, nhớ lại gương mặt đáng chết của Lâm Khải, rượu vào buồn càng sâu, khẽ cười khúc khích mấy phen. “Hi, Nam Nam! Các vị mỹ nữ!” “Hi, đại soái ca, tới đây tôi giới thiệu mọi người với nhau.” Chị Nam Nam rất nhiệt tình nói ” Đây là Tiểu Mễ, anh hiểu?” Cô ý vị thâm trường nhìn người đàn ông kia một cái. “Vị này đây là Tử Vi, cũng là đại mỹ nữ.” Nam Nam thận trọng giới thiệu: “Vị đại soái ca này là Chung Khải.” Bốn người cười vui chạm cốc, Hạ Tử Vi cùng Nam Nam là cố ý tạo cơ hội cho hai người bọn họ, Tô Tiểu Mễ mấy lần muốn tìm cơ hội hỏi Hạ Tử Vi về chuyện Ngô Diệu Linh, lại không có khe hở mà chen vào. Tô Tiểu Mễ cầm chén rượu nhẹ nhàng lắc… uống… uống… lắc… Chung Khải ở bên tai cô không ngừng cười nói, so với cô cười rất nhiều, cô để cho mình thoạt nhìn vui vẻ một chút, thỉnh thoảng nói đùa vài câu, sau đó chính yếu vẫn là uống rượu. Khi cô quay đầu lại lần nữa, bên cạnh đã sớm chỉ còn lại cô cùng Chung Khải. Trên thực tế, người đàn ông này rất có ngoại hình, cũng có tiếng tăm, nhưng cô đối với hắn không nảy sinh ý niệm gì cả. Đừng nói thích, ngay cả hảo cảm cũng không có, cô tùy ý ở một bên cùng hắn uống chút rượu thuần túy là không muốn lãng phí tâm ý của chị Nam Nam. “Ngượng ngùng, em đi toilet một chút.” Tô Tiểu Mễ nhẹ giọng cắt đứt, người đàn ông này có chút om sòm, cô đã không chịu nổi nữa rồi. “Có phải là uống nhiều quá rồi hay không, thấy khó chịu?” “Ừ, có một chút, em đi toilet một chút là ổn.” Cô cười. “Anh đưa em đi!” Hắn rất tích cực, nhiệt tình. “A…” Đại não Tô Tiểu Mễ nhất thời chán nản, phản ứng đầu tiên là lập tức cự tuyệt: “Không cần, chút rượu này em vẫn còn chịu được, anh đi trước tìm chị Nam Nam đi, lát nữa quay lại em đi tìm mọi người sau, xin lỗi không tiếp được!” Cô đứng lên, có chút không kịp chờ đợi hướng toilet đi tới, có lúc cảm thấy hoa mắt, bước chân bước cao bước thấp, gần đây cô chỉ cần đụng tới rượu liền không nhịn được uống hơi nhiều, uống nhiều lại thấy khó chịu. Sau khi cô phun ra hết vào bồn cầu đi ra, cảm giác được có người chặn lại tầm mắt của cô. “Tô chủ quản, rất có nhã hứng nha?” Lâm Khải không nghĩ tới lại gặp phải cô ở chỗ này. “Hai ta thật đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng có thể đụng phải, này TMD cũng quá đúng lúc đi!” Tô Tiểu Mễ say, không nhịn được nói một câu thô tục. “Không cho nói thô tục.” Lông mày của hắn chau lại thành một khối. “A, đúng… Em nghe lời anh, tốt thôi, không nói thô tục, Lâm tổng…” Cô cười ngây ngô một tiếng, thân thể hơi nghiêng đi tựa vào bên cạnh. “Cùng anh trở về!” Chỉ có bốn chữ. “Tại sao? Em không muốn trở về.” Cô trực tiếp cự tuyệt. “Còn muốn tiếp tục cùng người đàn ông om sòm đó tán gẫu? Em cảm thấy em có thể cùng người khác tán gẫu, lên giường sao?” Trong mắt của hắn mang ý châm chọc cô. “Nhàm chán…” Cô có chút khinh thường trở lại. “Em lại còn nói an nhàm chán!” Lâm Khải đem thân thể mình đè cô ở trên tường thật chặt. “Thế nào? Anh lại có hăng hái rồi, muốn chơi trò kích thích… Muốn ở chỗ này muốn em? Nơi này bất kì lúc nào cũng có người ra vào nha!” Cô cười hì hì. “Tô Tiểu Mễ, em tự trọng lại cho anh!” Hắn ghét bộ dạng phóng túng hiện tại của cô. “Cũng chỉ là làm tình nhân của người khác, ở trước mặt chủ nhân, phóng túng một chút, anh không phải là thích hơn sao?” Tay nhỏ bé của cô ngược lại đặt lên cằm của hắn, nhẹ nhàng sờ nắn. “Chớ khơi lửa trong người anh!” Hắn bởi vì thanh âm của cô cho nên có chút phản ứng. “Thế nào? Anh không phải nói rất yêu thích thân thể của em sao? Bây giờ lại không dám muốn? Anh cũng sợ sao? Anh đâu phải là kiểu người dễ sợ hãi? Hay