Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
|
|
Chương 75: Cá Chết Lưới Rách Nhã Thuần nhìn tên Đại ca nói:
-Bạn của tôi đến rồi đó, ông còn không thả tôi ra.Thật muốn chết mà.
-Vậy sao? Vậy thì thử coi bạn cô làm gì được tôi.
Hắn ném Nhã Thuần lên bàn, đưa tay, cởi từng chiếc cúc áo của Nhã Thuần, động tác thật chậm như muốn giày vò, tra tấn tinh thần Nhã Thuần một cách từ từ.
Không để tâm đến bàn tay đo bẩn của gã đang tác quái trên thân thể của mình, Nhã Thuần nhìn chầm chầm khẩu súng bên hong gã, cô đang đợi thời cơ gã phân tâm, cô muốn đồng quy vu tận với gã, dù chết cô cũng muốn gã lót đường cho mình. Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.
Có sao đâu một lần cũng vậy, hai lần cũng thế, dù sao thì cô cũng mất rồi. Nhưng không hiểu sao lúc này cô lại bất chợt nhớ đến gương mặt đáng ghét của Nam Cung Hạo Thiên vô cùng, cô thà bị Nam Cung Hạo Thiên cưỡng đoạt, còn hơn bị tên cầm thú này dày vò.
-Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người cô ấy ngay.
Triều Hi, là giọng của Triều Hi, Nhã Thuần đưa mắt nhìn ra cửa xe. Cô thấy Triều Hi đang chĩa súng vào gã Đại ca, Nhã Thuần vui mừng đến bật khóc.
Tên đại ca với lấy cái áo khoác trên ghế, phủ lên trên người Nhã Thuần, nhếch khóe môi lên nói:
-Đúng là lũ ăn hại, chỉ là một đám nhóc mà cũng lo không xong. Xem ra tao đem chúng bây đi uy cẩu hết là được rồi.
Vừa dứt lời, hắn xoay người, chế trụ cánh tay của Triệu Hi, thủ pháp nhanh đến nỗi Nhã Thuần không biết hắn có phải là con người không nữa. Khẩu súng đáng lẽ phải nằm trên tay Triệu Hi thì hiện giờ lại đang trong tay hắn.
Hắn chĩa súng về phía Triều Hi nói:
-Tao ghét nhất là người ta chĩa súng vào người tao. Mày nghĩ tao nên làm gì mầy bây giờ.
-Muốn bắn thì bắn đừng nói nhiều.
-Giết mầy à. Mầy nghĩ đơn giản như vậy sao, tao sẽ đem mầy giao cho đám đàn em của tao. Chắc mầy chưa biết trong số tụi nó không ít thằng, thích làm đàn ông không đâu. Mà mầy lại đẹp thế này thì…. – Hắn nở nụ cười dâm đãng nhìn về phía Triều Hi.
Nhã Thuần sợ tái mặt vừa khóc vừa nói:
-Tôi vang ông đó tha cho Triều Hi đi, ông muốn tôi làm gì cũng được, xin ông đó đừng làm tổn thương anh ấy.
Triều Hi nghiến răng nghiến lại nói:
-Nhã Thuần em đừng cầu xin hắn ta, dù có chết anh cũng không sợ nhưng điều hối tiếc nhất cuộc đời anh là không thể cứu được em, Nhã Thuần anh xin lỗi, anh yêu em.
Gã mỉm cười nói:
-Mầy cũng anh hùng đấy nhỉ, vậy thì tao sẽ cho mầy toại nguyện. Nhưng trước hết tao cần phải phế hết tay chân của mầy mới được, nếu không thì với thân thủ của mầy, thì đám đàn em của tao phải phiền phức lắm đây.
“Bằng”
-Muốn phế hắn trước hết hãy xem mi có mạng để làm việc đó không thì bảo. Nếu không làm được thì đừng lớn lối như vậy.
