Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
|
|
Hai người đồng thời mở miệng, Hoan Nhan nở nụ cười, quay sang nhìn anh: "Anh nói trước đi".
Thân Tống Hạo gợi lên khóe môi xem thường, đem chân ga giẫm xuống, anh không nhìn cô, chỉ là trong tiếng nói anh mang theo thân phận cao cao tại thượng: "Tôi mặc kệ vừa rồi người đàn ông kia là gì của cô, tóm lại, sáu tháng này, đừng để tôi nhìn thấy cô cùng người khác có thân thể tiếp xúc".
Cửa kính xe không đóng, gió mạnh mẽ dội thẳng vào, đem mái tóc cô tán loạn thổi bay, sợi tóc mềm mại lướt qua ánh mắt, cô bỗng nhiên có chút không rõ ràng lắm, nghe thấy những lời này của anh trong lòng không biết mùi vị gì.
"Thân tiên sinh, sự độc chiếm của ngài quá mạnh mẻ rồi" Anh rõ ràng người đàn ông lăng nhắng muốn chết, chí trước mặt bạn gái mình cùng người phụ nữ khác ngang nhiên tán tỉnh, còn hùng hổ yêu cầu người khác dốc lòng tới cùng?
"Sai, chẳng qua là thích sạch sẽ mà thôi, như người khác chạm bồn tắm hoặc là giường, tôi quyết định không dùng lại".
Thân Tống Hạo quay sang, ánh mắt nhìn bàn tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Giống như, cũng dùng ở trên người phụ nữ".
Hứa Hoan Nhan liếc anh một cái, không nói nữa, đem mặt chuyển tới ngoài cửa sổ, gió buổi chiều mùa hè, thổi qua có chút không nóng, cô nhắm mắt lại nỉ non: "Mời đem cửa sổ đóng lại có được hay không?".
Anh trầm mặc chốc lát, đè nút xuống, ánh sáng trong cửa sổ xe lờ mờ đóng lại, Hoan Nhan làm như mỏi mệt lắm, thế nhưng trầm trầm đã ngủ.....
Thân Tống Hạo chuyên tâm lái xe, lại nhìn thấy cô hô hấp nhợt nhạt vang lên ở bên tai, đến biệt thự chậm rãi ngừng lại, anh thậm chí không muốn đem cô đánh thức.
Có lẽ là ánh mắt nhìn cô quá mức chuyên chú, cô nháy mắt mấy cái tỉnh lại, mắt nhập nhèm mang theo một chút mê mang, ngơ ngẩn nhìn lại anh.
"Xuống xe" Khóe môi anh hơi nâng, ngón tay lỗ mảng trên mặt cô phất qua.
"Muốn làm cái gì?" Cô có chút ngượng ngùng, đối với động tác ngả ngớn bất đắc dĩ lắc đầu.
"Mang cô đi bơi lội" Một tay anh để trong túi quần, bộ dáng phóng túng ngổ ngược, quần áo được cắt khéo léo bao chân thon dài, các đường cong mạnh mẽ rắn chắc.
"Đi bơi lội?" Cô có chút thẹn đỏ mặt, bước chân bắt kịp nhịp chân của anh, gương mặt dưới ánh mặt trời nhàn nhạt bạc hồng.
|
Cùng anh bơi, cô có chút ngại, nhưng vẫn cố gắng đuổi theo bước chân của anh, khuôn mặt thanh tú dưới ánh mặt trời thoáng ửng hồng.
Trong đầu suy nghĩ tới hình ảnh anh mặc đồ bơi, Hoan Nhan không khỏi có chút e dè, cho dù hai người đã tiếp xúc da thịt, nhưng cô vẫn không quen có những hành động quá mức thân mật với anh.
