Ba Cô Nàng Ca Sĩ Đáng Yêu
|
|
Vậy là hôm nay đã là ngày thứ ba sau cái ngày mà nó báo cái tin về nc ấy. Chỉ còn hôm nay và ngày mai nữa thôi là chúng nó sẽ đc về nhà mà sao trông mặt ai cx buồn bí xị vậy? (Ko nỡ xa người yêu chứ sao nữa).Tranh thủ những ngày còn lại hai cái cặp M.Anh-Tỉ và Nguyên-Đ.Hằng kia đi chơi khắp nơi. Làm cho C.Băng và Khải phải cô đơn lẻ loi một mình. May mà C.Băng vẫn còn có tiểu Phong ko chứ chắc cô sẽ chết vì buồn mất. Hôm nay cô quyết định dẫn tiểu Phong ra ngoài chơi một chút để thoải mái vì mấy hôm nay cô với nhóc chỉ ở nhà để dạy nhóc nói tiếng Việt thôi.
- Bây h em thích đi đâu nào?- khóa cửa nhà đàng hoàng xong C.Băng quay người lại hỏi tiểu Phong.
- Em thích đi ăn kem - tiểu Phong nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mỉm cười nói.
- Đc thôi. Chúng ta đi nào - C.Băng nghe vậy vui vẻ cầm tay tiểu Phong đi trên vỉa hè đến quán kem.
Trên đường đi thỉnh thoảng có rất nhiều người cứ quay lại để nhìn cô và nhóc. Trên đầu ai cx xuất hiện một cái dấu chấm hỏi to đùng với thắc mắc ''cậu bé ấy là ai?''. Tiểu Phong mặc dù cx đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm như sinh vật lạ khi đi cùng chị nhưng cậu bé vẫn thấy ko thoải mái lắm. C.Băng cx tinh ý nhận ra đc vẻ mặt nhăn nhó như con khỉ kia thì bật cười nắm tay nhóc lắc đầu có ý bảo là ko sao. Thấy vậy cậu cũng mặc kệ những con người kia mà chuyên tâm vào quán kem trước mắt. Cả hai chọn một quán khá vắng, đa số toàn là những người già và các đối tác gặp nhau nên cx ko có bị chú ý nhiều lắm. Nhanh chóng cả hai chọn đc một bàn khá vắng và khuất so với tầm nhìn ngồi xuống và bắt đầu gọi phục vụ.
- Chị ơi cho bàn em gọi đồ - tiểu Phong hết to gọi
Nhanh chóng có một cô phục vụ chạy ra trên tay cầm một tờ giấy và một cây bút niềm nở cười:
- Xin hỏi em muốn gọi món gì?- cô phục vụ nhìn thấy cậu bé đáng yêu trước mắt thì nhanh chóng sinh ra hảo cảm mỉm cười càng dịu dàng hơn nói.
- Cho em một ly kem vani chị nhé! -tiểu Phong cầm tờ menu phân vân hồi lâu rồi chỉ tay vào một cốc kem vani nhìn trông hết sức tươi ngon.
- Ok. Vậy còn bạn, bạn dùng gì? - Cô phục vị chuyển sang phía C.Băng hỏi.
- À cho mình cx là một ly kem vani giống em ấy bạn nhé! -CBăng mỉm cười tươi tắn gọi món thì làm cho cô phục vụ hết sức bất ngờ đứng đơ ra một lát khiến C.Băng phải gọi mấy lần thì mới tỉnh.
- Vâng xin chị chờ cho một lát nhé.
Sau khi đồ ăn đc mang ra cả hai chị em cùng ăn rất vui vẻ rồi đi đến địa điểm tiếp theo là sân trượt băng. Vào đến cổng mua vé thì mới để ý ở đây rất đông nha. Thế là vô tình lại có hàng trăm con mắt hướng về phía hai người. Khổ thân ghê! Bây h mới biết làm người nổi tiếng đâu phải là dễ và sướng.
