Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
|
|
Hoan Nhan lắc đầu một cái, ngay lập tức ôm chặt lấy anh, oa một tiếng khóc lớn lên. . . . . . Từ trước đến nay cô ở trước mặt anh trước sau như một vô cùng kiên cường, luôn luôn tỏ ra xa cách, dù có khổ sở như thế nào cô cũng chưa từng để lộ ra một chút mềm yếu trước mặt anh, nhưng bây giờ, đột nhiên cô nhào mạnh vào trong ngực anh, khóc oà lên giống như một đứa bé, làm cho chân tay anh luống cuống……..Chần chừ một lúc, anh đưa tay lên eo cô, chậm rãi đem cô ôm vào trong ngực.
Đôi lông mày không được tự nhiên nhíu nhíu, tựa như đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau trong lời nói mới cứng ngắc phát ra: "Đừng khóc."
Giọng nói của anh cứng rắn, anh cũng không có thói quen đi dỗ dành một cô gái, ngược lại đối với những cô gái suốt ngày khóc, từ trước đến giờ anh cảm thấy chán ghét nhiều hơn là đồng tình. Nhưng bây giờ, cô gái này gần như đang khóc thét lên, nước mắt nước mũi cũng bôi loạn trên áo sơ mi của anh, làm cho anh dở khóc dở cười. . . . . ."Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giờ anh mới nhớ tới, trên cổ cô có những dấu hôn thật chướng mắt, âm thanh không khỏi thấp xuống, đè xuống bả vai, đẩy ra để xem kĩ khuôn mặt.
Cô khóc quá mức nhếch nhác, lúc bị anh đem đầu từ trên vai đẩy ra, nước mũi còn kéo cả ra, ok, áo sơ mi bị hủy diệt coi như xong, nhưng anh là người thích sạch sẽ quả thực không thể nào chấp nhận được việc cô bẩn như vậy!
Từ trong túi quần lấy ra chiếc khăn tay, thô lỗ đè lại mặt của cô, vụng về lau một vòng, mới ghét bỏ ném khăn tay đi, cau mày dùng một tay khác cởi áo sơ mi xuống, cũng không thèm nhìn tới liền ném vào trong thùng rác!
Tiếng khóc vẫn còn nghẹn ngào không ngừng, chỉ là cô vẫn cúi thấp đầu, một chân không đi giầy giẫm trên đất thật là khó chịu, dứt khoát liền đem chân đặt lên bàn chân vẫn còn đi giầy, cái tư thế trông giống Kim Kê Độc Lập (hình ảnh con gà trong một bức tranh) này làm cô thật khó chịu, cô liền bắt đầu giống như một con trâu nhỏ lắc trái lắc phải . . . . . . Thỉnh thoảng xuyên qua đôi mắt đẫm lệ liếc trộm anh một cái, vừa rồi bị anh áp chế sinh ra chứng sợ hãi, cô thật là lo lắng, anh có thể giận dữ bởi vì cô bôi nước mũi ra áo anh mà cho cô một trận. . . . . . Thân Tống Hạo thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhún nhún vai, lần này thì tốt rồi, anh thừa nhận anh thất bại.
"Chờ ở đây, tôi đi lấy xe." Anh gõ một cái vào đầu của cô, con ngươi xinh đẹp lại hoàn toàn đều là trước sau như một cợt nhả, không thèm để ý.
Cô nghẹn ngào gật đầu một cái, lời còn chưa nói, cũng bởi vì hô hấp, nước mũi lập tức thổi ra hai cái bong bóng, Thân Tống Hạo hoàn toàn sững sờ ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt mà anh nửa đời cũng chưa thấy qua. . . . . . Chỉ chốc lát sau, trong ánh mắt là ý cười bất lực, thế nhưng anh lại không nhịn được lập phá lên cười to. . . . . . Cô sững sờ nhìn anh: "Ách. . . . . . Anh cười, ách. . . . . . cái gì?"
"Hứa Hoan Nhan, cô thật sự là một đóa hoa tuyệt thế!" Anh cười không đứng dậy nổi, chỉ về phía cô mặt, lung tung khoát tay: "Tôi đi lấy xe. . . . . . Ha ha!"
Cô làu bàu trong miệng, cô đã nhếch nhác như vậy rồi, người đàn ông biến thái đáng chết này còn cười nhạo cô!
Xe của anh rất nhanh đi tới, chần chờ một chút, cô dứt khoát hiên ngang đi lên trước, mở cửa xe trực tiếp ngồi ở ghế cạnh tài xế.
"Tôi muốn ngủ một giấc." Cô ấp úng mở miệng, nhìn về người đàn ông bên cạnh, hi vọng anh không cần lại tùy tiện đem cô ném vào chỗ nào đó.
"Như vậy cô nói cho tôi biết, trên người cô biến thành như vậy là chuyện gì xảy ra?"
Anh hỏi xong, chậm chạp không làm gì cả, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt ở trên tay lái, mắt cũng không nghiêng, thẳng tắp nhìn chằm chằm màn đêm đen nhánh ngoài cửa xe . . . . . Hoan Nhan khẽ mỉm cười: "Mẹ kế muốn đem tôi gả cho người có tiền, đã nhận sính lễ của người ta, người ta muốn kiểm hàng, là cha lấy cái chết uy hiếp để cứu tôi ra, bây giờ tôi cũng không biết cha như thế nào. . . . . . Tôi cũng vì vậy mà không dám trở về. . . . . ."