Anh trực tiếp đi đến bể bơi ngoài trời, người làm đã để sẵn hai bộ đồ bơi, anh không e dè cởi bỏ quần áo, mặc vào quần bơi, đang chuẩn bị xuống nước, quay đầu lại thấy cô đang xấu hổ, tay chân luống cuống không dám nhìn anh... Khóe môi khẽ nhếch, anh nhìn cô từ trên xuống dưới nói: "Thế nào, toàn bộ đều bị tôi xem qua, còn giả bộ thẹn thùng?
Anh nhảy xuống nước với tư thế rất đẹp, cánh tay có lực quạt làn nước trong xanh, da thịt màu đồng mê người, thoạt nhìn khiến người ta đỏ mặt, Hoan Nhan âm thầm mắng vài tiếng, oán hận nhìn bộ đồ bơi hai mảnh nhỏ xíu, xoay người đi đến sau một cái cây, đáng ghét, ngay cả phòng thay quần áo cũng không có.
Thay xong áo tắm, Hoan Nhan một lần nữa muốn mắng anh ta, loại quần áo này mặc cũng như không mặc? Cô hít vào một hơi, lấy hết dũng khí, từ từ bước ra.
Lúc này anh đã bơi được một vòng, đang dựa vào thành bể nghỉ ngơi, liếc mắt thấy cô vẻ mặt nhăn nhó, tâm trạng bỗng vui vẻ, gọi cô: "Hứa Hoan Nhan, xuống nước”.
Hoan Nhan đi từng bước nhỏ, hai tay ôm ngực "Tôi không biết bơi!"
"Qua đây, tôi dạy cho cô" Anh mở miệng nói, tâm trạng khá tốt, Trên mặt Hoan Nhan thoáng chút nghi ngờ, vẫn đi từng bước nhỏ.
Anh mất kiên nhẫn, nhăn mày, đứng lên, dáng vẻ giống như lưu manh liếc cô: "Sao còn ngẩn người ra đó?"
Anh duỗi tay, nắm chặt tay cô, trong đầu nổi lên ý xấu, cố ý kéo theo cô ngã xuống bể bơi, Hoan Nhan kêu thất thanh, nháy mắt bị chìm xuống nước, cô theo bản năng khoát tay lung tung, cũng đã bị uống vài ngụm nước, bên tai bỗng vang lên tiếng cười nhạo của anh...
"Đúng là ngốc nghếch." Được anh kéo lên, cô vội vàng hô hấp, Hoan Nhan thở phào nhẹ nhõm, phát hiện ra cô đang ở trong ngực của anh, anh cứu cô…
Mặt cô trắng bệch, gắt gao ôm lấy cánh tay anh, một chút cũng không dám buông, Thân Tống Hạo cúi đầu nhìn cô đang hoảng sợ cả người dán sát vào cơ thể anh, đôi chân còn kẹp chặt thắt lưng anh, làn da cô thật trắng, giống như lớp kem bánh ngọt, khiến người ta muốn cắn một miếng...
Ý nghĩ biến thành hành động, anh xoay người, đặt cô trên thành bể bơi, mạnh mẽ hôn…
Hai mắt Hoan Nhan mở to, tay không ngừng đánh anh: “Thân Tống Hạo, đáng chết, anh biến thái, đây là ban ngày, mau buông..."
"Đây là nhà tôi, tôi và người phụ nữ của mình thân mật tại sao không được? Anh lưu manh nói, tay đã vòng qua gáy cô, kéo nhẹ, chiếc áo tắm của cô liền rơi xuống nước...
|
"A..." Hứa Hoan Nhan đưa tay che ngực, ngay lập tức lại bị chìm xuống nước, theo bản năng cô đưa tay ôm chặt lấy anh, bộ ngực mềm mại không tránh khỏi dán sát vào người anh...
Anh nheo mắt bỡn cợt, khóe môi khẽ cong khêu gợi: "Tôi biết rõ, cô là một người phụ nữ phóng đãng, vậy mà trước đó còn giả vờ rụt rè e thẹn..."