Nhã Thuần trợn tròn mắt nhìn Nhược Mai. Phát súng khi nãy không phải là hắn bắn mà là con bạn thân cô bắn, lần này cô được cứu rồi.
Gã thủ lĩnh bị người ám toán, nếu không nhờ gã phản ứng nhanh nhẹn thì có lẽ, phát súng vừa rồi không phải ghiêm vào vai phải của gã mà là ngay tim của gã.
Gã mỉm cười nhìn Nhược Mai nói:
-Nhìn cô em cũng không tệ nhỉ? Hay là theo tôi đi tôi sẽ không bạc đãi em đâu.
Nhược Mai cũng mỉm cười nhìn gã:
-Vậy thì phải xem, mầy có giữ được cái mạng cẩu của mày để hưởng không, thì tao sẽ xem xét lại.
Nhược Mai lại hướng về phía hắn bóp cò, hắn đứng yên, khi viên đạn chỉ cách gã trong gang tất thì gã xoay người tránh thoát, và đồng thời gã đưa tay trái ra phía sau lưng, móc ra một khẩu súng lục hướng thẳm tim của Nhược Mai bóp cò.
“Bằng”
Máu vươn tung téo, thắm đỏ một vùng.
|
Chương 76: Tuyệt Vọng Nhược Mai ngây ngốc, nhìn người đang chắn trước mặt mình. Anh nhìn cô nở nụ cười, đưa tay lau khóe mắt đang chảy lệ của cô nói:
-Lâm Nhược Mai, cậu cười lên rất đẹp, nên đừng khóc như vậy, trong xấu lắm. Nhược Mai xin lỗi, vì không nghe lời cậu, mình đã làm hại rất nhiều bạn của lớp mình. Mình thật hồ đồ và vô dụng phải không?
-Mạc Ly Khanh tên ngốc này, sao cậu lại đỡ súng cho mình. Mình nhất định sẽ cứu cậu.
-Không, không kịp nữa rồi, Nhược Mai cậu nghe cho rõ đây, cậu không cần ái nái, cậu không nợ mình. Cậu phải vui vẽ mà sống, cậu không chỉ sống cho mình mà còn là cho tớ nữa. Lâm Nhược Mai tớ….
Chưa nói hết câu, Mạc Ly Khanh đã ngã nhào vào người Nhược Mai, đôi mắt nhắm chặt lại, dù Nhược Mai có kêu, có đánh vào người Ly Khanh như thế nào thì cậu ta vẫn bất động không hề bất kỳ phản ứng nào.
Thiếu Khiêm từ ngoài cửa tiến vào, nhìn tên Đại ca nói:
-Thưa đại ca, những đứa chạy trốn đã bị bắt lại, nhưng vẫn còn mấy đứa chạy thoát chúng em đã cho người đuổi theo.
Tên Đại ca nhíu mày nói:
-Chắc chắn là do ba đứa này, chứ không ai khác. Mầy đem cái xác này nén cho Tiểu Hắc ăn đi, con nhỏ này thì đem nhốt chung với mấy đứa con gái kia.
Sau khi Thiếu Khiêm đưa Nhược Mai và Ly Khanh rời khỏi.
Tên Lão Đại nhìn Thành Khôn nói:
-Mày trối nó lại, đem thằng này đem thưởng cho đám đàn em đi, nói với chúng nếu chơi chết rồi thì cũng ném cho Tiểu Hắc làm bữa khuya luôn đi.
Lúc này nhìn Triều Hi bị trói lại Nhã Thuần mới kịp hoàn hồn, khi nãy cô bị cái chết của Ly Khanh làm dọa đến nỗi thần hồn lạc phách.
Mà hắn nói gì, hắn muốn đem Triều Hi cho bọn đàm em cường sao? Không được cô không thể để Triều Hi bị lăng nhục như thế được. Bởi vì cô hiểu rất rõ, cảm giác ấy đáng sợ tới dường nào. Cô tuyệt đối không thể để hắn làm thế với anh.
