Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
|
|
"Không cần, tôi uống thuốc dạ dày sẽ không có chuyện gì." Lạc Tích Tuyết nhỏ giọng yếu ớt lắc đầu một cái.
Toàn thân cô hiện tại, một chút sức lực cũng không có, vốn dĩ cũng không muốn chuyển động, càng không muốn đi bệnh viện.
"Sắc mặt em không tốt, ngoan ngoãn ở trên giường nghỉ ngơi, chờ anh trở lại. Lạc Thiên Uy dịu dàng nói.
Lạc Tích Tuyết quay mặt qua chỗ khác: "Một chút nữa tôi muốn đi gặp bạn, đã hẹn với bọn họ."
"Vậy cũng tốt, đừng về quá muộn, anh sẽ phái người bảo vệ em." Lạc Thiên Uy nhẹ giọng dụ dỗ nói.
Hắn đỡ hai vai cô, tự tay cho cô uống thuốc, thấy cô thả lỏng nằm xuống, hắn mới rời đi.
Lạc Tích Tuyết không nói gì, chỉ cảm thấy mình giống như một con rối mặc người ta định đoạt thật buồn cười, khóe miệng nở nụ cười tự giễu.
Bảo vệ? Rõ ràng là giám thị!
Hắn chính là muốn khống chế cô, để cho cô một chút không gian tự do cũng không có sao?
Giằng co một đêm, cô cũng mệt mỏi, ngủ một chút đã đến chạng vạng.
Lúc rời giường, đã qua giờ hẹn cùng bọn Cầm Tư Liên.
Vì để tránh chuyện phát sinh giống lần trước ở quầy rượu, lần này các cô hẹn gặp nhau ở nhà hàng.
Chờ đến lúc Lạc Tích Tuyết đến, Trần Tiểu Mạt đã rất đói, cô trề môi oán trách: "Tích Tuyết a, đã mấy giờ rồi, cậu sao bây giờ mới đến."
"Xin lỗi, tớ đến trễ!" Lạc Tích Tuyết áy náy nói.
Cầm Tư Liên lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: "Tích Tuyết, cậu không sao chứ, xem cậu sắc mặt không tốt lắm."
"A, có thể là tối qua ngủ không ngon, dạ dày đau suốt đêm." Lạc Tích Tuyết uể oải trả lời.
"Nhất định là cậu ăn uống không đúng giờ." Trần Tiểu Mạt hiểu rõ, cô rất rõ ràng thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Lạc Tích Tuyết. Trước kia có Vũ Trạch ca nhắc nhở cả ngày, hiện tại hai người đã chia tay, cô đại tiểu thư này dĩ nhiên là không biết tự chăm sóc bản thân.
"Vậy nhanh chọn món đi, tớ cũng đói rồi." Cầm Tư Liên mang thực đơn đưa cho hai người bạn tốt.
Ba người lần lượt chọn mấy món mình thích.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn phong phú tinh xảo được mang lên bàn, Trần Tiểu Mạt không khách sáo gắp thức ăn trước, Cầm Tư Liên cũng ăn theo.
Chỉ có Lạc Tích Tuyết một lúc lâu cũng không động đũa.
Bàn thức ăn thơm ngon, cô cũng không có chút hứng thú nào, đơn giản gắp vài miếng, nhạt nhẽo ăn vào miệng.
Cô cũng không biết mình gần đây tại sao, tâm tình rất tệ, không giải thích được phiền não. Rõ ràng bụng đã rất đói, nhưng mới vừa ăn vài miếng, lại cảm thấy khó mà nuốt xuống.
"Tích Tuyết, sao thế? không có khẩu vị?" Cầm Tư Liền nhìn ra bạn tốt có điều khác thường, quan tâm hỏi.
Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, gắp mấy miếng, vẫn cảm thấy không có khẩu vị.
"Tích Tuyết, cậu không phải là cảm lạnh chứ? hay thân thể không thoải mái sao?" Cầm Tư Liên đến gần, thăm dò trán của cô, cũng không có nóng, không phải là cảm mạo.
Lạc Tích Tuyết giống như không còn chút sức lực nào ngẩng đầu lên: "Có thể gần đây nhiều áp lực, tâm tình không yên, không muốn ăn nhiều."
"Tích Tuyết, có muốn nếm thử thịt heo quay này không? Đây là bình thường cậu thích ăn nhất." Trần Tiểu Mạt gắp một miếng để vào chén Lạc Tích Tuyết.
Thịt heo quay nằm trên cơm trắng, vàng óng, nhiều dầu mỡ, bóc lên hơi nóng.
Lạc Tích Tuyết bưng chén cơm lên, vừa định ăn một miếng, mùi hương thịt quay xông vào mũi, dẫn đến dạ dày cô một trận cuồn cuộn lên, cảm thấy buồn nôn.
Cô vội vàng che miệng, không để ý đến người hai bạn tốt đang kinh ngạc, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Ngồi xổm xuống, "Oa oa" ói ra, ói đến nước mắt cũng rơi xuống.
Lạc Tích Tuyết trong lòng buồn bực, không có bệnh, tại sao lại nôn mửa? Chẳng lẽ đồ ăn làm dạ dày không tốt? Nhưng rõ ràng hôm qua cô không có ăn gì?
Thật vất vả mới đỡ một chút, cô trở lại chỗ ngồi chuẩn bị ăn tiếp, ngửi thấy mùi thịt trong chén, cảm giác buồn nôn làm dạ dày lại cuồn cuộn lên lần nữa, cô đẩy chén ra xa, xoay người nôn khan mấy tiếng.
Cầm Tư Liên vỗ nhẹ lưng cô, nắm bàn tay lạnh như băng của cô quan tâm hỏi: "Tích Tuyết, nhìn dáng vẻ của cậu giống như bệnh không nhẹ, hay là đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút?"
"Không cần, tớ không sao!" Lạc Tích Tuyết khoát khoát tay, nhè nhẹ vuốt dạ dày, làm dịu cảm giác khó chịu.
"Tư Liên, cậu không cần lo lắng cho cậu ấy, cậu ấy nhất định là ăn uống không đúng giờ, uống một chút nước trái cây sẽ đỡ." Trần Tiểu Mạt gọi một ly nước trái cây, đưa đến cho Lạc Tích Tuyết, lo lắng dặn dò cô: "Cho dù không có bạn trai ở bên cạnh, cậu cũng phải biết được chăm sóc tốt cho mình a."
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, uống vài hớp nước trái cây, vị chua vừa vào dạ dày, quả nhiên không sao.
"Cảm ơn, tớ đỡ hơn rồi." Cô chậm rãi nói, chuẩn bị tiếp tục ăn cơm.
Cầm Tư Liên ở bên cạnh nhìn cô, như có điều suy nghĩ.
Mà Trần Tiểu Mạt thì lên tiếng nói thẳng, cô trêu nghẹo nói: "Tích Tuyết, cậu bây giờ vừa ói lại không thể ngửi mùi thịt, nếu không phải cậu cùng Tiếu Vũ Trạch đã chia tay, tớ còn tưởng cậu đang mang thai đấy?"
Lời nói khiến người ta giật mình.
Lạc Tích Tuyết vẫn còn trầm mặc, lập tức liền tỉnh táo hẳn.
Mang thai? ! !
Tim cô một trận thắt chặt, trong đầu hiện lên suy nghĩ đáng sợ.
Tính ngày, chu kỳ kinh nguyệt cũng đã qua chừng mười ngày !
