Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
|
|
Giọng nói của cô bình tĩnh đến mức kỳ lạ, nhưng trong lòng lại không ngừng kịch liệt đấu tranh.
Cô thật sự không thể cùng em trai của mình tiếp tục mối quan hệ thân xác điên cuồng này nữa, bọn họ là chị em thỉnh thoảng vụng trộm như thế này đã là tội ác rồi không thể đem mối quan hệ này kéo dài được.
Hãy để cho việc này kết thúc đi, cô khổ sở nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài còn ứ đọng những giọt nước. Lạc Thiên Uy cúi người xuống, con ngươi không hề chớp nhìn chằm chằm cô, trong mắt ẩn chứa ý lạnh thâm trầm phức tạp.
Bất chợt, bên tai Tích Tuyết truyền đến âm thanh chói tai của tiếng kéo, cô kinh ngạc mở to hai mắt, lại thấy Lạc Thiên Uy cứ như vậy mạnh mẽ đâm vào cô.
“Thiên Uy bây giờ là buổi sáng!” Cô giùng giằng tốt bụng nhắc nhở anh, trời đã sáng rồi. Lạc Thiên Uy không nói gì, chỉ nâng eo nhỏ của cô lên mặc kệ bất kỳ lời nói nào của cô, dùng sức mạnh mẽ đâm vào, mõi lần đâm là đâm đến chỗ sâu nhất.
“A Thiên Uy, không cần, tôi không chịu nổi!” thân thể của cô đã không thể nào chịu đựng được nữa, anh muốn cô cả đêm rồi, lại còn đòi lấy như vậy nữa, cô cảm thấy cả người như sắp hỏng mất, nếu tiếp tục nữa cô sẽ chết mất.
Lạc Thiên Uy liều mạng, trong mắt đỏ thẳm con tức giận, liên tục va chạm, không có ngừng nghỉ. Anh giống như dã thú, ở trên người cô liên tục gặm cắn tạo ra vô số vết đỏ, như không chảy máu thì không dừng tay vậy.
Lạc Tích Tuyết bị anh hành hạ quả thật đau muốn bất tỉnh, trong miệng không ngừng kêu:”Không cần, không cần ô ô”.
Cuối cùng cô không chịu đựng được nữa mà khóc rống lên, Lạc Thiên Uy nhìn thấy cô khóc thảm thương như vậy thì thân thể cứng đờ, lui ra ngoài, tâm cũng muốn nhéo lại. Nhưng không lâu sau đó anh lại tiếp tục nhào tới, lần nữa giữ chặt eo của cô, so với vừa rồi thì càng dùng sức hơn.
Đau, đau, đau. Đây là ý thức còn sót lại duy nhất của Tích Tuyết. Lúc trước ở trong phòng bếp quấn quýt với anh là cảm giác mỹ diệu, hiện tại cảm giác đó không còn nữa mà chỉ còn lại toàn thân như bị xé rách, mỗi cái đụng của anh đối với cô mà nói là sự đòi mạng.
Anh đem thân thể của cô lần nữa kéo tới, điều chỉnh tư thế để cho cô nửa quỳ nửa nằm trên giường lần nữa dã man đâm tới. Đau đớn mãnh liệt lần nữa kéo tới làm cho cô gian nan thở hổn hển, đến cuối cùng ngay cả hô hấp cũng khó khắn.
Chiếm đoạt không ngừng nghỉ, Lạc Thiên Uy giống như một con thú bị nổi điên, lại đem cô hành hạ suốt cả một buổi sáng. Cả đêm cộng vơi cả buổi sáng làm cho toàn thân Tích Tuyết rã rời, hoàn toàn không có chút hơi sức nào.
Cô khóc đến khàn cả tiếng, cuối cùng Lạc Thiên Uy xỏ xuyên qua đâm đến nơi sâu nhất, sau đó ngã xuống giường giống như mất đi toàn bộ sức lực. Cả quá trình Lạc Thiên Uy một câu cũng không nói, anh vẫn duy trì sự trầm mặc, dùng sức tàn phá cô. Khi tất cả kết thúc, anh vẫn như cũ không nói gì, Lạc Tích Tuyết cho là anh sẽ giống như trước đây cưỡng bách cô nói ra lời thương anh. Nhưng lần này không có, môt câu cũng không có. Thậm chí không có nhìn cô lấy một cái, chỉ kéo khoá quần trong mắt không có chút độ ấm nào, cứ như vậy xoay người rời đi.
Lòng của cô trong phút chốc rơi xuống đáy cốc, anh coi cô là cái gì đây? Công cụ ấm giường hay là một con gái điếm? Thân thể đã đau đến chết lặng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tuỵ của cô còn chưa khô nước mắt, tuyệt vọng cùng vô dụng cắn nuốt cô, cô nằm lỳ ở trên giường, khóc ngất đi. Thời điểm mở mắt ra lần nữa đã là buổi tối.
Một vầng trằng sáng xuyên thấu qua rèm cửa, thẳng chiếu trên chiếc giường của cô. Tích Tuyết miễn cưỡng chống thân thể lên, bước từng bước về phía phòng tắm, bất tri bất giác để nước nóng xối lên những vết thương, đau khiến cho cô phải hít hơi lạnh.
Thật vất vả mới tắm xong ra ngoài, dì Ngô đã gõ cửa, muốn cô đi xuống phòng khách nói là có khách tới nhà. Lạc Tích Tuyết khẽ lên tiếng, đơn giản sửa sang lại mọi thứ liền đẩy cửa đi xuống lầu.
Ai ngờ vừa mới xuống lầu đập vào mắt là một hình ảnh vô cùng chói mắt. An Ny Na một thân quần áo ngắn cũn cỡn giờ phút này đang ngồi dạng hai chân trên đùi của Lạc Thiên Uy, kê vào lỗ tai của hắn nói những điều thù thầm gì đó mà cả gian phòng khách không ngừng truyền đến âm thanh cười đùa của hai người.
An Ny Na một đầu tóc quăn xinh đẹp vén lên, gương mặt xinh đẹp động lòng người nhưng không mất đi sự quyến rũ, cô kéo cánh tay của Lạc Thiên Uy thân mật dựa trên bả vai của hắn, đôi mắt to sáng ngời cộng thâm hạnh phúc trên gương mặt càng làm cho cô ta thêm phần sinh động đầy sức sống.
Lạc Tích Tuyết cưỡng bách dời tầm mắt của mình, đáy lòng toát ra tia khổ sở, An Ny Na khoé miệng hạnh phúc cười làm cô cảm thấy châm chọc cho bản thân mình. Mấy giờ trước, Lạc Thiên Uy còn đè ép cô cùng cô làm ra chuyện thân mật như vậy nhưng trong chớp mắt anh lại có thể ôm người con gái khác, còn cho cô ta nụ cười sủng ái.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy vô lực, tâm tình buồn bực không vui sớm đã loạt vào mắt của Lạc Chấn Long.
“Tích Tuyết, con không khoẻ chỗ nào sao?”Lạc Chấn Long quan tâm nhìn cô, phát hiện sắc mặt của cô thật sự rất kém.
Lạc Tích Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu một cái:”Con không sao, có thể do lạnh nên cảm thấy trong người không thoải mái”.
“Tích Tuyết, con phải chăm sóc tốt cơ thể, có gì ba sẽ mời bác sĩ riêng đến xem cho con?” Lạc Chấn Long vuốt ve mái tóc thật dài của cô, lo lắng hỏi.
“Không cần đâu ba, con không sao”. Lạc Tích Tuyết cạy mạnh nói, cô không muốn để cho Thiên Uy biết cô vì anh mà cảm thấy khó chịu.
Hít sâu một hơi, Lạc Tích Tuyết chuẩn bị đến phòng ăn dùng cơm, chợt sau lưng truyền đến âm thanh của An Ny Na gọi cô lại.