Lý Nhã Thuần gạt nước mắt, chạy lại quỳ xuống ôm lấy chân tên đại ca, nói:
-Làm ơn tôi xin ông đó, tha cho anh ấy . Ông có bất cứ điều kiện gì tôi cũng đồng ý, nếu không ông hãy để tôi thế chỗ cho anh ấy đi.
Tên Đại ca nói:
-Chỉ cần ta thả hắn cô tình nguyện làm tất cả, cho dù là bán đứng thân thể của mình à? Nếu tôi nói tôi muốn làm cô trước mặt hắn, cô vẫn đồng ý sao?
-Đúng.
Triều Hi nói:
-Anh cấm em Lý Nhã Thuần. Anh thà chết chứ tuyệt đối không muốn em bán đứng thân thể mình cho tên ác ma đó. Hắn không xứng.
Nhã Thuần đứng thẳng dậy nhìn thẳng vào Triều Hi nói:
-Trần Triều Hi, anh nói tôi đừng bán đứng thân thể của mình à, anh biết không thân thể tôi đã sớm không còn gì để bán nữa rồi. Anh còn nhớ cái ngày tôi tỏ tình với anh chứ, khi ấy nếu anh đồng ý, thì có thể tôi đã nhờ anh giúp tôi, nhưng anh lại thẳng thừng từ chối. Tôi chỉ còn cách đem thân thể mình để gán nợ. Vậy thì giờ đây anh có tư cách gì quản tôi, anh không có quyền can thiệp vào việc của tôi. Trần Triều Hi tôi hận anh, anh cút đi.
Nói xong Nhã Thuần xoay người, ôm lấy tên đại ca, áp môi mình môi hắn. Lúc đầu gã ngây ngốc, nhưng sau đó cũng từ phối hợp với cô, cùng cô dây dưa triền miên.
Gã nhìn Thành Khôn nói:
-Mang hắn nhốt lại. Mọi thứ coi như xong rồi, tất cả tiến hành theo kế hoạch. Tất cả ra ngoài, đem cửa xe đóng lại, không có lệnh của tao không được mở cửa nghe chưa.
Sau khi hôn gã, Nhã Thuần càm thấy rất lạ. Tại sao cô lại cảm thấy nụ hôn của gã mang theo hương vị rất quen thuộc, không lẽ là? Không thể nào, chắc chắn cô coi ngôn tình riết rồi sinh ra ảo tưởng luôn rồi.
|
Chương 77: Là Hắn Gã ngồi trên ghế nhìn cô gái đối diện nói:
-Cởi ra.
Nhã Thuận trợn mắt nhìn gã:
-Cái gì?
Gã khoanh tay trước ngược nhìn cô nói:
-Lời tôi nói không lặp lại lần thứ hai. Nếu cô không muốn thì có thể rời khỏi đây tôi không đói khát đến nỗi, ép người khác làm chuyện mình không muốn.
Mặc dù không cam lòng nhưng để cứu Triều Hi, cô chỉ còn cách làm theo lời tên ác ma này mà thôi.
Gã mỉm cười hài lòng nói:
-Còn của tôi nữa?
Nhã Thuần bất chợt cảm thấy đoạn đối thoại này hình như hơi quen nhỉ, hình như là… Không lẽ là hắn.
Nhã Thuần vươn tay cởi chiếc áo sơ mi của hắn xuống, nhìn thấy đôi cánh thiên sứ trên vai hắn. Hàng loạt hình ảnh ùa về trong đầu cô, là hắn, chính là hắn ta. Nhã Thuần cảm thấy choáng váng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
Khuôn mặt của hắn còn trắng hơn mặt của cô. Hắn ôm cô vào lòng nỉ non nói:
-Lý Nhã Thuần em tỉnh lại cho tôi.. Không có sự cho phép của tôi ai cho phép em được ngất xỉu. Tôi chỉ đùa với em thôi. Tôi thật sự chưa hề nghĩ làm việc này ở đây với em đâu, nên xin em hãy tỉnh lại đi. Lý Nhã Thuần nếu em không tỉnh, em có tin tôi làm em ngay lặp tức không? …. Nhã Thuần anh xin lỗi… Nhã Thuần sao em còn chưa tỉnh nữa… Nhã Thuần….
