Tổng Giám Đốc Lừa Đảo
|
|
“Vào đi!” Buổi trưa thứ bảy, Lôi Ai Sâm toàn thân mặc đồ trắng mở cửa nghênh đón mỹ nữ tiến vào nhà hắn.
Căn phòng này hắn mới thuê, dụng cụ gia đình trong hai ngày đều được sắm đầy đủ, rèm cửa cũng dùng loại may sẵn bán ngoài cửa hàng, lấy cảm hứng từ cà phê tạo nên cảm giác chững chạc, ngoài ra hắn còn mua một tủ quần áo, giầy, tạo nên cảm giác đây là phòng của người đàn ông độc thân.
Quan Ngân Hà đi một vòng quanh căn nhà, khi cô bước vào phòng ngủ trống rỗng thì Lôi Ai Sâm đứng bên cạnh cô đột nhiên mở miệng: “Ngày mai anh đi mua cho em bàn ghế cùng đèn để bàn làm việc, để em dễ dàng vẽ bản thảo.”
“Trời, Lôi Ai Sâm! Anh nói đây là phòng để em làm việc sao?” Ở cửa phòng xoay người lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt nhìn chăm chú của hắn.
Mơ hồ nhìn thấy khát vọng trong mắt hắn, trong lòng cô lo sợ, lùi sang bên cạnh một bước lưng dựa vào cánh cửa màu trắng.
Nhìn phản ứng của cô hắn biết hắn dễ dàng lừa được cô. Mặc dù trong lòng có chút áy náy thế nhưng ý nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất không lưu lại dấu vết nào trong lòng hắn.
“Đúng!” Trong lòng hắn tràn đầy khát vọng, khát vọng muốn lặp lại nụ hôn dưới lầu nhà cô “Mà yêu cầu của anh chỉ là một nụ hôn.”
Từ từ đến gần, tay hắn đỡ cơ thể của cô sau cánh cửa, chính xác bắt được đôi môi mềm mại của cô.
“Ai Sâm.......” Cô rên rỉ, trầm mê trong nụ hôn đầy kỷ xảo của hắn, cơ thể mềm nhũn phụ thuộc vào hắn, mặc cho hắn vờn trước ngực.
“Nếu như có thể, anh hy vọng nụ hôn này không bao giờ ngừng lại.” Hắn thở thật nhẹ, cơ thể căng thẳng bởi vì cô quá ngọt ngào làm cho người ta khát vọng.
“Xin lỗi đã làm em sợ!” Lôi Ai Sâm không thể không kết thúc nụ hôn này, khẽ đẩy cô từ trong ngực ra.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm loạn với em, trừ phi em tự nguyện.”
Hắn có thể xác định Quan Ngân Hà tuyệt đối là một cô gái đơn thuần, so với phuong diện quan hệ nam nữ đều không có bất kỳ kinh nghiệm nào.
Hắn thích sự hồn nhiên của cô nhưng xét từ một góc độ khác hắn phải luôn luôn đè nén dục vọng của bản thân không cách nào thổ lộ.
“Em muốn ngay bây giờ đi mua bàn làm việc, anh có rảnh không?” Nhìn sắc mặt bởi vì đè nén mà thống khổ của hắn, cô cảm thấy vừa hốt hoảng vừa áy náy, không thể làm gì khác hơn là chui ra từ trong ngực hắn cố ý kéo dài cự ly với hắn. “Nếu anh không có thời gian, em có thể tự đi được.”
“Anh rảnh, tối nay trước sáu giờ anh có thể đi cùng em.” Sau bảy giờ hắn phải đi hẹn hò với Allen.
“Nếu buổi tối anh không cần đi xã giao với cấp trên, tất cả thời gian buổi tối anh đều dành cho em.” Hắn nắm chìa khóa xe đi về phía cửa chờ cô đi tới.
“Làm ngân hàng giống như anh thật khổ. Ngày nghỉ cũng phải đi xã giao với cấp trên sao?” Cô từ từ đi tới nhưng vẫn không dám quá gần gũi với hắn, sợ hắn lại bất ngờ giống như con sói nhào tới.
“Anh không biết những ngành khác như thế nào chẳng qua số anh khổ, không có biện pháp.” Ánh mắt hắn lóe lên một cái.
“Đi thôi, chúng ta đi taxi, chiếc xe ngày hôm qua của anh bị hư đang đi sửa, thứ hai tuần sau mới có thể lấy về.” Ngày mai, hắn phải đi mua một chiếc xe cũ mới được.
“Nghe nói gần đây quan hệ của cháu với cô Cát rất tốt? Chúc mừng, Ai Sâm cháu cũng nên lập gia đình rồi, chú rất tán thành cháu cùng cô Cát kết hôn, có như vậy chú không cần phải lo lắng cháu phải gánh vác cái ngân hàng sắp đóng cửa này, ít nhất sự nghiệp khổng lồ của nhà họ Cát có thể cho cháu bộc lộ khả năng của mình.” Jose mới xuất viện, việc đầu tiên ông làm là tìm Lôi Ai Sâm nói chuyện.
Trong mắt Jose, Lôi Ai Sâm vẫn còn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, một đối tượng có thể dễ dàng thao túng không làm gì được, ngày nào đó còn có thể giúp ông kiếm tiền từ việc bán ngân hàng.
“Cám ơn chú đã quan tâm.” Lôi Ai Sâm đưa lưng về phía Jose, gương mặt lạnh lùng, ngoài miệng nói cảm ơn nhưng trong lòng lại rét run lên.
Một ông chú quan tâm như vậy rõ ràng nghĩ rằng có thể nuốt trọng ngân hàng Phỉ Lâm lại còn nói rằng thay hắn gánh trách nhiệm? Rõ ràng là đang diễm trò.
Không! Chú Jose sẽ không được toại nguyện, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy lại ngân hàng.
Mặc dù hắn đã có kế hoạch dựa vào gia tộc họ Cát nhưng không có nghĩa là hắn phải phủ nhận toàn bộ quan hệ với Allen.
Chú Jose là một người thông minh nhất định sẽ nghĩ đến nguyên nhân hắn tiếp cận nhà họ Cát, vì vậy có thể đến nhà họ Cát ngả bài cản đường của hắn như vậy hắn nên từ bỏ kế hoạch này tìm người khá có thể giúp hắn hoàn thành kế hoạch, Allen trước mắt vẫn là bia đỡ đạn có thể giúp hắn dời đi sự chú ý của chú Jose.
“Không phải chú muốn cho cháu với mẹ chịu khổ, trách nhiệm lớn nhất của chú là hai người.”
Nều không phải vì hai người bọn họ hắn không thể nào có cơ hội lấy được ngân hàng Phỉ Lâm! “Chú phải về nghỉ ngơi, bác sĩ muốn chú nghỉ dưỡng thật tốt, hôm nay nếu không có gì cháu ở lại công ty thích ứng với các tình huống, lần này chú không muốn đi.”
Mặc dù đứa nhỏ này nhìn ôn hòa vô hại nhưng sau lưng sẽ có chút thủ đoạn, Jose âm thầm nhắc nhở mình, gần đây phải chú ý nhất cử nhất động của Lôi Ai Sâm với nhà họ Cát.
“Chú đừng lo lắng cho mẹ con cháu nhiều quá, dưỡng bệnh quan trọng hơn.” Tốt nhất đừng quá chú ý đến hắn tránh cho kế hoạch của hắn bị lộ.
