Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
|
|
Đôi mắt Lạc Thiên Uy nhìn cô lạnh thấu xương làm cho thân thể Lạc Tích Tuyết bất giác run rẩy. Người đàn ông cùng cô hôn môi trong hoa viên không phải là Tiếu Trạch Vũ sao? Cái này thì có gì kỳ quái đâu, hắn vốn là bạn trai của cô mà? Vì cái gì mà cô cảm giác Lạc Thiên Uy có chút không cao hứng?“Em đang nói đến Tiếu Vũ Trạch sao?” Lạc Tích Tuyết hỏi lại. “Hắn là bạn trai của chị, chị và anh ấy cũng sắp kết hôn rồi.” Có lẽ là do Thiên Uy mới trở về nên không biết chuyện cô có bạn trai, hiện tại cô nên nói rõ với hắn để từ nay về sau tránh hiểu lầm. “Kết hôn?” Hai hàng lông mày của Lạc Thiên Uy càng tỏa ra sự lạnh lùng không chịu nổi, hai từ này chậm rãi thoát ra từ khẽ răng của hắn. Lạc Tích Tuyết gật đầu, mỉm cười nói:”Uh, chị học đại học cũng sắp xong, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ cũng với Trạch Vũ kết hôn”. Lạc Tích Tuyết nói rõ ràng, cô sẽ không tranh gia tài cùng hắn, cũng sẽ không làm chuyện gì gây ảnh hưởng đến Lạc gia cho nên sẽ không phải là kẻ thù của hắn. Chỉ là cô không rõ chẳng lẽ Lạc Thiên Uy chỉ muốn gia sản của Lạc gia một cách đơn giản như vậy hay sao? “Tôi không có ý đó!” Lạc Thiên Uy nhếch môi mỏng lên, trong mắt là sự hờ hững dày đặc. Không có? Lạc Tích Tuyết nhíu mày, buồn bực ngẩng đầu nhìn hắn. Đã không có sao hắn lại còn đến gian phòng của cô vào giờ này làm gì? Không phải đến cảnh cáo cô không được cùng hắn tranh đoạt tài sản sao? “Em còn chuyện gì không?” Lạc Tích Tuyết điều chỉnh lại tâm tình, đối với Lạc Thiên Uy nói. Dù sao hiện tại trời cũng đã khuya rồi, bọn họ tuy là chị em nhưng cô nam quả nữ ở trong một phòng cũng không tốt cho lắm. “Cô đẹp ra rất nhiều.” Lạc Thiên Uy tựa hồ không có nửa điểm muốn rời đi, đôi mắt lạnh như băng thủy chung chưa từng rời khỏi người cô, đột nhiên nói một câu tán thưởng, khen ngợi cô. “Hả?…. Cảm ơn!” Lạc Tích Tuyết không ngờ rằng em trai của mình sẽ nói một câu như vậy, cô ngơ ngác một chút, hướng hắn cười cười. Lạc Thiên Uy đánh giá cô một cách cẩn thận từ đầu xuống chân, một chỗ nhỏ nhất hắn cũng không bỏ qua. Trong mắt hắn Lạc Tích Tuyết như con mồi mà hắn đã chờ đợi suốt 10 năm rốt cuộc hắn cũng chờ được đến ngày này. “Tại sao cô lại cho hắn hôn?” Lạc Thiên Uy vươn tay sờ nhẹ lên trán cô đồng thời hỏi một câu. “Em…?” Lạc Tích Tuyết sắc mặt cứng đờ, đưa hai mắt vô tội nhìn hắn, trên khuôn mặt dịu dàng hiện lên tia hoảng sợ. Hắn là em trai cô sao lại hỏi cô vấn đề như vậy, cô lớn như vậy rồi cùng người đàn ông khác kết giao là chuyện bình thường mà, hắn là em trai cô mà sao lại quan tâm đến vấn đề này? “Từ nay về sau không được cho người đàn ông khác hôn.” Lạc Thiên Uy đem khuôn măt anh tuấn của mình lại sát khuôn mặt của cô cùng cánh môi của Lạc Tích Tuyết gần trong gang tấc, tà mị ép sát vào cô. Lạc Tích Tuyết chăm chú nhìn hắn, tâm bỗng nặng trĩu, đại não cũng mất đi ý thức trong năm giây.
