Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ
|
|
Tô Tiểu Mễ không có đánh lại bà, cũng không có nhục mạ bà, mà tự mình lau vết cà phê trên mặt, sự trấn định của cô khiến An Ôn không thể ngờ được. “Tô Tiểu Mễ, đừng tưởng rằng cô như vậy, tôi sẽ đối với cô nể mặt vài phần, trong lòng tôi, cô vĩnh viễn đều là người thứ ba, phá hư tình cảm của người khác.” An Ôn cố gắng mắng vài lời như để vơi bớt đi cơn tức giận cùng bối rối trong lòng. “An tổng, ngài thích làm gì đó là chuyện của ngài, tôi hỏi lại một lần nữa, ngài còn có việc gì khác sao? Nếu như không có, xin tôn trọng, để cho tôi rời đi, nếu không, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường.” Tô Tiểu Mễ phản pháo lại, đối với việc An Ôn hắt cà phê vào người cô, xem như cô là hậu bối nể mặt trưởng bối, chỉ cần bà không lập lại, cô cũng không muốn nhớ tới chuyện này, nhưng nếu bà tái phạm, Tô Tiểu Mễ cô cũng không phải là mềm yếu sinh ra để cho người ta khi dễ. “Thế nào, cô còn muốn uy hiếp tôi? Muốn đối phó với tôi? Muốn cho tôi nếm thử hậu quả?” An Ôn hừ lạnh cười một tiếng. “An tổng, giờ phút này ngài không còn là phu nhân ưu nhã đoan trang cao quý nữa rồi, tôi thấy được trước mặt tôi chỉ là một phụ nhân chanh chua, (phụ nhân: người phụ nữ lớn tuổi), nếu như ngài cảm thấy thích, ngài cứ từ từ chơi, tôi còn có việc, tạm biệt!” Tô Tiểu Mễ cầm túi xách lên chuẩn bị rời đi. Tiện nhân, lại dám nói bà chanh chua? An Ôn bị Tô Tiểu Mễ làm cho giận đến nuốt không trôi, tâm tình của bà tức tối kịch liệt, không khống chế được cảm xúc, bà liền cầm tách trà sữa hướng về phía bóng lưng của cô ném qua. “A…” Tô Tiểu Mễ theo bản năng kêu lên. Lý Triết vừa đúng lúc từ bên ngoài đi tới, mắt thấy một màn này, xông lên trước vội vàng ôm Tô Tiểu Mễ, ân cần hỏi thăm: “Tiểu Mễ, em có làm sao không? Có bị thương không? Có đau ở đâu không?” Tô Tiểu Mễ không ngờ rằng An Ôn sẽ chơi sau lưng như thế, một chiêu này làm cho hình tượng cao quý ưu nhã của bà hoàn toàn bị hủy không còn một mống. “Bà thật là quá đáng, tại sao có thể tạt nước vào sau lưng người khác? Bà còn có tự trọng hay không vậy?”Lý Triết lạnh giọng nói với An Ôn. “Tự trọng? Anh là bạn trai Tô Tiểu Mễ? Ta nghĩ anh còn chưa biết bạn gái của anh đang làm chuyện gì a, ta hiện tại sẽ nói cho anh biết…” “Dừng lại, đối với chuyện của bạn gái tôi, tôi không cần biết cũng không muốn từ trong miệng người khác biết. Bà thích lo chuyện bao đồng đến vậy sao? Đối với một người lớn tuổi như bà, hãy chừa cho mình chút hình tượng, chớ tổn hại đến hình tượng đã mất công duy trì suốt thời gian dài.” Lý Triết rất không khách khí châm chọc An Ôn. “Càn rỡ!” Chưa từng có người dám nói với bà như vậy, cư nhiên mắng bà là người lớn tuổi, thật quá mức. “Thân phận của bà tôi biết, nhưng đừng tưởng rằng nhà mình có chút tiền liền lên mặt, bên ngoài giả bộ cao quý, lãnh diễm, ôn nhu, thiện lương. Nếu như bà thật sự như vậy, chồng bà cũng sẽ không vứt bỏ bà. Điều đó có thể nói lên được bà chính là người phụ nữ có lòng dạ ác độc a!”Lý Triết tiếp tục châm chọc. “Học trưởng, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!” Tô Tiểu Mễ lôi kéo Lý Triết đi ra ngoài. An Ôn ở trong quán cà phê bị ánh mắt của những người xung quanh nhìn vào, bà tức giận thề, Tô Tiểu Mễ hôm nay làm cho bà tức giận, bà muốn cô cả đời cũng phải hối hận. Bọn họ đã cảm thấy bà không thể làm gì được, vậy bà liền sẽ để họ cảm nhận xem người có tiền không có gì không sai khiến được. An Ôn bà sẽ nói cho họ biết, rốt cuộc là bọn họ lợi hại hay bà lợi hại! An Ôn thề ở trong lòng, ý niệm trả thù cũng theo đó mà nảy sinh An Ôn một khi muốn trả thù ai đó, bà nhất định sẽ đem người kia đánh cho thương tích khắp người, giống như bà đã từng đối phó với Lâm Tuấn Thiên. Bà từng yêu ông nhiều như vậy, nhưng bà vẫn có thể để cho ông cả đời này đều ghi lòng tạc dạ mối hận đối với bà, vĩnh viễn cũng không thể nào quên, khắt cốt ghi tâm mà nhớ tới. (bà này bệnh nặng quá!!!) ********* Ở bên trong một bệ nh viện nào đó, một người đàn ông trung niên nằm trên ghế phơi nắng, khép hờ mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời. Hắn bây giờ muốn để cho mình quên hết, để xuống cừu hận, để xuống nhớ nhung. Vợ trước An Ôn, nhi tử Lâm Khải, không rõ còn có bao nhiêu tình nhân, cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ nằm ở dưới thân thể của ông… Thậm chí còn có người phụ nữ để cho ông vừa yêu vừa hận, dây dưa quấn quít hơn phân nửa đời người, khiến ông quên mình một mực theo đuổi cái gì, vì đâu mà sống! Mà bây giờ, ở trong bệnh viện, sau khi