“Chị!” An Ny Na cười ngọt ngào đi đến trước mặt của Lạc Tích Tuyết. Thân thể của Tích Tuyết cứng lại, chị? Cô cùng cô ta không có quen thuộc như vậy nha, nhanh như vậy đã theo em trai gọi cô là chị rồi sao?
“Chị!” An Ny Na lần nữa thân mật gọi, giơ một món quà tặng được gói tinh xảo lên trước mặt của Tích Tuyết “Chị, đây là quà mà em cùng Uy chọn cho chị, hy vọng chị thích nó!”
“Cảm ơn, em quá khách sáo rồi!” Lạc Tích Tuyết nhận lấy quà tặng, lịch sự cười nhạt đáp lại.
“Không cần khách khí như vậy, đây cũng coi như là lần đầu tiên em ra mắt chị, nên tặng chị một món quà!” An Ny Na cười nhẹ nhàng, lại lấy thêm một hộp quà đưa đến trước mặt của Lạc Chấn Long:”Bác trai, đây là cháu đặc biệt vì bác mà chuẩn bị”.
“Ny Na, về sau con chỉ cần đến chơi là được rồi, đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy làm gì” Lạc Chấn Long cưng chìu nhìn về phía cô, tựa hồ đối với đứa con dâu này ông rất là hài lòng.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy trong lòng buồn bực, ba nói người một nhà là có ý gì? Sẽ không quyết định cho Thiên Uy cùng Ny Na đính hôn chứ?
Đang lúc ấy thì ngoài cửa truyền đến thanh âm, sau đó là bóng dáng tây trang của Hàn Diệp Thần đi vào. Trên tay anh cũng cầm quà tặng, vừa vào đến cửa thì đã lễ phép chào hỏi người của Lạc gia.
“Bác trai, bác gái, chào mọi người!”
“Diệp Thần, đến rồi à!” Lạc Chân Long đứng lên, tựa hồ như việc của Diệp Thần đến đây đã được ông đoán trước vậy.
Hàn Diệp Thần lễ phép cùng Lạc Chấn Long hàn huyên mấy câu, sau đó liền đi tới bên người của Lạc Tích Tuyết.
“Tích Tuyết, đã lâu không gặp!!!” khoé miệng anh hiện lên nụ cười ấm áp, vươn tay bắt tay với cô.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp!” Lạc Tích Tuyết cũng lịch sự vươn tay đáp lại anh.
Trong đầu cô suy nghĩ tại sao ba lại mời cả Hàn Diệp Thần và An Ny Na đến nhà? Ba có ý gì đây? Nhưng không đợi cô suy nghĩ lâu, chỉ thấy Vi Tĩnh Nam đã nhào đến trong ngực của Hàn Diệp Thần:”Anh Diệp Thần, anh đã đến rồi?”
“Tĩnh Nam, chào em!” Hàn Diệp Thần khách khi chào cô.
Vi Tĩnh Nam không thuận theo bĩu môi, một bên Lam Thư Đình khuyên:”Diệp Thần, con cũng cùng với Tĩnh Nam chuẩn bị đính hôn rồi, sao còn nói chuyện khách khí như thế”.
Hàn Diệp Thần không nói gì, bên môi vẫn nhàn nhạt nụ cười, chỉ là khoé mắt lại luôn nhìn về phía Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết nghe vậy không khỏi kinh ngạc, Hàn Diệp Thần lúc nào thì đã biến thành vị hôn phu của Vi Tĩnh Nam rồi? Ba đang dự tính chuyện gì đây?
Cả nhà ngồi ăn cơm, không khí trên bàn ăn thật quỷ dị. Lạc Thiên Uy và An Ny Na thì luôn nói cười trên bàn ăn, còn Hàn Diệp Thần vẫn không chút nào để ý đến Vi Tĩnh Nam,ngược lại không ngừng gấp thức ăn cho Tích Tuyết, làm cho Vi Tĩnh Nam vô cùng tức giận còn Lạc Tích Tuyết thì lại vô cùng lúng túng.
“Con ăn no rồi, con xin lên phòng trước”.Cô cảm thấy nếu còn tiếp tục ở trong này nữa cô sẽ không thở được mất, nên cô muốn trở về phòng của mình.
Bóng đêm mê ly, ánh trăng ngoài cửa sổ vừa sáng lại vừa tròn, chỉ là cô không có tâm tình để thưởng thức. cô nhắm mắt nằm ở trên giường, vừa nghi tới tình cảnh hiện tại thì cô không sao chợp mắt được.
Đến tột cùng ba có ý gì đây? Cô không hiểu cũng rất nghi ngờ. Chỉ là nghĩ tới hình ảnh của Thiên Uy cùng An Ny Na đùa giỡn là tâm cô chợt lạnh.
Mở mắt ra, chợt nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Lạc Thiên Uy phóng đại ngay trước mặt làm cho cô giật mình không ít. Vỗ vỗ ngực bị hoảng sợ, không vui oán trách một câu:”Anh muốn hù chết tôi đúng không?”
Lạc Thiên Uy không trả lời chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.
“Anh muốn làm gì?” Lạc Tich Tuyết bị hắn nhìn như muốn tê cả da đầu, vừa định nhảy xuống giường rời đi lại bị anh đưa tay kéo lại, lật người đè cô ở dưới thân.
“Buông tôi ra! Lạc Thiên Uy!” cô không ngừng giãy dụa ở dưới thân, nhớ tới một màn của anh cùng An Ny Na là cô đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
|
Nụ hôn rực lửa, cứ như vậy đè lại, rơi thẳng trên cánh môi của Lạc Tích Tuyết. Lạc Thiên Uy gần như cuồng nhiệt hôn cô, giống như vô hạn nhớ nhung đề đặt trong nụ hôn này nhưng bên trong đó vẫn kèm theo sự trừng phạt giống như cô không ngoan vậy, không lưu chút khe hở nào, anh hung hăng hôn lên moi cô.
“Không cần ô” Lạc Tích Tuyết vô lực phản kháng, lưỡi của anh càng thuận thế tiến vào, thật sâu quấn lấy lưỡi của cô. Cô chỉ cảm thấy quanh thân giống như có một cỗ nhiệt lưu động, Lạc Thiên Uy hé miệng bú liếm cái lưỡi của cô, đem lòng của cô trùng xuống.
“Nói, nói em sẽ không rời tôi mà đi!” anh nặng nề đè ép cô, hung hăng hôn môi cô, môi lưỡi quấn quýt dây dưa. Lạc Tích Tuyết trầm mặc không nói, không cho anh bất kỳ một đáp án nào.
Cô ở trong lòng cười lạnh, anh ta đã có bạn gái vậy mà còn muốn cô ở bên cạnh sao?
Lạc Thiên Uy thấy cô không trả lời, liền kéo một cái chân của cô qua, không cho cô bất kỳ cơ hội thích ứng nào, liền hung hăng chạy nước rút đi vào. Lạc Tích Tuyết bị đau, chỉ là còn chưa kịp bất mãn đã bị Lạc Thiên UY điên cuồng luật động.
Liên tiếp vài đêm như vậy chuyện xảy ra cũng như thế, mỗi ngày ngay lúc cô chuẩn bị đi ngủ thì Lạc Thiên Uy sẽ xuất hiện, mà anh xuất hiện chỉ có một mục đích duy nhất chính là muốn cô. mỗi đêm anh hành hạ cô cho đến trời sáng mới thôi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm đó là cô không được rời xa anh.
Và tất nhiên là cô không thể nào chấp nhận yêu cầu đó của anh, mỗi lần cô không đồng ý là anh lại càng nóng lòng chinh phục hơn. Mỗi đêm đều triệt để muốn cô, không đến trời sáng thì không dừng tay.
