Thiên Thần Không Là Của Em Vì Em Thuộc Về Ác Quỷ
|
|
Tên truyện: Thiên Thần Không Là Của Em Vì Em Thuộc Về Ác Quỷ
Tác giả: Zen
Thể loại: Truyện Teen
Tóm Tắt nội dung truyện:
Truyện Thiên Thần Không Là Của Em Vì Em Thuộc Về Ác Quỷ của tác giả Zen (Mikahawa.zenkura) là truyện teen được đông đảo bạn đọc ủng hộ.
Hắn: lạnh lùng, cô độc, tàn nhẫn....... Hắn được mệnh danh là ác quỷ trên những trận đánh đấm máu vì hắn tàn ác và k ai động được vào người hắn.........
Trong căn phòng tại 1 quán bar lớn, ánh đèn vàng mờ ảo chập chờn nhưng ta vẫn có thể thấy được xung quanh là cơ số những vỏ chai rượu ngoại đắt tiền rỗng nằm lăn lóc trên sàn nhà, những thằng con trai quần áo xộc xệch đang nằm ngả nghiêng trên ghế, bàn, sàn nhà sau khi vừa trải qua 1 buổi thác loạn với bia, rượu, thuốc lá và “đập đá”..
|
Chương 1: Con trai của Devil Hắn: lạnh lùng, cô độc, tàn nhẫn.......
Hắn được mệnh danh là ác quỷ trên những trận đánh đấm máu vì hắn tàn ác và k ai động được vào người hắn........................................
Trong căn phòng tại 1 quán bar lớn, ánh đèn vàng mờ ảo chập chờn nhưng ta vẫn có thể thấy được xung quanh là cơ số những vỏ chai rượu ngoại đắt tiền rỗng nằm lăn lóc trên sàn nhà, những thằng con trai quần áo xộc xệch đang nằm ngả nghiêng trên ghế, bàn, sàn nhà sau khi vừa trải qua 1 buổi thác loạn với bia, rượu, thuốc lá và “đập đá”.
RING……RING……RING……….
Tiếng chuông điện thoại vang lên ngày 1 to, phá tan k gian yên tĩnh trong căn phòng khiến cho những thằng đang chập chờn trong giấc ngủ khó chịu, bực mình vì bị phá bĩnh…….
_Điện thoại thằng nào đấy, nghe k tắt đi, điếc tai quá…đm…..
_Của Vinh đấy.
_Nghe máy cho nó, thằng Vinh ra ngoài rồi.
1 thằng lơ ngơ cầm cái điện thoại đang rung lên và kêu ngày càng to k hề có ý định dứt kia lên, chần chừ 1 lúc khi nhìn vào tên hiển thị màn hình rồi cũng bấm nút nghe.
_Alo!......
_Hử, k phải Vinh _ Là giọng 1 đứa con gái, lạnh tanh. Nhưng khi nhận ra giọng bên đầu dây kia k phải là của chủ nhân điện thoại thì giọng nói đó trở nên khó chịu.
_Ờ, thằng Vinh ra ngoài rồi em ạ. Em là gì của Vinh thế, có cần anh nhắn lại cho k?
_Bạn gái. Tôi muốn gặp Vinh _ Giọng nói nữ đó trả lời 1 cách thản nhiên nhưng pha chút khó chịu vì cái giọng cợt nhả bên đầu dây kia khiến cô có vẻ khó chịu.
_Haha, em muốn gặp nó thì tới bar KENNY, phòng 707 nhé _ Thằng đó cười lớn.
Nhưng chỉ cần nghe tới vậy thì đầu dây bên kia đã cúp máy cái “rụp” cũng chẳng thèm ư hử hay chào 1 tiếng khiến tên nghe điện thoại cực kì khó chịu vì thái độ đó và cả giọng nói lạnh mà ngang tàng kia. Bực mình, tên đó ném cái điện thoại lên bàn miệng lẩm bẩm chửi đứa con gái đó k thương tiếc khiến cho 1 người ngồi từ nãy h trong góc phòng tối, ánh sáng k chạm tới được phải chú ý.
_Chuyện gì thế, ai gọi thằng Vinh vậy?_1 giọng nói còn lạnh lùng hơn giọng của người con gái kia gấp bội, khiến người đối diện cũng phải run sợ hỏi.
_Dạ, là bồ thằng Vinh gọi.
_Bồ, thằng Vinh làm quái gì có bạn gái_ hắn khẽ nhíu mày.
_Haizzz, chịu, nó bảo thế mà.
“Cạch”.
Cuộc đối thoại dừng lại khi nhân vật được nhắc đến từ này tới h xuất hiện. Trên người mặc 1 chếc áo sơ mi trắng với quần jean đen trông rất lịch lãm nhưng dáng đi thì lảo đảo, mắt nhắm mắt mở đi vào tí nữa thì giẫm phải mấy cái vỏ rượu vứt vung vãi ở trên sàn mà ngã dập mặt…..
_Vinh, bồ mày nó vừa gọi đấy_ Thằng kia thấy Vinh đi vào, cầm cái điện thoại quăng tới cho hắn
_Điên, tao làm đếch gì có bồ _Vinh nhăn mặt, đỡ điện thoại ngồi cái “phịch” xuống cạnh hắn_ người con trai mặc áo sơ mi đen, quần trắng trái ngược với Vinh.
Bỗng dưng Vinh nhớ ra gì đó, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành sắp đến với mình. Vội vàng mở điện thoại, kiểm tra cuộc gọi đến và xuất hiện đầu tiên trong danh bạ đấy là cái tên người gọi “MT” , là cuộc gọi sớm nhất vừa mới gọi 15’ trước thôi. Cái tên đấy khiến cho Vinh tái mặt, méo mồm.
_Mày….. mày nói gì với nhỏ? _ Vinh nhìn thằng bạn lắp bắp.
_Hơ, sao vậy? Thì nó bảo là muốn gặp mày nên tao cho nó địa chỉ tới gặp thôi chứ có gì đâu.
_CÁI GÌ? _ Vinh hét lên.
_Sao vậy?_ Hắn nhìn thằng bạn mình đang dưng mặt tái mét rồi bật dậy như cái lò xo hét ầm lên.
_Chậc, chỉ là 1 đứa con gái thôi mà. Mày tưởng vào được KENNY dễ à, lên tới được phòng 707 càng là vấn đề đấy; yên tâm đi_ Thằng kia an ủi.
_Trời ơi, thằng kia mày giết tao rồi. Nó mà k vào được tao bé bằng cục kẹo cho mày ăn _Vinh ôm đầu đau khổ rên rẩm.
Nhưng chợt nghĩ ra cái gì đó, Vinh đứng phắt dậy quay lại nói với hắn đang nhìn mình 1 cách cực kì khó hiểu, vỗ vai hắn nói:
_Tao chuồn đây, nếu như mày thấy con nhỏ nào mà đạp cửa xông vào đây thì nhớ giải quyết giùm tao nhớ, cứ nói là tao k ở đây…..
Nhưng còn chưa kịp để hắn thắc mắc, hay là Vinh nói hết câu thì cánh cửa phòng 707 đã bị 1 bàn chân ai đó phũ phàng đạp cái “ RẦM” luôn khiến cho bản lề bật ra luôn và cánh cửa thì đổ thêm cái “Rầm” xuống đất. Tiếng động hãi hùng liên tiếp vang lên khiến cho mấy thằng đang ngủ ngon lành cũng phải giật mình bật dậy tưởng có cảnh sát vào úm……
Nhưng bước vào thì chẳng có thằng cảnh sát nào mà là 1 con nhóc tóc cắt ngắn, để vic mặc áo phông, quần jean đi giầy thể thao hùng hổ bước tới. Cô nhìn cả căn phòng đầy vỏ lon khẽ nhăn mặt nhưng khi tìm thấy khuôn mặt mình cần tìm thì ngay lập tực gạt phăng tất cả k thèm quan tâm bước tới cái chỗ tối nhất phòng kia trước ánh mắt kì quặc lẫn khó hiểu của bọn xung quanh đấy đang nhìn…..
Bước nhanh tới chỗ cái tên mặt mũi xanh lè mặc áo sơ mi trắng, quần đen nhìn nom cực kì ngoan hiền kia nhưng thực chất thì láo k thể tả được. Túm lấy cổ áo của cái thằng cao hơn mình hẳn 1 cái đầu kia kéo ra khỏi bàn mà trừng mắt hét lên:
_TRƯƠNG HOÀNG ANH VINH!
_Da….Dạ….._Vinh nói bằng giọng khá nhỏ, mặt mũi cúi gằm xuống k dám nhìn thằng vảo nó.
Tuy nói nhỏ, nhưng từ nãy h căn phòng này hoàn toàn yên tĩnh chưa ai dám hó hé ra câu nào nên tất cả lũ đều nghe thấy cái câu “anh hai” của mình vừa nói với cô bé to gan lớn mật kia. Cải lũ đồng loạt trợn tròn mắt nhìn cái con người chỉ đứng dưới 1 người mà trên vạn người kia phát ngôn ra 1 câu hết sức….. khiến tụi đấy vừa muốn ói mà vừa sợ hãi……
_Mày bảo với tao cái gì hả? _ Nó nói như hét vào mặt Vinh, tay vẫn túm cổ áo.
_Ờ thì……_Vinh nhìn nó gãi đầu k biết chối kiểu gì vì bị bắt tại trận rồi còn đâu nữa.
_ Mày muốn tao tức hộc máu mà chết à? Mày thực muốn tao chết hả thằng kia. Mày muốn sống làm người hay chết làm vật nói để tao biết tao cho mày 1 phát chết luôn chứ cần quái gì phải khổ sở vậy hả? Hết đánh nhau, bỏ học, gây sự với người khác, rượu chè, cờ bạc,… rồi h lại “đập đá” , mày phải để tao nói với mày cái tác hại chết người của nó bao nhiêu lần nữa thì mày mới hiểu hả? hả? hả?......Mày muốn tao nói với bố mẹ mày k? CÓ muốn cắt luôn viện trợ, thu xe, thu điện thoại rồi trở thành 1 thằng khố rách áo ôm k tình, k tiền, k tài, k danh, k phận, k học vấn k hả.????......................
Nó cứ thế ca 1 tràng dài nói bằng volume k hề nhỏ 1 chút nào cũng chẳng cần ngưng nghỉ lấy lại hơi lần nào luôn mà sợ nhất là Vinh nhà ta k dám bật lại câu nào, cúi mặt nhẫn nhịn chịu ăn chửi của nó mới kinh chứ. Bình thường có thằng nào hay kể cả 1 đứa con gái chỉ cần nói đểu Vinh 1 câu thôi thì chẳng cần nể nang Vinh đánh cho bay răng luôn à……Nó chửi mình Vinh nhưng cả lũ cũng đều chịu trận nghe chửi khiến cho đầu óc đã lơ nga lơ ngơ rồi h đây còn lùng bùng cả lỗ tai luôn….
Nó dường như là người suy nhất trừ 1 người k biết sợ Vinh; dường như Vinh cũng rất là hãi nói chứ, đến bịt tai còn k dám huống chi là bật lại đến nửa câu….. H Vinh chỉ còn biết liếc nhìn thằng bạn cũng là ngươi duy nhất đứng trên Vinh, k sợ Vinh kia bằng ánh mắt cầu cứu ….
Hắn nhìn khuôn mặt Vinh, bắt gặp ánh mắt van xin cầu cứu của thằng bạn thân mình thở dài 1 cái rồi cười cười bước tới cái chỗ được hắn đặt cho cái biệt danh “ trung tâm của cái chợ vỡ” kia để giải quyết cứu thằng bạn mình ra khỏi tay 1 “nữ quái”.
_Này, dừng lại được rồi đấy_ Hắn bước tới kéo nó ra khỏi Vinh, nói bằng 1 thanh âm trầm nhưng vẫn lạnh băng như cũ.
_Ấy, đừng…..
Vinh nhìn thấy hắn chạm vào người nó, định bảo hắn bỏ tay ra gấp thì chưa kịp nói và trong lúc k ai ngờ được rằng dù nó có dừng chửi Vinh thật nhưng nó quay ngoắt 1 cái 360 độ tung chân đá thằng vào người hắn vì dám động vào người nó mà k thèm ngó coi hắn là ai trông cái đám ô hợp kia, vì đơn giản nó chẳng quan tâm…….
_Đừng có động vào người tôi.