Hắn ôm chặt lấy cơ thể lạnh ngắt của cô.
Trong mơ hồ, hình như cô nghe thấy tiếng của Nam Cung Hạo Thiên, anh đang gọi cô. Hình như anh còn nói xin lỗi cô nữa thì phải. Nhã Thuần nở nụ cười tự giễu, thầm nghĩ cô điên thật rồi, một kẻ như anh thì làm sao có thể xin lỗi một người như cô.
Cảm giác thân thể đối phương có chút động tĩnh, thấy hàng lông mi của Nhã Thuần khẽ lay động, hắn nói:
-Nhã Thuần, em tỉnh rồi sao?
“Bốp”
Cô mở đôi mắt tròn xeo nhìn hắn, sao đó vươn tay tán vào mặt hắn một cái thật kêu. Rồi hung hăn trừng mắt hắn, nếu ánh mắt có thể giết người thì chắt hắn có mười cái mạng cũng không đủ để cô giết.
Hắn tức giận nhìn cô nói:
-Cô bị điên à, sao lại đánh tôi?
-Anh còn dám hỏi.
“Bốp”
Cô tát hắn thêm một cái thật kêu.
Hắn phẫn nộ trừng cô, nói:
-Lý Nhã Thuần, tôi nhịn em đủ rồi. Nếu hôm nay em không giải thích rõ việc này với tôi là em không yên với tôi đâu.
Nhã Thuần trợn to mắt nhìn chằm chằm gương mặt hắn.
Cô đưa tay khẽ vuốt gương mặt kia, rồi giật mạnh một góc râu giả bị bung ra của hắn, tiếp theo cô cũng tiện tay tháo xuống luôn cái vết sẹo giả xấu xí kia xuống.
Cô nhìn hắn nói:
-Nam Cung Hạo Thiên, anh khá lắm. Anh xem chúng tôi là đồ ngốc à.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô nói:
-Em đừng ở đây đánh trống lãng với tôi. Nói tại sao em tán tôi? Nếu em giải thích không xong, thì em xong đời với tôi thiệt rồi đó
- Tôi hỏi anh, anh có quen tên nào, tên Đầu To hay không?
Nam Cung Hạo Thiên chợt nhíu mày nhìn cô nói:
-Em hỏi việc đó để làm gì?
-Anh còn nhớ ngày 12/6 ba tháng trước tại khách sạn Song Trà chứ? Anh đã nhận được một món quà từ hắn để chúc mừng sinh nhật. Anh vẫn còn nhớ chứ? Nhưng chắc có lẽ anh quên rồi cũng không chừng, loại người phong lưu như anh thì làm sao nhớ được.
|
Chương 78: Ngốc Hay Ngu??? Nam Cung Hạo Thiên trợn to mắt, không thể tin nhìn cô nói:
-Người đêm đó chính là em? Có phải không? Em hãy nói đi.
Nhã Thuần tức giận, vẽ mặt đầy oán trách và khinh thường nói:
-Cái tên đại phôi đản, biến thái, sắc lang. Anh có thể vặn nhỏ volum của mình lại dùm không, tui không có điếc, thưa ngày. Với lại ngày không cần mặc mũi là chuyện của ngày nhưng tôi vẫn cần.
“Nhã Thuần nói gì? Ý cô ấy nói người đàn ông đầu tiên của cô ấy là anh ư? Trái tim anh kích động không thôi. Anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trần gian.”
