Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi
|
|
Black Rose(hoa hồng đen): Ngoài cái tên và bang chủ là nữ ra thì ít ai biết thêm về bang này. Đây là bang mạnh nhất trong tổ chức mafia, tất cả hoạt động của bang đều bí ẩn như cái tên của nó.---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên đường về Jenny kể lại chuyện ở nhà Thiên Bằng cho mọi người nghe(đi 1xe nên có đủ cả nhóm Kelvin chỉ thếu Jun thôi). Giờ Jenny mới biết Thiên Bằng là người thế nào, Jenny cảm thấy mình có lỗi quá. Nếu từ đầu Jenny nghe theo lời Kelvin thì bây giờ chẳng có chuyện gì cả. Jenny xin lỗi Kelvin mà Kelvin không trả lời, thấy vậy nên Emily nói giúp nhưng Kelvin vẫn vậy. Rồi lại đến Mary, Ken, Henry nói giúp và nan nỉ mãi cuối cùng Kelvin cũng thốt ra một tiếng "ừm". Vừa về đến nhà là Emily và Mary kéo Jenny lên phòng Emily luôn.
- Jenny này, tối qua bạn không về làm mình lo lắm luôn._Emily
- Phải đó, Emily còn khóc sướt mướt nữa kìa._Mary
- Mình xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng._Jenny
- Mình đã sợ mất bạn đó Jenny._Emily nói rồi rơm rớm nước mắt
- Thôi mà, mình đang ở đây rùi nè, đừng khóc nữa._Jenny ôm Emily nói
- Năm 7 tuổi mình sang Mỹ sống với ba mẹ. Mình có quen một chị hơn mình 2 tuổi. Mình và chị ấy rất thân, chị ấy luôn bảo vệ mình. Nhưng đến một hôm, hôm đó có lẽ là suốt đời mình sẽ không thể quên, mình cùng chị đi chơi ở công viên. Hai chị em đi chơi gắp thú, mình vừa gắp được một con gấu nhồi bông nhỏ thì nhảy lên vui mừng nhưng quay sang bên phải không thấy chị đâu nữa, bên trái cũng không thấy, đằng sau cũng không thấy, rồi mình gọi chị mà vẫn không thấy chị đâu, sau đó mình đã khóc rất nhiều nhưng cũng chẳng thay đổi được gì. Mình với chị lạc mất nhau từ đó. Vì còn bị chuyện quá khứ ám ảnh nên mình rất sợ mất bạn đó Jenny._Emily vừa khóc vừa nói
- Mình sẽ luôn ở bên bạn mà, đừng khóc nữa nha._Jenny an ủi Emily
- Jenny nói đúng đó._Mary
- Mà này anh Kelvin tham gia vào tổ chức mafia à?_Jenny
- Sao bạn biết?_Mary
- Mình nghe Thiên Bằng nói chuyện qua điện thoại nên biết._Jenny
- Ừm, phải, không chỉ anh Kelvin mà còn có mình, anh ken và anh Henry nữa._Mary
- Mà này bạn nhớ không được nói cho ai biết nha, vì ít người biết Kelvin là bang chủ lắm._Emily
- Ừm, hơi giống Black Rose nhỉ?_Jenny
- Black Rose? Bạn biết Black Rose ư?_Mary và Emily đồng thanh
- Ừm. Mình sống ở Mỹ từ nhỏ đến 5 tuổi mới quay trở về Việt Nam. Mình cũng thân với một chị hơn mình 2 tuổi. Năm trước mình có quay lại Mỹ chơi và gặp lại chị, hai chị em nói chuyện thì mình mới biết chị bây giờ đang là bang chủ của bang Black Rose._Jenny
- Ra là vậy._Mary và Emily đồng thanh.
- Jenny về phòng thay đồ rồi chúng ta đi ăn trưa xong đi học._Emily
- Ừm._Jenny
Tại phòng Kelvin
Cốc...cốc....cốc
- Vào đi._Kelvin
- Anh Kelvin, Jenny có liên quan đến Black Rose._Mary
- Sao cơ?_Henry
- Bang chủ của Black Rose là một người chị hơn Jenny 2 tuổi mà Jenny quen ở Mỹ._Mary
- Vậy là Black Rose muốn cứu Jenny chứ không có ý gì đúng không?_Ken
- Có lẽ là vậy._Kelvin
- Mình đi ăn trưa rùi đi học đi._Mary
- Ăn ở đâu?_Ken
- Căng tin trường._Kelvin
Tại căng tin trường
6 người ngồi ở một bàn trong căng tin(Jun đi đâu vẫn chưa về). Ăn xong 6 người cùng về lớp. Đi đến đường rẽ ra sân sau của trường mọi người nhặn được một bông hoa hồng đen, sau đó là một dải hoa hồng đen. Mọi người vừa đi vừa nhặt những bông hoa hồng đen kia. Đến khi không còn một bông hoa hồng đen nào thì tất cả đang đứng ở sân sau của trường. Cách vị trí bông hoa hồng đen cuối cùng 3 mét, một cô gái đứng quay mặt đi, trang phục của cô gái đó mang tông màu đen và được làm bằng da, bó sát với cơ thể, mái tóc đen được búi cao và cài thêm bông hoa hồng đen. Jenny từ từ tiến lại phía người con gái đó và ôm trầm lấy cô ấy.
- Chị Sandy, em nhớ chị nhiều lắm._Jenny
- Chị cũng vậy._Cô gái kia xoa xoa đầu Jenny nói
Rồi cô gái kia quay mặt lại với nhóm Kelvin. Cô gái này có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành và dáng người cực chuẩn.
- Chị Sandy._Emily hét lên chạy đến ôm chầm lấy cô gái đó và lại rơm rớm nước mắt
- Còn nhớ chị sao?_Cô gái đó
- Cả đời này em không quên chị đâu, chỉ sợ chị quên em thôi._Emily
- Con bé này, chị cũng không quên em đâu, em vẫn mít ướt như ngày xưa._Cô gái đó
- Ủa mà Emily quen chị Sandy á?_Jenny
- Chị Sandy là người mà nãy mình kể đó._Emily
- Woa, trùng hợp ghê, chị Sandy cũng là người mà hổi nãy mình kể đó.
Rồi cả 3 người tiến lại chỗ Kelvin đang đứng.