Cô vốn là có đau bụng kinh, chu kỳ mỗi tháng điều không đúng ngày, cô cũng không quá để ý. Nhưng nghe Trần Tiểu Mạt vô tình nhắc đến, cũng thật là phần giống vậy.
Chu kỳ kinh nguyệt bất thường, cũng không thể cảm thấy buồn nôn? Cô cùng hắn ở phương diện này có một số vấn đề, không để ý, sử dụng biện pháp phòng hộ, cũng không phải là không có khả năng.
Nghĩ như vậy, Lạc Tích Tuyết cảm thấy trên trán mồ hôi lạnh toát ra, trong lòng hoang mang sợ hãi, sẽ không phải thật như vậy, trúng thưởng rồi?
"Tích Tuyết, cậu không sao chứ?" Cầm Tư Liên đẩy cô một cái, chỉ cảm thấy biểu hiện cô hôm nay tương đối kỳ lạ.
"Không có...không có sao!" Lạc Tích Tuyết giọng run rẩy, trong lòng rối loạn, cô mù mịt nói với hai người bạn tốt: "Tớ không có khẩu vị, không muốn ăn cơm, các cậu ăn đi, tớ về nghỉ trước."
Nói xong, cô vội vàng đứng dậy rời đi.
Cầm Tư Liên và Trần Tiểu Mạt khó hiểu nhìn nhau, cũng không ngăn cản, chỉ là nghi hoặc rồi tiếp tục dùng cơm.
Lạc Tích Tuyết ra khỏi phòng ăn, lo lắng mình có thật hay không mang thai, cô định qua tiệm thuốc đối diện mua que thử kiểm tra, nhưng vừa nhấc chân, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cô.
"Lên xe, cậu chủ kêu tôi đến đón cô." Mặc Cảnh hạ cửa xe xuống, ra hiệu bằng ánh mắt với cô.
Lạc Tích Tuyết vốn là không muốn đi, vừa nghĩ đến Lạc Thiên Uy liên tiếp điên cuồng mấy đêm, cô lo lắng nếu không nghe theo yêu cầu của hắn, không biết hắn sẽ lại làm ra chuyện gì, cô nhắm mắt ngồi vào xe.
Xe một đường đi đến vùng ngoại thành, tại một khu nghỉ mát, ngừng lại.
"Đây là đâu?" Lạc Tích Tuyết nhìn hoàn cảnh xung quanh, nghi hoặc hỏi.
"Cậu chủ đã mua suối nước nóng này, hôm nay đặc biệt sắp xếp tiểu thư đến đây thả lỏng một chút, cậu chủ đang ở lầu hai." Mặc Cảnh vừa nói vừa mang thẻ phòng đưa cho Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết không hiểu ý của Lạc Thiên Uy, nhưng mà phong cảnh ở đây rất đẹp, cô buông lỏng tâm tình một chút, nhưng vừa nghĩ đến mình có thể đã mang thai, trong lòng bỗng cảm thấy nặng nề.
Đẩy cửa phòng ra, Lạc Thiên Uy đang ngồi dựa vào ghế sô pha, hắn mới vừa tắm xong, lộ ra vòm ngực khoẻ mạnh và cường tráng, khuôn mặt lạnh lùng, giống như một hoàng tử cao ngạo, toàn thân toả ra khí chất cao quý.
"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Lạc Tích Tuyết sắc mặt khó chịu nhìn hắn, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này có thể làm mình lớn bụng, cô hận đến nghiến răng.
Lạc Thiên Uy trên mặt lộ nét vui vẻ, hôm nay hắn đặc biệt sắp xếp kế hoạch này, chính là muốn nhận lỗi với cô, hiển nhiên không có ý định cùng cô tranh cãi.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đưa đến, nắm cổ tay nhỏ nhắn của Lạc Tích tuyết, mang cô kéo đến bên cạnh mình.
"Khu nghỉ mát suối nước nóng này rất nổi danh, hôm nay anh đặc biệt mang em đến đây, nghỉ ngơi xong anh sẽ đưa em trở về." Lạc Thiên Uy từ phía sau ôm eo cô, ở bên tai cô phun ra hơi nóng.
"Không cần, tôi mệt quá!" Lạc Tích Tuyết không còn hơi sức đẩy hắn ra.
Lạc Thiên Uy hơi chau mày, quan tâm hỏi: "Thế nào, còn chưa thoải mái sao?"
"Ừ." Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, trong lòng suy tính có nên đem chuyện mang thai nói với hắn.
Gương mặt Lạc Thiên Uy khẩn trương, bận kéo tay của cô, muốn gọi điện thoại: "Để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em."
"Không!" Lạc Tích Tuyết ngăn cản, kéo cánh tay hắn, làm nũng nói: "Tôi không muốn bác sĩ kiểm tra, chắc là bị cảm, anh ôm tôi một chút, ôm tôi một chút tôi sẽ không khó chịu!"
Cô vẫn không có can đảm, cùng hắn đối diện với chuyện mang thai, nếu kêu bác sĩ đến sẽ bị lộ hết. Dù sao hắn chỉ mới mười sáu tuổi, có lẽ chưa chuẩn bị tâm lý đón nhận một sinh mệnh mới, trước hết cô thử thăm dò phản ứng của hắn rồi nói sau.
Dịu dàng nói xong, đầu dựa vào trong ngực Lạc Thiên Uy, hai tay ôm chặt eo hắn.
Lạc Thiên Uy thấy cô rất ít khi biểu hiện dịu dàng nghe lời như thế này, cũng liền ôm cô, ôm lấy Lạc Tích Tuyết đặt xuống trên giường.
Thần sắc hắn dịu dàng, vẻ mặt đau lòng, vừa vỗ nhẹ tay cô, vừa lo lắng nói: "Sinh bệnh không kêu bác sĩ sao? Hay là anh bảo Mặc Cảnh đi mua thuốc cho em, tối qua là anh quá mãnh liệt, làm em bị thương, thật xin lỗi!"
Lạc Tích Tuyết ngớ ra, không nghĩ Lạc Thiên Uy sẽ chủ động nói xin lỗi cô, nhưng bây giờ nói thì có ích gì, đã làm tổn thương, cũng không có cách bù đắp.
"Thiên Uy" cô vùi mặt trong ngực hắn, sắc mặt có chút do dự.
"Ừ?" Lạc Thiên Uy ôm eo nhỏ nhắn của cô, khẽ lên tiếng.
Lạc Tích Tuyết cắn môi, ấp úng nói: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện."
"Chuyện gì?" Lạc Thiên Uy nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng ôm cô.
Mặt Lạc Tích Tuyết đỏ lên, xấu hổ mở miệng: "Mỗi lần chúng ta như vậy, anh cũng không có sử dụng biện pháp phòng hộ sao?
Lạc Thiên Uy giật mình, nâng cô đối diện với mặt mình, ánh mắt sâu lắng ở trên mặt cô do dự.
"Em mang thai? "
|
Mặt cô liền biến sắc, nhịp tim nhất thời đập nhanh như trống đánh. Sao anh có thể đoán được cái cô muốn nói chứ?
Chỉ là hiện tại cô vẫn chưa muốn nói ra!
“Mang thai? Làm sao có thể chứ? Tôi chỉ là lo lắng mình sẽ mang thai nên mới hỏi anh một chút thôi.” Cô gượng cười, ánh mắt lúng túng.
Con ngươi thâm u của Lạc Thiên Uy nhìn chằm chằm cô, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:”Tôi có thói quen làm trực tiếp không sử dụng biện pháp nào cả”.