- Nào tiểu Phong ra đây chị dắt ko ngã đấy- nhìn tiểu Phong chập chững đứng còn chưa vững thì C.Băng liền biết là cậu ko biết trượt. Dơ hai tay ra nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia dắt từng bước một đi chậm chạp cho đến khi tiểu Phong đã trượt đc thành thạo thì cả hai chị em cùng nắm tay nhau trượt như là một đôi tình nhân vậy (so sánh như vậy ko biết có đúng ko nữa-_-).
Khi hai người trượt đến đâu là mọi người rẽ cho hai người đến đó. Có một số người còn chụp ảnh up lên weibo nữa cơ. Một số thì mạnh dạn hơn xin chụp ảnh và còn xin chữ kí. Nói chung là hôm nay đi trượt băng rất vui. Hai chị em cười suốt, thỉnh thoảng tiểu Phong có ngã làm C.Băng ngã theo nhưng sau đó hai người lại cùng nhau lăn ra cười.
|
Sau khi cả hai chơi tất cả các trò đến chán chê mệt mỏi thì trời cx đã sẩm tối. Hai chị em dắt tay nhau đi trên con dài vừa đi vừa hát. Trên tay tiểu Phong xách là hai hộp con gà và hai hộp gà rán cùng hai cốc milo mà nhóc và nó vừa mới mua. Hai chị em đi đc một lúc thì đến nhà. Vào nhà nó thì lấy bát đĩa ra còn tiểu Phong thì đang lau bàn.- Nhanh ra ăn đi cho nóng nào tiểu Phong - bỏ hết đồ ăn ra C.Băng vẫy tay với nhóc gọi ra bàn ngồi ăn.
- Oa, ngon quá. Em mời chị ăn tối ạ - nhìn thấy thức ăn hai mắt tiểu Phong nhanh chóng sáng quắc lên như hai cái đền pha ô tô lao vào ngấu nghiến ăn.
- Ăn từ từ thôi ko nghẹn - nhìn nhóc như vậy nó ko khỏi bật cười nói.
- Dạ vâng. Chị cx ăn đi chứ - nhóc cười nói.
- Tí nữa ăn xong chị đi mua ít đồ cá nhân. Em nằm chơi ko thì xem tivi ko thì máy tính nhé!- nó dặn dò nhóc một lát rồi ra ngoài mua đồ.
Trên con đường vắng vẻ, C.Băng đang xách túi đồ trên tay đi với vẻ thong dong. 1túi là đồ ăn còn một túi là đồ cá nhân. Đang đi trên đường vừa đi vừa ngâm nga giai điệu bài hát của nhóm nó thì nó gặp Khải. Hai người sững lại một chút rồi cả hai cùng cúi đầu chào đối phương.
- Sao trời vừa tối vừa lạnh như vậy rồi mà em còn đi ra ngoài vầy? -Khải nhìn cô với ánh mắt lo lắng hỏi
- Em đi mua ít đồ. Còn anh, anh đi đâu vậy? - nó mỉm cười với anh rồi dơ cái túi mình đang xách lên nói.
- Anh đi ra ngoài chơi chút thôi. Ở nhà quài chán lắm! -Khải tiến đến lại gần nó giải thích.
- Oh, vậy anh có mún về nhà bọn m uống một cốc sữa nóng ko? Em phải về nhanh vì tiểu Phong vẫn còn đang ở nhà. -nó nhìn anh rồi mời mọc.
- Ok, đi thôi.
Thế là cả hai lại cùng đi về và cùng nói chuyện. Trên đường đi về nó cứ luyên thuyên biết bao nhiêu là chuyện mà anh cứ im lặng nhìn nó hoài. Thỉnh thoảng gật đầu rồi ừ một cái lấy lệ rồi lại nhìn nó tiếp làm mặt nó đỏ bừng ho nhẹ một cái để che đi vẻ ngượng ngùng của mình. Nhận thấy sự thất thố của mình Khải cx ko nhìn trực diện nó nữa mà chỉ nhìn lén thôi (bó tay với anh -_-). Đến nhà nó nhanh chóng mở cửa bước vào và Khải cx theo sau. Vào bếp lấy cho anh cốc sữa rồi nó cất tiếng gọi to.