Cả lũ tái mặt vì sự việc bất ngờ này xảy ra, kể cả Vinh dù đã định cản hắn, dù đã đoán trước được nhưng k ngờ nó lại phản ứng mạnh tới vậy. Cứ tưởng hắn phải ăn ngon 1 đòn trí mạng của nó ai ngờ hắn lại bắt gọn chân của nó mà giữ trên k 1 cách nhẹ tênh….
_Bỏ ra _ Nó gắt , nhìn hắn bằng 1 ánh mắt như muốn ăn tươi muốn sống, muốn giết hắn mà k được.
Đáp lại ánh mắt giữ tợn, trừng trừng của nó lại là 1 ánh mắt mắt lãnh đạm, nhởn nhơ như k của hắn dường như chẳng thèm quan tâm tới lời nói của nó chút nào…..
Và 2 người cứ như thế đứng đó đọ mắt với nhau mãi cứ như chỉ có 1 người trong phòng thôi vậy. Cái không khí ngột ngạt, khó thở đó khiến cả lũ im re nên Vinh phải vào can trước khi nó với hắn xông vào đánh nhau luôn.
_Hơ hơ, được rồi Kiệt, bỏ tay ra đi. Ok, tui đưa nhỏ về đã rồi nói chuyện sau nhé. Về thôi lẹ lên_ Vinh nói với hắn rồi nắm tay nó kéo đi trong khi nó vẫn k thôi nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn.
Khi bóng 2 người 1nam 1 nữ kia đã đi mất hút rồi cả bọn mới nhao nhao lên với những câu hỏi và lời bàn tán:
_Cô bé đó là ai vậy?
_Khiếp, bé mà khinh khủng, nghe nó chửi “anh hai” mà tao cũng hoảng.
_K biết có quan hệ gì với “anh hai” nhỉ?
_Ầy, xem lúc nó tí nữa gây sự với “đại ca” mới sợ chứ, tao cũng toát mồ hôi luôn.
_ “Anh hai” hoảng nó mới sợ, “đại ca” cũng k làm gì nhỏ luôn……..
…………….
Hoàng loạt nhưng câu nói sung quanh chuyện của nó, Vinh và hắn vang lên đầy hứng thú. Sự xuất hiện hùng hổ của nó trở thành đề tài bàn tán cực kì nóng hổi của tụi kia nhất là thái độ của “ đại ca” và “anh hai” chúng nó thực sự là 1 vấn đề lớn cần bàn tán.
Hắn nhìn cái đám ô hợp mà thấy nản luôn. Với lấy chùm chìa khóa và chiếc điện thoại để ở bàn, hắn lạnh lùng ra lệnh:
_Giải tán đi, về đây.
Hắn bước đi, ra tới nhà xe thì hắn gặp nó với Vinh vẫn chưa về mà Vinh vẫn đang bị nó chửi cho k thương tiếc 1 lời nào cả.
_Được rồi mà, con xin mẹ về cho con nhờ_ Vinh chắp tay xin nó.
_K về _ Nó khoanh tay trước ngực, ngang bướng nhìn Vinh.
_K về thì đi đâu, mày phiền quá đi à_ Vinh nhăn mặt.
_Tao sút mày phát chết luôn bây h? Dám cãi tao á?_ Nó dơ tay đấm thằng vào bụng Vinh k chút ngại nhần.
_Đau, mày dã man quá. Thế muốn đi đâu_ Vinh ôm bụng than.
_Ăn kem, mày đãi_ Nó đưa ra nghị quyết.
_ Tao hết tiền rồi _ Vinh nhíu mày.
_Hết thì ở lại mà rửa chén k thì mang cầm cái em moto yêu của mày lại_ Nó nhìn Vinh, cười đểu.
_Tao sợ mày rồi, lên xe đi_ Vinh chán nản trèo lên xe.
_Còn nữa, từ h mỗi sáng, trưa, chiều phải đưa tao đến trường rồi đón về. Trễ 5’ tao gọi điện về nhà nói chuyện với bố mẹ mày và tao cũng từ mày luôn _ Nó vẫn đứng đấy k chịu lên.
_Mày dọa tao?_ Vinh bực mình nhìn nó.
_Ờ đấy, tao là thế mà _ Nó vênh mặt nhìn Vinh đắc trí.
_Haizzzz……rồi, nghe mày tất. Có đi k tao bỏ mày lại bây h?_ Vinh thở dài.
Nó chỉ cần có thể, mỉm cười mãn nguyện nhưng miệng vẫn k quyên lẩm bẩm : “ k đưa tao về thì tao đạp mày chết. Mà làm như tao k có chân để đi về ế”.
Hắn đứng đó từ nãy chứng kiến tất cả mà k khỏi bật cười; đến khi 2 đứa kia phóng xe đi mất dạng rồi mà hắn vẫn k thôi cười được. Mãi 1 lúc sau hắn mới lấy lại được điệu bộ thường ngày: ánh mắt lạnh băng, nụ cười nửa miệng, dáng người bất cần đời tiến về phía chiếc moto đen đỏ miệng khẽ nói : “ Ghê gớm thật nhưng cũng rất thú vị”.
Đội mũ bảo hiểm, nổ máy xe hắn cưỡi con Suzuki haysabusa màu đen đỏ là 1 trong 2 chiếc siêu xe duy nhất ở Việt Nam phóng vù ra khỏi tầng hầm, hòa mình vào cũng với dòng người đông đúc kia…..
* * *
Sáng hôm sau, như lệnh nó đã ban ra lúc trước, Vinh tới nhà rước nó đi học và k những thế còn bị nó bắt vức em moto yêu ở nhà xe, thu luôn chìa khóa xe và phải đèo nó đi bằng chiếc novor của mình. Chán lắm, khổ lắm nhưng k cãi được nó nên Vinh đành tạm biệt em xe yêu 1 chứ biết làm sao.
Lai nó đến trường Vinh định về trường học, tập làm học sinh ngoan hiền 1 hôm xem sao thì điện thoại hắn gọi Vinh tới . Hớn hở, phóng vèo xe đi và gạt phăng luôn cái ý định về trường đi 1 cách chẳng có chút nào là hối tiếc cả…..
QUÁN CAFE :
Vinh đỗ “xịch” cái xe trước cửa rồi vui vẻ chạy vào chào các chiến hữu của mình:
_Hêy.
_Xe đâu?_ Hắn nhìu mày nhìn chiếc novor đen trắng Vinh dựng bên ngoài.
_Haizzz…. Còn hỏi, tại thằng kia kìa. Ai bảo hôm qua k dưng nói với nhỏ tao ở bar làm gì để tao bị chửi té tát cho h sáng nay tới đón nhỏ đi học bị tịch thu xe rồi. May là nhỏ nể tình k thu luôn ví sao đấy k tao trở thành thằng khố rách áo ôm như nhỏ nói thật _ Vinh tức giận chỉ mặt thằng bạn đang ngồi cạnh hắn vẫn toe toét, thở dài đến não lòng.
_Sao mày sợ nhỏ thế, bồ mày thật hở? _ Thằng bạn nhe nhẻn hỏi.
_Bồ bịch cái đếch gì mày? Bộ mày thấy tao với nhỏ giống đang yêu nhau lắm sao?_Vinh nhăn mặt khó chịu, từ qua thằng bạn cứ ghép nó với Vinh mãi. Nhìn Vinh bị nó chửi thế mà kêu nó là bồ Vinh được thì cũng tài đấy.
_Hơ, chứ thế k thì việc đếch gì mà mày phải sợ nhỏ thế. Mà trước h tao có bao h thấy mày sợ ẻm nào đâu, em nào le ve mày lại trả chửi cho bỏ mẹ chứ nói gì chửi mày như qua_ Thằng bạn nhìn Vinh dò xét.
_Hừ, thì với tao nhỏ là 1 người rất quan trọng, hơn cả người yêu ý chứ. Và nhỏ còn là “em cưng” của 1 người mà tao rất nể trọng, kính phục _ Vinh trầm ngâm nói.
_Ai mà dữ vầy. Tao thấy mày ngoài thằng Kiệt còn nể ai đâu? _ Thằng bạn tò mò hỏi.
_À!....A, mà người này chắc mày cũng biết đấy Kiệt _ Vinh sực nhớ quay lại nhìn hắn.
_Tao biết? _ hắn khẽ nhíu mày.
_Ừ thì anh….
Vinh đang định nói thì chuông điện thoại kêu, màn hình điện thoại hiện lên 2 chữ “MT” nên bắt buộc Vinh phải nghe máy; là nó kêu Vinh tới đón nó vì hôm nay lớp nó được nghỉ do ông thầy có việc bận và mồm nó cũng k quên chửi ông thầy chết bẫm bận k báo trước làm nó phải lết thân đến trường.
Vinh cười rất nhiều khi nói chuyện với nó cũng là 1 điều khiến hắn và thằng bạn kia ngạc nhiên vì Vinh và hắn vốn là 2 thằng thuộc dạng cực kì ít cười nếu k muốn nói là kiệm lời và chẳng bao h cười cả.
_Hơ, mà h tao mới nhớ. Tại sao mày lại lưu tên nhỏ gọi là “MT”, tên nhỏ hả? _ thằng bạn hắn là chúa tò mò, nên nhìn cái tên hiện trong điện thoại hắn hỏi.
_K _ Vinh lắc đầu.
_ Thế là gì? _ thằng bạn càng tò mò tợn hơn.
_ Sao mày hỏi lắm thế_ Vinh khó chịu.
_Ớ, tại sao thấy thú vị mờ, keke. Nói đi _ Thằng bạn cười toe toét.
_Hừ, “MT” là mẹ trẻ _ Vinh thờ ơ đáp.
_Sặc, mẹ trẻ. _ Thằng bạn tý thì sặc nước.
_Ờ, tại nó ngang mẹ tao chứ sao _ Vinh nói.
Điện thoại hắn lại đổ chuông, nghe điện bỗng dưng mặt Vinh đanh lại ngay lập tức, khi dập máy Vinh nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định nói:
_Kiệt, bọn Hải Nam gây sự rồi.
_Địa điểm? _ hắn hỏi, cũng chẳng có chút gì là bất ngờ.
_Phía tây ngoại thành, xưởng gỗ _ mặt Vinh đăm đăm, giọng nói lạnh có chút gì đó giận dữ.
_Đi thôi _ Hắn đứng đây, cầm chùm chìa khóa, môi nhếch lên tạo thành nụ cười của quỷ dữ.
Nhưng ngược lại với hắn, Vinh đang ôm đầu đau khổ lầm bầm chửi:
_Chết tiệt…..h tao còn phải đi đón nhỏ nữa chứ, k đón tao đảm bảo k toàn mạng luôn. Điên thật.
_Thì đi đi, tao với thằng Minh giải quyết được rồi_ hắn vẫn bình thản như k.
_Sao được, thằng Vinh nó có thù với bọn Hải Nam lâu rồi. Bọn đấy trước lợi dụng lúc thằng Vinh ở 1 mình mà đánh úm làm tý nữa nó vào bệnh viện. Thù này thằng Vinh nó mà k trả thì còn đâu là tiếng “anh hai” trong bang chứ_ thằng bạn giải thích.
_Vậy hả? Um….vậy mày đi với thằng Minh đi, tao tới đón nhỏ rồi nếu cần tao qua _ Hắn suy nghĩ 1 chút rồi hờ hững đáp.
Nghe thấy vậy, tự dưng Vinh ngẩng lên, ánh mắt trở nên vô cùng sung sướng nhìn thằng bạn thân đầy âu yếm mà vỗ vai hắn đầy cảm kích, mặt hớn hở hẳn ra:
_Sao tao lại k nghĩ ra chứ nhỉ? Haha, được đó, nhờ mày cả nhé. Đi thôi Minh.
Nói rồi hắn lôi thằng bạn kia đi, hắn hơi nhíu mày chút rồi cũng cưỡi lên con xe moto yêu quý phóng vút tới trường đón nó hiện tại đang nhăn mặt nhăn mày vì 2’ rồi mà vẫn chưa thấy thằng bạn chết trôi chết nổi của nó tới đón….
5’ sau, hắn tới nhìn thấy ngay bóng dáng nó vẫn với cái phong cách : áo phông, quần jean đứng đợi ở cửa trường đang nhìn đồng hồ. Phòng tới, chiếc xe màu đen đỏ tuyệt đẹp đổ trước mặt nó làm nó rất ngạc nhiên nhưng k phải ngạc nhiên vì người ngồi trên xe (thì người ta đội mũ có thấy mặt đâu) mà ngạc nhiên vì chiếc xe đó cơ, miệng nó bất giác nói, giọng có 1 chút gì đó phấn khích:
_Suzuki Haysabusa!
