Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 9.3
Editor: Mandy Cá Ngừ
…
“Xem này, khóc đến nỗi mũi cũng sưng lên luôn rồi.”
“Thấy ghét.” Thẩm Nhã Hinh bị anh chọc cho bật cười, “Sao anh bỗng nhiên quay về thế? Buổi chiều không cần họp sao?” Mạnh Dục Thành nhìn dáng vẻ mong chờ của cô thì không nhẫn tâm nói: “Vẫn còn phải họp nữa, nhưng anh có nhiệm vụ giao cho em.”
Haizz, thật không nên nhất thời mềm lòng hứa với cô tạm thời không công khai tình cảm mà, Mạnh Dục Thành anh từ khi nào thì phải phải lén lén lút lút như vậy chứ? Thậm chí ngay cả việc ôm bạn gái mình một cách quang minh chính đại cũng không được.
“Nhiệm vụ gì?” Thẩm Nhã Hinh mở to đôi mắt long lanh nhìn anh, việc mà cô nguyện ý làm nhất chính giúp anh chia sẻ công việc. Nhưng chỉ tiếc là năng lực quá có hạn, việc mà cô có thể giúp không nhiều, nên vừa nghe mình có nhiệm vụ cô liền quên đi sự buồn rầu lúc nãy, xém tí nữa là đã vỗ tay hoan hô rồi.
Mạnh Dục Thành lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, tốc độ thay đổi của cô cũng quá ư là nhanh rồi, con người đơn thuần như thế nào mới làm được vậy cơ chứ, “Chiều anh sẽ hợp với người trong công ty, nên cần người tiếp đãi Khang Thái…”
“Để em, để em, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.” Chưa kịp đợi anh nói hết câu cô đã ngắt lời, chỉ sợ bị anh thu hồi quyền lợi, không phải chỉ là tiếp đã một người bạn nước ngoài thôi sao, quá dễ rồi.
“Ừ, bữa trưa ông ấy muốn ăn những món nhạt một chút, lúc nãy có người góp ý nói gần đây có một nhà hàng làm những món hầm cách thủy rất ngon, em biết nhà hàng đó không?” Mạnh Dục Thành phủi những sợi tóc rối trên mặt cô xuống, ngón tay lưu luyến trên da thịt mềm mại của cô.
“Ừm, em biết chỗ đó, gần nơi này có nhà hàng nào ngon em đều biết hết.” Thẩm Nhã Hinh nói với vẻ đắc chí rồi bắt đầu kể cho anh nghe nhà hàng nào ăn món gì ngon, thậm chí ngay cả nơi nào bỏ nhiều bột ngọt cô cũng biết nữa.
Mạnh Dục Thành phì cười, “Em mới đến Dương Khải có bao lâu mà sao nhà hàng quán ăn nào em cũng ăn qua hết vậy?”
“Nào có đâu.” Cô nghịch ngợm nháy mắt với anh, “Có internet mà, quán ăn nào ngon đều sẽ được dân mạng giới thiệu, anh biết không, gần chỗ này có một tiệm làm bánh trứng trái cây rất là ngon, thần kỳ lắm luôn á, em lớn như vậy mà chưa từng…” Chiếc môi nhỏ nhắn đang liếng thoắng không ngừng thì bị một cánh môi dày bịt lại, Thẩm Nhã Hinh ai oán trách mắng: “Bên ngoài có người đó.”
Ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, Mạnh Dục Thành không nhịn được hôn sâu hơn nữa, cặp môi anh đào mê người trong mơ, còn có những chiếc răng ngọc của cô nữa… hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, ngón tay anh vuốt ve vành tai mềm mại của cô, khiếng cô ngâm ra tiếng, đầu lưới quẫn quít đưa sâu vào trong khoang miệng cô.
Thẩm Nhã Hinh bị nụ hôn cuồng nhiệt này hôn đến mơ hồ đầu óc, nếu không phải được anh gắt gao ôm lấy thì e rằng cô đã té xuống mất rồi. Bỗng nhiên có một vật cứng nóng ép lên bụng dưới của cô, cô không nhịn được muốn lấy tay gạt nó ra, nhưng sau khi nghe thấy tiếng rít hơi của anh cô mới sực nhớ ra thứ đó là gì, cơ thể cô bỗng chốc cứng ngắt tại chỗ!
Gặp quỷ rồi, anh đã cố gắng khắc chế bản thân như thế rồi mà cô còn cố ý chọc ghẹo anh nữa, Mạnh Dục Thành nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô, ánh mắt thăm sâu nhìn cô: “Buổi tối về anh sẽ thu thập em, hay là… em muốn bây giờ?” Ám chỉ của anh đã quá rõ ràng, Thẩm Nhã Hinh không chụi nổi nữa bèn xoay mặt qua một bên không nhìn anh nữa, đáng ghét, ở đây là phòng làm việc đó, tuy rằng đã được ngăn cách bởi một cánh cửa, bên hông còn có một tấm kính lớn mà bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong nhưng bên trong lại có thể thấy rõ ràng mọi thứ bên ngoài ngăn cách lại, nhưng cô vẫn sợ bị người ta phát hiện mà.
“Đừng… bên ngoài có người.” Sự phản kháng yếu ớt của cô khi lọt vào mắt Mạnh Dục Thành lại thành quyến rũ mê người, anh xấu xa bấm khóa trái cửa lại, kéo cô qua bên tấm kính thủy tinh lớn.
“Anh làm gì vậy?” Hành động đột ngột của anh khiến cô đề cao cảnh giác, cô có dự cảm xấu!
“Làm cái này.” Anh bế bổng cô lên, rồi đưa tay vén váy cô, để cặp đùi thon dài trắng trẻo quấn lên eo anh, u cốc rất vừa khít mà đặt ngay nơi đó của anh.
“Đừng đừng, buông em ra đi.” Cô không dám la lớn mà cũng không dám làm hành động gì sợ phát ra tiếng, chỉ có thể tức giận nhéo vai anh, nhưng vai anh quá chắc, ngược lại khiếng cho tay cô bị đau, anh định làm gì thế trời? Chẳng lẽ muốn cô ở đây… “Em còn nhúc nhích lung tung nữa thì anh làm thiệt đó.”