trải qua vô số đau thương, ngược lại tâm tình bình tĩnh, an tĩnh phơi nắng, không phải là một chuyện tốt sao? “Tuấn Thiên…” Có người gọi tên của ông, Lâm Tuấn Thiên nhẹ nhàng mở mắt một chút, chỉ thấy một người phụ nữ đang đứng trước mắt, dung mạo quen thuộc như vậy, vẫn xinh đẹp như cũ, năm tháng đi qua không để lại quá nhiều dấu ấn trên gương mặt bà. Ông cho là cả đời mình cũng sẽ không gặp lại người phụ nữ này, nhưng bây giờ, bà lại chủ động xuất hiện ở trước mặt của ông. “Tuấn Thiên…” Bà gọi tên ông lần nữa. “Lữ Tình…” Ông gần như không hề thốt ra hai chữ này, ngay cả mình cũng cảm thấy bất ngờ, thì ra ông vẫn hận bà. Cái hận đối với bà còn lớn hơn đối với An Ôn, làm cho ông cả cuộc đời không thể yêu ai được nữa. “Tôi đến rồi” Thanh âm của bà rất nhẹ nhàng, bà ngồi xổm xuống, ngang hàng với ông. “Tới tìm tôi có việc sao? Hay là biết tôi đã xảy ra chuyện nên muốn đến xem kịch vui?” Ông nhìn gương mặt đó, dù thế nào cũng không thể tin nổi, những lời thề non hẹn biển trong nháy mắt đã hóa thành hư không, không để lại bất kỳ dấu vết nào. “Tuấn Thiên, tôi cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới thăm để chê cười gì ông, tôi muốn đến chăm sóc ông, thật lòng muốn làm vậy.” Bà thành khẩn mà nhún nhường. “Ha ha…” Ông cúi đầu, lạnh lùng nhìn bà “Thì ra Lữ Tình bà cũng biết nói chuyện cười.” “Tuấn Thiên, tôi biết năm đó tôi có lỗi với ông, qua nhiều năm như vậy, tôi vì quyết định năm đó mà vô cùng hối hận, tôi cũng rất thống khổ sống qua ngày. Từ lúc rời bỏ ông, tôi không có một ngày nào là không nhớ tới ông, cho đến hôm nay gặp lại, tôi càng khẳng định, bỏ qua ông, chính là tôi đã tự tay mình bỏ đi nửa đời hạnh phúc còn lại.” Giọng nói Lữ Tình nhu hòa, mang theo chân thành sám hối, tay của bà run run bao trùm trên tay ông, Lâm Tuấn Thiên nhẹ tay khẽ nhúc nhích một chút, bà cũng nhúc nhích theo… “Lữ Tình, bà tới đây là mong muốn tôi tha thứ cho bà sao?” Ông vẫn lạnh lùng như cũ. “Tôi không dám cầu xin ông sẽ tha thứ, nhưng tôi hi vọng ông cho tôi một cơ hội, để cho tôi chăm sóc ông, có được không?” Trong mắt bà dần dần nhấp nhoáng một chút nước mắt, sự chân thành đó không thể nào là lừa người được. “Bà muốn có được sự yên tâm thoải mái hay là muốn làm cho ông nhà của bà ghen, không bao nuôi tiểu tình nhân nữa?” Ông châm chọc bà, thậm chí nhắc nhở bà đừng quên mình là thân phận gì, thậm chí nhắc nhở bà đừng quên, ban đầu là do bà đã dứt khoát quyết định. Nhiều chuyện trải qua cũng dần dần lơ lửng ở trong đầu ông.
|
Tay Lữ Tình nhẹ nhàng hạ xuống, bình tĩnh nói: “Lão Phan vào năm năm trước cũng đã rời đi.” Lâm Tuấn Thiên ngẩn người một chút, giống như đột nhiên tỉnh ngộ lại “Thì ra là như vậy, không trách được… Mới năm năm, liền không chịu được tịch mịch, muốn tìm tình nhân cũ ôn chuyện?” “Tuấn Thiên, ông còn hận tôi, phải không?” “Hận?” Ông lạnh lùng hừ nhẹ nói: “Bà cảm thấy bà đáng để tôi hận sao?” “Tuấn Thiên, ông không nên như vậy, có được không? Rất nhiều chuyện ông cũng biết, không phải do tôi muốn như vậy, năm đó tôi cũng là vạn bất đắc dĩ.” “Vạn bất đắc dĩ? Lời này thật đúng là một lời giải thích hay ho, dĩ nhiên, tôi không thể mua cho bà áo khoác ngoài xinh đẹp, kim cương đắt giá, nước hoa quyến rũ… Càng không thể cho bà biệt thự, xe hơi thể thao… Cho nên bà vạn bất đắc dĩ cũng là có tình có lý nha.” Ông nhìn bà, trong mắt lóe qua một tia thù hận, ông hận bà phản bội lời thề “ngoài ông ra thì không gả cho ai khác”. Phụ nữ một khi đã thay lòng so với đàn ông còn đáng sợ hơn, Lữ Tình như thế, An Ôn cũng như thế. “Tôi thừa nhận, năm đó tôi từng ham hư vinh, nhưng hơn nữa là tôi muốn cứu vãn gia đình mình, tôi phải gả cho lão Phan mới có thể cứu được bệnh của ba tôi, mặc dù ông ấy cũng không thể sống qua năm năm, nhưng dưới tình huống như thế, làm con, tôi không thể bỏ mặc.” “Ba của bà bị bệnh? Bà là đang muốn thêu dệt chuyện xưa sao? Muốn tranh thủ đồng tình cùng tha thứ của tôi sao?” “Không phải vậy, năm đó tôi không nói vì không muốn ông mang thêm gánh nặng, cho nên tôi rời đi ông, để cho ông nhìn thấy tôi là loại người yêu vật chất, để cho ông đối với tôi hoàn toàn chết tâm.” “Ha ha… Vậy bây giờ bà trở về làm gì? Muốn đem chuyện phản bội tôi năm đó giải thích rõ sao?” Ông lạnh lùng cười, ông phát hiện mình đối với người phụ nữ này không thể làm gì được, khi xưa bà chỉ cần thoáng cười một tiếng cũng đã đủ lấy đi tim của ông. “Năm đó ba tôi bệnh rất nghiêm trọng, mà tôi là đứa con duy nhất trong nhà, lão Phan xuất hiện làm cho tôi thay đổi rất nhiều ý nghĩ, tôi biết tôi yêu ông, nhưng