Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
|
|
Chương 95: Cơ Hội??? Không biết đã hôn mê bao lâu, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Khi Nhã Thuần tỉnh lại, ngoài trời đã bị màn đêm bao phủ.
Cả căn phòng trắng muốt, mùi thuốc khử trùng và ete gây cả mủi, cô biết mình đang ở bệnh viện.
“Cạch”
Vừa mở cửa vào phòng bệnh, đã nhìn thấy Nhã Thuần khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn không còn sức sống nhìn ra ngoài cửa phòng.
Lòng cậu như bị ai đó hung hăn tấu một phen đau lòng không thôi.
-Nhã Thuần, còn đau nữa không?
Nghe được giọng nói quen thuộc, Nhã Thuần quay người nhìn sang. Bây giờ cô mới phát hiện, tuy cô lớn tuổi hơn nó nhưng không biết từ lúc nào nó đã cao gần bằng cô. Có đôi lúc cô nghi ngờ, có phải ba mẹ đã khai gian tuổi của nó không nhỉ?
Cô mỉm cười nhìn nó:
-Chị không sao? Nhã Dịch đừng lo lắng.
-Không sao, vậy mà nói không sao, có biết nếu tôi không tới kịp thì Nhã Thuần đã chết cùng với đứa nhỏ trong bụng rồi. Với lại, Nhã Thuần đừng cười nữa, nhìn mặt Nhã Thuần bây giờ cười còn khó coi hơn khóc nữa.
-Nhã Dịch, chị….
-Thôi đừng nói nữa, nghĩ ngơi đi. Chắc Nhã Thuần cũng đói rồi, tôi sẽ đi ra ngoài mua cháo.
Nói xong chưa đợi Nhã Thuần trả lời, Nhã Dịch đã xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Nhã Dịch không muốn mình rơi lệ trước mặt Nhã Thuần, nó phải can đảm, phải làm chỗ dựa cho Nhã Thuần.
**************************
Nam Cung Hạo Thiên không lẽ trong lòng anh, tôi cũng chỉ là một món đồ chơi, như những cô gái khác thôi sao?
Anh đã có một vị hôn thê xinh đẹp, vậy tại sao anh còn đùa bỡn tình cảm của tôi, nói yêu tôi, kêu tôi tin anh.
Tất cả những cử chỉ hành vi quan tâm tôi của anh tất cả chỉ là giả dối thôi sao. Anh chỉ xem tôi như một con mồi, còn anh là gã thợ săn sao? Để dành chiến thắng anh giở tất cả mọi thủ đoạn sau. Nếu như vậy anh thật đáng sợ.
Dù biết anh không yêu cô, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế tình cảm của mình lại được. Lý Nhã Thuần cô không cam tâm.
Nhã Thuần đưa tay xuống bụng, khi nãy Nhã Dịch nói với cô đứa bé của cô vẫn còn, con của chưa mất.
Không lẽ đây là thiên ý, ông trời muốn cô cho anh thêm cơ hội.
Nhã Thuần lấy điện thoại, nhấn một dãy phím quen thuộc sao đó ấn phím gọi. Từng hồi chuông ngân trong thời gian ngắn mà cô cứ nghĩ cả thế kỷ.
Khi nghe đầu dây bên kia có người bắt máy, cô mừng như điên.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ:
-Nam Cung Hạo Thiên, đây là lần đầu của người ta đó. Anh như vậy thật ngượng ngùng mà. Nhanh lên đi.
-Hoa Thương em có thể nữ tính một chút được không, lấy cho tôi cái áo đi.
Nhã Thuần nghe rõ tiếng nước của phòng tắm, giọng nói ái muội của cô ta.
“Nam Cung Hạo Thiên anh thật tàn nhẫn, tôi nhất định sẽ cho anh phải hối hận”
***************************
|
Chương 96: Ngu Ngốc Nam Cung Hạo Thiên vừa ra khỏi phòng tắm nhìn thấy Hoa Thương mỉm cười, tựa vào cửa phòng tắm nhìn anh.
Anh khẽ nhíu mi nói:
-Hoa Thương tôi cấm em uống rượu, em còn dám ói lên áo tôi nữa, thật bẩn mà.
-Đây là lần đầu người ta uống rượu đó. Anh không thể thông cảm chút nào sao.
-Em còn dám nói, nếu không biết thì thôi còn cố uống. Tôi đi về trước đây, em nghĩ đi.
Hoa Thương ôm lấy anh nói:
-Hạo Thiên hãy ở lại đi
Nam Cung Hạo Thiên đẩy Hoa Thương ra, lạnh lùng nói:
-Em say rồi, ngũ đi.
Nói xong, anh với tay lấy áo khoác bước nhanh ra cửa phòng, không để ý tới người phụ nữ phía sau ngồi bệch xuống sàn gạch lạnh ngắt khóc như hoa rơi lệ vũ.