Lời uy hiếp âm hiểm của Mạnh Dục Thành khiếng Thẩm Nhã Hinh lập tức im lặng ôm cổ anh, nhỏ nhẹ cầu xin, “Chồng à, đừng ở đây mà, buổi tối người ta sẽ hoàn toàn nghe theo anh hết…” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cũng không dám tưởng tượng tối nay sẽ ra sao, nhưng dù có làm gì đi nữa thì cũng tốt hơn là làm tại đây gấp trăm lần.
“Muốn em làm gì cũng được? Em đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh?” Anh cười khẽ, nắm lấy tâm lý lo sợ của cô mà tiến hành ký kết một hiệp ước bất bình đẳng.
Thẩm Nhã Hinh do dự một hồi, hình ảnh bị anh ức hiếp lúc trước vẫn đang ẩn hiện trong đầu, nhưng Mạnh Dục Thành như đang cố ý nhấn mạnh sự tồn tại của mình vậy, phần eo khẽ dùng sức khiến cho hoa huyệt nhạy cảm bị đụng cho run rẩy.
“A… em hứa em hứa, mau thả em xuống.” Thẩm Nhã Hinh la lên, cô hạ quyết tâm đáp ứng yêu cầu của anh, chỉ cần bây giờ anh chịu tha cho cô là được, chứ cứ tiếp tục như vậy thì những người bên ngoài sẽ phát hiện mất.
“Ngoan.” Mạnh Dục Thành chậm chạp không nỡ mà khẽ ma sát qua lại ở eo cô, nhìn dáng vẻ cắn chặt môi không biết làm sao của cô, anh thật muốn cô ngay bây giờ mà, nhưng cuối cùng vẫn chỉ in nhẹ một nụ hôn lên môi cô rồi buông tay cho cô xuống, “Về nhà sớm chút, ngoan ngoãn đợi anh.” Thẩm Nhã Hinh nhanh chóng vuốt thẳng lại chiếc váy, chỉ sợ bị người ta nhìn ra được cái gì đó. Sau đó ngay cả mắt anh cũng không dám nhìn mà chỉ nhìn chằm chằm mặt đất nói: “Thế em đi trước đây.”
“Đi đi, Khang Thái đang ở phòng nghỉ của công ty dưới lầu 4, em qua đó kiếm ông ta.”
“Dạ.”
“Đợi chút.
“Sao vậy?” Thẩm Nhã Hinh nhìn anh.
Mạnh Dục Thành nở một nụ cười thấy ghét nhìn cô nói, “Mặt em đỏ chót à, tốt nhất là nên đi rửa mặt trước đã.”
Đáng ghét, ăn hiếp người quá đáng mà, Thẩm Nhã Hinh đi đến tầng 4 rồi mà vẫn tức giận mắng anh, người đàn ông này lúc nào cũng chọc cô để kiếm vui hết, con người trầm tĩnh trước mắt người khác với người đàn ông độc miệng hư đốn trước mặt cô khiến cô bị quay mòng mòng đến mức chóng mặt., chỉ hơi chút không để ý liền bị rơi vào cái bẫy xấu xa của anh ngay.
“Haizz.” Thẩm Nhã Hinh ngồi trong phòng VIP mát mẻ, trước mặt là những món ăn tinh tế, cô đã thở dài lần thứ N lần rồi, cô càng nghĩ càng cảm thấy Mạnh Dục Thành hồi nãy là cố ý, mục đích là để ép cô nói tối về sẽ nghe theo anh hết.
Thật đáng ghét, Thẩm Nhã Hinh phát hiện anh không chỉ thích thao túng cơ thể cô, mà còn thích khiến cho cô phải chủ động đi làm một số việc xấu hổ nữa, a a a a a a, càng nghĩ càng tức mà, sao anh có thể như vậy chứ!
“Thẩm tiểu thư không thích món ăn ở đây sao?”
Khang Thái không hiểu nhìn cô gái thanh tú trước mặt, cho dù thức ăn có ngon cỡ nào đi nữa mà bên hông lại có một người không ngừng thở dài thì cũng sẽ khiến người ta ăn không ngon miệng rồi.
“Không không, sao có thể chứ, món ăn ở đây đều rất ngon.”
Thẩm Nhã Hinh liền nhanh chóng xin lỗi, đưa tay mở nắp cái chung nhỏ trước mặt ra, cô chọn món bồ câu hầm với đương quy, táo đỏ, mùi vị rất tuyệt mà lại không ngán nữa.
Ngược lại, người la làng đòi ăn món thanh đạm là nhà thiết kế nổi tiếng Khang Thái đây lại chọn món giò heo hầm với lạc, khiến cho Thẩm Nhã Hinh xém thì rớt mắt kiếng.
|
Chương 9.4
Editor: Mandy Cá Ngừ
…
Khang Thái không hiểu nhìn cô gái thanh tú trước mặt, cho dù thức ăn có ngon cỡ nào đi nữa mà bên hông lại có một người không ngừng thở dài thì cũng sẽ khiến người ta ăn không ngon miệng rồi.
“Không không, sao có thể chứ, món ăn ở đây đều rất ngon.”
Thẩm Nhã Hinh liền nhanh chóng xin lỗi, đưa tay mở nắp cái chung nhỏ trước mặt ra, cô chọn món bồ câu hầm với đương quy, táo đỏ, mùi vị rất tuyệt mà lại không ngán nữa.
Ngược lại, người la làng đòi ăn món thanh đạm là nhà thiết kế nổi tiếng Khang Thái đây lại chọn món giò heo hầm với lạc, khiến cho Thẩm Nhã Hinh xém thì rớt mắt kiếng.
“Ngon thì sao lại than thở hoài?”
Khang Thái gắp một miếng giò heo nhỏ lên, kỹ thuật cằm đũa của anh ta rất tốt, chấm với nước sốt đặt biệt của nhà hàng này mà ăn đến mức híp cả mắt.
“Không có gì, lúc nãy chỉ là đang suy nghĩ một chuyện khác mà thôi.” Thẩm Nhã Hinh cũng gắp một miếng thịt bồ câu đưa vào miệng thưởng thức.
