Nơi Nào Có Nắng Ấm
|
|
Chương 45: Anh Có Đi Cũng Sẽ Đưa Em Đi Cùng,anh Sẽ Không Bỏ Em ! -[ Meo : Trước khi vào truyện muốn nói cái này với bạn đọc,cả nhà dành vài giây đọc nhé ^^ Từ giờ truyện mình sẽ không viết tiếng anh và dịch tiếng việt phía dưới như mấy chap đầu nữa.Như thế mất thời gian mà lại dài dòng đánh mỏi tay.Mà nói thẳng là tiếng anh của mình cũng chẳng tốt mấy,viết ra rất dễ sai.Tiếng anh sai một từ cũng thành hỏng mà.Thế nên những đoạn đối thoại nào trước kia viết tiếng anh giờ mình sẽ viết luôn tiếng việt cho nhanh Biểu tượng cảm xúc tongue chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ và tiếp tục ủng hộ truyện của mình nha :'p ]- Còn một phút năm mươi giây...
Kevil lúc này đã biến mất khỏi tầm mắt cô...Trước mặt Mie chỉ còn lại khoảng không trống rỗng mịt mù....
Sắp hết rồi...còn chưa đến hai phút nữa là cuộc sống của cô sẽ kết thúc.Mie cười nhẹ đau khổ,cả đầu hơi cúi xuống.
Sau này,nếu cô không còn trên thế giới nữa,cô vẫn sẽ chúc cho Abi thật hạnh phúc bên người khác,An Hương cũng sẽ được sống cùng 'bác ruột' thật tốt...
Chợt tiếng ai đó đạp mạnh chân vào cánh cửa vang lên khiến Mie giật mình ngước lên.Bóng dáng quen thuộc cao ngạo ngày nào hôm này trở nên hoảng hốt vội vã tới chỗ Mie.
- Abi ? Anh làm gì ở đây ?
Abi không quan tâm tới câu hỏi ấy.Vừa thấy cô đã vội vội vàng vàng xem Mie có bị thương ở đâu hay không.
- Em không sao chứ ?
- Em không sao... - Trong lòng cô có thoáng qua sự vui mừng,chẳng phải anh đang lo chuyện công ty sao ? Bây giờ sao lại có thể đứng đây lo lắng quan tâm cô như vậy ? Nhưng nghĩ tới quả bom vẫn vang " bíp bíp " bên tai,Mie sợ anh vì cô mà sẽ bị ảnh hưởng,liền thay vào gương mặt khó chịu - Anh ở đây làm gì ? Anh mau đi đi...
- Anh có đi cũng sẽ đưa em đi cùng,anh sẽ không bỏ em .Chẳng phải chúng ta đã thề sẽ mãi ở bên nhau sao ?
Abi nói nhanh gọn,sau đó quay đầu sang nhìn quả bom đặt gần đó.
- Mau cởi trói đi ! - Anh ra lệnh cho một tên thuộc hạ đi theo.
Tên thuộc hạ gật đầu trả lời rồi vòng ra sau lưng cô tìm cách cởi trói.
Biết anh đã nói gì nhất định sẽ không thay đổi quyết định,nhưng Mie vẫn cương quyết.
- Anh không cần quan tâm đến em,mau đi đi ! Đi thật xa chỗ này...- Chỉ còn một phút ba mươi giây.
Abi không trả lời,dồn hết sức vào cố gắng cùng tên thuộc hạ gỡ nút thắt ở dây thừng.Vì khi nãy Mie đã cố gắng cắt được một ít nên nút thắt cũng lỏng ra nên Abi cởi rất nhanh chóng.Nhưng còn đống dây trói quanh eo cô với ghế thì hơi khó.Tuy có sức của 2 người đàn ông khỏe mạnh nhưng do buộc lằng nhằng nên rất khó cởi
- Abi ! - Cô chua xót gọi tên anh - Anh đi đi ! Bom sắp nổ rồi.Nếu anh vì em mà xảy ra chuyện,em có chết cũng ôm sự ân hận đi theo.Anh hãy mau rời khỏi đây,thế giới này còn rất nhiều người cần anh..Anh đừng vì em mà....
- Em đừng nói nữa - Abi quát lớn cắt ngang lời cô,giọng lạnh như băng.Anh không muốn nghe cô nói thêm bất cứ những lời nào bi đát như vậy.Anh và cô đều phải sống,đều phải cùng nhau hưởng thụ tuần trăng mật,đều phải cùng nhau thực hiện hôn nhân vợ chồng,cùng nhau sinh những đứa con đáng yêu....
Mie tất nhiên sợ hãi không nói thêm gì,chỉ có thể ngồi im nhắm mắt cho nước mắt chảy xuống.
- Chết tiệt...- Abi thầm chửi rủa tên khốn nào lại đi thắt chặt nút thắt như vậy chứ. Tên thuộc hạ đứng cạnh nghe được sự tức giận từ Abi cũng sợ mà run lên .
Abi nhìn ngó xung quanh tìm thứ gì đó để cắt dây.Đôi mắt nhạy bén màu xanh khói đặc trưng của Mỹ dừng lại trên con dao con đang sõng soài nằm dưới đất gần đó.Nhanh như cắt anh chạy tới nhặt con dao lên rồi dùng nó cắt dây.Tên thuộc hạ hiểu chuyện đứng sang một bên giữ dây cho anh cắt.
- Abi... - Mie nhíu chặt mi tâm lại,lẩm bẩm gọi tên anh lần nữa . Nếu nhỡ quả bom phát nổ trước khi anh cởi được giây trói,vậy chẳng phải vì cô mà hai người sẽ chết theo sao?
Chỉ còn lại 1 phút thôi...thời gian đang ngắn lại dần đi rồi,vậy mà Abi vẫn chưa thể cắt dây trói.Dây thừng to như vậy,con dao lại chỉ bằng một ngón trỏ...
Phải loay hoay một lúc Abi mới cắt được dây.Nhìn lại đồng hồ nhỏ trên bom chỉ còn lại 17 giây,anh không nói gì đã kéo tay Mie chạy nhanh ra ngoài.Đương nhiên tên thuộc hạ cũng theo ra. Bước chân của cả ba người đang dồn lại chạy nhanh nhất có thể,nhưng Mie do đã kiệt sức từ đêm qua ,máu trong người lại chưa kịp lưu thông nên cả người ngã quỵ xuống.Hai chân đều đã tê cứng lại.
- Em làm sao vậy ?
- Em không đi nổi nữa rồi . Anh mau đi một mình ra ngoài,em sẽ ở lại ! - Mie nói,cô cố gắng giãy gụa khỏi vòng tay anh.
- Để tôi cõng phu nhân ? - Tên thuộc hạ trung thành lên tiếng.
Abi không nói gì,cũng hiểu chân cô thật sự không thể chạy tiếp được,mặc kệ sự chống cự của Mie liền bế xốc cô lên. Vừa ra khỏi xưởng cũng là lúc tiếng nổ lớn vang lên...
" BÙMMMMM..."
Quả bom hẹn sẵn đúng giờ phát nổ,sau đó là những tiếng ầm ầm vang lên.Cả mặt đất đều rung chuyển,đến con kiến cũng phải nghiêng người.