ông không thể đem lại cho tôi của cải vật chất như lão Phan, cho nên tôi lựa chọn ông ấy, ông ấy đối với tôi rất tốt, tôi vẫn luôn ghi nhớ, cho nên tôi cố gắng làm một người vợ tốt, cho đến khi ông ấy rời đi.” Bà dừng một chút, lại ngẩng đầu nhìn ông một cái nói: “Tôi muốn cứ an tĩnh như vậy vượt qua quãng đời còn lại, cho đến một lần ngoài ý muốn, biết được ông ly hôn, hơn nữa… Cho nên tôi mới lấy dũng khí tới tìm ông.” Lữ Tình nói đều là sự thật, bà thừa nhận có ba phần là vì cha, một phần là vì tham hư vinh, lúc đó, bà xinh đẹp như một đóa hoa bách hợp, thanh thuần lại thơm ngát, xinh đẹp động lòng người, lão Phan lại ngọt ngào dụ dỗ, tỉ mỉ thể thiếp, bà cuối cùng không cưỡng lại được nên chấp nhận lấy ông ta. “Coi như sự việc năm đó là thật, thì phải làm thế nào đây? Bà phản bội chính là phản bội, bà cho rằng còn có thể trở lại như trước sao?” Ngữ khí của ông đã không còn lãnh đạm như trước. “Tôi không cầu xin ông để cho chúng ta có thể trở về như trước kia, nhưng hãy cho tôi một cơ hội, để cho tôi lưu lại chiếu cố ông, còn có…” Bà nuốt một cái, không biết nên nói thế nào. “Còn có cái gì?” “Còn có… chúng ta cùng đi tìm kiếm con của chúng ta, có được không?” Bà vừa nói vừa nhìn ông. Lâm Tuấn Thiên nghe đến lời nói sau của bà, trong ánh mắt lại một lần nữa lộ ra kinh ngạc, giống như tin tức này đến từ trên trời, ông cho tới bây giờ cũng không biết mình cùng Lữ Tình lại còn có một đứa con! “Bà là đang nói giỡn?”Ông kiềm chế không được liền chất vấn. “Không phải vậy, tôi nói thật, lúc chia tay ông, tôi đã mang thai được hai tháng, chỉ là lúc đó tôi vẫn không biết.” “Bà có thai hai tháng, lão đàn ông đó làm sao còn có thể cưới bà?” Lâm Tuấn Thiên lại một lần nữa chất vấn. “Tôi đã từng có ý nghĩ phá thai, nhưng cuối cùng không bỏ được, bởi vì đó là con của tôi và ông. Tôi cùng lão Phan thẳng thắn, ông ấy trầm mặc thật lâu, cuối cùng bày tỏ nguyện ý tiếp nhận đứa bé này, lại ngoài ý muốn, lúc con lên hai tuổi, bị mất tích, chúng tôi tìm cực kỳ lâu lại không tìm được, nhưng tôi tin tưởng, nó nhất định còn sống trên thế giới này, chỉ cần tìm được nó, tôi nhất định sẽ biết, chỉ cần có thể tìm được con, chứng tỏ tình yêu của chúng ta vẫn kéo dài. Mà tôi, cũng chưa từng bỏ qua ý nghĩ đi tìm con.” Ánh mắt của bà khẳng định như vậy, tay của bà nắm tay ông chặt hơn. “Là con trai hay con gái?” Ánh mắt của ông nhìn về nơi xa, ông trời thật đúng là đùa giỡn ông, cuộc sống cũng thật là kỳ diệu như vậy, quay một vòng trở lại, người phụ nữ ngày xưa giờ lại một lần nữa đứng ở bên cạnh ông. “Con gái! Là một cô bé rất xinh đẹp, trên vai trái của con có một cái bớt đỏ.” Bà nhớ rất rõ ràng, thậm chí khuôn mặt béo mập nhỏ nhắn của con còn hiện lên trong đầu bà, mà hôm nay, không biết cô như thế nào rồi? đã kết hôn, sinh con chưa? Lâm Tuấn Thiên rơi vào trầm mặc một lúc lâu, cuộc đời của ông lúc về già nua lại trải qua một cuộc biến động như vậy, thế nhưng ông lại không biết phải đối mặt như thế nào. “Tuấn Thiên…” “Bà tại sao lại muốn nói cho tôi biết những điều này?” Ông cho là ông ở bệnh viện ngây ngô mấy ngày nay, đã để cho lòng mình lắng lại, Lữ Tình xuất hiện liền có thể phá vỡ đi sự yên tĩnh đó. “Chúng ta cũng già rồi, tôi không muốn cho đến lúc chết, vẫn còn tiếc nuối về ông, còn có con của chúng ta. Tôi tin tưởng, chỉ cần tìm được con, chúng ta một nhà ba người có thể rất hạnh phúc, Tuấn Thiên, cho tôi một cơ hội, cho dù là chỉ là làm bạn, có được không?” Coi như là làm bạn, bà tin tưởng, ở trên đời này, bà là người phụ nữ duy nhất hiểu ông, bởi vì bà từ mười hai tuổi liền biết ông, bọn họ học cùng một trường, cùng nhau trải qua thời niên thiếu. “Tìm được con, con sẽ tha thứ chúng ta? Con sẽ cùng sống chung với chúng ta? Bà phải biết là đã qua ba mươi năm rồi.” “Con bị mất là ngoài ý muốn, bất kể con có nguyện ý tha thứ cho chúng ta hay không, có cùng sống chung với chúng ta hay không đều không quan trọng, nó có quyền được biết sự thật.” “Nếu như con đang sống hạnh phúc, loại chân tướng này chưa chắc nó muốn biết.” “Nếu như con thật hạnh phúc, vậy chúng ta cũng không quấy rầy con, nhưng chúng ta cũng có thể trông thấy con của mình, không phải sao? Chẳng lẽ ông thật không muốn gặp con sao?” Trong mắt của bà toát ra sầu bi, đôi mắt xinh đẹp ngày xưa, nay cũng đã có nếp nhăn, cũng đang lấp lánh nước mắt, vẫn như cũ làm cho ông thấy đau lòng. Lâm Tuấn Thiên, lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
|