“Đúng rồi, sao trên menu ở đây lại không thấy có vi cá, không phải người phương Đông rất thích ăn vi cá sao?”
“Ừm, giờ thì rất ít quán ăn nào còn bán vi cá nữa, bảo vệ môi trường mà, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.” Vì miếng vi cá lại giết chết một con cá mập là việc tàn nhẫn cỡ nào, sao họ có thể xuống tay được chứ? Vả lại cô cũng không cho rằng vi cá có dinh dưỡng gì cao, chẳng qua chỉ là một dạng vảy cá mà thôi!
“Như thế rất tốt, Tổng giám đốc của các cô cũng là một người không tệ.” Không ngờ chủ đề của cuộc nói chuyện lại chuyển sang Mạnh Dục Thành, Thẩm Nhã Hinh đang vểnh tai lên nghe ông ta nói: “Cậu ta rất chú ý đến vấn đề môi trường, lúc chúng tôi đề nghị tăng số lượng đơn hàng thì bị cậu ta từ chối bởi lý do sẽ phá hoại môi trường nếu bất chợt gia tăng sản suất.” Khang Thái khẽ nhún vai, “Rất hiếm khi gặp người Trung Quốc nào lại chú ý đến vấn đề môi trường như thế.” Thẩm Nhã Hinh tuy rằng miệng thì nói việc công ra việc công, nhưng thật ra trong lòng đang vui đến mức nở đầy hoa ra đấy, Mạnh Dục Thành ủng hộ quy trình nhuộm vải thủ công bằng thảo mộc cũng là vì thích ý nghĩa bảo vệ môi trường của nó, in ấn công nghiệp sẽ cho ra một lượng nước thải có lẫn nhiều chất hóa học lớn, nhưng nhuộm bằng thảo mộc lại không lo đến vấn đề này.
“Còn nữa, cô có biết anh chàng tên Văn Diệp Nhiên không?”
“Văn Diệp Nhiên? Nghe nói anh ấy ra nước ngoài rồi, ngài kiếm anh ấy có chuyện gì sao?” Bởi vì anh ta khen Mạnh Dục Thành nên Thẩm Nhã Hinh bỗng nhiên cảm thấy thật có hảo cảm với anh, cô chủ động nói: “Nếu có việc gì gấp thì có thể nhờ Tổng giám đốc giúp ngài liên lạc với anh ấy thử.”
“Cũng không có chuyện gì gấp, dù sao cũng đã đợi nhiều năm như vậy rồi.” Khang Thái ngẩng đầu nhìn trời nói.
“Về việc tấm hình đó sao?” Thẩm Nhã Hinh tò mò hỏi, nếu anh ta đã chủ động nhắc đến thì cô cũng muốn nhân cơ hội này để mà giải đáp thắc mắc trong lòng, người trong hình rốt cuộc là nam hay nữ đây?
“Đúng vậy, tôi nhờ cậu ấy giúp tôi tìm người trong hình.” Khang Thái lấy tấm hình trong ví da ra đưa cho Thẩm Nhã Hinh xem, “Lần đến Đài Loan này tôi đã quyết tâm phải kiếm được người trong hình rồi.”
Thẩm Nhã Hinh chớp chớp mắt, hỏi với vẻ e dè: “Tấm hình này có vẻ đã rất lâu rồi, ngài không nhớ người trong hình tên gì và sống ở đâu sao?”
“Tôi nhớ hình như tên là Minh Minh.”
Minh Minh… cái tên này cho nam cho nữ đều được mà, như thế thì vẫn như không có đáp án thôi, nhưng Thẩm Nhã Hinh lại tiếp tục cố gắng, “Thế hai người gặp nhau ở đâu?”
“Ở vùng nông thôn.” Khang Thái thấy dáng vẻ như muốn ói máu của Thẩm Nhã Hinh bèn bất đắc dĩ bổ sung thêm, “Lúc đó người dẫn tôi về là bà ngoại, nhưng giờ ngoại đã mất rồi, mà những người khác thì đều không biết tôi và ngoại đã từng đi những nơi nào, nên tôi cũng chỉ có thể lục lọi trong trí nhớ để mà đoán nơi đó là vùng nông thôn mà thôi.”
Thì ra là vậy, “Thế… người trong hình là nam hay nữ?” Thẩm Nhã Hinh không nhịn được cứ phải hỏi vòng vo như vậy nữa nên bèn trực tiếp hỏi thẳng luôn.
“Sao tôi biết chứ.”
“HẢ?”
“Nhìn trong hình thì có vẻ là nam, nhưng trẻ em ở độ tuổi này vốn chẳng thể phân biệt được là nam hay nữ mà, nên tôi cũng chẳng biết.” Không ngờ vấn đề này ngay cả chủ nhân của tấm hình cũng không biết, Thẩm Nhã Hinh chịu bó tay rồi, tại sao ngay cả người đó là nam hay nữ cũng không biết mà lại dám chạy đến Đài Loan kiếm người chứ trời!
“Nhưng mặc kệ người đó là nam hay nữ đều là người mà cả đời này tôi muốn có được, người trong mộng của tôi.” Dù sao cũng là một người Pháp nên cũng không thoát khỏi bản tính lãng mạn được, màn tỏ tình đó của Khang Thái khiến Thẩm Nhã Hinh xúc động không thôi.
“Được thôi, mặc kệ là nam hay nữ, tôi đều chúc anh sớm ngày kiếm được người đó.” Nói xong rồi cô còn cười với vẻ xấu xa và tặng thêm một câu: “Nếu là nam thì anh chỉ đành dẫn cậu ta về nước mới cưới rồi.”
Khang Thái chưa kịp đáp lời thì có bóng người chạy đến cười lạnh và nói: “Người phụ nữa không biết xấu hổ này, chỉ với loại thân hình như cô đây mà cũng bày đặt quyết rũ Mạnh Dục Thành à?” Thẩm Nhã Hinh bỗng nhiên bị người ta mắng một cách vô duyên, cô đưa mắt nhìn thì thấy là một người phụ nữ cao cao ốm ốm, trông chừng năm mươi mấy tuổi, trên người đeo rất nhiều trang sức đắt tiền, trên khuôn mặt được chăm sóc bảo dưỡng kỹ càng chứa đầy vẻ kinh bỉ.