là sợ người phụ nữ đang ở nơi đó chờ anh nhìn thấy a?” Từ nơi này nhìn ra, cô thấy Lãnh Tĩnh Thi an tĩnh ngồi ở bàn, bên cạnh cô còn có hai người đàn ông, đó không phải là bạn bè của Lâm Khải thì chắc cũng là khách hàng. Nhưng bất kể như thế nào, cô luôn dễ dàng nhìn thấy bọn họ thân mật một màn, tâm liền giống bị đao cắt khó chịu. “Tô Tiểu Mễ, em đừng có quá đáng, anh hạn cho em ba phút chuẩn bị, đi về nhà cho anh. Jackson sẽ ở bên ngoài đón em! Bằng không hậu quả…em biết!” “Em không muốn nhận hậu quả như lần thứ nhất… Có thể hay không…?” Thanh âm của cô mang theo tiếng khóc cùng một tia cầu khẩn, mặc dù như vậy, chính tay cô đã đẩy nắm ruột của mình ra. Lâm Khải nghe lời này, tâm… chợt đau, ngơ ngác nhìn bóng lưng cô đang nhanh chóng vọt đến cửa. ********* Tô Tiểu Mễ lại đến bệnh viện, bác sĩ nói cho cô biết, ba của cô đã được chuyển đến bệnh viện XX. Đó là một bệnh viện tư nhân xa hoa, phục vụ cao cấp, kỹ thuật tân tiến. Không cần đoán, cô cũng biết là ai làm, hắn là muốn dùng những thứ này thu phục cô sao? Hắn càng muốn cô cảm ơn hắn, cô càng không muốn. Ba ngày sau, công ty đưa ra thông báo bổ nhiệm, Thôi Viên Viên thăng làm Tổng giám, đồng thời giám thị hai tổ, nói cách khác cấp trên của Tô Tiểu Mễ cùng Hạ Tử Vi không còn là Lâm Khải, mà là Thôi Viên Viên. Thư bổ nhiệm vừa tới, Hạ Tử Vi và cô lập tức vào phòng giải khát. “Tiểu Mễ, cậu có tin mình không?” Cô lôi kéo tay Tô Tiểu Mễ nói. “Cậu muốn nói về cái gì?” “Mình quả thật có nghĩ tới đem đoạn clip kia của Ngô Diệu Linh truyền đi, ai bảo cô ta mỗi lần đều giành hợp đồng của mình! Nhưng cuối cùng mình vẫn là còn do dự, muốn đợi thêm một hai ngày nữa rồi tính, nhưng không có nghĩ tới đoạn clip đã bị truyền đi, nhưng mình thề, mình không có làm. Hồi nãy đọc thông báo, mình liền biết là ai làm rồi.” “Ý cậu là…” Tô Tiểu Mễ bụm miệng, liếc mắt nhìn bốn phía không có ai mới nhẹ giọng nói: “Thôi Viên Viên?” “Ngô Diệu Linh cùng Hà Kình đi, cô ấy lập tức liền thăng chức, không phải cô thì là người nào? Từ ngày đầu tiên cô ấy vào công ty, mình liền cảm thấy con người này thật không đơn giản, lợi hại.” Hạ Tử Vi nhẹ nhàng nói. Tô Tiểu Mễ chỉ ngồi nghe, cũng không có phát biểu ý kiến. “Tiểu Mễ, cậu có phải còn chưa tin mình?” Nhìn cô không nói lời nào Hạ Tử Vi thiếu chút nữa lại nóng nảy với cô. “Không có, mình sao lại không tin cậu! Cậu nói chưa từng làm liền nhất định chưa từng làm, mình chỉ là thấy loại thủ đoạn này của người kia sinh lòng sợ hãi, Dung Khoa gần đây thay đổi nhân sự quá nhiều, người tiến vào càng ngày càng lợi hại, mình bắt đầu cảm thấy cuộc sống ở đây rất đè nén.” “Hai tụi mình từ chức đi, mình đây cũng không muốn làm nữa!” Hạ Tử Vi lôi kéo cô. “Không được, ba mình nằm viện còn cần đến mình. Mình phải đi làm, không có tiền lương không được.” Cô chỉ có thể lấy cớ như vậy. “Vậy mình đi trước, tìm được việc tốt cậu cũng theo đó từ chức, cùng lắm thì mình thay cậu nuôi người nhà!” Hạ Tử Vi rất hào khí nói. Tô Tiểu Mễ nghe, trong lòng một hồi ấm áp. Tô Tiểu Mễ vừa về tới bàn làm việc, nhìn thấy Thôi Viên Viên đứng ở trước mặt của cô, mặt lộ vẻ mỉm cười. “Thôi tổng, chào ngài!” Cô đứng lên cười. “Tô chủ quản, đây là tuần trước phía công ty bàn các tình huống về tiêu thụ, cô xem lại, chỗ nào không tốt sửa sang lại một chút, đưa thêm các ý tưởng của cô vào, xem có thể tăng doanh thu lên hay không!” Thanh âm của Thôi Viên Viên rất bình thản, không nhìn ra có cái gì bởi vì thăng chức mà đắc ý, nhưng từ cách giao phó công việc đến tác phong, làm thế nào cũng không che dấu được trong lòng Tiểu Mễ phát