Sâu trong sự giả bộ buông lỏng này vẫn là sự ấm ức, Hoan Nhan lập tức che miệng lại, hung hăng quay mặt qua chỗ khác, ngay sau đó cô lấy mu bàn tay ngăn giọt nước mắt sắp tràn ra khoé mắt: "Cũng may, tôi trốn ra được!"
Trái tim Thân Tống Hạo khẽ nhói lên, nghiêng mặt sang bên, con ngươi đen láy đem người con gái nho nhỏ bên cạnh vững vàng khóa lại, không tự chủ được, anh vươn tay, ôm cô vào, đặt trước ngực: "Cô không phải là cần tiền sao? Như vậy bây giờ gả cho người có tiền thuận tiện là tôi, không tốt sao?"
"Anh vô sỉ!" Hoan Nhan lập tức từ trong lòng anh tránh ra, cô trợn mắt nhìn anh, cô liều sống liều chết trốn ra được, anh chính là không đồng tình với cô thì thôi, lại còn ném cho cô những lời nói vô tình này!
"Thế nào? Tôi cũng là một người đàn ông có tiền, người đàn ông kia cũng thế, tại sao tên kia có thể mà tôi lại không thể?"
Anh không biết mình tại sao mình chanh chua như vậy, chỉ là những lời này cứ một hơi như vậy nói ra, lại làm cho trong lòng anh nổi lên tràn ngập khoái cảm.
Khoái cảm này giống như một sự cố chấp. . . . . Không muốn để bất cứ người đàn ông nào đụng chạm tới cô. . . . . ."Anh thật là vô sỉ, Anh khốn kiếp, Thân Tống Hạo, anh là một tên khốn kiếp. . . . . . Anh đi chết đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Hoan Nhan chợt mất khống chế hét ầm lên, nhào qua trên người anh, vừa đánh vừa đấm, móng vuốt nhỏ của cô thật bén nhọn, nhất thời không đề phòng, anh cau mày, một vết máu nhỏ hiện ra . . . . . Thân Tống Hạo đau hít một ngụm khí lạnh, trở tay đem cô giữ chặt, cái nút ghế bên cạnh như bị người nào đụng phải, ngả hẳn ra sau, anh thuận thế đè đôi tay cô lại, đem cô xoay người đè ở phía dưới. . . . . .
|
Anh cười dài mở miệng, ánh mắt nhìn xuống dấu hôn tím bầm lại thành một mảng trước ngực mà cảm thấy không nỡ, đột nhiên trong lòng cảm thấy rất tức giận: "Ở đây cũng bị hắn đụng vào?"
Hứa Hoan Nhan chóp mũi đau xót, xoay mặt đi cắn môi dưới: "Chuyện đó không liên quan đến anh."
"Sao lại không liên quan?" Thế là anh lập tức đứng dậy, đem thân thể nhẹ như một tờ giấy của cô ôm đi lên đặt ở ghế ngồi phía trước, lại đạp chân ga một lần nữa, thành thạo quay đầu, chạy thẳng ra khỏi khu chung cư. . . . ."Xem ra. . . . . ." Anh tà ác giương môi, thần sắc hung ác như vậy, cô rất ít thấy, không khỏi có chút hoảng hốt.
"Chúng ta nên để cho mẹ kế của em nhìn xem một chút." Anh quay mặt sang, nở một nụ cười tuấn dật động lòng người. : "Hứa Hoan Nhan, em nói có đúng không?"
Hứa Hoan Nhan có chút sững sờ, cô chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ vì cô mà ra mặt, giống như khi cô đối mặt Lâm Thiến phách lối giãy giụa, anh cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, cô luôn cho rằng mình chỉ là một ngọn cỏ dưới chân anh, anh sẽ không lưu tình, nhưng là bây giờ, anh đang vì cô mà làm một chút gì đó hay sao?
Hứa Hoan Nhan lắc đầu một cái: "Những cái khác tôi không muốn trông nom, tôi chỉ muốn cùng bà ấy chấm dứt quan hệ, chỉ muốn chăm sóc ba thật tốt."
" chuyện của ba em, kỳ thực trong đó tôi cũng có trách nhiệm, dù sao cũng là do xe của tôi nên ông ấy thành ra như vậy…….. . ." anh có dừng lại, "Đưa ông ấy đến bệnh viện tiếp tục trị liệu đi, có lẽ có thể đứng lên một lần nữa cũng không chừng."
"Anh nói thật sao?" Cô vui mừng trợn to hai mắt, tựa hồ không dám tin ma quỷ cũng sẽ đột nhiên trở nên từ bi.
"Như vậy, em xem có phải nên hậu tạ một người tốt như tôi thế nào? " Anh thiện lương nhắc nhở cô, ngay sau đó liền cười tà ác làm cho người khác cảm thấy xấu hổ!
Hứa Hoan Nhan đang nở nụ cười bỗng nhiên cứng đờ, cô quay người đi, ánh mắt dần dần thay đổi an tĩnh như nước: "Thân Tống Hạo."
Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, thanh âm dễ nghe khiến người khác động lòng.
"Hả?" nhịp tim anh tựa hồ nhanh hơn một chút, nhẹ nhàng trả lời.