- Tổng giám đốc,phu nhân ...hai người cẩn thận ! - Tiếng thuộc hạ vang lớn lên,nhưng cả hai người kia đều đã ngã áp xuống đất.
Khói bụi mịt mù,các tầng trên trong xưởng đều thi nhau sụp xuống.Mọi thứ đều bị quả bom kia làm cho tan thành mảnh vụ.Những mảnh vụn nhỏ từ các bức tường bắn ra,cả bầu trời xanh tươi đều bị cát bụi lan tỏa cả một vùng trời.
Lúc này cảnh sát mới tới.Người dân quanh đó vì nghe tiếng nổ lớn phát ra cũng vây quanh dòm ngó.
Một lúc sau...cát bụi từ từ tản ra lắng xuống đất,bóng dáng Mie và Abi mới từ từ xuất hiện trong đám nổ.May mắn là cả ba người đều bị thương gì nặng,chỉ sứt sát vài chỗ do ngã mạnh xuống đất.
Người của Abi lúc này cũng xuất hiện,nhanh chóng tới đỡ cả ba người kia dậy.Cả người từ trên xuống dưới đều một màu trắng bụi bặm.
Mie vừa đứng được dậy đã hoa cả hai mắt,đầu óc choáng váng.Lại thêm cơ thể đã mệt mỏi kiệt sức,nghiêng người rồi ngất đi.Cũng may có người kịp đỡ lấy cô.
Abi còn chưa kịp xem vết thương trên người anh,thấy Mie vậy vội hốt hoảng đỡ lấy cô từ tay thuộc hạ kia không ngừng gọi lớn tên cô,nhưng Mie lúc này đã vô thức chìm vào giấc ngủ....
- Mau đưa cô ấy tới chỗ xe cứu thương ! - Abi sai lớn.Cả mặt mày đều hiện rõ sự lo lắng quan tâm.Đó cũng là lần đầu tiên những tên thuộc hạ thấy Abi hốt hoảng lo lắng cho người khác như vậy dù đã đi theo anh suốt bao năm nay.
Abi nhìn Mie đã được y tá cẩn thận chuyện lên xe cứu thương liền sai người đi theo bảo vệ cô. Sau khi xe cứu thương đã đi khuất,Abi mới trở lại vẻ lạnh lùng như trước.Đứng sau anh là thuộc hạ Robjj và vài người nữa.
- Tại sao bây giờ mới xuất hiện ? - Abi cau mày nói.Anh nhớ tới lúc mình vừa xuống máy bay đặt chân trên đất Male đã vội vàng sai Kalo lái xe đưa anh tới chỗ cô.Anh cũng nhớ rất rõ lúc ở thành phố K đã cẩn thận căn dặn đám thuộc hạ của mình âm thầm ở quanh khu xưởng quan sát chờ anh tới.Nhưng nếu có Kevil có động tĩnh gì làm ảnh hương đến cô thì phải lập tức xông vào bắt Kevil và bảo vệ Mie.Nhưng thật không ngờ lúc anh tới lại chẳng thấy tên nào ở xung quanh cả.Cũng may anh và Kalo nhanh tay nhanh chân kịp thời vào cứu Mie ra.
- Dạ...thật ra..thật ra trước đó chúng tôi thấy tên Kevil đó bất ngờ bỏ chạy khỏi tòa nhà nên mới vội vàng đuổi theo...cũng đã sai người ở lại bảo vệ phu nhân tổng giám đốc nhưng ...nhưng lúc quay lại thì không thấy hắn đâu, ngược lại tòa nhà còn phát nổ....- Một tên vừa nói vừa run.
Abi quay ngại lại,hai mắt anh hơi nheo lại nghi ngờ.Đám thuộc hạ sợ hãi liền rụt cả người lại.
- Còn tên Kevil đó ? Đã bắt được hắn chưa ?
- Dạ rồi thưa ông...tôi sợ đám cảnh sát biết chúng ta bắt được hắn sẽ đòi đưa hắn về sở cảnh sát tra khảo nên đã mang hắn giấu ở một nơi.Nhưng ông yên tâm ! Ở đó có người canh chừng nghiêm ngặt,hắn sẽ không có đường trốn thoát.
Abi không nói gì,chỉ gật nhẹ đầu.
- Bây giờ tất cả hãy đến chỗ Kevil đó canh chừng hắn,lát tôi sẽ đến.Riêng Robjj về khách sạn với tôi. - Abi ra lệnh,sau đó quay người tiến thẳng tới chỗ oto của anh.
************
Khách sạn LOB....
Robjj yên lặng ngồi trên ghế sofa trong phòng.Đầu óc suy nghĩ không biết Abi đang muốn làm gì mình mà lại sai người đứng ngoài canh chừng để Robjj không thể bỏ đi ? Tiếng nước trong phòng tắm xối xả,một lúc lâu sau mới ngưng lại.Abi mặc quần áo chỉnh tề bước ra.Anh đứng dựa người vào tường,khoanh tay nhìn bộ dạng lo lắng của Robjj.
- Tại sao cậu làm như vậy ? - Anh bất ngờ lên tiếng.
Robjj giật bắn mình ngước lên nhìn anh.
- Tôi...tôi không hiểu ông nói gì ??..-Hắn cố giữ bình tĩnh hỏi ngược lại.
Abi cong môi cười.Vài giọt nước còn vương trên tóc anh lăn trượt xuống mặt tạo nên vẻ quyến rũ mê người.
- Chẳng phải cậu chính là người đứng sau việc rút tiền công ty sao ? Hơn nữa cậu cũng chính là người Kevil sai làm gián điệp bên cạnh tôi để quan sát hành động của tôi trong việc lần này.Việc các nhà tài trợ bất ngờ đòi rút cổ phần khỏi công ty cũng là do cậu đi thuyết phục họ làm vậy để gây cản trở cho tôi ? Khi nãy ở hiện trường vụ nổ,người của tôi nói đã sai người ở lại bảo vệ Mie nhưng khi quay lại lại không thấy đâu.Không phải cũng là do cậu âm thầm " thủ tiêu " người kia để đẩy Mie vào con đường chết rồi chứ ?
Bị nói trúng tim đen,Robjj trợn tròn mắt há hốc mồm.Nói ngắt quãng không thành câu :
- Tổng...tổng...giám..m....đốc.........ông....đang nói gì....vậy ?
- Trả lời đi,tại sao cậu làm như vậy ? Tại sao cậu phản bội tôi ? Tôi làm gì sai với cậu ? - Abi xõa hai tay xuống,nắm chặt lại thành nắm đấm.Tức giận quát.
- Tổng giám đốc.... - Robjj sợ hãi ra khỏi ghế sofa quỳ xuống trước mặt anh - Tôi xin lỗi....tôi không có lựa chọn...Kevil,hắn ép tôi phải làm vậy...nếu không con gái duy nhất của tôi sẽ bị giết...tôi xin lỗi ông,tổng giám đốc....tôi xin lỗi !
Abi nhìn hắn tội nghiệp quỳ dưới chân khóc lóc van xin,cũng không lỡ trách tội hắn thêm ( từ hồi gặp Mie anh đã hiền lành hơn rồi ).Hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ bị Kevil điều khiển...
- Đi đi ! - Abi nhẹ giọng,xoay người đi tới phía cửa ban công nhìn ngắm biển.