Đem theo nụ cười ôn hòa xoay người lại, Lôi Ai Sâm đi tới đỡ chú đứng dậy đi ra phòng làm việc cùng ông đưa ông rời khỏi công ty.
Khi Jose vừa đi hắn lập tức trở về phòng làm việc chuẫn bị gọi cho những người mà hắn muốn hợp tác.
Không nghĩ tới còn chưa cầm điện thoại lên Allen Cát đã gọi điện thoại tới.
“Ai Sâm hôm nay em không được khỏe có thể do tối qua khiêu vũ quá mệt, về nhà lại gặp gió sáng nay lúc rời giường cảm thấy có chút đau đầu, phát sốt, em nghĩ tối nay em không thể hẹn cùng anh.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không còn chút hơi sức của Allen Cát đang nằm dài trên giường không dậy nổi.
“Em đã uống thuốc chưa?Có cần anh cho bác sĩ tới khám cho em không?” Một chút cũng không có gì là có lỗi vì hắn cũng đang muốn hủy bỏ buổi hẹn.
“Ừ, khám rồi, uống thuốc rồi, bây giờ chỉ muốn ngủ, nếu như anh bận không cần phải đến, sau khi tan làm nếu rảnh có thể đến thăm em, được không?”
“Anh phải xem lịch công tác, bởi vì tối nay có buổi gặp mặt khách hàng quan trọng, anh sợ không có thời gian.......” Thật ra thì ngay cả lòng muốn đến thăm hắn cũng không có.
“Vậy anh làm đi!” Lôi Ai Sâm từ chối như vậy cũng làm cho Allen cảm thấy lạnh trong lòng.
“Hẹn gặp lại!” Một chút hắn cũng không thèm để ý cảm nhận của Allen Cát, trực tiếp cúp điện thoại.
Hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Chú Jose,chú cứ chờ xem đi, cháu sẽ cho chú thấy năng lực của cháu, cháu sẽ chứng minh cho chú thấy cháu không phải là cục đất sét mà chú có thể nhào nặn lúc nào cũng được.
Cùng hẹn hò với Ai Sâm một tháng, mặc dù thời gian gặp không nhiều lằm, thường thường thì Lôi Ai Sâm làm thêm giờ về muộn hoặc là ngày nghỉ mới có thể gặp mặt nhưng cô chưa bao giờ càu nhàu.
Bởi vì cô thông cảm cho sự bận rộn củ Lôi Ai Sâm, cô cũng đang căm chỉ thiết kế quần áo, hai người đều bận việc của mình với lại Lôi Ai Sâm cũng cho cô tự do ra vào phòng của hắn đồng thời làm người mẫu cho cô thiết kế nên không có gì để oán trách.
Cô cảm thấy có thể gặp được hắn là may mắn, có thể qua một thời gian dài thì cô sẽ đưa hắn về ra mắt gia đình.
Có lẽ Lôi Ai Sâm không có nhiều tiền, tiền lương xem như cũng ổn định nhưng cô không tín toán bởi vì gia cảnh của cô cũng không tệ lắm, tương lai cô có thể tự lo cùng với sự phụ giúp của gia đình tuyệt đối có thể để cho cô cùng Lôi Ai Sâm có cuộc sống thoải mái không phải lo cả đời.
Quan Ngân Hà chỉ là một cô gái hai mươi mốt tuổi rất đơn thuần, Ngân Ưng rất quan tâm chăm sóc cô, trái tim cô đếu đã trao cho Lôi Ai Sâm.
Móc chìa khóa ra mở cửa, đây là chỗ ở của Lôi Ai Sâm.
Sau khi tan học Quan Ngân Hà mua hai cái bánh bao Pháp cùng một túi cà phê đi tới đây bởi vì mỗi khi cô thường thường bắt đầu công việc thiết kế thì không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm không thể làm gì khác hơn là dựa vào bánh bao với cà phê để làm no bụng.
Vừa vào cửa còn chưa kịp để túi giấy xuống, đột nhiên trong bóng tối một đôi tay cường tráng vươn ra kéo lấy cô sau đó ôm eo cô.
“A.......” Cô vừa la lên đôi môi đã bị che lại, trong lòng nháy mắt hoảng sợ bởi vì đây là hơi thở quen thuộc của Lôi Ai Sâm, nụ hôn dịu dàng này đều là của Lôi Ai Sâm.
Đôi tay ôm gáy hắn, nhón chân dựa vào lồng ngực hắn, hai đôi đôi cùng kết hợp dây dưa cùng hắn.
Trong phòng truyền đến anh thanh thở dốc, cơ thể hắn bắt lửa, mà cô bị hắn hôn đến mệt lả.
Nếu như không phải hắn dừng lại trước, cô tuyệt đối không còn sức, thậm chí giao mình cho hắn, trở thành người phụ nữ của hắn.
“Tại sao anh lại ở nhà?” Cô thở hổn hển, gương mặt cô bởi vì hắn hôn mà đỏ hồng hơn nữa còn làm động lòng người.
“Hôm nay không phải làm thêm giờ.” Hắn đè nén ham muốn của mình, thống khổ đem gương mặt cô để trên ngực.
Trên thực tế là bởi vì Allen Cát bị bệnh, theo đạo nghĩa hắn tặng một bó hoa,chỉ tới thăm qua loa liền đi, buổi tối dĩ nhiên không cần đi hẹn hò, cho nên có thời gian đi tới nhà trọ này gặp cô.
|
Cô là người phụ nữ hắn khát vọng được gặp, Allen Cát chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của hắn nhưng bây giờ đã không còn giá trị lợi dụng, bởi vì hắn đã liên lạc được với bạn học lúc trước với hắn Colline.
Gia tộc Colline là một dãy kiến trúc cổ của nhà họ Kha, sản nghiệp so với nhà họ Cát gấp mấy lần hơn nữa sự nghiệp vẫn tiếp tục phát triển ở khắp nơi cho nên hắn tính toán lợi dụng cơ hội này hợp tác với Colline. Nếu như có thể thuận lợi có được sự ủng hộ của nhà họ Kha, như vậy hắn sẽ dễ dàng đoạt được quyền điều hành công ty.
“Thật tốt quá, vừa đúng lúc em cần anh thử đồ, anh xem tác phẩm của em một chút.” Cô ngẩng đầu trước ngực hắn,cô thật vui vì tác phẩm của cuối cùng cũng có thể cho hắn thử.
Sự hưng phấn hiện trên khuôn mặt cô, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
Hắn hớn hở đồng ý bởi vì có thể làm cho quan hệ với cô càng thân hơn.
Đi theo cô vào phòng, cô lấy từ trong ngăn bàn ra quần áo mới tinh còn có áo khoác, mũ cùng giày.
“Mau thay đi, em không thể chờ được nữa, em muốn nhìn thấy anh mặc nhìn như thế nào.” Nhất định cực kỳ đẹp trai.
“Được.”
Nói xong hắn đứng trước mặt cô cởi áo polo màu xám ra, lộ ra lồng ngực cường tráng cùng bụng bằng phẳng.
Cơ thể hoàn mỹ của hắn làm cho Quan Ngân Hà nhìn chăm chú, cả khuôn mặt đỏ ửng, nhất thời quên mất phải đi ra ngoài mà đứng nhìn hắn chăm chú.