"Anh đã từng yêu một người thật lòng hay chưa? Anh đã thử qua cảm giác bị người khác thương hại? Anh có thể thử không nói những lời lẽ khó chịu, làm tổn thương những người bên cạnh mình không?"
Cô quay mặt sang, vẻ mặt an bình giống như ánh trăng nhu hòa, từng chút một thấm sâu vào lòng người.
Khóe môi Thân Tống Hạo dần dần nhếch thành một đường thẳng, anh chợt hung hăng đạp chân ga, xe giống như điên lao lên phía trước. . . . . ."Tôi không thích người khác suy đoán tâm tư của tôi, cũng không thích nghe người khác dạy, tôi chưa bao giờ thật lòng yêu bất kỳ một cô gái nào, tôi không bị tổn thương, cũng không quan tâm người khác có bị tổn thương hay không!"
Anh nói một hơi xong, hô hấp cũng trở nên trầm trọng, trong đầu tràn đầy hình ảnh một người, nụ cười tươi đẹp với hai lúm đồng tiền.
"Thân Tống Hạo tiên sinh, anh yêu Tô Lai tiểu thư sao?"
"Thân Tống Hạo tiên sinh, anh có thể đừng độc miệng như vậy không?"
"Thân Tống Hạo tiên sinh, anh hôn tôi một cái thì sao. . . . ."
"Thân Tống Hạo. . . . . . Tôi yêu Dennis Lâm rồi, thật xin lỗi. . . . . ."
"***!" Thân Tống Hạo chợt nặng nề đập xuống tay lái, xe phát ra thanh âm chói tai, xiêu xiêu vẹo vẹo dừng ở ven đường, ngón tay anh run rẩy, lục lọi hồi lâu mới tìm được xì gà vẫn để trên xe, châm lửa, hung hăng rít vài hơi, trong nháy mắt hai lá phổi tràn đầy khói thuốc làm cho người ta miên man, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn một chút…..
Theo cô đi đi! Anh / mẹ kiếp nghĩ yêu người nào phải đi yêu người nào đi!
Anh không lạ gì, chưa bao giờ hiếm, cũng chỉ là một cô gái, một người biết vẽ tranh, một dáng dấp có chút giống một nữ nghệ sĩ thanh niên sạch sẽ! Mẹ kiếp
Dù sao đi nữa thì cũng chỉ là giả bộ, thấy một tên nước ngoài cao lớn liền đói bụng ăn quàng.
Trái tim anh có chút vị chua, anh thừa nhận mình ghen tị, chỉ có điều tên Dennis Lâm đó thực sự rất cao lớn, bị anh ta cướp đi một người phụ nữ cũng không tính là quá mất thể diện.
"Anh làm sao vậy?" Hứa Hoan Nhan đè xuống cảm xúc hoảng sợ trong lòng bởi vì xe phanh gấp như vậy, miệng ân cần hỏi thăm……. . . . Đầu anh ghé tại cửa sổ xe, híp con ngươi nhìn cô, hút thuốc, không nói một câu. . . . . ."Này?" Cô đưa tay thọc anh một cái, giống như là một con thỏ nhỏ bị kinh sợ.
"Tôi muốn cùng em. . . . . làm."
Anh chợt mở miệng, đem xì gà ném ra ngoài cửa xe, cao cao tại thượng ném cho cô một câu nói.
"Cái gì?" Hứa Hoan Nhan nhất thời không phản ứng kịp, người đàn ông từ trước tới nay luôn dùng những lời lẽ trực tiếp nhất, làm cho đại não của cô không phản ứng kịp.
Nhanh như chớp xe dừng lại bên ngoài cửa một nhà trọ, Hứa Hoan Nhan cả người không thăng bằng bước xuống xe, chỉ muốn nôn ọe, người đàn ông sao không đi học lái máy bay đi chứ?
"Đi lên." Anh sải bước đi ở phía trước, ánh trăng bao phủ trên tấm lưng mạnh mẽ thật quá sức mê người.
Hứa Hoan Nhan ngây người ba giây đồng hồ, bước chân nhảy đuổi theo bóng dáng của anh.
Thang máy trực tiếp đi lên tầng trên cùng, Hứa Hoan Nhan kinh ngạc phát hiện nơi này chỉ có một cánh cửa, chẳng lẽ cả một tầng đều là của anh ta sao?
Anh giơ tay, khoá cửa là loại dùng vân tay.
"Đi vào." Anh nghiêng mặt sang bên, thân hình cao lớn bị ánh đèn ấm áp trong phòng bao phủ, xem ra cũng không quá lạnh lùng nữa.
Qua hai năm rồi, đây là lần đầu tiên anh mang theo một người phụ nữ bước vào gian phòng có những kí ức thương tâm này, khoé môi giật giật. Tô Lai tiểu thư phía bên kia Đại Tây Dương anh đã quên cô rồi.. . Hứa Hoan Nhan liếc mắt nhìn hai chân mình dơ bẩn không chịu nổi, có chút xấu hổ nhìn anh: ‘Cái đó, chân tôi rất bẩn……..’
Anh xoay người, khóe môi chứa đầy ý cười đùa giỡn Hứa Hoan Nhan: "Em muốn tự mình đi hay để tôi ôm em vào."
Chỉ cần dùng một chút sức, anh liền chặn ngang ôm cô lên, mặt cô dính vào trước ngực của anh, đôi tay không tự chủ liền ôm eo của anh, trên đường anh ôm cô vào phòng tắm, sự lúng túng của cô lại càng bộc lộ rõ . . . . .