ra loại cảm giác sợ hãi kia… Khẽ nhếch mày, loại khẽ nhếch mày này là trí mạng, bởi vì đó là biểu lộ trạng thái tự tin. “Vâng, tôi sẽ làm ngay!” “Hội nghị thường kỳ thứ hai, cô phân tích cho ban lãnh đạo nghe!” “Được, tôi sẽ cố gắng!” Cô đáp ứng. “Vất vả cho cô rồi, Tô chủ quản!” Nói xong, liền đạp giày cao gót màu đen xoay người rời đi, mà vị trí bên cạnh cô đã trống không, sẽ là chuẩn bị cho vị trí chủ quản marketing mới, cô hiện tại có thể có được một góc nhỏ độc lập tạm thời trong phòng làm việc. Tô Tiểu Mễ còn chưa kịp ngồi xuống, điện thoại di động liền vang lên, là Lý Triết. “Tiểu Mễ, mùa đông đến sớm, đóng cửa sổ lại đi, gió lớn!”Thanh âm quan tâm rất ôn nhu. Tô Tiểu Mễ xoay người lại thấy học trưởng đứng ở cửa sổ đối diện nhìn cô, hướng cô vẫy tay. Có lúc một ngày một cú điện thoại, có lúc là hai ngày một cú điện thoại thăm hỏi cô, giống như đã thành thói quen của hắn. “Ừ, cám ơn!” Cô chỉ là nhàn nhạt đáp trả lại. “Tiểu Mễ, hôm nay tan việc cùng nhau đi ăn cơm có được hay không?” Hắn ở đầu dây bên kia rất ôn nhu nói. Tô Tiểu Mễ cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Hôm nay em có việc, không thể cùng anh đi ăn cơm.” “Hôm nay là sinh nhật của anh, xem ra em cũng quên!” Hắn tùy ý khẽ cười. “Học trưởng, em…” Tô Tiểu Mễ có chút thật xin lỗi, sờ soạng một cái đầu mỉm cười nghiêng người nói, lại nhìn thấy có người ở hướng về phía cô cười, lúc thấy cô ta, Tô Tiểu Mễ theo bản năng tắt điện thoại di động.
|
Một người phụ nữ tóc ngắn hướng về phía cô cười. Đôi mắt dài, hẹp, cứ như vậy cười, đôi mắt xếch lên đem lại cảm giác mị hoặc cùng mê người, đôi môi xinh tươi, đây chính là mị lực của cô, không có bề ngoài xinh đẹp, nhưng đem lại cảm giác thư thản khi nhìn vào, cả người tản ra một loại mùi vị duy nhất, đó là một nét riêng của cô. “Gấm học tỷ!” Mặt Tô Tiểu Mễ không biết tại sao đột nhiên liền đỏ mặt, đột nhiên có một loại cảm giác mình làm chuyện thật có lỗi với cô ấy. “Tiểu Mễ, thật không ngờ lại gặp em ở đây!” Người được gọi là Gấm học tỷ đi tới, cười lên thật mê người. “Chị chính là chủ quản marketing mới đến sao?” “Về sau chúng ta sẽ là cộng sự, nhiều năm không gặp, em càng ngày càng có mùi vị phụ nữ trưởng thành rồi, không còn là cô gái nhỏ trong sáng, trẻ trung thời đại học!” Gấm học tỷ rất vui vẻ ôm cô một cái. Tô Tiểu Mễ có chút xin lỗi cười “Người đàn ông đối diện kia cứ một mực nhìn bên này?” Thanh âm của cô nghe không ra có cái gì không đúng. “A… Ừ… Cái đó…” Tô Tiểu Mễ ấp úng, Gấm học tỷ ôm cô , ánh mắt vừa đúng hướng về phía ngoài cửa sổ, cô chẳng phải là đang nói đến Lý Triết học trưởng? Đầu của Tiểu Mễ ngất xỉu… “Mới vừa rồi là điện thoại của Lý Triết sao?” Dáng điều cô vội vã cúp điện thoại đã bị Gấm học tỷ để ý đến. “Ừ, cái đó… phải, là như vầy… Thật ra thì chuyện không phải là… Thật không phải như chị thấy như vậy, mà là…” Tô Tiểu Mễ hết sức muốn giải thích, lại phát hiện mình trở nên rất khẩn trương, tựa như hồi ở trường đại học, chỉ cần thấy Gấm học tỷ cùng Lý Triết học trưởng ở một chỗ, lòng của cô sẽ bang bang nhảy loạn, khiến cô lúng túng. Gấm học tỷ vuốt vuốt tóc của Tiểu Mễ, buông bả vai cô ra, rất rộng rãi mỉm cười: “Chị cùng Lý Triết đã chia tay một năm trước, anh ấy có thể thích bất kỳ ai, nếu như em cùng anh ấy, cũng không có quan hệ, yêu là tự do!” “Gấm học tỷ… Chị…” Hào phóng cùng thản nhiên như vậy, mặc dù là thói quen của học tỷ nhưng Tô Tiểu Mễ vẫn còn có chút kinh ngạc, yêu nhiều năm như vậy làm sao có thể một chút tình cảm hoài niệm cũng không có đây? “Mọi người đều là người trưởng thành, chị cùng Lý