_Lên xe đi _Hắn mở kính mũ nhìn hắn nhìn nó nói như ra lệnh.
_Quen biết chi mà lên, điên à? Đi ra chỗ khác đi _ Nó nhăn mặt, hất tay đuổi đuổi hắn đi, giọng nói lại trở lại nên lạnh lùng như trước.
_Này em, thằng Vinh nó nhờ anh đến đón “tiểu thư” em đây về giùm nó chứ anh đây cũng k thừa hơi đi bắt chuyện với em làm gì _ Hắn khó chịu nói.
Nó bực mình lẫn khó chịu khi phải ngồi xe người lạ nhưng vẫn bước lên xe hắn ngồi phía sau miệng k quên lầm bẩm chửi thằng Vinh nhưng chẳng hề nhỏ 1 chút nào: “Cái thằng mắc dịch chết toi, dám bỏ tao lại cho thằng tay sai này mà vi vu đi chơi 1 mình. Để tao gặp được mày thì tao đạp mày chết luôn”.
Hắn nghe nó nói chửi thằng bạn thân của mình mà chẳng biết tức cười vì cái tính trẻ con của nó hay là tức giận vì nó dám nghĩ hắn là tay sai cho Vinh; làm gì có tay sai nào mà đi moto còn xịn hơn cả đàn anh mình chứ….. Nhưng h hắn cũng hiểu 1 phần vì sao thằng bạn hắn sợ nó tới vậy, đúng là nó rất ghê gớm.
Ngôi 1 lúc rồi dường như có điều gì bức bách lắm, k chịu được nữa nên nó liền hỏi:
_Cái xe này của anh sao?
_Ừ, sao vậy? _ Hắn đáp.
_K, chỉ k ngờ là người sở hữu 1 trong 2 chiếc siêu xe Suzuki Haysabusa này lại là anh _ Nó khẽ lắc đầu.
Rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng, đơn giản vì cả nó với hắn đều chẳng phải là người thích nói nhiều nhất là với những người mà mình k thân quen gì cả. 2 người cứ vi vu trên đường mãi như vậy cho tới lúc hắn hỏi:
_À mà này, nhà em ở đâu để tui đưa em về.
_Sặc, thế từ này tới h anh đưa tôi tới cái chỗ quái quỷ nào vầy hả?Tui k về, đưa tôi tới chỗ Vinh_ Nó nhăn mặt nói, bất lực luôn với con người hắn.
_Ờ thì lượn đường thôi chứ sao? Thằng Vinh nó bận rồi k gặp được đâu _ hắn hờ hững đáp.
_Bận cái quái gì chứ, cứ đưa tui tới đó tui tự vào gặp cũng được _ Nó nhăn nhó nói.
_Um.
Hắn nói thì nói vậy thôi chứ còn lâu hắn mới đưa nó tới chỗ Vinh vì hiện h Vinh đang đánh nhau mà. Nên cuối cùng hắn lại đưa nó lượn lượn lờ lờ khắp đường mà nó có biết đâu, cứ nghĩ hắn đưa nó tới chỗ Vinh thật. Mãi tới lúc có điện thoại, hắn nghe xong tự dưng mặt trở lên lạnh băng, biến sắc, quay lại nói với nó:
_Này, bám chặt vào tui h phóng nhanh đấy.
_Hờ, khỏi nhắc_ Nó tự nhiên ôm lấy hắn mà chẳng chút ngại ngùng nào làm hắn cũng hơi ngạc nhiên chút.
Rồ ga, hắn phóng cái vèo như tên bắn trên đường, lượn lách qua các xe khác, vượt luôn đèn đỏ mà phóng như điên rồi ra hẳn ngoại thành, rẽ vào 1 còn đường vắng tanh rồi đi vào 1 con đường mòn nhỏ xung quanh chỉ toàn cây, cỏ dại và đất đá trơ trơ ra. Chiếc xe chỉ dừng lại cho tới lúc có 1 đám đánh nhau cạnh 1 xưởng gỗ bỏ hoang từ lâu thôi. Dừng xe, hắn nhảy phóc xuống rồi lao vào đám đánh nhau đấy chỉ vội nói với nó:
_Ngồi yên đây.
|
Chương 2: Lãng tử gió Anh, anh là cơn gió nhẹ nhàng dịu mát luôn che chở quấn quýt bên em...
là cơn cuồng phong sẵn sàng quật chết những ai làm em tổn thương.....
là 1 người anh mà em luôn tự hào và yêu quý suốt cuộc đời này........................
Hắn chạy vào cái đám hỗn tạp kia, nhận cây gậy gỗ dài chừng 1m từ tay thằng bạn mình rồi điên cuồng lao vào mà đập bọn kia như đập vào những bao cát thịt người vậy. H hắn biến đổi thành 1 con người đúng như cái tên người ta gọi hắn “ác quỷ”. Hắn h k biết gì nữa và cũng chẳng để tâm tới cái gì ngoài những con mồi dám khiến hắn nóng máu lên mà phang, mà đập k nương tay 1 chút nào; mỗi lần cây gậy đó hắn dơ lên rồi phang xuống là mỗi lần có ít nhất 2 thằng bị thương trí mạng; k có 1 động tác thừa nào khi hắn đánh nhau.
Xuống xe, nó tiến lại gần hơn 1 chút để quan sát và với ánh mắt tinh tường này nó có thể thấy được rằng bên hắn ngoài Vinh, hắn, và 1 tên nữa hay đi cùng 2 người hình như tên Minh ra thì mấy thằng kia quả thực quá tầm thường, sức trụ lại cũng chẳng còn bao lâu nữa cả. Bên hắn chỉ mang theo có trên dưới 10 người trong khi bọn đấy ít ra cũng phải tới 50 người, tỉ lệ chọi 1:5 là 1 sự chênh lệch quá lớn. Nó có thể đoán được rằng tụi hắn bị bẫy là cái chắc chứ chẳng ngu dại gì mà khinh địch tới mức này…..
Hắn vẫn điên cuồng, cuồng bạo mà dập bọn kia k thương tiếc chút nào nhưng bất giác hắn nhớ tới gì đó, liếc mắt ra phía xe mình, k thấy nó đâu cả. Quét ánh mắt ra xe hơn chút thì hắn gần như phát hoảng lên khi thấy nó đang đứng rất gần trận đấu này mà lại còn thản nhiên gọi điện thoại k thèm chú ý tới rằng có 1 thằng đang vòng phía sau định đánh lén mình……
_CẨN THẬN….._ Hắn hét lên, lao về phía nó.
Nhưng trước khi hắn kịp chạy tới chỗ nó thì đã bị Vinh kéo giật lại:
_ Đừng có bận tâm nhỏ, k sao đâu.
Vinh phang 1 cú thẳng vào cái thằng đang định nhân lúc hắn mất tập trung mà đánh lén. Hắn quay lại nhìn nó, vẫn k an tâm lắm thì thấy trước khi thằng kia kịp đánh lén nó thì tự dưng nó buông rơi chiếc điện thoại của mình xoay người, xung chân lên cao bổ thẳng từ trên xuống vai thằng kia 1 lực mạnh tới mức thằng kia phải khuỵu ngã…..
Còn chưa đợi đến lúc hắn hết sự ngạc nhiên thì nó nhảy bổ vào đánh nhau như đúng rồi, chẳng thua kém gì con trai….
_Mày nhìn nó mãi thì mày chết sớm đấy, tập trung vào đi đừng lo nó k phải hạng xoàng đâu _ Vinh hét lên, kéo cái thằng đang đứng như tượng là hắn kia trở về hiện tại.
Hắn nhanh chóng lấy lại được tinh thần, lại điên cuồng, bá đạo mà tàn phá tan tành bọn Hải Nam dám dùng mưu để lừa tụi hắn kia; khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt sắc nhọn của hắn khiến người đối diện hắn phải cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hơi ướt cả áo……
Và chưa đầy 5’ sau, từ phía xa có 1 đoàn người đi xe moto lao đến, k dừng lại ở chỗ xe hắn dựng mà 1 người đi trước dường như là cầm đầu băng đấy và cũng lái 1 chiếc moto Suzuki Haysabasa đen đỏ y hệt như của hắn phóng thẳng vào trận hỗn chiến kia. Chiếc xe chỉ dừng lại khi cách 1 thằng đang định cầm đao chém nó đúng 5cm…..
Bọn Hải Nam kia chưa kịp hiểu ra chuyện gì, k biết là địch hay là người của ta đến viện trợ thì cả đám đó xuống xe đồng thời rút từ cạnh xe ra 1 cây côn dài hơn 1m màu đen, đồng loạt lao vào xử đẹp bọn Hải Nam chơi bẩn…..
10’ sau cả lũ đấy nằm rạp k nhúc nhích thân mình được 1 tý nào mặc dù người thì đau đớn vô cùng mà cũng k dám rên lên chỉ vì 1 câu nói lạnh muốn giết người của anh chàng đội mũ le đi chiếc xe Suzuki Haysabasa giống hắn kia cảnh cáo : “ Thằng nào mở mồm ra nói, tao cắt lưỡi chúng mày mang cho chó ăn”.
_Anh _Vinh nhận ra người con trai đang đứng cạnh nó, đội mũ le và người dựa vào chiếc xe đen đỏ kia liền chạy tới chào.
_Ồ, nhóc. Ok chứ, bị thương kìa! Thiên Anh lại băng bó cho nó đi _ Người con trai cười tươi, quay lại nói với nó.
_Dạ _ Nó xách hộp cứu thương, mặt hằm hằm đi lại phía Vinh.
Nhìn vết thương chạy dài từ bắp tay xuống khuỷu tay của Vinh nó khẽ nhíu mày rồi cầm cả lọ cồn sát trùng đổ cái ụp vào miệng vết thương vẫn còn hở và chảy máu kia của Vinh k cách k thương tiếc hay ngần ngừ chút nào…..
_A………A…………..A……………XÓT QUÁ………_ Vinh hét lên như lợn bị chọc tiết vậy; mất luôn cả cái dáng vẻ lạnh lùng bất cần như lúc đánh nhau ít phút trước.
_Câm đi, tự mình gây ra kêu cái gì? Sút chết h _Nó lạnh lùng nói, phũ phàng đổ tiếp 1 lọ nữa vào tay Vinh.
_Mẹ ơi!!!..... Đau quá…….anh ơi, cứu em…. _Vinh k dám la lên nữa, rên rẩm, cắn lưỡi chịu đau nhìn người con trai đội mũ le đang cười sằng sặc nhìn Vinh bị tra tấn kia đầy van xin.
_K thích thì tự băng đi; tự túc là hạnh phúc_ Nó liếc xéo, ném đống băng về phí Vinh.
_Thôi mà, Thiên Anh đại nhân tha tui đi _ Vinh nhìn nó, khuôn mặt méo xẹo vừa đau lại vừa phải khốn khổ xin nó.
_Haha, thôi được rồi Thiên Anh à tha cho nó đi. Có gì để sau này xử thằng Vinh dần dần cũng được mà_ Anh chàng đội mũ cố nhịn cười nói hộ Vinh.
_Xì_ Nó nhăn mặt nhưng rồi cũng quay lại để băng tử tế cho Vinh vì nể mặt ông anh kia và thực ra nhìn thấy thằng bạn mình thương nó xót lắm chứ bộ nhưng giả vờ để dọa Vinh cho hắn hoảng thôi.
1 tên mặc đồ đen nhẹ nhàng đi tới phía sau anh chàng đội mũ kia, chẳng gây ra bất cứ tiếng động nào dù nhỏ nhất, cứ như 1 bóng ma vậy mà anh chàng đội mũ kia chẳng cần quay lại cũng biết là ai mà luôn. Anh mỉm cười thân thiết nói với hắn:
_Nhóc, sao hôm nay k gọi anh ?
_K cần thiết. Mà sao anh biết vậy ?_ Hắn hỏi anh nhưng giọng nói k phải là 1 ngữ âm hống hách, lạnh lùng mà có 1 phần kiêng nể kính trọng đối với con người này.
_Haha, um cũng chỉ vô tình thôi. Mà có bị thương k để anh bảo Thiên Anh nó băng bó luôn cho _ Anh cười, choàng tay qua vai hắn 1 cách rất thân thiết giống như anh em vậy.
Hăn nhìn thằng bạn thân của mình đang phải cắn lưỡi k dám kêu or rên lên 1 tiếng nào trong khi nó băng bó cực kì “nhẹ tay” mà cũng phải đổ mồ hôi hột thay thằng bạn:
_Thà die còn hơn.
_Haha, um. Mà cũng có phải là muốn là làm nhóc bị thương được đâu nhỉ? _ Anh cười, vỗ vai hắn.