|
“Nghe không?” đôi mắt chim ưng của Lạc Thiên Uy nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp ngang tàng.Cô có nghe lầm không, em trai của cô lại yêu cầu cô không được hôn người đàn ông khác. Việc này là hắn dùng danh nghĩa em trai của cô quan tâm cô hay là…Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, giương đôi mắt trấn định hướng về hắn nói:”Chị lớn như vậy rồi, cùng bạn trai của chị hôn môi là chuyện rất bình thường, em không cần quan tâm, đi ra ngoài đi”.Mi tâm Lạc Thiên Uy bỗng nhiên nhíu chặt lại, khuôn mặt tuấn tú hiện lên khí tức âm lãnh, hắn cứ như vậy chăm chú nhìn cô, tựa hồ rất bất mãn nhưng không có nói ra, chỉ là conmắt u ám tại trong ánh sáng yếu ớt này lại càng thêm lạnh lùng.Lạc Tích Tuyết khẩn trương không dám nhìn hắn,, chẳng biết tại sao Lạc Thiên uy ít nhiều cho cô cảm giác sợ hãi, nghĩ như thế nào cũng không đúng tại sao đêm thứ nhất mới về nước hắn lại đến phòng cô không chịu rời đi.Nếu hắn không đi thì bọn họ cũng không thể cả đêm đều đứng trong cùng một phòng được, suy nghĩ một lát Lạc Tích Tuyết quyết định chính mình rời khỏi căn phòng này trước vẫn hơn.Đi vào phòng khách, Lạc Tích Tuyết không thể nào ngủ được, Lạc Thiên Uy 10 năm trước và 10 năm sau không có điểm nào giống nhau cả.Chân trời vạch ra ánh sang ban ngày, Lạc Tích Tuyết chợp mắt được một chút đã bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc.Hôm nay cô phải học hai môn tại khóa học, cô thế nào cũng phải lên lớp.Cô dụi dụi mắt, không tình nguyện bò xuống giường, thay đồng phục mới tinhLúc xuống lầu cô định đi thẳng đên trường lại bị cha gọi đến ăn sáng.Tuy nhiên cô biết cha gọi mình cùng hắn ăn sáng chung nhất định có chuyện muốn nói.Bàn ăn bên cạnh, người trong nhà đều tụ tập đông đủ,ngồi ở bên trái chính là em trai cô Lạc Thiên Uy, bên phải là cha cùng với mẹ kế.Đợi đến khi Lạc Tích Tuyết ngồi xuống, Lạc Chấn Long uy nghiêm mở miệng:”Buổi chiều ta phải đi Russia nói chuyện làm ăn đến 2 tuần sau mới về nên trong khoảng thời gian này chuyện công ty sẽ do Thiên Uy quản lý, mọi người phải giúp đỡ nó, làm cho nó quen dần với công việc của công ty”“Dạ,lão gia ngài cứ yên tâm mọi người sẽ chiếu cố Thiên Uy mà.” Mẹ kế nhanh miệng trả lời, vội vàng cho lão gia thấy tâm ý của mình.“Ừ”. Lạc Chấn Long gật đầu, dời ánh mắt sang Tích Tuyết nói:”Tích Tuyết, dù sao con cũng đang trong giai đoạn thực tập; trong thời gian này con hãy đến công ty làm trợ lý cho Thiên Uy hỗ trọ cho nó, nó có cái gì không rõ hãy giúp đỡ nó.”“Con biết rồi thưa cha”. Tích Tuyết dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu trả lời.