"Này, mở mắt ra." Anh cúi đầu, ở bên tai cô cất giọng: "Cuộc sống về đêm của chúng ta giờ mới bắt đầu , Hứa Hoan Nhan. . . . . ."
Ngẩng đầu lên, là của anh cười, cười tà mị động lòng người, rồi lại giống như là xa xôi xuyên qua mặt của cô. . . . . ..
|
Ngẩng đầu lên, là Hứa Hoan Nhan của anh, cười tà mị động lòng người, rồi lại giống như là xa xôi xuyên qua mặt của cô. . . . . ." Tôi rất buồn ngủ. . . . . ." Cô chui ở trong lòng anh không khỏi đỏ mặt: "Cũng rất mệt mỏi. . . . . . Không bằng, anh đi tìm Lâm. . . . . ."
Thật sự cô không muốn nói ra cái tên đó, nhưng mới vừa rồi một màn kia trong đầu cũng không xua đi được.
"Lâm Thiến sao? Tôi đối với cô ta không có hứng thú." Anh trực tiếp mở miệng, đặt cô ở trên nền phòng tắm, anh đã rất nhường nhịn rồi.
Hứa Hoan Nhan không biết làm sao, khi nghe những lời này lập tức vui vẻ, cô nhảy lên, không muốn để cho lòng bàn chân sưng đỏ đặt trên nền đá lạnh như băng: "Không có hứng thú là rất đúng, anh cũng không nên cùng cô ta một chỗ."
"Bởi vì cô ta đoạt bạn trai của em nên em mới ghét cô ta như thế sao?’’ Thân Tống Hạo xoay người, bá đạo và cuồng dã hơi thở đập vào mặt, khiến nhịp tim Hứa Hoan Nhan dừng lại một giây.
"Không phải, không phải. . . . . ." Hứa Hoan Nhan vội vã muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại không ra, dù sao, mới vừa rồi lời anh nói là sự thật.
"Chỉ là em đã đúng, một người phụ nữ như vậy ** tôi cũng không muốn đụng vào."
"Nhưng là rõ ràng hai người cũng không có mặc quần áo ở cùng trong phòng trọ. . . . . ." Hứa Hoan Nhan thốt lên, cô nhanh chóng nhận ra trong lời nói của mình mang theo một tia ghen ghét, không khỏi ngẩn ra, đành ngừng lại không nói tiếp.
"Vậy thì thế sao? Cô ta muốn câu dẫn tôi, tôi liền để cho mình bị mắc câu sao?"
Anh phách lối không chịu được, giống như một con gà trống kiêu ngạo!
Trong đầu Hứa Hoan Nhan tự nhiên nghĩ ra cái loại so sánh này, lập tức nhịn không được cười lên, gà trống. . . . . ."Dáng dấp đẹp như vậy, vóc người lại xinh đẹp, chưa chắc anh đã nhịn được đâu?" Học bộ dáng của anh hài hước giương môi, trong lòng Hứa Hoan Nhan vui sướng không thôi!
Thân Tống Hạo liếc xéo cô một cái, đáy mắt khinh thường sâu hơn: "Tôi cũng không phải là ngựa đực, ít nhất cũng phải nhìn thuận mắt, có chút thích mới có thể đụng. . . . . ."
Lời của anh, giống như một viên đá nhỏ, lập tức đặt ở trong lòng cô.
Như vậy ý của anh là, anh rõ ràng chào đón cô chiến thắng được Lâm Thiến sao?
Nhưng đáng chết, tại sao sau khi nghe cô liền bắt đầu cười khúc khích, vẫn không ngừng được đây?
Nhất định là bởi vì đánh cuộc, đúng, nguyên nhân là vì đánh cuộc.
Hứa Hoan Nhan thở một hơi thật dài, chính là vì để cho Lâm Thiến ở trong phòng học bò ba vòng, cô cũng muốn đánh bại người đàn ông trước mặt này!
"Lại đây ngồi." Anh kéo tay của cô đi về phía sa lon. . . . . ."A, đợi chút, tôi còn chưa có tắm. . . . . . Không thể, tôi rất bẩn. . . . . ."
Hứa Hoan Nhan cho là anh không thể chờ đợi, không khỏi luống cuống tay chân giằng co.
Thế nhưng anh lại khinh bỉ liếc nhìn cô một cái: "Em gấp cái gì? Người em bẩn như thế tôi cũng không muốn"
Một giây kế tiếp, thế nhưng anh lại đem chân của cô bắt lại đặt ở trên đùi. . . . . ."A, đừng đụng vào . . . . ." Hứa Hoan Nhan cuống quít giấu ống quần bị rách đi, chân bị kéo cao như vậy, tất cả của cô đều bị lộ ra hết, còn không dừng lại!
"Tôi đang xem vết thương, làm ơn đi tiểu thư!"
Trên chân nhỏ bẩn thỉu đầy vết máu, trời mới biết, cô thế nhưng từ đầu đến cuối không có kêu lên một tiếng đau.