- Dạ ? - Robjj nhất thời không hiểu.
- Anh đi đi,trước khi tôi thay đổi ý định.Tôi sẽ tha cho anh,vậy nên đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa !
- Cảm ơn tổng giám đốc....cảm ơn ông...! - Robjj cuống quýt cảm ơn,sau đó nhanh chóng rời đi.
Abi đứng nhìn ngắm biển,đôi mắt vẫn sâu xa đầy cảm xúc rối bời.
Một thuộc hạ đứng ngoài vẫn chưa dám cho Robjj đi,liền vào hỏi ý anh trước.
- Cho hắn đi !
- Vâng !
Lúc tên thuộc hạ định đi ra ngoài,Abi lại nói tiếp.
- Chuẩn bị xe đi,tôi tới bệnh viện ! - Tất nhiên là để thăm Mie rồi ^^
|
Chương 46: Những Ngày Qua...anh Vẫn Thấu Hiểu Rất Rõ Tầm Tình Của Cô _ Bệnh viện _ Lúc Abi tới cũng là lúc Mie vừa tỉnh lại.Bác sĩ nói cô ngất do mất sức.Không có gì đáng ngại,hơn nữa cũng phát hiện vết thương trên tay Mie.Nếu không phải kịp đưa đến bệnh viện,có khi vết thương của cô đã bị nhiễm trùng nặng rồi.
Abi bước vào phòng bệnh thấy cô y ta đang chỉnh lại nhiệt độ trong phòng cho ấm hơn.Vừa thấy anh cô ý tá đã cúi đầu định lên tiếng chào thì anh phất tay ý bảo cô y tá trong phòng đi ra.Ngay sau đó cô y tá liền gật đầu đẩy xe dụng cụ y tế ra ngoài,không quên đóng cửa lại cho Abi.
Chờ cô y tá đi rồi,anh mới quay sang nhìn Mie.Cô đang nằm im trên giường bệnh,hai mắt đều hướng lên trần nhà. Anh đi tới,nhìn bàn tay cô một tay quấn trắng màu băng gạt,tay kia đang gắn kim truyền nước.Lòng anh không khỏi đau nhói liền rút tay ra khỏi túi quần nâng bàn tay thon dài kia lên.
Nhìn dải băng trắng được y tá quấn cẩn thận,anh xoay ngửa tay cô lên,thấy chút máu đỏ rỉ ra ngoài băng trắng,Abi không kìm nổi lòng khom người xuống hôn nhẹ lên vết thương của cô.
Cũng cảm nhận được nụ hôn ngọt ngào tình cảm của anh đang đặt trên tay mình,Mie rời ánh mắt sang nhìn anh, nhưng lại không nói gì.Chỉ đơn giản là im lặng ngắm nhìn anh.
- Vợ ngốc à,sao lại để mình bị thương như vậy chứ ? Vẫn còn chảy máu này... - Abi ngọt ngào lên tiếng,đặt bàn tay cô xuống rồi ngồi cạnh giường bệnh.
- Anh đang lo cho em ? - Cô đang truyền thuốc bổ vào người nhưng giọng nói vẫn chẳng có chút sức lực gì.
- Đương nhiên là anh lo,em là vợ anh mà.- Anh mỉm cười vuốt ve mái tóc dài mượt của cô.
Mie không trả lời,quay đầu ra phía cửa sổ ngắm nhìn cây cổ thụ to lớn được trồng ở khuôn viên bệnh viện,bất giác lòng cô lại dâng lên cảm xúc gì đó rất khó tả.Cô cũng như cây cổ thụ kia,xung quanh đều có rất nhiều người quan tâm...nhưng nhìn lại vẫn chỉ trơ trọi một mình.Cô sống chẳng có mục đích,cũng thấy cuộc sống này chẳng có gì đặc biệt,lúc vui lúc buồn,lúc chán lúc hạnh phúc....đều do những người xung quanh cô tạo lên cảm giác cho cô cả.Cô dường như chưa bao giờ tự mình tìm được chút niềm vui cho bản thân,mà có tìm được cũng đã bị người khác phá hoại...
Abi hiểu tâm tư cô bây giờ đang rối bời,cái chết của Quốc Anh vẫn chưa thể ra khỏi tâm trí Mie.Anh chỉ im lặng nhìn ngắm cô,nhìn ngắm người phụ nữ nhỏ bé đáng thương trước mặt mình đang âm thầm nuốt nước mắt mà chẳng thể làm gì....
Mãi một lúc lâu sau,Mie mới lên tiếng :
- An Hương...anh tìm được con bé rồi chứ ?
Đề cập đến vấn đề này,anh vẫn rất khó nói.Đúng là anh có sai người đi tìm con gái,nhưng không có manh mối gì.Ở khách sạn Kevil đang thuê cũng không có dấu vết nào cả.Hiện tại anh đều đã nhờ cảnh sạn và thuộc hạ đi tìm.
Thấy Abi không trả lời,Mie cũng hiểu được đáp án của anh.Tiếp tục nói :
- Tuy em không biết con bé ở đâu nhưng em biết chắc bé Hương đang ở cùng Hà Linh...
Abi nhíu mày.
- Hà Linh ?
- Phải...cô ta là thuộc hạ của Kevil.Hắn giao An Hương cho cô ta trông giữ.
Abi không nói thêm gì nhiều,lập tức đứng dậy lấy điện thoại ra bấm số gọi cho thám tử tư của anh.Vừa bấm số vừa đi ra khỏi cửa.
Điện thoại vừa kết nối vài giây,người kia đã bắt máy.
- Điều tra xem Hà Linh đang ở đâu,ngay sau đó báo cho tôi biết. - Gương mặt anh bây giờ không hề có chút sự ấm áp nào như lúc ở cạnh Mie,nhìn vào chỉ toàn thấy vẻ lạnh lùng băng giá.
- Vâng.Tổng giám đốc ! - Thám tử tư trả lời lễ phép.
Abi không dây dưa thêm giây nào tắt luôn điện thoại.Tháo vẻ mặt nghiêm nghị kia xuống lần nữa đi vào phòng bệnh.
- Sẽ sớm tìm được con gái thôi,em đừng lo ! - Abi cố gắng an ủi. Mie chỉ gật nhẹ đầu.
Không lo sao được chứ? An Hương là đứa bé cô mang nặng đẻ đau dứt ruột mà ra...bây giờ đột nhiên ở đâu không rõ,cô đương nhiên lo lắng không nguôi.
- Em đói rồi chứ ? Để anh bảo người đi mua cháo cho em nhé ? - Anh ân cần quan tâm.
- Em không đói ...
Abi không trả lời.Cô chẳng lẽ định hành hạ bản thân như vậy sao ? Cả ngày hôm trước đã không ăn gì,hôm nay lại định không ăn nữa sao ? Anh định lên tiếng ngon ngọt dỗ cô ăn thì Mie lại nói trước.
- Em muốn ngủ.Anh đi đi ! - Hơi thở đều đều,cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Được,vậy em ngủ đi. - Abi hôn gió lên trán cô một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc anh đi rồi,Mie mới xoay khuôn mặt nãy giờ không nhìn anh lại,dòng nước mắt lại chảy xuống.Cô không muốn ngủ,cũng không muốn anh đi.Nhưng cô không muốn để anh thấy bộ dạng thảm thê lúc này của mình.
