Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
|
|
Anh rất tùy ý đề nghị. "Vậy không bằng chúng ta hôm nay cũng đi đăng ký kết hôn đi?"
Nhan Như Y đối với đề nghị của anh có chút kinh ngạc, đây là đang cầu hôn sao? Thiệt là qua loa, chẳng có chút thành tâm gì hết? Chỉ là, hai người bọn họ trải qua nhiều đau khổ như vậy, hai người cũng đã ở cùng một chỗ với nhau. Cho nên cô còn đòi hỏi anh kiểu cách nữa hay sao?
Chuyện kết hôn này nếu phải ‘tùy tiện’ liền ‘tùy tiện’ đi, bằng không cô lớn bụng còn có thể chạy tới nơi nào?
Loại cảm giác này thật làm cho người cảm thấy kỳ diệu, giống như ở trong thế giới đồng thoại!
Nếu như vậy, cô còn chờ cái gì đây?
*********************************************
Nhan Như Y chỉ vào đám người xếp hàng bên ngoài."Chỉ là, không biết chúng ta hôm nay có thể hay không nhận được chứng nhận kết hôn? Quá nhiều người!"
Nhan Như Y cố ý lấy cùi chỏ thúc anh một cái. . . . . .
"Im, không cho phép bàn lùi!" Hoắc Doãn Văn vừa nghĩ tới lời cô nói, thật là toát ra mồ hôi lạnh."Thế nào cảm giác của em. . . . . . lại tệ như vậy?"
"Vậy chúng ta liền xếp hàng thử xem đi! Chỉ là, anh có mang hộ khẩu theo sao?"
"Đi thôi, anh để ở trong xe đây này!" Hoắc Doãn Văn cầm đồ xuống xe!
Nhan Như Y lúc này mới nghĩ đến mấy ngày trước cô làm bảo hiểm y tế kia mà, cho nên hộ khẩu đều ở chỗ của anh!
Hoắc Doãn Văn nhìn hàng người tấp nập phía trước, hướng Như Y nhíu mày, cười một tiếng."Không bằng chúng ta cũng xếp hàng đi, ngộ nhỡ có người kiên trì không nổi, buông tha cơ hội kết hôn ngày hôm nay kết hôn, vậy có thể nhanh đến lượt chúng ta!"
Nhan Như Y liếc anh một cái, cái mặt người kia ra vẻ ung dung tự tại. Nói xong anh đàng hoàng xếp hàng giống như rất có đạo đức, nếu như cô không có nghĩ sai, anh nhất định sẽ tìm người, sau đó căn bản không cần xếp hàng, an bài hết mọi chuyện!
Đối với chuyện cưới hỏi lần này, Hoắc Doãn Văn thật sự là một chút cũng không lo lắng, bởi vì hiện tại cha vợ, em trai vợ, em gái bên vợ đều đã đứng ở bên anh rồi. Nếu như Nhan Như Y dám nói không lấy, vậy nhất định sẽ có rất nhiều người thay anh ra mặt!
Khi hai người họ tiến vào trong đại sảnh, quả nhiên anh đang bên tai cô len lén nói."Nơi này người cũng quá nhiều, chúng ta đi cửa sau đi!"
"Cho nên, cưới vợ mà anh cũng muốn đi cửa sau nữa!" Cô đập nhẹ xuống ngực của anh!
Anh cũng không đỏ mặt chút nào ở bên tai cô nhỏ giọng nói."Không có cách nào, anh tương đối quen đi cửa sau rồi !"
Đây chính chỗ tốt của người có tiền, tới chỗ nào đều an bài tốt mọi sự!
Anh giữ chặt cằm của cô, híp mắt nhìn chằm chằm cô, môi mỏng mang theo tức giận mở ra."Cô gái, em có phải hay không chê anh quá dễ chịu rồi hả ?"
Bàn tay của Hoắc Doãn Văn từ phía sau lưng của cô trượt đến trước mặt, vuốt ve bụng của cô, dương dương hả hê nói: "Ha ha, đúng nha, không đi cửa sau làm sao có thể nhanh như vậy liền cưới được em! Con trai của anh rất thông minh, biết chọn đúng thời gian, giúp cha nó một tay!"
"Hắc hắc he he ——" Nhan Như Y đem tay anh đang đặt trên bụng mình đánh bạt xuống, không thể để cho anh hài lòng."Anh cũng đừng vui mừng quá sớm, không nên quên em bây giờ còn không là của vợ anh!"
Anh săn sóc một tay đỡ hông của cô, một tay nâng cánh tay của cô, tránh cho cô bị người khác đụng phải, hoặc là ngã xuống. Đây là từ lúc biết cô mang thai, anh luôn dùng động tác."Em nói, em không phải làm vợ của anh, vậy còn có thể trông mong ai cưới em? Hừ hừ ~~"
Hoắc Doãn Văn đối với lần này càng thêm xì mũi coi thường, rất cuồng vọng, coi thường kỷ cương: "Người nào muốn kết hôn với em? Gọi tên ra đi để cho anh biết!"
"Muốn kết hôn với người của anh, khá!" Lời này, cũng không phải là khoác lác! Tỷ như Cao Hải, còn có mấy người đàn ông quen cô, cũng có bề ngoài tương đối khá. Vừa nghe nói cô mang thai, chuẩn bị muốn kết hôn, cũng chật vật vì thất tình nhiều ngày. Nghe Cao Hải nói, bọn họ cũng say thật nhiều ngày! Nhất là bản nhân Cao Hải, thiếu chút nữa nhập viện vì loét dạ dày ra máu!
Nhìn anh thể hiện rõ phong cách đại ca, Nhan Như Y thật muốn xé rách vẻ mặt của anh, người này mấy ngày nay càng lúc càng đắc chí, trước giờ cô nhìn lầm anh."Hoắc Doãn Văn, biết ai yêu thích em thì có thể làm được gì? Anh cho rằng em sẽ sợ anh?"
Hoắc Doãn Văn nheo ánh mắt hẹp dài lại, nhìn cô, cười hề hề nói."Em làm sao sợ anh, nhưng không sao đâu, anh chỉ muốn hỏi thăm những người đàn ông thích em kia một chút, có sợ anh hay không, mà dám cưới em?"
Nhan Như Y nheo mắt lại, trong con người nổi lên kinh ngạc rõ ràng."Hoắc Doãn Văn, em mới biết anh, thì ra người đàn ông thiệt hèn hạ!"
"Hừ hừ, em hiện tại phát hiện đã quá muộn, bởi vì em đã là vợ anh rồi!"
Anh nói xong câu đó, Nhan Như Y mới phát hiện họ đã đi vào một gian phòng thật lớn.
Bên trong không ít người đang đứng, đều quần là áo lượt. Nhân viên cục Dân chính đứng trước bàn làm việc, cô không biết, còn những người bên kia cô đều biết, có cha của cô, dì Lưu, em trai, em gái, Kha Văn, Cao Hải, mấy anh em bạn bè đẹp trai thân thiết của Hoắc Doãn Văn, còn nữa, chị của anh, Hoắc Đồng Ý Lâm cũng ở đây, mà người đứng bên cô chính là chồng của cô, Bùi Lệ Tuyển!
Nhìn nhiều người quen như vậy, Nhan Như Y kích động đến lệ nóng doanh tròng ——
Cô cảm động nhìn anh, lệ rơi không ngừng."Thì ra là đây đều là kế hoạch của anh, căn bản không phải ý tưởng đột nhiên tạm thời xuất hiện!"
Cô hướng anh cau mũi một cái."Cũng biết anh chuẩn bị chiêu này!"