Rửa sạch, bôi lên thuốc, anh chỉ cần hai ba động tác là đem quần áo trên người cô lột sạch, lại đem cô ôm đến trong bồn tắm, bàn chân được bôi thuốc được anh gác lên ổn thoả, rồi anh cũng kéo dây lưng ra nhảy cả vào. . . . . ."Anh, Anh định làm cái gì?" Hứa Hoan Nhan ôm lấy ngực, đem cả người mình chìm vào trong nước, trừng to mắt mà nhìn người đàn ông trước mắt không một mảnh vải che thân.
Dáng người tam giác cân đối, bắp thịt thật là mê người, thân thể kiện mĩ lồi ra một khối thật sự là hù chết người.
Ánh mắt cô chậm rãi trượt xuống, nhanh chóng rơi vào phía dưới bụng. . . . . . Thế nhưng anh lại lập tức trượt vào trong nước, ranh mãnh nhìn lại cô: "Nhìn loạn cái gì? Lập tức để cho em thoải mái. . . . . ."
"Xoạt!" Hít vào một ngụm khí lạnh, Hứa Hoan Nhan núp ở một góc trong chiếc bồn tắm khổng lồ, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ cảnh tỉnh nhìn lại anh.
"Nhìn cái gì vậy?" Anh đi qua, ở dưới nước bắt được thân thể hấp dẫn của cô, ở bên tai cô mập mờ nói nhỏ: "Ánh mắt vừa rồi của em thật là rõ ràng hay là tại . . . . . . em muốn nói mau tới đây ăn hết em, ăn hết em đi. . . . . ."
Đầu lưỡi miêu tả quanh cổ cô, cả người cô giống như bị chạm điện khẽ run rẩy, liền muốn né tránh, nhưng không ngờ hai tay anh cũng là từ dưới nách cô xuyên qua, trực tiếp khéo léo bao trùm trên ngực. . . . . . Anh cố ý tà ác thưởng thức mềm mại trong tay, cảm thấy cô vô lực bắt đầu thở dốc, một chút xíu mềm ở trong lòng anh . . . . ."Thân Tống Hạo. . . . . . Chớ đụng lung tung. . . . . ." Ngón tay cô bắt đầu tách bàn tay của anh ra, lại bị anh dứt khoát bắt được đặt trước ngực của mình.
"A. . . . . ." Hứa Hoan Nhan thẹn thùng đỏ mặt thành một mảnh, như muốn rỉ máu, cảm giác như thế thật sự là quá khó khăn để nói thành lời, cô hoảng sợ trợn to cặp mắt, bàn tay to lớn của anh bao trùm ở trên mu bàn tay cô. . . . . . Hứa Hoan Nhan trong nháy mắt ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy toàn thân máu tươi đều dâng trào, trong đầu lập tức liền bối rối. . . . . . Cô lại đang dưới sự khống chế của anh , làm ra động tác bỉ ổi như vậy. . . . . . Bộ dáng cô ngây ngốc sửng sốt thật sự là quá mức đáng yêu, nhịn hồi lâu, anh mới để cho tay mình cùng tầm mắt trên người cô lấy ra, giúp cô xoa sữa tắm, rồi lại là một cuộc kinh tâm động phách hành hạ. . . . . . Dùng khăn lông mềm mại lau cô sạch sẽ, lại đem áo choàng tắm khoác lên cho cô, mới ôm cô đi về phía phòng ngủ.
Lúc đi qua qua một gian cửa gỗ màu đỏ sậm, bước chân anh vẫn là dừng lại một chút, tiếp đi tới, mở ra cửa phòng ngủ một gian khác.
Ở trong đó tất cả đều là trang phục màu trắng, đối diện cửa treo trên vách tường một bức sắc thái hoa mỹ hoa hướng dương, phong cách hình như là miêu tả Phạm Cao , chỉ là thủ pháp còn non nớt, lại mang theo đầy hơi thở thanh xuân.
Anh đem cô ném trên giường lớn mềm mại, thân thể đi theo cũng ép tới, áo choàng tắm rộng mở, lộ ra da thịt trắng nõn, vết hôn, phía trên kia lập tức làm đau nhói thần kinh người khác.
"Rất lâu anh không đánh người rồi !" Anh chợt mở miệng, ngón tay mang theo hận ý sát qua da của cô, mang theo vết hôn trên da.
"Anh. . . . . . Anh sẽ đánh tôi?" Hứa Hoan Nhan lập tức bị hù dọa, chuẩn bị muốn đi phản kích.
"Đánh cái lão đã lưu lại những thứ biến thái này trên người em!" Anh chợt cúi đầu, hôn lên cổ của cô: "Ở đây đều là của anh."
|
Anh chợt giống như một đứa bé, thì thầm, đôi môi lướt qua vết thương vẫn còn đau đớn trên người cô, Hứa Hoan Nhan đột nhiên nhắm mắt lại, vốn dĩ đang căng thẳng, da thịt trong nháy mắt mềm nhũn ra, mà đôi tay cũng chậm rãi nâng lên ôm cổ của anh. . . . . .Sau khi mẹ cùng cha ly hôn, ba không còn quan tâm đến cô, mẹ kế đánh chửi, Mễ Dương thì lạnh lùng, luôn tìm cách chèn ép cô, nhiều năm như vậy, cô chưa từng cảm thấy một chút ấm áp, ngay cả khoảng thời gian cô cùng Tống Gia Minh qua lại với nhau. . . . . . Cô chợt hít sâu một hơi, chỉ cần nghĩ đến tên của anh ta, trong lòng của cô sẽ co thắt lại, đó là tất cả hi vọng thời niên thiếu của cô, tất cả ước mơ của cô.