“Cái gì?” Vẻ mặt của cô như vừa trải qua một biến động lớn, trong mắt hiện lên tia chỉ trích không vui:” ý của anh là không sử dụng bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào cả”.
“Có cần thiết không? Nếu như em mang thai vừa hay có thể gả cho tôi, em có chạy cũng không thoát được”. Lạc Thiên Uy liếc nhìn cô, cười hả hê nói.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy nu cười kia vô cùng chói mắt. Lòng của cô cũng bị những lời này của anh mà hoàn toàn chìm vào đáy cốc.
Trời ơi, anh ta quả nhiên không sử dụng bất kỳ biện pháp nào cả, bọn họ làm nhiều lần như vậy, rất có thể là cô đã mang thai rồi.
Phải làm thế nào đây? Chưa kết hôn lại có thai không những vậy cha đứa bé lại chính là em trai cùng cha khác mẹ của cô nữa, hỏi sau này cô làm sao có thể gặp được ai, chưa kể đứa bé sinh ra có bình thường hay không, điều này đối với đứa trẻ là không công bằng!
Lạc Tích Tuyết đang lo lắng suy nghĩ thì giật mình khi bị Lạc Thiên Uy ôm ngang người rời khỏi giường.
“Anh mang tôi đi đâu?” Cô theo bản năng ôm cổ của Lạc Thiên Uy, cả kinh kêu lên.
“Chúng ta đi suối nước nóng.” Lạc Thiên Uy ôm cô vào một căn phòng được trang trí đặc biệt. Gian phòng này là phòng chuyên dụng của Lạc Thiên Uy, trừ cô ra anh không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào, càng không cho nơi này dính bất kỳ hơi thở của bất kỳ người đàn bà nào.
Anh đặt cô đến cạnh hồ, thử chút độ ấm của nước, mới dịu dàng cởi quần áo cho cô.
“Tôi tự làm được!” Lạc Tích Tuyết đẩy anh ra, đối với đụng chạm của anh cô còn không quen.
Lạc Thiên Uy không có nói gì, chỉ ở một bên tự cởi quần áo của chính mình. Lạc Tích Tuyết phủi môi dưới, cô cũng biết anh mang cô đến đây nhất định không có ý tốt đẹp gì, quả nhiên là muốn cùng cô tắm uyên ương.
Có lẽ ánh mắt của cô quá chói mắt nên Lạc Thiên Uy xoay người lại, thở dài một cái:”Tôi đến suối nước nóng đối diện, em có chuyện gì cứ gọi tôi!”
Cho đến khi xác nhận anh đã rời đi cô mới bắt đầu cởi từng cút quần áo của mình. Quần áo ở trong tay từ tự trượt xuống, lộ ra một cơ thể trắng noãn, đường cong lung linh như ẩn như hiện, lượn lờ trong lớp sương mù hơi nước mờ ảo.
“Thật thoải mái!” Lạc Tích Tuyết nhắm hai mắt lại, lười biếng ngồi cạnh hồ, hưởng thụ cảm giác đang ngập tràn, không kiềm được lẩm bầm nói.
Thần kinh buông lỏng cũng không làm cho suy nghĩ của cô dừng lại, trong đầu cô giờ phút này chỉ toàn chuyện nếu cô mang thai.
Rối rắm suy nghĩ bất tri bất giác, cô cảm thấy trong ngực dâng lên một nguồn nóng, trong đầu óc lúc này một hồi hoa mắt, choáng váng khó chịu. nhưng cô lại tham luyến nhiệt độ của suối nước nóng này, thân thể dần dần trượt xuống,…
Bùm một tiếng, Lạc Thiên Uy nhày xuống nước, ôm cả người đang choáng váng vào trong ngực lên bờ.
“Ngốc, thở đi!” Anh lo lắng vỗ vỗ gương mặt của cô, giọng nói vẫn bá đạo như cũ.
“Ưm” Lạc Tích Tuyết không ngừng húp từng trận không khí, lúc này mới cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
“Em đang nghĩ cái gì? Sao lại không chuyên tâm như vậy?” Lạc Thiên Uy thấy vẻ mặt của cô dần tỉnh lại mới thở dài một hơi.
“Không có gi” cô liền hoãn thần lại, vô ý thức cúi đầu, lúc này mới phát hiện toàn thân cô không có bất kỳ miếng vải nào che đậy, khó trách cô lại cảm thấy mát mẻ như vậy.
“Á, không cho nhìn, mau đưa quần áo cho tôi!” Lạc Tích Tuyết hét lên một tiêng,vội vàng dùng tay che ngực, quay lưng đi, hướng Lạc Thiên Uy hét to lên.
“Của em đây!” Lạc Thiên Uy cầm quần áo đưa cho cô, buồn cười nhìn phản ứng của cô:”Thân thể của em tôi đã nhìn không biết bao nhiêu lần, mặc hay không cũng không có khác biệt gì lắm!”
Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc anh một cái, nếu là bình thường bị anh nhìn cô còn chưa tính nhưng hiện tại cô đang mang thai không thể kích thích dục vọng của người đàn ông này được nếu không khôn biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
Cô nhanh chóng cầm quần áo lên mặc vào, bởi vì không biết anh lúc nào sẽ bộc phát nên động tác của cô nhanh hơn so với bình thường rất nhiều, hai gò má cũng đỏ hẳn lên.
Do cơ thể còn ướt nên bộ quần áo sát người làm cho da thịt của cô dán chặt vào vải, hiện ra dáng người mỹ lệ, toàn thân cao thấp toả ra hương thơm quyến rũ.
Lạc Thiên Uy không kìm hãm được đưa cánh tay mạnh mẽ từ phía sau ôm cô thật chặt
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dán chặt trên cánh tay của anh, cảm giác bắp thịt anh khít khao có lực, nghe được tiếng tim đập của anh. Cô xấu hổ ngẩng mặt lên, chr thấy ánh mắt anh loé sáng nhìn chăm chăm cô, sau đó cúi người hôn lên bờ môi đỏ mòng.
Lửa nóng bao trùm toàn thân hai người, hơi thở nam tính phun trên gò má mịn màng của cô, để cho cô cùng anh say mê, không tự chủ được hé mở đôi môi chào đón anh. Hai người hôn như si như say, lửa kích tình cơ hồ như muốn bốc cháy.
Ngay tại lúc này Lạc Thiên Uy thế nhưng lại buông cô ra, đáy mắt một mảng đỏ rực, thở hổn hển, đôi môi mím chặt, toàn thân bắp thịt cứng ngắc, tựa hồ như trong thân anh có cái gì đó muốn bộc phát.
“Chúng ta về thôi!” Anh khàn giọng nói, lửa dục ẩn nhẫn.
“Hả?” Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa không phản ứng kịp, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu nhìn anh.
Anh ta thế nhưng chịu tha cho cô? Làm sao có thể?
Cô không quá tin tưởng nhưng trên thực tế Lạc Thiên Uy đã làm như vậy. Anh nhặt quần áo rơi đầy trên đất, bàn tay vươn ra ôm ngang cô bước ra khỏi suối nước nóng này.
Cô ngớ ngẩn đôi tay bấu víu cổ của anh, mặt dựa vào anh, đáy mặt vẫn còn nghi ngờ, anh sao có thể bỏ qua cho cô đây?
“Em trước về nhà đi, anh ở chỗ này xử lý chút chuyện” Bọn họ trở lại phòng, anh giúp cô thay quần áo sạch sẽ sau đó nói với cô.
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, Mặc Cảnh hộ tống cô rời đi, chỉ là khi đi qua khúc quanh cô bắt gặp một cô gái đẹp tuyệt trần đang đi vào phòng của Thiên Uy.