Mặc dù anh nói anh không quan tâm đến quá khứ của cô, nhưng anh vẫn là thằng đàn ông, trong trong lòng anh vẫn có sự ích và tính chiếm đoạt mãnh mẽ. Thử hỏi như thế thì làm sao tâm anh không đau, khi cứ ngỡ cô đã thất thân cho người khác.
Mặc dù trong lòng rất kích động, nhưng Nam Cung Hạo Thiên vẽ ngoài vẫn tỏ ra thản nhiên, như chuyện ấy là bình thường. Nhìn vẽ mặt vì sinh khí nên nhăn thành đoàn của Nhã Thuần, nhíu mi nói:
-Thay vì trách tôi, tôi nghĩ em nên cám ơn tôi mới đúng vì người hôm ấy là tôi. Tôi thấy chúng ta thật có duyên đấy, đi hết một vòng trái đất, thì ra chúng ta đã là của nhau ngay từ đầu.
-Có duyên cái đầu anh ấy, đồ háo sắc, đồ tồi.
-Lý Nhã Thuần, em là con gái đấy. Sao câu nào em mở miệng ra cũng toàn là những câu nói tục tĩu, mắng người không vậy. Tôi nhớ tôi chưa bao giờ dạy học sinh của mình cư xử bất lịch sự như vậy.
Nhã Thuần khinh bĩ nhìn anh nói:
-Anh còn dám nói anh là giáo viên sao? Anh chỗ nào xứng làm giáo viên, mà lên mặt dạy tôi. Anh nên coi lại nhân phẩm của mình đi. Có giáo viên nào đem học sinh của mình ra cường hết lần này đến lần khác không? Thưa thầy…..
-Lý Nhã Thuần, em nói tôi cường em sao? Xin lỗi nhưng có lẽ phải làm em thất vọng. Nam Cung Hạo Thiên tôi từ trước đến nay, chưa ép buộc kỳ một người phụ nữ nào làm việc ấy với tôi, nếu họ không muốn. Em quên rồi sao, lần đó chính em là tự nguyện cởi áo, tháo thắt lưng, bò lên giường cầu tôi làm em, tôi chưa hề kề dao lên cổ, hay đe dọa em phải làm điều đó. Nên em đừng giở cái giọng đó ra đây với tôi.
-Nam Cung Hạo Thiên tôi nghĩ anh chưa già đến nỗi đãng trí mau quên như vậy chứ. Anh không nhớ lần tổ chức tiệc thịt nướng, thằng điên nào ép buộc tôi, bắt nhốt tôi vào phòng và giở trò đồi bại à. Vậy mà bây giờ còn ở đây lên giọng thánh nhân quân tử, tôi khinh. Lý Nhã Thuần tôi phỉ báng anh gắp trăm lần.
Nam Cung Hạo Thiên không những không bị những lời nói của Nhã Thuần chọc cho tức giận mà anh nhìn cô thật thú vị. Nhã Thuần đôi lúc tôi nhìn em không biết nên nói em là ngốc hay ngu đây.
Anh đưa ty lên búng lên trán Nhã Thuần một cái thật kêu nói:
-Nhã Thuần em có thật sự là học viên đứng thứ hai toàn quốc, IQ 199/200 không vậy?. Hay đầu óc em bị cửa kẹp cho hư luôn rồi. Đến nỗi lần đó tôi có làm em hay không em cũng không biết sao? Nếu thật sự lần đó tôi cưỡng bức em thì em nghĩ liệu em còn sức để bước xuống giường à?
Sáng sau khi tỉnh lại đầu óc thật mơ hồ và đau buốt, cô không nhớ anh đã làm gì mình, nhưng cái cảm giác toàn thân đau ê ẩm, không chỗ lành lặng, cùng với những lời sĩ nhục của anh nên cô cứ nghĩ mình đã bị anh cường.