“Em không ngại nếu anh cởi quần dài ở đây chứ?” Hắn cười đắc ý, ánh mắt chớp chớp đầy gian đạo.
“A!... ...” Cô thết chói tai, xoay người, hai tay áp lên hai gò má nóng ran.
“Anh là bạn trai em, tương lai sẽ là người đàn ông thân mật với em, có cái gì phải để ý?” Hắn cố ý xông qua làm cho lồng ngực dán sau lưng cô, cánh tay dài ôm chặt hông cô, nhiệt độ cơ thể cách một lớp vải truyền đến cô, dụ hoặc cô.
“Ai Sâm, anh đã nói sẽ không làm loạn với em nhưng bây giờ không phải anh đang làm loạn sao.”
Người đàn ông này rõ ràng muốn quyến rũ cô, hại mặt cô đỏ rực, tim đập rộn lên.
“Ai nói em mê hoặc như vậy? Hại anh không thễ không làm loạn.” Giọng nói trầm thấp như sức quyến rũ chấn động bên tai cô, câu hồn cô.
“Không, không cần quyến rũ em, bây giờ em phải làm việc, không thể phân tâm.” Cô cố gắng bình tĩnh.
Hắn thở dài, nặng nề thở dài.
“Được rồi, vậy anh lập tức thay quần áo cho em xem."
Hắn buông cô ra, lui về sau hai bước, không hỏi cô có để ý nữa hay không, ở đằng sau lưng cô cởi quần dài, tiếng vải vóc va chạm vào nhau làm cho Quan Ngân Hà không dám lộn xộn nghiêng mắt nhìn.
“Được rồi,em có thể quay lại rồi.”
“Thật sự có thể rồi sao?” Hắn có gạt người hay không? Ngộ nhỡ cô quay lại nhìn thấy là cơ thể không mặc gì sẽ chảy máu mũi thì làm sao?
“Không nhìn anh muốn cởi ra.......”
Cô lập tức quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú mê người.
Áo màu trắng cổ chữ V cùng với áo khoác phong cách anh, nửa người dưới là quần da cùng với giày da, cô thiết kế ôn nhã, mặc trên người hắn quả là hoàn mỹ.
“Thế nào? Đối người mẫu không chuyên như anh có hài lòng không? Anh không làm hư thiết kế của em chứ?” Một tay đút trong túi quần da, hắn đi lại trước mặt cô, toàn thân hiện lên phong thái tự tin, tuyệt đối không khác gì người mẫu chuyên nghiệp.
“Rất tốt, anh rất tuyệt! Quá tuyệt vời.”
Cô vui vẻ ôm lấy hắn, rất hài lòng với tác phẩm mà mình làm ra, tâm tình của cô vô cùng kích động.
“Cô bé đáng yêu, anh biểu hiện mặt khác sẽ tốt hơn, em có muốn nhìn thử không?” Khát vọng của hắn đối với cô gần như đã bộc phát.
Quan Ngân Hà trong lòng hắn cười khanh khách,xem ra hắn đồi với cô là tận tâm hết sức.
“Không cần chỉ lo cười, trả lời anh có muốn nhìn không?” Thân thể lại lần nữa có phản ứng với cô làm cho hắn thống khổ.
“Không cần, để hôm khác đi.”
Cô thật hư làm hại hắn phải đi tắm nước lạnh.
Một buổi sáng tinh mơ Lôi Ai Sâm rời khỏi tiệm cơm của Colline sau khi ngủ lại.
Nửa tháng trước Colline đồng ý giúp hắn đoạt lại ngân hàng Phỉ Lâm đồng thời Colline cũng đưa ra điều kiện trao đổi.
Đó là sau khi thành công, Colline phải có được mười lăm phần trăm cổ phần của ngân hàng, trở thành cổ đông lớn thứ hai sau Lôi Ai Sâm, mặt khác sau khi thành công Lôi Ai Sâm phải giúp nhà họ Kha thành lập ngân hàng ở Seattle cho đến khi ngân hàng chính thức hoạt động mới thôi.
Lôi Ai Sâm cảm thấy yêu cầu của Colline không quá đáng, ngược lại cảm kích vì Colline đồng ý giúp đỡ hắn, vì vậy nửa tháng trước liền đưa Colline đến Pháp, mỗi ngày ngoài việc cùng Colline bàn kế hoạch lấy lại ngân hàng còn âm thầm giao tếp với các nhân viên trong ngân hàng.
Tính sơ qua đã hơn nửa tháng, cơ hội hắn gặp Quan Ngân Hà chỉ đếm trên đầu ngón tay, rõ ràng là hắn đã lạnh nhạt với cô.
Trước mắt kế hoạch của hắn với Colline tiến hành rất thuận lợi, Colline về Mỹ gửi tiền cho hắn, hắn tạm thời có mấy ngày để thở, có thể cùng Quan Ngân Hà bồi dưỡng tình cảm.
Vào một buổi sáng hắn cấp tốc lái xe về nhà trọ.
Trước tiên hắn phải thay quần áo đắt tiền ra sau đó đi gặp Quan Ngân Hà, trao cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, nếu như cô rảnh, hắn muốn đưa cô đi du lịch, bây giờ tạm thời nghỉ ngơi.
Lôi Ai Sâm mới trở về thay quần áo xong đang muốn ra ngoài thì Quan Ngân Hà xuất hiện ở cửa phòng trọ.
“Chào buối sáng.” Sự vui mừng hiện ra trong mắt hắn nhưng ngay sau đó biến mất bởi vì nhìn cô không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, trên mặt còn đọng lại nước mắt. “Em khóc sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn lo lắng nhìn cô.
Cô phát hiện ra sao? Phát hiện ra hắn lừa cô, qua ại cùng cô với Allen? Chuyện này đã nửa tháng rồi, hiện tại hắn không liên lạc với Allen,
Hay là.......Không phải vì quan hệ với Allen Cát, cô phát hiện ra việc hắn giấu diếm thân phận của hắn sao?
Chết tiệt! Hắn chưa đủ dũng cảm để nói với cô chuyện liên quan đến việc hắn giấu diếm thân phận, chuyện đó có thể ngăn cản tình yêu của hắn với cô.
Nghĩ tới đây Lôi Ai Sâm bắt đầu lo lắng, sắc mặt vô cùng lo lắng.
“Ai Sâm, tác phẩm thiết kế của em bị bạn học ăn cắp, lại sớm đưa cho giáo viên hướng dẫn xem.......Em xong đời rồi! Em không còn thời gian đưa bài cho giáo viên hướng dẫn xem nữa, tuyệt đối sẽ bị giáo viên cho rằng em chép lại ý tưởng.......”
Chiều hôm qua giáo viên muốn các sinh viên trình diễn thử các tác phẩm mình đã thiết kế, một nam sinh đến từ Anh lại có tác phẩm giống y đúc tác phẩm của cô làm cô kinh ngạc.
Sau khi tan học cô chạy đi tìm bạn học kia tìm hiểu lại có được là sự châm chọ vì vậy hôm qua cô về nhà với khuôn mặt như đưa đám, tâm tình hoảng loạn.
Cô vẫn gọi điện thoại tìm hắn bởi vì điện thoại của hắn khóa máy nên không liên lạc được, cộng thêm mấy ngày trước quên đem theo chìa khóa nhà trọ của hắn cho nên không vào duocdj nhà hắn, tối hôm qua hắn vẫn chưa về nên cô chỉ có thể về nhà trọ của mình.