- Kelvin, em vẫn là một cold boy và quyến rũ như xưa._Cô gái đó
- Hai người quen nhau à?_Mary, Ken, Henry, Emily và Jenny đồng thanh
- Ừm. Chị Sandy là con gái bác Dung-chị gái ruột của mẹ anh._Kelvin không như người khác mà ngược lại là biết khá nhiều về Black Rose
- À à, vậy là mẹ chị Sandy là người Việt, ba chị Sandy là người Nhật, chị Sandy sinh ra và lớn lên ở Mỹ đúng không?_Emily thấy ba mẹ hay nhắc đến gia đình bác Dung nhưng không biết con gái bác Dung là Sandy
- Ừm._Kelvin
- Hi. Đây là Mary, đây là Ken, đây là Henry đúng không?_Sandy chỉ vào Mary, Ken và Henry
- Sao chị biết?_Mary
- Chị là ai và các em là ai chứ?_Sandy
- Hihi, nói thật nha, chị chả lạnh lùng giống bên ngoài gì cả mà ngược lại còn rất thân thiện nữa._Mary
- Chị Sandy là thế mà, khi nào chị ý mà là bang chủ của Black Rose thì chỉ cần đứng cánh thôi là lạnh run người rồi, còn khi là chị chúng ta thì chị rất là dễ mến._Jenny
- À mà chị Sandy này, sáng nay là chị bắn Thiên Bằng à?_Henry
- Ừm. Chị không muốn Emily và Jenny bị hại và chị muốn giúp Kelvin hoàn thành được ý nguyện thôi._Sandy
- Bla....bla...bla._Cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra. Sandy nói sẽ giúp bang Nhất Nguyệt nếu khó khăn và đặc biệt là Sẽ luôn bảo vệ Jenny và Emily-hai đứa em ngây thơ của Sandy. Bây giờ có thêm Sandy bảo vệ liệu Jenny còn gặp sóng gió gì nữa không? Và Jun sẽ phải làm gì? Bỏ cuộc hay tiếp tục hãm hại Jenny?
|
Một ngày mới bắt đầu khá bận rộn vì hôm nay là sinh nhật của Jenny và Emily mà. Mấy năm trước Emily tổ chức sinh nhật linh đình luôn, nhưng năm nay tổi chức cho cả Jenny, mà Jenny lại là người thích đơn giản nên cả nhóm Kelvin quyết định chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà Kelvin thôi. Từ sáng Jenny dậy từ sớm để vào bếp làm bánh và chuẩn bị đồ ăn nhẹ, tất nhiên không thể thiếu Emily rùi. Từ lúc yêu Henry, Emily luôn giúp Jenny làm việc bếp núp với mục đích để học nấu ăn. Chắc để sau này làm một người con dâu tốt ý mà.hehe. Rồi còn Mary và Ken cũng sang từ sớm để giúp mấy việc lặt vặt. Còn Henry chắc đang lật tung cả thành phố lên để tìm món quà đẹp và ý nghĩa nhất cho Emily. 7giờ....8giờ....9giờ.... mấy con người cứ đi qua đi lại trong biệt thự của Kelvin suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng thì tất cả cũng ngồi lại phòng khách khi tất cả đã chuẩn bị xong. Và thế là một bữa tiệc sinh nhật được diễn ra trong tiếng cười nói vui vẻ. Nhưng....
- Anh Kelvin, quà của Jenny đâu?_Emily hỏi Kelvin
- Không có._Kelvin
- Anh khéo đùa nhỉ?_Emily nghĩ rằng Kelvin nói đùa. Dù thật sự Jenny chỉ là người giúp việc nhưng Emily thấy Kelvin có một tình cảm gì đó khá đặc biệt vợi Jenny.
- Không đùa._Kelvin nói một cách phũ phàng
-...._Tất cả im lặng. Có lẽ câu hỏi của Emily hơi thừa vì lâu lắm rồi Kelvin không nói đùa với ai cả. Jenny hơi chạnh lòng khi Kelvin nói vậy. Jenny luôn hy vọng Kelvin sẽ tặng Jenny một món quà gì đó dù nhỏ thôi Jenny cũng cảm thấy vui. Nhưng giờ thì sao chứ? Chính Kelvin là người đã dập tắt cái hy vọng mong manh đó. Jenny cảm thấy mình đã mơ mộng quá nhiều rồi, có lẽ hôm nay Kelvin là người đã kéo Jenny ra khỏi giấc mơ đó. Jenny nhìn thẳng vào đôi mắt không đáy của Kelvin mà thầm cảm ơn Kelvin đã cho Jenny biết giá trị của bản thân. Đúng, với Kelvin Jenny chỉ là một đứa ôsin bình thôi chứ chẳng là gì cả.
- Ơ chị Sandy không đến à?_Mary nói sang chuyện khác để đập tan không khí im lặng
- Chị Sandy nói là có việc bận nên không thể đến, chỉ gửi quà qua thôi._Emily
- Sandy là ai vậy?_Jun ngạc nhiên hỏi
- Là chị họ của em, con gái bác Dung ý. Chị còn nhớ bác Dung không?_Emily
- Bác Dung?_Jun
- Chị không nhớ à? Mà cũng phải thôi chị bị mất trí mà nhỉ. Bác Dung là chị gái của bác Giang(mẹ của Kelvin)._Mary
- À, chị nhớ bác Giang có chị gái nhưng lại không nhớ ra là ai._Jun
- Thôi được rồi, giờ mình đưa Jenny về thăm mẹ đi._Henry
Rồi cả nhóm cùng đưa Jenny qua thăm bà Trang Hạ. Vừa đến nơi Jenny lao thẳng vào nhà ôm trầm lấy bà Trang Hạ. Bà Trang Hạ dịu dàng xoa xoa đầu cô con gái bé bỏng của mình. Sau đó bà Trang Hạ dẫn cả nhóm Kelvin tới một căn phòng và bảo Jenny đẩy cửa bước vào trước. Nghe theo lời mẹ Jenny bước vào phòng trước mọi người. Jenny rất hồi hộp không biết điều bất ngờ gì sẽ đến với mình. Và...Jenny chợt khựng lại khi vào đến bên trong. Trước mắt Jenny là một chiếc đàn piano có một con mèo kitty nhồi bông nhỏ đặt bên trên. Rồi Jenny hét lên một tiếng "A" rất to. Bởi lẽ đó là chiếc đàn mà ba Jenny tặng Jenny năm sinh nhật 7 tuổi, nhưng vì hoàn cảnh nên khi chuyển nhà Jenny không thể mang theo được. Còn cả con mèo kitty nhồi bông kia nữa, đó là con thú nhồi bông mà Jenny luôn để nó ở trên chiếc đàn nên quên mất không mang theo luôn. Vì chiếc đàn này đã gắn bó với Jenny suốt hơn 8 năm qua nên nhìn cái là Jenny nhận ra liền (Jenny biết đánh đàn piano và học đàn vĩ cầm lúc 8 tuổi). Jenny đã nghĩ rằng sẽ mãi mất cây đàn thực sự nhưng giờ nó lại ở ngay trước mặt nên Jenny vui đến nỗi rơi lệ.
