Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
|
|
“Lão gia!” dì Ngô khom lưng, cung kính hô một tiếng.
Lạc Chấn Long ừ một tiếng, đi tới cửa phòng của Lạc Tích Tuyết.
“Tích Tuyết, nghỉ ngơi xong, cũng nhanh xuống dưới lầu dùng cơm, mọi người trong nhà đều đang chờ con đấy!” Lạc Chấn Long gõ cửa thúc giục.
Sống lưng của cô căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, tâm như muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng Lạc Thiên Uy cũng không có bỏ qua cho cô, hắn giống như càng có thêm kích thích, gia tăng tốc độ, như một mãnh thú khát máu, ở trong cơ thể của cô mạnh mẽ đâm tới.
Lạc Tích Tuyết cắn răng, cực độ xấu hổ. Hắn ác ý cử động, cộng thêm áp lực ngoài cửa phòng làm cho thân thể của cô hết sức căng thẳng.
“Lạc Thiên Uy, đừng như vậy, mau ra đi!”sắc mặt của cô vừa khẩn trương lại vừa sợ, cô hốt hoảng quay đầu nhìn Lạc Thiên Uy, dùng giọng nói nhẹ hết mức có thể chỉ để hai người nghe được.
“Em xác định?” Lạc Thiên Uy ngoắc ngoắc môi, ánh mắt cực kỳ yêu mị, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang không ngừng hoảng sợ của cô, đôi mắt lóe ra tia sáng tà ác:”Tôi mà ra ngoài là em sẽ khó chịu đấy!”
“Khó chịu cái đầu anh!” cô tức giận mắng hắn, chợt Lạc Thiên Uy cúi đầu, ngậm hai cánh môi hồng nhuận ướt át của cô, cô vô thức rên rỉ một tiếng.
Mà thanh âm này cũng đúng lúc làm cho người ngoài cửa nghe thấy.
“Tích Tuyết, con đang ở trong phòng sao?” Lạc Chấn Long có chút tức giận gõ cửa.
Thân thể của cô run lên, vừa định trả lời, Lạc Thiên Uy lại cúi đầu ngăn chặn môi của cô. Chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn chui vào trong miệng của cô, quấn lấy chiếc lưỡi thơm, không ngừng mút, làm cô muốn tránh cũng không được, không thể làm gì khác hơn là dây dưa cùng hắn mang theo thanh âm cầu xin.
“Không cần, cầu xin anh, mau dừng lại ngay đi, không cần ngay bây giờ có được không?” toàn thân cô run rẩy:”Ba vẫn còn ở bên ngoài”.
Lạc Thiên Uy chạm khẽ cánh môi hơi sưng của cô, thở dốc nói:”Bảo bối, không cần khẩn trương, bọn họ không thể vào đây được đâu”.
“Nhưng…” cô vẫn không yên lòng, gấp đến độ muốn rơi lệ, nhưng thân thể lại lần nữa bị hắn xâm phạm làm cô dần dần run lên.
“Còn nói không muốn? Có bọn họ đứng ở bên ngoài không phải càng tốt hơn sao? Em sẽ càng thêm nhạy cảm.” Lạc Thiên Uy ngậm lấy vành tai của cô, đôi tay nắn bóp đôi gò bồng đảo của cô.
“Anh….” Cô nói chưa hết câu thì Lạc Thiên Uy hung hăng đâm vào làm cô không nhịn được nữa hô lên một tiếng:”A!”
Lúc này Lạc Chấn Long xác nhận con gái đang ở trong phòng nên thanh âm của hắn càng ngày càng dồn dập hơn:”Lạc Tích Tuyết, con ở trong phòng làm gì? Nếu không mở cửa ba sẽ trực tiếp đi vào đấy?”
“Không cần! Ba không nên vào!” cô lớn tiếng nói, nhưng Lạc Thiên Uy cơ hồ không muốn cô phân tâm nên hắn gần như cuồng nhiệt hôn cô, lửa nóng bá đạo không ngừng dây dưa với cô, một giây cũng không muốn buông ra.
“Dì Ngô, đem chìa khóa của phòng tiểu thư lại đây cho tôi!” Lạc Chấn Long đang vô cùng tức giận vì cô dám không nghe lệnh của hắn, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Hắn đem chìa khóa cắm vào lỗ khóa, chuyện động một cái đầy cửa đi vào.
Nghe được tiếng mở cửa phòng, cô vô lực nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt vô tình chảy xuống.
Nếu như ba phát hiện cô và em trai ở trên giường làm nên loại sự tình này không biết ba sẽ giận dữ cỡ nào, ba có thể trong cơn nóng giận đánh chết cô hay không? Sẽ như vậy chứ, bởi vì cô cùng em trai quả thật dơ bẩn quá rồi.
Tội ác như vậy đáng bị mọi người khinh bỉ cùng nhổ mạ.
1 giây trước khi cửa phòng được mở ra, đột nhiên có âm thanh của một người làm nữ vang lên:”Lão gia, tiểu thư đang ở phòng tắm hiện tại người đi vào có chút không tiện”.
“Tắm?” Lạc Chấn Long sợ run lên, trên mặt tức giận dần dần được sự lúng túng thay thế.
“Đúng vậy ạ, mới vừa rồi tiểu thư còn phân phó tôi chuẩn bị quần áo cho tiểu thư!” Người làm nữ càng kiên định nói.
“Vậy ta đi gọi Lạc Thiên Uy trước!” hắn lần nữa đóng cửa phòng, xoay người hướng người nữ giúp việc phân phó:”Tiểu thư tắm xong ra ngoài ngươi nói tiểu thư động tác nhanh lên một chút, ta buổi tối có việc đi ra ngoài nên không có nhiều thời gian để dùng cơm”.
“Vâng, lão gia!” người làm nữ gật đầu một cái, cũng lui xuống theo.
Nghe được tiếng bước chân của ba cùng người làm nữ, thần kinh của cô giờ phút này mới được thả xuống.
Thì ra Lạc Thiên Uy đã sớm đem mọi chuyện an bài thỏa đáng, cho nên hắn mới không để ý mọi chuyện tiếp tục muốn cô như vậy, bởi vì tất cả mọi chuyện hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Tích Tuyết, sợ sao?” tròng mắt của hắn phát ra tia sáng lung linh. Hắn nghiêng người đến gần cánh môi của cô, ánh mắt càng trở nên mị hoặc “Tôi vẫn còn cảm thấy kích thích đây?”
“Anh… khốn kiếp!” Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, tiện tay cầm lên một cái gối, hướng về phía hắn đập tới tấp.
Lạc Thiên Uy mặc cho cô đánh hắn, hắn vẫn ôm chặt thân thể của cô như cũ, ở bên tai của cô thở hổn hển:”Em còn có khí lực như vậy? Xem ra mới vừa rồi tôi chưa có dùng hết sức!”
Nói xong, hắn khắc chế không được, lần nữa hung hăng đoạt lấy cô.
Đến khi kết thúc là lúc cô đang ở trong phòng tắm, dưới ánh đèn mờ ảo, những vết hôn lớn nhỏ trải dài từ cổ cho đến toàn thân, tên biến thái này không chịu tha cho cô, mỗi lần đều hành hạ cô đến lúc không còn sức lực mới hài lòng.
“Tích Tuyết, chấp nhận tôi khó như vậy sao?” Lạc Thiên Uy từ phía sau ôm lấy hông của cô, nhu tình tỉ mỉ hôn đầu vai của cô.