“Bà là ai?”
Khang Thái nhíu mày, bản tính luôn tôn trọng phái nữa mới khiến anh không mắng chửi lại, bất kể là dạng người gì, chỉ cần đột nhiên cắt ngang cuộc đối thoại của người khác đều là hành vi thiếu lễ độ.
“Tôi là dì của Mạnh Dục Thành.”
Chu Ngữ Viên nhìn Khang Thái bằng ánh mắt khinh thường, bà đã phái người điều tra qua thân thế của hắn ta, hắn chẳng qua chỉ là một đứa con riêng mà thôi, chẳng có địa vị vững chắc nào trong gia tộc cả, “Đừng có nhiều chuyện mà nhúng tay vào việc nhà của chúng tôi, không liên quan gì đến cậu cả.”
“Việc nhà các người?” Khang Thái mờ mịt hỏi lại, “Là tôi hiểu sai về văn hóa của người Trung Quốc sao? Dì của Mạnh Dục Thành cũng họ Mạnh à?” Thẩm Nhã Hinh dù là đang rơi vào tình trạng bế tắc như thế này mà cũng bị cậu ta chọc cho phụt cười, trông dáng vẻ lịch lãm của cậu ta thì ra là đang giấu nghề, chỉ dùng một câu nói thôi là đã khiến cho đối phương tức chết rồi.
“Hồ ly tinh, cô đừng tưởng rằng quyến rũ được một tên đàn ông ngoại quốc liền đắc ý, tôi nói cho cô biết, nhà họ Mạnh tuyệt đối không chấp nhận cho loại phụ nữ như cô gả vào đâu!” Thẩm Nhã Hinh bị bà mắng đến nỗi tức giận rồi, dù cho là ai đi nữa, bị người ta chỉ vào mặt mắng như thế thì sao mà nhịn được, “Quan hệ giữa tôi mà Mạnh Dục Thành là chuyện cũng hai chúng tôi, lúc này tôi đang tiếp đãi khách hàng quan trọng của công ty, vấn đề này phiền bà nói sao được không?”
“Bị Mạnh Dục Thành phân cho đi làm việc khác rồi sao? Ha ha, tôi còn tưởng cô thông minh lắm chứ.” Chu Ngữ Viên cười chăm chọc rồi nói với vẻ hả hê: “Mạnh Dục Thành giờ đang ở công ty gặp một cô gái ‘danh môn khuê tú’ đấy, hai nhà đều môn danh hộ đối, loại phụ nữ lai lịch không rõ như cô sao có thể bì được cơ chứ.” Từng câu từng chữ mà người đàn bà đó nói ra đều đang mắng chửi cô có thân phận không trong sạch, nhục mạ cô còn có thể, nhưng Thẩm Nhã Hinh sao có thể nhịn nhục để bà nhục mạ cha mẹ mình cơ chứ? Nhưng dù sao đi nữa thì người phụ nữ này cũng là dì của Mạnh Dục Thành, bà là trưởng bối, là người lớn hơn, “Bà nên nhanh chóng rời khỏi đi, nếu không tôi sẽ mời quản lý tới đấy.”
“Cô tưởng tôi muốn đứng ở đây sao? Thật là làm dơ chân tôi hết mà, tôi chỉ đến để nói cho cô biết một tiếng, khôn ngoan thì nên cách Mạnh Dục Thành xa một chút.” Chu Ngữ Viên nói xong liền biết mất như một cơn gió.
Khang Thái và Thẩm Nhã Hinh bốn mắt nhìn nhau, thật không hiểu rốt cuộc là mô tê gì ở đây nữa!
|
Chương 10.1:
Editor: Mandy Cá Ngừ
Thẩm Nhã Hinh bị Chu Ngữ Nghiên mắng đến nỗi buồn bực, tâm trạng cứ thế mà tuột dốc không phanh. Cô vốn lo sợ nhà họ Mạnh sẽ có thành kiến về vấn đề môn đăng hộ đối, quả nhiên là không sai mà, chẳng lẽ Mạnh Dục Thành thật sự đang lừa dối cô đi hẹn hò với người phụ nữ khác trong công ty sao? Cô suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không có khả năng lắm.
Khang Thái an ủi cô, “Đừng nghe người phụ nữ đó nói bậy, tôi thấy cô và tổng giám đốc Mạnh nhìn rất đẹp đôi.”
“Ủa? Ông biết quan hệ giữa chúng tôi rồi à?” Thẩm Nhã Hinh ngại ngùng hỏi.
“Nhìn là biết rồi, chẳng lẽ cô vẫn tưởng những người khác không biết gì hết sao?” Khang Thái phì cười, “Thái độ của vị tổng giám đốc đó đối với cô vừa bá đạo vừa bảo bọc, quá rõ ràng rồi còn gì.”
“Nhưng tôi đã nói là tạm thời không công khai quan hệ rồi cơ mà!” Thẩm Nhã Hinh ảo nảo giật giật tóc, lúc cô đang do dự không biết có nên quay về công ty xem như thế nào hay không thì điện thoại reo, cô nhìn thấy là Bạch Uyển Minh gọi đến thì lập tức nói xin lỗi với Khang Thái và nhận điện thoại.
“Nhã Hinh, em không ở công ty sao?” Bạch Uyển Minh nói với vẻ gấp gáp.
“Không, em đang đi với khách hàng, chị đang ở công ty à?”
“Ừ, chị cảm thấy em nên quay về công ty một chuyến, bên Mạnh Dục Thành có vẻ không ổn lắm.”
Sau khi cúp máy, Khang Thái chưa đợi cô mở miệng liền nói: “Mau quay về xem đi, vừa lúc tôi đang muốn dạo phố một mình, không cần lo cho tôi.” Sự chu đáo của Khang Thái khiến cô rất cảm động, cô khẽ gật đầu rồi cầm lấy túi xách chạy khỏi phòng VIP.
Vừa về tới công ty liền thấy Bạch Uyển Minh đứng ngay hành lang đợi cô, Bạch Uyển Minh thấy cô đến liền chạy tới nói: “Em đừng nôn nóng quá, tốt nhất vẫn là nên nghe xem Mạnh Dục Thành giải thích như nào trước.”