Dường như 2 người này có 1 mỗi liên hệ nào đó; hắn đối với Vinh cũng như anh đối với hắn là những người đã thân với nhau lâu rồi, đã quen biết và hiểu rõ k chỉ đơn giản là tính cách mà còn lỗi sống của nhau từ rất lâu chứ k chỉ là ngày 1 ngày 2 mới quen thân nhau. Nếu nói 1 cách đơn giản thì 2 người giống anh em ruột của nhau hơn là 2 người xa lạ quen biết.
_Anh, xong rồi_ Nó cầm hộp y tế tiến lại chỗ anh, Vinh cũng lầm lũi theo sau.
_Uh, đi thôi. Ra bar đi, lâu lắm rồi anh em mình k tụ tập chơi bời 1 bữa_Anh cười, gật đầu trèo lên moto nổ máy.
Hắn khẽ gật đầu rồi quay bước về chiếc moto con cưng của mình thì bị nó nắm tay kéo giật lại:
_Khoan đã.
_Hử? _ Hắn nhìu mày, ánh mắt hướng về bàn tay nhỏ bé của nó đang nắm lấy tay mình.
Nó k nói gì chỉ nhanh chân bước lên đứng đối diện hắn, kiễng chân lên sát mặt hắn rồi dán 1 miếng băng ở cổ hắn….. Hóa ra là lúc đánh nhau có lẽ do lúc tránh đòn hắn k để ý khoảng cách lắm nên đã bị thanh gỗ của ai đó sượt qua cổ tạo thành 1 vết cắt dài nhưng k sâu ở cổ mình.
_Rồi đó_ Nó mỉm cười rồi quay bước đi về phía xe anh đang đợi nó.
Hắn đứng bần thần 1 lúc, khẽ chạm tay lên miếng băng dán vẫn còn đọng lại 1 chút hơi ấm từ bàn tay của nó rồi bất giác khóe miệng hắn khẽ nhếch lên tạo thành 1 nụ cười nhẹ nhưng ấm áp chứ k phải là 1 nụ cười ác quỷ như mọi khi nữa…
TẠI BAR KENNY:
Cả lũ đang há hốc mồm khi chứng kiến cái cảnh anh đang ngồi ngả lưng ra sau chiếc ghế salong 1 cách thoải mái thì k nói làm gì nhưng cái đáng nói là nó đang ngồi giữa 2 chân anh mà pha rượu cho anh uống mà muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài……
_Hơ, cô bé này là người yêu anh à? _ Minh hỏi.
_Vớ vẩn _ Nó lườm cho cái tên vừa phát ngôn 1 cái tóe lửa.
_Ha, k đâu. Nhìn anh với nó giống đang yêu nhau lắm sao? (Giống quá đi chứ lị à =.=) Haha, nó là em gái anh đấy, em ruột luôn thì yêu đương cái gì _Anh cười giải thích.
_Hơ, sao em k biết nhỉ? _ Minh dường như vẫn k tin lắm.
_Ờ, tại lúc mày với Kiệt vào thì nó ra rồi, làm thanh niên ngoan hiền chứ k làm dân quậy nữa_ Anh nhìn nó cười đầy ẩn ý.
Vinh nhìn nó đang pha rượu mà phải nhăn mặt khi nó cầm cả cốc bia đổ tới 1 nửa cốc là rượu nặng 1 nửa cốc là bia :
_Này, pha thế thì bố thằng nào uống được.
_Hơ, tui uống, anh Phong uống được là được rồi. Mi làm gì có phần mà nói nhiều làm chi?_ Nó trả lời thản nhiên.
_Ớ, thế của tui đâu _ Vinh chỉ mình.
_Miễn, rượu bia quái gì _ Nó phũ phàng gạt phăng thằng bạn đi.
_Uống được k mà bầy vẽ_ Hắn từ nãy h mới mở lời ra nói được 1 câu nhưng câu nói lại mang đầy hàm ý thách thức nó.
_ Thích thách nhau à? K cần kích đểu đâu _ Nó vênh mặt nhìn hắn.
_Ầy, Kiệt thử uống hết cốc với nó xem sao. 3 anh em mình uống thi, ok _ anh Phong nghe 2 đứa này kích nhau hứng thú ngồi dậy, khoác tay lên vai nó cười cười.
Nó cười, với 1 cốc kia nữa pha rượu theo tỉ lệ 1:1 như thế rồi đẩy cốc về phía hắn nở 1 nụ cười đầy thách thức……
_ Ớ , thế này em k được tham gia? Bất công thế? _ Vinh bất bình lên tiếng.
_Chậc, Thiên Anh nó mà cho mày uống thì anh cũng k cản đâu_Anh Phong tặc lưỡi nhìn Vinh cười rõ tươi.
_Miễn _ Nó nói bằng giọng lạnh nhưng đầy kiên quyết.
Và trước sự chứng kiến của mọi người nó, hắn, anh Phong cầm cả cốc bia to, đầy ụ uống 1 cách ngon lành chẳng mấy khó khăn khi bọn đàn em thì chịu thua k chơi trò này được khi pha 2 cái này vào với nhau còn phê nhanh hơn cả uống rượu or bia riêng rất nhiều. 1 cốc, 2 cốc rồi 3, 4 cốc…… mặt 3 người vẫn tỉnh rụi như k, chỉ có mặt nó hơi hồng lên 1 chút thôi……
_A, đã quá_ Anh Phong đặt cốc xuống, ngả người ra sau cười thoải mái…..
_Anh ơi! Em gọi Nguyệt đến nhớ_ Nó quay qua ông anh mình cười cười.
Anh Phong nhìn nó, im lặng 1 lúc như tưởng nó nói nhầm khi nó lại nhắc tới tên người con gái đó rồi nghệt mặt hỏi nó:
_Em say rồi à nhóc? Mới có 4 cốc thôi mà.
_Vớ vẩn, em còn uống được mấy cốc nữa mà. Gọi Nguyệt tới cho vui đi _ Nó nhăn mặt, chum mũi nhìn ông anh mình nũng nịu.
_Thôi, cho anh xin đi cưng. À mà này, đua xe k ? _ Anh nháy mắt nhìn nó.
_Hừ, anh đang dụ dỗ trẻ vị thành niên phạm tội đó, hửm? _ Nó nhíu mày nhìn ông anh mình.
_Hơ, em gái anh tự dưng ngoan hiền từ lúc nào vầy? Nghe nè, ai thua phải bao toàn bộ bia rượu đợt 2, phải ở phòng Vip nhất của Bar kenny luôn, ok?_ Anh nhìn nó cười cực đểu.
_Ok, với điều kiện anh phải chở Nguyệt _ Nó cười đểu k kém gì anh.
_Em chơi bẩn thế_ Anh nhăn mặt khi nó nhắc đến tên người con gái đó, búng tay vào trán nó 1 cái rõ mạnh để cảnh cáo.
_ K thì miễn _ Nó hất mặt quay đi.
Chậc, xem chừng nó lại dở trò chơi bẩn mà gan lì với anh đây, nó biết rõ ràng rằng người đó là điểm yếu của anh về mọi mặt mà. Anh suy nghĩ cái gì đó, ánh mắt cực kì tập trung suy nghĩ kế hoạch riêng rồi chợt ánh mắt anh dừng lại tại 1 người, bóng điện trên đầu nổ cái “bụp”. Nhìn nó, anh nhếch môi cười, nhổm dậy ôm nó nói:
_Em phải thắng tất nhé.
_Ok, k thành vấn đề, haha_ Nó trả lời k cần suy nghĩ mà k biết ông anh ranh ma, đầy mưu mẹo đã đưa nó vào tròng.
_Xong, Vinh, Kiệt, Minh,…. Tất cả ra trường đua thôi _ Anh cười lớn đầy đắc chí đừng dậy kéo cả lũ đi ra trường đua.
TẠI ĐƯỜNG ĐUA:
Con đường thường ngày vắng tanh chỉ có oto tải or xe vận chuyển cỡ hớn đi qua thôi mà h đây đông đúc, chật ních toàn người với người. Với những tay đua chuyên nghiệp tới nghiệp dư nghe tới hội đua liền tụ tập ở đây để tham gia và các cô nàng chân dài đến nách ăn mặc vô cùng khêu gợi, sexy tới đây để mong được ngồi sau xe 1 anh chàng đại gia nào đó hoắc lọt vào mắt xanh của anh chàng công tử bột nào đó. Nhưng chủ yếu họ tụ tập tới đây vẫn chung quy với 1 lí do duy nhất đó là họ muốn biết mặt chủ sở hữu của 5 chiếc xe moto thuộc hàng siêu xe trên thế giới này là ai mà thôi…..
_Phong _ Giọng 1 người con gái nhẹ nhàng vang lên.
Trước mắt mọi người là 1 cô bé với khuôn mặt cực kì xinh đẹp như 1 búp bê biết đi với mái tóc màu đen dài mượt mà được buộc cao gọn gàng; cô cao tầm 1m65, diện 1 chiếc áo ba lỗ và áo da khoác ngoài đi cùng quần jean bó và giầy cao gót nhìn đầy năng động mà quyến rũ khiến mấy thằng xung quanh đấy tim đập lỡ mất 1 nhịp luôn.
Anh vừa nghe thấy giọng nói đấy, quay lại bắt gặp người con gái đấy đang mỉm cười với mình cực kì dịu dàng, ánh mắt long lanh to tròn chứa đựng đầy tình cảm thì anh gạt phắt tất cả lũ bạn kia qua 1 bên mà chạy tới ôm chầm lấy cô dịu dàng nói:
_Nhớ em quá, vợ ơi.
Tụi kia bị làm làm cho sock hết lần này qua lần khác luôn. Lần đầu tiên cả lũ biết anh có người yêu mà lại yêu thắm thiết, nhiệt tình tới vậy thì quả đúng là chuyện lạ Việt Nam với 1 anh chàng lãng tử như anh.
_Hơ, Nguyêt….. Cô là bạn của Thiên Anh phải k? _ Vinh nhìn Nguyệt hỏi; đi đón nó nhiều lần rồi nên Vinh biết Nguyệt cũng là chuyện thường thôi nhưng Vinh k ngờ cô bạn mà nó nâng như nâng trứng hứng như hứng vàng đó lại là người yêu của anh Phong.
|
Chương 3: Sự xuất hiện của "Thiên Thần" Anh là "thiên thần" trong em
.... là chàng hoàng tử bước ra từ trong những câu truyện cổ tích
.... là người cho em 1 tình yêu, 1 trái tim nồng ấm, 1 ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương...
_Phải, bạn tui sao k? _ Nó bước tới từ phía sau Vinh.
Nó h hiện trước mắt tụi kia là 1 tên tomboy đích thực luôn với mái tóc ngắn, áo da đen, quần jean da màu đen bóng và giầy đế kết da đen nốt trông cực kì manly chẳng kém bất cứ thằng con trai nào ở đây về độ sát thương với 1 cái liếc nhìn cả. Nhưng nó lại là hội tụ của anh Phong và hắn khi vừa mang nét ngang tàng của hắn vừa mang sự bất cần đời, vênh váo của anh trai mình….
_Ớ, sao tui k biết gì nhỉ? _ Vinh lại nghệt mặt.
_Biết thế quái nào được, ảnh có muốn cho ai biết đâu _ Nó lạnh lùng nói.
_Thế sao….._ Vinh ấp úng chỉ chỉ vào Nguyệt.
Nó hiểu được Vinh đang bạn nói như gà mắc tóc kia định hỏi gì, chỉ nhếch môi cười đểu, buông ra 1 lời cực kì đắc chí:
_Muốn chiến thắng anh ý thì cần phải dùng thủ đoạn.
_Haha, nhóc em lái cái Suzuki Haysabusa hay là cái Motor Honda Evo 6 đây? _ Anh tiến lại phía nó cười cực kì gian tà.
_Xì, đương nhiên là cái Suzuki Haysabusa rồi, cái kia em có chống được chân đâu. Phải đi giầy cao gót mới đi được cái kia cơ, phiền lắm mà em kết cái Suzuki Haysabusa hơn _ Nó nhìn hai chiếc xe đang dựng ở kia nói.
_Hihi, Thiên Anh yêu quý của tui cố lên nha_ Nguyệt bước tới ôm nó rồi hôn lên má nó 1 cái làm cho 1 người ghen tức.
_ Haha, người đẹp yên tâm đi anh sẽ cố mà_ Nó cười toe toét, hôn lại vào má cô bạn thân rồi 1 đường chạy thẳng trước khi để bị ông anh biến thành ma vương kia xử đẹp tại trận.