Lâm Khải nhận được bức họa Tô Tiểu Mễ gửi, tìm đến nhân viên kỹ thuật tiến hành phân tích tìm kiếm, đã truy ra được người được gọi là Trần tổng, thân phận của Lý Triết cũng đã được đưa ra ánh sáng. Mười sáu giờ sau, Lâm Khải xử lý phòng làm việc. Lâm Khải bấm điện thoại gọi Lý Triết, lấy cớ muốn nói chuyện liên quan đến Tô Tiểu Mễ, hẹn hắn tới Dung Khoa một chuyến, mà hắn cũng hớn hở đáp ứng. Để điện thoại xuống, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Mễ, một chút ưu thương ánh lên trong mắt cô không qua được ánh mắt của Lâm Khải. “Nếu em cảm thấy khó chịu, có thể nói ra hoặc khóc lên đi.” Bị học trưởng cùng học tỷ liên thủ lợi dụng cùng hãm hại, chuyện như vậy xảy ra với người nào đi nữa thì trong lòng họ cũng sẽ không thể nào có thể thấy dễ chịu. “Em không khó chịu.” Cô cười, trong giọng nói lại lộ ra cố chấp. Hắn biết, người phụ nữ này vô luận cái gì cũng thích liều mình chống cự, cho là mình mạnh mẽ, không cần người khác trợ giúp cũng có thể chống lên một mảnh bầu trời. Cô như vậy chỉ làm cho Lâm Khải càng thêm đau lòng. Hắn đứng dậy, một tay kéo thân thể Tô Tiểu Mễ, sau đó đem đầu của cô chôn ở trong lồng ngực của mình, thấp giọng nói: “Ở trước mặt anh, em không cần kiên cường.” Tô Tiểu Mễ nhịn không được cảm thấy một hồi chua xót, loại chua xót này làm cho cô vừa sợ lại mê luyến. Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chậm rãi lui về phía sau hai bước “Lâm tổng, lúc này có thể gọi Bạch chủ quản vào rồi.” Tô Tiểu Mễ mượn cơ hội nhắc nhở Lâm Khải, quan trọng hơn là cô nhắc nhở chính mình. Cô cơ hồ như đã muốn quên đi quan hệ của hai người bọn hắn. “Tiểu Mễ, em sợ?” Cô đang suy nghĩ gì, hắn một chút liền có thể đoán được. “Nhiều chuyện đáng sợ hơn như vậy cũng trải qua rồi, còn có cái gì để mà sợ đây?” Cô hơi cười, trên mặt lại tĩnh lặng như nước. “Nhưng em còn sợ anh, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ ở trong lòng em, anh thật sự đáng sợ như vậy sao?” Hắn cảm nhận được cô ở trước mặt hắn chỉ có cố ý trốn tránh. “Lâm tổng, em đi gọi Bạch chủ quản vào!” Tô Tiểu Mễ cố ý tránh đi đề tài này, cũng không muốn hai người vì đề tài này lại một hồi dây dưa. Cô vừa nói xong, thậm chí không đợi Lâm Khải đồng ý, mở cửa phòng làm việc liền đi ra ngoài. Năm phút sau, Tô Tiểu Mễ và Bạch Gấm cùng đi vào phòng làm việc của Lâm Khải. “Tiểu Mễ, Lâm tổng tìm chị có chuyện gì không? Tại sao lại kêu em tới báo cho chị biết?” Bạch Gấm không nhịn được hỏi. “Em cũng không rõ, chị đi rồi sẽ biết.”Tô Tiểu Mễ có chút hờ hững trả lời. “Em nhất định biết, có phải chị đã phạm sai lầm gì rồi không? Nếu quả thật là như vậy, Tiểu Mễ em nhất định phải nói cho chị biết, bởi vì chị còn rất nhiều chuyện không hiểu, cho nên muốn nhờ em chiếu cố chị nhiều một chút.”Cô cười, mang theo một tia nhìn thiển thiển lấy lòng. Tô Tiểu Mễ nhìn cô, một người phụ nữ mỹ lệ, áo khoác đoan trang càng làm cho cô trông hấp dẫn hơn, độ dầy đôi môi vừa phải, cười lên thật là mê người. Nếu như không phải là cô đã biết hết thảy, cô thật không dám tin tưởng học tỷ này chính là người đã hãm hại cô. “Vào trong lập tức sẽ biết là chuyện gì!” Tô Tiểu Mễ đứng ở cửa phòng Lâm Khải, mở cửa cho Bạch Gấm theo vào sau. Người Bạch Gấm thấy trước nhất không phải là Lâm Khải, mà là Lý Triết khiến cô càng thêm kinh ngạc. “Lý Triết, làm sao anh lại ở chỗ này?” Cô có chút bối rối hỏi. “Lâm tổng tìm anh nói có chuyện cần bàn.” Hắn cho cô một ánh mắt trấn định, ý bảo cô không cần hốt hoảng. “Thật là đúng dịp, Lâm tổng cũng tìm em có việc.” Cô hé miệng cười một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế. Tô Tiểu Mễ khóa trái cửa, sau đó đứng ở bên cạnh Lâm Khải. Thấy vậy, Lý Triết theo bản năng phản ứng cảm thấy có chuyện gì không đúng, vẫn cười như cũ “Lâm tổng, anh tìm tôi có chuyện gì? Hiện tại có thể nói được rồi chứ?” “Anh biết Trần Hán Sâm sao?” Lâm Khải rất tùy ý hỏi. Lý Triết vừa nghe cái tên này, trong lòng liền ảo não một trận, nhưng kịp trấn định trở lại “Từng có một lần giao dịch qua lại, anh ta nói muốn cùng tôi hợp tác đầu tư cổ phiếu, có chút tiền mọi người liền chia đôi, cho nên có nói chuyện với hắn một lần.” “Quan hệ của hai người chỉ có lần đó thôi?” “Dĩ nhiên, Lâm tổng tới tìm tôi không phải là cũng muốn tôi giúp anh đầu tư cổ phiếu đó chứ?” Hắn châm chọc, cười ha ha. “Nếu như anh có thể giúp Dung Khoa chúng tôi kiếm được tiền, tôi rất nguyện ý để cho anh giúp tôi đầu tư cổ phiếu, nhưng phải có bản lãnh mới được, không phải sao?” “Có bản lãnh này hay không, thử một chút không phải là biết ngay sao?” Chân Lý Triết nhẹ nhàng khoác lên một cái chân khác, trên mặt cười nhìn qua có chút cứng ngắc. Tô