Vừa mới bắt đầu cô không thể nào thích ứng được nhưng càng về sau nó như trở thành thói quen. Cùng lắm là bị anh hành hạ chút thôi, cô cũng muốn sớm được giải thoát.
Dù sao cả đời này cô đã bẩn thỉu không chịu nổi rồi, chỉ cần ở cùng em trai mình thêm một ngày nào nữa giống như là đang ở trong địa ngục vậy.
Tâm, đã sớm không còn.
Bẩn thì liền dơ bẩn thôi.
“Tích Tuyết, dạo gần đây cậu sao thế? Cả ngày phờ phạc rũ rượi?” Trần Tiểu Mạt đã sớm chú ý đến tâm tình của Lạc Tích Tuyết dạo gần đây, chỉ là chưa muốn hỏi cô nguyên nhân vì sao mà thôi, trong khoảng thời gian này Tích Tuyết rất hay đi học trễ.
“Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi thôi!” Lạc Tích Tuyết nói xong lại mệt mỏi ngáp một cái.
“Một chút thôi sao? Mình thấy cậu như là mệt muốn gần chết vậy đó. bộ dạng cậu như thế này làm tớ tưởng cậu cả đêm không ngủ đấy” Trần Tiểu Mạt quan tâm nhìn bạn tốt, cười trêu ghẹo.
Lạc Tích Tuyết thở dài một cái thật sâu, cả đêm không ngủ? A, thật sự của cô cũng không sai biệt lắm.
Mỗi đêm đều làm, hơn nữa động tác của anh càng lúc càng cuồng dã, không đem cô làm thiếu sống thiếu chết là đã may lắm rồi, cô còn sức để đi học coi như không tệ.
“Tích Tuyết, cậu cãi nhau với em trai à?” Trần Tiểu Mạt chợt tò mò hỏi tiếp.
“Cãi nhau? Không có” Lạc Tích tuyết nhẹ nhàng lắc đầu một cái, bọn họ chỉ là không nói chuyện nhiều với nhau thôi.
Trần Tiểu Mạt buồn bực vò đầu “Nhưng hiện tại hắn mỗi lần nhìn thấy cậu cũng lạnh lẽo vô cùng nha, cũng không đưa bữa sáng tới cho cậu”.
“Hắn có bạn gái rồi thì đương nhiên chị như mình không cần đếm xỉa gì nữa rồi” Lạc Tích Tuyết thay anh tìm lý do.
“Không phải, mình cảm thấy cách hắn đối xử với cậu có gì đó không đúng”. Trần Tiểu Mạt chống cằm suy tư.
“Không giống nhau? Không giống nhau ở đâu hả?” Lạc Tích tuyết ngẩn người hỏi lại.
“Nói thật Tích Tuyết, mình cảm thấy hắn giận cậu giống như cơn giận của tình nhân với nhau”. Trần Tiểu Mạt kéo tay cô qua nói nhỏ. Vẻ mặt của Tích Tuyết liền có chút khó coi, cô kinh ngạc nói:”Không phải đâu, Tiểu Mạt cậu nghĩ nhiều rồi”.
“Không phải là em trai của cậu đang thầm mến cậu đó chứ”. Trần Tiểu Mạt nói hoạch toạc ra. Lòng của cô theo những lời nói của bạn tốt này mà trầm xuống.
“Tiểu Mạt, cậu suy nghĩ nhiều rồi? Mình cùng Thiên uy có quan hệ máu mủ không thể nào như cậu nói được đâu” Cô cố gắng duy trì vè mặt trấn tĩnh, nhưng trong nội tâm lại không ngừng hoảng hốt.
Trần Tiểu Mạt bĩu môi:”hiện tại tư tưởng cũng cởi mở hẳn ra, dù là chị em ruột thì như thế nào, chỉ càn yêu nhau thì có thể ở cùng nhau được mà”.
“À!” Lạc Tích Tuyết bị giật mình, không nghĩ tới bạn tốt lại có suy nghĩ sáng suốt như thế, đi ở trong sân trường, cô vừa cầm quyển sách vừa nghĩ lại những lời Tiểu Mạt đã nói.
Chợt có mấy nữ sinh ăn mặc rất kỳ quái xông tới đem Lạc Tích Tuyết vây ở bên trong.
“Cô chính là Lạc Tích Tuyết?” một cô gái cầm đầu trong tay có cầm điếu thuốc, mặc áo hở rốn, nhìn bên ngoài là biết chẳng đàng hoàng gì.
Cô lạnh nhạt gật đầu một cái, giọng nói có chút không kiên nhẫn”Chính là tôi, xin hỏi các người tìm tôi có chuyện gì?”
“Ừ tính khi vẫn còn lớn đấy!” cô gái tiến lên đẩy cô một cái, lấy ra một cái dao nhọn “Đi theo chúng tôi một chuyến”.
“Các người muốn làm gì?” Lạc Tích Tuyết phòng bị nhìn con dao trong tay họ, có chút hối hận vì mình đã khinh địch, mấy cô gái này xem ra đến đây không có chút ý tốt nào.
“Không cần nhìn, sẽ không có người đến đây để cứu cô đâu, không muốn bị đau thì đi theo chúng tôi nhanh lên!” cô gái vung tay về phía cô hung ác uy hiếp.
Lạc tích tuyết bị bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo những người này đi tới một bãi đất trống. Nhìn bốn phía không có một bóng người, trong lòng của cô nổi lên lo lắng.
Mấy người con gái đó dần dần tản ra, từ đăng sau đi lên một người con gái khác không ai khác chính là An Ny Na.
“An” cô vừa định mở miệng gọi cô ta nhưng không ngờ một cái tát tai thật mạnh giáng xuống.
“Tiện nhân!!!” cô hung hăng quát, một cái tát vừa ngoan vừa chuẩn, má phải của Lạc Tích Tuyết ngay lập tức hiện lên năm dấu tay rõ ràng.
“Cô làm gì đấy?” Lạc Tích Tuyết che gò má của mình khó tin mà nhìn cô ả.
“Làm gì? Ai cho ngươi cái quyền đi quyến rũ Lạc Thiên Uy?” sắc mặt của An Ny Na băng lãnh, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm cô:”Lạc Tích Tuyết, ngươi thật không biết xấu hổ, ngay cả em trai ruột của mình mà cũng không bỏ qua”
|
Lạc Tích Tuyết biến sắc: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?"
"Nghe không hiểu sao? Dám làm còn không dám thừa nhận hả?" Annie Na căm hận gào thét, hai tay nắm thật chặt: "Đừng cho là tôi không biết mỗi buổi tối các người đã làm cái gì?"
Lòng Lạc Tích Tuyết kéo căng, không biết tại sao Annie Na lại khẳng định cô cùng em trai đã xảy ra quan hệ như vậy, là em trai nói cho cô ta? Hay là bạn gái của em trai quá nhạy cảm?
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Lạc Tích Tuyết hờ hững hỏi, cũng không có tâm tình giải thích với cô ta cái gì.
Annie Na bước đi đến trước mặt cô, níu vạt áo của cô lên, nhìn sát vào đôi mắt lạnh nhạt, rất không khách khí nói: "Lạc Tích Tuyết, tôi cảnh cáo chị, cách xa Lạc Thiên Uy một chút!"
Ánh mắt Lạc Tích Tuyết ngay thẳng trong veo mà lạnh lùng, chỉ là hờ hững cười: "E rằng chuyện này cô nên đi nói với Lạc Thiên Uy, chỉ cần hắn gật đầu đồng ý buông tha tôi, tôi cầu còn không được, nếu cô muốn cùng hắn ở một chỗ, thì phải có bản lĩnh cột hắn lại mới được."