- Mẹ sao lấy lại được chiếc đàn vậy?_Jenny quay sang hỏi bà Trang Hạ
- Không phải mẹ lấy._Bà Tang Hạ
- Ơ, thế sao nó ở đây?_Jenny
- Là Henry đã lấy về._Bà Trang Hạ
- Hả? Sao anh Henry biế mà lấy về
- Nhà cũ của em bây giờ công ty của ba anh đang xây dựng một khách sạn ở đó. Lúc anh đến đó xem thì biết đó là nhà cũ của em, rồi thấy chiếc đàn piano này. Hỏi bác Trang Hạ anh mới biết chiếc đàn này rất quan trong với em nên mới mang về._Henry
- Em cảm ơn anh nhiều lắm._Jenny
- Không có gì đâu chỉ cần em vui là được rồi._Henry xoa đầu Jenny nói. Henry thấy vui vui khi thấy nụ cười của Jenny. Dù tình cảm đó không liên quan đến tình yêu nhưng cũng là một thứ tình cảm khác khá đặc biệt mà Henry vẫn đang tìm hiểu xem nó là gì.
Sau đó cả nhóm Kelvin ở lại ăn tối luôn vì bà Trang Hạ đã chuẩn bị sẵn rồi. Tạm biệt bà Trang Hạ cả nhóm cùng đi về. Jun đòi đi bar chơi nhưng Kelvin biết Jenny không thích nên đưa mọi người đến một quán cafe. Quán cafe này chủ yếu là dành cho giới thượng lưu nên được trang trí rất đẹp. Ngồi nhâm nhi cafe được một lúc thì Jenny đứng dậy đi đâu đó. Chưa đầy 2 phút sau...
- Sau đây là một bản nhạc của một bạn gái muốn dành tặng những người bạn của mình._Tiếng MC nói khiến sự chú ý của mọi người hướng về phía sân khấu-nơi mà hàng đêm luôn có nhạc công đến để gẩy lên những bản nhạc góp phần lãng mạn cho quán cafe
Ánh đèn led soi xuống sân khấu một vòng tròn nhỏ để lộ ra một dáng người con gái có khuôn mặt xinh xắn, mái tóc dài ngang lưng thả tự nhiên và chiếc váy ren trắng ngắn đến đầu gối với đôi giầy búp bê cùng màu, trên tay cầm một cây đàn vĩ cầm. Đó không phải là một nhạc công nổi tiếng nào mà chính là Jenny. Jenny từ từ đặt đàn lên vai trái, để cằm lên trên miếng đỡ cằm, tay trái cầm vào đàn và tay phải cầm cây vĩ kéo và gẩy các dây đàn. Cả quán cafe dường như chìm đắm vào tiếng vĩ cầm du dương. Cứ thế mọi người bị cuốn vào bản nhạc trầm lắng mang đầy ý nghĩa. Khi tay phải của Jenny dừng lại cũng là lúc bản nhạc kết thúc. Bản nhạc vừa kết thúc mọi người ngồi bên dưới vỗ tay đôm đốp, rồi còn có những người đem hoa lên tặng nữa. Mary, Ken, Henry và Emily thật sự rất bất ngờ trước tài năng của Jenny. Jun thì cố nặn ra một nụ cười giả tạo ở bên ngoài, còn bên trong vì ghen ghét nên thấy bản nhạc của Jenny chả có gì hay ho. Còn Kelvin vẫn đang chết lặng và có vẻ luyến tiếc khi bản nhạc kết thúc. Có thể với mọi người trên kia đơn giản chỉ là một cô gái xinh đẹp đang gẩy lên một bản nhạc tuyệt vời bằng cây vĩ cầm màu nâu. Nhưng với Kelvin, Jenny xuất hiện như một thiên thần khiến Kelvin không muốn rời mắt khỏi Jenny một giây nào cả. Kelvin thắc mắc một điều rằng Jenny biết chơi đàn giỏi vậy sao không xin vào làm thêm ở mấy quán cafe mà lại đi làm giúp việc chứ. Nhưng Kelvin lại thấy vui vì sự lựa chọn của Jenny, bởi lẽ nếu Jenny đi làm trong quán cafe thì không biết Kelvin có duyên để gặp được Jenny không nữa. Thực ra thì Jenny cũng có đi xin việc trong mấy quán cafe rồi đó. Nhưng ai mà nhận Jenny chứ? Ít nhất cũng là sinh viện của học viện âm nhạc trở lên thì người ta mợi nhận, huống gì Jenny mới 16 tuổi thôi. Dù Jenny chơi đàn giỏi thật nhưng họ đâu biết và cũng chằng cho Jenny có cơ hội để thể hiện. "Có tài mà không được công nhận" là cụm từ đúng nhất để nói về tình trạng của Jenny trong những lần đi xin việc.
|
Rời khỏi quán cafe cả nhóm Kelvin về nhà luôn không đi chơi ở đâu nữa. Về tới nhà Emily và Jenny cùng dọn bãi chiến trường của hồi sáng, còn Jun và Kelvin lên phòng luôn. Kelvin thì chắc chắn không làm mấy việc dọn dẹp này rồi. Còn Jun thì càng không, một tiểu thư như Jun còn lâu mới làm mấy việc này. Dọn dẹp xong Jenny về phòng tắm rửa rồi lên sân thượng. Sinh nhật năm nay được mọi người tổ chức cho như vậy Jenny cũng khá vui, chỉ là hơi buồn vì không nhận được quà từ Kelvin và cả ba nữa. Dù hôm nay ở bên mọi người vui vẻ nhưng Jenny vẫn nhớ tới ba, nhớ tới những lần sinh nhật trước dù bận đến đâu ba cũng về chúc mừng sinh nhật Jenny. Nhưng giờ thì sao đây? Ba của Jenny đang ở một nơi xa xôi, cách biệt với thế giới mà Jenny đang sống nên không thể nào về tặng những món quà sinh nhật cho Jenny nữa rồi.