Trong bụng cô căng thẳng chẳng lẽ anh có người con gái khác?
|
Về đến nhà, cô đi ngủ thật sớm, đợi đến khi Thiên Uy trở về thì cô đã sớm chìm vào mộng đẹp. Liên tiếp mấy ngày Lạc Thiên Uy tựa hồ như rất bận, đi sớm về trễ, bọn họ chạm mặt nhau cũng khó.
Tình hình cô nôn mửa ngày càng nhiều hơn, cơm tựa hồ như nuốt không trôi, sau mấy ngày cô dứt khoát xin nghỉ ở nhà. Chuyện càng ngày càng cấp bách cô cần phải đi làm kiểm tra gấp.
Cô lấy lý do đến nhà bạn có chuyện nên thừa dịp không ai chú ý cô len lén quẹo vào một phòng khám tư nhân, làm các thủ tục đơn giản để kiểm tra cơ thể. Thời gian từng giây từng phút trôi qua Lạc Tích Tuyết như ngừng thở, ở trên hành lang đi tới đi lui chờ đợi kết quả.
Rốt cuộc, kết quả cũng có. Bác sĩ gọi cô vào phòng, vui vẻ nói cho cô biết cô đã có thai.
“Rầm” Lạc Tích TUyết cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung “Thật sao? Bác sĩ xác định kết quả là tôi có thai sao? Có nhầm lẫn gì xảy ra không?” Cô ôm lấy tia hy vọng cuối cùng hỏi lại.
“Sẽ không sai, căn cứ vào báo cáo kết quả xét nghiệm thì cô đúng thật là có thai rồi”. Giọng nói của bác sĩ đầy sự khẳng định, cũng như đem tia hy vọng cuối cùng của cô đánh tan tành.
Trong đầu cô giờ phút này hoàn toàn trống rỗng, cảm thấy thế giới như sụp đổ rồi. Cô thật sự có thai còn là con của em trai mình. Điều này là như thế nào đây?
Nếu như chỉ là ngoài ý muốn mang thai của bất kỳ người đàn ông nào cô cũng có dũng khí để thừa nhận và sinh đứa bé ra. Nhưng đây lại là kết tinh của tội ác, muốn cô làm sao giữ lại đây?
“Tiểu thư, cô có cần tôi đưa một ít thuốc dưỡng thai không?” Bác sĩ nhìn cô sửng sốt hồi lâu cũng không có phản ứng cho là cô quá mức vui mừng.
“Không, không cần” Lạc Tích Tuyết vội vàng lắc đầu, đáy lòng hoảng hốt không dứt.
Cô do dự không biết có nên giữ đứa bé lại hay không. Suy nghĩ hồi lâu cô quay lại hỏi bác sĩ “Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, nếu như hai người có quan hệ máu mủ thì đứa bé sinh ra có như những đứa trẻ bình thường khác không?”
Bác sĩ hạ mắt nghiêm túc trả lời:”Việc này còn phải xem thứ quan hệ của bọn họ là trực hệ hay là mối quan hệ đời thứ mấy trong họ hàng, nếu là trong quan hệ ba đời thì đứa bé sinh ra rất dễ bị dị dạng, tỷ lệ sống cũng không cao nhưng không phải hầu hết đều như vậy”.
“Cảm ơn bác sĩ”. Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, trong đầu một mảnh hỗn độn.
Thời điểm từ bệnh viện đi ra, cô cảm thấy cả người xụi lơ, ánh mặt trời chói chang chiếu vào người cô càng làm cô thêm chói mắt
Từ khi cô cùng em trai mình phát sinh quan hệ đến bây giờ đã lỡ mang thai tất cả đều giống như cơn ác mộng, chỉ tiếc ác mộng đó lại là sự thật.
Phờ phạc rũ rượi về nhà, dì Ngô lập tức tiến lên đón:”Tiểu thư, cô đã trở về vừa lúc tôi đã làm xong cơm”.
“Dì Ngô, cháu cái gì cũng không muốn ăn, không có khẩu vị phiền dì làm cho con chén cháo đậu đỏ” Lạc Tích Tuyết không còn sức nói chuyện, trở về phòng liền trực tiếp nằm lên giường nghỉ ngơi.
Như vậy liền mang thai? Hiện tại trong bụng của cô đang có một sinh mệnh?
Cô vuốt ve bụng mình, trong lòng một trận chua xót.
Cô thật không dám tưởng tượng nếu cả nhà biết chuyện này sẽ kinh thiên động địa như thế nào nữa, vũ nhục chửi bới, đùa cợt nhất định sẽ theo nhau tới.
Mặc dù em trai rất thương cô cũng nhất định muốn cô sinh đứa bé này ra, nhưng làm sao để vượt qua sự khình miệt của xã hội đây.
Cô không muốn con của mình bị cười nhạo cuộc sống bị mọi người chỉ trích, còn không bằng hiện tại giết chết cô đi.
Ăn chén cháo đậu của dì Ngô xong Lạc Tích Tuyết mệt mỏi nhắm mắt ngủ.
Đúng lúc này Lạc Thiên Uy đẩy cửa đi vào. Anh ngồi bên giường đưa tay sửa sang lại mái tóc xốc xếch bên trán của cô, êm ái hỏi:”Tích Tuyết, hôm nay em đi khám bác sĩ như thế nào?”
“Ừm” cô gật đầu một cái, trong lòng có chút lo lắng, không biết anh có biết cô mang thai hay không.
“Bác sĩ nói thế nào?” Lạc Thiên Uy hỏi lại, gương mặt tràn đầy sự quan tâm.
“Không có gì đáng ngại, vì ăn uống không đúng giờ giấc nên bệnh bao tử tái phát lại”. Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt trả lời.
Lạc Thiên Uy dừng lại một chút, suy tư một lát lại hỏi:”Sau này tôi sẽ bắt em dùng cơm đúng giờ”.
“Được!” Lạc Tích Tuyết cũng không cự tuyệt.
Lạc Thiên Uy thấy cô mềm mại như thế thì thoáng an tâm lại, anh ngồi bên giường cầm tay của cô lẳng lặng nhìn cô. Đường cong gò má anh tuấn đầy nhu quang, ánh mắt thâm thuý giữa hai hàng lông mày ngưng kết lại lo lắng.
Trái tim cô không khỏi đau xót, chỉ cảm thấy thê lương không nói nên lời, đời này kiếp này cô còn có thể kết hôn được sao? Có lẽ nhiều năm sau này cô sẽ không bao giờ quên được đã từng có một đứa bé giữa cô và Thiên Uy.
Nghĩ tới đây, nước mắt của cô cơ hồ tràn mi.
|
Lạc Tích Tuyết liều mạng kìm nén nước mắt, đứng dậy ôm lấy Lạc Thiên Uy, đầu để trên bờ vai hắn, nước mắt liền chảy xuống, nhỏ giọt thấm vào quần áo hắn.
"Tích Tuyết, em làm sao vậy?" Nhận ra được sự khác thường của cô, Lạc Thiên Uy cúi đầu nhìn cô.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu, không chịu ngẩng đầu lên, cô không muốn để cho Lạc Thiên Uy nhìn thấy nước mắt của mình.
"Không có việc gì, chỉ là muốn ôm anh." Cô vô lực nói.
Lạc Thiên Uy dơ tay ôm cô vào lòng, hôn môi lên trán cô nói: "Ngoan, ngày mai ba muốn phái tôi đi công tác ở nước ngoài, chờ tôi trở lại."