Giải thích? Anh làm chuyện gì sai nên mới cần phải giải thích sao? Thẩm Nhã Hinh cũng chẳng còn tâm trạng quan tâm đến việc tại sao Bạch Uyển Minh biết họ là một đôi nữa, dù sao thì ngay cả Khang Thái cũng nhận ra được thì nói chi đến Bạch Uyển Minh là con gái vốn nên nhạy cảm đây.
“Anh ấy ở đâu?”
“Phòng tiếp đãi khách, chị thấy họ vừa vào đó.”
Thẩm Nhã Hinh thật không thể tin nổi Mạnh Dục Thành lại làm chuyện có lỗi với cô, lúc Bạch Uyển Minh gọi cho cô nói là cô ấy vừa đến công ty thì thấy mẹ của Mạnh Dục Thành dẫn theo một cô gái xinh như búp bê đến thì liền cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó lại nghe thư ký nói lúc đưa trà vào thì thấy Mạnh Dục Thành đang nắm tau cô ấy bằng vẻ mặt thân thiện khác ngày thường, lúc này cô liền vỡ lẽ, thế là nhanh chóng gọi điên thoại cho Thẩm Nhã Hinh.
Thẩm Nhã Hinh hốc mắt đầy nước chạy đến trước cửa phòng tiếp đãi khách quý, thông qua tấm cửa thủy tinh nhìn thấy Mạnh Dục Thành mỉm cười gật đầu với cô gái đó thì cảm thấy sốc nặng.
Cô như nghe thấy tiếng vỡ vụn của trái tim mình vậy, cảm giác hoa mắt chóng mặt ập đến khiến cô không thể không vịn tay Bạch Uyển Minh để đứng vững, cô nói: “Mình đi thôi.” Rồi liền quay đầu rời khỏi công ty một cách dứt khoát.
Thẩm Nhã Hinh mất tích rồi! Chỉ vừa nghĩ đến những việc xảy ra vào chiều hôm đó Mạnh Dục Thành liền cảm thấy bức bối đau lòng.
Hôm đó anh đang họp được một nửa thì bị mẹ anh lôi ra, cứ nhất quyết bắt anh phải gặp mặt một cô gái là thân thích của dì anh, anh vốn chẳng muốn gặp, nhưng mẹ anh nói cô ấy mồ côi cha mẹ, thân thế rất đáng thương nên dì anh mới muốn nhờ anh sắp xếp một vị trí làm việc trong công ty cho cô ấy. Có lẽ do dạo gần đây anh bị lây nhiễm bởi Thẩm Nhã Hinh nên lòng hảo tâm bộc phát, vì thế đành ra lệnh cho Tống Kiến Đông sắp xếp cho cho cô ấy.
Nhưng khi đến buổi tối, lúc anh mang theo chờ mong về đến nhà thì lại phát hiện cô gái nhỏ vốn nên ngoan ngoãn đợi anh ở nhà lại không thấy đâu, đến lúc anh nhận ra mình không thể liên hệ với cô bằng bất kỳ cách nào thì con người vốn bình tĩnh như Mạnh Dục Thành đây bắt đầu như đứng trên biển lửa. Anh tận dụng hết mọi nguồn nhân lực để kiếm cô, nhưng cô như bốc hơi vậy, mất tích không dấu vết.
Cho đến tận hai ngày sau, Văn Diệp Nhiên về nước bắt đầu dựa vào tin tức tình báo mà Khang Thái cung cấp cùng với các manh mối khác mới phát hiện ra rõ ràng là dì của Mạnh Dục Thành cùng với mẹ anh đã bắt tay hợp lực với nhau để ép Thẩm Nhã Hinh rời khỏi.
Mạnh Dục Thành quyết định ngả bài với cha mẹ anh, tuyên bố muốn cưới Thẩm Nhã Hinh vào nhà, cha của Mạnh Dục Thành hiển nhiên rất vui vẻ mà đồng ý, nhân tiện hỏi anh tại sao cứ nhăn mặt nhăn mày hoài thế, còn mẹ anh thì lại mắt chữ a mồn chữ o hỏi anh không phải bị đồng tính à?
Văn Diệp Nhiên cảm thấy thật bội phục dì của Mạnh Dục Thành, sao mà cũng trùng hợp đến mức có thể đem hai mẹ con họ quay mòng mòng trong lòng bàn tay hay thế không biết, thật không hổ danh là người phụ giúp chồng gìn giữ giang sơn mà, anh cũng không thể không cảm khái, chỉ số thông minh của người đang yêu quả thật là con số không mà, nếu là bình thường, Mạnh Dục Thành sao có thể bị trúng kế chứ!
Tuy mọi việc đã được làm rõ, nhưng vấn đề quan trọng nhất là không có manh mối nào cho biết Thẩm Nhã Hinh hiên đang ở đâu cả. Văn Diệp Nhiên xem đi xét lại các đầu mối có được, cuối cùng cũng phát hiện điểm mấu chốt, Thẩm Nhã Hinh đã từng nhận một cuộc điện thoại, nhưng là ai gọi cho cô ấy? Lúc này thì hệ thống camera của Khải Dương đã phát huy được tác dụng quan trọng của nó rồi, lúc xem lại camera ngày hôm đó thì Văn Diệp Nhiên phát hiện một người rất không có khả năng xuất hiện tại Khải Dương, Bạch Uyển Minh.
Cô ấy không chỉ xuất hiện, mà còn rất có khả năng cùng rời khỏi với Thẩm Nhã Hinh, kết hợp với manh mối lúc trước Thẩm Nhã Hinh rất cố gắng giúp Mạnh Dục Thành và Bạch Uyển Minh hòa giải với nhau thì rất có thể Bạch Uyển Minh đã bị cô ấy thuyết phục thành công rồi nên mới đến Khải Dương tìm Mạnh Dục Thành, nhưng lại rất trùng hợp mà thấy mẹ của Mạnh Dục Thành dắt theo cô gái kia đến tìm anh, có lẽ cô ấy cũng đã biết quan hệ giữa Mạnh Dục Thành và Thẩm Nhã Hinh nên mới gọi điện thoại báo cho Thẩm Nhã Hinh biết, chỉ có như thế mới giải thích được việc cô ấy bổng nhiên xuất hiện và bổng nhiên rời khỏi Khải Dương!