Hắn đứng quan sát nó từ nãy tới h và nó khiến hắn nhớ lại lúc hắn đón nó ở trường thì thay vì nhớ ra hắn là ai thì nó lại có vẻ rất ngạc nhiên và quan tâm đặc biệt tới chiếc xe của hắn vì hắn là chủ nhân thứ 2 của chiếc siêu xe còn lại tại Việt Nam này. Quả thực vừa mới nhìn xe đã đoán được đây là xe gì thì nó k phải là 1 nhỏ tầm thường chỉ biết ăn chơi đú đởn học đòi người khác mà kiến thức về xe motor của nó khá là sâu…… 1 đứa con gái k thể xem thường được.
Trận đua bắt đầu, nó với hắn cùng điều khiển 2 chiếc Suzuki Haysabusa giống y hệt nhau, anh Phong lái chiếc Motor Honda Evo 6, Vinh lái em xe yêu của mình là chiếc Aquila GT650R, còn Minh sở hữu chiếc motor BMW S1000RR màu đen trắng…..
5 con người là tiêu điểm ở đây, là lý do chính tất cả có mặt tại đây và 4 trong 5 người này là lý do khiến tất cả lũ con gái phát cuồng vì những chiến tích trên đường trường hay tình trường của họ và h lại càng cuồng nhiệt hơn khi biết họ chính là chủ nhân của những chiếc motor thuộc vào hàng siêu xe trên thế giới, làm bất cứ tay đua nào biết tới đua xe cũng phải điên đảo khi nhìn vào xe của họ. 5 chiếc siêu xe thuộc hàng Top trên thế giới và lại cực kì hiếm hoi ở Việt Nam…..
“PẰNG…………..”
Tiếng súng vừa vang lên, tất cả những chiếc xe motor tham gia trên đường đua đều đồng loạt nổ máy xuất phát, rú ga đi ầm ầm để lại phía sau là 1 làn khói bụi dày đặc. Và như 1 lẽ dĩ nhiên là 5 chiếc siêu xe của 5 vị chủ nhân quen mà k quen này là người dẫn đầu rồi. Nhưng có 1 vấn đề là xe của anh Phong lại đi cuối trong 5 chiếc xe với 1 lý dó hết sức đơn giản và cũng chính là sự sắp đặt của nó; vì cứ hễ anh Phong định tăng ga vọt qua tụi kia qua luôn cả nó là y như rằng giọng oanh vàng của Nguyệt nhà ta ngồi phía sau kia lại hét lên thất thanh…… Anh thầm ai oán với nhỏ em tinh ranh vì nó biết rõ rằng để anh lai Nguyệt thì tới tết cũng chẳng vượt qua được nó luôn…..
Ngay từ lúc xuất phát nó đã lái xe với vận tốc tối đa nên nó là người dẫn đầu trong top 5 người này. Nhưng mà chẳng mấy chốc khi cả 5 chiếc xe vượt xa hẳn so với những chiếc xe còn lại thì chiếc xe giống y hệt chiếc motor của nó lao tới đi song song với nó. 2 con người này chẳng ai chịu kém cạnh ai 1 chút nào cả; cứ như trên sân đua này chỉ còn mỗi 2 người k vậy.
H phút quyết định thắng bại chính là ở đây, chính giữa chặng đua xe này là con đường được dân đua xe ở đây đặt cho cái tên “ con đường tử thần”. Cái tên này k phải đơn giản chỉ là 1 lời hăm dọa chơi của họ mà nó đúng như cái tên người ta đặt cho nó vậy. Đó là ở con đường này có rất nhiều đoạn phải cua nối tiếp nhau nhưng có 1 khúc cua kinh khủng nhất, là “ nỗi kinh hoàng” của bất cứ 1 lái xe bình thường hay là 1 tay đua xe k chuyên và chuyên nào ở đây. Bởi vì chỉ riêng khúc cua này đã có k biết bao nhiêu vụ tai nạn xảy ra và cũng đã có biết bao nhiêu các tay đua từ nghiệp dư tới chuyên nghiệp phải bỏ mạng ở đây khi dám chạm trán tốc độ với “tử thần”. “Con đường tử thần” có 1 độ cong rất lớn và được cấu tạo theo hình chữ “U” và chỉ cất bất cứ ai lái quá nhanh k làm chủ được tốc độ sẽ bị lao ra khỏi rào chắn rơi xuống dưới vực đá mà tan xác…….Xung quanh con đường này cũng chẳng có bất cứ cây cối hay biển cảnh báo nào cả ngoài đất đá và 1 hàng rào chắn mỏng manh....
Hắn với nó đi tới đoạn “con đường tử thần” này là k hề giảm tốc độ 1 chút nào dù là nhỏ nhất. Đặc biệt là hắn; hắn lao như điên về phía trước cứ như đây là 1 con đường thẳng chứ k phải là nơi đã lấy đi sinh mạng của biết bao con người vậy. Khiến những người đua phía sau hắn cảm tưởng như là hắn chẳng thấy cái đường cua kinh hoàng trước mặt mà cắm đầu cắm cổ lao vào……
Nhưng cũng chính lúc đấy, khoảng cánh ở mũi xe của hắn với cái rào chắn chỉ còn 1m nữa là hắn với xe cùng nhau lao thẳng xuống vực thì đột nhiên hắn bóp phanh khẩn cấp khiến cho chiếc xe đứng sựng lại.
KÍT.TTTTTTTTTTTTTTTTTTT……………
Phanh xe cấp tốc khiến cho bánh xe ma sát với mặt đường 1 lực lớn tạo thành 1 vệt lửa đỏ bắn phía sau xe và trên mặt đường hằn hẳn 1 vệt dài đen xì của trận phanh xe vừa rồi. Nếu k phải là 1 người điều khiển xe tốt, chắc tay lái thì ắt hẳn nếu ai liều mình như hắn thì chỉ có nước chúc đầu xe xuống hay đổ luôn xe và người lái sẽ theo quán tính mà lao về phía trước rớt luôn xuống vực thẳm chứ k thể đùa được. Xe dừng, hắn dùng chân chống xuống đất làm lực đẩy xoay xe; hành động đó chỉ diễn là trong có 2s là nhiều nhất rồi hắn lại tăng ga phóng vọt đi……
Còn nó, mặc dù cũng phải lung lay trước sự mạo hiểm của hắn nhưng nó nhất quyết k chịu thua kém hắn. Nó cũng k phải là 1 con nhỏ bình thường, giữ tốc độ khi gần tới đường cua rồi gần tới thì đột ngột bẻ ngoặt tay lái nhả phanh làm chiếc xe trượt theo chiều ngang để nó tự giảm tốc độ rồi trượt hết qua đường vòng cua thì lại đột ngột tăng tốc phóng vù đi đuổi theo xe hắn chỉ cách nó có 1 chút……
Từ xa, những chiếc xe đi phía sau kia cũng có thể nhìn thấy rõ 2 con người k màng tới sự sống kia đánh cuộc với “tử thần” và vượt mặt luôn “tử thần” 1 cách đáng nể như thế nào. Hình ảnh, 2 chiếc siêu xe y chang nhau nghiêng ngả theo những đường cua sóng lượn kia mà k chút lần nào giảm tốc độ, để xe mình đi với tốc độ tối đa khiến những tay đua phía sau từ nghiệp sư tới chuyên nghiệp cũng phải run sợ, kiêng nể 2 con người này k ít thì nhiều.
Đua xe là như vậy, chính là thách thức lòng gan dạ, tinh thần thép của ta. Muốn chiến thắng chỉ có đánh cuộc với tử thần, và khi ta vượt mặt được con người k mang hình hài cố định choàng trên người mình bộ đồ đen, tay cần cây gậy bạc hình lưỡi liềm nghĩa là ta đã thắng ………
Nó đuổi kịp hắn rồi và chiến thắng cuối cùng thì lại thuộc về hắn chứ k phải nó; nó chỉ về sau hắn có đúng 5s cách biệt thôi. Nhưng nó thua vì lúc gần tới đích thì hắn vượt chênh nó 1 chút và bất ngờ bẻ ngoặt tay lái khiến nó k phản ứng kịp mà bị chệch tay 1 chút và thua hắn…..
_Hừ, được lắm _ Nó lườm hắn.
_Quá khen_ Hắn nhún vai, chưng hửng đáp.
_Haha, nhóc thua rồi nhé. Tâm phục khẩu phục chưa, đãi đê….. Haha, hôm nay anh em được ăn chùa hẳn 1 bữa hoành tráng nhé_ Anh bước tới khoác vai hắn nhìn nó đắc chí mà cười ha hả suốt.
_Hừ, anh biết rõ anh k thể thắng được em nên nhờ anh Kiệt phải k, vầy nên mới chấp nhận lời đề nghị của em mặc dù biết mình sẽ thua? _ Nó quay lại nhăn mặt nhìn anh.
_Hơ hơ, tại nhóc khinh địch chứ bộ. Anh chỉ là anh quên k nói với em là thằng Kiệt nó về mọi khoản đều tương đương anh em thôi và đấy là nếu k muốn kể thêm độ liều mạng nó còn vượt anh là đằng khác, haha_Anh bẹo má nó cười đầy thích thú.
_Xì, anh chơi bẩn. Em thi với anh thôi cơ mà, anh thua rồi anh phải bao chứ_ Nó xị mặt, cãi ngang.
_Quên đê, anh bảo em phải thắng tất cơ mà. Bỏ tiền ra khao đê, hehe…. _ Anh Phong vẫn cực kì phấn khích, cười cực kìởtêu ngươi nó.
_Thui, Thiên Anh yêu quý của Nguyệt mà xị mắt thì mất hết cả vẻ đẹp zai à. Anh Phong thua Thiên Anh là đúng quá rồi còn gì nữa nên Nguyệt quyết định hôm nay anh Phong bao cả lũ luôn, ha_ Nguyệt ôm lấy nó lắc qua lắc lại.
_Hở, thật k đó? _ Nó hỏi Nguyệt nhưng mà mắt nhìn ông anh mình nở 1 nụ cười đầy nham hiểm. Nó mà để bị ông anh nó lừa phỉnh như vậy thì nó đã k phải là Thiên Anh đầu đội trời chân đạp đất rồi…..
_Đương nhiên rồi, Nguyệt đã quyết nhất định k thể thay đổi, anh Phong nhỉ? _ Nguyệt gật đầu cái “rụp” quay lại nhìn anh Phong.
_Em…..Em trong bạn khinh người yêu…. Em thiên vị nó nhé_ anh Phong mếu máo nhìn cô người yêu hay là vợ tương lai của mình đang phản bội mình trắng trợn.
_Gì chứ, 2 người cá nhau chứ có liên quan gì anh Kiệt đâu. Mà em nói anh có bao k hay là để em bao này _ Nguyệt lừ mắt nhìn anh.
_Ờ, ừ thì bao vầy _ anh Phong tiu nghỉu đáp. Đúng là anh tính rất tài nhưng anh quên mất là Nguyệt dù có yêu anh đến đầu thì có oánh chết cũng vẫn về phe nó.
Nó chỉ chờ có thế, nhìn ông anh mình mặt đang méo sẹo mở ví tiền ra đếm cười đắc trí 1 cái làm ổng tức nổ mắt rồi quay qua cô bạn thân yêu hớn hở nhảy lên ôm trầm nhỏ nói:
_Hehe, yêu Nguyệt nhất luôn.
Và thế là cả lũ thu vén đồ đạc đi tới bar Kenny đập phá 1 trận tơi bời hoa lá, thuê hẳn luôn phòng Vip của bar mà quậy tưng bừng 1 đêm. Cũng chính nhờ tối nay mà tất cả lũ ở đây biết thêm được rằng nó k phải là 1 nhỏ đơn giản, tầm thường như mấy vị tiểu thư yểu điệu thục nữ suốt ngày chỉ biết la hét khóc lóc kia. Tụi nó cũng hiểu được 1 điều rằng những ai chơi với nó đều k phải người tầm thường, ví dụ điển hình nhất là cô bạn tên Nguyệt kia của nó k chỉ đơn giản là làm cho anh chàng lãng tử chết như điếu đổ mà ai có thể ngờ được rằng cô mang 1 gương mặt xinh đẹp, thánh thiện, hiền lành này lại có tính cách chẳng khác nó là bao, k hiền 1 tẹo nào như gương mặt của cô luôn. Độ quậy phá của Nguyệt cũng chẳng thua gì nó, nhưng đanh đá và mưu mô thì chắc là chỉ kém nó 1 chút thôi. Điều này k khó để tụi kia nhận ra khi Nguyệt ngồi sau xe anh Phong đua mà khi bước chân xuống chẳng thấy Nguyệt có biểu hiện cho thấy là sự sợ hãi or biến sắc trên khuôn mặt cả, chứng tỏ nhỏ k phải là lần đầu tiên ngồi trên xe anh Phong đua (anh Phong là người về thứ 3 chỉ sau nó với hắn thôi đấy ạ ). K những vậy tửu lượng của Nguyệt cũng chẳng tầm thường tý nào cả khi tham gia uống với tất cả rất tự nhiên, thoải mái và anh Phong cũng k hề gàn chứng tỏ anh biết Nguyệt k thể say chỉ với vài cốc bia rượu…..