Triết đã chia tay, chung đụng càng về sau càng mệt mỏi, huống chi, chị hiện tại có bạn trai mới, cho nên em đối mặt với chị, không cần khẩn trương như vậy.” “Không phải vậy… Gấm học tỷ, em cùng học trưởng cũng không có chuyện gì, giống như hồi ở trường đại học, em cùng anh ấy không có quan hệ gì khác, tin tưởng em…” Tô Tiểu Mễ không muốn Gấm học tỷ hiểu lầm, cô tận lực giải thích. “Không có sao? Coi như hai người thật có một ngày như vậy, chị cũng có thể rất rộng rãi chấp nhận, tin tưởng chị, tình cảm là có thể bồi dưỡng, chuyện đã qua chính là đã qua, không cần để ở trong lòng, chị cũng có thể buông tay!” Cô nhún nhún vai, cười hào phóng mà mê người. Tô Tiểu Mễ không giải thích gì nữa, cô cảm thấy giải thích quá nhiều ngược lại trở nên loạn hơn. “Bạch Gấm, cô vào đây một chút!” Giờ phút này, Thôi Viên Viên gọi cô đi vào, điện thoại của Tô Tiểu Mễ lại vang lên lần nữa, là điện thoại của học trưởng. “Tiểu Mễ, tối hôm nay có thể đi ăn cơm với anh không?” Hắn tựa như không có nhìn thấy người phụ nữ mới vừa rồi. “Học trưởng, thật xin lỗi… Tối hôm nay em thật sự có chuyện.” “Đừng từ chối mà” Hắn khẩn cầu nho nhỏ. Trong lòng của Tô Tiểu Mễ thật là phức tạp, nhưng vẫn muốn cự tuyệt, Gấm học tỷ xuất hiện càng làm cho cô kiên định cái ý niệm này. “Học trưởng, chủ quản mới đến của công ty em là Gấm học tỷ.” Cô hi vọng mượn lý do này nói cho hắn biết, sau này vẫn nên ít liên lạc. “Ừ, anh mới vừa thấy cô ấy ở bên cạnh em.” Thanh âm của hắn cũng giống như Gấm học tỷ, tương đối bình tĩnh ” Thế nào? Trong lòng có chút cách ngại sao?” “Không có, chẳng qua là cảm thấy chúng ta liên lạc như vầy không tốt… Mặc dù hai chúng ta không có quan hệ gì, nhưng về sau Gấm học tỷ ngồi bên cạnh em, cho nên học trưởng còn là…” “Tụi anh đã chia tay, cô ấy hiện tại có đến mấy người bạn trai, anh cùng cô ấy là chuyện đã qua cho nên em không cần để ở trong lòng, Tiểu Mễ, em phải hiểu lòng của anh, anh không hy vọng chỉ bởi vì Bạch Gấm xuất hiện lại làm cho em càng có nhiều do dự.” “Học trưởng, thật ra thì coi như là không có Gấm học tỷ xuất hiện, chúng ta cũng là không thể nào, huống chi…” “Tiểu Mễ, em nhất định phải vào hôm nay nói những lời này sao?” Thanh âm Lý Triết đột nhiên có chút trầm thống. “Thật xin lỗi… Học trưởng…” “Tiểu Mễ, em không có gì phải xin lỗi anh, cũng không cần áy náy trong lòng, làm việc cho tốt đi, anh sẽ chờ em.” Hắn đứng ở đối diện, tựa như một thân cây, lẳng lặng nhìn cô. Tô Tiểu Mễ cúp điện thoại, xoay người rời khỏi bàn làm việc, đôi khi, cô thật sợ đối mặt loại chuyện như vậy. Giờ phút này, suy nghĩ của cô càng thêm rối loạn. Bây giờ Dung Khoa để cho cô cảm giác chính là một món thập cẩm, mà bên trong mỗi người đều có một chút khúc mắt cùng cô, hoặc nhiều hoặc ít, những thứ này làm cho cô khó chịu, làm cho cô không thể chờ đợi muốn thoát đi, cô thật không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu! ********* Phòng làm việc của Thôi Viên Viên. Cô lấy ra một đống tài liệu đặt ở trước mặt của Bạch Gấm “Cầm xem một chút đi, tôi hi vọng cô ở đây trong vòng nửa tháng là có thể làm ra thành tích tốt, vượt qua bất kỳ một chủ quản marketing nào, đem chút tư liệu về tình hình tiêu thụ có chút đình trệ các cao ốc ở phía nam ra ngoài, cái yêu cầu này đối với cô mà nói không khó lắm chứ?” “Thôi tổng, yên tâm đi, tôi sẽ làm được!” “Mạc đại ca chọn người, tôi phải tin tưởng! Kế tiếp sẽ phải xem biểu hiện của cô rồi, nhưng có một số việc tôi muốn nhắc nhở, tình cảm riêng tư không thể để cho chiếm thượng phong.” Cô rất biết toan tính cười. “Có gì cần tôi phối hợp, Thôi