Abi đi tới cửa,đã cẩn thận dặn dò cô y tá gần đó :
- Khi nào cô ấy dậy hãy mang đồ gì đó có dinh dưỡng đến cho cô ấy ăn.Nếu cô ấy vẫn nhất quyết không ăn thì gọi cho tôi ! - Vừa nói anh vừa lấy business card của mình từ ví đưa cho cô y tá.Rồi lại quay sang phía thuộc hạ của anh đang đứng canh chừng ở đó. - Nếu Mie đòi đi đâu nhất định phải gọi cho tôi và giữ cô ấy lại.
- Vâng !
Dặn dò xong xuôi anh mới yên tâm rời đi.Ra đến cổng bệnh viện đã thấy Kalo dựng xe đợi sẵn ở đó.Vừa thấy Abi đã xuống xe cúi đầu chào rồi mở cửa ô tô cho anh.Sau đó cũng vào vị trí tài xế.
- Tổng giám đốc,ông định về khách sạn sao ?
- Không,đến nơi giam giữ Kevil. Kalo không nói gì,nhấn ga lái xe đi.
..........
Tại một biệt thự nhỏ trên núi.....
Xung quanh biệt thự ấy ngoài cây lá không có bất cứ ngôi nhà nào khác. Bên trong biệt thự, từ ngoài cửa đến trong nhà đều có người cẩn thận canh giữ.
Ở dưới tầng hầm,ánh đèn mập mờ hiện lên khuôn mặt một người đàn ông đang nằm dưới đất.Cả người đều bị trói chặt.Hắn đang gào thét chửi rủa đám người ở ngoài kia vì dám nhốt hắn ở đây.Nhưng họ lại không ai quan tâm đến lời nói của hắn cả......
Chiếc Lexus đắt tiền nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.Kalo dừng xe trước căn biệt thự.Đám người đứng cửa nhanh chóng ra mở cửa xe cho Abi.
- Tổng giám đốc ! - Cả đám người cung kính chào.
Abi chỉ gật nhẹ đầu,đi thẳng vào trong biệt thự.
- Hắn đâu ? - Anh hỏi cỏn con hai chữ.
- Hắn đang bị trói dưới tầng hầm....
Tên thuộc hạ chưa kịp nói hết,từ dưới tầng hầm đã vọng lên tiếng chửi rủa.Abi nhanh như cắt đi xuống nơi phát ra âm thanh đó.
" Cạnh "....
Cánh cửa được tên thuộc hạ mở ra.Abi liền bước vào.Thấy bóng dáng anh,Kevil lập tức dừng lại không nói gì nữa. Abi liếc mắt nhìn hắn một cái,rồi rời tới chiếc ghế đặt gần đó thong thả ngồi xuống.
- Tại sao mày dám làm thế với Mie ? - Tuy không dùng kính ngữ,cũng không có chút tình cảm gì nhưng lời nói mà Abi thốt ra vẫn rất điềm tĩnh nhẹ nhàng.
Kevil đột nhiên bật cười ha hả.
- Tại sao tao không dám chứ ? Nhìn cách mày gọi tên con đàn bà đó kìa ? Haha
- Mày có biết suýt chút nữa mày đã lấy đi mạng sống của cô ấy không ? - Anh vẫn điềm tĩnh hỏi.
- Không phải cũng tại mày phá hỏng kế hoạch của tao sao ? Rõ ràng chuyện ở công ty mày đã rất rối ren,vậy mà vẫn kịp thời tới đây ?
Abi nhắm mắt mỉm cười một tiếng.Sau đó mở mắt ra nhìn chằm chằm Kevil.
- Mày đắc tội nhầm người rồi đấy.Chuyện cái chết em mày chẳng liên quan gì đến Mie,tại sao mày dám dùng tính mạng cô ấy lôi vào ? Còn dám gây chuyện ở công ty làm khó tao,gan mày cũng to đấy.
Kevil nhếch miệng lên cười.
- Mày còn dám nói nó không liên quan đến cái chết của em tao sao ? Mày cũng chỉ là thằng đến sau,sao có thể hiểu được chuyện quá khứ ? Con nhãi đó,nó chung sống với em trai tao lâu như vậy mà chẳng quan tâm tới Quốc Anh,thậm chí khi Quốc Anh bị bệnh nó cũng không hề biết,còn chọn cách rời đi.Haha....rốt cuộc đàn bà đứa nào cũng như nhau,lúc hứng thú thì đứng cạnh ôm ấp,chán rồi sẽ hất tay bỏ đi không chút nuối tiếc.Xem ra tao cũng lên khuyên mày cẩn thận với nó.Không lại .....haha...
" Bốp ...."
Abi đấm mạnh vào mặt Kevil một cái.Túm gọn cổ áo hắn trong lòng bàn tay.
- Mày còn dám nói ? Mày biết cái gì về Mie chứ ? Mày có hiểu cô ấy nghĩ gì khi rời khỏi Việt Nam không ? Mấy năm qua chưa bao giờ cô ấy sống yên ổn sau cái chết của em trai mày.Tao ở bên cạnh thậm chí còn chẳng an ủi được cô ấy.Mày lấy cái cớ gì mà dám nói cô ấy như vậy ? Thằng khốn ! - Abi không kìm nổi nói lớn.Phải,những ngày qua....tâm tình của Mie anh là người rõ nhất.Đêm nào anh cũng nghe thấy tiếng cô khóc từ trong phòng vọng ra,tuy rất kìm nén nhưng vẫn vang lên thành tiếng nhỏ trong màn đêm tĩnh mịch,nhưng khi nghe cô khóc anh lại chẳng đủ dũng cảm bước vào phòng cô an ủi nổi một câu...Chỉ có thể đứng ngoài phòng im lặng nghe tiếng khóc khổ sở của cô.Khi đó cuộc sống cô chẳng có gì phải lo nghĩ nên Abi hiểu cô khóc là vì chuyện gì....
|
Chương 47: Con Gái Của Chúng Ta Đâu Rồi ? Kevil vì nghe được những lời giấu trong lòng vô tình được thốt ra nên nhất thời sững sờ không nói được gì.Cả người đều như mất sự điều khiển. - Mày có biết Mie vẫn còn yêu em mày không ? Mày có hiểu tâm trạng của cô ấy khi nghe tin về cái chết của Quốc Anh không ? Mấy năm qua cô ấy đã sống cả một thời gian dài trong đau khổ và dằn vặt.Khó khăn lắm Mie mới có thể giấu chặt trong lòng mà quên dần đi,bây giờ mày lại lôi ra kể lại và trách móc cô ấy ? Mày nên biết cái chết của Quốc Anh không chỉ có một mình mày đau khổ. - Abi trợn mắt nhìn Kevil tức giận nói một mạch.
Kevil cũng nhìn anh,ánh mắt có chút hoảng loạn,bối rối.Chẳng lẽ Mie thực sự đã rất đau khổ sau cái chết của Quốc Anh ư ? Chẳng lẽ hắn trách nhầm ?
Không đúng ! Hắn đã âm thầm theo dõi cô suốt quãng thời gian qua.Cô hoàn toàn sống rất hạnh phúc,vui vẻ.Không có chút gì của sự đau khổ cả.