Nếu Lạc Thiên Uy có thể dời tất cả lực chú ý đặt ở trên người Annie Na, cô nhất định sẽ rất vui mừng , phải biết rằng liên tục bị hành hạ nhiều đêm như vậy, cô sớm đã không chịu nổi rồi.
Annie Na tới uy hiếp cô thì có ích gì, muốn ở đây diễn xuất vẻ mặt cho ai xem? Ha ha, ông trời có thể làm chứng, thật tình không phải cô muốn cướp đoạt người đàn ông của cô ta, cô cũng là thân bất do dĩ.
Annie Na hung hăng bóp chặt cằm dưới của cô, chớp mắt suy tính quan sát trên dưới cô một lần, lời nói xem thường: "Phụ nữ ghê tởm! ! Chị ở trước mặt tôi giả bộ vĩ đại cái gì? Đừng tưởng rằng bản thân có một chút sắc đẹp thì giỏi lắm, tôi thật sự là khâm phục chị, chị gái có thể đi thẳng lên giường em trai mình ngủ, mỗi buổi tối còn cùng em trai mình quan hệ thân mật chỉ có vợ chồng mới có thể, làm sao chị lại thấp hèn như vậy! ! Thật sự là tiện nhân không cảm thấy nhục nhã! ! !"
Khóe môi Lạc Tích Tuyết gợi lên quét xuống nụ cười lạnh lẽo thê lương, cùng em trai mình lên giường, cô sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, bản thân sẽ chịu ngàn người chỉ trỏ! !
Ở trong mắt bọn họ, là cô không biết liêm sỉ dụ dỗ em trai sao? Dù sao cô đã hai mươi tuổi, là người trưởng thành rồi, vậy mà bị một thanh niên mười sáu tuổi ép buộc, ai cũng sẽ không tin !!
Càng không ai biết, trong lòng cô có bao nhiêu đau khổ ——
Dấn thân sa vào trầm luân, mỗi ngày lên giường với em trai, cô còn phải trải qua cuộc sống địa ngục như thế nào?
Từ nhỏ mẹ đã nói với cô, thiếu nữ phải giữ mình trong sạch, cho nên cô cùng Tiếu Vũ Trạch quen biết năm năm, cũng không có tiếp xúc trên thân thể, nhưng mà toàn bộ mộng đẹp đều bị em trai Lạc Thiên Uy phá vỡ rồi.
Hắn bá đạo đòi hỏi cô, ép buộc cô, một lần lại một lần ép cô đi vào khuôn khổ, cho đến hôm nay, cô không hề hay biết đi theo hắn lên giường.
Nhất định là như vậy, thân thể giao hợp, là thỏa mãn dục vọng mà thôi! ! !
"Nếu cô có bản lĩnh dụ dỗ hắn lên giường của cô, tôi sẽ rất biết ơn cô!" Cô nhìn Annie Na, đột nhiên không sao cả cười cười.
"Bốp!" Lại một cái bàn tay, hung hăng đánh vào mặt bên kia của cô.
Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên, người phụ nữ này cũng dám vô lễ với cô như vậy, liên tục đánh cô hai bạt tay?
Cô muốn xoay tay lại đánh lại, nhưng mà mấy cô gái ở phía sau Annie Na, lại cầm dao găm uy hiếp.
"Tiện nhân, dám can đảm dụ dỗ người đàn ông của tôi! ! !"
Annie Na phẫn nộ gầm lên, đánh Lạc Tích Tuyết hai bạt tay vẫn còn oán hận, cô ta bổ nhào về phía cô, hai tay gắt gao bóp chặt cổ Lạc Tích Tuyết, hung tợn quát:
"Từ lúc nhỏ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, cũng đã thích anh ấy, sau khi lớn lên, tôi lại càng yêu anh ấy sâu nặng hơn, đúng là anh ấy chưa từng quý trọng tôi, càng chưa bao giờ liếc mắt nhìn tôi một cái, vì cái gì? Anh ấy không thích tôi, nhưng mà lại cứ thích chị?"
Lạc Tích Tuyết lạnh lùng cười, trong mắt có vài phần đồng tình, cô ta bất quá chỉ là một nạn nhân chịu đủ dày vò trong tình yêu, gần như là người phụ nữ lạc đường đáng thương.
"Chị rõ ràng là chị của anh ấy, anh ấy tình nguyện thích chị của mình, cũng không nguyện ý thích tôi? Tôi không cam lòng, tôi không có chỗ nào thua kém chị, dựa vào cái gì, một mình chị iền hưởng hết cưng chiều của anh ấy? Chiếm đoạt toàn bộ trái tim của anh ấy, bây giờ tôi sẽ phá hủy chị, xem chị sau này làm sao dụ dỗ anh ấy?"
Annie Na đã phát cuồng, cô ta bất kể hậu quả bóp chặt cổ Lạc Tích Tuyết, sức lực trong tay càng ngày càng mạnh, Lạc Tích Tuyết liền bắt đầu cảm thấy khó thở.
"Buông, buông tay" Không khí mỏng manh, Lạc Tích Tuyết dùng sức gỡ tay Annie Na ra khỏi cổ mình, ra sức vùng vẫy .
Bỗng nhiên, Annie Na vừa buông tay, thân thể Lạc Tích Tuyết như lá cây giữa mùa thu, ngã nhào trên đất.
Annie Na tới gần cô, ánh mắt hung dữ: "Yên tâm đi, tôi sẽ không cho chị chết thoải mái như vậy ."
"Rốt cuộc cô muốn như thế nào?" Lạc Tích Tuyết liên tục thở hổn hển vài cái, mới khôi phục một chút hơi sức, sắc mặt cô trắng bệch hỏi.
Cũng không biết kiếp trước bản thân có phải là thiếu nợ Lạc Thiên Uy hay không, bây giờ buổi tối cô bị hắn hành hạ còn chưa đủ, ban ngày còn bị bạn gái của hắn hành hạ? Hiện tại xem ra, Annie Na cùng Lạc Thiên Uy đúng là thích hợp, đều là nhân vật tựa như ma quỷ.
"Như thế nào?" Annie Na đột nhiên ngửa đầu cười to, trong mắt phụt ra ánh sáng ác độc : "Tôi muốn Lạc Thiên Uy hoàn toàn hết hy vọng với chị, chị nói xem nếu chị bị vài người luân phiên cường bạo, mà mấy người luân phiên cường bạo chị lại là phụ nữ, chị đoán về sau anh ấy còn có thể mỗi ngày đều muốn chị sao?"
"Cô muốn làm gì? Cô điên rồi sao?" Lạc Tích Tuyết sợ hãi mở to hai mắt, cô thực sự không thể tin.
Annie Na sao có thể ác độc như vậy, nghĩ ra phương pháp như vậy để đối phó với cô, chẳng lẽ cô thật sự hận cô như vậy sao?
"Lạc Tích Tuyết, không cần khẩn trương như vậy, có thể cùng em trai của mình lên giường, chị còn có chuyện gì không làm được đâu? Tôi tìm mấy người phụ nữ tới cưỡng bức chị, đây xem như là bắt đầu, đối với phụ nữ không biết liêm sĩ như chị, như vậy đã có lợi cho chị rồi! !"
Annie Na âm hiểm cười lạnh, trong mắt hiện lên một nét tà ác, lui ra phía sau một bước, ra lệnh mấy cô gái phía sau: "Hầu hạ chị ta thật tốt cho tôi! ! Sau cùng đem chị ta đùa đến chết! !"
Lạc Tích Tuyết kinh hãi không ngừng lui về phía sau, muốn chạy trốn, lại bị mấy cô gái này chế trụ cổ tay, chặn ngang ngã ở trên mặt đất.
Cô vùng vẫy theo bản năng, cũng không nghĩ tay chân đều bị người khác kẹp cố định.
"Buông, buông ra! !" Khàn giọng hô to, thanh âm lại có vẻ vô lực như thế.