Nhan Như Y cảm động, lại cười rộ lên."Anh thật biết cách làm người ta quá vui mừng, người ta thật là vui mừng!"
Nhan Như Y xin lỗi nhìn nhân viên cục Dân chính ngồi trước bàn làm việc!
Mà Hoắc Doãn Văn nét mặt cũng không tốt lắm! Làm gì, không nhìn nổi anh? Lại dám phá hư không khí ngọt ngào vui mừng như vậy!
Nhân viên làm việc dĩ nhiên nhìn thấu tâm trạng không vui của Hoắc tổng, vội vàng giải thích."Hoắc tổng, chúng tôi một hồi còn phải ra sân bay!"
Hoắc Doãn Văn sắc mặt lúc này mới tốt lên một chút, sau đó dưới sự hướng dẫn của nhân viên cục Dân chính, điền thông tin lên giấy đăng ký kết hôn, sau đó chụp ảnh, rồi mọi người chứng kiến chúc phúc cho hai người họ, chính thức trở thành vợ chồng! Mà Hoắc Doãn Văn cũng đem chiếc nhẫn kim cương đã sớm đặt hàng từ Anh về, thành công đeo trên ngón vô danh của Nhan Như Y.
Anh giữ hai tay của cô lại, trước mặt mọi người, hôn lên gương mặt đẫm nước mắt của cô."Anh dĩ nhiên sớm chuẩn bị tốt tất cả, từ lúc nhìn thấy em được cứu ra vào ngày đó, anh lúc nào cũng tưởng tượng cảnh kết hôn cùng em, ngày nay anh đã chờ mong thật lâu thật lâu, anh làm sao có thể tùy tùy tiện tiện cưới em!"
Hai người bọn họ liếc mày đối mắt, tình ý liên tục, làm cho người ở đây sầu triền miên, mấy đôi mắt cũng không biết đặt ở nơi nào, đành giả lơ ngó chung quanh!
Hư, hư, anh thật rất xấu, rất không nghiêm chỉnh. . . . . .
"Khụ khụ khụ ——" Một chuỗi tiếng ho khan vang lên, âm thanh ho khan vẫn còn rất lớn, thành công phá hư thâm tình giữa hai người!
Cũng may, trong này còn có một vị khách da mặt hơi dày một chút, lá gan cũng lớn một chút, Trịnh Húc Thành rất không khách khí, chỉ vào bọn họ."Hắc hắc he he, hai người chú ý một chút. Gần đây ta rượu cũng uống không ít..., huyết áp cũng không quá ổn định, đừng kích thích tôi mãnh liệt như vậy!"
Nhan Như Y vội vàng cùng anh tách ra, sắc mặt đỏ bừng không dám nhìn mọi người!
Hoắc Doãn Văn thản nhiên, đem lời nhạo báng của bạn thân làm thành lời chúc phúc đối với bọn họ! Mặt khác, gương mặt Nhan Như Y đỏ ửng lên, quả thật là đáng yêu, làm anh không khỏi nhìn ngây dại, nghĩ đến giây phút đầu tiên bọn họ biết nhau!
Đoạn thời gian đó, đối với anh trôi qua thật rất khó khăn. Rõ ràng đối diện với người phụ nữ mình thích, gần trong gang tấc, mà phải đè nén phần tình cảm này!
Nhưng bây giờ cô lại muốn gả cho anh, hơn nữa cô hiện tại đang mang con của anh trong bụng!
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của anh nóng lên, đầu óc trống rỗng, đi từng bước một hướng về phía cô!
Ánh mắt Nhan Như Y nhìn anh chuyên chú, cũng không nhịn nhớ tới lúc ban đầu gặp anh. Ha ha, khi đó nhìn anh tựa như thấy thần, rõ ràng cùng anh đứng rất gần, nhưng cũng cảm giác anh giống như xa cuối chân trời.
Một khắc kia, cô khóc, nước mắt hạnh phúc chảy tràn ra!
"Trời đất chứng giám!" Anh gọi to thành tiếng.
"Dĩ nhiên!" Anh nghiêm túc nhìn cô, cô cũng nghiêm túc. Hôm nay, cô thật rất vui vẻ! Mặc dù không mặc áo cưới, nhưng cô vẫn cảm thấy hôn nhân thần thánh thỏa mãn sự kiêu ngạo của cô, an lòng cùng anh quang minh chính đại, bồi đắp được nỗi tương tư dằn vặt bấy lâu và trào dâng hạnh phúc.
Một tiếng này, khiến tất cả mọi người nở nụ cười.
Buổi tối hôm đó, Hoắc Doãn Văn ở Đế Hào mở tiệc mừng mời bạn bè người thân, mặc dù không có nhiều người, nhưng là đều người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh!
Nói rõ cha của anh sẽ không đến dự đám cưới của anh, nhưng người cha này đối với anh mà nói cũng không đóng vai trò quan trọng! Cho tới bây giờ ông ta cũng không quan tâm tới sống chết của anh, làm sao có thể quan tâm hôn lễ của anh?
Mà trong bữa tiệc này, anh cũng cố ý cùng cha vợ lần đầu tiên chia sẻ tâm tư!
Thoạt đầu, Cha Nhan cảm thấy rất không thoải mái, nhưng thái độ thành khẩn của Hoắc Doãn Văn đả động lòng ông. Mặc kệ nói thế nào, người trẻ tuổi trước mắt này thật sự thương yêu con gái của mình, mới là quan trọng nhất.
Đặc biệt là vào những ngày tai họa kinh hoàng đó. Hơn nữa người đàn ông nằm ép sát mình trên đống đổ nát, vẫn khích lệ ý chí sống còn cho con gái ông, chân tình đó làm ông rung động!
Hơn nữa Hoắc Doãn Văn phẩm chất thật rất tốt, hình ảnh cứu người ở vùng động đất, không phải diễn kịch gạt người ta, là ông tận mắt nhìn thấy!
Con gái lớn có thể gả cho người đàn ông như vậy, ông cũng yên tâm, yên tâm!
*********************************************
Hoắc Doãn Văn tắm rửa xong đi vào phòng đọc sách, vừa vào cửa thấy chính là hình ảnh như vậy——
Nhan Như Y đứng trước bàn làm việc của anh, tiếp tục nghiêm mặt, giống như đối mặt kẻ địch, đề phòng nhìn anh.
"Ha ha —— này người này chính là ngồi chỗ này, nói chuyện với em sao? Chỉ là, anh cũng thật tệ, đã sớm biết em là ai, thế nhưng không nói cho em biết anh là ai!" Suy nghĩ một chút thật đúng là đủ 囧, vào thuở ban đầu, lời gì trong lòng, cô cũng đều đem ra tâm sự với ‘Uncle’, cái gì rất thích một ông chủ lớn, cái gì nghĩ tới anh không ngủ được!
"Làm sao anh không nói cho em biết, anh rõ ràng cố ý giấu giếm em!"
Anh có chút ngượng ngùng cười."Hơn nữa, anh phát hiện chúng ta nói chuyện phiếm qua Internet, rất tốt."
"Phốc ——" cô bật cười."Ở trong lòng em, Uncle là người rất quân tử, đủ tiêu chuẩn người đàn ông lịch lãm bao dung! Anh hình như lại quá phong lưu, sau đó có chút phúc hắc, tóc không có đủ bạc. . . . . ."
Anh coi như là cam chịu!
"Anh nói đi, anh lúc nghe được câu em nhớ anh, có phải hay không rất vui vẻ!" Cô chợt trở nên rất lợi hại, chỉ vào anh chất vấn.