Kevil đột nhiên bật cười lớn.
- Mày biết được nó đau khổ sao ? Tao thấy thời gian qua chẳng phải mày cũng sống rất tốt với nó thôi đấy sao ?
Abi khựng lại.
- Mày không cần nói tốt thêm về nó đâu.Tao đã theo dõi chúng mày rất lâu rồi.Đám cưới của chúng mày tao cũng có " dự ", chẳng phải hai người đều rất hạnh phúc sao ? Như vậy tao cũng đã đủ hiểu Mie nó có ân hận hay không.Haha,mà cho hỏi ,tổng giám đốc như ' ngài ' đây sao lại phải nói mấy lời nhảm nhí này với tôi chứ ? - Kevil mỉa mai.
Abi nghiến chặt hai hàm răng lại.Đấm mạnh lên mặt Kevil một cú đau đớn.Sau đó bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn khiến cho Kevil ngã xuống đất.
Abi liền đứng dậy định rời đi.
- Tao chỉ là muốn nói cho mày biết.Mie hoàn toàn không giống như suy nghĩ của mày.Cô ấy thực sự đang sống rất chật vật.Những gì mày nhìn thấy chẳng qua chỉ là cái vỏ được cô ấy cẩn thận làm nên.Bây giờ mày hãy ở đây mà suy nghĩ đi,mày đã làm tổn thương rất nặng đến một người đấy ! Thật không xứng mặt đàn ông !
Abi quay trở lại trước kia,điềm tĩnh lạnh lùng,từng lời nói tuy rất nhẹ giọng nhưng đều trở nên sắc nhọn thấm thía.Anh xoay người nhanh chóng rời đi.Để lại Kevil một mình.
Hắn đang suy nghĩ đến lời nói của Abi...
Liệu có phải hắn đã thực sự trách nhầm cô ?
Có phải cô cũng đau khổ như hắn ?
Không ! Hắn sẽ không tin !
Abi chỉ qua là muốn nói đỡ cho Mie thôi.Chắc chắn không phải như vậy !
Cô chẳng phải rất hạnh phúc sao ? Đó không thể là đóng kịch được.
Nhưng mà...Abi cần gì phải bịa đặt nói ra với hắn những lời như vậy ? Cho dù bây giờ nói ra thì không phải cũng đã quá muộn rồi sao ? Mọi chuyện dù sao thì cũng đều xảy ra cả rồi,chẳng phải cô cũng bình an vô sự rồi sao ? Hay là....hay là anh ta nói thật để Kevil biết mình trách nhầm người ? Để hắn sẽ thay đổi suy nghĩ khác như lời anh nói ?...
Ở ngoài,Abi mặt lạnh như tiền bước đi một mạch.Nhanh chóng ra đến đại sảnh của biệt thự.
- Tiếp tục nhốt hắn trong đó ! Không cho ăn uống gì hết . - Giọng anh hùng hổ ra lệnh.Đám thuộc hạ nghe vậy cũng run người lên một cái.Những người dám đối đầu với anh đều là vậy...chắc chắn sẽ không có cái kết tốt.Trừ khi biết hối lỗi.....
Abi ra đến cửa,Kalo nhanh chóng mở cửa sau cho anh lên.
- Về khách sạn đi.
- Vâng ! - Kalo cũng nhanh tay nhanh chân lên xe,nhấn ga cho xe chạy đi.
Nhìn qua gương chiếu hậu,Kalo thấy anh có vẻ rất mệt mỏi.Cà vạt trên cổ áo bị anh kéo rộng ra xộc xệch.Hơn nữa lúc này Abi đều dựa cả người và ghế,tay đưa lên vuốt vuốt mi tâm để thư giãn.Mắt khép hờ lại.Kalo lo cho sếp của mình nhưng cũng không dám lên tiếng sợ sẽ làm phiền anh.
Đi được một đoạn,chuông điện thoại của Abi đột nhiên đổ lên dữ dội.Anh khó chịu mặc kệ không nghe.Nhưng điện thoại vẫn vang lớn.Abi bất đắc dĩ đành phải với tay lấy chiếc điện thoại đặt cạnh đó nhấn nút nghe rồi đưa lên tai .
- Tổng..tổng giám đốc ! - Là y tá của bệnh viện gọi.
- Nói đi ? - Abi điềm tĩnh,hàng mi vẫn cụp xuống.
- Thưa ông phu nhân đã tỉnh dậy rồi.Chúng tôi nghe theo lời ông mang đồ ăn lên cho bà ấy nhưng bà ấy nhất quyết không ăn,hơn nữa còn đang cương định đòi ra viện lập tức.Người của ông bây giờ đều đang cố gắng ngăn bà ấy lại...vì sợ tổn thương đến phu nhân nên tất cả bọn họ và vai y tá đều phải cẩn thận ngăn phu nhân....tình hình bây giờ đang rất rối loạn.Cũng may tôi kịp điện báo cho ông một tiếng,ông mau đến đây ....
Y tá kia còn chưa nói hết,bên đầu dây đã vang lên tiếng loảng choảng đổ vỡ.
- Cố gắng giữ cô ấy lại vài phút.Tôi sẽ đến ngay.- Abi nghe xong lời y tá cũng không còn tâm trí nghỉ ngơi.Tứ tri đều hoạt động trở lại.Hai mắt cũng mở ra nhìn lên phía khoảng không trước mặt. Anh tắt điện thoại.Nói luôn với Kalo.
- Mau đến bệnh viện đi.
............
5p sau,chiếc Lexus đen dừng bánh ở cửa bệnh viện.Abi tự mở cửa xuống xe rồi đi một mạch vào bệnh viện.
Vừa đến hành lang gần phòng bệnh của cô,anh đã thấy không khi nặng nề ở đây.Trước mặt anh,đám thuộc hạ đều đang khó xử nhìn vào trong phòng bệnh của Mie,dường như đang rất lo lắng nhưng lại không thể bước vào phòng bệnh.
- Á....tổng giám đốc ! - Một thuộc hạ giật mình nhìn thấy anh liền cung kính chào.Mấy thuộc hạ đứng gần đó cũng cúi đầu chào theo.
Abi không quan tâm gì khác liền hỏi.
- Chuyện gì vậy ?
- Dạ....phu nhân..... - Mấy tên thuộc hạ đều bối rối không biết nói gì,mặt đều cúi hết xuống.
Abi nhìn vào trong phòng bệnh,dường như hiểu chuyện liền xua xua tay cho đám thuộc hạ kia đi khỏi.
Anh nhẹ chân bước vào phòng bệnh.Vài cô y tá trong phòng bệnh nhìn thấy anh đều cúi đầu chào.Nhưng cũng giống như thuộc hạ của mình,anh chỉ phất phất tay cho họ đi.
Phòng bệnh giờ chỉ còn hai người.Không gian tĩnh mặc chỉ còn tiếng khóc của người phụ nữ yếu ớt kia....
Abi nhìn đống bát đĩa cùng đồ ăn đổ vỡ đầy sàn của phòng bệnh,sau đó liếc nhìn lên giường bệnh.Ánh mắt anh dừng lại trên người cô.