- Tiểu Phong ơi, em đâu rồi chị về rồi này. - gọi mãi mà ko thấy cậu bé trả lời, lo lắng đi tìm khắp nhà mà chả thấy đâu.
- Em sao vậy? - Khải nhìn cô sốt sắng thế thì cx ko nhịn đc hỏi.
- Chết rồi, làm sao bây h hả anh. Em tìm khắp nhà mà chả thấy tiểu Phong đâu cả. Em lo lắm, ko biết thằng bé có làm sao ko nữa! - C.Băng nhìn Khải rồi ngồi thụp xuống đất nói.
- Em đã thử ra ngoài tìm chưa. Nhỡ may thằng bé chạy ra ngoài rồi cx nên ý. - Khải đến bên nó vỗ vai an ủi.
- Ko đâu, dép của tiểu Phong vẫn còn ở đây mà, làm sao mà đi đâu đc. -nó lắc đầu phủ nhân.
- Vậy em tìm hết nhà chưa?- Khải nhìn nó thở dài.
- Em tìm hết rồi. Nhà vệ sinh, phòng bếp, phòng ngủ, phòng ăn, phòng tập nhảy tập hát và cả trên phòng thờ rồi mà ko thấy.- nó liệt kê hết tất cả các chỗ có thể tìm đc rồi lại òa lên khóc.
- À đúng rồi vậy em tìm trên tầng thượng chưa?
- Ừ nhỉ. Tại sao em lại ko nghĩ ra ta. Em quên mất. -nói rồi cả hai cùng chạy lên tầng thượng.
|
- Tiểu Phong ơi em ở chỗ nào vậy?- vừa lên trên tầng thượng nó đã gọi um sùm cả lên. Nhìn thấy tiểu Phong đang ngồi ngắm sao nó mới yên tâm ko gọi nữa.- Em đây nè. Chị về nhanh thế? Em cứ tưởng chị đi một lúc nữa mới về nên lên đây ngắm sao một chút. - nhóc quay đầu lại nhìn nao cười nói.
- Em làm chị lo lắm em có biết ko? Chị còn cứ tưởng em bị làm sao rồi cơ. Lần sau ko đc thế nhé! Chị lo lắm đấy- nó chạy đến ôm nhóc vào lòng trách yêu.
- Em biết rồi mà. Chỉ tại em chán quá thui. À màc sao anh Khải cx ở đây vậy. Anh đến chơi với em à? - nhóc nói rồi nhìn sang Khải thắc mắc hỏi.
- Anh với chị em vừa mới gặp nhau ở ngoài đường nên chị em tiện lời mời anh về đây chơi. -khải mỉm cười rồi xoa đầu nhóc. Oa, lúc ấy trông anh đúng là đẹp trai chít người nha. ( hic hic oa oa gato quá đi à
|
E hèm na có chuyện muốn thông báo với mọi người nè. M.n chú ý nhé!- Thứ nhất: có một số bạn độc giả bảo na là cho tên của chương truyện. Nhưng xin thưa với các bạn rằng mình rất ngu cái khoản tóm tắt truyện này nên xin mọi người thông cảm cho.
- Thứ hai: truyện của mình nguyên bản là đc viết và đăng ở santruyen cho nên có một số trang truyện họ cắt truyện của mình linh tinh nên thành ra có một số chương bị cắt và thiếu truyện. Bạn nào mà muốn đọc hoàn chỉnh thì có thể vào santruyen nhé!
Mình chỉ thông báo thế thôi. Bây h vào truyện luôn nhé!
-------------------------Ta là dải phân cách aaaa-------
Sau khi buông nó ra, Khải lấy hai tay áp lên má nó để nó nhìn thẳng vào mắt anh, ko đc phép lảng tránh.
- Thế nào? Bây h em có đồng ý làm người yêu anh ko? Anh hứa sẽ yêu thương và bảo vệ em mà, em đồng ý đi nhé - Khải nhìn nhí nói giọng cầu xin khẩn thiết khiến nó đơ lun ko nói đc cứ ấp úng.