"Ha ha ——" Anh bật cười."Quả thật có chút vui vẻ, nhưng hơn nữa là kích động, khi em nói yêu thích anh, anh cũng kích động đến không ngủ được! Chỉ là, lúc đó cũng rất khó khăn, anh muốn ngay lập tức cùng em chia sẻ mọi điều, ở chung một nơi, nhưng. . . . . . Nhưng lại không bỏ được sự nghiệp!"
"Còn tiếp"
|
Nhan Như Y nhích tới gần anh một chút."Xem xem một chút. . . . . . Làm sao anh có thể là ~ Uncle!"
Hoắc Doãn Văn đối với nick chat ‘Uncle’ vẫn luôn rất mẫn cảm, không tự chủ cau mũi một cái."Thế nào không thể đây? Chính là cầu xin em không nên kêu anh ‘ Uncle ’ nữa!"
Nhan Như Y cũng không ngu, cô dĩ nhiên biết anh tính toán gì."Em cảm thấy trong lòng em, nhiều bí mật chỉ có thể nói với Uncle!"
"Bởi vì. . . . . ." Nhan Như Y mổ nhẹ xuống môi của anh, sau đó bĩu môi."Bởi vì anh hiện tại cũng không quan tâm em rồi. Anh nói, anh có phải đã thích người khác? Ghét bỏ vóc dáng em trở nên xấu xí?"
Đối mặt chất vấn của cô, gương mặt Hoắc Doãn Văn tràn đầy sức mạnh." Anh nói ——trời đất chứng giám vóc dáng của em rất yêu kiều, trời đất chứng giám vô cùng hấp dẫn, anh trời đất chứng giám thích ——"
"Còn nói trời đất chứng giám, anh dám nói anh gần đây có đụng chạm em sao?" Rõ ràng không có, anh còn dám mạnh miệng. Thật ra cô biết anh đang chăm sóc cô, sợ cô và bảo bảo xảy ra nguy hiểm. Từ khi trở lại B thị cùng anh ở chung, anh mỗi ngày buổi tối đều ở đây tắm nước lạnh, sau đó lúc ngủ cách xa cô một khoảng đấy!
Nhìn đến anh như vậy chăm sóc mẹ con các cô, cô thật rất đau lòng!
Ánh mắt của Hoắc Doãn Văn dừng lại trên gương mặt của cô, rồi đi xuống vùng ngực no đầy, bắp đùi thon đẹp, chiếc vớ bằng lụa, lòng bồi hồi rung động, mọi cảnh đẹp trên người cô thật là làm cho anh hài lòng khôn xiết!
Mà bụng của cô mặc dù đã nhô tròn như cái trống một chút, nhưng một chút cũng không giảm đi sức quyến rũ, các áo bầu khéo léo vừa vặn ôm thân trên của cô một cách huyền ảo, vớ màu đen dài ôm sát chân cô, trên bắp đùi lưu lại một đường viền hoa xinh đẹp, hai chân của cô nổi bật lên càng thêm thon dài!
Khi anh thấy bắp chân trắng non mềm của cô nằm gọn trong chiếc vớ tơ lụa màu đen trong suốt, cảm giác chợt nóng rang. Phần eo của anh tự nhiên trở nên chật chội, nam tính trong anh trỗi dậy!
Chỉ là bụng cô đã bắt đầu to mượt mà, thật sự làm anh rất lo lắng, khiến anh chùn tay, kìm chế ham muốn, không dám vận động mạnh với cô ——
Gần đây, anh quả thật lấy tay giúp cô không ít! Mà cô cũng sẽ dùng miệng rất săn sóc trợ giúp anh!
Anh đưa bàn tay mang chiếc nhẫn cưới, nắm lấy tay của cô, hai chiếc nhẫn kim cương ngự trị trên ngón vô danh của hai người, lóng lánh dưới ánh đèn, giống như tâm tình bọn họ lúc này, mỹ lệ, vui vẻ, hạnh phúc!
Anh giơ tay hai người lên trước mặt cô, sau đó rất thâm tình mà hỏi."Như Y, chúng ta hôm nay kết hôn, có nhớ không?"
Hoắc Doãn Văn để cho cô xem chiếc nhẫn mang trên ngón tay. "Thời điểm kết hôn, vợ chồng đều phải đeo nhẫn cưới!"
Cô không ngừng gật đầu."Đúng vậy!"
Nhan Như Y cười, cái vấn đề này dĩ nhiên không làm khó được cô, cô cầm ngược tay của anh, hồi đáp."Nhẫn cưới đại biểu chúng ta đem tất cả những gì tốt đẹp nhất, những gì xấu xí nhất của nhau bao dung lẫn nhau. Em không thể rời anh, mà anh cũng không thể bỏ em mà đi!"
"Ừ ——" anh gật đầu một cái."Không tệ, câu trả lời rất tốt, nhưng là chiếc nhẫn này còn có một cái tầng ý nghĩa khác, cũng là ý tứ căn bản nhất, em biết là cái gì không?"
Thời điểm anh hỏi câu này, vẻ mặt tương đối trịnh trọng. Điều này khiến cho Như Y rất hiếu kỳ, cô mở trừng hai mắt."Còn có ý tứ gì khác sao? Là cái gì?"
Anh đột nhiên hỏi."Biết tại sao không?"
"Ừ, muốn biết!" Nhan Như Y như học sinh tiểu học, dùng sức gật đầu
"Vậy thì tốt, anh cho em biết!" Anh vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, lại sờ sờ đầu ngón tay của cô, sau đó ngón tay của anh lại không ngừng hướng xuống phía dưới bụng cô, vuốt ve."Chiếc nhẫn, căn bản ý tứ của chiếc nhẫn chính là, từ ngày này trở đi. . . . . ." Nói đến chỗ này, anh hướng về phía cô đang dùng sức mở trừng hai mắt."Em không thể khiến anh dùng tay, mà anh sẽ dùng em tới khi thỏa mãn ——"
Quấn mình ở trong chăn, Nhan Như Y ở trong lòng không ngừng điên cuồng nói. Chiếc nhẫn, chiếc nhẫn, lại là ý đó, thiệt chịu thua anh vậy mà cũng có thể nghĩ ra được!
…..
Nhan Như Y nằm nghiêng ở trên giường lớn, hai chân cô thẳng tắp, kẹp chặt mật động sâu thẳm, khiến Hoắc Doãn Văn đột nhiên nín thở! Tầm mắt anh nóng rực vuốt dọc theo thân hình xinh đẹp của cô đi xuống, bắp chân trắng nõn còn chiết xạ ra ánh sáng lấp lánh như châu ngọc, cảnh sắc trên giường làm cho Hoắc Doãn Văn không khỏi nuốt nước miếng một cái!
Tối hôm đó, Nhan Như Y chợt nổi tính xa xỉ rót bát sữa tươi, xoa đều lên làn da trắng nõn của mình, tắm lại bằng nước lạnh, khoác lên người một chiếc áo ngủ mỏng nhẹ xuyên thấu, màu đen của Victoria's Secret. Chiếc áo đem cô so với trước kia càng tôn thêm khuôn ngực đầy đặn, chèn sâu càng thêm hấp dẫn dụ hoặc.
Nhất là rãnh vú sâu hoắm, càng thêm sắc sắc không không, làm người ngắm thêm mê đắm!
Anh không ngừng nuốt nước miếng!
Càng đến gần cô, anh càng ngửi thấy trên người cô tản mát mùi sữa thơm, cùng với dáng vẻ từ sau khi mang thai càng hoàn mỹ, để cho anh hận không thể đem cô khảm sâu vào ngực mình, xé nát bộ quần áo bề ngoài, để anh và cô da kề da, không xa một li!