Anh lúc nào cũng vậy, luôn dùng mọi cách để hạ nhục cô.
"Tôi không muốn ở đây!" Hoan Nhan tức giận mặt đỏ rực, trời ạ, ban ngày ban mặt lại còn giữa bể bơi ngoài trời, cô sao dám sa đọa như vậy! Cô không dám nghĩ đến phản ứng của những người hầu còn đang tránh sau phía cây kia...
"Muốn trên giường?" Anh nhếch môi nhìn cô trêu chọc, lại cúi xuống cắn nhẹ môi cô: "Nhưng tôi thích ở trong nước... loại hưởng thụ này rồi cô sẽ cảm thấy thích...."
Một giây sau, chiếc váy bơi nhỏ xíu cũng đã trôi theo dòng nước, anh hôn một đường xuống phía dưới, xâm nhập mạnh mẽ, Hoan Nhan không nhịn được kêu ra tiếng, ngón tay cào vào lưng anh để lại vài vệt đỏ ửng...
***
Đáng chết! Anh ta trước giày vò cô đến chết đi sống lại, sau thì ném tiền đuổi cô đi! Anh ta xem cô như những cô gái đứng đường, có thể tùy ý gọi đến đuổi đi. Trong lòng tức giận, cô dứt khoát tắt nguồn di động, vứt bỏ người đàn ông đáng ghét đó ra khỏi suy nghĩ!
Trở lại phòng, Hoan Nhan lục tìm chìa khóa, hai cô gái ở cùng phòng cũng chuyển đi vì vậy ký túc xá chỉ còn mình Hoan Nhan ở, cũng có chút vắng vẻ.
Đang mở cửa, bỗng có cánh tay mềm mại chạm vào vai Hoan Nhan, "Hoan Nhan."
Hoan Nhan giật mình, quay đầu lại, thấy Lâm Thiến, đang mỉm cười chào cô.
Cô ta chưa bao giờ tỏ vẻ thân thiết với người khác, trừ phi có việc muốn nhờ vả. Hoan Nhan gạt nhẹ tay cô ta, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi!"
"Hoan Nhan, nói chuyện vài phút, tôi chờ cô lâu rồi.". Lâm Thiến mỉm cười, tay chặn cửa không cho Hoan Nhan đóng lại.
"Thật ngại Lâm Thiến, tôi nghĩ hai chúng ta không có gì để nói."
Hoan Nhan cúi đầu, không muốn nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, cô thừa nhận cô ta rất đẹp, nhất là dáng vẻ vừa thẹn thùng lại thùy mị dịu dàng của cô ta hôm nay khi ở bên Thân Tống Hạo, xinh đẹp động lòng người.
Hoan Nhan cũng không biết tại sao cô lại nghĩ tới hình ảnh giữa trưa hôm nay, hình như… còn có chút chán ghét.
"Hoan Nhan, chuyện liên quan đến Tống Gia Minh." Lâm Thiến nhìn thẳng vào mặt Hoan Nhan, đúng như cô ta nghĩ Hoan Nhan vẫn chưa quên được Tống Gia Minh.
Tay nắm cửa của Hoan Nhan, hoàn toàn không còn sức, Lâm Thiến ngang nhiên đẩy mạnh cửa, thản nhiên đi vào.
|
Phòng trọ tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, không có nhiều quần áo cùng đồ trang điểm, Lâm Thiến đột nhiên thấy thoải mái, trực tiếp ngồi trên giường Hoan Nhan.
"Cô muốn gì." Hoan Nhan ngồi trên ghế, lạnh nhạt hỏi.
Lâm Thiến mỉm cười đáp: "Hoan Nhan, bạn trai của cô rất giàu có, sao cô còn không quên được Tống Gia Minh?"
"Anh ta không phải bạn trai của tôi." Hoan Nhan liếc nhìn cô ta, đem tóc xõa ra buộc lại, trong lòng cảm thấy buồn bực , khó chịu.