Nhưng là anh ta lại làm cho hi vọng của cô trở thành một cơn ác mộng, làm cho cô không thể tiếp tục dễ dàng tin tưởng một người đàn ông, không thể tiếp tục tin tưởng cõi đời này có một thứ gọi là tình yêu.
Gặp được Thân Tống Hạo, như một vệt chói trong sinh mệnh của cô, một người đàn ông như vậy, cách xa cuộc sống của cô hàng vạn dặm, anh bá đạo, vô tình, hoa tâm, rồi lại dịu dàng khiến người khác phải động lòng.
Cô là một cô gái, cũng không phải là ngoại lệ trong số những người kia, cô gặp được anh, ôm, hôn, và có được, cô cũng sẽ có ảo tưởng, cũng sẽ có ước mơ, nhưng cô biết, người đàn ông này sẽ không thuộc về cô, nhưng cô lại biết, đáy lòng của cô điên cuồng kêu gào như thế nào, ai có thể cho cô một chút xíu ấm áp?
Dù sự ấm áp này, bên trong nở rộ chính là sự tham muốn giữ lấy của một người đàn ông bá đạo, vô tình, chốc lát chung tình.
Lông mi anh dài như vẽ, tay cô chạm nhẹ trên khuôn mặt anh, không mang theo một chút xíu nguỵ trang nào trên khuôn mặt nhỏ là ý cười nhẹ nhàng, "Thân Tống Hạo, hôn em đi. . . . . ."
Cô nhắm mắt lại, đôi mi dài có chút rung rung, tựa hồ như tâm tư cô lúc này.
Đôi môi mỏng của anh chậm rãi nâng lên, ngón tay một chút xíu dời xuống, đem áo choàng tắm của cô đẩy ra, khóe môi chứa một nụ cười, lạnh lùng, mi tâm không nhíu, trước sau như một vô tình.
"Anh không thích đàn bà chủ động. . . . . . Hơn nữa ở còn ở trên giường."
Anh cúi đầu, môi rơi lên trên nho nhỏ trước ngực cô, mà hai tay cũng xâm nhập từ phía sau lưng cô, chui vào giữa khe hở, hướng lên dùng sức nâng đỡ!
Thân thể của bọn họ giống như một bức mỹ hoạ, cùng tiến cùng lùi như thế hợp ở chung một chỗ.
Một màn hoan ái kéo dài, giống như một khe suối xuân róc rách chảy, một chút xíu vận động làm đảo lộn lục phủ ngũ tạng, vô số lỗ chân lông cũng ướt đẫm, thoải mái chỉ muốn bay lên. . . . . . Anh quả nhiên bá đạo vô tình, quả nhiên chỉ thích chinh phục, thậm chí ở thời điểm hoan ái, cũng không thích đàn bà quá nhiệt tình, sự ham muốn của anh quá mức đáng sợ, nhưng những cô gái kia cũng chỉ vì điều này mà chèn ép nhau lao tới……. . . . Không biết dây dưa bao lâu, cơ hồ đem thể lực của hai người ép khô, mới yên lặng ngủ. . . . . Ánh mặt trời rực rỡ, ánh mặt mùa hè trời xuyên thấu qua bức rèm rèm cửa sổ dày, làm không gian trở nên thật nhu hoà, đối diện đầu giường là một vách tường , trên đó treo một bức họa, bóng lưng của một cô gái mặc chiếc quần trắng, cô đặt một tay ở phía sau, cầm một lẵng hoa hướng dương.
Hứa Hoan Nhan bình tĩnh nhìn bức tranh, tựa hồ ngay cả linh hồn cũng bị hấp dẫn.
Tại sao trên vách tường lại có bức họa này? Tranh này vẽ ai? Sát vách mơ hồ truyền đến một ca khúc cảm động lòng người, ngón tay Hứa Hoan Nhan lục lọi đến bên cạnh, lạnh như băng một mảnh. . . . . . Cô chân không xuống giường, mới phát hiện chân bị thương sưng đỏ nghiêm trọng hơn, có chút đau, cắn chặt răng nhịn xuống.
Là PromiseDon‘ eEasy, Lời hứa không dễ dàng, Hứa Hoan Nhan đã từng nghe qua, là một trong số những bài hát kinh điển tiếng Anh.
Âm thanh kia trong sạch như vậy, trong ánh nắng sáng sớm thật động lòng người.
Cô men theo thanh âm đi tới, cũng là sát vách có một cánh cửa phòng ngủ màu hồng, cửa khép, tiếng hát nghe rõ ràng hơn.
Hứa Hoan Nhan lặng lẽ đem mắt dán lên, lại chỉ thấy Thân Tống Hạo đang ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ màu trắng, yên lặng ngồi ở trong ánh mặt trời, trong tay không biết là cái gì, nhìn thật chuyên chú, nhưng thật giống như còn có mùi vị.
Hứa Hoan Nhan như bị ma ch ,khe khẽ đẩy cửa mở ra, không tiếng động đi tới đi, giai điệu ca khúc kia trong nháy mắt rót đầy hai lỗ tai, cô kinh ngạc phát hiện, gian phòng này trong phòng tràn đầy đều những bức hoạ, bóng lưng một cô gái, gò má một cô gái, những cánh đồng hoa hướng dương, những bãi biển miên man bất tận, còn có một người đàn ông,. . . . . . Cô cảm giác như, giống như là tối hôm qua mình đã ôm người đàn ông kia.