Hắn đối với cô khát vọng quá rồi, mà cô lại không nghe lời hắn, mỗi lần đều làm cho hắn tức giận không kiềm chế được. Có lẽ lần sau so với lần này càng thêm mãnh liệt hơn!
|
Lạc Tích Tuyết không nói gì, chỉ cắn môi yên lặng cầm lấy khăn lông lau thân thể của mình. Lau sạch những nơi mà bị Lạc Thiên Uy hôn qua, sợ bị người khác phát hiện ra có gì đó không đung nên cô cố gắng chà xát thân thể của mình.
Thật vất vả mới tắm xong, Lạc Tích Tuyết thay bộ quần áo sạch sẽ ra ngoài, không ngờ Lạc Thiên Uy đang ở ngoài cửa chờ cô.
“Đi thôi” Lạc Thiên Uy môi mỏng nở ra một nụ cười tươi rói, chủ động kéo tay của cô, đôi con ngươi nóng bỏng nhìn cô không hề chớp mắt.
Cô theo bản năng né tránh lạnh lùng nói:”Anh đi xuống trước đi, một hồi tôi sẽ xuống”.
Hai người bọn họ mà cùng đi xuống không khác gì nói ọi người biết giữa hai người có chuyện gì đó mờ ám.
“Em sợ?” tròng mắt thâm thúy của hắn dâng lên một nụ cười tà khí, tựa như xem thấu suy nghĩ của cô.
Lạc Tích Tuyết sợ run lên, liền vội vàng phủ nhận:”Tôi không có!”
“Lần sau nên ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu không không biết tôi sẽ lỡ miệng nói ra quan hệ của chúng ta cũng nên” Lạc Thiên Uy tiến tới gần cô hơn, bóng dáng cao lớn phủ xuống, uy hiếp nói.
“Anh dám đem chuyện của chúng ta nói ra tôi sẽ không tha thứ cho anh”. Lạc Tích Tuyết trừng mắt ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn hạ thấp mặt xuống, đôi môi mỏng hướng đôi môi đỏ mọng của cô, cuồng vọng nói:”Không muốn tôi nói ra cũng được thôi, chỉ cần lần sau em chủ động lấy lòng tôi”.
Lạc Tích Tuyết lần nữa cảm thấy vô lực, cô quay đầu đi chỗ khác, Lạc Thiên Uy tà nịnh cười cười, đôi tay bỏ vào túi quần đi thẳng xuống lầu.
Nhìn bóng lưng của hắn rời đi, trong mắt của cô tràn đầy thống hận. Cô chưa từng cảm thấy ghét một người như thế này.
Hắn chiếm đoạt cô còn chưa đủ, lại muốn cô yêu hắn, lấy lòng hắn? Điều này sao có thể? Cho dù đàn ông khắp thế giới này có chết hết, cô cũng sẽ không yêu hắn.
Bữa ăn tối tràn đầy hương vị, trên bàn đầy thức ăn ngon, rượu thơm, cái gì cần có cũng đều có. Lúc Tích Tuyết đi xuống cô chọn chỗ ngồi xa Lạc Thiên Uy nhất.
“Ngồi xa như vậy làm gì? Tới gần một chút, ngồi bên cạnh Lạc Thiên Uy đi, hai con là chị em làm gì mà xa lạ như thế?” Lạc Chấn Long bỏ tờ báo trong tay xuống, chuẩn bị dùng cơm, thấy Tích Tuyết ngồi xa cách như thế liền cảm thấy không vui.
“Dạ!” Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ gật đầu một cái, chỉ có thể cắn răng ngồi xuống bên cạnh Lạc Thiên Uy, sắc mặt có chút khó coi.
Lạc Chấn Long nhìn sắc mặt có chút khác thường của con gái không khỏi nghi ngờ hỏi:”Thế nào? Không tình nguyện sao, không phải con với Thiên Uy có gì mâu thuẫn chứ?”
“Không có, không có”. Cô vội vàng lắc đầu, thần sắc có chút khẩn trương.
“Không có? Nhìn sắc mặt của con kìa, không phải tên tiểu tử thúi này khi dễ con chứ?” Lạc Chấn Long suy nghĩ tâm tư của con gái.
Lạc Tích Tuyết lúng túng lắc đầu:”Không có ạ! Thiên Uy rất tốn trọng con!” nói xong, cô không quên liếc người bên cạnh một cái, thấy hắn đang cười một nụ cười xấu xa, trong bụng của cô run lên.
“Vậy thì tốt!” Lạc Chấn Long gật đầu một cái, ý bảo người nhà có thể dùng cơm.
Không khí hòa thuận quay quanh bữa ăn, thỉnh thoảng có vài câu nói chuyện.
Vi Tĩnh Nam gấp thức ăn bỏ vào chén của Lạc Thiên Uy, sắc mặt đỏ lên. Còn Lạc Thiên Uy chỉ cười nhạt, chớp mắt đem miếng thức ăn kia bỏ vào chén của Lạc Tích Tuyết:”Chị, em không thích ăn cá, chị ăn giúp em đi!” hắn hướng Lạc Tích Tuyết tà mị cười.
Cô thiếu chút nữa là bị sặc. Còn Vi Tĩnh Nam thì đem ánh mắt căm tức hướng về phía cô. Trong lúc nhất thời Tích Tuyết lâm vào tình cảnh tiến thoái lướng nan.
Đúng lúc ấy giọng nói của Lạc Chấn Long vang lên:”Tích Tuyết, tuần sau là sinh nhật của con, con muốn quà sinh nhật như thế nào?”
“Dạ?” Lạc Tích Tuyết sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới sinh nhật của mình gần đến.
“Cảm ơn ba, con còn chưa nghĩ ra đợi con nghĩ ra sẽ nói với ba sau” cô khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói. Đối với sinh nhật này cô cũng không quá quan tâm.
Lạc Chấn Long đột nhiên đề nghị:”Không bằng ba tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho con”.
“Ba?” Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, có chút thụ sủng nhược kinh, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ba chủ động tổ chức sinh nhật cho cô.
Khi còn bé chỉ có mẹ mừng sinh nhật với cô nhưng lần này ba lại chủ động làm cô rất vui mừng.
“Cứ quyết định như vậy, thời gian cùng địa điểm đến lúc đó ba sẽ nói sau”. Lạc Chấn Long quyết định nói.
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, rất vui vẻ, còn trên mặt của dì ghẻ cùng Vi Tĩnh Nam thì tràn đầy ghen tị.
Lớp học.
“Tích Tuyết, cậu không sao chứ?” Trần Tiểu Mạt quan tâm hỏi thăm cô.
“Mình thì có thể có chuyện gì?’ cô buồn bực nháy mắt mấy cái, mấy ngày qua ba vì cô mà tổ chức sinh nhật, Thiên Uy thì không có làm phiền tới cô, cô vui vẻ còn không kịp thì có chuyện gì làm cô buồn chứ.
“Tích Tuyết chẳng lẽ cậu không biêt sao?” Trần Tiểu Mạt mở to cặp mắt, lấy hết dũng khí nói với cô:”Tiếu Vũ Trạch chuẩn bị kết hôn với Phí Lệ”.
“Cái gì?” toàn thân cô cứng đờ.
“Tích Tuyết, cậu không sao chứ?” Tiểu Mạt lo lắng hỏi, trong lòng thầm trách mình nhiều chuyện, sớm biết vậy đã không nói cho Tích Tuyết biết.
“Không sao” Lạc Tích Tuyết lau nước mắt trên mặt, cố gắng bình phục tâm tình, tận lục dùng giọng nói bình thường nhất hỏi:”Chuyện khi nào vậy?”