"Vậy sao?" Hai mắt Lâm Thiến sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút hưng phấn: "Hoan Nhan, vậy... cô hãy nhường anh ta cho tôi?"
"Thật ra cô muốn gì?" Hoan Nhan lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, cô ta đã có Tống Gia Minh còn chưa thỏa mãn sao, bây giờ còn muốn tán tỉnh Thân Tống Hạo, thật sự không hiểu cô ta nghĩ cái gì?
"Cô không phải thích Tống Gia Minh? Nếu như cô muốn, tôi sẽ đem anh ta trả lại cho cô, dù sao tôi cũng đã chán, cô thấy sao?"
Lâm Thiến đứng dậy, cằm hơi nâng lên, trên danh nghĩa là hỏi ý Hoan Nhan nhưng giọng nói lại kiêu ngạo, tự mãn.
"Lâm Thiến cô thật quá đáng!" Hoan Nhan tức giận toàn thân phát run, cô ta dựa vào cái gì mà dám đối xử với cô như thế, lúc cần cô ta dùng mọi cách cướp đoạt, đến khi không cần thì coi anh ta như đồ thừa vứt bỏ cho cô!
"Hứa Hoan Nhan, nếu anh ta không phải bạn trai của cô, cô việc gì phải tức giận, hay là giữa hai người thật ra có vấn đề?" Lâm Thiến khóe môi nhấc lên cao ngạo nhìn nàng.
"Không đúng!" Hoan Nhan vội phủ nhận, cô không muốn ai biết mối quan hệ của cô cùng Thân Tống Hạo.
"Phì .... Cô hãy nhìn lại bản thân đi, người như anh ta căn bản không thể coi trọng cô." Lâm Thiến hai tay ôm trước ngực dựa người vào tường, cất giọng khinh thường.
“Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô!" Hoan Nhan mở mạnh cửa, tức giận lên tiếng.
"Cô tốt nhất nên suy nghĩ kỹ một chút, đem anh ta nhường lại cho tôi, cô được cái cô muốn, mà tôi cũng vậy..."
Lâm Thiến lại gần cô, cúi đầu nói, đôi mắt quyến rũ khẽ đảo.
"Không phải cô yêu Tống Gia Minh sao?" Hoan Nhan tức giận, toàn thân vô lực, kinh ngạc mở lời.
"Đúng vậy, anh ta quả là một đối tượng tốt, nhưng là..." Lâm Thiến cười cười xem thường: "Đã là phụ nữ tất nhiên phải tìm cho mình một chỗ dựa tốt để nửa cuộc đời sau này được an nhàn một chút, phải không?"
"Lâm Thiến, Tống Gia Minh đối xử với cô rất tốt, cô nên quý trọng." Hoan Nhan cắn môi, cô chưa từng nghĩ có một ngày cô lại có thể bình tĩnh nói chuyện với người phụ nữ đã cướp đi Tống Gia Minh.
Cô thật sự muốn chia tay với anh?
Lâm Thiến chợt ngẩn người một chút, nhưng ngay lập tức cười lạnh: "Tốt có ích gì?" Cô ta hất nhẹ mái tóc, ánh mắt mang theo chút toan tính nhìn Hoan Nhan: "Cô có biết, ngày ấy nhìn thấy người đàn ông kia ôm cô lên chiếc xe thể thao sang trọng, toàn thân cô mặc quần áo hàng hiệu, được bán ra với số lượng có hạn, trong lòng tôi suy nghĩ gì không?
|
Cô ta không đợi cô trả lời, tiếp tục nói: “Người như cô sao có thể xứng với anh ta, một người đàn ông ưu tú xuất sắc, người nên đứng bên cạnh anh ta phải là người xinh đẹp như tôi, mà không phải cô, Hứa Hoan Nhan chỉ có hai bàn tay trắng, bình thường đến mức làm người ta cảm thấy vô vị!"