- Ba à, ba có đang nhìn con gái của ba không? Hôm nay là sinh nhật của con đó. Con chắc là ba không quên đâu, đúng không ba? Dù năm nay ba không tặng quà con được nhưng con biết ở thế giới bên kia ba vẫn luôn dõi theo từng bước chân của con. Giờ con gái ba bước sang tuổi mới rồi, trưởng thành hơn rồi nên ba cứ yên tâm an nghỉ nhé. Con hứa sẽ luôn chăm sóc mẹ thật tốt thay ba. Con sẽ làm tất những điều ba hy vọng ở con. Nhưng ba à, con xin lỗi vì con không thể làm được một điều, một điều mà có lẽ ba mong muốn ở con nhất. Con thật sự xin lỗi, con không thể làm một người mạnh mẽ hơn được. Bên ngoài con luôn tỏ ra mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho mẹ, để bạn bè không phải lo lắng. Nhưng bên trong trái tim con vẫn luôn chảy máu mỗi khi cô đơn con chạnh lòng nhớ đến ba. Con luôn cố nặn ra những nụ cười đầy gượng gạo để mọi người thấy con vui vẻ. Nhưng đêm đến đâu ai biết con khóc đến nỗi áo ướt đẫm nước mắt. Con cười, cười cho số phận đưa đẩy của chính bản thân mình, cười để giấu đi giọt nước mắt ở trong tim. Cười và cười, con thấy mình bây giờ con hơn cả diễn viên nữa đó ba. Nhưng có cười nhiều thế nào con cũng không thể lấp đầy nỗi nhớ ba._Jenny nhìn lên bầu trời cao vút kia khóc và nói ra những suy nghĩ của mình.
Một hộp khăn giấy đưa ra trước mặt Jenny, Jenny thấy bàn tay cầm hộp khăn giấy đó quen quen. Sự tò mò đã thúc đẩy Jenny ngẩng mặt lên nhìn chủ nhân của bàn tay đó. Đó là Kelvin. Kelvin lên sân thượng thấy Jenny ngồi một mình và vô tình nghe được những lời Jenny vừa nói. Jenny nhận hộp khăn giấy của Kelvin và lau đi những giọt nước mắt trên mặt. Jenny và Kelvin cứ nhìn nhau mà không ai nói gì. Đến khi Jenny thật sự bình tĩnh lại Kelvin mới bắt chuyện.
- Tôi có chuyện muốn nói._Kelvin
- Chuyện gì ạ?_Jenny
- Tôi muốn.... Em không làm ôsin của tôi nữa._Kelvin hơi ấp úng nói
- Hả? Sao cơ? Anh định đuổi việc em à?_Jenny sửng sốt hỏi lại
- Ừm._Kelvin
- Vâng._Jenny cúi mặt xuống đáp. Thật ra Jenny đã nghĩ đến chuyện này từ lúc Kelvin cho người giúp việc nghỉ rồi, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy. Dù đã lường trước được chuyện này nhưng Jenny vẫn cảm thấy buồn. Thật lòng Jenny không muốn rời xa nơi này-nơi mà suốt mấy tháng qua để lại cho Jenny biết bao kỉ niệm mà có lẽ cả đời này Jenny không quên được. Với cả đi khỏi đây Jenny biết đi tìm việc ở đâu đây? Nhưng sự thật nó là vậy nên Jenny đành chấp nhận thôi. Jenny quay bước đi định về phòng thu dọn đồ đạc. Nhưng... Kelvin bỗng nắm lấy tay Jenny giữ lại, Jenny ngạc nhiên quay lại nhìn Kelvin một cách khó hiểu.
- Làm người yêu anh nha._Kelvin nói rồi tim đập thình thịch chờ đợi câu trả lời của Jenny
- Hả? Làm....Làm gì à?_Jenny không tin vào thính giác nhạy bén của mình hàng ngày nữa
- LÀM NGƯỜI YÊU ANH NHA._Kelvin nhắc lại nhưng nói to hơn hồi nãy
- Thật ư?_Jenny không tin vào những gì đang sảy ra, Jenny nghĩ là mình đang nằm mơ nên đưa tay vỗ vỗ vào mặt mình
- Ngốc, không phải mơ đâu._Kelvin cốc nhẹ vào đầu Jenny
-...._Jenny thực sự chết đứng với những gì đang sảy ra
- Trả lời anh đi._Kelvin không muốn chờ thêm một chút nào nữa
Jenny không trả lời chỉ gật đầu nhẹ thay cho lời đồng ý. Kelvin vui mừng ôm Jenny vào lòng. Hai trái tim ở hai vị trí khác nhau nhưng lại đang cùng nhau cảm nhận một niềm hạnh phúc bất tận của thiên sứ tình yêu dành cho họ. Jenny đã chờ câu nói này của Kelvin từ rất lâu rồi và cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Niềm hạnh phúc dâng lên khiến Jenny tạm quên hết đi những buồn phiền trong cuộc sống. Kelvin cũng chẳng kém gì Jenny đâu. Từ từ đẩy Jenny ra, Kelvin lấy ra một chiếc hộp hình trái tim nhỏ. "Tạch" Nắp hộp được Kelvin mở ra một cách chuyên nghiệp. Trong hộp là một chiếc nhẫn bằng bạc, chiếc nhẫn được khắc đơn giản với hai chữ "QN". Không cầu kì, không cách điệu nhưng chiếc nhẫn toát lên được vẻ cao sang, đặc biệt hơn cả là sự mới lạ và khác biệt. Đây là nhẫn đôi do Kelvin tự thiết kế nên lục cả trái đất này lên cũng chẳng thể tìm thấy được cái thứ 3. Cầm chiếc nhẫn ra rồi Kelvin để chiếc hộp qua một bên.