Em trai muốn đi công tác sao? Trước mắt Lạc Tích Tuyết liền sáng lên, cơ hội tốt như thế.
Suốt cả một buổi tối, Lạc Thiên Uy ôm cô đi vào giấc ngủ, Lạc Tích Tuyết cũng không có vùng vẫy.
Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Thiên Uy mới lưu luyến không rời chào tạm biệt cô, mà cô còn rất bình tĩnh kêu hắn đi đường cẩn thận.
Đến lúc giữa trưa, người hầu Lạc gia thay ca, Lạc Tích Tuyết thừa dịp mấy bảo vệ canh giữ cô đi ăn cơm trưa, len lén chạy tới một nhà thuốc gần đó.
Cô mua thuốc phá thai! !
Bởi vì lo lắng đến bệnh viện, thì chuyện mình mang thai sẽ bị lộ, cô đành phải tự mình đi nhà thuốc mua thuốc, chuẩn bị xoá sạch đứa nhỏ.
Nhìn mấy viên thuốc màu đen trong tay, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy từng đợt sợ hãi chui vào trong lòng.
Uống những viên thuốc này, con của cô liền không còn nửa, quan hệ của cô cùng em trai sẽ kết thúc chứ? Tội ác này nên kết thúc, dù cho cô phải trả giá bằng máu và tính mạng.
Con à, thực xin lỗi, không nên trách mẹ, mẹ cũng không có cách, con căn bản không nên đến thế giới này!
Trở lại phòng ngủ, Lạc Tích Tuyết cài chốt cửa lại, ngồi ở bên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm mấy viên thuốc.
Dù đã hạ quyết tâm, nhưng suy cho cùng cũng là máu mủ ruột thịt của bản thân, muốn cô chính tay bóp chết nó, bao giờ cũng cần một chút dũng khí .
Lúc này, “Ầm” một tiếng chốt cửa phòng liền bị đá văng, Lạc Thiên Uy đứng ở ngoài cửa.
Em trai đã trở lại? Làm sao có thể nhanh như vậy?
Trong lòng Lạc Tích Tuyết luống cuống, cầm mấy viên thuốc lên nhét vào miệng, sau đó bưng nước lên uống vào, thuốc vào bụng.
Lạc Thiên Uy đi tới, trên khuôn mặt anh tuấn ẩn chứa tức giận: "Lạc Tích Tuyết, ban ngày ban mặt em đóng cửa chặt như thế làm gì?"
"A? Tôi" Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, ấp úng bịa chuyện để viện cớ: "Tôi có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút, sợ bị người khác quấy rầy."
"Không thoải mái?" Quả nhiên lấy cớ này rất có ích, Lạc Thiên Uy vừa nghe cô nói không thoải mái, giận dữ liền biến mất, vội vàng chạy tới bên người cô, ân cần hỏi: "Bụng vẫn không thoải mái sao? Đi, tôi đưa em đi bệnh viện xem xem, đừng nên kéo dài bệnh thêm."
"Không cần! Tôi không sao, chỉ là có chút choáng váng đầu." Lạc Tích Tuyết lập tức giữ chặt hắn, nhân cơ hội nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, anh không phải đi công tác sao? Sao đã trở về nhanh như vậy?"
"Hạng mục này bị Lãnh Khinh Cuồng đoạt lấy, gần đây cũng không biết anh ta làm sao, luôn đoạt mối làm ăn của Lạc thị." Đôi mắt sâu thẳm của Lạc Thiên Uy đảo quanh trên mặt Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết vội vàng vì bản thân mà cãi lại: “Anh đừng nhìn tôi như vậy, cũng không liên quan tới tôi! Tôi đã rất lâu chưa gặp anh ấy rồi."
"Tôi không phải nghi ngờ em, chỉ là cái tên Lãnh Khinh Cuồng này gần đây càng ngày càng hung hăng càng quấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tiêu diệt anh ta!" Trong mắt Lạc Thiên Uy hiện lên một tia thâm hiểm.
Lạc Tích Tuyết bĩu môi không nói gì, đàn ông chỉ thích tranh giành, thực không có ý nghĩa.
"Anh có việc vội vàng thì đi trước đi, tôi muốn ngủ." Cô ngáp một cái, nghĩ đến một hồi thuốc có tác dụng, muốn đẩy hắn rời khỏi sớm một chút.
Ai ngờ Lạc Thiên Uy chẳng những không có ý rời khỏi, ngược lại cởi quần áo ra, đến nằm bên cạnh Lạc Tích Tuyết.
"Hôm nay dậy thật sớm, tôi cũng mệt mỏi, ngủ cùng em một lát." Hắn ôm cô từ phía sau.
Trong lòng Lạc Tích Tuyết kêu khổ, dường như ông trời cũng không quan tâm cô, rất không dễ dàng mới có cơ hội này, chẳng lẽ cứ bị phá hủy như vậy sao?
Nhưng mà vừa lúc, cô đã đem thuốc phá thai uống hết, đến lúc đó chỉ có thể nói là tự nhiên sanh non, mới có thể lừa gạt qua cửa?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lạc Tích Tuyết nằm ở trên giường, giống như tù binh chờ đợi tuyên án, không biết bản thân sắp gặp phải cái gì, giờ phút này cô giống như là người chết đuối, khẩn trương, sợ hãi từng đợt rồi lại từng đợt đánh úp về phía cô.
Lạc Thiên Uy ở bên cạnh đã ngủ thật say, trong lúc ngủ mơ lại vẫn ôm chặt cô, trên mặt cười nhẹ an tâm.
Bên trong mở điều hòa, nhiệt độ đã rất thấp, nhưng Lạc Tích Tuyết lại khẩn trương rơi xuống một giọt mồ hôi lớn, trong lòng sốt ruột mãi.
Cô muốn nhẹ nhàng đẩy ra Lạc Thiên Uy xuống giường, tìm một góc trốn đi để chịu đựng đau đớn, ai ngờ cánh tay sắt của hắn không chút động đậy.
Đợi thật lâu thuốc còn chưa có tác dụng, cô không khỏi lo lắng: cái thuốc phá thai này có phải là thật hay không? Sẽ không phải là cô mua thuốc giả ở nhà thuốc chứ?
Lại mấy chục phút trôi qua, đối với Lạc Tích Tuyết mà nói mỗi một phút cũng là sống một ngày bằng một năm, rốt cục, bụng dưới truyền đến từng cơn đau bụng âm ỷ.
Bởi vì thường đau bụng kinh, cô sợ nhất là đau đớn, bất luận đau đớn nhỏ gì đều khiến cho cô sợ hãi, khó chịu không thôi.
Nhưng đứa nhỏ này nhất định phải xóa sạch, đau đớn lần này cũng nhất định cô phải chịu được.
Dần dần, cơn đau bụng tăng mạnh, cô cắn chặt răng, hai má trắng xanh, mồ hôi rơi như mưa, hai tay gắt gao ấn chặt bụng, hi vọng làm như vậy có thể giảm bớt đau đớn.
Nhưng không nghĩ tới đau đớn khi sẩy thai, so với đau bụng kinh mãnh liệt hơn nhiều.
Đau đớn trong cơ thể theo thời gian trôi qua càng ngày càng gay gắt, càng ngày càng mãnh liệt, giống như một thanh đao nhỏ quấy rối ở trong bụng cô, đã vượt qua khả năng chịu đựng cực hạn của cô.
Rốt cục, cô không chịu đựng được, cắn nát môi, khẽ lên tiếng rên rĩ.