Văn Diệp Nhiên không thể liên lạc được với Bạch Uyển Minh, nhưng như thế cũng khiến anh thở phào yên tâm được chút, ít nhất cũng có thể chứng minh rằng Thẩm Nhã Hinh hiện đang ở cùng một chỗ với Bạch Uyển Minh.
|
Chương 10.2:
Editor: Mandy Cá Ngừ Văn Diệp Nhiên không thể liên lạc được với Bạch Uyển Minh, nhưng như thế cũng khiến anh thở phào yên tâm được chút, ít nhất cũng có thể chứng minh rằng Thẩm Nhã Hinh hiện đang ở cùng một chỗ với Bạch Uyển Minh.
Mạnh Dục Thành nhìn tấm hình đang treo trên tường, đó là hình ảnh mà camera công ty đã ghi lại được, tuy độ phân giải rất thấp, nhưng anh vẫn có thể thấy được ánh mắt đau lòng tuyệt vọng của cô, anh bảo vệ ở tất cả mọi mặt, chỉ sợ sơ hở một chút cô sẽ bị tổn thương, nhưng ai dè người thương cô sâu nhất lại chính là anh.
“Bạch Uyển Minh có một ngôi nhà ở dưới vùng nông thôn của Cao Hùng.” Văn Diệp Nhiên nhìn tư liệu trong tay rồi nói cho Mạnh Dục Thành biết nơi mà hai cô gái có thể đang ở tạm.
Mạnh Dục Thành nhìn Văn Diệp Nhiên gật đầu thay cho lời cảm ơn, anh sẽ kiếm được cô sau đó trói chặt cô bên người cả đời.
“Nhã Hinh, ăn chút gì đi, em không đói sao?” Bạch Uyển Minh đem cơm đến cho cô, nhưng lại lần nữa nhận được cái lắc đầu từ chối, từ lúc đến đây đã ba ngày rồi mà cô chỉ ăn vỏn vẹn có hai bữa cơm mà thôi, cứ tiếp tục như vậy thì có mình đồng da sắt cũng đâu có chịu nổi!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị ốm hẳn đi của cô, Bạch Uyển Minh chỉ có thể thở dài, hôm đó từ Khải Dương đi ra, Thẩm Nhã Hinh hốc mắt đầ nước nhìn cô nói là muốn rời khỏi Đài Trung.
Vì sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện không may nên cô đành đi chung, cuối cùng thì chẳng biết ma xui quỷ khiến ra sao mà lại dẫn Nhã Hinh chạy đến Cao Hùng, bản tính vốn không thích gần gũi với người khác của cô đã hoàn toàn bại dưới nước mắt của Thẩm Nhã Hinh rồi, chẳng lẽ cô nhóc này chính là khắc tinh của hội những người lạnh lùng sao? Cô lẫn Mạnh Dục Thành đều như thế, đều không nhịn được mà đối xử đặt biệt với cô nhóc này.
Nhắc đến Mạnh Dục Thành cô liền cảm thấy bất mãn, mục đích cô dẫn Thẩm Nhã Hinh về nhà chính là muốn tạo cho anh một cơ hội kiếm được Thẩm Nhã Hinh, thế nhưng đã ba ngày rồi mà vẫn không thấy có động tĩnh gì cả, cô không thể không hoài nghi Mạnh Dục Thành không hề chung tình như cô vẫn tưởng rồi!
Nhưng nghĩ đến ánh mắt mà anh nhìn Thẩm Nhã Hinh thì cô lại cảm thấy không có khả năng lắm, bởi ánh mắt anh nhìn cô ấy đầy yêu thương cưng chìu như thế cơ mà!
Vài hôm trước cô đã đem theo nghi vấn đi kiếm một vài nhân viên cũ của Bạch thị năm đó, và sau khi hỏi lại thì cô cuối cùng cũng biết đầu đuôi ngọn ngành tại sao năm đó Bạch thị lại phá sản. Thì ra quả thật là do cha mẹ cô không chịu thay đổi phương pháp kinh doanh, cứ một mực cố chấp giữ vững quan điểm của mình, vì thế cho dù Mạnh Dục Thành có cố gắng giúp đỡ cỡ nào đi nữa thì cũng chẳng có tác dụng.
Cảm giác của cô đối với Mạnh Dục Thành vừa là giải thoát vừa là cảm kích, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác không biết nên làm sao cho đúng, kẻ thù mà mình hận bao nhiêu năm nay bỗng chốc lại trở thành ân nhân! Tình huống thay đổi chóng mặt như thế khiến cô trở tay không kịp, có lẽ cũng do tình trạng cảm xúc phức tạp như thế mới khiến cô quyết định giúp Thẩm Nhã Hinh chạy trốn chăng?
Haizz, hy vọng ông trời bảo hộ cho cô ấy, để cô ấy tìm được hạnh phúc của mình vậy, còn về riêng cô thì… Bạch Uyển Minh nhìn cánh đồng xanh bát ngát ngoài cửa sổ nở nụ cười khổ, tình cảm của cô đã chôn vùi theo cha mẹ từ lâu rồi.
“Chị đi nấu ít cháo cho em, ít nhiều gì cũng phải ăn vài miếng, đã ba ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị đói chết đó.”
Thẩm Nhã Hinh thò đầu ra khỏi sofa nhìn hai cái rồi lại co người lại, cô hận không thể đem mình co lại thành một cục thật nhỏ trên sofa, cô không muốn nhìn cũng chẳng muốn nghe bất kỳ thứ gì xung quanh.
Thì ra cả giác vỡ vụn trái tim lại đau như thế, khoảnh khắc đó cô cứ tưởng như trời sập vậy, cô không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ cần vừa nghĩ đế phải hít thở chung một bầu không khí với anh cô liền cảm thấy ngột ngạt, vì thế cô chỉ đành chạy trốn, chạy khỏi nơi khiến cô đau lòng đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Nhã Hinh tưởng Bạch Uyển Minh lại đến khuyên cô ăn cơm nữa nên uể oải nói: “Tôi quả thật là ăn không vào, có thể không ăn không?” Nhưng người phía sau không trả lời, mà chỉ yên lặng đứng đó.