Đau khổ cả đêm sáng sớm cô liền chạy tới đây, thật may là có thể gặp hắn.
“Thật là ác!” Hóa ra sự việc là như vậy. “Nói cho anh biết, em muốn anh đối phó với hắn thế nào, anh sẽ giúp em.” Lôi Ai Sâm thoát khỏi tảng đá trong lòng, hắn ôm cô vào ngực an ủi.
Nếu như vậy có thể khiến cho hắn có được trái tim cô, để cô biết được thân phận thật sự của hắn mà không trách móc, hắn tình nguyện làm mọi việc vì cô.
Quan Ngân Hà trong lòng hắn lắc đầu, thút thít khóc “Anh an ủi em như vậy là được rồi.” Cô chỉ muốn tâm sự với ai đó, không muốn tạo thêm phiền toái cho hắn.
“Như vậy đi, anh xin nghỉ mấy ngày cùng em đi giải sầu.” Cô khóc thút thít làm cho hắn đau lòng, hắn quyết định thực hiện kế hoạch đi du lịch với cô.
Hắn quyết định đưa cô đi khỏi đây, trút bỏ ưu tư.
“Không cần đem theo quần áo, chúng ta sẽ mua trên đường đi.” Vào phòng lấy chìa khóa xe, trực tiếp đưa cô ra cửa.
“Như vậy có được không?” Cô không muốn hại hắn mất việc.
“Chuyện của anh em không cần lo lắng, em chơi vui vẻ là được.” Mấy ngày nay hắn chỉ cần đọi tiền Colline gửi tới, chỉ cần tiền đến tay hắn lập tức có thể phối hợp với Colline, diệt trừ kế hoạch cúa Jose.
|
Trời đã .gần tối, đi bên hồ cô kéo tay Ai Sâm mua cho cô áo choàng Kashmir, bao trùm co thể đang rét run lên của cô, ánh mắt nhìn mấy căn biệt thự bên bờ bên kia.
Mỗi căn biệt thự thấp thoáng trong rừng cây rậm rạp, cách nhau một khoảng, xây xung quanh bờ hồ, ánh sáng trong biệt thự hắt ra phía mặt hồ, làn sóng gợn lăn tăn nhìn rất đẹp.
“Đây là Hồ Quá Trọ, anh thuê một ngôi nhà trong đó, mấy ngày nay chúng ta cứ ở đây, không đi đâu cả.”
Lôi Ai Sâm xuống xe đi tới phía cô, ôm cô từ phía sau, nhiệt độ ấm áp của hắn bao trùm cơ thể rét run của cô, hơi thở của hắn vây quanh cô.
“Ở đây mất nhiều tiền không?” Cô rất thích chỗ này nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn vì cô mà mua áo khoác đắt tiền cho cô, bây giờ lại nghỉ phép ở biệt thự cao cấp như vậy trong lòng cô rất băn khoăn.
“Không cần phải lo việc này, anh tự có tính toán.” Tiền này không có gì phải tính toán cả, nếu không phải lúc vừa quen cô hắn đã gạt cô, hắn muốn thương yêu cô thật tốt, để cho cô ở phòn sang trọng, cho cô hưởng thụ cảm giác xa hoa. “Đi thôi, bên hồ có chút lạnh, muốn đi dạo trưa mai lại đi, bây giờ chúng ta vào phòng trọ tắm sau đó đi ăn.”
Hai người ngồi vào chiếc xe thể thao đắt giá đi vòng quanh hồ, mấy phút sau liền tới Hồ Quán Trọ, lấy chìa khóa phòng đến một căn biệt thự cạnh bờ hồ.
Quan Ngân Hà không thể chờ đợi xuống xe, nắm chìa khóa mở cửa, bước vào trong lò sưởi ấm áp trong nhà.
Trong phòng được bố trí trang nhã ấm áp, ghế salon màu đỏ cùng đồ dùng gia đình bằng gỗ cộng thêm lò sưởi gắn trong tường, mặt bàn cùng giá nến làm đẹp thêm không khí trong phòng, căn nhà này quả thật rất đẹp.
Bên cạnh đó trong phòng còn có hai cửa sổ sát đất có thể ngắm nhìn cảnh hồ, đẩy cửa ra ngoài chính là sân phơi liền với mặt hồ.
“Trời đất!” Cô sợ hãi than “Ai Sâm, anh mau đến xem!”
Cô đứng trên ban công quay đều gọi hắn, lại quay đầu nhìn mặt hồ, trong lòng cực kỳ kích động.
“Vào phòng đi, bên ngoài rất lạnh.” Hắn không muốn cô mất hứng nhưng nhiệt độ ở đây giảm rất nhanh, hắn sợ cô sẽ bị cảm.
Lôi kéo cô vào trong nhà, đem cửa sổ đóng lại, hắn đưa cô đi tham quan phòng ngủ.
“Đây là phòng của em.” Tấm chăn màu đỏ phủ lên chiếc giường lớn, có ba túi chườm nóng làm cho người ta cảm nhận được sự ấm áp thân thiết “Nếu em không thích anh có thể chia nửa giường của anh cho em.” Hắn cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
“Nếu giường em ngủ không thoải mái em sẽ xem xét.” Khuôn mặt cô đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt mong đợi của hắn “Giường này rất tuyệt, em nghĩ em sẽ thích.”
Đi tới bên giường ngồi xuống, độ ấm cùng với sự mềm mại lần nữa làm cho cô thích thú.
Trong nháy mắt Lôi Ai Sâm suy sụp cũng không cười nổi.
Nhìn dáng dấp này tối nay khát vọng lãng mạn là vô dụng.......
“Đến phòng ăn đi, đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa tối đang chờ chúng ta đến!” Chỗ này rất nhiều phục vụ, thời gian phục vụ bữa ăn tối cũng rất đúng lúc.
Quả nhiên sau khi hắn đưa cô tói phòng ăn thì trên chiếc bàn dà cỏ kính đã có ánh nến màu bạc, tất cả đồ ăn đều đã được đưa lên,còn có một nữ phục vụ bên cạnh bàn ăn, chờ bọn họ đến.
“Đây là.......”
“Đây là phục vụ giỏi nhất quán trọ, có đầu bếp dành riêng cho chúng ta còn nghiêm chỉnh huấn luyện nữ phục vụ cho chúng ta.” Chi phí một buổi tối ở đây là mười hai vạn tệ cũng không phải là đắt.
Chi phí này Quan Ngân Hà không cần biết bởi vì đây là cách hắn thương yêu cô.
Trong không khí sợ hãi cùng lãng mạn, bọn họ ăn tối.
Sau khi ăn tối, bọn họ ngồi trên ghế salon trước lò sưởi, thưởng thức cảnh hồ buổi tối.
Nữ phục vụ rất nhanh dọn sạch sẽ phòng ăn sau đó nhanh chóng rời đi cùng đầu bếp, để lại không gian lãng mạn cho đôi tình nhân.
Lôi Ai Sâm nhịn cả đêm sau khi nữ phục vụ cùng đầu bếp đi khỏi liền không thể chờ đợi ôm Quan Ngân Hà đang ngồi ở ghế salon, hôn lên đôi môi đỏ mê người của cô.
Không ngủ được.
Bởi vì ánh trăng thật đẹp, không khí quá lãng mạn, cảm giác thật tuyệt, Quan Ngân Hà không cách nào nhắm mắt ngủ được.