Hoắc Doãn Văn đi tới bên giường, từ từ quỳ chân lên nệm!
Nệm giường bỗng nhiên lõm xuống, thân thể Nhan Như Y không bị khống chế lăn tròn vào lòng anh!
Mặc dù không có ăn hết cô một cách hoàn toàn, nhưng mặc kệ nói thế nào cũng là ăn được thịt, nếm đến vị ngọt rồi, Hoắc Doãn Văn rất thỏa mãn nằm nghiêng ở trên giường nhìn cô.
Nằm ở trên giường, Nhan Như Y lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Anh… đừng kìm nén, hay em lấy tay giúp anh…!"
Nhan Như Y cười khanh khách, đôi tay quấn lên cổ của anh, sau đó dùng sức, nâng thân thể của mình lên, đưa đến gần gương mặt anh, khóe miệng cong vòng."Đúng, chính là không thể để cho anh được rảnh rang, bởi vì em hiện tại cũng không vừa lòng!"
Nói xong, cô chủ động ôm ấp yêu thương anh!
Anh ho khan một tiếng, kéo giãn hai chân của vợ ra."Chúng ta bây giờ cũng chưa thể! Vợ ơi, nếu như em thật muốn, anh có thể lấy tay giúp em ——"
Nhan Như Y vẫn mở to hai mắt nhìn anh, dùng sức nhìn anh, giống như muốn nhìn vào linh hồn của anh
Hoắc Doãn Văn lập tức kéo thân thể của cô lại, ôm cô ở trong ngực của mình.
"Nhìn cái gì chứ?" Khuya, cô liếc nhìn anh như vậy, còn khiến anh cảm thấy lạnh da đầu!
"Anh phải biết chứ?" Cô đưa mắt nhìn vào ánh mắt của anh, nhiều hơn một phần ranh mãnh, xấu xa, rất xấu rất xấu đấy!
"Tại sao?" Hoắc Doãn Văn khẩn trương lên, không hiểu cô tại sao không dễ chịu! Chẳng lẽ, anh đối với cô còn chưa đủ cẩn thận?
Cô hướng anh mở trừng hai mắt."Nhưng em không muốn tay của anh rồi, em nghĩ muốn. . . . . . Muốn. . . . . . của anh . . . . . ."
Hoắc Doãn Văn sau khi nghe, mắt mở càng lớn, gương mặt cũng càng đỏ. . . . . . Đương nhiên là bị *oành ** đột nhiên đánh thẳng vào!
Hoắc Doãn Văn cảm giác toàn thân mình cao thấp một dòng máu nóng tuôn chảy, lập tức vọt thẳng lên đầu, gây choáng váng, gương mặt của anh trong nháy mắt đỏ lên."Có thể không? Thật có thể không?"
Tầm mắt anh nóng rực, làm gương mặt Nhan Như Y thậm chí toàn thân đều không thể khống chế hồng lên, cuồng dã của anh khiến ánh mắt của cô lộ ra ngượng ngùng, càng làm cô có vẻ mê hoặc câu nhân!
Nhan Như Y không trả lời anh, mà nhấn điều khiển mở TV ra. Trong đó, đang chiếu chương trình sức khỏe, phỏng vấn chuyên gia khoa phụ sản, trao đổi những điều nên làm hay không nên làm, đặc biệt là chuyện gói chăn trong thời gian mang thai. BS nói một câu thoại có ý nghĩa rõ ràng, dễ hiểu nhất."Trong lúc mang thai, giữa vợ chồng dĩ nhiên có thể ân ái, chỉ cần chú ý các hoạt động nhẹ nhàng một chút. . . . . ."
Xế chiều hôm nay, cô tự vào khám thai một mình, bác sĩ cũng cho biết, thời gian tam cá nguyệt này, hai vợ chồng có thể âu yếm nhau, chỉ cần nhẹ một chút!
"Vậy giờ khắc này anh còn chờ cái gì?" Nhan Như Y cố ý học tập nữ nhân trong phim, õng ẹo làm dáng, ra vẻ thanh thuần giống như đóa Hồng Mân Côi mới vừa nở rộ, càng làm cho người đàn ông đối diện động lòng!
Hoắc Doãn Văn đặt cô ở trên giường."Yên tâm, có thể, trên TV mới vừa nói ——"
Anh tắt tivi, bàn tay anh du hành trên người cô mang theo cuồng vọng chiếm đoạt, bắt đầu vuốt ve ——
Tay của anh giống như mang theo ma lực, đốt từng đốm lửa nhỏ lên từng tấc da thịt của Nhan Như Y, cô run rẩy ——
Bây giờ mái tóc dài của cô rối tung, xõa trên đầu vai cô, xuyên qua vài sợi tóc mềm mượt lộ ra ánh mắt ướt rượt câu nhân của cô. Cả người cô đúng là khơi dậy dã tính của người đàn ông đối diện!
Hô hấp của cô không tự chủ run rẩy, ngực cũng khẽ run run. Cảnh tượng dập dờn như sóng càng lúc càng mãnh liệt, đẹp đến nỗi khiến hô hấp của Hoắc Doãn Văn càng thêm dồn dập, đôi tay vuốt ve trên người cô cũng càng ngày càng vội vàng!
"Không cần. . . . . ." Nhan Như Y vừa muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào."Không được, chúng ta không thể làm như vậy!"
Những lời này, nói xong có đủ sắc và tình ái!
"Làm gì à? Giả bộ thanh thuần? Mới vừa rồi chính em hấp dẫn anh, bây giờ còn ra vẻ trong trắng!" Anh mặt tà ác, mê mẩn nhan sắc giễu cợt cô.
Nói xong, Hoắc Doãn Văn dùng của nhục bổng dài của mình, đi khi dễ nơi yếu ớt nhạy cảm nhất của cô ——
Đêm vẫn còn rất dài, thời gian anh khi dễ cô vẫn còn rất nhiều rất nhiều, nhưng mà anh thật rất dịu dàng, chỉ là nhẹ nhàng ~~ khi dễ cô, dùng sở trường của mình đền bù chỗ yếu đuối của cô, làm không biết mệt. . . . . .
Cảm giác ôm thân thể nõn nà, thơm ngát vào trong ngực, khiến tim của Hoắc Doãn Văn không khỏi bang bang nhảy loạn. Muốn chết, anh đã rất lâu không có chạm qua cô, cô đối với anh như vậy, thực sự muốn lấy mạng của anh.
"A ——" anh cũng hít một hơi lãnh khí!
Anh ôm sát cô, vô số nụ hôn rơi xuống gương mặt của cô!
"Ô ô ——" Nhan Như Y bị lấn át."Hình tượng ‘Uncle’ cao lớn cứ như vậy bị xé rách không ra gì, thì ra cũng là một tên Sắc Quỷ —— còn là một tên lường gạt, đặc biệt dùng lời lẽ lừa gạt em ——"
|
Nghe được lời lên án của cô, Hoắc Doãn Văn ngược lại còn tức khí lên, lên án cô: "Em còn dám nói? Anh và em công việc bề bộn như vậy? Chẳng lẽ em nghĩ có ai rảnh rang đi quan tâm em như vậy, sao em không nghĩ đến Uncle là người luôn gần gũi, quan tâm em nhất, chẳng lẽ không thể là Hoắc Doãn Văn anh sao? Điểm này em cũng không phát hiện ra, hừ. . . . . ."