tổng giao cho tôi là được rồi.” Bạch Gấm cười yếu ớt trả lời. Mà giờ khắc này, điện thoại di động của cô lại vang lên, vừa nhìn màn hình, cô do dự nên nhận hay không? “Là Lý Triết gọi điện thoại tới sao? Nhận đi, chỉ có năm phút đồng hồ, nói xong thì đi đi, không nên ở phòng làm việc của tôi quá lâu.” Cô cẩn thận một ít chuyện. Bạch Gấm nhận lấy điện thoại. “Em vào Dung Khoa rồi, tại sao không cho anh biết?” Thanh âm bên kia có chút lo lắng lại có chút cấp bách. “Đây là Mạc gia an bài, em phải đi vào, không có lý do gì cự tuyệt!” “Nhưng làm vậy không phải kế hoạch của chúng ta càng loạn hơn sao? Em làm vậy anh như thế nào vẫn nhìn mặt em mà theo đuổi Tiểu Mễ?” Thanh âm bên kia cùng với lúc nói chuyện với Tô Tiểu Mễ thành hai loại phong cách khác nhau. “Mạc gia kêu em nói cho anh biết, kế hoạch của anh không thay đổi, hơn nữa còn yêu cầu em hiệp trợ anh. Nhiệm vụ chính của em ở Dung Khoa là hiệp trợ anh theo đuổi Tiểu Mễ cùng trợ giúp Thôi tổng.” Thanh âm của cô nghe đều đều, nhưng cẩn thận nghe ra vẫn còn có chút trầm thấp, hai người đối với nhiệm vụ lần này còn không có kịp thích ứng tâm tình. Bạch Gấm cũng là trước khi nhận được nhiệm vụ lập tức liền từ Mĩ bay trở về. Vừa xuống phi cơ liền chạy tới Dung Khoa đi làm, rất nhiều chuyện, cô căn bản không kịp nói với Lý Triết. “Sinh nhật vui vẻ!” Đột nhiên, thanh âm của cô rất mềm mại nói ra bốn chữ này. “Gấm…” Thanh âm Lý Triết đột nhiên đè nén cùng thống khổ. “Hãy mau đem chuyện xử lý tốt, chúng ta cùng trở về Mỹ. Anh theo đuổi Tiểu Mễ tiến độ quá chậm, Mạc gia nói anh mau mau một chút.” “Anh biết, nhưng vấn đề rất khó giải quyết, xem ra, Tiểu Mễ thật đã yêu Lâm Khải.” “Nhiệm vụ của anh là khơi mào nội chiến giữa bọn họ. Sự xuất hiện của em, anh có thể đừng để ý đến.” Cô hi vọng hắn có thể lấy công làm chủ, chuyện riêng tạm để một bên. “Nhưng anh ngay cả hẹn Tiểu Mễ cũng hẹn không được, làm sao gây ra nội chiến?” Hắn có chút thống khổ, gần đây hắn đau hết cả đầu, chuyện tình cảm, không phải hắn muốn làm gì là có thể làm đó. “Tối hôm nay em giúp anh hẹn Tiểu Mễ! Tan việc anh ở dưới lầu đợi cô ấy đi, em sẽ lôi kéo cô ấy cùng đi, sau đó giao cô ấy cho anh!” Bạch Gấm chịu đựng khổ sở trong lòng. “Vậy còn em? Em thì làm sao?” Hắn đau lòng người con gái này, cô đi theo hắn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều là không oán không hối. “Em sẽ chờ anh, anh biết mà!” Cô tận lực để cho thanh âm của mình nghe bình tĩnh một chút. “Gấm…” “Trước mắt, anh cứ làm theo như em nói, em muốn đi trước, về sau đang đi làm không nên điện thoại cho em, có chuyện gì tan việc hãy nói.” “Biết!” Bạch Gấm cúp điện thoại, tâm tình rất nhanh liền điều chỉnh lại. “Bạch Gấm, chú ý Tô Tiểu Mễ nhất cử nhất động, tận lực chú ý một chút Lâm Khải có thể sẽ giao cho cô ấy tư mật văn kiện.” “Tôi sẽ, cô yên tâm đi!” Cô rất tự nhiên nhìn thẳng Thôi Viên Viên. “Tôi biết cô cùng Lý Triết đã từng là học trưởng, học tỷ của Tiểu Mễ, nhưng nhiệm vụ trước mặt, những thứ này hết thảy vứt qua một bên, mỗi một lần nhiệm vụ tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là toàn thân mà lui. Lần này cũng không ngoại lệ, cho nên, tôi hi vọng các người có thể đem tình cảm riêng tư vứt qua một bên, lấy hoàn thành nhiệm vụ làm mục đích.” “Nhất định sẽ, tôi và Lý Triết cũng muốn kết thúc nhiệm vụ sớm một chút rồi về Mỹ kết hôn.” Cô cười, lộ ra một loại độc hữu mùi vị của phụ nữ. “Ở Dung Khoa, cô còn có một nhiệm vụ lớn hơn nữa. Đó chính là khơi mào làm cho An Ôn và Lãnh Tĩnh Thi chèn ép Tô Tiểu Mễ, để cho Lâm Khải ở chính giữa trở thành