Những cũng nhờ bữa tiếc này mà tụi nó được nghe kể thiên tình sử của anh Phong và Nguyệt cũng khá mùi mẫn. Hóa ra 2 người này gặp nhau cũng chẳng phải ở chỗ nào thơ mộng, đẹp đẽ hay là đụng chạm gay cấn gì với nhau mà gặp nhau ngay trên “đường đua tử thần” trong 1 buổi đua xe giữa nó và anh. Cũng chính từ lúc đấy Nguyệt đã làm cho anh chàng phong lưu, đa tình số 1 này phải đổ nghiêng đổ ngả vì sắc đẹp rồi chao đảo vì tính cách và ngoại hình trái ngược nhau khiến cho Phong lên bờ xuống ruộng nhưng cũng làm cho anh yêu say đắm 1 tính cách mạnh mẽ này. Từ đó trở đi 1 anh chàng lãng tử tên Phong bị chinh phục hoàn toàn.
* * *
Sáng hôm sau tại quán cafe:
_Này, mày k yêu nhỏ thật chứ? _ Hắn hỏi Vinh.
_Hở, yêu ai cơ? Nhỏ nào? _ Vinh nghệt mặt k hiểu.
_Thiên Anh ý_ Hắn nói, ánh mắt hướng ra bên ngoài.
_K, sao cả mày cũng nghĩ là tao yêu nhỏ nhỉ? _ Vinh nhăn mặt.
_Uh, k có gì _ Hắn khẽ lắc đầu.
Vinh nhìn thằng bạn khó hiểu; mặc dù 2 đứa là bạn thân của nhau thật nhưng nhiều khi Vinh cũng chẳng hiểu được rằng hắn đang nghĩ cái gì, muốn gì nếu như hắn thực sự k muốn mở lòng…..
_Này, chắc mày k biết vì sao tao lại nể nhỏ như vậy đúng k? K phải đơn giản chỉ là tao quý nhỏ, nể trọng anh nhỏ đâu mà lý dó chính là vì tao nợ nhỏ 1 mạng _ Vinh trầm ngâm nói, nhớ lại quá khứ của mấy năm trước.
_1 mạng ?_ Hắn quay lại nhìn Vinh k hiểu.
_Ừ, hồi đấy đi đánh nhau. Tâm trạng tao lúc đấy k tốt, đang rất chán nản nên khi đánh k nhập tâm để 1 thằng đánh lén nó chém nhưng cuối cùng ng nhận nhát chém đó là Thiên Anh k phải tao. Mày thấy nhỏ k bao h mặc mấy đồ sexy như con gái mà chỉ mặc áo phông or sơ mi đúng k ? là vì lưng nhỏ còn vết sẹo dài đỡ cho tao ngày hôm đấy. Nó chạy từ bả vai xuống eo_ Vinh cười buồn; tới tận bây h Vinh vẫn k bao h cho phép mình quên ngày hôm đấy.
Hắn tuy k nói gì, nhưng Vinh có thể nhìn thấy được sự ngạc nhiên vô cùng trong mắt hắn. Đôi mắt lạnh lùng của hắn bị câu chuyện của Vinh làm cho xao động….
_Tao còn k ngờ nữa là, cứ tưởng hôm đấy mình chết rồi cơ. Nên với tao nhỏ rất quan trọng, hơn cả tính mạng và gia đình tao _ Vinh nở nụ cười dịu dàng.
H hắn đã hiểu được sao cái thằng bạn lạnh lùng chẳng kém mình, k sợ trời chẳng sợ đất lại sợ mỗi mình nó rồi. Những gì nó làm cho Vinh dù chỉ là đỡ 1 nhát chém thôi nhưng nó đã thể hiện rõ ràng rằng Vinh đối với nó quan trọng như thế nào để thằng bạn hắn phải trân trọng nó tới thế. Hắn quả thực rất ấn tượng về cách nó dành tình cảm cho những người nó yêu quý xung quanh, có thể bắt nạt người ta quá mức khiến người ta giận mà k giận được nhưng khi cần nó có thể đánh đổi tất cả của mình chỉ mong người xung quanh mình được hạnh phúc…..
2 thằng mỗi người 1 suy nghĩ riêng, 1 tâm trạng riêng khiến cho không gian trở nên yên tĩnh thì chuông điện thoại của Vinh kêu lên. Nhìn số điện thoại gọi tới Vinh liền nhấc máy k cần suy nghĩ; nói chuyện với người bên đầu dây kia xong thì cái khuôn mặt trầm lặng lại trở nên hớn ha hớn hở 1 cách lạ thường mà quay lại nói với hắn:
_Anh Phong gọi rủ tới bar Kenny liên hoan, đi thôi.
_Liên hoan cái gì. _ Hắn hỏi.
_A, hehe, người đấy về rồi đấy chắc chắn nhỏ sẽ vui lắm à. Mau đi thôi k tới muộn nó lại xử đẹp tao đấy_ Vinh đứng dậy kéo hắn theo.
_Người đấy là thằng nào, tao quen quái đâu_ hắn nhăn mặt.
_ Mày k quen nhưng chắc chắn mày từng nghe tên người này rồi. Nếu người ta gọi mày là ác quỷ_ “ con trai của satan” thì người ta gọi anh ấy với biệt anh thiên thần _ “con trai của chúa trời” _Vinh vừa kéo hắn đi ra ngoài vừa giải thích.
“Thiên thần” ! Cài tên này hắn đúng là đã từng nghe ai nhắc đến, lâu rồi nhưng hắn k nhớ lắm…. Người đó như thế nào nhỉ?.....
Vinh k để cho hắn hỏi nhiều, lôi tuột hắn lên xe rồi phóng cái vèo đi luôn chỉ nói rằng : “ Tới đó mày sẽ rõ” nên hắn cũng đành tới đó vậy. Nhưng hắn biết con người này k phải là loại tầm thường vì nếu hắn có nhớ tới cái tên này thì chắc chắn anh cũng là 1 thành phần đặc biệt trước đây.
Bar Kenny, căn phòng 707 được bật mở, hắn bị Vinh nhanh chóng kéo vào trong. Căn phòng k có nhiều người như lần trước chỉ có nó, anh Phong, Nguyệt và 1 người con trai nữa trạc tuổi anh Phong đang ngồi cạnh nó.
Nếu mang người con trai này ra so sánh với hắn thì có thể nói là 2 thái cực hoànn toàn trái ngược nhau; nếu hắn mang trên mình bộ đồ đen từ đầu đến chân, gương mặt lạnh, ánh mắt sắc, giọng nói lạnh lùng như con dao 2 lưỡi có thể giết người; đậm chất của 1 con quỷ thì anh lại nhẹ nhàng trong bộ đồ trắng, mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh, gương mặt thanh tú đẹp đẽ, ánh mắt nhìn nó đầy dịu dàng, yêu thương, giọng nói trầm ấm áp…. Và nó hôm nay cũng rất đặc biệt khi diện 1 chiếc váy quây bồng bềnh màu trắng khoác bên ngoài là 1 chiếc ảo lửng ren đen đầy dịu dàng những vẫn có chút cá tính nhí nhảnh với mái tóc Vic…..
_Hey! Kiệt, Vinh mau lại đây ngồi đi _ Anh Phong vẫy vẫy tay gọi 2 đứa.
_Hì, em chào anh. 3 năm rồi em mới gặp lại anh đó, anh vẫn phong độ như xưa anh Phương nhỉ? _ Vinh cười, kéo hắn vào ngồi rồi chào anh Phong và nói chuyện với người con trai được mệnh danh là “thiên thần” tên Phương đó.
_Cám ơn em đã chăm sóc Thiên Anh trong lúc anh đi vắng nhé_ anh Phương nói bằng 1 chất giọng trầm ấm.
_Ế, làm gì có à. Thằng này nó chỉ được cái làm em tức hộc máu là tài chứ có chăm được tý tẹo nào đâu_ Nó nghe vậy bĩu môi phản bác.
_Con kia, anh Phương về là mày lật mặt ngay hả? Thế ai là người đưa mày đi học, đưa đi chơi, đưa đi ăn còn bao mày ăn luôn hả? Bạn gái tao còn k được tao cưng như vầy nữa là…._ Vinh nhăn mặt cãi.
_Xì, bõ bèn gì mà kể chứ. Anh Phương về rồi tao k cần mày nữa, hehe. Đấy đi mà lo cho người yêu đi k cứ bảo tại tao mà mày đẹp zai ngời ngời vầy mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai_ Nó vênh mặt lên nói, tay bấu chặt tay anh Phương nũng nịu.
_Con kia, mày trọng người yêu khinh bạn phải k? _ Vinh hét ầm lên.
_Haha, đương nhiên rồi, anh Phương chắc chắn phải hơn mày rồi_ Nó cười đắc trí cực kì trêu người thằng bạn đang nổi đóa của mình.
Hắn từ nãy h k nói gì vì hắn k ngờ rằng người đó lại là người yêu của nó. Và cũng k ngờ rằng nó lại người yêu người đó tới vậy, sẵn sàng thay đổi cả cá tính lẫn ngoại hình để người đó vui. Quả là anh phải là 1 người rất đặc biệt và quan trọng với nó. Anh mang cái biệt danh “thiên thần” quả k ngoa chút nào khi có thể thay đổi 1 nhỏ ương bướng, hống hách như nó.
Mọi người ai cũng ăn uống nói chuyện rất vui vẻ. Nhất là nó, nó uống rất nhiều vì nó rất mừng là anh - người nó yêu và cũng là người yêu nó sau 3 năm du học ở 1 đất nước xa xôi đã trở về bên nó. Quả thực, bây h nó đang rất hạnh phúc.
_Hehe, Phương, Thiên Anh song ca 1 bài cái đi, lâu lắm rồi k nghe 2 người song ca à. Thiên Anh nó vì k có mày nên chẳng bao h chịu hát cả, hát đê_ Anh Phong hứng khởi khoác vai Phương nói.
_Anh hai đừng nói linh tinh nhớ_ Nó đỏ mặt liếc anh Phong đang cười cực đểu với nó.
_Ok thôi _ anh Phương cười hiền, quay sang với cây đàn guitar ở phía sau...
Nó mặt hồng lên vì anh, ánh mắt long lanh đầy tình yêu thương nhìn anh mà bất cứ ai ngồi đó cũng có thể nhận ra. Anh Phương bắt đầu gẩy đàn, những âm điệu trầm bổng bắt đầu vang lên khúc nhạc dạo đầu rồi tiếp theo đó là giọng hát của nó cũng bắt đầu ngân vang lên. Nó sở hữu 1 chất giọng trong trẻo, cao nhưng mượt mà….
“ Làn tóc rồi bờ môi khô……
Trái tim em thôi lặng thầm……..
Nếu như ngày mai anh bước đến vì anh đã yêu thương em hãy nói với em chuyện tình………………….”