Cô xuống giường đẩy cửa sổ sát đất, thưởng thức cảnh đêm, ngoài ý muốn phát hiện đèn trong phòng Lôi Ai Sâm vẫn sáng.
Thì ra anh vẫn chưa ngủ.
Một cảm xúc khác dâng lên, cảm giác đó giống như là rung động, hạnh phúc.
Hạnh phúc này là Lôi Ai Sâm cho cô.......
Trong nháy mắt cô quyết định chính là Lôi Ai Sâm.
Đóng cửa sổ, cô nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi qua ánh đèn ấm áp ở hành lang, đi tới trước cửa phòng Lôi Ai Sâm.
Đưa tay xoay cánh cửa, phòng Lôi Ai Sâm giống như cô đoán không có khóa.
Hắn không mặc áo chỉ mặc một chiếc quần ngủ màu xanh dương, không sợ lạnh đứng trước tủ đựng đồ, chăm chú nhìn, hoàn toàn không phát hiện cô vào phòng.
Lặng lẽ đi tới phía sau hắn, đôi tay mịn màng ôm lấy eo hắn, gương mặt đỏ ửng dán lên lưng hắn.
Lôi Ai Sâm giật mình không thể tin được.
“Em quyết định thử một chút xem biểu hiện của anh thế nào sao?”
Hắn cười khẽ, bàn tay to của hắn nắm bàn tay nhỏ bé của cô không buông.
“Không thử một chút xem anh có tốt hay không? Có đủ tư cách làm người yêu em không?” Trời! Cô đang nói cái gì vậy chứ?
Dám nói những lời to gan như vậy.
Gương mặt ửng đỏ thật đáng yêu.
“Em yên tâm, anh tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của em, tối nay sau khi thử nghiệm em sẽ biết.”
Không cho cô có cơ hội chạy trốn, hắn xoay người một cái ôm eo cô, trng tiếng hét chói tai của cô đem cơ thể cô ném lên giường.
Hắn chợt đi tới, vay cô trên giường,cúi đầu hôn đôi môi đỏ mềm mại của cô, lập tức triển khai một cuộc kích tình.
Ở nơi núi rừng yên tĩnh cách xa huyên náo, trước sự chứng kiến của cái hồ xinh đẹp, Quan Ngân Hà trở thành người của Lôi Ai Sâm.
Cô đem tất cả sự trân quý giao cho hắn, yêu thương hắn.
Lôi Ai Sâm yêu cô nhưng bây giờ lại sợ vì lúc trước hắn che giấu thân phận thật của mình với cô, sợ lúc này nếu thẳng thắn sẽ phá hư mọi thứ, vì vậy hắn quyết định chờ sau khi kết thúc chuyến du lịch này tìm cơ hội nói rõ ràng với cô, sau đó hắn sẽ toàn tâm toàn ý cùng Colline liên kết chống lại chú Jose.
Hắn quyết định sau khi đoạt được ngân hàng Phỉ Lâm, hắn cam kết cả đời sẽ yêu thương cô.
Quan Ngân Hà đắm chìm trong không khí ngọt ngào hạnh phúc hoàn toàn không ngờ tới người đàn ông mà cô thật lòng yêu thương lại đang che giấu thân phận thật sự của hắn.
Sau khi kích tình đi qua hắn ôm cô cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm trải đầy hoa hồng, rửa đi mồ hôi sau khi hoan ái, giúp cô giảm bớt đau đớn của thân thể sau khi nếm thử mùi vị tình dục.
Sự săn sóc của hắn càng làm cô thêm cảm động, tối nay cô ngủ trên giường hắn, vùi trong ngực hắn, thoải mái chìm vào trong giấc mộng đẹp.
Sáng sớm Lôi Ai Sâm đánh thức Quan Ngân Hà dậy, xác định cơ thể cô đã tốt hơn một chút, hắn trùm chiếc áo khoác dày cộm lên người cô, kéo cô đến phòng khách cùng thưởng thức bữa sáng.
Đầu bếp cùng người phục vụ đã giúp bọn họ chuẩn bị xong bữa ăn sáng.
Ở một góc bàn có một chén đèn cầy nhỏ, bữa ăn được bố trí theo phong cách phương tây, một ly thủy tinh đựng đầy trái cây.
“Chỗ này thật đẹp.” Cô kéo chặt ó khoác bước ra sân nhin2canh3 đẹp trước mặt nhịn không được thốt lên.
Cô quay đầu nhìn hắn phía sau, cô muốn cùng hắn ở đây vĩnh viễn, cùng hắn hạnh phúc cả đời.
“Một ngày nào đó anh sẽ mua chỗ này, về sau chúng ta có thể thường xuyên về đây nghỉ phép.” Hắn ôm cô từ phía sau, thưởng thức hương thơm ngọt ngào từ cô.
“Em rất mong đợi ngày đó đến.” Cô thật vui vì hắn có tấm lòng như vậy, mặc dù cô biết hắn không có năng lực làm việc đó nhưng chỉ cần nhớ tới là cô đã hài lòng rồi.
|
“Ăn sáng đã, tối hôm qua em đã mệt lắm rồi, tiêu hao thể lực, chắc đói bụng lắm rồi nhỉ?” Hắn kéo ghế cho cô, mỉm cười mơ hồ nhắc tới tối hôm qua, làm cho gương mặt cô ửng hồng. “Bình thường.”.Cô cúi đầu thật thấp, trong đầu hiện lên cảnh thân mật tối qua làm cho cô không dám ngẩng đầu nhìn hắn ngồi ở phía đối diện.
“Xem ra anh cần phải cố gắng một chút, em thấy có đúng không?” Hắn mong đợi nhìn cô.
“Em không biết, mau ăn sáng đi, đồ ăn lạnh rồi sẽ không tốt.” Không cần nói với hắn. Hắn cố tình muốn chọc cô vui.
Cẩm chiếc nĩa xiên một miếng chân giò hun khói cùng phô mai, há miệng cắn một miếng thưởng thức, đôi mắt xinh đẹp đều là ánh sáng biểu hiện sự vui mừng.
“Ăn ngon đúng không? Đây là bữa sáng đầu bếp chuẩn bị hết sức tỉ mỉ. Em nếm thử thịt gà nướng cùng salad trái cây hoặc là thịt bò sấy bảo đảm em sẽ ăn không ngừng.”
Cô giương mắt ngạc nhiên nhìn hắn “Anh ăn rồi sao?” Nếu không làm sao hắn biết ngon.
“Trước khi em dậy anh đã chạy quanh bếp một vòng, đầu bếp cho anh nếm thử một chút, anh cảm thấy rất ngon.” Hắn thưởng thức thịt bò sấy cũng không nói cho cô biết hắn đã từng nghỉ phép ở đây mấy lần, đối với đầu bếp hểu rất rõ.
Thân là người thừa kế của gia tộc họ Lôi, trước khi bị chú Jose xâm chiếm, hắn ở quán trọ cao cấp này mười ngày đến nửa tháng hưởng thụ phục vụ chất lượng cao là chuyện bình thường.
Chỉ là trước kai hắn chưa bao giờ tính toán sẽ mua lại quán trọ này cho đến tối hôm qua hắn mới có ý nghĩ này, hơn nữa hắn cũng đang tính toán đối đầu với đối phương lấy lại tài sản của mình.