- Em đừng có ấp úng thế nữa. Em nói đi mà- anh giục nó nói đáp an. Ôi trời đất quỷ thần ơi, bây h trg lòng anh như có hàng trăm nghìn con kiến bò. Khó chịu và sốt sắng ko có lời nào diễn tả. Thậm chí anh còn hồi hộp hơn cái lúc mà lần đầu tiên ra mắt ca khúc mới ấy chứ!
- Em....em...em đồng ý!- nó ấp úng mãi rồi cx đồng ý.
Anh nghe đc câu trả lời của nó thì nhảy cẫng lên vui sướng ôm nó quay mòng mòng lún hà. Anh bỏ nói xuống rồi hai người lại hôn nhau. Bỏ nó ra, anh nắm lấy tay nó rồi ôm tiểu Phong nằm lên đùi mình. Cho nó nằm dựa người vào vai anh. Hai người cùng nhau ngắm sao. Cảnh tượng lúc này trông rất là hạnh phúc nha. Như một gia đình thứ thiệt vậy, thật là ko thể ko khiến người ta ngưỡng mộ.
---------------------------------------------------------------
Sáng, 7h.
" Đã đến h dậy, bây h là 7h00".
Tiếng chuông báo thức ở máy điện thoại vang lên. Đ.Hằng chậm rãi lười biếng mở mắt ngồi dậy. Với lấy chuếc điện thoại ở trên đầu giường mở máy xem thời tiết. "Oa, hôm nay chỉ có 25 độ, thoáng mát. Thời tiết thật là đẹp. Cx phải thôi, Tết đến nơi rồi thì trời phải ấm lên"- cô thầm nghĩ.
Làm vệ sinh cá nhân xong xuôi tất tần tật rồi xuống nhà. Vừa xuống cô đã nhìn thấy nó, M.Anh và nhóc đang ngồi ăn sáng.
- Sao dậy mà ko gọi tớ vậy? -kéo ghế ra ngồi vào bàn, lấy suất thức ăn của mình cô nói.
- Tại thấy cái M.Anh nó bải với tớ là hôm qua cậu với Nguyên đi chơi về muộn nên hôm nay o gọi cậu dậy sớm mà để cho cậu ngủ - nó chậm rãi lên tiếng trả lời.
- Mà Khải ới cậu sao rồi? - M.Anh tò mò hỏi.
- Sao cậu biết?- nghe đến chuyện đó nó giật mình ngước lên hỏi.
- Thì tớ là quân sư tình yêu cho cậu ta mà-M.Anh vỗ ngực tự hào như vẻ vừa lập ra đc chiến công to lắm ý.
- Cậu... Thôi đc rồi, tớ với anh ấy thì cx giống các cậu với hai người kia thôi.- nó định mắng cho M.Anh một trận nhưng mà nghĩ nếu như ko có M.Anh thù làm sao nó với anh lại thành đôi nên lại thôi.
- Ồ, nhanh ghê ha. Chậc chậc, tớ bải rồi mà, Khải là đẹp trai nhất nhóm đấy, cậu ko cưỡng lại đc đâu- Đ.Hằng ra vẻ ta đây nói đúng đáp.
- Thôi ăn đi. Ngày mai về rồi, các cậu có định đi đâu nữa ko hay là đi chơi với các cậu ấy ko? -nó chuyển chủ đề.
- Ko đc. Hôm nay ba chàng có lịch đi chụp ảnh rồi, ko đi đc đâu. Chắc bọn tớ ở nhà -M.Anh tiếc nuối nói.
- Thế thì các cậu đi cùng với tớ và Tiểu Phong gặp bố em ấy nhé. Sau đó lấy thủ tục cho em ấy rồi đi mua quà về cho các anh chị ở công ty và bố mẹ nữa.- nó đề nghị nói.
- Ok. -đồng thanh.
Thế là bốn người sau khi ăn xong thì bắt đầu di chuyển tới nhà của bố nhóc. Trên xe nhóc cứ hồi hộp đứng ngồi ko yên. Thấy nhóc như vậy ba đứa nó cx thông cảm rồi cố an ủi. Tầm nửa tiếng sau thì đến. Nhóc nhìn ngôi nhà mà bố nhóc đang ở hiện nay mà ko khỏi há hốc mồm. Đây là chỗ mà bố nhóc ở ư? Cố gâng đứng vững và ko bật ra tiếng khóc, nhóc ngẩng đầu kền trời hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười với ba người bọn nó ở đằng sau.