Mái tóc tối xù lên,chăn đệm đều lộn xộn lệch ra khỏi giường.Mie ngồi trên giường bệnh ôm chặt lấy đầu gối mình khóc thút thít.Nhìn cô như vậy,lòng anh liền đau nhói thắt quặn lại....Khi cưới,anh đã thề với chúa sẽ không để cô khóc thêm lần nào nữa,cũng sẽ không để cô chịu đau khổ.Nhưng bây giờ chính anh lại đang đứng nhìn cô vô lực ngồi khóc ? ....
Abi ngồi xuống mép giường bệnh cạnh cô.Vòng tay qua ôm lấy bờ vai đang rung lên của cô.Dịu giọng ngọt ngào nói :
- Bà xã,em sao vậy ? Chẳng phải em nói muốn nghỉ ngơi sao ? Sao giờ anh mới đi một lát em đã vậy rồi ? Nói anh nghe,em có chuyện gì vậy ?
Mie ngước gương mặt ướt đẫm của mình lên nhìn anh.
- Tại sao anh đi lâu vậy chứ?
Trước khi anh đi cô đã không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng này của mình.Nhưng chẳng hiểu sao khi cô ngủ thiếp đi lại mơ thấy anh và cô,ở chính căn nhà hoang lần trước...Kevil đã đâm anh ngay trước mặt cô...Khi tỉnh dậy Mie đã rất sợ,cô liền ra ngoài tìm anh nhưng bị đám người kia ngăn lại.Dù làm gì cũng không thể ra khỏi bệnh viện.Nhưng thật may bây giờ anh đã quay lại bên cô rồi.
- Anh xin lỗi,có chút chuyện anh cần ra ngoài giải quyết. - Anh ôm cô vào lòng,Mie cũng theo đó mà ngả vào lòng anh,vẫn thút thít khóc như con nít.
- Anh đừng đi nữa ! Em rất sợ...rất sợ....
- Được rồi,đừng sợ....anh sẽ không đi nữa.Anh sẽ ở đây với bà xã.Em đừng khóc nữa .Ngoan nào....- Anh vuốt ve mái tóc rối xù của cô.
Mie đưa tay quyệt dòng nước mắt trên mặt mình đi.Lập tức ngừng khóc,chỉ nấc lên từng tiếng nhỏ.
- Nhưng...con gái của chúng ta đâu rồi ? - Mie lại ngước lên nhìn anh.
- Đừng lo lắng nữa,con gái đang ở khách sạn. - Khi nãy trên đường tới thuộc hạ đã báo cho anh biết chỗ Hà Linh ở cùng An Hương.Nhưng anh vì lo lắng cho Mie nên đành phải đến bệnh viện xem tình hình của cô trước.Đợi khi tâm tình Mie ổn định sẽ đi tìm An Hương.
- Em muốn đi gặp An Hương ! Anh mau đưa em trở về khách sạn.... - Mie nhìn anh,đôi mắt vẫn còn ngấn nước long lanh.
- Không được.Bây giờ cơ thể em còn rất yếu,em cần phải ở đây.Ngoan,nghe anh,em ăn uống đầy đủ rồi nghỉ đi,ngày mai anh nhất định sẽ đưa con tới thăm em.Được chứ ? - Phải rồi,ngày mai anh nhất định có thể đưa con gái trở về bên cạnh cô.Nhất định !
- Nhưng.... - Mie vẫn còn tiếc nuối muốn đi gặp con.
- Được rồi không nói nữa.Để anh bảo người mang đồ ăn đến cho em.Nếu em còn không ngoan ngoãn nghe theo lời bác sĩ,anh sẽ không cho em gặp con !
- Đừng ! Em sẽ nghe lời bác sĩ...
- Được rồi ! - Abi khẽ miệng cười,anh biết chỉ có dọa như vậy cô mới chịu nghe theo.Anh đứng dậy hôn nhẹ lên trán cô.Sau đó ấn nút yêu cầu trên bàn.
- Mau đổi phòng bệnh lại cho tôi rồi mang đồ ăn tới . - Anh ra lệnh.
- Vâng !
Chỉ vài phút sau,y tá đã lên dìu Mie sang một phòng bệnh vip khác.Còn mang sẵn đồ ăn lên cho cô.
Abi đứng nhìn cô được đám y tá cẩn thận chăm sóc,trong lòng vẫn có cảm giác lo lắng không yên....
|
Chương 48: Đi Cứu Con Gái Và Tự Chuốc Họa Cho Mình.. Đêm ....
Mie vừa mới ngủ.Phải biết khó khăn lắm cô mới chịu nghe lời anh.Abi vì chăm sóc cho cô cả ngày hôm nay đều chưa thể bước ra khỏi bệnh viện.Chỉ có thể nhân cơ hội cô ngủ say rồi nhẹ nhàng bước đi.
Abi cẩn thận đóng cửa.Anh sợ cô tỉnh giấc nên rất cẩn thận không làm vang tiếng động gì lớn.Nhưng khổ nỗi bệnh viện khi về đêm rất im lặng,thậm chí còn có thể nghe tiếng tim đập bên tai...vậy nên đóng được cánh cửa kia vẫn vang lên tiếng.
Anh đứng ngoài cửa phòng,nhìn qua ô kính trên cửa thấy Mie vẫn im giấc ngủ say không hề có chút động tĩnh gì.Anh thở phào một tiếng rồi xoay người bỏ đi.Không hề biết thật ra nãy giờ Mie chưa hề ngủ,và cái khoảnh khắc anh rời đi cũng là lúc cô mở mắt ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa,ánh mắt đượm buồn....
Abi nghe phía thuộc hạ nói ở hang ổ của Kevil Hà Linh vẫn chưa phát hiện ra gì.Vẫn luôn im lặng trốn trong đó chưa ra ngoài.Anh liền sai Kalo cùng đến chỗ Hà Linh.Sau đêm nay,anh chắc chắn sẽ đưa được An Hương về với cô !
........................
Tại một khách sạn cũ kĩ khá nhỏ nằm ngoài ngoại ô của Male....
Xung quanh đây đều vắng vẻ.Xem ra Hà Linh cũng rất biết chọn chỗ trốn.
Abi xuống xe,đứng nhìn khách sạn trước mặt mình.Không chần chừ thêm anh liền bước vào trong.
Phòng 107,cánh cửa đóng im,vài thuộc hạ của Abi đều cải trang thành nhân viên đứng gần đó.Vừa thấy Abi,bọn họ đã cúi đầu chào rồi nhanh chóng báo cáo tình hình.
- Cả ngày hôm nay cô ta đều chưa ra ngoài.Cửa phòng cũng bị khóa trái lại.Tôi đã kiểm tra chắc chắn,cả cô ta và An Hương đều ở trong đó.Khi nãy An Hương cũng vừa khóc rất lớn đòi mẹ,nhưng giờ có lẽ đã được cô ta dỗ cho ngủ say rồi.
Abi gật gật đầu.Đi thẳng tới trước cánh cửa.Anh nhìn cánh cửa phòng vài giây,không do dự đạp mạnh một cái.Cánh cửa lập tức bung ra.Anh nhân cơ hội bước ngay vào.
Bên trong phòng,Hà Linh dường như đang rất tức giận gọi cho ai đó nhưng người kia không nghe máy.Vừa thấy Abi bước vào đã há hốc mồm đến rơi cả điện thoại xuống.