"Ách. . . . . ." Nhan Như Y bị anh làm tới nơi tới chốn, cảm thấy hơi khó trả lời."Thật ra thì, em không phải là không có nghĩ tới khả năng này, nhưng vừa nghĩ làm sao sẽ khéo như vậy? Chắc không xảo hợp kỳ diệu như vậy?"
"Ha ha. . . . . ." Hoắc Doãn Văn cũng không nhịn cảm thán, vào những lúc tối tăm nhất của cuộc đời anh, những tình cờ này thật làm người ta cảm thán, có lẽ đây chính là duyên phận? Nếu không, tại sao đêm đó anh có thể gặp được cô?
"Chúng ta trước đó cũng từng trao đổi với nhau bằng giọng nói, sao em nghe qua loa là âm thanh của một người lớn tuổi mà!" Điểm này khiến cô khó hiểu!
Hoắc Doãn Văn liền tươi cười nói: "Đó là bởi vì anh cố ý, em cứ gọi anh là Uncle, anh muốn thanh âm liền già đi một chút, như vậy thân phận phù hợp cùng với hình ảnh trong tưởng tượng của em!"
"Ha ha. . . . . . Vậy chúng ta quan hệ như vậy có tính là loạn luân không?" Cô mở to hai mắt trừng anh!
"Loạn luân cũng tốt!" Hoắc Doãn Văn hướng tới một bên cổ của cô, mút mạnh một cái!"Hiện tại cũng lưu hành cái này, ông chú yêu cháu gái nhỏ. . . . . ."
"Hóa sắc đa tình. . . . . ." Cô dùng sức đập anh một cái!
Anh cầm tay cô cắn ngược lại một ngụm!
. . . . . .
Bởi vì Nhan Như Y cùng Hoắc Doãn Văn đăng ký kết hôn không thông báo rộng rãi, nên vẫn chỉ một số ít người biết cô là vợ của Hoắc Doãn Văn!
Hôm đó, bạn học thời đại học kết hôn, Nhan Như Y, Kha Văn còn có Cao Hải cùng đi. Vốn là Hoắc Doãn Văn cũng muốn cùng đi với Nhan Như Y, nhưng tạm thời có một hội nghị, chỉ có thể đem Nhan Như Y giao cho bạn thân của cô chăm sóc!
Trước khi đi, Hoắc Doãn Văn cũng bỏ đi mặt mũi đàn ông của mình, dài dòng nhắc Kha Văn."Như Y bây giờ đã khá nặng nề, nhưng lúc nào cũng hấp ta hấp tấp không chịu nhìn đường đi, nên mọi người phải nhất định chú ý kỹ, giúp đỡ cô ấy. Hơn nữa, trong bữa tiệc có rất nhiều người, đừng lơ là, đừng để người khác va chạm với Như Y. . . . . ."
Anh dài dòng một đống, nói tóm lại chính là yêu cầu mọi người không được rời
mắt khỏi Như Y một giây. Cũng mệt anh có bản lĩnh đem việc rõ ràng rất đơn giản trở thành đặc biệt phức tạp!
Nét mặt Kha Văn cùng Cao Hải dần dần biến đổi, trở nên vô cùng bất đắc dĩ!
Nhan Như Y cứ ở một bên cười đến cực kỳ ngọt mật, anh càng nói, nét mặt của
Kha Văn và Cao Hải như ngậm phải ruồi, cô càng cảm thấy ngọt ngào!
Cuối cùng, cô thật sự sợ đi bọn họ đi trễ, không kịp tham gia lễ cưới của bạn, nên mới kéo tay anh, trấn an."Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc mình thật tốt. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Anh mặc dù gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn rất khẩn trương!
Nhan Như Y nhìn anh như vậy, thật muốn kích động, cười thật to."Thật sẽ không có việc gì, em chỉ là mang thai, cũng không phải là biến thành người ngây dại, tại sao không thể chăm sóc tốt mình đây? Mấy ngày trước, anh cũng thấy chính xác, người ta bụng bự còn khệ nệ hơn em vẫn tự mình đi mua thức ăn !"
"Ừ ——" Hoắc Doãn Văn cầm lấy tay cô, gật đầu liên tục!
Được Nhan Như Y hết gật đầu lại thề thốt bảo đảm, anh cuối cùng thoáng an tâm!
. . . . . .
Kha Văn cùng Cao Hải cuối cùng vẫn rất tẫn chức tẫn trách, nâng đỡ, bảo vệ bà bầu!
Vừa đi vào phòng tiệc, liền thấy hôn thê của Từ Nhất Minh, Hoàng Hân Hân, với nhiều cô gái cười cười nói nói!
Cô ta vừa thấy Nhan Như Y vác bụng bầu, nét mặt kia rất giễu cợt."Nhan Tiểu Thư mang thai? Vẫn chưa nghe nói cô kết hôn, làm sao lại mang thai đây?"
Nhan Như Y còn chưa kịp trả lời, Kha Văn liền che chở Như Y, giành nói trước: "Như Y cùng chồng cô ấy đã nhận giấy đăng ký kết hôn, sinh đứa bé xong sẽ tổ chức tiệc cười linh đình, đến lúc đó hy vọng cô cũng được mời tham dự!"
Cô kia mới ‘ xuy ’ một tiếng, mắt có chút miệt thị."Cô chia tay bạn trai, nhưng tôi chưa từng thấy hay nghe nói cô có bạn trai mới. Vậy mà có đứa bé cũng thật là mau lẹ. Kỳ lạ!" Nghĩ đến, bạn trai của cô cũng rất bình thường, đàn ông bình thường thật không có bản lĩnh đấy!
********************************************************
Đối với châm chọc của người khác, Như Y hiện tại một chút cũng không tức giận, ngược lại còn có chút vui vẻ ~~~ bởi vì cô rất muốn thấy ~~ chờ thời điểm bọn họ biết chồng cô là ai, sẽ biểu hiện nét mặt như thế nào!
Ừ. . . . . . Cô cũng thừa nhận điểm này của cô tương đối hư vinh.
Bởi vì Cao Hải được an bài làm phụ rể, nên chỉ có Kha Văn chăm sóc cho Nhan Như Y.
Nhan Như Y cảm thấy bên trong phòng âm thanh quá lớn, cho nên mới ra tiền sảnh nghỉ ngơi!
Lúc này Hoàng Hân Hân cùng mấy cô gái kia cũng ở đây, sau đó bọn họ ganh đua so sánh cách ăn mặc với nhau, ầm ầm ĩ ĩ, ồn ào không ngừng!
Nhan Như Y cùng Kha Văn thấy vậy chuẩn bị rời đi!
Nhưng đúng lúc này, Hoàng Hân Hân nói: "Tôi phải sắm một bộ y phục hiệu XX, đi dự đám cưới đó. Ăn cưới nha nhất định phải ăn mặc trang điểm xinh đẹp, như vậy mới tôn trọng vợ chồng mới cưới!"
Mọi người nhao nhao gật đầu, cũng bày tỏ nói rất có đạo lý!
Tiếp, Hoàng Hân Hân mới đem ánh mắt khiêu khích nhắm ngay Nhan Như Y."Cũng không thể giống như người kia, mặc hàng rẻ tiền, tới nơi này thật mất mặt xấu hổ!" Theo ánh mắt của cô ta, mọi người ai cũng có thể đoán được cô đang nói người nào!
Tất cả mọi người đưa ánh mắt nhắm ngay, Nhan Như Y!
Thật ra thì, Hoàng Hân Hân căn bản cũng không nhìn kỹ y phục trên người Nhan Như Y, dù sao trên người cô mặc quần áo không phải hàng hiệu, bởi vì cô ta chưa nhìn thấy bao giờ. Hơn nữa giống như gia cảnh Như Y rất nghèo, tìm chồng chắc cũng sẽ không có nhiều tiền, nhất định cũng không thể có đủ điều kiện mặc đồ hiệu đắt tiền?