Nhưng bây giờ suy nghĩ kỷ lại, cô thấy có điều gì đó không hợp lý cho lắm, ngoại trừ trên cơ thể cô đầy ấn ký xanh tím của hắn, thân thể mệt mõi, đầu óc nặng trịch, thì phía dưới hạ thể của cô chẳng hề có bất kỳ đau đớn nào, hay có dấu hiệu gì cả không lẽ lời anh nói là sự thật? Nhưng nếu vậy thì làm sao anh biết chuyện đó?
Nhìn thấy vẽ mặt trầm ngâm suy tư, sắc mặt lúc trắng lúc hồng của cô, Nam Cung Hạo Thiên khẽ mỉm cười, nói:
- Tối đêm đó em dầm mưa rất lâu, hoản sợ do bị rắn cắn, nên tâm lý căng thẳng, dẫn đến kiệt sức và mệt mõi, nên không nhớ gì là đúng rồi. Vã lại những thứ mà em ăn được tối đêm đó cơ hồ đã bị em tống khứ ra ngoài hết rồi, cho nên thử hỏi sao em còn sức lực không chứ.
Nói đoạn Nam Cung Hạo Thiên cảm thấy hơi chột dạ, vẻ mặt ửng hồng, quay sang chỗ khác không dám đối diện với cô. Đêm đó vì tức giận cô thích người khác, nên anh định trừng phạt cô một phen, nhưng không ngờ phạt cô đâu không thấy anh chỉ cảm thấy mình bị dục quả đốt người, tiểu đệ đệ của anh xém chút nữa cơ hồ đã bị anh nhịn đến muốn bị phế luôn rồi.
-Nhưng tại sao anh lại… lại… - Nhã Thuần ngượng đỏ mặt, cứ nghĩ đến ấn ký của anh trên người mình vào đêm đó đề lại, là máu của cô lại muốn lên đến não mà thôi, anh kêu cô làm sao nói nên lời đây?
-Lại cái gì?
|
Chương 79: Chiếc Váy Màu Hồng Phấn Nam Cung Hạo Thiên giọng nói mang theo vẽ trêu cợt, cùng với khuôn mặt lưu manh của anh, Lý Nhã Thuần thật muốn đấm vào cái mặt cà chớn đó của anh mấy phát, coi anh còn dám lên mặt nữa không.
-Em không nói được chứ gì? Vậy thì để tôi nói, tôi cảnh cáo em, em là của tôi. Tôi không cho phép người khác đụng vào thứ của tôi, nếu như em để tôi bắt gặp em cùng với một gã khác một lần nữa. Thì Nam Cung Hạo Thiên tôi cam đoan sẽ khiến cho hai người sống không chết.
-Tên khốn nhà anh, tôi khi nào thì là người của anh, mà anh cấm này, cấm nọ.
-Từ khi em vào bước chân vào nhà của tôi, quấy rầy cuộc sống của tôi, phá hủy nguyên tắc của tôi hết lần này đến lần khác, thì số phận đã định em là của tôi rồi.
Lý Nhã Thuần thật sự tức muốn hộc máu luôn rồi. Nếu cô biết sớm sẽ có chuyện như ngày hôm nay, thì dù có ngũ đầu đường xó chợ, đi ăn mày, hay bị anh bỏ tù (vì Nhã Dịch làm hư cái kính viễn vọng của anh),… thì cô cũng nhất quyết không bao giờ lựa chọn sống chung với anh.
Cảm giác ánh mắt lang sói, hơi thở thực nhiệt, và nụ cười đáng khinh bỉ của anh. Nhã Thuần cảm giác thật bất an.
-Á.aaaa……
Nhã Thuần đưa hai tay che lại cơ thể của mình, làm sao cô lại quên một chuyện quan trọng như vậy, hiện tại không mảnh vãi che thân, mà cô vẫn dõng dạc chất vấn hắn, thật mất mặt mà, cô muốn đâm đầu vào tường chết cho rồi.