Anh liếc nhìn quanh,thấy An Hương đang nằm gần đó.Cả khuôn mặt cô bé đều bóng lẫy mồ hồi.Hai má in dài vệt nước mắt.Anh liền đi tới bế An Hương lên.
- Anh...anh...anh làm gì......ở đây ....????- Hà Linh như gặp ma,lời nói đều không thành câu
- Tại sao cô dám ? Không phải tôi đã nói cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi sao ?Giờ còn cả gan thông đồng bắt cóc con gái tôi ? - Từng câu nói anh mắt đều lạnh như băng khiến những người đứng đó đều lạnh gáy run lên.
- Em...em chỉ...- Hà Linh bặm bẹ nói,ánh mắt rồi bời đảo qua đảo lại tìm một cái cớ.
Abi không kìm được tức giận khi thấy con gái mình trông thảm hại thế kia.
- Cô cho nó uống thuốc ngủ ? - Nãy giờ ồn ào vậy mà An Hương vẫn ngủ rất say,tuy con bé mới 4 tuổi nhưng khi ngủ cũng rất dễ bị ồn ào làm tỉnh giấc.
- Tại nó cứ quấy rầy đòi mẹ....em...em buộc phải làm vậy ....- Biết giấu diếm Abi chỉ thêm chuốc tội vào thân,Hà Linh không chối bỏ nói thật.
Abi không kìm được tức giận ,đưa con gái cho thuộc hạ bế.Lập tức đi tới phía Hà Linh
,Hà Linh đương nhiên sợ hãi nép vào ghế sofa theo dõi hành động sắp tới của anh.
Một bàn tay rắn chắc bóp chặt lấy cổ cô.Gân cốt trên tay anh đều được vận động thi nhau nổi lên.Đôi mắt anh từ bao giờ đã được nhuộm đỏ ngầu.
- Aa...a.....Abi....- Khuôn mặt Hà Linh dần chuyển màu,hai bàn tay yếu ớt nắm lấy tay anh đang đặt trên cổ mình.- Em biết lỗi rồi....tha cho em...m.....- Nước mắt từ hốc mắt chảy ra,Hà Linh cố hết sức nài nỉ anh.Nhưng bàn tay anh lại càng siết chặt lại.
Abi không phản bác gì.Hai mắt đều trợn nhìn rõ hết con ngươi.Hàm răng nghiến chặt lại.
- Abi.... . Em xin lỗi....em...thực sự biết lỗi rồi...Em bị Kevil ép buộc làm vậy....Thật ra...thật ra em cũng định đem con tới trả anh....em không hề có ý định làm hại nó....Em chỉ là....chỉ là....
Abi vẫn vậy.Không quan tâm gì.
- Anh....coi như...nể tình chúng ta từng là....bạn.....có được không...em xin anh !!! - Sắc mặt Hà Linh đều đã đỏ rực lên vì không có oxi.Cô vẫn cố van xin.
- Từng là bạn sao ? Vậy lúc cô nhúng tay vào gây khó dễ cho tôi sao không nghĩ tới tôi với cô từng là bạn ? Chẳng lẽ gần chết rồi mới biết hối cải mà nhớ tới người bạn này ?
Hà Linh bị anh đánh trúng tim đen không nói được gì.Mà cũng không còn đủ sức nói gì.Cả mồm há to cố hít chút không khí.Khuôn mặt bắt đầu tím tái lại.
- Tổng giám đốc....ông làm vậy với phụ nữ....có phải quá đáng quá không....- Một thuộc hạ đứng sau sợ hãi lên tiếng.
- Đúng vậy...Dù sao hai người cũng từng là bạn....hơn nữa bây giờ ông giết cô ta có thể sẽ bị vào tù ... - Một tên phụ họa theo.
- Câm mồm ! - Anh quát lớn.Đám thuộc hạ lập tức im phăng phắc không dám mở mồm thêm.
Hà Linh hai mắt đều mờ đi.Cũng không giẫy dụa nữa.Hai tay dần thả lỏng khỏi tay Abi.Tưởng chừng như cô đã bước sang thế giới bên kia thì Abi đột nhiên bỏ tay ra.Hà Linh mất lực ngã xuống đất.Thở hổn hển gấp gáp.Cổ đều hằn lên vết tay to lớn của anh.Cô đành dùng tay vuốt vuốt cổ mình cho dịu đau.
Đám thuộc hạ cũng đều trố mắt ngạc nhiên vì hành động của Abi.
Anh thì vẫn điềm tĩnh.Xoay lưng về phía Hà Linh.
- Gọi cảnh sát tới bắt cô ta.Còn chúng ta đi.- Abi nhấc chân định bước đi thì nghe tiếng nói bên tai.
- Tại sao anh không giết tôi ?
Anh cong miệng cười nhẹ.Rồi lại lạnh nhạt nói :
- Giết cô chỉ làm bẩn tay tôi.
Ngay sau đó anh cùng thuộc hạ đều quay người đi.Không hề cảnh giác Hà Linh.Cứ nghĩ cô ta còn đang sợ hãi khóc lóc,nào ngờ Hà Linh đã lôi đâu ra một khẩu súng đã nạp sẵn đạn.Khi anh ra đến cửa,cô ta lập tức chĩa súng về phía anh.Hét lên.
- Nếu anh đã không giết tôi.Vậy tôi sẽ giết anh !!!!
" Đoàngggg "
Hà Linh bóp cò ngay.Thuộc hạ và Abi đều không kịp phản ứng gì nên không kịp đỡ...
........................
Máu từ trên người bắt đầu chảy xuống sàn nhà.Mặt Abi như cắt không còn sắc thái gì mà trắng bệch ra.Cả người tê cứng không thể hành động gì.....
|
Chương 49: Anh Có Thể Vào Thăm Cô Ấy Lần Cuối. " Đoàngggg "
Tiếng súng nổ lớn vang lên giữa bầu trời đêm....
Hà Linh vừa bóp cò.Thuộc hạ và Abi đều không cảnh giác gì mà kịp trở tay nên không kịp ngăn lại...
Vào thời khắc nguy hiểm nhất,khi viên đạn kia tưởng như sẽ xuyên vào da thịt Abi thì một lực đẩy lại đẩy anh tránh khỏi viên đạn.Anh ngã mạnh xuống sàn nhà.Cả đầu choáng váng còn tưởng tên thuộc hạ nào đã đỡ đạn thay anh.
Nhưng.....
- Phu nhân.....
Một tên hét lên.
Abi hoàng hồn ngẩng mặt dậy,thấy Mie đang đứng ngay trước mặt anh....
Máu từ trên người bắt đầy chảy xuống sàn nhà.Mặt Abi như cắt không còn sắc thái gì mà trắng bệch ra.Cả người tê cứng không thể hành động gì....
Tại sao cô lại ở đây ? Tại sao người Mie lại chảy máu thế kia ? Tại sao cô lại đẩy anh ra ? Tại sao cô dám đỡ đạn thay anh ? Tại sao ?
- Mi...e.... - Anh vẫn nhìn cô,không hề chớp mắt,miệng lẩm bẩm gọi tên.
Cô đứng đó,vết thương đau đớn thấm dần vào da thịt.Đôi chân bất lực làm cô khụy người xuống,dựa cả lưng vào mép cửa.Đôi môi đần trắng lên không còn hồng hào như trước.