|
Ăn xong bữa sáng, Lạc Tích Tuyết xin nghỉ học theo ý của cha dẫn Thiên Uy đi tham quan công ty để tiếp xúc hoàn cảnh.Tất cả các nhân viên từ cấp cao đến cấp thấp của công ty vừa nghe có tổng giám đốc mới đến nhậm chức liền xếp hàng chỉnh tề tại cửa lớn ra vào để nghênh đón.Một chiếc xe Rolls-Royce dừng ngay tại cửa lớn của công ty thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.Bước từ trên xe xuống là Đại tiểu thư Lạc Tích Tuyết, hôm nay cô mặc một thân váy trắng tơ sợi tổng hợp ôm trọn lấy dáng người mỹ lệ của cô, hơn nữa với diện mạo khuynh quốc khuynh thành làm cho người ta có cảm giác thành thục giỏi giang mà không mất đi dáng vẻ thanh xuân.Lại nhìn tới ở đằng sau là bóng dáng của người đàn ông trong bộ tây trang màu đen đắt giá, thân hình cao lớn, ngũ quan rõ ràng, chưa đi vào cửa của công ty mà đã đem toàn bộ phụ nữ có mặt tại đây một bộ dạng mất hồn.“Wow, đây là tổng giám đốc mới của chúng ta sao? Đẹp trai quá”.Hắn anh tuấn, tiêu sái mê người như vậy quả thực không tưởng tượng nổi. Lạc Thiên Uy 16 tuổi là con trai độc nhất của Lạc gia sao? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có năng lực kế thừa sản nghiệp lớn như vậy trên thế giới này thật hiếm những người đàn ông như vậy.Những đôi mắt nóng hừng hực tập trung trên người của lạc Thiên Uy, trên mặt của hắn cũng không có vẻ gì là mất tự nhiên, vẫn là một mảng lạnh lùng như vậy, đôi đồng tử thâm thúy, môi mỏng mím chặt giống như trời sinh hắn vốn phải đứng trên cao vậy, để cho nhiều người ngưỡng mộ.Khi hai người đi vào thang máy thì đám đông bên ngoài mới dần sơ tản đi.“Em… Trước đây đã làm trong công ty sao?” Lạc Tích Tuyết dột nhiên cau mày hỏi thăm, trên mặt hiện lên sự lo lắng.Mới vừa rồi những nhân viên nghị luận ngoài kia cô cũng có nghe được, trừ khen ngợi vẻ bề ngoài của hắn, còn lại đều nghi ngờ năng lực làm việc của hắn, dù sao hắn cũng chỉ mới 16 tuổi mà cha đã giao cho hắn chức vụ cao như vậy sẽ không khỏi khiến người ta nghi ngờ.“Thế nào, nghi ngờ năng lực làm việc của tôi sao?” Lạc Thiên Uy xoay đầu lại, đột nhiên chống hai cánh tay lên đem Lạc Tích Tuyết vay vào trong ngực, ánh mắt mãnh liệt chăm chú nhìn cô.“Em…”Lạc Tích Tuyết có chút không được tự nhiên khi bị hắn vây lấy như vậy, muốn giãy giụa nhưng lại sợ hắn hiểu lầm nên chỉ có thể nhắm mắt lại lắc đầu một cái:”Chị không có ý này”.“Không có sao? Lac Tích Tuyết bằng không chúng ta đánh cuộc thử đi?” Hắn thần bí nhíu mày nói.“Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì?” Lạc Tích Tuyết khó hiểu hỏi.Lạc Thiên Uy cúi đầu cố gần môi cô, trong mắt thoáng hiện lên sự tính toán:” Trong thời gian một tháng, nếu như tôi không đảm nhiệm được chức vụ tổng giám đốc tôi sẽ tự động rút lui, nhưng nếu tôi làm được thì cô chuyện gì về sau đều phải nghe tôi.”Lạc Tích Tuyết ngước mắt chống lại đôi mắt tinh nhuệ của hắn, không hiểu thâm ý trong lời nói cùa hắn là gì, chuyện gì cô cũng nghe theo hắn thì đối với hắn có ích lợi gì?