******************************
Nhã Dịch vừa bước vào phòng một mùi máu tươi xộc vào mũi.
“Bịch”
Tô cháo đang cầm trên tay, rơi xuống đất bể tan nát.
Nhã Dịch tê tâm liệt phổi, hét lên:
-Bác sĩ, bác sĩ đâu vào đây cho tôi.
Chiếc bra giường trắng tinh bị nhượm đỏ bởi dòng máu nóng từ cổ tay người phụ nữ, khuôn mặt cô không chút huyết sắc, thân thể dần dần lạnh xuống.
*************************
Khi Nhã Thuần tỉnh lại lần nữa, đã một cái tát như trời giáng lên mặt, khuôn mặt đau rát, máu theo khóe miệng chảy ra. Làm Nhã Thuần cảm thấy choáng váng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
-Lý Nhã Thuần, cô nín cho tôi. Cô cũng biết đau sao? Cô có biết khi tôi nhìn thấy cô như vậy, tôi dường như muốn phát điên lên không. Nếu cô có mệnh hệ gì tôi biết phải làm sao đây. Ba mẹ ở trên trời nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của cô sẽ đau lòng ra sao. Còn nữa khi chết đi, liệu gã khốn kia có khóc cho cô hay còn cười vào mặt cô, và chửi cô là con ngốc.
-Nhã Dịch, chị…
-Tôi không phải em cô. Em cô khi ba tuổi đã chết rồi, tôi không phải là nó. Tôi chỉ là thằng nhóc được ba mẹ cô đưa về từ cô nhi viện thôi, tôi lớn nó tới ba tuổi, ba tuổi đó, cô biết chưa. Tôi chỉ là một thằng mồ cô, không có chị, không có ba đau mẹ thương, cô nghe rõ chưa?
-Không, không phải như thế, em điên rồi, em là Nhã Dịch, là em của chị.
-Lý Nhã Thuần, tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô còn dám hành động điên rồ lần nữa, tôi sẽ bỏ mặc cô. Nhưng trước khi chị hành động cô cũng nên quan tâm cảm giác của những người xung quanh một chút đi. Cô có biết nếu cô ra đi sẽ có biết bao nhiêu người đau lòng vì cô. Ba mẹ vất vả nuôi cô nên dốc nên hình là vì muốn nhìn thấy kết quả cô tự sa đọa như thế này sao?
**********************
Nói đoạn Nhã Dịch đi thẳng ra cửa, không hề ngoáy đầu nhìn lại, bỡi lẽ nếu ở lại nó không biết nó sẽ làm ra hành động gì hay sẽ nói ra những lời như thế nào nữa tổn thương cô. Nó làm cô đau một nhưng nó lại đau tới chính.
Ba mẹ đã bỏ nó đi, bây giờ cô vì một gã đàn ông khốn nạn, không tâm không phế, cũng muốn bỏ rơi nó. Nó biết làm sao bây giờ.
Nó phải làm cô thức tỉnh, phải giúp cô hiểu được, mạng sống con người là quý như thế nào.
Nếu cô thật sự hận hắn, muốn hắn phải hối hận, cô phải sống tốt hơn hắn, hạnh phúc hơn hắn. Chứ không phải ngược đãi bản thân chuốc lấy sự thương hại, nhụt nhã, và hai từ “Ngu Ngốc” từ hắn.
***************************
|
Chương 97: Ký Ức Trong Tìm Thức Những ký ức vốn đã chôn chặt từ lâu trong tìm thức, bỗng nhiên ùa về như nước lũ vỡ đê.
Đúng vậy, em cô, đứa em trai yêu quý nhất cùa cô, Lý Nhã Dịch đã chết.
Năm ấy vì cô bướng bỉnh không nghe lời cha mẹ, muốn nghịch nước. Nên cô mới rủ nó cùng nhau trốn nhà ra sông chơi, kết quả cả hai bị rơi xuống nước.
Khi tỉnh lại biết tin nó đã chết đuối, chỉ mình cô còn sống.
Nhã Thuần như chết ngất, không ăn không uống, không hề mở miệng nói chuyện, sốt cao liên tục luôn miệng gọi Nhã Dịch. Làm ba mẹ cô thương tâm muốn chết.
Hai đứa con đều là con mình: bây giờ một đứa đã chết, còn đứa kia thì chết dỡ sống dỡ.
Cuối cùng họ quyết định thử nhận một đứa bé trai khác, có ngoại hình và dáng dấp và giọng nói trong giống Nhã Dịch, để gây sự chú ý của cô.
Mặc dù không biết sẽ ra sao, nhưng họ không thể từ bỏ cho bất kỳ cơ hội nào được. Và kết quả thành công hơn cả mong đợi.