bánh quy kẹp nhân, loại chuyện như vậy phụ nữ hẳn sẽ rất am hiểu.” Viên Viên cho cô một khích lệ, mỉm cười. “Tài liệu cô gửi tới, Mạc gia cho tôi xem rồi, tôi đại khái biết tình huống căn bản của Dung Khoa bây giờ, nhưng nhiều lúc cần thiết, chúng ta cần phải tương phản một chút, tôi sẽ đóng vai đồng nghiệp tốt, đứng cùng phía với Tiểu Mễ, tôi vẫn sẽ là học tỷ chiếu cố cô ấy như cũ.” Cô hào phóng cười. “Tôi thích cùng người thông minh làm việc, cô cùng Lý Triết đều là người thông minh, hợp tác với các người rất thích! Hoan nghênh Bạch chủ quản gia nhập Dung Khoa, hi vọng chúng ta có thể vì Dung Khoa mang đến nhiều lợi nhuận hơn.” Cô vươn tay, Bạch Gấm đưa tay tới cầm lấy. “Cám ơn Thôi tổng, hợp tác vui vẻ, bất kỳ chuyện gì, Thôi tổng cũng có thể yên tâm giao cho tôi!” Cô cho Viên Viên một ánh mắt khẳng định, ôm lấy tư liệu trên bàn nói: “Nếu như Thôi tổng không có chuyện gì khác, vậy tôi xin phép lui trước.” Viên Viên ra dấu tay, Bạch Gấm thối lui ra khỏi phòng làm việc của Thôi Viên Viên.
|
Tô Tiểu Mễ lại một lần nữa bị gọi đi vào phòng làm việc của Lâm Khải. Cô giống như thường ngày đứng trước mặt của hắn, cẩn thận cười một chút, chờ đợi lệnh của hắn. “Đưa tay trái đây!” Hắn ra lệnh hướng về phía cô nói. Tô Tiểu Mễ không có cự tuyệt, ngoan ngoãn đem tay trái đưa tới trước mặt của hắn, thuận theo là phương pháp duy nhất cô bảo toàn mình, bởi vì chọc giận người đàn ông này, lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt. Lâm Khải móc ra một cái hộp, mở ra, đó là một dây xích tay màu bạc. Tô Tiểu Mễ thấy nó, chỉ nghĩ đến sáu chữ: Tinh sảo… Đặc biệt… Duy nhất. Trên thế giới này thậm chí lại có một sợi dây xích tay đặc biệt như thế? Nhìn trong mắt cô toát ra vui sướng, trong lòng của hắn cũng thật vui vẻ, hắn chính là không kìm hãm được muốn làm một số chuyện, đơn thuần chỉ là những chuyện cô có thể sẽ thích. Hắn nhẹ nhàng giúp cô đeo vào tay, cùng cái kia dây chuyền là một bộ, cỏ bốn lá đặc biệt, một chữ khắc rất nhỏ Tiểu Mễ, đó là đồ vật thuộc về riêng cô, không có tia sáng chói mắt, nhưng lại có khắc tên của cô. Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng nói: “Cám ơn!” Hắn không nói, cô nhìn hắn tựa hồ không còn lạnh lùng, nhỏ giọng và mỉm cười nói: “Cái này em rất thích, cũng rất cảm tạ Lâm tổng, nhưng hi vọng về sau Lâm tổng không nên lại vì em tiêu phí, em nợ anh đã quá nhiều.” Trên thực tế, có một số thứ thích để ở trong lòng là tốt, mà có môt số thứ, nếu quá đa tâm sẽ là gánh nặng về sau! Cô hi vọng quan hệ của cô cùng Lâm Khải giới hạn ở việc giao dịch, sau khi giao dịch hoàn thành, Nhất Đao Lưỡng Đoạn, hai người hai ngả. “Mỗi một món quà tặng em đều có khắc tên của e. Mà mỗi một thứ đều là anh tự mình vì em chọn, đầu tiên là cổ, rồi đến cổ tay, từ từ… Từ từ…” Hắn đứng ở trước mặt của cô, ánh mắt thâm thúy vòng quanh, tay của hắn theo lời của hắn rơi vào trên thân thể của cô ” Sẽ đến lỗ tai của em, lỗ mũi của em, chân của em…” Thân thể Tô Tiểu Mễ bỗng nhúc nhích, cũng không dám rời đi, cô hiện tại nhất định phải ngoan một chút, hắn không có cho phép cô đi, cô nhất định không thể dao động. “Anh muốn từng bộ phận trên người em đều đeo đồ của anh, vô luận em làm sao thì làm, những thứ đồ này cũng sẽ luôn ở bên em!” Hắn luôn muốn cho cô rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy thứ gì hắn cảm giác thích hợp với cô, hắn liền hận không thể mua toàn bộ đem về cho cô. “Lâm tổng cho em cái gì, em sẽ mang cái đó, chỉ cần anh thích, em sẽ mang theo.” Tô Tiểu Mễ cười đến rất vui vẻ nhưng cũng rất đè nén. “Ừ, rốt cuộc cũng biết