“Khoảng một tuần trước,thời gian mà cậu không có ở đây? Mà lúc đó cậu đi đâu tại sao mình gọi điện cho cậu mà lại không liên lạc được, thậm chí đến nhà cậu tìm cậu cũng không có cậu ở nhà?” Tiểu Mạt nhắc đến chuyện này kình ngạc hỏi.
“A, tại mình có việc nên rời khỏi nhà một vài ngày” Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, đoạn thời gian đó cô bj Thiên Uy giam giữ nên không thể nào liên lạc được với bên ngoài, giờ lại càng không nên cho Tiểu Mạt biết.
“Có việc gì?” Trần Tiểu Mạt tò mò muốn biết nhiều hơn.
“Chỉ là chuyện gia đình thôi, không có gì lớn đâu”. Cô thản nhiên trả lời.
Thì ra chuyện kết hôn ai cũng biết chỉ có mình cô ngốc nên mới là người biết sau cùng.
Lúc về nhà cô tự nhốt mình trong phòng, hồi tưởng lại những kỷ niệm đã từng trải qua giữa cô và Tiếu Vũ Trạch, có chút không đành lòng.
“Anh Vũ Trạch, chúng ta kiếp này không có duyên rồi”. Lạc Tích Tuyết tự lẩm bẩm, trên mặt đầy ưu thương.
“Không cho phép em nghĩ đến hắn nữa!” sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lạc Thiên Uy.
Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn vội vàng để hình xuống, xoay người sang chỗ khác:”Thiên Uy?” kể từ hôm ba nói tổ chức sinh nhật cho cô đã mấy ngày cô không có nhìn thấy hắn.
“Không cho em nhớ đến hắn nữa! trong lòng em chỉ có thể có tôi!” gương mặt của hắn trầm xuống, đi tới trước mặt của cô, nắm chặt hai vai của cô bá đạo nói.
“Chẳng lẽ tôi nghĩ đến ai cũng cần đến sự cho phép của anh hay sao?” Lạc Tích Tuyết không khỏi cười lạnh nói.
“Hắn chuẩn bị kết hôn cùng người con gái khác, đã không nhớ đến em nữa rồi, em còn nghĩ đến hắn làm gì?” mặt Lạc Thiên Uy như băng không chút cảm xúc, đoạt lấy tấm hình trên tay của cô, xé nó thành những mảnh nhỏ.
|
“Không!!!” Lạc Tích Tuyết vội vàng ngăn cản, hắn tại sao có thể xé bỏ tấm hình của cô cùng anh Vũ Trạch, đó là tấm hình kỷ niệm còn lại duy nhất giữa hai người.
Trong mắt Lạc Thiên Uy không đè nén được cơn tức giận:”Em cứ như vậy thích hắn? Biết hắn cùng người con gái khác kết hôn em cũng không tức giận?”
“Tôi tin tưởng anh ấy chắc chắn có nỗi khổ tâm, chính tôi cũng không xứng đáng với anh ấy!” Lạc Tích Tuyết đoạt lại tấm hình đem nó giữ thật chặt ở trong ngực, tròng mắt ưu thương nói.
Nếu như không phải do hắn nhốt cô, cô sớm đã cùng anh Vũ Trạch bỏ trốn đến nơi khác, hiện tại anh Vũ Trạch cưới người khác muốn trách thì trách cô không tốt đã phản bội anh ấy trước.
“Hắn là người đàn ông mà em muốn mang lại hạnh phúc nhất? Vậy còn tôi thì sao?” hắn quả thật bị ghen tỵ làm uốn nổi điên, hắn hung hăng nhìn thẳng vào mắt cô.
Trời mới biết mấy ngày nay hắn ở bên ngoài giúp cha kinh doanh, trong lòng có bao nhiêu nhớ đến cô, nhưng cô thì sao? Đối với hắn không có nửa điểm nhớ nhung, còn nghĩ về đến tên Tiếu Vũ Trạch đó.
“Anh?” Lạc Tích Tuyết lạnh lùng cười, không nhìn hắn tức giận, cô ngẩng đầu nhìn thẳng hắn nói:”Anh chỉ là em trai cùng cha khác mẹ của tôi thôi, sao tôi phải đem lại hạnh phúc cho anh”.
Tức giận ở đáy lòng hắn trào dâng, sắc mặt lập tức xanh mét:”Đáng chết, em cứ như vậy nghĩ tôi là em trai của em thôi sao?”
Lạc Tích Tuyết không có cãi lại chỉ im lặng như đó là câu trả lời của cô. Lát sau cô nói:”Anh vốn chính là em trai của tôi”.
“Nhưng tôi không muốn em làm chị của tôi!” Lạc Thiên Uy chợt dùng sức ôm cô, bá đạo tuyên bố:”Tôi không muốn chị gì cả, tôi chỉ muốn em! Ngoại trừ tôi ra, không cho phép em nghĩ tới bất kỳ người đàn ông nào khác, cũng không được thích người đàn ông nào khác”.
Lạc Tích Tuyết nghe xong vô tình cười lạnh, tựa như đang cười nhạo hắn tự cao tự đại, càng thêm giễu cợt hắn cố chấp.
“Anh có thể đoạt lấy thân thể của tôi nhưng lòng của tôi thì anh không bao giờ có được?”
Lạc Thiên Uy thoáng qua trong mắt nhất mạt hung ác, không thể nào lãnh hơn:”Tích Tuyết, tôi yêu em, cho nên không muốn làm em tổn thương, nhưng em cứ muốn khiêu chiển ranh giới cuối cùng của tôi, nếu như em không lấy lòng tôi mà cứ chọc giận tôi như thế, thì tôi cũng không biết đối với em làm ra chuyện như thế nào đâu!” hắn nhìn chằm chằm mắt của cô, ánh mắt âm lãnh mà nói.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy cả người run rẩy, hắn nói như vậy là đang uy hiếp cô sao? Nếu như không tuân theo hắn, hắn sẽ đối với anh Vũ Trạch làm ra chuyện bất lợi sao?
“Lạc Thiên Uy, anh không có quyến uy hiếp tôi, càng không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi!” cô ngẩng đầu lên, không chịu thua kém nói.
Hắn yêu cô như vậy nhưng cô thủy chung lại muốn né tránh hắn như loài rắn rết, chẳng thèm ngó ngàng gì đến hắn.
“Đáng chết, em nghe kỹ cho tôi, em đã là người phụ nữ của Lạc Thiên Uy này thì bất cứ kẻ nào dám dòm ngó đến em tôi sẽ đem kẻ đó hủy diệt, em chỉ có thể là của tôi thôi”. Hắn kéo cánh tay của cô, từng câu từng chữ như nghiến răng mà nói ra.
Cô chỉ có nghe như vậy cũng không có bất kỳ hồi đáp nào, Lạc Thiên Uy thấy dáng vẻ cô không chút nào để ý thì càng tức giận hơn, kéo mạnh cánh tay kéo cô ôm vào trong ngực.
“Á?” cô sợ hết hồn, vừa phản ứng lại thì đôi môi mỏng của hắn đã đè lên môi cô.
Trời ơi, phòng của cô hiện giờ không có khóa, ngộ nhỡ giờ phút này có ai đi vào, cô biết làm sao bây giờ?
Lạc Tích Tuyết nhanh chóng đẩy hắn ra, nhưng không ngờ Lạc Thiên Uy lại ôm càng chặt hơn.
“Không cần, Ưm!” cô dùng sức phản kháng, làm cho Lạc Thiên Uy càng dùng sức cạy mở hàm răng của cô ra, mùi hương bá đạo trong nháy mắt tràn đầy khoang miệng của Lạc Tích Tuyết.
Hắn dùng sức mà chiêm ngưỡng đôi môi của cô, giống như muốn trừng phạt cô, nặng nề gặm cắn.