Dựa vào cảm giác của cô ta, liền bắt đầu giở thói châm chọc Nhan Như Y.
Kha Văn nghe được lời nói của Hoàng Hân Hân, cảm thấy đặc biệt thú vị."Cô muốn nói ai đó nhỉ?"
Hoàng Hân Hân nhún vai, hất cằm lên khinh bỉ nói."Nói người nào? Nói hai người các người đó?"
"Cắt ——" Kha Văn khanh khách cười, thanh âm chế nhạo tràn đầy xem thường đối với Hoàng Hân Hân, tỏ ra rất ngạo mạn!
"Có cái gì không phục, rõ ràng mấy người khoác những thứ áo quần rẻ tiền trên người!"
Nhưng sau đó, mấy cô gái nhìn kỹ hơn bộ quần áo trên người Như Y và Kha Văn, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, âm thầm nói nhỏ với Hoàng Hân Hân: "Này, trên người các cô ấy mặc kiểu mới nhất của Chanel đấy? Trung Quốc còn không có để mua. . . . . ."
"Phải ha, trên tạp chí giới thiệu qua, hơn nữa trên người các cô y phục cũng rất quý . . . . . . Số lượng có hạn. . . . . ."
Trên mặt Hoàng Hân Hân lập tức đỏ, hơn nữa mặt cổ đều đỏ, 囧không biết làm gì nữa 囧 rồi. Làm cái gì? Trên người các cô đó sao lại có thể mặc quần áo có thể đắt tiền như vậy? Mà cô còn không biết, thật là mất mặt!
Họ âm thầm thổn thức một tiếng, Nhan Như Y cùng Kha Văn dĩ nhiên cũng có thể nghe được!
Họ chuẩn bị xoay người rời đi, dù sao không cần thiết cùng các cô ấy khoe khoang!
Nhưng xấu hổ tới cực điểm, Hoàng Hân Hân cũng không muốn cứ như vậy bỏ qua cho cô. Không có lý do gì tự nhiên cô ta bị mất mặt như vậy, sau đó cô ta
còn rất ác liệt lớn tiếng hỏi: "Thôi đi, có cái gì mà thèm, nhất định là làm vợ bé cho một ông già lắm tiền nào đó thôi!"
"Cô nói ai là tình nhân?" Kha Văn hỏi!
Hoàng Hân Hân chỉ tay về phía hai cô."Chính là hai người các cô, các người đều cá mè một lứa!"
Kha Văn vốn muốn cùng họ tranh cãi, nhưng Nhan Như Y kéo tay cô lại. Họ người đông thế mạnh, vạn nhất nếu có tứ chi tiếp xúc, mẹ con cô bị đụng phải, thì làm sao bây giờ?
Bạn thân của cô, Kha Văn, suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, hiện tại thân thể
Nhan Như Y quan trọng nhất rồi, cô còn tức giận lên làm gì!
"Chúng ta đi thôi, không cần để ý họ, buổi lễ cũng nhanh bắt đầu rồi!" Kha Văn nói!
Hoàng Hân Hân càng không thể buông tha, cùng đám bạn nói: "Thấy được chưa? Họ cũng đã thừa nhận!"
Mấy cô gái kia thấy cục diện như vậy, cũng cho rằng Kha Văn và Nhan Như Y thừa nhận chuyện đó, nên cũng hướng về phái họ ác mồm ác miệng."Thiệt là, làm gì không biết xấu hổ như vậy, chẳng là một đám phòng nhì vợ bé, phá hư hạnh phúc nhà người ta, thật là làm cho người ta xem thường!"
"Thật là không biết làm sao sống nhìn người!"
"Họ đều bạn bè của chú rễ sao?" Một cô gái hỏi, đám con gái này là bạn đồng học của tân nương, mà Hoàng Hân Hân cũng là bạn của cô dâu!
Hoàng Hân Hân gật đầu một cái."Đúng, là bạn của chú rể Nam Phương!" Sau đó, cô dương dương hả hê! Hừ, Nhan Như Y này thật rất đáng ghét, là một con hồ ly tinh yêu mị, đến bây giờ Từ Nhất Minh đối với cô ta vẫn nhớ mãi không quên? Lúc ngủ còn mớ kêu tên cô ta, điều này làm sao cô ta có thể nuốt trôi, rất bực mình?
Đang lúc tất cả mọi người chỉ trích Nhan Như Y, một âm thanh chợt vang lên
——
**************************************************
"Vợ ơi, làm sao em lại chạy đến nơi đây? Làm hại anh tìm em trong phòng tiệc lâu thiệt lâu!" Một thân tây trang màu tím, mái tóc hơi có vẻ xốc xếch nhưng cũng cực kỳ đúng kiểu Hoắc Doãn Văn, tháo kính mát trên mặt xuống, sau đó hướng Nhan Như Y chạy tới, ôm cô vào trong lòng!
Nhan Như Y hoàn toàn ngây ngẩn cả người, mở trừng hai mắt không tin."Làm sao anh lại tới đây? Không phải có hội nghị sao?"
Hoắc Doãn Văn nhướng mày, ra vẻ chuyện này cùng anh không liên quan."Vốn là có hội nghị, nhưng là mấy đổng sự tạm thời có chuyện xin chuyển đến ngày mai. Cho nên anh liền vội vàng tới đây chăm sóc bà xã!" Nói xong, anh cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ thắm của Nhan Như Y.
Hoàn hảo anh tới tiệc cưới, nếu không bà xã yêu quý của anh bị một đám đàn bà con gái ti tiện kia khi phụ rồi, anh còn không biết !
Đám đông vừa chửi bới Như Y là vợ bé, già nhân ngãi non vợ chồng, kể cả
Hoàng Hân Hân cũng nghẹn họng nhìn trân trối người đàn ông bên cạnh Nhan Như Y!
A a a a a ——
Người đàn ông này là Hoắc Doãn Văn!
Lúc trước báo chí ra rả được tin về anh, từ lúc anh ở khu vực thiên tai cứu người, cho đến khi anh trở thành Đổng sự trưởng của Tập đoàn Hằng Viễn. Hai ba tháng này, anh luôn được giới truyền thông săn đón!
Đó là người đàn ông kiệt suất, tài phú ngất trời kia, họ nhất định không nhớ sai, dù là đến chết cũng không khỏi thèm muốn trở thành bạn gái, người yêu, vợ của người đàn ông ấy!
Nhưng ~~~~ mới vừa rồi Hoắc Doãn Văn gọi đứa con gái được cho là nhân ngãi kia từ gì? Vợ?
Hơn nữa anh còn quang minh chính đại như vậy ôm cô?
Nếu như đối với một phòng nhì, không phải quá trắng trợn sao?
Chẳng lẽ —— họ thật sự là vợ chồng?
Lúc này, Hoắc Doãn Văn đối với Kha Văn nói lời cảm tạ: "Kha Văn, cám ơn em nhiều, chăm sóc vợ và con trai anh tốt như vậy ——"
Kha Văn cố ý rất lớn tiếng đáp lại nói."Vậy người làm chồng như anh, không thể nói cảm tạ suông như vậy nhà. Tối hôm nay, anh phải mời em ăn một bữa tiệc thật lớn ——"
Hoắc Doãn Văn làm sao có thể không hiểu dụng ý của Kha Văn."Nói đúng lắm. Bạn trai em, Chu Sùng, cũng vừa trở về tới, hôm nay mọi người vừa đúng lúc muốn cùng nhau tụ tập!"