Mà bên cạnh đổi thành một vách tường trống không, một tủ sách cao đến chạm trần, trong đó đầy đủ các loại sách, lại thêm số CD nhiều đến dọa người.
Hứa Hoan Nhan bỏ qua những bức hoạ kia, tò mò tiện tay rút ra một cái CD, lại phát hiện là Sarah Brightman album, cô không khỏi vui vẻ giương môi, cô cực kỳ thích ca khúc của Ska Paul! Nhưng là căn bản không có tiền mua CD bản gốc!
"Thân Tống Hạo, em có thể mượn cái CD này về nghe một chút không?"
Hứa Hoan Nhan đưa ra album trong tay, tràn đầy chờ đợi nhẹ nhàng mở miệng.
Người đàn ông ngồi dưới đất lập tức quay đầu lại, ánh mắt trực tiếp bỏ qua nụ cười ngọt ngào trên mặt cô, rơi vào cái CD cũ kĩ trong tay cô.
Nếu anh không nhớ lầm, đó là vào đêm thất tịch cách đây 7 năm, lúc anh và Tô Lai mới quen đã mua.
|
Chát! Anh bất chợt vung tay lên, hung hăng giáng xuống một bạt tai, nhẫn tâm rơi vào khuôn mặt của Hứa Hoan Nhan.
Tiếng vang thanh thúy bị tiếng hát dịu dàng ngăn lại, buồn bực cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông.
Cô sửng sốt, giật mình nhìn anh, mà anh tựa như cũng có chút sững sờ, bàn tay giơ lên vẫn còn ngừng ở giữa không trung, tựa hồ đang nhắc nhở hai người, cái bạt tai vừa rồi là sự thực.
Không khí như lắng đọng lại, tiếng hát êm dịu vang lên như là giễu cợt.
Thân Tống Hạo chợt xoay người, một cước đem micro đạp đổ, tiếng răng rắc vang lên, tiếng hát lại vẫn cố chấp không ngừng, quả thực là rất kiên nhẫn.
Anh tức giận rút nguồn điện ra, trong phòng lập tức vô cùng an tĩnh.
Khóe môi Hứa Hoan Nhan run run, chỉ cảm thấy nửa gương mặt của mình đau đến chết lặng, hơn nữa trong óc một mực ong lên.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng cô cũng sắp không nhớ ra được rốt cục mình bị bao nhiêu cái bạt tai.
Cô thật sự rất muốn cười, giống như là ngày đó bị anh bức quỳ xuống, bị Lâm Thiến hung hăng tát cho hai cái như vậy, nhưng cô vẫn là cố chấp và quật cường cười.
Nhưng là Hứa Hoan Nhan không thể cười nổi, rơi xuống cũng là nước mắt, cô lấy mu bàn tay lung tung lau, nhưng những giọt nước mắt hôm nay cũng rất kiên trì , nó cố ý rơi mãnh liệt không ngừng.
Anh đứng đối mặt với cửa sổ, đưa lưng về phía cô, từ đầu đến cuối, không nói một câu nào.
Hứa Hoan Nhan tay chân luống cuống đứng ở đó, trong lòng bàn tay vẫn đang cầm cái CD, cô muốn mở miệng nói cái gì đó, đem sự bình tĩnh này đánh vỡ, nhưng trong cổ họng như bị cái gì chặn lại, khàn khàn vô lực.
Có lẽ là do chiếc CD bị ném nên bị vỡ, văng ra một vài mảnh vụn trên sàn không ai chú ý tới, vừa rồi lúc Hứa Hoan Nhan mới vừa rồi tiến lên, lòng bàn chân bị thương lại đạp lên, một chút xíu máu tươi nhẹ nhàng chảy xuống, rất đau, xem ra chẳng qua là một mảnh vụn nhỏ, nhưng có thể làm cho người ta đau đớn đến khôn cùng.
"Em, em vừa mới nghĩ đến hôm nay sẽ đi đến cửa hàng bánh ngọt từ chức, em đi trước. . . . . . CD em sẽ đền lại cho anh."
Đem chiếc CD bị vỡ để lại trên bàn, xoay người, bước ra khỏi cửa phòng, từng bước từng bước đi về phía trước.
Phía sau an tĩnh một mảnh, anh không đuổi theo, có lẽ, sẽ không bao giờ đuổi theo nữa.
Cô làm hỏng cái CD mà anh yêu thích nhất, tội của cô có lẽ không thể tha thứ, đáng chết.
Cởi xuống áo ngủ trên người, tròng mắt cô hơi động, nhớ tới bộ y phục rách rưới của cô đã sớm bị anh ném vào thùng rác lúc ở trong phòng tắm, cô giật mình ngồi xuống, bỗng nhiên lại như phản xạ có điều kiện đứng lên, những thứ đồ này cũng là thứ mà anh yêu thích sao?
Cô kéo mở một hàng lớn tủ treo quần áo bên vách tường, chọn một món y phục cực kỳ mộc mạc, rồi lại rút tay trở về, nếu không cẩn thận, nếu cô lại lấy ra thứ anh yêu thích, cô nên làm cái gì?