Lạc Tích Tuyết bị hắn tấn công mạnh mẽ như thế làm cô cũng vô lực phản kháng, nhưng lý trí nói cho cô biết bọn họ còn chưa có đóng cửa nếu cứ tiếp tục hôn như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Thời điểm cô tưởng chừng như ngừng thở thì hắn lạ buông môi cô ra nhưng vẫn ôm cô chặt chẽ như vậy.
“Tại sao lại không phản ứng lại? chẳng lẽ đối với nụ hôn của tôi em cũng chán ghét như vậy sao?” Lạc Thiên Uy cảm thấy mình vô cùng thất bại.
Mà Lạc Tích Tuyết chỉ có thể vùi ở trong ngực của hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, một câu cũng không thể nói được.
Trên thực tế, cô đối với những đụng chạm của hắn không phải là không có cảm giác, nhất là Lạc Thiên Uy còn là người đàn ông đầu tiên của cô, cô đối với hắn cảm giác rất khó hình dung.
Nhưng bọn họ dù sao cũng là chị em, có tầng quan hệ này trói buộc, nhất định bọn họ không có chút tiến triển nào.
Lạc Tích Tuyết muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên nghe được tiếng bước chân ngoài cửa phòng, cô vội vàng dẩy hắn ra.
“Đại tiểu thư, A! thiếu gia cũng ở đây!” Người đến là dì Ngô, bà không ngờ rằng Lạc Thiên Uy cũng ở trong phòng của tiểu thư.
Nhìn đôi môi có chút sưng đỏ của bọn họ, quần áo xốc xếch, nhất thời không khí có chút lúng túng.
“Tôi đi ra ngoài trước!” Lạc Thiên Uy phá vỡ sự yên lặng, nhìn cô một cái thật sâu, xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mới đóng lại,dì Ngô liền đi đến bên cạnh của Tích Tuyết,nhỏ giọng hỏi:”Tiểu thư, cô cùng thiếu gia quan hệ rất tốt sao?”
“Cũng tốt”. trong lòng cô có chút phát run, cô cố ý tránh ánh mắt của dì Ngô, làm bộ dáng không để ý, ngồi trước bàn đọc sách, bổ sung thêm một câu:”Có thể là đoạn thời gian mà có hai chúng tôi ở nhà thôi, nên tình cảm có chút tốt lên”.
Dì Ngô nhìn Lạc Tích Tuyết:”Chỉ là có chút quen thuôc thôi sao? Rõ ràng tôi thấy cô cùng thiếu gia” có chút kỳ quái. Dĩ nhiên là mấy câu nói sau cùng bà không có ý định nói ra khỏi miệng.
“Cô và cậu ấy không xảy ra chuyện gì chứ?” Ngừng lại trong chốc lát, dì Ngô vẫn không yên lòng hỏi tới.
“Không có không có! Có thể phát sinh chuyện gì chứ?” Lạc Tích Tuyết lúng túng cười cười, chỉ là không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của dì Ngô, những năm này đều là do dì Ngô chăm sóc cô nên tâm tư của cô dì Ngô có thể nhìn thấu.
Chỉ là cho dù cô có gan lớn tày trời cũng không dám nói với dì Ngô cô cùng Lạc Thiên Uy có quan hệ được.
“Ai, tiểu thư!” dì Ngô thở dài một hơi, ý vị sâu xa nói:”Dì Ngô lắm mồm nhắc nhở tiểu thư một câu, Uy thiếu gia mặc dù là em trai có chung dòng máu của cô, nhưng dù sao hai người cũng là chị em cùng cha khác mẹ, huống chi năm đó mẹ của hắn cùng mẹ của cô có mâu thuẫn, cô cùng thiếu gia không nên kết giao quá sâu thì tốt hơn, tôi thấy Uy thiếu gia là một người có lòng dạ rất sâu”.
Lạc Tích Tuyết trong lòng một hồi kêu khổ, dì Ngô đã nhìn ra, thế nào không nhắc nhở cô sớm hơn? Hiện tại tất cả đã rồi cô cùng hắn chỉ sợ càng ngày càng lún sâu hơn.
“Thiên Uy mới 16 tuổi, chỉ là một thiếu niên, còn cần dạy dỗ nhiều” Lạc Tích Tuyết nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng ở trước mặt dì Ngô cô không muốn để dì Ngô hoài nghi.
“Tôi thấy Uy thiếu gia bây giờ lòng dạ như một người đàn ông trưởng thành vậy, hắn hôm nay nói với lão gia không cần tổ chức tiệc sinh nhật cho tiểu thư” dì Ngô tức giận nói thầm:”Đứa nhỏ này thật bá đạo, không muốn lão gia công bố cô cùng hắn đều là người thừa kế, sợ cô tranh gia sản cùng hắn”.
Ngày hôm sau, Lạc Tích Tuyết bắt đầu tìm mọi cách tránh né Lạc Thiên Uy, hy vọng hắn không làm ra chuyện gì quá phận với cô. Nhưng cô cũng không thể không để ý đến vẻ mặt âm trầm của hắn, giống như cơn giận của hắn càng ngày càng nặng chỉ chờ bộc phát.
Rốt cuộc cũng đến ngày sinh nhật 21 tuổi của Lạc Tích Tuyết.
Lạc Chấn Long vì cô ở nhà cử hành bữa tiệc lớn, mời cổ đông và khách hàng của ông tha gia.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, để thợ trang điểm làm đẹp cho cô, nhưng cô cảm thấy càng lúc càng kỳ quái, họ trang điểm cho cô giống như ột cô dâu mới.
Nhưng đây rõ ràng là tiệc sinh nhật chứ không phải là tiệc đính hôn?
Trong phòng chất đầy quà sinh nhật, Lạc Tích Tuyết thật vất vả mới trang điểm xong, đang lúc mọi người mong đợi, cô nâng váy bước vào đại sảnh của biệt thự.
Hôm nay cô khoác trên mình bộ dạ phục bó sát người, thiết kế tỉ mỉ, khéo léo, sau lưng để lộ một khoảng lưng trắng noãn, phía trước khoét sâu hình chữ V, chạy dọc chiếc váy là những hạt trân châu, làm lộ ra cảnh xuân mơ hồ. Chiếc váy thật dài phủ xuống đất, tạo cảm giác cáo quý nhưng thật thoát tục.
Dung nhan thanh nhã, mày đen như mực, môi đỏ như hoa, nhìn so qua với bình thường ít đi một phần thanh lệ, lại nhiều hơn một phần quyến rũ.
“Wow! Tích Tuyết, cậu hôm nay thật sự là một mỹ nữ mê người! Như một nàng công chúa vậy!” Trần Tiểu Mạt khoa trương đi quanh người Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết chỉ cười nhạt, kêu cô qua bên kia dùng thức ăn. Cả buổi tối trên khuôn mặt của cô đều mang theo nụ cười rạng rỡ, làm chói mắt của những người có mặt trong buổi tiệc.
Đang thời lúc mệt mỏi chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi một chút, chợt một người đàn ông đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, một món quà tinh xảo đưa tới trước mặt của cô.
“Tích Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”
|
"Là anh?"
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn người đi tới, đôi mắt trợn tròn.
Bày ra khuôn mặt mê hoặc mọi người, đôi mắt phượng hoa đào phóng điện về phía cô, bộ âu phục màu đỏ thẳm tôn lên ngoại hình tuấn tú cùng dáng người cao lớn rắn rỏi của hắn, chỉ mới vừa xuất hiện ở hội trường bữa tiệc, đã khiến cho tất cả phụ nữ ở đây đều thét chói tai.