Mấy cô gái đi lên, điên cuồng xé rách quần áo của cô.
Ngoài đau nhức ra, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy ghê tởm nghĩ muốn nôn.
Cô chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày mình lại bị phụ nữ cưỡng bức.
Đây là ông trời trừng phạt cô sao?
Phản bội anh Trạch Vũ, phản bội cha, không chỉ cùng em trai nảy sinh tình yêu, mỗi đêm còn liều mình dây dưa cùng em trai , cô nhất định trốn không thoát trừng phạt của ông trời.
Đây, nhất định là báo ứng cô nên nhận! !
Có người xé nát áo của cô, một cái bàn tay nữ chui vào trong áo lót của cô, hung hăng vuốt ve .
Cô quả thực ghê tởm muốn nôn, ánh mắt trống rỗng làm cho người ta sợ hãi, đó là loại lạnh lẽo tuyệt vọng .
|
Trong đầu, xen lẫn từng hình ảnh dây dưa cùng Lạc Thiên Uy.
Cô đã từng cho rằng, cùng em trai ruột của mình lên giường, đã đủ ghê tởm rồi.
Thật không ngờ hiện tại, bản thân còn bị mấy người phụ nữ cưỡng bức.
Loại cảm xúc sụp đổ tuôn ra, nước mắt liền không khống chế được rơi xuống dưới.
Thiên Uy Thiên Uy
Ở trong lòng cô lẩm bẩm một cái tên, giống như làm như vậy có thể quên đau đớn, để cho giờ phút này nhanh chóng trôi qua.
Bàn tay lớn của người phụ nữ, vuốt ve trên dưới toàn thân cô, trên da thịt của cô đã nổi lên một mảng da gà.
Đang lúc cô cực kỳ tuyệt vọng, bỗng nhiên một người đàn ông dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai ôm cô lên, đá nhanh mấy cái, đá tan tát những người phụ nữ muốn cưỡng bức cô.
Lạc Tích Tuyết thấy người bên người mình, rất lâu không có động tĩnh, cô từ từ mở to mắt.
Đập vào mắt, là gương mặt anh tuấn chứa đầy lo lắng.
Lãnh Khinh Cuồng đau lòng nhìn cô, giờ phút này Lạc Tích Tuyết nằm trên mặt đất quần áo không chỉnh tề, vết thương phủ đầy trên thân thể nhỏ bé yếu ớt, cô lạnh run .
Làm hắn đau lòng nhất là giờ phút này ánh mắt vô tội hoang mang của cô, cặp con ngươi thương cảm nhẹ nhàng chớp động, hình như không biết được là hắn tới.
"Em, không sao chứ?" Lãnh Khinh Cuồng cầm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, từ từ đỡ cô dậy từ trên mặt đất, thấp giọng quan tâm hỏi.
Lạc Tích Tuyết vẫn rơi lệ, cô mở to hai mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, không kịp phản ứng mọi thứ vừa mới xảy ra.
Nhưng mà, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của hắn, ấm áp khiến cho nàng không cảm thấy sợ hãi nửa.
Lãnh Khinh Cuồng thấy cô nức nở, kinh sợ quá độ gần như không nói nên lời, hắn không nhịn được vươn hai tay ra, ôm cô vào trong lòng.
"Không sao, cái gì cũng chưa xảy ra không có việc gì , không có việc gì rồi." Lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Nhớ tới một màn vừa rồi hắn liền sợ hãi, nếu không phải gần đây hắn có bạn gái mới là giáo viên ở trường học này , hôm nay hắn cũng sẽ không cố ý lái xe đến đón bạn gái đi ăn cơm, đúng lúc thấy mấy người phụ nữ không có ý tốt bao vây Lạc Tích Tuyết, hắn một mặt ngạc nhiên nghi ngờ, một mặt liền đuổi theo nhìn xem.
Không nghĩ tới quả thực xảy ra chuyện.
Mấy người phụ nữ này, sau khi nhìn thấy hắn, đều đã sợ tới mức chạy trốn hết rồi.
Lãnh Khinh Cuồng ôm chặt Lạc Tích Tuyết vào trong ngực, lo lắng hỏi: "Tích Tuyết, rốt cuộc là em đã đắc tội với người nào? Vì sao bọn họ muốn đối phó em như vậy?"
Lạc Tích Tuyết chỉ ôm đầu, cuộn tròn thân thể lại khóc.
Muốn cô nói với hắn như thế nào, là vì cô cùng em trai lên giường, cho nên làm bạn gái em trai mất hứng, mới tìm cô gây phiền phức .
Căn bản là cô khó có thể mở miệng.
"Em không sao " Lạc Tích Tuyết cố nén cảm xúc đau khổ, muốn nói bản thân mình không có việc gì, để cho Lãnh Khinh Cuồng có thể rời khỏi, nhưng mà nước mắt lại không thể khống chế được rơi xuống.
Trải qua chuyện vừa rồi, cô bị hù dọa không nhẹ.
"Anh đưa em đến bệnh viện, em bị thương rồi!" Lãnh Khinh Cuồng nhìn thấy dấu móng tay cùng hôn ngân trên người cô, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Hắn lập tức cởi áo khoác, khoác lên trên người Lạc Tích Tuyết, đỡ cô đi khỏi trường học lên xe của hắn.
Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, bộ dáng hiện tại của cô, đúng là không thể về nhà .
Chỉ là vừa đứng lên, dưới chân lại tê rần, xém chút là té ngã.
"Em làm sao vậy?" Lãnh Khinh Cuồng quay đầu, khẩn trương hỏi.
Lạc Tích Tuyết đỡ lấy hai đầu gối của mình, nhíu mày: "Chân bị chuột rút rồi."
Lãnh Khinh Cuồng hiểu rõ ôm cô lên, thương tiếc vuốt vuốt mái tóc của cô: "Anh ôm em đi."
Lạc Tích Tuyết không có cự tuyệt, chỉ là uất ức rúc vào trong lòng Lãnh Khinh Cuồng, nén nước mắt trong lòng.
Nếu không phải hắn ôm cô, bộ dáng bây giờ của cô, cô thực không có can đảm đi ra cửa chính trường học.
"Tích Tuyết, đừng khóc, có đau không?" Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu, giọng nói mềm nhẹ hỏi.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu, lại gật gật đầu, trong đầu rối loạn bất an.
Thực ra trên người vẫn rất đau, e rằng nơi bị mấy cô gái kia đụng vào đã nổi lên cục xanh cục tím , nhưng thân thể đau đớn, vẫn thua kém với trái tim bị đả kích làm cô càng thêm đau khổ, về sau sẽ để lại ám ảnh trong lòng cô.
"Không có việc gì , đừng sợ, lát nửa chúng ta đến bệnh viện, bác sĩ xem xong rồi nghĩ ngơi vài ngày, thì sẽ không có chuyện gì." Lãnh Khinh Cuồng vỗ nhẹ phía sau lưng cô, nhẹ giọng an ủi cô.
Lạc Tích Tuyết rưng rưng gật gật đầu, cảm kích vùi vào trong lòng hắn: "Cám ơn anh!"
"Không cần khách khí, coi như anh làm chuyện tốt miễn phí một lần, không biết có thể cho là anh chuộc tội vì những chuyện xấu trước đây hay không." Lãnh Khinh Cuồng tà mị nháy mắt với cô.
Trong lòng Lạc Tích Tuyết được trấn an một chút, người đàn ông này, lúc này vẫn còn không quên nói đùa.
"Thì ra tan học không về nhà đúng giờ, là ở đây hẹn hò." Một tiếng nói âm lãnh quen thuộc bay tới.
Lạc Tích Tuyết vừa quay đầu nhìn, không nghĩ tới thì ra là em trai Lạc Thiên Uy.