Gương mặt Kha Văn chợt hơi hồng hồng, e ngại cuối đầu!
Mà đám nữ nhân vừa cượt cợt chê bài người kia, một lần nữa giật mình, hâm mộ con ngươi thiếu chút nữa rớt ra.
Chu, Chu Sùng?
Là Chu công tử rất nổi danh của B thị sao?
. . . . . .
Hai người Doãn Văn cùng Kha Văn còn bày đặt làm màu làm mè một chút, sau đó rời tiền sảnh, đi vào phòng tiệc, chờ đợi hôn lễ cử hành!
Rất nhanh, nhạc hiệu khởi đầu buổi lễ thần thánh ấm áp vang lên, khách khứa đang ngồi hàn huyên chợt im bặt, nhìn chúc phúc cho hai vị tân lang tân nương đi lên khán đài phía trước. . . . . .
Nhan Như Y nhìn đặc biệt si mê, tân nương thật xinh đẹp, áo cưới lộng lẫy, thật sự rất hâm mộ, hận mình không được mặc vào!
Tin rằng mỗi cô gái khi còn rất nhỏ cũng sẽ khát vọng có một ngày mình cũng có thể khoác lên mình chiếc áo cưới tinh khôi, mình cũng có một ngày xinh đẹp nhất!
Nhan Như Y cũng không ngoại lệ!
Mà ánh mắt si mê của cô, đã sớm rơi vào trong ánh mắt của Hoắc Doãn Văn!
Anh nắm chặt tay của cô, ở bên tai cô nói: "Đợi đến ngày chúng ta kết hôn,
anh bảo đảm em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới!"
Nhan Như Y bây giờ đối với mình đã không còn chút lòng tin nào, liếc nhìn bụng phình to của mình."Em còn có thể gầy xuống sao?"
"Vóc người của em nhất định sẽ trở lại hoàn hảo, đối với cái này, anh tương đối có lòng tin!" Hắn hôn từng nụ nhỏ lên bàn tay nhỏ bé của cô, say mê nhìn cô.
Cô thật thích anh như vậy si mê nhìn cô, giống như trong thế giới của anh chỉ có một mình nữ hoàng, Nhan Như Y, ngự trị, Rất tốt, rất hạnh phúc. . . . . .
———— Hoàn ————
|
Ngày ấy, Nhan Như Phỉ cùng bạn bè trong lớp đến hát ở KTV, đi ra ngoài hóng mát, thế là tình cờ đụng phải Cao Hải đang dựa vào vách tường, mặt mày đỏ bừng, khó chịu, vì uống hơi nhiều!
Tiểu Phỉ đi tới, vỗ vỗ phía sau lưng của anh."Anh Cao, anh khỏe không? Anh ngồi phòng nào, em đưa anh về chỗ!"
Uống đến mắt đỏ bừng, Cao Hải, ngẩng đầu lên, nhìn kêu cô gái của mình."Như Y. . . . . . Hắc hắc, anh vẫn luôn quan tâm anh như vậy, đủ để làm anh em —— đi, anh em mình đi uống rượu ——"
Nói xong, Cao Hải sóng lớn khoác vai ‘Nhan Như Y’, kéo đi.
Tiểu Phỉ bị ép, dùng sức đẩy cánh tay của hắn, thở không ra hơi."Anh Cao, em không phải. . . . . . Em không phải. . . . . ."
Bị ‘Nhan Như Y’ vẫn đẩy tay mình ra, Cao Hải rất không nguyện ý gầm nhẹ nói."Thế nào? Có chồng rồi, không cần anh em nữa à? Anh cũng không làm gì em, em nóng nảy làm gì vậy ? Em nói đi, sao em lại đối với anh đến như vậy? Có Hoắc Doãn Văn rồi, em không thèm để ý đến anh! Tên kia có gì tốt? Trừ có tiền, còn có cái gì? Chờ, về sau anh nhất định sẽ mạnh hơn so với hắn, đến lúc đó em nhất định hối hận đi ——"
"Ai nha, anh Cao, em không phải là chị Như Y, em là Tiểu Phỉ, anh đem em đè chết rồi. . . . . ." Tiểu Phỉ cúi người xuống, thật vất vả rặn ra hơi, kêu to.
Vừa nghe đến Tiểu Phỉ, Cao Hải lắc lắc đầu, sau đó nhìn kỹ cô gái bị ôm vào trong ngực. Rất giống Nhan Như Y, nhưng trẻ trung hơn một chút."Ai. . . . . . Thì ra là Tiểu Phỉ!"
"Anh Cao, làm sao anh uống nhiều rượu như vậy?"
Cao Hải cùng bạn bè đi chơi, uống rượu thỏa thích, cho nên mới uống nhiều một chút. Chỉ là, anh trời sinh thích nói giỡn, nhất là thích trêu chọc những cô gái nhỏ, cho nên cố ý đau lòng muốn chết nói: "Ai, còn không phải là nhớ đến chị em ——"
Tiểu Phỉ có chút đáng thương nhìn hắn."Anh Cao, anh còn tỉnh táo không? Đừng nghĩ đến chị em nữa, chị và chồng chị ấy đang rất nồng thắm ! Anh một chút cơ hội cũng không có!"
Cao Hải vuốt mặt, lắc đầu một cái."Nhưng anh thật sự không quên được cô ấy? Tiểu Phỉ, em nói anh nên như thế nào mới có thể quên cô ấy ? Ta cũng muốn quên!"
Tiểu Phỉ nhìn anh, thở dài nói. Thì ra, anh Cao cũng là người chung tình."Thật ra, anh là người tốt vô cùng, chỉ là đối thủ của anh quá mạnh mẽ, là một phụ nữ cũng sẽ lựa chọn anh rể của em làm chồng nha!"
"Nhưng, nhưng anh thật sự không quên được cô ấy ——"
Tiểu Phỉ dùng sức vỗ vỗ bờ vai của anh, khích lệ nói."Thật ra thì quên một người rất đơn giản, chỉ cần làm được hai điều!"
"Hai điều gì? Em nói rõ một chút!" Cao Hải vẫn là lần đầu tiên cùng Tiểu Phỉ nói chuyện, chợt phát hiện cô gái nhỏ này rất thú vị!
"Ừ, chính không cần nhìn, không cần nhân tiện ——" Tiểu Phỉ nói ra lời thấm thía, sau đó giải thích."Thứ nhất nhìn, là không tìm cách gặp mặt chị, thứ hai tiện, là không tìm cách nhân tiện nghĩ đến chị. Anh Cao, anh có thể làm được không tìm gặp chị thường xuyên, không lúc nào cũng nghĩ đến chị, qua một thời gian, nhất định anh có thể quên chị mà!"
Cao Hải không ngừng quan sát cô gái này nhiều một chút, quả nhiên không hỗ là em gái của Nhan Như Y, cái miệng này cũng thật độc!
"Được, câu tổng kết rất tốt!" Anh khen ngợi nói.
"Chắc chắn!" Tiểu Phỉ cười cười, cô không hề khiêm tốn, chỉ cần so sánh khen ngợi, toàn bộ cô đều thu nhận!
"Tốt, anh tận lực nhất định sẽ làm được!" Cao Hải gật đầu một cái."Chỉ là, nếu như thời điểm anh thật sự nhớ chị em, có thể hay không đến gặp em?"