- Đây là quà sinh nhật của anh tặng em. Đưa tay ra đi._Kelvin
Jenny nở một nụ cười hạnh phúc và đưa bàn trắng nõn nà của mình ra. Kelvin một tay đỡ tay của Jenny, tay còn lại cầm nhẫn đeo vào ngón áp út của Jenny. Rồi cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm cả nhóm Kelvin đã có mặt đầy đủ ở phòng khách trong biệt thự của Kelvin.
- È hem._Emily chóng nạnh oai phong đứng trước mặt mọi người lên giọng
- Xin thông báo với mọi người một tin vui ơi là vui._Emily
- Chuyện gì vậy?_Jun
- Hehe, nhóm chúng ta có thêm một đôi mới.Hiha_Emily
- Ai với ai vậy?_Henry
- Còn ai nữa, anh Kelvin và Jenny đó._Emily dõng dạc trả lời
- Oh, chúc mừng nhá._Mary và Ken đồng thanh và cười. Còn Jun đang cực sốck nên không nói được gì
- Ơ, sao Emily biết?_Jenny ngại đỏ mặt
- Thì, cái sân thượng đâu phải của riêng hai người đâu._Tối qua Emily lên sân rhương nên vô tình thấy Kelvin và Jenny
- Bla...bla..._Nói chuyện một hồi xong cả nhóm đi học
Tại trường Start
Nhóm Kelvin vừa đến thì học sinh trong trường đã đứng đầy ở cổng rùi, chuyện hàng ngày vẫn diễn ra mà.
- Này, Jenny là bạn gái anh Kelvin đó._Học sinh 1
- Nhìn họ đẹp đôi quá nhỉ?_Học sinh 2
- Hừm, chả biết con nhỏ đó bỏ bùa gì mà anh Kelvin yêu nó._Học sinh 3
- Bla....bla..._Những lời bàn tán của học sinh trong trường cứ ầm ầm lên nhưng nhóm Kelvin bỏ ngoài tai. À chuyện Kelvin với Jenny là một đôi là Jun nói với Lily nên giờ ai cũng biết
Sau đó ai về lớp nấy. Jun hẹn Kelvin ra sân sau trường có chuyện gì đó. Và tất nhiên Kelvin không từ chối rồi.
- Tại sao anh lại yêu Jenny chứ?_Jun vào thẳng vấn đề luôn
- Có nhiều lý do._Kelvin
- Chẳng lẽ anh không có tình cảm gì với em ư?_Jun
- Anh chỉ coi em như Emily thôi._Kelvin. Chơi với Jun từ nhỏ nên Kelvin cũng có tình cảm với Jun thật, nhưng từ khi Jenny xuất hiện thì cái tình cảm ấy đã không còn như trước rồi
- Ừm, em hiểu rồi._Jun nói rồi bước đi luôn, một giọt nước mặt chợt lăn xuống, Jun đưa tay lên gặt đi và thầm nghĩ:"Thứ tôi không có thì cô đừng mong có Jenny à. Anh Kelvin là của tôi, cô cứ chờ đấy."
|
Kelvin bảo Jenny đưa bà Trang Hạ qua nhà Kelvin ở luôn nhưng với tính của Jenny thì chắc chắn không đồng ý rồi. Phương án 1 không thành công nên Kelvin chuyển sang phương án 2, Kelvin cho Jenny đến làm nhạc công trong một quán cafe, Kelvin nói Jenny muốn đến làm lúc nào cũng được mà không đến Kelvin vẫn trả tiền lương. Vì tuần này là tuần thi nên Jenny tập trung ôn thi mà không đi làm. Còn Jun tạm thời vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng trong đầu thì đang có rất nhiều âm mưu để hãm hại Jenny, chỉ là chưa tới lúc thôi. Và Thiên Bằng cũng biết chuyện giữa Jenny và Kelvin, nhưng Thiên Bằng tạm thời vắng bóng rồi, điều này không biết đáng vui hay đáng lo đây.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Với sự thông minh hơn người cả nhóm Kelivin ai cũng có kết quả học tập rất cao.
- Oài, thế là hết một năm học ùi._Emily
- Ừa, nhanh nhỉ? Hè rùi có tính đi chơi đâu không?_Jun
- Tất nhiên là phải đi ùi._Mary
- Năm nay đi đâu chơi?_Henry
- Pháp._Kelvin
- Ơ, em tưởng mình qua Mĩ chơi rùi thăm ba mẹ luôn._Emily
- Ba mẹ sang Pháp được 1 tháng rồi._Kelvin
- Thế mà em chẳng biết gì hết._Emily
- Này, thế khi nào đi?_Ken
- Mai._Kelvin
- Nhanh thế?_Jenny
- Mai đi rồi, tụi mình về chuẩn bị đi._Jun nói nói cười cười khi chợt có một âm mưu đen tối hiện ra trong đầu
Lần đi chơi này có thêm Lily nữa. Lily yêu Henry từ lâu rồi nhưng không dám nói ra. Lily đi cùng cũng chỉ vì muốn tìm cách tách Henry và Emily ra thôi. Lily mà đấu trực tiếp đấu với Emily thì chắc chắn sẽ thua nên chỉ còn cách gây ra hiểu lầm giữa Henry và Emily thôi. Nhưng ngày bình thường Lily rất ít khi tiếp xúc với Henry nên chẳng thể làm gì. Lần này đi chơi có thêm Jun giúp nên Lily có vẻ rất tự tin. Kế hoạch đã được hai chị em Jun dựng lên một cách hoàn hảo, giờ chỉ chờ cơ hội đến để thực hiện.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hôm sau, 23 giờ 00 phút tại sân bay
- "Oáp", em buồn ngủ quá à. Mà 25 phút nữa máy bay mới cất cánh(thời gian bay có thể có sự sai lệch, mong mọi người thông cảm)_Jenny ngáp dài ngáp ngắn dài nói
- Vậy ngủ đi._Kelvin cười
- Ơ, ngủ rồi lát mọi người bỏ rơi em thì sao?_Jenny
- Không có đâu. Em cứ yên tâm ngủ đi, trông em mệt mỏi mà anh thấy tội nghiệp quá._Henny
Rồi mọi người phải trố mắt ra nhìn khi thấy Jenny dựa vào vai Kelvin ngủ lúc nào không biết nữa. Xong chẳng hẹn mà mọi người quay qua nhìn nhau cười phá lên. Mary nhanh trí đưa một ngó tay lên miệng ám chỉ giữ im lặng để Jenny ngủ. Mọi người hiểu ý nên tự đưa tay bịt miệng lại vì chẳng ai có thể nhịn cười được. Một lúc sau tất cả lấy đồ ra để chuẩn bị lên máy bay. Nhìn Jenny ngủ ngon lành nên không ai dám đánh thức Jenny. Và tất nhiên Kelvin là người hộ tống Jenny lên máy bay rồi. Kelvin từ từ bế Jenny lên, Jenny nằm gọn trong vòng tay của Kelvin như một con mèo đáng yêu. Người ngoài nhìn vào đều trầm trồ ngưỡng mộ và hết lời khen ngợi vì nhìn Kelvin và Jenny như hoàng tử và công chúa bước ra từ thế giới cổ tích.hihi. Nhưng Jun thì ngược lại, ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt của Jun và đôi mắt đó luôn chĩa thẳng vào Jenny như thể muốn thiêu cháy Jenny vậy.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
7 giờ sáng tại sân bay
Jenny vừa ngủ dậy liền đưa tay dụi gụi mắt rồi ngáp nhỏ một cái. Jenny cũng không nhớ mình ngủ từ khi nào nữa. Chỉ biết là khi dậy thì trời đã sáng rùi và có vẻ như máy bay đang hạ cánh thì phải.