Vì tâm lý tự trách, và không muốn đối diện với hiện thực cô luôn xem đứa bé ấy là Nhã Dịch đã mất.
Và đứa bé được chọn đó là Nhã Dịch hiện tại.
Khi ấy cậu đã sáu tuổi, nhưng do suy dinh dưỡng nặng và không nhận được sự quan tâm chăm sóc chu đáo. Nên thoạt nhìn cậu rất gầy, nhỏ, yếu đuối và thấp hơn tuổi thật rất nhiều.
Nhờ sau này được sự săn sóc, thương yêu như thể con ruột của ba mẹ Lý, nên tình trạng sức khỏe, và chiều cao cậu mới được cải thiện.
Nhưng tốc độ phát triển của nó quá mau khiến người ta phải nghi ngờ. Vì vậy nó dấu ba mẹ uốn thuốc khống chế chiều cao, làm giảm tốc độ phát triển lại. Nếu không nhờ trong một lần tình cờ bị ba Lý phát triển thì không biết hậu quả sẽ ra sau nữa.
Bỡi lẽ đối với một đứa không mẹ không cha như nó thì gia đình họ Lý là một món quà vô giá của ơn trên giành cho nó.
Dù cho nó phải sống trong vai một kẻ thế thân, chôn vùi đi thân phận thật của nó, từ bỏ tất cả những gì thuộc về nó, để sống thế cho kẻ khác, nó cũng cam nguyện.
****************************
Nhã Thuần khóc như hoa rơi lệ vũ, em cô đã chết nó vì cô mà chết, cô vì nó mà trờ nên ích kỷ không chỉ khiến ba mẹ bị tổn thương, mà còn làm một đứa trẻ vô tội trở thành kẻ thế thân.
Người thân ruột thịt của cô tất cả đã bỏ cô mà đi.
“Không, cô chưa mất tất cả. Cô còn Nhã Dịch, tuy nói Nhã Dịch hiện tại không phải là em ruột cô, nhưng nó còn đối xử tốt với cô hơn thế. Nó vì không muốn cô thương tâm mà phải cố gắng che dấu tính cách thật của mình. Đóng vai thành kẻ khác, sống trong vỏ bọc mang tên người khác. Trong vô tình cô đã tổn thương tất cả những người thân yêu thương nhất của mình. Cô phải bù đắp lại cho nó, cô nợ nó.”
*********************
Nhã Dịch lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Noah, nói:
-Noah, hãy bắt đầu đi. Tôi muốn cậu dùng tất cả mọi cách và thế lực của nhà họ Phí, lật đổ tập đoàn Toàn Cầu cho tôi.
-Vâng.
Nam Cung Hạo Thiên thù mới nợ cũ chúng ta tính với nhau một lần sòng phẳng luôn đi. Dù có xuống địa ngục tôi cũng muốn anh phải trả giá đại giới.
|
Chương 98: Thân Thế Của Nhã Dịch Sau khi ba mẹ qua đời không lâu.
Một ông cụ xuất hiện trước mặt nó, tự xưng là gia gia của nó, nói với nó, khi ấy nó và ba mẹ đi cùng đi du lịch.
Nhưng trên đường gặp tai nạn giao thông, ba mẹ nó đã mất hết. Còn nó bị thất lạc.
Ông cụ Phí đã cho người tìm kiếm rất lâu, mới có kết quả và muốn đón nó về nhà.
Nhưng nó từ chối, nó không muốn bỏ rơi Nhã Thuần và cho Nhã Thuần biết sự thật nó sợ, nó sợ mất đi cô. Người thân thiết nhất của nó.
Nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh người không người quỷ không ra quỷ của cô, vào lần cô mất tích cả đêm ngày hôm ấy.
Nó cảm thấy thật bất lực, nó chẳng thể làm gì giúp cô. Nó cứ như cái gánh nặng, thứ vướng bận vô tình làm hại cuộc đời.
Nó biết nó cần phải có thực lực và sức mạnh mới có thể bảo vệ cô chăm sóc cô. Vì vậy nó chắp nhận sự gúp đỡ của cụ Phí, và không ngừng phấn đấu học hỏi.
Thực lực của nó tăng rất nhanh, cũng có thể do ông trời không hề bất công, ông đã vô tình cướp đi ba mẹ nó, nên đã bù đắp cho nó một bộ óc siêu việt của một thiên tài, học một biết mười, tự tin quyết đoán.
Và đến bây giờ có thể xem, nó cũng là một trong những doanh nhân, trẻ nhất, tài giỏi nhất, nhưng nó vẫn luôn giấu cô, ẩn nhẫn sống bên cạnh cô.
Nó nói ra chuyện này vào lúc này, không phải là muốn đã kích cô, mà chỉ muốn cô nhận ra được cảm giác mất đi người thân cuối cùng là như thế nào, để có thể biết được cảm giác tuyệt vọng của nó lúc này ra sao.