“Thì ra là như vậy.” Cô nở nụ cười, hoàn toàn tin tưởng hắn.
Trong tim Lôi Ai Sâm xẹt qua một tia áy náy, hắn muốn trực tiếp nói thẳng với cô nhưng sau khi suy nghĩ hắn quyết định kiềm chế lại.
“Sau khi ăn sáng chúng ta đi bộ ven hồ, nếu em thích còn có thể câu cá, buổi trưa anh nói đầu bếp giúp chúng ta chuẩn bị đồ ăn để đi dã ngoại, ăn ở ven hồ được không?" Trong lòng áy náy nên chỉ còn ái yêu thương để đền bù thôi.
“Tuyệt quá đi, làm sao em có thể bỏ qua được.” Cô chưa từng được hưởng thụ như vậy, Quan Ngân Hà hoàn toàn rơi vào bể yêu thương của Lôi Ai Sâm, không thể kiềm chế được.
Cả buổi sáng không câu được con cá nào, Quan Ngân Hà cũng không vì vậy mà từ bỏ, bởi vì chỉ đi bộ ven hồ, nghỉ ngơi ven hồ, hưởng thụ cảnh đẹp của sông nước cùng bữa ăn ngon cũng đã thích rồi.
Bữa trưa sau khi kết thúc bữa ăn dã ngoại, Lôi Ai Sâm đưa cô đi thám hiểm trong rừng.
Hắn đã đến đây vô số lần, đường xá rất quen thuộc, tuy nhiên hắn cố ý giả bộ cẩn thận đưa cô đi giữa rừng cây.
May mắn bởi vì hoàn cảnh địa lý làm cho cảnh đẹp trong rừng không kém gì ven hồ hơn nữa rừng cây này đã trải qua tu bổ, rừng cây già phía trước có một căn nhà để nghỉ ngơi, chỉ là đa số khách tham quan đều thích cảnh sắc ven hồ, hiếm khi có người vào đây, vì vậy bọn họ mới có thể độc chiếm cảnh sắc xanh tươi của rừng cây, độc chiếm hưởng thụ tiếng chim hót cùng tiếng côn trùng kêu trong rừng.
Bất chợt bầu trời vang đầy sấm, bầu trới mới vừa trong xanh bị mây đen che kín.
Lôi Ai Sâm không kịp đưa Quan Ngân Hà về tránh khỏi cơn mưa này, trong nháy mắt mưa to ướt đẫm cả người.
“Cẩn thận đi theo anh.” Mưa róc rách, hắn cởi áo khoác sưởi ấm cho cô, nhanh chóng phân tích vị trí địa lý dẫn cô đi tới một căn nhà.
Ở sau căn nhà khô ráo không bị mưa xối ướt.
Bọn họ nhanh chóng chạy vào tránh mưa.
“Em có lạnh không?” Nhiệt độ giảm xuống, sau buổi trưa ở đây rất lạnh, hắn sợ khô bị lạnh, ôm cô vào lòng sưởi ấm.
“Không sao.” Cơ thể mảnh khảnh của cô run lên, nhiệt độ đột ngột giảm làm cô lạnh run lên nhưng miệng vẫn không thừa nhận.
“Anh thấy em lạnh run lên kìa.” Hắn yêu thương ôm cô vào ngực, bàn tay vuốt ve cơ thể cô cho cô một chút ấm áp. “Ở đây thời tiết thay đổi thất thường, hôm nay trời mưa như vậy sợ rằng chúng ta phải ở đây hơi lâu.”
Trận mưa này có thể ngừng ngay cũng có thể thật lâu, nếu như mưa vẫn rơi như vậy, hắn sợ rằng sẽ phải gọi điện thoại cho nhân viên ở quán trọ, yêu cẩu bọn họ đưa áo mưa cùng áo khoác tới đưa bọn họ về.
“Không sao, em có thể chịu được.” Đôi tay cô ôm hắn, vùi vào trong ngực hắn, cảm giác ấm hơn nhiều “Chỉ là toàn thân ướt lại dính nên hơi khó chịu.”
Toàn bộ quần áo dính vào người làm cho cô khó chịu.
“Vậy anh giúp em cởi ra.”. Nói xong hắn động tay muốn kéo áo khoác cô xuống.
“Cởi ra sẽ lạnh hơn.......”
Hắn điên rồi sao? Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt áo khoác, cô ngẩng mặt lên, nước mưa ướt đẫm đôi lông mi dài cùng với tóc nhỏ giọt trên vai.
“Anh đảm bảo sẽ không để em bị lạnh.” Mái tóc ngắn của hắn dính vào gò má, xem ra mặc dù nhếch nhác nhưng nhìn vẫn anh tuấn. “Ngân Hà, tin tưởng anh.” Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi cô, bàn tay ướt đẫm từ từ chui vào sau lớp vải, vuốt ve đôi bồng ngọc lạnh lẽo của cô.
Thì ra hắn muốn sử dụng nhiệt độ cơ thể hăn để sưởi ấm cho cô.
Quan Ngân Hà vừa nũng nịu vừa thẹn thùng, ở trong lòng hắn giãy dụa muốn kháng cự.
Cô không nghĩ tới hắn có hành vi lớn mật như thế, xem như bây giờ đang ở trong rừng không có ai nhưng dù sao cũng là ở bên ngoài, một chút không gian kín đáo cũng không có.
“Yên tâm giao mình cho anh, anh yêu, đừng kháng cự anh.......” Hắn thì thầm hôn cô, dụ dỗ cô, ôm cô ngồi trên bàn, bên ngoài mưa rơi kinh người mà sự xâm chiếm hùng dũng của hắn cũng làm người khác chống đỡ không được.
Quan Ngân Hà chỉ có thể đầu hàng, giao mình cho hắn, mặc cho hắn trêu chọc nhiệt độ cơ thể cô, chầm chậm đốt lửa tình.
Nắm lửa này cháy rực làm cho cô không cảm thấy lạnh nữa.......
Qua thật lâu mưa ngừng rơi tiếng thở dốc cũng dần dần phục hồi.
Cô rúc vào trong ngực hắn, không còn sức sửa sang lại quần áo.
Lôi Ai Sâm rất vui thay cô sửa quần áo lại đàng hoàng, sau đó ôm cô ngồi trên đùi hắn cùng nhau thưởng thức cảnh hoàng hôn sau cơn mưa.
“Cảnh rất đẹp nhưng không đẹp bằng em.” Tiếng nói dịu dàng của hắn làm mê lòng người. Một người đàn ông như vậy làm sao có thể khiến người khác không say mê chứ?
“Ai Sâm, em yeu anh.” Ngửa khuôn mặt đẹp sau khi hoan ái lên, cô nhìn vào con ngươi màu xám của hắn.
Hắn cúi đầu ngậm chặt đôi môi hồng của cô “Ngân Hà, anh nguyện ý cả đời dùng sinh mệnh của mình để yêu em.”
Ngày thứ ba đi du lịch, mười một giờ rưỡi khuya Lôi Ai Sâm nhận được điện thoại của Colline.
Colline báo cho hắn biết, hắn đã phái năm luật sư kinh doanh cùng năm trợ thủ đắc lực đi trưa hôm sau sẽ đến, Colline muồn hắn đến lúc đó tự mình bàn bạc với bọn họ. Cúp điện thoại hắn nói với Quan Ngân Hà công ty có việc quan trọng phải quay về xử lý, Quan Ngân Hà đang uể oải nằm trên giường tinh thần lập tức phục hồi, lập tức đi theo hắn về.