Lãnh Khinh Cuồng! ! !
Lạc Tích Tuyết không dám tin nhìn gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ trước mắt, hoàn toàn không ngờ rằng hắn sẽ xuất hiện ở tiệc sinh nhật của cô, còn tự mình đem quà tặng tới cho cô.
"Như thế nào, không thích quà của anh? Muốn mở ra xem hay không?" Lãnh Khinh Cuồng mị hoặc nháy mắt với cô, khóe mắt gợi lên nụ cười tà khí.
"Không phải." Lạc Tích Tuyết vội vàng lắc đầu, lễ phép mỉm cười với hắn: "Cám ơn."
Cô nhận quà tặng, tất cả bốn phía đều là ánh mắt hâm mộ.
Đúng lúc này, ánh đèn sáng lên, giọng nói trầm ổn của Lạc Chấn Long vang lên.
"Hoan nghênh mọi người tới tham gia tiệc sinh nhật của con gái tôi! Mời mọi người tự nhiên!" Toàn thân Lạc Chấn Long mặc bộ âu phục màu đen phẳng phiu, đứng ở giữa sân khấu chào hỏi khách mời.
Lạc Tích Tuyết ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ông, lễ phép mỉm cười với tất cả khách mời.
Chỉ là lúc khách mới vây quanh cô, mới phát hiện không thấy bóng dáng em trai Lạc Thiên Uy ở đây, mặc dù cô cũng không chờ mong hắn xuất hiện, nhưng mà hắn đột nhiên mất tích, không hiểu sao trong lòng Lạc Tích Tuyết luôn có cảm giác bất an.
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Lãnh Khinh Cuồng đã bưng ly rượu đi thẳng tới đây, lễ phép chào hỏi Lạc Chấn Long.
"Bác trai!"
"Là Khinh Cuồng a, con cũng đến đây?" Rõ ràng là Lạc Chấn Long không ngờ rằng Lãnh Khinh Cuồng sẽ đến.
Lãnh Khinh Cuồng nắm vòng eo Lạc Tích Tuyết nhìn như rất quen thuộc, khóe môi câu lên: "Con và Tích Tuyết là bạn bè."
"Ha ha! Thật sự? Thật sự là quá khéo rồi !" Lạc Chấn Long vui vẻ cười to, tựa hồ đối với quan hệ của cong ái và Lãnh Khinh Cuồng cực kỳ vừa ý: "Bác còn nghĩ làm thế nào để giới thiệu hai con với nhau đấy!"
Trên trực giác, Lạc Tích Tuyết cảm thấy ba hi vọng mình cùng Lãnh Khinh Cuồng phát triển, nếu không cũng không nghĩ sẽ giới thiệu bọn họ với nhau!
Chỉ là hiện tại, làm được sao? Bỏ qua tình cảm của cô và anh Vũ Trạch không nói, có tên ác ma Lạc Thiên Uy như hình với bóng ở bên người, tinh thần của cô làm sao có thể ổn định để đi nói chuyện yêu đương đây.
"Bác trai, thực ra là cha cháu thường xuyên nhắc tới bác." Lãnh Khinh Cuồng nho nhã lễ độ hỏi han, Lạc Chấn Long đối với biểu hiện của hắn dường như rất hài lòng.
Hai người nói chuyện vui vẻ, hình như đều đã quên còn một Lạc Tích Tuyết đứng bên cạnh.
Đang lúc Lạc Tích Tuyết cảm thấy xấu hổ, bỗng nhiên ngoài cửa một trận nhốn nháo, các phóng viên không ngừng chạy theo chụp ảnh.
Cô kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy em trai Lạc Thiên Uy đang ôm lấy một cô gái xinh đẹp,phách lối đi tới.
Lạc Thiên Uy hôm nay mặc quần áo màu đen, cà vạt màu đỏ trên áo sơ mi trắng, cả người tuấn tú phi phàm. Vừa vào tiệc sinh nhật, lập tức thành tiêu điểm toàn hội trường .
Bày ra gương mặt tuấn tú vô song, từ trên người phát ra một loại khí thế nguy hiểm như con báo săn chờ hành động, khiến cho bất luận người nào ở đây muốn không chú ý hắn cũng đã khó.
Lạc Chấn Long đối với khí thế mạnh mẽ của con trai rất hài lòng, trên mặt mang theo nụ cười tiến tới.
Lạc Tích Tuyết chỉ có thể hít sâu một hơi, đi theo ba cùng nhau nghênh đón.
Cô còn tưởng rằng tối hôm nay em trai hẳn là không tới, không nghĩ tới hắn vẫn đến đây, nhưng lại cố ý dẫn theo người đẹp tới, hắn đây là có ý gì?
"Chị, sinh nhật vui vẻ!" Lạc Thiên Uy đưa quà tặng của hắn lên, ánh sáng chớp động trong đôi mắt thâm trầm hút lấy hồn người .
Lòng Lạc Tích Tuyết run rẩy, tay trái lén lút kéo váy lên cấu vào chân mình, buộc bản thân lộ ra nụ cười rực rỡ,"Cám ơn."
Nhận lấy quà tăng của hắn, hai người không nói chuyện nhiều.
"Lạc tiểu thư, chúc mừng, sinh nhật vui vẻ!" Người đẹp bên cạnh Lạc Thiên Uy, cũng đúng lúc chúc mừng Lạc Tích Tuyết Tuyết.
Lạc Tích Tuyết lạnh nhạt liếc cô ta một cái, nhận ra cô ta là người phụ nữ lần trước em trai dẫn về nhà Annie Na.
"Cám ơn cô." Lạc Tích Tuyết máy móc cho qua .
Hai người chào hỏi giao tiếp, Annie Na một lần nữa lui về kéo cánh tay Lạc Thiên Uy, Lạc Thiên Uy cúi đầu nói gì đó bên tai cô ta, cô ta cười nhẹ mập mờ, hai người cứ dựa sát vào nhau như vậy mà tiến vào.
Lạc Chấn Long biến mất vào trong đám người cùng khách mời chào hỏi, Lạc Tích Tuyết cũng theo sát phía sau ba mình.
Đúng lúc này, một đám phóng viên xông tới.
"Lạc tổng, hôm nay ông vì con gái tổ chức tiệc sinh nhật, là vì người thừa kế Lạc thị có thay đổi sao?" Một tên phóng viên trực tiếp hỏi đến vấn đề mà mọi người quan tâm nhất.
Lạc Chấn Long trấn tĩnh nhàn nhã, trực tiếp trả lời: "Lạc thị đã giao cho con trai kế thừa, tiệc sinh nhật lần này chỉ là buổi tiệc chúc mừng sinh nhật con gái."
Càng làm ánh mắt của đám phóng viên nhìn tới Lạc Tích Tuyết: "Lạc tiểu thư xinh đẹp như vậy, có cùng vị công tử nào đính hôn chưa? Hôm trước nghe đồn cô có quan hệ với Tiếu Trạch Vũ, không biết có phải là sự thật hay không?"
"Trước giờ tôi vẫn độc thân." Lạc Tích Tuyết chỉ là nhàn nhạt ứng phó một câu, khóe mắt lại theo bản năng bắt đầu sưu tầm tìm kiếm bóng dáng Lạc Thiên Uy.
Chỉ thấy hắn dựa trên cửa sổ, cúi đầu dựa sát Annie Na, hai người đang nói thân mật cái gì đó.
Cô bĩu môi, trong mắt xẹt qua cái gì đó, nâng váy tiếp tục đi chào hỏi khách mời.
Rốt cục đến chỗ đoạn sâm banh.
Toàn hội trường vỗ tay, ánh đèn liên tục.