nghe lời, anh thích em như vậy!” Bờ môi của hắn nhẹ nhàng ở trên bờ môi của cô hôn xuống. Môi của cô tựa như dính mật, vốn chỉ là muốn lướt qua hạ xuống, ai ngờ hơi chạm vào như thế hắn lại không rời đi được, đầu lưỡi dùng sức chống đỡ mở môi của cô ra, quấn vòng quanh đầu lưỡi của cô thành một khối, êm ái hôn… Tay Tô Tiểu Mễ nắm thật chặt một góc bàn làm việc, không dám nhúc nhích, thân thể của hắn lại càng đè ép tới. Thân thể của cô không chịu nổi trọng lượng của hắn, chỉ đành phải ngã xuống, thân thể cùng bàn làm việc tiếp xúc càng thêm gần sát, loại gần sát này làm cho cô bản năng muốn cự tuyệt hắn. Bởi vì giờ phút này, trong đầu Tô Tiểu Mễ thoáng qua Ngải Niệm Như nằm ở trên bàn làm việc mặc cho Hà Kình giày xéo, cô cảm thấy mình bây giờ cũng giống như vậy, bất chợt cô có cảm giác mình rất đê tiện! “Lâm tổng, không nên ở chỗ này… Đổi một… nơi khác có được không?” Tay của cô đẩy vai hắn, nhỏ giọng cự tuyệt. “Chỉ cần anh muốn, em không có quyền cự tuyệt. Anh muốn em cũng nên nhớ rõ ràng điểm này đi.” Trong lòng hắn lại âm thầm căm tức, vừa đụng đến thân thể của cô liền gấp không thể chờ nổi. “Nhưng mà…” Không đợi cô nói xong, cái miệng của hắn liền ấn vào miệng của cô, tay của hắn đã sớm không kịp chờ đợi đưa đến dưới váy của cô. “Anh thích em mặc váy! về sau nhớ mỗi ngày đi làm đều nhất định phải mặc váy!” Hắn dán vành tai của cô khẽ cắn, nói nhỏ nhẹ, tay ở phía dưới lại dùng sức gạt những chướng ngại vật ngăn cản hắn thăm dò vào bên trong. “Lâm tổng, đừng… Đừng như vậy… bất cứ lúc nào cũng đều có người vào tìm anh… Vạn nhất…” “Câm miệng…” Hắn đột nhiên giận lên, hắn làm chuyện gì không cần người khác nhắc nhở, hắn giờ phút này cái gì cũng không muốn suy nghĩ, chỉ muốn đoạt lấy người phụ nữ này. Tô Tiểu Mễ bị hắn gầm nhẹ, không dám nữa lên tiếng, cắn răng để không phát ra tiếng, nhàn nhạt quay đầu đi chỗ khác, để tránh lại cho Lâm Khải bảo cô không chuyên tâm vào hắn. Tay của hắn cũng không có đình chỉ, cô nghe được thanh âm hắn kéo khóa quần, vật nóng bỏng kia chống đỡ đi vào. Tô Tiểu Mễ nhịn đau, theo bản năng ôm bả vai rộng rãi của hắn, một cái tay của hắn dùng sức nâng lên một cái chân của cô, lưng của cô dựa thật chặt vào bàn làm việc để tránh mình ngã xuống. Hắn hung hăng ở bên trong qua lại, rút ra… cắm vào. Tô Tiểu Mễ cắn răng thật chặt, một chút thanh âm đều cũng đều không để nó thoát ra. Trừ mấu chốt bộ vị có một chút khe hở ở ngoài, y phục của hai người vẫn còn hoàn chỉnh, thậm chí còn không có dấu hiệu thất thần, cũng vì vậy, trong lòng Tô Tiểu Mễ chua xót, giống như bọn họ đang khẳng định rõ ràng hơn cả đây chỉ là giao dịch. “Ừ…” Hắn nhẹ giọng gầm nhẹ, ôm thật chặt hông cùng chân của cô để cho hắn có thể tiến nhanh vào trong cơ thể cô. Tốc độ của hắn càng ngày càng mau, hắn đang cố ý kích thích cô, hắn cũng muốn xem xem cô rốt cuộc có thể chịu được bao lâu. “Thế nào không lên tiếng? Anh thích nghe em gọi tên anh… Gọi ra a…” Hắn thật thấp giọng, thanh âm bởi vì dục vọng mà trở nên khàn đục, giống như mỗi một câu đều lộ ra sự ham muốn của hắn… Tay Tô Tiểu Mễ dùng sức thắt bờ vai của hắn, mặc cho hắn kích thích, hung hăng dùng sức… Cô không để cho mình phát ra âm thanh, cô có thể để cho hắn xâm phạm thân thể của cô, nhưng giờ khắc này, cô muốn mình không được lên tiếng, muốn mình có thể giữ lại được một chút tôn nghiêm cuối cùng. “Đủ liệt a… Có phải sợ mình ở nơi này gọi ra sẽ cảm thấy rất đê tiện… A…” Cô nghĩ cái gì không cần nói ra, hắn giống như đều có thể nhìn thấu. Hắn đột nhiên dừng lại thân thể, hăng hái đem đầu của cô hướng hắn, Tô Tiểu