- Em cứ vào đi. Bọn chị ở ngoài này chờ em nhé! Ko có gì phải căng thẳng. Cứ bình tĩnh là đc.- nó tiến lên ôm nhóc vào lòng nói.
- Vâng, em biết rồi- nhóc mỉm cười lại với nó.
* Mình giới thiệu chỗ này tí nhé: sau khi công ty mà bố nhóc bị phá sản cách ngày mà nhóc bỏ đi ko lâu. Nó đã cho người điều tra và biết đc chỗ ở của họ hiện nay ở đây. Hiện nay dì của nhóc ( cái bà mẹ kế í) đã mang thai và đẻ ra một bé trai. Nhà mà bọn họ ở hiện nay có thể nói là giống như cái khu ổ chuột mà ở bên Ấn Độ ý, chỉ cao điều là trông sạch sẽ và đỡ tồi tàn hơn thôi.
Sau khi nhóc di vào nhà bố nhóc thì chúng nó ngồi vào xe đợi để tránh m.n xung quanh bàn tán. Ba người ba cái điện thoại nhắn tin cho người yêu. Thỉnh thoảnh lại cao tiếng cười hihi haha của bọn nhí vang lên. Nói chung là trông ai cx rất hạnh phúc.
Hơn một tiếng sau nhóc bước ra, nhìn thấy bọn nhí nhóc liền chạy đến chui tọt vào xe.
- Thế nào rồi em? -nó thấy nhóc vừa vào thì đã kéo nhóc lại hỏi.
- Em ko sao cả, mình về thôi! Em hơi mệt! Để hôm khác em kể các chị nghe. - nhóc cười yếu ớt với chúng nó nói.
Thấy vậy M.Anh và Đ.Hằng định hỏi thêm nhưng thấy nó lắc đầu lên lại thôi. Thế là cả ba phóng xe đi làm hết tata tần tật mọi việc rồi phóng xe về nhà nấu cơm. Có cả ba chàng kia nữa. Nhờ thế mà tâm trạng nhóc đc kéo lên một tí và đã cười với chúng nó làm chúng nhí cx bớt lo hơn.
Buổi chiều và tối thì chúng nó đến công ty mang theo cả tiểu Phong nữa chào tạm biệt mọi người rồi về.
Buổi tối thì bảy người tụ họp lại ăn cơm và ngủ tại nhà chúng nó. Ko có gì đặc sắc nên mình ko kể nữa nha.
|
Sáng 7h45'Hôm nay là ngày mà bọn nó về VN. Sáng sớm, bốn người chúng nó dậy từ rất sớm để chuẩn bị quần áo, bữa sáng rồi sắp xếp thủ tục xuất cảnh. Xong xuôi đủ mọi thứ rồi chúng nó bắt đầu ngồi lên xe. Ngồi ở sân bay mãi một lúc sau thì chúng nó thấy ba chàng nhà ta bịt kín từ đầu đến cuối. Vẫy tay gọi ba người đó lại chỗ mà mình đang đứng.
- Sao ba người đến muộn vậy. Suýt nữa là bọn em lên sân bay rồi đấy- M.Anh thấy ba người bọn họ thì trách.
- Anh xin lỗi, tại vừa nãy tí nữa thì bị fan phát hiện. May là trốn kịp chứ ko thì toi.- Tỉ chạy lại chỗ M.Anh nói.
- Thôi đc rồi. Dù gì thì cx gặp đc nhau. Bây h bọn em cx chuẩn bị lên máy bay rồi. Những việc mà bọn em nhờ các anh í, nhớ phải thực hiện. Còn nữa, lần này đi có lẽ là tầm khoảng 1 năm nữa mới trở lại TQ. Có gì thì cứ a lô nhau một câu. Còn anh, léng phéng với ai là chết- C.Băng quay sang dặn ba chàng rồi lại quay sang nhìn Khải nói với ánh mắt đe dọa.