Lúc này cánh cửa đại sảnh bị mở ra, một người mỉm cười đẩy một chiếc xe đẩy đi vào, mặt trên đặt một thùng nước đá, bên trong là rượu sâm banh số lượng có hạn.
Lạc Tích Tuyết nhìn người đi tới, vô cùng kinh ngạc. Ba không nói cho cô biết còn có một đoạn này?
Có nhiều người ở đây nhận ra, thấp giọng kinh hô lên: "Là Hàn Diệp Thần!"
Các phóng viên đồng loạt xông lên, vội vàng hỏi: "Hàn tổng hôm nay đặc biệt lên sân khấu, xin hỏi anh cùng Lạc tiểu thư có quan hệ gì?"
Hàn Diệp Thần chỉ là tao nhã mỉm cười: "Tôi cùng Lạc tiểu thư là nam chưa cưới nữ chưa gả, chẳng qua hôm nay tôi chỉ tới đây với thân phận là bạn Lạc tiểu thư để chúc mừng sinh nhật ."
Câu trả lời nho nhã lễ độ, nhưng cũng mơ hồ suy đoán, để ọi người đoán không ra, hắn cùng Lạc Tích Tuyết rốt cuộc là quan hệ gì?
Trong nháy mắt, Hàn Diệp Thần đã mỉm cười đẩy xe đi đến trước mặt Lạc Tích Tuyết,"Lạc tiểu thư, sinh nhật vui vẻ."
Lạc Tích Tuyết có chút xấu hổ bĩu môi, dù sao bọn họ từng có hôn ước, nhưng hiện tại đã hủy bỏ, Hàn Diệp Thần đột nhiên xuất hiện trên tiệc sinh nhật của cô rốt cuộc là cái ý gì? Chẳng lẽ là ba cố ý an bài ?
Cô kinh ngạc nhìn Lạc Chấn Long bên cạnh, thấy ba đang mỉm cười gật đầu với Hàn Diệp Thần, cô cũng chỉ buồn cười,"Cám ơn."
Đổ sâm banh lên tháp, Lạc Tích Tuyết cùng Hàn Diệp Thần nâng ly, toàn hội trường vô cùng vui vẻ.
Trong lúc này, đối với suy đoán quan hệ của bọn họ, thành tiêu điểm của buổi tiệc lần này.
Hàn Diệp Thần xuất thân từ gia đình danh tiếng, lại là thanh niên đắc chí, uy tín của ba hắn khá cao, hiện giờ đặc biệt xuất hiện là khách mới thần bí, có thể thấy được quan hệ của hắn cùng Lạc Tích Tuyết không tầm thường.
Lạc Tích Tuyết trái lại không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là vẫn chào hỏi khách mời, nhưng đối với sự xuất hiện của Hàn Diệp Thần, trong lòng cô vẫn có chút hơi không được tự nhiên .
Cô biết đây nhất định là ba mình an bài , nhưng cô đối Hàn Diệp Thần thật sự không có cảm giác, hiện tại ba đột nhiên để cho hắn nhảy dù trong tiệc sinh nhật của cô, điều này làm cho Lạc Tích Tuyết rất không thoải mái, cảm thấy bản thân mình là quân cờ!
"Ưm, mệt mỏi quá!" Lạc Tích Tuyết vừa ứng phó hết khách mời, ngồi vào một bên góc sáng sủa, hơi hơi cảm thấy có chút nhàm chán.
"Người đẹp nhỏ bé! Thì ra tiệc sinh nhật của bản thân em cũng nhàm chán a...!" Bên tai truyền đến tiếng nói diễn trò của Lãnh Khinh Cuồng.
Lạc Tích Tuyết quay đầu lại, nhíu mày: "Anh còn chưa đi sao?"
"Hi vọng anh đi như vậy, anh thật sự rất đau lòng ." Lãnh Khinh Cuồng cố ý làm ra tâm trạng đau lòng, khiến cho Lạc Tích Tuyết nở nụ cười.
Lạc Tích Tuyết giận hắn liếc mắt một cái: "Anh thật là, trường hợp này còn muốn đùa giỡn, anh đem bộ dáng công tử đánh nát rồi!"
Lãnh Khinh Cuồng tùy ý khoát tay, chợp mắt một cái chỉnh sửa thật tốt nhìn về phía cô: "Đúng rồi, Hàn Diệp Thần vừa rồi có quan hệ gì với em?"
"Thì là quen biết." Lạc Tích Tuyết không quá nghiêm túc trả lời.
"Chỉ là quen biết sao? Đối với ánh mắt em nhìn hắn cực kỳ mập mờ a, các người không phải đã từng cùng một chỗ chứ?" Lãnh Khinh Cuồng không chịu tin tưởng, lại không đứng đắn hỏi.
Lạc Tích Tuyết không khỏi trợn trừng mắt: "Anh cho là người nào cũng giống anh sao, động một tí liền kéo nữ sinh đi mướn phòng!"
Cô chỉ là vô ý nói, chỉ là sau khi nói xong, sắc mặt hai người cứng đờ, ánh mắt nhìn nhau đều đã trở nên phức tạp.
"Anh!"
"Em!"
Hai người như là nhớ tới chuyện gì, đồng thời mở miệng.
"Ưu tiên phụ nữ, em nói trước đi." Lãnh Khinh Cuồng hiếm khi có được làm thân sĩ.
Trong đầu Lạc Tích Tuyết rất nhanh tổ chức ngôn ngữ, nhưng mà lúc muốn nói, vẫn à có chút xấu hổ nuốt vào nhả ra: "Đêm đó, cám ơn anh!"
Cô vẫn cho là đêm đó Lãnh Khinh Cuồng chạm vào cô, về sau đối tin nhắn cùng điện thoại của hắn, tất cả đều trốn tránh không tiếp.
Nhưng mà hiện tại xem ra là sợ bóng sợ gió, Lãnh Khinh Cuồng người này tuy bề ngoài có chút quần là áo lượt, nhưng coi như là một người đoan chính.
Ít nhất về phương diện này, hắn so với em trai Lạc Thiên Uy đủ là đàn ông hơn.
"Em, đều biết rồi hả ?" Lãnh Khinh Cuồng dừng một chút, ánh mắt liền trở nên âm trầm khó hiểu.
Hắn còn tưởng rằng cô cái gì cũng không biết, không nghĩ tới vậy mà cô biết đêm đó hắn không có đụng tới cô, cô làm sao mà biết được? Chẳng lẽ cô
Nghĩ như vậy , trong lòng Lãnh Khinh Cuồng không khỏi nổi lên một hồi chua xót.
Lại có người tiến lên chúc mừng , Lạc Tích Tuyết vội vàng xã giao, lễ phép chào tạm biệt Lãnh Khinh Cuồng .
Thời gian qua rất nhanh
Lạc Tích Tuyết ứng phó hết một lượng lớn khách mời, liền cảm thấy có chút khát nước, đi qua phòng chờ chuẩn bị rót ly nước ình.
Lúc này, một sức lực mạnh mẽ bỗng nhiên nắm lấy vòng eo của cô, cô không kịp hoảng sợ, đã bị một đôi tay lớn ôm đi rồi.
Hương vị quen thuộc thấm vào mũi, cô liền biết người đến là ai rồi.
"Em trai, em ở trong này làm gì?" Lạc Tích Tuyết xoa cổ tay đau nhức bị Lạc Thiên Uy nắm, trợn mắt.
Cả đêm không thấy hắn , không chừng hắn cùng người đẹp mềm mai kia đi phóng đãng, suy nghĩ đến đây, cô không có thái độ tốt.