Mễ hơi mở to mắt, không nói lời nào. “Anh nhất định sẽ làm cho em lên tiếng…” Mặt của hắn thậm chí bởi vì quá kịch liệt ham muốn mà đỏ lên. Đột nhiên, trướng đại dừng ở trong cơ thể cô đột nhiên tiến công, miệng Tô Tiểu Mễ đột phát mở ra, nhưng theo bản năng, cô đem tay phải của mình đưa đến bên mồm của mình, kia muốn thở ra thanh âm, bị cô cắn diệt tại ngón tay, ngón tay truyền đến một hồi ẩn nhẫn đau. Mà cuối cùng, Lâm Khải không có đạt tới mục đích của hắn, ở cô chặt…trơn trượt mà nóng ẩm, khiến thân thể hắn kiên trì không nổi đem đầy thân chất lỏng ở lại trong cơ thể cô. Tô Tiểu Mễ giống như là được giải phóng, đưa ngón tay từ trong miệng lấy ra, ba khớp xương ngón tay hồng hồng, cô hơi mở tay ra cảm giác mơ hồ đau, nhưng cái đau này, cô cảm thấy hết thảy đều là đáng giá, ít nhất cô bảo lưu lại tôn nghiêm cuối cùng, bất kể hắn cảm thấy cô tiện như thế nào, nhưng cô vẫn chưa toàn bộ mất đi chính mình. Xong chuyện, hắn sửa sang lại y phục của mình, Tô Tiểu Mễ nhặt lên quần lót, cô muốn để cho mình biểu hiện hào phóng một chút, loại chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên, tại sao mỗi một lần sẽ có một loại cảm giác tội ác, ở trong phòng làm việc, loại này tội ác càng thêm sâu. “Đủ mạnh, hử!” Hắn thu thập xong mình sau, nâng lên cằm của cô. Tô Tiểu Mễ phối hợp ngẩng cao cằm, chẳng qua là để cho sắc mặt của mình thoạt nhìn thong dong một chút. “Em xem, đôi môi cũng đã bị cắn nát, cần gì để cho mình kìm nén đến khổ cực như vậy?” Hắn đang châm chọc cô, mặc dù cô không có gọi ra, cũng không đại biểu thân thể của cô không hưng phấn, mà cô ngón tay bị cắn hồng, cùng đôi môi bị cắn nát, chính là chứng cớ tốt nhất. “Lâm tổng, em ở chỗ này cũng được một lúc rồi, anh xem em còn cần tiếp tục ở đây hay là?” Cô né tránh đề tài của hắn, mỉm cười nhắc nhở hắn, tận lực không cho hắn bất kỳ ánh mắt không tốt nào. “Mặc dù anh chán ghét em kiên cường như vậy, nhưng kinh nghiệm của em, cùng công việc của em, anh tạm lúc rất hài lòng!” Khóe miệng của hắn tà ác cười, hắn thích cô nghe lời hắn, nhớ hắn nói qua từng chữ, mặc dù là bị hắn bức đi ra, nhưng hắn cũng thấy thích. “Cám ơn Lâm tổng khích lệ.” Cô cười. “Đi ra ngoài làm việc đi.” Hắn rất dễ dàng nhìn thấu cô, cũng không quên chêm thêm một câu: “Nếu như còn có việc, anh sẽ lại gọi em tiến vào!” Thân thể Tô Tiểu Mễ có một chút cứng lại, rất nhanh khôi phục bình thường, mỉm cười thối lui khỏi phòng làm việc của Lâm Khải. Lâm Khải nhìn bóng lưng quật cường của cô, cô lúc ban đầu tư thái kiêu ngạo, khi hắn chèn ép, cũng không có bị dìm ngập qua, đặc biệt là mới vừa rồi hành hạ cô, một tiếng cũng không kêu ra ngoài, nếu là người khác, đã sớm sẽ thét chói tai ôm hắn hừ hừ không ngừng. Cô càng kiêu ngạo, hắn càng muốn hành hạ, mà sau khi hành hạ, hắn lại cảm thấy đau lòng, chẳng qua là hắn không muốn thừa nhận mà thôi. Một khi có loại cảm giác này, hắn luôn nguyện ý tìm những lý do khác bác bỏ đi, có chút tình cảm, là hắn không muốn đi phản bội. Tô Tiểu Mễ sau khi đóng cửa lại, cô cảm giác cặp chân mình đau nhức, nhưng cô cố nén đau” bò” đến bàn làm việc của mình, vài phút sau chân của cô ở dưới bàn làm việc tự ý run, cô muốn nó dừng lại cũng không được. Cô nhìn trong máy vi tính một đống văn kiện, từng cái phương án đều ở đây chờ cô hoàn thành, cô thật muốn bãi công nhưng cuối cùng vẫn mở văn kiện ra làm việc. Trong đầu cũng không tự kiềm chế nhớ tới việc vừa rồi, đáng chết, vừa không có mang áo mưa, mà giờ khắc này còn đang trong thời gian đi làm, trong vòng 24 giờ, cô nhất định phải uống thuốc tránh thai.
|