- Em dậy rồi à?_Kelvin
- Vâng, em mới dậy. À mà anh này, hôm qua em ngủ sao lên máy bay được?_Jenny
- Anh Kelvin bế lên chứ chẳng lẽ bạn tự bay lên được à. hềhề._Emily ngồi hàng ghế bên dưới nói vọng lên
- Hỳ._Jenny cười
Máy bay hạ cánh, cả nhóm Kelvin cùng đi xuống. Đi máy bay hơn 7 tiếng đồng hồ chứ chả ít nên Jenny hơi mệt, vì thế bước đi của Jenny loạng choạng không vững. May Kelvin đi bên cạnh nhanh tay đỡ không thì chắc Jenny bị hôn đất ồy. Đứng trước đám đông như vậy khiến Jenny ngại đỏ cả mặt. Mary và Emily "thừa nước đục thả câu" quay sang trêu trọc Jenny khiến Jenny càng đỏ mặt hơn. Đến khi bác tài-người mà ba của Kelvin thuê đến đón nhóm Kelvin đến thì Mary và Emily mới thôi.
- His master!(Cậu chủ!)_Bác tài
- Doctor who?(Bác là ai?)_Kelvin
- The boss told me to pick you up at him.(Ông chủ bảo tôi đến đón cô cậu.)._Bác tài
- Then we go!(Vậy mình đi thôi)._Ken
Rồi tất cả cùng lên xe và đi đến mốt nhà hàng ăn sáng. Sau đó điểm du lịch đầu tiên mà nhóm Kelvin đến là công viên Montsouris theo yêu cầu của Jun. Dù đây là lần thứ 2 Jenny đến đây nhưng cũng phải thốt lên vì vẻ đẹp của nó. Công viên Montsouris là một nơi cuối cùng gia đình Jenny vui vẻ bên nhau. Trước khi ba Jenny mất một tuần, cả gia đình Jenny đã có những giây ấm cúng của một gia đình hạnh phúc. Đó là chuyến du lịch mà ba mẹ tặng cho Jenny sau một kì học mệt mỏi. Chuyến du lịch đó vui biết nhường nào, nhưng đâu ai ngờ đó lại là lần cuối cùng gia đình Jenny được cười nói bên nhau. Sau khi về Việt Nam ba Jenny nói có việc ở công ty nên đến thẳng công ty chứ không về nhà. Nguyên một tuần Jenny không được gặp ba vì ba không về, cho đến ngày Jenny nhận được điện thoại của bệnh viện và cũng chính là lần cuối cùng Jenny nhìn mặt ba. Ngày hôm đó hình ảnh của ba bị nước mắt làm mờ đi nên Jenny không nhìn rõ nhưng hình ảnh của ông sẽ mãi mãi in sâu trong trái tim Jenny, bởi đối với Jenny ông là một người ba tuyệt vời. Hôm nay trở lại công viên này, những hình ảnh của gia đình Jenny ngày hôm ấy lại hiện lên trong tâm trí Jenny. Jenny thầm ao ước thời gian có thể quay trở lại dù chỉ một lần thôi cũng được. Nhưng đó là điều không bao giờ có thể sảy ra và Jenny đành phải chấp nhận sự thật đó. Cả buổi Jenny cố cười nói vui vẻ để không ai biết thật lòng Jenny đang rất buồn khi nhớ về ba.
|
Cả nhóm Kelvin chơi đến tối mới về. Ba Kelvin đã sắp xếp cho nhóm Kelvin ở một ngôi biệt thự ở gần tháp Eiffel. Vì chơi cả ngày rồi nên ai về phòng nấy tắm rửa rồi nghỉ ngơi luôn không đi chơi thêm nữa. Jenny khát nước mà mở tủ lạnh mini trong phòng ra thấy toàn nước ngọt với đồ uống có ga, mà Jenny không muốn uống những thứ đó trước khi đi ngủ nên xuống nhà uống nước lọc. Ra đến ngoài hành lang Jenny thấy mộ bóng người con trai. Vì không có điện nên lúc đầu Jenny hơi sợ nhưng rồi Jenny nhận ra dáng người đó rất quen.
- Anh Kelvin._Jenny nhận ra đó là Kelivn
- Em chưa ngủ sao?_Kelvin quay lại
- Ừm, em đi uống nước. Mà anh đi đâu thế?_Jenny
- Đi theo anh._Kelvin
Jenny đi theo Kelvin đến một căn phòng. "Cạch" Kelvin đẩy cửa rồi cùng Jenny bước vào. Trước mặt Jenny là một người phụ nữ đang nằm trên một chiếc giường màu trắng sữa. Khuôn mặt người phụ nữ đó có chút nhợt nhạt nhưng bà vẫn giữ được nét đẹp đoan trang. Tiến lại gần giường Kelvin kéo ghế ra cho Jenny ngồi.