Chỉ thấy hắn bày ra gương mặt lạnh lùng, trong đôi mắt đen sáng gần như muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn chằm hai người ôm nhau, nhiệt độ khắp người gần như đều đã rớt xuống không độ.
Sát khí tràn ngập.
Trong lòng Lạc Tích Tuyết có linh cảm không tốt, cô níu vạt áo Lãnh Khinh Cuồng, ý bảo hắn để cô xuống.
Chỉ là, cô còn chưa kịp đứng vững, đã thấy Lạc Thiên Uy xông tới, tách cô và Lãnh Khinh Cuồng ra, đánh tới một quyền thật mạnh.
Lãnh Khinh Cuồng không né tránh, miễn cưỡng chịu một quyền, máu mũi liền phun ra.
"A! Lãnh Khinh Cuồng" Lạc Tích Tuyết kinh hãi hô to, muốn đi qua xem vết thương của Lãnh Khinh Cuồng, lại bị Lạc Thiên Uy chặn ngang kéo vào trong lòng.
"Buông, Lạc Thiên Uy, sao anh lại không phân tốt xấu đánh người lung tung." Lạc Tích Tuyết phẫn nộ trừng mắt em trai mình, nói như thế nào thì Lãnh Khinh Cuồng cũng cứu cô, sao hắn có thể đánh người ta?
"Ai cho hắn đụng em!" Lạc Thiên Uy tức giận, vẻ mặt u ám, hai tròng mắt hung ác nham hiểm trợn nhìn Lãnh Khinh Cuồng, tàn nhẫn cảnh cáo: "Sau này nếu anh còn dám đụng vào cô ấy, tôi liền chặt đứt hai tay của anh."
"Lạc Thiên Uy, mời nói chuyện khách sáo với bạn tôi một chút, anh dựa vào cái gì mà đánh người lung tung?" Lạc Tích Tuyết đẩy em trai một cái, bức tức cũng dâng lên.
Cô vì hắn mới bị người ta ức hiếp, nhưng không ngờ, hắn vừa tới liền đánh người đã cứu cô Lãnh Khinh Cuồng, cũng không hỏi rõ vừa xảy ra chuyện gì, hắn cho rằng hắn là ai vậy.
"Em giúp hắn? ? ?" Lạc Thiên Uy không thể không nghi ngờ nhìn cô, trong mắt có đau xót.
Lạc Tích Tuyết tức giận trừng em trai: "Không sai, anh không hỏi rõ ràng tình huống liền đánh người lung tung, quả thực là một người ngang tang bạo ngược, cần phải xin lỗi người ta!"
"Em muốn tôi xin lỗi anh ta! ?" Lạc Thiên Uy bị tổn thương rống to.
Lạc Tích Tuyết thấy vẻ mặt ngang bướng của em trai, chắc cũng sẽ không xin lỗi.
Cô trợn mắt nhìn hắn, xoay người đi tới bên cạnh Lãnh Khinh Cuồng, thấy bên khóe miệng hắn đều đã chảy máu, liền cảm thấy rất áy náy.
Nói như thế nào hắn cũng đã cứu mình, lại bị em trai không phân biệt nguyên nhân đánh một quyền, cô thật sự cảm thấy rất áy náy.
"Thực xin lỗi, Lãnh Khinh Cuồng, là em liên lụy anh rồi !" Trên mặt của côtràn ngập xin lỗi.
"Không có việc gì, em trai của em cũng là lo lắng em." Lãnh Khinh Cuồng nhún nhún vai, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, chuyển mắt dự định giải thích với Lạc Thiên Uy: "Uy thiếu, thực ra vừa rồi"
"Tôi cảnh cáo anh, cach xa Lạc Tích Tuyết một chút!" Lạc Thiên Uy cắt ngang hắn, vẻ mặt cự tuyệt ngoài ngàn dặm.
Nói xong, hắn chặn ngang ôm lấy eo Lạc Tích Tuyết, ở cửa trường học, trước mắt bao nhiêu người, nhét cô vào của xe riêng của hắn.
Lạc Tích Tuyết bị đặt ở hàng ghế phía sau có màn che, tiếp theo Lạc Thiên Uy cũng ngồi vào ôm lấy cô, nhưng cô không có nhìn hắn, mà là xoay đầu đi, tầm mắt vẫn ngóng nhìn về hướng Lãnh Khinh Cuồng ngoài cửa sổ.
Cô thật sự cảm thấy rất áy náy, hắn cứu cô, cô còn không kịp nói cảm ơn và áy náy, đã bị e trai vừa hiểu lầm vừa cưỡng ép đưa đi.
Em trai đây là tại phát tát tính thiếu gia, bản thân không phân tốt xấu liền đánh người, đánh người còn không xin lỗi, thật là không nói đạo lý .Cô lại không bao giờ để ý đến hắn nửa.
Chiếc xe màu đen có rèm che ở trong tầm mắt của mọi người không nhanh không chậm khởi động chạy đi, từ đầu tới cuối Lạc Tích Tuyết lo lắng nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng ngoài cửa sổ, ánh mắt của cô trước sau cũng không thay đổi.
"Làm sao vậy, em luyến tiếc anh ta?" Lạc Thiên Uy vươn ngón tay nắm cằm Lạc Tích Tuyết, ý vị thâm sâu nguy hiểm hỏi.
Lạc Tích Tuyết hất tay hắn ra, giận dữ trợn mắt nhìn hắn: "Sao anh lại muốn đánh anh ấy?"
Đôi mắt Lạc Thiên Uy tối sầm u ám, giữa con ngươi có loại cảm xúc xoay chuyển thâm thúy khó dò: "Tôi đánh anh ta, em đau lòng rồi sao?"
"Anh không nên tùy tiện đánh người." Lạc Tích Tuyết tức giận mắng mỏ.
"Anh ta không nên tùy tiện đụng vào em." Lạc Thiên Uy ẩn nhẫn lửa giận, ôm Lạc Tích Tuyết vào trong ngực mình, cô là của hắn, hắn chỉ có thể cho phép trên thân thể cô có mùi của hắn, những tên đàn ông khác tuyệt đối không được.
"Ánh ngang ngược không nói phải trái!" Lạc Tích Tuyết quả thực cảm thấy không thể nói lý với em trai, cô phẫn nộ đẩy hắn ra, nổi giận kêu lên: "Anh không nên đụng tôi!"
Toàn bộ đều là hắn làm hại, nếu không phải hắn, thì sao Annie Na có thể tìm cô gây phiền phức, lúc cô bị những người phụ nữ kia ức hiếp, hắn đang ở đâu? Liền không phân biệt nguyên nhận đánh người lung tung, cũng không biết hỏi một chút rốt cuộc là cô đã chịu bao nhiêu uất ức, cô thật sự rất tức giận.
Lạc Thiên Uy nhăn đầu lông mày, nhìn động tác kháng cự của cô, lòng của hắn không hiểu sao liền không vui.
Vừa mới cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, lúc này lại chống đẩy hắn ra, chẳng lẽ cô có người đàn ông khác rồi hả ? Là tên Lãnh Khinh Cuồng kia sao?
Hắn lại vươn tay, không để ý phản kháng cùng vùng vẫy của Lạc Tích Tuyết, lại ôm cô vào trong ngực mình, một bàn tay theo cổ áo của cô dò xét đi vào.
"Buông! Anh không nên đụng tôi!" Lạc Tích Tuyết xấu hổ và giận dữ trừng Lạc Thiên uy, giống như trên người hắn có vi khuẩn sẽ lây bệnh cho nàng, cô chán ghét, càng bài xích!
Lạc Thiên Uy thấy cô như thế, càng thêm tức giận, trực tiếp đưa tay vào trong áo lót của cô thăm dò, vuốt ve trước ngực no đủ của cô, tận tình vuốt ve.