Mạnh Dục Thành tham làm nhìn cơ thể bé bỏng của Thẩm Nhã Hinh, sao cô lại im lặng biến mấy như thế chứ? Anh còn tưởng mình sẽ mãi mãi mất đi cô nữa đấy, cũng may muốn kiếm được Bạch Uyển Minh không phải là một chuyện khó, rất rõ ràng là cô ấy chỉ đi chung chăm sóc cho Nhã Hinh mà thôi, không hề có ý muốn đem Nhã Hinh giấu đi.
Lúc gặp Bạch Uyển Minh ngoài cửa thì thấy cô ấy không có vẻ gì là ngạc nhiên, ngược lại còn nhàn nhạt nói với anh: “Nếu anh đã đến thì chứng tỏ anh thật sự yêu Nhã Hinh, tôi không biết giữa hai người có hiểu lằm gì, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần là hiểu lằm thì có thể giải thích rõ ràng được.” Cô ấy ngập ngừng một lát lại nói thêm: “Về chuyện Bạch thị, cám ơn anh.”
Văn Diệp Nhiên có nói qua, cũng may có Bạch Uyển Minh, nếu không thì chẳng biết cô bé ngốc nghếch đó sẽ làm ra chuyện ngu ngốc nào nữa, vì thế anh gật đầu với Bạch Uyển Minh rồi nói: “Cảm ơn.” Sau đó anh mặc kệ ánh mắt kinhh ngạc của cô ấy mà đi thẳng vào nhà.
Đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy trả lời, Thẩm Nhã Hinh đành xoay đầu uể oải nói: “Quả thật là không muốn ăn mà…” Là cô đang nằm mơ hay xuất hiện ảo giác đây? Tại sao người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, người đã đem trái tim cô xé thành trăm mảnh lại xuất hiện ở đây thế?
Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì nước mắt đã tuôn như suối rồi, chẳng phải anh đã có tiểu thư đài cát ở nhà đợi anh rồi sao, sao anh còn đến đây kiếm cô nữa? Thẩm Nhã Hinh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể nhỏ nhắn của cô đã rời vào một vòng tay mạnh mẽ, những lời muốn nói đều hóa thành nước mắt mà thắm đẵm áo anh, đồng thời cũng làm bỏng rát tim anh.
“Lại khóc nữa rồi!” Mạnh Dục Thành xoay khuôn mặt ướt nhem của cô qua, chăm chú nhìn một hồi rồi hôn lên đôi môi anh đào của cô, vị mặn của nước mắt hòa lẫn trong răng môi của hai người.
|
Chương 10.3:
Editor: Mandy Cá Ngừ “Lại khóc nữa rồi!” Mạnh Dục Thành xoay khuôn mặt ướt nhem của cô qua, chăm chú nhìn một hồi rồi hôn lên đôi môi anh đào của cô, vị mặn của nước mắt hòa lẫn trong răng môi của hai người.
“Sao anh lại đến đây?” Cô khóc nấc, rất không có khí phách mà chờ mong câu trả lời của anh, có phải ai yêu một người đều sẽ trở nên ti tiện như thế không, ngoại trừ tình yêu của đối thì không mong muốn cái gì khác nữa.
“Đến dẫn em về nhà.”
Mạnh Dục Thành kéo tay cô lên, rất bá đạo mà xỏ một chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô, nếu không phải vì chiếc nhẫn này thì e rằng anh đã đến đây từ tối hôm qua rồi, nhưng vì để cho cô một lời hứa bảo đảm mà anh đã phải cố gắng chờ thêm tận mười mấy tiếng hồ, “Gả cho anh nhé, bảo bối.”
Thẩm Nhã Hinh ngơ ngác nhìn ánh sáng lấp lánh trên ngón áp út, “Nếu em là đang nằm mơ thì xin anh đừng đánh thức em.” Giấc mơ này quá đẹp, cô đang mơ thấy Mạnh Dục Thành cầu hôn với cô cơ đấy!
“Nhóc con ngốc nghếch, đây là thật, không phải mơ đâu.” Mạnh Dục Thành đau lòng vuốt ve khuôn mặt bị ốm hẳn đi của cô: “Anh yêu em.”
Thẩm Nhã Hinh úp mặt vào lòng anh, vừa khóc vừa cười: “Em cũng yêu anh, em rất rất yêu anh.” Mười ngón tay đan chặt vào nhau thể hiện tình yêu vĩnh cửu của hai người.
Về đến Đài Trung đã được một tuần rồi, nào là găj Tổng giám đốc với phu nhân Tổng tàu công với một lượng lớn họ hàng thân thích của nhà họ Mạnh nữa, Thẩm Nhã Hinh lúc này mới có cảm giác thật sự sắp phải gả vào một đại gia tộc lớn. Liên tục hết gặp người này đến gặp người khác, gặp đến nổi Thẩm Nhã Hinh cảm thấy hoa mắt chóng mặt luôn, đáng sợ hơn là đó chỉ mới là họ hàng gần mà thôi, họ hàng xa còn chưa đến cơ đấy.
An oán hiểu lằm giữa Bạch Uyển Minh và Mạnh Dục Thành cuối cùng cũng được hóa giải, Bạch Uyển Minh quay trở phòng thí nghiệm với thân phận là người nối dõi của Bạch thị, hiện đang chuẩn bị khai thác một loại thực vật nhuộm vải mới. Nhưng có một việc thần kỳ hơn nữa chính qua điều tra của Văn Diệp Nhiên thì rất có thể Bạch Uyển Minh chính là người tên Minh Minh trong tấm hình của Khang Thái, chỉ là hai người họ vẫn chưa biết mà thôi.
Văn Diệp Nhiên nói, dựa trên tinh thần phải có trách nhiệm với khác hàng thi anh cần phải tiến hành điều tra thêm mới có thể xác định được, nhưng Thẩm Nhã Hinh lại cho rằng anh chàng trinh thám chỉ sợ thiên hạ không loạn này chẳng qua chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi.