- Anh, đây là ai vậy ạ?_Jenny
- Con chào mẹ. Đây là bạn gái con, cô ấy tên Jenny._Kelvin đáp mà mắt vẫn không rời khỏi người phụ nữ đó
- Cháu chào bác. Sao em thấy bác có vẻ không được khoẻ nhỉ?_Jenny
- Mẹ anh là người thực vật đã gần 10 năm nay rồi._Kelvin nói với giọng đầy đau sót
-...._Jenny không nói gì chỉ cảm thấy hơi nhói ở trong tim. Nhìn Kelvin như vậy Jenny đâu nghĩ anh lại bất hạnh đến vậy
- Vậy sao anh không gọi Emily qua cùng?_Jenny
- Emily không phải con của mẹ._Kelvin nói mà vẫn không rời mắt khỏi mẹ
- ...._Một lần nữa Jenny lại sốck khi nghe Kelvin nói, Jenny cũng đang tò mò không biết chuyện này là sao
- Mẹ anh là tiểu thư của một tập đoàn chuyên kinh doanh bất động sản. Bà thừ kế cả tập đoàn khi mới 17 tuổi. Nhưng sau khi lấy chồng-ba anh và sinh anh thì bà giao lại tập đoàn cho chị gái ruột để ở nhà chăm sóc anh. Ba anh hay đi công tác xa nhà nên bà muốn ở bên anh. Hồi đó gia đình anh, gia đình Thiên Bằng và gia đình Jun thân nhau lắm. Cả ba gia đình đều làm trong nghành kinh doanh nên đều rất bận. Vì thế hai gia đình kia gửi con qua nhà anh để mẹ anh chăm sóc giúp. Thiên Bằng còn có một cô em gái tên là Vương Thiên Nguyệt, cả hai anh em đều được gửi qua nhà anh. Anh, Jun, Thiên Bằng, Thiên Nguyệt chơi thân với nhau từ đó. Mẹ anh ngày đưa đón tụi anh đi học, thời gian còn lại bà làm việc nhà. Tất cả công việc nhà một tay bà làm hết nên không cần thuê người giúp việc. Một hôm bà dẫn tụi anh đi công viên chơi, lúc đó Thiên Nguyệt mới 6 tuổi, khi về tụi anh nhìn thấy một hàng thú nhồi bông bán rong, Thiên Nguyệt thích thú lao thẳng qua bên kia đường(chỗ hàng thú nhồi bông bán rong) mà không để ý có một chiếc xe đang lao tới, mẹ anh hốt hoảng chạy ra ôm lấy Thiên Nguyệt với hy vọng Thiên Nguyệt không sao. Sau đó mẹ anh và Thiên Nguyệt nằm bất tỉnh trên một vũng máu ở giữa đường, lúc đó anh, Jun và Thiên Bằng cũng mới 7 tuổi thôi nên chẳng biết làm gì ngoài việc khóc hét ầm ĩ. Người dân đi đường nhanh chóng đưa Thiên Nguyệt và mẹ anh đi cấp cứu. Biết chuyện nên ba anh và ba mẹ Thiên Nguyệt bỏ việc bay về Việt Nam luôn. Sau 5 tiếng ngồi ngoài phòng cấp cứu bác sĩ mới bước ra. Mẹ Thiên Nguyệt vừa về tới liền chạy lại hỏi bác sĩ. Bác sĩ nói Thiên Nguyệt bị mất máu quá nhiều mà máu của Thiên Nguyệt là nhóm máu hiếm nên bệnh viện không có, chỉ có thể lấy của người cùng huyết thống. Khi ba Thiên Nguyệt định đi thử máu thì mẹ Thiên Nguyệt ngăn lại. Tất cả mọi người ai cũng khó hiểu với hành động của mẹ Thiên Nguyệt. Khi bác sĩ nói là phải nhanh nếu không Thiên Nguyệt sẽ không qua khỏi thì một sự thật được phơi bày. Mẹ Thiên Nguyệt nói Thiên Nguyệt là con của ba anh chứ không có huyết thống gì với người chồng hợp pháp(ba Thiên Bằng) của bà lúc bấy giờ. Ba anh và ba Thiên Bằng ai cũng sốck khi biết chuyện, ba Thiên Bằng còn rất tức giận nữa. Nhưng vì con gái mình mẹ Thiên Nguyệt đã quỳ xuống khóc lóc van xin ba anh. Dù Thiên Nguyệt có là con ai thì mọi người vẫn luôn yêu quý em ấy nên ba anh và ba Thiên Bằng tạm gác chuện này qua một bên để ba anh đi lấy máu. Sau đó Thiên Nguyệt qua khỏi cơn nguy kịch và dần dần hồi phục sức khoẻ._Jenny là người đầu tiên Kelvin kể chuyện này cho nghe, chuyện này chỉ có gia đình của Kelvin, Thiên Bằng, Jun, Henry, Ken và Mary biết thôi. Kelvin đang nói thì dừng lại
- Còn mẹ anh thì sao?_Jenny
- Mẹ anh không may mắn như Thiên Nguyệt, bà bị tổn thương ở đầu quá nặng nên thành người thực vật. Ba anh đã đưa bà đi rất nhiều nước có nghành y phát triển trên thế giới nhưng kết quả chỉ là số 0. Mấy tháng sau Thiên Nguyệt được xuất viện. Nhưng biết Thiên Nguyệt không phải là con gái mình ba Thiên Bằng đã đuổi hai mẹ con Thiên Nguyệt ra khỏi nhà. Lúc đi ba Thiên Bằng không cho mẹ con Thiên Nguyệt mang theo gì, hai mẹ con Thiên Nguyệt còn bị mọi người bên ngoại(gia đình của mẹ Thiên Nguyệt) xua đổi nên hai mẹ con Thiên Nguyệt phải lang thang đầu đường xó chợ. Dẫu sao thì Thiên Nguyệt vẫn là con của ba anh và chuyện ba anh đi ngoại tình với mẹ Thiên Nguyệt là lỗi của người lớn Thiên Nguyệt vô tội mà, vì thế ba anh đón hai mẹ con Thiên Nguyệt về̀ sống chung. Sau khi được hai bên gia đình đồng ý ba anh danh chính ngôn thuận cưới mẹ Thiên Nguyệt làm vợ. Từ đấy gia đình anh với gia đình Thiên Bằng cắt đứt quan hệ, Thiên Bằng bị ba gieo rắc vào đầu những điều xấu xa nhất về mẹ mình và cả gia