Tất cả là tại hắn, nếu không phải hắn chăm ngòi, làm cô phát hỏa thì làm sao cô có thể mất lý trí mà hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Nam Cung Hạo Thiên mỉm cười thật tươi, nói:
-Trên cơ thể em còn chỗ nào tôi chưa thấy, mà còn bày đặt làm gì?
-Nam Cung Hạo Thiên, tên khốn, tên biến thái, vô sĩ , lưu manh, tâm thần @#$%^####..... anh đang làm gì vậy, tránh ra……..
Nam Cung Hạo Thiên đi về phía Nhã Thuần, nắm chặt lấy hai tay của Nhã Thuần, trối lại, sẵn tiện lấy một trái táo trên bàn nhét vào miệng cô.
Nam Cung Hạo Thiên mở học bàn lấy ra một chiếc vấy màu hồng anh đã chuẩn bị trước đó và mặt vào cho cô.
Nhã Thuần phẫn nộ, trừng to mắt nhìn anh như thể “Tên khốn, tôi giết anh”.
-Em đang muốn câu dẫn tôi đấy à! Nếu vậy em thành công rồi đó.
-Ưm ưm…. – TMD, mẹ kiếp con mắt nào của anh thấy bà đây câu dẫn anh, hãy cầu trời anh đừng bao giờ rơi vào tay bà, nếu không bà không tra tấn anh thừa sống thiếu chết bà không phải là người.
Bởi vì bị trối Nhã Thuần chỉ có thể phát ra những anh thanh ưm ưm…. mà thôi.
Nam Cung Hạo Thiên gỡ trái táo trên miệng Nhã Thuần, chưa đợi cô phản khán bờ môi anh đã ép sát vào môi cô, tiến hành công thành chiến đắt, dây dưa triền miên.
Cảm thấy cô không thở nổi anh mới không đành lòng rời bỏ môi cô.
Nhã Thuần nâng cao đexiben nói:
-Nam Cung Hạo Thiên tôi sẽ thiến anh như thiến con milu nhà hàng xóm vậy.
-Nếu như em muốn nữa đời sau của mình không thể tích phúc nữa, thì cứ việc. Bây giờ thì đứng lên về thôi.
-Nhưng còn những người kia.
-Họ đã về hết rồi.
-Rốt cuộc chuyện này là sao?
-Thật ra là như thế này ##################%1$!$#@%.....
****************************
Nam Cung Hạo Thiên nhìn Lý Nhã Thuần nói:
-Bây giờ thì về chưa, hay em muốn ở đây qua đêm luôn đây. Tôi cảm thấy đây cũng là ý tưởng không tồi.
Nhã Thuần trừng mắt nhìn Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Nam Cung Hạo Thiên bây giờ còn sớm sau anh mà anh nằm mơ sớm thế. Mà tỷ cho anh biết dù có mơ cũng không thấy tỷ qua đêm với anh đâu hé.
-Phải không? Không phải chúng ta đã…
-Anh là tên khốn, biến thái, sắc ma…ưm ưm…
Nhã Thuần chưa nói hết, bờ môi cô đã bị môi của anh chiếm giữ, bắt buột co day dưa cùng anh.
Nhìn thấy Nhã Thuần hô hấp không thông Nam Cung Hạo Thiên mới miễn cưỡng buôn tha cho cô. Anh mỉm cười nói:
-Lý Nhã Thuần, tôi nói cho em biết, nếu em dám nói những lời tôi không thích thì cứ nghe một lần tôi sẽ hôn em một lần. Nếu em thích tôi hôn em thì em cứ việc làm gì tùy em.
-Nam Cung Hạo Thiên anh thật bá đạo và vô lý.
-Em mới quen tôi ngày đầu à, em cũng nên tập dần cho quen đi.
Nhã Thuần tức đỏ mặt, quay người sang hướng khác, không để ý tới anh. Nhưng hành đó của cô, lại khiến anh càng muốn khi dễ cô hơn, càng muốn chinh phục cô hơn nữa.
|