Cuộc sống lại quay trở về nhịp điệu cũ, chỉ duy nhất một việc khiến Thẩm Nhã Hinh lo lắng bất an là từ lúc quay về từ Cao Hùng thì Mạnh Dục Thành chưa hề làm ‘cái đó’ với cô lần nào cả, chẳng lẽ cô không còn sức quyến rũ nữa rồi sao? Sau khi tắm xong, Thẩm Nhã Hinh đứng trước chiếc gương trong phòng tắm quan sát cơ thể mình.
Sau một khoảng thời gian nuôi dưỡng tẩm bổ bằng công thức dành cho heo của Mạnh Dục Thành thì khuôn mặt bị gầy đi đã trở nên đầy đặn hồng hào trở lại, cặp mắt hạnh cũng long lanh trong sáng, đôi môi anh đào bởi vì buồn bực mà hơi chu ra, có soi cỡ nào cũng thấy không khác trước kia là bao mà, nhưng vừa nghĩ đến Bạch Uyển Minh và cô gái xinh như búp bê đó Thẩm Nhã Hinh lại có chút xìu hơi, haizz, người so sánh với người sẽ tức chết người mà!
Không, không đúng, có thể so được, ít nhất thì cô cũng có thịt hơn họ một chút ở chỗ này! Hai tay cô nâng lấy cặp núi đôi trắng nõn đầy đặn trước người, bỗng nhiên nhớ đến cảm giác lúc Mạnh Dục Thành yêu thương vuốt ve nó, lúc mới bắt đầu anh luôn rất nhẹ nhàng quyến rũ… “Nếu mỗi lần tan ca về sớm đều có cảnh tượng đẹp như vậy để thưởng thức thì anh không ngại suy nghĩ lại xem có nên thường xuyên ‘cúp làm’ về sớm không đâu.” Mạnh Dục Thành đứng trước cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm cơ thể đầy đặn hấp dẫn của cô, anh cảm giác như khả năng khống chế mà anh vốn tự hào đang dần dần biến mất rồi.
Lịch làm việc của anh thay đổi đột xuất, định về dẫn cô đi ăn, nhưng kêu nửa ngày mà chẳng thấy ai trả lời anh liền cảm thấy lo lắng, anh tưởng cô lại chạy trốn nữa rồi, nhưng khi tìm một vòng khắp nhà thì thì lại gặp phải cảnh tượng kiều diễm như thế.
“Á! Anh về hồi nào thế?”
Thẩm Nhã Hinh xấu hổ đỏ lựng cả khuôn mặt, trời ạ, anh về lúc nào thế, cô luống cuống tay chân muốn lấy khăn tắm nhưng lại bị anh giành mất.
“Từ lúc em tự vuốt ve mình.”
Giọng nói của anh khàn khàn, mang thẻo vẻ đè nén dục vọng, bác sĩ nói cô cần nghỉ ngơi vài ngày, cũng đã một tuần rồi, chắc cô đã nghỉ dưỡng đủ rồi chứ.
“Em, em nào có.”
Thẩm Nhã Hinh kháng nghị, nhưng bằng chứng như thép, cô đã làm rồi, mà anh cũng đã tận mắt chứng kiến, nên dù cho có muốn giải thích cô cũng chẳng biết phải giải thích ra sao, chẳng lẽ muốn cô nói là mình đang quan sát xem cơ thể mình có chỗ nào hấp dẫn hay không sao? Không cần nghĩ cũng biết anh sẽ nghĩ lệch hướng cho mà xem, huống chi cái đó cũng chẳng phải là lệch hướng!
“Ồ, thế em đang làm gì?”
“Không làm gì cả, anh ra ngoài đi mà!”
Cảm giác trần truồng cho người ta nhìn khắp người để đánh giá thật là vừa xấu hổ vừa bực mình, đáng hơn là Mạnh Dục Thành lại bắt đầu cởi quần áo của bản thân!
Áo khoát, cà vạt, áo sơ mi… Thẩm Nhã Hinh như bị trúng tà vậy, nhìn chằm chằm hành động cơ thể của anh, đây là lần đầu tiên cô quan sát cơ thể anh, toàn thân cơ bắp bắp khỏe mạnh phối hợp với cơ thể cao to của anh, thật là đẹp trai quá đi,
Cơ bụng của anh thật đẹp, hèn chi anh có thể điều chỉnh tư thế của cô một cách dễ dàng như thế, í, đợi chút, cơ bụng? Lúc này Thẩm Nhã Hinh mới ý thức được Mạnh Dục Thành đã cởi đến mức chỉ còn duy nhất một chiếc quần lót mà thôi.
“Á! Anh đừng cởi nữa.”
Vật thể phồng lên dưới chiếc quần lót không cần nói cô cũng biết là thứ gì, cô đúng là đang suy nghĩ tại sao không cùng cô làm ‘cái đó’, nhưg cũng không thể ở dưới tình trạng không có chuẩn bị gì hết liền ‘cái đó’ ngay chứ!
Rất hiển nhiên là lời kháng nghị của cô đã bị cho qua, Mạnh Dục Thành rất tự nhiên mà cởi luôn quần lót rồi cười khẽ đưa tay ôm cô vào lòng, “Xấu hổ gì thế, cơ thể của em có chỗ nào anh chưa nhìn qua?” “Không có!” Anh nói quả thật không sai, nhưng vẫn không thể khiến cô cảm thấy không xấu hổ được.
“Nếu… cái đó… về giường được không?”
“Em còn nhớ em đã hứa với anh cái gì không?”
“Cái gì?”
Mạnh Dục Thành cười nham hiểmm “Trước khi em bỏ nhà ra đi em đã hứa với anh là làm cái gì cũng được.”
Ầm! Khuôn mặt của Thẩm Nhã Hinh đỏ như gất, cà lâm nói: “Cái đó, cái đó vẫn còn hiệu lực sao?”
“Em nói xem!” Mạnh Dục Thành nhìn đôi môi anh đào đỏ thắm của cô, bụng dưới liền thấy căng trướng.
“Được… được thôi…” Haizzz, ai kêu đã hứa rồi thì phải làm chứ, thế Thẩm Nhã Hinh đành thấy chết không sờn mà gật đầu đáp ứng anhh, nhưng chỉ chưa đầy một phút sau đó cô liền hối hận
|