Lạc Thiên Uy đóng cửa ban công, xoay người lại đi tới, cười lạnh vài tiếng, lập tức tới gần Lạc Tích Tuyết.
Trong lòng Lạc Tích Tuyết Tâm dâng lên một dự cảm bất tường, vừa định né ra, đã bị đôi tay Lạc Thiên Uy ôm vào, gắt gao đè cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên cái miệng ngày nhớ đêm mong này.
|
"Ưm"
Lạc Tích Tuyết hoảng sợ trợn tròn mắt, muốn đẩy Lạc Thiên Uy ra, lại dễ dàng bị hắn ôm chặt hơn.
Môi mỏng của hắn trăn trở giày vò cánh môi của cô, đầu lưỡi cường hãn cạy mở răng môi của cô, Lạc Tích Tuyết xấu hổ và giận dữ cắn hắn, hắn bị đau, lập tức lui ra ngoài, lại một ngụm cắn lên môi dưới phấn nộn của cô, trừng phạt lại tăng thêm sức lực.
"Ưm đau quá" Lạc Tích Tuyết theo bản năng nhíu mày, kêu đau một tiếng.
Lạc Thiên Uy lập tức buông môi dưới của cô ra, lại nhân cơ hội kẽ hở từ giữa răng tiến quân thần tốc, liên tiếp quấy lên ngọn lửa bá đạo, ép đầu lưỡi của cô cùng hắn dây dưa.
Ngón tay thon dài mà tinh xảo của hắn, chậm rãi xoa nhẹ lên gò má Lạc Tích Tuyết, động tác bắt đầu trở nên chậm rãi, hắn vươn đầu lưỡi ra, thật cẩn thận liếm sạch máu tươi trên làn môi của cô, giống như dịu dàng giống như thương tiếc.
Lạc Tích Tuyết dần dần ngừng giãy dụa, hô hấp lại bắt đầu trở nên hỗn loạn, hơi thở nóng bỏng của Lạc Thiên Uy lắp đầy giữa răng và môi của cô, khiến cho cô gần như hít thở không thông.
Cảm giác rung động từ môi mỏng của hắn dường như mang theo loại ám chỉ kỳ lạ nào đó, dường như đang từng chút từng chút thôn tính lý trí của cô.
"Ừ" Trong lúc lơ đãng răng và môi ngây ngô bật ra, lại làm cho cánh môi Lạc Thiên Uy vô ý vẽ ra một đường cong khiến người động lòng.
Hắn dùng sức ôm lấy eo cô, nhấc cô lên lui về phía sau hai bước, để cô lên trên lan can sân thượng, bàn tay to di chuyển lên, dao động trên lưng cô , khiến cho cô một hồi run rẩy.
Lúc này trong con ngươi Lạc Thiên Uy chứa đầy lửa giận, trong ánh mắt âm u lạnh lẽo như băng, suy nghĩ đến đêm nay cô luôn nói chuyện với người đàn ông khác, trong lòng hắn liền bốc lên ngọn lửa ghen tuông chua xót.
Nhất là lúc hắn vừa đến nhìn thấy cô ăn mặc hở hang như vậy, hở ngực lộ lưng, chầm chậm bước đi, khoe ra làn da trắng như tuyết dưới ánh đèn sáng rực, hắn nhìn đến da đầu cũng kéo căng lên, huống chi là trong buổi tiệc nhiều ánh mắt như vậy.
Hắn thực hận không thể ôm cô rời đi, đưa tới một nơi chỉ thuộc về một mình hắn, giấu cô đi.
"Ưm" cảm thấy sức mạnh mãnh liệt trong miệng hắn, Lạc Tích Tuyết đau nhức hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn trong đôi đồng tử đen thẳm của Lạc Thiên Uy, hàn khí bức người lạnh như băng, nhưng lại giống như che giấu ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Trong lòng cô chấn động, dùng sức chống đẩy hắn, liều mạng giãy dụa, nhưng bị hai tay Lạc Thiên Uy cố định kẹp chặt ở phía sau đầu, môi mỏng chẳng những không có buông cánh môi của cô, ngược lại vươn bàn tay còn lại ra, từ phía sau đi tới phía trước, đi tới chỗ đẫy đà của cô, nắm giữ một bên, dùng sức xoa nắn.
Ngăn cách bởi một lớp quần áo mỏng, hắn thở gấp cảm nhận mềm mại của cô, ngón trỏ khiêu khích vòng cổ giữa hai mảnh vải, vừa dùng chút sức, toàn bộ nơi đẫy đà trắng như tuyết liền bại lộ ra, nhảy tới trong lòng bàn tay hắn.
Hắn tiếp tục si mê vuốt ve, chỉ là hơn phân nửa gò má Lạc Tích Tuyết cũng đã đỏ bừng.
Cô quá sợ hãi, dồn sức đẩy hắn ra: "Lạc Thiên Uy! ! !" Cô tức giận hung hăng kêu tên của hắn, hai bàn tay ôm lấy ngực.
Đáng giận, lễ phục sinh nhật cứ như vậy bị hắn xé hỏng, cô làm sao ra ngoài.
Lạc Thiên Uy thấy gương mặt đỏ rực của cô, môi sưng đỏ lấp lánh dính nước miếng của hắn, vải tơ tằm mỏng che lấy ngực, lờ mờ thấy được da thịt trắng tuyết nhấp nhô khiến cho hắn choáng váng đầu.
Lúc này Lạc Tích Tuyết đứng ở trước mặt hắn, cả người liền hóa thân thành 4 chữ: Vô cùng hấp dẫn.
Rốt cuộc hắn không chịu đựng được, mạnh mẽ hôn lên môi cô, không ngừng dùng lưỡi khiêu khích nhiệt tình của cô, dụ dỗ cô cùng hắn trầm luân.
"Ưm không cần! !" Lạc Tích Tuyết thẳng lưng, theo bản năng kháng cự nụ hôn nồng nhiệt của hắn.
Nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay Lạc Thiên Uy lưu lại bên eo cô, gắt gao ôm chặt, giọng nói ác ma trầm ổn mà quỷ mị kề sát bên tai cô,"Tích tuyết, em cố ý ăn mặc như thế này, không phải là muốn câu dẫn tôi sao? Tôi thỏa mãn yêu cầu của em, chúng ta đến đi."
Đến? Đến cái gì?
Lòng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, còn chưa có phản ứng kịp những lời em trai nói là có ý gì, đã thấy Lạc Thiên Uy kéo hai tay ngăn trở của cô xuống , từ giữa miệng lễ phục xinh đẹp xé rách hai bên.
Lạc Thiên Uy duỗi bàn tay đi vào, đụng đến ven bờ vú, vừa xé xuống tiếp, lại cầm một bên vú dán lên trên lan can.
Lạc Tích Tuyết bị dọa vừa xấu hổ vừa vội, cô dùng sức vùng vẫy, nhưng mà Lạc Thiên Uy vẫn chính xác bắt được nơi mềm mại trước ngực cô, bàn tay to dùng sức xoa nắn.
"Ừm, tôi không muốn" Toàn thân Lạc Tích Tuyết run lên, không khỏi dùng sức nhấc chân, hung hăng giẫm lên chân Lạc Thiên Uy.
"A! !" Lạc Thiên Uy bị đau khó chịu, sức từ giày cao gót lại thêm cân nặng của cô, đầu ngón chân của hắn thiếu chút nữa bị cô giẫm đứt.
Hắn tức giận nhíu mày, người phụ nữ này thật đúng là đạp xuống! !
Lạc Tích Tuyết vừa muốn chạy trốn, lại bị Lạc Thiên Uy chặn ngang bế lên, hắn đặt cô ở trên lan can, sau lưng Lạc Tích Tuyết trống rỗng, nhìn xuống dưới lại càng sợ tới mức thét chói tai!