Trên đường trở về, Quan Ngân Hà năm ngủ phía sau, khuôn mặt mệt mỏi nằm ngủ làm người ta đau lòng, Lôi Ai Sâm không thể làm gì khác là tạm thời gác lại chuyện nói thật thân phận của hắn với cô, chuyên chú lái xe.
Tám giờ sáng sau khi Lôi Ai Sâm đưa Quan Ngân Hà về nhà hắn lập tức trở về chỗ ở thay quần áo đến công ty.
Lôi Ai Sâm bước vào công ty, thư ký lập tức đưa tới một tờ giấy lớn, phái trên đều là ghi chép về việc Allen tìm hắn.
“Cô Cát nói gì?” Nghĩ đến Allen Cát hắn liền nhức đầu.
Mặc dù lúc trước là hắn chủ động tìm cô ta nhưng sau này hắn biểu lộ xa cách rõ ràng “Phải để cô ta hiểu rõ thái độ của hắn, nếu như cô ta là một người hiểu rõ đạo lý dẽ không tiếp tục dây dưa nữa.”
Chỉ là trên tờ giấy ghi một ngày có bảy đến tám cuộc điện thoại gọi đến, xem ra Allen Cát không phải là người hiểu rõ đạo lý.
“Cô Cát rất muốn gặp mặt giám đốc, cô ấy nhớ giám đốc.” Thư ký mặt không thay đổi nói. Lôi Ai Sâm nhìn tờ giấy suy tư một hồi lâu, trong lòng hắn đã có quyết định.
“Giúp tôi đặt một phòng ăn, sau đó liên lạc với cô Cát hẹn cô ấy nửa tiếng sau gặp tôi.”
Hắn cần một nơi kín đáo để ngả bài với Allen Cát, hơn nữa gặp nhau trong phòng ăn, vừa đúng lúc có thể làm cho người giám sát hắn hiểu lầm, làm cho chú Jose tưởng rằng hắn cùng cô ta đi “thuê phòng”, đồng thời thuận lợi để cho Colline đến Paris.
Thư ký lập tức đi làm, sau khi đi đặt phòng âm thầm gọi điện cho Jose báo cáo địa điểm Lôi Ai Sâm sẽ đi.
|
Lôi Ai Sâm đi vào phòng làm việc, lấy tài liệu cơ mật trong ngăn kéo sau đó nhanh chóng rời đi.
Hắn tới phòng ăn trước năm phút.
Thư ký giúp hắn đặt một phòng gần như phòng trăng mật, khi thấy căn phòng có thể thấy thư ký tưởng hắn và Allen Cát sẽ lãng mạn ở đây.
Cốc Côc!
Tiếng gõ cửa làm cắt đứt suy nghĩ của Lôi Ai Sâm.
Hắn xoay người vẻ mặt bình thường đi mở cửa.
Đúng như mong đợi Allent Cát vẻ mặt xấu hổ, ăn mặc tỉ mỉ, cô ta hơi cúi đầu, trên mặt không giấu được nụ cười.
“Lôi.....Ai Sâm, em rất vui khi được gặp anh.” Hơn nữa hắn còn hẹn gặp ở chỗ này, , điều này làm cho cô ta vô cùng mong đợi.
Cô ta cho rằng mấy ngày nay Lôi Ai Sâm đang trốn tránh cô ta, vô tình lại khiến tình yêu của hai người tiến triển tiếp nhưng hắn đứng trước phòng trăng mật lại làm cho cô ta dấy lên hy vọng.
“Đi vào bàn thôi.” Hắn nghiêng người để Allen Cát đi vào.
Cô ta vừa vào phòn hắn lập tức đóng cửa lại, trong nháy mắt sắc mặt chuyển thành lạnh lùng.
“Cô Cát, hôm nay thật bất đắc dĩ hẹn gặp cô ở đây, bởi vì tôi không muốn người thứ ba nghe được cuộc nói chuyện củ chúng ta, tôi muốn chúng ta có một chút riêng tư.”
Đây là chỗ tốt nhất của nhà hàng để gặp mặt, đây là nơi hoàn toàn riêng tư đối với khách hàng, phục vụ cũng sẽ không để lộ bất cứ tin tức gì cho nên không có gì cản trở hai người.
Giọng cứng ngắc của hắn làm cho nụ cười của Allen Cát biến mất trong nháy mắt, rốt cuộc cô ta ngẩng mặt lên, không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn.
“Sao vậy?” Trong mắt cô ta đều là thất vọng. “Anh muốn nói với em chuyện gì?” Nếu như là lời nói đau lòng vậy thì cô không muốn nghe.
Hắn không có cách nào thể nghiệm tình yêu của Allen Cát. Cô ta vừa thấy đã yêu hắn, giao tiếp mấy ngày đã quyết định sẽ giao đời mình cho hắn, cô ta thấy gia cảnh cùng bề ngoài của cô ta nhất định có thể chiếm được tim hắn, nhưng từ giọng nói lạnh lùng của hắn cô ta có thể thấy cô ta đã quá đề cao vị trí của cô ta.
“Tôi nghĩ nên nói rõ ràng với cô Cát, trong lòng tôi đã có người phụ nữ của ình, đối tượng kết hôn cũng đã có, thời gian này tôi qua lại với cô Cát chỉ trên danh nghĩa bạn bè, nếu làm cho cô Cát hiều lầm thì tôi xin lỗi.”
Lời nói này chính là điều mà Allen Cát sợ nghe nhất.
“Em hiểu lầm? Nếu như anh không lấy lòng em như vậy thì làm sao em có thể hiểu lầm chứ?” Mặt Allen Cát trắng bệch, đôi tay nắm chặt, nhìn chằm chằm hắn.
“Lôi Ai Sâm, chú Jose đã từng hỏi anh có thật lòng với em hay không? Ông ấy nói thật ra anh vì quan hệ hợp tác với nhà họ Cát mới tìm em, em không tin lời ông ấy, thậm chí còn bảo đảm trước mặt ông ấy rằng anh yêu em.......Xem ra là em quá ngây thơ rồi mới có thể bị anh lừa như vậy, còn nói chuyện với anh như một con ngốc!”
Cô ta cực kỳ kích động lên án hắn.
“Chú Jose của anh làm việc thật hiệu quả, nhanh như vậy đã tìm tới em rồi?” Lôi Ai Sâm lạnh lùng cười, nụ cười kia không thể che được ánh mắt lạnh lùng của hắn.
“Lôi Ai Sâm, nếu như anh muốn chống lại chú Jose, em nguyện ý giúp anh! Chỉ cần anh yêu em, kết hôn với em, em bảo đảm nhà họ Cát sẽ dốc sức giúp anh.” Sau khi lên án, Allen Cát lại đổi ý, cô ta quyết định cầu xin Lôi Ai Sâm, chỉ cần hắn chịu yêu cô ta, cô ta nguyện ý làm mọi việc vì hắn.
“Cô Cát, lời vừa rồi xem như tôi không nghe thấy, em về đi. Anh đã cho lái xe chờ dưới nhà hàng đưa em về nhà, sẽ không có ai biết em ở đây.” Đáng tiếc Lôi Ai Sâm không thể chấp nhận bởi vì hắn biết rõ hắn không thể phản bội Quan Ngân Hà, hơn nữa tự hắn cũng có thể tìm được hậu phương giúp đỡ.