Tiểu Mễ cúi đầu cắn môi một cái, nhưng rất nhanh liền thoáng qua, đối với hai người trước mắt kia, cô thật ra không muốn gặp, nghĩ đến sự hợp tác ghê tởm của bọn họ, cô không hiểu sao ban đầu mình lại tín nhiệm bọn họ, còn coi bọn họ như học trưởng học tỷ, thậm chí ngu xuẩn tin tưởng Lý Triết là thật tâm yêu mình. Bạch Gấm thì không ngừng ở bên tai của cô khen Lý Triết, bảo rất khó gặp một người đàn ông tốt như vậy, đơn giản cũng là vì đạt tới mục đích của mình. Nghĩ tới những thứ ghê tởm này cùng nội tâm xấu xa của bọn họ, cô liền không nhịn được cảm thấy buồn nôn. “Trần Hán Sâm là hạng người gì, anh có biết?” Lâm Khải nhìn hắn. “Khách hàng làm cái gì, chỉ cần khách hàng không nói, chúng tôi cũng sẽ không hỏi.” Hắn lâm nguy không loạn trả lời, ngược lại Bạch Gấm ở một bên có chút khẩn trương, cô siết chặt vạt áo của mình, cố gắng che dấu nội tâm đang lo âu. “Anh đã không biết, vậy tôi sẽ nói cho anh biết, Trần Hán Sâm là gián điệp thương mại, lúc trước đấu giá, chính là hắn nói cho công ty Thái Hoa tin tức của Dung Khoa.” “Chuyện này cùng tôi có quan hệ sao? Nếu là chuyện của Dung Khoa, Lâm tổng tự mình đi chất vấn hắn không tốt hơn à?”Hắn hỏi ngược trở lại. “Cái này không nhọc công anh lo lắng, chúng tôi dĩ nhiên là đã chất vấn qua hắn, đúng rồi, hắn bây giờ đang ở đồn cảnh sát, chờ ba ngày sau ra tòa, tin tức này như thế nào? Hai người sau khi nghe được có phải rất vui vẻ không?” Lâm Khải nhìn Lý Triết một chút, lại đưa mắt nhìn sang Bạch Gấm. Bạch Gấm giật giật khóe miệng, nỗ lực muốn mình bình tĩnh, cũng đang nhìn thẳng vào mắt của Lâm Khải, cảm giác được trong mắt hắn phản chiếu nguy cơ, cô liền minh bạch, cái người đàn ông này đang chờ chính là việc bọn họ tự mình cung khai. “Lâm tổng, ngài muốn nói gì cứ nói thẳng ra, nếu như không còn chuyện gì quan trọng, tôi còn có rất nhiều công việc bận rộn.” Bạch Gấm xen vào nói. Mà cô, cũng lớn mật thu ánh mắt trở lại đi, nếu như có chút chuyện nhất định phải phát sinh, như vậy, cô cũng muốn dũng cảm đón nhận nó.
|
Lâm Khải chỉ là lười lười cười một tiếng, ngay sau đó liền lạnh lùng nói: “Hai người còn muốn tiếp tục diễn sao? Nếu như muốn, tôi cũng không ngại diễn chung với các người.” “Lâm tổng, lời này có ý tứ gì? Diễn trò? Anh cảm thấy chúng tôi rảnh đến vậy sao? Anh gọi điện thoại nói muốn nói chuyện về bạn gái của tôi nhưng từ lúc vào cửa đến giờ, anh cứ hỏi mấy chuyện không liên quan. Căn bản cũng không để tôi và bạn gái tôi trao đổi một lời.” “Tôi có ngăn cản hai người nói chuyện sao? Còn có một việc tôi muốn xác nhận, bạn gái trong miệng anh nói, là chỉ bạn gái chính quy hay là bạn gái giả mạo?” Hắn lại nâng đề tài lên một tàng cao khác. “Tôi chỉ có một người bạn gái.” Lý Triết lạnh lùng mâu thuẫn trả lời. “Vậy sao? Vậy có thể nói tôi biết, bạn gái của anh là người nào? Là Tô chủ quản hay là Bạch chủ quản đây?” Hắn mang theo một tia vô tình trêu ghẹo nhìn về phía Lý Triết. Hắn lạnh giọng trả lời, “Anh có ý tứ gì?” “Có ý gì còn cần chính miệng tôi nói ra sao?” Trên mặt âm lãnh của Lâm Khải không có một tia ý cười. Tô Tiểu Mễ nhìn ba người này, nhẹ giọng nói: “Các người đừng ngụy trang nữa, cứ như vậy bộ không thấy mệt sao? Hôm nay tìm hai người tới đây, trong lòng các người chắc cũng đã đoán được phần nào rồi nhỉ.” “Tiểu Mễ?” Lý Triết nhìn về phía cô, ánh mắt giống như là chất vấn. “Học trưởng, từ lúc em đáp ứng làm bạn gái của anh trở đi, em đã gạt anh!” Cô rất âm lãnh trả lời. “Không, em không phải là như thế?” Lý Triết còn có một chút giãy giụa. “Anh và học tỷ có thể diễn kịch để gạt em, tại sao em không thể diễn một vở kịch lừa các người?” Thanh âm của cô thật bình tĩnh, giống như tổn thương này đối với cô mà nói chẳng qua thật không thấm vào đâu. Lời của cô vừa ra, Lý Triết và Bạch Gấm liền biết, thân phận của bọn họ đã bại lộ. “Tiểu Mễ, em bắt đầu hoài nghi chị từ lúc nào vậy? Chị tự thấy chị đã làm rất tốt, cũng không có chỗ nào đáng hoài nghi.” Bạch Gấm rất thản nhiên cười, khóe miệng hiện ra một tia khổ sở. “Chị nói chị thích ăn chua, nhưng trong ấn tượng của em chị là một người rất ghét ăn chua.” Cô nhẹ nhàng trả lời. “Này căn bản không thể nói rõ cái gì?” “Ít nhất nói rõ chị đang cố ý phối hợp, nói rõ chị đang bảo vệ người khác.” Tô Tiểu Mễ nói trúng tim đen. “Vậy quan hệ của tôi và Lý Triết, các người làm sao phát hiện? Chúng tôi che dấu rất tốt.” Bạch Gấm cho dù chết cũng muốn biết được lí do tại sao mình lại chết. “Từ thời điểm cô vào công ty, tôi đã cho người lưu ý cô. Sinh viên đại học danh tiếng nhưng rất nhiều tài liệu lại