Thời gian từng chút trôi qua, cô ôm lấy ngực, khó chịu đứng thẳng lên.
Rốt cuộc vẫn phải kéo ra tủ treo quần áo, trước mặt quả thực là những bộ quần áo xinh đẹp đi biển, ngón tay cô vô cùng kích thích như lướt trên những phím đàn, cuối cùng rơi vào chiếc áo cũ màu trắng cùng quần bò.
Nơi này cũng đã từng là nơi mà cô gái của anh từng ở sao? Những y phục này, cũng đã từng được chuẩn bị vì một cô gái xinh đẹp nào đó sao?
Trong lòng cô chợt lòng chua xót, cười vì tuổi thanh xuân của mình trôi qua thảm hại như vậy.
Ngón tay đem cái ao lấy ra ngoài, mi tâm lại chau chặt hơn, cô không có áo lót, làm sao chỉ có thể mặc chiếc áo này đi ra ngoài?
Vẫn còn đang suy nghĩ, cửa phòng chợt bị người đẩy ra, khóe môi anh mím chặt, thân hình thẳng tắp, bước nhanh về phía trước, một tay lấy y phục trong tay cô đoạt đi, một lần nữa treo lại trong tủ quần áo.
Anh đưa lưng về phía cô, giống như là mới vừa rồi đánh cô, trầm mặc không nói .
"Một lát sẽ có người đưa y phục tới đây, những thứ đồ này, cô đừng đụng vào."
Trong thanh âm của anh không có một chút dao động, áy náy, hoặc là. . . . . . tình cảm.
Hứa Hoan Nhan cúi đầu, gắt gao cắn môi, cứ như vậy xích loã đứng ở trước mặt anh, cứ như vậy lột sạch bị người khác vây xem, giễu cợt, ngay cả năng lực để bước ra khỏi cánh cửa kia, cô đều không có.
". . . . . .vâng, em sẽ không trở lại đây nữa, tất nhiên sẽ không lại động vào những thứ đồ này."
Âm thanh của cô run run, nỗ lực xong, cô chỉ sợ mình làm cho người khác càng thêm xem thường.
"Từ nay về sau, em phải ở nơi này, tất nhiên phải nhớ rõ ràng, thứ gì, không thể đụng vào, chỗ nào không thể đi vào."
Anh trực tiếp xoay người đi ra ngoài cửa, lúc tay đặt lên tay vịn, từng chữ từng câu một nói những lời này.
"Thân tiên sinh, xin anh đừng nên khinh người quá đáng. . . . . ."
Hứa Hoan Nhan nổi đóa, tất cả uất ức lại chỉ có thể ngưng tụ thành một câu nói không có lực sát thương.
Anh xoay người, thân hình cao lớn làm cho người khác không thoát khỏi cảm giác bị áp bức, Hứa Hoan Nhan ôm chặt lấy ngực, một tay che hạ thể, gắt gao quay mặt đi, không chấp nhận ánh mắt của anh.
"Mới vừa rồi, là do tôi quá kích động, em không nên để ở trong lòng. Một lát nữa đi ra ngoài, tôi sẽ cho tài xế đưa em đi."
Anh kéo cửa ra, ưu nhã đi ra ngoài, tiếng bước chân biến mất ở trong hành lang, dần dần không còn nghe thấy.
Bịch một tiếng, chiếc gối sắp bị vò nát trong lòng bàn tay bay ra đập vào cánh cửa phát ra tiếng kêu, Hứa Hoan Nhan mất khống chế nhào vào trên giường, nước mắt không tiếng động chảy ra.
Xin hỏi, anh đánh cô một cái tát, lại nói cô không cần để ở trong lòng, Thân Tống Hạo tiên sinh, anh nghĩ cô là người như thế nào?
Y phục đưa tới rất nhanh, Hứa Hoan Nhan thật nhanh đem mình chỉnh trang cho thoả đáng, không chút do dự mở cửa ra, đây không biết là cái nơi quỷ quái gì, lại thêm một tên đàn ông biến thái, cô căn bản không nghĩ mình sẽ ở lại thêm một giây đồng hồ!
Đi đến tiệm bánh ngọt vẫn thường xuyên làm từ chức, cô muốn bắt đầu tập trung làm luận văn tốt nghiệp, không có thời gian đi làm, lúc đi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, Hứa Hoan Nhan cũng cảm thấy có chút thu hoạch. Mặc dù tiền lương rất thấp, bà chủ rất hà khắc, nhưng cô cũng đã học được cách làm rất nhiều loại bánh ngọt!
Đem tài xế đuổi đi, cô một mình không có mục đích đi dạo ở trên đường, dứt khoát hôm nay không đi học, một nửa gương mặt bị sưng thành như vậy, bảo cô có cách nào mà đi học chứ .
Đi dạo đến lúc trời tối, Hứa Hoan Nhan trở nhà trọ ở trường học, cô biết một số thứ mình không thể chống lại, nhưng tối nay cô thề không về.
"Thiếu gia, Hứa tiểu thư trở về trường học." Tài xế từ xa nhìn thấy Hứa Hoan Nhan tiến vào cửa trường, liền bắt đầu gọi điện thoại.
Bên kia điện thoại anh trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng: "Anh tiếp tục coi chừng, nếu cô ấy đi ra ngoài thì lập tức thông báo cho tôi, ngay bây giờ tôi sẽ qua trường."
|