“Không cần! Trừ khi anh chịu yêu em!” Cô yêu hắn đến mất đi tự trọng tự cởi quần áo của mình trước mặt hắn.
“Lôi Ai Sâm, cầu xin anh yêu em, van xin anh!” Cô ta muốn chủ động hiến thân.
Lôi Ai Sâm lạnh lùng đẩy cô ta ra.
“Đủ rồi, chúng ta đến đây là chấm dứt.”
Hắn đẩy cô ta té xuống giường rồi sải bước ra cửa.
“Lôi Ai Sâm nh đối với tôi như vậy tôi sẽ khiến anh hối hận.......” Allen Cát đã mất lý trí.
Lôi Ai Sâm cũng không quay đầu lại sải bước đi.
Trên thực tế hắn tuyệt đối không để ý tới sự uy hiếp của Allen Cát, bởi vì bây giờ hắn phải đi gặp luật sư của Colline để bàn luận kế hoạch chiến đấu.
Quan Ngân Hà quyết định rút khỏi buổi diễn thử, trừ đi học thời gian còn lại là ở ngoài, sau khi tan học đều rất chán.
Cô không vào phòng của Lôi Ai Sâm bởi vì cô không có lý do gì để đến làm phiền hắn, hơn nữa từ sau khi nghỉ phép về hắn liền quay lại làm việc bù lại những ngày nghỉ phép, thường làm them đến khuya, thậm chí còn ở lại qua đêm ở công ty cho nên mấy ngày nay họ chỉ gọi điện cho nhau.
Ai Sâm nói với cô hắn sẽ bận một thời gian dài nên tạm thời không có thời gian gặp cô.
Cô thong cảm cho hắn bởi vì cô mà hắn bận rộn như vậy, nếu như Ai Sâm không đưa cô đi nghỉ phép thì bây giờ hắn đã không phải làm việc như vậy.
Tối hôm nay cô lại nhàn rỗi đi đến chỗ lần đầu tiên cô cùng hắn gặp mặt. Ở đây có chợ, tiệm bán hoa còn có tiệm sách cùng một nhà hàng nhỏ, rất thích hợp để giết thời gian.
Quan Ngân Hà ôm một bồn hoa nhỏ từ tiệm hoa đi ra định tìm một nhà hàng để ăn tối.
Khi cô đi ngang qua một sạp báo thì có một tạp chí rất hấp dẫn sự chú ý của cô.......
Cô tưởng rằng cô hoa mắt nhìn lầm nhưng dừng lại nhìn kỹ thì cô xác định cô tuyệt đối không nhìn nhầm. Người đàn ông trên tạp chí kia là Lôi Ai Sâm không sai mà trong ngực hắn có một người con gái tóc nâu đang dựa vào.
Mặc dù Quan Ngân Hà không hiểu cuốn tạp chí kia viết gì nhưng nhìn sơ qua cô biết Lôi Ai Sâm là giám đốc điều hành ngân hàng Phỉ Lâm là một đôi với cháu gái nhà họ Cát, tình yêu nhanh chóng tăng lên, nghe nói tối nay nhà họ Cát tổ chức một bữa tiệc tuyên bố tin tức kết hôn của hai người.
“Lôi Ai Sâm giám đốc điều hành ngân hàng Phỉ Lâm......Không! Hắn chỉ là Lôi Ai Sâm, một nhân viên nhỏ trong công ty mới đúng!” Trong nháy mắt, thế giới hạnh phúc bể tan tành, bồn hoa nhỏ trong tay rớt xuống đường bể tan tành, bùn trong chậu hoa làm dơ hết cả mặt đường.
“Cô gái, cô có mua báo hay không? Không mua trả lại cho tôi được không?” Người chủ sạp báo đứng lên, hướng về phía cô yêu cầu trả cuốn tạp chí cô nắm trong tay không chịu buông. “Còn nữa, cô làm bể bồn hoa, cô phải dọn sạch sẽ.”
“Tôi mua cuốn tạp chí này, tôi sẽ tăng tiền gấp đôi, làm phiền giúp tôi dọn dẹp chỗ này.”
Cô phải biết rõ chân tướng cùng với thân phận thật sự của Lôi Ai Sâm.
Móc túi tiền ra cô trả tiền cho người bán hàng, sau đó cầm tạp chí chỵ đến ven đường bắt taxi.
Cô muốn tìm giáo sư Ngụy cũng đến từ Đài Loan có thể phiên dịch cuốn tạp chí cho cô nghe.
Sau khi cô rời đi người bán tạp chí nhanh chóng thay cô dọn dẹp sạch sẽ.
Lôi Ai Sâm mệt mỏi đi vào cửa, cởi quần áo, nhét vào trog tủ.
Bên trong nhà tối như mực chỉ có một chút ánh sáng hắt vào từ phía cửa sổ.
Thân hình cao lớn ngã ngồi trên ghế sô pha, bàn tay lục tìm bật lửa, hắn đốt một điếu thuốc, mệt mỏi hút.
Khói thuốc âm trầm lượn lờ quanh hắn.
Cuộc chiến này khó hơn so với hắn tưởng tượng nhiều, mấy ngày nay làm cho hắn kiệt sức.
Nhưng hắn sẽ không từ bỏ, hắn sẽ ra sức chống lại chú Jose.
Nhả một làn khói ra, tàn thuốc rơi xuống làm dơ thảm, tàn thuốc tạo ra những lỗ nhỏ, bóng tối bao trùm căn phòng của hắn.
Hắn rất tịch mịch, tranh quyền đoạt lợi làm cho hắn trở nên tịch mịch, còn có thống khổ.
Sự thống khổ cùng với sự tịch mịch này chỉ có Quan Ngân Hà mới có thể trấn an hắn nhưng mấy ngày nay hắn bận mù mịt, căn bản không có thời gian gặp cô. Huống hồ còn có chú Jose, ngộ nhỡ bị chú Jose phát hiện hắn yêu người khác, đối với Quan Ngân Hà sẽ rất bất lợi.
Đây là chi tiết mà hắn không tính đến, sau khi được các luật sư của Colline nhắc nhở, hắn mới cảnh giác.
Nhưng mà điều này cũng cho thấy hắn tạm thời không có cơ hội giải thích với Quan Ngân Hà thân phận thật sự của hắn, nếu phơi này thân phận thật sự sẽ nguy hiểm, cầu nguyện Quan Ngân Hà sẽ không phát hiện ra, tình yêu đối với hắn cũng sẽ không thay đổi.
Trong lòng đang lo lắng chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Ai vậy?” Hắn bỏ phiền não lo lắng xuống, miễn cưỡng kéo lê thân thể mệt mỏi đi tới bên cửa.
Hình ảnh trong máy carera phát ra, không ngờ xuất hiện khuôn mặt tái nhợt của Quan Ngân Hà.
“Ngân Hà?” Lòng hắn chợt lo lắng, so với lúc nãy còn lo lắng hơn nhiều.
Hắn vội vàng mở cửa, sải bước đi về phía Quan Ngân Hà.
Hai người mặt đối mặt, hắn nhìn cô khóc đến đỏ mắt cảm thấy lo sợ trong lòng càng tăng lên, cảm giác giống như trái tim cùng cổ họng bị nghẹn lại, đau đến không chịu được.
|