Tiếng rên rĩ xì xầm làm Lạc Thiên Uy tỉnh ngủ, hắn tỉnh ngủ mở to mắt, quay đầu vừa thấy, liền sợ hãi.
"Tích Tuyết, em làm sao vậy? Sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy? Chỗ đó không thoải mái?" Hắn đỡ bờ vai cô, thất thanh hô to.
Lạc Tích Tuyết há to mồm, nhưng mà cuối cùng vẫn không có sức trả lời hắn, cảm giác bây giờ của cô giống như là lóc từng miếng thịt, toàn thân đều chịu đựng cực hình, trong lòng một mảnh thê lương.
Đây là của báo ứng của cô sao? Cùng em trai xảy ra quan hệ trái đạo lý, sẽ bị ông trời trừng phạt, đau khổ này nhất định là để chuộc lỗi cho tội ác!
"Em, có phải có kinh rồi hay không?" Lạc Thiên Uy do dự một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô hỏi.
Hắn nhớ rõ lần trước lúc cô có kinh, cũng là đau thành cái dạng này, chỉ là bây giờ nhìn qua hình như là nghiêm trọng hơn lần trước.
Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, nước mắt đan xen mồ hôi đã làm tầm mắt của cô lờ mờ.
Muốn cô nói như thế nào với em trai? Nói cho hắn biết cô tàn nhẫn như vậy, chính tay xóa sạch con của bọn họ hay sao?
Bụng dưới đau đớn như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, càng ngày càng mãnh liệt, giờ phút này, cô đã không có hơi lực để ý tới Lạc Thiên Uy, chỉ cảm thấy một cổ hơi nóng phá vỏ trào ra.
Cô cảm giác được rõ ràng, dòng chất lỏng có mùi tanh giống như dòng suối nhỏ chảy ra bên ngoài cơ thể, lập tức ướt sũng quần áo mỏng manh.
Lúc mơ hồ, Lạc Tích Tuyết thấy được trên quần, trên giường, trên mặt đất đều đã dính đầy máu tươi.
Nhiều máu như thế, chói mắt như thế.
Lạc Thiên Uy cũng thấy được, hắn nhất định là hiểu được cô đã xảy chuyện gì, hét lớn một tiếng, liền ôm lấy Lạc Tích Tuyết xông ra ngoài.
Giữa đau đớn, Lạc Tích Tuyết cảm giác máu ở phía dưới cơ thể mình vẫn không ngừng chảy ra, hơi sức trong cơ thể tựa như bị rút ra từng chút, ý thức mất đi từng chút.
Giọng nói Lạc Thiên Uy run rẩy khẩn trương ở bên tai cô vang lên : "Tích Tuyết! Tuyết Nhi của tôi! Đừng sợ, tôi đưa em đến bệnh viện!"
Chỉ là ý thức của Lạc Tích Tuyết càng ngày càng mơ hồ, lúc này ngón tay không chút hơi sức gắt gao ôm lấy cánh tay Lạc Thiên Uy, rốt cục mệt mỏi rũ xuống, cuối cùng, cô rơi vào hôn mê.
Trong bóng đêm, tựa hồ có tiếng bước chân đi qua lại vội vã, tiếng nói chuyện ồn ào, có tiếng quát tháo vội vã cuồng loạn, vang lên ở bên tai.
Dần dần, dần dần, toàn bộ đều cách xa cô, cô giống như ngã vào giữa vực sâu vạn kiếp bất phục.
Giống như cách một thế kỷ lâu như vậy, Lạc Tích Tuyết rốt cục chậm rãi tỉnh lại, chỉ là bụng dưới vẫn thỉnh thoảng truyền đến từng cơn đau nhức, giống như đã đi tới cửa địa phủ một chuyến.
Cô nặng nề mở mí mắt, chiếu vào mắt là vẻ mặt lo lắng của Ngũ Khiết, Lạc Thiên Uy đã điều Ngũ Khiết trở lại chăm sóc cô.
Nhìn thấy Lạc Tích Tuyết tỉnh dậy, Ngũ Khiết lộ ra nét tươi cười vui mừng: "Tiểu thư, cô thức dậy. Muốn uống nước không?"
Lạc Tích Tuyết suy yếu gật đầu, liền uống vài ngụm nước trong cốc trên tay Ngũ Khiết.
Mà khi cô quay đầu vừa thấy, Lạc Thiên Uy đang ngồi ở trên sofa trong góc phòng bệnh, đôi con ngươi sắc bén lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Khuôn mặt của hắn u ám lại tiều tụy, trong mắt đầy tơ máu, tựa như là cả đêm đều không có chợp mắt, ngay cả râu cũng dài hơn.
Em trai giống như trong vòng một đêm lớn hơn rất nhiều.
Không hiểu sao trong lòng Lạc Tích Tuyết rùng mình một cái, cô khó hiểu nhìn qua Ngũ Khiết, nhưng Ngũ Khiết lại tránh được tầm mắt của cô, không nói được một lời, cúi đầu đi ra ngoài cửa.
Tất cả phòng bệnh đều đã an tĩnh, một không khí quái dị nói không nên lời quanh quẩn ở chung quanh, đây, đều là vì Lạc Thiên Uy.
Tuy nhiên hắn không nói một lời, nhưng mà giống như một áp lực vô hình đè lên Lạc Tích Tuyết, cô chỉ cảm thấy không khí hít thở không thông ngay cả hô hấp cũng đã bắt đầu khó khăn.
Lạc Tích Tuyết lấy hết dũng khí nhìn qua Lạc Thiên Uy, chỉ thấy trên khuôn mặt tiều tụy của hắn ngưng tụ đau khổ, đúng, là đau khổ, đau khổ khắc cốt ghi tâm.
Lạc Tích Tuyết ngơ ngác nhìn hắn, trong đau khổ còn kèm theo phẫn nộ, mà dưới ánh nhìn chăm chú của cô, sự phẫn nộ này càng ngày càng mãnh liệt, bổ nhào thẳng về phía cô.
Ngay sau đó, Lạc Thiên Uy đến trước giường, hai tay nắm chặt bả vai Lạc Tích Tuyết, sức lực to lớn, quả thực muốn bóp nát bả vai cô.
Lạc Tích Tuyết nhíu mày, kêu đau một tiếng: "Đau!"
"Em người phụ nữ nhẫn tâm này, thì ra em cũng sẽ đau!" Lạc Thiên Uy nghiến răng nghiến lợi rống to với cô.
Lòng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, chỉ cảm thấy giọng gầm thét chấn động của hắn làm cho đầu cô bị choáng.
Cô giương mắt nhìn về phía Lạc Thiên Uy, chỉ thấy trong mắt hắn không chỉ có tơ máu còn bị lõm xuống, còn chứa đựng phẫn nộ, thậm chí còn có hận ý.
Lạc Tích Tuyết cứ nhìn hắn như vậy, bỗng nhiên hiểu ra cái gì, cuối cùng là mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hắn, rốt cục thì cái gì cũng biết rồi.
Cô, chính tay bóp chết con của bọn họ.
|
Cô biết hắn sẽ hận cô!
Nhưng mà, cô lại không có lựa chọn nào khác ——
Đứa nhỏ này căn bản là không thể tồn tại, cô tuyệt đối không thể giữ nó lại.
Lạc Thiên Uy nhìn vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt không hề áy náy của Lạc Tích Tuyết, lửa giận của hắn bị kích thích đến cực hạn.