"A! Anh" Lạc Tích Tuyết khó có thể tin hành động của em trai, muốn mở miệng ngăn cản, lại sợ tiếng kêu của mình bị tài xế phía trước nghe thấy, chỉ có thể xấu hổ và giận dữ trừng hắn.
Lạc Thiên Uy chèn ép thân thể lên, ấn cái nút bên chỗ ngồi một cái, phía sau ô tô được tấm màn đen che chắn.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hô hấp cùng tiếng tim đập của hai người.
Hắn lập tức xốc áo đồng phục của Lạc Tích Tuyết ra, cởi bỏ mấy nút áo trước ngực, không chút do dự vùi đầu vào nơi cao ngất mềm mại của cô, môi ra sức hút thượng, ngậm chặt ——
|
“Em trai, a không cần”. thân thể Lạc Tích Tuyết khẽ run, đôi mắt đẹp chớp động lo lắng cùng hoang mang, cô sợ hãi hét lên.
Bọn họ bây giờ vẫn còn ở trong xe, cửa sổ xe không đóng, tại sao em trai có thể cởi y phục của cô mà hôn ngực cô chứ?
Ngày, cô quả thật khó có thể tiếp nhận, vừa mới chút nữa bị đám người kia sỉ nhục, hiện tại lại bị em trai đùa giỡn như vậy, cô thật là ngay cả lòng cũng muốn chết rồi.
“Lạc Tích Tuyết, những vết bầm tím trên người em là sao ?” Lạc Thiên Uy nắm được cằm của cô, ép cô đối mặt với mặt lãnh khốc của hắn, âm thanh lạnh lẽo tới tận xương.
“Không liên quan gì tới anh!”. Lạc Tích Tuyết quay đầu ra chỗ khác, bản năng không muốn để ý tới hắn. Trong lòng cô mâu thuẫn gay gắt với hắn.
“Không nói?” Lạc Thiên Uy lại gần, không vui nheo mắt, tầm mắt lửa nóng quét qua toàn thân của cô, sức lực trong tay tăng nhanh vuốt ve ngực cô.
Một chút sau, sức lực không mạnh cũng không nhẹ, khiến toàn thân Lạc Tích Tuyết cảm thấy hết sức rõ ràng, đồng thời càng cảm thấy càng thêm nhục nhã.
Nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống, uất ức trong lòng cô vô tận, hai vai sợ hãi run rẩy.
Cô muốn rời ra, nhưng Lạc Thiên Uy tà ác càng nắm càng chặt.
“Thiên Uy, không cần, anh bỏ qua cho tôi đi, chúng ta đang ở trên xe đấy a….?” Lạc Tích Tuyết nhăn mày lại, chỉ có thể cùng em trai thỏa hiệp.
“Biết sợ?”. Lạc Thiên Uy khẽ chạm vào môi đỏ mọng của cô, môi mỏng nâng lên một đường cong tà ác: “Ha ha, không cần lo lắng, đây là kính phản quang, xem ở bên ngoài không thấy”.
Lúc này các động tác kích thích trong thân thể tà ác của hắn đều bị cô tránh né, Lạc Tích Tuyết càng sợ càng muốn kháng cự, hắn lại càng muốn ở chỗ này ăn cô.
Hắn để tay xuống vuốt ve cô, ngược lại ôm lấy hông của cô, môi mỏng bật hơi ở trên vai cô, hai cánh tay vòng quanh thật chặt lấy cô.
Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, nụ hôn của hắn đã trợt xuống cô của cô, bắt đầu hướng quai xanh trắng nõn tiến công.
Lòng của cô đột nhiên vô cùng hoảng loạn, đua tay khước từ lồng ngực của hắn:
“Không….không nên, tôi không muốn ở chỗ này!”.
Ngón tay nhỏ bé của cô khước từ bộ ngực da thịt của người đàn ông, giống như là đốt lên ngọn lửa trên người của hắn, Lạc Thiên Uy nhịn cảm giác lửa nóng sôi trào, cầm tay ngọc ngà của cô, liếm láp qua, bật ra một tia cười khẽ: “Tích Tuyết, động tác này của em tôi có thể lý giải là muốn mời mọc tôi sao?”
“Tôi không có!”. Lạc Tích Tuyết hơi đỏ mặt, lập tức xấu hổ phản bác.
Lạc Thiên Uy cười câu hồn, tròng mắt nóng bỏng thật sâu nhìn vào đôi mắt của cô: “Không
phải muốn mời mọc sao? Hay chính là đang dụ dỗ đây?”
“Tất cả đều không phải ưm”. Cô không kiên nhẫn quát, lại thấy Lạc Thiên Uy đã cúi đầu xuống, hôn ngăn lại đôi môi của cô.
Lưỡi của hắn linh hoạt thăm dò vào, không lưu lại một chút đường sống nào tiếp tục dây dưa, khiến Lạc Tích Tuyết không có cách nào thở được.
# đã che giấu #
Lạc Thiên Uy ôm cô vào trong lòng chặt một chút, chặt chẽ nhồi vào cô.
Đợi cô thích ứng, hắn mới từ từ luật động.
Trong không gian thu hẹp, hắn không thể nắm chặt eo của cô tận tình từ trên xuống dưới, không thể làm gì khác ngoài cắn răng chịu đựng, ôm cô ở trong khuỷu tay, từ từ cọ xát.
Lạc Tích Tuyết không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, sợ hãi bị tài xế trước mặt nghe được, cô chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng, giống như tiếng nức nở nghẹn ngào cực nhỏ như tiếng mèo, núp ở trong ngực Lạc Thiên Uy, lắng nghe nhịp tim cực nhanh của hắn.
Thì ra hắn cũng biết sợ, chỉ là cảm giác vụng trộm kích thích như vậy, khiến cho hắn không biết mệt một lần rồi lại một lần chơi đùa, không ngừng nếm thử.
Lúc này, xe đi qua một trạm thu phí, bánh xe liên tiếp lăn chậm lại dần, xe chậm lại mang lại cảm giác hơi sóc lên.
Lạc Thiên Uy thừa dịp bánh xe lăn qua một chậm lại, tiếp tới va chạm nặng nề, bàn tay đè lại vào ngực Lạc Tích Tuyết, không cô không kêu được.
Thân thể Lạc Tích Tuyết truyền đến cảm giác một hồi run rẩy, cảm giác xa lạ lại quen thuộc khiến cô xấu hổ chui vào trong ngực Lạc Thiên Uy, cũng không thể ngóc đầu lên được.
Tại sao cô có thể, phản ứng với em trai như vậy chứ?”
Cô không phải hận hắn đối xử với chính mình như vậy sao? Tại sao thân thể lại có thể theo bản năng đáp lại hắn chứ?
Cô quả thật xấu hổ vô cùng.
“Ha ha, thì ra là Tích Tuyết cũng muốn anh sao?”. Môi mỏng của hắn nâng lên, tràn đầy hứng thú liếm vành tai của Lạc Tích Tuyết, mà động tác ở phía dưới cũng tăng nhanh lúc này.
Nếu thân thể của Tích Tuyết cũng như vậy khẩn cầu hắn, hắn cũng không cần chịu đựng cái gì nữa, công chiếm, đoạt lấy trong thời gian này là quan trọng nhất.
Trong sườn xe một đường lắc lư, kéo theo tiếu tấu kích thích, trên đường trở về biệt thự nhà họ Lạc trình diễn.
Khi đến lúc xe dừng ở cửa biệt thử nhà họ Lạc, toàn thân hai người đều đầm đìa, quần áo xốc xếch.
Như vậy xuống xe hiển nhiên sẽ bị hoài nghi.
Lạc Thiên Uy đè nén lửa giận, nghĩ thầm: Tài xế này mở nhanh như vậy làm gì? Anh muốn còn chưa đủ đây sao?