Lời bài hát “Nếu như anh đến” đầy vui tươi, tràn đầy tình yêu được nó xướng lên khiến cả căn phòng dù đang nhốn nháo cũng phải im lặng nghe nó và anh thể hiện. Lời bài hát như chính tình cảm của nó với anh lúc này vậy. Anh đệm đàn, nó hát nhưng dường như lời bài hát này chỉ dành riêng cho anh, riêng cho tình cảm của 2 người….
|
Chương 4: "Thiên Thần" không thuộc về em Anh là “thiên thần” của cuộc đời em
Em là đôi cánh anh mang trên người
Thiên thần gãy cánh thiên thần chết
Tình yêu trong anh tan theo giông tố
Mong em hạnh phúc bên người mới
…
Chứng kiến tình cảm nó dành cho anh thì hắn cũng hiểu được 1 điều rằng chẳng còn có ai có thể chen chân vào tình cảm của 2 con người này được nữa. Họ yêu nhau k phải đơn giản chỉ là 1 tình cảm thoáng qua chợt đến chợt đi mà 1 tình cảm khiến cho người ta thầm ao ước và khâm phục…
* * *
12h đêm, cả thành phố dường như đã đi vào giấc ngủ sâu rồi, nhưng hắn vẫn lang thang bước 1 mình trong màn đêm với những cơn gió lạnh thốc vào người mình những dường như những cơn gió lạnh đó chẳng nhằm nhò gì so với 1 con người lạnh lùng như hắn cả. Lượn lờ công viên gần nhà mình, hắn khá thích nơi này vì khí màn đêm buông xuống nơi đây trở lên ảm đạm và lạnh lẽo y như chính con người hắn vậy. Những hàng cây cũng chìm dần vào giấc ngủ, cái hồ lớn được bao phủ bởi 1 màn sương mỏng, trên trời sấm dội vang khắp nơi chớp giật tạo ra những đường rạch gấp khúc màu vàng sáng trói trên nền trời đen xì……. Tất cả như nỗi lòng hắn, trái tim này chưa bao h loạn nhịp lúc nào cũng chìm trong 1 giấc ngủ đông h lại bão bùng 1 cơn giông lớn trong lòng…..
_ANH NÓI GÌ CƠ?
1 giọng nói, chính xác là 1 giọng hét lớn kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ miên man. Bất giác chân hắn bước đi, đẩy người hắn tới nơi phát ra âm thanh của giọng nói ban nãy từ lúc nào mà hắn cũng chẳng ngờ tới…. Chỉ biết rằng đó là 1 sự thúc đẩy mãnh liệt thôi….. Hắn đâu phải là 1 con người tò mò hay bao đồng chuyện của người khác đâu nhưng tại sao cái cảm giác rạo rực trong tim lại kéo hắn về phía hồ kia - nơi phát ra tiếng hét đó…..
Bước tới, hắn ngạc nhiên tự hỏi k biết có phải là mình hoa mắt hay k khi lại thấy 2 bóng trắng kia k ai khác là nó và anh Phương đang đứng trên con cầu bắc qua cái hồ này; chẳng phải là anh đã đưa nó về từ lúc nãy rồi sao 2 người vẫn còn ở đây???...... Và hắn càng thắc mắc hơn rằng tại sao nó lại to tiếng với anh Phương tới vậy khi mà mới chỉ chưa đầy mấy tiếng trước đây thôi 2 người còn quấn quýt bên nhau lắm mà.
Hắn nhẹ nhàng bước tới gần hơn để nghe rõ 2 người có chuyện gì xảy ra mà khiến nó xúc động tới vậy ………..
_Anh xin lỗi, lần này anh về Việt Nam cũng là để nói với em chuyện này_Giọng nói trầm ấm pha chút xót xa của anh vang lên.
_Anh….. anh…. tại sao…. tại sao lại như vậy chứ? Tại sao, em đã làm gì sai, em có làm gì có lỗi với anh ư?..... Tại sao anh lại nói như vậy hả? Tại sao….. Anh nói đi_ Nó nghẹn ngào, đôi tay nhỏ bé bấu vào vai anh mà lay.
Hắn k hiểu, 2 người có chuyện gì mà sao nó xúc động vậy, sao anh Phương lại xin lỗi nó. Hắn cũng có thấy nó làm gì sai đâu mà có lỗi với anh, chẳng nhẽ vì nó nghịch, nó ham chơi mà anh lại đối xử với nó như vậy sao? Điều này là k thể, hắn k biết nhiều về anh nhưng tuyệt nhiên hắn hiểu anh k phải là loại con trai nhỏ mọn như thế, vì anh là người nó yêu mà…..
_Em k làm gì sai cả, là anh sai anh xin lỗi em _ Anh Phương nhìn nó bằng đôi mắt đau khổ.
_THẾ TẠI SAO ANH LẠI NÓI CHIA TAY CHỨ?_ Nó hét lên, dường như những uất ức trong nó đang trào dâng tới đỉnh điểm rồi.
Hắn k tin vào tai mình, những gì hắn vừa nghe nó nói…… hắn liệu có nghe nhầm k nhỉ? Nhưng làm sao mà nhầm được khi nó hét lớn vậy cơ mà, đặc biệt là trước h tai hắn cực tốt đến nỗi còn nghe được chuyển động trong không khí để mức đánh nhau mà chẳng thằng nào chạm được vào người hắn cơ mà……Nhưng tại sao, người con trai được gọi là “thiên thần” kia lại nói chia tay với nó….. Hắn còn chẳng tin được vào sự thật này nữa huống chi là nó; 1 người nhìn nó bằng đôi mắt nồng ấm, yêu thương, đầy tình yêu, sự âu yếm, trân trọng như vậy thì làm sao lại hết yêu nó, lừa gạt tình cảm của nó suốt 3 năm qua được….. Chuyện này rốt cục là sao, hắn thực k hiểu?.....
_Thiên Anh, 3 năm quá dài cho 1 tình yêu xa em ạ. Em chẳng làm gì sai hay có lỗi với anh cả, người sai người có lỗi với em là anh cơ. Anh đã k dành trọn tình cảm này được cho em, đã mang nó chia sẻ cho người con gái khác, anh xin lỗi. Em hãy cứ hận, cứ căm ghét anh đi cũng được. Anh xin lỗi_ Anh cay đắng nói.
Vai nó run lên, khuôn mặt tối sầm cúi gằm xuống đất như là cố kìm nén 1 cái gì đó k bật ra thành tiếng nói được. Anh nhìn nó bằng ánh mắt đau đớn nhưng lại đầy bất lực và u uất, tiếng ánh thở dài đầy ai oán; anh trách ông trời, trách số phận tại sao nghiệt ngã tới vậy để làm cả 2 phải khổ đau tới như vậy và anh trách chính bản thân mình nữa…..
Anh quay người bước đi k 1 lần quay đầu lại nhìn nó đang vây quanh 1 nỗi đau đớn khôn nguôi, 1 sự hận thù k kể xiết…..
Phía bầu trời đen kịt, sấm chớp đang dồn dập, đan xen nhau mà vang lên sáng bừng cả bầu trời đen báo hiệu 1 cơn giông lớn. Anh đi trong cơn giông đấy bỏ lại 1 mình nó ở đấy với 1 nỗi đau vô hạn, 1 trái tim tan vỡ,….
Nó cứ đứng im lại đó, rất lâu …. Rất lâu….. đôi vai nhỏ bé của nó cứ run lên từng đợt 1 những hắn đứng đó, hắn lại chẳng biết làm gì ngoài đứng nhìn nó đang tự dằn vặt mình với nỗi đau. Đôi chân vô dụng của hắn bây h lại k thể nhấc lên khỏi mặt đất mà tới ôm lấy nó vào lòng mà an ủi? Bởi vì, người nó cần bây h k phải là hắn mà là anh….
Rồi cuối cùng nó cũng động đậy, vẫn đứng đó nhưng đầu nó ngẩng lên trời đón từng đợt gió mạnh quật vào mặt mình. Đôi mắt nó k hề có 1 giọt nước mắt nào cả; phải chăng là nước mắt nó chảy vào tim hay là nó đau tới mức k thể khóc được? Vậy liệu, nó sẽ khóc bên ai được đây, giọt nước mắt lạnh buốt, mặn chát đầy đau đớn đó nó sẽ gửi gắm cho ai? Đôi mắt đau đớn, u uất, đầy bi thương của nó hiện rõ trước mặt mắt chứ k phải là đôi mắt long lanh, tinh ranh, nghịch ngợm thường ngày nữa.
Đôi chân nó khẽ nhấc lên, những bước chân chậm chạp nó tiến về phía hồ, ngồi xuống ngắm nhìn mặt nước hồ đen ngòm đang nổi lên nhưng làn sóng lăn tăn…… Bất giác, nó cất lên tiếng hát, bài hát đối với nó chẳng xa lạ, đối với hắn k quen nhưng cũng k phải là k nghe bao h nhưng để lại hắn ấn tượng sâu sắc. Bài “ Nếu như anh đến”…….
“ Làn tóc rồi bờ môi khô……
Trái tim em thôi lặng thầm……..
Nếu như ngày mai anh bước đến vì anh đã yêu thương em hãy nói với em chuyện tình………………….”
Vẫn là cái giọng hát cao, trong vắt như oanh vàng của nó những h đây đã mất đi cái hồn nhiên vu tươi của bài hát mà nó chứa đựng sự thê lương, ai oán, buồn đau như chính tâm trạng của nó vậy. Bài hát này chính là bài nó thích nhất và cũng chỉ hát song ca duy nhất với anh mà thôi, nhưng h đây nó lại chỉ hát 1 mình và có lẽ mãi mãi là 1 mình nó như vậy mà thôi…..
Giọng hát nó cất lên cũng là lúc cơn giông ập đến, trời mưa xối xả như chút nước xuống, mưa như chưa từng được mưa bao h vậy. Trận mưa này như chính lòng nó bão bùng mà ông trời thay nó khóc, thay nó thể hiện cảm xúc…. Thay cho những giọt nước mắt chảy vào tim của nó mà rơi……
Cái bóng váy trắng của nó cô độc ngồi bên hồ, thân hình ướt đẫm của nó h trông chẳng khác gì 1 chú mèo hoang bị bỏ rơi ướt đẫm, cô độc 1 mình trong đêm tối khiến cho 1 người mang 1 trái tim đá như hắn nhìn nó cũng phải cảm thấy xót xa…..
Chân hắn h lại gấp gáp đến vội vàng tiến nhanh về phía nó, cánh tay của hắn cũng k chút chần chừ mà ôm lấy nó vào lòng, chất giọng trầm khàn mà dường như hắn tưởng đã biến mất từ lâu lại khẽ khàng cất lên bên tai nó:
_Tôi biết em đang rất đau. Tôi cũng k phải là anh ấy nhưng tôi có thể cho em mượn tạm bờ vai này 1 chút. Hãy cứ khóc như em muốn đừng kìm nén cảm xúc của mình để cho trái tim thêm tổn thương…..
Nó quay lại nhìn hắn, ánh mắt vô hồn k cảm xúc, khuôn mặt ướt nhượt trong mưa đầy đau thương đó; bất giác nó ôm chầm lấy cổ hắn mà khóc ngon lành. Tiếng khóc của nó to tới mức át cả tiếng cơn mưa rào rơi xối xả… cũng đủ cho ta thấy nó đau lòng tới mức nào…… K biết rằng là 1 sự trùng hợp tới ngẫu nhiên hay là tại nó khóc ghê gớm quá mà ông trời cũng phải thoái lui dừng lại cơn mưa rào đó ngay tức khắc…… nước mắt nó đã rơi rồi thì đâu cần ông trời thay nó khóc khúc ai oán nữa đâu……
Và nó cứ khóc như thế tới cả tiếng đồng hồ trong khi 2 người đều trong tình trạng ướt như chuột lột, khóc tới mức khản đặc cả đi, mệt mỏi quá mà thiếp đi trong lòng hắn. Nhìn nó đầy xót xa, thương cảm hắn nhẹ nhàng bế nó lên đưa về nhà mình; h mà để nó 1 mình thì quả thực là nguy hiểm và hắn cũng k thể yên tâm để nó 1 mình gặm nhấm nỗi đau tinh thần được…..
NHÀ HẮN:
Nó được người làm ở nhà hắn thay đồ ướt và lau khô người rồi nên h đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường cỡ lớn của hắn. Ánh mắt nó vẫn còn ướt nước mắt vương lại, khuôn mặt vẫn còn mang nét u buồn nhưng giấc ngủ của nó k mộng mị mà an lành…. Có lẽ là nó cảm nhận được hơi ấm ừ chiếc giường này đã giúp nó có 1 giấc ngủ bình an.
Hắn từ nhà tắm bước ra, chỉ mặc độc 1 chiếc quần dài, vai vắt 1 chiếc khăn bông trắng để lau mái tóc màu hung đỏ của mình thì tiếng chuông điện thoại kêu vâng. Nhìn vào màn hình điện thoại, là anh Phong…. k chần chừ gì hắn nhanh chóng nhấc máy lên nghe:
_Em đây.
_Ừ, Thiên Anh nó sao rồi em, ổn chứ? Anh thật k ngờ thằng Phương nó dám làm vậy, khốn nạn quá mà_ Anh Phong vừa lo lắng vừa tức giận nói.
_Um, k sao đâu ạ. Khóc 1 trận xong mệt quá nên ngủ rồi, anh qua đón lúc nào cũng được ạ _ Hắn nói, ánh mắt liếc về phía nó.