Còn Nam Cung Hạo Thiên cái tên không bằng cầm thú đó, không chỉ hết lần này đến lần khác tổn thương cô, người quan trọng nhất của nó. Nó tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn được.
Thật ra ông cụ Phí, tên đầy đủ là Phí Hoắc Nghiêu, chủ tịch tập đoàn Thanh Phong, một tập đoàn lớn. Còn nó tên thật là Phí Thiên Kiêu, người thừa kế duy nhất của tập đoàn
Tuy lúc trước thực lực không bằng Toàn Cầu. Nhưng nhờ sự phấn đấu ngày đêm không mệt mỏi của nó, thì bây giờ nó có thể tự tin khẳng định, Thanh Phong không hề kém hơn Toàn Cầu của hắn.
**************************
Khi nó trở vào phòng lần nữa, Nhã Thuần nở nụ cười dịu dàng nhìn nó nói:
-Nhã Dịch chị xin lỗi, chị nợ em. Chị hứa chị sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa. Chỉ một lần là đủ rồi.
Nhã Dịch ôm lấy Nhã Thuần vào lòng nói:
-Nhã Thuần hứa phải giữ lời, nếu không thì Nhã Dịch sẽ đánh thí thí Nhã Thuần đó. Nhã Dịch cứ nghĩ Nhã Thuần sẽ không cần, bỏ rơi người ta chứ.
-Làm sao có việc đó được. Trên đời này chị đã mất tất cả, chỉ còn em mà thôi. Em mãi là em của chị. Dù có chuyện gì xảy ra chị cũng sẽ luôn thủ hộ em.
|
Chương 99: Quyết Định Khó Khăn Nước mắt Nhã Dịch trào ra, Nhã Thuần không ghét nó, dù nó không phải em ruột cô.
Không biết từ lúc nào, nó đã không thể kêu cô là chị của nó nữa, bởi vì trong thăm tâm nó cô không là chị mà một người con gái.
Nhưng nó biết cô không yêu nó, cô chỉ xem nó như em cô.
Nhã Thuần chỉ cần ở bên cô, nhìn cô hạnh phúc tôi cũng mãn nguyện. Như thế là quá đủ rồi.
Tôi nguyện chôn sâu tình cảm của mình xuống tận đáy lòng, mãi mãi ở phía sau bảo hộ cô che chở cô. Tình nguyện làm em của cô, em của người con gái tôi yêu.
“Chị”.
Những Thuần đưa tay vuốt ve bụng của mình, sau đó giọng nói mang theo vài phần thương cảm vang lên:
-Nhã Dịch em hãy giúp chị chị muốn bỏ nó.
-Cái gì? Chị đã suy nghĩ kỹ chưa.
-Ừm. Chị muốn bắt đầu lại từ đầu, chị không muốn lưu giữ lại bất kỳ vết tích nào của hắn. Chị không hận hắn, chị không có tư cách làm điều đó, bởi vì chị đã bao giờ có được hắn, chị chỉ hận chính bản thân mình đã quá yếu đuối mà thôi. Em có cảm thấy chị thật đáng ghét hay không? Ngay cả con mình mà chị cũng…ô ô ô….
Những giọt nước mắt mặn chát theo khóe mắt của Nhã Thuần trào ra.
Nhã Dịch ôm cô gái nhỏ nhắn vào lòng thì thào bên tai cô:
-Không, dù chị có làm gì, em vẫn sẽ luôn bên cạnh chị, ủng hộ chị. Em sẽ mãi là Nhã Dịch của chị. Nếu chị mệt rồi thì hãy buôn bỏ tất cả đi, em sẽ thay chị gánh vác tất cả. Chỉ cần chị hảo hảo mà sống là tốt rồi.
-Ừm.
*************************
Sau khi Nhã Dịch ra khỏi phòng Nhã Thuần thất thần nhìn lấy màn đêm, nó như một bóng ma không ngừng cắn nát tâm hồn cô.
Nhã Thuần vừa xoa bụng, vừa thì thào, giọng nói muốn bất lực, muốn thương tâm nhường nào, thì có thể bất lực thương tâm bấy nhiêu:
-Bảo Bảo mẹ xin lỗi con, mẹ thật ích kỷ phải không, nhưng mẹ không thể làm khác được. Ba con không cần mẹ con mình nữa rồi. Mẹ không thể nhìn thấy cảnh con bị mọi người cười nhạo là đứa trẻ không cha, mẹ không muốn con phải trưởng thành trong gia đình không trọn vẹn.
-Mẹ hy vọng kiếp sau con có thể đầu thai vào gia đình tốt hơn. Bảo bảo mẹ yêu con, đứa con xấu số chưa kịp trào đời đã phải mất đi sinh mạng của mẹ. Xin con đừng hận mẹ, cục cưng của mẹ.
|