"Lâm Thiến, sao cô dám sỉ nhục tôi, cô nghĩ mình tốt hơn tôi?" Hoan Nhan cười nhạt: "Tôi và cô, đúng là không có chuyện gì tốt để nói, mời cô rời khỏi đây."
"Cô nghĩ rằng đây là nhận xét của tôi? Cô lầm rồi Hứa Hoan Nhan, khi Tống Gia Minh theo đuổi tôi, chính miệng anh ta đã nói ra, cô không có bản lĩnh giữ được người đàn ông ưu tú như vậy, không bằng cho tôi."
Cô ta khẽ cười: "Cô trở lại bên cạnh Tống Gia Minh, Hứa Hoan Nhan, đây mới là cuộc sống thuộc về cô."
Cô té ngã trên nền gạch, cả người như không còn sức, cô gắng đi tới bên giường, đem mặt vùi vào gối, nước mắt lúc này mới rơi xuống.
Cô bị người ta sỉ nhục như vậy cũng là vì cô từng thích anh, nhưng trong mắt cô ta, anh cũng chỉ là tảng đá kê chân, là một bàn đạp, cô chợt cảm thấy đau lòng thay cho anh.
Trở lại bên cạnh anh? Hoan Nhan cảm thấy ngực từng cơn đau nhói, cô dùng sức lắc đầu, cuối cùng khóc thành tiếng, cô cần một bờ vai, chưa bao giờ cô cảm thấy cần như bây giờ, cần một bờ vai để cô dựa vào, từ lúc 14 tuổi khi cha cưới mẹ kế, cho đến bây giờ cô 22 tuổi, tám năm, thời gian qua cô cố gắng một mình làm tốt mọi việc, nhưng bây giờ cô chợt phát hiện, cô không phải cái gì cũng làm được. Hứa Hoan Nhan cô không phải là siêu nhân, cô chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, cũng mơ ước có người che chở, chăm sóc.... Cô khóc mệt, ngủ thiếp đi lúc tỉnh lại, cô muốn gặp cha, nghĩ đến cha dường như cô có thêm sức mạnh, cô rửa mặt, rời khỏi nhà đến bệnh viện.
Ngồi qua 3 chặng xe buýt, Hoan Nhan cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, lúc đến bệnh viện, cha còn đang ngủ, các y tá bệnh viện chăm sóc cẩn thận, sắc mặt của cha cũng khá hơn, Hoan Nhan thở phào nhẹ nhõm, cô mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng bệnh cao cấp.
Phòng bệnh này rất sang trọng, so với căn nhà của những người có tiền còn tao nhã, quý phái hơn. Cô ăn bữa tối qua loa, dọn dẹp sạch sẽ, nhìn đồng hồ đã chín giờ, Hoan Nhan ghé vào giường cha, có chút buồn ngủ, cô miễn cưỡng đứng lên đi rửa mặt chải đầu cho tỉnh tao, đang vốc nước rửa mặt cô chợt giật mình..."Di động phải mở liên tục, không được tắt máy, nếu tôi gọi mà cô không nhấc máy, Hứa Hoan Nhan, cô biết vi phạm vào điều khoản trong hợp đồng, kết quả sẽ như thế nào!"
Hoan Nhan chu môi, trong lòng oán hận đem người nào đó mắng một trận. Bực thì bực, nhưng cô vẫn mở điện thoại di động.
Điện thoai mở một lúc lâu, không có cuộc gọi đến, Hoan Nhan thở dài một hơi, cả người ngã xuống bên giường... Cơn buồn ngủ kéo đến, cô nhắm mắt mơ màng, chuông điện thoại bỗng lập tức vang lên!
Hoan Nhan giật mình tỉnh dậy cầm di dộng, thấy tên anh hiện trên màn hình điện thoại.
|