“Như thế nào, đồng ý hay không?” hắn càng thêm gần cô, một cỗ áp lực vô hình tiến tới cô làm cho Lạc Tích Tuyết theo bản năng lùi về sau một bước.Chương 13: Cảnh xuân lộ ra ngoài.“Hả?” Cô âm thầm điều chỉnh hơi thở, hàng mi như cánh bướm khẽ run run nhưng cũng rất nhanh cô quyết định:” Vậy cũng được”.Cô đối với trò chơi này một chút hứng thú cũng không có nhưng vì để khích lệ tinh thần của em trai mà cô cùng hắn tạm thời đánh cuộc.Khóe miệng Lạc Thiên Uy khẽ giơ lên, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia quỷ quyệt:” Rất tốt, tôi nhất định sẽ thắng”!Lạc Tích Tuyết kinh ngạc một chút, đôi mắt như lưu ly ngưng lại nhìn hắn, chạm được đáy mắt sâu như biển của hắn, trong lòng cô vô tình nổi lên một trận lo lắng."Leng keng…” một hồi tiếng vang thanh thúy của thang máy vang lên, đã đến lầu 24 của tòa nhà.Toàn bộ lầu này đều là phòng làm việc của tổng giám đốc.Cửa thang máy từ từ mở ra, Lạc Tích Tuyết vừa định bước chân ra ngoài cùng Lạc Thiên Uy giới thiệu sơ với hắn về nơi này.Ai ngờ Lạc Thiên Uy nhanh hơn cô, hắn đã ra ngoài từ lúc nào và ném cho cô lại một câu.“Một ly cà phê Blue Mountain”.Lạc Tích Tuyết sững sờ tại chỗ. Cái gì? hắn muốn cô pha cà phê cho hắn sao? Tuy cha nói làm phụ tá cho hắn nhưng không có nghĩa hắn coi cô như osin của hắn vậy chứ, dù sao thì cô cũng là chị của hắn mà.Chần chờ chốc lát, Lạc Tích Tuyết than nhỏ nhưng vẫn quyết định đi pha cà phê cho hắn, dù sao hắn cũng là em trai của cô và hắn cũng chỉ có 16 tuổi thôi, cô không nên so đo với hắn.Điều chỉnh lại tâm tình, cô hướng phòng pha cà phê mà đi.Vừa mới mở của phòng ra, chưa kịp phản ứng thì Lạc Tích Tuyết đã đụng phải bức tường thịt rắn chắc. Cô bị đau kêu lên một tiếng theo bản năng đưa tay lên vuốt trán.“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Một giọng nói thanh thuần từ đỉnh đầu truyền đến, cô ngẩng đầu lên nhìn nhât thời sửng sốt.Nam tử trước mắt da dẻ, ngũ quan tuấn tú nhưng lại mang theo một vẻ dịu dàng. Trên người hắn tản mát ra khí tức phức tạp, giống như các loại khí hỗn hợp đặc biệt.Là một người đàn ông tuấn tú dịu dàng. Lạc Tích Tuyết chỉ nhìn hắn một cái liền lập tức bị khí tức trên người hắn thu hút.Hắn cao khoảng 1m80, bộ tây phục đen tôn lên vóc người hoàn mỹ, màu tóc nâu sẫm đẹp đến nỗi khiến người khác phải hít hà, một đôi mắt trong sáng giống như hoàng tử trong truyện cổ tích.“Tôi không sao”. Lạc Tích Tuyết ho nhẹ một tiếng quay mặt qua chỗ khác che giấu sự thất thố của mình.Cô đã có bạn trai rồi chứ không phải như mấy cô nữ sinh nhìn thấy người đẹp trai là lại mặt đỏ tim đập như thế.“Nhưng quần áo của cô!” Hàn Diệp Thần đưa mắt quét về phía trước ngực thẩm ướt một mảng của Lạc Tích Tuyết, nhất thời trên mặt một mảng xấu hổ, luôn miệng nói xin lỗi:”Thật xin lỗi là do vừa rồi tôi không cẩn thận đụng phải cô”.Lạc Tích Tuyết nghe thế cũng hét lên, lúc này cô mới chú ý trước ngực ,một mảnh áo do sự va chạm vừa rồi của hai người mà đã bị cà phê nhiệm ướt một mảng.Làn váy mỏng manh dính sát vào ngực làm lộ ra một mảnh xuân sắc trước mặt người đàn ông này.