_Uh, tí nữa đi. H ra ngoài đi với anh đã, anh phải tìm thằng Phương hỏi cho ra nhẽ chuyện này mới được _ Giọng anh Phong đầy tức giận.
Làm sao mà anh k tức giận được khi đứa em gái mình yêu thương, nâng niu, bảo hộ nhất lại bị thằng bạn thân mình coi như anh em lừa phỉnh đợi suốt 3 năm trời để rồi cuối cùng về là để chia tay với nó chứ. Có lẽ nó đã đau 1 thì anh phải đau gấp mấy lần nó ý chứ; cứ tưởng tượng nó đau khổ như thế nào là ruột gan anh lại thắt lại. Anh thực hối hận khi xưa tại sao để cho nó gặp Phương để rồi h nó khổ sở ntn…..
Hắn gật đầu nói : “ok” rồi cúp máy luôn. Tiến lại tủ quần áo, lấy chiếc áo sơ mi đen mặc vào rồi qua giường ngủ kia kiểm tra xem nó có sao k rồi dặn người làm trông chừng nó thì mới yên tâm bước ra ngoài phóng xe máy tới chỗ anh Phong đã hẹn…..
* * *
Ở 1 bãi đất trống ngoại thành, khi hắn đến đã thấy chiếc Suziki Haysabusa của anh Phong dựng ở đó và 1 chiếc BMW X6 màu trắng chắc là của anh Phương ….
Đỗ, xe hắn bước vào thì đã thấy 2 bên đang đánh nhau quyết liệt rồi….. Ai dám bảo rằng “thiên thần” k biết đánh nhau? Chẳng qua là “thiên thần” k muốn cái gì cũng đụng tay đụng chân mà thôi chứ nếu cần nắm đấm của “ thiên thần” rất chắc chắn, tuyệt nhiên k thua kém bất cứ 1 thằng con trai nào. Và điều đó thể hiện rất rõ ở anh Phương, những nắm đấm anh ấy giáng xuống đầy uy lực chứ k hề khiêm nhường 1 chút nào. Và có thể nói rằng thực lực giữ anh Phương và anh Phong hoàn toàn ngang bằng nhau, k ai thua kém ai cả……
Hắn đứng đó, giương ánh mắt sắc nhọn của mình nhìn 2 đàn anh kia đang đánh nhau quyết liệt, k 1 ai chịu ai chứ k hề can ngăn họ. Đàn ông, nhiều lúc cần giải quyết mâu thuẫn với nhau bằng 1 trận đánh rồi mới có thể ngồi lại nói chuyện với nhau chứ khi những cái đầu đang bốc hỏa thì chẳng nói được câu nào tử tế cả và sự việc sẽ càng trở nên nghiệm trọng hơn mà thôi….. Khí lạnh của ban đêm của trận bão vẫn còn đọng lại rất rõ trong k khí hòa quyện với khí nóng từ 2 con người đang lao vào nhau kia tạo ra 1 sát khí khiến người bình thường chứng kiến cảnh này hay có lỡ bước chân vào đây k khỏi cảm thấy rùng mình mà toát mồ hôi hột…… luồng khí này có thể dọa chết được những ai yếu tim….
1 tiếng trôi qua….
2 người này cái gì cũng ngang nhau lại cứng đầu k ai chịu nhường ai nên h đều thương tích đầy mình mà mệt lả nằm thẳng cẳng ra bãi cỏ ướt nước mưa thở dốc. Quần áo của cả 2 dù là đen là chắc đều nhuốm 1 màu nâu đỏ của đất và ướt đẫm nước cứ như kiểu mấy đứa trẻ nhỏ vừa đi nghịch bẩn về vậy…… K gian trở nên yên tĩnh chỉ còn vang vọng lại tiếng côn trùng kêu đâu đây, anh Phong và anh Phương đều thở dốc chứ tuyệt nhiên k nói gì, ánh mắt nảy lửa nhìn nhau còn hắn thì lại chẳng có lý do gì để lên tiếng ở đây cả. Mãi 1 lúc sau khi lấy lại sức rồi anh Phương mới ngồi dậy, lên tiếng:
_Phong, xin lỗi.
_Chết tiệt, thằng điên này mày xin lỗi tao thì được cái quái gì chứ. Mày làm nó bị tổn thương là điều hiển nhiên, tao h chỉ muốn giết chết mày thôi, đừng có xin lỗi với tao!!!!!_ Anh Phong tức giận đấm mạnh xuống đất.
_Tao….. tao k thể yêu Thiên Anh được, mày hãy chăm sóc cho em ấy nhé… ngày mai tao sẽ quay về Anh và có lẽ sẽ chẳng bao h quay lại nơi này nữa _anh Phương khẽ cười, nụ cười đó có gì đó k cam lòng lắm.
_Cái quái gì mà k thể yêu chứ? Mày đá nó rồi h lại chạy về Anh để núp à…._ giọng anh Phong đầy phẫn uất nói, ánh mắt vằn lên những tia lửa giận. Nhưng anh Phương k để cho anh Phong nói hết đã ngắt lời xen vào:
_Có điều này có lẽ cả đời mày và Thiên Anh chắc cũng k biết, tao cũng k hề biết nếu như cha mày k nói cho tao biết rằng tao với mày là anh em song sinh, tao với Thiên Anh hay mày với Thiên Anh là anh em cùng cha khác mẹ.
Nghe Phương nói vậy tai anh Phong ù đi, ánh mắt tức giận h đây chuyển sang đầy ngỡ ngàng, bàng hoàng như k tin vào những gì con người được mình coi là bạn thân đang thốt ra, anh lắp bắp nói:
_Cái…..cái…gì cơ…..????
Hắn đứng đó nghe mà cũng phải sững sờ huống chi là anh Phong, ánh mắt sắc lạnh từ nãy h đã phải lay động chuyển từ lạnh lùng sang sững sờ quay phắt lại nhìn anh Phương chằm chằm để tìm kiếm 1 ý đùa hay 1 sự giả dối nào nơi con người anh nhưng hoàn toàn k có. Nếu có chăng chỉ là sự thống khổ, đau buồn trong đôi mắt anh…
_Lúc đầu tao cũng k tin vào chuyện này, là do cha của mày hay cũng là người cha mà tao k hề muốn thừa nhận tý nào đã gặp tao nói về việc phản đối 2 đứa tao yêu nhau và đấy chính là lý do ông ta phản đối 2 bọn tao. Mày nhớ k, lúc quen nhau thôi tao với mày đã cảm thấy rất hợp nhau lại còn sinh cùng 1 ngày và giống nhau tới mức nếu như k có tính cách và phong cách khác nhau thì nhiều khi người ta còn tưởng mình là anh em song sinh và tao với mày cũng tự hào coi nhau như là 2 người anh em thật, h k ngờ lại là thật. Nhưng tao k tin chuyện đấy, ngay mấy ngày sau tao về Anh hỏi mẹ tao, bà ấy k hề phủ nhận mày ạ. Nhưng tao k tin, 2 năm đấy tao điên cuồng lao vào điều tra rồi còn thử ADN của cả 3 nhưng tất cả những gì tao nhận được là chúng ta là anh em. 1 sự thật k thể thay đổi. Tao xin lỗi, có thể tao hèn nhát nhưng tao k thể làm hại cả cuộc Thiên Anh ở trong tay tao được……. _Anh Phương cay đắng nói, nếu ta để ý kĩ có thể nhìn thấy 1 giọt nước long lanh nơi khóe mắt anh…. Là nước mắt hay là giọt sương đêm đọng lại trên đôi mắt thiên thần chứa đựng nỗi đau kia?....
Anh Phong k nói gì cả, tất cả lại chìm vào im lặng mãi cho tới khi anh Phong khuôn mặt đầy uất ức, tức giận, phẫn nộ giơ tay giáng mạnh xuống đất tới bật máu mà hét lên :
_KHỐN NẠN… TẠI SAO CHỨ? TẠI SAO LỖI LẦM TRONG QUÁ KHỨ CỦA CÁC NGƯỜI LẠI ĐỂ CON BÉ GÁNH CHỊU CHỨ? CÓ QUÁ ĐÁNG K KHI CHƯA 1 LẦN CÁC NGƯỜI LÀM TRÒN TRÁCH NHIỆM CỦA 1 NGƯỜI CHA MẸ ……A .......A ………A ……..A …....
_Mày bình tĩnh đi, k thể trách họ được. Có lẽ số phận của tao với Thiên Anh k phải thuộc về nhau, Thiên Anh k phải là người con gái dành cho tao…._ Phương mỉm cười trấn an Phong rồi khẽ quay lại nói với hắn:
_Kiệt, Thiên Anh nhờ nhóc chăm sóc và bảo hộ giúp nhé. Anh tin nhóc sẽ giúp Thiên Anh vượt qua được chuyện này….. Dù thực lòng anh k muốn công nhận nhưng nơi con bé thuộc về chính là ở bên nhóc.
_Nếu như tình yêu có thể dễ dàng thay đổi thế thì nhỏ đã k còn là Thiên Anh bây h nữa. Tình yêu 3 năm chờ đợi chứ k phải chỉ đơn thuần là 1 cuộc tình thoáng quá……_ Hắn khẽ nhíu mày, chất giọng lạnh lùng đó vang lên trong đêm tối.
Đúng, tình cảm của nó dành cho anh đâu phải là 1 tình cảm hời hợt, bông đùa thoáng qua đâu; nó đã đợi anh 3 năm trời liền chứ đâu có ý h bảo nó quên đi chẳng thì giết chết nó. Nó đã k yêu thì thôi 1 khi yêu ai đó thì sẽ nhất mực dành trọn cả trái tim nhỏ bé đó cho người ta…. Liệu có ai có thể giúp trái tim đó ấm lên mà vượt qua được khi nó thấm nhuần 1 cơn giông tố lớn trở nên lạnh buốt k?
Lại 1 lần nữa tất cả chìm vào trong im lặng, mỗi người đều theo đuổi 1 ý nghĩ riêng nhưng đều hướng chung về nó_ người con gái quan trọng chiếm 1 vị trí quan trọng trong lòng cả 3….
* * *
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy nó thấy mình đang nằm trong phòng của anh Phong và thứ nó thấy đầu tiên là gương mặt anh đang nhìn nó mỉm cười hiền, bàn tay to lớn của anh ấm áp xoa đầu nó, giọng trầm ấm của anh vang lên:
_Chào buổi sáng, em gái.
Như giọt nước tràn li, đôi mắt chưa bao h ướt nước của nó dù có đánh nhau tới mức thương nặng cũng chưa bao h nhỏ giọt h đây lại đẫm lệ khiến anh k khỏi xót xa. Nó ôm chầm lấy anh trai òa khóc nức nở. Anh xót xa ôm lấy nó, xoa nhẹ tấm lưng mảnh mai nhỏ bé đang run lên vì đau khổ kia lòng k khỏi đau đớn thay cô em gái bé nhỏ của mình. Anh h k thể nói cho nó biết được sự thật phũ phàng kia được, về những cuộc tình k tan vỡ của cha mẹ mình mà đã hại nó phải đau khổ như vậy. Nếu biết được sự thật đó chắc chắn nó sẽ còn suy sụp hơn nữa và chắc chắn nó sẽ hận chính người sinh thành mình mất…. H chỉ còn các để thời gian giúp nó nguôi ngoai đi vết thương lòng nãy đã…..
Sáng nay Phương đã ra sân bay quay về Anh, còn nó thì thức dậy với nước mắt đẫm trên bờ mi.
Nhưng có 1 điều rằng, sáng nay chẳng cần phải réo như mọi hôm, khi xuống dưới nhà nó đã thấy Vinh đang ngồi đợi nó rồi. Có lẽ Vinh cũng đã biết mọi chuyện của nó rồi nên mới sáng nay đã tới đóng đô tại nhà nó.
_Hihi, sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này, đúng là vinh hạnh ghê cơ_ Nó cố nặn ra 1 nụ cười nhìn Vinh để cho thằng bạn thân quan tâm nó còn hơn gia đình người yêu mình an lòng.
Vinh nhìn mắt nó đỏ hoe như vậy k khỏi cảm thấy tức giận thay cho nó, oán hận thay cho nó nhưng k muốn nó buồn nên cũng cố chọc nó như mọi ngày:
_Hờ, biết vậy thì phải biết trân trọng tên bạn thân này đi nhớ. Hàng độc hàng hiếm đêý.
Nó cười toét rồi kéo Vinh ra xe đi, k quên quay lại chào tạm biệt anh Phong rồi cả 2 cùng phóng xe vi vu đến trường.
|