Hắn mạnh mẽ bắt lấy bờ vai cô, dùng sức lay động: "Lạc Tích Tuyết, em dám lừa gạt tôi, xoá sạch con của chúng ta! ! Tôi phải cho em biết cái giá em làm như vậy!"
Đau! ! !
Lạc Tích Tuyết cắn răng nhíu mày, bị hắn lay động đến chóng mặt, hình như hạ thân lại bắt đầu chảy máu.
Nhưng mà, cô đã là tìm được đường sống trong chỗ chết, người đã từng trải qua cái chết, lại có gì đáng sợ?
Oan uất cùng oán hận vẫn chôn dưới đáy lòng hình như cũng bị hắn châm đốt, ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tích Tuyết giống như một thanh kiếm bắn xuyên qua hắn.
"Lạc Thiên Uy, tôi chỉ là sủng vật để anh đùa giỡn thôi, ngoại trừ làm công cụ cho anh, chẳng lẽ còn muốn tôi sinh con cho anh nửa sao?" Cô thê lương cười lạnh.
Nếu hắn không ép buộc cô, chiếm đoạt cô, sao cô có thể mang thai con của em trai, chuyện xấu hổ như vậy?
Toàn bộ đều là hắn làm hại, bởi vì hắn cô mới có thể gặp chuyện tội lỗi như vậy, hiện tại hắn có tư cách gì phẫn nộ trước mặt cô?
Bộ dáng bướng bỉnh không khuất phục không biết sống chết của Lạc Tích Tuyết hoàn toàn chọc giận hắn, hắn liền giương tay tát cô một cái vang dội, "Bốp" một tiếng, gò má liền đau nhức nóng rát.
Nước mắt Lạc Tích Tuyết liền chảy xuống, đây là cái thế giới gì? Bóp chết đứa con, người đau khổ nhất là cô, thân thể của còn phải chịu đựng đau đớn sâu sắc, mà bây giờ lại đến sự trách móc cùng phẫn nộ của Lạc Thiên Uy, vì cái gì cô phải chịu đựng những thứ này?
Sắc mặt Lạc Thiên Uy xanh mét, trong mắt có hai ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tôi đối với em một lòng một dạ, dùng trái tim che chở em, cưng chiều em, yêu em, thì ra em vẫn chính là như thế!"
Hắn dùng sức quơ lấy cái ghế dựa bên cạnh ném văng ra ngoài,"Oanh" một tiếng, ghế dựa đâm vào trên tường, liền vỡ thành một đống.
Tiếp theo là một cái ghế dựa khác, còn có sô pha, không một cái nào may mắn thoát khỏi.
Trong mắt hắn là lạnh lẽo nổi giận và tàn nhẫn, toàn thân tản hắn tản ra vẻ kiêu ngạo muốn phá hủy tất cả, giống như nổi cơn điên, đã mất đi lý trí.
Lạc Tích Tuyết chỉ yên lặng nhìn hắn, mím môi, một câu cũng không nói.
Dù sao bọn họ vẫn nên có một cái kết, nếu sau khi bữa tiệc phát tiết này, đổi lấy được tự do của cô, cho dù là hắn đánh cô chết, đập bể toàn bộ những thứ ở đây cũng không sao.
Lạc Thiên Uy phát tiết đủ rồi, đi tới, nắm chặt vạt áo Lạc Tích Tuyết, trái tim đau đớn rống to: "Em có đứa nhỏ, vì cái gì không nói cho tôi biết? Vì cái gì muốn giấu diếm tôi một mình xóa sạch đứa nhỏ? Chẳng lẽ em không tin tưởng tôi như vậy?"
Lạc Tích Tuyết chỉ là cười lạnh, sắc mặt trong veo mà lạnh lùng nhìn hắn: "Anh lại tin tôi sao? Anh chỉ là muốn nhốt tôi, đùa giỡn tôi, biết rõ chúng ta là chị em, ba ba cũng đã sắp xếp vị hôn thê cho anh, vì cái gì vẫn còn khăng khăng một mực, muốn tôi một lòng một dạ với anh? Tôi đã tùy ý để anh đùa giỡn, anh còn muốn như thế nào? Muốn tôi móc trái tim ra cho cho anh? Làm không được!"
Lạc Thiên Uy trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đỏ lên bởi vì phẫn nộ gần như muốn nhỏ máu ra : "Em muốn tôi hận em sao? Được, em đi, bây giờ em liền đi, lập tức biến mất! Em không phải vẫn muốn ly khai trời khỏi tôi sao? Từ giờ trở đi, tôi sẽ tha cho em! Về sau cũng sẽ không tới dây dưa với em nửa!"
Ha ha, hắn rốt cục cũng đồng ý không đến gần cô nửa, rốt cục cô có thể giải thoát rồi sao?
“Được, đây là anh nói !" Cô cầu còn không được.
Như là sợ một giây sau hắn sẽ đổi ý, Lạc Tích Tuyết vội vàng đứng dậy, vùng vẫy xuống giường.
Cho dù lúc này phía dưới cô vẫn đang chảy máu, nhưng thân thể đau đớn vĩnh viễn không bằng tổn thương tâm hồn Lạc Thiên Uy cho cô.
Ác ma này rất không dễ dàng mới nguyện ý buông tay, làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội rời khỏi hắn lần này?
Lạc Tích Tuyết băng bó bụng dưới, lảo đảo đi đến phòng điều trị ở ngoài, không bao giờ muốn gặp hắn nửa.
Cửa, người ở phía sau mạnh mẽ đóng lại, truyền tới bên tai tiếng gào thét điên cuồng của Lạc Thiên Uy.
Chỉ là Lạc Tích Tuyết đã không để ý tới, hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi hắn.
Mới vừa đi đến chỗ rẽ cầu thang, cô gặp Ngũ Khiết đứng ở đó, nói vậy đối thoại vừa rồi của cô cùng Lạc Thiên Uy, cô ấy nghe thấy được.
Ngũ Khiết là người duy nhất biết quan hệ của cô cho dù cô ấy là Lạc Thiên Uy phái tới theo dõi cô.
Lạc Tích Tuyết suy yếu tựa vào bức tường bệnh viện, thân thể liền muốn rơi xuống dưới, Ngũ Khiết vội vàng chạy đến đỡ cô, Lạc Tích Tuyết liền thuận thế khoát lên trên bờ vai cô ấy, dưới chân vẫn nhịp nhàng bước vội xuống lầu dưới.
Cô phải rời khỏi ác ma kia, lập tức, lập tức! ! !
"Tiểu thư, nói lời vừa rồi của ông chủ cũng không thật lòng, cậu ấy chẳng qua là nói nhảm một lúc, cô đừng rời khỏi cậu ấy, cô đi rồi, cậu ấy sẽ nổi điên !" Sắc mặt Ngũ Khiết lo lắng khuyên bảo.
Lạc Tích Tuyết rưng rưng lắc đầu: "Không, tôi muốn rời khỏi anh ta! Quan hệ của chúng tôi dù sao cũng kết thúc!"
Cho dù hiện tại cô không đành lòng, cuối cùng cũng có một ngày bọn họ tách ra, đau dài không bằng đau ngắn.
Ngũ Khiết không có nói nữa, cô ấy hiểu rõ Lạc Tích Tuyết khổ sở, dù sao quan hệ chị em cũng không phải quan hệ vợ chồng, không có bất cứ tình yêu nào bảo đảm, đối với hai bên mà nói tiến tới càng lâu lại càng là hành hạ, cô là người ngoài cuộc cũng không quyền nói cái gì nữa.