không tra được, tôi bảo Jackson phái người ngày ngày canh giữ ở nhà trọ của cô, chẳng phân biệt ngày đêm, rốt cuộc có một buổi tối, cũng chờ được chiếc xe Lexus của Lý Triết xuất hiện, còn có Lý Triết, các người ôm nhau vào nhà trọ, rất nhiều chuyện dĩ nhiên đã rõ ràng.” Lâm Khải tiếp lời của cô trả lời. “Thì ra là từ khi vừa mới bắt đầu tôi đã bị hoài nghi, như vậy, tại sao không trực tiếp khai trừ tôi?” “Trực tiếp khai trừ cô? Như vậy làm sao có thể câu được cá phía sau, tỷ như Lý Triết, thậm chí còn có người phía sau mọi chuyện, tỷ như Mạc gia, không phải sao?” Lời nói của Lâm Khải lại khiến Bạch Gấm và Lý Triết kinh ngạc lần nữa. “Anh ngay cả Mạc gia cũng tra xét ra?” Lý Triết không thể tin được nhìn hắn. “Chỉ cần là người Lâm Khải tôi muốn tra, như thế nào lại không tra được đây?” Hắn lạnh lùng cười. “Anh đã tra được rõ ràng như thế, tại sao không giao chúng tôi cho cục công an hay là tòa án?” Lý Triết hỏi ngược lại hắn, theo lý mà nói, Lâm Khải hoàn toàn có thể lấy án phạm tội buôn bán thương nghiệp cáo hắn và Bạch Gấm. “Gấp cái gì, tôi tự nhiên còn muốn biết thêm một ít chuyện, giống như ở công ty chúng tôi, trừ cô ra, còn có ai phối hợp nữa?” Lâm Khải chuyển sang hỏi Bạch Gấm. “Không có, chỉ có một mình tôi.” Cô lạnh lùng trả lời. “Cô xác định? Nếu như cô nói láo tôi sẽ không dễ dàng tha cho hai người.” Lâm Khải hừ lạnh. “Nếu như tôi nói thật, anh sẽ bỏ qua cho tôi và Lý Triết sao?” Cô hỏi ngược lại. “Cái này phải xem tin tức của cô có đáng giá hay không đã.” Bạch Gấm do dự một hồi, nhìn hai người, nhẹ nhàng nói: “Có biết tại sao tôi có thể biết được phần giá bắt đầu của Tiểu Mễ không?” “Nói.” “Lãnh Tĩnh Thi cho tôi.” Cô cười ha ha, “Anh có thể tin không? Ở tại bên cạnh anh, người phụ nữ anh thích nhất nhìn lén giá từ chỗ của anh, sau đó nói cho tôi biết.” “Cô tốt nhất không nên nói láo, nếu không tôi sẽ càng xử tội cô nghiêm trọng hơn.” Mặc dù hắn quyết định chia tay với Lãnh Tĩnh Thi, nhưng mà vẫn còn tình cảm với cô ấy, hắn còn chưa nguyện ý tin tưởng cô sẽ làm loại chuyện này, bởi vì Tĩnh Thi không có bất kỳ lý do gì để làm chuyện như vậy. “Tôi vì cái gì muốn nói láo? Về phần anh tin hay không là chuyện của anh. Nếu như không phải là cô ấy giúp tôi, tôi làm sao lại biết giá bắt đầu đây?” Có thể giữ được Thôi Viên Viên, Bạch Gấm không sợ hy sinh Lãnh Tĩnh Thi. “Không phải đang nói láo, vậy cô cho tôi một lý do xem. Tại sao cô ấy phải làm như vậy? Làm chuyện này có ích lợi gì với cô ấy chứ? Tôi là tổng giám đốc Dung Khoa, mà cô ấy có khả năng sẽ trở thành phu nhân tổng giám đốc.” Lâm Khải tựa hồ còn muốn biết lai lịch rõ ràng hơn nữa. “Về phần vì cái gì, cái này tôi cũng không biết, nhưng cô ấy chủ động tìm tôi, cô ấy nói chỉ cần tôi giúp cô ấy một chuyện, cô ấy liền đem giá bắt đầu tiết lộ cho tôi, hơn nữa phải hãm hãi chuyện này lên người của Tô Tiểu Mễ, còn cam kết tôi có thể thăng chức nếu như xong việc. Tôi nghĩ Lãnh tiểu thư biết quan hệ của hai người, cho nên không kịp chờ đợi muốn đuổi Tiểu Mễ đi.” Bạch Gấm thành thật nói ra lý do và cam kết ngày đó khi Lãnh Tĩnh Thi tìm cô. “Tĩnh Thi không phải là loại người như cô nói.” Lâm Khải hơi chút trầm tư, trong lòng lại bắt đầu dao động. “Lâm tổng, Lãnh Tĩnh Thi là loại người nhìn như thế đơn thuần vô hại, nhưng thật ra lòng dạ lại sâu và hung ác, cô ấy còn có thể không tiếc dùng kế bỏ đứa trẻ để cho anh và Tiểu Mễ đau lòng, cả đời cảm thấy áy náy cô, người phụ nữ như vậy anh cảm thấy sẽ là người thiện lương sao?” Bạch Gấm cười lạnh nói, đối với nhân phẩm của Lãnh Tĩnh Thi, cô mãnh liệt khinh bỉ. “Cô nói đứa bé kia là chính cô ấy cố ý bỏ?” “Tôi có thể làm chứng, trên thực tế là tôi và Bạch Gấm cùng nhau diễn vở kịch này, nếu như không phải nhờ hai chúng tôi phối hợp, anh cảm thấy sẽ có trùng hợp như thế sao?” Lý Triết ở một bên giúp đỡ giải thích, hắn và Bạch Gấm trao đổi một cái ánh mắt liền biết cô khai ra Lãnh Tĩnh Thi là vì để giữ được Thôi Viên Viên. Ngay sau đó, hắn lại lạnh lùng cười một tiếng, “Chẳng qua là Lãnh Tĩnh Thi sai một nước cờ, cô cho là lợi dụng Bạch Gấm đạt tới mục đích của mình, nhưng chưa từng nghĩ bị tôi và Bạch Gấm dùng lại.” “Cô ấy muốn gả cho tôi, đứa con là lợi thế lớn nhất của cô ấy. Cô ấy sẽ không ngốc đến mức bỏ đi đứa con, hai người đừng cố ý đánh lạc hướng tôi.” Lâm Khải quét mắt qua hai người, cảnh giác nhìn họ. “Tôi cũng rất kỳ quái tại sao cô ấy lại muốn bỏ đứa bé, nhưng sự thật chính là sự thật.” Bạch Gấm xác thực nói. Giờ phút này, Tô Tiểu Mễ lại chậm rãi nói ra sự thật “Bởi vì thai cô ấy chết lưu.”