“Đến đây!”. Lạc Tích Tuyết chui ở trước ngực hắn, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Mau ra đây!”.
Nhưng Lạc Thiên Uy cũng không nghĩ như vậy mà thả cô ra, hắn híp mắt, đem âu phục treo bên cánh tay, cứ ôm Lạc Tích Tuyết như vậy xuống xe.
“A? Anh”. Lạc Tích Tuyết quả thật khó tin, người đàn ông tà ác, như vậy cũng quá đáng thôi.
Bọn họ cứ xuống xe như vậy, dưới ban ngày ban mặt, thân dưới quấn quanh thật chặt cùng nhau, nếu bị người giúp việc phát hiện ra thì làm sao đây?
Cô liều mạng đánh hắn, ý bảo Lạc Thiên Uy để cô ra, đặt cô về trong xe.
“Đừng động!”. âm thanh Lạc Thien Uy khàn đục quát, hạ thân còn có dính của cô một chút.
Cô không biết mình bây giờ đối với hắn quyến rũ thế nào sao? Trêu chọc hắn nữa, không chừng bây giờ hắn liền đè cô xuống mặt đất hung hăng muốn cô.
“Anh” Lạc Tích Tuyết cắn môi, mặt đỏ bừng tức giận, nhưng không nên mắng hắn, chỉ có đè nèn tức giận.
Lạc Thiên Uy cứ như vậy ôm cô, hương biệt thư nhà họ Lạc đi tới.
Dọc theo đường đi đều có người nhìn, Lạc Tích Tuyết cả mặt đỏ bừng trốn vào trong ngực Lạc Thiên Uy, cô thật sự không còn mặt mũi nào thấy người nữa.
Nhưng Lạc Thiên Uy đâu, mỗi một bước đều cố ý để tốc độ nặng, đi vài bước liền hung hăng đặt cô hạ xuống, vừa mới đến cửa phòng, cô thiếu chút nữa là run rẩy.
Vừa định tức giận cắn ngực Lạc Thiên Uy, lúc nào lại có một người phụ nữ chợt ra nghênh tiếp.
“Đại tiểu thư, thiếu gia, hai người đã trở lại!”.
Cung kính kêu xong, cô thuận thế đưa tay ra, muốn cầm lấy âu phục trên cánh tay Lạc Thiên Uy.
Lạc Tích Tuyết sợ lập tức ngăn cản: “Không nên tới!”.
Người giúp việc sững sờ, không hiểu đại tiểu thư sao vậy?
Mắt lạnh Lạc Thiên uy liếc nhìn cô: “Thân thể tiểu thư không thoải mái,tất cả các người đi xuống đi, tôi trực tiếp đưa chị ấy về phòng nghỉ ngơi”.
Người giúp việc yên lặng gật đầu, khó trách tiểu thư lại muốn thiếu gia ôm trở lại.
Lạc Thiên Uy ôm Lạc Tích Tuyết trở về gian phòng, vừa đi vào, còn chưa kịp đóng cửa phòng,
hắn đã không kịp đợi ôm lấy cô trong không trung, chống đỡ ở trên tường.
Hai chân Lạc Tích Tuyết cách mặt đất, thân thể lập tức mất đi thăng bằng, chỉ có thể thét lên ôm em trai.
Lạc Thiên Uy vừa đúng đưa đi một tay, đi xuống giữ chặt eo nhỏ của cô, vừa nhanh lại vừa mạnh mẽ.
Mới vừa ở trên xe hắn căn bản không có thể hưởng thụ, bây giờ đang ở trong phòng rộng rãi hơn rất nhiều, hắn có thể quên mình chạy nước rút.
“Không nên như vậy cửa còn mở đây chẳng phải sao?” Lạc Tích Tuyết hoang mang sợ hãi khước từ hắn, nhìn cửa chính mở lớn như vậy, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Ngộ nhỡ lúc này có người đi vào, vậy thì phải làm thế nào đây?
Lạc Thiên Uy hoàn toàn không chú ý tiếp tục nhu cầu, bàn tay có lực cố định giữ cặp chân của cô, đem cô hướng vào trong thân thể của mình, cờ hồ muốn hòa làm một thể với cô.
“A umh”. Lạc Tích Tuyết vừa định thét chói tai, đôi môi đã bị Lạc Thiên Uy chặn lại.
Gương mặt tuấn tú phóng đại của hắn ép tới, chính xác chiếm lấy đôi môi đỏ mỏng kiều diễm ướt át của cô, dùng sức hôn cô.
Đầu lưỡi như lửa tiến nhanh thần tốc, nồng liệt mà nóng bỏng mang theo điên cuồng kịch lực cắn nuốt, trong nháy mắt xâm chiếm hết tất cả nhận thức cảm giác của cô.
Lạc Tích Tuyết muốn bật lên tiếng king hô trong nháy mắt lại biến thành tiếng uyển chuyển mê người ưm.
Cách chất vải may mặc thật mỏng, cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, kịch liệt hôn, cuồng nhiệt như vậy, tràn đầy chiếm giữ.
Lạc Tích Tuyết bắt đầu truyền đến từng trận mê muội, hắn bá đạo hôn sâu, khiến chân của cô cũng bị tê dại rồi.
Một luồng sóng bao phủ lấy họ, ngay cả không khí cũng nóng lên.
Cuối cùng Lạc Tích Tuyết từng trận run rẩy ở bên trong, té xỉu ở trong lòng em trai.
Lúc cô thức dậy, bầu trời bên ngoài cũng đã tối đi.
Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, cảm thấy trên người lạnh buốt, cô cúi đầu nhìn, thì ra em trai đã ôm cô đi tắm rửa tốt.
Hắn vì cô mà đổi ga giường và đệm chăn mới, để cho cô có thể ngủ thoải mái.
Mà những vết thương ứ đọng máu trên người kia, có nứt ra, vết đỏ, đã được bôi thuốc, không còn đau nữa.
Cửa phòng bị mở ra, toàn thân Lạc Thiên Uy mặc áo sơ mi đen, tuấn tú siêu phàm, trong tay hắn đem một bát cháo trắng, vừa vào cửa thì ngồi trước giường Lạc Tích Tuyết.
“Thật xin lỗi, tôi không biết rằng cô ta sẽ đối với em như vậy!”. Hắn thở dài một cái, trầm mặc một hồi, chủ động nói lời xin lỗi cô.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc chớp mắt, lạnh lùng bĩu môi: “Không sao cả, tất cả đều đã qua rồi!”.
“Em yên tâm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!”. Đôi tay Lạc Thiên Uy nắm quyền, bán trán gợi lên gân xanh.
“Không buông tha cho cô ta thì phải làm sao đây? Tôi cũng đã bị tổn thương rồi”. Lạc Tích Tuyết ngoắc ngoắc môi, có chút tự giễu cười cười, đây là báo ứng của cô đi, ai bảo bản thân cô cùng em trai lại quan hệ dính dáng như vậy.
“Em nói như vậy là đang trách tôi?”. Lạc Thiên Uy sắc mặt ảm đạm nhìn cô, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Lạc Tích Tuyết thẳng thắn chống lại mắt của hắn: “Tôi không có trách anh, chỉ là tôi không hiểu, anh đã có Annie Na, tại sao còn gắt gao bắt tôi không thả chứ? Nếu như không phải anh ở đây cùng tôi mập mờ không rõ, đung đưa không chừng, cô ta cũng không phải tìm mấy người phụ nữ đó bắt nạt tôi sao?”
Nói cho cùng, tất cả đều là lỗi của em trai, cô tin rằng bất kì người phụ nữ nào không thể chấp nhận nổi việc bạn trai của mình một mặt kết giao, một mặt lại cùng những người phụ nữ khác quan hệ.
“Em --- đang ghen tỵ sao?”
|