Lạc Tích Tuyết cắn chặt răng, từng bước một bước xuống cầu thang, nhưng nửa thân dưới vẫn chảy máu.
Đối với cô mà nói, hiện tại mỗi một bước đều như là dẫm nát trên mũi đao, mũi khoan đau buốt thấu xương! !
Rốt cục liều chết chống đỡ đến lầu một, cảm giác máu trong thân thể đều muốn chảy hết, phẫn nộ, đau đớn, giày vò đau lòng, cô chỉ cảm thấy từng cơn chóng mặt truyền đến trong đầu.
Nhưng mà, cô cố gắng nói với bản thân,"Tuyệt đối không thể ngã xuống! Cũng sắp thoát khỏi ác má Lạc Thiên Uy, cô cũng sắp nhìn thấy ánh sáng rồi !"
Một y tá trong bệnh viện hoảng sợ phát hiện toàn thân cô đều là máu, sợ tới mức hét lên.
Mấy y tá cùng bác sĩ lập tức tuôn ra, cố hết sức khuyên bảo: "Tiểu thư, cô mới vừa sinh non, không thể lộn xộn, mau trở về nghỉ ngơi!"
"Không, tôi muốn rời khỏi!" Lạc Tích Tuyết kiên trì, chỉ là trên trán mồ hôi ứa ra.
"Tiểu thư, đây là cô tại lấy tính mạng đùa giỡn, cô ra ngoài như vậy, khẳng định xảy ra chuyện ." Một bác sĩ nét mặt nghiêm túc nói.
Lạc Tích Tuyết không nghe khuyên bảo, một vẻ hướng về phía trước, miệng lẩm bẩm nói: "Tôi muốn rời khỏi đây, buông ra! !"
Chỉ cần không có Lạc Thiên Uy, đời người của cô liền sẽ không có vết nhơ, rốt cuộc cô chịu không nổi loại hành hạ không phải người này rồi.
"Tiểu thư, cô không cần như vậy, cô bình tĩnh một chút!" Mấy cái y tá liều mạng ngăn cản.
Bỗng nhiên, giọng nói phẫn nộ của Lạc Thiên Uy từ trên lầu vang tới: "Để cho cô ấy đi! ! !"
Tất cả mọi người chấn động, không dám di chuyển.
Đây là bệnh viện tư nhân, là sản nghiệp của Lạc Thiên Uy, nếu ông chủ cũng đã lên tiếng, những bác sĩ cùng y tá này đâu còn dám dị nghị gì.
Lạc Tích Tuyết được Ngũ Khiết dìu đỡ rời khỏi cửa lớn bệnh viên, quay đầu nhìn về phía em trai, tạm biệt, Lạc Thiên Uy!
Cô rốt cục rời khỏi hắn, bọn họ sẽ không còn dây dưa không rõ nửa!
Như là thở phào nhẹ nhõm, cả người Lạc Tích Tuyết liền thả lỏng xuống, thân thể không còn có chút sức lực chống đỡ nào, mềm nhũn ngồi phịch ở trên mặt đất, té xỉu. . . . . .
Trong bóng đêm, có một tấm lưới lớn vô hình, bao vây chặt chẽ cô.
Lạc Tích Tuyết liều mạng muốn chạy trốn, trốn, trốn, sao làm thế nào cũng không trốn thoát.
Một ác má hung ác há miệng rộng đầy máu bổ nhào về phía cô, gắt gao bắt lấy thân thể cô, Lạc Tích Tuyết không cách nào vùng vẫy, chỉ có thể thét chói tai nhìn ác ma, trong nháy mắt, ác ma kia liền biến thành Lạc Thiên Uy.
Trên mặt hắn bốc cháy sự phẫn nộ cùng đau khổ như được đao khắc, một đôi tay gắt gao ấn chặt cổ của cô.
"A! !" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ kêu to, từ trong hôn mê tỉnh lại.
Ý thức hỗn loạn , cô vẫn vướng vào ác mộng vừa rồi, bộ ngực lên xuống cao thấp dữ dội .
Lạc Thiên Uy, ác ma này, ngay cả nằm mơ cũng không nguyện ý buông tha cô!
Một lát sau, Lạc Tích Tuyết mới bình phục nhịp tim, tinh thần dần dần tỉnh táo một chút.
Cô cố sức mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm một cái giường sạch sẽ, Ngũ Khiết đang canh giữ ở bên giường, lo lắng nhìn cô.
Lạc Tích Tuyết hé miệng, giọng nói khàn khàn rất nhỏ, rõ ràng hao hết sức lực, lại giống muỗi rì rào kêu: "Ngũ Khiết, đây là đâu?"
Ngũ Khiết đỡ cô ngồi dậy, đem một cái gối mềm mại lót phía sau lưng Lạc Tích Tuyết, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, đây là nhà tôi, cô yên tâm ở trong này, dưỡng bệnh thật tốt rồi nói."
"Nhà cô?" Lạc Tích Tuyết ngẩn người, lập tức lại ảm đạm gật đầu.
Đúng vậy, cô mới vừa sẩy thai xong, thân thể lại yếu như vậy, Lạc gia khẳng định là không thể trở về, còn không bằng ở chỗ Ngũ Khiết tĩnh dưỡng, ít nhất còn có cô ấy quan tâm cô.
"Cám ơn cô." Cô tự đáy lòng nói.
Ngũ Khiết cười cười, xua tay an ủi cô nói: "Có đai tiểu thư như cô ở nhà tôi như vậy, là tôi có phúc, cô cứ xem là nhà của mình, chỉ cần cô không ghét bỏ, ở bao lâu cũng có thể."
Nghe được cô ấy nói một hồi, Lạc Tích Tuyết cảm kích sắp rơi nước mắt, cô vốn là không có nhà để về, có chỗ ở ổn định, thật sự là phải cảm tạ Ngũ Khiết đồng ý thu nhận và giúp đỡ cô.
Bằng không trở lại Lạc gia, để cho ba ba biết tất cả, nhất định sẽ đánh cô gần chết, đuổi ra khỏi nhà.
"Tiểu thư, đừng nghĩ nhiều, hiện tại quan trọng nhất là điều dưỡng thân thể thật tốt, cô đã mê man hơn một ngày, làm tôi sợ muốn chết. Tới, trước tiên uông thuốc đi." Ngũ Khiết nói xong bưng tới một chén nước, cùng mấy viên thuốc.
Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, đem thuốc bỏ vào trong miệng, lấy nước uống xuống.
Ngũ Khiết tiếp nhận cốc nước, lại cảm thán một tiếng: "Tiểu thư, cô cũng không cần tức giận với ông chủ, cô thật sự là quá lớn mật, cho dù không cần đứa nhỏ này, cô cũng có thể thương lượng cùng ông chủ một tiếng, đi tới bệnh viện lớn xóa bỏ nó. Chính cô đi chỗ tiệm thuốc mua thuốc phá thai uống, may mắn đúng lúc ông chủ đưa cô đi bệnh viện, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
"Tôi biết, chỉ là tôi không muốn để cho người khác biết." Lạc Tích Tuyết áy náy cúi đầu.
Quan hệ của cô cùng em trai là không có thể lộ ra ánh sáng, chẳng lẽ muốn em trai công khai cùng cô đi bệnh viện phá thai sao? Huống chi em trai mới mười sáu tuổi, sao hắn có thể có thể nuôi dưỡng được một đứa con đây? Chính bản thân hắn vẫn còn là đứa trẻ.
Những điều bí mật không muốn người biết, cũng là trái tim Lạc Tích Tuyết đau nhất, nhưng mà nói không nên lời.
|