đình anh nữa, nên Thiên Bằng với anh mới có những hiểu lầm rồi thành xích mích như hôm nay. 7 tuổi, ừ thì còn nhỏ thật nhưng anh cũng hiểu nôm na 4 từ ngoại tình và phản bội là gì. Chính vì thế anh không chấp nhận hai mẹ con Thiên Nguyệt dù mẹ Thiên Nguyệt luôn yêu thương, chăm sóc anh như con ruột đôi khi còn lo cho anh hơn cả Thiên Nguyệt. Ba anh đành thuê bảo mẫu và người giúp việc chăm sóc anh rồi ba cùng hai mẹ con Thiên Nguyệt qua Mĩ sinh sống, ba anh khi đi đã mang theo mẹ anh đi cùng hy vọng sẽ chữa được cho mẹ . Sau khi qua Mĩ Thiên Nguyệt được đổi tên thành Trần Thảo Nhi và gọi là Emily như bây giờ. Anh càng thêm hận hai mẹ con Emily rồi hận cả ba anh nữa, vì cứu Emily mà mẹ anh mới như vậy, rồi cũng vì hai mẹ con Thiên Nguyệt mà ba anh bỏ anh lại một mình ở Việt Nam. Lúc đó anh mới hiểu cảm giác thiếu thốn tình thương của ba mẹ là thế nào. Đến năm anh 9 tuổi, được nghỉ hè nên ông ngoại của anh(ba của mẹ Kelvin) đón anh Mĩ qua thăm mẹ. Sau đó ông ngoại dẫn anh ra biển chơi. Đột nhiên ông bảo anh viết một chữ hận xuống bãi cát kia, hãy viết thật sâu như lòng thù hận ba và hai mẹ con Emily trong anh. Nghe theo lời ông anh viết một chữ hận vừa to vừa đậm trên bãi cát rổi sau đó cùng ông chờ xem chuyện gì sẽ sảy ra. Sau khi mấy con sóng chính xác là 4 con sóng ập vào bờ xoá đi chữ hận anh mới viết khiến bãi cát trở lại như ban đầu. Ông anh cười nói rằng:" lòng thù hận của cháu sẽ dần được xoá sạch như chữ hận trên bãi cát thôi". Anh kiên quyết cho rằng điều đó không thể sảy ra. Ông của anh mới từ từ phân tích cho anh hiểu. Ông nói:" Bãi cát kia giống như cháu vậy, chữ hận kia in sâu trên cát như lòng thù hận in sâu trong con người cháu, 4 con sóng kia như tình thương của con người. 2 con sóng đầu như tình yêu thương ba, gì và Emily dành cho cháu, 2 con sóng sau là tình yêu thương của cháu dành cho họ. Như cháu thấy 2 con sóng đầu chỉ làm mờ đi chữ hận, nhưng khi 2 con sóng sau xuất hiện, chữ hận được xoá sạch. Cũng như bây giờ, ba, gì và Emily có yêu thương cháu hết mực thì lòng thù hận trong cháu cũng chỉ vơi bới đi một phần. Nhưng nếu cháu biết yêu thương ba người đó lòng thù hận trong cháu sẽ được xoá sạch. Ông biết cháu đang nghĩ tại sao mình phải xoá đi chữ hận trong lòng. Cháu hãy nhớ lại xem khi cháu viết chữ hận lên bãi cát, bãi cát có còn đẹp tự nhiên không, còn hoàn hảo không? Bãi cát mất đi cái vẻ đẹp tự nhiên và còn xấu nữa phải không nào?Nhưng khi chữ hận được xoá sạch bãi cát lại đẹp tự nhiên, thậm chí còn đẹp hơn nữa đúng không? Cháu cũng vậy, cháu mà giữ chữ hận trong lòng mãi thì cháu sẽ tự đánh mất chính mình, cháu sẽ chẳng bao giờ hoàn thiện bản thân. Cháu của ông là người thông minh, vậy nên đừng bao giờ ôm hận trong lòng vì chỉ có vậy cháu mới có thể hoàn thiện bản thân trong tương lai. Hãy nhớ cách đánh bại kẻ thù tốt nhất là biến thù thành bạn, thành người thân, thành người mình yêu thương và quý trọng. Ông nói vậy cháu đã hiểu chưa?" Anh gật đầu rồi ông xoa xoa đầu anh và mỉm cười. Anh rất kính phục ông, dù trong chuyện này người thiệt là con gái ông nhưng ông không chấp nhặt mà còn hy sinh để con rể và cháu trai mình tìm được hạnh phúc mới. Sau đó anh bắt đầu làm theo lời ông nói, anh đối xử tốt, yêu thương ba, gì và Emily nhiều hơn trước, coi gì như mẹ mình, luôn bảo vệ Emily. Quả như lời ông nói, chẳng bao lâu sau anh chẳng còn hận ai nữa đổi lại anh còn cảm nhận được hạnh phúc khi ờ bên họ. Nhưng dù gì có yêu thương anh nhiều đến mấy cũng không bù đắp được tình thương của mẹ dành cho anh._Kelvin mắt đỏ hoe, bàn tay nắm chặt tay mẹ từ từ kể lại chuyện cho Jenny nghe
Jenny mải nghe Kelvin kể mà chẳng biết Kelvin khóc từ khi nào. Jenny tiến lại gần Kelvin rồi ôm Kelvin vào lòng mặc cho Kelvin đang khóc. Một Kelvin lạnh lùng của thường ngày giờ đã đi đâu rồi? Nhưng Jenny hiểu cảm giác của Kelvin bây giờ mà, Jenny không nói gì vì biết có nói cũng vậy, thôi thì cứ để Kelvin khóc đi chứ kìm nén mãi cũng khó chịu lắm. Jenny nghe và nhìn Kelvin như vậy cũng rơi lệ theo luôn. Cái mà người ngoài thấy ở gia đình Kelvin là một gia đình hoàn hảo khi họ rất giàu có. Nhưng chẳng mấy ai hay bên trong họ lại mang những vết thương lớn đến vậy. Ừ thì họ có quyền lực, tiền tài, vật chất đó nhưng họ lại thiếu thốn tình cảm mà đáng lẽ họ được hưởng. Sau đó Kelvin và Jenny ngủ say lúc nào không hay
|