|
Tô Tiểu Mễ tỉnh táo nói ra sự thật, chính cô cũng không thể ngờ được, thời điểm vạch trần người khác cô có thể tỉnh táo như thế. Từ trong kể lại của Bạch Gấm, cô mới biết Lãnh Tĩnh Thi thì ra đã biết quan hệ của cô và Lâm Khải từ sớm, mà cô lại có thể diễn như chị em ở trước mặt người khác. Loại phụ nữ tâm cơ sâu đến trình độ như vậy, cô không cách nào tưởng tượng nổi. Có giải thích củaTô Tiểu Mễ, lý do Lãnh Tĩnh Thi muốn bỏ đứa bé này cũng trở nên rành mạch hợp lý. Giữa bốn người, Lâm Khải chính là người kinh ngạc nhất khi biết được chân tướng, kinh ngạc vì bộ mặt thật của Lãnh Tĩnh Thi, mà cũng vì như vậy, hắn càng thêm ý thức được mình ở trước mặt cô, hoàn toàn xem cô thành bóng dáng của Tĩnh Dạ. “Lâm tổng, tôi đã nói tất cả rồi, như vậy, cam kết của anh có thực hiện hay không đây?” Bạch Gấm theo sát hỏi. “Gấp cái gì? Còn có Mạc gia a, chúng ta nói một chút về Mạc gia đi!” Lâm Khải không nhanh không chậm nói. “Lâm tổng, vừa rồi chúng tôi chỉ chấp nhận nói về chuyện công ty, tôi đã nói hết sự thật rồi, chuyện về Mạc gia, tôi không thể trả lời. Đó là chuyện giữa các người.” Sắc mặt Bạch Gấm hơi nặng nề “Nhưng mà đối với cuộc giao dịch của chúng ta trong phòng này, tôi hi vọng Lâm tổng có thể nói được làm được.” “Cô không sợ Mạc gia bán đứng hai người sao? Giao hai người cho luật pháp, xem như tất cả mọi chuyện không liên quan với họ sao?” Lâm tổng ở bên cạnh nhắc nhở. “Lâm tổng, tôi cầu xin anh một chuyện, nếu như anh nhất định phải đưa chúng tôi ra công lý, chúng tôi chấp nhận, nhưng có thể thỉnh cầu anh mở một mặt lưới, bỏ qua cho Lý Triết hay không? Tất cả đều là tôi làm, Lý Triết là bị tôi dụ dỗ, tôi nguyện ý gánh tất cả tội một mình.” Muốn khai Mạc gia ra, Bạch Gấm tuyệt sẽ không mạo hiểm, nếu như muốn có người đi ngồi tù, vậy hãy để cho cô đi. “Không… Bạch Gấm, chuyện này không liên quan đến em, đây đều là lỗi của anh, nên định tội cũng nên định vào anh, nếu như không phải là bởi vì anh, em căn bản cũng không đụng vào dòng nước đục này.” Lý Triết cắt đứt lời cô, hơn nữa kính xin nhìn về Lâm Khải “Thả Bạch Gấm đi, cô ấy chỉ là một người phụ nữ yếu mềm, bởi vì do quá yêu tôi cho nên mới phải tiến vào. Tất cả đều không liên quan đến cô ấy, đều là chủ ý của một mình tôi.” “Không phải như vậy… Không phải như thế… Nếu như không phải anh vì cứu em, anh căn bản sẽ không làm chuyện như vậy, đều là bởi vì em liên lụy anh!” Bạch Gấm giải thích, nước mắt đánh chuyển ở trong hốc mắt. Một màn này, như là một đôi uyên ương số khổ đang tích cực tranh thủ ích lợi tốt nhất cho đối phương. “Đủ rồi, hai người đừng cãi cọ nữa, bây giờ Mạc gia đang ở trên tay Trần gia, hai người cho là mình còn có thể được bảo vệ sao? Coi như là Mạc gia cầu xin Lý Hiếu Thiên tới cứu hai người, hai người cảm thấy Lý Hiếu Thiên sẽ cứu thật sao?” Lâm Khải nhìn bọn họ nói ra sự thật. Lời này vừa nói ra, ngay cả Tô Tiểu Mễ cũng kinh ngạc, chuyện này sao lại liên quan tới Lý Hiếu Thiên? Cô vẫn nghĩ chỉ là một vụ buôn bán thương mại bình thường, nhưng chưa từng nghĩ đến sau lưng còn có âm mưu như thế. “Anh cũng biết rồi hả?” Lý Triết nắm tay Bạch Gấm thật chặt, ánh mắt lại nhìn về Lâm Khải. “Lý Hiếu Thiên luôn luôn không muốn thả tô Tiểu Mễ, mà người của tôi cũng một mực giám sát hắn, tôi nghĩ hiện tại hắn cũng khó bảo toàn bản thân, hắn vì báo thù không tiếc đắc tội anh em trên đường, hắn tự nhiên phải chịu tội, hai người chẳng qua chỉ là một nước cờ rất nhỏ của hắn mà thôi.” Lâm Khải từ từ giải thích. Lý Triết giờ mới biết Lâm Khải sâu đến cỡ nào, hắn căn bản không thể nhìn thấu. “Ba tôi và Mạc gia là huynh đệ, nhưng mà ba tôi lại chết sớm, vẫn là Mạc gia nuôi tôi ăn học, nhưng mà trước khi