Tiểu Phỉ cau mày, người này thế nào sao lại đáng ghét như vậy? Thế nào luôn
nghĩ đến chị cô? Chồng của chị là tổng giám đốc, rất tài giỏi, anh sao dám xen ngang phá hư hạnh phúc của chị, cô nhất định tìm anh liều mạng. Cô mở trừng hai mắt."Không nên luôn nghĩ đến chị, khi nào anh nhớ chị ấy, chị nhất định sẽ không thèm nhớ đến anh. Không đúng, chị em nhất định sẽ chẳng có lúc nào nhớ anh!"
"Hắc, nói rất có đạo lý? Như vậy đi, về sau anh theo em học tập nhiều thêm một chút!" Anh còn nói!
Cô cũng không nghĩ nhiều."Vậy được!" Tiểu Phỉ gật đầu một cái, chỉ cần có thể khiến anh bỏ đi ý niệm phá hoại hạnh phúc của chị, cô trở thành thầy giáo của anh cũng được!
Trong lòng Cao Hải tính toán, nhìn Tiểu Phỉ một chút, chợt bật cười ——
Không tệ, không tệ, cô gái này thật rất tốt!
*********************
Như Y cùng Hoắc Đồng Ý Lâm quan hệ càng ngày càng gần gũi, hơn nữa Hoắc Đồng Ý Lâm cũng đặc biệt chăm sóc cô!
Cho nên giai đoạn này, Ý Lâm thường cùng Nhan Như Y đi mua sắm!
"Chị, cứ chủ nhật lại làm phiền chị, theo em ra ngoài đi dạo, thật ngại!" Nhan Như Y nói!
"Có gì mà ngại! Chủ nhật chị cũng không có chuyện gì làm!" Hoắc Đồng Ý Lâm cười nói, sau đó khởi động xe!
"Có rãnh rỗi, chị cùng dành thời gian chăm sóc anh rể ——" Nhan Như Y thử dò hỏi. Cô biết quan hệ giữa chị và anh rể không tốt, nhưng có thể nhìn thấy chị nhất định dành tình cảm với anh rể. Nếu không, tại sao không ly hôn cho rồi?
Nếu như hai người trao đổi để hiểu nhau nhiều hơn một chút, tình trạng lạnh nhạt giữa hai vợ chồng sẽ có điều thay đổi?
Hơn nữa Hoắc Đồng Ý Lâm cũng là một người tốt, đặc biệt hi vọng cô có thể hạnh phúc!
Nhắc tới chồng của mình, nụ cười trên mặt Hoắc Đồng Ý Lâm."Chị cùng anh ấy. . . . . . được một ngày tốt một ngày, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn . . . . . ."
Nhan Như Y thấy chị chồng chợt không vui, vội vàng nói xin lỗi."Chị, thật xin lỗi, đã làm cho chị không vui!"
Hoắc Đồng Ý Lâm cười cười ra vẻ không sao cả."Khiến chị không vui, cũng không phải là do em. . . . . . Hôn nhân của hai bọn chị cứ như vậy từ hồi đám cưới, anh ấy đã một tháng cũng chưa về nhà, chị cùng người xa lạ so với anh ấy càng xa lạ hơn. . . . . ."
"Em rất hy vọng hôn nhân của chị có một các kết hạnh phúc!" Nhan Như Y nói một câu!
Ngay vào lúc đó, một chiếc xe màu đỏ chạy quẹo cua, vượt qua xe của Hoắc Đồng Ý Lam đang chạy thẳng ...!
Cạch ——
Hai chiếc xe có va chạm nhẹ!
Hoàn hảo tốc độ hai xe đều không quá nhanh, cho nên đèn ở hai đầu xe bị đụng bể, ngoài ra người bên trong không bị sao!
"Như Y, em ổn không?" Hoắc Đồng Ý Lâm khẩn trương hỏi thăm em dâu!
Nhan Như Y chỉ choáng váng vài giây, bụng không có cảm giác khác thường. Lắc đầu một cái."Chị, không có việc gì ——"
"Vậy tốt!" Ý Lâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần em dâu không có chuyện gì, những vấn đề khác đều chỉ là chuyện nhỏ!
Lúc này, một cô gái có bộ tóc quăn nhuộm vàng, mặt trát đầy son phấn, ăn mặc mát mẻ khoe cả người ra, đi xuống từ chiếc xe hơi màu đỏ. Cô gái này có vẻ giận dữ ngút trời, chạy về phía xe Hoắc Đồng Ý Lâm, ‘ cạch cạch ’ gõ cửa sổ xe."Cô kia, xuống xe ngay lập tức, xem xem cô lái xe như thế nào mà đụng hư xe tôi như vậy!"
Hoắc Đồng Ý Lâm biết chuyện này không phải lỗi của mình, cho nên cũng không có gì phải sợ, chuẩn bị đi xuống xe!
Nhan Như Y nhìn cô muốn đi ra ngoài, có chút lo lắng."Chị, hãy tìm người đến xử lý đi, chớ đi xuống!"
"Không có việc gì, em ngồi yên trong xe, đừng xuống xe! Chị đi nói chuyện rõ ràng với người ta thôi!" Nói xong, Hoắc Đồng Ý Lâm đi xuống xe!
"Con kia, chạy xe có mở to con mắt ra không vậy?" Cô gái lái chiếc xe màu đỏ mở miệng, giọng điệu gây sự, rất lỗ mãng!
Hoắc Đồng Ý Lâm giương mặt lên, khí thế nghiêm túc rất đè ép người."Vị tiểu thư này, tôi đang lái xe đi thẳng, cô muốn quẹo cua, chuyện này rõ ràng là trách nhiệm của cô!"
"Cái gì trách nhiệm ở tao? Mày không nhìn thấy tao xi nhan à?" Cô gái chạy xe màu đỏ, nói không có chút đạo lý!
"Cô đã nói như vậy, chúng ta tìm cảnh sát giao thông tới giải quyết chuyện này!"
Cô gái biết mình đuối lý, dĩ nhiên không muốn tìm cảnh sát giao thông."Bà chị, cho rằng tôi rất rỗi rãnh à ? Tôi không có thời gian, cảnh sát giao thông phải mất bao nhiêu thời gian để xử lý."
"Lỗi chạy xe không phải ở tôi ——" Hoắc Đồng Ý Lâm điên tiết, đã đụng phải như vậy còn không nói chuyện cho đàng hoàng. Vốn là chuyện nhỏ xí xóa cho qua, nhưng hiện tại cô nhất định sẽ khiến cô gái kia phải bồi thường cho ra lẽ!
Cô lập tức gọi điện thoại yêu cầu cảnh sát giao thông đến giải quyết sự vụ, làm rõ trách nhiệm tai nạn, và định ra ai sẽ bồi thường!
Bởi vì hai chiếc xe đều sang trọng, cho nên căn bản không để ý chuyện bồi thường.
Không lâu, cảnh sát giao thông tới, dĩ nhiên trách nhiệm thuộc về chiếc xe đỏ. Cô kia đặc biệt không phục."Các ngươi chờ, tôi sẽ gọi bạn trai tôi tới. Các ngươi rõ ràng là khi dễ người!"
Hoắc Đồng Ý Lâm cũng không vội vã, chờ sẽ chờ!
Sau khi cô gái xe đỏ cúp điện thoại, 15 phút sau, chỉ thấy một chiếc xe thể thao phóng tới, "Két" dừng lại ——
Hoắc Đồng Ý Lâm khi thấy chiếc xe này, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy buồn cười cười lên, trong đôi mắt xuất hiện nồng nặc giễu cợt!
Thì ra là, bạn trai của cô gái phách lối này, lại là anh ấy ——
Xin lỗi hết rồi nhé. Tác giả viết có nhiêu đó à.
|