- Anh biết rồi mà. Sẽ ko như vậy để em lo lắng đâu- Khải cầm tay cô gật đầu nói.
- Huhu, anh à. Khi nào em về sẽ gọi cho anh. Một ngày phải gọi cho em đủ mười lần nhớ chưa? Ốm đau bệnh tật gì thì phải nói. Còn nữa, ko đc tập luyện quá sức đó- Đ.Hằng chưa gì đã nc mắt ngắn nc mắt dài ôm lấy Nguyên nói.
- Anh biết rồi mà, em cx phải thế nhé! Khi nào về nhớ gọi cho anh nghe chưa? - Nguyên ôm người yêu của mình vào lòng rồi vuốt tóc cô dỗ dành.
Năm người còn lại nhìn thấy cảnh này mà ko khỏi rùng mình nổi da gà da trâu da bò hết lên. Tởm vãi chưởng ra. Sến ko thể chịu đc. Bảy người đang quyến luyến nhau ko rời thì tiếng của cô tiếp viên hàng ko vang lên cắt đứt mọi hoạt động của họ: '' Đã chuẩn bị đến h khởi hành, xin mời các hành khách đi chuyến bay mang số hiệu QT60893 từ Trùng Khánh Trung Quốc về Hà Nội Việt Nam lên máy bay. Xin thông báo lại...''
- Thôi đến h rồi, bọn em lên máy bay đây. Mọi người về đi ko rồi lại bị fan phát hiện đấy. - M.Anh nghe thấy vậy thì tiếc nuối bảo ba chàng.
- Đc rồi. Đợi các em đi vào cổng sân bay rồi bọn anh về. Các em lên máy bay đi ko lỡ chuyến đấy.- Tỉ nói.
Thế là bốn người dắt nhau vào cổng soát vé để lên máy bay. Ba chàng thì đợi đến lúc mà ba nàng đi khuất rồi thì mới dắt tay nhau đi về.
Trên máy bay thì mỗi người làm một việc. M.Anh thì ngồi đọc tạp chí. Đ.Hằng thì ngồi đọc tiểu thuyết. Tiểu Phong thì nằm ngủ vì là lần đầu tiên đi máy bay nên cậu nhóc có vẻ sợ. C.Băng thì ngồi nghe nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc sau thì tất cả nằm ra ngủ hết. Chị Kim quản lí và đoàn ê-kip thì đã bay về trước để tránh gây sự chú ý. Bốn người bọn nó thì cx đi khoang hạng nhất nên cx ko ai phát hiện. Ngồi trên máy bay đc 5 tiếng thì bốn người xuống sân bay. Vì cứ nghĩ là mình về bí mật ko ai biết ngoài công ty và gia đình nên các cô cx ko nghĩ rằng sẽ có các fans sẽ đến chào đón mình nhưng cả ba người đã nhầm. Vì muốn cho ba người vui vẻ hơn nên công ty đã thông báo trên trang chủ cho toàn bộ FC biết ngày h mà các cô về và còn thông báo thêm về sự xuất hiện của Tiểu Phong. Bước ra khỏi cổng sân bay ba người đã bị khung cảnh làm cho đứng hình. Các fans thì đứng thành các hàng dài, sân bay thì tràn ngập những dải băng rôn màu trắng có in hình đôi cánh thiên thần, còn có hình trái tim và những tấm hình của các cô nữa. Thật sự thì các cô đã bị xúc động mạnh. Ba người bọn họ tay dắt Tiểu Phong đi ra chào các fans. Các fans ở bên ngoài thì hò hét um sùm lên. Do xô đẩy nhau nên có bốn bn nữ đã bị xô ra khỏi tấm chắn của sân bay. Ba người chạy ra đỡ từng người dậy còn tiểu Phong thì nhanh chóng nhặt đồ giúp. Hành động đó đã đc toàn bộ FC chứng kiến, họ vô cùng cảm động. Các phóng viên. nhà báo thì ko ngừng chụp ảnh lia lịa. Tất cả tạo nên một khung cảnh thật là nhộn nhịp kèm theo một chút xô bồ, hỗn loạn.
|