ba tôi chết lôi kéo tay của tôi cầu xin Mạc gia, không để cho tôi tiến vào xã hội đen. Cũng là bởi vì vậy, Mạc gia không để cho tôi gia nhập xã hội đen, để cho tôi khỏe mạnh lớn lên từ nhỏ, giống như những đứa trẻ bình thường, đi học, yêu đường… Sống an nhàn cho đến khi Mạc gia xuất hiện ở nước Mĩ, hắn nói có chuyện cần tôi giúp một tay, tôi cự tuyệt, bởi vì tôi không muốn làm chuyện tôi không muốn, nhưng cũng bởi vì vậy đã khiến cho Mạc gia bắt cóc Bạch Gấm. Nếu như mà tôi không làm, Bạch Gấm sẽ phải chết, chỉ cần làm xong, Mạc gia cam kết bỏ qua cho tôi và Bạch Gấm, bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể đáp ứng.” Lý Triết giải thích. “Việc Mạc gia bảo chúng tôi làm là phá đổ Dung Khoa, tôi và Lý Triết tiếp ứng trong ngoài.” Bạch Gấm bổ sung. “Nếu chỉ là như vậy, tại sao chị nhất định muốn em và Lý Triết ở chung? Tại sao học trưởng còn phải làm bộ rất ưa thích em? Cái này có quan hệ gì với việc các người muốn lật đổ Dung Khoa?” Tô Tiểu Mễ có chút buồn bực hỏi. “Thật ra thì rất đơn giản, Lý gia lăn lộn nhiều năm trong giới xã hội đen, thật ra cũng muốn đổi nghề làm ăn nghiêm chỉnh, cho nên Lý gia không chỉ muốn cho Dung Khoa sụp đổ mất, còn muốn nuốt trọn Dung Khoa, cho nên hắn rót rất nhiều tiền vào Thái Hoa, đợi đến khi Thái Hoa nuốt trọn Dung Khoa, còn muốn cho Lâm Khải tin tưởng, công ty của hắn suy sụp là bởi vì Tiểu Mễ. Cứ như vậy, hắn không chỉ trả thù được cho con trai hắn, mà nếu như Thái Hoa thắng, như vậy có thể lấy cổ phần cũng tính là phúc lợi về sau cho cháu hắn.” Bạch Gấm bất đắc dĩ cười một tiếng “Hơn nữa còn muốn cho Lâm Khải nếm đến cảm giác bị người phụ nữ mình cứu phản bội, đến lúc đó kết cục sẽ là em và Lý Triết phá đổ Dung Khoa. Chỉ là không có nghĩ đến, cái kế hoạch này vẫn chỉ mới vừa đi được một nửa đã bị phát hiện.” Bọn họ chỉ tiến hành đến một nửa, nhưng giá cổ phiếu Dung Khoa lại vì vậy giảm xuống 27.65%, tài liệu nội bội Bạch Gấm truyền ra, cùng với bị Thái Hoa lấy đi… Những chuyện này cũng trực tiếp tổn hại đến lợi ích Dung Khoa. Nếu không phải là hắn sớm có phòng bị, hắn nhất định sẽ bị thương thảm hại hơn. Lý Hiếu Thiên đầu tư Thái Hoa, đây là một trong những tin tức mới, dù vậy Lâm Khải cũng không tỏ vẻ gì. Tô Tiểu Mễ ở một bên lẳng lặng nghe, thì ra sau lưng chuyện này đều là Lý Hiếu Thiên đang thao túng, mà mục tiêu hắn thao túng chỉ bởi vì nhằm vào cô, mà Lâm Khải bởi vì cứu cô, cho nên cũng thành đối tượng mà hắn muốn công kích. “Lâm tổng, tất cả mọi chuyện chúng tôi đều đã nói, nếu như muốn ngồi tù, xin bỏ qua cho Lý Triết!” Bạch Gấm lại thỉnh cầu một lần nữa. “Không được, muốn ngồi cũng phải là anh, trách nhiệm cũng ở anh.” “Không, anh là bị em làm liên lụy.” “Đứa ngốc, sao em ngốc vậy, nếu như không phải là bởi vì thân phận bối cảnh của anh, nếu như không phải bởi vì đi theo anh, em hoàn toàn có thể hạnh phúc chung sống với người em yêu rồi. Tất cả, chỉ là bởi vì em theo anh, cho nên trách nhiệm này phải để anh gánh chịu.” Lý Triết lại dùng ánh mắt kính xin nhìn Lâm Khải. Lâm Khải lại đưa mắt tới Tô Tiểu Mễ, quyền quyết định cuối cùng hắn giao cho cô xử lý. Thật ra thì đối với tất cả, Tô Tiểu Mễ đã không còn hận ý với họ rồi, họ cũng chỉ là bị người lợi dụng mà thôi, cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, chuyện này nếu như đặt ở trên người cô, có lẽ cô cũng làm thế. Cô nhàn nhạt nói ra một câu: “Hai người đi đi!” Phương thức xử lý của Tô Tiểu Mễ, cũng ở trong suy nghĩ và dự đoán của Lâm Khải, hai người đều vì đối phương gánh chịu tất cả trách nhiệm, trong nội tâm cũng không đến nỗi quá xấu. Lâm Khải cũng biết rõ, hai người bọn họ chẳng qua là nhân vật nhỏ bị người thao túng thôi.
|