Hà Linh thấy cô như vậy...cũng không nói được gì.Đứng im như chết đứng.
Abi lao như tên tới đỡ lấy cô.Nước mắt chảy xuống.
- Chẳng phải em đang ở bệnh viện sao ? Sao giờ lại ở đây chứ ? - Anh nhìn cô lo lắng.Vết thương trên ngực trái lại càng lúc càng chảy nhiều máu. - Còn đứng đó làm gì ? Mau gọi cứu thương đi !!!!! - Anh mất kiên nhẫn quát lớn đám thuộc hạ.
- V...vâng ! - Thuộc hạ của anh đều luống cuống chạy đi gọi cứu thương.
- Abi...không cần đâu....- Cô yếu sức vịn vào tay anh. - Em xin lỗi...thời gian qua đã làm gánh nặng cho anh rồi....
- Không ! Đồ ngốc....sao em có thể là gánh nặng cho anh chứ ? Em là vợ anh mà..Bà xã ! - Anh dịu giọng gấp gáp nói.Đôi mi tâm nhíu chặt lại lo lắng nhìn vết thương đang chảy máu dính sang cả áo anh.Anh đưa tay chặn miệng vết thương lại cho máu không chảy nữa nhưng chẳng có ích gì....
Mie mỉm cười.
- Hãy thay em chăm sóc cho con nhé ?
- Em đừng ngốc nghếch như vậy....Con sẽ do hai chúng ta chăm sóc !
- Không...em không thể nữa rồi...anh hãy hứa với em,phải chăm sóc thật tốt cho An Hương.Hãy dậy cho nó theo tính cách giống anh,đừng để nó trở thành người giống em,chỉ biết gây áp lực cho người khác.Còn nữa...anh đừng quá chú tâm làm việc,sẽ rất mệt mỏi đấy,hãy giành thời gian...thay em đưa con đi chơi....thay em tặng quà sinh nhật cho nó....thay em dậy nó học bài....thay em ....nuôi lớn nó.....
- Mie....- Abi đau đớn.Nắm chặt lấy tay cô.
- Em xin lỗi...nếu có kiếp sau...em nhất định sẽ xin ông trời không để em gặp anh.Không để em làm tổn thương anh....làm hòn đá đè nặng trong tim anh....
- Em đừng nói như vậy.Gặp được em chính là phúc lớn của đời..Cả kiếp anh sẽ yêu một mình em ! Mà không,kiếp sau cũng vậy,sau nữa cũng vậy.Người anh yêu duy nhất chỉ có em ! Bà xã...em phải cố lên ! Xe cứu thương sắp tới rồi.Họ sẽ cứu em.Em nhất định còn phải ở lại bên anh .....
Mie cố gặp nở một nụ cười nữa...Nước mắt theo đó tuôn xuống.
Cô đưa bàn tay dính máu của mình lên vuốt ve khuôn mặt anh.
Đôi mày khó tính này...đôi mắt lạnh lùng sắc bén này....chiếc mũi cao đẹp như con gái này...đôi môi quyến rũ thường nói những lời ghê gớm này.... cả khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như tiền này....tất cả,cô sẽ nhớ thật kĩ để sau khi chết cũng không quên anh.Kiếp này,cô đã nợ anh rất nhiều.Anh đã giúp đỡ cô không biết bao nhiêu lần.Vết đạn này,coi như cô trả nợ cho anh.Như vậy chết cô cũng không phải lo nghĩ trả nợ nữa rồi.
- Ông xã à...anh rất đẹp trai đó ! Sau này cũng đừng làm vẻ mặt lạnh lùng đó nữa nhé...sẽ khiến mọi người sợ đó...
- Được được...anh sẽ không như vậy....em đừng ngủ !!! - Anh sợ hãi nhìn hàng mi của cô đã dần rũ xuống kia.
- Abi....em yêu anh !.....- Lời cuối cùng cô có thể thốt ra,sau đó vì mất máu nên cô ngất lịm đi.
- Mie ! Mie !!!! - Anh gọi lớn.Nhịp tim cô vẫn đập,chỉ là rất yếu...
Đúng lúc này,Hà Linh chợt giật mình nhận ra mình vừa giết người.Cô ta lập tức bỏ chạy.Nhưng chưa ra khỏi phòng cảnh sát đã ập tới tóm lấy Hà Linh.
- Tổng giám đốc,cứu thương đến rồi.... - Một tên hốt hoảng chạy tới nói.
Abi lập tức bế xốc Mie lên,chạy nhanh xuống bậc cầu thang ra ngoài khách sạn.
Xe cứu thương và xe cảnh sát đều đã đựng đầu ở cửa khách sạn.Thấy Mie bị thương,y tá bác sĩ đều đỡ lấy cô đưa lên giường nhỏ rồi đẩy lên xe.Abi cũng theo lên.Ngay sau đó,cánh cửa sau đóng lại,chiếc xe lăn bánh đi.
Trên xe cứu thương, các bác sĩ đều đang tận lực cầm máu cho Mie.
Abi ngồi cạnh cô,mặt mày lo lắng không yên.Tay vẫn nắm chặt tay cô.
- Mie...mie....em đừng xảy ra chuyện gì...em nhất định phải sống ! Anh và con đều cần có em....- Miệng anh lẩm bẩm
Mie vẫn nằm đó.Hàng mi cong dài nhắm chặt lại không động tĩnh gì.
****************
Bệnh viện.
Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn.Mie đã ở trong đó sáu tiếng đồ hồ rồi.Rốt cuộc mấy tên bác sĩ đó làm gì mà lâu như vậy chứ ?
Abi ngồi trên hàng ghế chờ.Hai tay chắp lại chống lên đùi.Đầu dựa vào ngón trỏ.Hai mắt nhắm lại.Miệng không ngừng cầu nguyện.Trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Bệnh viện hôm nay rất vắng.Cả hành lang đều im lặng không một tiếng động.Ngoài trời âm u đen tối không sắc màu,thỉnh thoảnh lại lóe lên tia chớp.
- Tổng giám đốc...Hay là tôi trở ông về khách sạn thay đồ trước? Áo ông đã dính đầy máu rồi.Dù sao cũng sáu tiếng rồi ông chưa rời khỏi đây....- Kalo ái ngại lên tiếng.
Abi không trả lời.Vẫn ngồi im cầu nguyện cho Mie bình an vô sự.
Cuối cùng đèn báo cũng vụt tắt.Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.Bác sĩ trong đồ giải phẫu xanh dương thẫm đi ra ngoài,vẻ mặt buồn.
- Sao rồi ? Vợ tôi sao rồi ??? - Abi nôn nóng đứng ngay dậy bám lấy tay bác sĩ.
Bác sĩ kéo chiếc khẩu trang xuống.Bất lực lắc đầu.
Abi trợn tròn mắt ngạc nhiên không nói được gì.Trái tim đau đớn như bị đâm ngàn nhát dao vào.
- Chúng tôi đã gắng hết sức lấy viên đạn ra.Nhưng vì cô ấy bị bắn gần tim nên rất nguy hiểm.Hơn nữa do mất máu quá nhiều nên....- Bác sĩ ngập ngừng - Anh có thể vào thăm cô ấy lần cuối.
|