"A! ! ! Anh điên rồi phải không, mau thả tôi ra! ! Buông ra! ! !" Mặt cô đổi màu, dùng sức lớn hơn vùng vẫy.
Trời ạ, đây là lầu ba a! Té xuống không chết cũng sẽ bị liệt nửa người, rốt cuộc là hắn muốn như thế nào?
Phản ứng bản năng, Lạc Tích Tuyết đành phải ôm chặt lấy đầu Lạc Thiên Uy, cả người hướng tới sát bên người hắn.
"Ha ha, Tích Tuyết, sợ sao?" Lạc Thiên Uy kẹp chặt bên eo Lạc Tích Tuyết, tà mị dùng răng cắn xuống vành tai của cô, mê hoặc kề sát bên tai cô: "Không muốn té xuống, liền ngoan ngoãn phối hợp với tôi! ! !"
"Anh biến thái! ! !" Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lông mi dài dài như là tiết lộ sự sợ hãi của cô, run rẩy liên tục , giống như con ve run rẩy ở giữa gió thu.
Cô thật không ngờ em trai vậy mà sử dùng cách biến thái như vậy để hành hạ cô, ép cô đi vào khuôn khổ, cuối cùng hắn vẫn là ác ma.
"Tích Tuyết, em rất không ngoan , cả buổi tối đều nói chuyện cùng những người đàn ông khác, em tươi cười theo chân bọn họ kích thích đến tôi, hiện tại tôi quyết định phải trừng phạt em một chút!"
Trong con ngươi tối đen như đêm khuya của Lạc Thiên Uy hiện lên một đám sương mù, đáy mắt hắn lộ ra ngọn lửa dục vọng, hắn gắt gao nhìn cô, đối với vẻ mặt chống cự của cô, đáy mắt màu nâu của hắn càng thêm rõ ràng.
Phút chốc, hắn cúi đầu hôn cô, trằn trọc gặm cắn cánh môi của cô, mỗi một động tác đều mãnh liệt mà điên cuồng, hắn bất chấp bú mút cô, không lưu tình chút nào, giống như là trừng phạt tàn nhẫn với cô, dường như muốn cắn nuốt cô vào bụng.
Thân thể Lạc Tích Tuyết liền cứng ngắc, run rẩy, lúc này Lạc Thiên Uy mở mắt điên cuồng hôn cô, trong con ngươi sâu đen của hắn liên tiếp hiện lên ánh mắt chinh phục, trong lồng ngực cô có cảm giác mãnh liệt giống như là xấu hổ và giận dữ, không ngừng lung lay nhảy lên khó có thể đè xuống.
"Ưm đừng như vậy, không cần! ! !" Cô vừa thẹn lại sợ, né tránh nụ hôn của hắn, mà lại sợ động tác quá lớn sẽ ngã xuống lầu, sau cùng vẫn một lần nữa lọt vào giữa ôm ấp của Lạc Thiên Uy.
Lúc này mặt Lạc Thiên Uy vừa lúc chôn ở ngực cô, hắn phát ra tiếng cười sung sướng, bỏ qua một lớp quần áo ngăn cách ngậm lên đỉnh đẫy đà của cô.
"Ưm" Chỗ Lạc Tích Tuyết bị hắn ngậm chặt lan truyền ra từng đợt tê dại, toàn thân đều mất cảm giác.
Lạc Thiên Uy giống như mãnh thú cắn lấy nơi mềm mại của cô, lưu lại một vết màu đỏ, dần dần cô chịu không nổi, cả người xụi lơ xuống dưới, ngã lên đầu vai hắn.
Lạc Thiên Uy ôm lấy cô, bàn tay to đè mông tròn của cô, đè xuống lửa nóng của mình.
Lạc Tích Tuyết có thể cảm nhận rõ ràng được thứ cứng rắn như thép đó chống đỡ mình.
Mặt cô đỏ lên, nóng lòng muốn chạy trốn, nhưng Lạc Thiên Uy cũng không tính cứ như vậy mà buông tha cô.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về trước ngực cô, giọng nói khàn khàn ái muội, mang theo hương vị đầu độc chết người: "Muốn tôi sao?"
Lạc Tích Tuyết bị trêu hắn đùa không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, gật gật đầu lại lập tức lắc đầu, trong đầu một mảnh trống không, chỉ cảm thấy tư thế hiện tại của mình và em trai, thật sự quá xấu hổ rồi.
"Ngoan, nói muốn tôi!" Lạc Thiên Uy thổi hơi nóng vào bên tai cô, tà ác ra lệnh.
"Không! ! !" Lạc Tích Tuyết không khuất phục quay mặt qua chỗ khác, sắc mặt đỏ bừng thiếu chút nữa là nhỏ ra máu.
"Không nói tôi liền ôm em xuống muốn em, nói hay là ngay tại nơi này muốn em, chính em lựa chọn một cái! !" Lạc Thiên Uy nhướng mày, trong mắt hiện lên suy nghĩ tà khí.
"Anh? !" Trên mặt Lạc Tích Tuyết một hồi trắng hồng, cô quả thực không biết nên mắng hắn như thế nào, em trai như vậy đã quá đáng rồi, làm sao có thể dùng việc này ép buộc cô.
Chỉ là còn chưa đến hai giây do dự, Lạc Thiên Uy đã sốt ruột khó nén lại một lần nửa ôm cô đi lại lan can.
"Là em lựa chọn không dịu dàng ! !"
Một bàn tay hắn gắt gao chế trụ Lạc Tích Tuyết, một bàn tay thăm dò dưới váy của cô, bàn tay to liền dùng sức, ngay cả quần lót của cô cũng bị hắn xé thành mảnh nhỏ.
Bên tai Lạc Tích Tuyết nghe được tiếng kéo khóa thô, cô liền hoảng hốt.
"Lạc Thiên Uy —— A!"
Thét chói tai đã không còn kịp rồi, hắn liền như vậy mà tiến vào, thẳng lưng dùng sức, chặt chẽ chiếm giữ cô.
"Kích thích sao?" Hắn tà ác đẩy cô một cái, xấu xa hỏi.
Sắc mặt Lạc Tích Tuyết tái nhợt tới cực điểm, cô muốn chửi ầm lên, lại chửi không ra tiếng, lúc này cổ họng cô khô khốc ,cả người đã bị cái tên đàn ông này chiếm giữ triệt để.
Hắn cúi đầu hôn cô, hung hăng trằn trọc bú mút môi cô.
Lễ phục cứ theo đường cong xinh đẹp trên thân thể Lạc Tích Tuyết, hoàn toàn rơi xuống mặt đất.
"Ừm a"
Trên ban công, đúng lúc tình cảm của bọn họ đang mãnh liệt như lửa bỏng dầu sôi, đúng lúc này, cửa ban công lại đột nhiên mở ra.
Lạc Thiên Uy phản ứng cực nhanh, hắn vội vàng ấn đầu Lạc Tích Tuyết vào trong lòng, quay đầu nhìn, là người nào không có mắt đúng lúc này lại vào phá hỏng việc tốt của bọn họ.
Ai ngờ người tới không phải ai khác, là mẹ kế của bọn họ Lam Thư Đình.
Lúc này bà dẫn theo một đám người đứng ở đó, có phóng viên, có khách, cũng có bạn hợp tác thương nghiệp, mọi người nhìn thấy một màn này, quả thực kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Lạc Thiên Uy người thừa kế Lạc gia vậy mà ở trên sân thượng vụn trộm yêu đương với một cô gái, cô gái này là ai?
|