|
“Hả?” Cô âm thầm điều chỉnh hơi thở, hàng mi như cánh bướm khẽ run run nhưng cũng rất nhanh cô quyết định:” Vậy cũng được”.Cô đối với trò chơi này một chút hứng thú cũng không có nhưng vì để khích lệ tinh thần của em trai mà cô cùng hắn tạm thời đánh cuộc.Khóe miệng Lạc Thiên Uy khẽ giơ lên, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia quỷ quyệt:” Rất tốt, tôi nhất định sẽ thắng”!Lạc Tích Tuyết kinh ngạc một chút, đôi mắt như lưu ly ngưng lại nhìn hắn, chạm được đáy mắt sâu như biển của hắn, trong lòng cô vô tình nổi lên một trận lo lắng."Leng keng…” một hồi tiếng vang thanh thúy của thang máy vang lên, đã đến lầu 24 của tòa nhà.Toàn bộ lầu này đều là phòng làm việc của tổng giám đốc.Cửa thang máy từ từ mở ra, Lạc Tích Tuyết vừa định bước chân ra ngoài cùng Lạc Thiên Uy giới thiệu sơ với hắn về nơi này.Ai ngờ Lạc Thiên Uy nhanh hơn cô, hắn đã ra ngoài từ lúc nào và ném cho cô lại một câu.“Một ly cà phê Blue Mountain”.Lạc Tích Tuyết sững sờ tại chỗ. Cái gì? hắn muốn cô pha cà phê cho hắn sao? Tuy cha nói làm phụ tá cho hắn nhưng không có nghĩa hắn coi cô như osin của hắn vậy chứ, dù sao thì cô cũng là chị của hắn mà.Chần chờ chốc lát, Lạc Tích Tuyết than nhỏ nhưng vẫn quyết định đi pha cà phê cho hắn, dù sao hắn cũng là em trai của cô và hắn cũng chỉ có 16 tuổi thôi, cô không nên so đo với hắn.Điều chỉnh lại tâm tình, cô hướng phòng pha cà phê mà đi.Vừa mới mở của phòng ra, chưa kịp phản ứng thì Lạc Tích Tuyết đã đụng phải bức tường thịt rắn chắc. Cô bị đau kêu lên một tiếng theo bản năng đưa tay lên vuốt trán.“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Một giọng nói thanh thuần từ đỉnh đầu truyền đến, cô ngẩng đầu lên nhìn nhât thời sửng sốt.Nam tử trước mắt da dẻ, ngũ quan tuấn tú nhưng lại mang theo một vẻ dịu dàng. Trên người hắn tản mát ra khí tức phức tạp, giống như các loại khí hỗn hợp đặc biệt.Là một người đàn ông tuấn tú dịu dàng. Lạc Tích Tuyết chỉ nhìn hắn một cái liền lập tức bị khí tức trên người hắn thu hút.Hắn cao khoảng 1m80, bộ tây phục đen tôn lên vóc người hoàn mỹ, màu tóc nâu sẫm đẹp đến nỗi khiến người khác phải hít hà, một đôi mắt trong sáng giống như hoàng tử trong truyện cổ tích.“Tôi không sao”. Lạc Tích Tuyết ho nhẹ một tiếng quay mặt qua chỗ khác che giấu sự thất thố của mình.Cô đã có bạn trai rồi chứ không phải như mấy cô nữ sinh nhìn thấy người đẹp trai là lại mặt đỏ tim đập như thế.“Nhưng quần áo của cô!” Hàn Diệp Thần đưa mắt quét về phía trước ngực thẩm ướt một mảng của Lạc Tích Tuyết, nhất thời trên mặt một mảng xấu hổ, luôn miệng nói xin lỗi:”Thật xin lỗi là do vừa rồi tôi không cẩn thận đụng phải cô”.Lạc Tích Tuyết nghe thế cũng hét lên, lúc này cô mới chú ý trước ngực ,một mảnh áo do sự va chạm vừa rồi của hai người mà đã bị cà phê nhiệm ướt một mảng.Làn váy mỏng manh dính sát vào ngực làm lộ ra một mảnh xuân sắc trước mặt người đàn ông này.
|
“Anh muốn làm gì?”Lạc Tích Tuyết thấy người đàn ông này không có ý tứ tránh đi mà còn nhìn vào cô chằm chằm làm cho cô khẩn trương dùng hai tay ôm ngực lại, cảnh giác chất vấn.“Khăn đây, cô lau đi” hàn Diệp Thần trên mặt cũng tràn đầy lúng túng, đỏ mặt đưa khăn cho cô, tự giác quay đầu đi.Lạc Tích Tuyết nhận lấy khăn tay lau sơ qua, phát hiện mảng trước ngực vẫn còn bị ướt nên không thể không đổi trang phục.“Tôi đi trước, cái này trả lại cho anh”. Cô lấy chiếc khăn tay trả lại cho hắn, xoay người ra khỏi phòng .Hàn Diệp Thần quay đầu lại ngắm nhìn bóng lưng cô trong lòng không khỏi nảy lên một cảm giác rung động.Lạc Tích Tuyết vừa đi vào phòng làm việc của mình, đang cởi áo thì tiếng chuông điện thoại vang lên.Cô cầm điện thoại di động lên ấn xuống nút trả lời:” Anh Vũ Trạch, em còn định điện thoại cho anh đây.”“Tuyết nhi, nhớ anh không?” Tiếu Vũ Trạch trêu chọc hỏi, thanh âm dịu dàng.“Anh Vũ Trạch” lạc Tích Tuyết có chút ngượng ngùng đỏ mặt, cô nũng nịu một tiếng hỏi:” Gọi điện thoại cho em có chuyện gì không?”“Sau khi tan việc anh tới đón em nha?” Hắn lười biếng nói ra một câu, hắn đã không chờ kịp để đến lúc gặp cô rồi.“Dạ được ạ, buổi tối gặp” Lạc Tích Tuyết vui vẻ cùng hắn nói thười gian và địa điểm sau đó cúp máy.Chỉ là cô vừa mới ngẩng đầu lên lại vừa vặn đụng phải một đôi mắt u lãnh, đáy mắt sắc bén nguy hiểm như lưỡi dao làm cho thân thể cô đột nhiên run lên.“Thiên Uy” Cô kinh ngạc nhìn người tới, sống lưng dâng lên một cỗ lạnh lẽo bởi ánh mắt sắc bén ấy.“Em vô phòng mà sao không lên tiếng” Lạc Tích Tuyết âm thầm điều chỉnh hơi thở, trong giọng nói mang theo chút trách cứ.“Cà phê của tôi đâu?” Ánh mắt hắn khóa chặt trên người cô, hơi thở lạnh lùng tỏa ra, chất vấn cô.“Chị?” Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc một chút, vừa định giải thích thì phát hiện ánh mắt của Lạc Thiên Uy đang hướng đến trước ngực mình trong mắt còn phát ra một tia dục vọng.Giờ phút này tóc của cô rối bù trước ngực, xuyên thấu qua tầng váy áo mỏng manh kia hắn có thế nhìn thấy một cặp tuyết lê rất tròn, vừa trắng lại vừa mềm làm cho người ta không nhịn được mà thèm khát nó.Cô theo ánh mắt nóng rực của hắn nhìn xuống, khiếp sợ kêu lên, gò má đột nhiên đỏ ửng như trái cà chua chín.Thì ra lúc nãy do nghe điện thoại nên cô không kịp thay áo để lúc này trên người cô chỉ mặc một chiếc váy màu trắng nửa kín nửa hở cứ như vậy lộ ra trước em trai mình.Mặc dù Lạc Thiên Uy chỉ mới 16 tuổi nhưng nói thế nào đi nữa thì hắn cũng là đàn ông, cô là chị mà ăn mặc như vậy khó trách Thiên Uy nhìn mình với ánh mắt như vậy.“Chị đi thay trang phục trước đã”. Lạc Tích Tuyết sắc mặt ửng đỏ lúng túng nói, tốc độ nhanh như bay chạy thẳng vào phòng tắm.Hôm nay cô làm sao vậy liên tục luống cuống trước hai người đàn ông.Lạc Thiên Uy thật lâu mới tỉnh táo lại, gương mặt tuấn tú khẽ giơ lên một nụ cười mê hoặc chúng sinh.“Lạc Tích Tuyết, tối nay ở lại làm thêm giờ”. Hắn để lại một câu nói hướng phía phòng tắm.
|